• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 867-870

Chương 865:





Đường Lộ lập tức sợ tái mặt, nghe thấy giọng của Triệu Du dường như đang vang vọng trong đầu của mình.



"Lão tổ!" Đoan Mộc Dương biến sắc, vội vàng bò về phía trước hai bước, run rẩy nói ra: "Lão tổ, người này chính là cháu dâu của Đoan Mộc thế gia chúng ta, cô ấy vẫn còn chưa rõ phép tắc của thế gia, cầu mong ngài nể mặt Đoan Mộc thế gia mà tha cho cô ấy lần này!"



"Đoan Mộc thế gia có mặt mũi gì mà ta cần phải nể?" giọng của Triệu Du từ bên trong nhàn nhạt truyền ra.



"Lão tổ! Lão tổ!" Đoan Mộc Dương vội vàng tiến lên, cầu xin dập đầu trên mặt đất, "Lão tổ, trong bụng của cô ấy đang mang thai huyết mạch duy nhất của Đoan Mộc thế gia, mong lão tổ chiếu cố, tha cho cô ấy lần này. . ."



"Tha cho cô ta?" giọng của Triệu Du cực kỳ lạnh lùng.



"Lão tổ, Đoan Mộc Dương nguyện ý gánh chịu lửa giận của lão tổ, chỉ cầu lão tổ bỏ qua cho Đường Lộ, bỏ qua cho huyết mạch duy nhất của Đoan Mộc thế gia chúng ta!” Đoan Mộc Dương khóc thảm thiết, vội vàng đập đầu xuống đất.



"Nếu là như thế thì ta sẽ bỏ qua cho cô ta lần này. . ." Triệu Du nhẹ nói.



"Đa tạ lão tổ! Đa tạ lão tổ!" Đoan Mộc Dương dập đầu, trong lòng vui mừng khôn xiết nhưng vừa ngẩng đầu lên thì cảm thấy 1 luồng kình khí đánh tới rồi sau đó nổ trước mặt của mình.



Đoan Mộc Dương không để ý tới, đột nhiên hét lên 1 tiếng, cơ thể nhanh chóng bay về phía sau rồi đập vào 1 thân cây lớn.



Ặc. . .



Một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt của Đoan Mộc Dương trở nên như tờ giấy vàng.



Một chưởng trọng thương!



Người của bát đại thế gia ở đây nhìn thấy cảnh này đều sợ tái mặt. Bọn hắn thực sự sợ hãi vì bọn hắn nhận ra, những gia chủ cao cao tại thượng sống ở Cửu Long Tuyết Sơn lại không bằng một con chó trước mặt vị lão tổ này.



Ngay cả chó cũng chưa chắc đã làm vị lão tổ này tức giận nhưng bọn hắn lại làm tức giận vị này, lập tức ăn 1 chưởng rồi bị trọng thương.



Trạng thái của Đoan Mộc Dương lúc này đã đến mức khí tức bất ổn, không dưỡng thương 3 năm, 5 năm thì đừng mong sẽ khôi phục lại được.



Đường Lộ tái mặt vì sợ hãi, vội vàng quỳ xuống dưới sự giúp đỡ của nha hoàn, ngay cả thở mạnh cũng không dám.



"Ta nghe nói, mấy ngày trước các ngươi cùng Đường Ân từng có xung đột phải không?" giọng của Triệu Du lại từ bên trong truyền ra.



"Không sai, hoàn toàn chính xác có chút xung đột!" Đông Phương Nhân sợ đến vỡ mật, thấp giọng đem tất cả ngọn nguồn sự tình của Đường Ân đều nói ra tất cả.



"Một đám phế vật!" Triệu Du hừ lạnh một tiếng, " Cửu Long Tuyết Sơn các ngươi không cảm thấy ngại khi tự xưng là bí ẩn thế gia sao? Mấy trăm năm qua, chưa hề có một người bước vào cảnh giới Hoá Thần, ngay cả một cái nho nhỏ Đường Ân cũng ngăn không nổi, các ngươi còn mặt mũi sống trên thế giới này sao?"



Sắc mặt Đông Phương Nhân hoàn toàn thay đổi, một mực quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy.



Đông Phương Yên nghiến răng im lặng, cô cảm thấy mình đã bị sỉ nhục rất nhiều.



Đám người của bát đại thế gia ở sau lưng đều run lên, không biết vị lão tổ này đến cùng là muốn làm gì.



"Hôm nay nói các ngươi tới đây là vì ta có chuyện muốn nói với các ngươi! Một là tìm kiếm tung tích của Đường Ân, một chuyện khác là tìm kiếm tung tích của Triệu Thanh!" Triệu Du bình tĩnh nói ra, giọng điệu cực kỳ băng lãnh, "Từ giờ trở đi, các ngươi, những gia chủ này có thể xuống núi. . . Nếu trong vòng mười ngày vẫn không có tin tức, ta sẽ giết 1 người của mỗi thế gia, nếu sau 20 ngày vẫn chưa có tin tức thì ta sẽ lại giết 2 người. . . Ta sẽ giết cho tới khi bát đại thế gia trên Cửu Long Tuyết Sơn không còn ai nữa, tránh cho các ngươi đi khắp nơi làm mất mặt các thế gia khác!"



Đông Phương Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện đầy tơ máu.



Đây chính là rút củi dưới đáy nồi sao!



"Làm sao? Không đồng ý?" giọng của Triệu Du rất lãnh dạm.



"Lão tổ. . ." Đông Phương Nhân hít sâu một hơi, "Bát đại thế gia chúng ta gần đây đang tìm hiểu « Tiên Thần Lục ». . ."



"Thật à?" Triệu Du hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nói: "Vậy thì các ngươi nên trân trọng cơ hội này hơn nữa, miễn cho tất cả các ngươi đều chết trước khi tìm hiểu ra được « Tiên Thần Lục »!"



Trong lòng Đông Phương Nhân đang rỉ máu nhưng hắn biết mình cũng không phải là đối thủ của Triệu Du, khi Triệu Du mở miệng nói ra những chuyện này, hắn chỉ có thể im lặng mà thôi.



"Để Đông Phương Yên tiến lên!" Triệu Du hừ lạnh một tiếng.



Cơ thể Đông Phương Yên run lên, sắc mặt hơi trắng bệch, sau khi nhìn Đông Phương Thịnh liền chậm rãi đứng lên rồi đi vào bên trong.



Triệu Du đang ngồi trên ghế dựa ở trong sân, nhìn qua dung mạo của Đông Phương Yên rồi cũng âm thầm gật đầu.



"Nghiệt chủng trong bụng của ngươi là con của Đường Ân phải không?" Triệu Du lạnh giọng dò hỏi.



"Vâng!" Đông Phương Yên cảm thấy vô tận khuất nhục, dường như tất cả ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về cô. Cô cảm thấy như mình bị lộ chuyện này ra thêm 1 lần nữa rồi lại nhận vô số ánh mắt lên án vậy.



"Phá bỏ!" Triệu Du lạnh lùng nói.



"Lão tổ. . ." Đông Phương Thịnh có chút hoảng hốt, vội vàng tiến lên từ trong đám người, "Lão tổ, Yên Nhi đã mang thai 7 tháng rồi, nếu như phá bỏ thì sẽ rất có hại cho cơ thể của cô ấy, sợ rằng tương lai sẽ không có thành tựu gì. . ."



"Ta nói phá bỏ thì phá bỏ!" Triệu Du không cho Đông Phương gia cơ hội phản bác chút nào.



Đông Phương Yên hít sâu một hơi, trên mặt không có chút dao động nào, nếu không phải lúc trước do Đông Phương Thịnh ngăn lại thì đứa bé này đã bị phá bỏ rồi, làm sao còn tồn tại được đến bây giờ chứ?



"Vâng!" Đông Phương Yên nhẹ gật đầu, chậm rãi quỳ xuống.



"Chờ một chút!" Đông Phương Thịnh lại tiến lên, ánh mắt nhìn qua Triệu Du rồi dập đầu nói ra: "Lão tổ, đứa nhỏ này là con của Đường Ân, thì chờ sau khi sinh ra, chúng ta hãy dùng nó để uy hiếp Đường Ân, đây cũng là 1 cách tốt! Nếu chúng ta không thể tìm được tung tích của Đường Ân thì dùng đứa nhỏ này, sớm muộn gì cũng có thể dụ được Đường Ân xuất hiện. . ."



Khi thuyết phục Đông Phương Yên, Đông Phương Thịnh cũng dùng phương pháp này, bây giờ lại sử dụng thêm 1 lần nữa.



"Đúng đấy sư phụ, nếu Đường Ân biết mình có con ở đây, khẳng định sẽ tự chui đầu vào lưới!" Dương Đan Ni ở bên cạnh kìm nén lại nội tâm đang sợ hãi, cố gắng gượng cười rồi nói với Triệu Du.



Đối với đứa trẻ trong bụng Đông Phương Yên, Dương Đan Ni thực sự có chút choáng váng. Cô không biết, Đường Ân dính dáng tới cô gái xinh đẹp trước mặt này lúc nào, hơn nữa còn có con chứ.



Sắc mặt Triệu Du trầm xuống, dường như cũng cảm thấy chuyện này, Đông Phương Thịnh nói cũng có vẻ đúng.



"Nếu vậy thì, trước tiên lưu lại đứa bé này đã! Đông Phương Yên,khoảng thời gian này ở lại trong lạc viên của Triệu gia, không có lệnh của ta thì không được phép rời đi chút nào!" Triệu Du vung tay lên, chuyện này xem như đã được quyết định.



"Vâng!" Đông Phương Yên gật đầu, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ.



"Các gia chủ, các ngươi có thể xuống núi rồi. . . Nhớ kỹ, nếu trong 10 ngày không có tin tức nào của Đường Ân thì ta sẽ giết người nhà của các ngươi!" Triệu Du hơi mất kiên nhẫn nói.



"A. . ."



Lúc này, trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng la hét thất thanh.



Trong lòng mọi người run lên, vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy Đường Lộ đang ôm bụng của mình, cô đã ngã xuống nền đất, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn.



"Hình như. . . Sắp sinh!"






Chương 866:





Trong đám người, không biết là ai nói ra một câu như vậy. Sau đó thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phương hướng của Đường Lộ.



Sắp sinh!



Đoan Mộc Dương vốn dĩ đang bị thương nặng nhưng lúc này dường như lại nhận được sức mạnh vô tận, "Lão tổ, ta Đoan Mộc thế gia sắp chào đón người nối dõi mới, ngài có thể cho ta nửa ngày được không. . . Để ta có thể nhìn 1 chút, huyết mạch duy nhất của Đoan Mộc thế gia chúng ta?"



"Có thể!" Triệu Du khoát tay, bên trong ánh mắt có chút ghét bỏ.



"Nhanh! Nhanh! Có ai không, mau đem Đường tiểu thư xuống, nhanh tìm 1 bà đỡ đến…!" Đoan Mộc Dương vui mừng, vội vàng nói với những người xung quanh.



Mấy tiểu nha hoàn lậ tức mang theo Đường Lộ rồi chạy nhanh ra khỏi đám người.



Người của Bát đại thế gia rối rít tản ra, ánh mắt lần lượt nhìn về phía Đường Lộ.



Người của Triệu gia lúc này cũng xuất hiện, họ mang theo người của Đoan Mộc thế gia đi tới 1 căn phòng yên tĩnh.



Đoan Mộc Dương cũng đi theo phía sau, trong lòng vô cùng hưng phấn. Từ sau khi Đoan Mộc Hùng chết, Đoan Mộc thế gia gần như suy sụp, nhưng mà trong thời khắc mấu chốt này, Đường Lộ lại mang đến hi vọng cho Đoan Mộc thế gia.



Cái này khiến Đoan Mộc Dương cảm thấy như cây khô liền gặp được mùa xuân vậy.



Một đoàn người vội vã tiến vào trong lạc viên củaTriệu gia Thiên, nhanh chóng tìm một bà đỡ trong thôn rồi sau đó chuẩn bị nước nóng cho Đường Lộ sinh.



Sau khi Đường Lộ được đưa vào phòng, cô cảm thấy bụng mình cồn cào như bị dao cắt, cơn đau khiến cô chết điếng người.



Mấy bà đỡ tiến vào phòng, bắt đầu giúp Đường Lộ điều chỉnh hởi thở rồi tách 2 chân của cô ấy ra.



"Ổn định. . . Dùng sức!"



"A. . ." Đường Lộ cắn răng, hai mắt gần như lồi ra, cảm giác đau đớn khiến cô suýt nữa ngất đi.



"Dùng sức. . ."



Những bà đỡ xung quanh đều đang hướng dẫn cho Đường Lộ, những người này biết, mặc dù Đường Lộ không phải người trong thôn nhưng cô ta cũng là người của bát đại thế gia, địa vị chắc chắn không phải là thấp.



Lúc này, nếu là xảy ra vấn đề gì thì những bà đỡ này sợ là phải nhận trách phạt.



"A. . ."



Tiếng kêu rên đầy đau đớn vang lên trong phòng.



Trong sân, Đoan Mộc Dương lo lắng đi tới đi lui, mấy người của Đoan Mộc thế gia cũng đều lo lắng nhìn về phí căn phòng này.



"A. . ."



Tiếng hét chói tai vang lên rồi sau đó là tiếng khóc của con nít cũng vang lên theo.



"Sinh! Sinh rồi!"



"Là con trai!"



Mấy người bà đỡ trong phòng loạn lên, tất cả đều hưng phấn nói ra.



Đường Lộ nằm ở trên giường, mồ hôi đầm đìa, uể oải nói: "Nhanh, cho ta xem một chút. . ."



"Tiểu thư, là con trai. . ." Bà đỡ vội vàng nói.



"Nhanh, cho ta xem một chút!" Đường Lộ kêu to.


Bà đỡ do dự một lúc, sau đó dùng 2 tay bế đứa nhỏ đến trước mặt Đường Lộ.



Đường Lộ nhìn thoáng qua, cảm thấy 2 mắt lập tức tối sầm lại, suýt chút nữa là ngất đi.



"Làm sao có thể?"



Giờ khắc này, mọi dự định trong lòng Đường Lộ liền sụp đổ, cô không ngờ là đứa bé này lại giống với tên què Tống Thọ đến như thế.



Chưa nói đến việc cơ thể nhăn nhó mà làn da cũng lộ ra một mảng xanh nhạt, 2 mắt thì lồi ra, trông không giống 1 đứa trẻ chút nào mà giống như 1 tiểu quái vật hơn.



"Tại sao có thể như vậy. . ."



"Thế nào?" Phía ngoài phòng, người của Đoan Mộc thế gia chờ không nổi nữa.



Bà đỡ vội vàng đặt đứa bé lại sau đó chạy ra ngoài "Các lão gia, Đường cô nương sinh ra được 1 bé trai. . ."



"Nhanh, để ta xem một chút!" Đoan Mộc Dương không quan tâm gì nhiều, ánh mắt nhìn về phía đứa bé nhưng sắc mặt đột nhiên trở nên ảm đạm.



Đứa nhỏ này. . . hình như không giống người của Đoan Mộc thế gia!



Đoan Mộc thế gia dù sao cũng là một trong bát đại thế gia của Cửu Long Tuyết Sơn, gen di truyền cũng khá tốt.



Đoan Mộc Hùng từ nhỏ đến lớn đều đẹp trai ngời ngợi, nhưng sao đứa bé trước mắt này lại có hình dạng như thế chứ?



"Ông nội. . ." Đường Lộ cố gắng gượng cười nói ra: "Có phải là giống với Đoan Mộc Hùng khi còn nhỏ không?"



Đoan Mộc Dương lạnh lùng nhìn lướt qua Đường Lộ rồi quay người đi ra ngoài, vừa mới tới cổng thì liền sặc ra 1 ngụm máu tươi.



"Cha, thế nào?"



"Lão gia, đứa bé thế nào rồi?"



Đoan Mộc Dương ủ rũ đi thẳng ra khỏi lạc viên, đáy lòng nổi lên vô tận sát ý.



Đứa nhỏ này sao lại không giống tí nào với Đoan Mộc Hùng thế!



"Lão gia. . ."



"Ở lại trong thôn này, không được phép để Đường Lộ cùng đứa bé xảy ra chuyện gì, cũng không được phép để ai tới gần đứa bé này!" Đoan Mộc Dương nói một câu rồi quay người đi xuống dưới núi.



Đám người của Đoan Mộc thế gia cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mà Đoan Mộc Dương đã nói như thế thì bọn hắn tất nhiên phải nghe theo.



Tin tức Đoan Mộc thế gia có người nối dõi lập tức truyền ra khắp toàn bộ ngọn núi, nhưng mà điều khiến người ta không nghĩ tới chính là, Đoan Mộc thế gia không cho phép ai tới thăm đứa bé.



Lý do được bọn họ đưa ra là do đứa bé mới được sinh ra, cơ thể vẫn còn mỏng manh.



Đám người cũng hiểu được nên không suy nghĩ gì nhiều, nhưng Đường Lộ lại có thể hiểu được rõ ràng.



Đoan Mộc Dương đã nhìn ra đứa bé này có vấn đề!



Đường Lộ quay đầu, nhìn đứa bé trong nôi ở đằng xa, trong lòng nghẹn ngào muốn khóc lên. Cô không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này, đứa bé đó lại trở nên xấu xí như vậy.



Giờ khắc này, trong đầu Đường Lộ hiện lên vô số suy nghĩ, cô biết mình nhất định phải làm điều gì đó, nếu không thì có thể sẽ phải chết ở chỗ này.



Đường Lộ muốn tự cứu lấy mình, mà cách làm rất có thể sẽ liên quan tới đứa bé này!



Sau khi Đường Lộ sinh con, toàn bộ Vương thôn liền trở lại vẻ bình yên thường ngày. Dương Đan Ni cùng Sầm Hạ đang ở trong lạc viên Triệu gia, hai người lấm la lấm lét ngồi ở lan can hành lang như đang trao đổi gì đó, con mắt thỉnh thoảng nhìn về phía của Đông Phương Yên.



"Chị nói xem, đứa bé trong bụng của cô ta có thực sự là con của anh Đường Ân hay không?" Sầm Hạ sững sờ nhìn Đông Phương Yên, có chút bĩu môi nói "Chị nhìn xem, cô ta đã mang thai 7 tháng rồi nhưng tại sao vẫn còn luyện võ chứ? Có phải cô ta đang mang thai không nhỉ?"



"Em không thấy bụng cô ta nhô lên cao sao?" Dương Đan Ni bất mãn nói.



Sầm Hạ do dự một chút, "Vậy. . . Anh Đường Ân lại sắp có thêm 1 đứa bé sao?"



"Em nghĩ sao?" Dương Đan Ni hừ hừ hai tiếng, sau đó hạ thấp giọng nói, "Chị nói rồi, cô ta không dễ chọc vào đâu, thực lực của cô ta còn mạnh hơn chị, hơn nữa cô ta còn không thích đứa bé trong bụng nữa!"



"Không thích đứa bé kia à?" Sầm Hạ sửng sốt, "Sao lại không thích chứ?"



"Làm sao mà chị biết được?" Dương Đan Ni liếc mắt, "Em nói xem…nếu cô ta không thích thì sau khi sinh có thể cho chị hay không? Mấy người đó không chị chị chơi với Mạnh Tư Ân, nếu chị ôm về 1 đứa con khác của Đường Ân, thì mọi chuyện sẽ thế nào nhỉ?"



Sầm Hạ ngẩn người, cúi đầu nói: "Cô ta sẽ cho chị sao?"



"Chị mua còn không được hả?" Dương Đan Ni đột nhiên nói ra 1 câu như vậy.






Chương 867:





Sầm Hạ giật mình nhìn Dương Đan Ni, không ngờ rằng chuyện như vậy mà chị ta cũng nói được.



Dương Đan Ni dương cổ lên, giống như là 1 con Khổng Tước cao ngạo nhìn về phía Đông Phương Yên "Đan Ni hội đang có lãi, bây giờ có trả bao nhiêu tiền thì cũng không có vấn đề gì!"



Sầm Hạ méo miệng, đem đầu quay sang bên cạnh. Cô cảm thấy cho dù Đông Phương Yên không thích đứa bé này, thì cũng sẽ không bán cho loại người như Dương Đan Ni.



Hai người vẫn còn đang nhỏ giọng nói chuyện nhưng mà Đông Phương Yên đã dừng động tác của mình lại rồi đi về phía phòng của cô.



Lúc này, trong động đá vôi trên Cửu Long Tuyết Sơn, Đường Ân cởi sạch quần áo của mình, hít sâu 1 hơi rồi nhảy vào trong hồ nước.



Trong hồ nước này, tất cả đều là ngàn năm thạch nhũ, cái này đối với việc tu luyện của Đường Ân thì có lợi ích rất lớn.



Sau khi tiến vào trong hồ nước, Đường Ân bắt đầu vận chuyển công pháp « Tiên Thần Lục ». Khi anh đánh nhau với Triệu Du, anh có thể cảm thấy được thực lực của Triệu Du mạnh mẽ hơn mình không biết bao nhiêu lần.



Loại thực lực đó là do cảnh giới của bà ta cao hơn, lúc trước Đường Ân bước vào cảnh giới Hoá Thần, thực lực mặc dù tăng mạnh nhưng muốn tăng thêm 1 acnhr giới nữa thì lại không có chút manh mối nào.



Nếu như không vượt qua được cảnh giới hiện tại thì Đường Ân không thể nào chống lại Triệu Du được, nên cho dù anh phục hồi hoàn toàn thì vẫn không phải là đối thủ của Triệu Du. Việc cần làm bây giờ là phải tăng cao thực lực, tăng cao cảnh giới của mình.



Nhưng mà chuyện nâng cao cảnh giới này, thực sự rất khó khăn.



Thạch nhũ trong đầm nước liền sôi trào lên, bốc lên từng đợt bọt khí sau khi Đường Ân vận hành công pháp của mình.



Đường Ân nhắm lại mắt lại, nằm ở trong đó bắt đầu tự tu luyện 1 tuầ.



Lúc này, ở Bắc Kinh lại nhấc lên 1 con sóng lớn.



Tin tức về con trai trưởng Từ gia, Từ Tân chết thảm đã truyền đến Bắc Kinh, việc này khiến người của Từ gia vô cùng chấn động.



Sau khi Từ Vĩ nghe được tin tức, cả người lập tức ngẩn ra, sừng sờ ngồi trên ghế sofa 1 hồi, hắn có thể nghe được tiếng của Triệu Nhị nhưng vẫn không hề có động tĩnh gì.



"Con của anh chết rồi mà anh vẫn còn thờ ơ ngồi ở đây à?...."



Triệu Nhị thoá mạ một câu sau đó chỉ vào Từ Vĩ, nước mắt trong khoé mắt cũng không kiềm chế lại được "Anh có òn tính người hay không? Anh có còn là cha nữa hay không? Con trai mình chết rồi mà anh lại không có biện pháp gì sao? Đường gia thì có cái gì đặc biệt chứ? Chẳng lẽ anh lại bó tay chịu đựng ở đây sao? Nếu anh không có gan liều mạng với Đường gia thì tôi lập tức đi liều mạng cùng với bọn hắn!"



Từ Vĩ lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi rồi nói "Không phải là chuyện liều mạng!"



"Không phải liệu mạng thì làm gì? Anh là cái đồ không có tình cảm, sao lúc trước tôi lại mù mắt lấy 1 người như anh chứ? " Triệu Nhị giận dữ, "Triệu gia chúng ta đã giúp gia đình các anh quật khởi trong nhiều năm qua, nhưng kết quả là ngay cả con mình cũng không bảo vệ được sao? Nếu lúc trước chúng ta giúp 1 con chó quật khởi thì nó cũng mạnh hơn anh bây giờ nhiều!"



Từ Vĩ ngẩn người, sắc mặt có chút đỏ lên, trong lúc nhất thời cũng không dám phản bác lại.



"Triệu gia phái người đưa tin đến, để anh toàn lực chèn ép Đường gia, cuối cùng thì anh có làm hay không? " Triệu Nhị kêu to.



"Làm, đương nhiên muốn làm!" Từ Vĩ đứng lên, có chút tức giận đi ra ngoài cửa, " Cô ở đây chờ tin tức của tôi đi, tôi sẽ đi tìm người, nhất định không thể để cho Đường gia cảm thấy tốt được!"



Triệu Nhị nghe được vậy liền khóc rống lên, cô xông vào phòng của mình rồi gọi điện thoại cho người trên Vương Ốc Sơn.



Lúc này, việc quan trọng nhất là tìm được Đường Ân, nếu không thì thấy được Đường Ân thì có làm cái gì cũng không tốt được. Triệu Nhị hiểu rõ được điều này cho nên mới để Từ Vĩ đi tìm tung tích của Đường Ân rồi tự mình báo tin tức cho người của Vương Ốc Sơn.



Trong thời gian dài như thế, Triệu Nhị cũng xem như có chút hiểu rõ Đường gia, cô biết Dương Hồng Lâm và Hàn Thất Lục đều là người phụ trách của Đường gia. Nếu bây giờ tìm không thấy Đường Ân thì giết người của 2 nhà này cho hả giận.



Khi Từ gia động thủ thì Đường gia cũng nhận được tin tức.



Đường Kiến Quốc đứng ở trên Đường Đảo nhìn sóng biển mạnh mẽ ở phía xa, nhíu mày lại.



Chu Ninh đặt tài liệu trên tay xuống, bắt chéo chân lên rồi nói: " Sau khi Đường Ân bị đánh bại trên Vương Ốc Sơn liền mất đi tung tích!"



"Anh nghe nói rồi!" Đường Kiến Quốc nói khẽ.



"Anh không định làm gì sao?" Chu Ninh nhướng mày. Cách tiếp cận hiện tại của cô ấy thực ra không khác gì Triệu Nhị, chỉ khác là bản thân Chu Ninh có năng lượng rất mạnh. Nếu như Đường Kiến Quốc không làm thì Chu Ninh lập tức sẽ làm.



"Làm, khẳng định là muốn làm. . ." Đường Kiến Quốc đứng lên, ánh mắt nhìn về phía mặt biển, "Đã đến giờ chơi rồi cho nên, Đường Kiến Quốc này sẽ không thu mình lại nữa! Một cái Từ gia mà thôi, Đường Kiến Quốc này còn không để vào mắt!"



Chu Ninh gật đầu, "Đi thôi, máy bay đã chuẩn bị sẵn sàng cho anh rồi, lát nữa em sẽ mang theo Viên Chi Am cùng Kỷ Du Du đến chỗ của Hàn Thất Lục ở Thượng Hải, Dương Hồng Lâm giao cho anh, không có vấn đề gì chứ?"



"Em đang nghi ngờ năng lực của anh sao?" Đường Kiến Quốc có chút không vui.



Chu Ninh cười một tiếng rồi đứng dậy đi về phía biệt thự của mình.



Sau khi Đường gia được Đường Kiến Quốc cải tổ lại thìđã bước đầu hình thành thế lực của mình, lần này cùng Từ gia lấy cứng đối cứng, cũng chính là lần đầu tiên Đường Kiến Quốc lái con tàu chiến Đường gia này, sau đó sẽ chinh chiến với các gia tộc khác.



2 bên đều đã chuẩn bị tốt cho đối phương, không ai muốn lưu thủ lại chút nào.



Hai máy bay tư nhân phòng lên trời xanh, người của Đường gia chạy đến Thượng Hải và Bắc Kinh, dường như họ đang giơ ra nanh vuốt của mình.



Ở thời điểm này, Trung Quốc đương nhiên cũng nắm được tin tức.



Vương Lão ngồi trong phòng làm việc, đặt tài liệu trong tay xuống, khẽ thở dài nói "Cái đám rùa con này, thích giày vò bộ xương già này của lão tử như thế sao? Sớm muộn gì thì ta cũng bị các ngươi giày vò cho chết mất!"



Hoàng Đình đứng ở một bên, im lặng không nói gì. Hắn biết lúc này là thời điểm mình cần giữ im lặng, không cần đưa ra bất cứ đề nghị nào.



"Đường Ân bây giờ đang ở đâu?" Vương Lão ngẩng đầu dò hỏi.



"Trên Cửu Long Tuyết Sơn. . ." Hoàng Đình trả lời.



"Tên nhóc này lại tìm tới đó ao!" Vương Lão hừ lạnh, thong thả đi đi lại lại tại chỗ, "Tình hình hiện tại của Từ gia thế nào rồi?"



"Từ gia đã động thủ, Dương Hồng Lâm hẳn là chống đỡ không nổi, đoán chừng buổi tối hôm nay sẽ bắt đầu, khả năng cao là tất cả các công ty của ông ta sẽ phải dừng sản xuất lại. . . Mặt khác, Từ gia mặc dù không thể nhúng tay vào đội hành động đặc biệt nhưng mà đào ra tin tức của Đường Ân thì cũng không phải là việc khó!" Hoàng Đình hồi đáp.



"Ừm. . ." Vương Lão gật đầu, cảm giác lông mày có chút nhảy lên, "Ngươi mang theo người đi tới chỗ của Dương Hồng Lâm đi, ở nơi đó quần quần với đám người của Từ gia trước, chuyện còn lại cứ giao cho ta!"



" Đường Kiến Quốc kia tối nay. . ." Hoàng Đình chần chờ nhìn Vương Lão, hắn biết tối nay Đường Kiến Quốc liền sẽ tới nơi này.






Chương 868:







"Tối đến, ta sẽ đi đón Đường Kiến Quốc!" Vương Lão nói khẽ.



"Ngài đi sao?" Hoàng Đình giật mình, phải biết thân phận của Vương Lão gì chứ?



"Ta không đi đón hắn thì hắn sẽ cho ta cái vố gì ta còn không biết nữa!" Vương Lão hừ lạnh một tiếng rồi khoát tay, "Ngươi đi xuống trước đi, trước tiên là đem người của Từ gia ngăn chặn, cho Dương Hồng Lâm thở 1 chút!"



"Vâng!" Hoàng Đình gật đầu, quay người đi ra khỏi văn phòng của Vương Lão.



Đêm đó, máy bay của Đường Kiến Quốc chậm rãi đáp xuống sân bay Bắc Kinh.



Những người tới đây nghênh đón, ngoại trừ Dương Hồng Lâm thì có có đám người của Vương Lão ở phía xa xa nữa.



Vương Lão đứng trong gió lạnh, theo sau là một đoàn người, sau khi nhìn máy bay hạ cánh thì mới chậm rãi tiến vào bên trong.



Cửa cabin mở ra, Đường Kiến Quốc từ trên máy bay đi xuống.



Dương Hồng Lâm nghiêm túc đứng tại chỗ, không hề bước về phía trước vì ông ấy biết rằng, lúc này không phải là thời điểm để ông bước lên.



Đường Kiến Quốc mặc áo khoác đen, mang theo bốn năm tên Long Doanh, sau khi xuống máy bay thì gật đầu với Dương Hồng Lâm 1 cái rồi quay người đi tới chỗ của Vương Lão.



"Để Vương Lão tới đây đón, ta thực sự cảm thấy áy náy quá!"



"Bớt lắm mồm đi!" Vương Lão trừng mắt nhìn Đường Kiến Quốc một cái, cười lạnh nói: "Nếu ta không đến đây, người vừa xuống máy bay liền náo loạn lên đúng không?"



"Sao có thể chứ?" Đường Kiến Quốc cười, sau đó nhanh đi hai bước, đi đến trước cửa xe rồi giúp Vương Lão kéo cửa xe ra, "Vương Lão, ta từ nhỏ tới lớn là người luôn trung thực, cái này ngươi biết mà. . ."



"Hừ. . ." Vương Lão hừ lạnh, ngồi vào xe.



Đường Kiến Quốc cũng đi vào từ bên khác rồi lấy ra một điếu xi gà từ trong ngực sau đó châm lửa lên "Vương Lão, đừng có xem thường ta chứ. . ."



"Làm gì? sao ngươi không tự mình hút đi?" Vương Lão nhìn Đường Kiến Quốc.



Đường Kiến Quốc xấu hổ cười một tiếng, "Món quà này ta đưa cho người, không có chút ảnh hưởng nào sao?!"



"Bớt nói nhảm đi!" Vương Lão rút 1 điếu từ trên tay Đường Kiến Quốc rồi châm lửa "Ta phải cùng ngươi nói 1 chút trước, mặc dù không phải đem ngươi đè xuống nhưng ngươi cũng ngoan ngoãn 1 chút đi! Từ gia chịu thiệt thòi như thế, con trai chết, lửa giận của họ cũng cần phát tiết 1 chút chứ!"



"Làm sao? Bọn hắn muốn cắn ta 1 phát liền bị ta đạp đi, bây giờ ta lại là người có lỗi sao? Cái này còn gì là đạo lý chứ?" Đường Kiến Quốc hừ lạnh, vẻ mặt bất mãn nói "Hơn nữa, chuyện này không phải là ngươi nói ta làm sao?"



"Lão tử nói ngươi làm lúc nào?" Vương Lão chặn lời nói của Đường Kiến Quốc lại rồi tức giận.



"Không phải ngươi nói ta xử lý đám bí ẩn thế gia rồi sau đó xử lý Từ gia sao?" Đường Kiến Quốc lớn tiếng chất vấn.



"Mẹ nó, ngươi nói nhỏ 1 chút!" Vương Lão bịt miệng Đường Kiến Quốc, mặc dù đây là trong xe của mình nhưng Vương Lão cũng không thể chủ quan được "Nhóc con, ngươi muốn lừa gạt ta sao?"



"Ta không có ý định lừa gạt ngươi!" Đường Kiến Quốc xin lỗi cười một tiếng, sau đó đảo mắt 1 vòng rồi nói " Ta không phải là đang giải quyết vấn đề sao? Vậy thì muốn làm gì Từ gia thì cứ nói đi….Ta giải quyết xong việc Châu Phi rồi, Đường gia cũng dọn dẹp xong gần hết rồi, hai người chúng ta so chiêu với Từ gia một chút!"



"Ai là hai người cùng với ngươi?" Vương Lão trừng mắt nhìn Đường Kiến Quốc, lạnh lùng nói: "Đường Kiến Quốc, ta cảnh cáo ngươi, chuyện này ta đã nhúng tay, cho nên không thể để cho 2 nhà các ngươi đánh nhau tới chết được! Nếu xảy ra chuyện lớn gì thì chẳng có lợi gì cho chúng ta cả!"



"Ngươi không muốn xử lý Từ gia nữa sao?" Ánh mắt Đường Kiến Quốc nhìn Vương Lão giống như có chút ghét bỏ "Thế nào? Ngươi nhát gan, nước tiểu nhiều còn cái kia teo đi rồi sao?"



Sắc mặt Vương Lão có chút xám xanh, "Cái đồ khốn nạn nhà ngươi! Mẹ nó, đừng có mà giả bộ hồ đồ ở đây! Lão tử muốn đối phó với đám bí ẩn thế gia chứ không phải là muốn đối phó Từ gia! Sau khi bí ẩn thế gia bị diệt trừ thì Từ gia tự nhiên cũng sẽ ngoan ngoãn hơn thôi, chứ không phải giống như bây giờ, để ngươi đi so tài cùng với bọn hắn, ngươi có biết hay không?"



"Biết! Biết!" Đường Kiến Quốc cười toét miệng, vừa cười vừa nói: "Không phải là ngươi muốn xử lý người chống lưng của bọn hắn sau đó dùng cách đun nước sôi nấu ếch sao, từng chút một xâm chiếm Từ gia sao? Xét về hiểm ác thì lão già ngươi mới là người hiểm ác, muốn chơi trò rút củi dưới đáy nồi! Ta chỉ là kẻ thô bạo mà thôi, chỉ biết dùng 2 bàn tay trần đi xử lý, có mờ ám giống lão già như ngươi đâu…. ." (Nước sôi nấu ếch: câu chuyện ếch và nước sôi nhé mọi người, đại khái là dàn dần sẽ bị đào thải ấy)



"Phi. . ." Vương Lão suýt nữa nhổ nước miếng lên người Đường Kiến Quốc "Cái đồ mồm chó nhả không ra ngà voi này, ngươi là tên khốn nạn!"



"Đúng đúng đúng! Ta chính là tên khốn nạn!" Đường Kiến Quốc cười hắc hắc, không thèm để ý chút nào, anh xích người tới gần rồi nói nhỏ: "Nếu như ta len lén động thủ, ngươi xem một chút. . ."



"Len lén động thủ cũng không được! Ngoan ngoãn nằm im cho ta, nếu ai dám động thủ, lão tử là người đầu tiên bắt hắn lại!" Vương lão nổi giận, mục đích hắn đi đến đây, chính là muốn để Đường Kiến Quốc ngoan ngoãn một chút.



Chuyện của Từ gia, Vương Lão sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đi giải quyết, dù là xoa dịu hay xin lỗi thì cũng phải cho đối phương một lời giải thích. Chuyện chân chính để Vương Lão lo lắng vẫn là đám bí ẩn thế gia kia, Từ gia thì không thèm để ý đến.



Đường Kiến Quốc gượng cười, không nói gì, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa xe.



"Mấy ngày nay ngươi ở lại trong nhà khách cho ta, không có mệnh lệnh của ta thì không được phép đi, cũng không thể đi đâu được!"



Lúc xe chuẩn bị rời khỏi khách sạn, Vương Lão lạnh lùng nói: "Kiến Quốc, đừng ghét Vương Lão này, bây giờ là lúc tập trung vào tình hình chung! Từ gia mặc dù ương ngạnh một chút nhưng vẫn còn có chút tác dụng đối với thương hội! Ta không muốn chúng ta đánh nhau, nếu làm như vậy thì không phải là sẽ tạo lợi thế cho đám người nước ngoài sao?"



"Ừm. . . Nghe vua nói một buổi hơn hẳn đọc sách mười năm mà!" Đường Kiến Quốc gượng cười một tiếng, "Nhưng ta cũng phải nói, ta không động thủ thì hắn tốt nhất cũng đừng động thủ! Nếu hắn dám động thủ, ta sẽ không nhịn hắn nữa…!"



Vương Lão nghe vậy, đáy lòng trầm mặc một chút rồi nhẹ nhàng thở dài. Đường Kiến Quốc nói không sai, mặc dù hắn đem tấm mặt mo của mình ra thì có thể làm cho Đường gia an phận 1 chút nhưng Đường gia tuyệt đối sẽ không bị đánh được! Nếu Từ gia thực sự làm chuyện gì hại Đường gia, Đường Kiến Quốc tất nhiên sẽ muốn đi lên chống trả lại!



"Ngươi an phận là được rồi!" Vương Lão vuốt vuốt lông mày của mình.



"Không có vấn đề!" Đường Kiến Quốc cười một tiếng, thấy xe dừng lại liền chào Vương Lão rồi đẩy cửa xuống xe.



Đứng ở trước cửa nhà khách quốc gia, Đường Kiến Quốc nhếch miệng cười rồi cáo biệt Vương Lão một lần nữa, mà lúc này Dương Hồng Lâm cũng chạy tới, mang theo 1 đám người phía sau rồi đến bên cạnh Đường Kiến Quốc, "Gia chủ, lúc nào thì chúng ta động thủ?"



"Động thủ? Động thủ cái gì?" Đường Kiến Quốc ngẩn người, trừng mắt nhìn Dương Hồng Lâm, "Ông đang suy nghĩ chuyện gì đấy? Tôi tới đây vì chuyện gì chẳng nhẽ ông không biết sao? Tôi tới đây là để bàn chuyện hôn sự với Vương Lão…. . ."



"Chuyện hôn sự? Chuyện hôn sự của ai?" Dương Hồng Lâm ngây người, không biết Đường Kiến Quốc đang nói cái gì.






Chương 869:





"Đương nhiên là hôn sự của Đường Ân!" Đường Kiến Quốc cười cười, vỗ vỗ Dương Hồng Lâm bả vai, "Ông không biết tôi vừa rồi ở trên xe Vương Lão trao đổi sao…. Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, tôi có con trai, Vương Lão lại có con gái. . ."



Dương Hồng Lâm sững sờ tại chỗ, Đường Ân không phải có hôn ước rồi sao? Tại sao bây giờ lại là cháu gái của Vương Lão thế?



"Đi thôi, về trước đi!" Đường Kiến Quốc quay người đi vào bên trong nhà khách.



Dương Hồng Lâm lo lắng đi theo phía sau, hiện tại ông ấy đang rất vội, rốt cuộc thì tới bây giờ vẫn chưa có tin tức gì về con gái quý giá của mình, làm sao có thể không vội được chứ? Chỉ bất quá Đường Kiến Quốc lại im lặng không nói gì khiến cho Dương Hồng Lâm hết sức lo lắng.



Khi Đường Kiến Quốc bước vào nhà khách, điện thoại của Hoàng Đình rung lên, anh nhìn thông tin trên đó, vẻ mặt liền trở nên phức tạp..



"Làm sao rồi? Hắn lại quậy chuyện gì sao?" Vương Lão nhướng mày, vẻ mặt đằng đằng sát khí..



" Không phải ... chỉ là ... chỉ là ..." Hoàng Đình nhất thời không biết nên nói gì.



"Chỉ là cái gì?" Vương Lão có chút mất kiên nhẫn.



Hoàng Đình nhỏ giọng nói: "Vừa rồi Đường Kiến Quốc ở cửa trước của nhà khách nói với những người bên cạnh anh ta rằng, anh ta tới đây là để bàn chuyện hôn sự với ngài. Anh ta có con trai còn ngài thì có chái gái. . ."



"Vớ vẩn!" Vương Lão tức giận đập 1 cái lên mặt bàn, trong lòng không khỏi có chút tức giận "Hắn. . . Hắn. . . Quay xe, lão tử muốn diệt hắn!"



"Vương Lão!" Hoàng Đình vội vàng gọi một tiếng.



Vương Lão tức giận kéo cửa kính xe xuống, chửi ầm lên, "Đường Kiến Quốc, định mệnh cái tên vương bán đản này. . . Cháu gái của lão tử mới mới mười hai tuổi! Mới mười hai tuổi thôi!"



"Vương Lão!" Hoàng Đình nhìn Vương Lão đang chửi ầm lên, trong lòng có chút rung động, anh đã hầ hạ lão nhân gia này nhiều năm qua nhưng đây là lần đầu tiên thấy ông lão này hoảng đến vậy.



Vương Lão tức giận, sắc mặt biến đổi không ngừng.



"Ngài còn muốn quay xe lại sao?" Hoàng Đình nhẹ giọng hỏi 1 chút.



"Không cần quay xe lại nữa, trở về!" sắc mặt Vương Lão tái xanh, tức giận mắng một câu, "Tên vương bát đản này không còn muốn mặt mũi nữa, hắn cứ phải bám dính vào ta!"



Hoàng Đình ở một bên nghe được, trong nội tâm có chút thở dài nhưng vẫn nể phục Đường Kiến Quốc. Tính tình của Vương Lão này đã bị Đường Kiến Quốc đoán được, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, Đường Kiến Quốc có lẽ hiểu rõ hơn ai hết.



Chuyện bàn việc hôn sự này vừa lúc có thể để Vương Lão đứng ngồi không yên, cũng sẽ không tìm anh ta làm phiền nữa.



Cao nhân là thế nào chứ?



Đây mới chính là cao nhân! Vương Lão ăn phải cục tức này chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất vẫn là Từ gia nghĩ như thế nào? Đường Kiến Quốc sau khi đến đây liền lập muốn thông gia với ông ấy, cái này khiến Từ gia có thể không hiểu nhầm được sao?



Lúc này, Từ gia đúng là đang hiểu nhầm.



Khi Từ Vĩ tiếp nhận được tin tức này, sắc mặt tràn đầy u ám. Đường gia vốn là khó đối phó, hiện tại còn dính vào cái lão cáo già họ Vương kia, chuyện này khiến Từ gia phải đối phó như thế nào chứ?



"Chẳng lẽ con trai của tôi liền chết oan uổng sao?" Triệu Nhị rơi lệ, vừa khóc vừa nói: "Từ Vĩ, nếu anh không báo thù cho con trai tôi, bây giờ tôi sẽ ly hôn với anh!"



Từ Vĩ ngẩng đầu hít sâu một hơi, đứng lên chuẩn bị đi ra bên ngoài.



"Anh định làm gì?" Triệu Nhị đột nhiên giận, "Anh chỉ biết trốn tránh, còn biết làm gì nữa? Người ta đều đè đầu cưỡi cổ anh rồi, anh còn giả bộ như không có chuyện gì? Sao anh lại có thể phế vật như vậy chứ?"



"Cô không phải là phế vậy thì cô đi đi!" Từ Vĩ rống lớn một tiếng.



Triệu Nhị sửng sốt một chút rồi trợn to hai mắt "Anh, anh dám to tiếng với tôi sao? Từ Vĩ, anh định làm loạn phải không? Con trai của anh chết rồi, anh không nghĩ cách báo thù mà ở nhà to tiếng với tôi sao?"



Sắc mặt Từ Vĩ tái xanh, vội vàng đi ra ngoài cửa. Hắn cùng Triệu Nhị lấy nhau đã được nhiều năm, hoàn toàn chính xác là chưa bao giờ to tiếng với Triệu Nhị, cái này một phần là do Triệu Nhị là người của Triệu gia, một cái khác là bởi vì hắn không muốn so đo mấy chuyện đó.



Hiện tại Triệu Nhị nói càng ngày càng quá đang, Từ Vĩ cũng không chịu đựng nổi nữa.



Cốc cốc cốc. . .



Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.


Từ Vĩ sững sờ một lúc thì thấy một cô gái chừng hai mươi tuổi bước vào. Đây là thư ký của Từ Vĩ, người phụ trách một phần công việc bàn bạc của Từ Vĩ vào ngày thường, cũng có thể xem là người tâm phúc của Từ Vĩ.



"Ông chủ. . . Vừa rồi có tin tức truyền tới!"



"Tin tức gì?" Từ Vĩ lười để ý đến, bắt đầu vào thẳng vấn đề.



"Người của thương hội hỏi ngài, đối với hạng mục Bích Phù Nguyên kia, ngài có ý kiến gì không?" Thư ký dò hỏi.



Từ Vĩ sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi dừng lại rồi đột nhiên trở nên im lặng.



Chuyện này nghĩa là sao chứ? trong nội tâm Từ Vĩ vẫn luôn rõ ràng, chuyện này hỏi hắn có ý kiến gì không chỉ là muốn nói trước cho hắn biết, có lẽ hạng mục kia sẽ muốn giao đến tay của Từ gia.



Tín hiệu này quá rõ ràng và trực tiếp, nó được coi là sự an ủi tốt nhất cho anh ta.



"Ông chủ?"



Nữ thư ký nhìn Từ Vĩ không nói gì, lập tức hỏi thăm một tiếng, "Ngài nói xem. . . Tôi nên trả lời như thế nào?"



"Nói cho bọn họ rằng tối nay tôi sẽ nộp 1 văn bản lên, khi đó thì tôi sẽ nói ra ý kiến của mình!" Từ Vĩ xua tay, xoay người bước vào nhà.



"Vâng!" Nữ thư ký gật đầu, xoay người bước ra ngoài..



Từ Vĩ đi thẳng về phòng khách, nhìn Triệu Nhị vẫn còn ngồi khóc lóc trên sofa, anh ta liền xoay người đi lên cầu thang rồi sau đó đi vào phòng làm việc của mình.



Ngồi trong pòng làm việc, Từ Vĩ châm thuốc rồi ngây người nhìn chiếc bàn trống rỗng, tâm trạng trở nên rất phức tạp.



Tiếng khóc của Triệu Nhị thỉnh thoảng vẫn truyền đến, Từ Vĩ dường như đang phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn của chính mình. Nếu như lựa chọn nộp văn bản lên thì vấn đề này đã kết thúc. Anh ta cũng không cần truy cứu cái chết của con trai mình nữa. Nếu mốn truy cứu cái chết của con trai mình thì cho dù ông ta có nộp văn bản lên thì cũng vô nghĩa, dự án đó sẽ không bao giờ rơi vào tay Từ gia.



Một đêm này, Từ Vĩ đứng giữa 1 cuộc đấu tranh tâm lý rất lớn.



Đang đấu tranh tâm lý không chỉ có Từ Vĩ mà còn có người của Hàn gia nữa.



Khi Đường Kiến Quốc đến Bắc Kinh thì cùng lúc đó, Chu Ninh cũng đáp máy bay xuống Thượng Hải. Hàn Thất Lục mang theo nhiều người của Hàn gia tiến vào sân bay Thượng Hải để ngênh đón Chu Ninh.



Đoàn người đi thẳng tới trang viên của Đường gia ở Thượng Hải, Hàn Thất Lục mới chào tạm biệt rồi lên xe của mình.



"Hàn Phi đã lợi dụng lúc Hàn Thất Lục đi đón người ở sân bay, len lén tiến vào phòng làm việc của cô ấy. . ."



Hàn Thất Lục nghe thư ký nói, nhẹ nhàng nắm mắt lại, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.



"Cô thực sự định làm như vậy sao?" Nữ thư ký dò hỏi.



Hàn Thất Lục nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi chỉ biết là nên nghe lời dì của mình thôi, nhất định phải đi theo thiếu gia. . ."



Nữ thư ký im lặng, cúi đầu không nói gì.



"Động thủ đi, nếu đây là lựa chọn của Hàn Phi thì để Hàn Phi nếm thử 1 chút hậu quả của việc bị phản bội đi!" Hàn Thất Lục trầm mặc, khẽ thở dài nói "Lái xe đi. . ."






Chương 870:





"Vâng!"



Nữ thư ký gật đầu rồi ra lệnh cho đoàn xe, cả đội chậm rãi xuất phát.



Lúc này, Hàn Phi đã rời khỏi tòa nhà của Hàn gia, chạy nhanh ra ngoài rồi hào hững lên xe của Từ Mỹ Hân.



"Đã lấy được chưa?" Từ Mỹ Hân nhìn dáng vẻ của Hàn Phi, trong lòng dâng lên một tia vui sướng.



"Đã lấy được!" Hàn Phi đem đồ trên tay ném ra trong xe rồi ôm hôn Từ Mỹ Hân.



Từ Mỹ Hân cứng đờ, hai tay định đẩy Hàn Phi ra, nhưng nghĩ Hàn Phi vừa rồi đã làm chuyện lớn như vậy, cô lại đưa tay xuống.



Sau khi hai người hôn nhau nồng nhiệt trong xe một lúc, Hàn Phi hài lòng buông Từ Mỹ Hân ra, con mắt sáng lên nói: "Mỹ Hân, khi nào thì em có thể giúp anh giải quyết những chuyện này? Anh tính tối mai sẽ tập hợp tất cả mọi người của Hàn gia lại, sau đó tổ chức 1 cuộc họp gia đình rồi chơi bài ngửa luôn!"



"Ngày mai? Chơi bài ngửa?" Từ Mỹ Hân sững sờ một lúc, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, dường như cảm thấy ngày mai cũng không có vấn đề gì.



"Đúng, ngày mai! Chúng ta sẽ chơi bài ngửa vào ngày mai! Em giúp anh làm chuyện lớn như vậy, anh còn muốn che giấu làm gì chứ? Em chính là đại anh hùng của Hàn gia chúng ta. Bọn anh không thể để những việc em làm trở thành vô ích được, nhất định phải cho em công lao lớn nhất!" Hàn Phi nói kích động.



"Đều là chuyện nhỏ thôi, anh đưa em về trước đi, em sẽ tìm người giải quyết chuyện này cho anh!" Từ Mỹ Hân mỉm cười, không nói thêm gì.



"Được!" Hàn Phi gật đầu, trực tiếp khởi động xe.



Xa xa, Hàn Thất Lục dừng xe nhìn Hàn Phi rời đi, khẽ thở dài rồi cũng không nói thêm gì.



Sự việc này không gây nguy hiểm gì cho Hàn gia, những tư liệu mà Hàn Phi lấy đi cũng không liên quan gì đến Hàn gia cả.



Mặc dù hầu hết những người trong kinh doanh vẫn sẽ có chút vấn đề nhưng mà Hàn gia thì lại không có. Một năm trước đó, khi Đường gia đưa tin về việc xếp hàng, Hàn Kỳ đã xỷ lý hết tất cả mọi chuyện, Hàn Kỳ làm như vậy vì sợ sẽ có 1 ngày xuất hiện chuyện thế này.



"Đi thôi!"



Hàn Thất Lục lắc đầu và đi về phía văn phòng của mình. Hiện tại cô càng hiểu rõ tại sao Hàn Kỳ lúc đó lại thích ở trong phòng làm việc, tại sao lúc nào cũng thích rót một ly rượu đỏ, vừa nhìn phong cảnh toàn thành phố Thượng Hải, vừa tự mình uống cạn.



Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Du lại một lần nữa ngồi xuống trong sân.



Triệu Nham Tùng quỳ rạp xuống trước mặt Triệu Du, dập đầu sát đất rồi có chút run rẩy nói: "Lão tổ, Đường Ân kia quá mức láu cá, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì. . ."



"Triệu Thanh thì sao?" Triệu Du lạnh giọng dò hỏi.



"Triệu Thanh. . ." sắc mặt Triệu Nham Tùng đại biến, "Triệu Thanh cũng không có tin tức gì!"



"Tự phạt đi!" Triệu Du đạm mạc mở miệng.



Triệu Nham Tùng biến sắc, vội vàng ngẩng đầu lên, "Lão tổ, ta nhất định sẽ tìm kiếm giúp ngài, cho ta 3 ngày thôi. . . cho ta 3 ngày, ta nhất định sẽ đưa tin tức tới cho lão tổ!"



"Ta để ngươi tự phạt, ngươi bị điếc hay sao?" Triệu Du lạnh lùng trừng mắt.



Triệu Nham Tùng rùng mình một cái, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi khó tin. Gia quy của Triệu gia luôn luôn cực kì nghiêm ngặt, Triệu Nham Tùng là gia chủ, không ai có thể áp đặt gia quy với ông ta nhưng lại có thể tự phạt.



"Nhanh lên!" Triệu Du nghiêm nghị quát lớn.



"Vâng. . ." Triệu Nham Tùng chậm rãi dập đầu, hai tay khẽ run, đứng dậy lùi ra ngoài.



Dương Đan Ni ở bên cạnh thấy như vậy liền lập tức hoảng sợ, lén lút nhìn Triệu Du 1 cái, cô sợ hãi nghĩ lại sự lười biếng của mình mấy ngày nay.



Dương Đan Ni đã hiểu rõ, trước mặt Triệu Du mấy ngày này, nhất định phải biểu hiện thật tốt và luyện tập thật tốt, nếu không thì thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.



"A. . ."



Lúc này, bên ngoài vang lên 1 tiếng hét thê lương. Tiếng hét này vang vọng toàn bộ Vương thôn, rất lâu sau vẫn không hề mất đi.



Người trong thôn đều câm như hến, sợ hãi không dám nhìn chút nào.



Triệu gia tự phạt chính là tự thân phế bỏ đi ba đại huyệt trên cơ thể mình. Sau khi phế bỏ đi 3 đại huyệt này, cảnh giới của Triệu Nham Tùng sẽ bị giảm xuống thê thảm, sau này không thể đi lên cảnh giới Hoá Thần được nữa.



Đây vẫn chỉ là tự phạt, nếu còn tiếp tục làm việc bất lợi, Triệu Du tự mình ra tay thì chính là phế bỏ luôn đan điền của Triệu Nham Tùng. Đến lúc đó, Triệu Nham Tùng triệt để trở thành phế nhân, cả đời này sẽ không làm gì được nữa.



Triệu Du đứng dậy, xoay người bước vào phòng, vừa đi vừa nói với Dương Đan Ni: "Chuẩn bị đi, nếu ngày mai vẫn không có tin tức nữa thì cùng ta xuống núi đi diệt Đường gia. . ."



"Vâng!"



Dương Đan Ni run lên, sợ tới mức suýt chút nữa là hét lên. Nghĩ tới việc một lão ma đầu như bà ta mà giết tới Đường gia thì không còn gì để nói nữa.



Nhìn Triệu Du đi vào phòng, Dương Đan Ni liền quay người chạy về phòng của mình, cô nhìn thấy Sầm Hạ cũng đang tràn đầy hoảng sợ.



Những gì mà Triệu Du đã nói với Dương Đan Ni vừa rồi, Sầm Hạ liền ghé vào cửa sổ quan sát, những lời mà Triệu Du nói ra, dường như đều bị cô nghe thấy hết.



"Nếu giết tới Đường gia thì chị Du Du sẽ thế nào đây?" Sầm Hạ mở miệng nói, đôi mắt to tròn liền sụp xuống.



"Chị. . . chị cũng không biết!" Dương Đan Ni lo lắng đi loanh quanh trong phòng của mình.



"Chúng ta phải nghĩ biện pháp thông báo cho anh Đường Ân. . ." Sầm Hạ vừa nói vừa nghiêng đầu suy nghĩ.



Dương Đan Ni gật đầu liên tục, bởi vì cô biết, nếu như Đường gia xảy ra chuyện, Dương Hồng Lâm có thể cũng sẽ bị liên luỵ, Đan Ni hội cũng sẽ xảy ra vấn đề, lúc đó thì thực sự là 1 phản ứng dây chuyền rất lớn.



" Hiện tại trên núi không có thiết bị liên lạc, ngày mai chúng ta sẽ đi xuống núi rồi sau đó dựa theo hoàn cảnh mà hành động. . ."



Dương Đan Ni nghĩ một lúc lâu nhưng cũng không nghĩ ra được gì, cô đành nói ra 1 câu như vậy, nếu không thì cô cũng không biết nên làm thế nào.



Lúc này, Đông Phương Yên đã đẩy cửa bước vào trong sân.



Lạc viên này của Triệu gia rất lớn, tuy không có sông nước, tầng tầng đình đài như Giang Nam nhưng bao quát phần lớn phía bắc này.



Dương Đan Ni nhìn Đông Phương Yên ở phía xa, cô cắn môi, do dự không biết có nên nói chuyện này cho Đông Phương Yên biết hay không. Dù sao thì Đông Phương Yên cũng mang thai con của Đường Ân, chắc là cô ta cũng sẽ có chút tình cảm với Đường Ân chứ? Nhưng mà Dương Đan Ni cũng nhìn thấy, Đông Phương Yên có vẻ không quan tâm đến đứa con trong bụng lắm, bên trong ánh mắt cũng loé lên sự oán hận nữa.



"Nếu không. . . van xin cô ta đi?" Dương Đan Ni nhẹ giọng dò hỏi.



Sầm Hạ trợn mắt, "Chị đi thăm dò giọng điệu cô ta đi, nếu thất tốt thì chúng ta sẽ van xin cô ta!"



"Thăm dò thế nào được?" Dương Đan Ni có chút ngây thơ nhìn Sầm Hạ.



Sầm Hạ dậm chân, "Chị thật là ngốc! Chị đi hỏi xem cô ta có yêu anh Đường Ân hay không, nếu là yêu thì chúng ta chẳng phải là có biện pháp rồi sao?"



Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom