• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full PHU QUÂN YẾU ỚT CẨN THẬN MỘT CHÚT (Sắc) (1 Viewer)

  • Chương 26: Bị thương ABBBA

Ban đầu, hắn chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa đáng yêu lại lanh lợi. Lời đồn nổi khắp Lăng Thành, nàng vướng vào nhà tri phủ đại nhân. Cũng không biết vì sao hắn không vui khi tiểu gia hỏa được người khác yêu thích. Vì thế hắn động tay động chân kêu hạ nhân loan tin nàng và Lăng phủ.

Lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng, càng diễn càng thật, quả nhiên tiểu gia hỏa tới cửa.

Hắn chưa bao giờ có ý định lấy thê tử, nhưng hôm đó, hắn cảm thấy thê tử hắn muốn lấy chỉ có thể là nàng.

Là yêu thích, ở chung với nàng, mỗi ngày đều khiến hắn vui vẻ, hắn nói bí mật của mình cho nàng nghe, nàng cực kỳ cẩn thận dùng toàn lực bảo vệ chúng, thật ra với hắn mà nói, những việc này còn là bí mật hay không đã sớm không còn quan trọng.

Quá khứ một mình cô độc hắn cũng chưa bao giờ sợ hãi.

Bây giờ hắn mới biết,

cảm giác ngạt thở vì sợ hãi từ đáy lòng là như thế nào.

“Lăng Hoàng! Lăng Hoàng!” Tùng Lan ngây ngốc gọi hắn.

Không biết từ khi nào, cũng không biết hắn đưa Thi Mặc Nhi về Mạt Viên như thế nào, hắn cảm thấy mỗi bước đi đều chìm trong bóng tối, hắn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Quần áo trên người tiểu gia hỏa bê bết vết máu, hắn không dám thay, vết cắt ở vòng eo đã mở miệng. Tùng Lan bôi thuốc cho nàng, đã ngừng chảy máu, đau đến mức khiến nàng nhăn mặt, toát mồ hôi lạnh nhưng nàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Cũng may không tổn thương đến nội tạng.” Tùng Lan thấy đôi mắt Lăng Hoàng dần có độ ấm, mới nói: “Miệng vết thương hơi sâu nên phải cẩn thận, có thể sẽ bị sốt vì nhiễm trùng.”

“Nàng ấy… Sao còn chưa tỉnh…” Hắn gian nan mở miệng, giọng nói khàn khàn.

Tùng Lan muốn tiến lên an ủi hắn, nghĩ đến ánh mắt muốn giết tất cả mọi người vì vết thương của Thi Mặc Nhi, nàng ta đành ngậm ngùi dừng lại: “Mất máu quá nhiều, hôn mê là chuyện bình thường. Đừng lo lắng quá. Chỉ cần miệng vết thương khép lại là được, chăm sóc nghỉ ngơi là sẽ khỏi hẳn.”

Lăng Hoàng nhẹ nhàng thở ra, xoay người ngồi xổm xuống cạnh giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của tiểu gia hỏa, lông mày vẫn nhíu chặt.

“Vẫn đau… Phải không…” Hắn đau lòng nói nhỏ, nhẹ vuốt ve lông mày tiểu gia hỏa, nghe tiếng thở hổn hển của nàng, khuôn mặt lạnh như băng, cơ thể run rẩy không tự chủ được.

Lần đầu tiên Lăng Hoàng yêu cầu Tùng Lan ở lại phòng khách của Mạt Viên.

Sau khi màn đêm buông xuống, hơi thở của tiểu gia hỏa dần trở nên dồn dập, nhiều lần Lăng Hoàng đều vội vàng gọi Tùng Lan tới thì đều được báo đây là hiện tượng bình thường, vết thương của Thi Mặc Nhi rất sâu, rất dễ bị sốt. Vì nàng hôn mê, đút thuốc mấy lần nhưng đều chảy ra.

Vất vả cả đêm.

Lăng Hoàng ngồi dưới chân giường suốt đêm không dám chợp mắt.

Trời sáng.

Tiểu gia hỏa mới từ từ mở mắt.

“Bảo bối… Nàng tỉnh rồi?”

Thi Mặc Nhi vừa tỉnh, vết thương ở thắt lưng khiến nàng đau đến nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đầy lo lắng, tự trách và mệt mỏi, nàng lại cắn răng gượng cười. Thật sự nàng không có sức nói chuyện, nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm hắn.

“Bảo bối… Nàng đau ở đâu? Ta gọi Tùng Lan…”

Giọng hắn run rẩy, bàn tay muốn chạm vào lại đóng băng không dám cử động.

Thi Mặc Nhi cố gắng lắc đầu, nàng không muốn gì cả, chỉ muốn nhìn hắn. Nàng cho rằng cuộc đời nàng kết thúc rồi, trong lòng chua xót nhưng không mở mắt ra được, trong bóng đêm nàng bất lực gào khóc chỉ muốn quay về bên hắn. Diễn đàn Vietwriter.vn

Thi Mặc Nhi nhẹ giơ tay lên, Lăng Hoàng thấy vậy lập tức nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng: “Ta đây…”

“Phu quân…” Rốt cuộc nàng cũng có sức, có thể gọi hắn.

“Ta đây…” Mắt hắn đỏ hoe, khóe môi trĩu xuống, vì tiếng gọi nhẹ nhàng của nàng khiến hắn nghẹn ngào cúi đầu, đặt trán lên bàn tay mình đang nắm, không muốn nàng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình lúc này.

Tìm được niềm vui trong lúc đau đớn.

Thế nhưng nó cũng có thể lấy đi toàn bộ sức lực của một người.

Tùng Lan tới thăm, cơn sốt của Thi Mặc Nhi đã thuyên giảm nhưng sợ tái phát nên nàng ta dặn dò nàng uống thuốc. Sau khi uống thuốc, Tùng Lan đã châm cứu cho Thi Mặc Nhi để giảm bớt đau đớn cho nàng, Thi Mặc Nhi mới có thể an ổn ngủ yên giấc.

“Bị một nhát dao làm bị thương không có cách nào tốt hơn đâu, ngoại trừ tĩnh dưỡng, uống thuốc, thay thuốc thì không còn cách nào khác.” Tùng Lan giải thích: “Đang lúc nàng ấy ngủ say, ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi một lúc đi… Không thì đi rửa mặt tắm rửa…” Trên áo khoác của Lăng Hoàng vẫn dính máu của Thi Mặc Nhi, thấy hắn bất động chỉ muốn canh giữ ở mép giường, nàng ta đành phải nói thêm: “Ngày tháng sau này nàng ấy vẫn cần ngươi chăm sóc.”

Lúc này mới thuyết phục được hắn.

Lăng Hoàng ra lệnh cho Vân Thiếu đuổi hết những người khác ra khỏi Mạt Viên, về việc mục tiêu lần này là Thi Mặc Nhi hắn sẽ xử lý sau, hiện tại mọi chuyện đều phải ưu tiên cơ thể tiểu gia hỏa.

Sau khi Lăng Hoàng rửa mặt chải đầu, Vân Thiếu bẩm báo nói là Thi lão gia cùng phu nhân đã tới, nghe nói Lăng phủ xảy ra chuyện, bọn họ vội vàng chạy tới, hiện tại đã vào sương phòng.

Lăng Hoàng vừa mở cửa, lại thấy tiểu gia hỏa đang cố ngồi dậy…

“Mặc Nhi!” Hắn bước tới, phát hiện trán tiểu gia hỏa đã đổ mồ hôi nhễ nhại, hai tay nắm chặt đệm chăn, sắc mặt tái nhợt, chỉ có đôi môi đỏ mọng nứt nẻ như sắp bị cắn, cố nặn ra một nụ cười. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Con… chỉ… không cần thận… bị thương một vết… Cha mẹ không cần… lo lắng…” Thi Mặc Nhi cố gắng hết sức nói rõ ràng, mồ hôi trên trán đã làm ướt tóc mái, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi nên nàng nắm chặt giấu dưới lớp chăn bông, sợ cha mẹ phát hiện.

“Con không sao là tốt rồi!” Thi lão gia là người thành thật, đáp lại.

Thi phu nhân quay đầu lại nhìn Lăng Hoàng đang sững sờ ở một bên, lên tiếng nói: “Cô gia, ngươi không sao chứ?”

Lăng Hoàng không biết phải trả lời thế nào: “Xin lỗi, là ta không bảo vệ tốt Mặc Nhi!”

“Là… Ngoài ý muốn!” Thi Mặc Nhi vội vàng nói.

Lăng Hoàng ngồi trên giường để nàng dựa vào người mình, hắn thoáng nhìn thấy vết máu chảy ra ở eo nàng, không khỏi nhíu mày.

“Được rồi, được rồi! Lão gia! Để Thi Thi nghỉ ngơi đi, chăm sóc cơ thể thật tốt. Hai ngày nữa nương sẽ nhờ Lưu thúc thúc và Lưu a di làm gà hầm thuốc bắc cho con bồi bổ cơ thể!” Thi phu nhân kéo Thi lão gia, nói: “Cô gia, phiền con chăm sóc Thi Thi nhà ta!”

“Phu nhân… sao chưa gì đã vội vàng rời đi…” Thi lão gia vội hỏi lại nhận lấy cái lườm của Thi phu nhân, hắn nghĩ lại thấy nên để nữ nhi nghỉ nơi nên cũng đồng ý.

Ngay sau khi hai vị trưởng bối rời đi, Thi Mặc Nhi vô lực ngã xuống! Vân Thiếu lập tức đi mời Tùng Lan.

“Sao ngươi lộn xộn như vậy! Sao miệng vết thương có thể lành được!” Tùng Lan thở dài, lại thay thuốc cho Thi Mặc Nhi, Thi Mặc Nhi đau đớn nằm trên đùi Lăng Hoàng, nắm chặt y phục hắn.

Tiểu gia hỏa nhắm mắt lại, giọng nói không rõ: “Cha ta… Tính tình không tốt… Không thể để hắn phát hiện… Sẽ trách phu quân…” Diễn đàn Vietwriter.vn

Thi lão gia đi về phía chợ bán thức ăn, hỏi: “Phu nhân, chúng ta đi chợ mua ít khoai không, kêu Lưu a di giết con gà trống nuôi trong sân, bồi bổ cho Thi Thi…”

“Gần đây không biết làm sao cứ liên tục gặp chuyện…”

“Phu nhân, sao nàng không nói gì thế?” Thi lão gia là người thẳng thắn, thấy phu nhân nhà mình dọc đường đi không nói câu nào, hắn hỏi.

Thi phu nhân nặng nề thở dài: “Nha đầu… Thật sự rất thích cô gia…” Tiểu nha đầu bị thương nặng, nàng nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra, sắc mặt tái nhợt, cơ thể run rẩy, chắc vì đau nên cổ họng không muốn nói lời nào, mới nhắc đến cô gia nàng đã vội vàng giải thích, tay nhỏ giấu dưới chăn, có thể tưởng tượng nàng đã chịu đựng đến mức nào.

“Phu nhân?” Thi lão gia ngây ngốc.

“Ai da, để nha đầu nghỉ ngơi, vài ngày nữa chúng ta lại đến thăm con bé, chuyện bồi bổ cơ thể cứ để cô gia lo.”

Đúng như Thi phu nhân nói, mấy ngày qua Lăng Hoàng luôn cẩn thận chăm sóc Thi Mặc Nhi, bất kể là thay băng, sắc thuốc, bón thuốc, lau người hắn đều tự tay làm. Đúng như Tùng Lan nói, mấy ngày nay Thi Mặc Nhi sốt, miệng vết thương khó khép lại, cơn đau khiến nàng không thể ngủ ngon. Mặc đu Tùng Lan có thể châm cứu giảm bớt đau đớn cho nàng nhưng không thể lúc nào cũng làm vậy, chỉ có thể chờ miệng vết thương từ từ lành lại.

Cuối cùng hôm nay tiểu gia hỏa cũng được đi ngủ sớm.

Lăng Hoàng ngồi cạnh giường, nhìn thần sắc ốm yếu như cũ của tiểu gia hỏa, hắn hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của nàng.

“Mặc Nhi… Nàng nói… Sau khi gả cho ta… Nàng luôn đói bụng…” Diễn đàn Vietwriter.vn

Ban đêm quá yên tĩnh, trong sương phòng chỉ có giọng nói của hắn, vọng lại sự cô đơn và trống trải…

“Bây giờ… Còn bị thương…”

“Mặc Nhi, trước kia ta chỉ cô độc một mình, không vướng bận với bất cứ điều gì, cũng không bao giờ quan tâm đến. Chuyện Cửu Môn ta vẫn luôn làm theo ý mình, cho dù một ngày nào đó, ta có là kẻ thù của Hoàng thượng. Cho dù chỉ có một mình ta, ta cũng không sợ.”

“Bây giờ, ta đã sợ…”

“Nếu ta không thể bảo vệ nàng… Nếu vết thương cùa ngày hôm nay sau này lại xuất hiện, ta phải làm sao… Ta… Không có tự tin…”

“Mặc Nhi… Ta bị cha mẹ vứt bỏ, trên thế gian này…Ta không có gì lưu luyến… Cũng không có giá trị… Ta không cần… Có lẽ trời cao thương xót, ta gặp được người của Cửu Môn… Mạng của ta là do bọn họ cứu lấy, ta cũng không còn thứ gì khác… chỉ có cái mạng này…”

“Nhưng bây giờ, ta có nàng… Ta phải làm gì với nàng bây giờ…”

Người nam nhân tuấn tú này chưa từng có vẻ mặt như vậy, từ trước đến giờ hắn đi khắp nơi đều không sợ chết. Nhưng bây giờ, ánh mắt ánh lên sự sợ hãi… và lưu luyến dừng trên người một nữ nhân đang ngủ cạnh mép giường.

Sự sợ hãi, hắn không thể chịu thua. Buồn cười là lúc này sự tự ti, mặc cảm từ bẩm sinh đột nhiên lộ ra.

Nghi ngờ bản thân, không biết mình có thể bảo vệ nàng không? Cũng nghi ngờ bản thân mình có xứng đáng với nàng không? Diễn đàn Vietwriter.vn

Đôi mắt màu nâu xinh đẹp mang theo nước mắt từ từ mở ra, vừa mở ra nước mắt đã rơi lã chã.

“Mặc Nhi?” Lăng Hoàng tiến đến nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.

“Phu quân, ta có thể nuôi chàng…” Tiểu gia hỏa cười.

Lăng Hoàng sửng sốt.

“Ta cũng có thể bảo vệ chàng…” Giọng nói của tiểu gia hỏa rõ ràng run rẩy, nhưng lại đầy uy lực.

Lăng Hoàng đến gần nàng, đầu để lên trán nàn, thở: “Nếu ta không phải một trượng phu tốt thì sao?”

“Nếu ta không thể cho nàng hạnh phúc thì sao?”

“Nếu… Trong cơ thể ta mang huyết thống của cha mẹ, bội tình bạc nghĩa với nàng, có tình cảm với người khác thì sao?

“Nếu…”

Có quá nhiều từ nếu, nửa đời trước hắn chưa từng nhìn thấy ánh sáng, lăn lê trong bóng tối, sống thận trọng, một Lăng phủ nho nhỏ, giữa người với người hắn đã không ngừng lừa gạt. Tình huynh đệ đều là giả dối, trên đời này hắn còn mong gì nữa. Cho đến một ngày, hắn gặp nàng, nàng như một tia sáng chiếu thẳng vào tim hắn.

Lo được lo mất.

Nhưng một người như hắn xứng có được ánh sáng sao? Diễn đàn Vietwriter.vn

Thi Mặc Nhi vươn tay vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi không kém nàng, dưới hàng mi cong dài có một bóng ma rất sâu, nàng không ngủ ngon, hắn cũng không ngủ ngon: “Vậy nếu… Chúng ta đều hạnh phúc thì sao?

Đôi đồng tử xinh đẹp kia giãn ra, nếu…

“Nếu chúng ta đồng lòng, làm bạn đến già thì sao?”

“Nếu chàng sẽ là một phu quân tốt, chúng ta sẽ có hài tử đáng yêu. Phu quân… Sẽ là một người cha tốt…!”

“Không phải rất đáng tiếc sao?” Thi Mặc Nhi thở nhẹ: “Nếu không được nhìn thấy tương lai này, chàng không cảm thấy đáng tiếc ư? Nếu, đây là nếu, rõ ràng vẫn có thể thực hiện được, chẳng phải là… Quá mệt sao…”

Lăng Hoàng cười nhẹ, ngực không ngừng kích động, hốc mắt nóng bừng, ánh sáng trong lòng hắn càng ngày càng sáng: “Ta thua nương tử rồi.”

Thi Mặc Nhi nghe hắn nói, mỉm cười, đưa tay chạm vào mặt hắn rồi lại từ từ chìm vào giấc ngủ.

“Ngủ đi, ta ở ngay đây, không đi đâu cả.” Bên tai văng vẳng lời hứa của hắn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom