• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 906-910

Chương 906:





Đường Kiến Quốc mang theo Chu Ninh đi xuống lâu.



Triệu Nham Tùng và những người khác cũng vừa mới từ ngoài cửa bước vài. Hai nhóm có hết thảy mấy chục người, đang chen chúc đứng ở đại sảnh rồi gắt gao nhìn nhau.



"Đường Kiến Quốc?" Triệu Nham Tùng cảm thấy như lông mày của mình nhảy dựng lên



"Không sai!"



"Quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây, nếu không, ta sẽ chặt đầu của ngươi xuống rồi ngâm trong hố phân mỗi ngày!" Triệu Nham Tùng không tỏ ra yếu thế rồi nói.



"Quỳ xuống xin tha thứ sao?" Đường Kiến Quốc nghe vậy đột nhiên muốn cườ, "Triệu gia chủ, ngươi vẫn không rõ tình hình bây giờ sao?"



Triệu Nham Tùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Kiến Quốc.



Đường Kiến Quốc nhếch miệng hiện lên 1 sự giễu cợt "Con của ta đã ra sa mạc rồi . ."



"Không có khả năng!" con ngươi của Triệu Nham Tùng bỗng nhiên co rụt lại, sắc mặt lập tức đại biến, "Hắn làm sao mà có thể ra khỏi sa mạc được? Lão tô của chúng ta đã tiến vào sa mạc rồi, hắn làm sao lại có thể đi ra khỏi đó được chứ?"



"Không có cái gì không là không thể cả!" Đường Kiến Quốc cười lạnh nói: "Hiện tại là Đường gia chúng ta đang chiếm quyền chủ động, ngươi muốn làm gì ta thì phải xem Triệu gia các ngươi có có bản lãnh này hay không!"



Triệu Nham Tùng nắm chặt nắm đấm của mình.



Đường Kiến Quốc không thèm để ý chút nào, rồi nói: "Sản nghiệp của Đường ở Trung Quốc mấy ngày nay không ngừng bị người khác động tay động chân! Ta hi vọng ngươi bây giờ có thể gọi điện thoại, nói đám người đó lập tức dừng lại. . ."



"Nằm mơ!" Triệu Nham Tùng hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đừng nghĩ ta là đứa bé 3 tuổi dễ bị lừa gạt! Nếu Đường Ân đã ra sa mạc rồi, Triệu Nham Tùng ta cũng sẽ vặn cổ nó rồi đem cho ngươi xem! Ngươi muốn ta nói mấy người kia dừng tay là chuyện không thể nào! Hơn nữa, ta không biết là ngươi có bị ngu hay không. . . Đây chính là Vương Ốc Sơn mà ngươi còn dám hẹn ta tới đây. . . Có ai không?!"



"Ngươi muốn động thủ ở chỗ này sao?" Đường Kiến Quốc lạnh lùng nhìn Triệu Nham Tùng.



"Làm sao? Giết ngươi không được sao?" Triệu Nham Tùng mỉa mai cười một tiếng, sau lưng liền xuất hiện mười mấy người đứng quanh Triệu Nham Tùng, nhìn tư thế thì chỉ cần Triệu Nham Tùng nói một câu, những người này sẽ lập tức xông lên.



"Ngươi chắc chắn là muốn động thủ chứ?" Khóe miệng Đường Kiến Quốc vẫn hiện lên sự chế giễu.



"Động thủ! Chơi chết tên vương bát đản này cho ta!" Triệu Nham Tùng gần như hét lên.



"Được!" Đường Kiến Quốc vung tay rồi nói "Động thủ. . ."



Vừa nói xong, người của 2 bên đã lập tức xông lên, nhưng trước khi 2 bên động thủ thì bên ngoài cửa lại truyền đến tiếng nổ lớn.



Tiếng nổ lớn này vang vọng khắp nơi như tiếng sấm rền vang vậy.



Triệu Nham Tùng biến sắc nhìn ra ngoài cửa sổ, người của 2 bên vì tiếng nổ này mà cũng đứng ngồi không yên.



Lúc này, ngoài cửa có mấy người của Triệu gia vọt vào.



"Gia chủ, việc lớn không tốt! Xảy ra đại sự!"



"Chuyện gì? Nó mau!" Triệu Nham Tùng gào lên.



"Là phía sau núi! Phía sau núi bị sập!"



"Ngươi nói cái gì?" Triệu Nham Tùng túm cổ người vừa rồi, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại "Phía sau núi làm sao có thể sập được chứ?"



"Tôi cũng không biết!"



Đám người của Triệu gia nghe những lời này, sắc mặt liền lập tức trắng bệch lên. Phía sau núi chính là trọng địa của Triệu gia, người bình thường đều không thể tiến vào, lúc này lại sập núi, chuyện gì đang xảy ra?



Triệu Nham Tùng bỗng nhiên vọt ra ngoài, trong lòng tràn đầy bất ổn.



"Triệu gia chủ. . ."



Đường Kiến Quốc đững tại chỗ, chậm rãi mở miệng gọi Triệu Nham Tùng lại "Triệu gia chủ, ngươi bây giờ trở về thì có thể làm được gì nữa? Ngươi không sợ là sau khi ngươi trở về, ta sẽ cho nổ tung toàn bộ Vương Ốc Sơn sao?"



"Là ngươi?"



Triệu Nham Tùng bỗng nhiên quay đầu lại, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt "Đường Kiến Quốc, ngươi thật to gan, ngươi cũng dám nổ tung Vương Ốc Sơn! Người đâu, chơi chết hắn cho ta!"



"Ta xem ai dám lên trước?" Đường Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng rồi đi tới, trong lòng bàn tay cầm 1 cái điều khiển từ xa.



Người của Triệu gia vừa nhìn thấy cái điều khiển này, sắc mặt lập tức biến.



"Cho ta nổ. . ."



Bùm. . .



Đường Kiến Quốc vừa dứt lời, 1 tiếng nổ lớn lại vang lên, tiếng nổ như vang vọng khắp núi rừng.



"Ngươi. . ." Triệu Nham Tùng cắn răng, hốc mắt cơ hồ đỏ đều đỏ lên.



"Làm sao? 2 bên chúng ta chính là không đội trời chung, ngươi có thể giết ta, ta đương nhiên cũng có thể giết ngươi!" Đường Kiến Quốc cười lạnh, nhún vai nói "Nếu người của ngươi còn dám tiến về phía trước một bước, ta sẽ tiếp tục bấm nút. . . Ta không biết là Vương Ốc Sơn các ngươi có thể chịu đựng được mấy lần nổ như thế này, dù sao thì lượng thuốc nổ mà ta chôn xuống cũng có thể nổ mấy chục lần. . ."



Triệu Nham Tùng nắm chặt tay của mình, cơ thể đang run nhè nhẹ lên. Vương Ốc Sơn hoàn toàn chính xác rất lớn, nhưng mà ông ta không biết Đường Kiến Quốc đã chôn bao nhiêu thuốc nổ, nếu thực sự chôn đầy đủ thì nổ tung cả Vương Ốc Sơn cũng không thành vấn đề.



"Bây giờ, đã tới lúc xem xét những gì ta nói chưa?" Đường Kiến Quốc chậm rãi đi tới, một tay nắm điều khiển, 1 tay vuốt vuốt bờ vai của ông ta "Ta nói rồi, cho người của Triệu gia các ngươi dừng tay lại hết, nếu không thì ta sẽ cho nổ tung tất cả!"



Sắc mặt Triệu Nham Tùng thay đổi liên tục, lửa giận trong ngực không ngừng sối trào nhưng hắn lại không làm được gì Đường Kiến Quốc cả.



"Bây giờ thông báo hay là phải chờ 1 lát nữa?" Đường Kiến Quốc nhún vai, ánh mắt nhìn sangTriệu Nham Tùng, "Muộn một phút đồng hồ, ta sẽ cho nổ Vương Ốc Sơn một lần. . ."



"Ta sẽ thông báo ngay!" Triệu Nham Tùng trầm mặt xuống, run rẩy nói.


"Như vậy mới đúng chứ!" Đường Kiến Quốc mỉm cười, lại vỗ vỗ bả vai của Triệu Nham Tùng "Ngươi thông báo ngay đi, ta sẽ ở một bên lắng nghe, nếu như nghe lời nào đó không đúng thì có thể ngón tay ta sẽ rung lên, e là

Vương Ốc Sơn các ngươi thực sự sẽ sụp xuống mất!"



Triệu Nham Tùng cảm thấy bị sỉ nhục vô tận, đường đường là 1 gia chủ của ẩn nấp thế gia, vậy mà lại bị 1 cái phàm phu tục tử uy hiếp như vậy. Cái này đối với hắn thì chính là chuyện không thể chịu đựng nổi.



Vương Ốc Sơn chứa đựng nhiều thế gia tồn tại qua bao nhiêu năm, vẫn luôn là cao cao tại thượng, nhìn thế giới với nửa con mắt.



Đường gia này bây giờ lại trở thành 1 cái u nhọt trong Vương Ốc Sơn sao!



"Ta gọi điện thoại!"



Triệu Nham Tùng hít sâu một hơi rồi lấy điện thoại của mình ra.



"Nhân tiện, nói đám người của ngươi đang vây quanh khách sạn lui về! Ta hơi yếu tim, nếu như sợ quá thì e là ngón tay lại rung lên. . ." Khóe miệng Đường Kiến Quốc nhếch lên, nụ cười vô cùng quyến rũ.



"Được!" Triệu Nham Tùng cắn răng nói một câu rồi khoát tay với những người phía sau.



Tống Mặc yên lặng theo dõi tất cả chuyện này, cảm thấy như đáy lòng của mình đang rỉ máu.



Đường gia lại biến thái đến như vậy sao? Nếu như sớm biết khó chơi như vậy, cho dù là ẩn nấp thế gia Triệu gia, cũng sẽ không muốn động chạm đến Đường gia.



Tất cả những chuyện này, nguồn gốc là do Triệu Thanh!



Nhưng mà Triệu Thanh cũng chính là phản đồ của Vương Ốc Sơn, chẳng những tự tiện đi vào phần mộ ăn cắp Nguyên Ngọc, còn để Triệu gia chọc tới kẻ thù lớn như thế này.



Triệu Thanh này chẳng nhẽ không đáng chết sao?






Chương 907:





Triệu Thanh đáng chết, đây là sự thật màTống Mặc đã sớm nhận định ra!



Lúc trước Đường Ân đi vào Vương Ốc Sơn, hắn cũng không muốn ra tay giết người, nếu như không phải do Triệu Thanh, Tống Cầm làm sao lại chết thảm được chứ? Triệu Đan Dương cũng làm sao lại chết thảm được?



Sau khi 2 người đó chết, Triệu gia bất đắc dĩ phải mời lão tổ.



Triệu Thanh thừa dịp lão tổ xuất quan đã lén vào phần mộ của Triệu gia phía sau núi.



Tất cả những chuyện này đều là bất đắc dĩ!



Người của Triệu gia dưới sự chỉ huy của Triệu Nham Tùng đã đi xa cách khách sạn khoảng mấy trăm mét.



Đường Kiến Quốc lộ ra vẻ mỉa mai trên mặt rồi nhìn Triệu Nham Tùng gọi điện thoại, sau đó khẽ cười nói: "Triệu gia chủ, bây giờ ta muốn đi sân bay. . . Nếu như ngươi ngươi ngăn cản thì ta sợ quá lại bấm nhầm điều khiển thì không hay lắm!"



Triệu Nham Tùng cắn răng, trong lòng đang rỉ máu, hắn hiện tại có thể 1 chưởng đánh chết Đường Kiến Quốc. Nhưng mà hắn lại nhìn thấy trong tay của Chu Ninh cũng có một cái điều khiển từ xa.



Điều này có nghĩa là cả hai điều khiển từ xa đều có thể phát nổ!



Ai biết nơi này còn có cái thứ 3 hay không chứ?



Hai người này thì có thể giết chết ở đây nhưng mà Vương Ốc Sơn thì sao? Vương Ốc Sơn chẵng nhẽ cũng bị phá huỷ theo sao?



"Ngươi đúng là một tên hán tử (đàn ông)!"



Triệu Nham Tùng hít sâu một hơi rồi quay người đi ra ngoài cửa, khi tới gần cổng thì dừng lại nói "Chờ ta phá huỷ hết tất cả thuốc nổ, ta sẽ để cho tất cả người của Đường gia đều phải cảm thấy hối hận khi sinh ra ở trên đời này!"



"OK!" Đường Kiến Quốc cười lạnh một tiếng rồi cũng mang theo người của mình đi ra khỏi khách sạn.



Tại cửa khách sạn, mấy trăm người của Triệu gia đang nhìn chằm chằm vào Đường Kiến Quốc.



Đường Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng rồi mang theo Chu Ninh lên xe, anh cũng đã trải qua nhiều chuyện như thế này rồi, làm sao còn cần phải e ngại chứ? Cho dù cả đám người này xông lên, Đường Kiến Quốc cũng chưa chắc sẽ e ngại cái gì.



Sau khi xe nổ máy liền chạy một mạch tới sân bay.



Khi đến gần sân bay vẫn có thể nhìn người của Triệu gia đứng đầy ở 2 bên đường lớn. Những người này không phải đến đây để tiễn Đường Kiến Quốc, mà là bọn họ đứng đây để chờ lệnh của Triệu Nham Tùng rồi sau đó ra tay đánh giết Đường Kiến Quốc.



Trong sân bay, Đường Kiến Quốc mang theo mọi người nhanh chóng làm thủ tục.



Mấy chục người lên máy bay xong, máy bay liền bay vút vào trời xanh.



Đường Kiến Quốc nhìn xuống dưới Vương Ốc Sơn, sờ sờ lông mày của mình rồi nhẹ gật đầu vối Chu Ninh.



Chu Ninh lấy điều khiển từ xa ra rồi nhẹ nhàng ấn 1 cái.



Bùm bùm. . .



Một lượng lớn khói bụi cuộn lên trên núi Vương Ốc Sơn, ngọn núi phía sau phát ra tiếng tách tách rồi đổ sập xuống 1 mảng lớn. Phần lớn ngọn núi cũng đã bắt đầu sụp đổ rồi đè bẹp hơn nửa Vương thôn.



Chu Ninh nhắm mắt lại, trong lòng vẫn chưa cảm thấy thoả mãn.



Những người theo cô hơn 20 năm đều chết ở sân bay Bắc Kinh, Chu Ninh cả đời này đều sẽ không quên được mối hận đó. Nếu không phải là do Triệu gia quá mạnh, thì cô thực sự muốn vác súng lên đi giết hết tất cả bọn họ.



Mặc dù cho nổ tung Vương Ốc Sơn nhưng lại không làm tổn thương tới quá nhiều người.



Sau 2 vụ nổ đầu tiên, người trên Vương Ốc Sơn đã sớm có đề phòng nên tất cả đều rời khỏi Vương thôn.



Nổ ngọn núi chỉ là để thị uy chứ không phải là để giết người.



"Đường Kiến Quốc. . ."



Bên trên đám đổ nát trên Vương Ốc Sơn, Triệu Nham Tùng ngửa mặt lên trời rồi gào thét 1 tiếng, hốc mắt gần như chảy máu ra ngoài.



Vương Ốc Sơn khổng lồ như vậy nhưng bây giờ lại sập mấy 1 phần ngọn núi và chôn vùi Vương thôn trong đó. Đặc biệt là vị trí núi sau, vì sạt lở nên lúc này không còn nhìn thấy lối vào của phần mộ nữa.



Lúc này, một chiếc máy bay tư nhân đáp xuống sân bay Vương Ốc Sơn.



Nghe được tiếng nổ bùm bùm trong không trung, vẻ mặt Vương Lão trở nên vô cùng ảm đạm.



Đường Kiến Quốc động thủ, điều này cho thấy 2 gia tộc bây giờ đều lâm vào cảnh không đội trời chung. Hiện tại Đường Ân và Triệu Du vẫn chưa phân ra thắng bại mà Đường Kiến Quốc liền tự mình động thủ, đối với Vương Lão thì đây không phải là chuyện tốt.



Nếu như người đi ra được khỏi sa mạc là Triệu Du, thì Triệu Du chắc chắn sẽ đến Bắc Kinh tìm ông ta tính sổ.



Đường Kiến Quốc này tất cả đem đường lui của mình đều phá hỏng hết!



"Đi thôi, trở về đi!"



Vương Lão nhẹ nhàng thở dài một hơi, biết chuyện này đã không cách nào cứu vãn được. Rốt cuộc thì ông ta vẫn tới chậm 1 bước, Đường Kiến Quốc làm chuyện lớn như vậy, nếu như có thể ngăn cản thì sẽ là 1 chuyện tốt cho Vương Lão, còn nếu không ngăn cản được thì Vương Lão cũng chỉ có thể gồng mình chịu đựng mà thôi.



Cách duy nhất bây giờ là hy vọng rằng người thanh niên tên là Đường Ân sẽ là người cuối cùng đi ra khỏi sa mạc.



Sau khi người của Đường gia rời đi thì Vương Lão cũng nhanh chóng rời đi, mọi chuyện đã xảy ra rồi nên ông có ở lại đây thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Nhưng lúc này, điều mà nhiều người không biết là thuộc hạ của Đường gia đã bắt đầu rời đi.



Dương Hồng Lâm ở Bắc Kinh đã lên máy bay rồi tiến về Đường Đảo. Mà Hàn Thất Lục ở Thượng Hải, lúc này lại dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn đám người của Hàn gia.



Vừa rồi, Hàn Thất Lục đã nhận được thông báo của Chu Ninh, nói cô nhanh chóng rời khỏi Thượng Hải. Tốt nhất là người của Hàn gia cũng nên rời khỏi Thượng Hải.



Hàn Thất Lục biết, tranh chấp của Đường gia cùng Triệu gia đã đến giai đoạn gay cấn. Loại chuyện này cô không xen tay vào được, cô chỉ có thể nghe theo ý kiến của cấp trên rồi đưa ra lựa chọn hợp lý nhất.



Sau khi nhận được thông báo từ Chu Ninh, Hàn Thất Lục vốn định mang theo người của Hàn gia rời đi, nhưng cô không nghĩ rằng mình lại bị Hàn Phi cùng Từ Mỹ Hân mạnh mẽ chặn lại.



"Thất Lục, cô mấy ngày nay đều trì hoãn lại, bây giờ thật vất vả mới nhìn thấy cô, cô không nên cho tôi 1 lời giải thích sao?"



Hàn Thất Lục ngẩng đầu, trên gương mặt tràn đầy lạnh lùng "Ngươi muốn giải thích cái gì?"



"Tôi và Mỹ Hân cũng là những người đã giúp đỡ Hàn gia, chúng tôi muốn cũng không nhiều, đem một bộ phận sản nghiệp của Hàn gia quy hoạch đến dưới tên của tôi, còn lại thì để cho cô quản lý!" Hàn Phi đưa tay ra rồi tiếp nhận tài liệu từ Từ Mỹ Hân, sau đó nhẹ nhàng ném tới trên mặt bàn, "Vì để tiết kiệm thời gian cho cô, tôi đã viết ra những bộ phận mà tôi muốn, cô có thể tự xem 1 chút. . . Nếu như đồng ý thì cô ký tên lên đó là được, chuyện còn lại thì cô không cần phải để ý!"



"Ta nói, các ngươi căn bản cũng không giúp Hàn gia cái gì cả, những thứ đó chỉ là sổ sách giả của ta mà thôi!" Hàn Thất Lục lạnh giọng trả lời.



"Sổ sách giả?" Từ Mỹ Hân bật cười một tiếng, sau đó quay đầu sang một bên "Hàn Thất Lục, ngươi cảm thấy ngươi nói sổ sách giả thì đó là sổ sách giả sao? Từ gia chúng ta có chuyên gia trong lính vực này, đây có phải là sổ sách giả hay không, chẳng nhẽ chúng ta sẽ không nhận ra được hay sao?"



Sự tình đã đến một bước này, Từ Mỹ Hân cũng lười đi đóng vai 1 cô gái yếu đuối nữa, trực tiếp nói thẳng ra: "Ký tên, ngươi có thể rời đi, nếu không thì ngươi đừng nghĩ sẽ rời khỏi đây hôm nay!"








Chương 908:





Ánh mắt Hàn Thất Lục trầm xuống rồi quay đầu nhìn Hàn Phi, "Ngươi cũng có ý này phải không?"



Hàn Phi ngẩn người nhìn dáng vẻ của Từ Mỹ Hân, hắn không muốn mất mặt trước mặt Từ Mỹ Hân nên vội cứng rắn nói: "Đúng, không sai! Thất Lục, cô chưởng khống Hàn gia lâu như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy mệt hay sao? Nếu cô mệt thì tôi có thể giúp cô chia sẻ 1 chút!"



"Ta hỏi ngươi, có phải là ngươi cũng nghĩ sẽ không để ta rời đi phải không?" Hàn Thất Lục hỏi lần nữa.



Sắc mặt Hàn Phi biến đổi, hắn có thể cảm thấy được giọng nói của Hàn Thất Lục dường như đã thay đổi, mà sắt mặt cũng vô cùng nặng nề.



"Thất Lục, chẳng lẽ để cô giao ra 1 chút quyền lợi lại khó như vậy sao?"



Hàn Thất Lục dựa vào trên ghế, cảm thấy có chút mệt mỏi.



"Hàn Thất Lục, ngươi có ý gì thế? Ta nói cho ngươi biết, bên ngoài đều là người của ta. . ." Từ Mỹ Hân hừ lạnh.



Hàn Thất Lục chậm rãi mở mắt rồi rút 1 khẩu súng lục đã gắn giảm thanh ra.



Khi súng lục được rút ra, tất cả người của Hàn gia đều giật mình. Phải biết Hàn Thất Lục cũng không phải là Hàn Kỳ, Hàn Kỳ giết người rất tùy ý, mà Hàn Thất Lục đến bây giờ vẫn chưa giết qua người nào.



Từ Mỹ Hân sửng sốt, sắc mặt liền tái nhợt, bởi vì cô nhìn thấy Hàn Thất Lục đang nhắm thẳng vào cô.



Bụp bụp bụp. . .



Liên tiếp ba phát súng, Hàn Thất Lục không chút do dự nào, cứ như vô cùng thản nhiên nâng cổ tay lên rồi chĩa súng về phía Hàn Phi, "Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi cũng có ý này phải không?"



"Thất Lục. . ." Hàn Phi biến sắc "Cô làm sao lại mang theo súng chứ?"



"Ta hỏi ngươi, có phải là ngươi cũng muốn để ta không thể đi ra khỏi cánh cửa này phải không?" Hàn Thất Lục trầm giọng hỏi.



Cơ thể Hàn Phi run lên, hắn có thể nhìn thấy thi thể Từ Mỹ Hân vẫn đang còn chảy ra máu tươi, trên gương mặt kia vẫn còn mang theo vẻ khó tin.



"Không! Tôi không có ý này! Tôi chỉ là. . . tôi chỉ là bị người con gái này mê hoặc thôi!"



Mọi chuyện đã đến mức này, Hàn Phi đương nhiên không muốn thừa nhận. Trên thực tế, khoảng thời gian này hắn cũng chính xác là bị Từ Mỹ Hân mê hoặc, nếu không thì hắn cũng sẽ không dám làm ra chuyện cưỡng bức như vậy.



Hàn gia đã phát triển qua nhiều năm như thế, ai là người có đầu óc kinh doanh thì người của Hàn gia đương nhiên đều biết. Ngay cả Hàn Phi và Hàn Thụy cũng biết rõ chính mình không có tài kinh doanh gì.



Làm ra chuyện như vậy không phải do Từ gia sao?



"Được rồi! Nếu nói như vậy, sau này ta không muốn nghe bất cứ câu nói nào chống đối nữa! Nếu như còn có lần sau, người chết đầu tiên chính là ngươi, Hàn Phi!" Hàn Thất Lục đứng lên rồi quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa giao phó " Ta sẽ cho người xử lý thi thể này, các ngươi tự mình đi về chuẩn bị hành lý 1 chút rồi sau đó theo ta đi Đường Đảo!"



Nhiều người trong Hàn gia lúc này mới phản ứng lại được, Hàn Thất Lục chính là Hàn Kỳ, bất luận là từ thủ đoạn kinh doanh hay là tính cách, cả 2 đều giống nhau.



Hàn Thất Lục ra phòng, thở dài 1 tiếng rồi sau đó gọi điện thoại cho Đinh Huyên.



Hai mươi phút sau, xe dừng trước cổng Hàn gia. Về phần những người đứng bên ngoài mà Từ Mỹ Hân đã nói, lúc này bọn họ cũng đã giải tái vì bọn họ nhận được tin tức rằng trong Hàn gia giống như là đã xảy ra chuyện.



Những gì mà những người này có thể làm bây giờ là nhanh chóng đi báo tin, còn chuyện đi báo thù Hàn gia lúc này thì bọn hắn không hề nghĩ đến.



Dương Hồng Lâm rời khỏi Bắc Kinh, Hàn Thất Lục cũng rời khỏi Thượng Hải, Lý Húc Ba ở Giang Thành cũng lên máy bay, tất cả đều bay tới Đường Đảo. Người của Đường gia ở Trung Quốc dường như đã rời đi tất cả chỉ trong 1 đêm.


Đây là mệnh lệnh của Đường Kiến Quốc, bởi vì Đường gia đã xé rách mặt mũi với Triệu gia rồi thì anh cần phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Đường Ân và Triệu Du bây giờ vẫn ở trong sa mạc, một khi Đường Ân không thể đi ra ngoài được, Đường gia khẳng định sẽ bị tổn thất nặng nề.



Đây có thể coi là khép lại bình phong của chính mình và tránh những thiệt hại không đáng có.



Hành động lần này của Đường gia, rất nhanh liền bị một số người phát hiện, chỉ là mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra nên không ai có ý định di ngăn cản lại.



Lúc này mà ngăn cản Đường gia, cũng chưa chắc là có thể ngăn cản được.



Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, chờ đợi người đi ra khỏi sa mạc.



Người nào đi ra thì lập tức có thể thay đổi tình hình hiện tại.



Trong tình huống này, sinh tử của Đường Ân đã trở thành điểm quan trọng nhất.



Thật ra, Đường Ân cũng không biết rằng nhiều người đang lo lắng cho anh như vậy. Điều duy nhất anh cảm thấy lúc này là mi mắt nặng trĩu đến mức không thể mở mắt.



Trong đầu Đường Ân dường như có một âm thanh đang không ngừng gào lên, nhưng anh lại không nghe ra gì cả.



Tất cả điều này là bởi vì cơ thể quá mức mỏi mệt, thương thế quá mức nghiêm trọng, cho nên sẽ xuất hiện 1 thứ tương tự như ảo giác. Loại ảo giác này cứ quan quẩn trong đầu khiến anh vô cùng khó chịu.



"Woa woa. . ."



Xung quanh vang lên tiếng nói khó hiểu, kèm theo đó là tiếng vỗ tay và tiếng kinh hô của con người.



Đường Ân lúc này rốt cuộc cũng hé mở được ánh mắt của mình.



Trong chút ánh mắt hé mở này, anh có thể nhìn thấy rất nhiều người chung quanh, những người này đều là da đen, 2 mắt to đang tò mò nhìn Đường Ân.



Khi thấy Đường Ân mở mắt, những người này lập tức ồ lên tiếng hoan hô..



Đường Ân thở phào nhẹ nhõm rồi yên lặng vận chuyển công pháp của mình. Sau khi hít sâu một hơi thì anh mới cố gắng nghe xem bọn hắn đang nói gì.



Từ nhỏ đã lớn lên ở Đường gia cho nên trình độ ngoại ngữ của Đường Ân rất cao, hơn nữa anh cũng đã học qua rất nhiều ngôn ngữ nhưng mà lời nói của những người này, Đường Ân lại không hiểu 1 chút nào.



Đường Ân có chút kinh hãi rồi vội vàng ngồi dậy.



Lúc này, ngoài cửa có một vài đứa trẻ xông vào và chúng đang vây quanh một cụ già khoảng 60 tuổi.



Bọn trẻ nói ríu ríu cái gì đo, Đường Ân nhất thời nghe không rõ, anh chỉ có thể nhìn thấy rõ là trong tay của cụ già kia đang cầm 1 cái bát. Cụ già này đi thẳng tới chỗ của Đường Ân, rồi dùng ngón tay ấn nhẹ lên ngực vài cái, sau đó đem cái bát đưa tới trước người Đường Ân.



Trong bát có một ít nước, trông có màu vàng nhạt.



"ô ô a a . . ."



Lão nhân gia này đang không ngừng nói cái gì đó rồi đem nước tới trước người Đường Ân.



Đường Ân quả nhiên đang rất khát nước, anh đưa tay ra lấy nước rồi một hơi uống sạch, anh cảm thấy cơ thể mình khôi phục một chút rồi vội vàng dò hỏi: "Đồng bạn của ta đâu?"



Những người này cũng không hiểu Đường Ân đang nói gì, một mặt tò mò nhìn Đường Ân.



Đường Ân thay đổi sáu bảy loại ngôn ngữ nhưng đối phương vẫn không hiểu, chỉ có thể cố gắng nâng hai tay lên rồi ra hiệu.



"Ô ô a a . . ."



Lão nhân gia này chỉ vào ngoài cửa rồi lớn tiếng nói gì đó.



Đường Ân nhẹ gật đầu, cố gắng chống đỡ thân thể rồi từng chút từng chút đi ra ngoài cửa.



Vừa ra ngoài cửa, anh liền cảm thấy ánh nắng thiêu đốt đang chiếu xuống, Đường Ân híp mắt lại nhìn chăm chú xung quanh, cơ thể chấn động mạnh một cái.






Chương 909:





Đông Phương Yên lúc này đang bị ngâm ở trong 1 cái hồ nước, cả người đều ngập ở trong đó, chỉ để lại một cái đầu là lộ ra ngoài.



Mái tóc ướt của cô ấy được vén ra sau đầu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, trông rất vô cùng chật vật.



"Chuyện gì xảy ra thế?"



Đường Ân quay đầu chỉ vào Đông Phương Yên rồi lớn tiếng gọi nói "Ai đem cô đưa đến trong hồ đấy?"



Lão nhân gia vừa rồi tiến lên rồi vội vàng dùng tay khua khua ra hiệu, bên trong miệng nói ra mấy câu ô ô a a gì đó.



Hai mắt Đường Ân lồi ra, vội vàng vọt tới rồi phá tan đám người sau đó đem Đông Phương Yên kéo ra ngoài.



Toàn thân Đông Phương Yên ướt đẫm, hô hấp trở nên cực kỳ yếu ớt.



Đường Ân hít sâu một hơi, đem nội lực truyền vào trong cơ thể của Đông Phương Yên rồi ôm Đông Phương Yên vào trong phòng.



Sau khi ra hiệu 1 lúc với những người ở đây, Đường Ân mới biết được là đám người này thấy Đông Phương Yên thiếu một cánh tay và đây lại là biểu tượng của tội nhân nên mới xảy ra chuyện như vậy.



Loại bộ lạc nhỏ bên trong Châu Phi này, chắc chắn sẽ luôn có 1 số phong tục tập quán kỳ lạ, Đường Ân cũng không thể trách bọn họ được. Có thể đem 2 người ở trong sa mạc cứu về, bọn họ phải cần cảm tạ cái bộ lạc này mới đúng.



Sau khi sắp xếp cho Đông Phương Yên xong thì Đường Ân quay người đi ra ngoài, mang theo 2 mảnh vải thô rồi quay người trở lại trong phòng.



Đem Đông Phương Yên cở quần áo của cô ra sau đó dùng vải lau sạch sẽ rồi đắp chăn vào.



Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Đường Ân mới thở phào nhẹ nhõm rồi quay người đi ra khỏi phòng.



Lão nhân kia vẫn còn ở đây và những đứa trẻ cũng thế, trên tay ông lão còn cầm 1 cái bát nước vàng. Căn cứ theo những gì lão nhân này ra hiệu, Đường Ân có thể đoán ra được đây là thánh thuỷ của bọn họ.



Sau khi một người hôn mê hoặc bị thương nặng, những người trong bộ tộc sẽ đi tìm thánh thuỷ để chữa thương cho người đó.



Đường Ân biết thánh thuỷ này phần lớn là không có tác dụng gì, chỉ là những người này thần hoá nó lên mà thôi, nhưng mà lòng tốt thế này, anh vẫn không tiện từ chối.



Mang thánh thuỷ đưa vào phòng, chần chờ 1 lúc, Đường Ân cuối cùng vẫn cho vào trong miệng Đông Phương Yên.



Mặc dù Đường Ân cũng không biết nước này có sạch hay không nhưng trong này chắc chắn là không có độc. Hiện tại, cơ thể của Đông Phương Yên đang rất yếu cho nên cô ấy cần nước là điều bình thường.



Quay người ra phòng, Đường Ân đem cái bát giao cho vị lão nhân kia, rồi cảm tạ ông ấy 1 cái



Lão nhân cười cười rồi khua khua tay 1 lúc lâu, nhưng lần này Đường Ân lại không biết ông ấy đang nói cái gì.



Trở lại trong phòng, nhìn Đông Phương Yên đang hôn mê, Đường Ân khoanh chân ngồi ở bên giường của cô. Lúc đấu với Triệu Du, anh đã bị gãy mất 1 cái chân, trải qua mấy ngày nay vận công cũng đã chữa trị được 1 ít, có thể miễn cưỡng đi lại. Nhưng nếu muốn ra khỏi sa mạc này thì không phải là chuyện dễ dàng gì.



Mặc dù bây giờ đã an toàn hơn rất nhiều nhưng không có nghĩa là không có nguy hiểm.



Điều mà Đường Ân cần phải làm nhất là đi ra khỏi sa mạc này rồi liên hệ với người bên ngoài.



Một khi đi ra khỏi sa mạc này, anh tin rằng mình nhất định sẽ gặp được người của Đường gia. Mình mất tích cũng gần 10 ngày rồi, người của Đường gia không đi tìm kiếm mình mới lạ, hẳn là trong sa mạc này đã có rất nhiều đội chia nhau ra đi tìm kiếm rồi.



Chỉ cần mình có thể gặp được những đội tìm kiếm đó thì lúc đó mới thực sự an toàn.



Suy nghĩ một hồi, Đường Ân hít sâu một hơi rồi đứng lên, sau đó khập khiễng đi ra khỏi phòng rồi gọi mấy đứa trẻ xung quanh đến.



Sau 1 lúc ra hiệu, anh mới biết được thị trấn gần đây nhất cũng cách nơi này khoảng 100 Km.



Nếu như muốn đi vào thị trấn đó thì ít nhất cũng phải 3-5 ngày mới có thể trở về. Hiện tại 1 chân của Đường Ân đang bị thương nặng, gần như không thể đi được. Nếu cùng Đông Phương Yên đi 1 khoảng cách xa như vậy thì chỉ sợ cả 2 sẽ không chịu nổi mất.



"Có thể phái người tới thành phố đó được không?"



Đường Ân suy tư hồi lâu mới nhẹ giọng nói, ngẩng đầu nhìn những gương mặt ngơ ngác, sau đó nhận ra bọn họ không hiểu mình đang nói gì.



Đường Ân thở dài, đứng dậy đi về phía nơi ở của lão nhân kia.



Cái nhà này lớn hơn so với chỗ ở của Đường Ân một chút, nhưng cũng chỉ là lớn hơn một chút mà thôi. Khi Đường Ân tiến vào, vị lão nhân kia đang ngồi ở trên giường gỗ, nhắm mắt cầu nguyện gì đó.



Nghe được tiếng bước chân của Đường Ân, lão nhân này nhanh chóng ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo vẻ nghi vấn.



Đường Ân suy nghĩ 1 chút, cuối cùng khua khua vài động tác đơn giản trước mặt lão nhân này.



Sau khi ông ấy hiểu được ý của Đường Ân thì liền trầm mặc 1 hồi.



"Ô ô a a . ."



Lão nhân này vừa nói vừa khua tay sau đó nhìn Đường Ân.



Đường Ân trầm mặc lại, anh hiểu ý của ông lão này, ông ấy đang muốn nói cho anh là trên đường đi tới thị trấn đó sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Ông muốn Đường Ân ở lại nơi này, bộ lạc sẽ chăm sóc cho 2 người họ.



Đường Ân lại trầm mặc, anh hiểu được, nếu từ đây vượt qua sa mạc hơn trăm Km thì vô cùng nguy hiểm. Bộ lạc này đã cứu anh cùng Đông Phương Yên cho nên anh cũng không thể yêu cầu người ta bất cứ điều gì được.



Sau khi rời khỏi nhà của ông lão, Đường Ân hít một hơi thật sâu rồi xoay người trở về nhà của mình.



Đông Phương Yên vẫn còn đang hôn mê, Đường Ân nhất thời không có cách giải quyết nào tốt được, anh chỉ có thể ngồi xuống góc giường rồi im lặng vận chuyển công pháp của mình.



Mọi người ở đây đều không muốn ra ngoài, vì vậy cả 2 chỉ có thể đợi đến khi cơ thể của anh khôi phục một chút rồi mang Đông Phương Yên rời khỏi sa mạc này.



Công pháp lưu chuyển mấy lần khiến cho cơ thể của Đường Ân ướt đẫm mồ hôi. Khi anh mở mắt ra thì trời bên ngoài đã tối, bên ngoài ngôi nhà cũng đã có 1 đống lửa được đốt lên.



Đường Ân cố nén cơn đau ở chân rồi từng bước một đi ra khỏi phòng, anh nhìn thấy hai ba đứa đứa bé mang theo 1 cục đá rồi chạy như bay đưa đến cho anh.



Trên khối đá này có 1 chút thực vật đã cháy đen, sau khi ra hiệu thì Đường Ân mới biết được đây là đồ ăn.



Chút đồ ăn này chỉ dành cho 1 mình Đường Ân mà thôi, Đông Phương Yên ở trong mắt những người này chính là tội nhân cho nên sẽ không có tư cách để nhận đồ ăn.



Đường Ân trầm mặc một chút, cảm tạ những người xung quanh rồi quay người đi vào phòng.



Đông Phương Yên đã tỉnh lại nhưng vẫn còn rất yếu, nhìn thấy Đường Ân lảo đảo đi vào trong nhà, cô kiên định quay đầu lại rồi nhìn chằm chằm vào trần nhà như không muốn để ý tới suy nghĩ của Đường Ân vậy.



" Đây là đồ ăn cho hai chúng ta, hiện tại ta vẫn chưa thấy đói. . ." Đường Ân đi đến trước giường, đem viên đá bỏ xuống rồi sau đó quay người đi ra ngoài.



Đông Phương Yên ngẩn người, quay đầu nhìn Đường Ân rời đi, trong lòng tràn đầy phức tạp.



Sau một lát, Đường Ân lại lần nữa đi vào, trong tay cầm 2 cái que nhỏ nhỏ, "Điều kiện nơi này rất khó khăn, không có đũa, ngươi cố gắng rồi ăn 1 chút gì đó đi. . ."



"Ta không ăn!" Đông Phương Yên trực tiếp cự tuyệt, giọng điệu lạnh lùng.






Chương 910:





Đường Ân nghe thấy cô ấy nói, cũng không quan tâm gì lắm, anh nhẹ nhàng đặt đôi đũa lên miếng đá rồi nói "Nếu không ăn, chúng ta khó mà có thể rời khỏi nơi này! Ta không biết nên khuyên ngươi như thế nào, nhưng ta vẫn hi vọng ngươi còn sống, dù sao thì ngươi vẫn còn đứa bé, vẫn còn người thân. . ."



Vừa nhắc tới đứa bé, trong hốc mắt của Đông Phương Yên lập tức tuôn ra nước mắt, căm hận nhìn Đường Ân.



"Ta sẽ tìm được đứa bé đó!" Đường Ân nói một câu, quay người đi ra ngoài.



Đông Phương Yên quay đầu nhìn chằm chằm vào mái nhà, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt.



Đường Ân sau khi đi ra khỏi phòng, cũng không đi xa mà là ngồi ở trước cửa phòng, yên lặng tu luyện. Anh có thể cảm nhận được, sau khi mình đi ra khỏi phòng thì Đông Phương Yên cũng đã bỏ đi bộ dáng cao ngạo của mình xuống rồi cầm đũa ăn những thứ ở trên viên đá.



Đường Ân cười một tiếng, cũng không để ý tới nữa, anh yên lặng vận chuyển công pháp của mình.



Trong phòng, sau khi Đông Phương Yên ăn qua 1 chút thì cơ thể cũng đã hồi phục lại 1 tí, mặc dù vẫn còn rất suy nhược nhưng cũng đã duy trì được tỉnh tảo.



Sau khi ăn qua những thứ đó, Đông Phương Yên nhắm mắt lại rồi cũng yên lặng tu luyện.



Một mực tới gần nửa đêm, Đông Phương Yên mới mở mắt ra, trên trán của cô đã lấm tấm mồ hôi. Công pháp tu luyện của cô cũng chính là « Tiên Thần Lục », giống với công pháp mà Đường Ân tu luyện.



Sau khi lưu chuyển công pháp mấy lần, trong cơ thể đã dần dần có nguyên khí lại.



Nhìn ánh trăng bên ngoài, Đông Phương Yên trầm mặc suy nghĩ 1 lát, Đông Phương Yên dùng 1 tay duy nhất của mình, miễn cưỡng chống lại cơ thể rồi mang giày vào.



Quần áo trên người chỉ là vải thô, gần như chỉ có thể che được 1 số bộ phận quan trọng trên cơ thể.



Sắc mặt Đông Phương Yên đỏ lên, cô đi tới bên cửa sổ, muốn nhìn về phía xa 1 chút nhưng lại nhìn thấy Đường Ân đang ngồi bên cạnh cửa, yên lặng vận chuyển công pháp của mình.



Cơ thể Đông Phương Yên chấn động, trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.



Vốn cho là Đường Ân đã rời đi, nhưng không ngờ rằng người đàn ông này vẫn chưa rời đi chút nào, chỉ ngồi yên lặng ở ngoài cửa. Giờ phút này, Đông Phương Yên không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, cô chỉ biết rằng cảm xúc hỗn tạp khiến cô rất khó chịu.



Đứng ở bên cửa sổ 1 lúc lâu, Đông Phương Yên liền trở lại giường, kê đầu lên 1 khúc gỗ cứng rồi nhắm mắt lại .



Có lẽ, do lúc này đã quá kiệt sức nên chỉ sau 1 lát, Đông Phương Yên liền chìm vào giấc ngủ sâu.



Sáng sớm hôm sau, Đường Ân đẩy cửa rồi bước vào.



Đem miếng đá hôm qua đi rồi đưa đồ ăn mới vào.



Đông Phương Yên không phản bác lại mà lẳng lặng ngồi dậy, dùng đôi đũa đơn giản kia, gắp 1 chút thức ăn rồi cho vào miệng. Mặc dù những thức ăn này xét về hương vị hay dinh dưỡng thì không có gì đáng khen. Nhưng dưới điều kiện này vẫn có thứ để ăn, Đông Phương Yên đã không còn cầu mong gì khác.



Đường Ân rời đi, Đông Phương Yên nhìn bóng lưng của người đàn ông này đầy ẩn ý rồi yên lặng cúi đầu xuống.



Hai người khôi phục rất nhanh, dù sao thì cả 2 đều là người luyện võ, trong mọi tình huống, chỉ cần có thể bảo đảm an toàn và không phải chịu hoàn cảnh khắc nghiệt trong sa mạc kia thì sẽ không có quá nhiều vấn đề..



Hầu như nguyên ngày, cả 2 đều dành thời gian cho tu luyện.



Buổi trưa, Đường Ân lại đem đồ ăn tới, sau đó quay người đi ra bên ngoài tu luyện.



Tới gần ban đêm, Đông Phương Yên rốt cuộc cũng dùng tấm vải thô bọc lại cơ thể của mình rồi đi ra khỏi phòng.



Dưới màn đêm, Đường Ân ngồi giữa mấy đứa trẻ rồi cùng mấy đứa trẻ này trao đổi vấn đề gì đó. Hai ngày qua, Đường Ân đã học được 1 chút ngôn ngữ nơi này, anh nhận thấy rằng mình đã có thể thực hiện được 1 số giao tiếp cơ bản nhất.



Sau khi trò chuyện, Đường Ân lại hiểu thêm về ngôn ngữ ở nơi này.



Đông Phương Yên yên lặng nhìn cảnh này rồi lại nhìn chằm chằm vào Đường Ân.



Đường Ân đang tiếp xúc với ngôn ngữ nơi này như muốn nói chuyện với họ vậy, thỉnh thoảng anh lại mỉm cười với mấy đứa trẻ.



Đông Phương Yên một mực nhìn như vậy, trong đầu lại nghĩ tới đứa con của mình. Nếu đứa bé ấy lớn lên, có phải là sau này cũng sẽ cùng Đường Ân trò chuyện vui vẻ như thế này không?



Tới khuya, Đông Phương Yên trở lại phòng của mình rồi nhẹ nhàng ngồi xuống giường, cô vẫn nhìn thấy Đường Ân qua cửa sổ, hắn vẫn yên lặng ngồi tu luyện như cũ.



Đông Phương Yên cắn môi dưới, yên lặng nằm xuống rồi ngủ say.



Sáng sớm hôm sau, Đường Ân lại tiếp tục mang đồ ăn tới.



"Hôm nay ta sẽ cùng những đứa bé kia đi ra ngoài 1 chuyến, suy nghĩ cách tìm kiếm đồ ăn về, nếu có thể thì trưa nay sẽ có thêm đồ ăn nữa !" Đường Ân nhẹ nhàng nói với Đông Phương Yên, anh không sợ Đông Phương Yên sẽ gặp vấn đề gì ở đây, dù sao thì cơ thể của cô ấy cũng đã khôi phục chút ít, người bình thường sẽ không thể tới gần được.



"Được rồi!" Đông Phương Yên trả lời một tiếng, nếu muốn rời khỏi nơi đây thì cả 2 phải có thể lực tốt nhất. Hiện tại mỗi ngày chỉ ăn chút ít thực vật, không biết bao lâu mới có thể rời khỏi nơi này.



Đường Ân chuẩn bị 1 chút rồi nói chuyện với mấy đứa trẻ hôm qua, sau đó tất cả đều đi ra bên ngoài.



Đông Phương Yên ngồi trong phòng, tu luyện 1 chút rồi sau đó cũng đi ra khỏi phòng.



Đông Phương Yên muốn xem tình hình của bộ lạc này 1 chút nhưng cho dù cô đi tới đâu thì những người trong bộ lạc này đều nhìn cô với ánh mắt vô cùng kỳ quái..



Đông Phương Yên còn tưởng rằng trên người mình có chuyện gì đó, chỉ đến khi một đứa bé vừa thấy cô liền sợ hãi khóc lên. Lúc này cô mới phát hiện ra, trong mắt bọn họ, mình chính là tội nhân.



Loại tội nhân này sẽ không có nước uống, không có đồ ăn. Loại người này chỉ có thể bị ngâm trong hồ nước hôi thối mà thôi.



Đông Phương Yên nhìn những ánh mắt đầy chán ghét xung quanh, trong lòng cô chấn động 1 cái rồi cúi đầu đi về phòng của mình. Từng có lúc, cô là cao cao tiên tử, chỉ có cô chán ghét người phàm tục chứ có bao giờ cô lại bị người phàm tục ghét chứ?



Đông Phương Yên không thể chịu được những ánh mắt này nên vội bước nhanh trở lại trong phòng. Sau khi đóng cửa phòng lại, ánh mắt của Đông Phương Yên rơi xuống viên đá ở đầu giường.



Bên trên viên đá còn sót lại 1 ít đồ ăn, cô không biết phải làm thế nào nên chỉ đơn giản là để im ở đó.



Theo những người dân ở đây, cô chính là tội nhân, là người bị khinh thường và sẽ không nhận được thức ăn, nước uống!



Đồ ăn mà Đường Ân thường mang tới là thế nào?



Đông Phương Yên nghĩ tới đây, trong đầu liền vang tiếng ong ong, suýt chút nữa là ngã xuống đất. Cô rốt cuộc cũng nghĩ ra được, những đồ ăn đó không phải là dành cho cô mà là của những người này cấp cho Đường Ân!

Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom