• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (2 Viewers)

  • Chương 466-470

Chương 466

Trần Tĩnh nhìn vào đôi mắt quyết tâm của Bạch Nhược Hi. Bà có thể cảm nhận được cảm xúc và tình cảm của người mẹ đối với những đứa con lớn lao nhường nào.

Bất đắc dĩ với phương án cuối cùng, ai có thể sẵn sàng nguyện ý trải nghiệm loại may rủi này chứ?

Bà suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn khăng khăng: “Chúng ta không thể quyết định giữ đứa trẻ hay không, nhưng chúng ta phải nói với Huyền Thạc biết bởi đó chồng của con và là ba của những đứa nhỏ…”

Mắt Bạch Nhược Hi đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi, khi nghĩ đến việc Trần Tĩnh sẽ nói với Kiều Huyền Thạc, cô lo lắng, lo rằng Kiều Huyền Thạc cùng Trần Tĩnh và bác sĩ sẽ ép cô bỏ con.

Cô rơi nước mắt, hoảng sợ lắc đầu rồi từ từ đưa tay sờ lên bụng mình, thì thầm trong sợ hãi: “Đừng ép con, con không muốn mất chúng.”

“Tiểu Hi, nghe mẹ này. Hãy làm theo lý trí, bằng không cả con và những đứa nhỏ khó giữ được mạng.”

Bạch Nhược Hi nghẹn ngào nói: Con có thể, con sẽ nằm trên giường bệnh trong vài tháng mang thai. Con sẽ không cử động, bác sĩ có thể lấy bụng của con làm lồng ấp, ngày nào cũng dùng thuốc, tiêm thuốc cho thai nhi, con sẵn sàng làm bất cứ điều.”

Trần Tĩnh cảm thấy đau đáu trong lòng khi nghe những lời này, không kìm được mà bật khóc bởi hơn ai hết bà có thể hiểu được sự vĩ đại của người mẹ.

Bà nhẹ nhàng lau đi nước mắt, mím môi để tiếng khóc không phát ra, rồi nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên má cô, dịu dàng an ủi: “Ngủ đi a, con đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ khá hơn. Nhất định sẽ khá hơn.”

Bạch Nhược Hi tuy vẫn lo lắng nhưng đã khá mệt, Trần Tĩnh nhẹ nhàng dỗ dành cô, giống như gió xuân khẽ thổi lên khuôn mặt, vỗ về cô chìm vào giấc ngủ.

Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ đã dần trở nên ửng hồng.

Trần Tĩnh còn chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Kiều Huyền Thạc.

“Con trai, Tiểu Hi hiện tại có triệu chứng sinh non. Con mau xong việc rồi nhanh đến bệnh viện ngay lập tức. Quốc gia đại sự tất nhiên rất quan trọng nhưng con không thể bỏ mặc gia đình. Tình hình hiện tại của Tiểu Hi rất tệ. Bác sĩ nói nếu giữ ba cái thai quá nguy hiểm. Con là ba của những đứa nhỏ và con có quyền được biết.”

“Sau khi gửi tin nhắn, Trần Tĩnh tắt điện thoại di động đặt ở một góc để tránh làm phiền Bạch Nhược Hi nghỉ ngơi.

Cô tựa lưng vào ghế rồi từ từ nhắm mắt lại, trong lòng lúc này cảm thấy rất bối rối.

Khu quân sự.

Khi nhận được tin nhắn này, Kiều Huyền Thạc đã rời đi ngay sau khi cuộc họp kết thúc.

Nội dung tin nhắn khiến sắc mặt anh thay đổi rõ rệt, tinh thần trở nên căng thẳng, anh giao lại mọi nhiệm vụ cho Tinh Thần và A Lương, rồi nhanh chóng rời khỏi khu quân sự và phóng xe đến bệnh viện.

Dọc đường đi, ngoài tự trách, anh còn cảm thấy rất buồn.

Vì bận việc quốc gia đại sự nên anh thiếu đi sự quan tâm, chăm sóc cho gia đình.

Đã từng có lúc, anh luôn mơ chỉ có Bạch Nhược Hi. Yêu cô, đem lại cho cô hạnh phúc, đây là những điều anh đã từng muốn, nhưng giờ anh đã không làm được, mà cứ để cô lo lắng, để cô đau khổ, để cô một mình đấu tranh với cô đơn, lạc lõng Anh biết là một người vợ quân nhân thì rất khổ. Anh rõ ràng không muốn Bạch Nhược Hi giống với những người vợ của những quân nhân khác.

Bệnh viện.

466-ngon-song.jpg

“Thật xin lỗi… xin lỗi em… Là anh không tốt…”

Trần Tĩnh bước đến bên anh và nói một cách thận trọng: “Mẹ sẽ ở đây theo dõi. Con nên đến gặp bác sĩ để nghe giải thích chi tiết. Con có thể thảo luận với bác sĩ xem làm gì tiếp theo.”

Kiều Huyền Thạc cầm tay Bạch Nhược Hi đưa lên môi hôn hai lần, mới miễn cưỡng đặt xuống, sau đó đứng lên sửa soạn lại quần áo.

Giọng anh khàn khàn: “Được rồi, con đi tìm bác sĩ, mẹ ở đây nhìn Nhược Hi, vất vả cho mẹ rồi.”

Trần Tĩnh nhìn con trai, nở nụ cười hiền: “Ngốc quá, sao lại khách sáo với mẹ chứ. Mau đi đi, khi Tiểu Hi tỉnh dậy sẽ rất hạnh phúc khi thấy con ở đây.”

Kiều Huyền Thạc vội vã đến văn phòng bác sĩ để hỏi thăm tình hình.

Sau khi bác sĩ thông báo về mọi nguy hiểm, trái tim anh như bị một tảng đá lớn đè lên, quyết định khó khăn khiến anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Chương 467



Trong bệnh viện tâm thần.



Kiều Nhất Hoắc mỗi ngày đều bị ép buộc uống rất nhiều loại thuốc tâm thần.



Nhốt ông ta với một số bệnh nhân tâm thần để điều trị.



Sau vài ngày, toàn bộ tinh thần của ông ta suy sụp.



Không thể đợi được luật sư, ngay chính đứa con của mình cũng không thèm đoái hoài, bị hành hạ bởi một nhóm bác sĩ và y tá hành cho người không giống người quỷ không ra quỷ.



Nếu không chịu tự uống thuốc sẽ bị trói và cưỡng ép uống thuốc.



Tinh thần bị hủy diệt từng chút một, ông ta vốn là người có tinh thần bình thường, nhưng cũng bị làm cho mất trí. Ông ta hét lên và lặp đi lặp lại yêu cầu này mỗi ngày.



“Thả tôi ra ngoài, tôi muốn gặp luật sư, tôi muốn gặp các con của tôi…”



Vào ngày thứ ba sau khi Kiều Nhất Hoắc mất tích.



Kiều Đông Lăng và Kiều Tiếu Tiếu được cảnh sát cho biết rằng Kiều Nhất Hoắc không mất tích mà bị bắt vào bệnh viện tâm thần vì bị bệnh.



Họ tức tốc đến bệnh viện tâm thần để thăm ông ngay trong ngày hôm đó.



Bác sĩ đã xác nhận danh tính của hai người họ và thông báo cho họ về tình trạng của Kiều Nhất Hoắc.



Kiều Tiếu Tiếu nhìn bệnh án tâm thần nghiêm trọng trên hồ sơ bệnh án và thấy rất khó tin.



Kiều Đông Lăng cũng vô cùng tức giận mắng bác sĩ: “Ba tôi vẫn luôn giữ tinh thần thoải mái, sao lại đột nhiên mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng như vậy. Thật vô lý, hoang đường…”



“Làm sao các người có thể đưa ba tôi vào mà không được sự đồng ý của gia đình? Ai cho phép các người làm điều này? Các người có hiểu luật pháp là gì không?”



Bác sĩ chỉ vào người ký tên không chút hoang mang: “cái này có được tính là người nhà không?”



Kiều Đông Lăng nghiêm túc nhìn, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Rất ngạc nhiên chuyển bệnh án cho Kiều Tiếu Tiếu.



Kiều Tiếu Tiếu nhìn nơi ký tên, sắc mặt tái xanh.



“Sao có thể là anh ba, anh ấy muốn làm gì? Sắc mặt Kiều Tiếu Tiếu càng lúc càng lạnh, đôi mắt tức giận ngập nước: “Anh ba bị điên rồi sao? Tại sao lại đưa ba vào bệnh viện tâm thần?”



Do quyền của Kiều Huyền Thạc, Kiều Đông Lăng không dám nói vào lúc này, anh chìm vào im lặng.



Kiều Tiếu Tiếu ném hồ sơ bệnh án cho bác sĩ và nói: “Ngay lập tức đưa tôi đến gặp ba tôi, tôi muốn xem chuyện gì đã xảy ra với ông ấy.”



Bác sĩ yêu cầu họ ký vào biên bản thăm khám theo đúng quy trình.



Y tá đưa họ đến phòng khám của Kiều Nhất Hoắc.



Cả hai vẫn đi qua những chiếc cửa sắt kiên cố trong sự sợ hãi.



Ở lan can trước cửa phòng, Kiều Tiếu Tiếu và Kiều Đông Lăng nghe thấy tiếng quát tháo của Kiều Nhất Hoắc từ xa.



Kiều Nhất Hoắc bị trói trên giường, mặc quần áo trắng, tay chân không cử động được, cố gắng hết sức, miệng đang rống lên: “thả tôi ra ngoài, tôi muốn nhìn thấy con gái tôi, tôi muốn nhìn thấy con trai tôi, tôi muốn gặp luật sư của tôi, cho tôi ra ngoài.”



Kiều Tiếu Tiếu nhìn thấy bộ dạng của cha mình lúc này, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, và khóc nghẹn ngào, “Ba … Ba, con đến đây để cứu cha.”



Nghe thấy tiếng hét, Kiều Nhất Hoắc quay đầu nhìn ra ngoài lan can, và ngạc nhiên khi thấy Kiều Tiếu Tiếu và Kiều Đông Lăng đang đứng bên ngoài.



Hắn mấy ngày nay bị hành hạ, phờ phạc cùng tiều tuỵ, cả người có vẻ già đi chục tuổi, dở khóc dở cười: “Tiếu Tiếu, Đông Lăng, cuối cùng các con cũng tới đây, mau cứu ba, mau cứu ba, ba không điên, đây là âm mưu của Kiều Huyền Thạc, nó là một âm mưu …”



Kiều Nhất Hoắc càng trở nên kích động hét lên, cả người ông đang cố gắng vùng vẫy chống lại một cách tuyệt vọng.



Kiều Đông Lăng hai tay nắm chặt, tức giận túm lấy cổ áo y tá, nghiến răng rống lên: “Lập tức mở cửa, cho ba tôi ra ngoài, lập tức cho ông ta ra ngoài.”



Cô y tá bị tư thế của người đàn ông làm cho hoảng sợ, có chút run rẩy, cô vẫn lo lắng lắc đầu: “Thực xin lỗi, việc này tôi không thể quyết định, việc này phải được viện trưởng đồng ý.”



“Tôi nghĩ các người mới bị bệnh tâm thần.” Kiều Tiếu Tiếu gầm lên vì tức giận.



Vì quá tức giận, tay cô trở nên run rẩy, toàn thân kích động, vừa chửi bới, cô vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện.



Kiều Đông Lăng hất y tá ra một cách quyết liệt, lắc mạnh cánh cửa song sắt, cố gắng mở nó ra.
Chương 468



Khi Kiều Nhất Hoắc nhìn thấy Kiều Đông Lăng và Kiều Tiếu Tiếu, lúc này ông ấy đã bình tĩnh lại rất nhiều, vội vàng an ủi con trai, “ Đông Lăng, đừng làm chuyện ngu ngốc, con cho dù mở cửa được cũng không thể đưa ba ra ngoài được, Kiều Huyền Thạc có rất nhiều tai mắt trong bệnh viện, hãy nghe ba nói…”



Kiều Đông Lăng bình tĩnh lại ngay lập tức.



Tiếu Tiếu đang nghe điện thoại, Kiều Nhất Hoắc nhanh chóng gọi cô: “Tiếu Tiếu, đừng gọi nữa, bây giờ có tìm ai cũng đều vô ích, chỉ khiến mọi chuyện ngày càng tệ hơn thôi, nghe lời ba, chúng ta phải nghĩ cách để giải cứu ba một cách an toàn.”



Kiều Tiếu Tiếu ngay lập tức ngắt điện thoại và nhìn ông ta đầy lo lắng: “Tại sao anh ba lại làm điều này?”



Kiều Nhất Hoắc không dám trả lời trực tiếp câu hỏi của Kiều Tiếu Tiếu.



Ông hiểu ý của Kiều Huyền Thạc, anh ta giam cầm ông, thứ nhất ông không chết, video không bị phát tán, anh ta có thể bảo vệ sự an nguy của mẹ mình. Thứ hai, anh ta sẽ trừng phạt ông vì đã bỏ tù mẹ anh ta, nhốt ông ở đây, sống còn không bằng chết, là sự tra tấn dã man nhất đối với ông.



“Ba không thể nói quá nhiều chuyện bây giờ, bởi vì những cuộc nói chuyện của chúng ta đều sẽ bị theo dõi, Đông Lăng Tiếu Tiếu, bây giờ các con hãy ra tòa khởi kiện đi.”



“Khởi kiện?” Kiều Đông Lăng rất khó hiểu.



“Kiện anh ta giam cầm ba ra tòa, ba không bị tâm thần, ba bình thường, chỉ số IQ cao hơn bất cứ ai, chỉ khi bị công khai vạch trần trước sức ép của dư luận thì anh ta mới không dám làm những gì anh ta muốn.”



Sau khi Kiều Tiếu Tiếu nghe xong, cô gật đầu đồng ý và nói nhỏ: “Đúng vậy, chúng ta phải làm lớn chuyện, ngoài cách này ra, chúng ta không thể đấu lại anh ba.”



“Đông Lăng, bây giờ con thông báo cho Luật sư Phúc để ông ấy có thể đến gặp ba.” Kiều Nhất Hoắc chỉ có thể chấp nhận rủi ro, bởi vì ông ta hiện bị nhốt ở đây và không thể thông báo cho Luật sư Phúc để đe dọa Kiều Huyền Thạc bằng một đoạn video.



Ông không thể để Kiều Đông Lăng và Kiều Tiếu Tiếu biết chuyện này.



Kiều Tiếu Tiếu lo lắng nói: “Ba, chúng con không có cách nào để luật sư Phúc vào. Bác sĩ chỉ nói rằng sẽ không gặp ai ngoại trừ người nhà.”



Kiều Nhất Hoắc nghiến răng, nhắm mắt và hét lên: “Kiều Huyền Thạc, tao sẽ không bao giờ tha cho mày.”



Kiều Tiếu Tiếu vẫn còn đang khó hiểu, và hỏi: “Ba, lý do gì để ba và anh ba xảy ra chuyện này? Tại sao anh ấy làm điều này với ba?”



“Đừng hỏi nữa.” Kiều Nhất Hoắc bình tĩnh lại và lạnh lùng ra lệnh: “Hãy quay lại ngay và tìm cách giải cứu ba càng sớm càng tốt, dù có dùng cách gì, áp lực dư luận hay pháp luật thì cũng phải giải cứu ba.”



“Đừng lo lắng, chúng con chắc chắn sẽ giải cứu ba sớm nhất.”



Cả hai đáp, vội vàng quay lưng bỏ đi, chạy đua với thời gian để giải cứu ba.



Ra khỏi bệnh viện tâm thần, Kiều Đông Lăng đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn vào khoảng không với hai tay đút túi, rồi im lặng chìm vào suy tư của chính mình.



Tiếu Tiếu đã gọi điện và thông báo cho luật sư Phúc để kiện bệnh viện tâm thần.



Sau khi Kiều Tiếu Tiếu gọi điện xong, Kiều Đông Lăng lo lắng nói: “Tiếu Tiếu, anh nghĩ truy tố cũng vô ích.”



“Tại sao?”



“Em đã quên ư? Thẩm phán của Tòa án tối cao Tịch quốc là Hách Nguyệt, Hách Nguyệt là ai, em quên rồi sao?”



Tiếu Tiếu đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào Kiều Đông Lăng và rụt rè nói: “Bạn của anh ba.”



“Đúng vậy dù có kiện cũng không cứu được bố, cách duy nhất bây giờ là tìm anh ba và hỏi xem tại sao anh lại làm vậy.”



“Được rồi, chúng ta cùng nhau đi tìm anh ấy.”
Chương 469



Kiều Đông Lăng và Kiều Tiếu Tiếu giải cứu bằng hai cách, một mặt tìm đến Kiều Huyền Thạc, mặt khác nhờ luật sư ra tòa kiện bệnh viện.



Tuy nhiên, Kiều Tiếu Tiếu đã gọi điện cho Kiều Huyền Thạc nhiều lần nhưng anh từ chối gặp vì không rảnh.



Kiều Tiếu Tiếu đích thân đến nhà Kiều Huyền Thạc, nhưng không có ai ở đó ngoại trừ người làm.



Cô tìm đến công ty của Kiều Huyền Hạo một lần nữa, Kiều Huyền Hạo biết rằng kế hoạch của anh ba là để bảo vệ mẹ mình, anh rất hài lòng khi Kiều Nhất Hoắc bị giam trong bệnh viện tâm thần. Kết cục của Kiều Nhất Hoắc là điều anh muốn.



Bên trong văn phòng tổng giám đốc rộng rãi và sáng sủa.



Sau khi hai tách trà nóng nguội lạnh, không có ai động tới, Kiều Tiếu Tiếu ngồi đối diện với Kiều Huyền Hạo, lặng lẽ nhìn anh.



Kiều Tiếu Tiếu đã nói với anh ấy về ý định của cô, nhưng đổi lại Kiều Huyền Hạo lại im lặng.



Khuôn mặt thờ ơ của anh cứa vào tim cô như một nhát dao.



Kiều Tiếu Tiếu gục đầu xuống, bàn tay của cô nắm chặt cắm sâu vào da thịt lòng bàn tay, và nỗi cô đơn của cô lan tỏa khắp căn phòng.



Trong chốc lát, Kiều Huyền Hạo chậm rãi nói: “Xin lỗi Tiếu Tiếu, chuyện này anh không thể giúp em.”



Kiều Tiếu Tiếu cười khổ, nước mắt lưng tròng: “Chúng ta là một gia đình, tại sao lại xảy ra chuyện này? Anh ba, tại sao lại phải hại gia đình mình như thế này? Ông nội bị bắt vào tù, ba em bị anh ấy đưa vào bệnh viện tâm thần, và chị dâu em…”



“Tất cả đều phạm tội.” Kiều Huyền Hạo giải thích.



“Còn ba em thì sao? Ba em đã phạm tội gì? Ông là một người bình thường, sắp đến tuổi nghỉ hưu, ông không trộm cắp hay cướp giật. Tại sao lại phải đưa vào bệnh viện tâm thần? Em không hiểu, anh cho em biết tại sao đi.”



Kiều Huyền Hạo nhìn Tiếu Tiếu buồn bã, trong lòng rất khó chịu nên an ủi cô ấy: “Mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu, ba em…”



Kiều Huyền Hạo nói một nửa liền ngừng lại, không biết nên nói với Kiều Tiếu Tiếu như thế nào.



Kiều Tiếu Tiếu nhìn anh đầy mong đợi, chờ những lời tiếp theo của anh.



Nhưng điều cô đợi được là sự im lặng của anh.



Chuyện này càng xảy ra, cô càng cảm thấy mệt mỏi, cô bụm miệng lẩm bẩm trong nghẹn ngào: “Ba em đã phạm một tội ác không thể tha thứ sao? Có phải hay không?”



Kiều Huyền Hạo đau đớn thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại, ngẩng đầu dựa vào sô pha, lấy tay che trán.



Tiếng thở dài của anh dường như bất lực.



Kiều Tiếu Tiếu, nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào mà lẩm bẩm: “Anh hai, thật ra anh biết người em yêu nhất chính là anh, em có thể cho anh bất cứ thứ gì, và em có thể trao hết cô phần cho anh vô điều kiện, trên đời này người em tin tưởng nhất ngoài anh chỉ có ba em, em biết rằng đời này em không thể có được anh nhưng xin anh đừng để em mất ba.”



Kiều Huyền Hạo kiềm nén đau đớn, hai tay gác trán.



Anh nghe Kiều Tiếu Tiếu vừa van xin anh vừa khóc nức nở.



Đau lòng khiến anh sắp gục ngã Anh không muốn làm tổn thương cô em gái này, cô ấy đã rất đáng thương rồi.



Nước mắt từng giọt từng giọt trên má Kiều Tiếu Tiếu, nhỏ xuống cằm.



469-ngon-song.jpg




Kiều Huyền Hạo chạm vào mặt cô lau đi những giọt nước mắt. “Không, anh chưa bao giờ chán ghét em. Anh lúc đầu tránh mặt em mọi lúc vì anh muốn em nhìn lại tam quan của chính mình. Em là em gái của anh và sẽ luôn là người em gái anh yêu thương nhất.”



Kiều Tiếu Tiếu hít hít mũi, từ từ ngửa đầu lên trần nhà, đưa hai tay chạm vào má và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.



Hít một hơi thật sâu, cô giả vờ bình tĩnh và nói một cách dửng dưng: “Cảm ơn anh hai, nhưng em chỉ muốn ba em mà thôi, ông ấy sẽ ở bên em mãi mãi, còn anh thì không thể, em cầu xin anh giúp em cứu bố, được không? Anh nói với anh ba? Tất cả chúng ta là một gia đình.”



Kiều Huyền Hạo không muốn nói sự thật cho Tiếu Tiếu.
Chương 470



Đối với Kiều Tiếu Tiếu, tất cả đàn ông trên thế giới này đều bẩn thỉu và xấu xa, nếu anh nói với cô rằng cha cô là một người đàn ông biến thái và đáng sợ như thế nào, điều đó sẽ chỉ phá hủy chút lòng tin cuối cùng của cô vào cuộc sống này.



Kiều Nhất Hoắc đã giết vợ, kết tội cha mình, cầm tù chị dâu, giết người và phản bội tổ quốc.



Tất cả những lời buộc tội của anh sẽ chỉ phá hủy chút tình phụ tử cuối cùng trong trái tim Kiều Tiếu Tiếu.



Thật là tàn nhẫn.



Kiều Huyền Hạo nhìn Kiều Tiếu Tiếu với đôi mắt ngấn lệ và giọng điệu kiên quyết: “Anh hai hứa với em rằng anh sẽ không kết hôn suốt đời, anh sẽ ở bên cạnh bảo vệ Tiếu Tiếu đến hết đời, cho đến khi Tiếu Tiếu tìm được người đàn ông em thích …”



Kiều Tiếu Tiếu không ngăn được nước mắt, lặng yên nhìn Kiều Huyền Hạo.



Cô đã rất sốc và buồn.



Nếu như trước đây nghe Kiều Huyền Hạo nói những điều này, cô sẽ vui mừng đến không ngủ được mấy ngày đêm, vui vẻ bay lên thiên đàng.



Nhưng tất cả những gì cô thấy bây giờ là đau lòng.



Nhìn thấy anh hai của cô từ bỏ hạnh phúc của mình để trao cho cô một lời hứa như vậy, trái tim cô như bị khoét thủng, máu chảy đầm đìa.



Ngay cả Kiều Huyền Hạo cũng không muốn đưa ra lý do, và không muốn cứu cha mình.



Kiều Tiếu Tiếu dường như đã hiểu.



Cô kéo túi xách, ung dung đứng lên, xoay người đi về phía cửa, lau nước mắt.



Kiều Huyền Hạo ngồi bất động trên ghế sô pha, không khí đau buồn bao trùm toàn bộ văn phòng.



Anh thẫn thờ nhìn bầu trời xa xăm bên ngoài ô cửa kính, trời xanh mây trắng vẫn đẹp.



Nhưng lòng anh tăm tối, cô đơn lẻ bóng, không một chút sinh khí.



Tiếu Tiếu với anh, anh không còn biết cảm xúc đó là gì nữa. Đó là trách nhiệm, tình yêu thương và nhiều hơn nữa là lòng nhân ái.



Vì những thay đổi của gia đình, Tiếu Tiếu đã trải qua quá nhiều, mẹ mất, ông nội bị bắt, và bây giờ ngay cả cha cũng bị nhốt trong viện tâm thần, trong thế giới của cô, những người thân yêu lần lượt ra đi.



Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Kiều Huyền Hạo nhấc máy gọi cho Kiều Huyền Thạc.



Chuông reo một lúc.



Kiều Huyền Thạc trả lời điện thoại: “Anh hai, có chuyện gì vậy?”



“Chú ba, Tiếu Tiếu đến gặp anh vì chuyện của ba cô ấy, em có thể không …”



Kiều Huyền Thạc đoán rằng anh ấy bị dao động bởi Tiếu Tiếu và trở nên thiếu quyết đoán.



Kiều Huyền Thạc ngắt lời anh ta bằng một giọng chắc nịch và uy nghiêm: “Anh hai, Kiều Nhất Hoắc chỉ có hai kết cục. Bị bắn hoặc bị bỏ tù, anh nghĩ cái nào tốt hơn?”



Kiều Huyền Hạo im lặng.



Không nói lời nào, anh yếu ớt buông tay xuống, chiếc điện thoại rơi trên ghế sô pha.



Mọi thứ trở lại yên lặng.



Bạch Nhược Hi mở mắt ra, khuôn mặt đẹp trai đầy lo lắng của Kiều Huyền Thạc hiện ra trước mắt cô.



Thấy cô vừa tỉnh lại, Kiều Huyền Thạc nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói ôn nhu thì thào, “Tỉnh ngủ rồi sao, có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?



Anh đưa tay lên trán cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt những lọn tóc cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng giống như nâng niu bảo vật vô giá.



Bạch Nhược Hi rất bất ngờ mỉm cười, “Anh ba, sao anh lại ở đây? Công việc của anh đã xong rồi sao? Việc ở quân khu không cần phải giải quyết sao? Còn …”



Bạch Nhược Hi từ khi mở miệng thì chỉ lo lắng đến công việc của anh.



Kiều Huyền Thạc vô cùng áy náy gật đầu, “Sau khi xử lý công việc xong, anh sẽ ở bên em mỗi ngày, cho đến khi các con của chúng ta chào đời.”



Bạch Nhược Hi muốn ngồi dậy, nhưng khi nghĩ đến đứa con trong bụng, liền không dám cử động, cô nằm và nói: “Bây giờ con mới chưa đầy ba tháng, sao anh lại muốn nghỉ sớm vậy?”



“Đó là quy định của nhà nước.” Kiều Huyền Thạc vừa cười vừa nói.



Bạch Nhược Hi cảm thấy anh càng ngày càng trở nên hài hước, đứa trẻ trong bụng cô đang ở tình trạng không được tốt, nghĩ đến đây, tâm trạng cô lập tức trở nên chán nản, “Anh ba, có phải anh đã biết em có dấu hiệu sẩy thai hay không?”



Đôi mắt của Kiều Huyền Thạc bỗng trở nên tối sầm lại, tâm trạng cũng nặng nề bất thường, nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng. “Anh biết con rất mạnh mẽ và nhất định sẽ mạnh khỏe sống sót, con của Kiều Huyền Thạc sẽ không yếu đuối như vậy.”



Nghe những lời anh nói, Bạch Nhược Hi lại không kìm được nước mắt.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom