• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 911-920

Chương 911:





Đường Ân!



Đồ ăn là của Đường Ân!



Khó trách Đường Ân phải ra ngoài tìm đồ ăn, hóa ra mấy ngày nay Đường Ân không có đồ để ăn!



Đông Phương Yên nhắm mắt lại, hốc mắt có chút ướt át, quay người trở lại bên giường nhưng không còn tâm trạng để tu luyện nữa.



Khi thời gian trôi qua từng giây từng phút, Đông Phương Yên bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng, cô đi tới cửa sổ mấy lần rồi đi tới cửa phòng, nhìn ra khỏi bộ lạc. Lần đầu tiên cô muốn nhìn thấy Đường Ân, lại muốn nhìn bóng dáng đó trở về bộ lạc, nhưng đã hai ba tiếng rồi vẫn không có động tĩnh gì.



Đông Phương Yên chưa bao giờ như vậy, chưa bao giờ cô nghĩ là mình sẽ chờ sợ trở lại của 1 người nhiều thế này.



Tới gần buổi trưa, trong bộ lạc liền vang lên tiếng hoan hô.



Đông Phương Yên nhanh chóng xuống giường, nhìn thấy Đường Ân rốt cục cũng trở về. Ở bên hông Đường Ân treo hai con cá lớn, trên vai của hắn còn khiêng một con hươu cỏ, trong tay còn lại thì đang kéo 1 con sư tử lớn nửa người.



Khi người thanh niên này xuất hiện trở lại trong bộ lạc, tiếng reo hò lập tức vang lên.



Đường Ân bị những người này vây quanh giống như anh hùng. Bởi vì họ chưa bao giờ thấy nhiều thức ăn như vậy, và họ cũng chưa từng thấy ai có thể giết sư tử bằng tay không.



Đường Ân mỉm cười rồi cùng với những người xung quanh reo hò 1 lát, sau đó quay người đi vào phòng.



Trở lại trong phòng, Đường Ân phát hiện Đông Phương Yên đang nhìn mình chằm chằm.



"Sao vậy?" Đường Ân có chút hoài nghi.



"Không có. . . Không có gì!" Đông Phương Yên lắc đầu rồi nhẹ nhàng cúi đầu xuống.



"Chuẩn bị một chút, giữa trưa ăn cá trước, ban tối thì ăn thịt!" Đường Ân cười cười, quay người ra ngoài rồi kêu gọi mọi người mổ thịt.



Đông Phương Yên đứng ở cửa nhìn bóng lưng Đường Ân rời đi, khuôn mặt tràn đầy băng lãnh kia, không ngờ lại lộ ra mấy phần ôn hoà hơn. Dường như tư thế bước đi của Đường Ân khiến cho Đông Phương Yên cảm giác được an tâm hơn.



Sau khi ăn xong bữa trưa, Đường Ân liền bắt đầu tu luyện.



Mãi cho đến tối, trong bộ lạc liền tổ chức 1 bữa tiệc lửa lớn hoành tráng.



Đường Ân đang bị thương ở mắt cá chân cho nên chỉ đứng ở 1 bên rồi mỉm cười nhìn bọn họ. Sau khi tàn tiệc, Đường Ân trở lại phòng rồi ngồi ở phía ngoài cửa.



Tất cả điều này dường như rất tự nhiên.



Đông Phương Yên đứng ở bên cửa sổ, nhìn hành động của Đường Ân, ánh mắt có chút ảm đạm xuống. Đông Phương Yên cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác hụt hẫng này, có lẽ là bởi vì Đường Ân ngồi ở phía ngoài cho nên cô cảm thấy không được vui.



"Ngồi ngoài đó không tốt cho sức khoẻ!"



Đông Phương Yên cuối cùng cũng lấy hết can đảm, lạnh lùng nói: "Vào trong nhà đi, một mực tu luyện mà không được ngủ thì sức chịu đựng của cơ thể sẽ sa sút, đến lúc đó chúng ta sẽ không thể đi ra khỏi đây được!"



Đường Ân chậm rãi mở mắt, trầm mặc một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu.



Đông Phương Yên nói không sai, nếu như cứ tu luyện mà không ngủ, anh và Đông Phương Yên sẽ không thể đi ra khỏi đây được. Hiện tại, mặc dù đạt tới cảnh giới Nhập Thánh nhưng nhu cầu thiết yếu của cơ thể vẫn phải có. Việc ăn ngủ là không thể tránh khỏi được.



Đẩy cửa phòng ra, Đường Ân liền đi vào.



Đông Phương Yên hơi do dự một chút rồi nói: "Ván giường cũng đủ lớn, hẳn là có thể ngủ được hai người! Ở sa mạc có thể ngủ như vậy, hiện tại ngủ như thế này cũng không sao!"



"Được!" Đường Ân nhẹ gật đầu rồi đi lên giường của Đông Phương Yên.



Sau khi Đông Phương Yên nằm thẳng, Đường Ân mới đi lên gường, nhìn thấy Đông Phương Yên có chút không thoải mái khi quay người, chắc là do gối gỗ trên giường.



Đường Ân cũng không nghĩ nhiều, anh liền duỗi ra 1 cánh tay rồi đặt ở dưới đầu của Đông Phương Yên, mà Đông Phương Yên cũng không có chút phản kháng nào.



Chỉ một lát sau, Đường Ân liền lâm vào giấc ngủ say.



Mấy ngày nay, cơ thể của anh đã chịu đựng quá nhiều cho nên anh không còn thời gian để suy nghĩ gì nữa.



Đông Phương Yên nghe tiếng hít thở đều đều ở kế bên, nhìn thoáng qua Đường Ân rồi cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.



Sáng sớm ngày hôm sau, cả hai gần như dán vào nhau, trông ấm áp lạ thường.



Cách nơi này mấy chục dặm, bão cát trong sa mạc vẫn đang điền cuồng thổi tới.



Một dáng người nhỏ nhắn loạng choạng đang bước đi trong bão cát.



Lúc này, từ xa xa vang lên tiếng bước chân.



Mười mấy con lạc đà từ phía xa vội vàng lao tới. Một người đàn ông ngồi trên lạc đà, tay cầm ống nhòm rồi quan sát xung quanh.



"Bên kia. . . Bên kia có bóng người!"



Lúc này, trong đội ngũ vang lên 1 tiếng la hét mừng như điên, tất cả mọi người trong đội đều đem ống nhòm nhìn về phía vừa nói.



Trong ống nhòm, quả nhiên có một bóng người đang lảo đảo bước đi trong sa mạc.



"Nhanh, đi qua đó!"



"Nhanh, động tác nhanh một chút!"



"Tìm được! Rốt cuộc tìm được rồi, bên kia đưa ra giá bao nhiêu? 20 triệu USD hả?"



"Ha ha ha. . . Phát tài, phát tài rồi!"



Những người này cười lớn rồi nhanh chóng vọt tới bóng người ở phía xa.



Bước chân nhanh chóng của lạc đà khiến cho cát bay mù mịt, Triệu Du mặc 1 cái váy màu đen cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, 2 mắt toàn là tơ máu.



Ở sa mạc gần mười ngày, Triệu Du không biết mình làm sao còn chịu đựng được tới lúc này. Nhìn đám người từ xa đang lao tới, Triệu Du nhướng mày rồi nắm chặt tay của mình.



"Uy, ngươi là ai? Ngươi có phải là Đường Ân hay không?"



"Đường Ân không phải là nam hay sao?"



Đội tìm kiếm này hét lên 1 tiếng, tâm trạng vui vẻ giảm hơn phân nửa. Ba ngày trước, đội tìm kiếm này đã khởi hành từ một thị trấn ở phía xa rồi bắt đầu tìm kiếm Đường Ân.



Bơi vì phần thưởng cực lớn cho nên có hàng chục đội tìm kiếm đang đi trong sa mạc nhưng lại không có ai tới nơi này.



"Ngươi là Đường Ân à?"



Phía xa có người hét lên, bọn họ cũng không có nhiều hi vọng vào câu trả lời. Dù sao thì thông tin đưa ra là Đường Ân là nam, mà người trước mặt này lại là nữ.



Triệu Du ngẩng đầu, dưới chân tụ lực rồi xông nhanh về trước 1 bước.



Những người này liền sững người 1 lát, còn chưa kịp phản ứng thì Triệu Du đã đến bên cạnh. Một tay giơ lên rồi tung chưởng đánh về 1 người.



Tiếng rắc rắc vang lên, cổ của người này liền bị đánh gãy.



Triệu Du quay đầu lại, trong 2 mắt tràn đầy tơ máu.



Những người xung quanh đều kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này, có người vội rút súng lục chĩa vào đầu Triệu Du.



Triệu Du hành động nhanh chóng, bà ta nhảy ra 1 cái liền cướp súng rồi vỗ 1 cái lên đầu của người này.



Người này còn chưa kịp phản ứng liền tắt thở rồi ngã xuống lạc đà.



"Xử lý cô ta!"



"Giết cô ta đo!"



Những người xung quanh đều hét lên rồi nhao nhao nổ súng, nhưng mà cơ thể Triệu Du như 1 bóng ma xuất hiện sau lưng đám người này, bà lập tức giết hơn 10 người.



Bên trong sa mạc, máu phun đầy trời.



Triệu Du thở hổn hển một lúc, tóm lấy một con lạc đà, lấy nước và thức ăn trên cơ thể con lạc đà rồi bắt đầu ăn một cách điên cuồng.



Sau một lát, Triệu Du mới ngẩng đầu lên rồi thúc dục lạc đà đi ra khỏi sa mạc này.



Đêm hôm ấy, một tin tức bùng nổ lan truyền khắp Trung Quốc.



Triệu gia lão tổ từ trong sa mạc đi ra, mà Đường Ân đến bây giờ vẫn còn chưa có tin tức gì




Chương 912:



Sau khi tin tức Triệu Du đi ra khỏi sa mạc truyền ra, rất nhiều gia tộc trong nước đều chấn động.



Triệu gia lão tổ, vẫn như cũ là Triệu gia lão tổ!



Sa mạc lớn như thế vẫn có thể hiên ngang đi ra ngoài, còn có chuyện gì mà vị lão tổ Triệu gia này làm không được chứ? Còn Đường Ân đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, có phải là anh ta đã chết trong sa mạc đó rồi không?



Trong văn phòng của Vương Lão, Hoàng Đình đứng ở một bên, hơi cong người, nhẹ nhàng nói: "Tin tức truyền về hoàn toàn đáng tin, lão tổ Triệu gia cũng hoàn toàn chính xác là đã đi ra khỏi sa mạc!"


"Đi ra 1 mình sao?" Vương Lão cau mày hỏi thăm.



"Không sai, chính xác là đi 1 mình!" Hoàng Đình lần nữa hồi đáp.



Vương Lão thở dài, sờ sờ cái bàn rồi rút ra một điếu xì gà, nhẹ nhàng châm lửa "Từ gia bây giờ có hành động gì không?"



"Từ Vĩ đã hạ lệnh, bắt đầu toàn diện nghiền ép sản nghiệp Đường gia! Doanh nghiệp của Dương Hồng Lâm cũng đã bị ảnh hưởng, sợ là không thể kiên trì lâu được, hơn nữa Từ gia ởThượng Hải cũng hành động rất lớn. . ." Hoàng Đình khom người nói.



Vương Lão nhẹ gật đầu, mạnh mẽ hít một hơi rồi khẽ nói: "Thế sự vô thường!"



"Vương Lão, chúng ta nên làm như thế nào?" Hoàng Đình ngẩng đầu lên nhìn Vương Lão.



Vương Lão trầm mặc 1 lát rồi mới nhẹ giọng mở miệng nói ra: "Nếu lão tổ Triệu gia đã từ trong sa mạc đi ra vậy thì chúng ta cũng nên ra mặt! Đường gia mấy năm qua cũng đã kiếm được không ít rồi. . ."



"Vương Lão!"



Hoàng Đình có chút lo lắng, vội vàng nói: "Tôi cảm thấy lão tổ Triệu gia xem như từ trong sa mạc đi ra được thì cái đó cũng không có ý nghĩa gì cả. Đường Ân có lẽ vẫn còn ở trong sa mạc, chúng ta vẫn nên chờ xem 1 chút!"



Vương Lão trầm ngâm, cuối cùng thở dài 1 tiếng, "Ngươi phải biết rằng, lần trước chúng ta ngăn Triệu Du lại đã khiến cho bọn hắn rất bất mãn! Lần này nếu như không hành động gì, thì khó có thể vượt qua cửa ải này của Từ gia!"



Hoàng Đình cúi đầu, đáy lòng có chút phức tạp. Nếu như theo lý trí thì mọi chuyện cần phải xử lý như vậy, nhưng không ai cũng nghe theo lý trí được. Hoàng Đình có ấn tượng rất tốt với Đường Ân, cũng có ấn tượng tốt với Đường gia, anh không hi vọng khi mọi chuyện còn chưa có kết quả cuối cùng, Đường gia liền phải nhận liên luỵ như thế.



"Thế này đi. . ." Vương Lão thở dài, "Cho người án binh bất động, chờ đợi một chút tin tức nữa, nếu như ba ngày sau mà Đường Ân vẫn chưa có tin tức gì thì không cần ngăn cản nữa! Từ gia có thể lấy được bao nhiêu thứ của Đường gia thì dựa vào bản lĩnh của Từ gia vậy. . ."



"Vâng!" Hoàng Đình vội vàng gật đầu, mặc dù mọi chuyện vẫn chưa giải quyết theo ý anh được nhưng mà vẫn còn 3 ngày để chờ đợi.



3 ngày này, nếu như Đường Ân có thể đi ra khỏi sa mạc thì có lẽ sản nghiệp của Đường gia ở trong nước còn có thể cứu được. Nếu như không đi ra được thì có lẽ mọi chuyện cũng phải dựa theo kết cục đã định.



Lúc này, người đang vui nhất chính là Từ gia.



Sau khi Từ Vĩ biết lão tổ đi ra khỏi sa mạc, anh ta lập tức huy động mọi nguồn lực của thuộc hạ và bắt đầu cuộc tấn công dữ dội vào cơ nghiệp của Đường gia.



Đầu tiên, công ty của Dương Hồng Lâm gặp vấn đề về tài chính và được lệnh phải chấn chỉnh, sau đó công ty của Dương Đan Ni dính bê bối tố cáo không chính đáng, rồi nhanh chóng bị các bộ phận liên quan bắt giữ.



Vài công ty ở Bắc Kinh không có cơ hội để thở, bọn họ nhanh chóng trở thành miếng thịt trên đĩa cơm của Từ gia.



Lúc này, Triệu Nhị đang từ ngoài cửa bước vào, trên tay cầm một đống tài liệu liên quan tới Hàn gia Thượng Hải, nhẹ nhàng ném ở trước mặt Từ Vĩ rồi nói "Mỹ Hân đã xảy ra chuyện. . ."



"Có chuyện gì?" Từ Vĩ sửng sốt một chút.



"Chết rồi!" Triệu Nhị có chút thương hại nhìn Từ Vĩ, "Bị Hàn Thất Lục Hàn gia giết chết!"



"Làm sao cô ta dám!" Từ Vĩ vỗ bàn một cái rồi đột ngột đứng lên " Hàn gia cũng dám giết người sao?"



"Vì cái gì mà không dám giết người?" Ánh mắt Triệu Nhị đầy mỉa mai nhìn Từ Vĩ, cười lạnh nói: "Con trai của anh đã chết trên tay người khác, không phải là anh cũng không dám làm gì đó sao? Hiện tại cháu gái cũng chết rồi, anh còn có thể làm gì được?"



Từ Vĩ tức giận ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Nhị, một cơn lửa giận xông lên trán nhưng lại không dám phát tiết ra ngoài.



"Làm sao? Tôi nói gì sai sao?" Triệu Nhị bật cười một tiếng, "Từ Vĩ, đừng tưởng rằng tôi không biết tính khí của anh. Anh quả thật là người có thể làm nên chuyện lớn vì anh có thể chịu đựng được, nhưng số mệnh của anh cũng không thể làm chuyện gì quá lớn được, vì anh không có bản lĩnh thực sự của đàn ông!"



Từ Vĩ trầm mặt xuống, nắm chặt nắm đấm của mình "Triệu Nhị, kết hôn nhiều năm như vậy. . ."



"Kết hôn nhiều năm như vậy, bản lĩnh đàn ông của anh chỉ có ở trên giường! Nhưng những năm này, ngay cả trên giường thì anh cũng không còn bản lĩnh của đàn ông nữa. . ." Triệu Nhị quay người đi ra ngoài cửa, "Ngay cả con trai mình đều bảo vệ không được, còn nói gì đến chuyện kết hôn nhiều năm như vậy chứ?"



Từ Vĩ tức giận, sắc mặt dị thường khó coi, tính khí của anh ta giống như Triệu Nhị nói, anh là người có thể nhẫn nhịn được. Nếu không, anh cũng không thể ngồi lên vị trí gia chủ của Từ gia này được.



Những năm gần đây, nhẫn nhịn đã mang đến cho anh nhiều chỗ tốt, nhưng cũng mang đến cho anh 1 số bất lợi.



"Người đâu!"



Từ Vĩ hét lên, nữ thư ký ngoài cửa bước nhanh vào. Thấy sắc mặt Từ Vĩ không tốt lắm, cô ta vội vàng cúi đầu xuống, tỏ vẻ rất chỉnh tề.



"Cho người chuẩn bị một chút! Chuyện ở Thượng Hải đã có thể làm! Còn có, chuyện của Giang Thành trong tối nay cũng bắt đầu ra tay, trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy hiệu quả!"



"Vâng!" Nữ thư ký gật đầu rồi quay người đi.



Từ Vĩ nhìn nhìn chằm chằm vào bộ dáng của nữ thư ký lúc cô rời đi, trong lòng nóng lên. Sau một thời gian dài tiếp xúc với Triệu Nhị, anh nhận ra mình thích một người ngoan ngoãn nghe lời ở bên cạnh hơn.



Giống như cô thư ký trước mặt này, mỗi khi nhìn thấy anh thì vô cùng khúm núm, trông rất là hưởng thụ.



Đáng tiếc, Từ Vĩ không có lá gan này, anh biết mình có hành động gì khác thường thì người của Triệu gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.



Người của Từ gia đang hành động, còn người của Đường gia thì trầm mặc lại.



Toàn bộ Đường Đảo dường như tràn ngập một tầng mây đen.



Đường Kiến Quốc đang ngồi trên đài cho cá mập ăn, ánh mắt nhìn vào sóng vỗ trên biển phía xa, cả người dường như cực kỳ im lặng.



Lúc này, Chu Ninh từ phía sau đi tới, giọng nói khàn khàn nói ra: "Đã thăm dò được, Đường Ân chính xác là chưa hề đi ra, Triệu Du thì đã vào thị trấn rồi. . . Mặt khác, mấy công ty dưới tay Dương Hồng Lâm và Hàn Thất Lục, đều bị người khác để ý tới, sợ là sẽ xảy ra chuyện nhanh thôi!"



"Ừm!" Đường Kiến Quốc gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa xa.



Chu Ninh nắm chạy đôi tay nhỏ bé của mình rồi nhắm mắt lại, có chút đau lòng nói ra: "Nếu con trai của em mà chết, em sẽ lật tung cả vòm trời này!"



"Chờ ba ngày!" Đường Kiến Quốc nhẹ giọng nói, anh biết là cần phải chờ thêm 1 chút. Nếu như ba ngày sau vẫn không có tin tức của Đường thì anh sẽ cùng sánh vai với Chu Ninh, cả 2 đi lật tung vòm trời này.






Chương 913:





2 vợ chồng Đường gia đều đang ngồi trên đài cho cá mập ăn, còn những thuộc hạ khác của Đường gia thì lộ ra tâm trạng đang vô cùng chán nản.



Hàn Thất Lục đứng ở trước cửa sổ của biệt thự, nhìn về phía đài cá mập, trong nội tâm vô cùng phức tạp.



Người thanh niên đó vẫn còn trong sa mạc hay sao?



Nghĩ lại cuộc gặp gỡ của mình với người thanh niên đó, Hàn Thất Lục cảm thấy đó như là một giấc mơ vậy. Từ khi biết đến bây giờ, thời gian cũng mới hơn 1 năm nhưng người thanh niên đó đã tạo ra vô số kỳ tích, sao lần này lại không có chứ?



Đám người còn lại của Hàn gia đều ngồi trong phòng khách, nhìn bóng lưng của Hàn Thất Lục, không ai dám mở miệng nói gì.



Những người này đã nghe nói về chuyện ở Thượng Hải, nhất là hành động của Từ gia khiến cho người của Hàn gia kinh ngạc không thể giải thích được. Mặc dù Hàn Phi đã đưa ra tài liệu giả, nhưng Từ gia vẫn tìm ra cách khác rồi tiến tiến hành một cuộc chèn ép quy mô lớn đối với sản nghiệp của Hàn gia.



Dưới tình huống này, Hàn Thất Lục lại không ở Thượng Hải, nên có thể nói là Hàn gia bây giờ không còn cách nào chống lại được.



Chỉ một đêm trôi qua, mọi thứ dường như rối tung lên!



Trên Đường Đảo, một máy bay tư nhân chậm rãi hạ cánh xuống.



Bùi Hạc mang theo Vu Sơn Bình từ nước Mỹ chạy về.



Hai người xuống máy bay, vội vàng lên xe rồi đi thẳng đến khu biệt thự trên Đường Đảo.



Đường Đảo có diện tích rất lớn, ở đây đã xây dựng từng khu biệt thự dành cho mỗi phụ trách khu vực. Cho dù là quản lý khu vực cũng có biệt thự của riêng mình.



Sau mười mấy phút, một chiếc máy bay tư nhân khác lại hạ cánh.



Bùi Nhược mang theo mấy người từ Đông Nam Á chạy về.



Đường Ân vẫn chưa đi ra khỏi sa mạc đã khiến cho toàn bộ Đường gia đều lâm vào thế bị động, Đường Kiến Quốc lựa chọn phương pháp là cho tất cả quản lý khu vực trong nước, thậm chí là quản lý khu vực xung quanh đều trở về Đường Đảo.



Bùi Nhược xuống máy bay rồi đi thẳng tới chỗ biệt thực của Bùi Hạc.



2 anh em đã lâu không gặp cho nên lúc này nhất định phải trò chuyện với nhau.



Sau một lát, Viên Chi Am cùng Dương Đan Ni đi máy bay tư nhân rồi cũng hạ cánh xuống sân bay Đường Đảo. Sau lưng của hai người còn có Mạnh Quán và Vương Cẩn.



Những người này đều tập trung ở Đường Đảo, dường như đang chờ tin tức vậy.



Ở trung tâm của những biệt thự này là biệt thự của Đường Ân, Kỷ Du Du ôm cuốn sách trong ngực rồi nhìn về phía sân bay.



Tin tức Triệu Du đi ra khỏi sa mạc đã truyền về nhưng không ai nói cho Kỷ Du Du biết, chuyện này không phải là không coi trọng Kỷ Du Du, mà là không muốn đả kích cô gái này. Mọi người đều biết cô gái này tương đối yếu đuối, vừa nhìn đã khiến người khác đau lòng. Không ai có thể bảo đảm được điều gì sẽ xảy ra khi đem chuyện của Đường Ân nói cho cô gái này nữa.



"Chị Du Du. . . Chị xem này!" Sầm Hạ giơ một cái bình nhỏ trong tay lên, trong ánh mắt như thể toàn là ngôi sao nhỏ vậy.



Kỷ Du Du miễn cưỡng cười một tiếng, ánh mắt có chút thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.



Mặc dù không có ai nói gì với cô nhưng những người quản lý khu vực này đều đã chạy tới Đường Đảo, chuyện này khiến cho Kỷ Du Du có 1 chút phỏng đoán trong lòng.



"Chị Du Du, chị Đan Ni nói là lát nữa sẽ tới!" Sầm Hạ đặt cái bình xuống rồi đi đến bên người Kỷ Du Du, sau đó nghiêng người qua "Hơn nữa. . . Hơn nữa chị ấy còn nhận nuôi một đứa bé!"



"Là con của anh Đường Ân à?" Kỷ Du Du nhẹ giọng dò hỏi.



"Làm sao có chuyện đó được chứ? Anh Đường Ân làm gì có đứa bé nào. . ." Sầm Hạ cười khúc khích nhưng lại có chút kinh hãi.



Kỷ Du Du nhẹ nhàng sờ sờ tóc của Sầm Hạ, mím môi cười cười rồi không nói thêm gì nữa.



Kỷ Du Du thực sự không biết về đứa bé kia, chỉ là cô phát hiện ra khi Viên Chi Am rời đi thì có chút vấn đề, cô lập tức tra hỏi một chút, mà Viên Chi Am cũng không dấu diếm gì.



Sầm Hạ nhìn dáng vẻ của Kỷ Du Du, trong lòng cảm thấy không thoải mái liền rúc vào trong vòng tay của Kỷ Du Du " Chị Du Du, thực ra em biết chuyện đó, lúc ấy anh Đường Ân luyện công bị tẩu hoả nhập ma chi nên. . ."



"Chị biết!" Kỷ Du Du ôm Sầm Hạ vào trong ngực, khẽ lắc đầu, nước mắt cũng rơi ra trong khoé mắt, "Điều duy nhất chị hi vọng bây giờ là Đường Ân có thể trở về, chỉ cần anh trở về thì chị liền thoả mãn. . ."



Sầm Hạ không biết nên khuyên như thế nào, dứt khoát ngậm miệng lại, cô biết Kỷ Du Du vẫn đoán ra được mọi chuyện.



Trên Đường Đảo, sau khi mười mấy cái máy bay tư nhân hạ cánh thì liền an tĩnh trở lại. Nhưng mà bầu không khí trên Đường Đảo vẫn ngột ngạt đến khó tả.



Khí tức ngột ngạt không chỉ ở trên Đường Đảo, mà ở trên Vương Ốc Sơn cũng giống như thế.



Triệu Nham Tùng sau khi nghe được tin tức Triệu Du đã ra khỏi sa mạc, cảm xúc trong lòng liền vô cùng phức tạp. Ông ta cảm thấy may mắn vì Triệu gia vẫn còn người chống lưng, và cuối cùng cũng cũng xử lý được tên nghiệt chướng Đường Ân kia. Nhưng ông ta cũng có chút lo lắng, ông sợ sau khi Triệu Du trở về thấy tình hình hiện tại của Vương Ốc Sơn thì ông ta không còn đường sống nữa.



Vương Ốc Sơn tồn tại mấy trăm năm qua nhưng giờ lại biến thành bộ dáng này.



Hơn nửa Vương thôn đều bị chôn vùi dưới đống đất đá đổ vỡ, ngay cả lạc viên rộng lớn của Triệu gia cũng đã bị huỷ hoại.



Trải qua ba ngày đào móc, cánh cửa đá sau núi Vương Ốc Sơn rốt cuộc cũng đào lên được.



Triệu Nham Tùng đứng ở trước cửa đá, cảm giác như 2 chân đều nhũn ra.



Đại hoạ lần này của Triệu gia đã khiến cho Triệu Nham Tùng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, ông ta có cảm giác vô lực để đối phó với những vấn đề tiếp theo. Nhất là khi Triệu Du sắp trở về, trong lòng Triệu Nham Tùng càng kinh hãi.



"Đi vào đi!"



Tống Mặc ở một bên thở dài, nhẹ nhàng mở miệng. Đưa đầu ra cũng là một đao, rụt đầu về cũng là một đao, cần gì phải ở nơi này khúm núm không dám tiến lên chứ?



"Được!"



Triệu Nham Tùng cắn răng, hít sâu một hơi rồi lớn tiếng nói: "Bất hiếu tử tôn Triệu Nham Tùng, quỳ lạy các vị tiên tổ!"



Phù phù. . .



Tiếng nói vừa mới rơi xuống, Triệu Nham Tùng liền quỳ lạy trên mặt đất.



"Vào đi!"



Trong cửa đá truyền ra 1 giọng nói kéo dài.



Triệu Nham Tùng hít sâu một hơi, đứng lên, nện bước bước chân nặng nề đi vào trong phần mộ. Ở phía sau ông ta là Tống Mặc.



Hai người tiến vào cửa đá, xung quanh đều là những bức tường đá, chỉ bất quá, trên những bức tường này dường như có 1 số vết nứt.



Chu Ninh cho nổ ngọn núi đã ảnh hưởng tới phần mộ này, hai vị lão tổ trong này không bị giết chết là đã vô cùng may mắn rồi.



Một đường đi thẳng vào bên trong, cả 2 đều có thể cảm nhận được từng đạo nguyên khí đang tiến vào trong cơ thể của mình.



Đáy lòng Triệu Nham Tùng có chút kêu khổ, nếu như không phải ông bị phế bỏ 3 đại huyệt thì có thể bước vào cảnh giới Nhập Thánh ở đây rồi, nhưng mà với tình hình hiện tại, ông ta đã không còn hi vọng bước vào Nhập Thánh được nữa.



Sau khi cả 2 tiến vào chỗ sâu nhất liền nhìn thấy hồ nước kia, cũng nhìn thấy 2 vị lão tổ trong đó, Triệu Nham Tùng cùng Tống Mặc liền lập tức quỳ xuống.



"Bất hiếu tử tôn Triệu Nham Tùng. . ."



"Bất hiếu tử tôn Tống Mặc. . ."



"Khấu kiến lão tổ!"



"Các ngươi có biết tội của mình chưa?"



Giọng nói vang vọng khắp hang động, thậm chí ở phía trên còn rơi xuống mấy viên đá nhỏ.






Chương 914:





Triệu Nham Tùng nghe được giọng nói này, sợ tới mức cơ thể đều run lên.



"Bất hiếu tử tôn biết đã biết lỗi rồi! Biết sai rồi!"



Tống Mặc quỳ ở một bên nhưng không có ý định lên tiếng, bởi vì toàn bộ Vương thôn qua nhiều năm đều do Triệu gia xử lý. Tống gia chỉ ẩn nấp trong bóng tối, nếu xảy ra chuyện gì thì mới ra tay giúp đỡ thôi.



Chỉ là lần đại nạn này, Tống gia cũng ngăn lại không nổi.



"Triệu Nham Tùng!"



Một vị lão tổ mở miệng, hung dữ nhìn chằm chằm Triệu Nham Tùng, "Triệu Du giờ đang ở đâu?"



"Lão tổ đang ở Châu Phi, chắc sẽ trở về đây sớm thôi!" Triệu Nham Tùng vội vàng quỳ nói.



"Chuyện của ngươi, tự có Triệu Du đến xử lý!" Vị lão tổ này giận dữ, vung tay lên, trực tiếp đem Triệu Nham Tùng cùng Tống Mặc quét bay ra ngoài, "Cút ra ngoài, mãi mãi không được bước vào nơi này nữa!"



Cơ thể Triệu Nham Tùng run lên, chật vật quỳ lạy trên mặt đất rồi sau đó nói "Vâng! Tôn nhi đã hiểu!"



Tống Mặc kinh hãi, vội vàng đứng lên rồi đỡ Triệu Nham Tùng đi ra ngoài cửa.



2 vị lão tổ trong này đã triệt để xoá bỏ con đường sau này của Triệu Nham Tùng rồi, sau này Triệu Nham Tùng có chết thì cũng khó mà có thể tiến vào phần mộ của Triệu gia được.



Ra khỏi phần mộ, sắc mặt Triệu Nham Tùng trở nên rất khó coi, nhìn Vương thôn đổ nát, chỉ có thể ngậm ngùi ra lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng xử lý.



Suy nghĩ của Triệu Nham Tùng rất đơn giản, đó chính là nhân lúc Triệu Du vẫn chưa về, nhanh chóng đem nơi này khôi phục lại như cũ. Như vậy thì khi Triệu Du trở về, ông ấy cũng sẽ bị trừng phạt nhẹ hơn.



Lúc này, Triệu Du thực sự cũng chưa trở về.



Sau khi rời khỏi sa mạc, Triệu Du không vội vàng rời đi, mà là sẵn sàng chờ ở đây một thời gian.



Có thể đi ra khỏi sa mạc này là do thực lực cường hãn, mà Triệu Du cũng biết rõ rằng hiện nay Đường Ân cũng đã bước vào Nhập Thánh. Bà có thể đi ra thì Đường Ân và Đông Phương Yên e là cũng có thể đi ra được.



Ba ngày!



Triệu Du cũng đã ấn định thời gian cho mình, trong 3 ngày, nếu như bà không thấy Đường Ân đi ra thì khả năng cao là hắn ta đã chết ở trong sa mạc rồi.



Ngồi ở trước cửa sổ khách sạn, Triệu Du trầm mặt xuống, sát ý trong ánh mắt vẫn không che dấu chút nào. Nhất là khi nghĩ tới Dương Đan Ni cùng Đông Phương Yên, bà càng cảm thấy tức giận hơn.



Đường Ân đáng hận nhưng 2 người đó còn đáng hận hơn!



Lúc trước nhận làm đồ đệ là do 2 người này có thể chất đặc thù, không ngờ bây giờ cả 2 đều phản bội lại bà ta.



"Lão tổ, có tin tức truyền tới, nói là Đường gia đã bắt đầu rụt cổ lại rồi. . ."



Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đứng bên cạnh Triệu Du, đây là người của Triệu gia ở trên Vương Ốc Sơn. Khi tiến vào sa mạc, Đường gia đã phái người đến nơi này, Triệu gia cũng tương tự là cho người đi xung quanh sa mạc này.



"Mọi chuyện ở thôn thế nào rồi?" Triệu Du nhẹ giọng dò hỏi.



Nữ nhân này lúng túng, chần chờ 1 lúc mới nhẹ giọng nói ra: "Đã xảy ra 1 vài vấn đề nhưng gia chủ đang giải quyết, tôi tin là sẽ không có gì nghiêm trọng cả!"



"Hừ!"



Triệu Du hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đứng lên, vừa muốn lên lầu thì liền nhìn thấy 2 người đang nhìn chằm chằm vào Triệu Du, khóe miệng lộ ra 1 nụ cười cực kỳ bá đạo.



Quần áo trên người hai người này không giống người châu Phi, mà là giống với người ở nước khác vậy.



Triệu Du nhíu mày, vừa mới định xoay ngời không quan tâm đến thì đột nhiên cảm nhận được 1 cỗ sát ý.



"Muốn chết!"



Triệu Du đột ngột quay người rồi tung ra 1 chưởng mà 2 người này đã tới gần hơn, nụ cười trên mặt càng lộ rõ, giống như là cười tới cả mang tai vậy.



Bùm. . .



Lần này, Triệu Du rút lui lại mấy bước, 2 mắt trợn to lên vẽ khỏ tin, cơ bắp trên tay của 2 người này to lên bất thường rồi nổ tung cả ống áo.



Triệu Du sửng sốt, không phải là bà chưa từng gặp qua cao thủ, mà là bà chưa từng nhìn thấy ai có thể thay đổi bộ dáng cơ thể như thế này được. Tốc độ và sức mạnh của 2 người này đều rất lớn, khi cơ bắp đột ngột to lên đã khiến cho Triệu Du có chút giật mình.



"Chết đi!"



Một người khác đi lên rồi đưa chân đá vào eo của Triệu Du 1 cái.



Triệu Du một tay đỡ cái chân này, cơ thể nhỏ bé như chim én lao về phía trước 2 bước, khớp tay mạnh mẽ tung 1 chưởng vào chân của người này.



Bụp. . .



Một âm thanh giòn giã vang lên, ống quần của người này nổ tung để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn trong đó.



Triệu Du nện 1 đấm trên đùi người này rồi sau đó lui lại, trong ánh mắt toàn là sát ý.



Nếu dựa theo trước đây thì chân của người này hẳn là bị phế rồi, nhưng mà Triệu Du không ngờ được, người này đã dính trọn 1 đấm của mình nhưng chỉ bị thương nhẹ.



"Chết đi!"



Lúc này, tên kia tung 1 cú đấm to về phía trước mặt của Triệu Du.



Triệu Du trầm mặt xuống, trong lòng đã nổi lên sát ý, bà đưa 1 tay ra chặn nắm đấm của người này, tay còn lại nện 1 đấm vào ngực của người kia.



Bụp một tiếng, tên này liền lui về sau hai, ba bước, mà Triệu Du cũng bay theo rồi tung ra 1 đấm khác nữa.



Bụp. . .



Lại 1 đấm, người này lại tiếp tục lui về sau.



Triệu Du kéo hắn lại rồi tiếp tục điên cuồng vung nắm đấm của mình, trong 1 lúc liền tung ra hơn chục cú đấm, ngực tên này cuối cùng cũng bị lõm xuống, cả người ngã xuống đất.



Tên còn lại nhìn thấy đồng bọn của mình bị thương nặng, lập tức quay đầu bỏ chạy.



Triệu Du đứng yên tại chỗ không đuổi theo, chỉ là nắm chặt tay của mình lại. Hai người này xuất hiện, khiến cho nội tâm của Triệu DU chấn động, bà không nghĩ là người bình thường lại mạnh thế này, thực lực không kém gì cảnh giới Hoá Thần.



"Lão tổ. . ."



Người phụ nữ của Triệu gia đi tới bên cạnh Triệu Du rồi cung kính khom người xuống.



"Xử lý một chút rồi cho người điều tra lai lịch của 2 tên vừa rồi!" Triệu Du cau mày, quay người đi lên lầu, đáy lòng hiện lên 1 chút lo lắng.



"Vâng!"



Lúc này, trong 1 nhà hàng đối diện với khách sạn, George đẩy mắt kính của mình lên, lông mày nhíu lại.



Đây chính là dược phẩm mới nhất cũng là người thử nghiệm mới nhất, sao bây giờ lại gục ngã rồi?



George có chút không vui, hắn thấy thực lực của người này đã chính xác được tăng lên, nhưng vẫn chưa đạt tới tình trạng vô địch thiên hạ được.



Gen mà Triệu Thanh cho hắn cũng chỉ tạo ra được sản phẩm như thế này, nếu như chỉ là vẻn vẻn như vậy thì George lại có chút thất vọng.



Reng reng reng. . .



Lúc này, điện thoại của George đổ chuông.



George kết nối thì nghe được giọng nói của Triệu Thanh phát ra, "Thế nào? George tiên sinh, bài kiểm tra của ngươi có hoàn hảo không?"



"Không. . ." George lắc đầu, có chút giễu cợt, "Triệu tiên sinh, ngươi chắc chắn gen mà ngươi cho ta là gen mạnh mẽ chứ?"



"Đương nhiên!" Triệu Thanh trả lời trong điện thoại: "Đây là gen mạnh mẽ nhất. . . Ngươi muốn gen mạnh hơn thì chỉ có thể giết lão bà trong khách sạn đó mà thôi…Nếu như thế thì dược phẩm của ngươi sẽ có một bước đột phá lớn, chẳng những có thể vô địch thiên hạ, mà còn có thể giết Đường Ân như trở bàn tay mà thôi. . ."



"Ngươi chắc chắn chứ?" George hứng thú.






Chương 915:





"Ta đương nhiên chắc chắn!" Triệu Thanh vừa cười vừa nói ở trong điện thoại.



"Tốt! Triệu Thanh, ngươi thực sự là bạn tốt của ta, đợi khi ta thành công, ta sẽ không bao giờ quên ngươi!" George cười cười rồi cúp máy, ánh mắt nhìn về phía khách sạn xa xa.



Có thể vô địch thiên hạ sao?



George nghe lời này, trong lòng liền bùng lên 1 ngọn lửa, George biết được người thí nghiệm dược phẩm số 5 này mạnh như thế nào, ông đã từng thử nghiệm qua rồi.



Bây giờ, 2 người này đều không phải là đối thủ của Triệu Du, vậy thì ông ta có thể biết được thực lực của Triệu Du mạnh cỡ nào rồi.



"Người đâu!"



George nhẹ nhàng mở miệng, khóe miệng mang theo một tia châm chọc“Đêm nay cho người phong tỏa thị trấn này, sau đó gọi điện thoại cho Mihir, yêu cầu hắn cử một trăm người dùng dược phẩm số 4 tới đây. Ta cần bắt con cá lớn này!"



"Vâng, thưa ngài!" Nữ thư ký gật đầu rồi chậm rãi lùi ra ngoài.



George cười cười, cầm ly rượu trên bàn lên rồi lắc từ từ .



Đêm xuống, toàn bộ thị trấn trở nên trầm mặc hơn rất nhiều.



Triệu Du ngồi trong khách sạn, hơi nhắm mắt lại rồi chậm rãi vận chuyển công pháp của mình.



Ở trong thị trấn này đã được 2 ngày, dựa theo suy nghĩ của Triệu Du, nếu ngày mai còn chưa thấy bóng dáng của Đường Ân, thì có thể Đường Ân cùng Đông Phương Yên đã chết ở trong sa mạc rồi.



Đến lúc đó, Triệu Du sẽ rời khỏi đây rồi quay trở về Trung Quốc.



Triệu Du không rõ lắm về tình hình hiện tại ở Trung Quốc, nhưng bà có thể cảm nhận được từ những người của Triệu gia phái tới, tình hình trong nước chắc là cũng không mấy khả quan.



Điểm này, Triệu Du cũng không quan tâm lắm. Chỉ cần bà có thể trở về thì sẽ xoay chuyển được tình hình lại! Những người mà muốn ngăn cản bà ta thì sẽ phải hứng chịu cơn lửa giận của bà.



"Lão tổ. . ."



Lúc này, người phụ nữ kia lại đi tới rồi nhẹ nói: "Lai lịch của đối phương quá bí ẩn, chúng tôi tới bây giờ vẫn chưa tìm ra được manh mối gì!"



"Phế vật!" Triệu Du hừ lạnh một tiếng.



Người phụ nữ này lập tức cúi đầu, thậm chí còn không dám trả lời lại. Thế lực của Triệu gia ở trong nước vô cùng mạnh mẽ, nhưng mà ở nước ngoài thì lại yếu vô cùng.



"Đi xuống đi, chú ý phòng bị một chút!" Triệu Du lạnh giọng nói.



"Vâng!"



Người này chậm rãi lui ra ngoài, vừa mới đi tới cửa phòng liền nghe được một âm thanh giòn giã vang lên. Cô bỗng nhiên quay đầu lại thì thấy kính trong phòng đã vỡ vụn, mấy bóng người liên tiếp từ bên ngoài lao vào.



"Muốn chết!" Triệu Du hừ lạnh một tiếng, đột ngột giơ cổ tay lên rồi tung ra 1 chưởng.



"Rầm. . ."



Sau khi kính khách sạn vỡ vụn thì đã có hơn chục bóng người tiến vào, nhưng Triệu Du không lưu thủ chút nào, thân hình nhỏ bé tung ra liên tiếp mười mấy chưởng.



Trong căn phòng nhỏ này, hơn 20 người bị tát chết trong một hơi, cơ thể của Triệu Du nhanh chóng rút lui hai bước rồi đứng sẵn tư thế của mình.



Vừa xuất thủ được 1 lát, Triệu Du liền cảm thấy không đúng. Những người này rõ ràng là khác với 2 người mà cô đã gặp hồi chiều. Mặc dù cơ thể cũng cuồn cuộn cơ bắp nhưng mà thực lực của những người này lại yếu hơn. Nếu như phải so sánh thì những người này còn không đỡ nổi 1 chưởng của cô.



Đứng ở mái nhà phía xa, sắc mặt George trầm xuống.



"Nếu như ngươi còn muốn canh giữ Đường Ân ở nơi này, thì không nên ra tay với người phụ nữ đó nữa! Thực lực của người phụ nữ này đã vượt qua tưởng tượng của chúng ta. . ." Mihir từ bên cạnh nhẹ giọng nói: "Muốn đối phó với người này thì chỉ còn cách đợi dược phẩm số 5 sản xuất hàng loại mà thôi, nếu không sẽ rất khó khăn! Người này sẽ giết hết tất cả những người mà ta mang tới mất. . ."



"Nói bọn hắn trở về đi!" George vẫn lạnh lùng nắm chặt tay của mình.



"Được rồi!" Mihir vội vàng gật đầu rồi đem lệnh của George truyền xuống.



Sắc mặt George lạnh lùng, hít sâu một hơi rồi yên lặng nhìn Triệu Du. Sâu trong nội tâm của ông ta lại chấn động, ông ta có thể xác nhận được những gì Triệu Thanh nói là thật, nếu như có thể bắt được người phụ nữ này thì ông ta liền có thể chế tạo ra dược phẩm số 6 rồi.



Dược phẩm số 6, tất nhiên có thể làm cho hắn vô địch thiên hạ.



Trong khách sạn, nhiều người dùng dược phẩm số 4 lần lượt lui ra ngoài.



Triệu Du đứng ở bên cửa sổ rồi nhìn về phía nóc nhà đối diện. Nơi đó hoàn toàn trống rỗng, đã không có bóng dáng của George cùng Mihir nữa, nhưng mà Triệu Du lúc nãy lại cảm nhận được, từ phía đó có ánh mắt đang nhìn bà ta.



"Cẩn thận một chút! Nếu chiều mai Đường Ân cùng Đông Phương Yên không có động tĩnh gì, chúng ta liền quay về Trung Quốc!" Triệu Du hừ lạnh một tiếng rồi đi sang 1 căn phòng khác.



Ngươi phụ nữ kia kinh hãi, không dám thở mạnh, cúi đầu đi theo sau lưng của Triệu Du.



Sáng sớm hôm sau, toàn bộ Trung Quốc tựa hồ cũng rơi vào trầm mặc.



Hôm nay chính là ngày thứ 3 mà Triệu Du đi ra khỏi sa mạc, nhưng mà Đường Ân đến bây giờ vẫn chưa có tin tức nào.



Hành động của Từ gia trong hai ngày qua đã càng lúc càng nhanh, dưới sự chèn ép của bọn họ, rất nhiều sản nghiệp của Đường gia đều đã dừng sản xuất, thậm chí còn gặp phải đủ loại kiện cáo.



Những ngày này, Từ Vĩ không ngừng hành động, thay đổi thái độ nhẫn nhịn ngày thường, thay vào đó là ra tay chèn ép Đường gia.



Động thái này tự nhiên khiến thế giới bên ngoài nhìn thấy một số loại tín hiệu.



Tất cả mọi người đều đẩy bức tường xuống, đây là lẽ thường cơ bản nhất trong kinh doanh. Mọi người dường như đều thấy được, Đường gia nhất định sẽ bị huỷ diệt, Từ gia sẽ lập tức trỗi dậy.



Trước tình hình đó, nhiều gia tộc đã bắt đầu đoàn kết, sẵn sàng tranh giành lợi ích trong chuyện này



Trong phòng làm việc của Vương Lão, những cuộc điện thoại liên tiếp nhau vang lên.



Vương Lão ngồi tại chỗ, hút sâu 1 hơi rồi nhét điếu xì gà vào chỗ gạt tàn.



"Vừa rồi đã có người từ liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh gọi điện thoại tới, hỏi thăm thái độ của ngài. . . Trừ thương hội Bắc Kinh còn có người của hiệp hội Thanh Sơn và liên đoàn An Sơn. . ." Hoàng Đình ở một bên nhẹ giọng nói, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn sang Vương Lão.



Vương Lão nhướng mi, trong ánh mắt hiện lên hàn mang "Những người này thật đúng là không an phận!"



"Bọn họ đều muốn kiếm lợi ích, làm sao lại an phận được chứ?" Hoàng Đình cười một tiếng, trong nụ cười có chút đắng chát, "Nếu như tối nay Đường Ân vẫn không đi ra khỏi sa mạc, thì Từ gia tất nhiên sẽ tăng cường chèn ép Đường gia! Những người này đều muốn đi theo sau lưng Từ gia, muốn cắn 1 miếng thịu trên người của Đường gia!"



"Làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ?" Vương Lão đứng lên, đi đến bên cửa sổ, ánh mắt hơi trầm ngâm, "Đường Kiến Quốc cũng không phải là một cái đèn đã cạn dầu, nếu lúc sắp chết hắn còn muốn kéo theo mấy cái, thì có bao nhiêu gia tộ có thể tiếp nhận được chứ?"



"Vậy ý của ngài thế nào?" Hoàng Đình biết Vương Lão nói cũng đúng, nhưng bây giờ không có ai quan tâm đến điều đó, "Hiện tại bọn họ cũng đã mở miệng muốn hỏi xem ngài nghĩ gì, ngài đã ngăn bọn họ 3 ngày rồi, nếu muốn ngăn cản nữa. . . Sợ là sẽ xảy ra vấn đề!"








Chương 916:





Vương Lão nhẹ nhàng gật đầu, biết Hoàng Đình nói cũng có lý. Từ gia thẳng thắn, thoải mái thôn tính sản nghiệp của Đường gia, nếu Vương Lão còn áp chế những người đó thì nhất định sẽ khiến đám người đó bất mãn.



"Ngươi ra ngoài chuẩn bị một chút, nói phu nhân mang theo cháu gái của ta, tối nay đến Đường Đảo một chuyến!"



"Vương Lão!" Hoàng Đình nghe vậy, trong lòng liền chấn động một cái, trên mặt thì lộ ra vẻ kinh ngạc "Ngài đang muốn . ."



"Không có gì, đi quanh quanh 1 chút thôi!" Vương Lão có chút phiền lòng rồi xua tay.



Nghe xong, Hoàng Đình nhìn Vương Lão đầy ngưỡng mộ rồi quay người đi ra ngoài cửa. Hành động này của Vương Lão, e rằng sẽ có ý nghĩa vô cùng lớn.



Vài ngày trước, Đường Kiến Quốc đi vào Bắc Kinh rồi tung tin đồn con trai của anh ta sẽ kết hôn với cháu gái của Vương Lão. Sau đó, người ta lại nói rằng cháu gái của Vương Lão đã trở thành con gái nuôi của Chu Ninh.



Lúc ấy, Vương Lão thực sự rất tức giận, thậm chí còn vì chuyện này mà chỉ trích Đường Kiến Quốc thậm tệ.



Hiện tại xem ra, Vương Lão lúc ấy mặc dù rất nặng lời nhưng trong lòng thì lại không cảm thấy khó chịu như thế. Hơn nữa, điều này cũng có thể thấy được, ở sâu trong nội tâm của Vương Lão là muốn đứng về phía của Đường Kiến Quốc.



Triệu gia mặc dù có thế lực rất lớn, nhưng Vương Lão vẫn lựa chọn Đường Kiến Quốc.



Điều này nói rõ, ông ấy rất xem trọng Đường Kiến Quốc.



Sau khi thông tin phu nhân của Vương lão sắp đi tới Đường Đảo truyền ra ngoài, toàn bộ Trung Quốc đều chấn động lên. Một vị cấp cao của thương nghiệp lại muốn đi tới Đường Đảo trong khoảng thời gian này, điều này nói rõ cái gì?



Hầu hết mọi người đều hiểu được ý nghĩa của điều này.



Sau khi Từ gia nghe được tin tức này, Từ Vĩ chỉ nhàn nhạt cười lạnh một tiếng, đem tài liệu vứt qua 1 bên rồi nói với thuộc hạ của mình: " sản nghiệp của Dương Hồng Lâm ở Bắc Kinh cũng chỉ còn lại vỏn vẹn một chỗ, các ngươi tranh thủ thời gian cầm xuống cái đó đi! Mặt khác, tuy rằng ở Thượng Hải đã động thủ nhưng mà hiệu quả quá chậm, nhất định phải hành động nhanh lên, nếu không thì không có lợi ích gì cho chúng ta cả!"



Nữ thư ký Điền Thanh Thanh gật đầu, ghi lại mọi lời nói của Từ Vĩ rồi sau đó mới đứng dậy gật đầu, đi ra ngoài.



Từ Vĩ nhìn dáng người yểu điệu kia của Điền Thanh Thanh, trong lòng liền cảm thấy ngứa ngáy, nhưng hắn biết lão tổ Triệu gia đã đi ra khỏi sa mạc, cho nên Triệu gia cũng sắp sửa mở ra 1 tầm cao mới.



Dễ dàng hình dung nhất thì giống như là mặt trời ban trưa vậy.



Thế lực của Triệu gia tăng lên, cũng đại biểu cho địa vị của Triệu Nhị sẽ tăng lên theo, cho dù bây giờ hắn muốn cùng người phụ nữ khác làm gì đó thì cũng không có gan để đi làm.



Thế chèn ép của Từ gia thế vô cùng mãnh liệt, còn những người bị Vương Lão áp chế thì lại vô cùng tức giận.



Trong 1 hoa viên nào đó ở Bắc Kinh, mười mấy người ngồi thành một vòng tròn, sắc mặt của từng người đều rất lãnh đạm



"Mọi người chắc là đã nghe nói qua, ý của Vương Lão trong chuyện này hết sức rõ ràng. . . khối thịt Đường gia này, ăn hay không ăn thì các ngươi nói 1 chút đi!"



Ngồi ở đầu vòng tròn là một người đàn ông hơn 40 tuổi, gương mặt gầy gò, nhìn trông rất sắc sảo.



Vị này chính là hội trưởng của Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh, tên là Thạch Trường Hâm.



Địa vị của Thạch Trường Hâm kém hơn rất nhiều so với Vương Lão, thậm chí, trong 1 số thời điểm thì còn không bằng cả Dương Hồng Lâm. Nhưng mà sau lưng của hắn lại là thế lực của 1 số tiểu gia tộc.



Những tiểu gia tộc này nếu đơn thương độc mã thì không ai chú ý đến, nhưng nếu gom lại 1 chỗ thì nhất định sẽ phải nhìn đến.



"Không có nghiên cứu gì tốt cả!"



Trong đám người phát ra 1 tiếng hừ lạnh.



Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt liền có chút thay đổi.



Lý Sương đứng lên, "Chúng ta đều biết, Đường gia thực sự là quái vật khổng lồ, nhưng mà gia tộc này đã đổ xuống, vậy thì chúng ta cũng có thể chia 1 miếng bánh này, dựa vào cái gì mà tên họ Vương đó không cho chúng ta động thủ, chẳng nhẽ chúng ta không dám động thủ sao?" (bà này còn chưa hối cải nữa hả trời, chẳng lẽ muốn Đầu tư tài chính nữa)



"Vu phu nhân, nếu như ta nhớ không lầm, bà là thông gia của Đường gia phải không?" Thạch Trường Hâm nói ra.



"Thông gia?" Lý Sương cười lạnh một tiếng, "Vu gia chúng ta không có kiểu thông gia như thế! Để ta nói thật cho các ngươi biết, giữa chúng ta cho tới bây giờ đều chưa giao lưu gì cả! Các ngươi nghĩ thế nào cũng được như Vu gia chúng ta nhất định phải kiếm 1 chút cháo, đừng ai hòng ngăn cản tôi trong chuyện này!"



Vừa nói xong, Lý Sương liền quay người đi ra ngoài.



Ánh mắt của mọi người lại chuyển hướng sang phía của Vu Đan.



Vu Đan trầm mặc một chút, đứng lên, chẳng hề nói một câu nào rồi rời đi. Vu gia chỉ có Lý Sương cùng Vu Đan tới, nhưng mà đám người này cũng biết, Lý Sương là 1 người có thể làm chủ được.



Nếu nói như vậy, Vu gia muốn động thủ, muốn cắn 1 miếng thịt.


"Nếu Vu gia còn làm như thế này thì đừng trách chúng ta xen vào!"



"Không sai, Vu gia đều đứng lên rồi thì chúng ta sợ gì nữa? Chẳng lẽ phải chờ cho hết thịt rồi lủi thủi đi lên kiếm chút canh như 1 con chó sao?"



"Đúng thế. . ."



Đám người cười lạnh 1 hồi, đều cảm thấy chuyện này có thể thực hiện được, nếu vậy thì không cần che dấu làm gì nữa.



Thạch Trường Hâm nhẹ gật đầu, phất phất tay nói "Chuyện này cứ quyết định như vậy, các vị sau khi trở về thì cứ làm như những gì đã được quyết định!"



"Được!"



Đám người đồng ý rồi quay người đi ra khỏi hoa viên.



Lúc này, Vu Đan cũng vừa vừa lên xe, sau khi nhìn xe của Lý Sương đã đi xa, Vu Đan trầm mặc ngồi ở ghế phụ rồi nhắm mắt của mình lại.



"Các cô đang bàn luận về việc chiếm sản nghiệp của chị Đan Ni và anh Đường Ân à?"



Người đang lái xe là Vương Lăng, cậu ta nhướng mi rồi nhìn qua Vu Đan, "Nếu như Vu gia thực sự làm như thế thì sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận!"



"Chuyện của Vu gia, không cần ngươi tới quản!" Vu Đan mặt lạnh nói.



Vương Lăng nghe vậy, lập tức tháo dây an toàn rồi đá văng cửa xe, xuống xe.



Sắc mặt Vu Đan trắng bệch, kéo cửa sổ xuống nói, "Ngươi muốn làm gì? Ngươi còn muốn nghĩ về Đường Ân và Dương Đan Ni sao? Ngươi không biết là nếu như không có ta, ngươi bây giờ còn đang ở trong tay Triệu gia hay sao! Bọn hắn đã bỏ rơi ngươi rồi, ngươi còn ở đây trung thành với bọn hắn à?"



Vương Lăng quay đầu lại, mỉa mai cười cười nói "Không có chị Đan Ni, ba mẹ của tôi sớm đã chết đói rồi! Không có anh Đường Ân, tôi đã sớm bị người khác nổ súng bắn chết rồi, làm gì còn sống đến lúc này để chờ cô cứu chứ?"



Giờ khắc này, Vương Lăng không diến kịch mà thực sự nói ra những lời từ đáy lòng của mình.



Vu Đan sửng sốt một chút, sắc mặt tái nhợt nói "Quay lại!"



"Cút đi!" Vương Lăng quay đầu lại, một tay chỉ vào Vu Đan, "Mẹ nó, đừng có mà ở đây giả vờ giả vịt, hoặc là giết tôi ngay bây giờ đi, nếu không thì tôi sẽ báo tin cho chị Đan Ni, cô tự mình quyết định đi. . ."



Vừa nói xong, Vương Lăng xoay người rời đi, không nhìn lại 1 lần nào.



Vu Đan tức giận nắm chặt tay, vội vàng chuyển qua vị trí lái xe rồi đuổi theo Vương Lăng.



Giờ khắc này, Vu Đan muốn giết chết Vương Lăng nhưng cô ta nhìn thấy, Vương Lăng cũng không e sợ chút nào.



"Lên xe!"



Xe ngừng lại, sắc mặt của Vu Đan nhu hoà hơn 1 chút, "Lên xe trước đi, ta có cách giúp ngươi!"








Chương 917:





"Cách gì?" Vương Lăng nhíu mày dò hỏi.



"Ta sẽ bỏ tiền, ngươi đi mua vào. . . Có thể lấy lại được bao nhiêu thì tuỳ ý trời vậy!" Vu Đan hít sâu một hơi, nhẹ giọng mở miệng nói ra.



Đường gia lần này thực sự phải đối mặt với 1 con sóng lớn, trong cơn sóng này có thể cắn xe được bao nhiêu thịt của Đường gia thì cũng phải phụ thuộc vào ý trời.



Vu Đan không có nhiều tài sản trong tay, nhưng chắc chắn cũng không có vấn đề gì khi muốn tranh giành 1 thứ gì đó.



"Được!" Vương Lăng gật đầu, lên xe.



Vu Đan có chút tức giận, tăng tốc xe rồi xông nhanh ra ngoài.



Lúc này, ở Châu Phi, Triệu Du đã chậm rãi đi lên máy bay.



Người phụ nữ bên cạnh Triệu Du đã thu xếp cho bà ta 1 chiếc chuyên cơ đặc biệt để đưa bà ta bay trực tiếp về nước. Đây là 1 điều tốt đối với Triệu Du, vì dù sao thì bà ta cũng không biết 1 ngôn ngữ nào cho nên việc trở về Trung Quốc là điều vô cùng khó khắn.



Lúc lên máy bay, Triệu Du nhìn về phía sa mạc xa xa, nhíu mày 1 cái rồi không còn 1 chút lưu luyến nào nữa.



Lúc này, ở bộ lạc trong sa mạc kia.



Đường Ân đã cột chắc chắn băng vải trên đùi, đem thức ăn và đồ uống đều đặt ở quanh hông. Khi quay đầu nhìn lại, những đứa trẻ trong bộ lạc đều sà vào người anh, trong ánh mắt có chút không nỡ.



Đường Ân mỉm cười, sờ sờ đầu 1 đứa bé rồi dùng ngôn ngữ mới học được, nói ra: "Sau này có thời gian, anh sẽ quay lại thăm các em!"



"Thật không?"



"Bao lâu nữa anh mới quay lại?"



"Anh nói là sẽ có đồ ăn rất ngọt sao?"



Đường Ân mỉm cười rồi gật đầu với những đứa trẻ này một cái, "Đúng vậy! Không bao lâu nữa anh sẽ tới rồi đem theo cục kẹo to cho các em!"



"A. . ."



Những đứa trẻ này phấn khích giơ tay, nhẩy cẫng lên, dường như đang rất mong chờ những thứ mà Đường Ân nói.



Đường Ân quay đầu nói chuyện với lão nhân trong bộ lạc 1 chút, sau đó quay người trở về phòng của mình. Anh nhìn thấy Đông Phương Yên đã thu dọn xong, hai người mới từ trong phòng đi ra.



Sau khi từ biệt mọi người, Đường Ân mang theo Đông Phương Yên lại tiếp tục bước vào sa mạ.



Mặt trời đã lặn về tây, nhiệt độ bắt đầu hạ xuống.



Đường Ân cố ý chọn ban đêm để lên đường, như vậy thì có thể giảm thiểu sự mất nước ở trên người.



"Ta cõng ngươi đi!"



Sau khi đi ra khỏi bộ lạc, Đường Ân liền cúi xuống, anh biết cơ thể của Đông Phương Yên hiện giờ vẫn còn rất suy yếu, đến bây giờ vẫn chưa khoẻ hẳn, nếu không cẩn thận thì sẽ lưu lại mầm bệnh.



Đông Phương Yên nhẹ gật đầu, mặc dù trong lòng có chút chột dạ nhưng cô vẫn choàng tay qua cổ của Đường Ân, rồi nằm trên lưng của Đường Ân.



Hai người tận dụng ánh trăng rồi di chuyển trong sa mạc.



Dọc theo con đường này, hai người cũng không nói chuyện nhiều, hầu hết thời gian đều im lặng.



Từ đầu đêm cho đến rạng sáng, Đường Ân phân biệt phương hướng một chút, nhanh chóng tìm một góc núi cát rồi mang Đông Phương Yên chạy tới.



Theo những gì mà người trong bộ lạc nói, nơi này cách thị trấn gần nhất khoảng 100 Km, nhưng mà Đường Ân không ngờ tới, 100Km này lại có chút sai sai.



Đây chắc là do hạn chế của giao tiếp, hoặc là do nhận thức xa lạ của 2 nền văn hoá khác nau.



Hai người trong 1 đêm này liền đi hơn 100km nhưng mà vẫn chưa thấy được biên giới của thị trấn ở đâu.



Sau khi ngồi xuống dưới núi cát, Đường Ân thả Đông Phương Yên xuống rồi vỗ vỗ bụi cát trên người mình, anh nhìn thấy mặt trời sắp mọc thì hơi suy tư 1 chút "Phương hướng của chúng ta nếu như không có vấn đề gì thì chắc là mấy ngày nữa sẽ đi ra ngoài được, nhưng thời gian cụ thể thì khó mà nói cho nên vẫn nên nghỉ ngơi 1 chút. . ."



"Được!" Đông Phương Yên gật đầu, đứng dưới núi cát rồi nhìn về phía xa.



"Uống ngụm nước trước đi!" Đường Ân tháo chai nước trên eo, đưa cho Đông Phương Yên.



Đông Phương Yên không do dự, uống một vài ngụm sau đó ngồi dưới núi cát.



"Trước tiên, nghỉ ngơi 1 chút!" Đường Ân dựa vào núi cát rồi tự nhiên duỗi tay 1 cái, còn Đông Phương Yên thì ngiêng người về phía trước như phản xạ có điều kiện vậy.



Mọi thứ dường như rất tự nhiên, và không cần phải giải thích.



Mặc dù với cảnh giới hiện tại của 2 người thì cho dù không nghỉ ngơi hai ba ngày cũng không có vấn đề gì, nhưng hai người càng biết rõ một sự thật. Hai người bọn họ không chết ở sa mạc, thì Triệu Du cũng chưa chắc là đã chết ở trong này.



Hai người ở trong bộ lạc kia đã chậm trễ mấy ngày, nếu như Triệu Du tranh thủ lúc này đi bộ ra khỏi sa mạc, vậy sau khi đi ra ngoài, bọn họ có thể sẽ phải đối mặt với Triệu Du.



Hai người nép vào nhau dưới núi cát, cảnh tượng trông thật đẹp.



Lúc này, Triệu Du đã trở lại Trung Quốc và đáp xuống sân bay dưới chân núi Vương Ốc Sơn.



Khi Triệu Du lên tới Vương Ốc Sơn, nhìn thấy phần núi bị sụp đổ thì sắc mặt trở nên vô cùng u ám.



Triệu Nham Tùng té quỵ dưới đất, run lẩy bẩy, khóc rống nói: "Lão tổ, đều là tử tôn bất tài cho nên Đường gia mới lớn lối như thế, dẫn đến Vương Ốc Sơn bị phá hủy hơn một nữa, dẫn tới Vương Ốc Sơn bị thiệt hại nghiêm trọng. . ."



Triệu Du nhìn lướt qua ngọn núi bị đổ sập, vẻ bặt vẫn vô cùng u ám.



"Còn mời lão tổ cho tử tôn một cái cơ hội, bất hiếu tử tôn hiện tại liền đi tới chỗ ở của Đường gia, sẽ cùng với Đường gia đánh nhau tới chết!" Triệu Nham Tùng rơi nước mắt ầm ầm, ông ta biết là Vương Ốc Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy thì ông ta nhất định sẽ không thoát tội được.



Nếu như có thể tranh thủ có được 1 cơ hội lấy công chuộc tội từ Triệu Du, thì Triệu Nham Tùng vẫn sẽ có cơ hội sống sót. Nếu không có cơ hội lấy công chuộc tội, e rằng ông ta sẽ phải chết ở đây.



Triệu Du tiến lên một bước rồi đứng ở trước người Triệu Nham Tùng.



"Lão tổ! Mong lão tổ khai ân!" Triệu Nham Tùng liền đập đầu trên đất.



Triệu Du bỗng nhiên giơ tay lên, tung ra 1 chưởng, những người xung quanh chỉ nghe được bụp 1 tiếng, cơ thể của Triệu Nham Tùng liền mềm nhũn ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.



Chết!



Triệu gia chủ bị lão tổ Triệu gia giết chết!



Tất cả mọi người của Triệu gia ở đây đều sợ tới tái mặt, cả đám đều run rẩy, sắc mặt hết sức khó voi.



Triệu Du đột nhiên ngẩng đầu, vẽ mặt tràn đầy lạnh lùng "Triệu Nham Tùng không bảo vệ nơi này được, đã bị ta giết chết!"



Mấy chữ này vang lên bên tai mọi người, chấn động tâm tư của bọn họ. Cả đám người đều sợ hãi không dám mở miệng, sợ mở miệng ra sẽ dẫn tới hoạ sát thân.



"Người đâu, đem thi thể của Triệu Nham Tùng kéo ra sau núi cho chó hoang ăn!" Triệu Du lạnh lùng nhìn đám người ở đây rồi nói: "Mặt khác, phái người thông báo cho bát đại thế gia Cửu Long Tuyết Sơn, nói bọn hắn đều phải chạy tới đây hết, ta cùng Đông Phương gia có chút ân oán, cần phải giải quyết 1 chút!"



Trong lòng mọi người run lên, vội vàng dập đầu đồng ý.



Ba bốn người khiêng thi thể củaTriệu Nham Tùng lên rồi đi về phía sau núi Vương Ốc Sơn, người còn lại lập tức xuống núi thông báo cho bát đại thế gia.



Mặc dù mọi người không biết vì sao Triệu Du lại làm như vậy, nhưng bọn hắn có thể khẳng định, Đông Phương gia của bát đại thế gia e là lần này sẽ đụng phải tai ương!






Chương 918:





Tin tức Triệu Du trở lại trong nước nhanh chóng truyền khắp Trung Quốc.



Những gia tộc cấp dưới của Triệu gia, đứng đầu là Từ gia, tất cả đều lập tức giơ ra nanh vuốt của mình rồi lao tới sản nghiệp của Đường gia.



Chỉ trong vòng chưa đầy nửa ngày, gần như toàn bộ tài sản của Đường gia tại Trung Quốc đều bị kìm hãm.



Vương Lão ngồi trong phòng làm việc, nghe từng đợt tin tức truyền về liền nhẹ nhàng thở dài. Ông đã dùng cách riêng của mình để giúp Đường Kiến Quốc, nhưng rơi vào tình huống bị cả đám xô đổ tường.



Đường gia dường như đang dần mở ra cảnh bị cô lập.



"Người của Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh vừa mới phát ra thông báo, nói một ít sản nghiệp của Dương Hồng Lâm tồn tại vấn đề, bọn hắn sẽ tiếp quản nó trong vài ngày tới. . ." Hoàng Đình đứng ở một bên nói.



Vương Lão nhẹ gật đầu, "Ta biết!"



"Mặt khác. . . Vu gia tựa hồ cũng rất nhiệt tình thôn tính Đường gia!" lông mày Hoàng Đình hơi cau lại, dường như cũng không hiểu rõ ràng chuyện này lắm.



"Tất cả đều là do oán hận trong lòng gây ra!" Vương Lão khoát tay "Không cần để ý tới Vu gia, cho dù bọn hắn có trở thành người tiên phong thôn tính Đường gia thì cũng không gây ra được sóng gió gì! Dù sao thì một gia tộc quá nhỏ, thực lực quá yếu, mở đường cho người khác thì được nhưng đến lúc căn một miếng thịt thì sẽ lập tức bị người khác gạt ra!"



"Vâng!" Hoàng Đình gật đầu, nhẹ nói: "Mặt khác, sau khi Triệu Du trở về dường như muốn gây phiền phức cho Cửu Long Tuyết Sơn! Tôi nghe nói bà ta đã phái người đi Cửu Long Tuyết Sơn, nói Đông Phương gia nhanh chóng đi qua nhận tội. . ."



"Nhận tội?" Vương Lão nhíu mày, trong lúc nhất thời không hiểu được Triệu Du đến cùng muốn làm gì, cuối cùng lắc đầu nói ra: "Chuyện của cái bọn ẩn nấp thế gia này, chúng ta không cần quản nhiều, cho bọn hắn cắn nhau là tốt nhất, nếu không thì nội bộ lục đục cũng được. Ngươi đem tất cả sức mình tập trung vào Đường gia đi, một khi phát hiện Đường gia có hành động gì thì lập tức báo cáo cho ta!"



"Vâng!" Hoàng Đình gật đầu, quay người đi ra ngoài.



Vương Lão đứng lên, đi đến cửa sổ, đốt 1 điếu xì gà rồi nhìn về phía xa xa.



Cử động của Đường gia mới là chủ yếu nhất, bây giờ Vương Lão cũng không dám khẳng định, sau khi xảy ra chuyện này thì Đường Kiến Quốc sẽ làm ra chuyện như thế nào nữa.



Căn cứ vào sự hiểu biết của Vương Lão đối với Đường Kiến Quốc, người này tuyệt đối không phải là một người có thể an phận được. Ăn thiệt thòi lớn như thế mà hắn còn có thể thờ ơ, thì Vương Lão cảm thấy có thể chặt đầu giao cho hắn.



Toàn bộ trong nước bởi vì Triệu Du đi ra khỏi sa mạc, trong lúc nhất thời trở nên thần hồn nát thần tính cả lên. Nhất là sản nghiệp của Đường gia, chỉ trong vòng ngắn ngủi nửa này, liền bị người khác chiếm mất 7-8 phần.



Lúc này, Đường Kiến Quốc ở trên Đường Đảo cũng đã nhận được tin tức trong thời gian ngắn nhất.



Các tài liệu trên bàn đã cao hơn nửa mét. Những tài liệu này đều là tin tức trong nước, thỉnh thoảng có người từ bên ngoài bước vào để gửi tin tức nước mới trong nhất đến bàn làm việc



Đường Kiến Quốc nhìn đống tài liệu này, không khỏi hít sâu một hơi, "Xuống tay thực sự tàn nhẫn!"



"Lúc nào thì chúng ta động thủ?" Chu Ninh lạnh giọng hỏi, trong ngực của cô còn ôm đứa bé của Đông Phương Yên. Trên tay đứa bé còn mang theo một cái bình sữa lớn, bên trong bình sữa đều là thạch nhũ.



"Tối nay!" Đường Kiến Quốc đặt tay lên bàn gõ hai cái "Cho người thả ra tin tức, nói Đường gia chúng ta lần này chuẩn bị sống chết với bọn hắn!"



"Được!" Chu Ninh gật đầu, ôm đứa bé rồi quay người đi ra ngoài.



Đường Kiến Quốc tựa vào trên ghế, hai mắt híp lại. Người khác đã đánh tới cửa nhà, anh làm sao có thể bỏ qua được chứ?



Chiều nay, một tin tức truyền từ nước ngoài đến Trung Quốc..



Đường gia chuẩn bị sống chết cùng với Từ gia. Bị ảnh hưởng đầu tiên là 1 ít sản nghiệp dưới tay của Từ gia, những này sản nghiệp này ngay lập tức bị ảnh hưởng ở nước ngoài.



Với thực lực của Đường gia ở nước ngoài, việc trực tiếp cắt đứt hoạt động kinh doanh ở nước ngoài của Từ gia, quả thực là dễ như trở bàn tay.



Khi tin tức về các sản phẩm xuất khẩu của Từ gia bị giam ở bên cảng bị tung ra, nó ngay lập tức gây nên một chấn động mạnh. Chỉ chưa đầy 1/4 giờ sau, tin tức về một tàu hàng khác bị mất liên lạc trên biển cũng lan ra cả nước.



Cái tàu hàng này cũng không phải là hàng hoá của Từ gia, mà là hàng hoá của Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh.



Ngay sau đó, một tin tức nặng nề khác lại từ nước ngoài đến với Trung Quốc. Công ty tài chính của Đường gia ở Mỹ đã ngừng hỗ trợ cho hơn chục công ty vay vốn.



Sau khi phân tích kỹ lưỡng, mọi người phát hiện ra rằng hầu hết trong số hàng chục công ty này đều có mối liên hệ với ngành công nghiệp của Từ gia ở trong nước.



Nhà cung cấp, hoặc là công ty chính của Từ gia, thậm chí là công ty lớn nhất trong tay của Từ gia đều rơi vào tình trạng cổ phiếu tụt dốc .



Trận chiến giữa hai gia tộc này bỗng nhiên dấy lên sóng gió.



Tối hôm đó, Đường Kiến Quốc mang theo Chu Ninh lên máy bay. Trước khi đi, cả hai tắt thiết bị liên lạc của mọi người rồi sau đó thay bằng điện thoại vệ tinh.



Đây không phải là do vấn đề với thiết bị liên lạc, mà là một quyết định thận trọng mà Đường gia phải đưa ra vào thời điểm này.



Không ai có thể chắc chắn liệu thiết bị liên lạc sẽ được giám sát hay không, vì vậy điện thoại vệ tinh đã trở thành sự lựa chọn tốt nhất.



Không ai biết điểm đến của chiếc máy bay này của Đường Kiến Quốc, cũng không ai biết được lần này anh ta sẽ đi ra ngoài bao lâu. Đường Đảo khổng lồ này giao lại cho Kỷ Du Du, nhưng mà Kỷ Du Du yếu mềm quá nên chỉ có thể đưa cho Viên Chi Am quản lý.



Vào thời khắc mấu chốt này, gia chủ Đường gia lại rời đi Đường Đảo, khiến cho trong lòng mọi người đều xuất hiện 1 đám mây mù.



Sau khi màn đêm buông xuống Đường Đảo lại chìm vào im lặng chết chóc.



Lúc này, ở trong sa mạc lớn nhất Châu Phi, Đường Ân đứng dậy, lấy thịt khô trong ba lô bên hông rồi đưa cho Đông Phương Yên.



Đông Phương Yên nhận lấy rồi nước qua trên lửa 1 lúc, sau đó nhẹ nhàng cắn 1 miếng.



"Lại đi một đêm, cho dù không ra khỏi được sa mạc nhưng chắc là khoảng cách cũng không xa nữa!" Đường Ân nhai 2 miếng thịt khô, uống 1 ngụm nước rồi đưa cho Đông Phương Yên uống.



Đông Phương Yên nhỏ nhẹ uống 1 ngụm chứ không thô lỗ như Đường Ân.



"Đi thôi!"



Đường Ân đứng lên, lấy chai nước lại rồi đeo ở bên hông, sau đó kéo cơ thể của Đông Phương Yên lại rồi cõng trên lưng của mình.



Cơ thể của Đông Phương Yên vẫn còn rất suy yếu, nhưng tự mình đi lại cũng không có vấn đề gì. Khi Đường Ân cõng thì Đông Phương Yên cũng không tư chối.



Thông qua tiếp xúc mấy ngày nay, Đông Phương Yên có thể cảm giác được, mỗi lần cô ghé vào trên lưng Đường Ân thì đều cảm thấy vô cùng an tâm.



Loại an tâm này giống như nghe 1 bài hát ru khi đang ngủ vậy.



Không ai biết được tâm tình của cô lúc này, nhưng mà bây giờ Đông Phương gia lại đang phải đối mặt với vấn đề vô cùng lớn.



Đông Phương Thịnh nhận được thông báo liền lập tức tiến vào phòng luyện công, nhìn thấy ba mình thu công pháp lại thì mới tiến lên, nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi có người của Vương Ốc Sơn đưa tin tới, nói Đông Phương gia chúng ta nhanh chóng tới đó. . ."






Chương 919:





"Nhanh chóng tới đó?" Đông Phương Nhân hơi sững sờ.



"Đúng vậy!" Đông Phương Thịnh cúi đầu nói, "Hơn nữa, nghe giọng điệu của người kia thì hình như có gì đó không ổn!"



"Có vấn đề. . ." Đông Phương Nhân trầm ngâm 1 lúc lâu rồi nhẹ nói: "Triệu gia có ý gì chứ? Còn có. . . Triệu gia không nói vì sao Yên Nhi đến bây giờ vẫn chưa trở về sao?"



"Không có!" Đông Phương Thịnh hồi đáp.



"Con chuẩn bị 1 chút, đêm nay cùng ta đi xuống núi, cứ tới đó trước rồi tính tiếp!" Đông Phương Nhân chần chờ một chút rồi quay người đi ra ngoài cửa. Trong nội tâm của vị Đông Phương gia chủ này, đối với lời mời của Triệu gia thì ông không có ý kiến phản bác nào.



Hai người chuẩn bị 1 chút rồi nhanh chóng đi xuống Cửu Long Tuyết Sơn. Lúc này, máy bay do Triệu gia phái tới cũng đã hạ cánh ở sân bay phía dưới Cửu Long Tuyết Sơn.



Hai ba con lên máy bay rồi đi thẳng tới Triệu gia.



Hai giờ sau, máy bay hạ cánh xuống chân núi Vương Ốc Sơn.



Tống Mặc ra mặt nghênh đón nhưng mà biểu hiện trên mặt thì có chút lãnh đạm.



Khi lên xe, Đông Phương Thịnh liền trầm ngâm một chút rồi nhẹ giọng dò hỏi: "Tống gia chủ, không biết lão tổ Triệu gia cho mời Đông Phương gia đến là có chuyện gì thế?"



"Khi nào tới thì các ngươi sẽ biết thôi!" Tống Mặc nhẹ giọng nói.



Trái tim của Đông Phương Thịnh thắt lại rồi nhìn về phía Đông Phương Nhân, anh vẫn cảm giác được thái độ cùng giọng nói của đối phương rất có vấn đề.



Đông Phương Nhân cũng trầm mặc một chút nhưng không mở miệng.



Dọc theo con đường này, mấy người đều không nói tiếng nào khiến bầu không khí có chút kỳ quái.



Sau nửa giờ, dưới sự dẫn dắt của Tống Mặc, 2 cha con Đông Phương Nhân cũng đã leo lên tới Vương Ốc Sơn. Khi cả 2 cha con nhìn thất Vương thôn bị huỷ diệt hơn 1 nửa, trong lòng liền có chút kinh hãi.



Trước đó vài ngày, hai cha con này cũng đã tới đây nhưng cảnh tượng lúc đó rất hoành tráng, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng khó tránh khỏi có chút kinh hãi.



"Bên này. . ." Tống Mặc nhắc nhở một tiếng, mang theo hai người đi hết con đường của thôn rồi đi vào ngoài cửa lạc viên của Triệu gia "Hai vị, mời vào bên trong đi! Lão tổ của Vương Ốc Sơn đang ở trong này!"



"Được, đa tạ Tống huynh!" Đông Phương Thịnh chắp tay, sau đó đi theo sau lưng của Đông Phương Nhân rồi đi vào lạc viên của Triệu gia.



Lạc viên này rất lớn và bên trong cũng rất yên tĩnh.



Khi cánh cửa bên trong được đẩy ra, âm thanh kẽo kẹt như vang vọng giữa không trung.



Hai cha con Đông Phương Nhân thu liễm lại tinh thần rồi cẩn thận tiến vào trong.



Triệu Du đang ngồi trên ghế, nhìn 2 cha con đi vào liền nhướng mi, trong mắt mang theo 1 tia tức giận "Hoá Thần?"



Đông Phương Nhân vội vàng tiến lên một bước, chắp tay nói ra: "Nhận được lão tổ chiếu cố, Đông Phương Nhân vài ngày trước đã bước vào cảnh giới Hoá Thần!"



"Hừ!" Triệu Du hừ lạnh một tiếng, vung tay 1 cái, 1 đạo kình khí liền xông ra ngoài "Đông Phương Nhân, ngươi thật to gan, có phải là ngươi đang nghĩ rằng mình tới cảnh giới Hoá Thần rồi nên không cần quỳ xuống trước mặt ta nữa phải không?"



Phù phù một tiếng, Đông Phương Nhân liền quỳ xuống đất "Lão tổ, Đông Phương Nhân sao dám khoe khoang trước mặt lão tổ chứ? Ta chỉ vừa mới đột phá mà thôi, nhìn thẫy lão tổ liền thất thần!"



Đông Phương Thịnh nhìn thấy Đông Phương Nhân quỳ xuống, cũng vội vàng quỳ xuống theo, nội tâm vậy hiện lên một tia sợ hãi. Hắn dường như cảm giác được, vị lão tổ trước mặt này đang vấn tội chứ không phải là mời tới chơi gì.



Triệu Du chậm rãi đứng lên, đi đến trước người Đông Phương Nhân "Nói như vậy, ngươi đã phát hiện bí mật của bát đại thế gia rồi sao? Cũng biết bí mật của « Tiên Thần Lục » rồi sao?"



"Đúng vậy, là Yên Nhi trong một lần tình cờ rồi biết được!" Đông Phương Nhân vội vàng nói.



Sắc mặt Triệu Du càng trầm lại, nghiến răng hỏi: "Đông Phương Yên sao?"



2 cha con Đông Phương Nhân giật mình, bọn hắn có thể nghe ra được giọng nói của Triệu Du trong, hình như rất chán ghét Đông Phương Yên.



Cái này khiến 2 người càng bối rối hơn, họ biết Đông Phương Yên đã nhận Triệu Du làm sư phụ. Đông Phương gia có thể nói là có 1 chút liên hệ với Triệu Du, nhưng mà Triệu Du lại chất vấn như vậy, chỉ sợ là đã xảy ra vấn đề.



"Xin hỏi lão tổ. . . Có phải là Yên Nhi đã chọc giận lão tổ phải không. . ." Đông Phương Nhân run rẩy dò hỏi, đầu vẫn đang dập sát đất.



"Đông Phương Yên cấu kết với Đường Ân rồi hãm hại ta. . . Ngươi nói, có nên giết hay không?" Triệu Du đột nhiên quay người lại, vẻ mặt tức giận.



"Làm sao có thể?" trong lòng Đông Phương Nhân kinh hãi, "Yên Nhi cùng Đường Ân có đại thù, làm sao lại cấu kết với Đường Ân được chứ?"



"Ngươi cho rằng ta nói láo sao?" Triệu Du tức giận, giơ tay lên, tung 1 chưởng đánh vào Đông Phương Nhân.



Đông Phương Nhân đang quỳ trên đất, bị dính 1 chưởng này liền lập tức bị bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Mặc dù đã bước vào cảnh giới Hoá Thần, nhưng Đông Phương Nhân dù sao thì cũng mới bước vào cảnh giới này, làm sao có thể là đối thủ của Triệu Du được chứ?



"Lão tổ tha mạng! Lão tổ tha mạng!" Đông Phương Thịnh thấy cảnh này, lập tức dập đầu như giã tỏi.



"Người đâu!" Sắc mặt Triệu Du trầm xuống"Đem 2 người của Đông Phương gia này treo ở sơn khẩu, để nắng mưa hành hạ chết bọn chúng đi!"



"Lão tổ! Lão tổ!" Đông Phương Nhân giật mình, vội vàng tiến lên hai bước, "Lão tổ tha mạng! Yên Nhi. . . Yên Nhi nó. . ."



Triệu Du híp mắt lại, kình khí trong tay đã xuông lên, nếu Đông Phương Nhân mở miệng nói chuyện làm bà ta khó chịu, bà ta sẽ không ngần ngại mà giết chết lão già này.



"Dẫn đi!" Triệu Du hừ lạnh một tiếng, quay người đi vào phòng.



Vốn tưởng rằng Đông Phương Nhân sẽ phản bác lại, nhưng khồng Đông Phương Nhân nhìn thấy quanh người của bà ta toàn sát khí lên dứt khoát không nói gì.



Triệu Du không hề có hứng thú với 1 đối thủ như vậy, điều duy nhất mà ba ta quan tâm tới bây giờ là Đường Ân.



Đem người của Đông Phương gia bắt lại là vì Đường Ân. Mặc dù, đến bây giờ Đường Ân cùng Đông Phương Yên không hề có một chút tin tức nào, nhưng Triệu Du luôn có cảm giác là 2 người đó chưa chết.



Ở châu phi lúc này, Đường Ân cùng Đông Phương Yên vừa mới nghênh đón bình minh đến.



Khi mặt trời chiếu xuống lần nữa, nhiệt độ toàn bộ sa mạc lập tức tăng lên đến cực điểm. Trong trường hợp này, điều duy nhất họ có thể làm là tìm lại một núi cát và ẩn mình dưới bóng của núi cát đó.



Đường Ân lấy ra chai nước rồi đưa Đông Phương Yên, sau đó lại lấy thịt khô từ trong người ra.



Những thứ thịt khô này đã được Đường Ân đặc biệt xử lý nên có thể sử dụng được trong vòng 7 ngày. Anh tin là, trong vòng 7 ngày thì anh và Đông Phương Yên sẽ rời khỏi được sa mạc này.



"Ngươi uống 1 ngụm đi!" Đông Phương Yên uống 1 ngụm nước sau đó đưa chai nước cho Đường Ân.



Đường Ân ngồi xuống, lấy chai nước, dùng ngón tay vẽ vẽ trên cát rồi nói ra: "Dựa theo tính toán của ta, chỉ cần nửa ngày đi nữa là chúng ta có thể nhìn thấy ốc đảo. . ."






Chương 920:





"Nửa ngày?"



Đông Phương Yên hơi sững sờ, có chút không hiểu nhìn Đường Ân, "Nếu là nửa ngày, chúng ta bây giờ đi ra chắc là không có chuyện gì chứ?"



"Không thể!" Đường Ân lắc đầu, "Hiện tại là ban ngày, thời tiết quá nóng, nếu như bây giờ đi ra đó thì sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng choc ơ thể. Nếu bên ngoài có người chặn đường thì chúng ta sẽ gặp phải nguy hiểm!"



Đông Phương Yên suy nghĩ 1 lát rồi nhẹ nhàng gật đầu.



" Chúng ta từ vị trí này tiến vào sa mạc, sau đó đi về phía đông. . ." Đường Ân vẽ 1 đường thẳng lên bản đồ trên cát rồi nói "Chúng ta sẽ từ nơi này đi ra ngoài. . ."



Đông Phương Yên gật đầu, không nói gì.



"Nghỉ ngơi trước đi!" Đường Ân thở dài 1 tiếng, đưa cánh tay ra 1 cách tự nhiên rồi tựa lưng vào núi cát.



Đông Phương Yên cũng không do dự, lập tức nằm xuống, nhìn như là đang nằm trong ngực của Đường Ân vậy.



Hai người đồng thời nhắm mắt lại, nằm nghỉ ngơi để bù lại sự mệt mỏi của tối qua.



Thời gian chậm rãi trôi qua từ sáng tới tối, hai người đều đang nghỉ ngơi.



Làm sau khi mặt trời lặn, Đường Ân chậm rãi mở hai mắt ra. Lấy thịt khô bên hông rồi chia cho Đông Phương Yên một chút, còn anh cũng ăn 1 chút thịt khô còn lại.



Đông Phương Yên đã tỉnh lại và đang chỉnh lại quần áo của mình.



Khi ánh trăng khẽ nhô lên, Đường Ân cõng Đông Phương Yên rồi đi thẳng về phía rìa của sa mạc.



Trên đường đi, cả hai cũng không giao tiếp nhiều nhưng cả hai đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau. Đặc biệt là Đông Phương Yên khi nằm trên lưng của Đường Ân, thế mà lại ngủ say lúc nào không biết.



Khi trăng đã ở giữa bầu trời, Đường Ân liền nhìn thấy con đường phía xa cùng với ánh đèn mờ nhạt.



Rốt cuộc thì cũng đi ra!



Đường Ân hít một hơi thật sâu, cẩn thận cõng Đông Phương Yên đi về phía trước, đồng thời cẩn thận nhìn xung quanh.



Thị trấn này cũng không lớn lắm, ánh sáng ở bên trong cũng không nhiều.



Khi tới gần rìa của thị trấn, Đường Ân nhảy vọt lên đường lớn rồi sau đó bước nhanh vào thị trấn.



Thỉnh thoảng sẽ có ô tô đi ngang qua rồi chiếu đèn thẳng vào 2 người.



Đông Phương Yên đã tỉnh lại, cô cũng đang cảnh giác quan sát xung quanh, tới khi Đường Ân bước vào trong 1 khách sạn thì Đông Phương Yên mới thu lại sự cảnh giác của mình.



Sau khi tiến vào khách sạn rồi thuận lợi nhận phòng, Đường Ân đặt cơm tối rồi 2 người lên phòng, bắt đầu tắm rửa.



Bên trong thị trấn này không có khách sạn năm sao nào cả. Hai người chỉ có thể thuê 1 căn phòng lớn rồi thay phiên nhau tắm rửa.



Đường Ân hành động rất nhanh, mà Đông Phương Yên thì lại rất lâu, dù sao cũng hơn 10 ngày không tắm rửa cho nên cô cảm thấy có chút không thoải mái.



Sau khi tắm xong, Đông Phương Yên có chút đỏ mặt bước ra ngoài.



Trong sa mạc, 2 người đã ở 1 chỗ sưởi ấm cho nhau, bây giờ đã ra bên ngoài được, cho nên ai cũng có cảm giác hơi ngượng ngùng 1 chút khi ở chung phòng.



Từ khi tiến vào sa mạc, hai người chưa ăn được bữa cơm bình thường nào, cuối cùng thì lúc này cũng đã ăn được, trong lòng của họ cũng cảm thấy hài lòng hơn.



Đường Ân mở một chai rượu đỏ, hai người uống một hơi cạn sạch, sau khi ăn uống no nê, Đường Ân mới nhẹ giọng nói: "Ngủ đi! Sáng mai còn phải đi gấp!"



"Ừm!" Đông Phương Yên nhẹ nhàng đồng ý, giọng nói nhỏ tới mức khó ai nghe được.



Đường Ân trở lại giường rồi thản nhiên giơ cánh tay ra, nhịp tim của Đông Phương Yên lúc này có chút đập loạn lên, dường như đang cẩn thận nằm xuống từng li từng tí, cơ bắp toàn thân cũng đang ở trạng tái căng cứng.



Cánh tay còn lại của Đường Ân ôm lấy cô, khiến cả người cô run lên không thể tả nổi. Khi Đông Phương Yên còn đang có chút căng thẳng thì hơi thở yếu ớt của Đường Ân đã truyền tới, hình như đã ngủ say. (ơ kìa, thanh niên, sao cửu dương chi thể lúc này không phát tác nhỉ)



Đông Phương Yên nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt của Đường Ân, trong lòng của cô rất phức tạp. Giờ phút này, cô không biết là mình thất vọng, hay là có chút chờ mong.



Hai người đều mặc áo ngủ, tự nhiên sẽ có chút đụng chạm thân thể, mà Đường Ân lại ngủ say như thế khiến cho Đông Phương Yên có chút thở dài trong lòng, cô xoay người 1 chút, dường như cố lấy hết can đảm quay người về phía Đường Ân rồi cuộn lại như 1 còn mèo vậy.



Ở kế bên khách sạn này, có 1 hộp đêm đang bật đèn sáng trưng.



Ở trong thị trấn này, đến giờ này còn mở cửa chắc cũng chỉ có 1 cái hộp đêm này.



George nhìn cô gái duyên dáng đang lắc lư theo điệu nhạc trên sân khấu, khóe miệng nở một nụ cười và rót một ngụm rượu đỏ, cúi đầu rồi đưa tới miệng của cô gái đang nằm trong tay



Lúc này, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc lại có tiếng bước chân hốt hoảng vang lên.



"Ngài George tiên sinh, quả nhiên là đã có người vào ở, thông tin đăng ký tên là Đường Ân. . ."



"Thật chứ?" trong lòng George vui mừng, đột nhiên đứng lên "Ngươi chắc chắn đó là Đường Ân chứ?"



"Chắc chắn! Mặc dù khi đăng ký không lấy tên Đường Ân nhưng đựa theo bức ảnh mà ngài đưa cho, thì người đó chắc chắn là Đường Ân!"



"Mang người đi qua đó với ta!" George vung tay lên, trong lòng vui mừng khó tả. Hắn đã ở trong thị trấn này quá lâu rồi, mục đích chỉ là chờ đợi Đường Ân mà thôi.



Trong thị trấn này, các khách sạn khác đều bị George ra lệnh đóng cửa, chỉ còn duy nhất 1 khách sạn thì ông ta cho người canh giữ ngày đêm. Một khi phát hiện Đường Ân thì lập tức báo cáo cho ông ta biết.



Vốn dĩ George đang định từ bỏ vì chờ đợi quá lâu, nhưng không ngờ rằng tối hôm nay lại gặp được Đường Ân vào trong khách sạn.



Một đoàn người nhanh chóng lao ra khỏi hộp đêm, George kìm nén sự vui sướng trong lòng "Ngươi nhớ số phòng của hắn chứ?"



"Nhớ, đó là phòng đầu tiên trên lầu 3!"



"Được!" George cười lạnh một tiếng, xoay người đi tới toà nhà đối diện với khách sạn. Khi ông ta bước vào toà nhà liền gọi điện cho Mihir "Mihir, động thủ!"



"Được, trong vòng 10 phút nữa, ta sẽ cho tất cả người thí nghiệm đều chạy tới đó!" Mihir hồi đáp.



George vẫn bình tĩnh, liếm liếm khóe miệng của mình rồi đi thẳng lên nóc toà nhà.



Trên nóc toà nhà 4 tầng này, lycs này cũng đã có vài người đi lên.



Những người này nhanh chóng lắp súng ông trong va li, vẻn vẹn không tới 2 phút, đám người này liền lắp xong 4 quả bazooka.



Bốn khẩu bazooka này trông vô cùng khủng bố.



"Chuẩn bị!" George giơ tay lên, nhẹ nhàng nói một câu.



Mười mấy người nhanh chóng tản ra, đem 4 quả bazooka đó lần lượt đặt xuống rồi nhắm thẳng vào cửa sổ phòng của Đường Ân.



George nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian đã đến liền giơ tay lên "Động thủ!"



Vừa nói xong, 4 quả tên lửa nhanh chóng bay về phía cửa sổ phòng của Đường Ân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom