• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Nghịch Thiên Vương Phi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1-5

Chương 1: Không sai, tiểu thư nhà ta chính là..

Phụng Vĩ Lạc quả thực không dám tin vào mắt mình, hôm nay không phải là ngày nàng đại hôn ư? Sao nàng lại quần áo lộn xộn tỉnh dậy ở trước cổng thành thế này?

Cúi đầu xuống nhìn bộ dạng của mình, nửa thân dưới vẫn ổn, đang mặc một chiếc quần lót, còn nửa thân trên ngoài một cái áo yếm ra thì chỉ có một tấm voan mỏng màu đỏ.

Dưới tấm voan mỏng, làn da trắng như tuyết như ẩn như hiện, da thịt đầy vết tím bầm, cũng tương đối rõ ràng.

Tình huống thế này nếu như ở thời hiện đại thì tuyệt đối không có vấn đề gì to tát, thậm chí còn được bảo vệ, nhưng đây lại là thời cổ đại! Là thời cổ đại phải giữ thân thể cực kỳ nghiêm khắc, ngoài mặt và tay ra thì không được hở chỗ nào!

Mà đây vẫn chưa phải là việc nghiêm trọng nhất, việc nghiêm trọng nhất là nàng còn đang bị mọi người vây quanh đứng nhìn bộ dạng này.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phụng Vĩ Lạc cố gắng nhớ lại sự việc đã xảy ra gần đây, ngoài việc hôm nay nàng được gả cho Thất thái tử đương triều, Đông Lăng Tử Lạc ra thì không có chuyện gì cả...

"Tiểu, tiểu thư, xảy ra... đã xảy ra chuyện gì vậy, Uyển Âm, Uyển Âm sợ quá...", bên cạnh, tiểu nha hoàn tóm chặt lấy y phục của Phụng Vĩ Lạc, ánh mắt đầy vẻ sợ sệt và bất lực, dường như chỉ cần gió thổi nhẹ cũng sẽ ngã vậy. Bộ dạng đó còn yếu ớt hơn mấy phần so với tiểu thư Phụng Vĩ Lạc này.

Đã xảy ra chuyện gì? Nàng cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!

Phụng Vĩ Lạc quét mắt nhìn một vòng đám người xung quanh, ánh mắt lóe lên một mạt tinh quang, rồi qua loa vỗ vỗ nha hoàn bên cạnh: "Không sao".

Miệng nói không sao nhưng Phụng Vĩ Lạc lại biết rõ, chuyện hôm nay rất phiền phức, hơn nữa chắc chắn có người cố ý làm vậy.

Nàng là một cô nương mồ côi cha mẹ mất sớm, nhưng lại là vị hôn phu của Thất hoàng tử đương triều, người không muốn nàng xuất giá có rất nhiều.

Dù sao nàng và Thất hoàng tử ngoài là một nam một nữ ra thì không có bất cứ điểm xứng đôi nào, ở thời kỳ quan trọng môn đăng hộ đối này, nàng không với tới được Thất hoàng tử.

Phải biết rằng trước ngày hôm qua, chủ nhân của thân thể này chẳng phải đã gặp tai nạn ngoài ý muốn rơi xuống nước mà chết sao? Không thì làm sao có thể xuất hiện nàng của hiện tại.

Phụng Vĩ Lạc hơi nheo mắt lại, giấu đi sự sắc bén trong ánh mắt.

Bất kể là ai cũng không thể không thừa nhận rằng thủ đoạn này quá tàn nhẫn.

Ở thời đại trinh tiết còn quan trọng hơn mạng sống này, vứt nàng quần áo xộc xệch ở trước cửa thành chẳng phải là muốn lần nữa bức chết nàng sao...

Đã hại chết Phụng Vĩ Lạc gốc chưa đủ, giờ nàng xuyên không tới còn muốn hại thêm lần nữa ư?

Phụng Vĩ Lạc siết chặt nắm tay, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng quét một lượt đám người xung quanh: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau tránh ra!"

Muốn nàng chết ư? Không dễ dàng vậy đâu, nàng không phải là Phụng Vĩ Lạc trước đây nữa, yếu ớt nhu nhược, hễ nghĩ không thông là tự sát, thân làm nữ quân y ưu tú nhất của thế kỷ 21, đối mặt với bất cứ hoàn cảnh khó khăn nào nàng đều có dũng khí sống tiếp...

Người vây xem bị Phụng Vĩ Lạc quát cho giật mình, lũ lượt lùi lại, ngờ vực không hiểu bàn tán:

"Người này là ai vậy..."

"Đúng thế, là cô nương nhà nào mà vừa sáng sớm ngày ra đã ở đây rồi..."

"Các ngươi nhìn bộ dạng của nàng ta kìa, trên cổ trên mặt đó... chắc chắn là nữ tử thanh lâu rồi..."

"Nữ tử thanh lâu? Chắc không phải đâu, nhìn giống tiểu thư đại gia hơn?"

"Tiểu thư đại gia mà thế này ư, sáng sớm tinh mơ đã ở đây? Ha ha, ngươi nhìn thân thể trắng ngần kia đi, còn cả những vết tích trên người, đêm qua chắc đã chịu không ít thương yêu đấy...", một đại thúc tướng mạo bỉ ổi biến thái nói.

"Thật muốn sờ thử quá!"

"Không biết bao nhiêu tiền một đêm, đây đúng là tuyệt sắc mà, gương mặt tuy không phải dạng xinh đẹp động lòng người nhưng khí chất thì ăn đứt, một gái lầu xanh mà lại giống với khuê tú đại gia. Ha ha ha, nữ nhân kiêu ngạo thế này mà nằm ở dưới người thì không biết có cảm giác gì..."

"Ha ha ha, ngươi nằm mơ đi, giá tiền chắc chắn rất cao..."

Khốn nạn, đám người này dựa vào cái gì mà dám chỉ chỉ trỏ trỏ, nói ra những lời dung tục như vậy với nàng...

Phụng Vĩ Lạc tức giận đến mức nghiến răng, nhưng lí trí lại nói với nàng rằng hiện tại không phải là lúc quan tâm những chuyện này.

Liếc nhìn cổ của mình, nàng phát hiện ra da thịt đang bị lộ liễu ra ngoài, quả nhiên như đám người nói, đầy vết hôn đến tím bầm.

Dáng vẻ này cho dù nàng có an toàn trở về thành thì chuyện sau đó cũng không phải là việc mà một cô nhi như nàng có thể chịu đựng được.

"Thủ đoạn thật lợi hại, đã ném ta ra ngoài cổng thành rồi còn khiến ta trong bộ dạng này, thế này bảo ta làm sao về thành đây", đôi mắt Phụng Vĩ Lạc tóe lửa, nàng lúc này hận nỗi không thể giết người mà thôi.

Xuất giá hay không xuất giá cũng chẳng sao, nhưng chiếc túi điều trị trí năng mà quân đội mới nghiên cứu ra đã xuyên không cùng nàng tới lần này vẫn còn ở trong Phụng phủ.

Thứ đồ đó đừng nói là ở thời kỳ cổ đại, mà ngay đến trong thời kỳ hiện đại cũng không dễ dàng gì làm ra được một bộ.

Nàng tuyệt đối phải lấy được món đồ đó.

Nhưng hiện tại xem ra không có cách nào lấy được, thứ đang chờ đợi nàng vào thành chắc chắn rất khắc nghiệt.

Phụng Vĩ Lạc tức đến nỗi muốn giết người.

Quá đáng ghét, nếu như để nàng biết được là tên khốn nạn nào hại nàng ra nông nỗi này thì nàng nhất định sẽ dùng dao phẫu thuật để chăm sóc hắn, gọt từng thớ thịt trên người hắn xuống...

Hai mắt tức giận trợn trừng lên, hồng y tung bay, Phụng Vĩ Lạc khoảnh khắc này giống như một đóa hoa Man Chu Sa, kiêu kỳ nhưng không ủy mị, xinh đẹp nhưng không tầm thường.

Đám người vây lại xem hai mắt mở to hết cỡ, có vài kẻ to gan còn tiến lên định đưa tay ra chạm vào nàng...

Phụng Vĩ Lạc vẫn chưa phản ứng lại thì tiểu nha hoàn bên cạnh như phát điên, đứng chắn trước người Phụng Vĩ Lạc:

"Tránh ra, tránh ra, tiểu thư nhà ta là thiên kim quan gia, không phải hạng tiện dân như ngươi có thể chạm vào, mau tránh đường ra, bằng không sẽ tống hết các ngươi vào đại lao".

Có người trong đám đông vừa nghe vậy liền cười hô hố lên nói: "Tiểu thư quan gia? Xí, đúng là tiểu thư quan gia thật à..."

"Không sai, tiểu thư nhà ta chính là...", tiểu nha hoàn kiêu ngạo nghênh ngang ưỡn ngực định nói, không hề có chút e dè, hoàn toàn không giống như nha hoàn được giáo dục trong gia tộc lớn.

"Im miệng", Phụng Vĩ Lạc lấy lại tinh thần vào đúng lúc này, kéo nha hoàn trước mặt ra sau người, hung hăng trừng mắt lườm nàng ta một cái.

Nha đầu này còn chê hai người chủ tớ vẫn chưa đủ mất mặt ư! Phải khiến mặt mũi của ba đời tổ tông nhà nàng mất sạch mới toại nguyện à!

"Tiểu...", tiểu nha hoàn sợ hãi, tim đập thình thịch như bay.

Tiểu thư, tiểu thư không phải đã biết gì rồi chứ?

"Đừng để ta nghe thấy ngươi nói nữa, bằng không ta sẽ bán ngươi đi", Phụng Vĩ Lạc đe dọa, sự sắc bén trong ánh mắt khiến nha hoàn sợ hãi quỳ xuống xuống đất.

"Vâng, vâng, tiểu thư", tiểu nha hoàn sợ hãi hoảng hốt trả lời.
Chương 2: Bị nha hoàn bán đứng

Đôi mắt bất an nhìn chằm chằm xuống đất, thế nào cũng không dám nhìn Phụng Vĩ Lạc một cái.

Phụng Vĩ Lạc hài lòng gật đầu: "Đi theo ta".

Nói xong, Phụng Vĩ Lạc lạnh lùng liếc nhìn đám người, đi ra khỏi thành dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, trong bước đi có hơi luống cuống nhưng lại toát lên cảm giác ung dung hào hoa phú quý không nói rõ ra được thành lời...

Hôm nay không thể vào thành được, túi điều trị tạm thời cứ để lại trong Phụng phủ, dù sao ngoài nàng ra cũng không ai có thể mở ra được, cho dù có mở ra thì người ở thời đại này cũng không biết cách dùng.

Chỉ cần nàng còn sống thì sẽ có cơ hội lấy lại túi điều trị thôi!

Về phần hôn lễ?

Phụng Vĩ Lạc nói: Mặc kệ hắn.

Hành động tự nhiên hào phóng, khí chất kiêu ngạo bất phàm này khiến đám đông vội vàng thu hồi thần sắc hèn mọn lại, dường như dùng ánh mắt tục tĩu để đánh giá nữ tử thanh quý vô song này là một việc rất đáng khinh vậy.

Nơi Phụng Vĩ Lạc đi qua, mọi người đều lập tức lùi lại nhường đường cho nàng đi.

Thế là người xây xem tách thành hai hàng, trở thành cảnh tượng tiễn chân người đi.

Mọi người nhìn Phụng Vĩ Lạc, người này rỉ tai người kia...

Cô nương này không phải là một kẻ ngốc đó chứ?

Nếu không thì sao cô nương này lại ra khỏi thành? Bộ dạng thế này vừa sáng sớm định đi đâu?

Phụng Vĩ Lạc đã thu hết vẻ hoài nghi trong ánh mắt của mọi người vào đáy mắt, ngoài cười khổ ra thì nàng không thể làm gì khác.

Ở thế giới phân biệt giai cấp rõ rệt này, trở về kinh thành trong bộ dạng như vậy thì một nữ tử yếu đuối như nàng không thể gánh chịu được hậu quả...

Nhưng đúng lúc này, tiểu nha hoàn đang quỳ dưới đất lại đột nhiên đứng lên, gào lớn lên: "Tiểu thư, tiểu thư, không, vương hậu nương nương, người đợi nô tỳ với..."

"Tiểu thư, tiểu thư, người muốn đi đâu? Người không thể đi được! Tiểu thư, hôm nay là ngày đại hôn của người, sau hôm nay người chính là Lạc vương phi rồi.

Tiểu thư, tiểu thư, người là vương hậu tương lai, sao người có thể vứt bỏ Lạc Vương mà đi chứ.

Tiểu thư, nô tỳ cầu xin người, người đừng đi mà, người đi như vậy thì Uyển Âm biết làm thế nào".

Giọng nói lớn đã vang vọng khắp cả cổng thành hoàng thành.

Giống như cố ý làm vậy!

Cái gì? Hôm nay đại hôn?

Lạc vương phi tương lai?

Mọi người kinh hô!

Từng ánh mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt nhìn Phụng Vĩ Lạc, ai ai cũng như đang tưởng tượng trong đầu vận mệnh bi thảm của tiểu thư quan gia này.

Khoảng cách giai cấp khiến dân chúng bách tính ngoài tôn kính quý tộc hoàng gia thì chỉ có sự chán ghét.

Nhìn thấy kết cục thê thảm của một tiểu thư nhà quan có thể khiến dân chúng bình thường âm thầm vui vẻ mấy ngày.

Đáng chết!

Phụng Vĩ Lạc nhanh chóng quay đầu lại, nhìn tiểu nha hoàn đang quỳ trên đất, nghĩ cũng không muốn nghĩ, giơ chân lên đạp một cái, rồi lớn giọng nói với người bên cạnh: "Ai cho ngươi ăn nói xằng bậy, hắt nước bẩn đổ oan cho Phụng tiểu thư như vậy chứ..."

Nàng nhất định phải làm rõ sự việc, bằng không ba chữ Phụng Vĩ Lạc sẽ thật sự trở thành biểu tượng của sự nhục nhã mất, nàng mang theo danh hiệu này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp ở thời đại này.

Bị người ta nhốt vào chuồng heo cũng vẫn còn nhẹ.

"Bụp..." một tiếng, Uyển Âm ngã nhào trên đất, miệng vẫn không ngừng kêu la.

"Tiểu thư, Vĩ Lạc tiểu thư, Uyển Âm không có... không có nói lung tung".

"Người chính là Phụng tiểu thư, Phụng Vĩ Lạc, hôm nay chính là ngày đại hôn của người, Uyển Âm không nói dối. Tiểu thư, sao người lại không chịu thừa nhận thân phận của mình chứ? Tiểu thư, Uyển Âm cầu xin người, người không thể đi, người bỏ đi rồi hôn sự hôm nay làm thế nào, tiểu thư người không thể vứt bỏ Uyển Âm được..."

Vù vù vù, nói xong lại quỳ xuống đất, khóc lóc rên rỉ.

Cứ như vậy khiến người xem xung quanh càng thêm ghét bỏ Phụng Vĩ Lạc, hùng hổ tiến đến phía Phụng Vĩ Lạc, bao vây nàng không cho nàng đi.

Ai bảo nàng ức hiếp nha hoàn. Cho dù ai đúng ai sai, dân thường gặp phải chuyện như vậy sẽ luôn ra vẻ anh hùng trượng nghĩa một cách mơ hồ, đồng cảm với người ở thế yếu.

Rõ ràng, giữa tiểu thư và nha hoàn thì nha hoàn ở vào thế yếu rồi, hơn nữa còn rất gần với thân phận của bọn họ.

"Khốn nạn...", Phụng Vũ Lạc chẳng thèm nghĩ ngợi gì, lại đá thêm một cái nữa.

Nha hoàn này lại bán đứng nàng ngay trước mặt.

Phụng Vĩ Lạc, rốt cuộc ngươi đã nuôi hạng người gì bên cạnh thế này. Nuôi con chó còn có thể bảo vệ chủ, ngươi nuôi nha hoàn lại bán đứng ngươi vào đúng lúc then chốt.

"Cái gì? Thiên kim Phụng phủ?", không biết ai hô to lên một câu, nhất thời người đến xem càng nhiều hơn...

Phụng Vĩ Lạc ngẩng đầu, nhìn đám người xung quanh, phát hiện ra binh lính gác thành cách đó không xa nghe thấy tiếng kêu gào của Uyển Âm cũng đang xông tới, trong lòng thầm nghĩ không hay rồi.

Phụng Vĩ Lạc lần nữa quay người định rời đi, tuyệt đối không thể để người đời biết nàng là Phụng Vĩ Lạc được, chuyện này một khi làm lớn lên thì nàng không muốn chết cũng phải chết.

Nhưng, không kịp nữa rồi...

Uyển Âm liều mạng lao lên ôm chặt lấy chân của Phụng Vĩ Lạc: "Vĩ Lạc tiểu thư, Vĩ Lạc tiểu thư, người không thể đi được, người đi rồi thì hôn lễ hôm nay biết làm thế nào, Lạc Vương làm thế nào, nô bộc trên dưới Phụng phủ biết làm thế nào..."

Nhìn bộ dạng trông như một tiểu nha hoàn cực kỳ khốn khổ.

Phụng Vĩ Lạc chính là ác chủ bắt nạt người hầu.

"Uyển Âm, ta đối xử với ngươi không bạc", Phụng Vĩ Lạc cắn môi nói, vừa nãy không phải nàng bảo nha hoàn này cùng đi sao? Liên quan gì đến trên dưới Phụng phủ, cả Phụng phủ không phải chỉ có mỗi hai người chủ tớ các nàng ư? Chỉ cần bọn họ đi thì chẳng có chuyện gì cả, một Phụng phủ trống rỗng căn bản không có gì đáng để họ lưu luyến.

Nha hoàn này rõ ràng có ý đồ chân trong chân ngoài, còn ra vẻ đường đường chính chính, đúng là đáng ghê tởm.

Trước đây Phụng Vĩ Lạc ngu ngốc thế nào cơ chứ, ngay đến nha hoàn bên cạnh có lòng dạ khác cũng không hề hay biết.

Mà lúc này, Phụng Vĩ Lạc có muốn đi cũng không đi được nữa rồi, tiểu binh gác thành đã cản Phụng Vĩ Lạc lại, đồng thời kéo Uyển Âm ra, một người đứng đầu vu vơ hỏi không rõ ràng: "Cô đúng là Phụng tiểu thư?"

Dù sao bộ dạng này của Phụng Vĩ Lạc đang rất nhếch nhác thảm hại, nửa thân trên lộ liễu da thịt toàn là dấu hôn tím xanh tím bầm khiến người ta sợ hãi!

"Ta không phải", Phụng Vĩ Lạc lắc đầu, chẳng thèm nghĩ đã phủ nhận.

"Không phải, không phải, tiểu thư, tiểu thư nhà ta chính là thiên kim Phụng phủ, Phụng Vĩ Lạc, Lạc vương phi tương lai", Uyển Âm lại tiếp tục phá đám.

"Việc này...", tiểu binh thủ thành nhất thời cũng hoang mang.

Nếu người trước mặt đây đúng là tiểu thư nhà quan thì sự việc phức tạp rồi đây, bọn họ không thể dây vào được.
Chương 3: Đánh một trận thỏa thích

Mà vào đúng lúc này, một chiếc xe ngựa từ trong thành chạy về phía Phụng Vĩ Lạc, những nơi chạy qua mọi người đều tránh sang một bên.

Trong xe ngựa truyền đến một giọng nói đàn ông ồm ồm, ngôn từ phóng đãng mà hạ lưu:

"Thiên kim Phụng phủ? Ta thấy là lừa đảo thì đúng hơn, hôm nay là ngày đại hôn của thiên kim Phụng phủ và Lạc Vương điện hạ, ngươi sao có thể là thiên kim Phụng phủ được".

"Nghiêm công tử, là Nghiêm công tử, hôm nay mỹ nhân này đúng là đen đủi rồi...", có người nhận ra giọng nói của người trong xe ngựa.

"Nghiêm công tử là ai?"

"Nghiêm công tử mà ngươi cũng không biết ư? Con trai độc nhất của Nghiêm đại nhân phủ y kinh thành, là ác bá nổi danh khắp kinh thành, ỷ thế hiếp người, khi nam bá nữ, không việc ác nào là không làm..."

Bên tai Phụng Vĩ Lạc truyền đến tiếng thì thầm nho nhỏ, lính gác thành cũng không quan tâm đến việc xác định thân phận của Phụng Vĩ Lạc nữa mà xum xoe chạy tới.

Phụng Vĩ Lạc bất kể là thật hay giả thì cũng là một nữ tử thất thế, còn Nghiêm công tử này mới là người cần săn đón.

Quan sai khiêm nhường và nịnh nọt hành lễ: "Nghiêm công tử..."

"Ừ...", người đàn ông trong xe ngựa kiêu ngạo ừ một tiếng.

Màn cửa xe được tách ra, ngay sau đó là một người đàn ông bước chân phù phiếm, dáng người mập mạp, tai to mặt hớn, hai mắt húp híp xuống xe dưới sự dìu đỡ của nô bộc.

Người này toàn thân bốc ra mùi rượu, lắc lư loạng choạng đi về phía Phụng Vĩ Lạc: "Thiên kim Phụng gia? Để bổn công tử kiểm tra xem là thật hay giả nào".

Trong lúc nói chuyện, một bàn tay mập mạp như heo ngả ngớn vuốt về phía mặt Phụng Vĩ lạc, đưa gương mặt mập như heo nhìn lên mặt Phụng Vĩ Lạc.

Mùi rượu trộn với mùi son phấn, Phụng Vĩ Lạc đánh tới...

"Bốp...", Phụng Vĩ Lạc lùi về sau một bước, đánh một cái lên bàn tay của Nghiêm công tử: "Công tử, xin tự trọng".

"Tự trọng? Ồ ha ha, sao nàng biết công tử đây có tự trọng hay không, hay là cô nương tới thử xem sao? Để bổn công tử đè thử là biết bổn công tử có tự trọng hay không".

Bị Phụng Vĩ Lạc đánh, Nghiêm công tử này không hề tức giận, mà ngược lại còn lè lưỡi ra liếm và chỗ Phụng Vĩ Lạc vừa đánh, bộ dạng đó muốn bao nhiêu bỉ ổi có bấy nhiêu bỉ ổi.

Toàn thân Phụng Vĩ Lạc nổi da gà.

Người sao có thể ghê tởm đến mức độ này, con cháu nhà quan ở thời cổ đại này cũng quá bừa bãi rồi. Đám phú nhị đại thời hiện đại tuy cũng kiêu căng như vậy nhưng bên ngoài vẫn còn giả vờ che giấu đôi chút.

"Quả nhiên, quả nhiên là mỹ nhân, mồ hôi trong lòng bàn tay cũng thơm. Sáng sớm nhận được tin tức nói ngoài cổng thành có một tiểu nương tử xinh đẹp đợi bổn công tử tới cứu giúp, quả đúng như vậy. Báu vật, tuyệt đối là báu vật, so với cô nương thanh lâu của Dạ Yến lầu thì còn xinh đẹp hơn ba phần".

Cái gì? Phụng Vĩ Lạc sững người, kiềm chế sự ghê tởm trong lòng, hỏi: "Có người thông báo cho ngươi tới ư?"

Hết lượt này tới lượt khác, quả đúng là hay, quả đúng là hay, xem ra hôm nay nàng không đi được rồi.

Đầu tiên là Uyển Âm sau đó là Nghiêm công tử này, đám người này muốn ép cho danh tiếng của nàng ô uế đến chết sao?

Nghiêm công tử bộ dạng háo sắc, gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, không có người thông báo thì bổn công tử tới đây sáng sớm làm gì?"

"Sao hả? Tiểu nương tử, đi với bổn công tử đi, bổn công tử bảo đảm sẽ không bạc đãi nàng. Không phải muốn vào thành sao? Đi thôi, có bổn công tử đây thì nàng có thể đi khắp nơi trong hoàng thành".

Trong lúc nói chuyện, Nghiêm công tử phất tay, đầy tớ phía sau lập tức tiến tới, giơ tay ra muốn kéo Phụng Vĩ Lạc.

Quần chúng đứng xem và lính gác thành hai bên lại làm như không nhìn thấy gì, lũ lượt nhìn đi chỗ khác.

Dù sao cô nương này đã bị hủy hoại rồi, rơi vào tay Nghiêm công tử cũng chỉ thê thảm hơn chút nữa mà thôi.

"Đừng chạm vào ta".

Phụng Vĩ Lạc quát giận, khi đầy tớ tiến tới liền nhân cơ hội người này chưa chuẩn bị, giơ tay ra ấn lên bả vai của đối phương, hung hăng quật ngã xuống.

Bẹp một tiếng, sau khi quật ngã tên đầy tớ đó, Phụng Vĩ Lạc nhấc chân đá một cước vào tên nô bộc khác đang nhào tới, rồi lại đá vào háng của một tên nô bộc nữa.

Tên nô bộc đó tự ngã vật xuống đất, đau đớn tru tréo lên.

Phụng Vĩ Lạc hài lòng gật đầu, thuật phòng lang sói của phụ nữ! Hiệu quả đúng là không tệ, may mà trước đây trong quân doanh lúc nhàn dỗi không có việc gì làm nên nàng đã học được mấy chiêu chỗ quân lính.

"A, cứu mạng, cứu mạng, đau chết ta rồi, đau chết ta rồi...", hai tên đầy tớ đau đớn vật vã dưới đất, tên ôm háng là kêu thảm thiết nhất.

"Cút...", sau một loạt động tác, Phụng Vĩ Lạc đã hơi bớt tức, tấm voan mỏng trên người có nguy cơ sắp rơi xuống...

Phụng Vĩ Lạc tiện tay xé toạc tấm vải voan, tức giận nhìn đám người trước mặt.

Đám đông xung quanh đều kinh ngạc vì bản lĩnh vừa rồi của Phụng Vĩ Lạc, duy chỉ có Nghiêm công tử đang bị tửu sắc đục rỗng thân thể là đầu óc thiếu minh mẫn, đến bây giờ vẫn chưa nhận ra Phụng Vĩ Lạc hiện tại không dễ đụng vào.

"Ôi, lại còn mạnh mẽ như vậy, không sao... bổn công tử thích nhất là dạy dỗ loại người như nàng, còn ngẩn ra đấy làm gì? Tất cả cùng lên... đưa tiểu nương tử này về cho ta, tiểu nương tử này đã phá hoại sự ổn định của kinh thành, bổn công tử phải đích thân thẩm tra".

Nghiêm công tử phất tay, nô bộc vừa dừng chân lại lần nữa xông tới.

Trong mắt Phụng Vĩ Lạc lóe lên một mạt lo lắng nhưng không chịu khuất phục, buộc chặt tấm voan mỏng trên người lại, bày ra tư thế đánh nhau quyết liệt.

Nếu đã không thể nhân nhượng cho yên chuyện vậy thì tới đi.

Bất kể nàng có xuất giá được hay không, nhưng gặp phải chuyện thế này vào ngày đại hôn, Phụng Vĩ Lạc đang giận sôi máu đây, nếu có người lại tới tình nguyện làm bao cát thì nàng đương nhiên cũng không khách sáo.

Đánh, hung hăng đánh!

"Tới đi!", Phụng Vĩ Lạc không hề sợ hãi nói, nếu không đi được, nếu không tránh được, nếu ép dạ cầu toàn không có tác dụng vậy thì đánh một trận thỏa thích, phát tiết hết lửa giận trong lòng ra rồi tính tiếp.

Về phần tiếp theo sẽ thế nào thì cứ đi bước nào hay bước đấy vậy!

Nàng là quân y, tranh giành mạng sống với tử thần trên chiến trường, đánh đấm đơn giản thì nàng biết, quật ngã mấy tay nô bộc không thành vấn đề.

Đánh, hôm nay nàng phải đánh cho đã đời một trận, không đánh cho tên Nghiêm công tử này thành đầu heo thì nàng không mang họ Phụng.

"Lên, lên cho ta... cẩn thận chút, đừng làm thương mỹ nhân của ta".

"Dừng tay, dừng tay, các ngươi mau dừng tay lại, tiểu thư nhà ta đúng là thiên kim Phụng gia, Phụng Vĩ Lạc, là người mà hôm nay sẽ được gả cho Lạc Vương..."

Uyển Âm đang bị binh lính gác thành giữ nhưng vẫn không quên tiếp tục gào lên thân phận của Phụng Vĩ Lạc, giọng nói đó lớn đến mức khiến người ở trong các cửa hàng xung quanh hoàng thành đều nghe thấy.
Chương 4: Không đơn giản chút nào

"Thiên kim của Phụng gia? Ai mà tin được? Cho dù có là thiên kim của Phụng gia thì đã sao, với dáng vẻ này còn có thể gả cho người khác? Đưa đi cho bổn công tử, có chuyện gì thì bổn công tử chịu trách nhiệm”.

Nghiêm công tử giống như điếc không sợ súng, cùng Uyển Âm la hét ở cổng thành.

Nhưng Phụng Vĩ Lạc không muốn nghe thêm gì nữa, nàng chỉ biết đánh đánh đánh…

Trút hết lửa giận trong lòng...

Trút hết lửa giận bị kẻ khác bán đứng...

Uyển Âm!

Cái tên này, nàng nhớ kỹ rồi.

"Bốp bốp bốp...”

Phụng Vĩ Lạc như một kẻ điên, liều mạng hạ gục từng người từng người đang vây quanh, một nữ tử yếu đuối, dựa vào kỹ xảo và sự kiêu ngạo của bản thân, đã hạ gục hơn chục đại hán.

“Chỉ còn lại ngươi thôi, Nghiêm công tử, không phải muốn đưa ta đi sao?”, cả người Phụng Vĩ Lạc đầy mồ hôi, tấm vải the trên người nàng ướt đẫm dán chặt vào người, trông cực kỳ thảm hại.

Nhưng khi đối mặt với một Phụng Vĩ Lạc như vậy, Nghiêm công tử vẫn sợ tới mức lùi về sau: "Phụng tiểu thư xin tha mạng, ta không dám nữa, không dám nữa, sau này không dám nữa đâu..."

"Tha mạng? Sao lúc nãy ngươi không nghĩ đến chuyện tha cho ta?”, Phụng Vĩ Lạc bước từng bước đến gần, tiểu binh lính gác thành muốn tiến tới, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Phụng Vĩ Lạc dọa sợ lùi lại.

Lúc này Phụng Vĩ Lạc chính là sát thần, nói một cách đơn giản, nàng đánh người đến đỏ cả mắt, ai muốn tiến lên cũng đều có kết cục tệ hại.

"Phụng tiểu thư xin tha mạng, cha ta là Thuận Thiên phủ doãn, nếu đánh ta, cô nhất định sẽ chết”.

Nghiêm công tử chính là một con hổ giấy, đối mặt với sự hung dữ của Phụng Vĩ Lạc, gã đã chảy nước mắt nước mũi, thậm chí còn dùng danh tiếng cha mình ra để lấy uy.

“Thuận Thiên phủ doãn, quan uy lớn thật đấy”, Phụng Vĩ Lạc bước nhanh về phía trước.

Một tiếng "rầm...” vang lên, Nghiêm công tử ngã xuống đất giống như heo, Phụng Vĩ Lạc chế nhạo nói: “Công tử quả nhiên rất nặng…”

"A, cứu mạng, giết người rồi...”

"Thiên kim Phụng gia giết người rồi...”

"Lạc Vương phi tương lai giết người rồi...”

Tiếng kêu như lợn bị giết của Nghiêm công tử vang lên ở cổng thành.

"Kêu tiếp đi, kêu càng lớn càng tốt, ta thích nghe...”, Phụng Vĩ Lạc cười khẩy chế nhạo, lúc này nàng còn quan tâm đến thể diện sao? Sức đâu mà quan tâm.

Sau khi Nghiêm đầu heo ngã xuống đất, Phụng Vĩ Lạc sải bước về phía trước và đánh vào hông dưới của gã một cách dữ dội.

"Bộp...”

Tại cổng thành, nhiều người đi đường đều nghe thấy tiếng vỡ vụn...

Đám nam nhân đứng xung quanh nhìn Phụng Vĩ Lạc với khuôn mặt trắng bệch, hai tay che kín vị trí bên dưới, trông dáng vẻ như rất đau đớn.

Nữ nhân thì quay mặt đi chỗ khác vì xấu hổ...

"Người đánh nhau này thật sự là thiên kim của Phụng gia sao? Dáng vẻ dũng mãnh này không khác gì một nữ thổ phỉ cả!"

Mọi người đang hoài nghi!

Cực kỳ hoài nghi, một thiên kim khuê các sao có thể hiểu rõ điểm yếu của nam nhân như vậy?

Cổng thành xảy ra chuyện như thế này sớm đã kinh động đến cấm vệ quân của hoàng thành.

Có điều tốc độ của đội cấm vệ quân hoàng thành này không được nhanh cho lắm, đợi Phụng Vĩ Lạc đánh sướng tay rồi bọn họ mới vội vàng chạy đến.

Sau khi biết được tình hình, ai nấy trong cấm vệ quân cũng hoảng hồn.

Lớn chuyện rồi!

Nàng dâu tương lai của hoàng gia ăn mặc bừa bộn đánh lộn với người ta ở cổng thành, còn đá nát chỗ gì kia của người ta nữa!

Chuyện này không phải là chuyện mà bọn họ có thể giải quyết được, không nói nhiều lời, cấm vệ quân nhanh chóng đưa Phụng Vĩ Lạc vào hoàng cung.

Trong quán trà cách cổng thành hơn một trăm mét, một nam tử mặc áo tím đang dựa người vào cột nhà, nhìn Phụng Vĩ Lạc bị binh lính đưa đi trong bộ dạng nhếch nhác, khóe miệng hơi nhếch lên: "Dao Hoa, Phụng Vĩ Lạc này không đơn giản chút nào, muội chọc phải nàng ta, nhất định phải cẩn thận...”

"Hừ, ca ca yên tâm, một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, dù có lợi hại đến đâu chẳng lẽ còn có thể lật trời hay sao”.

Một nữ tử mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ tươi cao ngạo nói, mặc dù đang đứng quay lưng lại, không thể nhìn rõ mặt, nhưng nhìn bóng lưng cũng có thể đoán được, đây chắc chắn là một nữ nhân tuyệt sắc.

Chỉ với bóng lưng này cũng khiến người ta không thể rời mắt.

"Haha...”, nam tử áo tím cười nhẹ, từ chối bình luận.

Xuống tay nhanh, mạnh, chuẩn...chọn chỗ yếu nhất của nam nhân để đánh, Phụng Vĩ Lạc này thực sự không đơn giản, cũng không biết nàng ta học được từ đâu.

Chỉ là, Phụng Vĩ Lạc như thế này thật sự chính là Phụng Vĩ Lạc khi gặp chuyện chỉ biết khóc lóc trước đây sao?

Nam tử áo tím nghi ngờ...

“Hoàng huynh, lát nữa nhớ sai người giải quyết nha hoàn kia đi, muội không muốn để lại phiền phức”, nữ tử vừa được gọi là Dao Hoa nói một cách tàn nhẫn.

Nam tử áo tím gõ ngón tay lên mặt bàn “cộc cộc cộc”, lúc mạnh lúc nhẹ khá nhịp nhàng, trên môi nở một nụ cười tự tin rồi tiêu sái rời đi, nhưng hắn ta không nhìn thấy...

Đối diện với nam tử áo tím là một nam tử mặc y phục màu đen, đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, nam tử đó ngồi rất tuỳ ý nhưng lại toát ra khí chất phóng khoáng khó tả.

Hắn đã nhìn thấy toàn cảnh Phụng Vĩ Lạc đánh nhau với đám người kia, đồng thời cũng nhìn thấy mọi động thái của nam tử áo tím ngồi phía đối diện.

"Thái tử và công chúa Tây Lăng thật sự đã lén vào hoàng thành trước. Tây Lăng Thiên Lỗi, Tây Lăng Dao Hoa, các ngươi định làm gì? Đừng nói với ta là các ngươi đến đây chỉ để gây rắc rối cho Phụng Vĩ Lạc? Ta sẽ không tin đâu..."

Nam tử hắc y vừa nghịch tách trà trong tay vừa nói một mình, tách trà nhỏ đang xoay tròn trên đầu ngón tay của hắn, mỗi lần thấy tách trà như sắp rơi thì đột nhiên nó lại nằm trên đầu ngón tay khác.

Khiến trái tim người ta cũng theo tách trà lên xuống lên xuống, không khỏi lo lắng cho số phận của tách trà nhỏ kia, hận không thể bước lên cầm lấy tách trà bỏ xuống.

Sau khi nam tử áo tím rời đi, ánh mắt của nam tử hắc y dời về phía Phụng Vĩ Lạc vừa bị cấm vệ quân bắt đi, trong mắt lộ rõ vẻ tán thưởng.

"Một con hổ cái nhỏ, đáng tiếc, ở chốn hoàng cung này chỉ có móng vuốt thôi thì chưa đủ. Sau khi vào cung, ta muốn xem thử cô làm cách nào để sống sót trở ra”.

Dứt lời, nam tử này cũng nhanh chóng đứng dậy, đi theo hướng của nam tử áo tím, Tây Lăng thái tử, Tây Lăng Thiên Lỗi...
Chương 5: Tưởng lão tử ăn chay à

Nam tử hắc y đi theo Tây Lăng Thiên Lỗi suốt cả quãng đường, hai người lần lượt đi vào trong một tiểu hợp viện, nam tử hắc y đứng trong bóng tối khẽ nhướng mày.

Tây Lăng Thiên Lỗi đến đây chỉ để gặp nha hoàn tên Uyển Âm bên cạnh Phụng Vĩ Lạc?

Nhìn thấy tiểu nha hoàn này, nam tử hắc y cuối cùng cũng khẳng định màn kịch hay ở cổng thành là do thái tử và công chúa Tây Lăng chỉ đạo.

Chỉ có điều, một tiểu nha hoàn nhỏ bé như vậy có đáng để Tây Lăng Thiên Lỗi đích thân đến gặp không? Nha đầu này có thể diện quá nhỉ, hoặc nói cách khác Phụng Vĩ Lạc quá có thể diện.

“Công tử, nô tỳ đã làm theo như dặn dò của công tử, mọi chuyện đã xong xuôi rồi”, Uyển Âm nhìn bóng lưng của Tây Lăng Thiên Lỗi, trong mắt có hoa đào, hai má ửng đỏ, ánh mắt tình tứ, như đang giành công vậy.

"Xong xuôi? Ngươi có chắc là làm xong rồi không? Di vật của Phụng tướng quân và Phụng phu nhân ngươi vẫn chưa tìm được, bổn cung không tính toán với ngươi, vậy còn chuyện ở cổng thành thì sao? Tại sao Phụng Vĩ Lạc không tự tìm cái chết?”, Tây Lăng Thiên Lỗi quay đầu lại, liếc nhìn Uyển Âm.

“Công tử?”, nụ cười của Uyển Âm đông cứng lại.

Sao công tử như biến thành một người khác vậy, ngài ấy không phải là người dịu dàng ân cần sao?

“Đồ ngu”, Tây Lăng Thiên Lỗi mắng, trước khi Uyển Âm kịp phản ứng, hắn ta đã đá về phía bụng của Uyển Âm.

Bịch...Uyển Âm ngã xuống đất, mặt cắm xuống nền, hứng trọn một miệng bụi.

Cú ngã vô cùng đột ngột, Uyển Âm hoàn toàn không có sự phòng bị, mặt bê bết máu, đầu óc choáng váng, rất lâu sau mới có thể bình phục lại.

"Công tử, công tử...”, Uyển Âm kinh hãi kêu lên.

“Hừ!”, Tây Lăng Thiên Lỗi hừ lạnh một tiếng.

Bản năng của một nô tài khiến Uyển Âm hiểu ra nàng ta đã bị bỏ rơi.

Mặc kệ cơn đau, Uyển Âm bò trên mặt đất, ôm đùi Tây Lăng Thiên Lỗi, hét lớn: "Công tử tha mạng, xin công tử tha mạng”.

"Cút...”, Tây Lăng Thiên Lỗi kinh tởm đá thêm phát nữa.

"Tha mạng? Ta cũng muốn tha cho ngươi. Ngươi nói tiểu thư nhà ngươi nhu nhược bất tài, rụt rè sợ hãi, nhưng sự thật lại như thế nào? Tiểu thư nhà ngươi ở cổng thành uy phong lẫm liệt như vậy!”, Tây Lăng Thiên Lỗi chán ghét nhìn Uyển Âm.

Phụng Vĩ Lạc, nữ nhân bí ẩn này, nếu không phải vì mục đích tìm ra bí mật trên người Phụng Vĩ Lạc, hắn ta sẽ không bao giờ đích thân đến.

Dưới trướng hắn ta có hàng loạt người có thể xử lý nha hoàn này.

"Tiểu thư...huhu, ta cũng không biết. Bình thường tiểu thư không phải như vậy, tiểu thư nhút nhát vô dụng. Khi bị bắt nạt ở hoàng thành cũng chỉ biết khóc, ngay cả lớn tiếng với người ta cũng không dám. Công tử, nô tỳ thực sự không biết..."

Uyển Âm khóc không ra hơi, thở hổn hển vì đau, nhưng nàng ta không dám không trả lời câu hỏi của Tây Lăng Thiên Lỗi.

Uyển Âm vừa nói vừa nôn ra máu, từng chiếc răng trắng muốt chảy ra theo máu, lần lượt rơi xuống đất.

Huhuhu...nàng ta sai rồi, nàng ta không nên ham muốn phú quý, không nên bán chủ.

Đau quá, cả người đau nhức...

"Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, bộ dáng trước đây của Phụng Vĩ Lạc có phải là ngụy trang không? Tại sao? Còn có võ công của nàng ta là do ai dạy?"

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Tây Lăng Thiên Lỗi đã biết chiêu thức của Phụng Vĩ Lạc rất thích hợp để sử dụng trong quân đội.

Đối với tuyệt chiêu như vậy, hắn ta phải hỏi rõ ràng, tốt nhất là tìm được cả bộ chiêu thức hoàn chỉnh cho quân lính Tây Lăng học.

"Ta không biết, võ công? Võ công gì, ta không biết, tiểu thư không biết…không biết võ công...”, miệng Uyển Âm đầy máu, trong mắt hiện rõ sự kinh hãi.

Nàng ta muốn chạy, nhưng chạy không thoát...

"Không biết? Ngươi không biết gì cả, bổn cung giữ ngươi có ích gì”, Tây Lăng Thiên Lỗi lại đá thêm một đá nữa, Uyển Âm thuận thế lăn sang một bên.

Tây Lăng Thiên Lỗi nhìn thấy dáng vẻ này của Uyển Âm liền biết nàng ta không nói dối, loại người không có chút tác dụng như thế này, giữ lại làm gì.

"Người đâu...”, ánh mắt của Tây Lăng Thiên Lỗi lóe lên một tia hung dữ.

Phụng Vĩ Lạc, hôm nay bổn cung sẽ thay cô dạy dỗ người hầu tham vinh bán chủ, cô đừng buồn vì loại người này nữa.

"Công tử, công tử xin tha mạng, Uyển Âm không dám nữa, Uyển Âm không dám nữa, không dám nữa...”, Uyển Âm lại bò về phía Tây Lăng Thiên Lỗi.

Nàng ta hối hận rồi, thực sự hối hận rồi.

Nàng ta không nên phản bội tiểu thư.

“Điện hạ”, bốn gã đại hán xông tới, quỳ xuống trước mặt Tây Lăng Thiên Lỗi.

"Chăm sóc ả cho tốt, muốn làm nữ nhân của bổn cung thì trước hết phải học cách hầu hạ nam nhân, đừng để ả chết quá dễ dàng”, Tây Lăng Thiên Lỗi lạnh lùng nói xong, xoay người rời đi.

“Vâng, thưa điện hạ”, bốn gã đại hán vô cùng vui mừng.

Ý của điện hạ không phải là muốn nói mặc bọn họ chơi đùa sao, chơi đến chết cũng chẳng sao.

“Không, đừng, đừng mà”, Uyển Âm hét lên, sức mạnh bùng nổ, nàng ta nhanh chóng đứng dậy, lao ra ngoài.

Nàng ta không muốn ở lại đây...

Đây có phải là quả báo không? Nàng ta đã hãm hại tiểu thư bị làm nhục. Bây giờ đến lượt nàng ta rồi?

"Chạy? chạy đi đâu?”, gã đại hán đứng ở cửa vươn tay ngăn Uyển Âm lại, roạc một tiếng, chiếc váy trên người rách nát rơi xuống.

“Không, đừng, cứu mạng, tiểu thư cứu mạng!”, Uyển Âm liều mạng giãy dụa, đôi chân trắng như tuyết vùng vẫy trên không trung.

"Cứu? Thiên Vương lão tử cũng không cứu nổi ngươi”, bốn gã đại hán cười xấu xa, đè người xuống đất.

"A...”, Uyển Âm đau đớn kêu lên.

“Chân trắng như vậy, cô ả này so với mấy cô ả trong thanh lâu xinh đẹp hơn nhiều”, vừa nói, gã vừa véo mạnh vào đùi của Uyển Âm.

"Đừng...”, Uyển Âm vùng vẫy.

Thật kinh tởm, nàng ta không muốn bị những tên này đụng nào.

“Đừng…ngươi nghĩ ngươi là ai”, gã đại hán kia vừa nói, hai tay vừa ở phần dưới thân thể Uyển Âm xoa nắn.

Chẳng mấy chốc, cơ thể của Uyển Âm đã được bao phủ bởi màu xanh tím.

“Vừa trắng vừa to, lão tử thích”, hai người còn lại thi nhau giày vò phần trên cơ thể của Uyển Âm.

"Không, đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta, tiểu thư, tiểu thư cứu mạng...”, thân thể yếu ớt, toàn thân run lên khi bị trêu chọc, sắc mặt Uyển Âm tái nhợt, nàng ta khóc lớn kêu cứu, nhưng lại bị gã đại hán đè xuống không thể nhúc nhích, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Sẽ không có ai đến cứu nàng ta, tiểu thư...sẽ không bao giờ đến cứu nàng ta nữa.

"Đừng chạm? Ngươi tưởng lão tử ăn chay à?"

Bốp...gã đại hán tát Uyển Âm một cách dã man, khiến nàng ta ngây người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom