• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (4 Viewers)

  • Chương 1429-1440

Chương 1430

Tư Hải Minh thật sự chỉ ôm Đế Anh Thy như vậy đi ngủ, buổi tối ngủ rất ngon. Cả một đêm không buông người trong ngực ra, thậm chí còn trong tình trạng ôm rất chặt. Cho nên buổi sáng Để Anh Thy cảm thấy toàn thân mình rất mệt, giống như đã làm vận động vậy.



Mặc dù trên giường chỉ có một mình cô nằm nhưng tình trạng cơ thể chắc chắn là do Tư Hải Minh!



Cô hối hận muốn chết! Sao đang yên đang lành lại đồng ý cho Tư Hải Minh ngủ trên giường chứ?



Vừa bất đắc dĩ, không đồng ý thì giống như mình có thể làm chủ ấy!



Cửa sổ bên trên hơi mở ra, Đế Anh Thy quay sang cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, phát hiện đã sắp chín giờ rồi!



Không đúng, không phải cô đã đặt chuông báo thức rồi hay sao? Vừa nhìn thì đúng là đặt sáu giờ rưỡi nhưng cô không nghe thấy!



Vậy chắc chắn là Tư Hải Minh đã tắt chuông rồi!



Để Anh Thy ra phòng khách, đi qua hành lang, đi đến phòng khách, cô nhìn thấy Tư Hải Minh đúng lúc đang băng đĩa thức ăn ra.



Thấy cô đã tỉnh, Tư Hải Minh đặt đĩa thức ăn lên bàn: “Có thể ăn được rồi đây”



“Anh tắt báo thức của tôi à?”



“Nó ầmĩ quá”



Anh còn sợ ầm ỹ à? Tôi không để cho anh ngủ với tôi đâu!



Để Anh Thy tức giận.



Hơn nữa người này còn nói chỉ một lát thôi, cuối cùng là ngủ một đêm luôn!



“Anh đã đưa mấy đứa nhỏ đi rồi, anh cũng đã sắp xếp xong, em không có lý do gì để dậy sớm cả” Tư Hải Minh nói. Anh thấy Để Anh Thy đứng yên bất động ở đó thì nói: “Em lại đây”



Để Anh Thy định không đi đến, xoay người đi đến nhà vệ sinh.



Cô mở cửa, xoay về phía cửa chính thấp giọng nói một câu: “Qua cái rắm! Tôi muốn rửa mặt!”



Ngồi trước bàn ăn, Để Anh Thy uống cháo, bữa sáng phong phú kết hợp giữa trung quốc và phương tây, phong phú thỏa mãn.



Từ miệng đến dạ dày đều cảm thấy ấm áp.



“Mùi vị thế nào?” Tư Hải Minh hỏi cô.



Đế Anh Thy nghĩ thầm, anh hỏi cái này làm gì? Ăn không ngon thì tôi sẽ ăn sao?



Ai biết được sau khi ăn no, Tư Hải Minh nói: “Là anh làm đấy”



“..” Để Anh Thy ngẩn ngơ, trong miệng còn lưu lại hương vị bữa sáng. Nghi ngờ nghĩ trong đầu chuyện Tư Hải Minh có thể làm đồ ăn sáng. Cô đã được chứng kiến bản lĩnh bỏ muối lúc Tư Hải Minh ở Trân Châu, suýt nữa thì mặn chết người!



Tư Hải Minh vẫn không nhiều lời, sau khi nói một câu như vậy thì đứng dậy kéo ghế rời khỏi nhà ăn.



Trên bàn cơm sẽ có người giúp việc dọn dẹp.



“Anh kéo tôi đi đâu..” Tay Để Anh Thy bị bàn tay lạnh lẽo của Tư Hải Minh siết chặt không thoát được.



Tư Hải Minh giơ tay lên đẩy hai cánh cửa ra.



Rầm một tiếng, gần như đã đập lên ngực Để Anh Thy, khiến cho cả người cô bị rung động.
Chương 1431

Chỉ thấy khắp bên ngoài sân thượng được bày đầy loại hoa hồng màu sắc khác nhau, còn có những loại cô không biết tên nữa.



Trên hàng rào, trên mặt đất đều có, trong không khí ngập tràn hương thơm. Trái tim Để Anh Thy ngay lập tức ngập tràn hoa, cũng chưa tỉnh táo lại.



Trong tường có lò sưởi, ty giải trí, bên cạnh có đặt micro, còn có ghế sopha thư giãn.



Ngày đầu tiên Để Anh Thy đã đến đây, nó cũng rất bình thường, nhưng hiện tại trăm phần trăm đã biến thành một vườn hoa trên không…



Tư Hải Minh lôi kéo cô đi đến, đứng trong vườn hoa, anh hỏi cô: “Em có thích không?”



Đế Anh Thy ổn định lại nội tâm bị kích động một hồi rung động, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên rồi nói: “Sân thượng đang yên đang lành sao anh lại biến nó thành như vậy?”



“Anh muốn ngồi ở đây nghỉ ngơi, có thể thoải mái hơn so với trong phòng khách một chút. Gần cảnh đêm hơn. Chỗ này cửa có thể khóa lại được, không thể vào từ bên ngoài” Tư Hải Minh nói.



Để Anh Thy thầm nghĩ, à, cái này ngược lại không tệ. Sau khi cô đi vào thì khóa luôn cửa chỗ này vào, Tư Hải Minh cũng đừng mong mà vào được.



“Chỉ mình anh có chìa khóa” Tư Hải Minh bổ sung thêm một câu.



“…” Để Anh Thy cảm thấy trước mặt anh toàn là những lời nói nhảm.



Nói tóm lại là làm phòng cho người khác sao?



Ở đây thì có thể là phòng của ai được chứ? Phòng của con trai anh sao?



“Rốt cuộc anh làm nó từ lúc nào vậy?” Để Anh Thy hỏi, tốc độ này cũng quá nhanh.



“Hôm đi tập đoàn Vương Tân đấy. Nói đúng hơn là ngày đầu đặt chân vào đây anh đã muốn làm vườn hoa cho em rồi, hai cái sân thượng này sẽ không bị lãng phí” Tư Hải Minh nói.



Đế Anh Thy biết ngày đó, cô không thể không nói tốc độ của anh cũng quá nhanh rồi!



“Tôi không thích!” Để Anh Thy nói xong, xoay người rời đi.



Cô còn chưa đi đến cửa, tiếng nhạc đã vang lên.



Khiến cho bước chân của cô dừng lại.



Để Anh Thy xoay người lại, nhìn thấy máy phát nhạc đang chạy, âm thanh khác hoàn toàn so với lúc phát bằng điện thoại. Lan tràn trong không khí, nhẹ nhàng gõ vào trái tim, biến ảo tuyệt vời.



Lúc cô hoàn hồn lại cơ thể Tư Hải Minh đã áp đến chỗ cô mang đến cảm giác áp bách, bóng tôi càng tôn thêm khuôn mặt nhỏ bé đang run sợ của cô.



“Anh Thy..” Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh nhẹ nhàng phớt qua cái miệng nhỏ nhắn của cô, phẩy nhẹ như lông chim.



Để Anh Thy chỉ cảm thấy ngoài miệng hơi ngứa một chút, sau đó đã bị nuốt…



“Ưm..” Cô sợ đến sực tỉnh lại, dùng sức đẩy Tư Hải Minh ra, cơ thể lảo đảo lùi lại, sau đó xoay người chạy.



Chạy trối chết!



Cô chạy vào phòng, sợ đến mức khóa chặt cửa lại , hai chân như nhũn ra trượt xuống đât.



Cơ thể cô đang run lẩy bẩy, hai tay nắm chặt lại nhưng cũng không thể kìm nén lại được.



Cô điên rồi sao? Thế mà lại cảm thấy chuyện Tư Hải Minh làm không sai!



Không thể! Cô sẽ không tha thứ cho anh ta! Càng không thể để cho anh ta thực hiện được!



Đó là địa ngục, là địa ngục trần gian!
Chương 1432

Để Anh Thy đau khổ ôm đầu, vùi khuôn mặt vào trong đầu gối.



Đế Anh Thy, mày phải bình tĩnh lại một chút! Bình tĩnh…



Khi Tư Thái Lâm lần nữa vào nhà vệ sinh thì người đàn bà kia lại xuất hiện, cậu bé căng thẳng nhìn cô ta.



“Tư Thái Lâm, bây giờ cháu đã tin vào lời người bạn của mẹ cháu rồi sao?” Bà ta hỏi.



“Anh trai, chị gái sẽ không như vậy đâu…” Tư Thái Lâm nói là nói vậy nhưng lòng cũng không hoàn toàn chắc chắn.



“Thế này đi, cháu lén bỏ thứ thuốc này vào trong cốc nước của anh trai cháu. Sau khi cậu ta uống xong, cậu ta sẽ nói ra sự thật” Người đàn bà đó nói.



Tư Thái Lâm cầm lấy viên thuốc màu trắng kia hỏi: “Thực sự có thể nói thật à?”



“Phải, sau khi nghe được sự thật, cháu sẽ hiểu các bác có gạt cháu hay không. Tuy nhiên nhất định đừng để bất cứ ai trông thấy, nếu không thuốc sẽ mất linh đấy, hiểu chưa?” Sau khi nói xong, bà ta nhìn xung quanh đầy vẻ thần bí rồi mới rời đi.



Tư Thái cầm theo viên thuốc đi vào nhà vệ sinh, cậu bé ngồi trên bồn cầu, mở đôi tay bé nhỏ ra nhìn viên thuốc trắng, lòng đầy căng thẳng. Thật sự phải cho anh trai uống cái thuốc này à?



Nếu sau khi uống thuốc này xong anh trai lại bảo anh trai đã giết mẹ thì phải làm thế nào?



Cậu… cậu nhất định sẽ không tha thứ đâu…



Lúc tan học, Bảo Nam hỏi Tư Thái Lâm: “Thái Lâm, qua nhà cháu ở nhé?”



“Chú không đi.Tư Thái Lâm nói rồi chạy mất.



Cậu bé chạy rất nhanh còn ngã ra đất một lần rồi lại bò dậy chạy tiếp, tựa như đang có thứ gì đáng sợ lắm bám theo sau cậu vậy.



Cậu chạy thẳng đến cổng trường, đứng đó mà không nhìn thấy ba…



Cậu há miệng thở dốc, thứ đồ trong túi làm cậu vừa hoang mang vừa sợ.



Nếu như đi với Bảo Nam thì phải cho anh trai uống thứ thuốc này, cậu sợ anh trai bảo anh trai đã giết mẹ…



“Thái Lâm! Có phải hôm nay ba đến sớm quá không? Con chờ đã lâu chưa?” Tự Triều Vũ mang dáng vẻ vô tâm hỏi.



Tư Thái Lâm lắc đầu không đáp rồi bị Tự Triều Vũ lôi lên xe.



Tư Triều Vũ lái xe, Tư Thái Lâm yên lặng ngồi sau.



“Sao không nói chuyện? Đi học không vui à? Có phải do sáu nhóc kia bắt nạt con không?”



“Mấy đứa Bảo Nam không bắt nạt con” Tư Thái Lâm đáp.



“Vậy thì tốt” Tự Triều Bảo vừa nói vừa nghĩ xem nên hỏi gì: “Hôm qua, con có gặp anh không?”



“Có, gặp rồi”



Tư Triều Vũ không nên được thở dài: “Chết một hồi rồi lại sống một hồi. Chuyện này còn không phải là khiến tim người ta lên xuống rồi sao? Cũng không phải ba ép anh con phải chết nhưng nếu không chết thì cũng phải nói với chúng ta một tiếng chứ, cứ thần thần bí bí như thế. Hoàn toàn chẳng xem ba là người thân gì hết”.



Từ đầu đến cuối Tư Thái Lâm vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa xe.



“Thái Lâm, hôm nay Bảo Nam không đến tìm con đi chơi à?”



Thái Lâm rũ mắt đáp: “Vừa tan học con đã đi rồi”



“Con đừng để ý đến ba, muốn đi đâu thì đi, ba sẽ không nói gì đâu. Còn nếu con bị bắt nạt thì nhất định phải nói với ba đấy, biết chưa? Mặc dù ba không giỏi giang như ba của Bảo Nam nhưng ba chắc chắn vẫn sẽ liều mạng!” Tự Triều Bảo ra vẻ tình cha như núi.



Mũi Tư Thái Lâm cay cay, cả mắt cũng thế, rồi càng thêm im lặng.
Chương 1433

Hôm sau, khi tan học, Bảo Nam vẫn đến tìm Tự Thái Lâm.



Lần này, Tư Thái Lâm không cự tuyệt nữa mà đã đi theo.



Ngồi trên xe, Tư Thái Lâm vẫn giữ im lặng, cậu ta chỉ dùng đôi mắt to tròn lấp lánh quan sát người khác.



Cậu thực sự không dám nhìn vào mắt của anh trai vậy nên chỉ liếc qua một cái rồi lại quay mặt sang chỗ khác.



Đôi mắt đen sắc bén của Tư Hải Minh liếc sang chỗ Tư Thái Lâm, sau khi thu lại ánh mắt cũng không nói gì.



Lúc xuống xe, Tư Hàn Minh giữ Tư Thái Lâm lại.



“Mẹ ơi, ba muốn nói gì với Thái Lâm sao ạ?”



“Bọn con không được nghe ạ?”



“Ở trường Thái Lâm không phạm lỗi gì đâu ạ!” Bảo Vĩ nhoẻn cười nói đỡ cho cậu.



Đế Anh Thy xoa xoa cái đầu nhỏ của Bảo Long nói: “Chắc là ba mấy đứa có gì đó muốn nói với Thái Lâm thôi, đừng lo”



Đâu phải cô không nhìn ra Tư Thái Lâm đang có tâm sự.



Không biết là gì đây?



“Em sao thế?” Ngữ khí của Tư Hải Minh đã dịu đi nhiều nhưng Tư Thái Lâm vẫn có cảm giác bị hù dọa.



Tư Thái lâm lắc đầu.



“Có chuyện gì thì cứ nói với anh”



“Không ạ.”



“Vậy sao em cứ làm ra cái vẻ như sắp khóc đến nơi thế?” Sắc mặt Tư Hải Minh tối đen.



“Nhớ mẹ..”



“Lúc trước đâu có thấy em như vậy, sao giờ lại nhớ rồi?”



“Mơ thấy mẹ..” Đôi mắt to của Tư Thái Lâm trốn tới trốn lui, không nhìn thẳng vào mắt anh trai.



“Ngoại trừ chuyện này ra thì em muốn gì anh cũng sẽ cho em” Tư Hải Minh nói.



“Cảm ơn anh, em không cần…”



Còn hỏi nữa thì sẽ khóc mất, Tư Hải Minh ảo não nói: “Xuống xe”



Vệ sĩ đỡ Tư Thái Lâm bước xuống xe.



Tư Hải Minh nhìn Bảo Nam chạy từ bên kia qua chỗ Tự Thái Lâm, tròng mắt đen càng chứa nhiều suy tư.



Ăn xong cơm, nhân lúc lũ trẻ đang cùng nhau chơi đùa, Đế Anh Thy hỏi: “Anh nói gì với Thái Lâm thế? Không nổi giận với nó đấy chứ?”



“Anh xấu tính thế à? Hử?”



Để Anh Thy thầm nghĩ, anh vẫn còn dám hỏi nữa à? Xấu chết được!



“Rốt cuộc có nói hay không?”



“Câu trả lời của nó giống hệt lời nói trước mặt em đấy”



Để Anh Thy cau mày, lại nhớ mẹ sao?



“Tôi gọi điện thoại cho Tư Triều Bảo, chú bảo Thái Lâm ổn lắm, hoàn toàn chẳng biết tâm sự của con trai gì cả. Đúng là chú ấy đã cho đứa bé cơm ăn, áo mặc để nó có thể khỏe mạnh lớn khôn!” Nhưng cách Để Anh Thy nuôi dạy con là quan tâm đến cả sức khỏe thể chất và tinh thần của chúng.



Vật chất đương nhiên lúc nào cũng cần nhưng nếu đứa bé lớn lên mà mang trong mình vẫn đề tâm lý nào đó thì rất nguy hiểm, rất khó kéo nó lại!



“Quan sát trước đi đã” Tư Hải Minh nhìn Tư Thái Lâm, Tư Thái Lâm cứ ngọ nguậy không chịu yên. Tư Hải Minh thôi không nhìn nữa, giọng nói cũng trầm hẳn xuống: “Chúng ta ra vườn hoa ngồi chút nhé?”



“Tôi không….này!” Đế Anh Thy vẫn còn chưa kịp nói hết từ “đi” thì người đã bị kéo ra vườn hoa rồi còn dặ dò cô hầu: “làm chút đồ ăn đem qua.”



Cô hầu lập tức xuống bếp chuẩn bị.
Chương 1434

Bảo Hân ôm gương mặt nhỏ bé nói: “A… em cũng muốn đi nữa!”



“Em làm bài tập xong chưa?” Ba đã dặn Bảo Nam rằng: ” Con là anh trai cả nên phải trông em gái.”



Bảo Vỹ nói: ” Chị từng thấy vườn hoa của mẹ rồi, đẹp lắm luôn!”



“Nhiều hoa lắm.” Bảo My.



“Chúng ta làm xong bài rồi hẵng đi!” Bảo Long nói.



“Vâng vâng!” Bảo An kích động.



“Không được đi! Sẽ làm phiền bố mẹ yêu đương đấy!” Bảo Hân.



“Cảm ơn”



“Không có gì?

1435-mot-thai-6.jpg




mà Tư Hải Minh mua đã thu hút được cô.



Cô gỡ đôi tay đang siết chặt chỗ eo mình: “Bỏ ra..”



Tư Hải Minh đương nhiên là sẽ không bỏ tay ra rồi, anh hôn lên mái tóc cô, rồi đến đôi tai đáng yêu, tiếp tục trượt xuống hôn lên cố nhỏ nhắn trắng nõn của cô–



“Ừm!” Cả người Đế Anh Thy run lên: “Tư Hải Minh, anh… anh muốn tôi ở lại đây thì bỏ tay ra!” “Không được đụng vào, hôn cũng không được? Hửm?” Để Anh Thy nghiến răng, người này thật sự ngày càng khó đối phó rồi! Những lời này mà cũng nói ra được! “Không được đụng vào! Không được hôn… Um!”



Tư Hải Minh càng táo tợn hơn, anh trực tiếp hôn lên đôi môi nhỏ mềm mại của cô, hôn đã từ trong ra ngoài rồi mới thả cô ra: “Không chọc em nữa”



“..” Để Anh Thy đơ người, chỉ nghe thấy nhịp tim đập và hô hấp của mình.



Đôi mắt đen cưng chiều của Tư Hải Minh nhìn cô một cái, rồi quay người đi mở đĩa xoay.



Bản nhạc du dương êm tai, trong sáng lan tỏa, khẽ lay động trong khu vườn, và lay động trái tim mong manh. Đế Anh Thy cắn môi, cách xa anh ra, đi đến sô pha và ngồi xuống. Cô lấy trái cây trên bàn trước mặt, ăn một miếng thật lớn, đè nén sự hồi hộp trong lòng! Ôm lấy cô hôn đã rồi lại bỏ ra. Hừ, không xem lời nói của cô ra gì cả! Không kiêng không nể gì cả! Không sợ mấy đứa trẻ đến sẽ nhìn thấy sao?



Cảm giác được bên cạnh có người ngồi xuống, Đế Anh Thy dịch qua một bên khác, ít nhất phải ở ngoài khoảng cách anh vươn cánh tay ra được!
Chương 1435

“Thy, anh không có làm gì với em đâu? Tư Hải Minh nói với giọng khàn khàn, Mà cái giọng nói khàn khàn này, chính là một loại tín hiệu của sự nguy hiểm. Cho dù anh không làm gì, cách xa anh ra một chút vẫn không sai đâu! Đế Anh Thy quay mặt qua, thấy Tư Hải Minh bưng ly cà phê trước mặt lên uống một ngụm. Cô nghĩ trong lòng, cà phê đắng chết đi được, không biết có gì ngon đầu mà uống. Cô cứ cảm giác uống cà phê vị này đúng là đang tự hành hạ mình! Hừ, lúc trước ở tập đoàn Tân Vương đã cho rằng như vậy rồi!



Tư Hải Minh không chỉ hành hạ người khác, mà cũng hành hạ chính mình!



Tư Hải Minh đặt ly cà phê xuống, nhìn sang Để Anh Thy đang phòng bị anh, đôi sâu đen láy: “Có phải bên này khá thoải mái đúng không?”



“Sao nào, ở cùng với con khiến em không thoải mái sao?” Tư Hải Minh khẽ sát gần lại Đế Anh Thy. Cơ thể Để Anh Thy vô thức siết chặt lại. Cô nghĩ trong lòng, người này nếu như dám làm gì với cô nữa, cô tuyệt đối sẽ đá cho một cái!



“Con nhiều quá cũng cản trở việc. Biết sớm thì lúc đầu anh đã cho em uống ít chút rồi”



“..” Đầu óc Để Anh Thy cứ ù ù, ký ức không chịu nhớ lại! Không kìm được, hơi nóng trên mặt cứ tỏa ra, cô hừ lạnh một tiếng: “Nếu như chỉ có một đứa, tôi tuyệt đối sẽ không ở lại”



“Cho nên em cũng cảm thấy nên uống nhiều chút”



“..” Để Anh Thy thẹn quá hóa giận, người này có cần xuyên tạc ý của cô như vậy không chứ! Ánh mắt hướng về ly cà phê đó, cô bưng ly cà phê lên, đưa qua cho anh: “Phải, anh Hải Minh, anh uống nhiều chút!”.



Đôi mắt đen nhìn chăm chú cô của anh mang theo sóng gợn lăn tăn, cả con tim như đang nhảy múa, anh đón lấy ly cà phê từ tay cô, giọng khàn khàn nói: “Được.”



Nói xong, lúc uống, đôi mắt đen thâm sâu đó vẫn nhìn chằm chằm cô. Để Anh Thy né mặt đi chỗ khác, cảm giác bản thân mình chính là con mồi của anh!



Ngắm nhìn những bông hoa bổ mắt, ngắm cảnh đêm đẹp đẽ với sao sáng và đèn, ngồi trên sô pha uống trà, ngửi mùi hương của hoa, và nghe nhạc, quả thực đây là một loại hưởng thụ…



“Um!”



Đế Anh Thy nghe thấy Tư Hải Minh ở bên cạnh hứ lên một tiếng khó chịu, cô nghĩ thầm, cái tên này lại làm trò gì nữa đây?



Thế nhưng tiếp theo đó là một tiếng bịch, dọa Đế Anh Thy quay mặt qua, thì nhìn thấy Tư Hải Minh ngã xuống đất, mắt thì nhắm.



“Tư… Tư Hải Minh?” Đế Anh Thy cứng đơ, nhịp tim không ổn định, nhìn người nằm dưới đất: “Này! Anh lại chơi tôi phải không?”



Nhưng người dưới đất không nhúc nhích một chút nào. Để Anh Thy cảm thấy không đúng, vội vàng nhào đến: “Tư Hải Minh? Tư Hải Minh!” Chuyện gì thế? Cô lập tức đi kiểm tra tình hình của anh, hô hấp yếu ớt, mạch đập không có sức….



“Chuyện gì vậy..” Để Anh Thy hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tư Thái Lâm đứng chỗ cửa bị dọa cũng không nhẹ. Cô không quan tâm được nhiều như thế, cô phải khiến cho mình bình tĩnh lại, tìm được điện thoại của Tư Hải Minh ở trên bàn trà, bức ảnh chụp chung làm màn hình điện thoại đó đập vào mắt cô. Cô lướt đến số điện thoại của Hạ Khiết Mai, và gọi: “Hạ Khiết Mai, cô mau đến đây, Tư Hải Minh ngất rồi!”



“Ở đâu?” Hạ Khiết Mai hỏi.



“Ở..ở..” Đầu óc Để Anh Thy trống rỗng, dường như hoàn toàn không biết mình đang ở đâu! Sao cô lại không biết mình đang ở đâu chứ? Cô chỉ là đầu óc mất đi suy nghĩ, bị sợ hãi chiếm giữ, ngay cả địa chỉ cũng không nhớ.



“Để Anh Thy, cô đừng căng thẳng, bình tĩnh lại, nghĩ kĩ lại thử cô đang ở đâu?”



Đế Anh Thy sốt ruột đến ứa nước mắt, cô hít thở sâu vài hơi, nhắm mắt lại, làm cho mình bình tĩnh lại, rồi mới nhớ ra địa chỉ, nói cho Hạ Khiết Mai biết!
Chương 1436

Trong bệnh viện, Tư Hải Minh đang ở trong phòng cấp cứu, Để Anh Thy ở bên ngoài đi tới đi lui, hoàn toàn không thể dừng lại được.



Bây giờ không chỉ tay chân cô phát lạnh, mà cả người đều lạnh ngắt.



Tư Hải Minh bị làm sao vậy? Sao anh lại ngất đi chứ? Một giây trước vẫn còn khỏe mạnh chọc đùa cô mà, sao nói ngất là ngất được chứ?



Không lẽ có bệnh không tiện nói ra mà cô không biết?



Nếu như bệnh theo thói quen phát tác ra, thế thì chắc sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng nhỉ!



“Cô Đế” chương Vĩ mau chóng chạy đến, nhìn phòng cấp cứu đang sáng đèn, nói: “Anh Hải Minh mạng lớn, sẽ không có chuyện gì đâu” .



Đế Anh Thy cắn ngón tay trỏ của mình, tay rõ ràng là đang run lên. “Cô Đế, đã xảy ra chuyện gì vậy?” chương Vĩ hỏi.



Để Anh Thy lắc đầu: “Chuyện gì cũng không có…Chúng tôi uống trà trong vườn hoa, sau đó anh ấy đột nhiên ngất đi, tôi không có làm gì cả.”.



Cho dù bị anh ôm bị anh hôn, cô cũng nhịn không đá anh, sao lại ngất đi chứ? “Sức khỏe anh Hải Minh ngoài lúc tim đau thắt phải uống thuốc giảm đau thì không có bệnh gì khác, không đến nổi ngất đi chứ nhỉ..” chương Vĩ suy đoán.



Đế Anh Thy nghe ra được vấn đề: “Tim đau thắt?”



chương Vĩ nói: “Lúc đó tưởng cô chết rồi, tim anh ấy thường đau thắt, cả đêm không ngủ, cả người mệt rã rời, dáng vẻ như có thể chết đi bất cứ lúc nào vậy. Trước khi nhìn thấy cô ở đảo Trân Châu, trên người anh Hải Minh. ngày nào cũng đem theo thuốc giảm đau. Thật ra tôi biết, thuốc giảm đau không có tác dụng gì với anh Hải Minh, chỉ là có tác dụng tâm lý mà thôi”



Đế Anh Thy không nói gì, cũng không cảm xúc, chỉ có đôi mắt đang ngấn nước. “Nhưng mà cho dù tái phát lại thì cũng không ảnh hưởng đến tính mạng của anh Hải Minh”



“Nếu tái phát lại, chẳng lẽ không có dấu hiệu gì cả sao?” Để Anh Thy hỏi. “Sẽ bị đau” chương Vĩ nói tiếp: “Trước khi phát bệnh anh Minh có ăn gì không?”



“Có… cà phê” Để Anh Thy nghĩ ngợi, ăn môi cô thì không cần nói nhỉ? Cô đâu có độc… đột nhiên vẻ mặt cô chấn động: “Chẳng lẽ anh nghi là trúng độc?”



“Đương nhiên là không phải. Anh Minh đi cùng với cô, sao cô có thể hạ độc anh Minh được. Ai cũng có thể nhưng cô thì không



Để Anh Thy không biết anh ta lấy đâu ra tự tin như thế.



Nhưng mà nói không sai.



Đúng là cô không cần tính mạng của Tư Hải Minh, anh là ba của bọn nhỏ, cô yêu bọn nhóc như vậy, nên không thể nào hành động ngu ngốc thế…



“Tôi nghĩ không thể là trúng độc được” Để Anh Thy nhíu mày, suy tư. “Tại sao?”



“Sau khi ngất xỉu tôi có kiểm tra sắc mặt của anh ấy, không giống như trúng độc..” Đầu óc cô bây giờ rất rối, hay là lúc đó cô không hề nhận ra?



Bởi vì khi ấy chính cô cũng không bình tĩnh là mấy. Cô không xác định được… “Đợi Hạ Khiết Mai ra là biết có phải trúng độc không” chương Vĩ nói. Cũng chỉ có thể đợi mà thôi.



Thời gian đợi chờ khổ sở là thế.



chương Vĩ cũng để ý thấy Để Anh Thy rất không bình tĩnh, dù là lúc cô đứng yên không nói, miệng vẫn cắn ngón. tay, anh ta lo nếu cứ vậy chắc sẽ cắn gãy móng tay mất.



Cô ấy lo cho anh Minh nhỉ… Sau hai tiếng, đèn phòng cấp cứu tắt, cửa mở ra, Hạ Khiết Mai đi ra. Đế Anh Thy vội vàng bước nhanh về phía trước: “Sao rồi? Không sao chứ?” “Là trúng độc” Hạ Khiết Mai nói. “Trúng độc..” Để Anh Thy không tin nổi, nhưng lại đúng là trúng độc: “Anh ấy không sao chứ?”



“May mà đưa tới sớm nên không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà bây giờ còn chưa tỉnh” Hạ Khiết Mai nói. Cơ thể Đế Anh Thy mềm nhũn.



chương Vĩ vội đỡ lấy cô: “Cô Anh Thy”



“Tôi không sao, chỉ là hơi choáng mà thôi” Để Anh Thy không để chương Vĩ đỡ, cô hít sâu mấy hơi, cảm giác choáng váng trên đầu mới biến mất.



“Chắc là cô hoảng quá, không sao đâu” Hạ Khiết Mai an ủi cô.



Tư Hải Minh đã nằm yên tĩnh trên giường bệnh trong phòng, Đế Anh Thy nhìn gương mặt anh mà trong đầu trống rỗng.
Chương 1437

Bởi vì không dám nghĩ tới trường hợp nếu không cứu được. “Cô Anh Thy về đi thôi, có tôi bảo vệ là được” chương Vĩ nói: “Mấy đứa nhỏ chắc cũng sợ lắm, cô về thì bọn nhỏ sẽ thấy an toàn hơn”.



“Không được, anh còn bận chuyện của tập đoàn Vương Tân mà, vốn đã không thoải mái thì đừng mệt mỏi quá. Dù gì tôi cũng không có việc gì làm, chỉ ngủ ở đây một đêm thôi. Mấy đứa nhỏ ở lại chỗ ông nội, tôi có gọi điện báo rồi” Để Anh Thy từ chối ý tốt của anh ta.



“Vậy… tôi về trước, có chuyện gì cô cứ gọi điện thoại cho tôi” chương Vĩ không khăng khăng nữa.



“Được.”



chương Vĩ đi rồi, Đế Anh Thy ngồi trên ghế salon bên cạnh, nhìn khuôn mặt còn chưa tỉnh lại kia. Trong đầu suy nghĩ tại sao Tư Hải Minh lại có thể trúng độc? Anh chỉ uống cà phê thôi mà. Chẳng lẽ là vì miệng của mình thật sao? Không thể nào, nếu bị ngộ độc thì cô là người đầu tiên trúng độc chứ. Vậy thì cà phê có vấn đề gì à? Người làm là do Tư Hải Minh thuê, vậy không thể có vấn đề gì được. Con thì lại càng không có vấn đề gì. Để Anh Thy nghĩ không ra rốt cuộc chất độc từ đầu tới…



Trong đầu cô lóe lên hình ảnh lúc Tư Hải Minh ngất xỉu, Tư Thái Lâm đứng trước cửa, kinh hoàng núp bên cạnh…



Để Anh Thy buồn bực đi ra khỏi phòng, ngồi xuống ghế dài trước cửa.



Cũng may mà anh không sao… Cho tới tận bây giờ, cảm giác sợ hãi vẫn còn ở đó.



Cô nhớ ra phải gọi điện thoại cho Tư Lệnh Sơn nên hỏi vệ sĩ bên cạnh mượn điện thoại. Gọi điện kết nối: “Chú Lệnh Sơn, Tư Hải Minh không sao rồi ạ”

“Chú biết, Hạ Khiết Mai có gọi điện thoại cho chú rồi, nói là trúng độc”



1437-mot-thai-6.jpg




Đợi ở bên ngoài một chút, Để Anh Thy mới quay về phòng bệnh, gối đầu lên đệm sau lưng, cô nửa nằm trên ghế salon.



Quay mặt sang nhìn gò má tuấn tú góc cạnh rõ ràng của Tư Hải Minh.



Không biết nhìn bao lâu, đôi mắt dần nhắm lại, ngủ thiếp đi. Buổi tối Để Anh Thy ngủ không ngon giấc lắm. Cô nằm mơ, mơ thấy rất nhiều chuyện của ba năm về trước, bao gồm cả trận hỏa hoạn đó.



“A!” Đế Anh Thy giật mình tỉnh lại, kinh ngạc khi thấy Tư Lệnh Sơn xuất hiện trước mặt mình. “Để Anh Thy, cháu mơ thấy ác mộng hả?”



Tư Lệnh Sơn hỏi: “Chú thấy cháu nói mơ nên định gọi cháu dậy đây”. Đế Anh Thy quay mặt sang nhìn người vẫn còn ngủ trên giường: “Anh ấy chưa tỉnh sao?”



Tư Lệnh Sơn nhìn lại, đáp: “Chưa” Để Anh Thy đưa tay vuốt trán, toàn là mồ hôi. Tư Lệnh Sơn không biết cô vừa mơ thấy gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt.



“Chú mang bữa sáng tới, cháu ăn trước chút đi” Tư Lệnh Sơn nói: “Chú đưa bọn nhỏ tới trường rồi mới tới, bọn nó còn la hét đòi tối nay tới thăm ba kìa”



Để Anh Thy hỏi: “Không phải người ta nói anh ấy đã không sao rồi mà? Sao còn chưa tỉnh lại?”

“Chú hỏi Hạ Khiết Mai thì nói ít nhất phải sau 24 giờ” Tư Lệnh Sơn đáp. Để Anh Thy xấu hổ, vậy mà không nhớ ra đi hỏi. Sau khi rửa mặt, cô ngồi xuống đó ăn bữa sáng.



Dù cô không có khẩu vị gì, nhưng Tư Lệnh Sơn cố ý mang tới cho cô thì sao mà không ăn cho được… “Cháu no rồi? Đế Anh Thy miễn cưỡng ăn một ít rồi buông chén đũa xuống.



Tư Lệnh Sơn nói: “Có chuyện này chú muốn nói với cháu, Tư Thái Lâm là người hạ độc”
Chương 1438

Đế Anh Thy ngẩn ngơ, lát sau cô cúi mắt: “Cháu có nghi ngờ cậu ta. Nhưng vấn đề không phải là cậu ta mà là người đằng sau. Tư Thái Lâm nhỏ như vậy sao có thể biết cách hạ độc người khác”.



“Tối hôm qua chứ không nói với cháu, Tư Thái Lâm ngủ vừa khóc vừa đá chắn là vì có người nói với cậu ta, Hải Minh giết Liêu Ninh, chỉ có cách cho Hải Minh uống thuốc đó thì mới chịu nói thật. Tư Thái Lâm tin là thật nên mới làm như vậy” Sắc mặt Tư Lệnh Sơn nghiêm nghị, ông thở dài một hơi: “Đúng là oan nghiệt…”



Để Anh Thy biết, chuyện đã đến nước này thì những gì đã qua không đáng nói tới nữa, đều là nhân quả. “Nếu Tư Thái Lâm biết đó là độc dược thì cũng không làm vậy”



Tư Lệnh Sơn nói: “Thằng nhóc này không xấu”



Đế Anh Thy nói: “Tư Hải Minh cũng nói vậy. Chú Lệnh Sơn có hỏi cậu ta ai là người đưa thuốc không?”



“Là một nhân viên nữ trong trường, chú đã bảo chương Vĩ đi điều tra Tư Lệnh Sơn nói. Để Anh Thy kết luận: “Chuyện không đơn giản vậy đâu”



“Sao cơ?” Tư Lệnh Sơn hỏi: “Chẳng lẽ cũng là người trong sự kiện bắn người lần trước?”



“Chắc là anh ta.” Để Anh Thy nói.



Ngoại trừ Sơ Cố Cảnh, cô không nghĩ ra ai khác. Nhưng nếu là Sơ Cố Cảnh hạ dược thì còn để lại sơ hở sao? Cô cho rằng nếu như Sơ Cố Cảnh ra tay thì sẽ là kịch độc, sẽ không để cho Tư Hải Minh cơ hội cứu sống. Chẳng lẽ anh ta còn có kế hoạch khác… Để Anh Thy đưa Tư Lệnh Sơn đi ra khỏi phòng bệnh, đi về phía cổng bệnh viện.



“Không cần tiễn tôi.”



“Mặc dù cháu biết chú Sơn chăm sóc đứa trẻ không phải để được cảm ơn. Nhưng là một người mẹ, cháu vẫn rất cảm ơn chị đã cho bọn nhỏ lớn lên mạnh khỏe” Để Anh Thy nói.



“Chú vẫn nói câu nói đó, người đã làm cho bọn nhỏ thật sự khỏe mạnh lớn lên không phải chú. Giống như trước kia chú nói với cháu, không có cha mẹ, một mình trẻ con cũng có thể sống rất tốt, chỉ là mấu chốt là sâu bên trong nội tâm”



Để Anh Thy biết, nếu không cô sẽ không bằng lòng đến thủ đô sau khi Tư Hải Minh đã phạm vào tội lớn ngập trời như vậy.



Chuyện đó không khác gì là trở về địa ngục!



“Với lại ba năm đó, chứ không trông con cũng không được. Dáng vẻ của Hải Minh như thế, chú thật sự không yên lòng” Tư Lệnh Sơn nói.



Để Anh Thy không biết ông ta nói “dáng vẻ ba năm đó của Tư Hải Minh” là dạng vẻ gì. Cô không hỏi, nhưng bản năng trong lòng cũng không muốn nghe ngóng…



“Cháu biết vết bỏng sau lưng Hải Minh không?”



“Biết. Là hầm rượu không cẩn thận bị bốc cháy làm anh ấy bỏng” Đế Anh Thy nói.



“Cái gì mà không cẩn thận? Nó cố ý”

“Cái … Cái gì cố ý?” Đế Anh Thy sững sờ.



“Nó tự sát”



Để Anh Thy ngơ ra, suy nghĩ biến mất, trong miệng máy móc hỏi: “Tại sao.. Anh ấy lại muốn tự sát?”



“Chú nghĩ dù chú không nói hẳn cháu cũng có thể đoán được. Sau khi cháu chết nó bắt đầu không bình thường, cái gì cũng mặc kệ, cứ ôm thi thể giả bị cháy khét mà được cho là của cháu, nói cháu còn sống, không ăn không uống, mỗi ngày đều dựa vào tiêm dinh dưỡng để cầm hơi”



Để Anh Thy không thể chấp nhận nổi: “Không thể nào, Tư Hải Minh không phải là người như thế! Hơn nữa anh ấy còn có sáu đứa con!”



“Nếu sáu đứa con hữu dụng thì cuối cùng nó sẽ không đến mức không thể không chấp nhận sự thật là cháu đã chết rồi chạy tới hầm rượu châm lửa tự sát!”



Để Anh Thy đã mất đi suy nghĩ từ lâu.



“Cuối cùng sống sót hoàn toàn là nhờ Kiều Minh Nguyệt”



“Kiều Minh Nguyệt?”.



“Nó khóa cửa hầm rượu, một mình ở bên trong châm lửa tự thiêu, lửa cháy khắp nơi. Kiều Minh Nguyệt trốn ở trong hầm rượu phát ra âm thanh, nó mới cứu con, cùng đi ra khỏi hầm rượu. Kiều Minh Nguyệt không có bị thương nhưng bị sợ, trên người Hải Minh thì bị bỏng. Chú nghĩ nếu không có con ở trong, nó của lúc đó đã không còn ở đây rồi!”

Bây giờ Tư Lệnh Sơn nghĩ lại vẫn còn hơi thổn thức. “Dù còn sống nhưng chú cũng không lạc quan, dáng vẻ của nó trông cũng không giống đã nghĩ là sẽ sống tốt, mà là dáng vẻ sẽ rời khỏi bọn chú bất cứ lúc nào.”



Để Anh Thy nghe thật lâu mà vẫn chưa hồi lại tinh thần.
Chương 1439

Tại sao Tư Hải Minh lại tự sát? Anh thế mà lại chạy đi tự sát? Người mạnh mẽ cả thân lẫn tâm như vậy sao có thể làm chuyện chỉ có người yêu mới làm như thế này…



Nhưng việc cô nghe được lại khác một trời một vực với những gì cô biết. Tư Hải Minh thật sự chạy tới tự sát, còn lựa chọn cách tự thiêu, giống như cô…



“Cháu biết là tốt rồi, đừng để lộ cho Tư Hải Minh là chú cho cháu biết. Sau khi nó tìm thấy cháu đã thông báo cho chú là bất cứ chuyện gì nó đã làm trong ba năm đó cũng không được nói cho cháu”.



“Được…”



“Đừng tiễn nữa, chú đi đây. Tư Lệnh Sơn nói rồi đi.



Để Anh Thy cũng không tiễn ông ta được nữa. Hiện tại toàn thân cô đều không động đậy được, bị chuyện Tư Hải Minh tự sát chấn động mức dường như là hồn phi phách tán.



Anh còn ôm một cái thi thể bị đốt cháy khét của cô không ăn không uống. Điên rồi à…



Đế Anh Thy vừa hận vừa tủi thân, đỏ cả vành mắt, thân thể lảo đảo, vô lực tựa trên vách tường làm cho mình. tỉnh táo lại.



Tư Hải Minh muốn đền mạng của mình cho cô à? Tưởng là như thế cô sẽ tha thứ cho anh à? Đáng đời anh. Trong lòng lạnh lùng nghĩ như vậy, nhưng nước mắt Để Anh Thy lại không nhịn được mà rơi xuống.



Tại sao lại gặp Tư Hải Minh, tại sao lại phải làm cho cô khổ sở như vậy, tại sao rõ ràng chỉ là hợp tác nuôi con, hiện tại lại trở nên phức tạp như vậy…



Tầm mười phút sau, Để Anh Thy khôi phục cảm xúc, trở về phòng bệnh.



Cô ngồi ở trên ghế sô pha, yên lặng nhìn Tư Hải Minh nằm ở trên giường. Khuôn mặt trông không khác gì bình thường, vẫn là người đó, nhưng chuyện anh làm lại làm cô cảm thấy cũng không phải người đó.



Đường đường là ông vua quyền thế ở thủ đô, một người đàn ông một tay che trời mà lại tự sát. Cô cứ như vậy nhìn anh, càng nhìn càng không thể tưởng tượng nổi, càng nhìn càng mờ mịt.



Đế Anh Thy cuộn người ngồi co quắp trong góc ghế sô pha, đầu vô lực dựa lên trên đầu gối, tâm trạng của cô vẫn chưa khôi phục…



chương Vĩ vẫn còn đang điều tra người phụ nữ xuất hiện ở trường học nọ. Nhưng anh ta cảm thấy tỷ lệ chết khi được tìm ra tương đối lớn.



Sơ Cố Cảnh không thể giữ cho cô ta sống.



Nhưng anh ta vẫn đi tìm.



Khi màn đêm buông xuống, Tự Hải Minh vẫn chưa tỉnh, đã qua hai mươi bốn giờ, mà chương Vĩ đã tìm được chỗ ở của người phụ nữ kia.



Trong phòng tối đen như mực. Vệ sĩ nhảy qua cửa sổ vào trước. Đèn được bật, cửa được mở, chương Vĩ đi vào.



Căn phòng rất nghèo nàn, chỉ nhìn trang bị bên trong đã biết đây là phòng cho thuê tạm thời.



Vào lúc chương Vĩ và vệ sĩ đang xem xét bốn phía, cửa bỗng nhiên bị đóng lại, có bóng người lắc lư ở cửa sổ, sau một câu “Cẩn thận” căn bản không kịp của vệ sĩ, cửa sổ bị viên đạn phá nát, bắn thẳng đến những người trong nhà.



chương Vĩ và vệ sĩ đồng loạt trúng đạn ngã xuống đất.



Sau khi không còn động tĩnh, hai người đàn ông áo đen ở cửa sổ đi đến thò đầu vào như đang tìm kiếm cái gì. Cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người chương Vĩ đã ngã xuống đất bất động. Thế là họng súng nhắm vào vị trí tim chương Vĩ bắn một phát nữa.



Xác định anh ta không nghi ngờ gì là phải chết rồi, hai người đàn ông áo đen rời đi. Để Anh Thy đi tới đi lui ở trong phòng, cô căn bản không ngủ được.



Sau đó cô vọt tới trước mặt Tư Hải Minh: “Anh có thể tính được chưa? Tư Hải Minh!”
Chương 1440

Có tiếng đập cửa vang lên, Hạ Khiết Mai đi tới, mắt nhìn Tư Hải Minh ở trên giường.



Đế Anh Thy vội hỏi: “Tại sao vẫn còn bất tỉnh? Không phải nói hai mươi tư giờ à?”

“Có thể độc tố đã ảnh hưởng tới hệ thống thần kinh của anh ấy, cho nên mới không tỉnh lại nhanh như vậy”.



Đế Anh Thy không muốn nghi ngờ y thuật của Hạ Khiết Mai, chủ yếu là cô cảm thấy y thuật của anh ba cô sẽ tốt hơn,



Hạ Khiết Mai tới nói như vậy rồi đi mất. Nhưng tâm trạng của Đế Anh Thy không thể nào bình tĩnh trở lại. Cô muốn gọi điện thoại cho anh ba, để anh tới xem một chút Tư Hải Minh. Cô vừa cầm điện thoại di động thì điện thoại di động vang lên. Cô ngẩn người, Sơ Cổ Cảnh…



Cô chần chừ một lúc rồi nghe: “A lô?”



“Sau khi tôi đến thủ đô thì nghe Tư Triều Vũ nói Tư Hải Minh lại xảy ra chuyện rồi?” Sơ Cổ Cảnh hỏi.



“Chỉ là có chút không thoải mái, ngày mai là có thể xuất viện” Để Anh Thy nói. “Vậy là tốt rồi, nhưng chương Vĩ hơi đáng thương”

“Có ý tứ gì?”

“Cô không biết à? chương Vĩ chết rồi”. “Cái gì?” Đế Anh Thy sợ hãi đến mức quên cả hô hấp. “Hình như anh ấy đi thăm dò ai đó, sau đó bị mai phục, bị người bắn chết tại chỗ” Sơ Cố Cảnh nói.



Để Anh Thy nắm điện thoại di động, tay tại run, giọng nói bình tĩnh của Sơ Cố Cảnh làm cô rất muốn kêu lên, có phải là anh giết không? Có phải tất cả mọi người đã chết đều liên quan tới anh không!



Nhưng cô đã kiềm chế lại.



Cô nhắm đôi mắt nóng bừng: “Chắc chắn là anh nhầm rồi”

“Nếu cô không tin thì có thể sang đây xem. Ngay ở gần bệnh viện bên này” Để Anh Thy nghiến răng, phản ứng đầu tiên là Sơ Cổ Cảnh định dự cô qua đó. Không thể đi!



Nhưng cô lại muốn biết tình trạng hiện tại của chương Vĩ.



Sau đó cô không nói gì, cúp điện thoại, gọi điện thoại cho chương Vĩ.



Điện thoại không gọi được, không có ai nghe…



Để Anh Thy để điện thoại di động xuống, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang hôn mê. Hiện tại anh sẽ không có cách nào ngăn cản tôi nhỉ?



Chỉ cần cô xuất hiện, Sơ Cố Cảnh tuyệt đối sẽ bị bại lộ. Mặc dù hơi nguy hiểm, nhưng chỉ cần có thể thành công thì nguy hiểm cũng không quan trọng.



Để Anh Thy đi đến bên giường Tư Hải Minh, nhìn anh: “Nếu như tôi chết rồi, anh phải chăm sóc con thật tốt, đây là yêu cầu duy nhất của tôi. Chỉ cần anh chăm sóc cho con, tôi sẽ tha thứ cho những chuyện khốn nạn trước kia anh đã làm.”



Cô lẳng lặng nhìn Tư Hải Minh mấy giây rồi quay người rời đi. Đóng lại cửa phòng bệnh, cô đi ra cổng.



Mấy phút sau, Để Anh Thy đứng ở cổng chính bệnh viện, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn vệ sĩ: “Tôi đi ra ngoài mua đồ



“Mua cái gì? Chúng tôi đi”. “Không cần, đồ rất riêng tư, tôi tự mua.”

“Tôi bảo phụ nữ đi mua” Vệ sĩ. “Tôi có việc gấp!”.



“Chúng tôi xử lý giúp cô” Vệ sĩ. “Tôi về nhà thăm con”.



“Mấy đứa trẻ bây giờ đang ở trường học”

“Ở trường học là tôi không đi thăm được à?” Để Anh Thy hỏi. “Có thể gọi video”.



Để Anh Thy giận đến mức muốn bật cười
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom