New Nghịch Thiên Vương Phi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 16-20

Chương 16: Rắn độc

Suốt dọc đường Phụng Vĩ Lạc đi qua, những người xung quanh vốn dĩ đang hóng chuyện lúc này không biết vì lý do gì mà đều ngoan ngoãn cúi đầu, rất cung kính hành lễ, đến khi bọn họ phát hiện ra hành vi của mình thì thì Phụng Vĩ Lạc đã đi qua rồi.

Hai tên sai nha dẫn đường cũng rất khó hiểu, vị Phụng tiểu thư này thật là kỳ quái...

Phía sau đám đông, một đôi nam nữ rất đặc biệt đứng ở góc tường, quan sát Phụng Vĩ Lạc như những người khác.

Bọn họ đã bí mật lẻn vào hoàng thành Đông Lăng, thái tử Tây Lăng Thiên Lỗi và công chúa Tây Lăng Dao Hoa, lần này bọn họ không phải đặc biệt đến xem Phụng Vĩ Lạc.

Mà chỉ là tình cờ thôi.

Nhìn Phụng Vĩ Lạc cao ngạo như một công chúa, không cần nói một lời nhưng không có ai dám khinh thường nàng, đôi mắt Tây Lăng Thiên Lỗi lóe lên một tia sáng như dã thú nhìn thấy con mồi.

Đối với nam nhân mà nói, một nữ nhân có cốt cách kiêu ngạo bất phàm như Phụng Vĩ Lạc chắc chắn là con mồi thượng đẳng.

"Dao Hoa, nữ nhân này nhất định không phải là người chịu thiệt thì ấm ức cho qua, càng không phải người chịu ngồi im chờ chết”.

"Không đơn giản thì có sao, chẳng qua cũng chỉ là một cô nhi không cha không mẹ mà thôi! Muốn giết ả dễ như trở bàn tay, chỉ có điều giết chết cũng không hả giận được”, công chúa Dao Hoa đứng phía sau thái tử, nhìn Phụng Vĩ Lạc không hề chịu chút ảnh hưởng nào, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm lộ ra một tia ghen ghét.

Nàng ta thực sự không biết Phụng Vĩ Lạc này rốt cuộc có gì tốt, ngày nào phụ hoàng của nàng ta cũng chỉ nhìn ngắm chân dung của mẫu thân Phụng Vĩ Lạc, hoàn toàn không để ý đến mẫu hậu nàng ta.

Nam tử mà nàng ta thích, vậy mà lại là vị hôn phu của Phụng Vĩ Lạc.

“Dao Hoa, phụ hoàng bảo muội đến Tây Lăng không phải chỉ để gây phiền phức cho Phụng Vĩ Lạc”, Tây Lăng Thiên Lỗi lắc đầu thuyết phục người muội muội háo thắng này.

"Được rồi, hoàng huynh, đừng giảng đạo nữa, không phải huynh cũng chơi rất vui vẻ đó sao?"

“Được rồi, Dao Hoa, đi làm chính sự thôi”, Tây Lăng Thiên Lỗi nuông chiều vỗ nhẹ vào vai Dao Hoa.

Dao Hoa gật đầu, đi về phía khách trạm trong thành.

Tây Lăng Thiên Lỗi do dự một lúc, sau đó tiếp tục đi theo phía sau Phụng Vĩ Lạc.

Phía sau hắn ta, nam tử hắc y ngân diện cũng đi theo từ xa, theo lý mà nói lúc này hắn nên đi theo Dao Hoa, nhưng...

Cuối cùng, nam tử hắc y ngân diện lại đi theo sau Tây Lăng Thiên Lỗi.

Chỉ có điều, tầm nhìn đó như có như không rơi vào trên người của Phụng Vĩ Lạc.

Về phần cái đuôi phía sau, Phụng Vĩ Lạc hoàn toàn không biết gì, nàng đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, nhìn con phố cổ kính này, vân vê chiếc nhẫn đen trên tay trái, Phụng Vĩ Lạc có cảm giác không gian và thời gian đang rối loạn, mọi thứ trước mắt dường như trở nên rất mơ hồ...

Bên trái là hàng bánh bao nóng hổi, gian hàng túi thơm và quạt tranh bày bên phải, những gánh hàng rong đều đang dốc sức rao hàng, cảnh tượng này đến cảnh tượng khác, rất sinh động náo nhiệt...

Đi trên con phố xa lạ này, Phụng Vĩ Lạc đột nhiên cảm thấy vô cùng lạc lõng.

Bản thân thực sự thuộc về thế giới này sao?

Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm làm gián đoạn dòng suy nghĩ lung tung của Phụng Vĩ Lạc, nàng dừng lại và nhìn theo hướng phát ra âm thanh đó ở phía sau.

Một thiếu niên ăn mặc rách rưới nằm trên mặt đất, rên rỉ đau đớn, đám đông vây quanh đang đứng bàn tán xôn xao.

"Tạo nghiệt mà, thiếu niên này vậy mà lại bị rắn độc do cậu ta bắt cắn rồi”.

"Con rắn này độc thật đấy!"

...

Có người bị thương rồi?

Theo bản năng của một bác sĩ, Phụng Vĩ Lạc đi về phía thiếu niên.

"Tránh ra...”, đẩy đám người vây quanh sang một bên, Phụng Vĩ Lạc ngồi xổm xuống trước mặt thiếu niên, nhìn chân trái sưng đen của cậu ta, cùng một cái giỏ tre bị hỏng, trong đó có một con rắn màu xanh lục khoảng một mét, độ lớn bằng cánh tay của một em bé.

Phụng Vĩ Lạc kiểm tra kỹ vết thương, may là răng độc không ở vết thương nên nọc độc cũng không lan nhanh.

"Phụng tiểu thư, Phụng tiểu thư...”

Hai tên sai nha thấy phía sau không có người, lập tức quay đầu lại bỗng phát hiện Phụng Vĩ Lạc đang ngồi xổm trước mặt một thiếu niên trúng độc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Đại tiểu thư nhà quan chưa từng thấy những chuyện náo nhiệt như thế này nhỉ?

"Phụng tiểu thư, đừng đụng vào, có độc, ta…ta đi tìm đại phu”, một tên sai nha vội vàng bước tới nhắc nhở.

"Ta biết, đợi các ngươi tìm đại phu, người đã chết rồi”.

Phụng Vĩ Lạc phớt lờ hai tên sai nha, duỗi thẳng chân trái của thiếu niên, lấy con dao nhỏ buộc ở bên chân mình ra, nhanh chóng rạch ống quần của thiếu niên bị trúng độc.

Nàng lấy mảnh vải dài nhất buộc chặt vào đùi thiếu niên để ngăn chặn nọc độc xâm nhập vào tim...

Sau đó, lại tiếp tục lấy một dụng cụ buộc ở chân mình ra, đó là một con dao mổ nhỏ, Phụng Vĩ Lạc dùng dao rạch một lỗ hình chữ thập trên vết rắn cắn, dùng sức bóp mạnh cho máu độc chảy ra...

“Phụng tiểu thư, cô, cô biết giải độc của rắn sao?”, hai tên sai nha đều sửng sốt.

Phải biết rằng, ở thời điểm này, có rất nhiều người bị rắn độc cắn, bọn họ đều chết dưới hàm răng độc của rắn vì không được cứu chữa kịp thời...

“Không biết”, Phụng Vĩ Lạc trả lời đơn giản dứt khoát.

Quả thực nàng không biết, đây chỉ là một phương pháp điều trị đơn giản mà thôi.

Sau khi nhìn thấy máu nặn ra từ chân trái của thiếu niên chuyển sang màu đỏ, lại quan sát thời gian, Phụng Vĩ Lạc lập tức nới lỏng vải băng trên đùi của thiếu niên.

Nếu tiếp tục buộc chặt như vậy thì các bắp thịt trên đùi của sẽ bị hoại tử.

Nới lỏng xong, Phụng Vĩ Lạc kiểm tra đồng tử của thiếu niên, rất tốt, phản ứng với ánh sáng vẫn rất nhạy, có thể thấy độc tính trong người thiếu niên này không mạnh, không sao rồi.

"Thần tiên tỷ tỷ? Ta chết rồi sao?”, thiếu niên mơ hồ nằm trên mặt đất, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, còn tưởng rằng mình đã chết.

Khi Phụng Vĩ Lạc di chuyển con dao, ngữ khí của nàng không vui cho lắm, nghe thiếu niên hỏi, nàng trả lời không chút cảm xúc: "Ta không phải thần tiên tỷ tỷ, ngươi cũng chưa chết. Ta họ Phụng, Phụng Vĩ Lạc, hiện tại đang cứu ngươi”.

Phụng Vĩ Lạc nói rất nhanh, nhưng không khiến người ta cảm thấy dồn dập, nói xong, Phụng Vĩ Lạc phớt lờ thiếu niên, quay lại nhìn con rắn độc trong giỏ tre, dưới ánh nhìn của mọi người, nàng đưa tay vào trong giỏ tre...

"Phụng tiểu thư, cẩn thận...”

"Phụng tiểu thư, có độc...”

Hai tên sai nha sợ đến nỗi sắc mặt tái mét, bọn họ đồng thời loạng choạng lùi lại.

Rắn, rắn độc mà...

"A…"

Ai đó trong đám đông hét lên...

Trong bóng tối, Tây Lăng Thiên Lỗi suýt chút nữa đã va vào góc tường.

Phụng Vĩ Lạc, cô như thế này cũng quá...

Tây Lăng Thiên Lỗi nghiêm túc suy nghĩ, hắn ta chưa có thê tử, hay là lấy Phụng Vĩ Lạc làm trắc phi?

Ừm!

Tây Lăng Thiên Lỗi nghiêm túc gật đầu.

Đề nghị này không tồi!

Không những có thể vả mặt hoàng thất Đông Lăng, mà còn có thể khiến bản thân vui vẻ...
Chương 17: Không muốn sống à

“Hét gì mà hét, chưa thấy người ta bắt rắn bao giờ à?”, Phụng Vĩ Lạc nói với giọng điệu rất khó chịu.

Là bác sĩ phẫu thuật nên đôi bàn tay của nàng rất mẫn cảm và quý giá, nàng xem đôi bàn tay này còn quan trọng hơn mạng sống của mình, bình thường không bao giờ để tay mình có một chút vấn đề nào, dù chỉ bị rách một chút da cũng sẽ đi chụp phim quan sát để tránh nhiễm trùng.

Những hành động dùng tay bắt rắn như thế này nếu không có lựa chọn nào khác, Phụng Vĩ Lạc tuyệt đối sẽ không bao giờ làm.

Cảm giác lạnh lẽo và trơn trượt trên tay khiến Phụng Vĩ Lạc sởn cả gai ốc, tính tình càng trở nên tệ hơn.

Nàng không sợ rắn, nhưng lại ghét những con vật da trơn như rắn, cảm giác sờ trên tay còn kinh tởm hơn là chạm vào xác chết.

Mà đối với thứ mình ghét thì phải nhanh chóng xử lý.

Tay phải nàng túm chặt con rắn dài bảy tấc, tay trái cầm con dao găm nhỏ, trước sự kinh ngạc của mọi người, con dao găm đã ngay ngắn đâm vào bụng con rắn.

Roạc...bụng con rắn bị mổ ra, Phụng Vĩ Lạc lấy túi mật của con rắn ra một cách nhanh gọn.

Từ đầu đến cuối, tay không run, mắt không chớp, còn điêu luyện hơn cả người giết rắn.

"Độp!"

Con rắn chết được Phụng Vĩ Lạc ném trở lại giỏ tre.

Những người vây xem nhịn không được lấy tay ôm chặt tim mình, tự nghĩ có phải nữ nhân này giết người cũng rất nhanh gọn không.

“Nuốt đi”, Phụng Vĩ Lạc đưa mật rắn đến trước miệng thiếu niên.

Thiếu niên giật mình, cậu ta còn chưa định thần lại trước hành động bắt rắn và giết rắn của một nữ tử mảnh mai yếu đuối như Phụng Vĩ Lạc nữa là.

"Ngây ra đó làm gì, không muốn sống à? Không nói sớm, biết vậy ta đã không cứu ngươi rồi”, Phụng Vĩ Lạc ấn mật rắn vào khoé miệng thiếu niên, ánh mắt ra hiệu cậu ta nhanh lên.

Tính nhẫn nại của nàng có hạn, thiếu niên này rất may mắn, gặp lúc nàng đang ra ngoài, nếu không đã chết từ lâu rồi.

"Ồ, vâng...”, thiếu niên vẫn còn đang ngẩn người, nhưng dưới sự uy hiếp của Phụng Vĩ Lạc, theo bản năng, cậu ta mở miệng.

"Đừng cắn, trực tiếp nuốt xuống, nếu không ngươi chết thì ta không chịu trách nhiệm đâu”.

Phụng Vĩ Lạc thô lỗ nhét mật rắn vào miệng thiếu niên. Sau đó, mặc kệ mọi người nhìn mình như thế nào, lấy khăn tay màu trắng trong người ra, cẩn thận lau máu trên dao găm và dao mổ, rồi lại đặt nó vào vị trí đặc biệt trên bắp chân.

Tất cả những điều này được thực hiện một cách trơn tru sạch sẽ như mây bay nước chảy. Khi những người xung quanh bình tĩnh lại, Phụng Vĩ Lạc đã cầm chiếc khăn tay từ từ lau vết máu trên ngón tay của mình...

Động tác tao nhã quý phái, trông không có chút gì gọi là tanh mùi máu hay thô tục cả.

Ừm...có người nhịn không được muốn ói, nhưng đã bị cái trừng mắt của Phụng Vĩ Lạc dọa sợ nuốt trở lại.

Thật là một nữ nhân đáng sợ.

"Có nước không? Mang một chậu nước tới đây, ta muốn rửa tay”, Phụng Vĩ Lạc nói một cách tự nhiên, không có chút cảm xúc gì đặc biệt.

Không phải giọng điệu ra lệnh cao cao tại thượng, nhưng lại có mị lực khiến người ta bất giác nghe lời.

“Vâng, vâng”, một sai nha khó khăn lắm mới thu lại cái cằm sắp rơi xuống, vội vàng đi lấy nước cho Phụng Vĩ Lạc, sắc mặt không có một chút khó chịu nào.

Khi nước đến, tên sai nha đó không đặt chậu nước xuống đất, mà đưa lên trước mặt Phụng Vĩ Lạc bằng cả hai tay, để nàng rửa sạch dễ dàng hơn, không hề có ý miễn cưỡng.

Như thể được phục vụ Phụng Vĩ Lạc là một chuyện rất hạnh phúc.

Trên thực tế, có không ít người trong đám đông muốn giành việc của tên sai nha kia.

Có thể nhìn ngắm thiếu nữ đã bắt và giết rắn này ở khoảng cách gần, cơ hội này cực kỳ hiếm có.

Sau khi Phụng Vĩ Lạc rửa tay, nàng ném chiếc khăn tay đẫm máu vào chậu: “Xử lý sạch sẽ, sẽ có độc”, Phụng Vĩ Lạc lại ra lệnh, không khách sáo chút nào.

“Vâng, vâng”, tên sai nha cũng không cảm thấy gì cả.

Nhưng thực tế thì đã bị Phụng Vĩ Lạc dọa sợ chết khiếp.

Đây là nữ nhân gì thế này.

Trên người lúc nào cũng có thể lấy ra một con dao.

Bắt rắn, giết rắn không chớp mắt, dáng vẻ đó còn dũng cảm hơn một nam nhân như hắn ta.

Đâu chỉ hai tên sai nha này kinh hãi.

Hai tròng mắt của Tây Lăng Thiên Lỗi cũng suýt chút nữa rớt ra ngoài, ngay cả nam tử hắc y ngân diện đứng ở đằng xa cũng nhìn không chớp mắt, thậm chí khi Tây Lăng Thiên Lỗi đi rồi, hắn cũng không hề nhận ra...

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Phụng Vĩ Lạc không nán lại lâu, về việc bị mọi người vây quanh, nàng đã quá quen rồi.

Nhìn thiếu niên còn đang sững sờ trên mặt đất, Phụng Vĩ Lạc nhớ lại cái liếc mắt lúc nãy, phát hiện ra bí mật trong đó, trong mắt nàng hiện lên một tia hứng thú.

Trông dáng vẻ thì thiếu niên này nhất định không phải là người tầm thường, sau khi suy nghĩ một chút, Phụng Vĩ Lạc quyết định làm người tốt đến cùng.

"Đi tìm đại phu, bốc ít thuốc, thải hết chất độc còn sót lại. Về phần con rắn kia, lát nữa đưa đến Phụng phủ. Buổi tối ta muốn ăn canh rắn, đây là tiền mua rắn”.

Phụng Vĩ Lạc lấy ra một lượng bạc rồi nhét vào tay thiếu niên.

Sau đó, nàng phất tay với những người vây xem xung quanh đã chặn đường mình, nói: "Được rồi, hóng chuyện xong rồi, mọi người có thể giải tán rồi”.

"Ồ vâng…"

Mọi người lập tức tránh sang một bên, lui về hai phía, nhường chỗ cho Phụng Vĩ Lạc.

Phụng Vĩ Lạc cũng không khách sáo, gọi hai tên sai nha kia ra hiệu cho bọn họ dẫn đường, về chuyện cứu người này Phụng Vĩ Lạc không hề để tâm chút nào.

Phụng Vĩ Lạc sẽ không bao giờ thừa nhận.

Nàng cứu người chỉ vì nhất thời ngứa tay, về sau phát hiện thiếu niên này khác người nên mới thèm thuồng mỹ vị của thịt rắn.

Phụng gia nghèo quá, mấy ngày nay nàng chưa thấy món mặn nào.

Tối nay, có thể ăn một bữa ngon rồi...

Sau khi Phụng Vĩ Lạc rời đi, những người vây xem xung quanh mới hoàn hồn: "Vị cô nương này là ai vậy?"

"Hình như lúc nãy nghe nói họ Phụng, tên Phụng Vĩ Lạc”.

"Phụng Vĩ Lạc? Không phải chính là người đã đánh nhau ở cổng thành mấy ngày trước sao?"

"Đúng rồi, đúng rồi, ta nghe nói hình như nàng ta vốn là hoàng tử phi, kết quả vì chuyện đánh nhau nên đã không giữ được vị trí hoàng tử phi này...”

"Thật hay giả thế? Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Các người có biết Nghiêm công tử hay ức hiếp người khác ở kinh thành không? Nghe nói vì muốn dạy cho hắn một bài học nên Phụng tiểu thư mới đánh nhau với người ta ở cổng thành. Khi đó, Phụng tiểu thư một mình hạ gục hơn chục gã đại hán”.

"Thật không vậy, không phải lừa người đấy chứ?"

"Lừa người? Sao ta phải lừa ngươi? Thấy động tác giết rắn của Phụng tiểu thư chưa? Người ta không phải người thường đâu, người ta là con gái của Phụng tướng quân, lên được chiến trường, ra được phòng khách..."

"Có đạo lý!"

Kết quả là, một làn sóng tin đồn mới bắt đầu lan truyền khắp nơi.
Chương 18: Nhà xác

Không ai chú ý đến thiếu niên nằm trên mặt đất nữa, khi thiếu niên rời đi thì mọi người cũng không phát hiện ra, sự chú ý của mọi người đều lần lượt dồn hết vào Phụng tiểu thư trong lời đồn.

Mà Phụng tiểu thư trong lời đồn cũng đã quên mất những gì đã xảy ra phía sau, bởi vì nàng đã đến nhà xác...

Nếu không có người dẫn đường, Phụng Vĩ Lạc chắc chắn bản thân sẽ không bao giờ tìm thấy nơi này, cũng không ngờ dưới chân thiên tử lại có một nơi hoang liêu như vậy.

Sai nha dẫn đường phía trước vốn dĩ muốn nhắc nhở Phụng Vĩ Lạc đừng sợ hãi, bên trong không có nhiều thi thể lắm, chỉ có chừng hơn chục thi thể chưa kịp xác nhận mà thôi...

Nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy trên đường phố của Phụng Vĩ Lạc, thủ pháp giết rắn và lấy túi mật của chúng cực kỳ nhanh gọn, lời chưa kịp đã nói ra đã vội nuốt trở lại.

Hắn ta suy nghĩ một cách gian ác, có phải sắp được chứng kiến cảnh vị Phụng tiểu thư này xấu mặt rồi không.

“Phụng tiểu thư, chính là chỗ này”, hai tên sai nha chỉ vào một cái chòi nhỏ u ám trước mặt.

Trước cửa có bốn tên sai nha canh gác, sau khi kiểm tra danh tính, bọn họ đánh giá Phụng Vĩ Lạc từ trên xuống dưới, nửa khó hiểu nửa hoang mang sau đó mở cửa.

Phụng Vĩ Lạc cười lấy lệ, không nhiều lời.

Cạch một tiếng, cánh cửa được mở ra, một luồng khí xác chết thối rữa xông thẳng vào mặt nàng. Phụng Vĩ Lạc lập tức nín thở, theo thói quen muốn tìm khẩu trang, nhưng chợt nhớ ra...

Đây là thời cổ đại, nhà xác chắc hẳn không có thứ này.

Toàn là khí xác chết và khí độc! Ngửi nhiều rất có hại cho sức khỏe.

Phụng Vĩ Lạc do dự một lúc, một tia đắc ý lóe lên trong mắt của tên sai nha đứng phía sau.

Quả nhiên vẫn chỉ là nữ nhân mà thôi, đối mặt với xác chết không sợ mới lạ!

Cả hai bước tới trước, đắc ý nói: “Phụng tiểu thư, mời...”

Dáng vẻ đó, có phần phấn khích khi hóng chuyện.

Đôi mắt của Phụng Vĩ Lạc trở nên lạnh lẽo, hảo cảm đối với tên sai nha này giảm xuống con số không.

Tên này không có chút gì gọi là đồng cảm cả, đến đây nhận xác đều là người thân của người quá cố, nhìn bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác này, bảo tang quyến sao có thể chịu nổi.

Phụng Vĩ Lạc đáp lại bằng một giọng điệu khó chịu: “Đi thôi”.

Nhà xác rất lớn, cực rộng, bốn bề đều có hai cửa sổ, trên mái có một ô thông gió lớn, trông đơn giản nhưng rất cân đối.

Xét tổng thể mà nói, thiết kế của nhà xác này khá tốt, bất luận là hiệu quả ánh sáng hay thông gió đều rất tuyệt vời, độ ẩm trong phòng không quá nặng, khi bước vào nhà xác sẽ không có cảm giác u ám, cũng không ngửi thấy mùi thối rữa của xác chết.

Phụng Vĩ Lạc hài lòng gật đầu, người cổ đại thông minh hơn người hiện đại nhiều, từ cách xây dựng nhà xác này có thể nhìn ra được.

Không có công nghệ kỹ thuật cao, tận dụng triệt để môi trường tự nhiên mà còn có thể đảm bảo bên trong sạch sẽ, gọn gàng.

Bước vào nhà xác, nhìn thấy những hàng thi thể đằng xa, Phụng Vĩ Lạc thậm chí còn không nhíu mày lấy một cái.

Nàng không phải là một bông hoa được trồng trong nhà kính, nàng là một bác sĩ dã chiến đã trải qua khói lửa chiến tranh, từng chứng kiến những tình huống tồi tệ hơn thế này nhiều.

Những thi thể ngâm trong formalin, đủ loại hình thù kỳ quái, nàng thật sự không có gì lạ.

Hết cách, nàng có một vị sư huynh là pháp y. Những lúc rảnh rỗi đều bị sư huynh kéo đi giúp đỡ.

Thời gian Phụng Vĩ Lạc tiếp xúc với người bị thương và thi thể còn nhiều hơn với người bình thường.

Lặng lẽ cúi đầu ba lần theo hướng những thi thể được đặt, thể hiện sự tôn kính đối với người đã khuất. Không cần sai nha dẫn đường, Phụng Vĩ Lạc đã tìm thấy thi thể của nha hoàn theo hầu mình

Thi thể được che bằng vải trắng, chỉ lộ ra mu bàn tay, trên đó có vết bầm, còn có một vết thương nhỏ. Lúc này trắng bệch, trông vừa u ám vừa đáng sợ

Phụng Vĩ Lạc khẽ thở dài, cho dù nàng có oán giận vì sự phản bội của nha hoàn này như thế nào thì lúc này cũng hoàn toàn tiêu tan hết.

Người chết hết nợ!

Nàng tính toán với một người đã chết làm gì, tiểu nha hoàn này chỉ là bị lợi dụng mà thôi.

Những kẻ lợi dụng tiểu nha hoàn này mới đáng chết!

“Có di vật gì không?”, Phụng Vĩ Lạc hỏi sai nha bên cạnh.

Nàng đến nhận xác chính là muốn tìm một số manh mối từ trên người tiểu nha hoàn này.

"Không có, lúc nha hoàn này được người ta vớt lên, ừm...không một mảnh vải che thân”.

“Bị kẻ khác xâm phạm sao?”, sắc mặt của Phụng Vĩ Lạc thay đổi, đưa tay vén tấm vải trắng che thi thể lên.

Phù... Phụng Vĩ Lạc hít một hơi thật sâu, trên cơ thể không còn chỗ nào nguyên vẹn, trên người nàng ta đầy vết bầm tím, cùng với dấu tay của nam nhân rải rác khắp nơi, thân dưới càng không thể nhìn nổi, trước khi chết đã bị kẻ khác làm nhục.

Nhìn dấu vân tay trên người nàng ta ta có thể khẳng định không chỉ một người, lại nhìn khuôn mặt đó, mặc dù đã sưng lên như bánh bao nhưng vẫn có thể thấy được sự hoảng sợ và đau đớn trước khi chết của nàng ta.

Mắt trợn ngược lên, chết không nhắm mắt.

Cưỡng hiếp tập thể!

Quá ác độc.

Phụng Vĩ Lạc siết chặt tay, nhìn thi thể cực kỳ thê thảm của Uyển Âm.

Có phải đối phương đang cảnh báo nàng không?

Uyển Âm chính là kết cục của nàng?

Dùng cách này để cảnh báo nàng đừng đi quá xa.

Sai nha nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Phụng Vĩ Lạc, tưởng nàng đang sợ nên vội vàng hét lên: "Phụng tiểu thư? Phụng tiểu thư?"

Phụng Vĩ Lạc hoàn hồn, liên tục lắc đầu: "Ta không sao”.

Vừa dứt lời, nàng định đi ra ngoài, nhưng đúng lúc này, không biết là do bản thân quá bất cẩn hay là gì đó, chân của Phụng Vĩ Lạc bỗng nhiên mềm nhũn, cả người vậy mà lại ngã về phía thi thể bên cạnh Uyển Âm.

"A…"

Phụng Vĩ Lạc hét lên, cố gắng hết sức để giữ thăng bằng, nhưng đã quá muộn, nàng đã ngã xuống chỗ cái xác nằm bên cạnh!

“Rầm...” một tiếng, Phụng Vĩ Lạc ngã xuống đất, dưới người nàng là một thi thể nhỏ mềm mại.

"Hả? Có hơi ấm? Thi thể vẫn còn ấm?”, Phụng Vĩ Lạc nằm yên bất động, lỗ tai cẩn thận áp vào tim đối phương.

Rất yếu ớt, nhưng có nhịp tim đập.

Sắc mặt của Phụng Vĩ Lạc sáng lên, nàng biết người này nhất định chưa chết.

Phụng Vĩ Lạc đang chuẩn bị kích hoạt túi điều trị thông minh trên tay trái, muốn kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra với thi thể này thì cánh cửa nhà xác đột nhiên mở ra.
Chương 19: Cứu người

Một vị quý công tử cùng sai nha bước vào.

Vừa đến nơi đã nhìn thấy hai tay của Phụng Vĩ Lạc đang lượn lờ khắp “thi thể”, sắc mặt của vị quý công tử đang đi phía trước đột nhiên thay đổi, hắn ta lớn tiếng quát: "Kẻ nào, vậy mà lại dám khinh nhờn thi thể của đệ đệ ta, còn không mau bỏ tay ra!"

Nam tử lên tiếng là Tô Văn Thanh, đại thiếu gia của Tô gia, cũng chính là người thân của thi thể này.

Sai nha nghe thấy vậy thì lập tức hoàn hồn, định bước tới kéo Phụng Vĩ Lạc ra, nhưng Phụng Vĩ Lạc lại trừng mắt nhìn tên sai nha, lạnh lùng quát: "Cút, các ngươi muốn hại chết hắn sao?"

Sai nha lập tức dừng lại, tư thế đang lao về trước của Tô Văn Thanh cũng đóng băng, hắn ta run rẩy hỏi:

“Cô, cô nương, cô nói gì? Đệ đệ ta, đệ ấy...”

Tô Văn Thanh thực sự không dám tin những gì mình nghe được.

Chưa chết sao?

Thực sự chưa chết sao?

Tô Văn Thanh cũng được xem như là thiếu gia của đại gia tộc, đừng nói một nữ tử ăn mặc như Phụng Vĩ Lạc, ngay cả một người bạn chí cốt có thân phận ngang hàng với hắn ta cũng không dám nói chuyện với giọng điệu như vậy, nhưng hắn ta không biết tại sao.

Tô Văn Thanh đột ngột dừng lại, đứng sang một bên quan sát, lời nói của Phụng Vĩ Lạc có một loại sức mạnh thuyết phục kỳ lạ.

“Chưa chết, bây giờ tránh ra, đừng làm ảnh hưởng đến ta”, Phụng Vĩ Lạc không quay đầu lại, cẩn thận xem xét thi thể trước mặt.

Túi điều trị thông minh đưa ra kết luận là, có dị vật trong đường hô hấp và dấu hiệu sinh tồn rất yếu, cần tiến hành cấp cứu khẩn cấp.

Nếu đang ở thời hiện đại, lập tức phẫu thuật là được rồi, nhưng bây giờ...

Nàng cũng có thể thực hiện phẫu thuật này, nhưng liệu những người ở đây có để nàng làm không?

Khi ngỗ tác đứng bên cạnh nghe thấy lời này của Phụng Vĩ Lạc, sắc mặt cực kỳ khó coi, lớn tiếng quát: "Cô nương nhà nào đây, Tô tiểu công tử đã tắt thở rồi, có thể khẳng định là chết rồi”.

Lời nói của Phụng Vĩ Lạc đối với ngỗ tác giống như một loại khiêu khích, tất nhiên tên ngỗ tác này rất bất mãn!

Nghe ngỗ tác nói vậy, Tô Văn Thanh đột nhiên sực tỉnh, đúng vậy, sao hắn ta lại đi tin lời của cô nương này chứ, vội vàng hỏi tên sai nha bên cạnh.

Tên sai nha này thận trọng bước tới trước, cung kính đáp: "Tô công tử, vị này là Phụng Vĩ Lạc tiểu thư, đến đây để nhận xác, nha hoàn của Phụng tiểu thư đã xảy ra chuyện”.

“Phụng Vĩ Lạc, tiền Lạc Vương phi, Phụng Vĩ Lạc xuất hiện ở cổng thành trong ngày đại hôn với y phục bừa bộn, chém giết đến tận hoàng cung?”, nghe vậy, sắc mặt của Tô Văn Thanh lập tức trở nên khó coi.

Hắn ta thực sự bị ngu rồi, vậy mà lại đi tin lời của nữ tử này, cho rằng đệ đệ mình chưa chết.

Phụng Vĩ Lạc nghe thấy sự khinh thường thoáng qua trong giọng điệu của Tô Văn Thanh, nàng không khách sáo phản bác:

"Tô công tử phải không? Ta đúng là Phụng Vĩ Lạc không sai, nhưng có hai điểm ngươi nói sai rồi, thứ nhất ta không phải tiền Lạc Vương phi, thứ hai ta không hề chém giết vào tận hoàng cung”.

"Ta không quan tâm cô là ai, bây giờ lập tức cút ngay, tránh xa thi thể của đệ đệ ta chút, ta không muốn nhìn thấy nữ tử không trong trắng dơ bẩn chạm vào đệ đệ của ta!"

Tô Văn Thanh nghiến răng tiến lên trước, chuẩn bị kéo Phụng Vĩ Lạc ra.

Trong mắt hắn ta, một nữ tử không còn trong trắng rất dơ dáy bẩn thỉu, hắn ta sẽ không bao giờ cho phép nữ tử này động vào đệ đệ của mình.

Phụng Vĩ Lạc đang suy nghĩ về phương án điều trị khác ngoài phẫu thuật, nhất thời không chú ý đã bị Tô Văn Thanh kéo ra, cả người ngã nhào xuống đất.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Văn Thanh, vẻ mặt vừa tức giận vừa khinh thường, tức giận đến mức muốn giết người.

Người dơ bẩn? Cả nhà ngươi đều dơ bẩn!

Nàng không còn trong trắng thì liên quan gì đến người khác, nàng đâu phải nguồn truyền nhiễm.

Tô Văn Thanh có chút chột dạ khi bị Phụng Vĩ Lạc trừng mắt, hắn ta lớn tiếng quát: "Nhìn gì mà nhìn, còn không mau lôi người vứt ra ngoài, ai cho phép loại nữ tử dơ bẩn này đến gần đệ đệ ta thế”.

“Vâng, vâng”, tên sai nha bước lên, định kéo Phụng Vĩ Lạc ra.

Phụng Vĩ Lạc, một vị tiểu thư từng là con nhà quan không nơi nương tựa, so với công tử của Tô gia, tất nhiên là công tử Tô gia quan trọng hơn, đám sai nha tất nhiêu hiểu rõ những chuyện này, nếu không sao có thể tồn tại được.

Phía trên nhà xác, Tây Lăng Thiên Lỗi và nam tử hắc y ngân diện đều đang xem cảnh này.

Khóe miệng của Tây Tăng Thiên Lỗi nhếch lên một nụ cười chế giễu. Phụng Vĩ Lạc, thế giới này không phải cô muốn sống là có thể sống được đâu.

Có điều, có bổn quan bảo vệ cô, cô có thể sống rất tốt.

Về phần nam tử kia, sắc mặt hắn vô cảm, Phụng Vĩ Lạc thì liên quan gì đến hắn?

"Đừng chạm vào ta".

Phụng Vĩ Lạc lạnh lùng liếc nhìn tên sai nha đang đi về phía mình, trong khi tên sai nha đang sững sờ, nàng tự mình đứng dậy.

Sau đó phủi bụi đất trên người, không có một chút xấu hổ, bình tĩnh lùi lại một bước, nhìn Tô Văn Thanh: "Tô thiếu gia, cú đẩy này của ngươi ta nhớ kỹ rồi, bây giờ thì im lặng chút, ta nói rồi ta muốn cứu người".

Lập trường và nguyên tắc của một bác sĩ khiến nàng không thể trơ mắt nhìn như vậy được, rõ ràng còn sống nhưng lại bị ngỗ tác cho vào nhà xác.

Thấy chết mà không cứu cũng tương đương với tội giết người!

Nàng không làm được!

"Cô nói gì? Đệ đệ của ta chưa chết, cô thực sự có thể cứu đệ ấy?”, Tô Văn Thanh ngây người tại chỗ, nhìn đôi mắt trong veo của Phụng Vĩ Lạc, nhất thời không biết nên nói gì, đứng như trời trồng.

Nếu là bất kỳ vấn đề nào khác, Tô Văn Thanh sẽ không bao giờ tin lời của Phụng Vĩ Lạc, nhưng chuyện này...

Hắn ta không thể không tin.

Đệ đệ của hắn ta còn trẻ như vậy, tương lai tươi đẹp còn ở phía trước, nhưng lại chết oan.

Hắn ta vô cùng đau buồn, hận không thể băm xác kẻ thù thành trăm ngàn mảnh, tuỳ táng cho đệ đệ hắn ta.

Nhưng bây giờ thì sao?

Có người nói đệ đệ của hắn ta có thể cứu.

Như vậy bảo hắn ta sao dám nghi ngờ.

Ví dụ, hắn ta sắp chết rồi, đột nhiên có người cho hắn ta nửa cái bánh bao.

Trong trường hợp này, liệu hắn ta có thể từ chối không?

Hắn ta không thể.

Tô Văn Thanh như một người chết đuối bắt được khúc gỗ trôi dạt, hắn ta nhìn Phụng Vĩ Lạc với vẻ mặt đầy hy vọng, chờ đợi một điều kỳ diệu sẽ đến.

“Tô thiếu gia, đừng tin lời lời yêu nữ này, sao có thể chứ, sao có thể cứu tiểu công tử được, tiểu công tử đã chết rồi, chúng ta đều dám khẳng định, tiểu công tử đã tắt thở, trừ phi Phụng tiểu thư này chính là yêu quái".

Ngỗ tác hét lớn, hung hăng trừng mắt nhìn Phụng Vĩ Lạc.
Chương 20: Hồi sinh 'thi thể'

Phụng Vĩ Lạc nhìn tay Ngỗ tác thấp bé hèn mọn đó, khinh miệt nói: "Còn thở không hay là thở rất yếu, ngươi chắc chắn tim hắn không còn đập nữa chứ? Hắn đã nằm ở đây bao lâu rồi? Quá bốn canh giờ chưa?

Đã chết bốn canh giờ mà thi thể vẫn còn hồng hào và ấm vậy sao?

Đã chết bốn canh giờ rồi mà thi thể vẫn chưa cứng lại ư?

Ngươi thật sự có thể khẳng định hắn đã chết chứ không phải là ngươi chẩn đoán sai chứ?

Thân là Ngỗ tác, ngay đến người chết với người sống ngươi cũng không phân biệt được thì ngươi có tư cách gì để kêu la ở đây, tên tội phạm giết người như ngươi mau cút đi cho ta!"

Phụng Vĩ Lạc bùng nổ chỉ thẳng về phía cửa ra vào, khí thế đó tuyệt đối không phải là thứ mà tiểu thư quan gia yếu ớt có được.

"Tội phạm giết người? Ngươi ngươi ngươi...", tay Ngỗ tác đó chỉ vào Phụng Vĩ Lạc, không ngừng run rẩy, bộ dạng chịu đả kích.

Trước một loạt câu hỏi của Phụng Vĩ Lạc, hắn ta mãi không biết trả lời thế nào.

Phụng Vĩ Lạc chẳng thèm để ý đến hắn ta, hừ một tiếng rồi quay người nhìn về phía cỗ 'thi thể'.

Tay Ngỗ tác đó không cam tâm, muốn tiến tới nhưng Tô Văn Thanh đã bình tĩnh lại, ra hiệu cho người bên cạnh ngăn tay Ngỗ tác đó lại.

Tô Văn Thanh nhìn Phụng Vĩ Lạc bình tĩnh mà nghiêm túc, trong lòng kinh ngạc, nhìn thế nào cũng cảm giác Phụng Vĩ Lạc này không tầm thường. So với người có dung mạo tuyệt diễm hơn nàng lại có sức hấp dẫn hơn, là một khí tức thần kỳ không nói ra được bằng lời.

Kiềm chế sự ngờ vực trong lòng, Tô Văn Thanh hỏi: "Phụng tiểu thư, cô chắc chắn đệ đệ ta chưa chết, thật sự nắm chắc cứu được đệ đệ ta ư, ngộ ngỡ cô không cứu sống được thì sao? Cô lấy gì để bồi thường?"

"Bồi thường? Các ngươi không phải đều cho rằng hắn đã chết rồi sao, ta không cứu sống được thì cũng vậy mà thôi", Phụng Vĩ Lạc không quay đầu lại, nhưng Tô Văn Thanh có thể hiểu rõ vẻ trào phúng trên gương mặt Phụng Vĩ Lạc khi nói ra những lời này.

Tô Văn Thanh là ai?

Đại công tử Tô gia, đệ nhất nhân nghiệp quan, người giàu nhất hoàng thành, phóng mắt nhìn khắp Đông Lăng cũng là nhân vật số một, thấy Phụng Vĩ Lạc ngạo mạn như vậy, ngạo khí của quý công tử cũng tới rồi, ngữ khí không được thoải mái nói: "Phụng Vĩ Lạc, hôm nay nếu như cô không cứu được đệ đệ ta, ta sẽ giết chết cô, bồi táng cùng đệ đệ của ta..."

Hắn ta chán ghét nữ tử không còn trong trắng này đụng chạm lên đệ đệ mình, nhưng nếu như có thể cứu sống được đệ đệ thì không còn để ý nữa.

"Giết ta?", lửa giận trong lòng Phụng Vĩ Lạc lập tức bốc lên, xoay người lại, hai mắt nheo lại quan sát Tô Văn Thanh.

Nhìn thấy vẻ khinh thường và chán ghét trong mắt Tô Văn Thanh, Phụng Vĩ Lạc đột nhiên mỉm cười.

Phụng Vĩ Lạc giữ lại những lời định nói, rất ôn hòa nói: "Được, nếu như ta không cứu sống được đệ đệ của ngươi, ta lấy mạng ta ra để bồi táng với đệ đệ ngươi. Nếu như ta cứu sống được đệ đệ ngươi, vậy thì phiền Tô công tử quỳ xuống xin lỗi ta".

Mặc dù Phụng Vĩ Lạc tức giận nhưng không mất lí trí, nàng hiểu rằng người trên thế gian này sẽ không tin một nữ nhân yếu đuối như nàng có thể cứu người, nhất là cỗ 'thi thể' trước mặt đây còn do Ngỗ tác đã chứng minh chết rồi.

Đây không phải là thế giới mà nàng quen thuộc, ở thế giới này không có ai tin một nữ nhân lại biết y thuật.

Mặc dù trong lòng không vui nhưng Phụng Vĩ Lạc cũng không để cảm xúc này quấy rầy mình quá lâu, hít một hơi rồi kiếm chế những cảm xúc lộn xộn này xuống.

Thân làm bác sĩ, bĩnh tĩnh là điều bắt buộc, ngay đến bình tĩnh cũng không làm được thì làm sao có thể khám chữa bệnh, làm sao có thể kê đơn thuốc, làm sao có thể phẫu thuật.

"Được!", Tô Văn Thanh gật đầu.

Trên nóc nhà, Đông Lăng Thiên Lỗi và nam nhân áo đen cùng lúc ngẩn ra.

Phụng Vĩ Lạc, ngươi lấy đâu ra tự tin vậy? Quan trọng nhất là ngươi lấy đâu ra bản lĩnh có thể hồi sinh một 'thi thể'?

Chúng ta ngược lại phải xem xem, ngươi bất phàm cỡ nào.

Giây phút này, hai người trên nóc nhà đều đã quên mất mục đích ban đầu mình tới đây, ánh mắt của hai người không hẹn mà cùng hướng về phía Phụng Vĩ Lạc.

Chờ đợi kỳ tích xảy ra.

Cả nhà xác nháy mắt trở nên yên lặng, những người có mặt ở đó đều cẩn thận hít thở, nhìn Phụng Vĩ Lạc không chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ điều gì.

Phụng Vĩ Lạc lúc này như biến thành một người khác, bình tĩnh, chuyên nghiệp, uy nghiêm, trên người toát ra một cỗ mị lực không nói thành lời, khiến người ta không thể di dời ánh mắt.

Đầu óc Tô Văn Thanh trở nên mơ hồ trong nháy mắt.

Lạc Vương bỏ lỡ người phụ nữ như vậy có lẽ là tiếc nuối lớn nhất hiện tại của Lạc Vương nhỉ.

Phụng Vĩ Lạc căn bản không phát hiện ra sự thay đổi của bầu không khí trong nhà xác, khi nàng chuẩn bị cứu người, nàng chính là một vị bác sĩ chuyên nghiệp, bất luận ở trong hoàn cảnh nào, bất luận điều kiện thiếu thốn ra sao, nàng đều phải xứng đáng với sự chuyên nghiệp của mình.

Hít sâu một hơi, điều tiết lại trái tim đập loạn bất an của mình, Phụng Vĩ Lạc nói với bản thân, cho dù có đổi sang thân thể khác thì Phụng Vĩ Lạc vẫn là Phụng Vĩ Lạc, là nữ quân y tiếng tăm lẫy lừng đó...

Phụng Vĩ Lạc cúi người nhìn xuống, phủ đôi môi lên trên 'thi thể'.

Túi chữa bệnh thông minh đã chắc chắn trong cổ họng người thiếu niên này có dị vật. Nếu như điều kiện cho phép thì nàng hoàn toàn có thể trực tiếp làm một cuộc tiểu phẫu lấy dị vật đó ra.

Nhưng Phụng Vĩ Lạc biết, quý công tử tên là Tô Văn Thanh sau lưng đó tuyệt đối sẽ không cho phép nàng làm như vậy.

Còn việc nàng có thể làm chính là dùng hô hấp thủ công thử xem có thể lấy dị vật trong cổ họng người thiếu niên đó ra hay không.

Đương nhiên nếu như không thể lấy ra thì phẫu thuật là điều bắt buộc.

"Cô đang làm gì vậy?", Tô Văn Thanh nuốt nước bọt cái ực, chỉ ngón trỏ về phía Phụng Vĩ Lạc, run rẩy như cây liễu trước gió.

Mặc dù 'thi thể' đó là em trai ruột của hắn ta, hắn ta cũng chưa từng gần gũi như vậy.

Đó là người chết đấy!

Phụng Vĩ Lạc không để ý đến Tô Văn Thanh, chỉ không ngừng lặp lại hành động này.

Nàng phải hết sức cẩn thận, đề phòng việc lấy được dị vật trong cổ họng của thiếu niên này ra thì nàng cũng sẽ nuốt phải, thế chẳng phải là đen đủi sao?

Đương nhiên, Phụng Vĩ Lạc biết cho dù nàng có nuốt xuống thì có lẽ cũng không chết, nhưng nàng cần chứng minh, chứng minh rằng thiếu niên này thật sự chưa chết.

Lang băm và Ngỗ tác vô dụng thật sự sẽ hại chết người.

Phụng Vĩ Lạc không ngừng lặp lại hành động giống nhau, nhưng... nửa ngày rồi vẫn không có chút thu hoạch nào.

Trán rướm mồ hôi, Tô Văn Thanh, Ngỗ tác, quan sai, còn cả người trên nóc nhà đều nhìn Phụng Vĩ Lạc, căng thẳng tới nỗi quên cả hô hấp.

Bản thân bọn họ cũng không biết mình hy vọng Phụng Vĩ Lạc cứu sống người, chứng minh Phụng Vĩ Lạc là đúng.

Hay là hy vọng Phụng Vĩ Lạc thất bại, chứng minh nàng chỉ là một kẻ lừa đảo nữa...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom