• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full PHU QUÂN YẾU ỚT CẨN THẬN MỘT CHÚT (Sắc) (1 Viewer)

  • Chương 10: Lăng phủ và Lăng Hoàng

“Nàng nhớ những gì ta vừa dạy nàng chưa?” Lăng Hoàng nghiêng đầu cười, lúc này hắn mới nhìn về phía tiểu kiều thê, dịu dàng hỏi, trong giọng nói lộ ý cười.





Thi Mặc Nhi ăn mặc chỉnh tề, nàng luôn mặc thường phục nhưng hôm nay nàng đã thay một chiếc váy màu lam giống màu lam đậm mặc trên người quý công tử trước mắt. Cũng không biết nha hoàn nào đã chuẩn bị kỹ càng cho nàng, màu sắc phản chiếu làn da ửng đỏ trên khuôn mặt nhỏ bé, nàng ngước đôi mắt ngấn nước nhìn Lăng Hoàng, ngoan ngoãn gật đầu. Mặc dù khóe miệng cong lên theo tự nhiên nhưng lúc này rõ ràng nàng đang hơi giận, không vui nhìn Lăng Hoàng.





“Được.” Hắn khen ngợi rồi véo nhẹ khuôn mặt nhỏ của nàng: “Đi thôi.”





Thi Mặc Nhi một mình đi đến Đông viện kính trà…





Lăng phu nhân và Lăng lão gia đều ở Đông viện. Từ Mạt Viên muốn đến Đông viện phải đi bộ một đoạn, Thi Mặc Nhi đang đói bụng, lúc rời giường nàng lại hơi tức giận, nghĩ tới chuyện vị phu quân phía sau còn muốn nàng kính trà một mình, bụng nàng kêu lên, không biết vì đói hay vì oán giận.





Đã qua giờ ăn sáng, Lăng lão gia và Lăng phu nhân vẫn đang chờ trong sảnh chính của Đông viện, hạ nhân vừa tới báo nói nhị Thiếu phu nhân đã đến vườn thỉnh an.





Khi vừa bước chân vào Đông viện, Thi Mặc Nhi bất giác cảm thấy áp lực, tay nhỏ móc vào nhau, lại nhớ những gì Lăng Hoàng đã dạy nàng nói, bình ổn cảm xúc, theo nha hoàn vào vườn. Suốt dọc đường, vòng eo và nơi giữa hai chân đều rất đau nhức, trên mặt nàng phải nhịn, cả một đường trên trán nàng toát một lớp mồ hôi mỏng.





Bước vào cửa sảnh chính, nàng thấy Lăng lão gia đang ngồi trên ghế, mặc dù hắn đã hơn 50 tuổi nhưng tinh thần vẫn sáng láng, có thể nhìn ra trong bụng hắn toàn thơ và sách, dáng vẻ thương nhân nho nhã. Lăng phu nhân ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhắc nhở lão gia: “Tức phụ đến thỉnh an” Lăng lão gia mới buông quyển sách trên tay xuống, giương mắt nhìn Thi Mặc Nhi mới vào cửa.





Tiểu nha đầu ngoan hiền, thân thế trong sạch, đối với Lăng lão gia, nàng không công cũng không tội, hắn đánh giá nàng một lúc, tiểu nha đầu cũng coi như gặp may.











Thi Mặc Nhi tiến lên hành lễ: “Mặc Nhi gặp qua lão gia, gặp qua đại nương. Gặp qua đại tẩu.” Đầu tiên là chắp tay cúi đầu hành lễ, lúc này, nha hoàn đã chuẩn bị trà đứng ở phía sau nàng, chờ nàng dập đầu hành lễ.





“Sao hôm nay đến muộn vậy? Sao Hoàng Nhi không tới…” Lăng phu nhân mở miệng thay Lăng lão gia nói trước, việc nhà là của nữ nhân, chuyện tức phụcứ để bà lo, vừa nói bà ta vừa nhìn khắp nơi. Lâm Tuyết Vũ ngồi ở một bên cũng nhìn theo rồi lại rời tầm mắt về phía Thi Mặc Nhi, chỉ thấy Thi Mặc Nhi đang chậm rãi nhấc làn váy, khi nàng quỳ xuống, dấu hôn trên cổ lóe lên, Lâm Tuyết Vũ ngạc nhiên.





Trong lòng Thi Mặc Nhi thầm bội phục phu quân nhà mình, nàng lập tức làm theo lời dạy của Lăng Hoàng, đôi mắt cụp xuống, cắn môi dưới, chậm rãi quỳ trên mặt đất, dáng vẻ bất lực: “Phu quân, còn chưa dậy.”





Nói xong, Lăng lão gia và Lăng phu nhân nhìn nhau, ngay sau đó họ lại nhìn Thi Mặc Nhi, ánh mắt trong lòng hiểu rõ.





Mặt Thi Mặc Nhi ửng đỏ.





Phu quân của nàng đã tạo dựng một đêm tân hôn, cơ thể yếu ớt, thể lực kém không gượng dậy nổi.





“Lão gia, đại nương. Cơ thể phu quân yếu ớt, lúc sáng con đợi chàng ấy nghỉ ngơi một chút rồi cùng nhau đến thỉnh an. Nhưng phu quân nghỉ ngơi, con không đành lòng đánh thức chàng ấy, biết đã chậm giờ kính trà nên chạy vội đến.” Thi Mặc Nhi nói thêm, không khác những gì Lăng Hoàng đã nói, đôi mắt như nai, vẻ mặt ngây thơ, lo lắng.





Phu quân đã dạy.





“Khụ khụ, đêm tân hôn quan trọng, cũng có thể hiểu được.” Lăng lão gia nói, coi như đã hiểu rõ tình huống, biết rõ cơ thể nhi tử yếu ớt như trở bàn tay.





Lăng phu nhân là người cẩn trọng hơn, bà ta nhìn Thi Mặc Nhi rồi lại nhìn thoáng qua đại tức phụ bên cạnh đang đỏ mặt xấu hổ, nhìn theo tầm mắt của nàng ta thì thấy dấu đỏ trên người Thi Mặc Nhi, bà ta cười theo: “Lão gia nói đúng, cơ thể của nhị công tử vẫn luôn được người trong nhà quan tâm lo lắng.” Bà ta cho nha hoàn một ánh mắt, nha hoàn liền dâng chén trà lên.





Thi Mặc Nhi tiếp nhận chén trà, biết lần nói chuyện này, hai vị trưởng bối đã chấp nhận, nàng dựa vào lễ nghĩa bắt đầu kính trà: “Lão gia, uống trà.” Nàng nâng chén trà đặt lên trán.





Lăng lão gia ừ một tiếng, tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm: “Hôm nay con đã làm đúng, mọi chuyện đều phải quan tâm đến cơ thể Hoàng nhi.” Thi Mặc Nhi gật đầu.





“Đại nương uống trà.”





“Ừm.” Lăng phu nhân cũng nhận chén trà, nhấp một ngụm.





Sau đó, đến lượt Lâm Tuyết Vũ ngồi ở ghế phụ, Thi Mặc Nhi xoay người lại: “Đại tẩu uống trà.”


Diễn đàn Vietwriter.vn


Lâm Tuyết Vũ đang lơ đãng, Lăng phu nhân ở bên cạnh nhắc nhở nàng ta mới hoàn hồn, vội vàng tiếp nhận chén trà, cười giải thích nói: “Ta nhất thời không nhận nổi lễ nghi này.” Rồi che miệng cười.





“Sao lại không nhận nổi? Con là trưởng tức của Lăng gia, tương lai việc nhà đều giao lại cho con, sớm muộn gì con cũng phải quen.” Lăng phu nhân cười nói, lời này là nói cho Thi Mặc Nhi nghe.











Thấy kính trà xong rồi, Lăng lão gia lệnh cho hạ nhân chuẩn bị xe ngựa ra ngoài.





“Mặc Nhi đứng dậy đi.” Lăng phu nhân đáp, gọi Thi Mặc Nhi.





Thi Mặc Nhi được cho phép, nàng quỳ trên mặt đất lâu rồi, vòng eo đau nhức, lúc đứng dậy khó tránh khỏi sẽ lảo đảo. Đêm tân hôn Lăng Hoàng không biết nặng nhẹ khiến nàng mệt mỏi, là năm phần thật, năm phần giả.











Sau đó, Thi Mặc Nhi được dạy rất nhiều phép tắc của Lăng phủ, mới đầu nàng nghiêm túc lắng nghe nhưng mười phần thì cả mười phần là muốn tạo uy nghiêm cho Lăng phủ, cho trưởng tử Lăng gia. Đói bụng cả ngày, Thi Mặc Nhi bắt đầu đi vào cõi thần tiên, chính nàng cũng không biết từ lúc nào… nàng bị Lâm Tuyết Vũ dẫn ra Đông viện…





Cho đến khi tiếng réo trong bụng vang lên, Thi Mặc Nhi mới cười hối lỗi.


Diễn đàn Vietwriter.vn


Lâm Tuyết Vũ cười dịu dàng: “Ta và muội bây giờ cũng coi là tỷ muội, không cần câu nệ.” Nói xong, khi đến gần, nàng ta lại thấy những dấu hôn lốm đốm trên cổ Thi Mặc Nhi, có thể biết cơ thể này đã trải qua ái dục kịch liệt như thế nào, ánh sáng trong mắt chợt lóe, nàng ta vén tay áo lên, nói thêm: “Nhưng, nương đã giao việc nhà cho ta phụ trách, sau này, nếu muội vi phạm quy tắc trong nhà, nên bị phạt thì ta sẽ phạt, biết chưa? Nếu không, ta không có cách nào giải thích với nương.” Dưới ống tay áo, đầu ngón tay khảm vào lòng bàn tay.





Thi Mặc Nhi nhìn Lâm Tuyết Vũ, trong lòng nàng nghi ngờ, tuy nói vị đại Thiếu phu nhân này dáng vẻ liễu yếu đào tơ⁽¹⁾, nhưng nàng luôn cảm thấy nữ nhân này đang che một tấm màn.





⁽¹⁾ Liễu yếu đào tơ: Người con gái mảnh dẻ, mềm mại, yếu ớt





Khi trở về Mạt Viên, Thi Mặc Nhi đã đói đến mức chân tay nhũn ra, mới tiến vào hoa viên, nàng đã kêu lên vì bị chặn ngang bế lên. Từ xa Lăng Hoàng nhìn thấy tiểu gia hỏa trở về, nhưng nàng đi một bước lại dừng nghỉ, hắn không đành lòng nên đi đến đón: “Mệt muốn chết đúng?”





Thi Mặc Nhi giật mình, nàng theo trực giác quấn lấy cổ hắn, khuôn mặt tuấn tú, ngây thơ ở ngay trước mắt, nàng đỏ mặt, nhìn xung quanh, rồi nói nhỏ: “Phu quân nhanh thả ta xuống! Thả ta xuống!” Hai chân không dừng đong đưa.





Mạt Viên không có nhiều hạ nhân, Lăng Hoàng chỉ cho phép bọn hạ nhân làm việc ở ngoài hoa viên, trong viện ngoại trừ ba người thì không có bất kỳ người nào khác.





“Không phải không đi được sao, ta thấy nàng đã đi gần hai canh giờ.” Tiểu gia hỏa vặn vẹo trong ngực hắn, một hai phải xuống đất.





Hơn nữa, lá gan nàng lớn rồi, còn cãi lại hắn: “Phu quân yếu ớt, không ôm ta nổi!” Dứt lời, nàng nhảy xuống đất, một tay còn ôm lấy lưng mình, không để ý đến Lăng Hoàng đang cười lớn ở phía sau, từng bước đi về phía trước.


Diễn đàn Vietwriter.vn


Đi vào viện, Thi Mặc Nhi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nhưng mắt nàng lại ươn ướt, đưa mắt nhìn Lăng Hoàng, sau đó nuốt nước miếng: “Phu quân, thơm quá.”





Lăng Hoàng bước tới ôm eo nàng: “Ta thơm hay không, nương tử là người định đoạt.” Nói xong, bàn tay to đặt trên eo nàng nhẹ nhàng xoa bóp, lòng bàn tay hơi nóng làm nàng thoải mái, thả lỏng bả vai.





Thi Mặc Nhi không để ý đến lời trêu chọc của hắn, nàng đói đến mức bụng kêu vang, đi theo mùi hương, quả nhiên nàng thấy trong đình hóng mát có rất nhiều đồ ăn ngon, giờ phút này nàng không quan tâm đến cơ thể mệt mỏi, chạy như bay đến đình hóng mát.





Lăng Hoàng nhìn tiểu gia hỏa như một con thỏ béo chạy về phía đồ ăn.





Trong mắt hắn đầy ánh sáng dịu dàng.





Ngồi xuống theo Thi Mặc Nhi, hắn thấy nàng cầm đũa gắp đồ ăn cho lên miệng ăn, Lăng Hoàng nhẹ lắc đầu, múc một chén cháo thịt gà cho nàng: “Uống cháo trước đã, cho ấm bụng.” Hôm qua vật nhỏ không ăn gì, lại bị hắn quấy rầy cả đêm, sợ nàng ăn nhanh quá sẽ đau dạ dày.





Thi Mặc Nhi gật đầu, tiếp nhận chén, uống một ngụm, hơi ấm từ yết hầu truyền xuống dạ dày, cảm thấy thoải mái, sự tức giận trong lòng nàng biến mất, đôi mắt màu nâu trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn. Nhìn thấy sự thay đổi này làm Lăng Hoàng cúi đầu che miệng cười, vật nhỏ của hắn, khi đói bụng sẽ cáu kỉnh, hắn đã nhớ.




Diễn đàn Vietwriter.vn






“Chủ gia.”





Thi Mặc Nhi đang ăn cháo và ăn những món ăn phụ tinh xảo khác, nhét đầy miệng, nghe thấy tiếng này, nàng ngước mắt lên thì nhìn thấy một nam nhân dáng vẻ giống thị vệ ở ngoài đình hành lễ với Lăng Hoàng, ngay cả một tiếng bước chân cũng không có, nàng bất ngờ nên bị sặc, ho khụ khụ.





“Cẩn thận.” Lăng Hoàng cau mày, nhẹ vỗ lưng Thi Mặc Nhi. Hắn ngẩng đầu nhìn thị vệ, thị vệ đó sửng sốt, lập tức ôm quyền: “Vân Thiếu, lần sau chú ý.”





“Vâng, thuộc hạ đã quấy nhiễu phu nhân.” Vân Thiếu ôm quyền thăm hỏi Thi Mặc Nhi.





Thi Mặc Nhi nuốt đồ ăn trong miệng, phất tay nói: “Là ta không để ý.”





Vân Thiếu nhìn chủ gia nhà mình giờ phút này đang cầm khăn tay lau nước sốt trên khóe miệng phu nhân, hắn vô cùng kinh ngạc: “Chủ gia, thuộc hạ đến đây bẩm báo tình hình mấy tháng nay.”





“Ừ, nói đi.” Hắn nhẹ nhàng nói.





Vân Thiếu sửng sốt, nói? Nói ở đây?





Thi Mặc Nhi thận trọng, nàng đặt chén đũa xuống: “Nếu không, các ngươi cứ nói đi.” Nàng nhìn Lăng Hoàng, muốn cho bọn họ không gian riêng tư.





“Nàng ăn của nàng.” Lăng Hoàng cười khẽ, quay người nhìn Vân Thiếu: “Nói đi, về sau có mặt hay vắng mặt phu nhân đều giống nhau.”

Diễn đàn Vietwriter.vn



Khi hắn gọi nàng là phu nhân, giọng điệu chứa tình yêu, tim Thi Mặc Nhi đập lỡ một nhịp.





“Vâng!” Vân Thiếu nhận lệnh, bắt đầu nói: “Chủ gia, lợi nhuận ba tháng nay ở Lăng Thành thuộc hạ đã thống kê sổ sách đưa vào thư phòng. Khoảng thời gian trước, thuyền ra biển gặp chút sự cố, là có người cố ý làm.”





Lăng Hoàng cười: “Là Lăng Thiên?”





Thi Mặc Nhi sửng sốt, Lăng Thiên, đại công tử Lăng gia.





“Đúng vậy, mấy tháng nay hắn ta vẫn luôn muốn can thiệp vào việc kinh doanh vận tải đường thủy. Từ nghe ngóng hắn biết người phụ trách vận tải đường thủy là người Lăng Thành. Cho nên hắn ta đã làm mọi cách sắp xếp người ở bến thuyền, muốn điều tra rõ chuyện này.”





“Vậy hắn tra được sao?” Lăng Hoàng nhấp một ngụm trà, khinh thường cười nói.


Diễn đàn Vietwriter.vn


“Không, nhưng theo tin tức, gần đây đại công tử đã lên đường trở về Lăng Thành.” Vân Thiếu nói: “Vải vóc đại công tử vận chuyển đến Hải Châu, trên đường xảy ra vấn đề.”





“Vấn đề tiêu cục⁽²⁾?” Lăng Hoàng nói.





⁽²⁾ Tiêu cục: bảo tiêu từ cá thể chuyển sang tập thể, đó chính là tiêu cục. Tiêu cục chuyên hộ tống khách buôn cùng hàng hoá, tài sản khách buôn yêu cầu hộ tống gọi là tác tiêu, những người tiêu cục cử đi bảo vệ gọi là tiêu sư hoặc bảo tiêu.





“Đúng vậy!” Vân Thiếu đáp: “Đại công tử đường đường chính chính, nhưng Hải Châu gần biển, nơi đó lại có nhiều người trong giang hồ, cho nên đã đắc tội với một số người.”





“Còn nữa.” Lăng Hoàng nhíu mày, biết bình thường Vân Thiếu sẽ không vòng vo nhiều chuyện như vậy, chắn hẳn vẫn còn tin tức khác.





“Đại công tử… Âm thầm… Chặn giết một vài người trong giang hồ.”





Lăng Hoàng ngước mắt, trong mắt tích tụ khí lạnh: “Là người Cửa Môn chúng ta?” Thấy Vân Thiếu gật đầu, hắn thở dài: “Hắn đã nhận được ám hiệu của triều đình.”

Diễn đàn Vietwriter.vn



“Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy.”





“Ngươi thông báo với Cửu Môn, chuyện Lăng Thành ta sẽ ứng phó.”





“Vâng!” Vân Thiếu chấp tay cúi đầu, lui về phía sau ba bước rồi lui ra.





Lăng Hoàng ngoái đầu nhìn Thi Mặc Nhi vẻ mặt đờ đẫn, mắt nàng tròn xoe nhìn hắn: “Nương tử, ăn no chưa?”





Thi Mặc Nhi gật đầu, đoạn đối thoại vừa rồi, nàng nghe xong như lọt vào sương mù, nhưng dường như nàng có thể nghe ra nút thắt trong đó.





“Đi theo ta.” Lăng Hoàng đứng dậy, kêu Thi Mặc Nhi đi theo hắn, đi đến thư phòng của mình.





Thi Mặc Nhi ngoan ngoãn đi theo, nàng mơ hồ cảm thấy chuyện xảy ra sau đó rất nghiêm trọng, bàn tay nhỏ lại móc vào nhau theo thói quen.


Diễn đàn Vietwriter.vn


Thư phòng của Lăng Hoàng rất lớn, bên trong có rất nhiều tranh vẽ và thư pháp, mùi hương quen thuộc khiến Thi Mặc Nhi cảm thấy an tâm hơn một chút. Nàng chỉ thấy hắn thắp một chiếc đèn trên kệ sách trông giống đèn sách, nó không có bấc, không có dầu thắp, giống một vật trang trí. Nhưng Lăng Hoàng lại lấy một ngọn nến đến thắp đèn, một lúc sau, hắn đặt ngọn nến xuống, vặn đáy đèn sách.





Xẹt một tiếng, chiếc kệ chứa đầy tranh và thư pháp di chuyển ra xa, để lộ khe hở mật thất.





Thi Mặc Nhi trố mắt.





“Lại đây.” Lăng Hoàng gọi kiều thê lúc này đang im lặng không nói tiếng nào.





Thi Mặc Nhi vội vàng đuổi kịp.





Hóa ra ở phía sau kệ sách có một căn phòng tối có kích thước tương tự, những chiếc rương ở đây dùng để đựng đồ cổ và những vật linh tinh. Nhìn kỹ Thi Mặc Nhi mới phát hiện trên mỗi cái rương gỗ đều buộc một dải lụa, trên cùng được phân loại có nội dung ‘cửa hàng bạc, tiệm cầm đồ, tửu lâu, sòng bạc, vận chuyển…’


Diễn đàn Vietwriter.vn


Thi Mặc Nhi nhìn Lăng Hoàng, được hắn ngầm đồng ý, nàng lật xem sổ sách trên án thư, như Vân Thiếu vừa báo cáo, đây là thu chi của Lăng Thành trong ba tháng nay, trong đó Lăng phủ chỉ chiếm một phần nhỏ, tất cả lợi nhuộm được tổng kết là “Cửu Môn Lăng Thành”.





Lăng Hoàng nhìn mặt tiểu gia hỏa bắt đầu tái mét, chờ nàng tiêu hóa.





“Tiểu chưởng quầy!” Hắn gọi nàng, tiểu chưởng quầy Thi gia, nhìn nàng từ từ xoay người đối diện với hắn: “Là… nhìn ra được cái gì rồi?”





Thi Mặc Nhi cảm thấy tức bụng, ngừng lại một lúc lâu…





Nàng nhẹ giọng hỏi: “Chàng là… Lăng Thành… Thành chủ?”





Nàng đã nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng, quyết đoán của hắn ở trong rừng nên nàng biết lời đồn hắn mảnh mai, yếu ớt là giả; có lẽ nàng cũng hiểu địa vị của hắn ở Lăng gia nên nàng có thể đoán hắn đã âm thầm làm chuyện gì khác.


Diễn đàn Vietwriter.vn


Nhưng trăm ngàn lần nàng không ngờ tới, người cưới nàng lại vượt xa sức tưởng tượng của nàng.





Nàng hiểu sổ sách, cũng hiểu các phân loại trong từng tập sách. Từng điều, từng thứ bên trong bao quát toàn bộ việc kinh doanh của Lăng Thành, giống một tấm lưới lớn, ngăn tất cả những việc kinh doanh của Lăng Thành có thể nghĩ đến ở trong đó. Mà độc quyền của ngành vận tải đường thủy, hắn lại khống chế trong lòng bàn tay.





Lăng Hoàng khoanh tay trước ngực, lẳng lặng nhìn nàng, không trả lời cũng không phủ nhận.
Pass: 6/6
 
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom