• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 876-880

Chương 876:





"Ta sẽ chết!" Vương Lão không thèm để ý chút nào nói ra "Có thể cả nhà ta cũng sẽ chết nhưng Triệu gia các ngươi thì sao? Ngươi nghĩ là sẽ còn lại nhiều người sao? Ta sợ rằng lúc đó chỉ còn lại mỗi mình ngươi mà thôi"



Triệu Du bộc phát sát ý mạnh mẽ, cánh tay cũng chậm rãi giơ lên.



Hoàng Đình lập tức biến sắc, tiến lên nửa bước rồi chặn trước người Vương Lão.



Bùm. . .



Một cỗ kình khí được ngưng tụ từ nội lực mạnh mẽ thổi bay ra ngoài xe, cơ thể Hoàng Đình lập tức bay ra ngoài như diều đứt dây vậy.



Phịch một tiếng, anh ta đã bay ra ngoài 6-7 mét.



Một vết máu trào ra từ khóe miệng của Hoàng Đình.



Sắc mặt của Vương Lão trầm xuống, nhẹ nhàng giơ tay mình lên giống như muốn hạ mệnh lệnh.



"Đi!"



Triệu Du thấp giọng nói một câu, trong ánh mắt tràn đầy căm hận mắt nhìn Vương Lão, sau đó nói với tài xế rồi quay lại sân bay.



Trong cuộc đối đầu này, tuy Vương Lão đã ngăn cản được Triệu Du, nhưng Triệu Du cũng đã ghi hận Vương Lão. Sau chuyện này, có thể Vương Lão sẽ phải đối mặt với áp lực lớn chưa từng có.



Dương Đan Ni trong xe sợ đến mức không dám nói nhiều, một mực ôm Sầm Hạ, mà Đông Phương Yên thì cũng ngẩng đầu lên rồi nhìn Vương Lão ở phía xa xa 1 chút.



Chiếc xe quay đầu lao nhanh về phía sân bay.



Vương Lão nhìn Triệu Du rời đi, trong lòng liền trở nên nặng nề.



"Vương Lão, thả bà ta đi như vậy sao?" Hoàng Đình đi tới, trong ánh mắt có chút không cam lòng.



"Nếu không thả bà ta đi thì chúng ta có thể làm gì được? Chúng ta trói chặt Triệu gia, thì mới khiến cho bà ta sợ ném chuột vỡ bình, loại người không coi trọng phép tắc này thật sự khiến người khác đau đầu!" Vương Lão nhẹ nhàng thở dài, bên trong ánh mắt có chút vô lực.



"Thả cô rời đi, sau này ngài cũng phải cẩn thận. . ." Hoàng Đình cúi đầu.



Vương Lão thở dài, "Người muốn giết ta cũng không phải chỉ có mỗi bà ta, có thêm bà ta thì cũng chỉ là thêm 1 người mà bớt đi bà ta thì cũng chỉ là bớt đi 1 người mà thôi!"


Vừa nói xong, Vương Lão xoay người rồi trở lại xe của mình.



Hoàng Đình im lặng hồi lâu, khẽ thở dài 1 tiếng, anh biết những người muốn giết Vương Lão kia, căn bản là không thể so sánh với Triệu Du được. Triệu Du chính là 1 con rắn độc, hơn nữa còn là 1 con rắn độc mạnh mẽ nhất. Nếu có người nào mà bà ta muốn giết thì không ai có thể ngăn cản lại được.



Điều duy nhất có thể làm bây giờ, chính là trông cậy vào Đường Ân, nếu Đường Ân có thể đánh bại Triệu Du thì tốt, nếu Đường Ân thất bại thì hậu quả kia thật không tưởng tượng nổi.



Vương Lão cùng đám người rời đi, các lính đặc công được bố trí 2 bên con đường này cũng bắt đầu rút lui.



Lúc này, trong xe Triệu Du, không khí im lặng tới đáng sợ.



Vốn tưởng rằng Triệu Du đi vào Bắc Kinh, là muốn giải quyết chuyện của Đường Ân, nhưng không ngờ ngay cả Bắc Kinh còn chưa bước vào được liền bị người của Thương hội đá bay ra ngoài.



Loại này sỉ nhục, Triệu Du làm sao có thể tiếp nhận được chứ?



Bầu không khí trong xe càng trở nên kỳ quái.



Lúc này, đoàn xe đã tới gần sân bay, mà ở trên sân bay Bắc Kinh, có một chiếc máy bay tư nhân cũng chậm rãi hạ cánh.



Chu Ninh đi ra khỏi máy bay rồi đi xuống cầu thang.



Phía sau Chu Ninh chính là Trang Tứ Nương cùng 1 đám vệ sĩ khác, họ bảo vệ Chu Ninh chặt chẽ hết mức có thể.



"Liên hệ Dương Hồng Lâm!"



Chu Ninh nhẹ giọng nói một câu rồi đi thẳng ra phía ngoài sân bay.



Cùng lúc đó, xe củaTriệu Du cùng mấy người khác cũng từ từ dừng lại.



Mấy tên vệ sĩ xuống xe rồi nhanh chóng mở cửa xe cho Triệu Du, sau đó làm dấu tay xin mời.



Triệu Du xuống xe, sắc mặt vẫn còn u ám, phía sau là Dương Đan Ni cùng Sầm Hạ, cuối cùng là Đông Phương Yên từ trong xe đi xuống.



Đoàn người này vừa mới xuống xe liền gặp Chu Ninh cũng vừa mới từ sân bay đi ra.



Trong chớp nhoáng này, Dương Đan Ni sợ tới mức trắng hết cả mặt, cô mở to 2 mắt của mình, cảm thấy hô hấp của mình cũng trở nên gấp gáp hơn.



"Ngươi làm sao thế?"



Triệu Du khẽ nhướng mày, bà ta đã phát hiện ra tình trạng của Dương Đan Ni, sau đó lạnh lùng quét qua gương mặt của Dương Đan Ni.



Dương Đan Ni giật mình một cái, vội vàng lớn tiếng nói: "Sư phụ, chắc người biết là nhà của đệ tử chính là ở nơi này, lúc này đệ tử không về nhà được, cũng không chào ba của mình được nên trong lòng có 1 chút khó chịu. . ."



Triệu Du vẫn lạnh lùng, xoay người đi về phía sân bay, vừa lúc đi ngang qua Chu Ninh.



Chu Ninh nhướng cao mày lên, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, dẫn một đám người đi từ trong ra ngoài, đi qua Dương Đan Ni vẫn không dùng lại. Cô đã phát hiện Dương Đan Ni, phát hiện Sầm Hạ, nhưng vẫn không dừng bước chân của mình.



"Dừng lại!"



Lúc này, Triệu Du đột nhiên dừng lại rồi quát lớn 1 tiếng.



Đông Phương Yên nhìn thoáng qua Chu Ninh, sắc mặt lập tức thay đổi! Cô nhận ra Chu Ninh, khi những người của bát đại thế gia xuống núi lần đầu, họ cũng đã bắt được Chu Ninh.



"Động thủ!" Chu Ninh trầm mặt, lập tức quát to một tiếng rồi rút ra 1 thanh dao găm từ trong ngực, trực tiếp đâm về phía Triệu Du.



Oan gia ngõ hẹp, nếu gặp nhau ở đây thì trước mắt là động thủ đã.



Lúc này, Trang Tứ Nương cùng đám vệ sĩ liền nhao nhao động thủ, giơ cổ tay vồ tới Triệu Du.



"Muốn chết!"



Triệu Du giận dữ, bà ta vừa bị Vương Lão chọc giận vẫn chưa phát tiết ra được, lúc này vậy mà lại gặp Chu Ninh ở đây.



Trong nháy mắt, Triệu Du đã giơ tay lên bắt lấy dao găm trong tay Chu Ninh, sau đó giơ chân đạp Chu Ninh bay ra ngoài.



Chu Ninh cảm thấy trong bụng sôi trào lên, cơ thể như muốn lộn nhào vậy, cô bay té ra ngoài rồi quỳ xuống trên mặt đất, 1 lúc lâu sau vẫn không đứng dậy được



"Phu nhân!"



Trang Tứ Nương quá sợ hãi, quay đầu hét lên.



"Đi!" Chu Ninh rống lớn một tiếng, chật vật đứng lên.



Lúc này, Triệu Du liền đánh 1 chưởng mạnh mẽ khác về phía ngực của Châu Nhị Nương.



Bụp bụp . .



Âm thanh va chạm vang lên, cơ thể Châu Nhị Nương lập tức lùi lại, lồng nhưc lún xuống 1 đoạn.



Thất khiếu chảy máu!



Chết!



Vừa đối mặt, Châu Nhị Nương liền chết trên tay Triệu Du.



"Đi ngay!" Hai mắt Chu Ninh đỏ lên, lần trước Lý đại nương đã bị chết trên tay của bát đại thế gia, điều này khiến Chu Ninh vô cùng tức giận, không nghĩ tới lần này, Châu Nhị Nương lại chết trên tay Triệu Du.



"Đi!" Trang Tứ Nương cũng phản ứng lại, biết mình không thể ngăn cản được nữ nhân trước mặt này.



"Muốn đi? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế!" Triệu Du tiến lên 1 bước rồi cũng tung ra 1 chưởng, đánh thẳng vào người Trang Tứ Nương.



Trang Tứ Nương liền trợn mắt, cảm giác đầu vai đau nhói, cả người bay ra ngoài làm sập cả cửa kính của nhà ga.



Rầm rầm. . .



Pha lê vỡ vụn xuống rồi cắt qua da thịt của Trang tứ nương, nhìn cô ta bây giờ không khác gì một huyết nhân.



"Dương Đan Ni, động thủ. . ." Triệu Du tiến lên 1 bước, vươn tay ra túm lấy Lưu tam nương, sau đó dơ chân lên đá 1 phát vào xương sườn cô ấy.



Rắc rắc. . .



Lưu Tam Nương còn chưa có cơ hội phản kích, xương sườn liền bị Triệu Du đá đứt gãy.






Chương 877:





"Tam Nương!"



Sắc mặt Chu Ninh đại biến, đau khổ rống một tiếng rồi 2 mắt trở nên đỏ ngầu.



"Phu nhân, đi mau!"



Trang Tứ Nương chật vật đứng lên, lôi kéo Chu Ninh trốn ra phía ngoài, những người vệ sĩ cũng hiểu được, nhất định phải tạo ra cho Chu Ninh một cơ hội chạy trốn. Nếu không, tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này.



"Dương Đan Ni!" Triệu Du nhìn thấy Chu Ninh muốn chạy, lập tức quát lớn một câu, "Cùng Đông Phương Yên ngắn mấy tên đó lại!"



Dương Đan Ni giật mình 1 cái, lúc này mới lấy lại tinh thần nhưng còn chưa đợi đến lượt cô động thủ, Đông Phương Yên đã nhanh chóng lao về phía trước.



Trường kiếm trong tay rung lên 1 cái, Đông Phương Yên đã chặn ở phía trước đám người Chu Ninh.



Sắc mặt Chu Ninh kém vô cùng, ánh mắt nhìn qua Đông Phương Yên rồi đột nhiên rơi xuống trên bụng cô ta.



"Tránh ra!"



Trang Tứ Nương cũng quát to một tiếng, cưỡng ép bản thân để cho tinh thần tỉnh lại. Vừa rồi đánh nhau với Triệu Du, cô đã bị Triệu Du đánh 1 cái vào vai, đến lúc này cánh tay vẫn chưa thể dơ lên được.



"Đem người lưu lại!" Hai mắt Đông Phương Yên nhìn chằm chằm Chu Ninh, một tay cầm kiếm giống như là tiên nữ giáng lâm vậy.



Lúc này, nhân viên an ninh sân bay đã kịp phản ứng rồi nhanh chóng tiến đến địa điểm xảy ra sự việc.



Sắc mặt Chu Ninh rất tệ, cô hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói ra: "Ngươi tốt nhất là tránh ra. . ."



"Đem mạng để lại!" trường kiếm của Đông Phương Yên rung lên, cô nâng cánh tay của mình lên rồi chỉ thẳng mũi kiếm vào Chu Ninh.



"Tốt, vậy ngươi tới bắt đi!" Chu Ninh cắn răng nói.



Trong lòng Đông Phương Yên lập tức trở nên phức tạp, người trước mặt này chính là mẹ của Đường Ân, cũng là bà nội của đứa trẻ trong bụng này. Nếu như bây giờ động thủ, cô chắc chắn sẽ giêt được người phụ nữ trước mặt này, nhưng giết xong rồi thì sao?



"Giết cô ta đi!"



Triệu Du lại dùng 1 chưởng giết thêm 1 người, kình khí quanh người bộc phát ra phía xung quanh khoảng 3 mét quanh người.



Trường kiếm của Đông Phương Yên khẽ động, không chút do dự đâm về phía Chu Ninh.



"Dừng tay!"



Lúc này, xa xa vang lên một tiếng hét tức giận.



Dương Hồng Lâm đã vội vàng chạy tới, kéo theo một đám người vây quanh, nhân viên an ninh sân bay cũng nhanh chóng tiến lại gần, vô số mũi súng nhắm thẳng vào Triệu Du và những người khác.



Dương Đan Ni nhìn thấy Dương Hồng Lâm, liền lập tức cảm thấy ủy khuất, nước mắt không ngừng chảy ra.



"Nếu còn cử động, thì ai cũng không được phép rời khỏi nơi này!" Dương Hồng Lâm cắn răng rồi đứng trước người của Chu Ninh "Dừng tay cho ta!"



"Muốn chết!"



Triệu Du hừ lạnh 1 tiếng, đẩy người trước mặt ra sau đó nhanh chóng lao đến trước người Chu Ninh, bà ta tung ra 1 chưởng đánh tới trên trán của Chu Ninh.



"Ngăn bà ta lại!"



Dương Hồng Lâm hét lên một tiếng, đám vệ sĩ phía sau nhanh chóng bước tới, nhưng đám vệ sĩ này hoàn toàn không phải là đối thủ của Triệu Du, bọn họ vừa đứng vào vị trí của mình thì liền bị Triệu Du tung ra một chưởng, toàn bộ bị đập bay ra ngoài.



"Nổ súng!" Trang Tứ Nương gào lên.



Triệu Du vồ một cái về phía Dương Hồng Lâm.



Dương Hồng Lâm biến sắc, vừa muốn chơi tới bên thì Chu Ninh liền kéo ông ta lại, sau đó học theo dáng vẻ của Triệu Du, đánh ra 1 chưởng về phía bà ta.



Bùm. . .



Cơ thể Chu Ninh trực tiếp bay ra ngoài, đụng nát lan can bên đường rồi lập tức phun ra 1 ngụm máu tươi.



Đường Ân mang về ngàn năm thạch nhũ, tuyệt đối không phải là vô ích, Chu Ninh mặc dù không biết chút võ công gì nhưng loại bảo vật kia lại làm cho sức mạnh cơ thể của cô được tăng lên đáng kể.



Bằng bằng bằng. . .



Lúc này, nhân viên an ninh trong sân bay rốt cuộc cũng nổ súng. Sau nhiều trắc trở thì bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn cách này.



Ngay khi tiếng súng vang lên, Đông Phương Yên đã nhanh chóng rút lui, mà Dương Đan Ni kéo Sầm Hạ chui vào trong đám người, đem tiểu nha đầu này đẩy vào 1 chỗ khuất rồi quay lại tìm Dương Hồng Lâm.



"Chết hết đi!" Triệu Du hạ thấp cổ họng rồi rống lớn một tiếng, sau đó nhanh chóng phóng về phía xa.



Những nhân viên an ninh này và những vệ sĩ do Dương Hồng Lâm đưa tới hoàn toàn không phải là đối thủ của Triệu Du, dù có súng trong tay thì chắc chắn cũng không chống lại được sức mạnh của Triệu Du.



Không đến 1 phút, đám người này liền ngã xuống, mà lúc này Chu Ninh cũng đã được người khác kéo ra, đưa lên xe rồi nhanh chóng rời đi.



Dương Hồng Lâm kéo Dương Đan Ni, cả 2 đã thoát khỏi được vòng vây của cuộc đấm đá này.



Lúc này, càng ngày càng có nhiều chi viện chạy tới, đem Triệu Du cùng Đông Phương Yên vây lại bên trong.



"Đi!"



Triệu Du nhìn đám người ngày càng đông, một tay nắm lấy Đông Phương Yên, xoạy người bay ra khỏi đám đông này. Lúc bay ra khỏi đám đông, bà ta đưa 1 tay ra túm lấy Dương Đan Ni.



Dương Đan Ni giật mình, bây giờ cô giống như là một con thỏ đang sợ hãi vậy, lập tức đứng im để cho Triệu Du xách đi.



"Đan Ni!"



Dương Hồng Lâm đột nhiên giật mình rồi rống lớn một tiếng, ông muốn xông lên cứu con gái của mình, nhưng mà Triệu khoát tay 1 cái liền đem Dương Hồng Lâm ngã xuống đất.



Càng ngày càng có nhiều tiếng còi cảnh sát vang lên từ phía xa.



Triệu Du kéo Dương Đan Ni nhét vào trong xe rồi mang theo Đông Phương Yên ngồi vào ghế sau.



"Lái xe!" Lúc này, Triệu Du cũng chỉ có thể tạm thời rời khỏi nơi này. Nếu như giết chết mười mấy người, Triệu Du sẽ không quan tâm nhưng nếu giết người quá nhiều, cô Vương Lão sẽ động thủ.



Xe khởi động, Dương Đan Ni cầm tay lái rồi nhanh chóng xông ra ngoài.



Ba người trong xe trở nên vô cùng im lặng, đặc biệt là Triệu Du, bà ta nhìn chằm chằm Dương Đan Ni như muốn lột trần cô ấy ra vậy.



Tên đệ tử này vừa rồi do dự, không nhanh chóng động thủ với Chu Ninh, điều này đã bị Triệu Du nhìn rõ. Đối với Triệu Du thì điều này không khác gì phản bội .



Loại phản bội này cũng giống như Triệu Thanh vậy, cái này khiến Triệu Du không thể chịu đựng được.



"Lao ra ngoài trước!"



Triệu Du trầm giọng, bởi vì cô có thể nghe được tiếng còi cảnh sát phía sau truyền đến càng lúc càng lớn. Chỉ sợ không bao lâu, những người kia liền sẽ đuổi theo kịp. Triệu Du không sợ bọn họ, cũng sẽ không e ngại giết người, chỉ là bà ta muốn giải quyết chuyện của Dương Đan Ni trước đã.



Chiếc xe lao nhanh ra ngoài rồi phóng thẳng về phía xa.



Sau nửa giờ, âm thanh phía sau xe đã dần dần dừng lại.



"Dừng xe!" Triệu Du lạnh giọng nói với Dương Đan Ni.



Dương Đan Ni run lên rồi từ từ dừng xe.



Triệu Du đẩy cửa xe ra rồi xuống xe, bà ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào Dương Đan Ni, "Xuống xe!"



Dương Đan Ni chật vật ngẩng đầu lên, sắc mặt vô cùng trắng bệch, một tay đẩy cửa xe ra rồi run rẩy đứng ở trước người Triệu Du.



"Quỳ xuống!" Triệu Du ngạo ngễ nhìn qua Dương Đan Ni.



Dương Đan Ni mím miệng rồi nhắm mắt lại.



"Nói như vậy, ngươi không biết mình mắc tội gì sao?" Triệu Du nhìn bộ dáng của Dương Đan Ni, lạnh lùng nâng cánh tay của mình lên, "Vậy thì ta chỉ có thể thanh lý môn hộ thôi!"






Chương 878:





Vừa nói xong, một tay Triệu Du chụp về trán của Dương Đan Ni.



Reng reng reng. . .



Lúc này, điện thoại của Đông Phương Yên vang lên.



Đông Phương Yên vội vàng kết nối, bên trong truyền đến giọng nói đầy sợ hãi, "Đường Ân. . . Đường Ân đến Vương Ốc Sơn, đại khai sát giới!"



"Thật sao?" Đông Phương Yên sửng sốt.



Triệu Du lập tức dừng tay rồi giận dữ nhìn Đông Phương Yên, "Hắn dám lên Vương Ốc Sơn sao?"



"Hắn đang ở Vương Ốc Sơn!" Trong điện thoại truyền đến tiếng gào thét của Triệu Nham Tùng.



"Lưu lại cái mạng của ngươi trước, lập tức đưa ta trở lại Vương Ốc Sơn!" Triệu Du quay đầu túm lấy Dương Đan Ni.



Dương Đan Ni ủy khuất muốn rơi lệ, nhưng cô biết mình không có vốn liếng để cùng Triệu Du đối kháng. Trong mắt Triệu Du, cô còn không bằng cả một con kiến nữa.



Xe tiếp tục lên đường rồi chạy ra khỏi Bắc Kinh.



Lúc này, Đường Ân thực sự giết tới Vương Ốc Sơn.



Sáng nay, Đường Ân đã rời khỏi hang động đá vôi ở Cửu Long Tuyết Sơn, rồi ngay lập tức biết được chuyện của Đường Kiến Quốc. Sau khi tìm hiểm kỹ thì biết được Triệu Du đã đi Bắc Kinh, lúc đó cũng biết được Triệu Du động thủ với Chu Ninh.



Đường Ân không chần chờ chút nào, trực tiếp giết tới Vương Ốc Sơn.


Bây giờ mà tiến đến sân bay Bắc Kinh thì rõ ràng là chuyện không thực tế, anh chỉ có thể lựa chọn biện pháp vây Nguỵ cứu Triệu, một mình giết tới Vương Ốc Sơn.



Khi Đường Ân xuất hiện ở sơn khẩu, đám người trên Vương Ốc Sơn liền phát hiện ra sự bất thường, cả đám nhao nhao thổi kèn lệnh lên rồi bắt đầu phòng thủ.



Đường Ân không phải là kẻ ham giết người, nhưng khi đối mặt với đám người của Vương Ốc Sơn, tâm tình của anh đã có chút biến hóa. Lần trước giết tới Vương Ốc Sơn chẳng qua là do người của Vương Ốc Sơn bắt Dương Đan Ni. Cho dù là như thế, Đường Ân cũng không hạ sát thủ giết chết Triệu Đan Dương, nhưng lần này thì lại khác.



Lần này, Triệu Du thực sự quá đáng, Đường Ân không cần phải nương tay nữa.



Dưới chân núi giết chết 4 người của Vương Ốc Sơn rồi đi thẳng một mạch lên trên núi.



Đông đảo cao thủ ở Vương Ốc Sơn lần này thực sự sợ hãi, tất cả đều lùi vào trong thôn, tức giận nhìn bóng người từ dưới núi đi lên.



"Lão tổ lúc nào mới có thể trở về được?" Tống Mặc đứng ở trong đám người rồi hỏi Triệu Nham Tùng.



Triệu Nham Tùng run run nói, "Lão tổ. . . tối nay có thể sẽ đên, tốc độ cũng rất nhanh rồi!"



Nội tâm Tống Mặc lập tức chùng xuống.



Tối nay lão tổ mới có thể trở về mà bây giờ mới chỉ là giữa trưa mà thôi, khoảng thời gian này nếu như chống đỡ không nổi, ai còn có thể ngăn cản Đường Ân chứ?



"Nhanh, bày trận!"



Triệu Nham Tùng thấy Đường Ân lên núi liền sợ vỡ mật, lập tức hét với đám người phía sau "Còn đang chờ cái gì nữa? Còn không mau bày trận đi?"



Người có tên cây có bóng, khi Đường Ân xuất hiện liền làm cho đám người ở Vương Ốc Sơn mất hết dũng khí. Cho dù dàn trận lúc này thì tốc độc cũng đã chậm đi mấy phần.



"Đường Ân, nơi đây chính là trọng địa của các thế gia trên Vương Ốc Sơn, nếu ngươi dám xông lên, cẩn thận lão tổ Triệu gia chúng ta diệt sát cả nhà của ngươi!" Triệu Nham Tùng biết là không tránh thoát, nên chỉ có thể bắt đầu hù doạ.



Đường Ân tiến lên từng bước, lúc này đã tới gần biên giới Vương thôn.



Vương thôn được bao bọc bởi 3 mặt núi và 1 mặt nước, vị trí mà Đường Ân đang đứng chính là phía bên mặt nước này.



Mười mấy người dàn trận rồi đứng trước mặt Đường Ân.



"Đường Ân, ngươi muốn làm gì?" Triệu Nham Tùng nhìn Đường Ân không lùi bước, lập tức gầm lên, "Nhanh cút khỏi nơi này, nếu không thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận!"



"Để Triệu Du cút ra đây!" Đường Ân lạnh lùng nói, anh đương nhiên biết là Triệu Du không còn ở nơi này nữa, chuyện này cũng chỉ là muốn dẫn dụ Triệu Du trở về.



"Làm càn, đại danh của lão tổ là thứ mà ngươi có thể nói ra sao?" Tống Mặc nhịn không được, trầm giọng quát lớn.



"Để tiện nhân Triệu Du kia cút ngay ra đây cho ta!" Giọng của Đường Ân vang vọng trên không trung rồi quanh quẩn trong toàn bộ Vương Ốc Sơn.



"Giết!"



Triệu Nham Tùng nhịn không được nữa, lúc này ông ta cần động thủ trước, còn nếu để Đường Ân động thủ trước thì hắn không biết mình có năng lực phản kháng hay không nữa.



"Giết!"



Trong nháy mắt này, khắp nơi trên Vương Ốc Sơn đều vang lên tiếng la hét.



Dù sao cũng là ẩn nấp thế gia, tôn nghiêm nhất định phải giữ, bị Đường Ân giết đến tận cửa, bọn hắn làm sao có thể không tức chứ?



Tiếng rống phát ra, mười người lập tức chạy lên phía trước.



Đường Ân ngẩng đầu, hít sâu một hơi rồi tiến lên 1 bước. Lúc này, hơn chục thanh đao đã rơi xuống trên đầu của Đường Ân, mà tốc độ của Đường Ân thì lại nhanh hơn, gần như lúc bước tới thì cánh tay đã đưa ra ngoài.



Đường Ân đem 1 tay nắm lấy cổ tay của 1 người trong đó rồi nhân tiện lấy luôn thanh đao trên tay người này.



Mặc dù Đường Ân đã thấy được đại trận của Vương Ốc Sơn, nhưng lúc này cũng phải cẩn thận 1 chút. Khi bắt được thanh đao thì Đường Ân cũng đã đánh 1 chưởng về phía người này.



Răng rắc răng rắc. . .



Tiếng xương gãy vang lên xung quanh, Đường Ân giơ thanh đao trong tay lên cao rồi chém xuống như 1 cơn gió lốc.



Phốc phôc phốc. . .



Một đao rơi xuống giống như ánh sáng, 3 cái đầu liền lập tức bay lên trời.



Vừa mới đối mặt, mười người đi lên đã lập tức chết mất 5 người, điều này khiến những người ở Vương Ốc Sơn kinh hãi rút lui hết lần này tới lần khác.



"Tống Mặc, ngươi là cảnh giới Hoá Thần, ngươi đi lên ngăn trở hắn đi, ta. . ." sắc mặt Triệu Nham Tùng rất không tốt, ông ta rút lui liên tiếp ba bốn bước rồi nói "Ta sẽ đi về phía sau núi, lại cầu lão tổ xuất quan. . ."



Tống Mặc biến sắc, "Không thể, lão tổ trong núi. . ."



Triệu Nham Tùng lách mình rồi lao thẳng về phía sau núi, mà lúc này Đường Ân cũng nhanh chóng lao tới mấy bước, bổ 1 đao mạnh mẽ xuống trước người Tống Mặc.



Giữa các cao thủ đương nhiên sẽ có cảm ứng được với nhau, sau khi Đường Ân lên núi thì đã phát hiện ra sự tồn tại của Tống Mặc.



"Muốn chết!" Tống Mặc đánh ra 1 chưởng, thực lực cảnh giới Hoá Thần toàn bộ bộc phát ra, nhưng mà cơ thể của hắn liên tiếp rút lui vài chục bước rồi mới khó khăn dừng lại.



Lúc này, trong nội tâm Tống Mặc liền kinh hãi, bởi vì hắn có thể cảm giác được, thực lực của Đường Ân dường như lại mạnh hơn.



Lúc trước, khi Đường Ân cùng Triệu Nham Tùng đánh nhau, Tống Mặc ở nơi xa cũng đã quan sát được, thực lực của Đường Ân ngay lúc đó cũng chỉ giống như hắn mà thôi. Lúc này mới qua được mấy ngày, thực lực của Đường Ân đã tăng lên như vậy rồi sao?



Mặc dù chưa đạt tới cảnh giới Nhập Thánh như Triệu Du, nhưng lại mạnh mẽ hơn cảnh giới Hoá Thần bình thường.



"Giết!"



Giờ khắc này, Đường Ân giơ cao thanh đao rồi bổ xuống người của Tống Mặc.








Chương 879:





"Chết đi!"



Tiếng thét này có sử dụng thêm công pháp « xách Hồn Thuật » nên khiến cho Tống Mặc thất thần 1 lúc. Khi Tống Mặc kịp phản ứng lại thì thanh đao của Đường Ân đã chém trực tiếp vào trên ngực của Tống Mặc.



"Tống lão!"



"Cha. . ."



Đám người của Vương Ốc Sơn nhìn thấy Tống Mặc bị chém 1 đao, tất cả đều có chút tức giận muốn xông lên.



"Chết đi!"



Đường Ân vung tay trở lại, ba cái đầu người bay lên, thân thể lảo đảo ngã xuống đất.



"Đường Ân!" Tống Mặc thấy cảnh này, hốc mắt suýt nữa chảy ra máu tươi "Ngươi chán sống đến vậy thì ta sẽ chiều ngươi!"



Vừa nói xong, Tống Mặc đã hung hăng nhào tới, hai tay ấn xuống rồi đánh trực tiếp vào ngực của Đường Ân.



Đường Ân cầm đao chém ra mà nắm đấm của Tống Mặc đã nện ở trên sống đao của Đường Ân. Hai người bộc phát nội lực, tiếng rắc rắc truyền ra, thanh đao trong tay Đường Ân liền gãy đôi.



Tận dụng cơ hội này, Tống Mặc lại bước lên trước, vung nắm đấm dữ tợn thẳng vào cổ của Đường Ân.



Đường Ân ấn 2 tay xuống rồi trực tiếp phản công lại, trong nháy mắt, 2 người lại đụng vào nhau.



Bùm. . .



Khí lực cuộn trào ở giữa, 2 người lần nữa tách ra.



Tống Mặc nuốt máu bước nhanh về phía trước, mà lúc này Đường Ân vẫy tay một cái, một thanh đao trắng như tuyết lại rơi vào tay của anh.



Là con át chủ bài của Vương Ốc Sơn, Tống gia mặc dù không có danh tiếng nhiều như Triệu gia, nhưng mà thực lực tuyệt đối không thể xem thường. Nhất là Tống Mặc và Triệu Nham Tùng, cả 2 có thể nói là một sáng một tối, hai người cũng đã đến cảnh giới Hoá Thần. Lúc này đánh nhau liều mạng, thực khiến cho người ta lạng cả sống lưng.



Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau, chiến đấu kịch liệt. Những người xung quanh không cách nào có thể can thiệp được.



Giờ khắc này, bầu trời dần tối lại, mặt trăng mặt trời cũng biến mất.



Trên Vương Ốc Sơn vang lên từng tiếng hét lớn, cùng tiếng rên rỉ của những người bị thương. Mặc dù Tống Mặc cường đại những vẫn không phải là đối thủ của Đường Ân, hơn nữa hắn lại vừa bị thương cho nên cũng không còn kiên trì lâu được nữa.



Một số người chứng kiến cảnh hai người đánh nhau liền lùi lại trong tuyệt vọng, cả đám quay lưng bỏ chạy về phía thôn của mình.



Bởi vì tất cả mọi người phát hiện, tuy Đường Ân đang ngăn chặn Tống Mặc, nhưng cũng có thể giêt chết 1 vài người ở gần. Tất cả đều không phải là người ngu, có ai muốn ở lại nơi này để chết dưới đao của Đường Ân nữa chứ.



Tiếng la hét và chém giết vang vọng vào khắp Vương thôn, Đường Lộ chính là người đang sợ hãi nhất.



Từ sau khi sinh con, Đường Lộ liền một mực ở lại trong Vương Ốc Sơn này, cô biết là một số người của Đoan Mộc gia đã bắt đầu hoài nghi, nhưng cô căn bản là không trốn thoát được.



Lần này Đường Ân giết tới, cô lại càng sợ hãi, luống cuống đi đi lại lại trong phòng.



"Tiểu thư, cuộc chiến phía ngoài đang đến gần hơn, lão gia nói cô chuẩn bị 1 chút rồi nhanh chóng rời khỏi đây. . ."



Tiểu nha hoàn chạy vào, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch, gom mấy thứ có thể mang đi được ở trong phòng rồi vội vàng ôm lấy đứa bé đang còn trong nôi.



"Đúng đúng đúng. . . Đi mau!" Đường Lộ cũng phản ứng lại, lúc này, nếu ở lại chỗ này nữa thì có thể sẽ bị Đường Ân đuổi theo. Đến lúc đó hắn ta xuống đao 1 cái, cô có còn cơ hội sống sót không?



Đường Lộ biết rõ mình lúc trước đã đối đãi với Đường Ân như thế nào, cô biết Đường Ân nhất định sẽ không bỏ qua cô, cho nên chạy trốn mới là lựa chọn tốt nhất.



Tiểu nha hoàn ôm lấy đứa bé rồi nhanh chóng lao ra ngoài.



Đường Lộ vội vàng đuổi theo, ánh mắt nhìn về phía đứa bé có làn da xanh kia, tựa như đã hạ xuống quyết tâm của mình.



Nếu như đứa nhỏ này còn sống, Đường khả năng sẽ không còn sống được, nếu như đứa nhỏ này chết, Đường Lộ lại có thể nguỵ biện để sống tiếp được.



Nghĩ đến đây, Đường Lộ liền không do dự duỗi chân mình ra.



Tiểu nha hoàn vì quá lo lắng nên bước nhanh, vừa bước qua ngưỡng cửa đã cảm thấy chân mình như chìm xuống.



"A. . ."



Một tiếng hét vang lên, tiểu nha hoàn thường ngày hầu hạ Đường Lộ này trực tiếp bay ra ngoài. Ngay cả đứa trẻ trong tay cô cũng bay thẳng xuống đất.



Bụp. . .



Đứa trẻ còn chưa kịp kêu một tiếng thì đã va đầu vào nền gạch, máu đỏ từ trên đầu chảy ra.



"Con ta, con của ta!" Đường Lộ làm ra vẻ mặt sợ hãi, vội vàng xông tới, run rẩy vươn hai tay của mình, "Ông trời ơi, ngài mở to mắt xem một chút đi, con của ta. . ."



Tiểu nha hoàn sợ tới mức toàn thân run rẩy, nước mắt trào ra, "Tôi. . . Tôi. . ."



"Mắt mũi ngươi để đâu vậy hả?" Đường Lộ quay đầu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn, "Ngươi bị mù phải không? Trả lại con cho ta…trả lại con cho ta. . ."



"Tiểu thư! Tiểu thư!" Tiểu nha hoàn khóc lên tu tu.



"Chuyện gì xảy ra?" Lúc này, ngoài cửa đã có người lao đến, nhìn thấy cảnh trước mắt liền lập tức giật mình, "Chuyện gì xảy ra?"



"Là cô. . ." Đường Lộ một tay chỉ vào tiểu nha hoàn, khóc lóc kể lể nói: "Là cô ta ngã chết con của ta, là cô ta ngã chết con của ta rồi!"



"Lớn mật!"



"Tha mạng ! Tôi. . . Tôi không nhìn đường, là tôi không tốt. . ." Tiểu nha hoàn kinh hãi run rẩy ngồi xổm tại chỗ.



"Hôm nay huyết tẩy Vương Ốc Sơn!"



Giọng nói của Đường Ân giống như sấm sét giữa không trung, vang vọng trên bầu trời của Vương Ốc Sơn.



"Đi nhanh!"



Đường Lộ bò lên, vội vàng chạy trốn về phía xa, về phần đứa bé đang nằm trên đất, Đường Lộ từ đầu đến cuối đều không có chút đau lòng nào. Đứa bé này đối với Đường Lộ mà nói, chính là một cái công cụ để lợi dụng mà thôi.



Lúc trước, vì để được ở lại trong Đoan Mộc gia, Đường Lộ đã tiến vào gian phòng của Tống Thọ trong đêm.



Hiện tại đứa bé này mất đi tác dụng, ngược lại là trở thành 1 thanh đao treo ở trên đầu của cô, Đường Lộ làm sao dám lưu lại chứ?



Lúc này, trên bầu trời có hai bóng người bay tới, lần lượt đáp xuống trong sân gần đó.



Đường Ân bổ một đao vào người Tống Mặc, sau đó lại giơ cổ tay lên cao, hung hăng vỗ vào đầu của Tống Mặc.



"Đường Ân, lão tổ Vương Ốc Sơn làm sao có thể tha thứ cho ngươi chứ?" Tống Mặc nghiến răng nghiến lợi chộp lấy 1 cái gậy sắt rồi hất bay thanh đao trên tay Đường Ân ra.



Đường Ân tiến lên một bước, thanh đao lại lần nữa chém xuống, một đao đem Tống Mặc đánh bay ra ngoài. Hai người từ đầu đến giờ đã giao thủ hơn mấy chục chiêu, mặc dù Tống Mặc cũng gây ảnh hưởng cho Đường Ân nhưng hẵn lại bê bết máu khắp người và bị thương nặng.



Đường Ân chém ra 1 đao, Tống Mặc lại tiếp tục bay ra tới khi cả người đập vào trên tường.



Bùm. . .



Tường sụp đổ, Tống Mặc lảo đảo bò lên rồi tình cờ nhìn thấy Đường Lộ đang ở sau tường.



Đường Lộ nhìn cảnh này liền run lên, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Đường Ân, cô cảm thấy cả người đều đang run lên.








Chương 880:



Đường Ân nhấc thanh đao trong tay lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Đường Lộ.



Phù phù. . .



Đường Lộ trực tiếp quỳ xuống, trên mặt mang theo sợ hãi, "Anh, em. . . em là Đường Lộ đây!"



Đường Ân trầm mặt lại, anh đương nhiên biết đây là Đường Lộ, xem như Đường Lộ hóa thành tro thì anh vẫn nhận ra được.



"Anh họ, lúc trước là em không đúng, em đã đối xử với anh không tốt! Em đã hối cải để làm người mới rồi nhưng Đoan Mộc gia vẫn cưỡng ép em, còn đem em đưa đến Vương Ốc Sơn này, còn bắt em sinh con đẻ cái cho Đoan Mộc gia, anh họ. . ." Đường Lộ càng nói càng ủy khuất, nước mắt rơi xuống ầm ầm.



Thanh đao trong tay Đường Ân rung lên 1 lúc, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.



"Anh họ, em không muốn ở lại chỗ này một ngày nào, em đã sớm chán ghét nơi này rồi, nếu như không phải bọn hắn thấy em là người Đường gia, muốn lấy e để bức bách anh thì em đã sớm bị giết rồi. . ." Đường Lộ khóc lớn lên, cả người đã nằm rạp dưới đất.



Đường Ân híp mắt một cái rồi sau đó đi về phía Tống Mặc. (ơ kìa, sao hiền thế)



Tống Mặc nghiến răng rồi vội vàng chạy vội về phía sau núi.



"Anh họ. . ." Đường Lộ đau lòng hét lên, lúc nhìn thấy Đường Ân, cô liền nghĩ tới chuyện giả vờ ăn năn để Đường Ân mang cô rời đi.



Đường Ân hoàn toàn không có suy nghĩ như thế!



Đường Lộ có thể không giết, nhưng anh cũng không có trách nhiệm phải mang cô ta đi.



Lúc này, phía sau núi truyền đến tiếng gầm thét rung trời, dường như toàn bộ Vương Ốc Sơn cũng đều rung lên theo tiếng gầm đó.



"Bất hiếu tử tôn Triệu Nham Tùng khấu kiến tiên tổ! Ngoại địch xâm lấn, tử tôn không cách nào ứng phó được, khẩn cầu tiên tổ xuất quan, giúp Vương Ốc Sơn vượt qua kiếp nạn thảm khốc này!" thanh âm Triệu Nham Tùng đầy run rẩy, vang vọng khắp cả núi.



Phía sau núi Vương Ốc Sơn run lên 1 cái, cửa đá nặng nề như muốn phá nổ ra.



"Triệu Du đã xuất quan rồi, các ngươi còn phải cầu cứu nữa sao?"



Thanh âm này vang vọng khắp Vương Ốc Sơn, trong thanh âm dường như mang theo lửa giận vô biên vậy. Phải biết răng Triệu Du đã xuất quan, Triệu Thúc lại chết trong đó, người bên trong này còn đang phải áp chế hồ nước, không thể lãng phí sức lực của mình được!



"Lão tổ xuất quan những đã đi Bắc Kinh rồi, hiện nay Vương Ốc Sơn không có cao thủ nào tọa trấn cả! Đường Ân đã giết tới trong thôn, nếu tiên tổ không xuất quan thì Vương Ốc Sơn sẽ nhanh chóng bị huỷ diệt mất!" Triệu Nham Tùng gào khóc, nước mắt rơi đầy mặt.



"Phế vật!"



Giọng nói ầm ầm truyền ra từ cánh cổng đá, xen lẫn sự tức giận .



Bùm. . .



Một đạo kình khí cuốn lên, cửa đá nổ tung khiến cho Triệu Nham Tùng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể trực tiếp bay ra ngoài.



Lúc này, Tống Mặc cũng đã đến, một thân ảnh trong cửa đá bay ra ngoài và đi thẳng đến Đường Ân ở phía sau lưng Tống Mặc.



Con ngươi của Đường Ân bỗng nhiên co rụt lại, khi nhìn thấy thân ảnh này thì nhanh chóng rút lui, thanh đao trong tay cũng chém về phía sau 1 cái.



Nhập Thánh!



Triệu Du đã rời núi, làm sao vẫn còn có 1 cao thủ Nhập Thánh nữa chứ?



Sắc mặt Đường Ân hoàn toàn thay đổi, cấp tốc lao nhanh xuống núi nhưng đột nhiên anh lại cảm thấy được nguyên khí của Vương Ốc Sơn, giống như đang thay đổi ở một mức độ nhất định nào đó.



Vô số nguyên khí trên bầu trời như thể cuộn lại thành 1 cái vòi rồng rồi hướng về phía sau núi Vương Ốc Sơn.



Sắc mặt Đường Ân hơi đổi một chút, anh quay đầu nhìn lại cửa đá phía sau núi này, trong lòng lập tức kinh hãi. Anh cảm giác được bên trong cửa đá dường như có 1 cái miệng rộng đang điên cuồng phun ra nuốt vào tất cả nguyên khí xung quanh.



"Trở về!"



Lúc này, trong sơn động lại truyền đến tiếng gầm giận dữ.



Thân ảnh đang Đường Ân chỉ biết căm hận quay người lại, lập tức chạy vào bên trong cửa đá.



Đường Ân dừng lại nhìn chằm chằm vào phần mộ kia, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ. Anh cảm thấy cái kia giống như 1 đầu hung thú dữ tợn, đầu hung thú này nằm ở phía sau núi Vương Ốc Sơn, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện lớn.



Ngao…Ngao. . .



Bên trong phần mộ vang lên tiếng gầm rú, tiếng gầm này chấn động tới toàn bộ dãy núi quanh đây. Vô số con chim sợ hãi bay lên không trung, vỗ cánh và nhanh chóng bay đi.



Trong sơn động cuốn lên vô số kình khí, 1 cái xúc tu nhờn nhờ bay ra từ cửa đá rồi phóng ra xung quanh.



Sắc mặt Đường Ân thay đổi liên tục, mà Triệu Nham Tùng sợ tới mức ngây ngẩn tại chỗ, hắn nhìn thấy cái xúc tu kia đang bay về phía của mình, cả người kinh sợ không làm gì đươc.



"Đi mau!" Tống Mặc tiến lên một bước rồi túm lấy Triệu Nham Tùng, nhanh chóng lui lại phía sau. Nhưng mà tốc độ của đầu xúc tu kia quá nhanh, nhanh tới mức bọn hắn vừa rời đi liền bị chụp lấy.



"Súc sinh!"



Lúc này, trong cửa đá truyền đến tiếng gầm giận giữ.



Đầu xúc tu kia cuốn lấy cơ thể của Triệu Nham Tùng rồi nhanh chóng lôi vào trong cửa đá.



"Nắm lấy tay ta!" Tống Mặc gào lên, bộc phát tất cả nội lực rồi dùng một tay giữ chặt Triệu Nham Tùng.



Khi tới gần cửa đá, Tống Mặc rống lớn một tiếng rồi đá một chân vào cạnh cửa đá, cố gắng giữ chặt Triệu Nham Tùng. Nhưng mà đầu xúc tu kia quá mạnh mẽ, lập tức đem Triệu Nham Tùng kéo vào bên trong.



Bùm. . .



Sau một tiếng động lớn, bên trong phần mộ giống như muốn đổ sụp vậy.



Lúc này, Tống Mặc bổ nhào trên cái xúc tu này rồi kéo Triệu Nham Tùng trở về, mà đầu xúc tu kia dường như cũng mất hết sức lực, mềm nhũn tại chỗ.



Đường Ân chứng kiến tất cả chuyện này, trong lòng liền cảm thấy chấn động.



Đầu xúc tu kia quá mức cường đại, cho dù là mình ở trong thời kỳ đỉnh cao thì cũng không phải là đối thủ của đầu xúc tu này.



Bên trong Vương Ốc Sơn này đến cùng là đang giấu cái gì chứ?



Đường Ân nhìn cánh cửa đá đầy ẩn ý sau đó quay người đi xuống núi. Anh không nghĩ tới việc đuổi tận giết tuyệt mà chỉ muốn dùng máu trên Vương Ốc Sơn để dụ cho Triệu Du nhanh chóng quay lại đây mà thôi.



Mục tiêu đã đạt tới, Vương Ốc Sơn cũng chết không ít người, Đường Ân cũng không nguyện ý xuống tay với người già trẻ nhỏ.



Xông qua sơn môn rồi xuống núi, Đường Ân quay đầu lại nhìn Vương Ốc Sơn đầy ẩn ý rồi nhanh chóng chạy đi.



Sau nửa giờ, một cỗ xe dừng ở dưới chân núi của Vương Ốc Sơn.



Triệu Du đẩy cửa xe ra, sắc mặt phi thường u ám. Trên đường đi, bà ta cơ hồ không dừng lại chút nào, đám người chạy thẳng một mạch tới Vương Ốc Sơn này. Sau khi rời khỏi Bắc Kinh rồi tìm tới sân bay gần nhất, sau đó bay thẳng tới dưới chân núi Vương Ốc Sơn.



Khi đến chân núi, sắc mặt Triệu Du liền thay đổi, bà ta có thể cảm giác được cỗ khí tức kia dường như đang tràn ngập trên toàn bộ Vương Ốc Sơn.



Cỗ khí tức này quá mức quen thuộc với Triệu Du, cô đã ở chung với cỗ khí tức này mấy chục năm qua.



"Đường Ân!"



Triệu Du ngửa mặt lên trời gầm 1 tiếng, tiếng gầm thấu tận chín tầng trời. Mái tóc bạc phía sau bay lên, trông rất vô cùng đáng sợ.

Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom