• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full PHU QUÂN YẾU ỚT CẨN THẬN MỘT CHÚT (Sắc) (1 Viewer)

  • Chương 12: Lần đầu tiên (caoh)

“A… Phu quân… Ha… Không chịu nổi… Ưm…” Thi Mặc Nhi thở ra một hơi, Lăng Hoàng ôm nàng, hai người đều mặc y phục chỉnh tề, dưới váy nàng lại che đi cảnh tượng hạ thể hai người dán vào nhau, cảnh tượng bí mật kích thích nàng, bây giờ hắn lại đi xung quanh, côn thịt to dài chôn sâu trong cơ thể nàng chậm rãi thay đổi góc độ, Lăng Hoàng hơi không nhịn được, mới rút ra một chút rồi lại nhanh chóng cắm vào, khiến nàng lúc cao lúc thấp, cơ thể mong chờ cao trào theo bản năng.

“Ưm… Bảo bối… Nàng kẹp giỏi quá… Nàng kẹp ta như vậy… Ta không đi nổi… A…” Vật nhỏ sợ hắn cử động, hoa huyệt cắn chặt lấy phân thân của hắn, hoa dịch của nàng đã sớm chảy dọc theo long căn mà thấm ướt quần của hắn, mỗi một bước đi tiểu huyệt kẹp theo, nhưng cũng không đến mức không đi nổi, hắn vừa đi vừa rút ra đẩy vào với biên độ nhỏ, dục vọng đọng lại sẽ chỉ cọ xát khiến côn thịt của hắn càng sưng to khó chịu. Diễn đàn Vietwriter.vn

Hắn cố hết sức đẩy nhanh tốc độ đi về phòng ngủ, Thi Mặc Nhi ôm chặt cổ Lăng Hoàng, nàng vừa muốn mượn lực nâng mông nhỏ vừa nhẹ vặn eo để hoa huyệt ăn nhiều côn thịt to dài của hắn hơn, giảm bớt sức nóng của mình.

“Ưm… Vật nhỏ… Nàng thật thông minh… Ưm…” Lăng Hoàng cảm giác được nàng đang lén lút chạm vào hạ thể của hắn, xuyên qua lớp tiết khố, hắn nắm chặt mông nhỏ của nàng, giúp nàng nâng lên rồi lại nhấn xuống, làm hạ thể của hắn rút ra nhiều hơn rồi lại đẩy mạnh vào hoa huyệt: “Ưm… Trời ạ… Ưm… Sắp tới rồi… Bảo bối… Ta phải cắm nàng… Ưm a…”

Không biết lần này là ai bị phạt, suốt dọc đường hắn đều muốn kêu khổ…

Cuối cùng khi về đến phòng ngủ, hắn bước nhanh đến, dùng một chân đá tung cánh cửa, sức lực trên tay cũng bị dục vọng lăn lộn đến không còn sức lực. Hắn vừa thả lỏng, tiểu gia hỏa đã trượt xuống từ trên người hắn, dục căn của hắn cứ như vậy thoát khỏi miệng huyệt, đột nhiên nhảy lên trong không khí, phía trên dính đầy dâm thủy của nàng: “A… Bảo bối qua đây đi…”

Thật sự hắn không thể chờ đến khi đi đến giường được nữa, nắm lấy tay Thi Mặc Nhi, xoay người nàng lại, kêu nàng đỡ bàn trà, sau đó hai tay bắt đầu xé quần áo của nàng, lột từng lớp váy, vất vả mới tìm được miệng huyệt trần trụi, đỡ hạ thể của mình, cứ như vậy cắm thẳng vào: “Ưm… Bảo bối, nàng đỡ chưa… Để phu quân cắm nàng… Ưm… Ưm… A… Thoải mái không… A… Muốn cắm sâu hơn… Được không…”

“Ha a… Ha a…” Lăng Hoàng nhịn một lúc lâu, bất chấp tất cả điên cuồng đâm thọc, thọc vào rút ra mấy trăm phát, lại kèm theo một lần thâm nhập sâu bên trong, làm Thi Mặc Nhi chỉ có thể mở miệng lớn hít thở, hắn lại vòng hai tay qua cởi vạt áo phía trước của nàng, thò tay vào yếm nàng, nắm lấy hai hạt đậu đang đung đưa.

“Ưm… Bảo bối… Tiểu huyệt của nàng là bảo bối… Sao cắm mãi cũng không đủ… Ưm… Còn nhũ hoa nhỏ này nữa… Cứng rồi… Là thoải mái đúng không… Phu quân cắm nàng thích không… Ưm…” Hai tay hắn nhào nặn hai hạt đậu đỏ, hai hạt đậu đỏ nằm ở khe hở giữa hai ngón tay, kích thích tiểu gia hỏa. Diễn đàn Vietwriter.vn

Dục hỏa khiến cơ thể Thi Mặc Nhi nóng lên, Lăng Hoàng đang ghé vào phía sau nàng biết hoa huyệt của vật nhỏ đang bắt đầu gia tăng tốc độ co bóp, từng đợt nhắc nhở hắn nàng sắp cao trào, hắn cũng đẩy nhanh tốc độ, âm thanh hai người giao hợp vô cùng chói tai, chiếc bàn Thi Mặc Nhi đang chống đỡ cũng bị rung lên vì hai người…

“Phu quân… Từ bỏ… Từ bỏ… Ưm… Phu quân…”

“Ưm… Đợi ta bắn ra… Ưm… A… Bảo bối… Oh…” Lăng Hoàng nắm lấy bầu ngực sữa của Thi Mặc Nhi, nhũ thịt từ khe hở ngón tay chui ra, thịt non trong hoa huyệt co rút điên cuồng, hắn cưỡng ép chính mình phải nhịn, không ngừng đẩy về phía trước, kéo dài cơn cao trào của hai người cho đến khi hoa huyệt của nàng càng chặt. Chờ hoa tâm phun ra dòng nhiệt, xối lên đỉnh côn thịt to dài mà hắn đang đâm về phía trước, hắn mới thả lỏng mã mắt, để bản thân phóng thích trong cơ thể nàng: “Ôi… Bảo bối… Nàng tưới ta thật thoải mái…”

Cơ thể Thi Mặc Nhi mềm nhũn, không giữ vững, cả người mềm nhũn ngã xuống, Lăng Hoàng vẫn đang bắn, không kịp đỡ lấy nàng, hắn trơ mắt nhìn mông nhỏ của nàng rơi xuống, côn thịt to dài của mình vẫn đang phun tinh dịch bị bật ra, chất nhầy trắng đục phun lên y phục của nàng, một ít dính lên tóc nàng.

Không xong, hắn còn muốn nữa, nhưng nhìn vật nhỏ vô lực ngã xuống đất, cơ thể run lên, hắn không đành lòng, đành phải kìm nén dục vọng, nghĩ về việc sao lúc nào gặp nàng hắn cũng biến thành tiểu tử chỉ biết tình dục.

Hắn bế tiểu gia hỏa lên, nhìn nàng vẫn đang đắm chìm trong dư vị hoan ái, hắn nhanh chóng bế nàng đến bồn nước nóng ở buồng trong tắm rửa, rửa mặt chải đầu một trận, tuyệt đối không thể để vật nhỏ nhìn thấy, vừa rồi lúc hai người hoan ái, cửa phòng ngủ rộng mở, ánh sáng chan hòa…



Ngày lại mặt đã định…

Mấy ngày nay Thi Mặc Nhi rất vui vẻ, cho dù ban đêm ân ái đến hôn mê nhưng hôm nay nàng dậy rất sớm.

Ngay khi vật nhỏ trong ngực bò dậy, Lăng Hoàng tỉnh lại: “Sao nàng không ngủ?” Cho dù về nhà cũng không cần sớm như vậy, ánh sáng trên cửa sổ giấy biểu hiện thời gian.

“Hôm nay ta muốn đi chợ mua đồ ăn.” Thi Mặc Nhi mặc y phục, bắt đầu cài cúc.

“Sao lại muốn đi chợ mua đồ ăn?” Lăng Hoàng cũng đứng dậy theo. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Thật ra…” Thi Mặc Nhi cười đáp: “Hôm nay là sinh thần của mẹ.” Cũng vì thế nên nàng cố ý báo với Lâm Tuyết Vũ nàng muốn lại mặt vào hôm nay: “Khi sinh thần mẹ, ta sẽ nấu một bàn đồ ăn coi như thọ lễ, đây là quy củ của nhà ta. Phu quân, chàng không cần dậy sớm với ta.”

“Ta dậy rồi sẽ không ngủ được nữa.” Hắn đáp rồi đột nhiên cau mày: “Sao nàng không nói với ta chuyện sinh thần của nhạc mẫu!” Giọng điệu hơi tức giận.

Thi Mặc Nhi sửng sốt: “Ta sợ chàng lại muốn tặng lễ vật, nên mới không nói với chàng.” Đây là Lăng phủ, động tý là có một danh sách lễ vật, sao nàng dám nói. Hôm đó tiễn lễ vật lại mặt của đại tẩu đi, phu quân cũng đồng ý, ai ngờ đến thư phòng, hắn lại đích thân liệt kê một danh sách lễ vật lại mặt cho nàng, số lượng càng nhiều hơn, nói là không nhận lễ vật của Lăng phủ cũng được nhưng lễ vật của hắn nhất định phải nhận, thuyết phục mãi hắn mới giảm bớt một số lễ vật…

“Sinh thần tặng lễ vật không phải thích hợp sao!” Hắn nói.

“Nhà ta không thích những thứ đó, chàng xem, ta chỉ nấu vài món, huống hồ, lễ vật lại mặt phu quân chuẩn bị đã quá nhiều.” Sợ hắn nghĩ nhiều, Thi Mặc Nhi vội vàng xuống giường: “Phu quân, ta đi chợ mua đồ ăn trước nhé, đi muộn sẽ không mua được đồ ăn mới.”

“Ta đi cùng nàng!”

“Hả?” Thi Mặc Nhi quay đầu lại, hả một tiếng.

“Thế nào?”

“Phu quân, chàng đi chợ mua đồ ăn bao giờ chưa?”

“Lần đầu tiên!”

Mặc dù Thi Mặc Nhi cảm thấy một công tử cao quý như Lăng Hoàng có thể đi chợ mua đồ ăn là điều quá kỳ lạ, nhưng trong lòng nàng lại có bong bóng ngọt ngào, bộp bộp nổ tung.

Đến cửa Lăng phủ, Thi Mặc Nhi bật cười khi nhìn thấy tám người khiêng kiệu: “Phu quân, đây là cái gì?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Một chiếc kiệu.”

“Ngồi kiệu sao mua đồ ăn?”

“Sao lại không được?”

Thi Mặc Nhi đành phải giải thích cho hắn nghe rằng người bán đồ ăn trong chợ sẽ mở các quầy hàng riêng, đừng nói kiệu, cho dù hai người đi cạnh nhau cũng phải chen chúc với mọi người, nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú với vẻ mặt vừa chán ghét vừa khó chịu của hắn, nàng vốn tưởng hắn sẽ bỏ cuộc, ai ngờ: “Vậy không ngồi kiệu.”

Lăng Hoàng vui mừng khi thấy tiểu khả ái cười, nhưng lông mày đang nhíu của hắn lại không giãn ra, chợ bán đồ ăn rất đông sao? Vậy nếu hắn không đi, không phải vật nhỏ sẽ bị những người khác đụng phải ư?

Trên đường đi, khó tránh khỏi người ở Lăng Thành sẽ nhận ra công tử, Thi Mặc Nhi trộm vui vẻ, nhưng nghĩ đến tướng mạo của phu quân nhà mình, suốt dọc đường bị không ít nữ tử mơ ước, nàng bắt đầu không vui.

Đường phố buổi sáng không nhiều người lắm nhưng tiếng la hét của hàng quán đã bắt đầu từ sáng sớm. Những người dậy sớm đi chợ buôn bán kiếm sống vội ăn mấy miếng bánh bao, bánh bột ngô rồi nhanh chóng đi làm. Vừa thấy trong đám đông có Lăng công tử, bước chân của tất cả mọi người đều chậm lại. Lâu lâu, câu chuyện tiếu lâm Lăng nhị công tử chiều chuộng kiều thê đi chợ mua thức ăn lại truyền ra ngoài.

“Thi Thi! Chào buổi sáng!” Sau khi vào chợ, Thi Mặc Nhi cầm giỏ rau, bắt đầu nhìn đồ ăn trên các quầy hàng, dọc đường Lăng Hoàng che chở nàng ở phía sau, sợ nàng bị xe bán rong đụng phải.

“Chào thúc!” Thi Mặc Nhi dừng lại ở trước quầy bán cá, gọi ông chủ bán cá.

Lăng Hoàng nhíu mày, sao lão nam nhân này lại gọi nàng thân mật như vậy.

Ông chủ bán cá nhìn ra sắc mặt của Lăng Hoàng, cảm thấy có phải mình không đủ lịch sự hay không, hắn đành phải nói thêm: “Lăng… chào Lăng nhị công tử!” Mọi người đều biết nữ nhi Thi gia gả cho Lăng nhị công tử. Diễn đàn Vietwriter.vn

Thi Mặc Nhi quay đầu nhìn dáng vẻ không vui của phu quân nhà mình, nàng cho rằng hắn không thích khu chợ ồn ào này, nghĩ nhanh chóng mua thức ăn về: “Thúc thúc, chọn cho ta một con cá, ừm… Sáu người ăn.”

“Được!” Ông chủ bán cá xoay người bắt một con cá to đang nhảy tung tăng.

Cá vùng vẫy làm nước bắn tung tóe, Thi Mặc Nhi định giơ tay che lại theo bản năng nhưng nàng lại phát hiện có người nhanh hơn một bước, hắn lấy ống tay áo chặn ở trước mặt nàng, vệt nước bắn lên ống tay áo của hắn.

Thi Mặc Nhi trộm che ngực, trái tim nàng đập nhanh quá, thình thịch…

Ông chủ bán cá nhìn Lăng Hoàng tức giận trừng mắt nhìn mình, động tác cương cứng, ách, quán cá này chính là như vậy.

“Thúc thúc, phiền thúc xử lý giúp ta, lát nữa ta sẽ tới lấy sau.” Thi Mặc Nhi cười với ông chủ, giảng hòa.

Đi đến quầy tiếp theo.

“Thi Thi, thịt lợn hôm nay rất tươi, vừa mổ!” Chủ quầy thịt thấy Thi Mặc Nhi đến, cười nói.

“Ông chủ, thịt này hôm nay bán thế nào?” Thi Mặc Nhi nhìn.

“Mười văn một cân.”

“Mười văn, đắt quá!” Thi Mặc Nhi hơi cau mày.

“Rẻ.” Ai ngờ người bên cạnh thay ông chủ trả lời.

“Phu quân! Chàng!” Thi Mặc Nhi tức giận quay lại nhìn hắn.

“Thịt này đích thực còn tươi, hắn không lừa nàng, mười văn cũng hợp lý.” Lăng Hoàng nhìn chủ quầy thịt nở nụ cười trên mặt đầy nếp nhăn, thịt trên quầy của hắn, nhìn là biết đúng là mới vừa mổ.

“Đúng vậy, Thi Thi! Phu quân của ngươi nói rất có lý!”Ông chủ quầy thịt trêu chọc Thi Mặc Nhi, theo thói quen cũ của nàng, dưới sự ngầm đồng ý của Thi Mặc Nhi hắn cân một miếng thịt ngon.

“Phu quân, chàng đứng bên nào vậy?” Thi Mặc Nhi thấy Lăng Hoàng đã chuẩn bị tiền thanh toán, nàng bĩu môi oán trách.

“Nàng không cảm thấy miếng thịt này có giá đấy sao?” Lăng Hoàng biết vật nhỏ hiểu lý lẽ.

“Chàng… nhưng mặc cả là thú vui của việc đi chợ!” Nói xong, ông chủ bán thịt cười haha rồi lại cho thêm một, hai lạng. Thi Mặc Nhi đỏ mặt gật đầu nói cảm tạ.

Lăng Hoàng cũng cười theo, má lúm đồng tiền một bên hiện ra, khuôn mặt tuấn tú tắm nắng sớm, mọi người ở các quầy thức ăn khác nhau đều kinh ngạc chìm đắm trong mỹ nam.

Chỉ chốc lát sau, giỏ đồ ăn của Thi Mặc Nhi chất đầy, ngoài những thứ nàng mua, các quầy hàng khác lại tặng chút quà. Thi Mặc Nhi vui vẻ, hài lòng từ biệt, vẫy tay, giỏ trên tay không còn chỗ để, nam nhân bên cạnh xách hộ nàng giỏ trong tay, một tay nắm tay nàng, đi ra khỏi chợ bán thức ăn. Diễn đàn Vietwriter.vn

Thi Mặc Nhi cảm thấy trong mắt có chút hơi nóng, cắn chặt môi dưới, nhìn thân hình cao lớn trước mắt nàng, hắn mặc kệ giỏ thức ăn chạm vào làm bẩn y phục sang quý, đột nhiên hắn ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú ngược sáng, làm nàng đỏ mặt.

“Sao bọn họ đều gọi nàng là Thi Thi.”

Thi Mặc Nhi cười nhẹ: “Là nhũ danh của ta, mẹ nói lúc mang thai ta, bà ấy không biết nam hay nữ, nên gọi ta là Thi Thi.”

“Vậy… Ta gọi nàng là Thi Thi… hay bảo bối?” Hắn cúi đầu ghé sát vào nàng, hỏi.

Khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng.

Trong lòng hai người hiểu rõ nhưng không nói.

Khi hắn gọi nàng là bảo bối… ừm… là khi ngượng ngùng.

Lăng Hoàng nhìn tiểu khả ái giống bánh hoa đào hấp chín, tâm trạng vui theo.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom