• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN NGHIỆN (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 271-273

Chương 271
“Ừm, con kết hôn rồi!”
Tiêu Diệp Nhiên gật đầu, không hề giấu giếm.
Trong lòng bác Triệu vẫn chưa thể bình thường lại, nhất thời không biết làm sao: “Cô chủ, chuyện… Chuyện này từ khi nào? Ông chủ, có lẽ không biết đúng không? Cô, cô…”
Bác Triệu rõ ràng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Nhưng sau khi khiếp sợ thì ông lại nghĩ tới chuyện cô chủ và cậu Bùi vừa chia tay không bao lâu, mặt khác đã tìm người khác kết hôn, chẳng lẽ nghĩ quẩn hay không?
Tiêu Diệp Nhiên thấy ông nói năng lộn xộn thì không khỏi bật cười: “Bác Triệu, Mặc Đình đối xử với con rất tốt, con cam tâm tình nguyện kết hôn với anh ấy, cho nên con không làm bậy, bác đừng lo lắng.”
“Thật sao?”
Bác Triệu nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy Tiêu Diệp Nhiên thật sự không giống nói dối, hốc mắt không khỏi ướt át: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, cô chủ có thể hạnh phúc thì tốt…”
Trước đó Cố Tống Vy và Bùi Hạo Tuấn đâm một dao vào Tiêu Diệp Nhiên, bác Triệu còn lo lắng cô sẽ không chịu đựng được.
Nhưng ông trời có mắt, làm cho Tiêu Diệp Nhiên tìm được hạnh phúc.
“Bác Triệu, chuyện con kết hôn vẫn chưa công bố với bên ngoài, cho nên bác nhất định phải giữ bí mật giúp con. Đặc biệt là Cố Tống Vy và Triệu Uyển Nhan, nhất định không được để bọn họ biết.”
Sắc mặt Tiêu Diệp Nhiên nghiêm túc dặn dò bác Triệu.
Quan hệ của cô và Mặc Đình vẫn chưa đến lúc công khai, nếu sớm bị phát hiện thì sau này không dễ xử lý.
“Cô chủ yên tâm, tôi sẽ không nói, chỉ cần cô chủ và chồng của cô hạnh phúc là được, bộ xương già của tôi cũng yên tâm rồi.”
Bác Triệu lau nước mắt, vui mừng cười nói.
Trong lòng Tiêu Diệp Nhiên hơi ấm, đỡ ông ngồi xuống, sau đó ăn hết sạch bữa sáng ông mang tới.
Mà lúc này bác Triệu và Cố Mặc Đình cũng trò chuyện một lát, dường như ông vô cùng hài lòng với chú rể mới này.
Cố Mặc Đình nói chuyện và hành động rất ưu nhã, cử chỉ khéo léo, không hề tỏ ra thái độ khinh thường bác Triệu vì ông chỉ là quản gia.
Ngược lại anh còn thể hiện sự tôn trọng.
Cũng vì điểm này, bác Triệu mới phát hiện anh tốt hơn Bùi Hạo Tuấn kia bao nhiêu lần.
Trước kia Bùi Hạo Tuấn nhìn thấy ông thì sai khiến như người hầu, mà Cố Mặc Đình lại lễ phép nói chuyện, chỉ với điểm này thì hai người không thể so sánh được.
Một lát sau, Tiêu Diệp Nhiên ăn bữa sáng xong, thu dọn hộp cơm đưa cho bác Triệu: “Bác Triệu, trong nhà còn làm phiền bác trông nom, còn bên bệnh viện giao cho con là được.”
“Vâng, cô chủ.”
Bác Triệu gật đầu, xoay người rời đi, nhưng giống như nghĩ tới cái gì, ông có chút do dự nói: “Đúng rồi, cô chủ, còn có một chuyện…”
“Bác Triệu, có chuyện gì bác cứ nói.”
Tiêu Diệp Nhiên thấy ông ấp a ấp úng thì vội cười nói.
Chương 272
Bác Triệu có chút bất an sờ túi, sau đó mới hạ quyết tâm lấy ra thứ gì đó từ bên trong: “Cô chủ, cô có biết thứ này không?”
Bác Triệu mở bàn tay trước mặt Tiêu Diệp Nhiên, có chút thấp thỏm hỏi.
Tiêu Diệp Nhiên tập trung nhìn vào thì thấy hai chai thủy tinh giống như lọ thuốc tiêm trong lòng bàn tay bác Triệu, một lọ đã mở ra, rõ ràng đã sử dụng, còn một lọ vẫn chưa mở.
Tiêu Diệp Nhiên không khỏi giật mình, cô đi tới nhìn cũng không có gì đặc biệt, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Bác Triệu, có vấn đề gì sao? Bác lấy thứ này ở đâu ra?”
“Chuyện này, chuyện này…”
Vẻ mặt bác Triệu muốn nói lại thôi, giống như sợ nói ra sẽ gây họa lớn vậy.
Tiêu Diệp Nhiên vội vàng an ủi: “Bác Triệu, không sao, bác muốn nói gì thì cứ nói.”
“Khi người hầu quét dọn phòng sách của ông chủ thì nhặt được lọ rỗng trong thùng rác, còn lọ chưa mở là… Là nhặt được trong phòng của ông chủ, tôi già rồi nên không biết đây là thứ gì, nhưng người hầu dọn dẹp phòng nói hình như cô chủ Tống Vy đưa thứ này cho bà chủ. Cô… Cô chủ, lần này ông chủ đột nhiên xảy ra chuyện, tôi luôn cảm thấy kỳ lạ, cho nên, cho nên…”
Bác Triệu nơm nớp lo sợ nhìn Tiêu Diệp Nhiên, câu nói tiếp theo biến mất.
Tiêu Diệp Nhiên nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Cố Mặc Đình cũng đưa tay qua cầm lọ thuốc xem xét.
Nhưng một lát sau anh vẫn không phát hiện manh mối gì, chỉ có thể nói: “Xem ra phải đưa cho bác sĩ kiểm tra.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Diệp Nhiên trầm xuống: “Bác Triệu, mấy tháng con không ở nhà, trong nhà xảy ra chuyện gì không? Ví dụ như ba con và Triệu Uyển Nhan cãi nhau?”
“Cãi nhau? Có, vì chuyện cổ phần Tiêu thị nên bà chủ Uyển Nhan Nhân từng cãi nhau với ông chủ rất nhiều lần.”
Tiêu Diệp Nhiên nghe bác Triệu nói vậy thì lập tức hiểu rõ.
Hai người phụ nữ mất hết tính người kia, vì chuyện tài sản mà làm chuyện đáng sợ như thế.
Tiêu Diệp Nhiên nghĩ đến đây thì cảm giác sống lưng lạnh lẽo.
Triệu Uyển Nhan và Cố Tống Vy không thích cô thì cô còn có thể hiểu được, nhưng ba Tiêu đối xử tốt với bọn họ như vậy, bọn họ thật sự ra tay được sao?
“Đáng chết, tốt nhất là không phải như vậy, nếu tôi nắm được nhược điểm thì tôi không tha cho bọn họ!”
Tiêu Diệp Nhiên cắn răng, thấp giọng mắng một câu, sau đó cô vội vàng dặn dò bác Triệu: “Bác Triệu, chuyện này đừng nói ra vội, con sẽ nhanh chóng điều tra, nếu Triệu Uyển Nhan thật sự làm chuyện này thì con sẽ không tha cho bà ta, hiện tại bác trở về trước, nếu bác còn phát hiện gì thì nói với con.”
“Được, cô chủ.”
Bác Triệu nhanh chóng rời đi, người khác vừa đi thì Tiêu Diệp Nhiên không chờ nổi đưa lọ thuốc cho bác sĩ kiểm tra.
Kết quả ngoài dự đoán của hai người, bác sĩ lại không biết lọ thuốc: “Có lẽ thuốc này nhập từ nước ngoài, trước mắt trên thị trường cũng không có thuốc này, cho nên cần phải làm thêm bước kiểm nghiệm mới biết được thành phần cụ thể ở bên trong là gì.”
“Vậy làm phiền bác sĩ.”
Sau khi rời khỏi văn phòng bác sĩ, Tiêu Diệp Nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng đè sự nôn nóng trong lòng xuống.
Cố Mặc Đình ôm cô, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cô: “Kết quả sẽ có nhanh thôi, em đừng lo lắng.”
Chương 273
Tiêu Diệp Nhiên dựa vào lòng anh, trong lời nói đột nhiên có một chút mệt mỏi: “Anh nói xem trên thế giới này thật sự có người không lương tâm như vậy sao?”
Mấy năm nay, một mình cô đấu với hai mẹ con Cố Tống Vy đã chịu rất nhiều cực khổ.
Nhưng cô vẫn luôn không chịu thua, giống như nữ chiến sĩ vậy, liều mạng đánh trả không biết mệt.
Nhưng việc này liên quan đến việc Tiêu Tùng xảy ra chuyện, cô lại cảm thấy lòng người thật đáng sợ.
Cố Mặc Đình biết cô nghĩ gì trong lòng, đau lòng ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng nói: “Có, nhưng những người này sẽ không có kết cục tốt. Em còn có anh!”
Tiêu Diệp Nhiên gật đầu.
Cô còn có anh! Cũng chỉ có anh ở bên cạnh thì cô mới có thể cảm thấy yên tâm.
Lúc giữa trưa bác sĩ kiểm tra lọ thuốc vẫn chưa đưa kết quả tới, Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ lại dẫn đầu tới.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn hai người thì tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, cô nhìn về phía Tiêu Tiêu tò mò hỏi: “Mấy ngày nay cậu làm gì vậy? Luôn bận rộn.”
“Tớ có thể làm gì chứ, đương nhiên là làm chuyện lớn.”
Tiêu Tiêu đắc ý giơ cằm xinh đẹp, đôi mắt đẹp chớp chớp lộ vẻ gian xảo.
Tiêu Diệp Nhiên cực kỳ nghi ngờ nhìn cô ấy: “Cậu vừa về nước không có việc làm, có thể làm chuyện lớn gì chứ?”
“Hì hì, đây là bí mật, tạm thời không thể nói cho các cậu, khi nào tới thời điểm đó sẽ nói với các cậu.”
Tiêu Tiêu cười nghịch ngợm, tầm mắt chuyển về phía phòng bệnh, chỉ Tiêu Tùng nói: “Thế nào rồi?”
“Vẫn phải ở trong phòng bệnh nặng quan sát hai ngày.”
“Cậu cũng đừng quá lo lắng, chú Đường nhất định sẽ tỉnh lại.”
Tiêu Tiêu vỗ vai Tiêu Diệp Nhiên an ủi nói.
Tiêu Diệp Nhiên gật đầu, đáy lòng lại có chút không chắc.
Ngay cả bác sĩ cũng không biết khi nào ba cô mới có thể tỉnh lại, ai biết cuối cùng sẽ thế nào.
“Tiêu Tiêu nói là cậu cũng đừng ủ rũ nữa.” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Tống An Kỳ cũng an ủi một chút, nhưng rõ ràng hiệu quả cũng không lớn.
Ba cô gái trò chuyện một lát, Cố Mặc Đình đúng lúc từ bên ngoài trở về, anh nhìn thấy Tống An Kỳ và Tiêu Tiêu ở đó thì gật đầu một cái coi như chào hỏi.
Tống An Kỳ nhanh chóng đáp lại, Tiêu Tiêu lại quan sát Cố Mặc Đình từ trên xuống dưới.
Quý cô đại tiểu thư này không giống với người khác, ánh mắt nhìn đàn ông vô cùng bắt bẻ, đàn ông trên đời này có thể được cô nàng thưởng thức thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hơn nữa Tiêu Diệp Nhiên là bạn tốt của cô, ánh mắt lập tức càng bắt bẻ.
Còn Cố Mặc Đình là nhân vật cấp bậc đế vương đi đến đâu cũng được mọi người chú ý, có lẽ đây là lần đầu tiên bị người khác dùng ánh mắt đánh giá, tuy rằng anh cảm thấy kỳ lạ, cho nên lông mày không nhịn được khẽ nhíu lại, nhưng anh cũng không hề quá khó chịu , mặc kệ Tiêu Tiêu ngắm nghía.
Sau một lúc lâu, anh mới đưa tay ra nói với Tiêu Tiêu: “Cô Ứng, thường xuyên nghe vợ tôi nhắc tới cô, lần đầu gặp mặt, Cố Mặc Đình!”
“Ứng Tiêu Tiêu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom