• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 871-875

Chương 871:





Dương Đan Ni do dự một chút, nghĩ nghĩ rồi thấy chuyện này cũng có lý.



"Em ở chỗ này chờ chị!"



Vừa nói xong, Dương Đan Ni liền len lén nhìn về phía phòng của Triệu Du một cái, sau đó rón rén mở cửa phòng ra. Cô cố ý ho khan một tiếng rồi đi thẳng tới chỗ của Đông Phương Yên.



Sắc mặt Đông Phương Yên lạnh lùng, đột nhiên nhìn về phía Dương Đan Ni, trường kiếm trong tay vẫn còn đang rung lên



Dương Đan Ni cố gắng trấn tĩnh tâm trí của mình, giả vờ như không thèm để ý đi đến bên cạnh Đông Phương Yên, "Kiếm pháp thật tốt. . ."



"Chả liên quan gì tới ngươi cả!" trong ánh mắt Đông Phương Yên tràn đầy lạnh lùng.



"Sao nào? Sư phụ ta còn trong phòng, ngươi còn định bắt nạt ta sao? Hơn nữa. . . đứa nhỏ trong bụng ngươi. . ." Dương Đan Ni nhếch miệng.



"Ta giết ngươi!"



Đông Phương Yên giận dữ, trường kiếm trong tay rung lên rồi đâm tới phía yết hầu của Dương Đan Ni.



"A.... . . Ngươi đang làm gì vậy?" Dương Đan Ni giật mình. Cô đã bao giờ thấy qua loại chuyện này chứ, tuy rằng lúc còn ở Đan Ni hội có chút bát nháo nhưng tình cảnh hôm nay thì khác hẳn.



Đông Phương Yên lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sát ý giống như là Trích Tiên vậy, trường kiếm trong tay cô lập tức đâm ra ngoài. (trích tiên, thần tiên bị đày xuống trần)



"Sư phụ!" Dương Đan Ni hét lên rồi chạy nhanh đi trốn.



Bùm. . .



Một tiếng nổ vang lên, cửa phòng liền bị mở toang, Triệu Du đứng ở cửa lạnh lùng nhìn cảnh này.



"Sư phụ, cô ta muốn giết người. . . sư phụ mau giúp con với!" Dương Đan Ni hét lên rồi nhanh chóng vọt tới cửa phòng, trốn ở sau lưng Triệu Du.



Sắc mặt Triệu Du không thay đổi chút nào, lạnh lùng nhìn Đông Phương Yên, "Đông Phương Yên, ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ không? Nếu nguyện ý bái sư, có lẽ trong vòng 10 năm, ta sẽ đưa đến cảnh giới Nhập Thánh như thế này. . ."



Đông Phương Yên run lên, trên khuôn mặt lạnh lùng kia rốt cục hiện lên một tia đỏ bừng.



Trong vòng mười năm, bước vào Nhập Thánh!



Chuyện này đối với bất cứ ai đều không thể cự tuyệt được, nhất là Đông Phương Yên.



Đường Ân bây giờ cũng chỉ là cảnh giới Hoá Thần mà thôi, nếu thật sự có thể bước vào Nhập Thánh, cô giết Đường Ân thì chỉ như giết một con chó thôi.



"Đệ tử Đông Phương Yên, bái kiến sư phụ!" Đông Phương Yên không có chút do dự nào quỳ xuống trên mặt đất.



Dương Đan Ni lập tức ngẩn người, cô cho rằng mình đã có sự phụ ở đây nhưng bây giờ lại thấy Đông Phương Yên cũng có sư phụ, hơn nữa còn là sư phụ của mình.



Bùm. . .



Triệu Du vung tay lên, trực tiếp đem Dương Đan Ni quét ra ngoài rồi đóng lại cửa phòng lại, như thể không có chuyện gì xảy ra vậy. Đối với Triệu Du, thu nhận Dương Đan Ni cùng Đông Phương Yên thì rất có lợi cho bà ta. Hai người này đều là thể chất đặc thù, đều có tương lai đầy hứa hẹn, thành tựu sau này chắc chắn sẽ không tầm thường.



Về phần ai làm bị thương ai, Triệu Du cũng không thèm để ý đến.



"Sư phụ!" Dương Đan Ni hét to 1 tiếng, sợ tới mức tê cả da đầu, cô lại cố gắng phóng tới gian phòng của Triệu Du. Nhưng mà Triệu Du đã đóng chặt cửa phòng, căn bản cũng không mở được.



Phịch 1 tiếng, Dương Đan Ni hét lên rồi nhìn thấy Đông Phương Yên đang đâm kiếm về phía yết hầu của mình.



Dương Đan Ni sợ tới mức hồn phi phách tán, cơ thể lách qua 1 cái liền thấy trường kiếm đâm vào trong gỗ 3 phân r.



Đông Phương Yên chưa đâm trúng liền vội vàng rút kiếm ra và đuổi theo Dương Đan Ni.



"Sầm Hạ, mở cửa nhanh lên!"



Dương Đan Ni hét lên, sợ tới mức mặt đều trắng bệch đi, vội vàng chạy về phía trong phòng.



Sầm Hạ vẫn luôn quan sát tình hình, sau khi thấy chuyện xảy ra liền vội vàng đẩy cửa phòng để Dương Đan Ni chạy vào.



Phốc phốc. . .



Ngay khi Dương Đan Ni vừa vào phòng, Sầm Hạ liền đóng cửa phòng lại nhưng mà trường kiếm của Đông Phương Yên đã đâm xuyên qua cửa, mũi kiếm còn đang rung lên.



"Đóng cửa, đứng vững!" Dương Đan Ni vội vàng chạy lại, đẩy cửa và hạ chốt xuống.



Đông Phương Yên rút kiếm ra sau đó đánh 1 chưởng lên mặt cửa. Cửa phòng này là do Triệu gia đặc biệt làm ra, cho dù Đông Phương Yên mặc dù có chút thực lực nhưng cũng không cách nào đánh tan được.



"Sư muội, ngươi nghe ta nói. . ." Dương Đan Ni hét lên, sắc mặt trắng bệch "Ta cũng hận Đường Ân, ta cũng bị hắn ôm ngủ, ta bị hắn cưỡng ép. . ."



"Ngươi còn nói. . ." Đông Phương Yên tức giận như muốn nổ tung, trường kiếm trong tay rung động, quần áo trên người bay lên rồi lại tiếp tục đâm 1 kiếm xuyên qua cảnh cữa gỗ.



"Ta thật, hắn ôm ta ngủ nhưng ta hoàn toàn bị cưỡng ép. . ."



Dương Đan Ni vẫn còn đang gào lên, Sầm Hạ lập tức nhào tới rồi che miệng của Dương Đan Ni lại “Đồ ngốc, chị không thấy là cô ta đang tức giận sao? Nếu chị còn chọc tức cô ta nữa thì. . ."



"Cô là sư muội của ta. . ." Dương Đan Ni vẫn còn đang nói.



Sầm Hạ kém chút ngất đi, cô thực sự không thể tưởng tượng nổi, trong đầu của Dương Đan Ni này đến cùng là chứa cái gì. Làm sao mà ngay cả 1 đứa bé 7 tuổi như mình còn não to hơn cả cô ấy chứ.



Đông Phương Yên ở ngoài cửa không vào được, một hơi liền đâm mấy chục nhát kiếm, mà Dương Đan Ni ở trong phòng cũng không nhàn rỗi, cô ở trong phòng nói thao thao bất tuyệt về việc Đông Phương Yên không nên để ảnh hưởng đến thai nhi, nói về Đường Ân quá thô bạo, còn nói gì mà về mùi hương cơ thể…Những điều này khiến Đông Phương Yên gần như ói máu.



Tới gần tối, Dương Đan Ni cũng không dám đi ra ngoài ăn cơm.



Triệu Du không quan tâm đến chuyện này, vẫn cứ tu luyện 1 mình trong phòng.



Sáng sớm hôm sau, Dương Đan Ni nhìn thấy Triệu Du ra khỏi phòng, lúc này mới lặng lẽ chạy tới trốn ở sau lưng Triệu Du.



Sắc mặt Đông Phương Yên vẫn bình tĩnh, từ đầu đến cuối luôn nghiêm túc thận trọng.


Cửa sân mở ra, sắc mặt Triệu Nham Tùng tái nhợt đi đến.



Hôm qua bị huỷ đi 3 đại huyệt, bây giờ ông ta chỉ có thể bảo trụ được cảnh giới Kết Đan mà thôi. Hiện tại ông ta vẫn có thể xuất hiện là bởi vì thực lực của vị lão tổ này quá kinh khủng.



"Lão tổ, hôm qua chúng ta đã điều tra ra được 1 chút tin tức, sau khi Đường Ân rời đi Vương Ốc Sơn, hắn đã được người khác cứu chứa rồi sau đó cùng đội hành động đặc biệt Bắc Kinh rời đi. . ." Triệu Nham Tùng quỳ xuống, run giọng nói.



"Hắn đã đi tới đâu rồi?" Triệu Du trầm giọng dò hỏi.



"Vẫn chưa tìm ra được!" sắc mặt Triệu Nham Tùng hết sức khó coi, vội vàng nói: " Người của chúng ta đang điều tra, ta tin là không bao lâu nữa sẽ điều tra ra được Đường Ân đang ở chỗ nào!"



Sắc mặt Triệu Du đầy lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Nham Tùng.



Triệu Nham Tùng sợ tới mức run lên, đầu nhẹ nhàng đập trên mặt đất, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Lão tổ, xin cho tôn nhi thêm một cơ hội đi, tôn nhi nhất định có thể tìm ra được Đường Ân đang trốn ở đâu!"



"Ta hiện tại phải xuống núi, nếu có tin tức gì thì lập tức báo cho ta!" Triệu Du lạnh lùng nói một câu rồi quay người đi ra ngoài cửa.



"Cung tiễn lão tổ!" Triệu Nham Tùng dường như không do dự nói ra, ông ta cũng thực sự không hi vọng Triệu Du vẫn tiếp tục ở lại nơi đây.



Triệu Du lạnh lùng mang theo Dương Đan Ni và Sầm Hạ, cùng Đông Phương Yên đi về phía dưới núi.



Nhóm 4 người này trông có vẻ hơi kỳ quái. Một người mặc áo choàng thời xưa, tóc thì bạc trắng, một người lại như tiên nữ, một người lại là người bình thường mang theo thêm 1 đứa trẻ 7 tuổi.



Trên đường xuống núi thu hút vô số ánh mắt nhưng Triệu Du hoàn toàn ngó lơ, xem như không thấy gì.



Dương Đan Ni nháy mắt với Sầm Hạ, mục đích rõ ràng là đang nói cho Sầm Hạ biết, bắt đầu xuống núi tìm người giúp đỡ!




Chương 872:





Đứng ở chân núi, tróc trắng Triệu Du tung bay bồng bềnh, da dẻ hồng hào. Nếu như che hết tóc và mặc 1 bộ váy, bà ta sẽ trông chả khác gì 1 cô gái 16-17 tuổi cả.



Ai có thể ngờ rằng đây là một ma đầu giết người không chớp mắt chứ?



Một đội xe đang ở phía xa từ từ tiến lại gần.



Triệu hội trưởng thương hội của Triệu gia mang theo mấy người vội vàng xuống xe, sợ hãi đứng sang một bên, không dám thở mạnh.



Triệu Du nhíu mày, bà ta dường như rất chán ghét những thứ như ô tô này, nhưng mà trước khi xuống núi, bà ta cũng đã đọc 1 số thông tin ở bên ngoài này cho nên bà ta đè nén lại nội tâm của mình, sau đó nói Dương Đan Ni kéo cửa xe ra.



"Sư phụ, xin mời vào trong. . ."



Triệu Du nhẹ gật đầu rồi tiến vào trong xe.



Dương Đan Ni vội vàng theo sau, sợ Đông Phương Yên sẽ ngồi 1 chỗ với cô ấy, đến lúc đó sẽ đối mặt với Đông Phương Yên, cô ấy khó tránh khỏi có chút kinh hãi.



Một nhóm bốn người lên xe xong, Triệu hội trưởng mới vội vàng lên xe rồi ra lệnh cho đội xe đi về phía sân bay.



"Sư phụ, người muốn đi đâu?"



Dương Đan Ni lên xe, cười cười rồi hỏi "Sư phụ cứ nói chỗ đi, đệ tử xem có thể cho người chuẩn bị trước được không, tới lúc máy bay hạ cánh thì chúng ta còn có chỗ để ở!"



Triệu Du nhíu mày, vừa định nói thì Đông Phương Yên ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng, "Không cần ngươi phải lo nhiều, Triệu gia sẽ phái người tới tiếp đón!"



"Không sai!" Triệu Du gật đầu.



Dương Đan Ni ngượng ngùng cười một tiếng, "Sư muội lời nói này hẳn là không đúng rồi. . ."



"Ta không phải sư muội của ngươi!" Đông Phương Yên trầm mặt lại.



Dương Đan Ni ngẩn người, trên mặt còn có chút tức giận, dù sao thì cô ấy cũng được nuông chiều từ bé nên chưa từng sợ ai "Ta nhập môn sớm hơn ngươi, đương nhiên là sư tỷ của ngươi, sư phụ không có thì ngươi phải nghe ta chứ. . ."



Đông Phương Yên nắm chặt thanh kiếm, sát ý cũng nổi lên.



Triệu Du nhíu mày còn Dương Đan Ni thì nhếch miệng quay sang 1 bên.



Dọc theo con đường này, không khí tương đối tương đối yên tĩnh, sau khi đến sân bay, đích thân Triệu hội trưởng tự mình kéo cửa xe ra, hộ tống mấy người tiến vào sân bay.



Mới vừa tiến vào sân bay, liền có vô số ánh mắt nhìn vào đám người này.



Các ăn mặc của 4 người thật kỳ quái, khiến những người khác không khỏi tò ò, nhất quần áo của Triệu Du, nhìn như 1 lão ngoan đồng vậy. (già mà như con nít)



Mấy tiếng cười khẩy từ xa thỉnh thoảng lại vang lên khiến Triệu Du nổi lên sát ý.



Triệu hội trưởng đo ở phía trước 4 người này, ông có thể dễ dàng cảm thấy được sát ý của Triệu Du. Khi khí tức của sát khí nổi lên, sống lưng ông ta liền lạnh toát.



Lúc này, Triệu Du dừng lại, ánh mắt nhìn về phía đám người xung quanh.



Dương Đan Ni cũng giật mình, cảm thấy vị sư phụ này của mình đang muốn giết người ở đây.



"Thay quần áo!"



Triệu Du lạnh lùng nói rồi xoay người đi về phía cửa hàng quần áo kế bên.



Dương Đan Ni thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng lon ton chạy theo, trên mặt nở một nụ cười cứng ngắc..



"Cửa hàng này không tốt. . ." Sầm Hạ nhè nhẹ nói ra 1 câu.



"Hả? Bọn hắn cậy cửa hàng lớn rồi bắt nạt khách sao?" Triệu Du nhướng mày.



"Phong cách cửa hàng này không đẹp, mặc vào cũng không đẹp!" Sầm Hạ nhỏ giọng nói, nháy mắt nhìn Triệu Du rồi trốn nửa người sau lưng của Dương Đan Ni.



Dương Đan Ni gượng cười một tiếng, "Sư phụ, cái này. . . Cửa hàng này hoàn toàn chính xác là có kiểu dáng không đẹp!"



"Vậy thì tìm cửa hàng khác!" Triệu Du lạnh lùng nói.



"Tới đó đi. . ." Sầm chỉ tay, cô chỉ vào 1 cửa hàng phía xa đang treo biển hiệu của Gucci.



"Đúng đúng đúng! Cửa hàng đó rất tốt!" Dương Đan Ni gượng cười.



Triệu Du quay người rồi đi đến cửa hàng Gucci.



"Em làm gì thế?" Dương Đan Ni lùi lại phía sau và trừng mắt nhìn Sầm Hạ, dáng vẻ có chút không hài lòng.



"Đồ đần!" Sầm Hạ nói thẳng.



Bây giờ cũng không phải là lúc để Dương Đan Ni so đo với Sầm Hạ nên cô vội vàng xoay người đi theo.



Bước vào cửa hàng quần áo, Dương Đan Ni lại chạy lon ton, tỉ mỉ giúp đỡ Triệu Du lựa chọn quần áo, trông như đang cố gắng hết sức mình vậy.



Đông Phương Yên khinh thường làm những chuyện này, nghĩ mình mặc 1 bộ đồ trắng rồi sẽ không cần gì nữa, cũng không cần nịnh hót lấy lòng sư phụ.



Sau một hồi lựa chọn, Triệu Du lựa chọn 1 bộ váy màu đen rồi mặc lên cơ thể nhỏ nhắn của mình, sau lưng bà tha thì Dương Đan Ni đang cầm mấy cái túi lớn.



"Dương Đan Ni, em muốn cái này…chị trả tiền đi!" Sầm Hạ chọn váy rồi nhếch miệng nói với Dương Đan Ni.



Dương Đan Ni liếc mắt, vội vàng vượt lên trước trả tiền, khi Triệu hội trưởng muốn trả tiền thì lại bị Dương Đan Ni chặn lại.



Sau khi nhóm người thay đổi trang phục liền tiến vào phòng chờ máy bay.



Lúc này, vòng xoáy ở Bắc Kinh dần trở nên căng thẳng.



Từ Vĩ quyết định lựa chọn hướng đi phát triển cho Từ gia, nhưng mà Triệu Nhị thì lại lựa chọn 1 con đường khác.



Làm Từ Vĩ nạp bản báo cáo cùng ý kiến của mình lên những vẫn chưa nhận được chỉ thị củ cấp trên, sự việc bất ngờ này đã gây ra sóng gió ở Bắc Kinh.



Triệu Nhị một mình đi vào nhà khách, cô ta muốn đi gặp Đường Kiến Quốc một lần.



Khi tin tức kia được truyền ra, toàn bộ Bắc Kinh đều vì chuyện đó mà chấn động. Phải biết Đường Kiến Quốc là gia chủ Đường gia, mà Triệu Nhị lại là phu nhân của Từ gia.



Xe dừng ở bên ngoài Nhà khách, Triệu Nhị từ trên xe đi xuống, sắc mặt vô cùng u ám.



Sau lưng Triệu Nhị có bảy tám người đi theo, tất cả đều là lính tinh nhuệ của Từ gia tinh nhuệ, thậm chí còn có 1 số là tâm phúc của Triệu gia.



Một nhóm gồm tám chín người, vội vã tiến vào nhà khách.



Bảo vệ của nhà khách thấy cảnh này, vội vàng báo cáo lên cấp trên, mặt khác phái ra hai người đi chặn trước mặt đám người Triệu Nhị.



"Tránh ra!"



Triệu Nhị quát lớn rồi xông thẳng vào trong.



"Xin lỗi, xin mời cô. . ."



"Động thủ, đánh gãy chân, ném ra ngoài cho ta!" Triệu Nhị sầm mặt lại, sau lưng có một hai người xông lên.



Động tác của hai người này phi thường nhanh chóng, vừa lao lên đã túm lấy cánh tay của hai nhân viên bảo vệ. Phải biết rằng đây là nhà khách của quốc gia, những người canh gác đều là những người lính được huấn luyện nghiêm ngặt.



Ai có thể ngờ rằng 2 người này vừa chống cự liền bị thua thiệt, muốn rút lui nhưng 7-8 người phía sau đi lên và đè 2 người bảo vệ này lại.



"Nơi này là nhà khách. . ." Hai người bảo vệ gào lên.



"Đánh gãy chân rồi ném ra ngoài cho ta. . ." Triệu Nhị lạnh lùng đi về phía trước mấy bước, sau đó nhìn đại sảnh của nhà khách rồi lập tức hét lên: "Đường Kiến Quốc, ngươi cút ra đây cho ta. . ."






Chương 873:





Âm thanh gắt gỏng vang lên trong đại sảnh của Nhà khách.



Nhân viên quầy lễ tân nhìn cảnh tượng này, sắc mặt của từng người đều trầm xuống, mặc dù các cô biết nơi này không cho phép bất cứ ai làm mất trật tự, nhưng người phụ nữ trước mặt họ bây giờ, thật sự không phải là người mà bọn họ có thể xử lý được.



"Đường Kiến Quốc, cút ra đây!"



Triệu Nhị vẫn trầm mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm đầu bậc cầu thang, "Có bản lĩnh thì ra đây!"



Người xung quanh chỉ có thể đứng từ xa nhìn cảnh này chứ không ai dám tới gần.



"Ngươi cho rằng Đường gia làm ăn lớn cho nên tuỳ ý sỉ nhục người khác sao? Ngươi cho rằng mình có chút tiền bẩn thì không để tính mạng của người khác vào mắt sao? Ta, Triệu Nhị này hôm nay tới đây là để đòi lại công bằng. . ." Triệu Nhị càng nói càng kích động, "Ta hôm nay tới đây chính là để tìm ngươi đền mạng! Con của ngươi dám giết con ta thì hôm nay ta sẽ giết ngươi!"



Giờ khắc này, Triệu Nhị thật giống như 1 người đàn bà chua ngoa đanh đá, bắt đầu mở miệng chửi rủa.



"Người đâu, chặn cửa lại cho ta, những người còn lại theo ta xông vào. . . Hôm nay ai chặt xuống cái đầu chó của Đường Kiến Quốc, ta sẽ cho hắn cả đời vinh hoa phú quý!"



Có trọng thưởng tất có người có gan!



Đây chính là sự thật muôn đời, Triệu Nhị đương nhiên biết chuyện này, cho nên khi mới đến thì cô ta đã cân nhắc về điều đó rồi. Nếu báo thù, nhất định phải giết chết Đường Kiến Quốc, mà muốn giết chết Đường Kiến Quốc, tất nhiên là phải có trọng thưởng.



Bảy tám người xung quảnh đỏ cả mắt.



"Theo ta đi lên!"



Triệu Nhị cắn răng, hít sâu một hơi rồi đi lên lầu.



Lúc này, âm thanh ding doong vang lên, cửa thang liền máy mở ra.



Đường Kiến Quốc mặc áo choàng tắm bước ra khỏi thang máy với một điếu xì gà, đằng sau anh ta là bảy tám người của Long Doanh, từng người đều lạnh lùng nhìn Triệu Nhị.



Triệu Nhị sửng sốt một chút, cắn răng căm hận chỉ vào Đường Kiến Quốc, "Con trai của ta chết trên tay con ngươi, hôm nay ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ để cho ngươi chết dễ dàng hơn 1 chút!"



"Nếu ta không làm thì sao?" Đường Kiến Quốc ngẩng đầu.



"Vậy thì ta sẽ để cho Đường gia chết hết, để Đường gia không còn 1 con kiến nào! Ta sẽ đào mộ tổ của nhà ngươi lên, ta sẽ giết con cái của ngươi, để Đường gia triệt để biến mất trên thế giới này!" Triệu Nhị hét kên đầy chói tai, cô đã mất đi lý trí của mình, "Lên cho ta. . ."



Bảy tám người từ phía sau vọt ra, muốn đi lên động thủ, mà lúc này mấy người đứng sau Đường Kiến Quốc cũng vọt ra.



Khi hai người chạm mặt nhau, họ ngay lập tức đánh nhau điên cuồng.



"Đánh cho ta, mạnh mẽ mà đánh cho ta! Xảy ra chuyện gì thì ta gánh chịu! Ta không tin, Từ gia cùng Triệu gia mà còn diệt không được Đường gia hả? Ta muốn để hắn chết không nhắm mắt. . ." Triệu Nhị gầm lên.



Đường Kiến Quốc nhìn thấy cơ hội này liền bước tới, giơ cổ tay lên rồi hung hăng tát vào Triệu Nhị.



Ba. . .



Một tát này mạnh mẽ tát vào mặt của Triệu Nhị, khiến cho Triệu Nhị trợn to 2 mắt đầy kinh ngạc rồi lảo đảo lùi lại mấy bước.



"Làm sao? Thấy dễ chịu hơn chưa?"



Đường Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng rồi giơ cổ tay lên, lại tát thêm 1 cái, "Lão tử đã đáp ứng với Vương Lão là sẽ không đi ra Nhà khách, không ngờ ngươi lại tìm tới cửa. . ."



"Dừng tay!"



Lúc này, cửa chính Nhà khách vang lên một tiếng gầm thét.



Từ Vĩ mang theo mười mấy người xông vào, mắt thấy Đường Kiến Quốc muốn tát Triệu Nhị, đáy lòng Từ Vĩ vừa sợ vừa giận.



Bẹt. . .



Một cái tát này vừa nhanh vừa tàn nhẫn, Triệu ảo đảo ngã xuống đất, kinh hãi nhìn Đường Kiến Quốc.



"Từ Vĩ!" Triệu Nhị kêu lên rồi lồm cồm bò dậy, chỉ vào Đường Kiến Quốc hét lên "Anh giết hắn cho tôi, hiện tại lập tức giết hắn cho tôi! Xảy ra chuyện gì thì Triệu gia sẽ gánh chịu giúp anh! Còn có Triệu gia nữa, anh sợ cái gì chứ? Anh lên giết hắn cho tôi…!"



Từ Vĩ trầm mặt, đám người phía sau vội vàng xông lên.



"Làm sao? Muốn lấy nhiều dánh ít sao?" Đường Kiến Quốc nhướng mày, sắc mặt mười phần dữ tơn, anh ta lập tức mở áo choàng ra.



Bên trong áo choàng tắm lộ ra một cái họng súng đen ngòm, họng súng này đang chĩa vào đám người Từ Vĩ.



"Ngươi. . . Ngươi vậy mà dám mang theo súng tiến vào nhà khách sao?" Triệu Nhị thốt lên đầy giận dữ, "Ngươi không xem quy định của nhà khác là gì sao? Lên cho ta, bắn hắn lại cho ta, hắn ta là tội phạm!"



Bảy tám người sau lưng Từ Vĩ nghe thấy vậy liền hét lên rồi xông ra ngoài.



Khóe miệng Đường Kiến Quốc nhếch lên rồi sau đó xả đạn ầm ầm.


Bằng bằng bằng. . .



Vô số đạn tuôn ra trong chốc lát, bảy tám người xông lên lập tức bị bắn cho thành cái sàng.



Từ Vĩ sửng sốt, kinh hãi đứng yên không dám nhúc nhích.



Máu tươi bắn tung toé đến trên mặt Triệu Nhị, khiến cô sợ đến mức suýt ngã nhào xuống đất. Mặc dù Triệu gia Vương Ốc Sơn là ẩn nấp thế gia, bên trong có vỗ học xuất chúng, nhưng những người chân chính có thể luyện võ đều là những người có tài năng xuất chúng.



Triệu Nhị mặc dù là nhân vật trọng yếu, nhưng lại không có tài năng, cho nên từ nhỏ đã không học được võ công, lá gan cũng không phải rất lớn. Khi Đường Kiến Quốc nổi điên, lập tức dùng súng bắn chết mười mấy người cùng lúc dường như đã để Triệu Nhị lập tức thanh tỉnh lại.



"Quy định? Trong mắt ta không có quy định, trong mắt ngươi thì có quy định sao? Trong mắt ngươi nếu có quy định, làm sao lại mang người tới làm loạn nhà khách chứ? Chúng ta đều là 1 đám đen như quạ, đừng có mà cười nhạo ai. . ." Đường Kiến Quốc cười lạnh, rút súng từ dưới cánh tay ra, họng sũng vẫn chĩa vào vợ chồng Từ Vĩ, "Sao nào? Còn muốn động thủ không? Lên đi. . . Hai người các ngươi dám tiến lên trước một bước, ta sẽ giết các ngươi ngay bây giờ! Đừng tưởng rằng ta dám, Đường Kiến Quốc này mà điên lên, ngay cả ta cũng cảm thấy đáng sợ nữa. . ."



"Ta không muốn sống nữa! Ta không muốn sống nữa!" Triệu Nhị đột nhiên hét lên lên một tiếng rồi bắt đầu vung cánh tay của mình, ngồi dưới đất khóc rống lên, "Ta, phu nhân của Từ gia lại bị tát vào mặt. . . Ta còn mặt mũi nào sống trên thế giới này nữa chứ? Từ Vĩ, anh có còn là đàn ông không? Con của anh bị giết, vợ bị người khác sỉ nhục vậy mà anh vẫn còn thơ ơ như thế sao?"



Sắc mặt Từ Vĩ trở nên hết sức khó coi, khi anh ta nhìn Đường Kiến Quốc, hận rằng không thể xé xác người trước mặt này ra ngay lập tức. Nhưng anh ta không có khả năng đó, nên chỉ có thể đứng im nghe vợ mình ở bên cạnh mắng chửi.



"Từ Vĩ, nếu anh còn là đàn ông thì xông lên giết hắn ngay đi. . ." Triệu Nhị vẫn rống lên.



Đường Kiến Quốc giơ họng súng lên 1 xíu rồi nhìn Từ Vĩ chậm rãi giơ tay lên.



"Đường Kiến Quốc, ta quả thực đang nằm trong tay ngươi, cũng không phải là đối thủ của ngươi, nhưng bên ngoài đã có 1 tiểu đội của ta mai phục ở đó. . ."



"Có ai không! Mau vào đây!" Triệu Nhị vừa nghe được có người mai phục ở ngoài liền lập tức hét lên"Nhanh lên, vào đây bảo vệ chúng ta. . ."



Lúc này, ngoài cửa quả nhiên có tiếng bước chân, nhưng mà không phải là bước chân của 1 đám người mà chỉ là bước chân của 1 người thôi.






Chương 874:





Sắc mặt bình tĩnh, Vương Lão nhanh chóng từ ngoài cửa đi vào.



Hoàng Đình đi theo sau lưng Vương Lão nhưng không theo kịp bước chân của ông ấy, xem ra hôm nay ông ấy không cần anh ta giúp đỡ..



"Làm cái gì? Làm cài gì?"



Vương Lão tiến đại sảnh, tức giận hét lên: "Các ngươi muốn làm gì? muốn phản rồi phải không?"



Đường Kiến Quốc vội vàng gượng cười một tiếng, ném vũ khí trong tay xuống đất rồi giơ lên hai tay của mình "Vương Lão, ta vẫn chưa làm gì cả, ngươi bố trí cho ta ở đây, ta vẫn chưa bước ra khỏi dây nửa bước, ngươi nói có lý chút đi!"



"Ngay cả súng còn đám bắn ra, ngươi còn muốn ta nói có lý sao?" Vương Lão lại hét lên.



"Chú Vương. . ."



"Ai là chú Vương của ngươi?"



"Chú nhìn xem, Đường Ân cùng cháu gái của chú. . ." (nay mình xin chuyển lại cách xưng hô của Đường Kiến Quốc với Vương Lão luôn nhé mọi người)



"Đường Kiến Quốc!" Vương Lão tức giận gào lên, "Ngươi câm miệng lại cho lão tử! Lão tử bàn việc hôn sự với ngươi lúc nào hả? Bây giờ ngươi còn dám gọi ta là chú Vương, ngươi đang muốn làm gì chứ?"



Đường Kiến Quốc xin lỗi cười một tiếng, sau đó liền im lặng.



Từ Vĩ đứng lùi về phía sau một bước, cúi đầu thể hiện sự tôn trọng của mình vs Vương Lão.



Triệu Nhị cũng ngừng lại, mặc dù cô biết Từ gia có địa vị cao nhưng ở trước mặt vị Vương Lão này, Từ gia vẫn còn chưa là gì cả. Trước mặt lão nhân này chẳng qua là lấy đại cục làm trọng, nếu thực sự quyết tâm thì chưa chắc đã không động được Từ gia.



"Các ngươi đều đang làm gì hả?" Vương Lão gào lên rồi xoay người, trừng mắt lên nhìn những người chung quanh, gân xanh trên trán không ngừng nhô lên "Thật sự là có bản lĩnh phải không? Một bên thì làm loạn nhà khác, 1 bên thì bắn chết người ở đây sao? Người đâu, bắt hết lại cho lão tử!"



Vừa nói xong, Đường Kiến Quốc liền ngẩn người rồi vội vàng ngẩng đầu lên.



Rầm rầm. . .



Một nhóm người từ ngoài cửa xông vào, họng súng trực tiếp nhắm ngay Đường Kiến Quốc và những người khác



"Động thủ, bắt lại hết!"



Vương Lão không do dự gì, vung tay lên hạ lệnh cho người bắt lại.



"Chú Vương, tôi là. . ."



"Ngậm miệng!" Trán Vương Lão nổi đầy gân xanh, sắc mặt trắng bệch, "Đường Kiến Quốc, ngươi lại dám cùng lão tử lôi kéo làm quen, hôm nay ta sẽ phế bỏ ngươi trước! Ngươi cảm thấy rằng, một bộ phận tài sản của Đường gia nằm ở nước ngoài nên thương hội không làm được gì ngươi phải không? Ta không tin, với thực lực thương hội của cả 1 nước mà không thể diệt được Đường gia sao?"



Đường Kiến Quốc có chút sững sờ, anh không biết Vương Lão vì sao lại gắt gỏng như thế, nhưng mà anh cũng nhìn ra được, Vương Lão hôm nay có chút khác biệt với ngày thường.



"Vương Lão, tôi. . ." Từ Vĩ tiến lên một bước.



"Bắt lại!" Vương Lão hét lên rồi xoay người bước ra ngoài.



Cả ba người có mặt đều bị đè xuống, sau đó bị kéo đi ra ngoài.



Vương Lão ủ rũ đi ra khỏi nhà khách, nghiến răng lên xe của mình, trên mặt tràn đầy tức giận.



Hoàng Đình quay đầu nhìn thoáng qua, không dám nói thêm gì rồi vội vàng tiến vào trong xe Vương Lão. Cuộc đấu tranh bát nháo này, Vương Lão mạnh mẽ can thiệp vào liền trở nên không giải quyết được gì.



Cái này căn bản cũng không phải là giải quyết, mà là mạnh mẽ trừng phạt rồi mang đi.



Đội xe lên đường rời khỏi nhà khách.



Vương Lão hít sâu một hơi, cuối cùng cũng khống chế lại được tâm tình của mình, dựa đầu vào gần cửa sổ xe rồi nhắm cặp mắt của mình lại.



"Hoàng Đình, có phải ngươi đang rất hiếu kỳ cách làm của ta phải không?" Lúc lâu sau, Vương Lão mới ngẩng đầu dò hỏi.



"Vâng, có chút hiếu kỳ!" Hoàng Đình gật đầu.



Vương Lão mở mắt, thở dài 1 tiếng rồi nói "Ngươi chắc là đã biết được, Đường gia cùng Từ gia tranh đấu thực ra là Đường Ân cùng bí ẩn thế gia tranh đấu mà thôi!"



"Ừm!" Hoàng Đình lần nữa gật đầu, bởi vì hắn cũng có thể nhìn ra được bản chất của chuyện này.



"Nói trắng ra, nếu như Đường Ân thật sự có thể diệt được cái đám ẩn nấp thế gia đó, ta còn vui vẻ hơn bất cứ ai! Đến lúc đó, ta sẽ vận dụng tất cả lực lượng, nhổ cỏ tận gốc thế lực của cái đám đó, để cho giới kinh doanh được yên ổn! Nhưng nếu như Đường Ân thất bại, bản thân cũng chết đi, ta sẽ đem tất cả sản nghiệp của Đường gia thu lại rồi nộp lên . . ." thanh âm Vương Lão rất nặng nề, gần như không có cảm xúc, "Ta mặc dù hi vọng Đường Ân có thể thắng, nhưng cũng không dám đem tất cả trứng gà, đều đặt ở một cái trong giỏ! Ta không dám đánh cược, cũng không thể đánh cược, cho nên ta chỉ có thể mượn gió bẻ măng theo kiểu này, sau khi mọi chuyện trở nên rõ ràng, ta mới có thể thu hoạch được lợi ích lớn nhất mà không tốn nhiều sức. . ."



Hoàng Đình trầm mặc lại, hắn có thể thấy rõ thủ đoạn của Vương Lão, cũng biết ý định của Vương Lão.



"Ngài vẫn bất công . ."



"Không sai!" Vương Lão gật đầu, thở dài, "Ta nhận được tin tức, nghe nói có một vị lão tổ trên Vương Ốc Sơn đã xuống núi và đang đi đến nơi này. . . Nếu Đường Kiến Quốc ở lại chỗ này thêm thì sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn! Trước khi mọi chuyện trở nên rõ ràng, ta không muốn tạo thêm gánh nặng cho Đường Ân!"



Trong lòng Hoàng Đình có chút hơi buồn, anh cũng biết mấu chốt của chuyện này chính là Đường Ân cùng vị lão tổ của Triệu gia kia. Bây giờ vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào họ, chỉ để xem ai là người cười được cuối cùng.



Đường gia cùng Từ gia tranh đoạt, suy cho cùng thì cũng chính là cuộc đấu tranh của Đường Ân cùng vị lão tổ kia. Chỉ khi 2 người này phân ra thắng bại thì kết quả mới có thể định được.



Về phần người của Từ gia cùng Đường Kiến Quốc, cho dù có quậy tưng bừng thế nào thì cũng không quyết định được kết quả gì.



Đoàn xe vẫn tiến về phía trước, mà tin tức Đường Kiến Quốc bị bắt giống như có cánh, bay khắp mọi ngõ ngách trong Bắc Kinh này.



Dương Hồng Lâm nhận được tin tức liền vội vàng dẫn mọi người xuống lầu. Bất kể là tình huống nào, nếu như gia chủ bắt đi thì nhất định không phải là chuyện tầm thường.



Lúc này, phía sau có người vội vàng đuổi theo.



" Ông chủ, vừa rồi có tin tức nói rằng tín dụng của tiểu thư đã được quẹt. Địa điểm là sân bay ở chân núi Vương Ốc Sơn. . ."



"Ngươi nói thật chứ? Thẻ tín dụng của tiêu thử đã được sử dụng dưới chân núi Vương Ốc Sơn hả?" Dương Hồng Lâm biến sắc.



"Đúng vậy, và theo tin tức của hãng hàng không, hôm nay tiểu thư đã tiến vào sân bay dưới chân núi Vương Ốc Sơn. . ."



Dương Hồng Lâm dừng lại, sốt sắng hỏi: "Bên cạnh tiểu thư là ai?"



"Tôi cũng không biết. . ." Thư ký hồi đáp.



Dương Hồng Lâm hít sâu một hơi, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Chu Ninh, "Phu nhân, gia chủ xảy ra vấn đề, cậu ấy bị Vương Lão mang đi! Thẻ tín dụng của Đan Ni thì lại vừa sử dụng ở sân bay Vương Ốc Sơn. . . Tôi nghĩ rằng sẽ có điều gì đó sắp xảy ra!"



"Chờ tôi, tôi sẽ lập tức đi tới ngay!" Chu Ninh hít sâu một hơi.



Dương Hồng Lâm nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục bước xuống lầu. Sau khi lên xe, ông liền cho tài xế thẳng đến Nhà khách, mặc dù Dương Hồng Lâm biết mình không có khả năng giải quyết được chuyện của Đường Kiến Quốc nhưng vẫn muốn kiểm tra 1 chút xem chuyện gì đã xảy ra.



Lúc này, trên sân bay ở Bắc Kinh có 1 chiếc máy bay đang từ từ hạ cánh.



Trên máy bay đó chính là Triệu Du.




Chương 875:





Khi máy bay hạ cánh, Triệu Du là người đứng lên đầu tiên.



Tuy rằng đây là lần đầu tiên ngồi máy bay, nhưng không có nghĩa là Triệu Du sẽ không chịu được, về chuyện rung lắc một chút cùng vấn đề an toàn, đối với cô thì cũng như không có.



Sắc mặt Dương Đan Ni không được tốt, bởi vì cô đã nhìn ra được nơi này lại chính là sân bay Bắc Kinh.



Cửa khoang mở ra, Triệu Du dẫn đầu bước xuống.



Bắc Kinh!



Chẳng lẽ Đường Ân ở Bắc Kinh sao?



Dương Đan Ni đi theo sau, có chút lo lắng đi xuống máy bay rồi nhìn thấy đội xe Từ gia đã dừng sát ở một bên.



"Lão tổ!"



Một phụ nữ khoảng 40 tuổi đang đứng ở trước, hơi cúi đầu, giọng nói không ngừng run rẩy.



"Ngươi là Triệu Nhị sao?" Triệu Du lạnh lùng dò hỏi.



"Nô tỳ. . . Nô tỳ không phải là phu nhân, nô tỳ là Xuân Lan! Nô tỳ là nha hoàn của hồi môn của phu nhân!" Xuân Lan vội vàng nói, những người tự xưng là nô tỳ này rất phổ biến ở trong các thế gia ở ẩn.



"Xuân Lan?" Triệu Du cao giọng, cô không biết Triệu Nhị, bởi vì trước khi cô đi vào phần mộ thì Triệu Nham Tùng vẫn chưa có Triệu Nhị, "Triệu Nhị đâu?"



"Phu nhân. . . Phu nhân bị người ta bắt đi rồi!" Xuân Lan vội vàng nói.



"Bị người ta bắt đi? Người nào lại dám bắt người của Triệu gia chứ?" Triệu Du nổi giận, sát khí trên người toả ra.



"Là. . . là. . . Là người của thương hội!" bịch một tiếng, Xuân Lan trực tiếp té quỵ trên đất.



"Người của Thương hội sao? Tốt một cái người của Thương hội, bọn hắn bây giờ đã dám bắt người của Triệu gia rồi sao? Dẫn đường đi, ta muốn xem một chút, người nào lại có lá gan lớn như vậy, dám bắt người của Triệu gia!" Triệu Du giận dữ, lập tức kéo cửa xe ra.



"Lão tổ!" Xuân Lan trực tiếp khóc, lau nước mắt của mình, "Tôi. . . Tôi cũng không biết được phu nhân đã bị bắt đi đâu, tôi chỉ nhận được tin tức thôi!"



"Ý của ngươi là, ngươi không trông coi phu nhân sau đó khiến cho cô ta bị người khác bắt đi phải không?" Triệu Du lạnh lùng nhìn Xuân Lan.



"Không phải như vậy! Không phải như vậy. . ." Xuân Lan vội vàng lắc đầu.



"Chủ nhục thần tử, đạo lý này ngươi chắc là rõ chứ! Triệu Nhị bị bắt, ngươi cũng không cần phải sống nữa!" Triệu Du nói một câu, sau đó nâng cánh tay lên, chưởng 1 phát vào đầu của Xuân Lan.



Phịch một tiếng, trong mắt Xuân Lan còn mang theo sợ hãi, khóe mắt đã chảy xuống hài dòng máu tươi, thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất.



Xung quanh trở nên yên tĩnh lại, dường như cả tiếng thở cũng không nghe thấy được.



Dương Đan Ni có chút sợ hãi, đem 2 tay che mắt của Sầm Hạ lại, mà Đông Phương Yên dường như cũng không quan tâm gì tới chuyện này.



"Lên xe, đi thương hội. . ." Triệu Du quay người lên xe, không nói thêm lời nào nữa.



Dương Đan Ni kinh hãi mang theo Sầm Hạ lên xe, cảm thấy xe khởi động thì mới hồi phục tinh thần lại. Vị sư phụ trước mặt này thực sự tàn nhẫn thiệt, tuỳ tiện giết người như ăn cơm uống nước vậy.



Đoàn xe rời đi nhưng thi thể của Xuân Lan vẫn ở nguyên vị trí, rất lâu sau mới có người đến kiểm tra tình hình.



Triệu Du trầm mặt xuống, ra lệnh cho xe chạy tới nơi gọi là Thương hội.



Người tài xế trên xe sợ hãi đến mức không dám nói một lời nào trên cả đoạn đường, vì sợ nếu có chuyện gì xảy ra thì anh ta cũng sẽ có kết quả giống như Xuân Lan.



Xe chạy qua gần hết Bắc Kinh rồi chậm rãi dừng lại.



"Lão. . . Lão tổ! Con đường phía trước đã bị phong tỏa!" Lái xe run rẩy nói.



Triệu Du ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, liền thấy hơn chục chiếc xe ô tô đã chắn hết cả một con đường. Phía sau đoàn xe, còi báo động cũng vang lên không ngừng, hoàn toàn đem con đường này phong toả lại.



Trong ánh mắt của Triệu Du, bà nhìn thấy phía trước đoàn xe có mấy người, người đứng đầu là 1 ngươi hơi cong lưng hưng ánh mắt lại cực kì sắc bén.



"Là. . . là. . . Người của Thương hội!" Lái xe run rẩy mở miệng lần nữa.



"Kêu bọn hắn tới đây nói chuyện!" Triệu Du lạnh lùng mở miệng.



"Vâng!" Lái xe đáp ứng rồi vội vàng xuống xe, ánh mắt nhìn nhìn chằm chằm vào phương xa, trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng nếu so với Triệu Du, bên đối điện dường như có vẻ hoà hoãn hơn.



Người này chạy thẳng một mạch tới bên kia rồi vội vàng nói, "Lão tổ nhà ta nói ngài tiến tới nói chuyện!"



Sắc mặt Hoàng Đình đại biến, vừa định muốn hành động liền bị Vương Lão ngăn lại.



"Vương Lão, thật là quá đáng!" Hoàng Đình có chút nhịn không được, nghiến răng nghiến lợi nói.



"Không cần phải như thế! Ta đi lên nói vài lời chắc cũng không có vấn đề gì!" Vương Lão lắc đầu rồi tiến về phía trước.



Hoàng Đình như vào chỗ quân địch, lập tức theo sát sau lưng Vương Lão, hắn biết, lúc này Vương Lão mới là người nguy hiểm nhất.



"Thả Triệu Nhị ra, ta sẽ không giết người!" Triệu Du nhìn Vương Lão đi tới rồi lạnh lùng mở miệng.



Vương Lão hơi sững sờ, ánh mắt nhin tới, trong lòng có chút kinh ngạc. Đây chỉ là một cô gái có mái tóc trắng thôi, cô ta dường như không phải lão tổ gì cả.



" Triệu gia lão tổ sao?" Vương Lão lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài, "Nếu như ngươi đã mở miệng, ta tất nhiên sẽ nể mặt, nhưng mà Triệu Nhị đã làm loạn trên địa bàn của ta, cứ thả như vậy thì chỉ sợ có chút không ổn!"



"Ta lặp lại lần nữa, thả Triệu Nhị ra, ta sẽ không đại khai sát giới!" Sắc mặt Triệu Du trầm xuống.



Vương Lão cười một tiếng, ngẩng đầu nói ra: " Ngươi nhìn thấy đoạn đường này sao? Phía trước đã bị ta chặn lại, hai bên đều có nhà cao tầng, đây không phải là nơi rất tốt để mai phục sao! Ở đây chôn xuống 2 tấn thuốc nổ, có hàng trăm tay bắn tỉa ở xung quanh…Những tay súng bắn tỉa này đều được bảo vệ bởi lưới điện của các toà nhà cao tầng. Mặc dù họ không thể cầm chân ngươi trong 1 lúc, nhưng nếu chiến đấu thời gian dài thì….!"



"Ngươi chán sống rồi đúng không!" Triệu Du đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Lão, " Những thứ này đối với ta đều vô dụng, ngươi chắc là biết chứ!"



"Vậy người của Vương Ốc Sơn thì sao? Ta cho người ở dưới chân núi kéo lên trên đó thì sao? Tên lửa thì sao? Chừng nào bắn tới đây xong thì sẽ phóng qua đó. Ngươi nghĩ đi, hàng chục quả tên lửa cùng phóng thì Vương Ốc Sơn còn lại gì không? Ta nghĩ ngươi hẳn là biết tên lửa là gì, cũng biết được sức mạnh của nó phải không? Cho dù Vương Ốc Sơn còn lại mấy người thì chúng ta cũng sẽ diệt sau đó, ngươi biết điều này phải không?" trên mặt Vương Lão không có nụ cười nào, cũng không có sự thù địch, giống như là chỉ đang nói sự thật cho 1 người biết mà thôi.



Triệu Du đột nhiên ngẩng đầu, sát khí quanh người giống như cô đặc thành vật chất vậy.



Sắc mặt Hoàng Đình cũng đại biến, muốn tiến lên nhưng lại bị Vương Lão ngăn lại.



"Triệu gia cùng Đường gia tranh đấu, chúng ta sẽ không tham dự vào, cũng không có ý định tham dự vào! Ta chỉ muốn ngươi bây giờ lui ra ngoài, đi làm chuyện ngươi nên làm!" Vương Lão nhìn Triệu Du không nói gì, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười rồi nói.



Triệu Du lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Lão, từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ "Ngươi sẽ chết!"
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom