• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full PHU QUÂN YẾU ỚT CẨN THẬN MỘT CHÚT (Sắc) (2 Viewers)

  • Chương 11: Ngoan ngoãn cũng bị phạt (caoh)

Thi Mặc Nhi ngơ ngác nhìn cuốn sách trên tay.





Cửu Môn… nàng đã nghe qua lúc cha ra ngoài tìm đá, lúc về cha sẽ kể một số giai thoại thú vị, chuyện giang hồ, nàng và nương nghe như đọc sách.



Diễn đàn Vietwriter.vn

Cửu Môn, trong truyền thuyết trên giang hồ có một tổ chức như vậy, được thành lập bởi chín thành chủ, người ta đồn rằng trong Cửu Môn có thương nhân, có minh chủ, có sát thủ, thậm chí có cả Vương gia, người nhàn rỗi trong hoàng thất… quan hệ rộng rãi. Sở dĩ Cửu Môn thịnh thế như vậy cũng vì tài sản và nhân lực Cửu Môn tích lũy càng ngày càng nhiều khiến triều đình lo lắng, cho nên trong giang hồ có tin đồn Hoàng Triều và Cửu Môn đối địch với nhau.





Nhưng Cửu Môn, đến tột cùng là chín tòa thành nào thì không ai biết, có nhiều luồng ý kiến khác nhau.





“Cửu Môn, có thật không?” Thi Mặc Nhi thấy bảo ấn chữ Cửu Môn Lăng Thành ở cuối cuốn sách.





“Sao nàng biết Cửu Môn?” Lăng Hoàng cười hỏi.





“Khi cha từ bên ngoài trở về, người sẽ nói ít chuyện trên giang hồ người nghe được, chuyện thần kỳ nhất trong đó chính là Cửu Môn…” Thi Mặc Nhi nhìn Lăng Hoàng, muốn lấy thông tin từ trong mắt hắn, nếu đống sổ sách đó là thật, bảo ấn cũng là thật thì Lăng Thành chính là một trong chín thành của Cửu Môn, còn hắn… là thành chủ ngầm của Lăng Thành.





“Cửu Môn là thật, sổ sách cũng là thật. Nhưng giang hồ nói bậy, nàng không cần nghe.”





Thi Mặc Nhi đưa mắt nhìn xung quanh, sổ sách trong mật thất này đều phác hoạ một Lăng nhị công tử hoàn toàn mới và xa lạ, nàng lập tức cảm thấy đồ ăn nàng vừa ăn đang quay cuồng trong dạ dày, hắn đặt tất cả ra trước mặt nàng, nói rõ với nàng… “Công tử cho ta xem những thứ này… Là có ý gì?”





Tiểu gia hỏa hoảng sợ tới mức gọi hắn là công tử: “Từ hôm nay trở đi, mật thất này sẽ do nàng canh giữ.” Vật nhỏ bàng hoàng buông cuốn sách xuống, Lăng Hoàng bước tới vây nàng giữa án thư và chính mình: “Ồ, còn cả ta nữa, nương tử, ta đã nói cho nàng biết bí mật lớn như vậy, nàng nhớ phải bảo vệ ta nha.” Hắn làm nũng gục đầu vào vài nàng, quả nhiên cơ thể tiểu gia hỏa cứng đờ, không thể động đậy.


Diễn đàn Vietwriter.vn


Lăng Hoàng thu vẻ sâu xa trong mắt, Lăng đại công tử vội vàng trở về Lăng Thành, e rằng hắn ta có chút nghi ngờ. Có điều, ngoài trốn tránh, chi bằng thống khoái một trận, thân phận Lăng nhị công tử mệt chết đi được. Về việc tại sao hắn có thể thản nhiên nói với tiểu gia hỏa trong ngực, ngay cả chính bản thân hắn cũng không tin được.





“Công tử không sợ ta nói ra ngoài sao?”





“Ừm… Tiếng gió lộ ra ngoài… Không cần đoán, là nàng đúng không?” Lăng Hoàng ngẩng đầu lên, ngón cái và ngón trỏ, ngón giữa, ba ngón bóp mặt Thi Mặc Nhi, bóp đến mức mặt nàng biến dạng, chu môi lên, hắn cười lộ một cái má lúm đồng tiền: “Nàng gọi ta là gì?”





“Pu… Pu quân…” Thi Mặc Nhi kinh sợ, bĩu môi sửa miệng.





Hắn cười, hôn lên.











Mấy ngày nay, Thi Mặc Nhi phát hiện Lăng Hoàng bận rộn hơn những gì nàng nghĩ rất nhiều, Lăng gia bắt đầu thu xếp chuyện đại công tử hồi phủ, hắn cũng mượn chuyện này mà ở trong mật thất xử lý công việc. Có khi ở cả một ngày, nghe Vân Thiếu nói, trước đây nếu chủ tử xử lý công việc thì hắn sẽ canh giữ ở bên ngoài, Mạt Viên vốn không nhiều hạ nhân, bây giờ nàng ở đây, nàng có thể chăm sóc hắn.





Đến đêm…





Mạt Viên vô cùng yên tĩnh.





Lăng Hoàng từ đống sổ sách ngước mắt lên thì thấy cây đèn trên bàn đã được thêm dầu, chén trà trên góc bàn đã được đổi, trong đĩa nhỏ bên cạnh có mấy miếng điểm tâm. Hắn cười, nhìn về phía cách đó không xa, tiểu gia hỏa đang ghé vào một chiếc bàn vuông nhỏ khác đặt ở bên cạnh.





Mấy ngày nay, hắn bận bịu xử lý công việc tồn đọng trong tay, trước đây chỉ có một mình hắn, không biết ngày đêm, mặc dù Vân Thiếu sẽ nhắc nhở, nhưng hắn cũng không nghe. Nhưng bây giờ tiểu gia hỏa ở đây, cuối cùng hắn cũng nhận ra tật xấu đảo loạn ngày đêm của mình, sợ nàng mệt mỏi. Nhiều lần lúc nửa đêm hắn ôm nàng về phòng nghỉ ngơi rồi lại trở về thư phòng, nào ngờ chỉ một lúc sau, nàng đã vội vàng chạy đến tìm hắn, kiên quyết không chịu ngủ một mình, nhất quyết phải ở bên cạnh hắn.





Hắn không biết có người làm bạn lại là một trải nghiệm ấm lòng như vậy.


Diễn đàn Vietwriter.vn


“Mặc Nhi…” Hắn đặt bút xuống, đi vòng qua án thư, nhẹ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Mặc Nhi. Hắn ngồi xổm xuống, cùng ghé vào mặt bàn, tầm mắt thẳng tắp nhìn nàng, thấy khuôn mặt nhỏ đang ngủ say có dấu hằn, hắn cong môi, nhẹ gọi: “Nương tử…”





Hắn chọc nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang phồng lên của nàng, xúc cảm mềm mại khiến hắn nghiện, hắn cười khổ, cẩn thận chặn ngang bế nàng lên rồi nhẹ nhàng bế nàng ra khỏi thư phòng đi đến sương phòng của hai người, hắn nhấc chân nhẹ đá cửa phòng, khựng lại, thấy tiểu gia hỏa trong ngực không bị đánh thức, hắn mới bước vào phòng.





Đặt Thi Mặc Nhi xuống giường, thu dọn chăn gối và khăn trải giường, sau đó mới định xoay người rời đi.





Y phục ở chân bị người nhẹ kéo lại, kêu hắn quay người lại. Hắn vừa quay đầu lại thì thấy tiểu nương tử đã ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ phồng lên như cá nóc: “Chàng lại vứt ta ở đây.”





Lăng Hoàng ngồi vào mép giường, dỗ dành nàng: “Ta còn một ít chuyện cần xử lý, xong sẽ ngủ cùng nàng.”





Thi Mặc Nhi cắn môi, nàng mới không phải muốn ngủ cùng hắn! Mà nàng thật sự cảm thấy đau lòng vì hắn, nhìn dáng vẻ bận rộn nhiều ngày qua, nàng luôn thấy được sự cô độc và lạnh nhạt người này đang mang. Một Lăng phủ to như vậy lại không có người nào hiểu hắn, quan tâm đến hắn. Làm cách nào hắn có thể chống lại số phận của mình trong chính sự giam hãm của gia đình? Chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến tim nàng đau nhói, vì vậy nàng không muốn để hắn một mình trong thư phòng.



Diễn đàn Vietwriter.vn

“Điểm tâm trên bàn chàng ăn chưa?”





Ừm… Chưa.





“Chàng uống nước chưa?” Tiểu gia hỏa phát bực nhìn đôi môi khô khốc của hắn.





Ừm…





“Nương tử…” Hắn lấy lòng nói: “Bây giờ ta sẽ ăn ngay.”





“Ta cũng đi.” Nói xong nàng muốn xuống giường.





Lăng Hoàng mỉm cười bất lực, không còn cách nào khác đành phải nghe theo ý nàng. Nhưng lần này hắn chỉ ở lại thư phòng một canh giờ, sau đó kéo Thi Mặc Nhi trở về phòng nghỉ ngơi.


Diễn đàn Vietwriter.vn








Ngày hôm sau…





Thi Mặc Nhi tiếp nhận điểm tâm sáng do nha hoàn đưa tới, nàng đang định đi vào thư phòng thì nghe thấy phía sau có âm thanh.





“Mặc Nhi muội muội.”





Khi Thi Mặc Nhi tỉnh táo lại thì nàng nhìn thấy Lâm Tuyết Vũ và nha hoàn bên cạnh nàng ta đi vào viện, trong lòng nàng run lên, giờ phút này phu quân đang ở trong mật thất của thư phòng.





“Tẩu tẩu.”





“Sáng sớm tới quấy rầy muội rồi.” Thấy Thi Mặc Nhi bưng đồ ăn sáng: “Nhị đệ còn chưa dùng bữa sao?”





Não bộ của Thi Mặc Nhi nhanh chóng xoay chuyển, bước chân xoay đi, không hướng về thư phòng nữa mà hướng ra đình hóng mát: “Phu quân… buổi sáng hắn thích vừa ngắm cảnh vừa dùng điểm tâm sáng ở đình.” Nói xong nàng cũng bái phục chính bản thân mình, học theo phu quân nhà nàng, nói dối rất trơn tru.





“Nhị đệ luôn tao nhã.”





Thi Mặc Nhi thấy Lâm Tuyết Vũ đi theo mình đến đình hóng mát, nhẹ giọng đáp lại, sau đó nàng hỏi: “Hôm nay tẩu tẩu tới là vì?”





“À, ta tới đây là vì lễ vật muội về thăm cha mẹ.”


Diễn đàn Vietwriter.vn


Dân gian các nương tử có thể về nhà mẹ đẻ sau hai, ba ngày cưới, gọi là lại mặt. Nhưng gia đình giàu có có nhiều quy củ, cũng có người đến tháng hai, tháng ba mới về.





Thấy Thi Mặc Nhi đã dọn bữa sáng, Lâm Tuyết Vũ cũng ngồi xuống đợi Lăng Hoàng xuất hiện: “Gần đây trong phủ có việc bận, tỷ sợ muội bị chậm trễ nên đã lập một danh sách, muội xem thử, tất cả những thứ này đều để muội mang về nhà mẹ đẻ.”





Nói xong, nha hoàn phía sau đưa danh sách đến, Thi Mặc Nhi nhìn một đống lễ vật viết bên trên, nàng mỉm cười xua tay: “Tẩu tẩu, nhiều quá rồi, bỏ bớt đi, nhà muội không nhận những lễ vật này.”





“Đây là lễ nghi của Lăng phủ.”





“Tẩu tẩu, cha mẹ muội không thích vàng bạc, trước khi muội gả tới đây, cha muội đã dặn sẽ không nhận những thứ quý giá này. Lại mặt cũng chỉ về gặp cha mẹ thôi. Cảm tạ tẩu tẩu lo lắng.”





“Cái này…” Lâm Tuyết Vũ nhíu mày: “Không được… Xem ra Lăng gia ta quá keo kiệt, như vậy đi, tỷ sẽ nói chuyện với nhị đệ.”





Thi Mặc Nhi sửng sốt.





“Nhị đệ vẫn chưa dậy sao?” Lâm Tuyết Vũ hỏi, nhìn về phía gian phòng, không thấy thân ảnh của hắn đâu.





“Vâng… dạo này phu quân dậy muộn, để muội đi xem.” Thi Mặc Nhi đứng dậy, nói.





“Tỷ đi cùng muội, nếu nhị đệ không khỏe thì lập tức tìm đại phu.” Lâm Tuyết Vũ cũng đứng dậy.



Diễn đàn Vietwriter.vn

Thi Mặc Nhi cảm thấy hơi buồn, nếu phu quân của nàng thật sự đang nghỉ ngơi trong sương phòng, nàng ta cũng muốn theo nàng tới đó sao? Xưa nay nàng ta đều đến gọi phu quân dậy sao?





Thi Mặc Nhi chậm rãi đi hết quãng đường, nửa là trong lòng đang buồn bực, nửa còn lại là đang nghĩ cách lát nữa ứng phó, cũng may đi được một đoạn nữa thì nàng nhìn thấy Lăng Hoàng đang đến gần.





“Phu quân ~ Chàng dậy rồi!” Thi Mặc Nhi chạy chậm về phía trước, nói.





Lăng Hoàng nhìn Lâm Tuyết Vũ ở sau lưng nàng, lại nghe tiểu gia hỏa nói vậy, hắn đã hiểu: “Ừm, nàng chậm chạp không đến gọi ta dậy, ta đành phải tự mình dậy.”





“Nhị đệ!”





“Sao tẩu tẩu đến đây?” Nắm tay kiều thê, Lăng Hoàng thân thiện nói.





“Ta đang muốn tìm đệ, Mặc Nhi muội muội nói, chuyện lại mặt không cần Lăng phủ chuẩn bị lễ vật đáp lễ. Như vậy sao được?”





Lăng Hoàng cười, nhìn lướt qua danh sách lễ vật nha hoàn đưa lên, hắn quay sang hỏi Thi Mặc Nhi: “Những thứ này… Nương tử đều không cần sao?”





“Cha mẹ ta không cần những thứ này.” Thi Mặc Nhi thành thật trả lời, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.





“Được. Ta nghe nương tử.” Lăng Hoàng dịu dàng trả lời, trả lại danh sách lễ vật cho Lâm Tuyết Vũ: “Tẩu tẩu không cần lo lắng, đại ca sắp hồi phủ, cất những thứ này cho huynh ấy đổi gió đi, Mặc Nhi nói không cần thì thật sự không cần, không cần tiêu tốn ngân lượng.”



Diễn đàn Vietwriter.vn

“Chuyện này…” Lâm Tuyết Vũ vẫn muốn nói gì đó thì thấy hai người bắt đầu quanh co lòng vòng trước mắt nàng ta.





“Nương tử, ta đói bụng, không phải nàng đi lấy đồ ăn sáng sao?”





“À, ta để ở đình hóng mát.” Thi Mặc Nhi quên mất chuyện đồ ăn sáng: “Ta đi lấy.” Nàng mới đi được một bước thì đã bị Lăng Hoàng kéo về trong lòng ngực.





“Ta đi với nàng.” Lăng Hoàng kéo Thi Mặc Nhi, nói với Lâm Tuyết Vũ: “Tẩu tẩu, tẩu bận đi, hôm nay trong phủ nhiều việc, tẩu nên chú ý sức khỏe.”





“Ừ, được.” Lâm Tuyết Vũ hơi đỏ mặt đáp: “Vậy… Ta đi đây…”





Thi Mặc Nhi nhạy bén phát hiện sự thẹn thùng trên mặt nàng ta, chính nàng cũng không biết nàng nắm chặt tay Lăng Hoàng hơn.





Từ xa nhìn theo hai người bọn họ, Lâm Tuyết Vũ đứng im tại chỗ không thể nhúc nhích, chỉ một câu dặn dò dịu dàng nàng ta đã hãm sâu vào trong đó, chậm rãi nói nhỏ: “Minh Minh, rõ ràng ta gả vào Lăng gia là vì hắn, Lăng công tử ta muốn gả, là hắn.”





“Tiểu thư…” Nha hoàn ở bên cạnh kinh hoảng nhắc nhở, kéo ống tay áo của tiểu thư nhà mình, sợ người khác nghe thấy. Nàng là nha hoàn hồi môn của Lâm Tuyết Vũ, từ nhỏ đã đi theo tiểu thư, đương nhiên cũng biết những gì nàng ta nói. Năm đó tiểu thư lên Vân Sơn xin quẻ, vô tình gặp phải sơn tặc, được một vị công tử ra tay cứu giúp, phải lòng từ đó, sau lại biết vị công tử kia là Lăng công tử ở Lăng Thành. Hai người cũng coi như môn đăng hộ đối, lão gia phu nhân càng vui mừng, bà mối lui tới mấy lần, đều nói chuyện này sẽ thành.





Ai ngờ, người nàng gả cho lại là Lăng đại công tử; còn hắn là Lăng nhị công tử.








Diễn đàn Vietwriter.vn


Đình hóng mát…





“Phu quân, chuyện của chàng đã xử lý xong chưa?” Thi Mặc Nhi xem xét độ ấm của cháo, vừa lúc đủ ấm.





“Ừm, nàng ta đến đây bao lâu rồi?” Lăng Hoàng tiếp nhận chén đũa nàng đưa cho, thuận miệng hỏi.





“Không đến một khắc, có phải ta rất thông minh





không? Không để nàng ta vào thư phòng.” Thi Mặc Nhi ngẩng đầu cười đắc ý.





“Vậy nàng đưa nàng ta vào sương phòng sao?” Lăng Hoàng cười nhạo nàng, cơ thể nghiêng lên, hôn nàng, bàn tay to nhấc nàng lên, cho nàng ngồi lên đầu gối mình: “Xem ra phải bị phạt!”





“Phạt cái gì!” Thi Mặc Nhi oan uổng hỏi.





“Nàng đưa người ngoài vào trong phòng, rất dễ bị lộ. Nàng nói có phải nên bị phạt không?”





“Ta ngoan như vậy! Lại còn thông minh! Chàng còn muốn phạt ta!”





“Phải phạt, phải phạt.”





“Phạt cái gì?” Thi Mặc Nhi vừa hỏi liền hối hận, nàng thấy hắn hơi hé môi lưỡi, biểu cảm tuyệt đẹp, gợi tình như vưu vật, hướng nàng đâm tới, bàn tay to bắt đầu không ngoan ngoãn đi dạo trên người nàng.





“Ưm a…” Thi Mặc Nhi bị đầu lưỡi nóng ẩm liếm mở miệng, bàn tay dưới thân đã thâm nhập vào váy nàng, đang tìm vị trí chui vào khố, một tay ôm eo nàng, di chuyển xuống dưới một chút, vuốt ve xoa bóp mông nhỏ của nàng.





“Ưm… Nương tử… Vi phu đói bụng mấy ngày nay rồi…” Thứ nhất hắn bận bịu nhiều ngày qua, thứ hai hắn sợ nàng mệt mỏi, nên mấy ngày nay không chạm vào nàng, sự ngon ngọt đêm tân hôn hắn nếm được bắt đầu lên men khiến hắn đau.


Diễn đàn Vietwriter.vn


“Ưm… Phu quân… Đừng… Đang ở bên ngoài…” Tay hắn đã chui qua tiết khố của nàng, véo nhẹ lên hoa môi của nàng, ngón giữa không biết cố ý hay vô tình mà chọc vào miệng huyệt của nàng, đợi nó ướt.





“Không sao, Mạt Viên không có hạ nhân, nàng biết không… Nương tử, nàng thật đẹp…” Bây giờ là buổi sáng, thời tiết ấm áp, ánh mặt trời vừa đủ, tiểu gia hỏa càng xinh đẹp, khuôn mặt đỏ hồng, mềm mịn, tay nhỏ vô lực vòng qua cổ hắn, cắn môi dưới cố gắng thích ứng sự khiêu khích hạ thể của ngón tay hắn.





Hoa huyệt đang kẹp chặt ngón tay hắn tiến vào, lúc đóng lúc mở kẹp hắn, khiến hơi thở của Lăng Hoàng dần trở nên nặng nề, hoa huyệt từ bên trong chảy ra, ướt lòng bàn tay hắn: “Bảo bối, nàng ướt rồi… Muốn thứ gì đó to hơn không… Hả?” Nói xong hắn lại đút thêm một ngón tay.





“Phu quân… Về phòng… Ưm a… Được không…” Thi Mặc Nhi thở gấp, còn chút lý trí, sợ hắn muốn nàng ở chỗ này, mặc dù Mạt Viên không có hạ nhân, nhưng… vẫn ở bên ngoài… Nghĩ vậy thôi đã khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng, sợ hãi, tiểu huyệt kẹp càng chặt hơn.





“Ưm… Bảo bối… Nàng lại kẹp chặt… Để ta vào trước được không… Ta muốn cắm vào…” Hắn rút ngón tay ra, thịt non bị kéo ra ngoài một ít, khiến Thi Mặc Nhi kêu lên, hắn vội vàng cởi đai lưng của mình, nhắm côn thịt đã ngẩng đầu, sưng to vào hoa huyệt, đẩy lên.





“Ưm a… Phu quân…” Hắn vừa rút ra, thịt non bên trong hoa huyệt điên cuồng co bóp, dường như đang tìm kiếm ngón tay biến mất, miệng huyệt nhanh chóng đóng mở chạm vào đỉnh quy đầu, hút cắn vào lưng Lăng Hoàng.





“Ưm… Bảo bối… Có muốn ta cắm vào không… Ưm… Nàng nói…”





“Muốn…”





“Muốn cái gì… Ưm a… Bảo bối nàng mút chặt thật…” Hắn đẩy lên một cái, miệng hoa huyệt mở ra hút toàn bộ quy đầu vào trong, suýt chút nữa hắn muốn cắm toàn bộ vào, nhưng vì hắn muốn mang lại cho nàng khoái cảm mãnh liệt hơn nên hắn buộc phải rút khỏi: “Nói…Ưm… Có muốn côn thịt to dài đi vào không… Ưm… Nói… Nói ra… Phu quân sẽ cho nàng… Ừm… Nói…”





“Ừm… muốn to dài… côn thịt… tiến vào…” Thi Mặc Nhi nhắm mắt lại, dục vọng trong cơ thể kêu gào.





Tiểu khả ái miệng ngọt, còn theo ý hắn, nhưng lời nói dâm này khiến côn thịt to dài của Lăng Hoàng lại lớn hơn, hắn thật sự không chịu nổi nữa, thẳng lưng đẩy côn thịt to dài vào tiểu huyệt, hai người thở hổn hển: “Ưm a… Đi vào… Có phải không… Ưm…”



Diễn đàn Vietwriter.vn

“A… Phu quân…” Thi Mặc Nhi ôm chặt hắn, cắn vào vai hắn, y phục vẫn trên người, cho nên nàng cắn mạnh hơn cũng không làm hắn đau mà chỉ khiến hắn càng ngứa.





Hắn hung hăng thọc vào rút ra, y phục chỉnh tề nhưng hạ thể hai người lại đang làm loạn. Mặc dù không nhìn thấy cảnh giao hợp nhưng trong đầu hắn biết rõ giờ phút này côn thịt sưng to dưới thân đang không ngừng rút ra cắm vào tiểu huyệt của nàng.





“Ưm… Bảo bối… kẹp ta… kẹp ta… ư…” Đột nhiên, hắn cắm toàn bộ côn thịt to dài của mình chôn sâu vào trong hoa tâm của nàng, hắn nâng mông nhỏ tròn trịa của nàng lên, để tiểu gia hỏa tách hai chân ra vòng lấy eo hắn, nâng lên, đứng dậy.





“A, phu quân…” Hai tay Thi Mặc Nhi ôm chặt Lăng Hoàng, không cảm giác được trọng lượng, hai chân vòng chặt lấy eo hắn, trong lực nhẹ làm nàng hơi chìm xuống, côn thịt to dài trong hoa huyệt từng chút chạm đến cửa tử cung khiến nàng run rẩy, cả người tê dại.





“Ưm… Là nơi này sao…Ưm…” Hắn cũng cảm nhận được khoái cảm hoa tâm vừa co rút, trán đổ mồ hôi, hắn ôm nàng bắt đầu đi xuống đình hóng mát.





“A… Phu quân… Chàng đừng nhúc nhích…”





“Bảo bối… Không phải nàng muốn về phòng sao…” Mới đi được vài bước bậc thang, đã khiến hơi thở của hai người như muốn ăn đối phương.


Diễn đàn Vietwriter.vn


Hắn không cố ý động, chỉ là đi bậc thang cọ xát nhiều hơn cùng với sự nhạy cảm khi vặn eo của tiểu gia hỏa khiến hắn phát điên. Hắn chỉ có thể tăng tốc độ bước chân đi về phòng ngủ, nếu không chỉ sợ hắn sẽ không kiềm chế được bản thân, lập tức lột sạch tiểu gia hỏa trên bãi cỏ, điên cuồng thọc vào rút ra một trận.





Mặc dù Mạt Viên không có hạ nhân nhưng vẫn sẽ có tốp ba tốp năm người đến làm việc, hắn vẫn biết.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom