• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Nuông Chiều Em Đến Nghiện (1 Viewer)

  • Chương 12 Ở Tiêu gia, cô sẽ không nhận được sự yêu thương.

Bên này, Tiêu Diệp Nhiên vừa mới tắm rửa xong, đang ngồi nghịch điện thoại thì nhận được một cuộc gọi.


“Có chuyện gì không?”


“Nhiên Nhiên à, ngày mai là tiệc mừng thọ của ông nội, con về nhà một chuyến nhé?”



Tiêu Diệp Nhiên rũ mắt, nhàn nhạt đáp “Biết rồi”. Sau đó liền cúp máy.


Người vừa gọi cho cô là Thẩm Gia Ninh – Phu nhân của Tiêu gia, vợ hợp pháp của ba cô, mặc dù không phải người sinh ra cô nhưng theo lí mà nói Tiêu Diệp Nhiên vẫn phải gọi bà ta một tiếng mẹ.


Chuyện đã từ rất lâu về trước...


Mẹ ruột của cô – Lương Thần cùng Thẩm Gia Ninh là bạn thân thời cấp ba, cùng thi vào trường đại học Nghệ Thuật, tình cảm chị em vô cùng tốt.




Mẹ cô vẽ rất đẹp, là thủ khoa đầu vào của khoa mỹ thuật, các giáo sư đều vô cùng yêu thích tài năng của mẹ cô. Trình độ và năng khiếu đều được đánh giá


vượt xa Thẩm Gia Ninh.


Lên năm hai đại học, mẹ cô gặp được Tiêu Hải, cũng là ba ruột của cô, hai người hẹn hò.


Nhưng không ngờ, lên năm ba đại học, vào thời khắc mà mẹ cô sắp được tổ chức triển lãm, thì gặp phải tai nạn giao thông, từ ấy, đôi tay của mẹ cô không thể cầm bút vẽ được nữa.


Bởi vì không thể vẽ lại, nên cũng không còn cách nào tiếp tục học. Một người cả đời sống với đam mê hội họa khi không thể vẽ sẽ biết phải làm gì đây?


Trong những tháng ngỡ tăm tối nhất, bà may mắn vẫn còn ba cô bên cạnh.


Ba cô hứa với mẹ cô rất nhiều, những lời thề non hẹn biển, sống chết không buông. Nhưng cuộc đời đâu được như mơ, mẹ cô chỉ là một đứa bé mồ côi không


cha không mẹ, sao có thể với tới đại thiếu gia của Tiêu gia.


Phải, ba cô có vị hôn thê, và thật không ngờ người đó lại chính là bạn thân nhất của mẹ - Thẩm Gia Ninh, cũng là con gái cưng của Thẩm gia.


Hai nhà Tiêu - Thẩm liên hôn, bạn trai và bạn thân của bà kết hôn.


Sự nghiệp, tình yêu và cả tình bạn đều mất hết, mẹ cô đau khổ về quê, nhưng không ngờ tới bản thân khi ấy lại mang thai dòng máu của Tiêu Hải.


Mẹ cô không can thán, cũng không nói với ai, một mình nuôi dạy cô, bà làm đủ ngành nghề, đủ loại công việc mệt nhọc để cho cô cuộc sống đầy đủ. Nhưng


nào ngờ, đến năm Nhiên lên bốn tuổi, mẹ đổ bệnh nặng qua đời.


Sau đó, Tiêu Diệp Nhiên được tiêu gia phát hiện rồi đón về. Vốn dĩ Tiêu Diệp Nhiên lớn hơn Tiêu Linh một tuổi, nhưng đương nhiên Thẩm gia sẽ không đồng ý để cô trở thành đại tiểu thư của nhà họ Tiêu, nên Tiêu lão gia đã thay đổi giấy khai sinh của cô xuống một năm.


Từ đó mẹ cô mang trên mình cái danh kẻ thứ ba, còn cố... trở thành đứa con của vợ lẽ.


Cô vẫn còn nhớ câu nói đầu tiên mà ba cô nói với cô:


“Diệp Nhiên, ba không hề mong con được sinh ra, càng không mong muốn dính dáng tới mẹ của con.”


“Diệp Nhiên, ba không hề mong con được sinh ra, càng không mong muốn dính dáng tới mẹ của con.”


Khi ấy cô không hiểu ý ba là gì, cô chỉ biết một điều rằng.


Ở Tiêu gia, cô sẽ không nhận được sự yêu thương.


Người lớn trong nhà chán ghét, người hầu khinh thường, chị gái lúc nào cũng tìm cách bắt nạt, người cha quanh năm suốt tháng bận bịu cũng chẳng thấy mặt


đâu. Tình thương của Tiêu gia, đều dành hết cho Tiêu Linh. Cô chẳng qua giống như một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu.


Nói Tiêu Diệp Nhiên không ghen tị với Tiêu Linh thì chính là nói dối. Cô từng rất ghen tị, ghen tị Linh có ba mẹ yêu thương, chiều chuộng, ghen tị Linh được cưng chiều hết mực, muốn gì được nấy. Nhưng rồi cô nhận ra, sự ghen tị này chẳng thể khiến cô khá hơn, vì vậy, Tiêu Diệp Nhiên học cách bỏ qua, bình thản trước mọi thứ, tự thu mình về một thế giới riêng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom