• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New Nuông Chiều Em Đến Nghiện (1 Viewer)

  • Chương 19: Hương vị của giàu sang phú quý

“Má ơi, đĩa rau muống xào hai trăm ngàn? Đây là ăn cướp sao?”


Tiêu Diệp Nhiên nói xong liền nhận ra có gì không đúng, cô ngẩng đầu lên thì thấy Cố Mặc Đình cùng nhân viên phục vụ đang nhìn chằm chằm cô một cách


khó hiểu.


Tiêu Diệp Nhiên...



"Ha...” Cô ngại ngùng cười, thật là muốn tìm một cái hố chui xuống mà.


Cố Mạc Đình sao không hiểu cô đang nghĩ gì, đôi mắt diều hâu khẽ híp lại thành đường cong.


“Muốn ăn gì thì cứ gọi, tôi trả tiền, vậy nên không cần để ý tới giá cả đâu.”


. Mặc dù vậy nhưng... hai trăm ngàn một đĩa rau muống xào, có phải hơi hoang phí rồi không? Cô cảm thấy đau túi tiền dùm anh đó.


Đúng là thú tiêu xài của người có tiền cô không thể nào hiểu nổi.


Tiêu Diệp Nhiên lật lật xem xem, chọn vài món ăn có giá tiền thấp nhất. Nào ngờ vừa gọi xong Cố Mặc Đình đã đổi lại, “Lấy những món đắt nhất của nơi này




đi."


Cô nghe xong, trợn tròn mắt nhìn anh, “Chỉ là một bữa ăn, có cần hoang phí vậy không?”


“Tôi có tiền.”


Cố Mặc Đình hơi hất cằm, thản nhiên đáp.


Được rồi, anh là nhất, anh có tiền, anh muốn gì cũng được.


Người có tiền thật khó hiểu.


Một lúc sau người phục vụ gõ cửa mang thức ăn tới.


Tiêu Diệp Nhiên nhìn thức ăn thịnh soạn trên bàn, không khỏi nhuốt nước miếng.


Bít tết bò Wagyu, cua hoàng đế hấp bia, tôm hùm nướng, súp vi cá mập, canh bào ngư,...


Tiêu Diệp Nhiên âm thầm tính toán giá cả từng món.


Bữa ăn này đủ để cô sống cả năm đó!


Thật không dám động đũa mà.


“Mau ăn đi.” Cố Mặc Định mức cho cô một bát canh bào ngư.


“C...Cảm ơn.” Tiêu Diệp Nhiên nhận lấy, sau đó múc một thìa lên đưa lên miệng nếm thử.


Hương vị nẩm cùng bào ngư tan ra đầu lưỡi, vị ngọt thanh mát toát lên sự tinh túy của canh bào ngư, Hơn cả, từ hương thơm đến mùi vị đều toát ra vị của... sự giàu sang phú quý.


Một bát canh này, hẳn đủ để cô ăn mì gói hai tháng...


“Ngon không?”


“Ừm...” Tiêu Diệp Nhiên khẽ gật đầu, quả nhiên là mỹ vị, ngon vô cùng, nhưng mà giá cả khiến cô vừa ăn vừa khóc mà.


“Ngon thì ăn nhiều vào.” Cố Mặc Đình nhận được câu trả lời đúng ý, đương nhiên vô cùng vui vẻ, anh lấy dao cẩn thận cắt bít tết bò Wagyu ra thành từng miếng hình vuông nhỏ, sau đó đặt trước mặt cô.


Cảm ơn.”


Cứ thế một người gắp còn một người ăn liên hồi. Cố Mạc Đình nhìn dáng vẻ ham ăn như bé mèo nhỏ của cô, không khỏi mỉm cười.


“Nhiên Nhiên.”


“Hả?” Tiêu Diệp Nhiên đang ăn thì nghe thấy tiếng gọi. Từ bao giờ mà anh gọi 'Nhiên Nhiên thuận miệng vậy?


“Sau này đừng ăn mì gói nữa, không tốt cho sức khỏe. Em muốn ăn gì tôi đưa em đi ăn.”


Tiêu Diệp Nhiên hơi ngẩn người, Cố Mặc Đình đây là đang quan tâm cô sao?


“Phải rồi, chuyện của mẹ em tôi đã cho người đi điều tra.” Cố Mạc Đình bỗng nói, “Nhưng vụ tai nạn này cũng đã mấy chục năm trôi qua rồi, vậy nên để điều tra không dễ dàng, có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian.”


“Không sao, tôi có thể đợi được.” Cô gật đầu. Chỉ cần biết được sự thật, dù là một năm hay mười năm cô cũng có thể chờ.


Chuyện năm đó, cô vẫn luôn nghi ngờ rằng không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên.


Mẹ cô bị tai nạn ngay trước ngày diễn ra cuộc thi triển lãm, sau đó còn mất đi đôi tay không thể cầm bút được. Hội họa là tưởng cả đời của mẹ, nếu thật sự là do có người đứng sau gây ra, cô nhất định sẽ không để kẻ đó được yên ổn.


Thực ra trong đầu Cô vẫn luôn nghi ngờ một cái tên.


“Có phải em đang nghi ngờ Thẩm Gia Ninh?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom