• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Binh Vương Thần Cấp (1 Viewer)

  • Chương 421-425

Chương 421 Lâm Trạch Dương và Cổ Nhất

Lâm Trạch Dương vừa rời khỏi khách sạn Hòa Bình thì Cổ Nhất và Cổ Nhĩ đã đứng trước mặt anh.

Cổ Nhất nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, nói: “Đừng nói với ta là cậu muốn đi đâu, chắc là ở trong khách sạn Hòa Bình chán quá nên đi ra ngoài hít thở không khí nhỉ.”

Lâm Trạch Dương lắc đầu, nghiêm túc nhìn ông ta nói: “Không phải.”

Lông mày Cổ Nhất càng nhíu chặt hơn, thành một đường thẳng, nói: “Vậy rốt cuộc là cậu định làm gì?”

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương vẫn rất nghiêm túc, bởi vì anh tôn trọng Cổ Nhất, dựa vào biểu hiện trước đó của Cổ Nhất, anh cảm thấy ông ta xứng đáng nhận được sự tôn trọng này.

“Tôi muốn rời khỏi trấn, đi tìm những kẻ giật dây đằng sau.” Lâm Trạch Dương nói ra suy nghĩ thật sự của mình.

Cổ Nhất vô thức quét mắt từ trên xuống dưới cả người anh một lượt, trầm tư một lúc mới cất tiếng: “ Những gì ta vừa nói cậu không nghe rõ à, cậu sẽ chết đó.”

Lâm Trạch Dương gật đầu đáp: “Cho nên vừa nãy tôi mới cảm ơn ông, cũng nói sẽ nhớ kỹ ý tốt của ông.”

Cổ Nhất và Cổ Nhĩ trợn trừng mắt, ý của Lâm Trạch Dương có phải là, từ đầu đến giờ cậu ta chưa bao giờ thay đổi ý định, không phải nhớ chuyện Cổ Nhất đã buông tha cho cậu ta một lần, mà là ghi nhớ ý tốt của Cổ Nhất. Lâm Trạch Dương chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thất bại.

Lâm Trạch Dương như thế này có phải là quá kiêu ngạo không, thậm chí có thể nói là kiêu ngạo đến mất trí, trong cái trạng thái này thì cậu ta có thể đánh bại được ai?

Cổ Nhất hít một hơi thật sâu, đè nén một số suy nghĩ trong lòng, nói với Lâm Trạch Dương: “Cậu có biết về Dạ Thần Trường Mâu không? Có lẽ cậu không biết. Để ta nói cho cậu biết, Cổ gia của chúng tôi có thể nói là một trong những lực lượng mạnh nhất Trung Hoa, và Dạ Thần Trường Mâu là lực lượng lớn mạnh nhất ở Bắc u, mạnh đến mức ngay cả Cổ gia cũng phải dành cho họ một sự kính trọng nhất định.”

“Bây giờ ở ngoài thị trấn có người của Dạ Thần Trường Mâu, cho nên dù cậu không coi trọng ta thì cũng nên cân nhắc đến lực lượng mạnh mẽ này.”

“Dạ Thần Trường Mâu sao?” Lâm Trạch Dương lâm vào trầm tư, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Cổ Nhất không nói gì, chỉ để cậu ta im lặng suy nghĩ. Nói thật thì Cổ Nhất thật sự ngưỡng mộ Lâm Trạch Dương đến mức muốn bảo vệ cậu ta, thế nên ông mới nói với cậu ta nhiều như vậy.

Trong chốc lát, Lâm Trạch Dương đã kết thúc suy nghĩ, nói với Cổ Nhất: “Tôi biết rồi.”

Sau đó anh tiếp tục đi về phía trước.

Cổ Nhất lại sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tức giận, giọng điệu khi nói chuyện với lâm Trạch Dương cũng lớn hơn: “ Cậu không nghe thấy ta nói gì sao? Cậu còn định đi đâu nữa?”

Lâm Trạch Dương bình tĩnh trở lại, sở dĩ vừa rồi trở nên nghiêm túc không phải vì anh sợ Dạ Thần Trường Mâu, mà là vì anh thấy hơi thất vọng, còn tưởng rằng bên ngoài sẽ là những nhân tố cốt cán của Thánh Quang Vinh Quang.

Thật lòng thì đúng là Dạ Thần Trường Mâu rất mạnh, mạnh đến mức không thể tin được, nhưng Lâm Trạch Dương có sợ không? Bây giờ ở một nơi nào đó ở Bắc u, thuộc hạ cũ của anh đang một mình đối đầu với năm tên Dạ Thần Trường Mâu.

Cổ Nhất thấy vậy thì hít sâu một hơi, nói: “Xem ra, nói thế nào thì cậu cũng không thể khai thông nổi, ta sẽ cho cậu biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.”

Cổ Nhất quyết định không dông dài với Lâm Trạch Dương nữa, ông ta hét to, vươn tay đánh về phía Lâm Trạch Dương.

Tốc độ của Cổ Nhất rất nhanh, di chuyển cơ thể còn nhanh hơn, rõ ràng ông ta chỉ đánh bằng một bàn tay, nhưng xung quanh như gió mưa bao vây Lâm Trạch Dương, cho người ta một loại cảm giác anh hoàn toàn không có lối thoát.

Nhìn thấy cảnh này, Cổ Nhất khẽ lắc đầu. Thế mới nói, Lâm Trạch Dương, sao cậu lại kiêu ngạo như vậy, đúng vậy, đúng là cậu có năng lực, thật sự rất mạnh, nhưng cậu cũng không xem xét trạng thái hiện tại của mình, cũng không nhìn xem đối thủ của mình là ai.

Có thể trở thành đại trưởng lão của Cổ gia đã cho thấy Cổ Nhất mạnh đến mức nào. Ông ta đã luyện tất cả chiêu thức của Cổ gia đến mức tối đa và có những cách lí giải độc đáo của riêng mình, đạt đến mức có thể biến mọi chiêu thức thành của riêng mình.

Chỉ một đòn này, rõ ràng chỉ là một đòn nhưng lại có cảm giác như gió và mưa đang chuyển động bốn phương tám hướng, Cổ Nhĩ biết rằng sát chiêu thực sự của đòn đánh này không phải là khí thế hay sát thương, mà chỉ là tốc độ mà thôi.

Cổ Nhất chỉ muốn dùng một đòn để tăng tốc độ tiếp cận Lâm Trạch Dương, tất nhiên ông ta cũng muốn dùng khí thế của một đòn này để hù dọa anh, khiến Lâm Trạch Dương xuất hiện ảo giác rồi phản ứng sai lầm.

Quả nhiên, Cổ Nhất vừa ra đòn thì đã đến gần Lâm Trạch Dương, sau đó ông ta xoay cổ tay, mưa gió xung quanh đột nhiên biến mất, thay vào đó là một sự yên tĩnh, im lặng tuyệt đối.

Trong một giây này, bàn tay của Cổ Nhất như thể đã biến mất, ngay cả bản thân ông ta cũng biến mất, giống như cá nhảy ra khỏi biển lại trở về với biển, sau đó đương nhiên mấy gợn sóng cũng biến mất theo.

Đương nhiên là Cổ Nhất cũng không thật sự biến mất, ông ta chỉ hạ thân thể xuống một chút, lòng bàn tay hướng về phía trước thay đổi một chút. Bởi vì khí thế trên người Cổ Nhất đã hoàn toàn biến mất nên ông ta cũng như đột nhiên biến mất vậy.

Một đòn này của Cổ Nhất giống như hoàn toàn im lặng, nhưng thật sự như thế sao?

“Ầm ầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên.

“Vù vù vù…”

Đột nhiên một cơn gió mạnh nổi lên.

Trên bức tường bên cạnh vậy àm lại có hai cái lỗ thủng lớn, khói bụi bắt đầu bay tứ tung, gần như không thể mở nổi mắt.

Cổ Nhĩ lúc này phải rất cật lực mới có thể giữ cho đôi mắt của mình luôn mở ra, hắn ta siết chặt nắm tay, cắn chặt quai hàm, nhìn chằm chằm về phía trước, vào người nào đó ở trước mặt.

Vừa rồi Cổ Nhĩ đã thấy rất rõ ràng, luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương.

Vì vậy hắn ta đã thấy được hết hành động của anh từ đầu đến cuối.

Lâm Trạch Dương có biểu hiện như thế nào? Đối mặt với đòn đánh dường như làm nổi lên gió bão của Cổ Nhất, Lâm Trạch Dương hoàn toàn thờ ơ, dường như anh không hề cảm nhận được một chút áp lực nào, thậm chí có thể nói là anh bị doạ cho sợ hãi đến mức không thể di chuyển.

Tiếp theo, Lâm Trạch Dương bước sang một bên hai bước, sau đó…

Sau đó anh hoàn toàn tránh được đòn đánh thần kỳ của Cổ Nhất một cách tự nhiên.

Mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, cảm nhận được nguy hiểm nên di chuyển cơ thể một chút.

Động tác của Lâm Trạch Dương không có gì là hào nhoáng.

Vẻ mặt của anh vẫn luôn bình thản.

Vì vậy, Cổ Nhĩ không nhịn được hít một hơi thật sâu, mặc dù hít vào một hơi đầy bụi bặm nhưng hắn ta cũng không quan tâm.

Người này thật sự mạnh đến như vậy sao?
Chương 422 Lâm Trạch Dương

Ngay từ đầu Lâm Trạch Dương đã nhìn thấu ý đồ và thủ đoạn của Cổ Nhất, nếu không thì làm sao hắn có thể dễ dàng tránh được đòn tấn công của Cổ Nhất?

Đừng tưởng rằng hai bàn tay của Cổ Nhất đơn giản nhưng khí thế vô cùng đột nhiên im lặng, thật là một sự khống chế mạnh mẽ, cần phải có tu vi võ công kinh người thế nào mới có thể phát huy được.

Điều này sẽ mang đến cho đối phương một sự khó chịu kinh khủng, giống như chúng ta đột nhiên từ một quán bar ồn ào đến một con hẻm yên tĩnh trong đêm khuya, chẳng phải tiếng ồn trong quán bar sẽ văng vẳng trong đầu, tai và bộ não của chúng ta, trong đầu chẳng lẽ không xuất hiện hoảng hốt sao. Phải mất một thời gian để làm quen với trạng thái đó.

Sau khi một chưởng của Cổ Nhất thất bại, ông không ngừng di chuyển đôi chân trên mặt đất, kéo dài khoảng cách giữa ông và Lâm Trạch Dương, tim ông không khỏi đập mạnh. Cổ Nhất biết rất rõ, nếu vừa rồi Lâm Trạch Dương nắm lấy cơ hội đánh trả, ông sẽ từng bước bị đánh bại.

Lâm Trạch Dương cũng nhìn Cổ Nhất, nhưng vẫn không có ý định ra tay.

Cổ Nhất lần nữa cau mày thật chặt, nói:"Cậu có ý gì vậy? Không muốn ra tay? Vừa rồi ta thật sự bất cẩn, không ngờ cậu có thể duy trì trạng thái như vậỵ, nhưng nếu đây là lý do cậu không ra tay, thì tiếp theo cậu sẽ chết."

Lâm Trạch Dương gật đầu nói: "Đúng là thế, cho nên ông cẩn thận chút. "

Lâm Trạch Dương vừa dứt lời, một chân nặng nề giẫm xuống đất, trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố nhỏ. Cơ thể của Lâm Trạch Dương bắn ra từ nơi hắn đứng giống như một viên đạn đại bác, lao về phía trước.

Vù vù vù

Tựa như có một cơn gió mạnh đột nhiên thổi lên, cơn gió mạnh này không ngừng thổi về phía Cổ Nhất, tóc và quần áo của Cổ Nhất bay bay, Cổ Nhất cảm thấy mặt mình đau nhức.

Lâm Trạch Dương tiến về phía trước như một chiếc xe tăng, tốc độ của hắn nhanh hơn xe tăng rất nhiều, có một xu thế không thể ngăn cản, giống như một cơn thủy triều dâng lên, khiến cho người ta cảm giác có thể hủy diệt mọi thứ.

Cổ Nhất chỉ có thể liên tục đẩy đi đẩy lại, mặc dù ông phát hiện động tác của Lâm Trạch Dương không hề thay đổi, hắn chỉ là tiến về phía trước mà thôi.

Cổ Nhất liên tục lùi lại hơn mười mét, ông vẫn đang quan sát Lâm Trạch Dương, cố gắng tìm ra sơ hở. Thành thật mà nói, loại kỹ thuật chuyển động này chắc chắn có nhiều sơ hở, hơn nữa còn thật rõ ràng. Nhưng không biết tại sao, Cổ Nhất lúc này lại không nhìn thấy gì cả.

Bởi vì nó đơn giản nên nó hoàn hảo, bởi vì nó hoàn hảo nên nó không chê vào đâu được.

Tốc độ của Lâm Trạch Dương càng lúc càng nhanh, hắn từ từ thu hẹp khoảng cách giữa hắn và Cổ Nhất, sau đó Lâm Trạch Dương giơ nắm đấm lên, đấm thẳng về phía trước, không có gì đặc sắc, nắm đấm chỉ hướng về phía trước.

Cổ Nhất cảm thấy hẳn mình có một trăm cách để tránh cú đấm này, nhân cơ hội đánh bại Lâm Trạch Dương, đây chắc chắn là cơ hội tốt nhất cho ông.

Nhưng Cổ Nhất phát hiện mình lúc này không có cách nào ra tay, cũng không có cách nào né tránh.

Cổ Nhất chỉ có thể đưa tay ra đỡ lấy nắm đấm của Lâm Trạch Dương.

Đùng

Lại một âm thanh nghèn nghẹt vang lên, đồng thời lại có một cơn gió mạnh thổi qua, lòng bàn tay của Cổ Nhất và nắm đấm của Lâm Trạch Dương va vào nhau, hoàn toàn không giống như sự va chạm giữa da thịt mà giống như một đòn búa nặng nề gõ vào tường thành, âm thanh vang lên vô cùng chấn động.

Sau đó hai người đồng thời bay ra ngoài.

Cổ Nhất đập vào bức tường phía sau mạnh đến nỗi cơ thể ông thực sự chìm vào tường, và trong miệng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Lâm Trạch Dương vẫn đang lui về phía sau, nhìn sắc mặt của hắn, có thể biết lúc này tình trạng của hắn không ổn lắm, còn có thể nhìn thấy máu từ bụng hắn chảy ra, nhuộm đỏ quần áo.

Trong cuộc đối đầu này, rõ ràng Lâm Trạch Dương chiếm thế thượng phong, nhưng vì thể trạng của hắn nên Lâm Trạch Dương là người phải chịu nhiều đau đớn hơn.

Bụp

Đột nhiên lại có một âm thanh nghèn nghẹt khác vang lên, Lâm Trạch Dương một chân giẫm xuống đất, trên mặt đất lại xuất hiện một cái hố khác, thân thể lúc này dừng lại.

Lâm Trạch Dương muốn rời đi sớm hơn nhưng đã quá muộn.

Bởi vì Cổ Nhất đã bay về phía Lâm Trạch Dương. Thân thể vừa va vào tường, Cổ Nhất phát huy lực nhanh hơn, mặc dù phun ra một ngụm máu, nhưng thời gian càng nhiều.

Cổ Nhất lại ra đòn về phía Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương nhanh chóng ra tay ngăn cản, bắt đầu rút lui.

Đùng đùng đùng

Cổ Nhất không ngừng sử dụng lòng bàn tay, Lâm Trạch Dương hiện tại chỉ có một tay tùy ý sử dụng, có thể miễn cưỡng chặn được lòng bàn tay Cổ Nhất .

Có thể thấy, phòng ngự của Lâm Trạch Dương càng ngày càng khó khăn.

Cổ Nhất quả thực rất tinh vi, chiêu thức không nhanh cũng không chậm, nhưng mỗi góc ra đòn đều rất tinh xảo, ông ra đòn từ những nơi không ngờ tới và biến đổi nhanh chóng, giống như một con rắn độc.

Hai người trong nháy mắt đã vượt qua trăm chiêu, trong quá trình này, Lâm Trạch Dương khó tránh khỏi mắc phải sai lầm phòng ngự, bị Cổ Nhất đánh ba chưởng.

Lâm Trạch Dương không khỏi nhíu mày thật chặt, hắn biết rất rõ, nếu tiếp tục như vậy, mình sẽ không có cơ hội thắng. Cổ Nhất không hề có ý định theo đuổi chiến thắng và không bao giờ thay đổi nhịp điệu chiến đấu của mình, ông sẽ từ từ tiêu diệt Lâm Trạch Dương, cuối cùng khiến Lâm Trạch Dương hoàn toàn suy sụp.

Vị Cổ Nhất này quả thực rất mạnh.

Lâm Trạch Dương mấy lần lộ ra khuyết điểm lớn, chính là để thu hút Cổ Nhất, cùng Cổ Nhất trao đổi thương tích, nhưng Cổ Nhất vẫn không có ý định mạo hiểm.

Cái này gọi là gừng càng già càng cay phải không?

Lâm Trạch Dương nhịn không được muốn đánh trả, nhưng thủ pháp của Cổ Nhất giống như một tấm lưới khổng lồ, bao phủ không gian bên trong, Lâm Trạch Dương căn bản không tìm ra được sơ hở nào.

Cổ Nhất lại đánh hắn một chưởng.

Hai mắt Lâm Trạch Dương đột nhiên trợn to, hắn biết mình đã không thể né tránh bàn tay này nữa. Bàn tay của Lâm Trạch Dương đã bị bàn tay của Cổ Nhất hất văng ra, cơ thể thậm chí còn mất đi một chút trọng tâm, nếu cưỡng ép né tránh một chưởng này, sẽ lộ ra sơ hở tuyệt đối, tạo cơ hội cho Cổ Nhất chiếm ưu thế và chiến thắng.

Đây chính là địa bàn của lão gừng cay Cổ Nhất rồi.

Vì vậy, Lâm Trạch Dương chỉ có thể di chuyển cơ thể trong phạm vi nhỏ để ngực mình nhận được một chưởng này.

Nhưng hắn không ngờ một chưởng này của Cổ Nhất lại đổi hướng, ông xoay cổ tay, đánh một chưởng vào bụng Lâm Trạch Dương.

Đây là nơi Lâm Trạch Dương trúng đạn, chỗ đó đã có máu chảy ra, đây chính là điểm yếu lớn nhất của Lâm Trạch Dương.

Cổ Nhất đã sớm chú ý đến điểm này.

Cổ Nhất hiển nhiên hy vọng có thể thắng trận chiến, thậm chí còn vô cùng mong chờ, ông cũng cảm thấy trận chiến đã kéo dài quá lâu, ông muốn kết thúc trận chiến càng sớm càng tốt.

Ngay khi ông nghĩ rằng một chưởng của mình nếu đánh trúng, thì bụng của Lâm Trạch Dương nhất định sẽ nổ tung, máu tươi chảy ra ào ạc và mọi chuyện kết thúc.
Chương 423 Ranh giới

Thông minh quá bị thông minh lừa.

Bây giờ Cổ Nhất chỉ muốn đưa ra nhận xét này với Lâm Trạch Dương. Đúng vậy, hiện tại Cổ Nhất không còn cách nào khác phải thừa nhận Lâm Trạch Dương thông minh, ông cũng không thể không thừa nhận Lâm Trạch Dương mạnh hơn ông tưởng tượng.

Cổ Nhất thậm chí còn cảm thấy, nếu Lâm Trạch Dương không phạm phải sai lầm như vậy thì cho dù với tình trạng thể chất hiện tại, hắn vẫn có cơ hội đánh bại ông.

Điều này khiến Cổ Nhất cảm thấy rất buồn cười, ông đã là một cường giả siêu cấp, đã vượt qua ngưỡng cửa cao thủ, chưa kể ở xã hội thế tục, ông có thể được coi là cao thủ hàng đầu trong toàn bộ Cổ gia và trong tất cả các tổ chức trên khắp thế giới.

Nhưng ông lại không giỏi bằng một chàng trai trẻ như vậy.

Trận chiến vừa rồi không có vận may, hết bàn tay này đến bàn tay khác, điều này có nghĩa là Lâm Trạch Dương có thực lực.

Trên đời này sao có thể tồn tại loại người như vậy, nếu như cho Lâm Trạch Dương thêm hai mươi năm nữa, không, có lẽ chỉ cần mười năm, đến lúc đó cục diện sẽ như thế nào? Dưới tay Lâm Trạch Dương có đối thủ sao?

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bây giờ ông vẫn đánh bại Lâm Trạch Dương.

Tất cả những suy nghĩ này đều hình thành trong đầu của Cổ Nhất, lòng bàn tay của ông hướng về phía bụng Lâm Trạch Dương, vẻ mặt không hề thả lỏng mà càng trở nên thận trọng và tập trung hơn, ông biết, càng vào thời khắc mấu chốt này, tai nạn càng dễ xảy ra.

Cổ Nhất đã đề cao tinh thần lên mười hai điểm và đạt đến mức tập trung cao nhất, ngay cả Cổ Nhất cũng cảm thấy lòng bàn tay của mình tuy đơn giản nhưng nó chứa đựng tất cả những gì ông đã trải qua trong năm mươi năm cuộc đời và bốn mươi năm luyện võ.

Bàn tay này sẽ là đỉnh cao của Cổ Nhất hắn, ở đời này không thể vượt qua đỉnh cao, nó xuất phát từ trái tim, vận động theo trái tim, người là lòng bàn tay, lòng bàn tay là con người.

Trong phút chốc, Cổ Nhất thậm chí còn có cảm giác, không gian này đã nằm trong sự điều khiển của mình, gió thổi, hướng luồng khí, quỹ đạo lăn của đá trên mặt đất, và sự rung chuyển nhẹ của bức tường bên cạnh.

Mái tóc Lâm Trạch Dương tung bay, những nếp nhăn trên quần áo Lâm Trạch Dương, lượng máu chảy ra từ bụng Lâm Trạch Dương

Mọi thứ như khắc sâu vào đầu Cổ Nhất, như thể lúc này anh chỉ cần một ý nghĩ là có thể thay đổi mọi thứ.

Cảm giác này thần bí đến nỗi cả người Cổ Nhất đều hòa vào cảm giác này, như thể cơ thể ông không còn là của ông nữa, như thể linh hồn đã tách khỏi cơ thể, và rồi ý chí của ông dường như tan vào. Ông bước vào thế giới này và trở thành chủ thế giới này.

Đột nhiên, đôi mắt Cổ Nhất mở to. Bởi vì ông phát hiện Lâm Trạch Dương không có né tránh, cũng không có hoảng sợ, thậm chí trước đó còn tiến về phía trước.

Bởi vì Lâm Trạch Dương đột nhiên thay đổi, lòng bàn tay Cổ Nhất đột nhiên trượt mục tiêu ban đầu. Vào lúc này, Cổ Nhất cảm giác được hết thảy, lẽ ra ông nên khống chế bỗng nhiên lại mất đi khống chế.

Cảm giác này thật tệ, giống như đang chơi một trò chơi, mười phút đầu tiên mọi thứ rõ ràng đã được kiểm soát, nhưng đột nhiên đội bên tôi bị xóa sổ, nhịp điệu đột nhiên bị đảo lộn trong tay đối thủ.

Bang

Có một âm thanh bị bóp nghẹt.

Sau đó, Lâm Trạch Dương và Cổ Nhất đồng thời bay ra ngoài.

Lòng bàn tay của Cổ Nhất chạm vào ngực Lâm Trạch Dương, nắm đấm của Lâm Trạch Dương đập mạnh vào ngực Cổ Nhất.

Lâm Trạch Dương sau khi bị thổi bay cũng không đứng vững được, ngồi xổm xuống đất, phun ra một ngụm máu, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, hơi thở trở nên vô cùng yếu ớt.

Cổ Nhất tình trạng không tốt chút nào, tuy rằng không có ngã xuống đất, nhưng khi đứng dậy, ông nôn ra ba ngụm máu, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.

Nhưng đột nhiên, Cổ Nhất giống như già đi mười tuổi, nếp nhăn trên mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ rõ ràng, thân thể trở nên khom lưng, giống như một ông già, ngay cả đứng cũng đã hao hết sức lực.

Nhưng điều kỳ lạ là lúc này trên mặt Cổ Nhất không hề có chút trầm cảm nào mà đôi mắt lại trở nên rất sáng. Nếu chỉ nhìn vào đôi mắt của Cổ Nhất, bạn thậm chí có thể nghĩ rằng ông ta là một chàng trai trẻ đầy nghị lực và đam mê.

Cổ Nhĩ đứng một bên, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, lại càng không rõ ai thắng ai thua trong trận chiến này, và anh cũng không biết mình nên làm gì.

Rõ ràng Lâm Trạch Dương và hắn bằng tuổi nhau, nhưng hiện tại xem ra Lâm Trạch Dương đã ở một cảnh giới mà hắn không thể can thiệp được nữa. Điều này khiến Cổ Nhĩ cảm thấy hơi thất vọng, không chỉ một chút mà là rất nhiều, cảm giác này gần như áp đảo Cổ Nhĩ. Vì vậy, Cổ Nhĩ rất hy vọng Cổ Nhất có thể giành chiến thắng.

Lúc này Lâm Trạch Dương từ trên mặt đất đứng dậy, bộ dáng như đang giãy giụa.

Lâm Trạch Dương nhìn Cổ Nhất, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc. Vẻ mặt này hiếm khi xuất hiện trên mặt Lâm Trạch Dương, điều đó có nghĩa là Lâm Trạch Dương lúc này rất nghiêm túc, tuyệt đối nghiêm túc.

Lâm Trạch Dương nhìn Cổ Nhất nói: "Loại cảm giác này của ngươi rốt cuộc là cái gì? Trước đây ta cũng từng có cảm giác như vậy. Trong khoảng thời gian này, võ công của ta đã đến điểm nghẽn, chưa bao giờ tìm được lối ra. Ta cảm thấy giống như lối thoát cho nút thắt cổ chai của ta chính là cảm giác vừa rồi."

Cổ Nhất mở to mắt, vẻ kinh ngạc trên mặt, suýt chút nữa rớt hàm xuống đất, nói: "Đây không phải lần đầu tiên cậu có cảm giác như vậy."

Lâm Trạch Dương gật đầu, trong thời gian tu luyện trước đó, Lâm Trạch Dương thỉnh thoảng sẽ có chút cảm giác mơ hồ, mặc dù không thể nói rõ đó là cái gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được, khẳng định đây không phải ảo giác.

Cổ Nhất hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài. Cổ Nhất cảm thấy mình đã là một người may mắn được ông trời ưu ái, thực sự có cơ hội được tiếp xúc với lĩnh vực hay thế giới huyền thoại. Không ngờ Lâm Trạch Dương lại…

Cái gọi là lãnh địa cũng chính là cái gọi là cảnh giới, có thể nói là cảnh giới huyền thoại trong võ học. Ở cõi này, con người là chủ nhân của thế giới này, thậm chí có thể nói họ là thần.

Đây thực sự không phải là một sự tồn tại đặc biệt bí ẩn. Để so sánh, có một số người có khí chất rất mạnh phát biểu trong một không gian nhất định, sau đó mọi hành động của họ sẽ ảnh hưởng đến tất cả những người trong dịp đó, và mọi người sẽ cảm thấy rằng mọi điều người này nói và làm đều quan trọng. Đúng rồi, mọi chuyện phải như vậy thôi.

Vì vậy, ở một mức độ nhất định, người này không phải là vị thần trong không gian này sao?

Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều muốn đạt được hiệu quả như vậy, mặc dù chỉ có rất nhiều sự trùng hợp và điềm báo.

Trong võ thuật, do luyện tập liên tục nên khi một người đạt đến trạng thái này, người đó có thể tác động hoặc thậm chí điều khiển không gian này nhờ từ trường của chính mình.

Đây được gọi là ranh giới hoặc miền.
Chương 424 Lời mời từ nhà họ Cổ

Giới, đương nhiên là một loại cảnh giới có thể gặp được nhưng không thể tìm kiếm trong võ thuật.

Theo hiểu biết của Cổ Nhất, thời cận đại dường như không ai có thể đạt tới cảnh giới như vậy, cho nên thậm chí người ta còn cho rằng đó chỉ là trong tiểu thuyết mà thôi.

Là một thành viên của nhà họ Cổ, không còn nghi ngờ gì nữa chắc chắn anh là một người có địa vị cao, đương nhiên Cổ Nhất biết những chuyện này, thậm chí có thể nói, những chuyện này ở nhà họ Cổ căn bản không phải chuyện bí mật gì.

Vì vậy, làm sao Cổ Nhất có thể không kinh ngạc, ông ta tự đem bản thân mình tiếp xúc đến giới, coi nó như sự tích lũy của hàng chục năm luyện tập, nó cũng là biểu tượng của sự may mắn, có như vậy mới mang lại cảm giác nhất thời cho chúng ta.

Nhưng đây không phải là lần đầu tiên Lâm Trạch Dương cảm thấy như vậy.

“Cậu không phải người nhà họ Cổ.” Cuối cùng Cổ Nhất cũng tỉnh táo lại, lập tức nắm bắt được điểm mâu thuẫn.

Lâm Trạch Dương gật đầu nói: “Đương nhiên tôi không phải người của nhà họ Cổ, tôi cũng không phải là người của gia tộc ẩn sĩ.”

Mặc dù Cổ Nhất đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn không thể lập tức tiếp nhận tất cả mọi chuyện, sửng sốt một lúc, mới nói tiếp: “Vậy cậu là ai?”

“Không phải tôi đã nói tôi là Lâm Trạch Dương sao?” Lâm Trạch Dương thật sự cảm thấy hỏi như vậy thật ngu ngốc, hình như anh đang nói câu trả lời này rất nhiều lần rồi, cho nên không nhịn được trừng mắt nhìn Cổ Nhất.

Khóe miệng Cổ Nhất giật giật, ông ta cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng ông ta vẫn tiếp tục hỏi: “Ý ta là sau lưng cậu có thế lực nào, chủ nhân của cậu là ai?”

Khi hỏi hai vấn đề này, Cổ Nhất cảm thấy có chút hối hận, kết bạn nông cạn, cái gọi là “tình bạn sâu sắc” là điều cấm kỵ, hiện tại hai bên thậm chí còn không phải là bạn bè, liệu Lâm Trạch Dương có trả lời câu hỏi như vậy không?

Lâm Trạch Dương đương nhiên sẽ trả lời: “Sau lưng tôi không có thế lực, cũng không có chủ nhân.”

Cổ Nhất không ngờ rằng Lâm Trạch Dương sẽ trả lời, ông ta chỉ cảm thấy phấn khích, nghĩ rằng mình sắp giải quyết được một bí ẩn từ muôn thuở, nhưng không ngờ câu trả lời của Lâm Trạch Dương lại là đằng sau anh không có thế lực, không có chủ nhân.

Cổ nhất sửng sốt một lúc, hai mắt đột nhiên sáng lên, nhìn Lâm Trạch Dương giống như nhìn một cục mỡ, ông ta chính là con chó hoang đói khát không biết bao lâu sắp vồ lấy Lâm Trạch Dương.

“Không cần phải nói, tôi sẽ không tham gia cùng ông, tôi đã quen với tự do.” Lâm Trạch Dương không đợi Cổ Nhất nói gì đã trực tiếp từ chối. Ông ta có phải đang đùa hay không khi yêu cầu Lâm Trạch Dương gia nhập vào nhà họ Cổ có sức mạnh cường đại như vậy, hơn nữa ông ta có rất nhiều bối cảnh, nhưng Lâm Trạch Dương có cần đồng minh như vậy không? Đến ngay cả thuộc hạ Lâm Trạch Dương cũng không cần.

Trên mặt Cổ Nhất hiện lên vẻ thất vọng, ông ta lại mở miệng, nhưng cuối cùng ông ta vẫn ngượng ngùng nói ra ý mình. Cổ Nhất muốn Lâm Trạch Dương coi ông ta là sư phụ, nhưng liệu Cổ Nhất có khả năng trở thành chủ nhân của Lâm Trạch Dương hay không?

Không, không, thậm chí đến cả người của nhà họ Cổ cũng không có khả năng này.

“Đúng rồi, ông có biết vừa rồi là cảm giác là gì không?” Lâm Trạch Dương quay lại chủ đề chính, đây chính là điều anh quan tâm nhất.

Lâm Trạch Dương luôn tự mình luyện tập, không có sư phụ hay người hướng dẫn, có thể nói Lâm Trạch Dương đã đi nhiều con đường vòng, nếu không với tài năng, sự siêng năng và cuốn bí thư không tên của Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương hiện tại có thể là một Lâm Trạch Dương khác.

Cổ Nhất lại im lặng. Lâm Trạch Dương cũng không có thúc giục Cổ Nhất, đạt được nhưng lại mất đi mạng sống, Lâm Trạch Dương cũng không có nghĩ tới việc phải cưỡng ép cái gì.

Chẳng phải mọi việc thường diễn ra như vậy sao, càng ép buộc thì càng nhận được ít. Vì vậy, chỉ cần không thẹn với lương tâm mà cố gắng, cho dù kết quả có như thế nào, thật sự không cần phải quan tâm. Trong quá trình nỗ lực này, bạn đã thu hoạch được rất nhiều, rất nhiều.

Cổ Nhất trầm mặc một lúc, nói cho Lâm Trạch Dương nghe về cái gọi là cảnh giới.

Lâm Trạch Dương nghe xong, cũng rơi vào trầm tư.

Ngay khi Cổ Nhất rút lòng bàn tay ra, Lâm Trạch Dương cảm thấy cơ thể mình như trở nên cứng ngắc, không gian xung quanh trở nên xa lạ, như thể sắp mất đi khả năng kiểm soát cơ thể.

Lâm Trạch Dương có loại cảm giác mình bị nhốt vào trong mật thất, hơn nữa tay chân của mình đều bị trói chặt.

Lúc đó Lâm Trạch Dương có chút nóng nảy, cho nên muốn giãy dụa, nhưng anh lại phát hiện mình căn bản không có cách nào giãy dụa, sợi dây thừng quá chắc chắn, mật thất lại tối tăm như vậy, anh không thể cử động, không thể nhìn thấy, cũng đã mất hết năng lực phản kháng.

Vào lúc đó, khí trong cơ thể Lâm Trạch Dương bắt đầu lưu thông điên cuồng. Sau đó, năng lượng dường như đạt đến giá trị tới hạn, rồi bùng phát từ cơ thể Lâm Trạch Dương.

Rồi giống như khinh khí cầu bị thủng, sau đó phát ra một âm thanh chói tai, sau đó mọi thứ đều trở nên mờ ảo.

Lâm Trạch Dương phát hiện dây thừng trên người mình đã biến mất, mật thất cũng biến mất.

Thành thật mà nói, nhìn lại tất cả những điều này, Lâm Trạch Dương không biết đã xảy ra chuyện gì, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, anh không thể nhớ được chi tiết cụ thể.

Lâm Trạch Dương cũng nói ra cảm giác này của mình.

Cổ Nhất suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Đối với miêu tả cảnh giới này, ta cũng không tìm được quá nhiều tư liệu. Nhưng truyền thừa ngàn năm của Cổ gia chúng ta, chắc chắn phải có điều gì đó về việc này. Vì vậy, nếu có thời gian, cậu có thể đến xem nhà họ Cổ chúng ta một chút.”

Hiển nhiên, hai mắt Lâm Trạch Dương sáng lên, anh cảm nhận được nhịp tim của mình.

“Được, có thời gian ta nhất định sẽ tới nhà họ Cổ của các người.” Hiện tại không có cách nào nghĩ ra được một câu trả lời thỏa đáng, Lâm Trạch Dương biết võ công tiến bộ như vậy không phải một sớm một chiều, vì vậy anh quyết định đặt tất cả xuống trước.

“Hiện tại cậu không muốn đi cùng ta.” Bây giờ Cổ Nhất hi vọng Lâm Trạch Dương đi theo ông ta, thành thật mà nói về phần thỏa thuận với Thánh Quanh Vinh Quang, thật ra nhà họ Cổ có chút sợ hãi toàn bộ tổ chức, nhưng đây là Trung Hoa mà bọn họ chính là nhà họ Cổ.

Điều quan trọng nhất chính là, Cổ Nhất cảm thấy Lâm Trạch Dương bây giờ có giá trị không thể so sánh được.

“Không, tôi còn có việc phải làm, không phải ông đang muốn ngăn cản tôi đấy chứ?” Lâm Trạch Dương nói, lại nhìn Cổ Nhất.

Cổ Nhất trầm tư một lúc, cuối cùng lắc đầu nói: “Ta không còn tư cách ngăn cản cậu nữa, nhưng hy vọng cậu cẩn thận, đừng chết ta sẽ ở nhà họ Cổ chờ cậu.”

Lâm Trạch Dương gật đầu nói: “Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ tới thăm ông ở nhà họ Cổ.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương sải bước tiến về phía, đi ra ngoài trấn Long Tỉnh.

Sau khi Lâm Trạch Dương rời đi một lúc, Cổ Nhĩ mới tỉnh lại, hỏi: “Cứ như vậy để Lâm Trạch Dương rời đi như vậy sao?”

Cổ Nhất không trả lời Cố Nhĩ, mà quay người nói: “Chúng ta về nhà đi.”

Cố Nhĩ sửng sốt một chút, không hiểu tại sao Cổ Nhất lại từ bỏ nhiệm vụ, chỉ có thể đuổi theo.
Chương 425 Rời đi

Cổ Nhĩ nhanh chóng đuổi kịp Cổ Nhất.

Nói cách khác, khi Cổ Nhất đến một nơi hẻo lánh nào đó thì đột nhiên dừng lại. Cổ Nhĩ cho rằng Cổ Nhất muốn nói gì đó với mình, vừa định lắng nghe thì phát hiện cơ thể Cổ Nhất đột nhiên mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất. Cổ Nhất hoảng hồn, liền tiến đến đỡ Cổ Nhất. Cổ Nhĩ lúc này mới ý thức được, sắc mặt Cổ Nhất tái nhợt, đầy đau đớn, khuôn mặt đã nhăn thành một khối, thân thể lạnh toát, không ngừng run rẩy.

“Ông" Cổ Nhĩ chưa từng nhìn thấy Cổ Nhất như vậy, ngay cả khi đối đầu với gia chủ vốn là kẻ thù truyền kiếp của nhà họ Cổ, bị thương nặng như thế, Cổ Nhất cũng chưa bao giờ thành bộ dạng thế này. Vì thế mà, Cổ Nhĩ có chút hoảng sợ, không biết phải làm thế nào.

"Không sao đâu, ít nhất cũng không chết."

Giọng nói yếu ớt của Cổ Nhất vang lên, như thể hắn đã dùng toàn bộ sức lực để nói. Sắc mặt Cổ Nhĩ cũng trở nên khó coi, nhưng lại không biết phải nói gì.

"Đối với ta đây là chuyện tốt, ta đã có cơ hội đột phá." Cổ Nhất buộc mình phải mỉm cười. Cổ Nhĩ trầm mặt một lúc rồi nói: “Lâm Trạch Dương kia thực sự mạnh đến mức này, dù cho bị thương như thế."

Cổ Nhất thở dài, sau đó bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, có lẽ cậu ta mạnh hơn con nghĩ nhiều. Lúc đầu ta còn tưởng Lâm Trạch Dương là đang ép buộc mình, suy cho cùng đối phương có ngọn giáo* của Dạ Thần. Nhưng bây giờ, thậm chí ta có cảm giác, chỉ cần Lâm Trạch Dương chưa chết, chỉ cần Lâm Trạch Dương còn thở một hơi, bất kể đối thủ là ai."

(*một ngọn giáo dài trước đây được sử dụng bởi bộ binh)

Cổ Nhĩ không trả lời Cổ Nhất mà chỉ xiết chặt nắm đấm, Lâm Trạch Dương rõ ràng cũng bằng tuổi hắn, nhưng lại vượt xa hắn như vậy. Cổ Nhất nhìn lên bầu trời, trông về phương xa, trầm ngâm một lúc mới tiếp tục nói: "Lâm Trạch Dương này rốt cuộc là ai, cậu ta không có nguồn gốc. Nếu không có sư phụ, người như vậy sao có thể xuất hiện trên thế giới này? Chẳng lẽ…Lâm Trạch Dương là Long Vương đột nhiên xuất hiện* mấy năm trước."

(*bản gốc là từ sinh ra từ hư không)

Suy đoán này chắc chắn khiến Cổ Nhĩ rất ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt của hắn bây giờ không còn ngạc nhiên như vậy nữa, có lẽ vì Lâm Trạch Dương đã khiến hắn vô cùng kinh hoàng. "Sẽ rất thú vị nếu Lâm Trạch Dương thực sự là Long Vương. Ngọn giáo của Dạ Thần, Asiro của Bà La Môn hay thậm chí là Ánh sáng Thánh huy hoàng, còn có chúng ta tự cho rằng Cổ thế gia bất khả chiến bại, liệu thế giới có chào đón những biến đổi mà chúng ta không biết?”

Nói đến đây, đôi mắt của Cổ Nhất lại sáng lên, như thể ông đã nhìn thấy một đại chiến, khi đó vô số tia sáng rực rỡ sẽ toả ra, tràn ngập thế giới với những màu sắc không thể tưởng tượng được và tỏa sáng khắp nơi.

Bên ngoài tiểu trấn Long Tỉnh.

Năm chiếc xe việt dã đã chuẩn bị sẵn sàng, từng người một trật tự bước vào xe, sau đó chiếc xe khởi động, nổ một tiếng gầm mạnh rồi bắt đầu tiến về phía trước. Hầu như tất cả những người ban đầu ở ngôi nhà đó đều đã lên xe, họ sẽ đi đến một nơi cách đó hàng trăm cây số.

Chiếc xe nhả khói rồi biến mất trong bóng tối. Spike không rời đi mà tiếp tục ở lại trong nhà. Spike thậm chí không cử động, hắn vẫn đứng giữa ánh nến và bóng tối, ngay cả tư thế đứng cũng giống nhau, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười, ánh mắt phát sáng.

"Lâm Trạch Dương, anh có đến không? Có vượt qua vô số chướng ngại để tới trước mặt tôi không? Tôi có chút kích động, đã bao lâu rồi người như anh mới lại xuất hiện? Đã bao lâu rồi tôi không ra tay? Hoa Hạ thật sự là một nơi thần kỳ, ở nơi này, một người không biết nguồn gốc, tự nhiên xuất hiện, lại có thể làm ra việc ngoài ý muốn như thế, Lâm Trạch Dương đừng cho tôi hi vọng." Spike phát ra âm thanh tràn đầy mong đợi.

Trong năm chiếc xe việt dã đó có tổng cộng hai mươi lăm người bao gồm cả tài xế. Bốn người trong số họ đều là người trong ngôi nhà đó, nhìn bề ngoài thì biết họ không phải là chiến binh. Nói cách khác, chỉ có hai mươi mốt chiến binh ở đây. Hai mươi mốt người thực sự muốn đối phó với căn cứ bí mật mà Tần Tinh đã chuẩn bị từ lâu.

Sức chiến đấu của Tần Tinh tuy không mạnh, nhưng Tần Tinh đã chuẩn bị kỹ càng, câu nói “Dễ phòng thủ, khó tấn công” không chỉ là lời nói suông. Nhưng không ai nghĩ những điều họ đang làm là vô lý. Họ thậm chí còn cảm thấy rằng, việc mang toàn bộ lực lượng, chính là hai mươi mốt người này, là hơi quá mức cần thiết. Bởi vì mỗi người trong số hai mươi mốt người đều được trang bị đầy đủ từ đầu đến chân. Mỗi người trong số họ mang theo ít nhất ba khẩu súng, một khẩu súng tiểu liên, một khẩu súng lục và một khẩu súng tỉa giống AK. Ai cũng đều có hai con dao ngắn, thuận tiện cho việc cận chiến, họ còn có kính nhìn trong đêm, áo giáp, mũ chống đạn và các trang bị khác. Có thể nói đây là đội quân tiêu chuẩn nhất. Nói cách khác, họ có thực lực dễ dàng lật đổ hang ổ của Tần Tinh.

Tốc độ xe chạy rất nhanh, đường núi tuy khó tìm nhưng lại giống như dã thú gầm thét trong rừng, không hề sợ hãi, muốn xé toạc ánh trăng, nuốt chửng bóng tối này. Sau khi leo qua một ngọn núi, nhất định sẽ tìm thấy căn cứ của Tần Tinh.

Một giờ nữa đã trôi qua.

Tần Tinh lần nữa triệu tập cấp dưới có năng lực nhất của mình đến văn phòng. "Hiện tại các anh có thể rời đi. Những kẻ đó đã xuất phát từ trấn Long Tỉnh rồi, cho dù chúng ta phục kích cũng không có tác dụng gì, tất cả dữ liệu đều mang tiêu hủy hết đi." Tần Tinh nặng nề nắm chặt chiếc ổ cứng trong túi quần.

Ổ cứng nhỏ này chứa dữ liệu quan trọng nhất của đợt thí nghiệm dược phẩm lần này và cũng là tài liệu trọng yếu. Đúng vậy, cuối cùng Tần Tinh vẫn không nỡ hủy hoại hết tâm huyết của mình, nói cách khác, Tần Tinh cảm thấy đây là biện pháp cuối cùng có thể cứu mạng cô.

Không khí trong nhà bỗng trở nên ảm đạm trở lại.

"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu sơ tán đi. Giáo sư Trần, khoảng thời gian này ông đã vất vả rồi, cũng gây thêm rắc rối cho ông." Tần Tinh chăm chăm nhìn người đàn ông trung niên. Giáo sư Trần thực sự là người quan trọng nhất trong nghiên cứu dược phẩm này, có thể nói là ông đã chủ trì nghiên cứu này.

Giáo sư Trần lắc đầu, sau đó trên mặt hiện lên vẻ tức giận, nói: “Chết tiệt, tại sao trên đời này luôn có những người như vậy, ngăn cản sự tiến bộ của khoa học công nghệ?”

Tần Tinh cũng lắc đầu, là một người đã học và nghiên cứu lâu năm, cô nói: "Vậy chúng ta đi thôi."

Sau đó, một nhóm người bước ra khỏi ngôi nhà, rồi hướng về con đường tẩu thoát đã được chuẩn bị từ trước.

Tần Tinh nhìn lại một lần nữa, thế thôi, tạm biệt.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Chương 10...
Long đô binh vương
Đệ nhất binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom