• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 471-482

Chương 471



Từ khi mang thai, cảm xúc của cô trở nên không ổn định, hơi một chút là đã muốn khóc.



Cô vừa lấy tay che miệng, Kiều Huyền Thạc dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt cô nói, “Nhược Hi, nếu thật sự chúng ta không thể giữ được cả ba đứa trẻ, vậy thì chúng hãy chỉ giữ lại một, như vậy em cũng sẽ không cần vất vả như vậy.”



Những giọt nước mắt vốn dĩ đã muốn trào ra từ lâu, trong nháy mắt ào ạt tuôn, từng giọt lăn xuống trên gương mặt Bạch Nhược Hi.



Cô vừa khóc vừa lắc đầu, trong lòng vô cùng kích động, “Không được, dù chỉ một cũng không được bỏ, em biết anh sẽ như vậy mà, anh nhất định sẽ bắt em phải bỏ hai con, anh về đi, trở về đi, không cần phải ở đây cùng em, một mình em có thể vượt qua khó khăn này.”



“Đừng tùy hứng như vậy được không.” Kiều Huyền Thạc bất lực dỗ dành cô, “Bây giờ không phải là lúc ngang bướng như vậy, mà nó liên quan đến sức khỏe của em và sức khỏe của con.”



Bạch Nhược Hi nức nở, cổ họng bỏng rát và đau đớn, trái tim như bị dao cắt, nghĩ đến đứa con trong bụng mình có thể sẽ không giữ được nên cô không thể bình tĩnh lại, “Anh ba, tất cả chúng đều là con của em, em không thể nào chịu đựng được.”



Kiều Huyền Thạc hai mắt đỏ hoe, trước mắt như che phủ bởi một đám sương mù, giọng nói của anh cũng trở nên khàn khàn, nghẹn ngào đến mức đau lòng, “Anh cũng không đành lòng, anh cũng không thể nào chịu đựng được, nhưng biết phải làm sao bây giờ? Sức khỏe của em vẫn là quan trọng nhất.”



Nhìn thấy Bạch Nhược Hi vừa sờ lên bụng mình vừa khóc, Kiều Huyền Thạc đau đớn nhắm mắt lại, nắm lấy tay cô đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn.



Bạch Nhược Hi cố kìm nén tiếng khóc, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, đôi mắt mờ mịt nhìn ra ngoài ban công.



Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.



Kiều Huyền Thạc không nói chuyện, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cô.



Trong mấy ngày ở trong bệnh viện giữ thai, Bạch Nhược Hi thậm chí còn chưa bước chân xuống giường.



Cô nằm trên giường để ăn, ngủ, đọc sách và nghe nhạc. Vệ sinh các nhân, tắm rửa đều có Kiều Huyền Thạc bế cô qua lại vào nhà vệ sinh, anh chăm sóc cho cô mọi thứ vô cùng cẩn thận chu đáo, buổi trưa mỗi ngày anh sẽ đưa cô ra ngoài vườn đi dạo.



Điện thoại di động của anh thỉnh thoảng đổ chuông, nhưng cuộc trò chuyện của anh đều không kéo dài, sau khi ra ngoài trả lời cuộc gọi, lại vội vàng quay trở lại bên cạnh cô.



Buổi trưa ánh mặt trời vô cùng chói chang.



Kiều Huyền Thạc lại đẩy xe lăn của Bạch Nhược Hi, hai người vừa nói vừa cười cùng quay lại phòng bệnh.



“Phơi nắng một lúc cảm thấy thật thoải mái a.” Bạch Nhược Hi ngậm ngùi nói, “Ở trong bệnh viện thật là buồn chán quá, không thể đi đâu được.”



“Khi nào em khỏe hơn, anh sẽ đưa em đến những nơi mà em muốn.” Kiều Huyền Thạc nói.



“Em muốn đi biển, muốn đi dạo trên bờ cát, chờ khi nào sinh xong em sẽ dắt theo ba đứa nhỏ cùng nhau đi nhặt vỏ sò, nghịch sóng biển, nghịch cát trên bãi biển …”



Tưởng tượng đến đây, Bạch Nhược Hi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.



Kiều Huyền Thạc chỉ biết mỉm cười bất lực, đây cũng là tương lai mà anh khao khát.



Hai người vừa đi vừa nói đã về đến phòng bệnh, vừa đúng lúc bác sĩ trong phòng đang chuẩn bị đi ra, vừa chạm mặt, bác sĩ kính cẩn nói “Cô Bạch, tôi đang định tìm cô.”



“Chào bác sĩ.”



“Sắc mặt không tệ, tinh thần cũng tốt.”



Bạch Nhược Hi vui vẻ đưa tay sờ lên khuôn mặt “Thật vậy không? Tôi cũng nghĩ rằng ba ngày sẽ không có gì đáng ngại.”



Bác sĩ đưa báo cáo cho Kiều Huyền Thạc và vui vẻ nói, “Anh xem đi, đây là báo cáo mới nhất của cô ấy. Hiện tại con anh rất ổn định và không còn hiện tượng ra máu. Các chỉ số khác đều rất tốt. Ngày mai có thể xuất viện, phải dưỡng thai cho thật tốt, nếu phát hiện có gì bất thường xảy ra thì phải quay lại bệnh viện để khám lại.”



Kiều Huyền Thạc không chắc chắn nhìn bản báo cáo, và lo lắng nói, “Có thể xuất viện rồi sao? Nếu không hãy để chúng tôi ở đây cho đến khi đứa trẻ được sinh ra.”



Bạch Nhược Hi gật đầu, “Hãy cứ để chúng tôi ở lại đây, cho đến khi khỏe mạnh sinh con, tôi sợ về nhà sẽ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”



“Không cần, dưỡng thai ở nơi này sẽ không có lợi cho tâm trạng của bà mẹ mang thai, chỉ cần đến bệnh viện khám định kỳ và quan sát kỹ tình trạng của thai nhi là được.”



“Tôi không phải làm thủ thuật loại bỏ bớt bào thai nữa đúng không? Bạch nhược Hi xúc động hỏi.



Bác sĩ gật đầu, “Hiện tại thai nhi đang thành hình nên không thể tiến hành phẫu thuật loại bỏ bớt bào thai, trước mắt chỉ có thể giữ gìn thật tốt, hy vọng bọn trẻ chào đời được an toàn.”



Bạch Nhược Hi vui mừng rưng rưng nước mắt, cô cười và gật đầu, “Đúng vậy, nhất định sẽ như vậy.”



Kiều Huyền Thạc kích động bước đến trước mặt và nắm lấy tay của bác sĩ, “Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều.”



Bác sĩ rất vui nói, “Hãy nói lời cảm ơn tới vợ của anh đi, cô ấy đã rất kiên cường, sinh con là một việc rất đau đớn và mệt mỏi, những tháng tới sẽ là cực hình đối với cô ấy, hãy chăm sóc cô ấy cho thật tốt.”



“Vâng, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.” Kiều Huyền Thạc xúc động giống như một cậu thiếu niên lần đầu gặp được vận may.
Chương 472



Sau khi bác sĩ giải thích rõ ràng thì rời khỏi phòng bệnh.



Kiều Huyền Thạc lập tức quay người quỳ xuống trước mặt Bạch Nhược Hi, ôm lấy bờ vai cô, vùi đầu vào cổ cô đầy xúc động.



Bạch Nhược Hi cũng bật khóc và ôm chặt lấy anh.



“Nhược Hi, vợ của anh, cảm ơn em, em đã vất vả rồi.” Kiều Huyền Thạc thì thầm trong tiếng nói nghẹn ngào.



Giọng nói của Bạch Nhược Hi cũng nghẹn ngào muốn khóc, “Em vất vả sao, nhưng em không cảm thấy vất vả chút nào, chỉ cần các con được chào đời an toàn, dù có vất vả đến mấy, em đều cảm thấy ngọt ngào.”



Kiều Huyền Thạc ôm lây khuôn mặt cô và đặt một nụ hôn lên môi cô, mặc dù chỉ là một nụ hôn nhẹ nhưng nó chứa đầy cảm kích và tình yêu.



Tin tốt này là một loại hy vọng đối với họ.



Thời gian được nhìn thấy con của hai người càng ngày càng đến gần, mỗi ngày đều sống trong niềm khao khát hạnh phúc.



Buổi trưa ngày hôm đó, Bạch Nhược Hi đang ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn Kiều Huyền Thạc thu dọn đồ đạc, Trần Tĩnh sau khi nhận được tin tức thì vội vàng đến bệnh viện đón bọn họ.



Kiều Tiếu Tiếu và Kiều Đông Lăng kiện bệnh viện tâm thần đã bị thua kiện.



Phiên tòa sơ thẩm đã quyết định bệnh viện đã thắng kiện.



Kiều Nhất Hoắc được kết luận mắc bệnh tâm thần phân liệt, một căn bệnh có nguy cơ gậy hại cho xã hội rất cao, buộc phải đưa vào bệnh viện tâm thần, người nhà cũng không được phép bảo lãnh ra ngoài.



Nhìn vào các chứng cứ, ngay cả luật sư cũng bối rối.



Nhưng trong thâm tâm của Kiều Đông Lăng và Kiều Tiếu Tiếu, họ biết rằng đây không phải là câu trả lời, đó chỉ là kết quả mà Kiều Huyền Thạc mong muốn mà thôi.



Họ cũng biết rằng Hách Nguyệt đang hỗ trợ cho Kiều Huyền Thạc.



Cho dù không muốn chấp nhận phán quyết nhưng cũng không thể kháng cáo.



Ngày hôm nay.



Một chiếc xe quân sự đi vào trong biệt thự của nhà họ Kiều.



A Lương và Tinh Thần mặc thường phục, xuống xe, đi thẳng đến Bắc Uyển.



Kiều Đông Lăng tiếp đón bọn họ.



Trong phòng khách, trên mặt bàn là ba tách trà nóng và một đĩa đồ ăn nhẹ.



Cả ba người ngồi trên ghế sofa và uống trà.



Kiều Đông Lăng ngả ngớn hỏi bâng quơ, “Là Kiều Huyền Thạc phái các anh đến đây sao? Là người anh họ vẫn luôn tránh mặt tôi. Bây giờ tòa án đã ra phán quyết cho chúng tôi thua kiện. Tại sao còn cử các anh đến đây?”



A Lương rất nghiêm túc nói, “Cậu Ba bây giờ không ở trong quân khu, cậu Ba hiện đang đi nghỉ phép, tạm thời sẽ không phụ trách việc trong quân khu.”



“Vậy các người đến là có ý gì?



A Lương chậm rãi đưa cho anh ta tập tài liệu trong tay. “Anh hãy xem tài liệu này thì tự nhiên sẽ hiểu. Thực ra, việc ba của anh nhập viện tâm thần là lựa chọn tốt nhất cho ông ta. Nếu ông ta không đến bệnh viện tâm thần, ông ta chắc chắn sẽ bị trực tiếp kéo đi xử bắn.”



Sắc mặt Kiều Đông Lăng đột nhiên thay đổi, anh nhanh chóng cầm tập tài liệu mà A Lương đưa cho.



“Anh xem rồi thì vui lòng hãy giữ bí mật, đây là bí mật quân sự. Tất nhiên, nếu anh không giữ bí mật thì cũng không sao, lúc đó hãy để cho mạng sống của ba anh trả giá.”



Kiều Đông Lăng không nói gì, lấy tư liệu trong tay ra xem.



Khi đọc được tài liệu này, mặt anh ta đen như mực và trở nên vô cùng khó coi. Tôi thậm chí còn quên mất cách phải phản ứng như thế nào.



Phản quốc, giết người, chỉ riêng hai tội danh này cũng đủ để ông ta chết trăm lần.



Điều khiến Kiều Đông Lăng hoàn toàn không nói lên lời đó là người giết mẹ anh ta cũng chính là Kiều Nhất Hoắc.



Thật là một điều vô cùng mỉa mai.



Kẻ thù giết mẹ mình hóa ra lại là ba ruột của mình?
Chương 473



A Lương nhìn thấy cảm xúc vô cùng khổ sở lúc này của anh ta cũng cảm thấy bối rối. Anh ta chắc chắn nhất thời sẽ không thể tiêu hóa được chuyện này.



Tinh Thần lên tiếng: “Kiều tiên sinh, thực ra thì anh hãy nghĩ một chút xem. Nếu bố của anh phạm tội phản quốc, giết người, tất cả tài sản của ông ta đều sẽ bị nhà nước tịch thu, nhưng bây giờ ông ta chỉ ở trong bệnh viện tâm thần, như vậy thì tất cả tài sản của ông ta sẽ để lại cho anh và em gái anh, tại sao không làm như vậy?



Càng nghĩ về nó, Kiều Đông Lăng càng cảm thấy có lý.



Khi anh ta đang bị dao động, A Lương rất nghiêm túc cảnh cáo, “Cậu ba làm như vậy là đã quá nhân từ và yêu thương đối với người nhà của mình rồi.



Đó là đang giúp đỡ các người chứ không phải làm hại các người.”



Kiều Đông Lăng im lặng một lúc lâu, nhìn họ và hỏi: Hôm nay các anh đến đây, chắc chắn không chỉ đơn giản là nói cho tôi biết sự thật. Yêu cầu của các anh là gì?”



Nhìn thấy Kiều Đông Lăng khôn khéo như vậy, A Lương và Tinh Thần cảm thấy nhẹ nhõm. A Lương nghiêm túc nói “Yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản, đó là muốn anh đừng để ba anh truyền bất cứ tin tức gì ra ngoài. Lời nói của ông ta cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa, còn muốn anh tuyên bố ra bên ngoài rằng ba của anh thực sự bị bệnh tâm thần.”



“Được.” Kiều Đông Lăng không nói hai lời liền đồng ý.



A Lương nói tiếp: “Cậu Ba cũng còn một chuyện khác muốn truyền đạt, đó là về em gái của anh, Cậu Ba muốn anh thuyết phục em gái của anh hãy tin đây là sự thật, nhưng không cần phải nói cho cô ấy biết chân tướng.”



Kiều Đông Lăng tức giận hỏi, “Tại sao em gái tôi không thể biết sự thật?



Nếu cô ấy biết rằng ba tôi là người như vậy, cô ấy cũng sẽ không muốn cứu ông ấy ra nữa.”



“Cô ấy là con gái và sức chịu đựng cũng kém, để đảm bảo tinh thần của cô ấy, chúng ta vẫn không nên nói cho cô ấy biết về điều này.”



Lúc này, Kiều Đông Lăng mới nhận ra.



Có vẻ như Kiều Huyền Thạc còn chu đáo hơn anh ta rất nhiều.



Vấn đề này thực sự không thể để Tiếu Tiếu biết.



Đến anh cũng không thể nào chấp nhận được rằng người mẹ yêu quý nhất của mình đã bị sát hại bởi chính người cha thân yêu nhất của mình, người cha đáng kính nhất của anh không chỉ là một kẻ giết người mà còn là một kẻ phản bội tổ quốc.



“Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ giải quyết vấn đề này.”



Trước khi đi, A Lương cũng không quên dặn dò lại anh ta rằng “Tuyệt đối không được giúp ba của anh chuyển lời cho bất cứ ai ở thế giới bên ngoài, nếu có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ giống như ba của anh, đó là tội phản quốc.”



Dặn dò xong, A Lương và Tinh Thần rời khỏi Bắc Uyển.



Vừa đúng lúc gặp Kiều Tiếu Tiếu trở về.



Vừa vặn chạm mặt như vậy, liền cảm thấy không được tự nhiên .



Tiếu Tiếu giận dữ trách mắng A Lương và Tinh Thần ”Các người tới nơi này làm gì? Có phải Kiều Huyền Thạc bảo các người tới? Anh ấy muốn gì? Tại sao lại muốn nhốt ba tôi, và khi nào sẽ thả ông ấy ra?”



A Lương và Tinh Thần né tránh câu hỏi của Kiều Tiếu Tiếu.



Hai người đi vòng qua bên người cô và nói “Chúng tôi có việc phải đi về trước. Quân khu còn nhiều việc đang chờ chúng tôi giải quyết.”



A Lương và Tinh Thần nện bước như chạy trối chết.



Nhưng vẫn không qua nổi sự ngăn cản của Kiều Tiếu Tiếu, Kiều Tiếu Tiếu đuổi ra ngoài và túm lấy quần áo của Tinh Thần, rất là hung dữ, dùng hết sức để kéo, “Trả lời tôi, tại sao không trả lời tôi? Các người hãy thả ba tôi ra, đồ khốn nạn …”



Hàng cúc áo của Tinh Thần bị kéo rách đứt ra rơi xuống lả tả, A Lương vội vàng tiến lên kéo anh ta, ngay cả Kiều Đông Lăng cũng không chịu được nữa nên đi tới ôm Kiều Tiếu Tiếu lại.



Hai người hai bên dùng sức kéo mạnh, nhưng không thể ngăn cản được Kiều Tiếu Tiếu.



Đôi tay cô giống như gà mái, liều mạng cào xé quần áo trên người Tinh Thần.



Móng tay dài và mảnh của Tiếu Tiếu cào rách quần áo trên người anh ta, trên ngực hằn lên vài vết đỏ, nhưng lợi thế về chiều cao khiến cho Kiều Tiếu Tiếu không thể nào làm cho mặt anh bị thương.



Sức mạnh của ba người đàn ông cuối cùng đã kéo Kiều Tiếu Tiếu ra.



Khi Tinh Thần chạy khỏi Bắc Uyển, anh trông vô cùng chật vật xấu hổ.



A Lương nhịn cười, vỗ vỗ vai anh ta: “Người anh em, cậu đã vất vả rồi.”



Tinh Thần bất đắc dĩ kéo chiếc áo sơ mi bị xé rách và sờ lên dấu vết năm ngón tay trên ngực, xúc động nói “Một khi phụ nữ điên lên thì thực sự là không bình thường.”



“Kiều Tiếu Tiếu là một cô gái thẳng tính, theo tôi biết thì cô ấy sẽ rất tốt với anh nếu cô ấy thích anh, còn nếu cô ấy không thích anh, cô ấy sẽ giết chết anh. Lần sau nếu gặp lại cô ấy, chúng ta hãy tránh ra để không gây họa vào thân.”



Tinh Thần vỗ về vết thương trên ngực mình, đã được kinh qua, quả thực là vô cùng đáng sợ.



Vừa nói họ vừa lên xe đi thẳng về quân khu.
Chương 474



Bắc Uyển.



Kiều Tiếu Tiếu đuổi theo Kiều Đông Lăng và liên tục hỏi, “Bọn họ tìm anh để làm gì? Có phải họ đang có âm mưu gì không?”



Kiều Đông Lăng đã giải thích cả trăm lần và nói không, nhưng Kiều Tiếu Tiếu vẫn không tin.



Cuối cùng, sau khi giải thích đã thất mệt, anh ta chỉ nói, “Ba đúng là bệnh nhân tâm thần, hãy để ba ở trong đó đi.”



Lúc này, Kiều Tiếu Tiếu đã hiểu ra và cũng rất tuyệt vọng.



Hóa ra người anh duy nhất cùng chiến tuyến với cô giờ đã thay đổi quyết định.



Cô lặng lẽ đứng trong phòng khách một mình, khóc, cô đơn và bất lực.



Không ai giúp cô, Kiều Huyền Hạo, người yêu thương cô nhất cũng không giúp cô, và bây giờ ngay cả người anh trai duy nhất của cô cũng không giúp cô.



Có cách nào để cô có thể giải cứu cha mình bây giờ không?



Lúc này, cô chợt nghĩ đến điểm yếu của Kiều Huyền Thạc … Bạch Nhược Hi.



Kiều gia lúc trước còn thịnh vượng, phồn hoa bây giờ chỉ còn lại sự thưa thớt và trống vắng.



Nam Uyển chỉ còn lại Kiều Huyền Hạo ở, Bắc Uyển thì chỉ còn lại anh em của Kiều Tiếu Tiếu, sau vài vụ án mạng, tin tức lan tràn, đến cả người giúp việc cũng không ai dám đến ở.



Sau một thời gian dài, biệt thự Kiều gia được biết đến với tên gọi Khu vườn của Tử thần, và nó dần dần bị cư dân gần đó lan truyền và các phương tiện truyền thông lộn xộn trên mạng.



Có người còn bịa ra một Truyền Thuyết đáng sợ cho biệt thự Kiều gia, đó là một gia tộc bị nguyền rủa.



Dù vậy, vẫn có người không chịu từ bỏ nơi đây, vì đây là nhà của cô ấy và là nơi cô ấy gắn bó cả cuộc đời.



Đó là Kiều Tiếu Tiếu.



Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Kiều Tiếu Tiếu cuối cùng cũng liên lạc được với Bạch Nhược Hi.



Ngày hôm sau, sau khi vừa từ bệnh viện trở về, Kiều Tiếu Tiếu đã đến trước cửa.



Bởi vì Nhược Hi đang mang thai, lại không thể để quá mệt mỏi và kích động.



Lúc Kiều Tiếu Tiếu đi đến cửa, Bạch Nhược Hi đang nằm trên sô pha cũng không có đi ra ngoài chào hỏi.



Người giúp việc đưa Kiều Tiếu Tiếu vào. Kiều Tiếu Tiếu từ xa đã nhìn thấy Bạch Nhược Hi đang nằm ngủ gật trên sô pha.



Sau khi cô đi tới, Bạch Nhược Hi mở mắt ra, vẫn nằm lười biếng, “Kiều Tiếu Tiếu, cô tìm tôi có chuyện gì?”



474-ngon-song.jpg


tôi vẫn cảm thấy nằm sẽ tốt hơn ngồi.”



Kiều Tiếu Tiếu nhíu mày.



Bạch Nhược Hi chỉ vào sô pha đối diện, “Ngồi đi, ngồi xuống nói chuyện.”



“Cô bị sao vậy?” Kiều Tiếu Tiếu vẫn còn đang bối rối hỏi.



Bạch Nhược Hi đưa tay sờ lên bụng, cười với vẻ mặt rất hạnh phúc, “Tôi có dấu hiệu sảy thai, cho nên phải nằm nhiều để nghỉ ngơi dưỡng thai.”



Kiều Tiếu Tiếu sửng sốt, “Cô có thai?”



Bạch Nhược Hi mím môi cười gật đầu, ánh mắt lần đầu lộ ra cảm xúc của một người mẹ, một loại vẻ đẹp toát ra từ bên trong i.



Kiều Tiếu Tiếu nhìn thấy Bạch Nhược Hi lúc này trong lòng rất cảm động.



Không cần hỏi cô biết Bạch Nhược Hi hiện tại đang rất vui vẻ.



Đột nhiên cô có chút xúc động, cô lẩm bẩm nói: “Chúc mừng cô.”
Chương 475



Nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ cảm thấy rât vui vẻ, Bạch Nhược Hi mang thai sẽ không có cơ hội cho Kiều Huyền Hạo, hiện tại cô lại cảm thấy không thể vui vẻ được nữa, trong lòng nặng trĩu.



“Cám ơn.” Bạch Nhược Hi cười đáp.



Bạch Nhược Hi nhìn vẻ mặt sững sờ của Kiều Tiếu Tiếu, cô nghi ngờ hỏi: “Cô sao vậy? Sao vẫn đứng đó, không phải là cô đến tìm tôi có việc gì sao?”



Kiều Tiếu Tiếu đột nhiên mới phản ứng kịp, giây sau liền quỳ rạp xuống đất.



Khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Tiếu Tiếu quỳ xuống, Bạch Nhược Hi cảm thấy mông lung, cẩn thận ngồi dậy từ trên sô pha, hai tay chống đỡ, căng thẳng nhìn Kiều Tiếu Tiếu.



“Sao lại quỳ xuống? Mau đứng dậy.”



Kiều Tiếu Tiếu quỳ xuống, chân thành tha thiết nói: “Bạch Nhược Hi, tôi quỳ vì ngày nhỏ ngu dốt mà bắt nạt cô. Tôi quỳ vì muốn tranh giành sự yêu thương của anh hai và làm tổn thương cô. Tôi quỳ vì đã xem thường cô, tôi quỳ vì đã làm những việc khiến cô không vui.”



“Mau đứng lên, tôi chưa từng trách cô, tuy rằng trước đây tôi không thích cô, nhưng tôi chưa từng xem cô là kẻ thù. Mà cô là em họ của Kiều Huyền Thạc, thì cũng chính là người thân của tôi, người một nhà nào có…” Bạch Nhược Hi còn chưa nói xong, Kiều Tiếu Tiếu đã lập tức cắt ngang, “Chúng ta là người một nhà, hôm nay tôi đến đây cầu xin cô vì chúng ta là người một nhà mà hãy thả ba tôi ra ngoài.”



Bạch Nhược Hi rốt cuộc cũng biết chuyện, trong lòng rất phiền muộn và xấu hổ.



Chậm chậm nhìn về phía phòng làm việc, nơi cô thường đọc sách vào giờ phút này.



Kiều Tiếu Tiếu càng cảm thấy xót xa, nức nở cầu xin, “Tôi biết anh ba rất yêu cô, nhất định sẽ nghe lời cô, cầu xin cô xin anh ba buông tha cho ba tôi, bất cứ điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng cô.”



Bạch Nhược Hi giả vờ hồ đồ, “Tiếu Tiếu, cô đứng dậy trước đi, ba của cô đang ở bệnh viện tâm thần, không phải ở nhà giam của anh ba. Cô đến cầu xin tôi cũng vô ích.”



Kiều Tiếu Tiếu chua xót, rơm rớm nước mắt, “Tôi biết rồi, nếu không phải là anh ba thì ai mà có quyền lực to lớn như vậy có thể đưa ba tôi vào bệnh viện tâm thần?”



“…”



“Nhược Hi, cầu xin cô, ông ấy là người ba của tôi, hơn nữa là người thân duy nhất của tôi, ông ấy không thể xảy ra chuyện gì, cô có thể giúp tôi cầu xin anh ba thương tình được không?” Kiều Tiếu Tiếu càng nói nước mắt càng tuôn như mưa .



Nhìn thấy cô quỳ xuống van xin cực kỳ bi thương, Bạch Nhược Hi cũng không đành lòng.



Cô ở trên ghế sô pha không dám dìu đỡ Tiếu Tiếu dậy, liền nói to vào trong bếp: “Dì ơi, qua đỡ cô Kiều dậy giúp cháu.”



Cửa phòng làm việc hé mở một chút, Trần Tĩnh thông qua khe hở nhìn xuống phòng khách.



Dì giúp việc ở trong phòng bếp cũng vội vàng chạy ra, đỡ Tiếu Tiếu đứng dậy.



Bạch Nhược Hi bị làm cho cảm thấy rất khó xử.



Cô ngại ngùng nói: “Tôi xin lỗi Tiếu Tiếu, chuyện này thực sự rất khó, tôi không giúp được gì cho cô.”.



“Cô có thể, cô có thể, anh ba nhất định là rất nghe lời cô.”



“Đây không phải là chuyện có nghe lời hay không. Thực ra, cô cũng hiểu rất rõ Kiều Huyền Thạc, hai người cùng nhau lớn lên, anh ấy thế nào thì cô rất rõ ràng. Không phải tự nhiên mà ba cô bị giam giữ, giống như bây giờ mà nói thì đã là hình phạt rất nhẹ cho ông ấy rồi.”



“Ba tôi đã phạm tội gì?”



“Tôi không thể nói, tôi cũng không rõ lắm.”



“Đến cả lí do cô cũng không nói được thì làm sao mà tôi có thể tin cô?”



“Chuyện này … cô có thể đi hỏi anh ba.”



“Anh ấy sẽ không nói với tôi.”



“Vậy thì có thể là anh ấy đang lo lắng cho cô, không biết thì tốt hơn là biết, không biết thì cũng không cảm thấy đau khổ nhiều như vậy.”



Kiều Tiếu Tiếu cười mỉa mai.



“Tôi thực sự không giúp được gì cho cô. Cô đừng quỳ xuống đây. Đừng hỏi ba cô đã phạm tội gì. Hãy để ông ấy giữ lấy chút tốt đẹp cuối cùng trong lòng cô.”



“…” Kiều Tiếu nước mắt lưng tròng, nhìn Bạch Nhược Hi bằng ánh mắt đờ đẫn, một tia hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa.



“Tiếu Tiếu, anh ba là một người rất ngay thẳng, xin cô tin tưởng anh ấy được không? Mọi việc anh ấy làm đều vì mọi người.”



Kiều Tiếu Tiếu ngây người đứng lên, giống như một con rối không có linh hồn, chậm rãi xoay người rời đi.



Trần Tĩnh lúc này đang núp sau cánh cửa cũng rất đau khổ, vội vàng mở cửa.
Chương 476



Khi Kiều Tiếu Tiếu rời đi, bà lập tức đuổi theo để giải thích, lúc đi ngang qua phòng khách, Bạch Nhược Hi gọi bà lại: “Mẹ, có những chuyện biết sẽ đau khổ hơn là không biết, nói ra cô ấy có khả năng không chịu đựng nổi.”



Bước chân Trần Tĩnh đột ngột dừng lại, ánh mắt rối rắm nhìn Kiều Tiếu Tiếu rời đi.



Suy nghĩ một lúc, Trần Tĩnh quay đầu lại nhìn về phía Bạch Nhược Hi: “Vậy con về phòng nghỉ ngơi chút đi, mẹ không sao đâu, mẹ chỉ là cảm thấy đứa nhỏ kia thật đáng thương.”



Bạch Nhược Hi hiểu được cảm giác của bà, mỉm cười dịu dàng.



“Vâng, vậy con về phòng nghỉ ngơi một lát.” Bạch Nhược Hi cẩn thận đứng lên, Trần Tĩnh lập tức đi qua đỡ lấy tay cô, dìu cô lên trên lầu.



Bởi vì sự xuất hiện của Kiều Tiếu Tiếu mà làm cho cảm xúc của hai người đều trở nên nặng nề.



Để giải tỏa tâm trạng của Bạch Nhược Hi, Trần Tĩnh cười hỏi: “Con ở nhà có cảm thấy buồn chán không, hay là mẹ lái xe chở con đi lên núi hóng gió, ngắm phong cảnh.”



“Không cần đâu mẹ ạ, chán một chút cũng không sao cả, bây giờ chỗ nào con cũng không dám đi hết, chờ con điều dưỡng thân thể khỏe mạnh, sinh con xong, về sau còn nhiều cơ hội để đi.”



Trần Tĩnh rất là đau lòng nhìn cô, tình thương của người mẹ thật là cảm động lòng người.



“Vất vả cho con rồi, mẹ rốt cuộc biết tại sao con trai mẹ lại thích con nhiều đến như vậy?” Trần Tĩnh đưa cô trở về phòng, đi đến bên giường, đỡ cô nằm xuống, đắp chăn bông lên.



“Cong đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện, làm cho người khác bớt lo lắng…”



Bạch Nhược Hi bất đắc dĩ cười cười: “Nhưng con không làm anh ba bớt lo đâu ạ.”



“Nó chỉ là lo lắng cho con mà thôi.” Trần Tĩnh sờ sờ trán cô, giống như đang vuốt ve đứa con của mình, ánh mắt ôn nhu thương yêu nhìn cô.



“Anh ba hôm nay đi đâu vậy? Sáng ra không thấy anh ấy?”



“Nó trở về quân khu lo công việc, rất nhanh sẽ về nhà, dặn mẹ ở nhà trông chừng con thật tốt, kỳ thực nó không yên tâm về con.”



“Con đã nói với anh ấy con ở nhà một mình không sao cả, anh ấy không cần lo lắng.”



“Nó muốn lo lắng thì cứ để cho nó lo lắng đi, một đời người sẽ phải trải qua rất nhiều cái giai đoạn, nó muốn làm một ông bố tốt, giai đoạn này cũng nên có chút lo lắng, tương lai mới có thể cảm thấy quá khứ tốt đẹp.”



Bạch Nhược Hi nhấp môi cười cười, tâm trạng nặng nề đã không còn.



Nàng một đụng tới trên giường liền cảm giác mơ màng sắp ngủ, tinh thần xuất hiện mỏi mệt, liền nhắm mắt lại muốn ngủ.



Trần Tĩnh canh giữ ở bên người nàng, chậm rãi không nói lời nào, nhẹ nhàng mà trêu chọc nàng sợi tóc, đem nàng sủng thành một cái hài tử.



“Nếu nó muốn lo lắng cho con thì cứ để nó lo lắng đi. Một đời người phải trải qua rất nhiều giai đoạn, nó sắp làm ba rồi, giai đoạn này cần phải có chút lo lắng thì tương lai mới phát hiện ra quá khứ từng rất đẹp”



Bạch Nhược Hi mím môi cười cười, tâm trạng nặng nề lúc nãy cũng bay biến.



Vừa nằm lên giường, cô liền cảm thấy uể oải, mệt mỏi nên nhắm mắt lại muốn ngủ.



Trần Tĩnh đứng ở bên cạnh cô, cũng không nói lười nào, nhẹ nhàng vén tóc cô.



Bạch Nhược Hi chậm rãi rơi vào giấc ngủ say.



Cảm giác được một mùi thơm mát, Bạch Nhược Hi chậm rãi mở to mắt.



Trái đất là màu xanh lá cây, đồng cỏ rộng lớn, và bầu trời xanh có cảm giác như một đường nối liền với bầu trời. Mây trắng lững lờ trôi theo gió, nắng xuyên mây trắng soi cả mặt đất.



Bạch Nhược Hi đứng ở giữa thảo nguyên trung ương, cảm nhận gió, đất và hương cỏ.



Lúc này, cách đó không xa lúc này có ba bóng người nhỏ nhắn lao tới, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt non nớt, nụ cười vô cùng rạng rỡ.



“Mẹ …” ba đứa trẻ đồng thanh hét lên.



Bạch Nhược Hi vui vẻ giang hai tay lao về phía bọn họ.
Chương 477



Càng ngày càng tới gần, lòng cô càng rạo rực, nụ cười rạng rỡ sưởi ấm cả thế giới.



Nhưng ngay trước khi ôm, đột nhiên một con ngựa hoang lao tới và phi nước đại.



Mắt thấy sắp được ôm đứa con của chính mình.



Đột nhiên không kịp phòng ngừa, con ngựa hoang tốc độ quá mức cuồng dã.



“A……” Cùng với một trận tiếng thét chói tai, con ngựa phi qua người ba đứa nhỏ.



Ba đứa nhỏ nháy mắt ngã xuống đất.



Bạch Nhược Hi chạy qua như điên, nhưng đứa nhỏ ngã trước mặt cô, cô càng chạy lại càng thấy đứa trẻ cách xa mình.



“Con à…… Con à……”



Bạch Nhược Hi vẫn không ngừng gọi họ, nước mắt khẽ rơi.



Mà lúc này, đột nhiên cảm giác được có người lay bả vai mình.



Bạch Nhược Hi chậm rãi mở mắt ra.



Trần nhà, căn phòng quen thuộc được lắp đặt theo chiều ngang.



Bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng lo lắng của một người đàn ông, “Em gặp ác mộng sao? Không có việc gì, không có việc gì, không cần sợ hãi.”



Cô theo giọng nói, nghiêng đầu nhìn sang.



Đập vào mắt chính là khuôn mặt đẹp trai của Doãn Đạo.



Nhìn thấy anh, Bạch Nhược Hi không nhịn được nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Anh về nước khi nào?”



“Mới vừa xuống máy bay.” Doãn đạo ngồi ở trên ghế, bên cạnh giường cô, “Anh mang về rất nhiều đồ ăn ngon, vừa xuống máy bay đã nóng lòng muốn gặp em ngay.”



“Cảm ơn anh.”



Doãn đạo nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng, nhìn khuôn mặt phờ phạc của cô, “Có phải em mang thai rất mệt không? Em gầy đi rất nhiều.”



“Cũng không phải là mệt lắm, em gầy là do ốm nghén nặng không ăn được gì, các phản ứng khi mang thai có chút nghiêm trọng.” Bạch Nhược Hi lược bỏ bớt việc cô có nguy cơ sảy thai bỏ qua không nói.



“Anh mang về cho em một hộp lớn đồ ăn ngon. Muốn ăn cái gì cứ nói với anh.”“



“Ừm.”



Doãn Đạo dịu dàng nhìn cô, trong mắt tràn đầy yêu thương.



“Chồng em đâu?” Doãn đạo hỏi.



Bạch Nhược Hi nhìn đồng hồ trong phòng.



Lúc này là 5 giờ chiều.



“Lúc này anh ấy hẳn là ở quân khu, Hôm nay anh ấy có chuyện rất quan trọng cần giải quyết.”



477-ngon-song.jpg




“Trái tim cô ấy mỏng manh lắm, anh hai lo lắng là cô ấy không thể chịu nổi. “



“Anh không cảm thấy Kiều Tiếu Tiếu mỏng manh như vậy.”



“Em cũng không thấy vậy, nhưng anh hai nói với chúng em là cô ấy đã bị tổn thương rất nặng.”



“Chịu cái gì tổn thương?”



“Em không biết, anh hai không nói rõ. Yêu cầu duy nhất của anh ấy là chúng em không thể nói cho Kiều Tiếu Tiếu sự thật.”



Doãn Đạo bất lực nhướng mày cười cười.
Chương 478



Anh ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì về Kiều Tiếu Tiếu, hay bất cứ điều gì về người phụ nữ nào. Tất nhiên, ngoại trừ kẻ thù của mình, Lư Tiểu Nhã.



Doãn Đạo hỏi “Từ hồi em về Tịch Quốc có gặp qua Lư Tiểu Nhã không.”



“Lư Tiểu Nhã? Anh nói đến người phụ nữ cứu Kiều Huyền Thạc à?”



“Đúng vậy, chính là cô ấy, hiện tại Ưng tổ chức đã bị tiêu diệt, tất cả các thành viên của tổ chức đều được giải quyết trong một cuộc giao dịch, nhưng chỉ riêng Lư Tiểu Nhã đã trốn thoát.”



Bạch Nhược Hi cười cười, hỏi đầy ẩn ý “Anh, anh đang lo lắng Lư Tiểu Nhã sao?”



Doãn Đạo khịt mũi coi thường, “Người đáng chết nhất trong tổ chức chính là cô ấy, anh đang lo lắng cô ấy chết quá chậm.”



“Chẳng lẽ anh không có nghĩ tới sao? Anh là người của Ưng tổ cũng có thể sống sót, là bởi vì anh là người của anh ba, Lư Tiểu Nhã kia cũng có thể sống sót, liệu cô ấy có khả năng……”



“Chỉ bằng cô ta sao?” Doãn đạo hừ lạnh một tiếng, rất là khinh thường mở miệng, “Mặc kệ thân phận của cô ta là gì, để anh tìm được cô ta, nếu không lột da và giết chết cô ta, anh sẽ không lấy tên gọi là Doãn Đạo nữa.”



Bạch Nhược Hi nhìn thấy ánh mắt oán giận của anh, thái độ nghiến răng nghiến lợi không giống như là đang nói giỡn.



Vì thế, cô không thể không đổ mồ hôi lạnh cho Lư Tiểu Nhã.



Bên trong phòng họp.



Toàn bộ hội trường chật kín các quan chức cấp cao Tịch quốc.



Trên màn hình trung tâm hiển thị màn hình giám sát trực tiếp.



Biển cả bao la vô tận, lấp lánh dưới ánh mặt trời, toàn bộ mặt biển như được rắc một lớp bột kim cương vàng óng, đặc biệt đẹp mắt.



Một chiếc du thuyền đang tăng tốc trên biển cả bao la.



Và những đoạn video này được gửi lại từ chiếc trực thăng đã theo dõi con tàu trên bầu trời.



Ngồi ở trung tâm là Bộ Dực Thành, bên cạnh là một số tướng lĩnh rất nghiêm túc, và các lãnh đạo cấp cao của các bộ phận cũng có mặt tại cuộc họp này.



Sau khi quan sát một lúc lâu, tướng quân khu 2 – Đặng Khẳng nói: “Thưa Tổng thống, nếu chúng ta ngừng bắn và không ngăn chặn nó, anh ta sẽ đi đến vùng biển của Khâu quốc, và chúng ta sẽ rất khó để bắt được anh ta.



“Tàu của chúng ta bây giờ ở đâu?” Bộ Dực Thành hỏi.



Kiều Huyền Thạc nhìn màn hình một cách nghiêm túc, nhàn nhạt trả lời: “Anh ta vẫn đang đuổi theo phía sau, cách nhau quá xa, ước tính phải hơn một giờ nữa mới đuổi kịp.”



“Đuổi theo tới nơi chính là một trận chiến ác liệt.” Đặng Khẳng xúc động nói.



“Có rất nhiều nhà khoa học trên con tàu du lịch kia đã có những đóng góp vô cùng vĩ đại cho quốc gia, dù họ bị ép buộc hay tự nguyện, tôi cũng không muốn mất đi những nhân tài, những kiến thức mà họ sở hữu là thứ mà đất nước chúng ta còn thiếu.” Bộ Dực Thành đã rất không muốn làm điều này. (không muốn bắn lên con tàu) Sau khi xem một lúc, Bộ Dực Thành quay lại và hỏi mọi người: “Các vị xem làm thế nào để có một kế hoạch vẹn toàn?”



Đặng Khẳng liếc nhìn Kiều Huyền Thạc, bóng gió nói: “Trên tàu không chỉ có nhân tài mà còn có người thân, có nên lo tình anh em tan thành mây khói không?”



Mọi người đều biết rằng Đặng Khẳng có ý nói Kiều Huyền Bân.



Sắc mặt của Kiều Huyền Thạc hơi sa sầm, phản ứng nhanh và lập tức nói: “Thiên tử phạm tội, xử như thứ dân, chưa kể Kiều Huyền Bân chẳng là gì cả, anh ta chỉ là một tên gián điệp phản quốc, một nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Đừng quan tâm đến cảm giác của tôi.”



Đặng Khẳng cười đắc ý, và nói một cách mỉa mai: “Có đúng không? Theo như tôi biết thì giáo sư đáng lẽ bị bắn, nhưng ông ấy chỉ đang bị anh giam trong bệnh viện tâm thần, tôi không thấy ông ấy bị trừng phạt như những gì ông ấy đáng phải nhận.”



Kiều Huyền Thạc im lặng.



Việc bắn Kiều Nhất Hoắc sẽ chỉ khiến ông ta bí mật tung video ra, anh phải bảo vệ sự an toàn của mẹ mình, anh không còn cách nào khác ngoài việc bảo vệ Kiều Nhất Hoắc khỏi cái chết.



Trong mắt người ngoài, việc này đối với hắn rất đơn giản, nhưng ở quân khu, không thể tránh khỏi bị tố bao che.



Tuy rằng không ai dám phản đối anh, nhưng anh cũng không khống chế được người ta bàn tán dị nghị.



Bộ Dực Thành biết sự thật, anh ta ho nhẹ một tiếng, lập tức chuyển chủ đề: “Chuyện của giáo sư nên do Huyền Thạc xử lý, về phần gián điệp Kiều Huyền Bân, người này đã nằm vùng ở nước ta sáu năm, đã gây ra nhiều chuyện lớn, rất nhiều chuyện cơ mật rò rỉ ra ngoài, nhất định trừng phạt nghiêm khắc.”



Đặng Khẳng ngậm miệng lại.



Kiều Huyền Thạc không muốn nói thêm nữa. Máy bay đã theo dõi con tàu liên tục, và quốc gia rất coi trọng vấn đề này. Họ đã điều động tất cả lực lượng của mình để theo dõi Kiều Huyền Bân và ngăn anh ta mang những vật liệu mà anh ta đã phát minh đến Khâu quốc.



Bộ Dực Thành rất rối rắm.



Mọi người thảo luận hồi lâu, cho đến khi trên màn hình vang lên giọng nói.



“Báo cáo, báo cáo, du thuyền mục tiêu rời khỏi vùng biển Tịch quốc và ngay lập tức tiến vào vùng biển quốc tế cách Khâu quốc 90 hải lý.”
Chương 479



Đột nhiên mọi người trở nên căng thẳng.



Phòng họp ồn ào lên ngay lập tức.



Xì xào bàn tán xôn xao.



Tuy nhiên, đã có tiếng nói ở khắp mọi nơi.



“Không đầy một giờ nữa, con tàu này sẽ tiến vào Khâu quốc, sau đó tàu của chúng ta sẽ không thể tiến vào vùng biển của họ, vì vậy hãy nhanh chóng phát động cuộc tấn công.”



“Không đánh được, Kiều Huyền Bân đã mang đi rất nhiều nhà khoa học của đất nước chúng ta …”



“Những người đó là những kẻ phản bội, những người nghiên cứu và phát minh vũ khí cho Khâu quốc. Họ là những người giống như giáo sư, đều đáng chết.”



“Đúng vậy, tôi ủng hộ tấn công, nếu không tấn công. Khi Kiều Huyền Bân trốn về Khâu quốc, sẽ có rất nhiều rắc rối trong tương lai.”



“Đánh …”



“Đánh”



“Không được …”



Phòng họp càng ngày càng sôi trào.



Bộ Dực Thành không thể đưa ra lựa chọn.



Anh ta chậm rãi nhìn Kiều Huyền Thạc và hỏi: “Chúng ta có nên tấn công hay không?”



Kiều Huyền Thạc không trả lời, còn Đặng Khẳng bên cạnh thì vô cùng kích động: “Nhất định phải đánh, nhóm người trên tàu đều là những kẻ phản bội, gián điệp, tội đáng chết, không có gì đáng thương xót. Cơ hội sắp không còn, sau này sẽ không có cơ hội nữa.”



Bộ Dực Thành làm như không nghe thấy anh ta, và nhìn Kiều Huyền Thạc rất nghiêm túc, chờ đợi câu trả lời của anh.



Đôi mắt của Kiều Huyền Thạc nhìn tách trà nguội lạnh trên mặt bàn.



Trái tim rất đau, rất khó chịu…



Người trên thuyền chính là anh cả của anh, Kiều Huyền Bân.



Nhưng sai lầm là anh ta lương nhờ Khâu quốc, một lòng muốn trở thành người của Khâu quốc, thậm chí hy sinh mạng sống của mình cho Khâu quốc.



Trong thời cổ đại, những người như vậy được gọi là Hán gian.



Có thể liên lụy đến 9 họ (chu di cửu tộc).



“Huyền Thạc…” Bộ Dực Thành gọi anh.



Kiều Huyền Thạc quay lại, nhìn lướt qua màn hình, hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm.



Anh nói rất oai vệ trước hàng chục lãnh đạo cấp cao có mặt rằng: “Bây giờ bắt đầu bỏ phiếu, những ai muốn tấn công cả con tàu, thì hãy giơ tay.”



Đặng Khẳng là người nhanh chóng giơ tay đầu tiên, tiếp theo là tay này đến tay khác.



Bảy mươi phần trăm trong số những người có mặt muốn tấn công trực tiếp.



Câu trả lời đã xuất hiện.



Rõ ràng, đây là một kết quả công bằng.



Đây cũng là định mệnh cuối cùng của Kiều Huyền Bân.



“Việc này thuộc quyền chỉ huy của tướng Đặng, tôi sẽ không tham gia.” Kiều Huyền Thạc chậm rãi đứng dậy, hơi cúi đầu chào mọi người: “Và tôi từ bỏ quyền can thiệp.”



Nói xong, anh cầm điện thoại di động xoay người.



Người trên thuyền là anh cả của anh, ai lại sẵn sàng tự mình đánh bom anh cả của mình?



Những người có mặt đều hiểu anh ấy rất rõ.



Sau khi Kiều Huyền Thạc đi ra ngoài.



Bộ Dực Thành lập tức hạ lệnh đi xuống, “Đặng tướng, việc này sẽ giao cho ngài chỉ huy.”



Đặng Khẳng đứng dậy, và hình ảnh trên màn hình ngay lập tức được chuyển đến Trung tâm Căn cứ thử nghiệm Tên lửa đạn đạo Quốc gia.



Sau tất cả các kết nối, các kỹ thuật viên toàn quốc ngay lập tức chào tất cả các lãnh đạo trong văn phòng.



“Chuẩn bị tên lửa tầm xa, nhắm mục tiêu … định vị và theo dõi, mục tiêu ở vĩ độ bắc …”



Kiều Huyền Thạc từng bước ra khỏi khu quân sự đang xây dựng.



Bước chân anh nặng trĩu, mắt nhìn xa xăm không có tiêu cự, hàm chứa những giọt nước mắt nhạt nhoà.



Thời gian trôi nhanh, năm tháng vô ngần.



Tình anh em trước đây khắc sâu trong lòng, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày như vậy.



Rốt cuộc đã sai từ đâu?
Chương 480



Trí nhớ từ từ lướt qua đầu Kiều Huyền Thạc, và đột nhiên anh nhớ lại năm mình ở trong quân đội.



Kiều Huyền Bân nói khi tiễn anh.



“Chú ba, con đường hôm nay chú bước đi là điều mà anh hằng mơ ước, nếu chú đi lính phải thể hiện thật tốt, ước mơ của anh giao cả cho chú.”



“Anh cả, anh cũng muốn đi lính phải không?”



“Tuy là anh muốn, nhưng điều kiện xét duyệt của đất nước chúng ta quá nghiêm ngặt. Điều kiện của anh không đạt tiêu chuẩn và không có cách nào để gia nhập quân đội.”



“Anh tập luyện thân thể cho tốt và thi lại, năm sau anh lại nộp hồ sơ, em sẽ đợi anh trong quân đội.”



“Chắc chắn rồi.”



Biển quốc tế.



Tên lửa giống ngôi sao băng bắn ngang trên không và bắn hạ chính xác tàu du lịch đang di chuyển nhanh trên biển.



“Bùm …” một tiếng động lớn.



Chốc lát.



Một đám mây hình nấm khổng lồ màu xám đen nổi lên từ vùng biển yên tĩnh ban đầu, thẳng băng trên bầu trời.



Chiếc tàu du lịch lớn cũng tan tành trong tích tắc, lửa cháy ngùn ngụt rồi chìm dần xuống biển.



Mọi thứ trở lại bình yên.



Biển quốc tế là khu vực mà tất cả các quốc gia sẽ không can thiệp. Chưa đầy ba phút sau khi tên lửa được phóng đi, Tịch quốc đã ngay lập tức đưa ra thông báo với thế giới qua các phương tiện truyền thông đó là một cuộc tập trận.



Đoạn video về cuộc tập trận cũng được máy bay ghi lại và gửi về.



Vụ phóng Tên lửa trên biển chỉ là tập trận.



Nó có thể che đậy sự thật để chiến tranh không xảy ra.



Bên ngoài tòa nhà quân khu.



Kiều Huyền Thạc sải bước đi ra.



Tinh Thần và A Lương đang đứng nghiêm trang ngoài cửa, khi nhìn thấy Kiều Huyền Thạc bước ra, họ lập tức bước lên chào.



A Lương: “Cậu ba, cuộc họp kết thúc rồi sao?”



“Không.” Anh sải bước về phía chiếc xe.



Tinh Thần ngay lập tức bước tới và kéo cửa xe.



A Lương khó hiểu, liếc nhìn Tinh Thần rồi vội vàng lên xe.



Trên đường về, Kiều Huyền Thạc im lặng.



Vẻ ngoài trang nghiêm, khuôn mặt đầy tâm sự.Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên trống rỗng.



A Lương và Tinh Thần ngồi trước xe, nhìn vào gương sau, họ biết rằng tâm trạng của anh không tốt, nhưng họ không dám hỏi.



Cuộc họp hôm nay rất quan trọng, nhưng Kiều Huyền Thạc lại rút lui giữa chừng, có lẽ đã xảy ra chuyện quan trọng.



Ba người đều không nói chuyện trên đường đi, trong xe yên tĩnh lạ thường, trong không khí một áp lực vô hình khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.



30 phút sau.



Phủ đại tướng.



Trước khi Kiều Huyền Thạc ra khỏi xe, anh ấy nói với A Lương và Tinh Thần rằn: “Tôi muốn nghỉ phép, không có việc gì khẩn cấp đừng làm phiền tôi.”



“Rõ …” cả hai đồng thanh đáp lại.



Kiều Huyền Thạc xuống xe, đóng cửa và sải bước về nhà với chiếc áo khoác quân đội trang nghiêm của mình.



Bước vào phòng khách, không có ai.



Anh ném quần áo trên ghế sô pha, cởi cúc tay áo, thấy các món ăn đặc sản trên bàn cà phê.



“Dì ơi.” Kiều Huyền Thạc lớn tiếng gọi.



Lúc này, người giúp việc từ trong bếp bước nhanh ra, kính cẩn chào hỏi: “Cậu đã về sao?”



“Ai đã gửi những thứ này tới?” Kiều Huyền Thạc nhìn món quà trên bàn cà phê và hỏi.



“Đó là anh trai của cô Nhược Hi đang ở đây, và anh ấy bây giờ đang ở trong phòng nói chuyện với cô ba.”



Kiều Huyền Thạc khẽ cau mày, quay người rời đi, người giúp việc nói thêm: “Cậu ba, cô Kiều Tiếu Tiếu đã tới đây, tôi thấy cô ấy đã quỳ trước cô ba trong phòng khách. Tôi không biết cô ba đã nói gì với cô ấy, sau đó cô ba thật phiền muộn.”



Khuôn mặt của Kiều Huyền Thạc không khỏi chìm xuống, anh hơi dừng bước chân và nhanh chóng phản ứng lại: “Tôi hiểu rồi, dì đi làm việc đi.”



Dì giúp việc xoay người bước vào, Kiều Huyền Thạc lập tức sải bước lên lầu.
Chương 481



Trên tầng hai, cánh cửa vừa mở, có tiếng của Doãn Đạo và Bạch Nhược Hi đang nói chuyện.



Rõ ràng là cả hai đang nói về chủ đề Lư Tiểu Nhã.



Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng mở cửa.



Tiếng động khiến hai người bên trong sững sờ, Nhược Hi lo lắng nhìn lên cửa, Doãn Đạo cũng quay đầu lại.



Kiều Huyền Thạc khẽ cười thân thiết: “Anh vợ cuối cùng đã trở về Tịch Quốc, chào mừng anh.”



“Anh ba, anh xong việc rồi sao?” Bạch Nhược Hi vô cùng vui mừng, trong mắt ánh lên vẻ hưng phấn.



Kiều Huyền Thạc mỉm cười, dưới sự chú ý của Doãn Đạo, anh cúi người ôm lấy khuôn mặt Bạch Nhược Hi, hôn nhẹ lên trán cô, hôn lên mũi và môi cô, nụ hôn tuy rất nhẹ nhàng nhưng tràn đầy yêu thương, hôn xong khẽ thì thầm: “Ừm, xong rồi, về nhà cùng em.”



Đôi mắt của Doãn Đạo nhìn chằm chằm Kiều Huyền Thạc, anh ta im lặng, khi nhìn thấy người đàn ông khác hôn Bạch Nhược Hi, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, lộ ra một tiếng khịt mũi lạnh lùng khinh thường.



Bạch Nhược Hi ngồi trên giường, ngước nhìn Kiều Huyền Thạc, như một đứa trẻ vui vẻ, nở một nụ cười rạng rỡ: “Anh có mệt không? Anh nghỉ ngơi đi. Anh trai em vừa từ Khâu quốc về và mang cho em rất nhiều đồ ăn ngon, anh muốn ăn một chút không?”



“Những thứ anh mang tới không phải dành cho anh ta.” Doãn Đạo trực tiếp nói.



Bầu không khí ấm áp lập tức cứng lại.



Bạch Nhược Hi bất lực mỉm cười, và cúi đầu xấu hổ.



Kiều Huyền Thạc từ từ buông mặt Bạch Nhược Hi ra và quay lại nhìn Doãn Đạo.



Doãn Đạo ngồi trên chiếc ghế bên mép giường, hai chân bắt chéo, với thái độ cao ngạo: “Thật không ngờ đại tướng Kiều là một người đàn ông sến sẩm và bánh bèo như vậy, anh thực sự coi tôi như không khí sao?”



“Đây là cuộc sống hàng ngày của tôi với Nhược Hi , nếu anh nghĩ đó là “sến sẩm” thì tôi không thể làm gì hơn.”



“Vậy thì phải nhìn xem, anh vợ của cậu còn ở đây nữa.”



Kiều Huyền Thạc bình tĩnh ngồi bên cạnh Bạch Nhược Hi, vươn tay nhẹ nhàng ôm eo cô, vòng tay qua ôm lấy cô, giọng điệu khiêu khích: “Đây là phòng của tôi với Nhược Hi, đây là giường lớn của chúng tôi, nơi đây không phải để gặp khách.”



Doãn Đạo sắc mặt trở nên ảm đạm, ánh mắt sắc bén mà sắc bén, đối Kiều Huyền Thạc nói ngang hàng không phân biệt vai vế trên dưới gì.



Bạch Nhược Hi bị kẹt ở giữa, rất bất lực.



Một người là chồng cô, một người là anh trai thích cô.



Ngay từ đầu họ đã là đối thủ cạnh tranh gay gắt.



Bầu không khí lúc này trở nên ngượng ngập và xấu hổ.



Kiều Huyền Thạc cố ý ôm eo cô gần hơn, chỉ để nâng cô ngồi lên đùi mình.



Doãn Đạo hít sâu một hơi như bị nội thương: “Nghe nói em gái mang thai ba, thai nhi không ổn định, là phụ nữ mang thai nguy cơ cao, là một người anh tốt yêu thương em gái ruột của mình, tôi có trách nhiệm thông báo cho anh biết, anh với em gái tôi phải chia phòng ngủ riêng, đây không phải là khuyến nghị, đây là yêu cầu.”



Bạch Nhược Hi không khỏi sửng sốt, ngơ ngác.



Mặt Kiều Huyền Thạc nhất thời đen như mực, vẻ mặt của Doãn Đạo lúc đó vô cùng vui vẻ, tiếp tục tăng cường tấn công: “Vì sự an toàn của em gái và bọn trẻ trong bụng, tôi nghĩ dì Trần Tĩnh nên ngủ với em gái tôi.”



“Tôi không phải loại đàn ông không biết kiềm chế như anh nghĩ, tôi trân trọng vợ con hơn ai hết.” Kiều Huyền Thạc kìm nén tức giận đưa ra lời hứa của mình.



Doãn Đạo nhún vai, phù phiếm và phóng túng nói: “Ai biết, là một người đàn ông, tôi biết thú tính của một người đàn ông không thể tùy tiện khống chế.”



“Đó là anh, đừng so sánh với tôi.”



“Không đời nào.” Doãn Đạo nói với Bạch Nhược Hi với giọng ra lệnh: “Nhược Hi, tối nay em đi ngủ với mẹ chồng đi.”



“Anh ơi, đừng thế này nữa.” Bạch Nhược Hi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Chương 482



Doãn Đạo nheo lại đôi mắt lạnh lùng, uy hiếp: “Em muốn xảy ra chuyện rồi hối hận sao? Anh tin em, nhưng anh không tin người đàn ông khác kiểm soát được thú tính.”



“…” Kiều Huyền Thạc đang thở sâu vì tức giận trong lòng.



“Cái này …” Bạch Nhược Hi bị rối.



Doãn Đạo: “Đây không phải là ý của riêng anh, anh nghĩ mọi người sẽ đồng ý, mẹ chồng và ba mẹ em, bất cứ ai đã mang thai sinh con đều sẽ đồng ý với đề nghị của anh.”



Bạch Nhược Hi do dự, ánh mắt trưng cầu từ từ chuyển sang Kiều Huyền Thạc.



Nhìn thấy ánh mắt bất định của Bạch Nhược Hi, Kiều Huyền Thạc cảm thấy thất vọng vì bị bỏ rơi, và trái tim anh lập tức trở nên lạnh lẽo.



Kiều Huyền Thạc ra hiệu bằng ánh mắt để Nhược Hi có thể hiểu được.



Bạch Nhược Hi mỉm cười ngượng ngùng, “Em cảm thấy yêu cầu của anh trai cũng không tệ.”



Ngay lúc đó, Kiều Huyền Thạc né tránh lái qua chuyện khác nói: “Hai anh em cứ tiếp tục ở lại nói chuyện, tôi đi trước giải quyết một số việc.”



Dứt lời, Kiều Huyền Thạc lập tức đứng lên, anh còn chưa kịp xoay người, Doãn Đạo cũng không định buông tha cho anh: “Vấn đề này cần phải xem xét một cách nghiêm túc.”



Kiều Huyền Thạc ho hai lần, vờ như không nghe thấy, bình tĩnh bước ra khỏi phòng.



Nhìn anh ra khỏi phòng một cách ngượng ngùng và lễ phép, có chút không quen khiến cô cảm thấy Kiều Huyền Thạc lúc này rất đáng yêu a.



Còn liếc mắt nhìn bóng dáng Kiều Huyền Thạc rời đi với ánh mắt trìu mến, Doãn Đạo không hài lòng nhìn cô, nghiêm giọng nói: “Đây thật sự không phải là nói đùa, em hãy dọn đến ngủ phòng mẹ chồng vào tối nay đi.”



Nhược Hi bất lực mỉm cười, nhìn về phía Doãn Đạo, nói: “Anh, mau đi thôi! Chúng em tự có chừng mực, đừng lo!”



“Không thể cứ để như vậy. Cho dù biết Kiều Huyền Thạc có thể chịu đựng nhưng anh vẫn thấy khó chịu, với tư cách là em gái thì nên đứng về phía anh trai, giúp anh có cơ hội làm giảm nhuệ khí của cậu ta.”



Bạch Nhược Hi cười mà không nói lời nào.



Đôi khi đàn ông nổi nóng, nhưng thực ra họ khá ấu trĩ.



“Được thôi, nghe lời anh, em sẽ ngủ với mẹ chồng.”



Doãn Đạo mím môi nở một nụ cười rạng rỡ.



Kiều Huyền Thạc ra khỏi phòng và đi về phía phòng làm việc, nhưng khi đi ngang qua phòng của Trần Tĩnh, anh không khỏi choáng váng khi nghe thấy âm thanh từ bên trong, anh dừng lại, lặng lẽ đứng ở cửa.



Giọng nói nghẹn ngào của mẹ anh vọng ra từ trong phòng.



“Huyền Bân bây giờ ở đâu? Sao nó không gọi lại cho mẹ khi ra nước ngoài?”



“Con đang giấu mẹ điều gì sao? Lâu rồi mẹ không gặp anh trai của con, mấy ngày nay mẹ luôn gặp ác mộng, sáng dậy mơ thấy có chuyện xảy ra, Huyền Hạo hãy nói với mẹ.”



“…Huyền Hạo, nói cho mẹ biết bây giờ anh con đang ở đâu? Tại sao anh con không liên lạc với mẹ?”



Kiều Huyền Thạc càng nghe càng đau lòng, anh không thể thông cảm với những gì mà anh cả đã làm.



Nhưng mà, sự thật sẽ khiến mẹ một lần nữa bị giáng đòn mạnh và gục ngã mất.



Khi Kiều Huyền Thạc nghe thấy giọng nói trong phòng trở nên nghẹn lại và không nói nữa, anh bước từ từ bước đến gõ nhẹ vào cửa.



Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trần Tĩnh liền lấy khăn giấy vội lau nước mắt, giữ ẩm cổ họng, hướng cửa nói: “Vào đi.”



Kiều Huyền Thạc giả vờ như không nghe, không nhìn thấy gì, Trần Tĩnh nặn ra một nụ cười cứng ngắc khi nhìn thấy anh, nhẹ nhàng nói: “Huyền Thạc, con xong việc rồi sao? Về sớm vậy.”



“Xong rồi mẹ ạ.” Kiều Huyền Thạc bước đến chỗ bà ngồi xuống, đặt tay lên vai bà và ôm nhẹ Trần Tĩnh dựa vào bờ vai của mình.



Tay Kiều Huyền Thạc đặt lên vai bà xoa xoa an ủi, cố nén giọng nói khó chịu, nhàn nhạt nói: “Con sẽ dành nhiều thời gian hơn ở nhà cùng mẹ và Nhược Hi đi, hiện tại sức khỏe vợ con không tốt, chờ sau sinh, gia đình chúng ta sẽ đi du lịch và con sẽ dẫn mẹ đi dạo.”



Trần Tĩnh mắt đỏ hoe, nhưng nụ cười lại rất ngọt ngào, giọng khàn khàn: “Không thể đi du lịch ngay sau khi sinh con được.”



“Vậy để anh hai cùng mẹ đi dạo một vòng, chuyện của Kiều Nhất Hoắc đã giải quyết xong, ông ta sẽ không thể uy hiếp nữa, mẹ có thể …” Trước khi Kiều Huyền Thạc nói xong, Trần Tĩnh liền ngắt lời: “Anh cả của con đâu? Anh cả của con đã đi đâu? Đã lâu mẹ không liên lạc với anh con, cũng lâu rồi nó không đến gặp mẹ, chắc con cũng biết chuyện gì đã xảy ra rồi đúng không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom