New Nghịch Thiên Vương Phi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6-10

Chương 6: Xúc động giết người

Thấy Uyển Âm không từ chối. Nam nhân kia đứng lên, cởi quần xuống, lấy tiểu gia hỏa của mình ra…

“Huynh đệ, để ca lên trước”, nói xong lập tức đè xuống.

“Ngươi cứ chơi phía dưới, bọn ta chơi bên trên”, ba nam nhân khác cười đầy đê tiện, cởi quần của mình ra.

Vẻ mặt Uyển Âm đầy tuyệt vọng, lại không hề nhúc nhích.

Nam nhân đè lên người Uyển Âm, lại cho ngón tay vừa đen vừa thô vào hạ thân Uyển Âm chọc phá.

Nước mắt… Đã sớm lăn dài bên khóe mắt nàng ta, nàng ta muốn cắn lưỡi tự sát, lại phát hiện răng mình đã sớm bị Tây Lăng Thiên Đại đánh gãy.

Một giây sau, miệng nàng ta là bị nhét một thứ ghê tởm gì đó vào.

Không, đừng…

Ô ô… Miệng Uyển Âm phát ra âm thanh như tiếng thú khẽ rên.

Âm thanh đó chẳng những không có được sự thương hại của đám nam nhân kia mà ngược lại còn kích thích bọn họ, khiến họ trở nên nôn nóng.

Tiếng người của nam nhân vang lên trong căn phòng nhỏ bé.

“Ả kỹ nữ này, mới đó đã ướt rồi, đúng là loại chỉ để nam nhân đè ra làm mà”.

Nói xong, nam nhân bắt đầu thô bạo đẩy mạnh vào cửa động.

“Hưm, ha…”, nam nhân thỏa mãn gầm khẽ.

Loại nam nhân tham gia quân ngũ như bọn họ phải mất dăm ba năm mới có cơ hội chạm vào nữ nhân một lần, lần này cũng là lời to.

“Ưm…”, Uyển Âm rên lên một tiếng, đau đớn và nhục nhã cũng ập đến khiến nàng ta muốn chết ngất đi.

Nam nhân nhe răng cười, tiếp tục nhấp vào hạ thân nàng ta, máu không ngừng chảy xuống từ nơi bọn họ giao hợp…

Âm thanh dâm mỹ liên tục vang lên bên trong, khiến ba người khác chảy nước miếng ròng ròng, một đám vội vã đẩy tới đẩy lui.

“Nhanh lên, nhanh lên, huynh đệ vẫn còn đang chờ mà, ngươi đừng có mà hưởng thụ một mình thế”.

“Vội cái gì… Điện hạ nói đừng để nàng ta chết quá dễ dàng, trời vẫn chưa tối, thời gian còn dài mà, cứ để cho huynh đệ ta tận hứng trước đã”, nam nhân kia vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục đẩy vào rút ra.



Trên nóc nhà, nam tử hắc y lắc lắc đầu.

Đó là cái giá của việc bán chủ cầu vinh…

Không tìm được tin tức hữu dụng, nam tử hắc y chợt di chuyển, đi về phía hoàng cung.

Phụng Vĩ Lạc, ngươi có thể sống sót ra khỏi hoàng cung không?

Khi Uyển Âm lấy lòng tân chủ tử không có kết quả, ngược lại còn bị làm nhục thì Phụng Vĩ Lạc bị cấm vệ quân mang vào hoàng cung.

Cũng không còn cách nào, thân phận của Phụng Vĩ Lạc quá đặc biệt.

Dù Phụng gia suy tàn đến mức nào, trước khi hoàng gia lên tiếng thì Phụng Vĩ Lạc vẫn là vị hôn thê của thất hoàng tử.

Dù cấm vệ quân biết rõ chờ đợi Phụng Vĩ Lạc chỉ là nghiêm hình thì bọn họ cũng không dám ra tay với nàng, chuyện này liên quan đến thể diện của hoàng gia.

Bất kỳ chuyện gì, dù lớn hay nhỏ, chỉ cần liên quan đến “hoàng gia” thì chuyện bé cũng có thể xé ra to.

Trong hoàng cung, chỉ có mẫu thân của thất hoàng tử, hoàng hậu nương nương mới có thể xử lý được chuyện này.

Lúc này, Phụng Vĩ Lạc đang quỳ trước tẩm cung của hoàng hậu, chờ đợi hoàng hậu nương nương xử lý.

Lớp sa đỏ mỏng tanh trên người nàng đã rách, e là không thể che được gì nữa, da thịt lồ lộ ra ngoài, những dấu vết xanh tím lộ ra trước mặt mọi người, đa số mọi người đều không dám nhìn thẳng, chỉ dám lén lút liếc mắt quan sát.

Da thịt chạm vào cẩm thạch lạnh như băng, khí lạnh ập thẳng vào người, Phụng Vĩ Lạc lạnh đến nỗi môi tím tái, răng va cầm cập vào nhau, cũng không dám phát ra nửa tiếng, lại càng không dám làm gì đó lỗ mãng, tránh để ai đó tìm được kẽ hở, lại dùng nó để xử lý nàng.

Phụng Vĩ Lạc không ngẩng đầu lên, lại biết rõ những cung nữ ra ra vào vào đang dùng ánh mắt khinh thường và dè bỉu nhìn nàng.

Ánh mắt đó, như thể nàng là thứ gì đó dơ bẩn, liếc mắt nhìn nàng một cái thôi cũng đã sợ bẩn rồi, nhưng vẫn không nhịn được mà quay qua đánh giá.

Một đám nữ nhân dối trá đến cùng cực.

Chê ta bẩn, các ngươi thì sạch sẽ hơn ta bao nhiêu.

Nữ nhân trong hoàng cung, nếu không phải là những ả kỹ nữ chực chờ được hoàng thượng sủng hạnh, thì cũng bò lên người thái giám, đối thực với loại nam nhân “vô dụng” mà thôi.

So với các ngươi, Phụng Vĩ Lạc ta “sạch sẽ” hơn nhiều.

Ha ha…

Đôi môi mỏng của Phụng Vĩ Lạc cố gắng che giấu nụ cười khổ bên miệng.

Bầu trời âm u đến đáng sợ, bầu không khí đầy ẩm thấp, hình như trời sắp mưa rồi…

Phụng Vĩ Lạc nhìn lớp sa mỏng không thể che nổi người, lòng thầm suy nghĩ, không biết sau khi xuất cung hoàng hậu nương nương có thể cho nàng một kiện xiêm y không?

Nàng nhớ rõ, trước đó nàng đã hỏi mượn quần áo từ vài người, lại đổi lấy nụ cười nhạo đầy hờ hững của đối phương…

Phụng Vĩ Lạc cứ tưởng chuyện này cùng lắm chỉ là từ hôn mà thôi, lại không ngờ có người chẳng muốn cho nàng sống.

Trong thế giới mà trinh tiết của một nữ tử còn quan trọng hơn cả tính mạng, lại diễn ra một màn như thế, chỉ cần là nữ tử biết hổ thẹn thì đều không thể sống tiếp.

Nhưng nàng lại không phải là kẻ khác, nàng là Phụng Vĩ Lạc.

Nàng tuân thủ quy tắc của thời đại này, nhưng cũng giữ vững nguyên tắc của bản thân.

Bây giờ Phụng Vĩ Lạc tuyệt đối sẽ không đi tìm đường chết, dù có khó khăn hay gian nan đến mức nào, thì trong mắt Phụng Vĩ Lạc, chẳng có gì quan trọng hơn sinh mệnh.

Chưa nói đến chuyện nàng không hề mất sự trong trắng, dù có mất thì đã sao, tại sao nàng phải trả giá tính mạng của mình cho sai lầm của người khác…

Mỗi người chỉ có một sinh mệnh, nàng sẽ tuyệt đối không bao giờ bán đứng sinh mệnh của mình để lấy lòng người khác hay bất kỳ luân thường đạo lý gì…

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Phụng Vĩ Lạc thầm tính toán, chắc nàng đã quỳ hơn hai giờ rồi.

Hoàng hậu ăn sáng, dùng điểm tâm, thường xuyên có mệnh phụ đi ra đi vào, lúc đi ngang qua nàng vẫn không quên thì thầm vài câu:

“Thiên kim Phụng gia đó, đúng là mất mặt mà, nếu là nữ nhi của ta, chắc ta đã ném ba thước lụa trắng cho nàng từ đời nào, để nàng chết bỏ đi cho rồi, đỡ phải sống cho muối mặt…”

“Đứa nhỏ không có cha nương quản giáo dạy dỗ thì chỉ được tới đó thôi, làm gì biết hổ thẹn, gặp phải chuyện thế này ấy à, là ta thì ta đã đâm đầu chết cho rồi…”



Những lời chói tai lọt vào tai nàng, Phụng Vĩ Lạc cố nén xúc động muốn giết người của mình xuống.
Chương 7: Mỹ nam tuyệt thế

Nhục nhã nàng thì thôi đi, họ lấy tư cách gì mà dám sỉ nhục cả Phụng phụ, phụng mẫu.

Tuy từ nhỏ Phụng Vĩ Lạc đã không có mẫu thân, phụ thân chinh chiến phương xa hằng năm, nhưng những giáo dưỡng mà một tiểu thư khuê các nên có, nàng cũng không thiếu nửa phần.

Nếu không phải Phụng Vĩ Lạc trước kia quá nghe theo nề nếp khuôn khổ, yếu đuối vô năng, thì tại sao nàng lại chết…

“Tách…”, một giọt lệ lăn xuống từ khóe mắt nàng.

Phụng Vĩ Lạc không biết nó là của mình hay là của thân thể này.

Hôm nay trải qua nhiều chuyện như thế mà nàng cũng không khóc, nhưng bây giờ nàng lại uất ức đến mức muốn khóc lên.

Dường như hoàng hậu đã quên mất nàng, ném nàng ngoài này, mặc cho những mệnh phụ và cung nữ đi ra đi vào nhìn nàng, mặc nàng quỳ trước cửa cung như một con chó.

Hoàng hậu, bà muốn dùng cách này để bức tử ta ư, Phụng Vĩ Lạc này tuyệt đối không để bà như ý…

Mụ phù thủy thối, mụ phù thủy chết tiệt, nếu năm đó không có nương của Phụng Vĩ Lạc liều mạng cứu bà thì liệu hôm nay bà có được địa vị hoàng hậu tôn quý đó không?

Một đám vong ân phụ nghĩa, Phụng mẫu liều mạng cứu bà, bà lại đối xử với nữ nhi nàng như thế.

Vô tình nhất là nhà đế vương, quả nhiên không sai, người hoàng gia còn vô tình với cả người thân của mình, chứ đừng nói đến người ngoài.

Người Phụng gia mù hết cả rồi, Phụng phụ chết trận sa trường để bảo vệ quốc gia này, Phụng mẫu cứu hoàng hậu nên bỏ mạng, còn Phụng Vĩ Lạc thì chết vì nhi tử vô tình của bà.

Hoàng thất Đông Lăng, các ngươi nhìn xem, các ngươi thiếu Phụng gia bao nhiêu?

Oán hận chất chứa trong lòng khiến Phụng Vĩ Lạc cố gắng chịu đựng, tay chân nàng đã cứng ngắc, nhưng nàng vẫn quỳ đó không hề nhúc nhích, vẫn duy trì sự tỉnh táo như trước.

Phụng Vĩ Lạc nàng, sẽ tuyệt đối không tìm đến cái chết như ý của hoàng hậu!

Mới đó đã đến buổi trưa, bầu trời vẫn là một màu u tối, nhưng mãi mà mưa vẫn không chịu rơi…

Trong tẩm cung hoàng hậu, hoàng hậu nương nương đuổi các mệnh phụ đến thỉnh an đi, giương giọng hỏi cung nữ bên cạnh: “Nàng vẫn còn quỳ ư?”

“Hồi nương nương, đúng vậy!”, cung nữ khẽ bước về phía trước, quỳ dưới chân hoàng hậu.

“Có nói cái gì không?”, hoàng hậu nương nương nhíu mày, không ngờ một cô nương gia, thể lực lại tốt như thế, quỳ suốt một buổi sáng mà vẫn chịu được.

“Không có, nô tỳ thấy hình như Phụng tiểu thư đã bắt đầu mê sảng rồi”, cung nữ nghĩ Phụng Vĩ Lạc mặc cho da thịt của mình lộ ra ngoài như thế mà vẫn còn đánh nhau với nam nhân bên ngoài, thật sự không thể hiểu nổi.

Đúng là điên cuồng!

“Mê sảng? Hừ… Nàng có chết ngất thì bổn cung cũng bắt nàng phải tỉnh lại. Không phải bổn cung không nhớ ân cứu mạng của Phụng gia, nhưng Phụng gia thật sự là bùn nhão không thể trát tường”, hoàng hậu nương nương vỗ bàn thật mạnh.

Sao hoàng nhi của bà ta có thể thu một nữ tử chẳng thể trợ giúp được gì làm thê tử cơ chứ.

Mấy năm nay bà ta đã ám chỉ vô số lần, nhưng Phụng Vĩ Lạc kia cứ như tai trâu nghe không hiểu, nói thế nào cũng không chịu chủ động từ hôn, đúng là quá đáng.

Nếu không phải kiêng dè thanh danh của hoàng thất, kiêng dè việc Phụng phu nhân cứu mình một mạng đã bị quá nhiều người biết cũng như hoàng thất từ hôn sẽ bị người đời đàm tiếu, thì có lẽ hôn sự này đã được xóa bỏ từ lâu rồi…

“Nương nương nói rất đúng”, tất cả thái giám, cung nữ trong tẩm cung đều quỳ xuống trước mặt hoàng hậu, trên mặt bọn họ đều viết chữ dè dặt và cung kính.

Cung nhân sợ hãi khiến tâm trạng hoàng hậu tốt hơn rất nhiều, nhưng vừa nghĩ tới bản thân bỏ mặc Phụng Vĩ Lạc tới giữa trưa mà nàng ta vẫn chưa đi tìm chết thì lại buồn bực, giọng không mấy hiền lành nói:

“Bên Lạc Vương có tin tức gì truyền đến không, hoàng thượng nói gì về việc này?”

“Hồi bẩm nương nương, Lạc Vương điện hạ truyền tin đến, nói sẽ dùng cơm trưa với nương nương”, một tiểu thái giám vội vàng tiến lên.

“Ừm…”

Nhưng đúng lúc này, cung nhân ngoài điện tiến vào quỳ xuống: “Nương nương, Lạc Vương điện hạ tới…”

Hoàng hậu vui vẻ: “Đi, báo cho ngự thiện phòng, chuẩn bị những món Lạc Vương thích mang lên”.

“Dạ, nương nương…”

Cung nhân nối đuôi nhau ra ngoài, đi ngang qua Phụng Vĩ Lạc thì lại ném cho nàng ánh mắt đánh giá hoặc thương hại.

Nhìn da thịt Phụng Vĩ Lạc đang lộ ra bên ngoài, có mấy cung nữ trẻ tuổi xấu hổ che mặt chạy đi…

Phụng Vĩ Lạc đã quá quen với ánh mắt đánh giá đó nên nàng hoàn toàn không thèm để ý.

Chỉ lẳng lặng quỳ đó, nhắm mắt lại lặng lẽ đếm trong lòng, người thứ hai trăm lẻ bảy, hai trăm lẻ tám…

Mãi đến khi bên tai vang lên tiếng bước chân trầm ổn và đầy mạnh mẽ thì Phụng Vĩ Lạc chợt ngẩn người, nghe tiếng bước chân này không nhẹ nhàng như nữ tử, cũng không yếu ớt như thái giám, sau lưng có nam nhân đang đi tới hả? Hoàng hậu nương nương có ý gì thế này?

Người đó là ai? Chẳng lẽ chuyện này đã kinh động đến hoàng thượng rồi ?

Phụng Vĩ Lạc đoán không sai, chuyện này thật sự đã kinh động đến hoàng thượng, nhưng người đi tới không phải hoàng thượng, nàng vẫn chưa đủ tư cách để hoàng thượng đích thân tới gặp…

?

Khi Phụng Vĩ Lạc đang thấp thỏm, thì người đó đứng bên cạnh Phụng Vĩ Lạc, mũi chân đá vào người nào, như đang đối xử với một con chó bên đường.

Một lúc lâu sau đó mới từ trên cao nhìn xuống nói: “Phụng Vĩ Lạc”.

Trong vô hình, nó lộ ra sự khinh thường và ngạo mạn.

Phụng Vĩ Lạc ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy một nam tử khoác áo bào tím, cao quý và tao nhã đứng ngay trước mặt nàng, trong mắt hắn là ngọn lửa giận đang được đè nén.

Tay chân có hơi cứng đờ, đầu óc nàng cũng không mấy linh hoạt, hai mắt đầy mơ màng, hơn nửa ngày sau mới giật mình hiểu ra, gọi: “Lạc Vương”.

Thì ra nam tử mi mục như tranh vẽ, thần thái cao ngạo này chính là vị hôn phu của thân thể này, thất hoàng tử của hoàng triều Đông Lăng… Đông Lăng Tử Lạc.

Trong kí ức của Phụng Vĩ Lạc không có nhiều hình ảnh về mặt mũi của Đông Lăng Tử Lạc, sở thích của hắn lại chiếm phần hơn, Phụng Vĩ Lạc lập tức quan sát hắn thật cẩn thận.

Da trắng như ngọc, dáng người ốm và cao ráo, mặt mũi như tranh vẽ, đôi mắt có thần, tách ngũ quan ra xem thì cũng không phải tuyệt mĩ, nhưng gộp lại với nhau thì lại điển trai đến nỗi con người ta đui mù.

Công thêm khí chất tôn quý đặc biệt chỉ có ở hoàng gia, tôn lên dáng vẻ khí vũ hiên ngang của hắn, khiến con người ta không thể phớt lờ.

Nếu bỏ qua sự ngông cuồng và phù phiếm trên mặt hắn thì Đông Lăng Tử Lạc có thể nói là mỹ nam tuyệt thế, có đủ tư chất để hấp dẫn một nữ tử xinh đẹp nhưng lại ngây ngô không biết gì.

“Phụng Vĩ Lạc, sao, không quen biết bổn vương hả?”, Đông Lăng Tử Lạc nhíu mày, hắn rất chán ghét ánh mắt của Phụng Vĩ Lạc, cảm giác như hắn là vật phẩm đang bị nàng xoi mói vậy.

Phụng Vĩ Lạc này, nàng ta lớn gan như vậy từ khi nào, trước kia mỗi lần thấy hắn nàng ta đều cúi đầu cơ mà?
Chương 8: Liên quan thì sao?

Rõ ràng là nữ tử xuất thân từ nhà võ tướng, lại như một con chuột không dám ra ngoài ánh sáng, lén lút trốn trong góc nhà nhìn hắn, mỗi lần bị phát hiện lại đỏ mặt, cúi đầu vò khăn tay, nói thêm hai câu đã bắt đầu rơi nước mắt.

Không phải do Đông Lăng Tử Lạc nhớ rõ, mà là trước kia Phụng Vĩ Lạc luôn luôn là như vậy mỗi lần chạm mặt hắn.

Thế nên Đông Lăng Tử Lạc mới chán ghét Phụng Vĩ Lạc đến tận xương tủy như thế.

Phụng Vĩ Lạc nhìn Đông Lăng Tử Lạc cao cao tại thượng nhìn mình, thong dong đứng lên.

Quỳ gối dưới chân hắn để nói chuyện không phải là tính của Phụng Vĩ Lạc.

Tay chân cứng đờ, cứ như không phải thuộc về nàng, nhưng Phụng Vĩ Lạc vẫn gắng gượng để đứng thẳng nhìn Đông Lăng Tử Lạc, khóe môi khẽ cong lên, nhẹ giọng nói: “Đúng là không quen, nam tử như ngươi, tại sao ta phải biết”.

Đông Lăng Tử Lạc, Phụng Vĩ Lạc đã chết, dù không phải do ngươi làm, nhưng ngươi cũng không thoát khỏi dính líu, chuyện ngày hôm nay, ngươi lại sắm vai nhân vật gì?

“Phụng Vĩ Lạc, ngươi có ý gì?”, Đông Lăng Tử Lạc biến sắc.

Hắn không quan tâm Phụng Vĩ Lạc đứng lên từ khi nào, bởi vì ánh mắt của Phụng Vĩ Lạc, ánh mắt bi thương của nàng khiến Đông Lăng Tử Lạc hơi luống cuống, hệt như hắn là kẻ bạc tình nhất thiên hạ này vậy.

“Có ý gì?”

Phụng Vĩ Lạc cười khổ một tiếng, bước chân không vững nên phải lùi lại vài bước để giữ thăng bằng, sau đó nói:

“Ta có ý gì được đây? Lạc Vương điện hạ, Phụng Vĩ Lạc có ngày tháng này không phải do một tay Lạc Vương ngươi tạo thành ư?"

Phụng Vĩ Lạc kéo sa đỏ trên người mình xuống, lộ ra dấu vết trên người, nhắc nhở cho Đông Lăng Tử Lạc sự chật vật và nhếch nhác của nàng lúc này.

Lẽ ra phải là ngày đại hôn hạnh phúc nhất của một nữ tử, lại biến thành thế này, khác biệt như thế, bảo con người ta phải chấp nhận thế nào đây?

Đông Lăng Tử Lạc nhìn Phụng Vĩ Lạc, đồng tử lập tức phóng to, nữ nhân này chật vật như thế, hệt như bùn đất dưới chân hắn vậy, nhưng tại sao hắn lại không nhìn thấy từ ánh mắt đầu tiên?

Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là sự bất khuất trong mắt nàng.

Đông Lăng Tử Lạc thở hắt ra, cố nén sự nghi ngờ dâng lên trong lòng, đánh giá Phụng Vĩ Lạc…

Một phần ba da thịt trên người nàng đã lộ ra ngoài, xanh xanh tím tím khiến con người ta sợ hãi.

Mãi tóc đen dính máu tán loạn sau lưng nàng, còn thảm thương hơn nữ nhân trong lãnh cung vài phần.

Trên thế gian này, chắc sẽ không tìm thấy một nữ tử nào thảm hơn nàng được nữa.

Nhưng tại sao hắn lại không thấy Phụng Vĩ Lạc dơ bẩn, hạ lưu và chật vật, ngược lại, hắn thấy Phụng Vĩ Lạc lúc này vô cùng cao quý, tao nhã vô song?

Hệt như, thứ nàng mặc trên người không phải là sa đỏ chẳng thể che nổi người, mà là triều phục đoan chính.

Khí thế ngạo nghễ trên người nàng khiến con người ta cảm thấy bản thân mình quá thấp hèn, nhất là đôi mắt đó, trong suốt như gương, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng một người…

“Ngươi thật sự là Phụng Vĩ Lạc ư?”, Đông Lăng Tử Lạc bất giác thốt ra, nói xong hắn mới biết mình vừa nói gì.

“Sao thế? Lạc Vương, ta nhớ hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, thế mà ngươi lại quên đi diện mạo của nương tử tương lai nhà mình à”.

Dù bây giờ nàng nhếch nhác đến mức nào, thì ít nhất giờ này phút này, hôn ước của bọn họ vẫn còn.

Chẳng qua, giọng của Phụng Vĩ Lạc không nhẹ nhàng và trong trẻo như phần lớn nữ tử kinh thành, những lời nói ra chẳng có chút sức sát thương nào.

Giọng nàng giống nữ tử ở Giang Nam, có chút uyển chuyển hàm súc.

Dù không ngọt ngào, nhưng những lời nàng nói ra vẫn có vẻ làm nũng.

Những lời đó khiến Đông Lăng Tử Lạc phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt khinh thường nói: “Phụng Vĩ Lạc, ngươi đừng tự lừa mình dối người nữa, người như ngươi thì có tư cách gì mà gả cho bổn vương. Nể tình tướng quân đã khuất, tuy phụ hoàng không trị tội ngươi, nhưng sẽ hủy bỏ hôn ước của chúng ta, ngươi không xứng trở thành người hoàng gia”.

“Thế à? Thế Vĩ Lạc chúc Vương gia có thể đạt thành ước nguyện”, khóe miệng Phụng Vĩ Lạc khẽ cong lên, như đang cười cợt, rồi lại như khiêu khích.

“Ngươi có ý gì?”

“Ý ở mặt chữ còn gì, Vương gia làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ là không muốn thú ta thôi mà? Bây giờ dù Vương gia có muốn, cũng chưa chắc đã thú được ta ấy chứ. Hôn ước của chúng ta hủy bỏ, không phải là Vương gia phụ lòng ta, mà là Phụng Vĩ Lạc này không xứng với ngươi, đúng chưa?”, Phụng Vĩ Lạc nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng ý vị trong từng câu nói đó đều là hận.

Chuyện tốt đều bị người nhà họ Đông Lăng chiếm hết, tất cả mọi tội lỗi đều do một mình Phụng Vĩ Lạc gánh.

Sắc mặt Đông Lăng Tử Lạc trầm xuống, tiến lên từng bước, nắm chặt cằm Phụng Vĩ Lạc, tàn nhẫn nói:

“Phụng Vĩ Lạc, có những lời được phép nói, có những lời chỉ có thể nuốt vào bụng. Nhớ kỹ, bổn vương không thú ngươi là vì ngươi hành vi không đoan chính, thân không sạch, không xứng làm thê tử người khác”.

Cằm bị nắm đau nhức, Phụng Vĩ Lạc cũng không thèm để ý, vẫn cười, chỉ là nụ cười của nàng còn xấu hơn cả khóc.

“Lạc Vương, ý của ngươi là Phụng Vĩ Lạc ta chịu thiệt thòi nhiều như thế, cũng chỉ có thể chấp nhận thôi đúng không”.

Nàng còn chẳng có quyền lợi tìm kiếm sự thật thuộc về mình.

“Phụng Vĩ Lạc, bổn vương nói lại lần nữa, tất cả những chuyện này đều do ngươi có hành vi bất chính, đừng có mà lẩm bẩm rồi nghi thần nghi quỷ nữa”, Đông Lăng Tử Lạc lại nói, trong mắt là sát ý không hề che giấu.

Theo lý mà nói, đi đến bước đường này, lẽ ra Phụng Vĩ Lạc phải chết rồi, nhưng nữ nhân này lại cố tình không chết.

Nàng muốn tự sát cơ mà, chẳng phải đã tím tái hết cả rồi ư?

“Hành vi bất chính của ta tạo thành, hay cho một câu hành vi bất chính tạo thành!”, giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Phụng Vĩ Lạc.

Nàng không muốn khóc, chỉ là nước mắt cứ rơi xuống không ngừng.

Phụng Vĩ Lạc khẽ nức nở, chờ đến khi dừng được nước mắt mới giương mắt nhìn về phía Đông Lăng Tử Lạc, nức nở:

“Lạc Vương, ta chỉ hỏi ngươi một việc, những chuyện xảy ra với Phụng Vĩ Lạc hôm nay có liên quan gì đến ngươi hay không? Hay là ngươi có biết hay không?”

Đôi mắt được nước mắt rửa trôi bụi bẩn, càng trở nên sáng ngời, ở khoảng cách gần như thế, khuôn mặt xinh đẹp không hề che giấu đi chút gì của Phụng Vĩ Lạc xuất hiện trước mặt Đông Lăng Tử Lạc.

Bị Phụng Vĩ Lạc nhìn như thế, Đông Lăng Tử Lạc cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, trong lòng có sự buồn bực chẳng biết từ đâu, hắn căm tức mở to mắt, rít gào:

“Liên quan đến bổn vương thì sao? Bổn vương biết thì sao? Phụng Vĩ Lạc, chuyện đã xảy ra rồi, ngươi chấp nhận đi!”

Đông Lăng Tử Lạc dùng sức hất Phụng Vĩ Lạc ra, hắn không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, mỗi lần nhìn vào hai mắt Phụng Vĩ Lạc, hắn ta lại thấy mình chỉ là kẻ tiểu nhân đê tiện.

Bốp… Một tiếng, Phụng Vĩ Lạc ngã nhào xuống đất, trán xuất hiện vết máu, cả người không nhúc nhích, hệt như người chết…
Chương 9: Uy hiếp

"Phụng Vĩ Lạc?"

Đông Lăng Tử Lạc thăm dò gọi một tiếng, Phụng Vĩ Lạc vẫn không hề động đậy, nhắm chặt hai mắt.

"Không phải chết rồi đó chứ?"

Đông Lăng Tử Lạc lo lắng, mặc kệ thái giám phía sau ngăn cản đã tự mình tiến tới kiểm tra.

Đông Lăng Tử Lạc cúi đầu, chuẩn bị kiểm tra hơi thở của Phụng Vĩ Lạc thì vào đúng lúc này Phụng Vĩ Lạc đột nhiên mở trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào Đông Lăng Tử Lạc...

"Ngươi...", Đông Lăng Tử Lạc giật mình, hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt này, khi mẫu hậu của hắn muốn giết chết phi tử nào đó sẽ xuất hiện ánh mắt như vậy.

Đây là ánh mắt muốn giết người.

"Là ta!", Phụng Vĩ Lạc cười khẩy một tiếng, nhân lúc Đông Lăng Tử Lạc chưa kịp phản ứng liền nắm lấy y phục của Đông Lăng Tử Lạc mượn lực đứng lên.

"Người phụ nữ điên này, bỏ tay ra!", Đông Lăng Tử Lạc thất kinh, theo quán tính đá ra một cái.

Phụng Vĩ Lạc lách mình khiến Đông Lăng Tử lạc đá trúng lên cẳng chân của Phụng Vĩ Lạc, Phụng Vĩ Lạc kêu rên một tiếng nhưng vẫn không chịu buông ra, cả người mềm nhũn bổ nhào vào lòng Đông Lăng Tử Lạc...

Chân phải chọc vào giữa hai chân Đông Lăng Tử Lạc, nhấc chân lên thì đầu gối vừa hay huých vào bộ hạ của Đông Lăng Tử Lạc, một loạt động tác này vô cùng lưu loát...

Phụng Vĩ Lạc thuận thế nằm sấp lên người Đông Lăng Tử Lạc, đôi môi ghé sát vào bên tai của hắn, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Ta điên đấy, cho dù ta có điên thì cũng là do bị ngài bức đến phát điên, Lạc Vương điện hạ!"

Tư thế này trong mắt người ngoài thì trông cực kỳ mập mờ, không ai nhìn ra được Phụng Vĩ Lạc đang uy hiếp Đông Lăng Tử Lạc.

"Phụng Vĩ Lạc, ngươi đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ", Đông Lăng Tử Lạc thấp giọng nói.

Bị người khác đè ở đó, Đông Lăng Tử Lạc đầu tiên thì hoảng hốt, sau đó hai má đỏ ửng lên, ánh mắt nhìn Phụng Vĩ Lạc ngoài khinh thường ra lại có thêm vài phần chán ghét.

Nghe cấm vệ quân báo về Phụng Vĩ Lạc một cước đá nát chỗ đó của Nghiêm công tử, hắn còn tưởng là ngoài ý muốn.

Giờ thì xem ra người phụ nữ này là cố ý làm vậy, hơn nữa nhìn nàng thành thạo tự nhiên như vậy thiết nghĩ chắc cũng không phải là lần đầu tiên nữa.

Vốn dĩ trong lòng còn đang áy náy thì giờ không còn chút đồng cảm nào, tất cả đều là do Phụng Vĩ Lạc tự mình gây ra, là nàng không có liêm sỉ.

Cô nương nhà lành sẽ giống như Phụng Vĩ Lạc thế này sao?

Hơn nữa, nam nhân trong thiên hạ nhiều như vậy sao người phụ nữ này cứ quấn lấy hắn không tha.

"Ta biết xấu hổ hay không liên quan gì đến Lạc Vương? Đừng quên ngài hiện tại chẳng là gì của ta cả", Phụng Vĩ Lạc khẽ thổi nhẹ vào sau gáy Lạc Vương.

Không có bất cứ ngạc nhiên nào, thân dưới của người đàn ông trước mặt đây liền biến đổi.

"Ha ha ha, Lạc Vương, không phải ngài nói ta không biết xấu hổ sao? Bộ dạng của ngài lúc này thì được gọi là gì?", Phụng Vĩ Lạc châm chọc nói.

Toàn thân Đông Lăng Tử Lạc cứng đờ, hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Phụng Vĩ Lạc.

Hắn cũng không phải là người chết, bị nữ nhân đùa nghịch như vậy nếu không có phản ứng gì mới lạ đó.

Nhưng bất cứ người phụ nữ nào cũng được trừ Phụng Vĩ Lạc ra.

"Phụng Vĩ Lạc, cút ngay!", trong lúc lên tiếng, Đông Lăng Tử Lạc duỗi tay ra định đẩy Phụng Vĩ Lạc ra.

Thị vệ phía sau lúc này mới phát hiện ra có gì không đúng, định tiến lên trước nhưng lại bị Đông Lăng Tử Lạc quát: "Lui xuống hết cho bổn vương, không có lệnh của bổn vương không được tiến lên".

"Rõ", thị vệ không nghi ngờ gì liên tục lui về phía sau.

Phụng Vĩ Lạc nhân cơ hội lần nữa tiếp cận, sức nặng toàn thân đã đổ ập lên người Đông Lăng Tử Lạc, hai tay ôm lấy cổ Đông Lăng Tử Lạc, đầu gối lại nhích lên phía trước thêm chút nữa, nhìn thì như thân mật nhưng thực ra là đang uy hiếp: "Lạc Vương, ngài có thể thử để biết là ngài giết ta trước hay ta hủy ngài trước".

Biết Đông Lăng Tử Lạc không dám nói ra chuyện mất mặt thế này cho nên Phụng Vĩ Lạc không hề kiêng dè mà ngang ngược uy hiếp.

Nam nhân luôn sẽ bị thể diện cầm chân!

Hủy? Quả thật là hủy hoại, Phụng Vĩ Lạc chỉ cần dùng lực huých lên chút nữa thì không những hủy hoại tôn nghiêm nam tính của Đông Lăng Tử Lạc mà còn hủy hoại cả con đường tương lai của Đông Lăng Tử Lạc.

Vương triều Đông Lăng sẽ không để một nam nhân vô dụng lên làm hoàng đế!

"Phụng Vĩ Lạc, ngươi thật to gan! Ngươi không sợ chết sao?", mặt Đông Lăng Tử Lạc đen lại, hận nỗi không thể dùng tay bóp chết Phụng Vĩ Lạc.

Đã từng bao giờ Đông Lăng Tử Lạc hắn lại bị một người phụ nữ bắt nạt, phải chịu sự uy hiếp của một người phụ nữ?

"Ha ha ha sợ chết? Lạc Vương, ngài nói thật là đáng yêu. Phụng Vĩ Lạc hiện tại tốt hơn cái chết được bao nhiêu?", vẻ tàn nhẫn trong ánh mắt của Phụng Vĩ Lạc không hề che giấu mà bày ra trước mặt Đông Lăng Tử Lạc.

Đông Lăng Tử Lạc tin rằng Phụng Vĩ Lạc hạ thủ được cho dù hắn có là hoàng tử đương triều.

Phụng Vĩ Lạc hiện tại chẳng có gì cả, nàng sợ gì chứ? Ngoài một cái mạng tàn ra thì nàng chẳng có gì hết.

Còn mạng của Phụng Vĩ Lạc trong mắt Đông Lăng Tử Lạc chẳng có giá trị gì...

"Phụng Vĩ Lạc, ngươi muốn làm gì?", Đông Lăng Tử Lạc bình tĩnh hỏi, ánh mắt lóe lên vẻ không cam.

Hắn có đúng là đang gặp Phụng Vĩ Lạc, nữ nhân yếu đuối vô năng trong lời đồn xưa nay hay không?

"Ta muốn gì lẽ nào Lạc Vương không biết? Thứ mà Vĩ Lạc muốn từ trước tới nay rất đơn giản, chẳng qua chỉ là sống sót mà thôi".

Người muốn nàng chết quá nhiều, hoàng hậu là một, Đông Lăng Tử Lạc là hai, còn có Nghiêm công tử gì đó đã bị nàng đánh thương ở ngoài cổng thành.

Đám người này ai ai cũng tay nắm trọng quyền, nếu như không có người ra mặt thay cho nàng thì nàng ắt chết không nghi ngờ.

Hoàng thượng nói thì dễ nghe, không trừng trị tội của nàng đó là vì hoàng thượng biết, Phụng Vĩ Lạc chết chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Nữ tử không có chỗ dựa thì lấy gì để đấu với quyền quý!

"Ngươi muốn bổn vương thay ngươi giải quyết chuyện ở ngoài cổng thành sao?", trong lòng Đông Lăng Tử Lạc âm thầm bội phục.

Hay cho một Phụng Vĩ Lạc, vào lúc này mà nàng vẫn còn có thể nghĩ đến chuyện lặt vặt thế được, tâm tư không phải dạng kín đáo bình thường.

Không sai, hắn vốn dĩ dự định nếu như chuyện mất trinh tiết trước ngày xuất giá không quật ngã được Phụng Vĩ Lạc thì sẽ để Nghiêm gia ra tay xử lý Phụng Vĩ Lạc.

Loại nữ tử không có bất cứ bối cảnh và chỗ dựa nào như Phụng Vĩ Lạc có lặng lẽ chết đi cũng không ai điều tra, càng không có ai dám điều tra.
Chương 10: Thỏa hiệp

Cái gọi là chính nghĩa nhân sĩ chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay quyền quý nào đó mà thôi.

Phụng Vĩ Lạc gật đầu: "Nói chuyện với người thông minh quả nhiên đơn giản. Lạc Vương, ta muốn ngài bảo đảm trong vòng nửa năm ta vẫn còn sống".

Nửa năm không phải là tùy tiện nói ra, mà là nằm trong sự tính toán của Phụng Vĩ Lạc, là khoảng thời gian Đông Lăng Tử Lạc có thể nhân nhượng.

Ngoài Nghiêm gia, người không muốn nàng sống không hề ít!

Hoặc sáng hoặc tối, những việc này đều không liên quan gì đến Đông Lăng Tử Lạc.

Lúc này cũng chỉ có Đông Lăng Tử Lạc mới có năng lực bảo vệ nàng không chết.

Nửa năm là cực hạn của người đàn ông này, quá dài hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý, mà quá ngắn thì nàng lại không đủ thời gian để bày bố.

"Hừ, kẻ thù của ngươi bổn vương cũng phải quản sao? Bảo vệ ngươi trong vòng nửa năm vẫn còn sống, ngươi tưởng mình là ai, bổn vương dựa vào cái gì mà phải lo sống chết cho ngươi!"

"Lạc Vương, ngài đang giả vờ hồ đồ ư? Người muốn giết ta vì cái gì lẽ nào Lạc Vương còn không rõ? Chỉ là nửa năm mà thôi, lẽ nào Lạc Vương nửa đời sau muốn bầu bạn với thái giám trong cung ư?", Phụng Vĩ Lạc cười khẽ, trong mắt người ngoài cảnh tưởng này lại có ý tứ khác.

Hóa ra Lạc Vương và Phụng Vĩ Lạc cô nương có tình ý, chỉ là...

Hừ, tạo hóa trêu người!

Còn tình huống thật chỉ có người trong cuộc mới biết.

Đông Lăng Tử Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đang uy hiếp bổn vương?"

"Cũng không phải lần đầu, thêm lần nữa có sao đâu?", Phụng Vĩ Lạc không hề để ý đến sát khí trên người Đông Lặng Tử Lạc.

Hai người đã lật bài ngửa với nhau rồi thì còn kiêng dè gì nữa...

Phụng Vĩ Lạc cũng là người thường được phụ mẫu sinh ra nuôi dưỡng, cũng chỉ có một cái mạng, Đông Lăng Tử Lạc sợ chết, lẽ nào Phụng Vĩ Lạc không sợ chết ư...

Đông Lăng Tử Lạc nhìn chằm chằm Phụng Vĩ Lạc như muốn nhìn thấu nàng vậy.

Phụng Vĩ Lạc lại không hề để tâm, máu trên trán chảy xuống mặt, nàng dường như không hề phát hiện ra, để mặc cho Đông Lăng Tử Lạc quan sát.

Thảm hại cũng được!

Chật vật cũng được!

Hèn mọn cũng được!

Vô liêm sỉ cũng được!

Phụng Vĩ Lạc nàng chính là Phụng Vĩ Lạc, mặc kệ người khác nhìn thế nào.

Hai người cứ nhìn nhau chăm chú như vậy, từ xa nhìn lại giống như một cặp tình lữ tình cảm sâu đậm...

Lúc này, trong ánh mắt họ chỉ có nhau!

Trên thực tế, ánh mắt họ nhìn đối phương chỉ có sự căm thù.

Ai nhượng bộ trước người đó sẽ thua.

Đông Lăng Tử Lạc không thể chấp nhận bản thân sẽ thua một người phụ nữ.

Còn Phụng Vĩ Lạc thì không thể thua, một khi nàng thua là sẽ thua mất cả tính mạng của mình.

Hai người cứ giằng co như vậy, không ai chịu nhường ai...

Phụng Vĩ Lạc cũng không sốt ruột, nàng biết người thắng cuối cùng nhất định sẽ là nàng, bởi vì nàng lấy mạng sống ra để cược.

Quả nhiên, không để cho Phụng Vĩ Lạc phải đợi quá lâu, khi Đông Lăng Tử Lạc xác định Phụng Vĩ Lạc sẽ không nhượng bộ đã phải cắn răng thỏa hiệp.

"Được, bổn vương đồng ý với ngươi, trong vòng nửa năm sẽ không có ai vì chuyện này mà gây phiền phức cho ngươi, về phần chuyện ngươi tự gây ra thì bổn vương không quản được", mạng của hắn quý giá hơn Phụng Vĩ Lạc.

Chẳng phải chỉ là nửa năm thôi sao? Đông Lăng Tử Lạc hắn có thể nhịn được.

Nửa năm sau, hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Phụng Vĩ Lạc, một ngày còn Đông Lăng Tử Lạc ta trên đời thì ngươi đừng mong sống yên ổn ở vương triều Đông Lăng này.

"Đa tạ Lạc Vương", Phụng Vĩ Lạc nghe vậy liền nói từ tận đáy lòng, đồng thời lùi về sau một bước, đôi mắt bình tĩnh nhìn Đông Lăng Tử Lạc.

Nàng không quan tâm Đông Lăng Tử Lạc nghĩ thế nào, cứ vượt qua kiếp nạn trước mắt đã rồi tính.

Dưới cái lườm của Đông Lăng Tử Lạc, Phụng Vĩ Lạc cười nói, thản nhiên vươn tay ra vuốt lại y phục bị vò nát của Đông Lăng Tử Lạc.

"Lạc Vương, đây là lần đầu tiên chúng ta tiếp xúc gần như vậy, cũng là lần cuối cùng, lần sau gặp lại, Lạc Vương và Vĩ Lạc sẽ là..."

"Kẻ thù!"

"Bốp..."

Phụng Vĩ Lạc còn chưa nói hết hai chữ cuối cùng đã bị Đông Lăng Tử Lạc cho một bạt tai ngã xuống đất.

Thị vệ cách đó không xa thấy vậy lập tức tiến lên, chĩa thẳng trường thương về phía Phụng Vĩ Lạc, chỉ cần Đông Lăng Tử Lạc hạ lệnh một cái là Phụng Vĩ Lạc lập tức chết thảm tại chỗ.

Cái tát này đánh rất mạnh, Phụng Vĩ Lạc nằm trên đất một lúc mới lấy lại tinh thần, nhổ ra một ngụm máu tươi trên đất, trong máu còn có một cái răng gãy...

Phụng Vĩ Lạc chẳng ừ hử lấy một tiếng, chầm chậm ngẩng đầu lên, mái tóc dài che lấp gương mặt, cũng che đi cả sự sắc bén và phẫn nộ trong ánh mắt Phụng Vĩ Lạc.

Đối mặt với trường lương lạnh lẽo, Phụng Vĩ Lạc không có bất cứ sợ hãi nào, ngược lại còn mơ hồ cười nói: "Hóa ra, một quân tử nhẹ nhàng như Lạc Vương đây cũng đánh nữ nhân".

Trong lúc nói chuyện, mười ngón tay thon dài từ từ vuốt mái tóc dài lên, để lộ ra gương mặt đầm đìa máu.

Gò má trái là máu, gò má phải thì sưng phồng lên, nhìn trông như một cái đầu heo bị dội máu lên vậy, muốn có bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu xấu xí.

Nhưng nhìn thấy Phụng Vĩ Lạc như vậy lại không có một ai dám cười nàng, dám nói nàng xấu.

Bởi vì đôi mắt đó... lạnh đến dọa người, lạnh đến khiến người ta sợ hãi....

Đông Lăng Tử Lạc chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào như vậy, tựa như đã nhìn thấu mọi thứ trên thế gian, lại giống như mãnh thú cận kề cái chết nhìn thấy kẻ địch mạnh hơn bản thân, chuẩn bị liều chết một phen, chuẩn bị cá chết lưới rách.

"Lui xuống", ma xui quỷ khiến thế nào Đông Lăng Tử Lạc lại phất tay ra lệnh cho thị vệ lui xuống.

Nhìn chằm chằm Phụng Vĩ Lạc, cảm giác buồn bực trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.

Đây đúng là Phụng Vĩ Lạc yếu đuối vô năng, gặp hắn chỉ biết cúi đầu khóc lóc đó sao?

Trong lòng mơ hồ có vài phần không xác định, có một cảm giác hối hận kịch liệt kéo tới.

Dường như cưới Phụng Vĩ Lạc cũng không tệ.

Nhưng chuyện đã đi đến bước này rồi không cho phép hắn hối hận.

Nặng nề hít sâu một hơi, Đông Lăng Tử Lạc kiềm chế cảm xúc mơ hồ này.

"Phụng Vĩ Lạc, cút, đừng để bổn vương nhìn thấy ngươi nữa", nói rồi liền quay người đi về phía tẩm cung của hoàng hậu.

Xử trí của bệ hạ đối với Phụng Vĩ Lạc hắn đã kêu thái giám sát sườn báo cho mẫu hậu rồi, mẫu hậu ắt sẽ không nhúng tay vào nữa.

Đợi Đông Lăng Tử Lạc đi, Phụng Vĩ Lạc mới chầm chậm đứng lên, nhìn thị vệ đề phòng nàng như đề phòng lang sói, khóe miệng nàng chỉ nhếch lên một mạt cười lạnh.

Đông Lăng Tử Lạc một thân hoàn hảo, Phụng Vĩ Lạc nàng mới là người chằng chịt vết thương, mới là người phải đề phòng thì đúng hơn.

Có điều, không quan tâm những chuyện này nữa, có thể sống sót rời khỏi hoàng cung đã là rất tốt rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom