• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Nghịch Thiên Vương Phi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 21-25

Chương 21: Hồi sinh 'thi thể' 2

Lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác nhưng không có bất cứ dấu hiệu nào.

Phụng Vĩ Lạc đã muốn từ bỏ cách ngu ngốc nhất này, trực tiếp tiến hành gây mê rồi cầm dao phẫu thuật mở cổ họng, lấy dị vật ra.

Phụng Vĩ Lạc biết rõ dấu hiệu sinh tồn của người thiếu niên này đã càng lúc càng yếu, nếu như không thể kịp thời lấy dị vật ra thì bắt buộc phải nhanh chóng phẫu thuật, bằng không thật sự sẽ trở thành người chết.

Nên đưa ra phẫu thuật hay là tiếp tục kiên trì đây?

Hai suy nghĩ không ngừng đảo quanh trong đầu Phụng Vĩ Lạc, Phụng Vĩ Lạc vừa lặp lại động tác lúc trước, vừa suy nghĩ xem nên làm thế nào để thuyết phục Tô Văn Thanh.

Nhưng khi nàng chuẩn bị nói chuyện phẫu thuật với Tô Văn Thanh thì trong đầu nàng lóe lên ánh mắt khinh bỉ đó của Đông Lăng Tử Lạc, còn cả bóng dáng không dám tiếp cận, nhanh chóng rời đi sau khi ném y phục cho nàng rồi coi nàng như vi khuẩn của Cửu hoàng thúc, Đông Lăng Cửu.

Phụng Vĩ Lạc kiềm chế suy nghĩ này xuống, tiếp tục lặp lại động tác hô hấp nhân tạo, chỉ có điều lực đạo không còn lớn bằng lúc trước nữa...

Một ấn!

Hai ấn!

Ba ấn!

Mặt Phụng Vĩ Lạc đã trở nên đỏ ừng bất thường, phía sau truyền tới tiếng thút thít thất vọng của quan sai.

Mà cùng lúc này, Đông Lăng Thiên Lỗi trên nóc nhà cũng thất vọng lắc đầu, nhún vai tức giận, thân hình nhảy lên một cái rồi biến mất.

Hắn ta rất bận, không rảnh để đứng đây xem nữ nhân này.

Phụng Vĩ Lạc chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi.

Vốn dĩ cho rằng cô là một người thú vị, còn muốn cưới cô về làm trắc phi, không ngờ lại chỉ có chút trình độ như vậy, đúng là lãng phí thời gian của ta.

Đông Lăng Thiên Lỗi rời đi, nam nhân áo đen phía sau hắn ta đương nhiên cũng không ở lại nữa, hai người một trước một sau bỏ đi.

Nhưng bọn họ đã bỏ lỡ!

"Phụt..." một tiếng, Phụng Vĩ Lạc cuối cùng cũng lấy ra một viên trân châu màu trắng từ trong miệng cỗ 'thi thể' đó, nhổ xuống bên cạnh chân Tô Văn Thanh.

"Đây là...", Tô Văn Thanh nhìn viên trân châu bên cạnh chân, nhất thời không dám tin vào mắt mình.

Phụng Vĩ Lạc lúc này mặt không cảm xúc giải thích nói: "Viên trân châu này ngươi tự giữ đi, là thứ gì ta cũng không biết nhưng có thể khẳng định viên trân châu này mắc trong cổ họng của đệ đệ ngươi, khiến hắn ta từ từ tắc thở mà chết, có điều bên ngoài nhìn có vẻ như đã chết rồi".

Phụng Vĩ Lạc nhìn gương mặt bình thản của thiếu niên này mà rất không hiểu,

Bình thường người bị tắc thở mà chết thì biểu cảm trên gương mặt phải trông rất xấu xí, rất dữ tợn nhưng người thiếu niên này lại không như vậy.

Có thể thấy viên trân châu đó thật sự không phải là phàm vật

Có điều, những thứ này không liên quan đến nàng.

Hào môn đại viện có rất nhiều thủ đoạn giết người, nàng chỉ quan tâm việc cứu người chứ không can dự vào những chuyện này.

Sau khi lấy ra viên trân châu, Phụng Vĩ Lạc một giây cũng không dừng tay, tiếp tục động tác cấp cứu.

Lần này là thực hiện hô hấp nhân tạo thật sự cho người thiếu nhiên, thiếu niên thở đã rất yếu, nếu như không cấp cứu kịp thời thì lấy được viên trân châu đó ra cũng chỉ công cốc.

"Phụng Vĩ... Phụng tiểu thư, đệ đệ của ta...", Tô Văn Thanh lấy lại tinh thần, nhìn bóng lưng của Phụng Vĩ Lạc, nhỏ giọng hỏi.

Lúc này, Phụng Vĩ Lạc chính là toàn bộ hy vọng của hắn ta.

Lúc nhìn thấy viên trân châu này được lấy ra, hắn ta tin rằng Phụng Vĩ Lạc có năng lực cứu sống đệ đệ của mình.

Phụng Vĩ Lạc hiểu sự lo lắng sốt ruột của người nhà bệnh nhân, vẫn quay lưng nói với Tô Văn Thanh: "Nhiệt độ cơ thể, mạch đập, hô hấp, huyết áp của bệnh nhân đều thấp hơn bình thường, ta sẽ dốc hết sức, ngươi hãy giữ yên lặng".

Nói xong, Phụng Vĩ Lạc lại tiếp tục chìm vào việc cứu người, coi toàn bộ người phía sau như không khí, chỉ chuyên tâm tới đến tình trạng của người bệnh.

Nhưng đối phương bị ngạt thở quá lâu, mặc dù vẫn còn dấu hiệu sống nhưng cực kỳ yếu ớt, những biện pháp cấp cứu mà Phụng Vĩ Lạc sử dụng đều không có chút hiệu quả nào, thiếu niên vẫn nằm yên bất động ở đó.

Phụng Vĩ Lạc nghe nhịp tim đập càng lúc càng yếu của thiếu nhiên đã có ý định từ bỏ.

Nàng có thể khẳng định đối phương không hề trúng độc mà là nàng đã bó tay.

Túi trị bệnh của nàng có thể chẩn đoán bệnh tình của đối phương, cũng có dụng cụ phẫu thuật liên quan nhưng cũng giới hạn dao phẫu thuật, những thứ như băng vải, máy hồi sức tim phổi thì không thể trang bị được, còn thứ mà thiếu niên này cần lúc này là chính là máy hồi sức tim phổi.

Phụng Vĩ Lạc bất lực buông tay, quay người nhìn về phía Tô Văn Thanh, đang định lên tiếng thì lại nhìn thấy ánh mắt vừa mong đợi vừa tuyệt vọng đó của Tô Văn Thanh, đôi mắt sáng như đang phủ đầy sương mù, tiếng cầu cứu im lặng cực kỳ rõ ràng.

Không đợi cho Phụng Vĩ Lạc lên tiếng, Tô Văn Thanh đã nói trước: "Phụng tiểu thư, cầu xin cô cứu đệ đệ ta, nếu như cô muốn ta quỳ xuống ta sẽ lập tức quỳ, quỳ xuống xin lỗi cô, cầu xin cô hãy cứu lấy nó, nó là người thân duy nhất của ta".

Tô Văn Thanh sắp sửa quỳ xuống, Phụng Vĩ Lạc vội vàng đưa tay ra ngăn cản Tô Văn Thanh: "Tô công tử, ngươi đừng làm vậy, ta có thể hiểu tâm trạng của ngươi, ta sẽ dốc hết khả năng để cứu lệnh đệ".

Nàng đã gặp rất nhiều người nhà bệnh nhân giống như Tô Văn Thanh thế này.

Trước khi chưa tới chiến trường, nàng làm việc trong bệnh viện quân đội, có thể vào bệnh viện quân đội thì ai ai cũng quyền cao chức trọng, rất luyến tiếc sinh mạng. Người nhà bệnh nhân lại càng kiêu căng không ai bì nổi. Không hề tin tưởng nữ quân y trẻ tuổi như nàng, đa số đều lấy nàng ra làm lá chắn.

Bác sĩ đại bộ phận trong mắt mọi người đều phải lớn tuổi một chút mới đáng tin.

Dù sao nghề này rất quan trọng thực hành và kinh nghiệm, mà chỉ có tuổi tác mới có thể tích lũy được thực tiễn và kinh nghiệm. Dù là trình độ phẫu thuật cũng vì tuổi tác mà vẫn luôn không được trọng dụng, cho đến khi tự mình xin tới tiền tuyến nàng mới có cơ hội sờ vào dao phẫu thuật.

Tô Văn Thanh cố chấp quỳ xuống, Phụng Vĩ Lạc khăng khăng không cho hắn ta quỳ.

Kiếp trước đã không ít lần giao tiếp với quan nhị đại, Phụng Vĩ Lạc biết rõ thể diện của những người này quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Hôm nay Tô Văn Thanh quỳ xuống ở đây thì nếu như nàng cứu được đệ đệ của hắn ta thì sau này cũng không thiếu quả ngọt.

Phụng Vĩ Lạc âm thầm dùng lực đỡ Tô Văn Thanh lên, đứng ở lập trường của một bác sĩ, Phụng Vĩ Lạc rất chân thành nói: "Tô công tử, quỳ hay không quỳ chỉ là nói đùa thôi, là Vĩ Lạc sợ Tô công tử không tin Vĩ Lạc, nếu như Tô công tử tin tưởng Vĩ Lạc thì Tô công tử cũng không cần phải để ý đến những lời nói đùa trước đó".
Chương 22: Hồi sinh 'thi thể' 3

"Mong Tô công tử yên tâm, ta sẽ dốc hết sức mình để cứu đệ đệ ngươi. Có thể gặp ở đây cũng coi như là duyên phận của hắn đi".

Phụng Vĩ Lạc nửa phần an ủi nửa phần là tự giễu nói.

Những lời muốn nói với Tô Văn Thanh hãy bỏ cuộc thì đến cửa miệng lại trở nên như vậy.

Chuyện đã đến nước này rồi vậy chỉ có thể thử xem cách ngốc nghếch nhất đó xem có tác dụng hay không, nếu như không có thì nàng sẽ lấy mạng của mình ra để bồi thường cho Tô Văn Thanh là được.

Tô Văn Thanh thuận thế đứng lên, nắm chặt lấy hai bàn tay của Phụng Vĩ Lạc: "Phụng tiểu thư, xin cô nhất định hãy cứu lấy đệ đệ ta, chỉ cần cứu được đệ đệ ta thì chính là ân nhân của Tô gia ta..."

"Yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức", Phụng Vĩ Lạc lặng lẽ rút tay của mình lại.

Không phải vì nam nữ giữ khoảng cách mà là nàng thân là bác sĩ ngoại khoa, hai tay của nàng còn quý giá hơn cả hai bàn tay của nghệ sĩ dương cầm, không được phép có bất cứ tổn thương nào.

Đối với người mà nàng không tin tưởng, nàng sẽ không đưa hai bàn tay của mình cho đối phương.

Phụng Vĩ Lạc nhìn cỗ 'thi thể' nằm yên bất động ở đó, biết hôm nay bất luận thế nào cũng phải cứu sống người này, bằng không thì nàng sẽ phiền phức to.

Haiz, tính cách của nàng ở thời đại này có lẽ về sau sẽ càng rước nhiều phiền phức hơn.

Nhưng hết cách rồi!

Cho dù biết rõ là phiền phức, nàng vẫn phải cắn răng dây vào.

Là một bác sĩ, nàng thực sự không thể thấy chết không cứu, càng không cách nào đứng trơ mắt ra nhìn người rõ ràng có cách để cứu sống lại chết ngay trước mặt mình.

Bác sĩ không làm được thì thật sự chẳng có gì khác biệt với một vài lang băm nào đó.

Bất kể người khác nghĩ thế nào, ít nhất Phụng Vĩ Lạc nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nàng quý trọng tính mạng của mình, cũng quý trọng tính mạng của người khác.

Hít sâu một hơi, quẳng đi những gánh nặng hỗn loạn trong lòng.

Nàng là bác sĩ, nàng bắt buộc phải nỗ lực lớn nhất để cứu người, bất cứ ai đều có thể từ bỏ bệnh nhân, chỉ có duy nhất bác sĩ là không thể từ bỏ bệnh nhân.

Hơi thở yếu ớt, tim đã ngừng đập, không có máy hồi sức tim phổi vậy thì chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất.

Mặc dù cách này không hiệu quả lắm, cái mạng của nàng cũng khó giữ được nhưng đây cũng là việc bất đắc dĩ.

Phụng Vĩ Lạc vươn tay ra ấn vào nơi ngực trái của 'thi thể', sau khi xác định đúng vị trí thì giơ tay lên đánh mạnh xuống một kích.

Tư thế đó tuyệt đối không phải là cứu người.

Ít nhất trong mắt Tô Văn Thanh là vậy.

"Thuỵch..." một tiếng vang lên, 'thi thể' trước mặt Phụng Vĩ Lạc lập tức bắn lên rồi nặng nề rơi xuống.

Hai mắt Tô Văn Thanh lồi ra.

Thuỵch thuỵch thuỵch mấy tiếng nặng nề không ngừng vang lên, 'thi thể' đó cũng không ngừng bắn lên, bộ dạng đó làm gì có chút nào là cứu người, đó rõ ràng là đang bạo hành, bạo hành một cỗ thi thể.

Quan sai phía sau thường xuyên lau mồ hôi chảy ra trên trán.

Phụng tiểu thư này không phải cho rằng đánh cho cỗ 'thi thể' này đau đớn thì có thể khiến 'thi thể' hồi sinh đó chứ?

Quan sai cười nhạo, chút bội phục ít ỏi còn sót lại đã hoàn toàn biến mất dưới phương pháp kỳ quặc này của Phụng Vĩ Lạc.

Nữ nhân vẫn là nữ nhân, bọn họ chỉ có thể ở nhà thêu thùa thôi chứ đừng hy vọng quá lớn ở họ.

Nói cái gì mà chưa chết chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.

Giờ thì đã lộ nguyên hình rồi.

Quan sai khinh miệt chế giễu, trong lòng thầm nghĩ, sau khi về nhà sẽ kể lại chuyện cười về Phụng tiểu thư này cho nương tử ở nhà nghe để họ biết yên phận chút.

Tô Văn Thanh không chỉ một lần muốn tiến tới đẩy Phụng Vĩ Lạc ra, nhưng không lần nào làm được, hắn ta luôn cảm thấy khi Phụng Vĩ Lạc thực hiện đồng tác này rất thiêng liêng và nghiêm túc!

Mỗi lần Phụng Vĩ Lạc đánh xuống đều dùng hết lực đạo của mình, Tô Văn Thanh đứng đằng sau nhìn động tác của Phụng Vĩ Lạc vô cùng lưu loát mạnh mẽ.

Nhưng nếu như Tô Văn Thanh đứng đối diện với Phụng Vĩ Lạc thì sẽ còn phát hiện ra Phụng Vĩ Lạc lúc này đang thở hồng hộc...

Có điều, đôi mắt đó lại sáng ngời dị thường, bởi vì nàng đã có thể cảm nhận được nhịp tim của 'thi thể' đã khôi phục lại, có lẽ chỉ cần một cú đánh nữa là được!

"Thuỵch..."

Cú đánh này Phụng Vĩ Lạc đã dùng hết sức bình sinh của mình, mà sau một cú đánh này, 'thi thể' không những bật lên mà còn ho lên nữa.

"Khụ khụ..."

Một tiếng rất nhỏ nhưng mọi người trong nhà xác đều nghe thấy rất rõ ràng, bọn họ có thể khẳng định bản thân không nghe nhầm, Tô Văn Thanh lại càng không màng đến phong thái của quý công tử mà đẩy phắt Phụng Vĩ Lạc ra để tiến tới...

"Văn Hàng, Văn Hàng...", hắn ta ôm lấy người thiếu niên, hai hàng nước mắt rơi xuống.

Ánh mắt Tô Văn Thanh mờ đục.

Sống rồi, đệ đệ của hắn ta đã sống lại rồi, thật sự sống lại rồi!

Tất cả đại phu đều cho rằng Tô Văn Hàng đã chết, thậm chí hắn còn mời cả Ngỗ tác tốt nhất tới, muốn điều tra nguyên nhân cái chết bất ngờ của Tô Văn Hàng.

Hắn ta không tin, Văn Hàng trước giờ vẫn luôn khỏe mạnh lại đột nhiên chết như vậy.

Trong đó nhất định có vấn đề!

Bất chấp sự phản đối của người nhà, cố chấp mời Ngỗ tác khám nghiệm tử thi, không ngờ hành động này lại có thể cứu Văn Hàng một mạng.

"Khụ khụ...", hai hàng lông mi của thiếu niên chớp chớp, đôi mắt yếu ớt mở ra, gương mặt vỗn dĩ hồng hào thì lúc này có vài phần nhợt nhạt, ánh mắt mơ hồ vô thần:

"Đại ca..."

"Văn Hàng, đệ chưa chết, đệ thật sự chưa chết...", Tô Văn Thanh nắm chặt tay của thiếu niên, vẻ mặt kích động,

"Khụ khụ, đại ca, bỏ... bỏ tay đệ ra..."

Bị Tô Văn Thanh đẩy, Phụng Vĩ Lạc loạng choạng lùi về sau vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững, mệt đến thở không ra hơi, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Văn Thanh ôm chặt lấy đệ đệ, giọng nói bất giác nhẹ xuống ba phần: "Ôm chặt như vậy, ngươi muốn hắn ta lần nữa tắc thở mà chết à? Còn không mau đưa hắn đi tìm đại phu, để đại phu kiểm tra lại lần nữa xem hắn còn vết thương nào khác nữa không".

Tô Văn Thanh lập tức buông thiếu niên ra, vẻ mặt không hiểu hỏi: "Phụng tiểu thư, cô không phải là đại phu sao?"

"Ta không phải... đưa hắn đi tìm đại phu đi, có chuyện gì ta không chịu trách nhiệm nữa".

Phụng Vĩ Lạc thờ ơ nói, chút kỹ thuật tây y đó của nàng trong mắt các vị trung y uyên bác thì căn bản chẳng là gì.

Phẫu thuật, cấp cứu gì đó còn được, điều trị tận gốc thì nàng không làm được.

"A..."

Có thể khiến người ta chết đi sống lại còn không phải là đại phu thì thế nào mới được gọi là đại phu?

"Nhanh lên, cơ thể của hắn rất yếu rồi".
Chương 23: Gặp công chúa ngươi dám không quỳ?

Phụng Vĩ Lạc lạnh lùng trừng mắt nhìn, dáng vẻ đó tương đối uy nghiêm, Tô Văn Thanh vội vàng gật đầu, ôm theo thiếu niên đi ra ngoài, bước chân vững vàng có lực giống như một trận gió biến mất khỏi nhà xác…

Sau khi Tô Văn Thanh rời khỏi, sai nha cùng người khám nghiệm tử thi mà hắn đưa tới đương nhiên cũng nối gót đi theo, nhà xác cũng yên tĩnh trở lại, hai sai nha dẫn Phụng Vĩ Lạc tới lập tức bước tới với vẻ mặt cung kính cùng nịnh nọt:

“Phụng tiểu thư?”

Phụng Vĩ Lạc mệt mỏi đáp một tiếng, ánh mắt lại rơi xuống thi thể của nha hoàn đang đặt bên cạnh, nàng sờ túi mò ra chín lượng bạc còn lại đưa cho sai nha:

“Ta chỉ còn từng này thôi, giúp ta mua một chiếc quan tài mai táng cho nàng ấy, không đủ thì ghi nợ cho ta”.

Phụng Vĩ Lạc nói ra sự túng quẫn của bản thân với gương mặt thản nhiên, chẳng hề xấu hổ.

Không có tiền không phải là điều đáng hổ thẹn, điều đáng hổ thẹn chính là không nỗ lực kiếm tiền.

Nói thế nào thì nàng cũng có tay nghề, muốn kiếm tiền hẳn là không khó.

Chút năng lực này của nàng không thể tranh bát cơm với đại phu nhưng đối với vết thương do dao, mũi tên gì đó vẫn có năng lực và trí tuệ để trợ giúp nên không khó khăn gì.

Kiếm tiền chỉ là vấn đề cơ hội.

“Đủ rồi, đủ rồi, Phụng tiểu thư yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chôn cất nàng ta đàng hoàng”, hai tên sai nha cũng là người thông minh, thấy Phụng Vĩ Lạc hôm nay lộ ra kỹ năng cũng biết được nàng không đơn giản, với kỹ thuật này của nàng cũng không cần phải lo nghĩ việc thiếu tiền, hơn nữa ai mà không có lúc rơi vào cảnh khốn khó, người không thể đắc tội tới nhất chính là đại phu.

“Nếu đã như vậy, ta đi trước đây… nếu không đủ thì đến Phụng phủ tìm ta”.

Phụng Vĩ Lạc kéo lê cơ thể kiệt sức đi ra ngoài.

Khi bước ra khỏi cửa, mặt trời đã xuống núi, nàng bất giác đã dành phần lớn thời gian trong ngày ở nhà xác này.

Ánh sáng mặt trời buổi xế chiều chiếu lên cơ thể, phủi đi hơi ẩm ướt của nhà xác, Phụng Vĩ Lạc hơi hơi nheo mắt, hưởng thụ sự gột rửa của ánh mặt trời, kéo thân thể vừa đói vừa khát đi về phía Phụng phủ.

Khi nàng đến, một đường đều không người chú ý tới, lúc trở về lại hết sức khiêm tốn, Phụng Vĩ Lạc đi giữa đám đông cũng không có ai phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

Sau khi băng qua ba con phố đến được phố Đông của hoàng thành Phụng Vĩ Lạc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đi hết con phố này là tới Phụng phủ rồi.

Nhìn dòng người nói cười rôm rả ở hai bên đường, nhìn gương mặt treo đầy nụ cười thỏa mãn của những người bán hàng rong và người đi đường, Phụng Vĩ Lạc vô thức thả chậm bước chân.

Việc cứu sống một người khiến tâm trạng của nàng không tệ, trong lòng cũng nhen nhóm kỳ vọng đối với cuộc sống tương lai của mình.

Nàng vừa dạo bước vừa thầm tính toán, cuộc sống tiếp theo phải sắp xếp thế nào.

Lương thực tại Phụng phủ không còn nhiều nữa, tiền bạc cũng cạn kiệt, không lẽ phải đem những bộ quần áo mà Phụng Vĩ Lạc thêu được trước kia bán đi?

Không đúng không đúng, nàng nhớ trong Phụng phủ còn có một chiếc đàn, hay là bán nó đi, dẫu sao cũng đổi được một ít tiền.

Khi Phụng Vĩ Lạc còn đang mải mê trong dòng suy nghĩ thì một chiếc xe ngựa đã cấp tốc lao nhanh từ phía trước tới, hai bên xe ngựa là thị vệ chạy nhanh theo.

“Cha cha cha…. tránh ra, tránh ra, còn không mau nhường đường, thấy xe ngựa của An Bình công chúa, kẻ không phận sự mau tránh ra!”

Đụng chết không chịu trách nhiệm!

Từ xa đã nghe thấy tiếng gào to của phu xe, roi ngựa trong tay hắn vung vẩy tung bay, gấp gáp lao tới, chiếc xe ngựa đó như hổ ăn thịt người, lăn bánh tới đâu người người đều vội né tránh đến đó.

Thị vệ bảo vệ hai bên xe ngựa từng người cũng đều mang dáng vẻ kiêu ngạo phách lối, dùng lỗ mũi nhìn người.

Thật là ngạo mạn mà! Oai phong mà!

Quả nhiên đầu thai là một kỹ thuật.

Đều là phụ nữ nhưng nhìn người ta sống tới tiêu sái thoải mái xem.

Lại nhìn bản thân nàng, cuộc sống thật ngột ngạt.

Phụng Vĩ Lạc đưa mắt nhìn theo từ xa, chỉ lắc đầu ngoan ngoãn đứng nép sang một bên.

Ở quốc gia này bất cứ lúc nào cũng không thiếu đám quần là áo lượt hoành hành ngang ngược, từng kẻ đều tự cho mình là vua, có một phụ thân có quyền có thế liền có thể vểnh mặt đi ngang, coi mạng người như cỏ rác, tùy tiện giẫm đạp lên.

Đừng trách nàng luôn miệng nhắc tới vấn đề mạng người, với tư cách là một bác sĩ, đây là bệnh nghề nghiệp của nàng.

Thứ thiêng liêng nhất trong lòng nàng chính là mạng người, những kẻ nàng gặp phải đều một mực không coi mạng sống ra gì.

Xe ngựa xé gió lao vụt qua Phụng Vĩ Lạc mà đi, Phụng Vĩ Lạc không nhìn tới những người ngồi trên xe, nhưng người bên trong lại nhìn thấy nàng.

“Dừng xe, dừng xe…”, trong xe ngựa vọng ra tiếng quát yêu kiều của một cô gái, phu xe tuy rằng kiêu căng nhưng lại không dám có nửa điểm thô lỗ với chủ nhân đang ngồi trong xe ngựa, vừa nghe được mệnh lệnh liền lập tức kéo dây cương.

Cỗ xe kẽo kẹt… tuấn mã hí dài một tiếng, vó trước tung cao trong không trung, tư thế đó dường như muốn kéo lật cả xe ngựa vậy.

May mắn thay cả phu xe và ngựa đều được huấn luyện bài bản nên khi phu xe vừa dồn lực kéo dây con ngựa quả thực bình tĩnh lại, xe ngựa cũng dừng lại an toàn.

Thị vệ hai bên lập tức vây quanh xe ngựa không để người khác đến gần, người hai bên đường đều quỳ sụp xuống.

“Tham kiến công chúa, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…”

Toàn bộ con phố ngoại trừ thị vệ chỉ còn lại một mình Phụng Vĩ Lạc đứng sững sờ nơi đó, trông đặc biệt chói mắt.

Không còn cách nào khác, trong người nàng không tồn tại nô tính vừa chạm mặt người thuộc hoàng gia liền quỳ mọp xuống đất như người dân nơi đây.

Ánh mắt nàng quét qua đám người hai bên, phát hiện chỉ có bản thân còn đứng thẳng tắp, Phụng Vĩ Lạc thoáng do dự, chuẩn bị thuận theo số đông quỳ xuống.

Nhưng đúng lúc này, một thiếu nữ mặc trang phục cưỡi ngựa màu lam nhảy xuống từ trên xe ngựa, sau đó cất bước đi về phía Phụng Vĩ Lạc.

Thiếu nữ này xinh đẹp rung động lòng người, từng hành vi cử chỉ đều toát ra sự kiêu ngạo cao hơn người khác một bậc, nàng ta cầm trong tay một cây roi vàng mang theo vài phần ngang tàng.

Bốp.

Chiếc roi bất ngờ giáng xuống mặt đất tạo thành một vết trắng sâu trên nền đá xanh.

Phụng Vĩ Lạc thấy dáng điệu này liền biết đối phương muốn chĩa mũi nhọn vào mình.

Bởi cô gái này là muội muội cùng mẹ với Đông Lăng Tử Lạc- An Bình công chúa.

Một cô gái được nuông chiều hết mực, một cô gái từ lời nói hành động tới phong thái đều kiêu căng vô lễ.

Đúng như dự đoán, An Bình công chúa thấy biểu cảm bình thản này của Phụng Vĩ Lạc thì gương mặt liền lóe lên một tia phiền muộn, không có ý tốt vặn hỏi: “Phụng Vĩ Lạc, tại sao gặp bản công chúa lại không quỳ xuống?”

Quỳ?

Phụng Vĩ Lạc ngơ ngác trong giây lát, sau đó liền bày ra dáng vẻ như bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Chương 24: Lời mời ngắm hoa

Gặp người hoàng gia quả thực phải quỳ xuống, nếu nàng đã sinh sống tại thế giới này thì phải tuân theo quy tắc vận hành của nơi đây, dù sao thì đầu gối của nàng cũng không phải là thứ được làm từ vàng bạc.

Phụng Vĩ Lạc không có bất kỳ áp lực tâm lý nào, chậm chạp khom gối quỳ xuống:

“Vĩ Lạc tham kiến An Bình công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.

Quỳ, quỳ là hai đầu gối chứ không phải trái tim, Phụng Vĩ Lạc quỳ rất dứt khoát, không có nửa phần khổ sở.

Nhìn Phụng Vĩ Lạc quỳ gối xuống trước mặt mình, không biết vì sao An Bình công chúa không hề vui vẻ, trong đôi mắt Phụng Vĩ Lạc, nàng ta không thấy được sự khiêm nhường cùng cung kính.

Nàng ta nhớ rõ ràng Phụng Vĩ Lạc thấy nàng ta từ trước đến nay đều là dáng vẻ co rúm lại, còn chưa mở miệng đã đỏ hồng hai mắt như thỏ con, run rẩy và hèn hạ phủ phục quỳ xuống bên chân nàng ta, nhưng Phụng Vĩ Lạc của ngày hôm nay có vẻ rất khác thường…

“Phụng Vĩ Lạc, ngươi…”, An Bình công chúa kêu một câu, nhưng hồi lâu lại không biết phải nói gì.

Tại sao những lời nhục mạ Phụng Vĩ Lạc trước kia làm thế nào cũng không thốt lên nổi.

“Có Vĩ Lạc”, Phụng Vĩ Lạc không mặn không nhạt đáp một tiếng, hai mắt nhìn theo phương hướng không xác định.

Rõ ràng là quỳ dưới chân nàng ta nhưng trong mắt lại không có hình bóng của nàng ta. An Bình công chúa tức giận tới nghiến răng ken két, chiếc roi trong tay không nghĩ ngợi gì đã vung về phía Phụng Vĩ Lạc.

Tuy nhiên ngay khi giương lên cây roi, giọng nói không chút kinh sợ của Phụng Vĩ Lạc lại vang lên: “Công chúa, quất roi trước mặt công chúng sẽ làm mất phong độ của người đó”.

Phụng Vĩ Lạc chỉ tùy tiện ném ra một câu cũng không cho rằng nó sẽ có tác dụng.

Nàng cảm thấy bản thân hôm nay chắc chắn phải nhận lấy một roi này rồi.

Không phải nàng không muốn phản kháng, nhưng nhìn hàng thị vệ theo sau An Bình công chúa, Phụng Vĩ Lạc quyết định kẻ thông minh phải biết thức thời.

Bị An Bình công chúa quất một roi vẫn tốt hơn bị đám thị vệ kia đánh một trận.

Thanh danh của nàng… tuy đã rơi xuống đáy cốc nhưng cũng không thể vò mẻ chẳng sợ nứt!

Nhưng chẳng ngờ một câu nói vô ý này lại khiến An Bình công chúa do dự.

Dường như một tháng nữa thái tử Tây Lăng Thiên Lỗi của Tây Lăng sẽ tới Đông Lăng tuyển phi.

Nghe nói mắt nhìn của Tây Lăng Thiên Lỗi rất cao, vì không tìm được thái tử phi ưng ý cho mình ở Tây Lăng nên đã đến các quốc gia để tuyển chọn.

Sau khi đến một vài quốc gia hắn vẫn chưa tìm được cô gái có thể khiến bản thân đem lòng ngưỡng mộ, vào thời điểm mấu chốt này nàng ta không thể hủy hoại danh tiếng của mình.

Nếu được Tây Lăng Thiên Lỗi nhìn trúng, vậy điều đó không phải chứng minh nàng ta là cô gái ưu tú nhất đại lục rồi sao?

Con ngươi An Bình công chúa đảo quanh, nơi đông đúc không thể hành động vậy đổi một chỗ khác là được rồi!

Hừ… Tuy rằng Tử Lạc ca ca đã nói không thể giết chết Phụng Vĩ Lạc nhưng nếu đã đặt chân vào hoàng cung, bản công chúa còn không phải muốn chơi đùa ngươi như thế nào mà không được, dù sao miễn là không chơi chết nàng ta cũng không được tính là vi phạm mệnh lệnh của Tử Lạc ca ca.

An Bình công chúa trừng mắt nhìn Phụng Vĩ Lạc, nàng không cam lòng thu lại roi, nhưng lại dùng chân đá về phía Phụng Vĩ Lạc đang quỳ:

“Phụng Vĩ Lạc, vào lễ hoa đào ngày 3 tháng 3 bản công chúa sẽ mở tiệc thưởng hoa, nhớ lấy, ngươi nhất định phải tới”.

Sau khi Phụng Vĩ Lạc xảy ra chuyện thì giống như một con rùa rụt cổ vẫn luôn co đầu rút cổ ở Phụng phủ chưa từng ra ngoài, tiểu thư của vài nhà khác đã giở đủ các loại thủ đoạn gửi thiệp cho Phụng Vĩ Lạc mời nàng cùng dạo chơi ngắm hoa nhưng lại không cách nào tiếp cận được.

Hiện tại An Bình công chúa nhặt được cơ hội này đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Ngày 3 tháng 3 kỳ thực không phải là tiệc thưởng hoa, mà là một bữa tiệc để nhục mạ Phụng Vĩ Lạc.

Sao Phụng Vĩ Lạc lại không biết chút tâm tư nhỏ này của An Bình công chúa, tuy trong lòng ngàn vạn lần không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu.

Ài, chẳng ngờ tới tạm thời vừa thoát khỏi một kiếp phía sau lại gặp phải phiền phức càng lớn hơn!

Sau khi nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, An Bình công chúa vô cùng hào hứng, cảm thấy hôm nay bản thân cáu kỉnh nên trở về cung sớm là một quyết định đúng đắn.

Nàng ta lại một lần nữa quất roi vào khoảng trống bên cạnh Phụng Vĩ Lạc, nhìn nàng co rúm cả người, nụ cười của nàng ta càng thêm rạng rỡ, lúc này mới bước lên xe ngựa với tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, ngồi xe ngựa trở về hoàng cung.

An Bình công chúa vừa lên xe Phụng Vĩ Lạc liền đứng dậy, nàng phủi đi bụi đất dính ở vạt váy, trước khi mọi người kịp phản ứng lại đã sải bước đi về phía Phụng phủ.

Vừa tới cổng Phụng phủ liền nhìn thấy thiếu niên mà hôm nay bản thân vừa cứu mạng đang đứng trước cổng nhà mình với chiếc lồng chứa một con rắn đã chết bên trong.

Cùng lúc đó, trong vòng một trăm mét bên ngoài cổng Phụng phủ, có vô số nha hoàn và tên hầu đang nghe ngóng tình hình, vài kẻ trong số đó vừa thấy Phụng Vĩ Lạc xuất hiện lập tức tiến lên giao lại cho nàng những tấm thiệp mời cực kỳ tinh xảo.

“Phụng tiểu thư, tiểu thư nhà ta mời người ngày mai tới ngắm hoa”.

“Phụng tiểu thư, tiểu thư nhà ta mời người ngày kia tới nếm trà”.

“Phụng tiểu thư, tiểu thư nhà ta mời người tham gia hội thơ”.

“Phụng tiểu thư, tiểu thư nhà ta mời người cùng nhau đi thăm vườn”.

……

Nhìn đống thiệp mời đậm mùi son phấn trước mặt, khóe miệng Phụng Vĩ Lạc khẽ nhếch, nửa giễu cợt nửa khôi hài.

Những người phụ nữ này thực sự là đồng lòng mà, thật không biết trong đầu của họ ấp ủ ý tưởng gì, tưởng rằng sỉ nhục nàng vài câu liền có thể bức ép nàng vào chân tường tuyệt vọng sao?

Nàng thực sự khinh thường việc phải ứng phó với những phương pháp cấp thấp đó, những người phụ nữ này không còn thủ đoạn nào cao siêu hơn sao?

Phụng Vĩ Lạc đè nén sự bực bội trong lòng mà nhận lấy toàn bộ thiệp mời.

Mặc dù thủ đoạn kém cỏi nhưng phải nói rằng vẫn sẽ có hiệu quả, không có bữa tiệc nào tốt đẹp, hơn nữa còn không thể từ chối hết thảy, Phụng Vĩ Lạc vẫn hiểu rõ điểm này.

Vấn đề trước mắt còn rất rắc rối đây…

Đối diện với đám nha hoàn nhỏ nhắn dễ thương nhiệt tình như lửa này, Phụng Vĩ Lạc quả thực không nỡ ra tay nặng.

Phụ nữ sao phải làm khó phụ nữ.

Nàng không thể vì bị những người phụ nữ này gây khó dễ liền bắt chước làm họ khó xử, ân oán liên miên như vậy kéo dài tới khi nào, quan trọng nhất là bị phụ nữ quấn lấy rất phiền toái.

Bây giờ nàng cảm thấy đầu rất đau.

Một người phụ nữ tương đương với năm trăm con vịt, nhìn xung quanh nàng xem, phải tới gần hàng chục ngàn con rồi.

Ánh mắt Phụng Vĩ Lạc bỗng nhiên rực sáng, khóe miệng nàng khẽ cong, cao giọng nói: “Ta vừa đi ra từ nhà xác, không cẩn thận đè lên một ‘thi thể’, hiện tại còn chưa kịp thay quần áo, cũng không biết trên người có dính thứ gì thứ gì dơ bẩn không, xin mọi người hãy nhường đường, có chuyện gì đợi ta thay xong quần áo rồi lại nói đi”.

“Á!”

“Nhà xác?”

“Người chết?”

“Đáng sợ quá”.

Từng tràng tiếng thét chói tai, tiếng sau cao hơn tiếng trước khiến màng nhĩ của Phụng Vĩ Lạc đau rát.

Trời ạ! Làn âm vực cao này khiến nàng thực muốn chết cho xong.
Chương 25: Tiện dân

Phụng Vĩ Lạc đau khổ ôm đầu.

May mắn thay, sự hy sinh của nàng đã có hồi báo, đám nha hoàn lúc nãy còn đang chen nhau đứng bên cạnh Phụng Vĩ Lạc, bây giờ lần lượt lùi lại, vội vàng di chuyển đứng cách xa nàng.

Đám đông chen chúc, có mấy người bị xô đẩy ngã xuống đất, trong lúc hoảng loạn bị ai đó đạp vào chân tay, đau đớn hét lên.

"A...ai đạp trúng tay ta rồi..."

"Ai đó kéo ta với..."

"Mặt của ta, ai đạp lên mặt của ta vậy..."

"Giày của ta..."

Nhất thời, trước cổng Phụng phủ, cực kỳ náo nhiệt. Nhìn đám nha hoàn như sắp gây gổ đánh nhau tới nơi, Phụng Vĩ Lạc bật cười, sau đó ung dung rời đi, hướng về phía Phụng phủ.

Vừa đi, nàng vừa ân cần nói: "Sau khi các ngươi trở về, nhớ nói với tiểu thư nhà các ngươi, tiết hoa đào ngày mùng 3 tháng 3 Phụng Vĩ Lạc sẽ xuất hiện đúng giờ ở thưởng hoa yến của An Bình công chúa, muốn hóng chuyện của Phụng Vĩ Lạc thì đi tìm An Bình công chúa đi..."

Nói xong, nàng vẫy tay với thiếu niên đang xách con rắn chết đứng ở cửa, tỏ ý bảo cậu ta theo mình vào phủ.

Thiếu niên do dự một chút, dưới sự kiên trì của Phụng Vĩ Lạc, cậu ta đành xách giỏ đựng rắn cúi đầu đi vào Phụng phủ.

Đám nha hoàn ngã trên mặt đất khóc lóc om sòm nghe thấy tin này thì vội vàng lau khô nước mắt, mặc kệ quần áo xộc xệch, giày bị lấm bẩn, vội vàng chạy về phủ.

Phải nhanh bảo tiểu thư nhà mình nghĩ cách xin một tấm thiệp mời đi tham gia thưởng hoa yến của An Bình công chúa. Nếu như các tiểu thư vui thì những nha hoàn này sẽ được thưởng không ít.

Phụng Vĩ Lạc không hề biết chuyện, chỉ với một câu nói của nàng mà An Bình công chúa phải nâng quy mô của thưởng hoa yến từ hai trăm người lên cả ngàn người.

Thậm chí An Bình công chúa không cách nào sắp xếp nổi, chỉ có thể chạy đi tìm hoàng hậu nương nương.

Mấy tiểu nha hoàn đang đứng điềm tĩnh trước cổng Phụng phủ, khi nhìn thấy Phụng Vĩ Lạc đi vào còn vẫy tay gọi một thiếu niên ăn mặc rách rưới nhưng mặt mũi trông cũng thanh tú vào theo, ánh mắt chợt sáng quắc.

Vội vàng chạy như bay về phủ, báo tin tức này cho chủ tử của mình biết.

Kết quả, lại có thêm một tin đồn lan truyền đến tai các vị tiểu thư, đó chính là...

Tiểu thư Phụng gia không chịu nổi cô đơn, không với được những công tử ở kinh thành nên đành kiếm mấy tên lang thang đầu đường xó chợ về vui đùa.

Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa, đây là luật thép mà bất luận ở thời đại nào cũng đều có thể sử dụng.

Trong thời gian ngắn, tin đồn này đã được lan truyền khắp nơi.

Tất cả gia tộc và các phủ trong hoàng thành đều nghiêm nghị cảnh cáo con cháu nhà mình tránh xa Phụng Vĩ Lạc một chút, đừng dính líu đến Phụng Vĩ Lạc, nếu không sẽ mất sạch thanh danh.

Tất nhiên, trong lúc bàn tán vấn đề này, không ít người gay gắt lên tiếng: "Nếu đó là con gái của ta, ta sẽ lập tức bóp chết nó, sống làm gì cho mất mặt..."

"Phụng tướng quân đáng thương thật, có một đứa con gái phóng túng như vậy..."

"Hoàng hậu nương nương quá nhân từ rồi, loại người như vậy phải nhốt vào chuồng heo mới đúng..."

...

Phụng Vĩ Lạc không có cơ hội nghe thấy những lời đồn đại này, có điều sau khi nàng xuất phủ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số thanh niên lượn lờ bên ngoài Phụng phủ, thi nhau khoe cơ thể cường tráng của mình, đương nhiên đây là chuyện phía sau.

Sau khi gọi thiếu niên đó vào phủ, Phụng Vĩ Lạc rất tốt bụng đi đun nước nóng, tìm một bộ y phục cũ của Phụng tướng quân cho thiếu niên đó.

Sau khi tắm rửa xong, thiếu niên kia như biến thành người khác, khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, trông có vài phần khí chất ngọc thụ lâm phong.

Chỉ có điều, y phục trên người quá lớn, cộng thêm độc rắn nên sắc mặt có chút tái nhợt, trông chẳng khác gì người bệnh.

Khi thiếu niên xuất hiện trước mặt Phụng Vĩ Lạc, hai mắt nàng chợt sáng lên.

Lúc trước cứu người vẫn không cảm thấy thiếu niên này thế nào, bây giờ xem ra khắp người cậu ta từ trên xuống dưới đều toát ra khí chất quý phái, chắc chắn có xuất thân không tầm thường.

Có điều, Phụng Vĩ Lạc không phải là người quá mức tò mò. Nhìn thấy thiếu niên đi ra, nàng rất tự nhiên gọi: "Chưa ăn cơm phải không, ăn cùng đi".

Phụng Vĩ Lạc chỉ tay vào tô canh rắn nóng hổi thơm lừng trên bàn.

Lâu lắm rồi chưa được ăn thịt, nàng thèm chết đi được.

Không đợi thiếu niên ngồi xuống đã tự mình cầm đũa.

Ăn được một lúc lâu, không còn cảm thấy đói bụng nữa, Phụng Vĩ Lạc mới ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên vẫn đứng ở chỗ cũ, nàng nói: "Yên tâm, rắn này không có độc, ngoài ra ngươi cũng đừng lo, ta sẽ không giao ngươi cho quan sai đâu".

Nói xong, Phụng Vĩ Lạc chớp chớp mắt, dáng vẻ nghịch ngợm.

Nàng vốn là một người thoải mái lạc quan, chỉ có điều bởi vì nghề nghiệp nên đa số phải giữ trạng thái thận trọng và bình tĩnh.

Dù sao trong tay Phụng Vĩ Lạc đang cầm dao, quyết định sinh tử của một người, dao phẫu thuật có thể cứu người cũng có thể giết người. Trong công việc, nếu như nàng không giữ bình tĩnh thì rất có thể sẽ từ thiên sứ áo trắng cứu người trở thành đồ tể áo trắng giết người.

"Ngươi biết?", đôi mắt của thiếu niên trợn tròn, hai tay bất giác che kín vai trái của mình.

Nơi đó có một dấu ấn, một dấu ấn tượng trưng cho tiện dân.

Phụng Vĩ Lạc gật đầu: "Vô tình nhìn thấy".

Lúc đầu Phụng Vĩ Lạc không hề để ý, lúc trở về nàng mới nhớ ra, hình như dấu ấn chữ "tiện" đó ở thế giới này đại diện cho tiện dân.

Tiện dân chính là những người phạm tội, bị đày đến các mỏ đá và hầm mỏ làm khổ sai.

Mặc dù thân thể của thiếu niên này rất yếu, nhưng đôi tay vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ là đã trốn thoát được trên đường bị đày đi mỏ đá.

"Vậy ngươi...vẫn thu nhận ta?", thiếu niên lắp bắp.

Tội thu nhận tiện dân rất nặng, một khi bị người ta điều tra được, người thu nhận cũng sẽ bị xếp vào hàng tiện dân.

Không ai sẽ vì một người lạ mà mạo hiểm như vậy.

Phụng Vĩ Lạc không quan tâm nhún nhún vai, rất thoải mái nói: "Không có ai biết là được rồi".

"Dấu ấn này rõ ràng như vậy, sao không ai biết được chứ", thiếu niên cười khổ, hơn nữa cậu ta là một người không có hộ khẩu, sớm muộn gì cũng bị người ta điều tra ra.

"Không phải chỉ là một dấu ấn thôi sao? Nếu ngươi tin ta thì ta sẽ giúp ngươi xoá nó đi", Phụng Vĩ Lạc vừa ăn canh rắn vừa nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom