• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 981-990

Chương 981:





Âu Dương Ngạn tin rằng cả 2 đang nhìn chằm chằm vào nhau. Nếu ai bị phát hiện trước thì người đó nhất định phải chết ở chỗ này.



Điều duy nhất có thể làm bây giờ là ai có thể nhìn thấy ai trước.



Hít sâu một hơi, Âu Dương Ngạn lăn 2 vòng về phía xa.



Đoàng đoàng đoàng. . .



Lúc này, từ cửa sổ lầu 2 lại phát ra tiếng súng.



Âu Dương Ngạn hét lên, cô đã bị bắn vào vai bên tay trái nhưng tốc độ của cô không hề yếu đi, thay vào đó, sau khi lăn hết cỡ, cô đã bắn ba phát vào hộp điện ở góc tường đối điện bên kia.



Ầm ầm. . .



Một ngọn lửa lớn lập tức bùng lên, trong trang viên phát ra âm thanh xẹt xẹt, các ngọn đèn đều lập tức bị tắt đi.



Âu Dương Ngạn vội vàng quay đầu lại, sau đó giơ mõm lên bắn vào tấm kính trên lầu hai.



Đoàng. . .



Viên đạn vừa chạm vào tấm kính lầu 2 thì trong đó cũng có tiếng súng bắn ra.



Âu Dương Ngạn co người lại rồi trốn vào trong góc, cô nấp sau gốc cây để tránh đạn, trong lòng cũng trở nên bình tĩnh lại.



Mọi chuyện đã đến mức này, Âu Dương Ngạn liền buông hết cả tâm tư xuống, sau khi hít sâu 1 hơi rồi bò về phía góc tường hẻo lánh khác.



Trong tình huống này, Âu Dương Ngạn hành động cự kỳ cẩn thận.



Hộp điện bị Âu Dương Ngạn bắn nổ, toàn bộ trang viên đều mất đi ánh đèn, mà Âu Dương Ngạn lại biết chỗ góc tường hẻo lánh đó có 1 cái van nước dành cho hòn non bộ trong sân.



Hòn non bộ này không cần dùng tới điện, nó chỉ cần hệ thống dẫn nước mà thôi.



Chỗ van nước này chính là chìa khoá dẫn đến chiến thắng cho Âu Dương Ngạn!



Giờ phút này, động tác của Âu Dương Ngạn có thể gọi là cực kỳ nhẹ nhàng, cô lần mò trong bóng tối cho đến khi chạm được vào van nước cũng mất khoảng 10 phút.



Vào thời điểm mấu chốt này, trái tim Âu Dương Ngạn trở nên bình tĩnh lại. Ánh mắt của cô nhìn qua cửa sổ biệt thự, cánh tay bị bắn cũng đang xoay mở van nước.



Trong quá trình này, Âu Dương Ngạn thấy cánh tay đau như bị ngàn cái kim đâm. Nhưng cô không còn cách nào khác, bởi vì cánh tay không bị thương của cô đang cầm khẩu súng trên tay.



Đột nhiên dùng sức mạnh hơn 1 chút, van nước được mở ra, đài phun nước ở hòn non bộ lập tức phun lên.



Đoàng đoàng đoàng. . .



Tiếng súng đột nhiên vang lên nhưng lần này lại từ phía lầu 3.



Âu Dương Ngạn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, cô giơ cánh tay lên chỉ vào cửa sổ lầu ba rồi bắn ngay 3 phát.



Sau khi bên trong cửa sổ truyền đến tiếng bụp bụp, Âu Dương Ngạn lúc này như muốn ngã quỵ xuống. Xương chân bị gãy, bả vai bị trúng đạn, đối với một cô gái thì vết thương này thực sự khó mà chịu đựng được. May mắn thay, tất cả kẻ thù trong trang viên đều bị quét sạch, ngay cả những kẻ chưa chết lúc này cũng đã bị lựu đạn thổi bay và mất khả năng di chuyển.



Âu Dương Ngạn tạm thời được an toàn, cô cũng thả lỏng người, dựa vào góc tường rồi từ từ nhắm mắt lại.



10 phút sau, bên ngoài trang viên có ánh đèn sáng trưng.



1 đội xe từ phía xa lái tới.



Xe dừng ở cửa, Dương Long vô cùng lo lắng đẩy cửa ra rồi xuống xe. Vị đà chủ của Hồng Môn này đã mang theo mấy chục người, nhanh chóng tiến vào trang viên.



Khi thấy sự lộn xộn ở trong trang viên, trong lòng Dương Long liền trầm xuống.



Đây chính là Âu Dương gia à!



Tất cả mọi người đều đồn đoán, 3 đoá hoa hồng của Âu Dương gia có quan hệ không rõ ràng với Đường Ân, nếu cả 3 đoá hoa hồng này mà xảy ra chuyện, Dương Long cảm thấy mình không biết nên bàn giao thế nào.



"Lập tức đi kiểm tra 1 chút, xem có ai còn sống không!" Dương Long khoát tay rồi nói với người phía sau.



Đám người xông lên lầu như ong vỡ tổ, quả nhiên hiện ra 3 người đang hấp hối, 3 người này bị thương nặng nhưng vẫn chưa chết.



"Anh Long, nơi này có người. . ."



Lúc này, có 1 người lớn tiếng hét lên.



Dương Long vội vàng đi tới, dùng đèn pin soi vào, quả nhiên người này chính là Âu Dương Ngạn. Anh vội vàng ngồi xuống rồi đưa tay lên mũi của Âu Dương Ngạn, cảm thấy vẫn còn hơi thở nhẹ.



"Nhanh dìu dậy rồi lập tức đưa tới bệnh viện!" Dương Long vội vàng nói.



"Không được. . ." Âu Dương Ngạn há to miệng, "Nhanh. . . Nhanh đi hỏi xem hang ổ của đám người đó ở đâu!"



Dương Long vỗ trán một cái, vội vàng ra lệnh, nhưng nhìn Âu Dương Ngạn bị thương nặng như vậy, Dương Long cũng không dám lơ là. Vội vàng nắm lấy tay Âu Dương Ngạn rồi đi thẳng tới xe của mình.



"Anh không thể đưa tôi đi bệnh viện được, cầm máu cho tôi là được rồi, tôi phải đi tìm Đường Vệ. . ." Âu Dương Ngạn lên xe, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhưng lúc này cô phải kiên trì xuống xe, nếu không thì cô sẽ mất đi cơ hội này.



Dương Long chần chờ nhìn Âu Dương Ngạn một cái, anh biết tình trạng hiện tại của Âu Dương Ngạn, nếu còn chần chờ thì nhất định sẽ xảy ra chuyện. Nhưng lúc này mà không cho cô ta đi, Dương Long cũng có chút lo lắng.



Sau khi suy nghĩ một chút, Dương Long xoay người rồi gọi cho Đường Ân.



"Anh đưa điện thoại cho Âu Dương Ngạn!"



Dương Long nói đơn giản một chút liền nghe được giọng nói trầm xuống của Đường Ân, anh cảm thấy có chút không ổn, không do dự chút nào, anh vội vàng đưa điện thoại đến bên tai của Âu Dương Ngạn.



"Ai cho cô tự tiện hành động?" Giọng nói của Đường Ân truyền đến, trong giọng nói mang theo trách cứ



"Tôi. . ." Âu Dương Ngạn hơi há ra.



"Âu Dương Ngạn!" Đường Ân lúc này đã có tức giận, "Tôi biết cô đang suy nghĩ gì, cô chỉ muốn làm 1 chút việc lớn cho tôi để thể hiện giá trị của mình mà thôi, để Đường gia chiếu cố hơn cho Âu Dương gia! Lão tử bây giờ nói cho cô biết, lão tử ngày đó đã nói là sẽ chiếu cố Âu Dương gia, thì sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện vứt bỏ các cô, cô không cần phải đem tính mạng của mình ra để đổi lấy những gì cô muốn! Tôi nói cho cô biết, cô đừng có ở chỗ này mà bày ra mấy cái trò vặt đó, nếu cô chết rồi thì tôi sẽ không để cô đạt được cái gì cả. . ."



Tiếng nói vừa dứt, Đường Ân ngay lập tức cúp điện thoại.



Sắc mặt Âu Dương Ngạn hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó trở thành tái nhợt rồi cuối cùng rơi xuống 2 dòng nước mắt.



"Sao lại phải khổ như thế chứ?" Dương Long thở dài, lắc đầu đóng cửa xe lại. Anh không biết trong này đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh có thể nhìn thấy được, tiểu nha đầu của Âu Dương gia này hình như muốn giúp Đường Ân nhiều hơn 1 chút, để Đường Ân thiếu tình nghĩa của cô, từ đó có thể đạt được điều mình muốn. Thế nhưng là tiểu nha đầu này không biết được, Nếu Đường thiếu đã đứng 1 bên với Âu Dương gia thì cậu ta sẽ không bao giờ buông tay!



Điều này, Dương Long là người hiểu rõ nhất!



"Đưa đến bệnh viện đi!" Dương Long nói với thuộc hạ, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn "Tối nay, tất cả xốc lại tinh thần cho ta, cùng lão tử này đi làm 1 chuyện lớn!"



"Vâng!"



Đám người xung quanh đáp lại 1 tiếng rồi sau đó bước lên xe.



Dương Long tự giễu cười một tiếng, anh không ngờ được, người kết thúc chuyện của Đường Trăn Thanh lại chính là mình.








Chương 982:





Đường Ân cúp điện thoại, sờ sờ lông mày của mình, tâm trạng có chút không tốt.



Chuyện Âu Dương Ngạn tự tiện hành động, theo suy nghĩ của Đường Ân thì có lẽ chuyện này xảy ra là do anh không chú ý nhiều tới Âu Dương gia.



Dù sao thì ba chị em Âu Dương gia trong mắt người ngoài cũng chỉ là nữ nhân yếu thế mà thôi. Ba người này chống đỡ Âu Dương gia to lớn như thế, vốn là không dễ dàng gì, cho nên làm chuyện gì cũng suy nghĩ hơi nhiều 1 chút.



"Dựa theo tin tức từ Đường gia, tôi đã phân tích hợp đồng của các phương tiện trong hai ngày qua, phát hiện từ đêm qua đến nay đã có hơn chục đội xe rời khỏi quận 13!"



Vu Sơn Bình ngồi đối diện với Đường Ân rồi đem số liệu trên tay đặt xuống, sau đó chỉ vào 1 tờ tài liệu phía trên rồi nhẹ giọng nói ra: "Từ đây cũng có thể nhìn ra được, thời gian xuất phát của những đội xe này tương đối dày đặc 1 chút!"



Đường Ân gật đầu, đem tài liệu cầm lên. Thông tin phía trên liên quan tới 1 số thông tin về đội xe và thời gian cùng đội xe đã rời đi. Trừ 1 số thông tin bên ngoài thì còn có 1 số ảnh chụp nữa.



"Có phát hiện gì không?" Đông Phương Yên ở một bên dò hỏi.



Đường Ân lắc đầu, trong lúc nhất thời cũng không phát hiện được gìgì. Mặc dù có thể xác định được thời gian đội xe rời đi tương đối dày đặc, nhưng muốn điều tra ra họ là ai thì không phải là chuyện dễ dàng.



"Cứ tiếp tục điều tra đi!" Đường Ân buông tài liệu xuống, chậm rãi đứng lên, anh biết cho dù có điều tra ra được những người sau đó là ai thì cũng chưa chắc đã bắt được George.



George hoàn toàn có thể rời đi bằng những đội xe này, nhưng giữa chừng cũng có thể đổi xe khác. Thế giới này rộng lớn như vậy, tìm được 1 người chắc chắn không phải là điều dễ dàng.



"Đúng, gia chủ đề nghị, hay là chúng ta đăng thông tin tìm kiếm George đi, đến lúc đó chắc sẽ có vài sát thủ tiếp nhận nhiệm vụ này!" Vu Sơn Bình ở phía sau lưng Đường Ân nói.



"Vậy thì nói Sơn Tuyết Trì tung ra 1 chút tin tức. . ." Đường Ân nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu.



Vu Sơn Bình đáp ứng , quay người đi ra bên ngoài.



Đường Ân đứng ở cửa sổ khách sạn trong quận 13, ánh mắt nhìn về phía xa xa, lông mày có chút nhíu lại. Muốn tìm được George, bây giờ xem ra không còn dễ dàng nữa, lần trước đã khiến hắn choáng váng cho nên hắn không dám xuất đầu lộ diện ra ngoài nữa.



"Ngày mai chuẩn bị một chút rồi cùng anh đi tới bộ lạc kia!" Đường Ân quay lại mỉm cười với Đông Phương Yên.



Đông Phương Yên sửng sốt một chút, sắc mặt đỏ lên rồi nhẹ nhàng gật đầu, trong sâu thẳm nội tâm của cô, cô không bao giờ có thể quên được bộ lạc đó. Chính là từ trong sa mạc đó, tình cảm của 2 người mới bắt đầu được hình thành.



Lúc này, Dương Long mang theo mấy chục người, chậm rãi tiếp nhận toà nhà mục tiêu.



Đây là 1 toàn trang viên ở ngoại thành, xung quanh có 30-40 mẫu đất. Điều quan trọng nhất là, ngoài toà nhà chính thì trang viên này còn có 2 tầng hầm và 1 lối đi bí mật.



Đường Trăn Thanh lúc này đang ở trong tầng hầm, mà Đường Vệ thì lại lo lắng chờ ở bên ngoài.



"Đã qua bao lâu rồi?"



"Đại khái nửa giờ!" Người xung quanh vội vàng hồi đáp.



Sắc mặt Đường Vệ lập tức trở nên không tốt, trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an. Cách đây một tiếng rưỡi, hắn nhận được 1 tin tức nói là, gia chủ hiện tại của Âu Dương gia, Âu Dương Ngạn hình như đã trở lại trang viên. Đường Vệ lúc đó không có chút do dự nào, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ bắt Âu Dương Ngạn mang về. Không ngờ là qua thời gian lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nhận được tin tức nào.



"Anh Vệ, anh yên tâm, người của chúng ta lợi hại thế nào chứ? Anh còn sợ bọn họ không bắt nổi 1 cô gái sao? Hơn nữa không phải là chúng ta đã nhận được tin tức, nói là Đường Ân bây giờ đang ở quận 13 sao, một đứa con gái của Âu Dương gia thì có thể gây nên sóng gió gì được chứ?"



Lông mày Đường Vệ nhíu lên, xoay người rồi trầm mặt nói: "Cho người chuẩn bị, lập tức mang theo Đường Trăn Thanh rời khỏi nơi này!"



"Rời khỏi sao?" Người này lập tức sửng sốt 1 chút, bọn họ mới tới đây hôm nay, chẳng nhẽ lại rời đi tiếp hay sao?



"Nếu không đi, ở lại chỗ này chắc chắn sẽ bị giết!" Đường Vệ không do dự chút nào, hắn có thể sống đến được bây giờ là đều dựa vào sự cẩn thận của mình. Ở lại đây không có lợi cho hắn chút nào, nếu rời đi thì còn có thể lưu lại cho hắn 1 mạng.



"Vâng! Bây giờ tôi sẽ cho người chuẩn bị, nhưng lão gia. . ."



"Ta sẽ đi nói chuyện với ông ấy!" Đường Vệ cúi đầu, quay người rồi đi xuống tầng hầm.



Có lẽ là do đã lớn tuổi cho nên Đường Trăn Thanh không thích ánh nắng, hơn nữa còn thích sống trong tầng hầm hơn. Trong khoảng thời gian này, cho dù ông ta đi bất cứ nơi nào thì đều sống dưới tầng hầm.



Điều này là do tầng hầm tương đối kín, lại còn gần lối thoát hiểm bí mật, mặt khác, ông ta cũng muốn đẩy Đường Vệ ra ngoài vì bây giờ ông ta không tiện ra mặt để xử lý mọi chuyện.



Sau khi đi thẳng vào tầng hầm, Đường Vệ liền dừng lại.



Trải qua mấy ngày này, cơ thể của Đường Trăn Thanh đã trẻ hơn rất nhiều, cũng lấy lại được 1 chút bản lĩnh của đàn ông. Chỉ là không ai nghĩ tới, 1 lão già lại vô cùng yêu thích chuyện đó..



Ngay cả đứng ở ngoài cửa tầng hầm thì cũng có thể nghe được tiếng rên phát ra từ trong đó, khiến người ngoài đều sững sờ.



Cốc cốc cốc . .



Tiếng gõ cửa vang lên, căn phòng đột nhiên yên tĩnh lại.



Két két một tiếng, cửa phòng mở ra, Đường Trăn Thanh xuất hiện rồi lạnh lùng nhìn Đường Vệ, "Có chuyện gì?"



"Lão gia, tôi cảm thấy có dự cảm không lành, có thể chúng ta cần phải rời đi tiếp!" Đường Vệ trả lời.



"Lại rời đi?" Đường Trăn Thanh trầm mặt xuống "Không phải là có tin tức Đường Ân đang ở quận 13 Châu Phi sao? Bây giờ còn rời đi làm gì nữa?"



"Tôi nghi ngờ rằng, tin tức chúng ta nhận được là giả!" Đường Vệ cung kính trả lời, hắn đã sớm nghĩ kỹ lý do, hắn không thể đem chuyện mình đi trêu chọc Đường Ân, nói ra trước mặt Đường gia này được. Bởi như vậy, Đường Vệ cũng không biết Đường Trăn Thanh đến cùng sẽ làm gì nữa.



"Muộn quá rồi, ngày mai hãy đi!" Đường Trăn Thanh nói một câu, trực tiếp đem cửa phòng đóng lại.



Đường Vệ sửng sốt một chút, nhìn cửa phòng bị đóng, căm hận nắm chặt nắm đấm của mình. Hắn không nghĩ tới, lý do của mình vậy mà vẫn chưa lay động được Đường Trăn Thanh, đối với hắn, đây không phải là 1 tín hiệu tốt.



Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tên thuộc hạ vừa ra ngoài đã lập tức chạy vào, "Anh Vệ, tôi đã cho người chuẩn bị xong, bây giờ có thể rời đi được rồi!"



"Rời đi?" trên trán Đường Vệ nổi lên gân xanh, nghĩ tới lời nói vừa rồi của Đường Trăn Thanh, khiến cho hắn lập tức trở nên căm hận.



"Sao thế Anh Vệ? Chẳng lẽ không rời đi sao?" Tên này hơi kinh ngạc.



Đường Vệ hít sâu một hơi, vừa định lên tiếng thì lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.



"Anh Vệ, ngoài cửa. . . Ngoài cửa có người muốn đến thăm!"



"Ngươi nói cái gì?" sắc mặt Đường Vệ lập tức thay đổi.








Chương 983:





"Ngoài cửa có người nói muốn gặp anh!"



"Ai?" sắc mặt Đường Vệ liền đại biến, hắn nhớ là mình không đem địa điểm này nói cho ai cả.



"Anh Vệ, làm sao bây giờ?"



"Đi!" Đường Vệ lúc này không dây dưa chút nào, nhanh chóng xông vào tầng hầm.



"Lão gia bên đó. . ." Người xung quanh quay đầu lại.



"Còn quan tâm lão gia làm gì nữa? Nếu không muốn chết thì nhanh đi theo lão tử đi . ." Đường Vệ không để ý tới, ra lệnh 1 câu sau đó mở cửa đường hầm bí mật rồi xong vào trong đó.



Những người này đứng ngây người 1 lúc, sau đó cảm thấy không cần quan tâm tới Đường Trăn Thanh nữa.



Tuy rằng mọi người không biết người ngoài cửa là ai, nhưng đều có suy đoán, có lẽ là người của Âu Dương gia. Hơn nữa, những gì Đường Vệ làm là gần như quét sạch Âu Dương gia, nếu như rơi vào tay Âu Dương gia, tuyệt đối sẽ không có cách nào sống sót.



Ngay khi nhóm người này đi vào đường hầm bí mật, Dương Long cũng đã dẫn người đi vào.



Đi hết tầng hầm liền nghe được giọng nói thỉnh thoảng vang vọng dưới tầng hầm, trong miệng Dương Long gợi lên một tia châm chọc.



"Anh Long, bên này có 1 đường hầm bí mật . ."



"Dẫn người đuổi theo!" Dương Long vung tay lên, không có suy nghĩ nào khác. Dù sao thì kẻ nào muốn chạy cũng phải xem hắn có bản lĩnh đó không đã.



Người xung quanh gật đầu rồi nhanh chóng lao vào đường hầm bí mật.



Dương Long ngẩng đầu, liếc nhìn cánh cửa một bên, uể oải đi tới rồi nâng cổ tay lên, nhẹ nhàng gõ một cái.



"Đường Vệ, có phải là ngươi cảm thấy ta mấy ngày nay chiều ngươi quá rồi phải không?" Giọng của Đường Trăn Thanh lạnh lùng truyền từ trong ra "Cút ra ngoài, đừng có mà làm phiền lão tử!"



Dương Long nghe giọng nói này, khóe miệng nở nụ cười, lại giơ tay lên gõ cửa 1 lần nữa.



Lúc này, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.



Dương Long lui về phía sau mấy bước, người xung quanh cũng đã bước tới rồi giơ súng lên.



Két két. . .



"Đường Vệ, ngươi muốn chết. . ." Đường Trăn Thanh đang quấn 1 cái khăn trên người, đột nhiên mở cửa ra rồi nhìn thấy mấy chục mõm súng đang chĩa vào đầu mình.



"Đường lão gia?" Dương Long mỉm cười, "Xin lỗi, ngài có thể cho tôi hỏi 1 chút, người tên là Đường Vệ mà ngài vừa nói bây giờ đang ở đâu được không?"



"Đường Vệ. . ." Ánh mắt của Đường Trăn Thanh kém chút tối sần lain rồi ngất đi, ông ta cũng đã trải qua bao nhiêu sóng gió, làm sao lại không hiểu được ý của Dương Long chứ? Đường Vệ đã vứt bỏ ông sau đó chạy trốn 1 mình rồi "Hắn trong đường hầm, nhất định là ở trong đó, lối ra của đường hầm nằm ngoài trang viên khoảng 300m. . ."



"Cho người đi qua đó!" Dương Long khoát tay.



Người xung quanh nhanh chóng vọt ra , dựa theo lời nói của Đường Trăn Thanh rồi đi tìm lối ra của đường hầm. Mọi người cũng biết rằng, nếu lúc này không tìm được lối ra thì Đường Vệ sẽ trốn thoát được.



Sau khi người của hắn rời đi, Dương Long đi vào trong phòng, khẽ cau mày.

Trên giường trong phòng, 3 cô gái đang co lại với nhau, sắc mặt tràn đầy kinh hãi.



Sắc mặt hết Đường Trăn Thanh sức khó coi, nhìn Dương Long đi vào phòng, vị lão gia từng rất kiêu hùng này rốt cuộc cũng thở dài 1 hơi, sắc mặt dường như già đi mấy phần.



Cuối cùng vẫn rơi vào tay Đường Ân hay sao?



Đường Trăn Thanh lắc đầu, trong nội tâm đã sớm không còn ý nghĩ chống lại Đường Ân, tranh đoạt Đường gia nữa, sau khi Đường Ân đánh bại Cộng Tế Hội, Đường Trăn Thanh liền biết mình đã xong đời! Tất cả át chủ bài đều sử dụng hết nhưng vẫn không làm gì được Đường Ân.



Đường Trăn Thanh lảo đảo trở lại gian phòng, đặt mông ngồi tại trên giường lớn, cả người như mất hồn vậy.



Từ lúc Đường gia giao cho Đường Kiến Quốc, ông ta liền muốn đoạt lại 1 lần nữa, thậm chí là công khai bênh vực con cả để cho con cả đạt được Đường gia, rồi sau đó ông ấy sẽ ra tay đoạt lại.



Kỳ thật, Đường Trăn Thanh không nhận ra được rằng, ông ta cũng không phải đang tranh đoạt với Đường Kiến Quốc, mà là ông ta đang tranh đoạt với ông trời. Ông ta không muốn già đi, không muốn mất đi quyền lực, cho nên ông ta tranh đoạt với cả ông trời và cả chính bản thân mình.



Tất cả những điều này đều diễn ra trong nửa sau cuộc đời của Đường Trăn Thanh.



Sáng sớm hôm sau, máy bay tư nhân của Đường Ân từ quận 13 cất cánh, sau đó bay thẳng vào sa mạc ở Châu Phi.



Trưa hôm đó, máy bay đáp xuống trong sa mạc, một số lượng lớn vật tư được Đường Ân chất lên 1 đội xe cực lớn.



Lúc này, Đường Ân mang theo đội xe rồi chạy vào sa mạc.



Khi màn đêm buông xuống, đoàn xe đã đến rìa bộ lạc. Bởi vì xung quanh là đất cát, không có đường đi cho nên Đường Ân chỉ có thể để đội xe ở đây dừng lại, sau đó mang theo Đông Phương Yên đi vào trong bộ lạc.



Sau khi thủ lĩnh bộ lạc nhìn thấy Đường Ân cùng Đông Phương Yên, anh ta liền lập tức vui mừng rồi dẫn những người trong bộ lạc đi ra chào đons.



Đường Ân cũng rất vui, dùng ngôn ngữ học được trước đó trò chuyện với vị thủ lĩnh này 1 chút, thấy vẻ mặt vui mừng của vị thủ lĩnh này, anh liền vẫy tay cho đám người ở phía xa xa.



Đường Ân cười cười, cầm cổ tay của Đông Phương Yên rồi trở lại nơi ở trước đó.



Đêm nay, toàn bộ bộ lạc đều cuồng loạn cả lên.



Những người này đã sống ở đây từ khi họ còn nhỏ, và họ rất tò mò về các vật liệu bên ngoài. Khi tất cả nhìn thấy các vật dụng được đưa đến, những người này chỉ đơn giản là ngây ngất.



Đường Ân bị bị đám đông kéo đến tham dự bữa tiệc lửa trại trong bộ lạc, mà Đông Phương Yên cũng không còn là tội nhân vì bị cụt tay ở đây nữa.



Hai người hòa nhập rất tốt, tâm trạng cũng thoải mái đi phần nào.



Sau khi sống ở đây ba ngày, cả hai rời khỏi bộ lạc này rồi lao về phía một bộ lạc khác trên sa mạc.



Có lẽ là bởi vì hai người đã gia tăng thực lực, đã đạt tới Nhập Thánh, cho nên chưa đầy 1 ngày là họ đã đuổi tới được ốc đảo lúc trước.



Đường Ân đứng trên ngọn đồi bên ngoài ốc đảo, nhìn về phía hồ nước lớn trong ốc đảo rồi trầm mặc. Nếu như ngươi đoán không lầm, thì thuỷ quái trong hồ nước lớn này chính là 1 trong 4 con yêu thú.



Vương Ốc Sơn có Lôi Thú, Cửu Long Tuyết Sơn lại có Hoả Thú, nghe nói Chung Nam Sơn có 1 con yêu thú đã bỏ đi, vậy chắc hẳn con này chính là Phong Thú.



Đường Ân cũng không đoán ra được, tại sao ba con yêu thú kia đều ở trong nước mà con yêu thú này lại ở đây.



Lúc này, trên mặt hồ vang lên tiếng ọc ọc, bọt sóng bắn lên trông rất vô cùng kinh sợ.



"Thứ này chắc là đã thành tinh rồi. . ." Đường Ân cười một tiếng, không nghĩ tới, mình và Đông Phương Yên vừa mới đến nơi đây, con yêu thú này vậy mà phun bọt nước lên, "Em ở chỗ này chờ anh, anh đi qua đó xem 1 chút!"



"Vâng!" Đông Phương Yên gật đầu.



Đường Ân phóng ra ngoài 1 bước, ngay lập tức đã tới được bờ hồ



Rầm rầm. . .



Nước trong hồ bắn lên từng cột bọt sóng cao.



Con yêu thú kia xông ra khỏi mặt nước, ánh mắt đề phòng nhìn Đường Ân, mà đám người nguyên thuỷ trong bộ lạc cũng đã phát hiện ra vấn đề, cả đám nhanh chóng xông ra bên ngoài.



Đường Ân không thèm để ý tới, anh bước ra 1 bước rồi xông vào hồ nước.








Chương 984:





Ngao ngao. . .



Ngay khi Đường Ân bước vào trong hồ nước, mặt nước liền bạo động, giống như là nấu nước sôi vậy, tiếng ọc ọc vang lênn.



Trong khoảnh khắc này, con yêu thú kia đã nhào tới.



Đường Ân giơ cổ tay lên rồi tung ra 1 chưởng.



Con yêu thú này đã quen với khí tức Đường Ân. Khi Đường Ân lần đầu tiên tới đây đã lấy cắp đi mấy khối Nguyên Ngọc, sau đó lại cùng Đông Phương Yên đến một lần nữa.



2 lần đánh cắp mấy chục khối, con yêu thú này làm sao có thể chịu đựng được?



Đường Ân tung ra 1 chưởng, đám người nguyên thuỷ trên bờ cũng hét lên, nhưng mà Đường Ân cùng yêu thú đang ở trong hồ, bọn họ cũng chỉ có thể khua chiêng đánh trống mà thôi.



Sau mười mấy phút, Đường Ân cùng yêu thú tách ra, hai người chiếm cứ một góc hồ lớn.



Trong trận đối đầu này, Đường Ân cùng yêu thú đều không chiếm được ưu thế nào, cũng không có tổn thất gì.



Lúc này, Đông Phương Yên chậm rãi đi đến bên mặt hồ.



Ngao ngao. . .



Con yêu thú nhìn thấy cảnh này, trong đôi mắt liền hiện lên 1 chút kiêng kỵ. Nếu như một mình Đường Ân còn được, bây giờ lại tăng thêm Đông Phương Yên, cái này khiến cho nó có chút vô lực.



"Ta ở chỗ này tu luyện, ngươi ở bên kia tu luyện, chúng ta không ai làm phiền ai. . . Nếu không, ta sẽ cho nổ tung cái hồ này, đừng ai mong sẽ có được lợi ích!" Đường Ân mỉm cười, giọng nói vô cùng lạnh lùng.



Yêu thú này ọc ọc vài tiếng rồi sau đó lặn xuống nước 1 cách đầy miễn cưỡng.



Đường Ân biết, nó có thể hiểu những gì mình nói, và cũng biết mình đang nói cái gì. Dù sao thì thực lực của anh và Đông Phương Yên cũng đã được tăng lên, cùng lắm thì giở trò chơi xấu, một người ngăn yêu thú này lại, 1 người thì điên cuồng đi lấy Nguyên Ngọc, vậy thì con yêu thú này cũng không ngăn lại được.



Đám người nguyên thuỷ trên bờ hồ nhìn Đường Ân, sau khi thấy vị thần của mình đã lặn xuống nước, dường như cả đám đã hiểu ra điều gì đó.



"Ô ô a a. . ."



Thủ lĩnh đám người này giơ quyền trượng lên, sau đó cả đám liền rời khỏi nơi Đường Ân đang đứng.



Đường Ân cùng Đông Phương Yên liếc nhau một cái, sau đó lên bờ tìm nơi tu luyện. Sở dĩ tới đây là vì để tu luyện, nếu như có thể tu luyện đến cảnh giới Thiên nhân hợp nhất, thì đó chính là chuyện vô cùng tốt đối với Đường Ân. Cho dù không thể tu luyện đến cảnh giới đó thì cũng có thể nâng cao được thực lực của mình.



Thời gian tử chiến cùng Triệu Du chỉ còn lại không đến một tháng. Mà George vẫn chưa tìm ra, Đường Ân cũng không thể đi khắp nơi tìm hắn được, nên chỉ có thể ở đây chờ đợi tin tức.



Hai người dựng 1 cái lều nhỏ ở bên bờ hồ rồi ở lại nơi này.



Đêm hôm ấy, một máy bay tư nhân chậm rãi hạ cánh trên Đường Đảo.



Dương Long đi ra trước rồi cảm thụ gió biển trên Đường Đảo, sau đó vẫy tay với đám người phía sau rồi nhếch miệng lên cười 1 cái.



Mười mấy người từ trên máy bay đi xuống, sắc mặt cả đám đều nghiêm nghị lên.



Đi trước đám người này là Đường Trăn Thanh, mấy người phía sau thì đỡ lấy Đường Vệ đã bị gãy chân.



Đường Trăn Thanh trầm mặt lại nhìn bóng đêm trên Đường Đảo, mạnh mẽ nắm chặt nắm đấm của mình.



Đám người xuống máy bay liền nhìn thấy Đường Kiến Quốc đang đứng ở sân bay, theo sau chính là lão quản gia Đường gia.



Đường Trăn Thanh nhìn thấy đứa con trai này, lưng và eo của ông lập tức dựng thẳng lên, sắc mặt thì lãnh đạm lại. Ông không tin Đường Kiến Quốc sẽ giết ông ở đây, dù sao thì Đường Kiến Quốc cũng còn cần mặt mũi.



"Đi đi, ném xuống cho cá mập ăn!" Sau khi Đường Kiến Quốc nhìn thấy Đường Trăn Thanh thì không mở miệng nói câu nào.



"Đường Kiến Quốc, ngươi muốn làm gì?" Đường Trăn Thanh biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nhìn con của mình, "Đường Kiến Quốc, ngươi biết ta là ai không? Ta là cha ngươi! Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn giết cha của mình sao?"



Đường Kiến Quốc hơi khựng lại nhưng không nói gì, tiếp tục đi đến xe của mình.



"Đường Kiến Quốc, ngươi tên nghiệp chướng này. . . Ta làm sao lại sinh ra 1 tên súc sinh như ngươi chứ. . ." Đường Trăn Thanh thấy Đường Kiến Quốc không nói gì, trong lòng liền nổi lên lửa giận.



Lão quản gia ở một bên nghe, nhẹ nhàng thở dài rồi kéo cửa xe ra.



"Lão thất phu, đừng cho là ta không biết ngươi chính là người của Đường Kiến Quốc! Lúc trước, rất nhiều tin tức của ta đã bị ngươi tiết lộ cho Đường Ân. . ." Đường Trăn Thanh nhìn Đường Kiến Quốc lên xe, quay người lại mắng lão quản gia Đường gia.



Lão quản gia cúi đầu, không có ý định cãi lại. Chuyện này thực ra là bí mật, nhưng Đường Trăn Thanh biết lão quản gia cũng sẽ không ngoại lệ. Suy cho cùng thì ai cũng là người, những gì Đường Trăn Thanh phát hiện ra thì đều có thể biện minh được.



"Lão thất phu, ta đã đối xử tốt với ngươi nhiều năm như vậy, thế mà ngươi dám phản bội ta. . ." Đường Trăn Thanh mắng to.



Lão quản gia ngẩng đầu lên, "Lão gia, năm đó tiểu Thúy chết, tôi đã biết được. . ."



"Ngươi. . ." Sắc mặt Đường Trăn Thanh đỏ lên, có chút không nói ra lời được.



"Lúc đó à. . ." Lão quản gia thở dài rồi khẽ nói: "Tôi cùng tiểu Thúy đã có tình cảm với nhau, nhưng ông đã xông vào phòng cô ấy trong đêm khuya, sau khi hiếp xong thì tiện tay giết luôn tiểu Thúy. . ."



"Ngươi. . . Ngươi biết rồi sao?" Đường Trăn Thanh cắn răng.



"Đúng vậy! Sau này tôi mới biết được!" Lão quản gia lắc đầu, có chút thở dài, sắc mặt lạnh lùng hơn "Huống hồ, ông biết tôi là người của Đường Ân thiếu gia, nhưng ông vẫn không nói ra ngoài, đơn giản là vì ông muốn bố trí cạm bẫy cho Đường Ân thiếu gia từ trên thân của tôi mà thôi. . ."



Đường Trăn Thanh nổi giận, căm hận nhìn lão quản gia.



Lão quản gia lắc đầu, quay người đi qua 1 bên, Đường Trăn Thanh có lên xe hay không thì đối với ông cũng không còn gì nữa, dù sao thì lúc này ông cũng đã thoải mái được rồi.



Đường Trăn Thanh hít sâu một hơi, biết mình đã rơi vào tay Đường Kiến Quốc, có làm ra mấy chuyện phản kháng vô dụng đó thì cũng không có tác dụng gì nữa.



Lên xe, đội xe bắt đầu khởi hành.



Đội xe đi thẳng tới khu biệt thự của Đường gia rồi chậm rãi dừng ở bên đài cá mập.



Lúc này, một cái bàn đã được bày sẵn trên đài cá mập này. Trên bàn bày đầy đủ sơn hào hải vị, còn có cả rượu ngon.



Chu Ninh ngồi ở 1 bên, Kỷ Du Du thì ngồi ở phía dưới Chu Ninh.



Khi Đường Trăn Thanh thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trắng đi. Ông dường như biết được, đối mặt với mình bây giờ chính là đài cá mập kia, bữa tiệc này chính là bữa tiệc cuối cùng hay sao?



Chu Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt đạm mạc nhìn Đường Trăn Thanh, lửa giận trong mắt tuy không lớn nhưng không có cách nào dập tắt được.








Chương 985:





Sắc mặt Đường Trăn Thanh thay đổi, cơ thể chịu không nổi liền run lên. Cho dù khi đối mặt với Đường Kiến Quốc, Đường Trăn Thanh vẫn có thể quát mắng, nhưng khi đối mặt với Chu Ninh thì hắn không có lá gan này.



Hình ảnh của Chu Ninh trong mắt người khác luôn vô cùng bá đạo. Hơn nữa, Đường Trăn Thanh cũng biết, trên thế giới này chỉ có chuyện Chu Ninh không nghĩ ra, chứ tuyệt đối không có chuyện Chu Ninh không dám làm.



Đường Kiến Quốc đi đến chỗ ngồi của mình, chậm rãi ngồi xuống.



"Đem Đường Vệ ném vào trong đài!" Chu Ninh nhàn nhạt mở miệng.



"Đừng!" Đường Vệ hoảng hốt, phù phù một tiếng rồi quỳ dưới đất, "Phu nhân, cô bỏ qua cho tôi đi, tôi bị ép buộc, tôi thực sự không còn cách nào nữa!"



"Ngươi ở New York, đem hành tung của Đường Ân thông báo cho người của Cộng Tế Hội, chuyện này cũng là bị ép buộc sao?" Chu Ninh lông mày chống lên.



Sắc mặt Đường Vệ trắng nhợt, "Cái này. . . Cái này là theo ý của lão gia, tôi chỉ làm theo mà thôi!"



"Mẹ nó, Đường Vệ, ngươi dám ngậm máu phun người, ngươi. . ." Đường Trăn Thanh nghe lời này, kém chút khí ngất đi. Mặc dù ông biết Đường Ân đi nước Mỹ, nhưng ông không hề thông báo gì cho Cộng Tế Hội.



"Tôi không ngậm máu phun người, đều là lão gia nói tôi làm, tôi chỉ là 1 con chó dưới chân lão gia thôi, ông ấy nói cắn ai thì sẽ cắn người đó!" Đường Vệ vội vàng quỳ bò 2 bước, khẩn cầu nói: "Phu nhân, cô cho tôi một cơ hội, tôi khẳng định sẽ báo đáp cô!"



"Ngươi báo đáp ta thế nào?" Chu Ninh lạnh lùng chất vấn.



"Tôi. . . Tôi giúp cô giết lão gia! Thân phận của các người rất mẫn cảm, không thể xuống tay được, tôi sẽ giúp cô xuống tay! Đến lúc đó, người trên thế giới này đều biết là tôi giết, không liên quan gì tới các người cả! Các người không phải chịu tội danh giết ba, cũng không cần gánh chịu hậu quả gì. . ." Đường Vệ hốt hoảng nói, sợ Chu Ninh hiện tại liền giết hắn.



"Đường Vệ. . ." Đường Trăn Thanh tức giận đỏ mặt, giận dữ quát: "Ngươi tên nghiệp chướng này, thực uổng công ta đối tốt với ngươi như thế!"



"Ông đối tốt với tôi sao? Ông chỉ coi tôi là 1 con chó thôi, ông đối tốt với tôi lúc nào?" Đường Vệ lớn tiếng gào thét, quay đầu nhìn Chu Ninh, "Phu nhân, cô cho tôi một cơ hội, tôi sẽ giúp cô giết ông ta. . ."



"Ta có bao giờ nói là ta cần người giết thay hay sao?" ánh mắt Chu Ninh lạnh xuống.



Đường Vệ sửng sốt một chút, trong đầu ong ong 1 tiếng, tiểu xảo cuối cùng của hắn, ở trước mặt Chu Ninh dường như không có 1 chút tác dụng nào!



"Ném tới trong đài, cho ăn cá mập!" Chu Ninh giơ tay lên một cái.



"Phu nhân! Phu nhân!" Đường Vệ gào khóc kêu to nhìn Chu Ninh, nhưng mà ám vệ 1 bên đã động thủ, lập tức bóp lấy cổ Đường Vệ rồi ném và đài cá mập.



"Phu nhân, tôi xin cô, cho tôi 1 cơ hội đi . ."



Phía dưới đài, Đường Vệ vừa khóc vừa hét, vẻ mặt hoàn toàn sợ hãi. Lúc này, bốn con cá mập bay dưới đáy vực đã từ từ quẫy đuôi rồi vây lấy Đường Vệ.



"Phu nhân. . .A…"



Răng rắc. . .



Giọng nói của Đường Vệ lập tức im bặt, bên dưới đài cũng xuất hiện bọt máu đỏ lừ.



Kỷ Du Du tái mặt, bờ môi chịu không được rồi run run lên.



Chu Ninh nắm lấy tay cô rồi lắc đầu nói "Đừng sợ, mẹ ở đây, sẽ không có bất kỳ ai làm tổn thương con được! Mẹ biết con tốt bụng, nhưng có những việc mình cần phải mạnh tay, nếu không thì làm sao con có thể trấn áp người khác được?"



Kỷ Du Du gật đầu, trong lòng vẫn có chút đấu tranh.



Chu Ninh thở dài, sở dĩ cô mang theo Kỷ Du Du tới đây, là do Kỷ Du Du chính là người của Đường gia, chính là phu nhân tiếp theo của Đường gia. Một nguyên nhân khác chính là, Đường Ân còn có những cô gái khác ở bên cạnh, cô lại không hi vọng Kỷ Du Du hiền quá, cuối cùng lại bị người khác bắt nạt.



"Lão gia. . . Mời vào bàn ngồi!" Lão quản gia thở dài, làm dấu tay xin mời.



Sắc mặt Đường Trăn Thanh trắng bệch, chật vật ngẩng đầu, run rẩy đi tới vị trí chính. Ông ta biết hôm nay ông ta ngồi ở vị trí này, không phải do ông ta là lão gia của Đường gia, mà là ông ta đang đối mặt với chất vấn.



Đường Kiến Quốc rót một chén rượu, thở dài 1 tiếng, uống một hơi cạn sạch.



Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, tình hình trong nước rất tốt, và Đường gia cũng đang bành trướng quy mô của mình. Nhưng do chuyện của Đường Trăn Thanh, cho nên vợ chồng Đường Kiến Quốc vẫn phải trở về để trực tiếp giải quyết chuyện này.



Một chén rượu vào trong bụng, Đường Kiến Quốc hai tay vịn bàn.



"Chuyện sau này của Đường gia, hãy giao cho Đường Ân. . . Ba ở trên Đường Đảo này dưỡng lão đi!" Đường Kiến Quốc nhắm mắt lại, vô luận như thế nào, Đường Trăn Thanh cũng là ba của anh ấy.



Đường Trăn Thanh ngẩng đầu, sắc mặt thay đổi không ngừng.



"Nếu như không đồng ý, ba có thể từ chỗ này nhảy xuống! Ba nhảy xuống thì sẽ không có ai ngăn cản cả, hơn nữa Chu Ninh tôi còn vỗ tay tán thưởng dũng khí của ba!" Chu Ninh lạnh nhạt nói.



Đường Trăn Thanh cắn răng, đáy lòng nhấc lên vô số gợn sóng. Ông ta là người đã dẫn dắt Đường gia đi tới hướng huy hoàng anyf. Mấy chục năm qua đều được mọi người tôn kính, có khi nào chịu đựng khuất nhục như thế này chứ?



"Chu Ninh!" Đường Kiến Quốc lạnh lùng ngẩng đầu, rốt cuộc cũng lộ ra 1 tia uy nghiêm của gia chủ.



Chu Ninh cười lạnh, cúi đầu gắp thức ăn cho Kỷ Du Du, phảng phất không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia của Đường Kiến Quốc.



Một bữa cơm ăn hơn một giờ, mới dần dần chuẩn bị kết thúc.



Đường Trăn Thanh bị người khác mang đi, sau này sẽ sống ở trên Đường Đảo an dưỡng tuổi già, quyền lực trong tay cũng đã giao ra hoàn toàn.



Đường Kiến Quốc cũng rời đi, trở về xử lý văn kiện, chỉ có Chu Ninh mang theo Kỷ Du Du rồi tản bộ quanh Đường Đảo. Sau lưng của 2 người là Viên Chi Am nhàn nhạt đi theo, khoảng cách không xa không gần, đủ để nghe được 2 người nói chuyện, cũng đủ để 2 người gọi thì ngay lập tức có mặt.



" Đường gia chính là như thế đó. . ." Chu Ninh thở dài, lắc đầu nói: "Nếu con không gánh nổi gánh nặng này, con sẽ bị đè bẹp! Mẹ biết, trong lòng của Đường Ân có hình bóng con, phần lớn tình cảm đều đặt ở trên người của con. . ."



Kỷ Du Du gật đầu, cảm thấy được 1 người lớn như Chu Ninh chiếu cố, trong nội tâm cũng cảm thấy có chút ấm áp. Mặc dù Chu Ninh rất ngang ngạnh, sự tình làm ra cũng rất bá đạo, nhưng sự bá đạo của Chu Ninh là đối với người ngoài, còn đối với Kỷ Du Du lại cực kỳ yêu thương.



Điều này khiến cho hốc mắt của Kỷ Du Du có chút ướt át.



Từ nhỏ đến lớn đều không nhận được sự quan tâm nào, cũng không nhận được sự yêu mến nào, cho nên, khao khát tình thân trong nội tâm của cô mãnh mẽ hơn bất cứ ai.



Chu Ninh đã đóng vai 1 người hoàn hảo như vậy, khiến cho trái tim Kỷ Du Du tràn đầy rung động.



"Đi, mẹ sẽ cho con xem 1 thứ. . . Lúc đầu ba con nói đó là bảo vật gia truyền của Đường gia, nhưng về sau mẹ mới biết được là ông ấy lừa mẹ mà thôi, nhưng mẹ nghĩ, nếu ông ấy đã nói đó là bảo vật gia truyền, vậy thì vật này từ nay sẽ trở thành bảo vật gia truyền. . ." Chu Ninh cười cười, kéo cánh tay Kỷ Du Du rồi đi thẳng vào biệt thự.



Kỷ Du Du nghe Chu Ninh nói, luôn cảm thấy mình có chút không thích ứng được, nhất là lời nói của Chu Ninh, nếu không gánh nổi, chính mình sẽ bị đè bẹp!



Đây là có ý gì?



Chu Ninh vẫn đang ở thời kỳ thịnh vượng, sống thêm mấy chục năm nữa cũng không thành vấn đề, chuyện gánh Đường gia, làm sao lại rơi vào tay của Kỷ Du Du được chứ?



Huống hồ, bảo vật gia truyền bây giờ lại trao cho cô luôn hay sao?








Chương 986:







Hai người đi thẳng vào trong nhà, Chu Ninh kéo cửa phòng ra rồi mang theo Kỷ Du Du đi vào trong đó.



"Ở đây. . ." Chu Ninh nói một câu, sau đó nhón chân lên, lấy 1 cái hộp từ trên tủ sách xuống.



Chiếc hộp này trông hơi cũ, chẳng qua là nó được làm từ gỗ lim, chạm trỗ hoa văn đặc biệt nên trông nó vẫn rất đẹp.



Chu Ninh cẩn thận mở chiếc hộp, để lộ một chiếc vòng tay ở bên trong. Chiếc vòng này trông trong như pha lê, trông vô cùng lấp lánh, trong đó còn có 1 tia sợi màu đỏ..



"Đây chính là vật mà lúc trước ba con đưa cho mẹ. . ." Chu Ninh mỉm cười, đem vòng tay lấy ra, "Lúc ấy ông ấy nói với mẹ nó rất trân quý, về sau lão nương đi hỏi thì nó chỉ có mấy chục vạn tệ mà thôi, thế mà ông ta làm như bảo bối rồi đưa cho mẹ!"



"Mấy chục vạn? Đắt như thế sao?" Kỷ Du Du giật mình.



Chu Ninh khoát tay, "Cái này mà đắt gì chứ? Đường gia là gia tộc thế nào chứ? Đồ vật chục vạn này, bình thường mang theo bên người cũng không thành vấn đề, nhưng để làm thành bảo vật gia truyền lại khiến người khác chê”cười mà thôi!"



Kỷ Du Du cúi đầu, suy nghĩ một tí, mọi chuyện chính xác là như vậy.



Chu Ninh kéo tay của Kỷ Du Du qua, đem vòng tay lắp vào tay của cô, vỗ vỗ sau lưng cô rồi vừa cười vừa nói: "Thứ này sau này sẽ thuộc về con, con phải đem gia tộc đi lên mới được!"



Kỷ Du Du có chút ngẩn người, cô thực sự cảm thấy mình khó có thể chống đỡ được Đường gia to lớn thế này.



"Đi xuống nghỉ ngơi trước đi, ngày mai theo mẹ đi qua Mỹ!" Chu Ninh cười cười, đem Kỷ Du Du đuổi ra ngoài.



Toàn bộ quá trình, Kỷ Du Du đều có chút choáng váng. Cô không biết Chu Ninh hôm nay xảy ra chuyện gì, cũng không biết đã tính toán gì mới nói ra những lời như vậy.



Sau khi Kỷ Du Du rời đi, Chu Ninh ngồi trong phòng, sờ sờ loog mày của mình.



Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Viên Chi Am từ ngoài bước vào. So với Kỷ Du Du, thái độ của Chu Ninh đối với Viên Chi Am kém hơn rất nhiều, thậm chí biết Viên Chi Am tiến đến, Chu Ninh còn không thèm ngẩng đầu lên.



"Máy bay ngày mai đã chuẩn bị sẵn sàng!" Viên Chi Am nhẹ nói.



Chu Ninh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Viên Chi Am, "Tình hình trong nước thế nào?"



"Đã ổn định lại được!" Viên Chi Am đáp trả.



"Ừm!" Chu Ninh gật đầu, dựa vào ghế rồi nói " Hành động của ta hôm nay, ngươi đừng nói với bất cứ ai! Mấy ngày nay ta sẽ mang theo Du Du đi khắp nơi đi, ngươi lưu ý quan sát một chút, nếu sau này Du Du không có chủ ý gì, ngươi hãy đưa ra 1 số chủ ý cho cô ấy. . ."



Viên Chi Am nhẹ gật đầu, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng, cô biết ý của Chu Ninh cũng không phải là nói cô đưa ra chủ ý, mà là để cô đóng vai một phu nhân trong tốt của Đường gia mà thôi.



Kỷ Du Du quá mức lương thiện, cho dù biết có 1 số chuyện sẽ phải chịu thiệt thòi, nhưng mà Kỷ Du Du sợ là sẽ vẫn làm. Viên Chi Am thì hoàn toàn khác, cô là một người không ngần ngại sử dụng mọi cách để đạt được mục đích của mình.



Nói khó nghe một chút, về sau phu nhân Đường gia là Kỷ Du Du, Kỷ Du Du sẽ đứng trên sâu khấu với vô số hào quang. Còn những công việc bẩn thỉu, mệt nhọc sẽ giao lại vào tay của Viên Chi Am.



Mặc dù Viên Chi Am cảm thấy có chút thất vọng về chuyện này, nhưng cũng không có quá mức phản cảm. Dù sao thì ở trong lòng của cô, Đường Ân cùng Kỷ Du Du giống như là tính mạng của cô vậy.



"Nếu hành động lần này của ta thất bại. . . Ngươi hãy giết Đường Trăn Thanh đi!" Chu Ninh không thay đổi sắc mặt tí nào, tựa nhưa đang nói 1 chuyện nhỏ vậy.



"Vâng!" Viên Chi Am gật đầu, không nói thêm gì.



"Ra ngoài đi!" Chu Ninh khoát tay.



Viên Chi Am nhẹ gật đầu, chậm rãi lùi ra ngoài, nhẹ nhàng thở dài 1 hơi.



Sáng sớm hôm sau, ba người đã xuất phát.



Tới gần buổi trưa, máy bay đáp xuống sân bay nước Mỹ.



Chu Ninh mang theo Kỷ Du Du, lên xe rồi sau đó đi tới khách sạn.



Phu nhân Đường gia xuất hiện chính là 1 sự kiện trọng đại, toàn bộ nước Mỹ dường như lập tức trở nên chấn động.



Đêm hôm ấy, một bữa tiệc khiêu vũ đã được phu nhân Đường gia tổ chức ở Los Angeles. Những người đến tham dự bữa tiệc khiêu vũ này đều là đại diện doanh nghiệp, một nhóm người có khả năng nhúng tay vào các lĩnh vực khác nhau.



Khi bữa tiệc diễn ra được 1 lúc, Chu Ninh mặc 1 chiếc váy đen, mang theo Kỷ Du Du đang mặc 1 chiếc váy trắng đi tới trung tâm của bữa tiệc.



Khi mọi ánh mắt của đám người đổ dồn vào hai người này, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc.



Những người này là lãnh đạo doanh nghiệp, là ông chủ 1 phương, sau khi nhìn thấy sự kiều diễm của 2 người liền lập tức thu lại ánh mắt của mình, trong lòng cũng có chút chấn động.



Chu Ninh là phu nhân Đường gia, lúc này mang theo một cô gái xuất hiện trên sân khấu, mục đích trong chuyện này đã vô cùng rõ ràng.



Đây chính là muốn tuyên bố, nữ chủ nhân của Đường gia đã bắt đầu chuyển từ Chu Ninh qua Kỷ Du Du.



Kỷ Du Du lúc này vẫn có chút thận trọng, đối với ánh mắt của những người này có phần khó chịu. Tuy nhiên, dưới sự dẫn dắt của Chu Ninh, cô đã nhanh chóng thích nghi với nhịp điệu này.



Các phu nhân và công chúa của những quý tộc khác, đã bắt đầu đi tới bắt chuyện cùng Chu Ninh và Kỷ Du Du. Trong này có không ít bạn bè của Đường Ân, họ đều kinh ngạc khi biết Kỷ Du Du là vị hôn thê của Đường Ân.



Loại kinh ngạc này rất ít, dù sao thì mọi người cũng đã biết, Đường Ân không phải là người đi theo thói quen của người khác. Thân thế của Kỷ Du Du mặc dù không tốt, nhưng chuyện đó không đại biểu cho việc Đường Ân sẽ không lựa chọn cô ấy.



Sau khi bữa tiệc kết thúc, Chu Ninh cùng Kỷ Du Du đều có chút mệt mỏi, nhưng lúc này hai người họ vẫn vui vẻ và tiễn khách đi hết đường.



"Người đó là công chúa của tiểu quốc Italia, thực chất là 1 chiếc giày rách . . Mẹ của cô ta cũng là 1 chiếc giày rách, cô ta cũng là 1 chiếc giày rách. . ."



"Đây là phu nhân Thatcher, năng lực rất mạnh, là năng lực cho cả gia tộc. . ."



"Còn có người kia, là tiểu thư của gia tộc Tư Đồ, gia tộc làm trong lĩnh vực hàng không. . ."



Chu Ninh không sợ người khác làm phiền, cô nhỏ giọng giới thiệu từng người cho Kỷ Du Du biết, đồng thời gắn lên biệt danh cho những người này. Kỷ Du Du mặc dù nhát gan, nhưng mà IQ cùng EQ của cô cũng rất cao, cô có thể hiểu được tất cả những gì mà Chu Ninh đang làm, đây chính là đang hỗ trợ cho cô.



Khi Kỷ Du Du đang âm thầm ghi lại, Viên Chi Am ở phía sau Kỷ Du Du cũng đem những gì mà Chu Ninh nói ghi tạc trong lòng. Cô biết 1 số lời nói của Chu Ninh, không phải là nói cho Kỷ Du Du nghe mà là đang nói cho mình nghe.



Tỉ như vị tiểu công chúa kia, giày rách là như thế nào, không biết xấu hổ thế nào, làm sao mới để cho cô ta giúp đỡ Đường gia…. Tất cả những thứ này tập hợp lại với nhau, để trong đầu Viên Chi Am nảy lên 1 ý tưởng nào đó.



"Nhớ không?" Chu Ninh nhìn Kỷ Du Du gật đầu, cười một tiếng rồi kéo cánh tay của Kỷ Du Du "Nếu nhớ rồi thì ngày mai đi Tây Âu với mẹ. . ."






Chương 987:





"Ơ? Còn đi nữa sao?" Kỷ Du Du có chút giật mình.



"Sao thế? Có phải là con cảm thấy nhàm chán không? Lúc trước mẹ cũng như thế này, từng bước một đi tới, nếu như không phải là bởi vì Đường gia cần một vị phu nhân, mẹ có thể để con hưởng thụ cuộc sống 1 chút, rồi sau đó mới đi trên con đường cũ này" Chu Ninh thở dài rồi kiên nhẫn nói.



Kỷ Du Du hơi đỏ mặt, không dám nói thêm cái gì. Cô không phải người ngu, cô biết Chu Ninh đang làm cái gì, cũng có thể nhạy cảm phát hiện, Chu Ninh sở dĩ làm như thế, là để trong đầu Kỷ Du Du toát ra hai chữ.



Uỷ thác!



Tình huống này rõ ràng là hoàn toàn giống với các quyết định của các vị vua ngày xưa trước khi chết.



Theo lý thuyết, Chu Ninh hiện tại đang là đỉnh cao của độ tuổi trung niên, làm sao lại đưa ra quyết định uỷ thác chứ? Nghĩ đến chuyện xảy ra gần đây, nội tâm của Kỷ Du Du liền chấn động không thôi.



Chu Ninh muốn đối mặt với Triệu Du!



Trận tử chiến của Đường Ân và Triệu Du đã được ấn định vào cuối tháng này, mà Chu Ninh đang muốn tiến hành động thủ sớm với vị Triệu gia lão tổ kia.



"Trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày nay có thể hơi mệt!" Chu Ninh vỗ vỗ bả vai Kỷ Du Du, nhìn thoáng qua Viên Chi Am, sau đó quay người đi về phòng trên lầu.



Kỷ Du Du nhìn qua bóng lưng Chu Ninh rời đi, âm thầm cúi đầu xuống, "Chi Am, có phải là cô ấy muốn động thủ với Triệu Du không?"



Viên Chi Am cúi đầu, khẽ nói: "Du Du, có một số việc chúng ta không thể nào chi phối được! Đường Ân là con của cô ấy, cô ấy làm sao có thể nhìn con mình đi quyết đấu với người khác chứ? Vị phu nhân này rất bá đạo, đối với chuyện này thì cô ấy lại càng bá đạo hơn mới đúng!"



"Vậy. . ." Kỷ Du Du ngẩng đầu, chân thành tha thiết nhìn Viên Chi Am, "Vậy chúng ta có nên nói cho Đường Ân hay không?"



Viên Chi Am thở dài, lắc đầu, "Cho dù cô nói với Đường Ân, thì có thể làm được gì chứ? Nếu Đường Ân biết, nhất định sẽ ngăn chuyện này lại, mà phu nhân lại không muốn để Đường Ân đối mặt với Triệu Du! Đến lúc đó, phu nhân chỉ có thể vội vàng động thủ, điều đó càng bất lợi hơn cho phu nhân!"



"Vậy. . . Vậy phải làm thế nào?" hai mắt Kỷ Du Du lập tức có chút ướt át. Trong khoảng thời gian này, cô đã nghe nói về Triệu Du, cô cũng biết Triệu Du có thực lực vô cùng cường đại, nếu như Chu Ninh động thủ với Triệu Du mà xảy ra chuyện gì, Kỷ Du Du cũng không biết phải đối mặt như thế nào nữa.



Trong khoảng thời gian này, cô đã quen với sự tồn tại của Chu Ninh, giống như là mẹ của cô vậy, mặc dù không hiền lành mấy nhưng lại luôn bảo vệ và chỉ bảo cho cô rất nhiều.



"Yên lặng rồi theo dõi thêm!" Viên Chi Am trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu.



Chuyện này nếu nói toạc ra, dựa theo tính tình của Chu Ninh thì cô ấy nhất định sẽ sớm động thủ. Tới lúc đó, Đường Ân chỉ sợ là phải gấp gáp trở về, nếu bây giờ đối mặt với Triệu Du, chỉ sợ 2 mẹ con này đều chưa hẳn là đối thủ của Triệu Du.



Tốt hơn hết là yên lặng theo dõi, biết đâu, Chu Ninh thực sự có thể giải quyết được thì sao?



"Tôi. . . Có phải là tôi quá vô dụng rồi không?" Kỷ Du Du cúi đầu, nước mắt rơi xuống, trong lòng tràn đầy thất vọng.



"Không phải! Mỗi người đều có vị trí của ình! Vị trí của cô chính là phu nhân Đường gia, là vợ của Đường Ân! Thứ mà cô cần chính là hình ảnh bên ngoài của Đường gia. . ." Viên Chi Am thở dài 1 tiếng, kéo Kỷ Du Du trở lại phòng. Cô biết, Kỷ Du Du có thể ngồi được vào vị trí phu nhân của Đường gia, cũng có thể xử lý tốt vấn đề của Đường gia. Nếu cần 1 chút thủ đoạn dơ bẩn nào đó, cô chính là thanh kiếm trong tay của Kỷ Du Du, không cần Kỷ Du Du ra lệnh, thanh kiếm này cũng có thể đả thương người khác.



Tin tức phu nhân Đường gia mang theo con dâu đi tới các vũ hội, đã nhanh chóng truyền ra rồi làm chấn động cả dư luận.



Trong hoàn cảnh này, ai cũng cảm thấy người con dâu của Đường gia kia đã sắp hóa kén thành bướm rồi. Cô ấy kết hôn với vị thiếu gia Đường gia kia chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.



Lúc này, Đường Ân đang ở Châu Phi, anh vẫn chưa biết chủ ý của Chu Ninh vậy mà đã cực đoan đến như vậy.



Trong khoảng thời gian này, thực lực của Đường Ân cùng Đông Phương Yên đều có chút tiến bộ. Chỉ là đối với cảnh giới Thiên nhân hợp nhất, Đường Ân vẫn chưa có 1 chút manh mối nào.



Dựa theo lời nói của Đông Phương Yên, cũng như ghi chép của bát đại thế gia, bên trên Nhập Thánh hoàn toàn tồn tại loại cảnh giới này. Những người bước vào cảnh giới này, nghe nói đều đã trở thành Truyền Thuyết.



Đường Ân không biết mình còn cách cảnh giới này bao xa, bởi vì anh chỉ biết đến tên gọi của cảnh giới này, chứ không hề có bất cứ dấu hiệu nào của việc bước vào cảnh giới này được.



Trăng lên giữa trời, Đường Ân thu công pháp lại rồi chậm rãi mở hai mắt ra.



Mặt hồ xa xa có từng đợt gợn sóng, chính là do yêu thú dưới nước đang nhìn chằm chằm phương hướng của Đường Ân.



Mấy ngày nay đều như vậy, tuy rằng Đường Ân cùng Đông Phương Yên chiếm cứ nơi này, nhưng con yêu thú này không tấn công gì, chỉ thỉnh thoảng trồi lên mặt nước rồi ngó chừng 2 người mà thôi.



Đường Ân cười một tiếng, chậm rãi đứng lên, mượn nhờ ánh trăng rồi đi vòng quanh bên hồ.



Đám người nguyên thuỷ xa xa nhìn thấy cảnh này, lập tức nhìn chằm chằm Đường Ân như là lâm đại địch vậy, 2 tay xiết chặt ngọn giáo nhưng không có ai dám động thủ.



Đường Ân không thèm để ý, chỉ đi vòng quanh trong hồ, nghĩ cách nâng cao cảnh giới của mình.



Đông Phương Yên đi ra khỏi khu rừng phía xa, nhìn động tác lúc này của Đường Ân, có chút cúi đầu rồi thở dài 1 tiếng.



Hiện tại vẫn chưa tìm được George, mà theo thời gian trôi qua, áp lực từ Triệu Du gây ra càng lúc càng lớn. Nếu như đến kỳ hạn 1 tháng, Đông Phương Yên cũng không biết được, Đường Ân có phải là đối thủ của Triệu Du hay không nữa. Chẳng qua là trong nội tâm của Đông Phương Yên, đã có chuẩn bị đầy đủ. Cô sẽ không để cho Đường Ân đi đối mặt 1 mình, tất cả những gì cô phải làm là vững vàng đứng ở bên cạnh Đường Ân.



Về phần kết quả như thế nào, Đông Phương Yên không hề nghĩ tới. Dù sao thì con trai cũng đã giao cho Dương Đan Ni, Đông Phương Yên mặc dù không yên lòng nhưng cũng không có ràng buộc gì lớn.



Đường Ân đi một vòng quanh hồ, sau khoảng cách mấy trăm mét, anh mới chậm rãi dừng lại. Đưa mắt nhìn về phía xa xa, Đường Ân hơi khựng lại.



Lúc này, trong hồ nước nổi lên từng đạo bọt sóng, yêu thú trong hồ cũng dần lộ đầu ra.



Đường Ân nhìn cảnh này, lập tức kinh ngạc lên, bởi vì anh phát hiện, yêu thú dưới hồ nước này dường như đang ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, rồi phát ra tiếng hít thở.



Hô hấp ánh trăng?



Đường Ân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hơi sững sờ.



Mặt trăng hình bầu dục đang treo cao trên bầu trời, trông như một chiếc đĩa sáng. Mà ánh trăng rơi trên mặt hồ, dường như cùng với dao động của hồ nước, nó dần dần tụ về phía cơ thể của yêu thú này.



Phát hiện này, khiến 2 mắt Đường Ân tỏa sáng, giống như lập tức bắt được thứ gì đó có ích vậy.








Chương 988:





Đường Ân giật mình 1 cái, khoanh chân ngồi tại chỗ, sau đó hơi hơi ngẩng đầu nhắm lại, như đang thưởng thức ánh trăng vậy.



Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào trên người Đường Ân, giống như phủ lên cơ thể Đường Ân 1 lớp sương bạc trắng vậy.



Đường Ân vội vàng vận hành « Tiên Thần Lục », công pháp vận chuyển trong người 1 lúc lâu, bên ngoài cơ thể của anh dần dần hình thành các đạo vòng xoáy.



Âm thanh ầm ầm từng 4 phía truyền đến, đó chính là thiên địa nguyên khí đang tràn vào trong cơ thể của Đường Ân. Những nguyên khí này tràn vào khiến cho nhịp thở của Đường Ân trở nên ổn định hơn, miệng và mũi cũng thở ra 1 đường dài màu trắng



Đông Phương Yên ở phía xa nhìn vào, có chút không hiểu, bởi vì mấy ngày hôm nay Đường Ân đều tu luyện theo kiểu này. Hơn nữa, dị tượng quanh người cũng không có gì thay đổi.



Xa xa trong mặt hồ, con yêu thú kia ngẩng đầu, hống hống nhìn thoáng qua Đường Ân, sau đó di chuyển cơ thể của mình, giống như là không nguyện ý ở gần Đường Ân vậy.



Hồi lâu sau, Đường Ân mở hai mắt ra, cẩn thận cảm nhận 1 chút rồi tự giễu nở nụ cười. Anh phát hiện hành động vừa rồi của mình dường như vô dụng, nguyên khí trong cơ thể giống hệt như mấy ngày trước.



Loại phương pháp này hình như cũng không phải là cách để tu luyện thành cảnh giới Thiên nhân hợp nhất.



Chẳng lẽ là do phương pháp sai?



Đường Ân cau mày suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa đưa ra kết luận, chỉ có thể đứng dậy, lại đi vòng quanh hồ.



Yêu thú trong hồ dường như có thể cảm giác được ánh mắt của Đường Ân, khi Đường Ân tới gần, nó liền xoay người bơi đi chỗ khác.



Đường Ân mở miệng cười, không có từ bỏ ý định, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào cơ thể con yêu thú này. Anh có cảm giác, con yêu thú này đang tuy luyện cảnh giới Thiên nhân hợp nhất, nếu không thì, con yêu thú này nửa đêm nổi lên mặt nước chỉ để hít thở không khí trong lành thôi sao?



Khi Đường Ân đang còn quan sát yêu thú, Chu Ninh đã mang theo Kỷ Du Du kết thúc hành trình ở Đông Nam Á, và đang bay đến đến Bắc Kinh.



Tình hình trong nước, sau khi Từ gia sụp đổ, có thể nói là Đường gia có rất nhiều thay đổi. Sau khi thôn tính rất nhiều sản nghiệp của Từ gia, thực lực của Đường gia đã được nâng lên 1 cấp độ mới.



Thực ra trong lúc rối ren này, trừ Đường gia thì cũng có rất nhiều gia tộc khác được hưởng lợi.



Những gia tộc được hưởng lợi này nhanh chóng phát triển dưới cánh chim của Đường gia. Một số gia tộc hạng 3-4 đã phát triển thành gia tộc hạng nhất, thậm chí còn có gia tộc đã phát triển thành hình dáng ban đầu của 1 gia tộc cao cấp.



Khi Chu Ninh mang theo Kỷ Du Du đáp xuống Bắc Kinh, những gia tộc trong nước này rối rít xuất hiện, và tổ chức 1 buổi vũ hội long trọng ở khách sạn lớn nhất Bắc Kinh.



Có nhiều gia tộc đánh nhau đến vỡ trán để có thể tham gia được buổi vũ hội này, thậm chí còn có ít người đến khách sạn từ giữa trưa. Thứ nhất là biểu thị sự tôn kính của mình với Đường gia, thứ hai là muốn sớm một chút tới, để xem có có thể liên lạc với một vài gia tộc hữu dụng ở đây hay không.



Bản chất của thương nhân chính là như vậy, vì lợi ích có thể làm ra hết thảy.



Sau khi màn đêm buông xuống, Chu Ninh mang theo Kỷ Du Du nhanh chóng chạy tới.



Chiếc xe Rolls-Royce sang trọng đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn ngay từ khi nó mới tiến vào.



Khi xe dừng lại, tám vệ sĩ từ phía trước và phía sau bước tới, kính cẩn mở cửa.



Chu Ninh bước ra khỏi xe trong một chiếc váy đen, còn Kỷ Du Du thì vẫn như cũ là 1 chiếc váy màu trắng. Có lẽ là do uống nhiều thạc nhũ, cho nên Chu Ninh nhìn qua như mới 30 tuổi, mà Kỷ Du Du thì giống như một cô gái đang tuổi mới lớn, toát lên vẻ trong sáng và xinh đẹp..



Chu Ninh đưa tay lên và mỉm cười, vô số tiếng vỗ tay xung quanh lập tức vang lên.



Cả hai cùng nhau bước qua thảm đỏ rồi tiến vào sảnh khách sạn.



Trong đại sảnh, hàng trăm danh nhân kinh doanh đã tụ tập, những người này đều đến vì Đường gia, cũng đều đến để chiêm ngưỡng 1 chút phong thái của Đường gia.



Ở phía sau đại sảnh, Hàn Thất Lục mang theo người của Hàn gia quay xung quanh trong góc. Dương Hồng Lâm mang theo người ở Bắc Kinh cũng chiếm 1 góc để ngồi. Hai phe này giống như là 2 thế lực, mơ hồ đem Chu Ninh cùng Kỷ Du Du bảo vệ lại.



Trong đám người, Lý Sương nhìn thấy con gái của mình đi tới giữa sân khấu, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp. Trong khoảng thời gian này, sự nổi lên của Đường gia đã kéo theo sự phát triển của Vu gia. Từ một gia tộc hạng 3 ở Bắc Kinh, sau 1 thời gian ngắn liền phát triển lên thành gia tộc hạng 2, thậm chí mỗi lần ra ngoài đều có người duy trì phép xã giao.



Lý Sương biết, chuyện này khác xa với những gì mà mọi người vẫn nghĩ! Nhưng mà thông gia của Đường gia, tâm tình của Vu gia vẫn còn có chút phức tạp.



Đường gia chiếm được ưu thế lớn như vậy, chẳng lẽ Vu gia không thu hoạch được lợi ích gì lớn sao? Trở thành gia tộc cao cấp thì không có khả năng, nhưng trở thành gia tộc nhất lưu thì có vấn đề gì không?



"Ài. . ." Vu Chính ở một bên thở dài 1 tiếng, buồn buồn giơ ly lên, đáy lòng không biết phải nói như thế nào.



"Lát nữa tôi sẽ đi gặp Du Du gặp một chút, chúng ta dù thế nào thì cũng là ba mẹ của cô ấy. . ." Lý Sương ở một bên tự tin nói ra. (Bà này sao vô sỉ thế anh em, loại này chắc phải cho uống thất tình lục dục rồi đưa vào chỗ đám người nguyên thuỷ cho thấy cảnh nhỉ..)



"Gặp mặt?" Vu Đan ở một bên mỉa mai cười, "Cô chẳng lẽ không rõ, khoảng thời gian này, Du Du căn bản cũng không nghe điện thoại của cô sao? Đường gia cho tới nay, đã bao giờ nói với người ngoài, chúng ta là thông gia của họ chưa?"



"Vậy thì làm sao chứ? Máu mủ tình thâm, cô làm sao mà biết được chứ?" Lý Sương ngạo mạn nói.



Vu Đan cười lạnh, cũng lười nhìn Lý Sương.



Vương Lăng ở 1 bên mở miệng, nói ra: "Chị đại của ta lúc nãy đã nói rồi, hôm nay ai cũng không cho phép quấy rầy hai vị phu nhân của Đường gia, nhất là người của Vu gia các ngươi!"



Vu Chính sững sờ, cúi đầu không nói chuyện, Lý Sương có chút tức giận, lập tức đứng lên, "Ngươi là cái thá gì? Ngươi chỉ là 1 con chó của Dương Đan Ni, mà Dương Đan Ni cũng chỉ là 1 con chó của Đường Ân, con rể của ta mà thôi, ngươi cũng dám nói như vậy với ta sao?"



"Lý Sương. . ." Vu Đan nhìn thấy Vương Lăng bị mắng liền có chút giận dữ.



Vương Lăng không thèm để ý chút nào, vung cánh tay của mình lên "Đừng trách ta không có nói cho ngươi biết, chuyện này chính là Kỷ Du Du phu nhân đã an bài, nếu như người của Vu gia tiến đến tìm cô ấy, cô ấy sẽ lập tức đuổi các người đi!"



"Ngươi. . ." Sắc mặt Lý Sương hơi đổi một chút, nhìn sắc mặt đầy mỉa mai của Vương Lăng, trong lúc nhất thời không biết nói gì. Cô có thể khẳng định, Vương Lăng không lừa cô, cũng không có lá gan để đi lừa.



Nói như vậy, chuyện đó là do Kỷ Du Du phân phó thật.



"Tự mình chặt đứt mất con đường của mình, còn đến đây đòi ân tình sao? Nếu như tôi là cô, hôm nay tôi sẽ không mặt dày đi vào đây mà là về nhà đi ngủ rồi!" Vu Đan căn bản cũng không nể mặt Lý Sương, mỉa mai mà nói.



"Ngươi nói ai?" Lý Sương lập tức xù lông lên.






Chương 989:





"Nói ai? Tôi đang nói ai, chả nhẽ cô không hiểu sao?" Vu Đan cũng không sợ Lý Sương, chế nhạo nói: "Chính cô đã làm gì với Du Du, cô chẳng lẽ còn không rõ ràng hay sao? Ở đây nhắc đến tình mẫu tử nữa sao? Cô có còn mặt mũi nào nữa không?"



"Vu Đan!" Lý Sương rống to.



Ánh mắt xung quanh rối rít nhìn sang.



Vương Lăng lãnh đạm đứng lên, lấy ra bộ đàm, nếu như Lý Sương nói thêm câu nữa, Vương Lăng hiện tại liền gọi người vào sau đó trực tiếp đem Lý Sương đuổi ra ngoài.



"Đủ ròi!" Vu Chính rốt cuộc không chịu nổi nữa, lạnh lùng quát lớn "Khi vũ hội kết thúc, không ai được phép đi tìm Du Du, đều quay về hết cho tôi!"



Sắc mặt Lý Sương không được tốt lắm, tâm tình phức tạp ngồi trở lại vị trí của mình.



Những người xung quanh kinh ngạc nhìn họ, thấy không có vấn đề gì quá lớn liền giải tán, nhìn sang chỗ khác.



Trên tầng 2 của khách sạn là 1 phòng tiếp khách rộng rãi.



Chu Ninh mang theo Kỷ Du Du, nhìn Vương Lão ngồi ở trước mặt, sắc mặt biểu hiện vô cùng bình thường.



"Đây chính là vị phu nhân kế tiếp của Đường gia sao?" Vương Lão ngẩng đầu nhìn Kỷ Du Du rồi âm thầm gật đầu, "Không sai, có phong thái của đại gia, trông rất xứng với mặt ngoài của Đường gia!"



Chu Ninh mỉm cười, "Vương Lão, trước khi tôi tới đây, Kiến Quốc đã để tôi nói với chú 1 câu!"



"Chuyện gì?" Vương Lão ngẩng đầu, cau mày dò hỏi.



"Kiến Quốc nói, khi nào chú đổi ý, anh ta sẽ tiếp nhận. . . Tôi cùng Kiến Quốc vẫn còn độ tuổi xuân xanh, cho nên sinh ra cho chú 1 đứa cháu rể thì vẫn không có vấn đề gì!" Chu Ninh mỉm cười.



Vương Lão sửng sốt một chút, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, "Vương gia có quy củ của Vương gia, ta sẽ không quấy rầy các ngươi!"



Chu Ninh mỉm cười, cũng không để ý lắm " Gần đây, một ít tài sản trong nước đều nằm trong tay của Đường gia, nhưng rất nhiều chuyện chúng tôi cũng đã hiểu rõ, chúng tôi sẽ không có ý định độc quyền, cũng không có ý định trở thành 1 Triệu gia thứ 2! Đường gia chính là Đường gia, làm ăn chính là làm ăn. . ."



"Ừm, như vậy cũng tốt!" Vương Lão ngẩng đầu, khoát tay nói "Ta không quan tâm các ngươi đi tới được đến mức nào, các ngươi nhớ những gì hôm nay mình nói là được!"



"Đương nhiên!" Chu Ninh gật đầu.



Vương Lão nhìn Chu Ninh đầy ẩn ý, quay người sang vịn tay Hoàng Đình rồi đi thẳng xuống lầu.



Chuyến này tới đây, Vương Lão tới trong bí mật, không muốn làm kinh động nhiều người. Nếu không, đối với Đường gia thì chuyện đó cũng không có tốt chỗ gì.



Đi thẳng xuống lầu rồi đi vào cửa sau, Vương Lão lúc này mới thở dài 1 hơi.



"Vương Lão, ngài không hỏi ý định của Chu Ninh sao?" Hoàng Đình nhìn Vương Lão.



Vương Lão lắc đầu, " Ta không cần hỏi nữa! Cô ta chính là như thế, nếu cô ta muốn động thủ thì chúng ta cứ chờ xem! Cho dù cô ta động thủ thế nào, thì tới lúc đó cũng không làm loạn trong nước được!"



"Ừm!" Hoàng Đình gật đầu, không nói gì thêm nữa.



Hai người lên xe, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn khách sạn này rồi sau đó rời đi cùng đội xe.



Trong khách sạn, vũ hội vẫn còn tiếp tục, Chu Ninh đưa Kỷ Du Du đi gặp rất nhiều nhân vật thượng lưu, sau đó thu xếp cho Viên Chi Am mang theo Kỷ Du Du đi về nghỉ. Nói là nghỉ ngơi, nhưng thật ra là để Kỷ Du Du ở 1 chỗ cùng đám người Dương Hồng Lâm và Hàn Thất Lục.



Trước mặt những người này, Kỷ Du Du không cần phải câu nệ nhiều, cho nên cũng không khác gì nghỉ ngơi.



Dương Hồng Lâm nhìn Kỷ Du Du, sau đó nhìn con gái mình, nhẹ nhàng thở dài một cái, trong lúc nhất thời cũng không biết nghĩ gì. Về phần Hàn Thất Lục, chỉ là nhìn vào thần săc của Kỷ Du Du, trong lòng liền có mấy phần ao ước. Cũng không phải là ao ước địa vị của Kỷ Du Du, bởi vì địa vị của Hàn Thất Lục bây giờ mặc dù kém một chút, nhưng cũng không kém quá nhiều, chí ít là trước mặt người khác vẫn sẽ được tôn trọng. Điều khiến cô ao ước là tình yêu của cậu thanh niên kia và lời thề của cậu thanh niên này đối với thế giới.



Bữa tiệc khiêu vũ mãi đến khuya mới kết thúc, sau khi Vương Lăng cảnh cáo, Vu gia thực sự không quay lại tìm Kỷ Du Du nữa.



Sau khi vũ hội kết thúc, Kỷ Du Du mang theo Viên Chi Am cùng Dương Đan Ni về trên lầu, trong tay ôm Đường Đông Phương, trên mặt cũng tràn đầy niềm vui. Còn Chu Ninh thì cũng lập tức đi ra cửa sau!



Lần này, không ai biết Chu Ninh đi đâu, chỉ biết sau khi rời đi Chu Ninh liền đi tới sân bay.



Miêu Bách đang đứng ở ngoài sân bay, nhìn Chu Ninh đi tới liền khom người nói ra: "Lão gia chắc là ngày kia sẽ trở về, đến lúc đó cũng sẽ đem theo nhiều thứ đi cùng, cậu ấy nói phu nhân chờ cậu ấy dưới chân núi Vương Ốc Sơn!"



"Được!" Chu Ninh gật đầu, không nói thêm gì, lập tức leo lên máy bay.



Khoảng thời gian này, cô một mực mang theo Kỷ Du Du ở bên cạnh, thật ra là muốn báo hiệu cho cả thế giới biết, Đường gia đã có phu nhân mới, cũng chuyển giao danh hiệu này đến trên tay của Kỷ Du Du.



Về phần Chu Ninh, cô muốn đối mặt với Triệu Du. Dù cô biết rõ Triệu Du có thực lực rất mạnh, nhưng Chu Ninh cô đời này đã sợ ai bao giờ chứ? Nếu cho cô đủ thực lực thì cô còn có thể đâm thủng cả trời.



Sau ba tiếng, máy bay Chu Ninh đáp xuống sân bay dưới chân núi Vương Ốc Sơn.



Thành phố nhỏ này đã nhận được thông báo từ lâu, lúc này, phần lớn dân cư trong thành phố đã dọn đi hết rồi. Chỉ còn 1 số người có tình cảm sâu nặng mới ở lại nơi này



Chu Ninh xuống máy bay rồi nhìn về phía Vương Ốc Sơn, cô cũng không rõ là Triệu Du hiện tại đang ở Vương Ốc Sơn hay là ở dưới hạ du của con sông đó.



Cô vội vàng lên xe rồi đi thẳng tới một biệt thự nhỏ ở ngoài thành phố.



Sau khi vào biệt thự, người ở trong liền lập tức đứng dậy rồi khom người cúi chào Chu Ninh.



Chu Ninh chậm rãi đi vào, ánh mắt rơi vào một mô hình cồn cát ở trung tâm phòng khách. Phía trên chính là mô hình núi Vương Ốc Sơn và địa hình xung quanh, trên đó còn cắm mấy cái cờ nhỏ màu đỏ.



"Đã tìm hiểu được vị trí rồi sao?" Chu Ninh trực tiếp hỏi thẳng.



"Tạm thời vẫn còn chưa chắc chắn được, nhưng mà theo tình báo thì có thể phân tích ra được, Triệu Du hẳn là ở ngay hạ du của con sông lớn!"



Chu Ninh nhẹ gật đầu, híp mắt lại rồi lạnh lùng nói " Tính toán một chút, cần dùng bao nhiêu thuốc nổ. . ."



"Đã tính toán được, dựa theo tốc độ và phản ứng của bà ta, chúng ta cần kích nổ tất cả cùng 1 lúc, nếu thuốc nổ quá ít thì sẽ không đạt được hiệu quả như mong muốn! Vì vậy tôi đề nghị, tốt nhất là dùng 200 tấn thuốc nổ trở lên, tất cả thuốc nổ phong toả ở trên thương lưu rồi dẫn dụ bà ta tới nơi đó!" Miêu Bách nhẹ nhàng nói.



"Vậy thì dùng 200 tấn!" Chu Ninh vung tay lên.



Miêu Bách hơi lúng túng một chút, "Thuốc nổ thì dễ nói, có thể chuyển vào được, nhưng dẫn dụ bà ta tới đó thì có chút khó khăn!"



"Tôi sẽ dụ bà ta!" Chu Ninh không nói hai lời, trực tiếp lạnh giọng nói ra.






Chương 990:





"Không được!"



Miêu Bách quả quyết cự tuyệt, "Phu nhân, quá nguy hiểm, lợi bất cập hại!"



"Cái gì mà lợi bất cập hại chứ? Nếu mạng của tôi có thể đổi được mạng với bà ta thì sao mà lợi bất cập hại được chứ? Huống hồ, ngoài tôi ra, còn ai có thể dụ bà ta được nữa?" Chu Ninh lạnh lùng nhướng mày



Giọng điệu của Miêu Bách đình trệ lại, trong lúc nhất thời không nói ra được lời nào. Nếu tính ra, người của Đường gia mặc dù không ít, hơn nữa phía dưới lại có thêm nhiều người, nhưng người có thể dẫn dụ được Triệu Du, e là cũng chỉ có một mình vị phu nhân trước mặt này.



"Đường Ân là con trai tôi, chẳng nhẽ ta lại để con mình đi tử chiến với bà ta sao?" Chu Ninh hỏi ngược một câu, cười lạnh nói: "Hơn nữa, Chu Ninh này có sóng gió nào mà chưa từng trải qua chứ? So chiêu với vị Triệu gia lão tổ này 1 chút thì cũng không có gì là không được!"



"Lão gia sẽ không đồng ý!" Miêu Bách vội vàng nói.



"Vậy thì để anh ta đi đi!" Chu Ninh hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài "Anh ta có năng lực này không?"



Miêu Bách trầm mặc lại, ông đương nhiên biết năng lực của Đường Kiến Quốc, nhưng nếu để dẫn dụ Triệu Du thì Đường Kiến Quốc thực sự chưa chắc đã có tác dụng bằng Chu Ninh.



Chu Ninh là phu nhân Đường gia, địa vị cùng Triệu Du không kém bao nhiêu, hơn nữa Chu Ninh còn là 1 người ngang ngạnh, chỉ cầ đứng ở đó giở thói độc đoán của mình ra, nhất định sẽ khiến cho lão tổ Triệu gia tức giận.



Những người trong phòng ngẩng đầu nhìn nhau 1 cái, sau đó lại nhao nhao nhìn về phía Miêu Bách.



Chuyện này nói khó nghe 1 chút thì chính là đi vào chỗ chết, cho dù có thể may mắn giết được Triệu Du, thì an nguy của bản thân cũng chưa chắc được đảm bảo..



"Lập tức đưa ra kế hoạch cẩn thận, tối nay ta muốn nhìn thấy kế hoạch đó. . ." Miêu Bách hít sâu một hơi, quay người đi ra ngoài cửa. Nhìn bóng lưng của Chu Ninh rời xa, Miêu Bách do dự một chút, sau đó vẫn lấy điện thoại gọi cho Đường Kiến Quốc.



Sau khi Đường Kiến Quốc biết tin này, lập tức trầm mặc lại, 1 lúc sau mới mở miệng nói ra: "Miêu Bách, ông đem kế hoạch vạch ra cẩn thận 1 chút, nếu Chu Ninh không dẫn dụ được Triệu Du, vậy thì tôi sẽ ra tay, nếu dẫn dụ được thì tôi sẽ đứng ở sau chỉ huy. . ."



"Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?" Miêu Bách không nghĩ tới, Đường Kiến Quốc vậy mà không phản đối.



"Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì được chứ?" Đường Kiến Quốc cười lạnh dò hỏi: "Ông cảm thấy Chu Ninh sẽ chết trên tay Triệu Du hay sao? Nếu Chu Ninh mà chết trên tay bà ấy, tôi sẽ liều mạng xông lên…Nếu như cả 2 cùng chết, tôi cũng sẽ chết theo, tôi sẽ đi xuống ấm tào địa phủ bắt Chu Ninh lại rồi sẽ đánh nhau với Triệu Du!"



Tiếng nói vừa dứt, Đường Kiến Quốc trực tiếp cúp điện thoại.



Miêu Bách nghe Đường Kiến Quốc nói xong, liền cảm thấy có chút khó chịu. Khi cả 3 mới bắt đầu bước chân vào lĩnh vực kinh doanh, Đường Kiến Quốc mang theo ông cùng với Chu Ninh, một đường vượt mọi chông gai mới có địa vị bây giờ.



3 người lúc đó phóng tầm mắt ra toàn thế giới nhưng cũng không để ai vào mắt.



Trên đường đi có quá nhiều gian nan và quá nhiều chông gai, nhưng cả ba người họ đều không hề nản chí, cả 3 mạnh mẽ đi tới con đường đầy huy hoàng.



Bây giờ, trước mặt 3 người chính là 1 ngọn núi cao, là một con đường càng có nhiều chông gai hơn. 2 vợ chồng này ôm ý nghĩ chết chung với Triệu Du để giảm bớt lo lắng cho con trai của mình.



Tất cả những điều này đều là vì Đường Ân, cũng là vì Đường gia, có lẽ còn nhiều hơn là vì chính họ.



Miêu Bách ngẩng đầu, khóe miệng mang theo 1 tia cười lạnh rồi quay người trở lại trong phòng. Ông muốn lập ra 1 kế hoạch lỹ lưỡng hơn nữa, kế hoạch này không chỉ có thủ đoạn của Chu Ninh, mà còn có hậu chiêu của Đường Kiến Quốc, hơn nữa còn có một phần sức lực ông.



Lúc này, ở Châu Phi chính là đêm khuya.


Đường Ân nhìn chằm chằm vào yêu thú ở phía xa, lông mày hơi cau lại.



Mấy ngày nay, Đường Ân nhàn hạ vô sự, thích ở bên hồ tản bộ. Nhưng thật ra là đem ánh mắt của mình nhìn chằm chằm vào con yêu thú kia.



Con yêu thú này ngày nào cũng làm 1 điều giống nhau, đó là tranh thủ lúc trăng lên rồi xuất hiện, ngẩng đầu hấp thụ tinh hoa của ánh trăng.



Đường Ân không biết mình có hình dung đúng hay không, dù sao thì mỗi ngày anh đều nhìn thấy con yêu thú này ngoi lên rồi ngẩng đầu hưởng thụ ánh trăng.



Chần chờ 1 lúc lâu, Đường Ân mới chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu vận hành « Tiên Thần Lục » trong cơ thể.



Trong nháy mắt này, nguyên khí xung quanh dường như bị hấp dẫn, phát ra tiếng xì xào rồi lập tức tuôn vào trong cơ thể Đường Ân. Đây chính là thành quả tu luyện của mấy ngày nay, mặc dù anh không cảm nhận được manh mối để tu luyện tới Thiên nhân hợp nhất, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng được thực lực của mình đang gia tăng.



Vô tận nguyên khí hội tụ đến trong cơ thể Đường Ân, sau đó xông vào kinh mạch rồi phát ra tiếng vang ầm ầm.



Lúc này, cả người Đường Ân giống như như là đang ngâm trong nước ấm vậy, xung quanh cơ thể toát ra làn sương trắng. Những làn sương trắng này trông rất mù mịt, khiến cho người khác cảm thấy như là hư ảo vậy.



Yêu thú trong hồ từ xa đem ánh mắt nhìn về phía Đường Ân, nó phun ra mấy bóng nước ọc ọc rồi chậm rãi lặn xuống.



Đường Ân không phát hiện được hành động của yêu thú, chỉ cảm thấy khi mình tăng tốc độ tu luyện, thì nguyên khí trong người cũng tăng tốc độ đi qua kinh mạch. Loại tốc độ này dường như đã gần đạt tớ 1 giới hạn nào đó, khiến Đường Ân có chút không chịu nổi được. Tuy nhiên, do không có manh mối về Thiên nhân hợp nhất đã khiến Đường Ân cắn răng một cái, nguyên khí trong cơ thể lại lập tức lưu chuyển nhanh hơn.



Tiêng vang ầm ầm dương như đang vang lên trong tâm trí của Đường Ân, tiếng vang thuần tuý này chính là âm thanh của nguyên khí đang đi xuyên qua kinh mạch. Đây là do tốc độ tu luyện quá nhanh nên cơ thể mới sinh ra phản ứng lại.



Sương mù xung quanh vẫn cuồn cuộn lên quanh người Đường Ân, khi thì hình thành 1 con quái vật, khi thì hình thành như 1 dòng sông phẳng lặng.



Oa. . .



Lúc này, Đường Ân mở 2 mắt rồi phun ra 1 ngụm máu tươi, cả người như bị trọng thương, suýt chút nữa là ngã trên đất.



"Chuyện gì xảy ra thế?"



Đông Phương Yên ở xa xa luôn nhìn về phía Đường Ân, sau khi phát hiện Đường Ân xảy ra vấn đề, cô lập tức lao tới rồi đỡ lấy cánh tay của Đường Ân "Anh đừng có vận công nữa, đây là dấu hiệu của tẩu hoả nhập ma!"



Đường Ân cảm thấy kinh mạch toàn thân đau nhói, vội vàng dừng công pháp lại, nhưng mà lúc này hình như đã muộn, cơn đau nhói kia khiến cho Đường Ân chảy đầy mồ hôi trên trán.



Khi những giọt mồ hôi này rơi xuống 1 chút, Đường Ân cắn chặt hai hàm răng của mình rồi xụi lơ trong ngực của Đông Phương Yên.



"Đường Ân! Đường Ân!" Đông Phương Yên sợ hãi, một tay cầm lấy tay của Đường Ân, đem Đường Ân dìu lên rồi vọt tới căn nhà của 2 người.

Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom