• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Nuông Chiều Em Đến Nghiện (1 Viewer)

  • Chương 17 “Vậy cũng tốt.”

“Mẹ tôi sẽ không để ý những việc này đâu.”


“Vậy... Cố Mặc Đình, tôi đồng ý với giao dịch của anh.”


“Cố Mạc Đình, tôi đồng ý với giao dịch của anh.”


"Kit".



Cố Mặc Đình nghe xong liền dừng xe lại lề đường, như không tin vào việc bản thân vừa nghe thấy, anh quay sang hỏi cô, “Em vừa nói gì?”


“Tôi đồng ý làm giao dịch.”


“Chắc chắn?”


“ỪTiêu Diệp Nhiên khẽ gật đầu, “Tôi sẽ đóng giả làm bạn gái anh, nhưng đổi lại.”


“... Anh giúp tôi điều tra vụ tai nạn năm đó của mẹ tôi, được chứ?”


“Được, tôi lập tức cho người đi điều tra.” Anh không do dự trả lời.


Cảm ơn anh.”




“Đôi bên cùng có lợi mà.” Cố Mạc Đình khẽ mỉm cười, “Ngày mai tôi cử người tới đón em.”


“Ngày mai luôn sao?” Cô trừng mắt ngạc nhiên, nhanh như vậy đã đến gặp phu huynh, cô còn chưa có chuẩn bị gì mà.


“Không phải gặp mẹ tôi, mà đến công ty kí hợp đồng. Ngày mai tôi có cuộc họp quan trọng không thể tới nhà em được.”


Còn cần kí hợp đồng nữa sao? Đúng là thương nhân có khác, cầu kì thật đấy.


"Ò..."


“Nhưng thôi không cần đâu, tôi tự bắt xe tới.”


“Vậy tùy em.”


Chẳng mấy chốc xe đã dừng lại trước khu tập thể, Tiêu Diệp Nhiên chào tạm biệt anh rồi về nhà.


Về tới nhà, cô thay bộ đồ ngủ hình ba chú gấu rộng rãi thoải mái, khác hẳn với lễ phục ban nãy.


Cuối cùng chỉ có ở nhà là thoải mái nhất.


Sáng hôm sau.


Tiêu Diệp Nhiên tục tủ quần áo, tìm cho mình một chiếc áo Croptop phối hợp cùng quần baggy ống rộng, mái tóc dài màu hạt dẻ được búi cao trông gọn gàng mà năng động.


Sau đó cô bắt xe taxi tới tập đoàn Cố Thiên.


- Không hổ danh là một trong mười thương nghiệp lớn nhất Châu Á, trụ sở chính của Cổ Thiên vô cùng lớn và hiện đại. Nếu không có thẻ nhân viên chắc chắn


không thể vào trong, cũng may là thư kí của Cố Mạc Đình đã nói trước một tiếng với bảo an.


Tiêu Diệp Nhiên còn đang muốn đi tìm phòng làm việc của Cố Mạc Đình thì vừa hay lại gặp anh đang đi ngang qua cùng nhân viên.


“Hello!” Tiêu Diệp Nhiên khẽ dơ tay chào anh.


Cố Mặc Đình quay sang nói gì đó với nhân viên sau đó đi tới chỗ cô.


“Tới rồi à? Ủa sao em bịt kín vậy?” Lúc này anh mới nhận ra cô đang đeo khẩu trang và kính mắt, trông vô cùng kín đáo, “Cũng đâu có ai nhận ra em.”


“Ít nhiều gì tôi cũng là diễn viên mà, sắp ôm được cái đùi lớn như này thì chuyện nổi tiếng không còn là xa vời nữa.” Cô vừa đi vừa nói, đủ để hai người nghe thấy.


“Vậy thì em ôm cho chắc vào.” Cố Mạc Đình dở khóc dở cười.


Hai người đi tới phòng làm việc của anh.


Tiêu Diệp Nhiên ngồi xuống, nhận lấy tách trà anh đưa cho mình đưa lên uống một ngụm nhỏ. Là trà hoa quả Bai mà cô thích uống.


Bỗng Tiêu Diệp Nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói với anh, “Phải rồi, chuyện ngày hôm qua ở Tiêu gia... sẽ không bị truyền ra ngoài chứ?”


“Bọn họ đều là doanh nhân thành đạt, tự khắc biết bản thân phải làm gì. Vả lại Tiêu gia cũng ém hết tin tức lại rồi, yên tâm, người ngoài không ai biết em là con riêng của Tiêu Hải đâu.”


“Vậy cũng tốt.”


Cố Mạc Đình đặt hợp đồng xuống trước mặt cô.


“Đây là hợp đồng, em xem thử đi.”


“Ừm.” Tiêu Diệp Nhiên cầm lấy hợp đồng lên rồi lật ra xem.


Hợp đồng viết rõ cô sẽ đóng giả làm bạn gái của Cố Mạc Đình trong vòng sáu tháng, đổi lại, anh sẽ giúp cô điều tra vụ tai nạn năm xưa của bà Lương Thần.


Trong thời gian sáu tháng đó, yêu cầu Tiêu Diệp Nhiên không được để cho người ngoài biết được việc này, đặc biệt nếu như cần thiết cô sẽ phải cùng xuất hiện với anh bằng thân phận vị hôn thê của Cố Mạc Đình.


Có ba điều khoản buộc cô phải thực hiện:


“Thứ nhất trong thời gian hợp đồng không được phép có bạn trai, thứ hai không được quá thân thiết với người khác giới ngoại trừ Cố Mạc Đình, thứ ba khi đóng phim không được diễn cảnh hôn đặc biệt là cảnh giường chiếu.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom