• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 971-975

Chương 971:





Đường Ân xuống xe, cau mày nhìn phòng thí nghiệm này.



Phòng thí nghiệm này không lớn lắm, không phô trương hay tồi tàn, trông giống như một phòng thí nghiệm bình thường.



"Tôi đa cho người âm thầm bí mật bao vây nơi này. . ." Vu Sơn Bình ở một bên nhẹ giọng nói.



"Làm gì thế hả?"



Lúc này, một đám người lao ra khỏi phòng thí nghiệm, đứng đầu là một người đàn ông da đen. Người đàn ông to lớn này cau mày nhìnĐường Ân và những người khác, sau đó nói "Ai cho các ngươi tới đây? Các ngươi có biết nơi này là nơi nào không? Đây là lãnh địa riêng tư, không ai được phép xâm phạm nơi này!"



Rầm rầm. . .



Đường Ân không nói gì nhưng Vu Sơn Bình đã giơ tay lên.



Một loạt súng ống được giơ lên, vô số họng súng nhắm vào đám người này, chỉ cần Đường Ân lên tiếng, bọn họ sẽ ngay lập tức nổ súng.



"Vào xem 1 chút!" Đường Ân nói với Đông Phương Yên một tiếng, trực tiếp đi thẳng vào trong.



Đông Phương Yên theo ở phía sau, cũng không thèm để ý nhóm người vừa ra.



"Các ngươi. . . Các ngươi muốn làm gì? Ta nói cho các ngươi biết, nơi này là lãnh địa tư nhân.” Sắc mặt của người da đen không được tốt, nhưng vẫn mạnh miệng nói ra.



"Lãnh địa tư nhân hả? Không muốn chết thì ngoan ngoãn ở đây đi! Nếu có ai đó dám phản kháng thì ta sẽ cho người nổ súng bắn chết các người.” Vu Sơn Bình nói xong liền vội vàng đuổi theo bước chân của Đường Ân.



Nếu đã đến đây rồi thì cũng không cần dây dưa dài dòng nữa. Huống hồ chuyện ở Mỹ đã bị bại lộ, nếu còn dây dưa ở đây thì sẽ không có lợi gì cho Đường Ân.



"Các ngươi là ai?"



Vừa bước vào phòng thí nghiệm này, tiếp tân của phòng thí nghiệm đã hoảng hốt chào hỏi, cô cũng đã thấy sự căng thẳng ở ngoài chửa, cho nên trong lúc nhất thời có chút sợ hãi, vội vàng chặn Đường Ân lại.



"Không có việc gì, chỉ đi dạo 1 vòng mà thôi!" Đường Ân không nói gì, trực tiếp đi thẳng vào trong.



"Nơi này không phải là nơi các ngươi có thể đi dạo được. . ." Ngay khi lễ tân vừa mở miêng, Vu Sơn Bình đã giơ cổ tay lên, hướng họng súng nhắm ngay vào thái dương của cô lễ tân này.



Đường Ân lắc đầu rồi đi thẳng vào phòng thí nghiệm.



Sau khi bước vào trong, anh mới phát hiện trong này cũng không có nhiều nhân viên. Đi qua hơn chục phòng nghiên cứu nhưng Đường Ân không thấy bất cứ người nào.



"Đây là của công ty nào?" Đường Ân cau mày hỏi thăm một câu.



" Chúng tôi thuộc tập đoàn Tây Âu, chuyên về chỉnh sửa gen động vật. Nếu làm điều này, anh sẽ phải trả giá trước pháp luật . . ." Nhân viên lễ tân đi theo phía sau và cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình.



Dù thế nào đi nữa, sự xuất hiện đột ngột của một nhóm nhiều người như vậy cũng khiến cho nhân viên lễ tân nhất thời có chút bất an.



"Nghiên cứu cải tiến gen động vật sao?" Đường Ân quay đầu, ánh mắt đầy ẩn ý nói ra: "Cũng bao gồm cả con người phải không?. . ."



"Đương nhiên!" Nhân viên lễ tân nói 1 câu, nhưng sau đó, dường như ý thức được không tốt, sắc mặt trong lúc đó thay đổi liên tục, "Chúng ta chỉ nghiên cứu động vật mà thôi, không liên quan gì tới con người!"



"Phòng thí nghiệm này có 2 tầng. Nếu ta đoán không sai thì còn 1 phòng ở chỗ nào đó nữa. . ." Đường Ân trông có chút bấn cần nói ra, sau đó tung 1 chưởng vào bức tường.



Rầm. . .



Một tiếng vang thật lớn, bức tường liền bị thủng ra 1 lỗ lớn.



Khi lỗ thủng này xuất hiện, sắc mặt của nhân viên tiếp tân lập tức đại biến.



"Bắt lấy cô ta. . ." Đường Ân chỉ là nói một câu, sau đó cúi người đi vào trong lỗ thủng này.



Đông Phương Yên đi theo sau, cả 2 đi thẳng vào kẽ hở giữa các bức tường.



"Đừng đi xuống dưới. . ." Nhân viên tiếp tân nhìn thấy cảnh này, mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không sợ hãi, mà là kinh hãi nói ra: "Những thứ dưới đó là thứ mà các ngươi không nên nhìn thấy!"



Đường Ân quay đầu lại, khoé miệng cong lên, xoay người đi dọc theo cầu thang rồi đi xuống tầng dưới.



" Những gì tôi đang nói là sự thật, các ngươi sẽ không tưởng tượng nổi những thứ sẽ xuất hiện ở dưới đó đâu. . ."



Đường Ân vẫn mặc kệ, bước chân vẫn men theo cầu thang u ám rồi đi xuống.



Cầu thang rất dài, sau khi đi sâu xuống lòng đất, các bức tường xung quanh đã biến thành hợp kim.



Đường Ân cùng Đông Phương Yên đều đi xuống dưới, đi được khoảng hai phút mới chậm rãi dừng lại..



Nơi này là 1 cái kho lớn dưới lòng đất, ở đây chất đầy các thùng chứa. Bên trong phát ra tiếng ọc ọc, tiếng này giống như là tiếng sủi bọt khí vậy.



Đường Ân liếc mắt nhìn vào thùng chứa, cảm giác được da đầu đều hơi tê tê.



Trong các thùng chứa này, vậy mà tất cả đều là người thí nghiệm, những người này đều được gắn đầy ống quanh người, không biết được là họ còn sống hay đã chết.



Suy cho cùng, Đông Phương Yên đã lớn lên trên Cửu Long Tuyết Sơn từ nhỏ, đã khi nào thấy qua cảnh thế này chứ? Khi cô nhìn thấy đám người trong container, sắc mặt của cô liền thay đổi liên tục, lửa giận trong ngực cũng lập tức bùng lên.



"Đừng hành động hấp tấp. . ." Đường Ân giữ cổ tay cô lại, hít sâu 1 hơi rồi chậm rãi đi về phía trước 2 bước.



Ọc ọc. . .



Ngay khi Đường Ân đi được hai ba bước, một loạt bong bóng từ thùng chứa phía sau bắn ra..



Đường Ân bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy người trong đó đã mở mắt và nhìn chằm chằm vào bọn họ.



"Cẩn thận!"



Đường Ân hét lên, ngay khi giọng nói vừa rơi xuống thì nghe được tiếng rắc rắc phát ra. Các thùng chứa liền bị nổ tung thành các vết nứt, chất lỏng bên trong đó cũng dần dần chảy ra ngoài.



Rầm. . .



1 tiếng vang truyền đến, thùng chứa trực tiếp phát nổ, những người bên trong cũng lập tức nhảy ra ngoài. Ngay khi nhảy ra ngoài thì cơ bắp của những người này lập tức phồng lên, sau đó lao về phía Đường Ân cùng Đông Phương Yên.



Đường Ân giơ chân lên rồi dạp 1 phát.



Phịch một tiếng, tên người thí nghiệm vừa xông lên này bị Đường Ân đá bay ra khoảng 6-7 mét.



Két. . .



Lúc này, trong đại sảnh truyền đến một tiếng vang thật lớn.



Đường Ân biến sắc, lập tức nhìn về hướng cửa vào.



Một tràng cười lớn vang lên từ phía cửa vào.



"Đường Ân, không ngờ phải không. . . Đây chính là món quà chào đón ngươi đấy!"



Giọng nói của George vang vọng khắp cái kho này, dường như ở mọi ngóc ngách đều có thể nghe thấy giọng nói này.



"Khi ta biết ngươi tới đây, ta đã đặc biệt chuẩn bị món quà này để đón tiếp ngươi! Trong này có tất cả hơn 500 cái thùng chứa, cũng có nghĩa là có hơn 500 người thí nghiệm dược phẩm số 5. . . Ta biết ngươi lợi hại, nhưng ta không biết là khi ngươi đánh nhau với 500 tên thí nghiệm dược phẩm số 5, ngươi có còn thở được hay không nữa!"



Năm trăm tên!



Đường Ân vừa nghe được con số này, liền cảm thấy da đầu tê lên, trong nháy mắt này, toàn bộ kho truyền tới tiếng vang lớn, cả năm trăm thùng chứa đều nổ tung một loạt.








Chương 972:





"Đi!"



Đường Ân kịp thời phản ứng lại, lập tức kéo cánh tay của Đông Phương Yên rồi tăng hết tốc lực lao ra ngoài. Anh tin là, nếu George biết anh tới thì sẽ không bao giờ giăng 1 cái bẫy đơn giản như thế này.



500 tên thí nghiệm này có lẽ là cái bẫy đầu tiên mà thôi, trong kho này có thể sẽ có những cái bẫy khác.



Đông Phương Yên không chần chờ, theo sát sau lưng Đường Ân, nhưng khi 2 người vừa đi tới lối ra thì liền nhìn thấy 1 cái cổng bằng hợp kim đã bịt kín toàn bộ lối ra vào.



Đường Ân biến sắc, giơ cổ tay lên tung 1 quyên vào cánh cửa hợp kim này.



Ầm ầm. . .



Lúc này, 500 tên thí nghiệm sau lưng cũng đã vọt lên.



Đường Ân dùng hai tay vỗ vào cánh cửa hợp kim, nhưng hoàn toàn không thể lay chuyển được cánh cửa này. Không biết cánh cửa này làm bằng gì, nhưng độ cứng vượt xa tưởng tượng của Đường Ân.



Trong nháy mắt này, hơn năm trăm tên thí nghiệm cũng đã lao tới bên người của Đông Phương Yên.



Đông Phương Yên rút kiếm ra, kiếm khí tung hoành lập tức chém về phía trước.



Ba bốn tên thí nghiệm bị bức lui, trên người cũng bị chém 1 vết thương dài.



Khi vết máu xuất hiện, những tên thí nghiệm này giống như không thấy đau đớn gì, như 1 đám vô hồn lập tức lao vào Đông Phương Yên.



Sắc mặt của Đông Phương Yên hơi thay đổi, phải biết biết là cô đã bước vào Nhập Thánh, kiếm pháp cũng cao siêu. Chỉ bằng vào kiếm khí của mình thì cũng có thể giết chết được nhiều người, nhưng mấy tên thí nghiệm này lại không bị giết chết.



"Muốn chết!"



Giờ khắc này, Đông Phương Yên đã hơi tức giận, dù sao thì cô cũng là 1 cao thủ Nhập Thánh, nhưng bây giờ lại bị nhiều tên vây quanh như vậy, khiến sắc mặt của cô có chút đỏ lên, cô quét ra 1 kiếm rồi chém bay đầu của 1 tên thí nghiệm phía trước.



Đường Ân lúc này không thể để ý đến Đông Phương Yên được, hai tay của anh điền cuồng nện vào cửa hợp kim, mỗi lần đều dùng hết toàn lực.



Rầm rầm rầm. . .



Âm thanh rung chuyển vang lên liên tục, mà lúc này Đông Phương Yên thì đang bảo vệ sau lưng Đường Ân, cô chém ra 1 kiếm nữa rồi bức lui mấy tên thí nghiệm đó. Chỉ bất quá, điều khiến Đông Phương Yên không nghĩ tới là 1 kiếm này cũng chỉ vọn vẹn là bức lui mà thôi.



Mấy tên thí nghiệm này đều sử dụng dược phẩm số 5, hơn nữa, số lượng còn là năm trăm người. Đông Phương Yên mặc dù đã bước vào Nhập Thánh, nhưng muốn giết chết đám người này, thì làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ?



Bùm. . .



Đường Ân lại dùng 2 tay đấm vào cánh cửa nhưng nó chỉ rung lên thôi chứ không hề bị phá vỡ.



Lúc này, trên trán Đường Ân đã lộ chảy ra mồ hôi, anh không ngờ là cánh cửa này lại cứng như thế. Dựa theo thực lực của anh bây giờ, thì cho dù trước mặt là 1 cái cửa đá cũng sẽ bị anh đập nát!



"Cái cửa này có 10 lớp hợp kim dày, cho dù ngươi dùng hết khí lực của mình cũng không phá vỡ nó được. . ." Một giọng nói u ám từ xa truyền, giữa đám người thí nghiệm, có 1 thân ảnh đang từ từ hiện ra.



Đường Ân bỗng nhiên quay đầu lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.



Triệu Thanh!



Khi Triệu Thanh nhìn thấy Đường Ân và Đông Phương Yên ở cùng 1 chỗ với nhau, sắc mặt liền trở nên trầm xuống, hắn không nghĩ tới, Đông Phương Yên lại thân mật với Đường Ân như vậy, hơn nữa còn xuất hiện chung ở nơi này.



Quan Nguyệt Sơn đi theo sau lưng của Triệu Thanh, bộ mặt đắc ý nhìn Đông Phương Yên cùng Đường Ân, tựa hồ như là đang khoe khoang điều gì đó vậy.



Mấy tên thí nghiệm dường như đang nghe theo lệnh của Triệu Thanh, ngay khi Triệu Thanh xuất hiện thì lập tức dừng động tác lại, nhưng mà 2 mắt đỏ ngầu vẫn nhìn chằm chằm vào Đông Phương Yên.



"Tiện nhân, có phải là ngươi đã quên người của bát đại thế gia đã chết như thế nào rồi phải không? Ngươi vậy mà đi chung 1 chỗ với Đường Ân sao?" Triệu Thanh trầm mặt xuống, nắm chặt nắm đấm của mình.



Sắc mặt của Đông Phương Yên vẫn không có chút thay đổi nào, cô lùi về sau vài bước rồi áp sát vào cơ thể của Đường Ân.



"Làm sao? Sợ hãi à?" Triệu Thanh nhìn Đông Phương Yên rút lui, khóe miệng cuối cùng cũng hiện lên một tia trào phúng, "Nếu ngươi sợ, ngươi có thể quỳ xuống cầu xin, ta sẽ cân nhắc tha mạng cho ngươi. . . Ha ha ha!"



Đông Phương Yên trầm mặt, đáy lòng có chút phức tạp, lúc trước cô được xem là tiên tử của bát đại thế gia, mà Triệu Thanh lại là thiên tài của Triệu gia.



Hai người từ nhỏ đã có hào quang riêng của mình. Nhiều người đem 2 người này ra so sánh và cảm thấy thật xứng đôi vừa lứa, lúc đó, Đông Phương Yên cũng có suy nghĩ như thế, nhưng sau khi cô phát sinh quan hệ với Đường Ân, Triệu Thanh vậy mà không ngại bỏ rơi cô rồi cuốn lấy Quan Nguyệt Sơn.



Từ lúc đó, Đông Phương Yên liền đem hình bóng của Triệu Thanh từ đáy lòng xóa đi, ai biết sau này, Triệu Thanh chẳng những giết chết lão tổ Triệu gia, mà còn ăn cắp cả Nguyên Ngọc rồi trốn tới nơi này.



"Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, moá nó, ngươi bị câm rồi à?" Triệu Thanh nhìn Đông Phương Yên không nói gì, lập tức tức giận lên, "Ngươi thấy lão tử, vậy mà không quỳ xuống dập đầu xin tha thứ, để ta bỏ qua cho ngươi hay sao?"



"Triệu Thanh, chuyện giữa ta và ngươi đã sớm kết thúc rồi. . ." Đông Phương Yên hồi tưởng lại ký ức lúc trước rồi chậm rãi lắc đầu.



"Kết thúc? Ngươi muốn kết thúc? Lão tử còn chưa nói kết thúc mà ngươi dám nói sao?" Triệu Thanh gào lên rồi nhìn chằm chằm vào bụng của Đông Phương Yên "Đúng,ngương mang trong mình nghiệt chủng của Đường Ân, ngươi đã sinh con cho hắn chưa? Ngươi còn mặt mũi để sống trên thế giới này sao? Ngươi đã phản bội ta, ngươi nên xấu hổ mà chết đi, chứ không phải là đi bên cạnh hắn như thế này. . ."



Đông Phương Yên nghe những lời nói cay độc natf, cơ thể chấn động 1 cái, sắc mặt cũng có chút trầm mặc.



"Nghiệt chủng mà ngươi sinh ra đâu rồi? Không mang tới nơi này sao? Nếu không mang theo thì các ngươi chết ở chỗ này đi, lão tử sẽ tự đi tìm hắn. . . Chờ tới khi ta tìm được hắn, ta sẽ lột da rồi đem đến trước mộ của các ngươi. . ." Triệu Thanh đã mất đi lý trí "Đến đó, cả nhà 3 người các ngươi xuống dưới đó mà đoàn tụ. . ."



Đông Phương Yên nghe đến đó, không khỏi tức giận lên, thanh kiếm trên tay rung lên rồi phát ra tiếng gió vù vù.



Khi tiếng gió vang lên, Đông Phương Yên đã xông tới, nhưng mà tốc độ của Đường Ân lúc này lại nhanh hơn, lập tức lao đến trước người Triệu Thanh, tung 1 chưởng đánh về phía Triệu Thanh cùng Quan Nguyệt Sơn.



"Ha ha ha. . . Chỉ bằng 2 người các ngươi mà cũng đòi giết chúng ta sao? Nơi này có hơn 500 tên thí nghiệm. . ." Triệu Thanh phá lên cười ha ha, mấy tên thí nghiệm đã đứng ra che chắn trước người của hắn.



Lúc này, Đường Ân cũng không dừng lại, chưởng phong sắc bén phát ra tiếng kít kít.



Bùm. . .



Mười tên thí nghiệm bị Đường Ân trực tiếp đấm cho nổ tung, nhao nhao rút lui mấy chục bước. Mà lúc này, Đông Phương Yên cũng từ sau lưng Đường Ân vọt ra, trường kiếm trong tay đâm về phía Triệu Thanh.



Triệu Thanh giơ cổ tay lên, khí lực trên người bộc phát rồi lui ra phía sau, mà trường kiếm trong tay Đông Phương Yên cũng đã lao đến.






Chương 973:





Bùm. . .



Lúc này, một tiếng súng từ khoảng cách xa vang lên.



Không khí rít gào, 1 viên đạn bắn tỉa mạnh mẽ lao ra từ phía xa.



"Cẩn thận!" Đường Ân kéo Đông Phương Yên lại rồi lui về sau, nhưng mà lúc này, mấy tên thí nghiệm cũng lập tức lao lên.



"Ha ha ha. . ." Triệu Thanh cười lớn, trên mặt mang theo vẻ điên cuồng, "Ngươi muốn giết ta sao? Ngươi cảm thấy là ngươi có thể giết được ta à? Nơi này có nhiều tên thí nghiệm như thế, ngươi cho rằng mình còn sống ra ngoài được sao?"



"Ta hôm nay nhất định phải giết ngươi!" ánh mắt Đông Phương Yên tràn đầy sát ý, trường kiếm trong tay lại rung lên, mà càng ngày lại càng có nhiều tên thí nghiệm vây quanh cô hơn.



Triệu Thanh cười lớn 1 tiếng rồi lui về hướng phía suau "Muốn giết ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách. . ."



"Trở về!" Đường Ân thấy càng ngày càng có nhiều tên thí nghiệm xông tới, mà Triệu Thanh lại rút lui về phía sau, lập tức cảm thấy có chút vấn đề.



Đông Phương Yên đỏ mắt lên, nếu như Triệu Thanh đem ân oán nhắm ngay vào mình, thì Đông Phương Yên có lẽ sẽ không để ý tới nhiều như vậy. Nhưng Triệu Thanh vậy mà nói muốn hại con của Đông Phương Yên, Đông Phương Yên làm sao có thể từ bỏ được chứ?



"Đi!" Đường Ân rống lớn một tiếng, ngăn cản Đông Phương Yên lại, anh xông thẳng qua đám người thí nghiệm rồi vọt tới cánh cửa hợp kim



Giờ khắc này, nhịp tim của Đường Ân đập nhanh hơn, khiến anh có chút bất an. Dường như cái chết đang từ trong bóng tối dần dần tiến đến vậy .



Loại cảm giác nguy hiểm này đã để Đường Ân tránh thoát vô số lần nguy hiểm, lần này nhất định là có chuyện gì đó không ổn, cho nên trong nội tâm của anh mới hiện lên cảm giác này.



Bùm. . .



Bộc phát hết nguyên khí toàn thân, Đường Ân mạnh mẽ đánh vào cánh cửa hợp kim.



Cái cửa này như bị hàn chết lại vật, không có dấu hiệu nào là bị đánh vỡ.



Đông Phương Yên với thanh kiếm trong tay, kiếm khi tung hoành ra rồi ngăn cản vô số tên thí nghiệm lao lên, cô muốn tạo cho Đường Ân 1 khoảng không gian để hành động.



2 mắt Đường Ân đỏ lên, cảm giác thấy nguy hiểm càng ngày càng lớn.



"Mở ra cho ta!"



Đường Ân hét lên 1 tiếng, hai tay lại đánh tới cánh cửa 1 lần nữa. Vô số sóng khí nổ tung, cánh cửa cuối cùng cũng lộ ra 1 khoe hở, Đường Ân tay 1 cái, nắm lấy khe hở này rồi trực tiếp xé nát cánh cửa, bên ngoài lộ ra 1 cái cầu thang đầy u ám.



"Đi lên!" Đường Ân nắm lấy Đông Phương Yên rồi đẩy cô lên, thuận tay cầm lấy thanh kiếm của Đông Phương Yên, sau đó đâm một nhát về phía mấy tên thí nghiệm phía sau.



Kiếm khí lạnh lùng, kình phong thét gào rồi xé nát cơ thể mấy tên thí nghiệm này.



Đường Ân không chần chờ chút nào, xoay gười 1 cái rồi vọt ra phía ngoài.



Bùm. . .



Lúc này, trong kho dưới tầng hầm truyền đến tiếng vang thật lớn.



Vô số ngọn lửa bốc ra từ tầng hầm.



Đường Ân ôm Đông Phương Yên, phảng phất như lưu lại tàn ảnh tại chỗ, cơ thể dùng hết tốc lực phóng ra bên ngoài.



"Đi!"



Vừa mới xông lên mặt đất, Đường Ân liền kéo Vu Sơn Bình phóng ra ngoài.



Rầm 1 tiếng, toàn bộ phòng thí nghiệm này đã đổ sập xuống.



Sắc mặt Đường Ân thay đổi, cơ thể đã rơi ra ngoài phòng thí nghiệm, ánh mắt tràn đầy chật vật nhìn 1 màn này.



Quả nhiên!



Nơi này chính là một cái bẫy, khi anh và Đông Phương Yên tiến vào thì cạm bẫy này còn chưa bố trí xong. Triệu Thanh xuất hiện là để kéo dài thời gian của mình và Đông Phương Yên.



Mặc dù 500 tên thí nghiệm này khó đối phó, nhưng chúng không thể giết Đường Ân cùng Đông Phương Yên ngay được. Phía dưới phòng thí nghiệm này chôn thuốc nổ, đây mới chân chính là cái bẫy để đối phó 2 người.



"Lập tức cho người tản ra rồi tìm lối ra quanh đây, người ở bên trong nhất định sẽ ra ngoài theo lối ra nào đó gần đây mà thôi!" Đường Ân trầm mặt, ánh mắt nhìn về phía xa xa.



Xét về mặt thời gian, Triệu Thanh cho dù đã chạy trốn thì không chạy quá xa được. Bây giờ cho người tìm kiếm xung quanh, nhất định có thể tìm ra được 1 chút dấu nào đó vết lưu lại.



"Được!" Vu Sơn Bình vội vàng gật đầu, hắn có thể thấy được, sắc mặt Đường Ân đang rất không tốt.



Sắc mặt Đường Ân hoàn toàn chính xác không tốt, bởi vì không đơn thuần là chuyện của phòng thí nghiệm này, mà còn là chuyện Triệu Thanh xuất hiện ở đây nữa. Cho đến bây giờ Đường Ân mới phản ứng được, George có thể nghiên cứu ra dược phẩm số 5 được, khả năng là vì Triệu Thanh.



Hai người này cấu kết lại với nhau, thực sự là đã vượt qua suy nghĩ của Đường Ân.



Từng chiếc xe bắt đầu tản ra xung quanh rồi tìm kiếm dấu vết.



Đường Ân nhìn Đông Phương Yên, sau khi nhìn thấy cô ấy không bị thương, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần anh cùng Đông Phương Yên không bị thương, dựa vào thực lực Nhập Thánh của 2 người thì nhất định sẽ không có chuyện gì.



"Phương hướng Tây Nam không phát hiện bất thường gì. . ."



"Phương hướng Đông Bắc cũng không phát hiện bất thường gì. . ."



Từng giọng nói báo cáo truyền ra từ bộ đàm.



"Phương hướng Đông Nam có vấn đề, ở đây có khói đặc xông lên. . ." Trong bộ đàm truyền đến giọng nói đầy lo lắng



"Đi qua xem 1 chút!" Đường Ân trầm mặt, quay người đi về phía đông nam.



Đông Phương Yên theo sau lưng, cùng Đường Ân cùng nhau.



Tốc độ của hai người nhanh đến mức Vu Sơn Bình theo không kịp, chỉ có thể bị bỏ lại ở phía xa đằng sau.



Đi được khoảng 2-3 cây số thì thấy ở đó có 1 cái xe ô tô đang đậu, gần ô tô có 1 lối thoát lớn bằng ông nước.



Một làn khói đen dày đặc thoát ra từ lối ra này, kéo dài và bay lên trời.



Đường Ân thả người xuống, kiểm tra một chút, phát hiện nơi này thật sự là một lối ra.



"Phương hướng Tây Bắc cũng phát hiện lối ra. . ."



"Hướng chính Tây cũng phát hiện ra. . ."



Lúc này, 2 giọng nói liên tiếp truyền ra trong bộ đàm.



Ánh mắt Đường Ân có chút nặng nề, phát hiện được nhiều lối ra ở nhiều hướng như vậy, điều này cho thấy đường hầm bí mật trong phòng thí nghiệm này nhất định không chỉ có một lối ra ở trước mặt anh.



"Lục soát thành thị lân cận, đi tìm Triệu Thanh cho tôi. . ." Đường Ân ngẩng đầu nhìn Vu Sơn Bình, "Cho người lên lạc với ba tôi, nói ba tôi giao thế lực của Đường gia ở thành phố này cho anh!"



"Được!" Vu Sơn Bình vội vàng gật đầu, xoa xoa mồ hôi trên trán rồi xoay người gọi điện thoạ.



Đường Kiến Quốc ở Châu Phi nhiều năm như vậy, cho dù anh ta lúc này không có ở đây thì thế lực vẫn y nguyên như cũ.



"Đi về trước đi!" Đường Ân trầm mặc thở dài, biết đây chính là do tin tức bị tiết lộ. Nếu như không bị bại lộ tin tức, có thể anh sẽ tìm thấy George được, rồi sau đó giết chết người này.



"Có phát hiện. . ." Lúc này, Vu Sơn Bình vội vàng chạy tới.



Đường Ân hơi sững sờ, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có phát hiện, "Phát hiện chuyện gì? đã tìm thấy người rồi sao?"








Chương 974:





"Có người phát hiện, vừa rồi có 1 chiếc xe chạy từ hướng đông về phía quận quận 13!" Vu Sơn Bình vội vàng nói.



"Cho người theo sau!" Đường Ân vội vàng mở miệng.



"Còn cậu thì sao?" Vu Sơn Bình sửng sốt một chút.



"Tôi đang chờ đợi!" Đường Ân trầm ngâm nói.



"Được!" Vu Sơn Bình gật đầu, quay người chạy về phía xe của mình.



Đông Phương Yên đứng tại chỗ, có chút hoài nghi nhìn Đường Ân, "Anh nghi bọn họ chưa rời đi sao?"



"Ừm!" Đường Ân nhẹ gật đầu, trong lòng cũng nghĩ như vậy thật. Nếu như người vừa rồi rời đi là Triệu Thanh, vậy thì mọi chuyện quá đơn giản rồi.



Sau khi Vu Sơn Bình cùng đám người nhanh chóng rời đi, Đường Ân kéo Đông Phương Yên đi về phía gò đồi ở phía xa xa.



Ngọn đồi này cũng không cao lắm, nhưng nhìn từ chỗ này thì cũng có thể thấy được toàn cảnh của phòng thì nghiệm.



Sau khi cả 2 người tiến lên liền nấp sau gò đồi.



Đường Ân thò đầu ra, một mực quan sát động tĩnh ở phòng thí nghiệm phía dưới.



Mười phút nhanh chóng trôi qua, nhưng hướng phòng thí nghiệm vẫn không có động tĩnh gì.



Đường Ân hơi kinh ngạc, nếu có ai thì nãy giờ đã đi ra ngoài rồi chứ. Nếu như Triệu Thanh còn ẩn nấp quanh đây mà không chịu rời đi, thì lúc này hẳn là ra ngoài rồi chứ!



Chẳng lẽ đã đi rồi sao?



Khi Đường Ân đang do dự thì trên cồn cát phía xa đang từ từ rung chuyển.



Một lát sau, cồn cát sụp xuống rồi lộ ra 1 lối đi. Một chiếc xe thể thao màu đen lao ra khỏi cồn cát và phóng nhanh ra con đường phía xa.



Khoé miệng Đường Ân lập tức cong lên, kéo Đông Phương Yên nhanh chóng đi xuống ngọn đồi này.



Dưới đồi, có 1 chiếc xe mà Vu Sơn Bình đã bỏ lại đây.



Đường Ân nhanh chóng lên xe, nổ máy rồi trực tiếp theo sau. Anh có thể khẳng định, người ở trong xe phía trước nhất định là Triệu Thanh.



"Bây giờ đuổi kịp luôn chứ?" Đông Phương Yên nhướng mày.



"Đi theo trước đã. . ." Đường Ân nhẹ giọng mở miệng, Triệu Thanh không phải là mục đích chính, mà mục đích chính của anh là tìm được George. Dựa theo thực lực hiện tại của Đường gia, cho dù không có Đường Ân thì Đường gia cũng sẽ không e ngại Triệu Thanh. Đường gia bây giờ đang e ngại thế lực của Cộng Tế Hội, nếu như Đường Ân đánh nhau với Triệu Du xong, Cộng Tế Hội làm ra chuyện gì thì Đường gia nhất thời cũng không thể chống lại được.



Xe của Triệu Thanh lao nhanh trên đường cao tốc rồi sau đó đi đến 1 vùng núi ở phía đông.



Quan Nguyệt Sơn lái xe, tâm tình phức tạp nhìn qua Triệu Thanh, cô biết dưới tầng hầm lúc nãy, Triệu Thanh phẫn nộ vì điều gì. Anh ta phẫn nộ vì thấy Đông Phương Yên đi cùng Đường Ân, cho nên anh ta không thể nào chấp nhận được.



Quan Nguyệt Sơn cho tới bây giờ vẫn không hiểu được, cô toàn tâm toàn ý ở với Triệu Thanh lâu như vậy, nhưng sâu thẳm trong lòng của Triệu Thanh vẫn còn hình bóng của Đông Phương Yên.



"Đằng sau có 1 chiếc xe. . ." 2 mắt Triệu Thanh sáng lên, giống như là từ kính chiếu hậu nhìn thấy xe của Đường Ân vậy.



"Có phải là Đường Ân không?" Quan Nguyệt Sơn có chút bối rối hỏi.



"Moá nó, bọn hắn còn chưa chết sao?" sắc mặt Triệu Thanh biến đổi, "Không có khả năng, bọn hắn chết rồi, đó nhất định không phải là bọn hắn!"



Đúng lúc này, chiếc xe phía sau liền đột ngột dừng lại ở phía đèo núi, sau đó rẽ sang 1 hướng khác.



"Ta nói mà, đó nhất định không phải là bọn hắn! Cho dù bọn hắn không chết ở trong hầm kia thì nhất định cũng sẽ bị trọng thương!" Triệu Thanh mỉa mai cười cười, hắn cảm thấy nhiều thuốc nổ oanh tạc như vậy, Đường Ân chắc chắn sẽ gặp phải vấn đề



Quan Nguyệt Sơn không nói gì, chỉ nhấn ga nhiều hơn rồi lao thẳng về phía ngọn núi.



Lúc này, Đường Ân cùng Đông Phương Yên cũng đã xuống xe.



Đường Ân sợ là sẽ gây sự chú ý cho Triệu Thanh, cho nên anh liền rẽ qua 1 hương khác. Anh cho rằng, ở đây là địa hình đồi núi, anh cùng Đông Phương Yên muốn đuổi theo xe Triệu Thanh thì cũng không có việc gì khó.



Thân thể hai người lóe lên rồi đi vào trong rừng núi.



"Mé nó, thực sự là bị hù doạ rồi!" Triệu Thanh nhìn phía sau, thấy chiếc xe kia đã hoàn toàn biến mất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm được.



Cái bẫy nhắm vào Đường Ân này, là do George nghĩ ra được, mà Triệu Thanh lại là người thực hiện cái bẫy này. Ngay khi nhận được tin tức Đường Ân đang ở Mỹ, thì cái bẫy này đã được bố trí, thẳng tới khi Đường Ân qua tới đây thì nó mới được hoàn thành.



Năm trăm tên thí nghiện, mười mấy tấn thuốc nổ, đây thực sự là 1 món quà lớn.



"Đường Ân hẳn là chết rồi. . . Nhất định là chết rồi!" Triệu Thanh lầm bầm một câu, giống như là đang động viên chính mình vậy.



Quan Nguyệt Sơn trầm mặc một chút, nhẹ giọng mở miệng nói ra: "Triệu Thanh, phụ thân của muội truyền tin tới, nghe nói lão tổ Triệu gia cùng Đường Ân sẽ tử chiến sau 1 tháng nữa, muội nghi là Đường Ân lần này tới đây là vì chúng ta. . ."



"Nói nhảm, chẳng nhẽ lão tử còn không biết là hắn tới đây vì chúng ta sao?" Triệu Thanh mắng một câu, quay đầu trừng mắt nhìn Quan Nguyệt Sơn, "Huynh phát hiện, có phải gần đây muội bị ngu đi hơn phải không?"



Quan Nguyệt Sơn không nói gì, trong lúc nhất thời cũng không dám mở miêng, chỉ đành lái xe lướt qua con đường trên núi rồi đi vào trong đó.



Con đường này có rất ít xe, cho dù chạy 1 khoảng cách xa cũng không thấy xe nào, điều này khiến nội tâm của 2 người cảm thấy nhẹ nhõm hơn.



Phia sau xe 2 người này có 2 thân ảnh đang phi thân trong rừng cây, một lúc sau liền tới phía sau xe 2 người này.



Dọc theo con đường này, Triệu Thanh cùng Quan Nguyệt Sơn đều không phát hiện ra được.



Chiếc xe chạy loanh quanh trên đèo rồi sau đó lao thẳng vào 1 thung lũng ở phía xa.


Đến trong thung lũng, xe ngừng lại, Triệu Thanh nghênh ngang đẩy cửa xe ra, ánh mắt nhìn ra phía ngoài thung lũng nhưng không phát hiện ra điều gì.



"Ngay cả 1-2 người cũng không có, vậy mà không cho người đi nghênh đón lão tử sao?" Triệu Thanh cười lạnh, "Cái tên George này, đối với ta càng ngày càng không cung kính, đợi lão tử bước vào Nhập Thánh, nhất định sẽ giết hắn đầu tiên!"



Quan Nguyệt Sơn nhìn Triệu Thanh rồi lắc đầu, kỳ thật, cô biết Nguyên Ngọc lần trước trộm ở sau núi đã bị dùng gần hết, nhưng mà dấu hiệu Triệu Thanh bước vào Nhập Thánh thì đều chưa có.



Tính theo cách này, nói không chừng phải mất từ ba đến năm năm, có lẽ còn lâu hơn nữa mới có thể chân chính bước vào Nhập Thánh. Đây là nếu Nguyên Ngọc có đầu đủ, nếu như không có Nguyên Ngọc thì tốc độ tu luyện của Triệu Thanh sẽ chậm lại rất nhiều.



Cả hai đi hết cầu thang của thung lũng rồi nhìn thấy một pháo đài được xây dựng trên sườn đồi.



Không có ai ở bên ngoài pháo đài, nhưng bên trong lại to lớn một cách đáng kinh ngạc. Sau khi hai người mở cửa tiến vào pháo đài, Đường Ân cùng Đông Phương Yên cũng đã phi thân tới rồi nhanh chóng xuất hiện tong thung lũng.








Chương 975





"Ở đây sao?" Đông Phương Yên đứng trên nhánh cây, trên trán có chút mồ hôi chảy ra.



"Chắc là thế!" Đường Ân gật đầu, cơ thể loé lên 1 cái rồi rơi xuống thung lũng "Em ở lại đây 1 tí, anh đi vào đó xem thế nào. . ."



"Vâng!" Đông Phương Yên gật đầu.



Cơ thể Đường Ân lại loé lên rồi sau đó xuất hiện ở bên ngoài pháo đài này.



Một bàn tay chống vào cổng pháo đài, Đường Ân đẩy nhẹ thì phát hiện cổng pháo đài rất nặng. Nguyên khí trong cơ thể được huy động, sau đó bạo phát lực lượng, chỉ nghe được tiếng rắc truyền đến, chốt cửa bên trong đã bị đánh gãy.



Đường Ân đẩy cửa pháo đài nhìn vào bên trong, trong lòng cảm thấy có chút chấn động.



Bên trong pháo đài này, có một lối đi thẳng tắp.



Chiều rộng của lối đi này khoảng sáu bảy mét, chiều cao cũng sáu bảy mét, kéo dài ra xa, dường như khoét rỗng toàn bộ ngọn núi..



Đường Ân khẽ cau mày, vẫy vẫy Đông Phương Yên ở sau lưng 1 cái rồi sau đó xông vào trong.



"Ai. . ." Hai tên lính canh ở đằng xa đã bị Đường Ân bẻ cổ ngay khi lên tiếng.



Đông Phương Yên lách mình đi vào, nhìn thoáng qua cũng hơi kinh ngạc.



"Đi vào trước đi. . ." Đường Ân thấp giọng nói một câu, sau đó giữ chặt tay của Đông Phương Yên, nhảy lên 1 cái xe điện rồi đi thẳng vào sâu bên trong.



Lúc này, Triệu Thanh đã mang theo Quan Nguyệt Sơn đi vào sâu bên trong ngọn núi.



Xe dừng ở cuối lối đi, hai người này cũng xuống xe điện rồi đi vào thang máy.



Sau khi vào thang máy, không biết qua bao lâu thì thang máy mới đột ngột rung chuyển.



Két. . .



Cửa thang máy mở rộng, bên trong chính là 1 đại sảnh rộng rãi.



Đèn trong đại sảnh rất chói mắt, còn sáng hơn cả ánh nắng bên ngoài.



Giữa đại sảnh, một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp đang ngồi sau quầy lễ tân, ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Thanh cũng người khác trở về, cô ta không quan tâm rồi lại cúi đầu xuống.



"Ta tìm George. . ." Triệu Thanh tiến lên một bước, thấp giọng dò hỏi.



"Ngài George bây giờ đang rất bận, khả năng là không có thời gian để gặp anh! Nhưng tôi cũng sẽ chuyển những lời này cho ngài ấy, nếu ngài ấy có thời gian, tôi nghĩ rằng ngài ấy có thể gặp anh được!" Cô gái này nhún vai nói, sau đó lại không thèm để ý đến nữa.



Sắc mặt Triệu Thanh trầm xuống, hắn cảm giác như mình đang bị xem thường vậy"Ta lặp lại 1 lần nữa, ta muốn gặp George! Ta mặc kệ hắn hiện tại đang làm gì, đang có chuyện gì, ta nhất định phải gặp được hắn!"



"Thưa anh, tôi nói ngài ấy đang rất bận. . ." Nữ tiếp tân có chút không vui nói.



Triệu Thanh sầm mặt lại, bỗng nhiên đập vào trên mặt bàn, "Mẹ nó, ngươi đang nói cái gì hả? Lập tức để George ra đây, có tin là ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ không?"



"Anh. . ." Nữ tiếp tân giật nảy mình.



"Ngươi không biết là, nghiên cứu của các ngươi có thành quả như ngày hôm nay là do lão tử ta cung cấp gen cho à, hiện tại lão tử muốn thấy George, ngươi vậy mà dám nói hắn đang bận sao?" Triệu Thanh trực tiếp bóp cổ nữ tiếp tân, bên trong ánh mắt tràn đầy tức giận.



"Ngài ấy. . . Thật sự là đang rất bận. . ."



"Nói cho ta, hắn ở đâu!" Triệu Thanh gầm nhẹ chất vấn.



"Ở. . . Ở văn phòng, cũng có thể là ở phòng họp!" Nữ tiếp tân vội vàng nói.



Triệu Thanh đẩy nữ tiếp tân ra rồi sau đó đi vào văn phòng.



Pháo đài rỗng ruột này có không gian bên trong rất lớn . Chắc chắn không phải là chỉ cần 2-3 phút là tới được văn phòng.



Một đường đi thẳng vào bên trong, Triệu Thanh đi qua mấy lớp cửa bảo vệ rồi sau đó đẩy cửa văn phòng ra.



Trong văn phòng rỗng tuếch, đừng nói là bóng dáng của George, ngay cả 1 con ma cũng không có.



"Có phải là ở trong phòng họp không?" Quan Nguyệt Sơn ở một bên nói khẽ.



"Hừ!" Triệu Thanh hừ lạnh, quay người đi tới phía phòng họp.



Nơi này cách phòng họp không xa, 2 người đi mấy phút liền đi tới phòng họp, sau đó đẩy cửa bước vào.



Trong phòng họp, không có bất kỳ ai.



Sắc mặt Triệu Thanh hơi thay đổi, lông mày cũng cau lên "Nơi này cũng không có. . ."



"Vậy. . . có phải là đang ở trong phòng thí nghiệm không?" Quan Nguyệt Sơn nhịn không được nói, cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Theo logic thông thường, ngay cả khi George đến phòng thí nghiệm thì chỗ này cũng không thể không có ai thế này.



Từ khi 2 người bước vào đây, vậy mà ngay cả 1 tên quản lý cũng không gặp.



"Đi tới phòng thí nghiệm xem một chút!" sắc mặt Triệu Thanh` thật không tốt, trong lòng có chút lo lắng cùng suy đoán. Dựa theo kế hoạch lúc trước, hắn phụ trách khởi động cái bẫy rồi nô chết Đường Ân, sau đó quay về đây để bàn giao cho George. Không ngờ là khi quay lại đây thì không có ai nữa.



"Đi!" Quan Nguyệt Sơn cũng ý thức được vấn đề, nhanh chóng đi về phía phòng thí nghiệm.



Vào lúc này, một tiếng chuông báo động đột nhiên vang lên trong hành lang. Chuông báo động vang vọng khắp pháo đài trên núi, như muốn nổ tung tai của người khác vậy.



Trong nháy mắt này, sắc mặt Triệu Thanh liền đại biến, một suy nghĩ đầy kinh hãi hiện lên trong lòng hắn



"Đi, rời khỏi nơi này!" Triệu Thanh cũng không ngốc, khi chuông cảnh báo vang lên thì hắn biết là có người đã xâm nhập vào nơi này. Pháo đài trên núi này có thể nói là được bảo vệ nghiêm ngặt, ai có thể xông vào đây khi có nhiều người canh gác thế chứ?



Đường Ân!



Chỉ có Đường Ân cùng Đông Phương Yên mới có thể xuất hiện ở đây!



Trong nháy mắt này, Triệu Thanh cùng Quan Nguyệt Sơn đều ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.



Đường Ân không chết, hơn nữa còn đi tới nơi này. Quan trọng nhất là, George và những người quản lý khác ở đây dường như đã bỏ trốn rồi!



George đã sớm dự liệu được, Đường Ân sẽ không chết ở chỗ phòng thí nghiệm kia, cho nên khi nhận được tin tức Đường Ân đến, liền chạy trốn biệt tăm luôn rồi phải không? Vậy mà hắn còn để cho mình ở dưới chân núi nổ chết Đường Ân, là có ý gì?



Triệu Thanh bây giờ mới hiểu được, mình chỉ là 1 con tốt thí mà thôi, là con tốt bị George bỏ rơi rồi đưa cho Đường Ân.



"Đi nhanh!" sắc mặt Triệu Thanh đại biến, lôi kéo Quan Nguyệt Sơn tăng hết tốc lực chạy về phía xa.



Lúc này, tiếng cảnh báo càng lúc càng lớn, lớn đến đến mức chỉ cần nghe tiếng thôi thì cũng khiến Triệu Thanh mềm nhũn cả 2 chân rồi.



Dùng hết sức mạnh lao đi tới cuối đường hầm, Triệu Thanh bỗng nhiên đụng vào. Hắn biết rằng có một cổng an ninh ở đây, và bên ngoài cổng là một lối đi bí mật khác cách xa pháo đài trên núi.



Đi ra khỏi con đường bí mật này, thì hắn vẫn còn có một tia hy vọng chạy trốn, nếu không thể rời khỏi đây, thì thứ đang đợi hắn chính là Đường Ân cùng Đông Phương Yên.



Rầm 1 tiếng, cửa an ninh liền bị đánh bật ra, Triệu Thanh vội vàng xông ra ngoài, Quan Nguyệt Sơn thì lảo đảo theo ở phía sau.



Lúc này, Đường Ân cùng Đông Phương Yên đã đến.


Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom