• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Nghịch Thiên Vương Phi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 11-15

Chương 11: Ban lụa trắng

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Phụng Vĩ Lạc hờ hững quay người, mảnh voan mỏng màu đỏ thấm đầy máu, dính vào người, đứng trên mặt đá cẩm thạch trắng này trông thật diễm lệ và lóa mắt, ngay đến những đóa hoa hồng nở rộ hai bên cũng trở nên mờ nhạt.

Cung nữ, thái giám và thị vệ thấy Phụng Vĩ Lạc thế này đều không biết tại sao mà không một ai dám tới chế giễu.

Ngược lại, khi Phụng Vĩ Lạc đi qua đều dừng bước chân lại, ngây ngốc nhìn nữ tử vô cùng thảm hại nhưng cũng kiêu ngạo đến cực điểm này.

Có người thầm nghĩ trong lòng: Không hổ là tương môn hổ nữ, mình mẩy thương thích thế này đổi lại là nữ tử bình thường đừng nói đến đi lại, ngay cả đứng dậy cũng không dễ dàng, Phụng Vĩ Lạc này lại đi đứng đàng hoàng, không hề mất đi khí chất tiểu thư khuê các.

Nữ nhân cũng không thua kém gì đấng mày râu!

Mười bước...

Hai mươi bước...

Phụng Vĩ Lạc vừa đi vừa đếm, máu trên mặt nhỏ từng giọt xuống bên cạnh chân, bắn tung tóe lên những đóa huyết hoa, vô cùng diễm lệ...

Phụng Vĩ Lạc lại làm như không nhìn thấy, hai chân đỏ thẫm dẵm lên chính máu tươi của mình, mắt nhìn thẳng về cửa cung phía trước.

Đi ra ngoài được là xong!

Chín mươi bước...

Trăm bước...

Đúng lúc Phụng Vĩ Lạc chuẩn bị bước thứ 101 thì phía sau truyền đến một giọng nói ngạo mạn mà thô thiển: " Phụng Vĩ Lạc, đứng lại".

Nhíu mày một cái, không hề muốn dừng lại chút nào nhưng nhìn thấy đám thị vệ hai bên như sói như hổ, Phụng Vĩ Lạc đành phải thỏa hiệp, không mảy may dài dòng quay người lại.

Cung nữ thân cận của hoàng hậu nương nương, Chu Ngọc.

Chẳng trách lại ngang ngược như vậy, lại nhìn đến đồ trên tay ả ta, là ba thước vải trắng!

Phụng Vĩ Lạc khẽ nhếch mép nở một nụ cười châm biếm!

Hoàng hậu nương nương à, muốn ta chết đến vậy sao?

Sỉ nhục không làm ta chết bèn trực tiếp ban lụa trắng, lẽ nào bà không sợ tội danh bức chết thần nữ ư?

Xem ra là không sợ, dù sao sự trong sạch của ta trong mắt người đời ta đương nhiên phải lấy cái chết để chứng minh.

Nhưng Phụng Vĩ Lạc thật sự không muốn chết!

"A..."

Chu Ngọc kinh hô một tiếng, tựa như bị dáng vẻ này của Phụng Vĩ Lạc làm cho sợ hãi giật mình vậy.

Choang! Vào khoảnh khắc Phụng Vĩ Lạc quay người lại, chiếc khay trên tay của Chu Ngọc rơi xuống đất choang một tiếng, ngoài vải lụa ba thước ra còn có một bình rượu nữa.

Rượu bị đổ trên mặt đất xèo xèo rồi bốc lên khói trắng.

Đừng nói là Phụng Vĩ Lạc mà ngay đến thái giám và cung nữ đứng gần đó cũng đều biết hoàng hậu nương nương thế này là muốn Phụng Vĩ Lạc chết!

Người có mặt ở đó đều nhìn Phụng Vĩ Lạc bằng ánh mắt thương xót.

Vừa nãy bọn họ vừa chứng kiến xung đột giữa Phụng tiểu thư và Lạc Vương, cũng đã nhìn thấy vết thương trên người Phụng tiểu thư là từ đâu mà có.

"Ngươi, ngươi ngươi...", đồ trong chiếc khay của Chu Ngọc đã bị vỡ, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Phụng Vĩ Lạc.

Đều tại nàng đột nhiên quay lại khiến ả ta lỡ tay.

Thế này thì thảm rồi, hoàng hậu nương nương nói, rượu độc này ba ngày sau mới phát tác, nếu như Phụng Vĩ Lạc không lựa chọn lụa trắng để tự vẫn thì cũng sẽ ngấm độc mà chết...

Giờ biết làm thế nào đây?

Ánh mắt Chu Ngọc tràn ngập nước mắt sợ hãi, có lẽ Phụng Vĩ Lạc chưa chết thì ả ta sẽ phải chết trước.

"Không biết cung nữ đại nhân gọi Vĩ Lạc lại là có chuyện gì?", Phụng Vĩ Lạc làm như không phát hiện ra, thoải mái ung dung hành lễ.

Chu Ngọc cũng coi như là người quen với sóng gió, hít một hơi rất nhanh đã bình tĩnh lại, chỉ vào Phụng Vĩ Lạc chửi bới:

"Phụng Vĩ Lạc, ngươi thật to gan, dám hất đổ đồ do hoàng hậu nương nương ban tặng, ngươi có biết tội không!"

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt sắc lẹm lướt nhìn về phía đám cung nữ và thái giám đã chứng kiến một màn này, cảnh cáo bọn họ tốt nhất đừng có nói gì, bằng không thì...

Có thể làm được cung nữ bên cạnh hoàng hậu nương nương thì không thể thiếu thủ đoạn và năng lực được, người ở đây đều là tâm phúc của hoàng hậu, bọn họ nên hiểu được người nào là không thể đắc tội.

Quả nhiên, đám người lũ lượt di chuyển ánh mắt, giả vờ như không nhìn thấy chuyện này.

Nếu như hoàng hậu hỏi tới chuyện này thì bọn họ sẽ nói sự thật, nhưng nếu như không ai hỏi thì bọn họ sẽ không dễ dàng nói ra.

Phụng Vĩ Lạc đương nhiên hiểu rõ việc khom lưng luồn cúi ở nơi này, không phản biện nửa lời, nói: "Vĩ Lạc không dám, nếu như cung nữ đại nhân không còn việc gì khác thì Vĩ Lạc xin phép đi trước, Lạc Vương điện hạ đã cho phép Vĩ Lạc về nhà rồi".

Nói xong quay người chuẩn bị đi.

"Khoan đã", giọng quát lạnh của Chu Ngọc lại vang lên, ánh mắt đầy vẻ âm độc.

Chu Ngọc biết rượu độc vị rơi vỡ ở nơi công cộng thế này sớm muộn gì hoàng hậu nương nương cũng sẽ biết.

Ả ta đã làm hỏng một chuyện rồi, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra sai sót được nữa.

Phụng Vĩ Lạc bắt buộc phải chết!

Làm cung nữ thân cận của hoàng hậu nương nương, Chu Ngọc hiểu thủ đoạn của hoàng hậu nương nương tàn nhẫn thế nào hơn bất cứ ai.

Chỉ khi Phụng Vĩ Lạc chết đi thì hoàng hậu nương nương mới tha cho ả ta một con đường sống.

Nghĩ tới đây, khóe miệng của Chu Ngọc lộ ra một mạt cười lạnh.

Dù sao sớm muộn gì Phụng Vĩ Lạc ngươi cũng phải chết, chết sớm chút còn có thể cứu ta một mạng, vậy cớ sao mà không làm.

Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.

Hoàng hậu nương nương muốn ngươi canh ba chết, tuyệt đối không thể giữ mạng ngươi tới canh năm.

Gặp được diêm vương cũng đừng trách ta, muốn trách thì hãy trách hoàng hậu nương nương, muốn trách thì hãy trách ngươi đã làm ra chuyện thế này.

Chu Ngọc cúi đầu, nhặt dải lụa trắng dưới đất lên, tao nhã đi về phía Phụng Vĩ Lạc.

Thấy Chu Ngọc mang theo nụ cười khát máu đi từng bước từng bước về phía mình, Phụng Vĩ Lạc mười ngón tay lạnh ngắt, cắn chặt đôi môi, đôi môi mềm mại bị Phụng Vĩ Lạc cắn đến bật máu...

Đau không?

Đau!

Chỉ là nàng đã đau đến tê dại đi rồi!

Trán đau nhức, gương mặt đau nhức, vết thương trên người còn đau hơn, đau đến thấu xương, đau đến tận tâm can, đau đến nỗi nàng muốn rơi lệ.

Nhưng những nỗi đau này vào lúc đứng giữa ranh giới sinh tử thì không đáng nhắc đến.

Lần này Phụng Vĩ Lạc thật sự sợ hãi, cũng thật sự căm hận!

Ở thời đại mạng người như cỏ rách này, hoàng hậu nương nương chí cao vô thượng muốn nàng chết, nàng thật sự không thể sống được.

Thân là một bác sĩ, nàng đã quá quen với việc sống chết, nhưng càng như vậy nàng càng khát vọng được sống.

Tại giây phút tiến cung đó nàng đã biết rằng muốn sống sót rời khỏi đây không dễ, cho nên nàng mới mạo hiểm ra tay với Đông Lăng Tử Lạc, hy vọng có thể giữ một mạng cho mình.

Rất may mắn là nàng đã đạt được ý định, nhưng không ngờ người hoàng gia lại không giữ chữ tín như vậy, quay người đi cái đã hạ lệnh bắt nàng chết.

Bình rượu độc này, dải lụa trắng ba thước này không có sự nhúng tay vào của Đông Lăng Tử Lạc sao?
Chương 12: Nữ giới?

Có đánh chết Phụng Vĩ Lạc cũng không tin.

Gì mà lời hứa của quân tử đều là ngàn vàng, đều là lừa đảo hết. Trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy, Đông Lăng Tử Lạc vừa vào cung, ly rượu độc của hoàng hậu nương nương cũng bưng tới.

Lần này, Phụng Vĩ Lạc đúng là đã hiểu lầm Tử Lạc. Đông Lăng Tử Lạc thật sự không biết chiêu ấy của hoàng hậu nương nương. Chẳng qua, hắn thấy cảnh đó trong cung điện nhưng cũng không tính ra tay ngăn cản thôi.

Phụng Vĩ Lạc cứ thế chết cũng tốt.

Phụng Vĩ Lạc còn sống thì sẽ nhắc nhở hắn chuyện mình bị một người phụ nữ trói gà không chặt đe dọa.

Đối với một người đàn ông, hơn nữa còn là người cực kỳ cao quý thì điều này không thể tha thứ được.

"Phụng Vĩ Lạc, hoàng hậu nương nương thưởng cho cô".

Chu Ngọc cầm dải lụa trắng trong tay đưa tới trước mặt Phụng Vĩ Lạc, ngọc trai trên trâm cài tóc vì động tác đó mà lắc lư va vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe làm bầu không khí nặng nề hơi dịu đi, cũng khiến lý trí Phụng Vĩ Lạc trở về.

Phụng Vĩ Lạc làm như không nhìn thấy, vội vàng cúi đầu xuống, hít sâu một hơi, giấu đi mọi cảm xúc nơi đáy mắt.

Thoáng gợi lên một nụ cười khéo léo, Phụng Vĩ Lạc ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Hoàng hậu nương nương có còn dặn dò gì không?"

Nàng đang cược, cược hoàng hậu sẽ không nói thẳng: bổn cung muốn ban chết cho ngươi.

Chỉ cần hoàng hậu không nói rõ thì nàng có thể giả vờ không hiểu, mọi thứ đợi ra cung rồi tính sau. Dù sao, nàng cũng đã đắc tội hoàng hậu và Đông Lăng Tử Lạc, thêm chuyện này nữa cũng chẳng sao.

Quân muốn thần chết, thần không thể không chết!

Hừ, đúng là buồn cười.

Trên đời này, chẳng phải ai cũng là loại trung thành mù quáng, chết vì cái gọi là đạo nghĩa quân thần. Người khác thì nàng không biết, chứ Phụng Vĩ Lạc nàng tuyệt đối sẽ không như vậy.

Cái gì là quân, cái gì là thần?

Vương hầu và tướng lĩnh vốn khác biệt, cái đất nước Đông Lăng này cũng là cướp từ trong tay người khác, dựng nước chưa đến trăm năm. Quân như vậy, dựa vào cái gì muốn nàng chết hai lần trong vòng một ngày.

Khóe miệng Chu Ngọc nhếch lên một nụ cười gằn, có rượu độc thì sao hoàng hậu nương nương còn dặn gì thêm. Nhưng giờ lại khác, không có rượu độc thì có đôi lời là cần phải nói.

Ả ta hắng giọng một cái, mặt mày đầy kiêu ngạo nói: "Lạc vương điện hạ nói Phụng tiểu thư ngươi không đoan chính, không còn trong sạch. Hoàng hậu nương nương bảo Phụng tiểu thư đọc 'nữ giới' nhiều hơn, sau này làm việc phải lấy nó làm chuẩn tắc".

Mà trong "nữ giới" có ghi con gái không trong sạch thì không nên sống tạm trên đời. Chu Ngọc tin rằng lời này cũng đủ để làm Phụng Vĩ Lạc hiểu được.

Nắm tay vốn siết chặt của Phụng Vĩ Lạc cuối cùng cũng thả lỏng lại, khuôn mặt vì mất máu mà hơi tái nhợt cũng ửng hồng trở lại, cúi đầu nhận lấy dải lụa màu trắng trong tay Chu Ngọc nói: "Vĩ Lạc cảm ơn hoàng hậu nương nương dạy bảo".

Không hạ chỉ bảo ta chết thì sao ta phải chết?

"Nữ giới" à? Đợi ta rảnh rồi xem, có điều, ta tin rằng đời này mình cũng sẽ không có cơ hội đọc nó.

Còn dải lụa trắng ba mét này.

Ngoài việc thắt cổ thì nó còn có rất nhiều tác dụng.

"Hừ!", Chu Ngọc kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Phụng Vĩ Lạc, ngươi tự mình biết mình chút đi, đừng có mà ảo tượng đấu với trời".

"Vâng, cung nữ đại nhân", Phụng Vĩ Lạc tốt tính đáp.

"Còn không mau đi nhanh đi, một thánh địa như hoàng cung không phải loại người dơ bẩn như ngươi có thể ở", Chu Ngọc thấy Phụng Vĩ Lạc có vẻ ngơ ngác, chậm hiểu, càng cảm thấy khó chịu.

Phụng Vĩ Lạc mau ra cung tìm cái cây treo cổ đi. Có lẽ, hoàng hậu nương nương thấy ngươi đáng thương sẽ cho ngươi một tấm chiếu, ném ngươi đến bãi tha ma.

Loại người dơ bẩn!

Phụng Vĩ Lạc im lặng không đáp, lặng lẽ xoay người.

Mọi sự sỉ nhục trong ngày hôm nay cộng lại còn nhiều hơn cả đời trước của nàng.

Kiếp trước, có người chửi nàng, nàng có thể chửi lại, có người đánh nàng, nàng cũng có thể đánh lại.

Giờ, lại không thể làm thế.

Một người không quyền không thế, không có ai bảo vệ như nàng thì ở trên thế giới này là chẳng có vốn liếng để bốc đồng.

Đúng là càng sống càng thụt lùi.

Phụng Vĩ Lạc ngẩng đầu, chớp mắt, nhìn bầu trời âm u... chớp tan nước mắt trong hốc mắt.

Phụng Vĩ Lạc đừng khóc, đời trước gian khổ như vậy chẳng phải ngươi vẫn còn sống sao? Giờ chút nhục nhã ấy thì tính là gì?

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Thời gian còn dài, Phụng Vĩ Lạc nàng sẽ không xui xẻo suốt đời.

Hôm nay, những người này sỉ nhục nàng bao nhiêu thì một ngày nào đó nàng sẽ đòi lại hết.

Khoảnh khắc khi nàng nhấc chân lên bước đi, hai tay Phụng Vĩ Lạc buông thõng, chỉ thấy dải lụa trắng trong tay bỗng tản ra, một miếng vải trắng rộng nửa mét xuất hiện trước mặt mọi người.

"Làm gì thế?"

Thấy Phụng Vĩ Lạc tản dải lụa ra, mọi người khó hiểu thầm thì, kế tiếp họ lập tức hiểu được.

Chỉ thấy Phụng Vĩ Lạc xoay người một cái, dải lụa trắng trong tay hóa thành một cái áo choàng màu trắng, cứ thế khoác trên vai nàng ta, chồng lên dải voan mỏng màu đỏ trên người trông rất là đẹp.

Thật là to gan!

Bọn thái giám và cung nữ đều thầm nghĩ, ý của hoàng hậu nương nương đã rõ như vậy rồi mà Phụng Vĩ Lạc kia còn dám...

Giây tiếp theo, bọn họ lập tức biết được cái gì gọi là còn có to gan. Phụng Vĩ Lạc khoác dải lụa trắng lên người rồi quỳ xuống về phía cung điện của hoàng hậu nương nương, lớn tiếng nói:

"Hoàng hậu nương nương có tấm lòng nhân hậu, thương Vĩ Lạc áo rách quần manh, ban cho ta ba mét lụa trắng che thân. Vĩ Lạc cảm ơn người, mong hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế..."

Sau đó, nàng dập đầu một cái, cái trán máu chảy đầm đìa dính bụi, nhưng Phụng Vĩ Lạc lại không thèm để ý, nhẹ nhàng lau đi rồi thong dong đứng dậy.

Trong vẻ mặt xanh trắng đan xen của Chu Ngọc và vẻ kinh ngạc của mọi người, Phụng Vĩ Lạc kiêu ngạo xoay người rời khỏi.

Gió thổi tới, dải lụa trắng trên người nàng cũng bay phấp phới lên, kết hợp với bước chân mạnh mẽ thong dong của Phụng Vĩ Lạc trông đúng là có đôi nét dáng dấp của bậc thần tiên.

Trong cung điện, Đông Lăng Tử Lạc nhìn bóng lưng rời đi dứt khoát của Phụng Vĩ Lạc, thoáng chốc không biết nên nói là tán thưởng hay chán ghét. Chỉ là, một đôi mắt vẫn cứ không thể dời khỏi bóng dáng đỏ trắng đan xen kia.

Màu đỏ ấy dơ bẩn như vậy, nhưng dải lụa trắng kia lại trong trắng không nhiễm một hạt bụi.

Phụng Vĩ Lạc, ngươi là đang nói cho người đời rằng mình trong sạch sao?

Ha ha ha...

Phụng Vĩ Lạc, ngươi đúng là ngây thơ.

Trong sạch của ngươi? Đáng giá sao?

Sau ngày hôm nay, trên đời này còn có ai để ý đến sự trong sạch và sự phủ nhận của ngươi sao?

Đông Lăng Tử Lạc kiêu ngạo xoay người, vứt Phụng Vĩ Lạc ra khỏi đầu.

Một người con gái như vậy, không đáng để hắn tiêu tốn tâm thần.
Chương 13: Đông Lăng Cửu

Bên ngoài cung điện, một người nam tử anh tuấn khoác bộ lễ phục của thân vương cũng đang nhìn cảnh tượng ấy.

Trái ngược với vẻ ghét bỏ của Đông Lăng Tử Lạc, trên gương mặt anh tuấn như ngọc kia của hắn ta lại khẽ cong nở một nụ cười cực nhạt:

"Hay cho một Phụng Vĩ Lạc, đúng là không đơn giản. Ở cổng thành, muốn đánh là đánh, ở trước cung điện của hoàng hậu muốn đi là đi, hại bổn vương còn tưởng rằng cô sẽ chết ở đây. Vốn định nể mặt Phụng tướng quân nhặt xác cho cô, tránh cho cô phơi thây hoang dã. Giờ xem ra, e là không cần..."

Giọng nói trong vắt sạch sẽ không có một tia tạp chất, mơ hồ lộ ra đôi nét phóng khoáng khiến người ta nghe xong còn muốn nghe nữa.

"Vương, Vương, Vương gia?", gã thái giám đằng sau ngơ ngác.

Trời đất ơi, gã vừa nhìn thấy gì vậy, không ngờ lại thấy Vương gia nhà họ nở nụ cười, chẳng những vậy, còn một hơi nói nhiều như thế.

Kỳ lạ, đúng là quá kỳ lạ.

Thái giám điên cuồng dụi mắt, muốn xem có phải mình hoa mắt hay không, lại phát hiện nụ cười trên mặt Vương gia đã biến mất.

Thật là đáng tiếc!

Thái giám buồn bực muốn chọc ngón tay, lại bỗng nghe thấy nam tử mở miệng nói: "Đi, lấy một cái áo khoác đến đây".

Nam tử nói xong bèn vung tay nhanh chóng đi về một phía.

Nàng ta là một người cực kỳ kiêu ngạo.

Khó được lọt vào mắt xanh của hắn ta, thuận tay giúp đỡ chút cũng được.

Đối với hắn ta thì đây chẳng qua chỉ là một việc hết sức cỏn con.

Nhưng với nàng ta lại là một sự giúp đỡ lớn lao.

Coi như là nể mặt Phụng tướng quân vậy.

Nam tử nghĩ vậy.

"Vương gia?"

Nam tử rời đi, chỉ để lại gã thái giám với vẻ mặt hoang mang.

Gã không nghe nhầm đó chứ?

Khi nào thì Vương gia nhà họ lại có tình người như vậy thế?

Gã có thể chắc rằng mình không có nghe nhầm, vậy thì chính là: "Vương gia ơi, có phải ngài bị ma nhập rồi đúng không?"

Thái giám thầm nghĩ bụng, bước chân lại không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng đi tìm quần áo.

Tính tình của Vương gia nhà họ cũng không có... tốt như vậy!

Lần này, chẳng có ai ngăn cản nên Phụng Vĩ Lạc đã nhanh chóng đi ra khỏi cung điện của hoàng hậu.

Đứng bên ngoài cung điện, Phụng Vĩ Lạc hít sâu một hơi.

Cuối cùng cũng sống lại rồi.

Hít thở không khí trong lành ngoài điện, Phụng Vĩ Lạc cảm thấy bước chân của mình cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cả cái thời tiết âm u kia cũng không có chán ghét như vậy.

Cảm giác còn sống thật tốt.

Phụng Vĩ Lạc giơ lên một nụ cười thoải mái đang định ra cung thì lại thấy một nam tử hào hoa phong nhã có một không hai cầm một cái áo khoác đứng ngay ngã rẽ.

Dáng dấp giống như đang đợi ai đó.

Nhìn kỹ thì...

Ong...

Phụng Vĩ Lạc chỉ cảm thấy có một luồng điện xông thẳng lên não, cứ thế đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn nam tử kia không chớp mắt.

Trong đầu bất giác hiện ra một câu: "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song".

Trong sự anh tuấn của nam tử ấy còn toát ra một vẻ tao nhã, trong tao nhã lại lộ ra đôi nét cao quý, trong cao quý lại có vô vàn uy nghiêm.

Hắn ta chẳng cần nói gì, chỉ cần lẳng lặng đứng đó cũng đã khiến người ta cảm thấy phi phàm, cao quý không thể với tới.

Một bông hoa, một thế giới, một đức Phật, một Như Lai.

Người đàn ông này tự hình thành một thế giới.

Người đàn ông như vậy rõ ràng là thiên địch của phụ nữ, hắn ta có vốn liếng để khiến cho tất cả phụ nữ trên đời này điên cuồng.

Tiết trời hôm nay rõ ràng là âm u nặng nề, nhưng nam tử kia đứng ở đó, trên người lại như tỏa ra một quầng sáng vàng nhạt, giống như sự tao nhã trên đời này đều đồn hết lên một mình hắn ta, khiến người khác không dời mắt nổi.

Nam tử kia đã sớm thấy được Phụng Vĩ Lạc, nhưng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng đó.

Một đôi mắt đen láy nhìn về phía Phụng Vĩ Lạc, chẳng có khinh bỉ hay kinh ngạc, giống như hắn ta không nhìn thấy sự chật vật của nàng, hay có thể nói trong mắt hắn ta hoàn toàn không có bóng dáng của Phụng Vĩ Lạc.

Nam tử này là?

Phụng Vĩ Lạc híp mắt suy nghĩ, mãi một lúc lâu sau mới nhớ ra.

Đông Lăng Cửu, em trai còn sống duy nhất của đương kim hoàng thượng, là cửu hoàng thúc - người dưới một người, trên ngàn người của vương triều Đông Lăng, có thân phận cực kỳ cao quý.

Chẳng trách, hèn chi lại có phong thái như vậy.

Cái khí thế cao quý tự nhiên ấy của hoàng gia đúng là người bình thường không thể có được. Mà vị cửu hoàng thúc này lại là kẻ xuất sắc trong số những kẻ tài ba. Thậm chí, cả hoàng thượng cũng từng công khai khen ngợi: "Trên trời dưới đất, có một không hai".

Một một người đàn ông có thể khiến cho tất cả phụ nữ trên đời này điên cuồng lại chỉ lo giữ mình trong sạch, đến nay vẫn chưa cưới vợ. Ngay cả hoàng thượng cũng không hối thúc.

Về chuyện cưới xin thì Đông Lăng Cửu chính là một đặc biệt.

Chỉ là, sao vị cửu hoàng thúc này lại đứng ở đây?

Phụng Vĩ Lạc nhìn cái áo trên tay hắn ta, không kiềm được đoán, lẽ nào cửu hoàng thúc đứng đây để chờ mình?

Nàng vội vàng lắc đầu, cũng không dám tự mình đa tình.

Trong ký ức của nàng thì cơ thể này chưa từng qua lại với cửu hoàng thúc, hoặc là có thể nói tất cả phụ nữ trên đời này đều chưa từng tiếp xúc với vị này.

Cửu hoàng thúc này nổi tiếng là chán ghét phụ nữ!

Trước đây, Phụng Vĩ Lạc chỉ đứng từ xa nhìn cửu hoàng thúc, cha Phụng cũng không có qua lại với vị này. Phải nói là, cửu hoàng thúc đều không có qua lại gì với các quan viên trong triều.

Cửu hoàng thúc là đặc biệt!

Cửu hoàng thúc có một khuôn mặt anh tuấn như ngọc, cũng không thích nói cười, luôn lạnh mặt, đúng chuẩn là một người mặt lạnh tim lạnh, khó ở chung.

Cửu hoàng thúc là người cao quý nhất, cũng cô đơn nhất trên đời. Bên cạnh hắn ta ngoài người hầu ra thì chẳng còn ai cả.

Nghe nói, quanh năm suốt tháng, cửu hoàng thúc đều chưa nói được trăm câu!

Phụng Vĩ Lạc nhìn thấy Đông Lăng Cửu, hơi chần chờ một lát, cuối cùng vẫn bước tới.

Khi cách Đông Lăng Cửu một mét thì Phụng Vĩ Lạc bỗng dừng lại, hai chân giống như rót chì, làm thế nào cũng không thể bước tới tiếp.

Nàng cũng không cho rằng lúc này mình dơ dáy kinh khủng, dù đứng trong đại điện của hoàng cung thì Phụng Vĩ Lạc vẫn có thể rũ mắt nhìn xuống mọi người, làm lơ sự khinh bỉ trong mắt họ.

Nhưng chẳng biết tại sao, khi đối mặt với một Đông Lăng Cửu xuất trần thoát tục như thần tiên này thì lại cảm thấy luống cuống chân tay.

Trong lòng cực kỳ không muốn người đàn ông này nhìn thấy vẻ chật vật của mình.

Phụng Vĩ Lạc không biết rằng Đông Lăng Cửu đã từng nhìn thấy cái vẻ còn chật vật và dơ dáy hơn như vậy.

Nhưng dù thế nào cũng không ngờ được người đứng ở đó lại là một thân vương.
Chương 14: Rốt cuộc là ai hại mình?

Phụng Vĩ Lạc cúi đầu, giấu vẻ giãy giụa trong mắt đi, bước đến uốn gối thi lễ: "Vĩ Lạc tham kiến Cửu vương gia, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế".

"..."

Đông Lăng Cửu không nói gì, lạnh nhạt nhận cái lễ của Phụng Vĩ Lạc, nhìn từ xa chỉ thấy nàng rất chật vật, giờ xem ra...

"Thật xấu", Đông Lăng Cửu thành thật nói.

Trong một năm chỉ nói một trăm câu, vậy mà lại cho Phụng Vĩ Lạc một câu, đúng là không đơn giản!

Nhưng Phụng Vĩ Lạc cũng không cảm thấy vinh hạnh, mà chỉ thấy trái tim chợt thắt lại.

Nàng ngẩng đầu nhìn Đông Lăng Cửu, lơ đễnh rơi vào trong cặp mắt đầy thâm thúy kia của hắn ta.

Đôi mắt đẹp quá.

Con ngươi đen láy lấp lánh rực rỡ giống như không trung vô tận khiến người ta say đắm.

Phụng Vĩ Lạc ngẩn ngơ ngóng nhìn, cả nửa ngày vẫn chưa dời mắt nổi.

Nhưng không ngờ điều này lại đụng vào nỗi kiêng kỵ của Đông Lăng Cửu.

"Phụng Vĩ Lạc!", Đông Lăng Cửu gắt, con ngươi đen bóng lạnh lùng toát ra sát khí buốt giá, ánh mắt nhìn Phụng Vĩ Lạc cũng có chút mất kiên nhẫn.

Đây là câu thứ hai!

"Cút..."

Đây là câu thứ ba!

Đông Lăng Cửu cầm quần áo trên tay ném lên người Phụng Vĩ Lạc, chẳng thèm nhìn nàng ta thêm cái nào, kiêu ngạo xoay người rời khỏi.

Phụng Vĩ Lạc kia cũng chẳng qua chỉ có thế! Một người phụ nữ cực kỳ nông cạn, suýt nữa hắn ta còn cho rằng nàng ta không giống người thường.

Khi xoay người lại, trong con ngươi của Đông Lăng Cửu cũng lộ ra chút thất vọng.

"Đây là?", Phụng Vĩ Lạc nhìn quần áo trên người mình, thoáng chốc không biết nên phản ứng thế nào.

Một cơn gió thổi qua, Phụng Vĩ Lạc cảm thấy cả người lạnh toát, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

Dù cửu hoàng thúc kia làm thế là vì cái gì thì nàng đều biết ơn về chuyện này.

Khóe miệng khẽ cong nở một nụ cười, bất giác giơ tay mở đồ ra khoác lên người.

Thật ấm!

Ngay khi Phụng Vĩ Lạc đi về trước thì Đông Lăng Cửu cũng lấy ra một cái khăn tay màu trắng, cẩn thận lau hai tay của mình. Sau khi lau xong, hắn ta bèn ném cái khăn ấy vào trong hồ sen bên cạnh.

Phụng Vĩ Lạc giống như cái khăn tay ấy, biến mất khỏi ký ức của Đông Lăng Cửu.

Sau khi từ hoàng cung về Phụng phủ, Phụng Vĩ Lạc bèn đóng cửa không ra, còn những lời đồn bên ngoài, nàng đều coi như không nghe thấy được.

Đấy không phải là làm rùa đen rút đầu, mà nó có liên quan gì đến nàng chứ.

Hơn nữa, vì mặt mũi của Đông Lăng Tử Lạc và hoàng thất nên lời đồn ấy cũng sẽ không quá khó nghe.

Suốt năm ngày, bên ngoài Phụng phủ đều vây đầy người hóng hớt, nhưng vẫn chẳng nhìn thấy bóng dáng Phụng Vĩ Lạc đâu.

Không phải là họ không nghĩ tới việc trèo tường tiến vào Phụng phủ xem, mà là mọi người đều trong tối hay ngoài sáng nghe thấy Lạc Vương thả ra một câu.

Đừng đến làm phiền Phụng Vĩ Lạc.

Còn Phụng Vĩ Lạc thì sao?

Năm ngày qua, nàng vẫn đang nghỉ ngơi chữa thương trong phủ.

Miệng vết thương trên mặt còn đỡ, rửa sạch băng bó là được. Nhưng vết thương trên người lại không lành nhanh như vậy.

Trận đánh ở cổng thành đã thì đã thật, nhưng cả người đều đau nhức. Đặc biệt là ở hoàng cung, bị Đông Lăng Tử Lạc đá vào bắp chân, đau đến nỗi Phụng Vĩ Lạc nghiến răng nghiến lợi.

Phụng Vĩ Lạc nằm soài trên mép thùng tắm, vừa ngâm thuốc tắm, vừa nghĩ sắp tới mình nên làm như thế nào đây?

Sau khi vết thương trên người khỏi hẳn thì cũng nên suy nghĩ xem ở lại Phụng phủ tiếp hay rời khỏi đây.

Phụng Vĩ Lạc ngẫm nghĩ một hồi vẫn quyết định ở lại Phụng phủ.

Bất kể là kiếp trước hay kiếp này thì cha mẹ nàng đều ra đi đột ngột.

Kiếp trước, ngay cả nhà nàng cũng không có, nên Phụng Vĩ Lạc có một cảm giác quyến luyến đặc biệt với gia đình.

Tuy Phụng phủ rất cũ, nhưng lại cho nàng cảm giác của gia đình, Phụng Vĩ Lạc không muốn đi...

Còn nữa, kẻ đứng đằng sau chuyện hôm nay chắc chắn không phải hoàng thất Đông Lăng. Nếu là hoàng thất thì tuyệt đối sẽ không dồn nàng vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy. Dù gì, nàng mà mất mặt thì hoàng thất cũng mất mặt.

Trong tình huống đó, e rằng nàng vừa rời khỏi hoàng thành thì đã chết thảm rồi!

"Rốt cuộc là ai đây?", Phụng Vĩ Lạc vô thức quấy nước trong thùng, không ngừng tìm tòi trong ký ức của Phụng Vĩ Lạc, lại phát hiện nguyên chủ chưa bao giờ gây thù chuốc oán với người khác.

Có điều, Đông Lăng Tử Lạc lại có rất nhiều người mến mộ, có phải là do những người đó làm không?

Bực ghê!

Phụng Vĩ Lạc dùng sức đập lên mặt nước, cầm lấy cái áo choàng bên cạnh khoác lên rồi đứng dậy.

"Bỏ đi, không nghĩ nữa! Dù sao cũng quyết định ở lại Phụng phủ rồi, Đông Lăng Tử Lạc cũng đồng ý bảo vệ mình nửa năm. Trong khoảng thời gian này, chắc chắn có thể điều tra ra được là kẻ nào".

Phụng Vĩ Lạc trần trụi bước ra khỏi thùng tắm, mái tóc đen dài ẩm ướt dán sau lưng vẫn còn nhỏ nước...

Nàng không thèm để ý, cầm lấy quần áo bên cạnh mặc vào, mái tóc dài nhỏ nước nhanh chóng thấm ướt quần áo.

Phụng Vĩ Lạc lại chẳng thèm quan tâm, cứ ăn mặc quần áo ẩm ướt đi ra ngoài.

Ánh trăng chiếu lên người nàng khiến Phụng Vĩ Lạc giống như một nàng tiên ánh trăng!

Thế nhưng, Phụng Vĩ Lạc vừa bước đi thì cái khí chất ấy hoàn toàn bị phá hủy.

Bước chân Phụng Vĩ Lạc hết sức vững chãi, ngẩng đầu ưỡn ngực, mỗi một bước đều cứng cáp mạnh mẽ, trông thiếu chút dịu dàng của một cô gái, lại có đôi nét hiên ngang oai hùng.

"Phụng Vĩ Lạc, cô đúng là không đơn giản, làm sao mà trong một đêm lại như thay đổi thành một người khác. Bổn cung còn tưởng rằng cô đã chết trong Phụng phủ, không ngờ... bổn cung càng ngày càng cảm thấy hứng thú với cô đó", trên bức tường Phụng phủ, một nam tử áo tím ngồi vắt vẻo phía trên, trong tay cầm một bình rượu trông rất tùy tiện.

Người này rõ ràng chính là Tây Lăng Thiên Lỗi, thái tử Tây Lăng ngồi xem trò hay trong quán trà vào ngày hôm đó. Nửa đêm nhàm chán bèn leo lên nóc nhà người ta.

...

Một đêm ngủ ngon đến tận sáng, chuyện đầu tiên khi Phụng Vĩ Lạc thức dậy chính là kiểm tra vòng tay màu đen trên tay mình.

Vòng tay này chính là túi chữa bệnh thông minh cùng đến cổ đại với nàng.

Cái túi chữa bệnh thông minh này là sở nghiên cứu cố ý phát minh ra cho quân y trên chiến trường. Trước mắt vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, Phụng Vĩ Lạc là nhóm dùng thử đầu tiên.

Trên vòng tay màu đen không có một họa tiết nào, đơn giản đến nỗi vứt ở ven đường cũng sẽ bị người ta cho rằng là một cái ve chai.

Nhưng trong cái vòng tay nho nhỏ này lại tràn đầy những con chip.
Chương 15: Không có gì phải sợ

Những con chip này được kết nối với não của người dùng, một khi mở túi điều trị, sóng não có thể thu được các tài nguyên trong túi điều trị.

Ngoài các loại thuốc và thiết bị dùng trong phẫu thuật, túi điều trị còn có thể thay thế các thiết bị kiểm tra quy mô lớn để khám tổng quát sơ cấp toàn thân.

Có được thứ này, đừng nói là trên chiến trường, mà ngay cả khi đang ở rừng núi hoang cũng có thể trực tiếp tiến hành phẫu thuật cho các chiến sĩ bị thương.

Bất luận là thời hiện đại hay cổ đại, túi điều trị này chính là tài sản lớn nhất của Phụng Vĩ Lạc.

Phải biết rằng, Phụng gia thực sự rất nghèo, nghèo đến nỗi...

Ngày đại hôn của Phụng Vĩ Lạc, gom hết tài lực của Phụng gia để chuẩn bị của hồi môn cũng chỉ có tám chiếc rương nhỏ.

Cũng may là hôn lễ không được tổ chức, nếu không thì Phụng gia đúng là mất sạch thể diện.

Nhìn những bộ quần áo tinh xảo trong rương, một chút tiếc nuối thoáng hiện trên khuôn mặt của Phụng Vĩ Lạc.

Phụng Vĩ Lạc nguyên chủ thực sự là một nữ tử rất hiền lành.

Nếu…nếu như có thể sống với thân thể ở thời hiện đại của mình, có lẽ là sẽ rất hạnh phúc.

Có điều, tội làm mất túi điều trị thông minh là một tội rất nặng, cho dù Phụng Vĩ Lạc có trở về thời hiện đại, e rằng cũng sẽ rất phiền phức...

Thôi quên đi, không nghĩ mấy chuyện được mất kia nữa, nếu như đã trở lại đây thì phải thay Phụng Vĩ Lạc sống tiếp cho thật tốt, gác mọi chuyện quá khứ qua một bên, dù sao lúc ở thời hiện đại cũng không có gì đáng lưu luyến.

Sau khi thu dọn sơ qua đồ đạc ở Phụng phủ, Phụng Vĩ Lạc lấy mười lượng bạc duy nhất còn lại, chuẩn bị ra ngoài mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày. Sau khi ở trong Phụng phủ được năm ngày, nàng đã dùng hết đồ dự trữ rồi.

Nhưng không ngờ vừa mở cửa đã thấy hai tên sai nha giơ tay chuẩn bị gõ cửa.

“Hả?”, sắc mặt của Phụng Vĩ Lạc chùng xuống.

Sai nha tìm tới cửa, không phải là chuyện của Nghiêm công tử đấy chứ? Không phải Đông Lăng Tử Lạc đã hứa sẽ thay mình giải quyết chuyện này rồi sao?

“Khụ khụ, Phụng tiểu thư, thật xin lỗi, làm phiền cô rồi”, hai tên sai nha khá khiêm nhường.

Tất nhiên rồi, bọn họ khiêm nhường là vì đã nghe nói về chiến công của Phụng Vĩ Lạc ở cổng thành, nên khi vừa nhìn thấy Phụng Vĩ Lạc, bọn họ liền cảm thấy hạ bộ đau nhói.

“Có chuyện gì không?”, đối với sai nha, không ai thích cả.

Bị Phụng Vĩ Lạc nhìn chằm chằm, hai tên sai nha lập tức sợ hãi lùi xuống, cúi đầu: "Thưa Phụng tiểu thư, chúng ta…chúng ta đến mời Phụng tiểu thư đi nhận xác”.

“Nhận xác?”, Phụng Vĩ Lạc còn có người thân?

"Vâng, đúng vậy, Phụng tiểu thư, nha hoàn bên cạnh cô tên Uyển Âm được người ta phát hiện chết bên sông, hiện đang ở trong nhà xác của quan phủ, mời cô đi xác nhận một chút”, hai tên sai nha cảm thấy cực kỳ chán nản.

Làm việc chăm chỉ cực khổ để giành lấy việc vặt này từ người khác, chỉ vì muốn xem tướng mạo của vị Phụng tiểu thư chấn động kinh thành trong mấy ngày qua trông như thế nào. Không ngờ...

Còn chưa kịp nói mấy câu, đã suýt chút nữa bị nàng doạ chết.

“Nha hoàn của ta?”, rõ ràng Phụng Vĩ Lạc không thể tin được, đối phương vậy mà lại thực sự giết người diệt khẩu rồi.

“Đúng vậy, Phụng tiểu thư”, dường như hai tên sai nha sợ Phụng Vĩ Lạc không tin nên nói tiếp: “Có người nhìn thấy nha hoàn này xuất hiện ở cổng thành với tiểu thư năm ngày trước, sau đó không trở lại thành nữa. Hôm qua, chúng ta nhận được tin báo có một thi thể được phát hiện bên bờ sông phía ngoài thành, thông qua xác nhận là nha hoàn của cô. Tất nhiên, vẫn phải mời Phụng tiểu thư đến xem một chút".

Thông thường, đối với những chuyện như thế này, bảo người hầu trong phủ đi là được rồi. Có điều, Phụng gia không có lựa chọn nào khác, tổng cộng chỉ có hai người chủ nhân và nô bộc, bây giờ nô bộc đã chết, tất nhiên là Phụng Vĩ Lạc phải ra mặt rồi...

Một tiểu thư nhà quan phải sống như thế này có thể coi là một cuộc sống ngột ngạt.

Cũng may, hiện tại Phụng Vĩ Lạc không quan tâm, nàng đã quen tự làm mọi việc một mình, hướng về phía hai tên sai nha gật đầu với bọn họ, thái độ của Phụng Vĩ Lạc tốt hơn nhiều: "Nếu vậy, xin hai vị quan gia dẫn đường cho”.

Nghĩa tử là nghĩa tận, nếu như chết rồi thì cũng không thể để nha hoàn này bỏ xác ngoài kia được.

Hả?

Hai tên sai nha rõ ràng rất sửng sốt.

Bọn họ tưởng vị Phụng tiểu thư này sẽ lấy ít ngân lượng rồi nhờ bọn họ chôn cất, nhưng không ngờ nàng lại đích thân đến đó, có khi nào vị tiểu thư nhà quan này đến nhà xác sẽ bị doạ chết khiếp không?

"Sao vậy? Không đi à?”, Phụng Vĩ Lạc không biết, còn tưởng hai tên sai nha này muốn được thưởng nên đưa tay mò mười lượng bạc duy nhất còn lại, nhưng Phụng Vĩ Lạc không chút do dự, đặt lại mười lượng bạc đó về chỗ cũ.

Bây giờ nàng rất nghèo!

Hai tên sai nha vội vàng lắc đầu: "Không không không, Phụng tiểu thư, xin mời...”

Chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay nhiều đến lạ.

Từ khi nào tiểu thư nhà quan lại dũng cảm như vậy?

Thật là kỳ lạ!

Phụng Vĩ Lạc không biết hai hai tên sai nha này nghĩ gì, đương nhiên cho dù biết, nàng cũng sẽ không quan tâm, cũng không có thời gian để quan tâm.

Bởi vì vừa đi ra ngoài, nàng lại phát hiện mình đã bị mọi người vây quanh.

Có rất nhiều người hầu và nha hoàn đi tới đi lui bên ngoài Phụng phủ, giống như ăn trộm, thỉnh thoảng lại nheo mắt nhìn Phụng Vĩ Lạc.

Khi bọn họ bắt gặp ánh mắt của Phụng Vĩ Lạc thì bất an thu ánh mắt của mình lại.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy...

Trông tình thế này, giống như nàng chính là quái vật vậy.

Phụng Vĩ Lạc cười khổ.

Hình như nàng còn không bằng quái vật.

Quái vật ở trong triển lãm còn có thể thu chút tiền vé, còn nàng thì sao?

Chỉ có thể để người ta xem miễn phí, mặc mọi người bình phẩm lung tung.

Những người hầu nha hoàn này đều được chủ tử của bọn họ sai đến xem trò cười của Phụng Vĩ Lạc, sau đó về kể lại cho chủ tử của bọn họ nghe.

Phải biết rằng, Phụng Vĩ Lạc hiện tại là trò cười của hoàng thành, là trò cười của thiên hạ.

Hiện tại, nếu lúc tụ họp hay du ngoạn mà không biết Phụng Vĩ Lạc đã gây nên trò cười gì gần đây thì chính là người lạc hậu.

Đặc biệt là khi bọn họ thấy có sai nha đến Phụng phủ, số lượng người vây xem càng đông hơn bình thường gấp mấy lần, xoi mói Phụng Vĩ Lạc đến nỗi người nàng muốn thủng một lỗ.

Vừa ra ngoài đã gặp phải tình huống này, Phụng Vĩ Lạc không ngạc nhiên lắm.

Trên đời này luôn có một đám người thích thú khi thấy người khác xấu mặt, vui vẻ thảo luận vết thương của người ta.

Phụng Vĩ Lạc nhẹ nhàng quét mắt nhìn một lượt, rất lịch sự gật đầu với đám đông, bỏ qua những lời xoi mói và giễu cợt của mọi người, Phụng Vĩ Lạc phóng khoáng đi phía sau sai nha.

Xem nàng như một con quái vật thì sao.

Phụng Vĩ Lạc nàng không trộm cũng không cướp, trong sạch liêm minh, hà cớ gì phải sợ người đời chỉ chỉ trỏ trỏ.

Được thôi, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng điều chỉnh lại một chút là được, dù sao những người này muốn xem trò cười của nàng, đó là chuyện không thể nào.

“Phụng tiểu thư...”

“Phụng tiểu thư...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom