• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1645-1649

Người đàn ông còn lại đuổi theo, đánh một phát vào sau lưng Đế Anh Thy.

“A” Đế Anh Thy bị đau mà ngã xuống, cơ thể vừa mới ổn định lại thì cô lại thấy người đàn ông kia bổ nhào tới, hướng nắm đấm về gương mặt của cô. Chỉ là anh ta chưa kịp đấm thì đã bị bàn tay còn khỏe hơn anh ta nắm chặt lấy khống chế.

Đế Anh Thy thấy thế thì dùng sức đâm lưỡi dao sắc bén vào dưới nách người đàn ông.

“A a a” Người đàn ông kêu lên thảm thiết.

Tiếp theo anh ta bị Tư Hải Minh đạp ngã sang bên cạnh. Anh đỡ Đế Anh Thy ở dưới đất dậy vẻ mặt căng thẳng hoảng loạn: “Em có bị thương ở đâu không? Để anh xem nào.”

“Không sao tôi rất ổn” Đế Anh Thy bị Tư Hải Minh sờ đến nỗi mất tự nhiên.

Tư Hải Minh kéo Đế Anh Thy lên bàn tay tỉnh tế đặt lên trên lưng cô che chở.

Tư Hải Minh để ý tới người đàn ông muốn chạy trốn, anh xoay người lại, trông vô cùng tàn bạo, chạy nhanh tới giống như ác quỷ vậy. Anh nắm lấy cổ áo của người đàn ông kia, rồi xoay ba trăm sáu mươi độ.

Còn sót lại một kẻ đã sắp chạy ra khỏi hành lang. Tư Hải Minh lấy điện thoại di động ra ném vào người anh ta.

“A” Điện thoại đập thẳng vào gáy người đàn ông, anh ta ngã sõng xoài trên mặt đất.

Lúc anh ta còn chưa kịp bò dậy thì Tư Hải Minh đã lấy chân đạp lên cổ anh ta, rắc một tiếng đã không còn hơi thở nữa rồi.

Đế Anh Thy đi tới nhìn đám sát thủ đã chết hết. Cô lại hoảng sợ trước thủ đoạn của Tư Hải Minh một lần nữa. Anh giống như không phải là người của thủ đô Hải Hạ mà là sinh sống trong thời kỳ loạn lạc vậy.

Đế Anh Thy hoàn hồn lại, cô muốn hỏi về chuyện của anh hai nhưng chỉ thấy Tư Hải Minh xoay người lại, áp sát cô. Tiếp theo cơ thể của cô nhẹ bằng, cô bị Tư Hải Minh bế lên rồi.




“Anh”

Tư Hải Minh bế Đế Anh Thy xoay người đi vào phòng bệnh bên cạnh rồi khóa cửa lại. Anh đặt cô nằm sấp lên trên giường rồi kéo váy của cô lên.

“A, anh anh… anh làm cái gì vậy?” gương mặt Đế Anh Thy đỏ ửng lên cô vội vàng giữ lấy váy, che lấy những chỗ bị lộ ra ngoài.

Anh bị làm sao vậy, chỗ này là bệnh viện, hơn nữa bên ngoài còn đang loạn cào cào lên như thế nữa chứ.

Thế nhưng sức lực của cô sao có thể chống cự lại được với Tư Hải Minh chứ, dù cho cô biết giết người thì sự cách biệt giữa sức lực của đàn ông và phụ nữ cũng rất lớn.

Tư Hải Minh nắm chặt lấy cổ tay của Đế Anh Thy, giọng nói trầm thấp mang theo một chút hung dữ, anh nói: “Em năm yên đi”

Sau đó váy của Đế Anh Thy bị Tư Hải Minh kéo lên đến tận lưng, chỗ nên lộ cũng lộ rồi, chỗ không nên lộ cũng lộ luôn rồi.

Tư Hải Minh nhìn xuống ánh mắt hơi chấn động, trông rất nham hiểm đáng sợ.

Anh chỉ nhìn thấy chỗ xương cánh bướm rõ ràng có một vết bầm to bằng nắm tay, đâm thẳng vào đôi mắt của Tư Hải Minh.

Vừa rồi hai tên kia chết nhanh quá.

“Anh… anh buông tôi ra đi..” Đế Anh Thy giấy dụa, cái mông của cô vặn và vặn vẹo, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên.

Tư Hải Minh dùng tay đè lại vòng eo nhỏ nhắn không tới một vòng tay của Đế Anh Thy, nếu cô còn như thế này nữa anh sẽ mất khống chế mất.

Tư Hải Minh cúi đầu xuống hôn lên vết bầm tím trên xương cánh bướm của cô.
Cơ thể Đế Anh Thy khẽ run lên: “A… đừng mà..”

Tư Hải Minh giống như dã thú đang giúp cô liếm láp vết thương vậy, anh hôn hết lần này tới lần khác.

Điều này khiến cho Đế Anh Thy đỏ mặt tía tai, giấy dụa phí công vô ích nên cô chỉ đành cắn chặt môi chịu đựng thôi.

“Đau không? Hả?”

Đế Anh Thy mất tự nhiên, đôi mắt xinh đẹp động lòng người.

Cô có cảm giác đau nhưng không nhiều lắm, mà giờ đây làn da của cô đã bị Tư Hải Minh làm đến nỗi muốn bốc cháy luôn rồi.

Đế Anh Thy nào còn cảm giác nào khác nữa chứ.

Hóa ra là anh đang xác nhận vết thương của cô, cô còn tưởng là…

“Không… không đau, anh mau thả tôi ra đi..” Đế Anh Thy chỉ cảm thấy mình tốc váy trước mặt Tư Hải Minh rất nguy hiểm.

Dường như người này sẽ không quan tâm thời gian địa điểm mà muốn làm trò xằng bậy với cô.

Lực sau lưng khế buông lỏng, Đế Anh Thy vội vàng xoay người lại.




Chỉ là khi cô vừa xoay người lại có một bóng đen đã bao trùm xuống người cô.

Gần trong gang tấc áp sát khiến cho Đế Anh Thy như ngừng thở.

Tư Hải Minh vừa ngang ngược lại dịu dàng hôn lên cái miệng nhỏ.

hơi há ra của cô, dán vào nơi mềm mại của cô rồi khản giọng nói: “Là anh không tốt, anh không nên để em một mình trở về chung cư mới phải”

Đế Anh Thy bị hôn đến nỗi đầu óc mụ mị, nhịp tim và hô hấp đều rối loạn.

Tư Hải Minh giống như một kẻ độc tài nắm quyền khống chế trong tay, anh muốn khống chế toàn bộ ý thức của Đế Anh Thy.

“Đó là chuyện ngoài ý muốn..” Đế Anh Thy nhắm mắt lại, cô muốn để mình bình tĩnh lại.

“Chuyện trong thang máy cũng là ngoài ý muốn sao? Hả?” giọng nói của Tư Hải Minh vừa trầm vừa nguy hiểm, nó còn đáng sợ hơn cả lựu đạn tên lửa nữa.

Đế Anh Thy chột dạ, cô đẩy Tư Hải Minh ra bằng một tay rồi nói: “Chúng ta ra ngoài đi, anh hai tôi cần người giúp đỡ…”

Tư Hải Minh nắm chặt lấy cổ tay cô, trói chặt sau lưng cô, kéo cô về phía lồng ngực rắn chắc của mình rồi nói: “Anh Thy, nói rõ ràng trước đã”

“Anh… anh muốn tôi nói gì đây? Chắc chắn đó là chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa cô ấy là nữ tôi cũng là nữ, hôn một cái thì có sao đâu…”




“Anh giết cô ta còn được nữa là”

Đế Anh Thy đối mặt với đôi mắt u ám của Tư Hải Minh, cô không khỏi cảnh giác.

Đúng là Tư Hải Minh rất để ý, người này ghen toàn mấy cái lý do không đâu ấy. Đế Anh Thy cứ tưởng rằng chỉ có đàn ông mới khiến cho anh trở nên như thế thôi.

Hiển nhiên cô đã đánh giá quá thấp ham muốn chiếm hữu của Tư Hải Minh “Cô ấy chỉ đùa thôi..” Đế Anh Thy không muốn vô cớ gây sự nên cô muốn làm dịu bầu không khí này xuống.

“Không được, miệng của em là của anh, mọi thứ đều là của anh hết” Tư Hải Minh nắm chặt lấy gáy của Đế Anh Thy, một lần nữa nuốt chứng đôi môi đáng thương của cô.

Từ trong ra ngoài hết lần này tới lần khác, dường như anh muốn lấp.

kín nơi Vô Tội từng hôn bằng hơi thở của anh.

Đế Anh Thy ngẫm nghĩ, có thể cô sẽ là người phụ nữ đầu tiên bị hôn đến chết trên thế giới này mất.

Tư Hải Minh muốn ăn tươi nuốt sống cô thì mới bỏ qua.

Nếu như không phải là Đế Hạo Thiên đi tới tìm người thì Đế Anh Thy thật sự sẽ cho rằng mình sẽ bị ngộp thở mà chết mất, trong khoang miệng của cô toàn là hơi thở đầy ngang ngược của Tư Hải Minh.

Đế Hạo Thiên đẩy cửa ra, vẻ mặt khó coi nhìn cảnh tượng trong phòng.
Chương 1647



Tư Hải Minh ôm Đế Anh Thy sắp mất đi ý thức vào trong lòng, anh ngoảnh đầu lại đè nén hơi thở nặng nề của mình xuống rồi nói: “Đã bắt được người chưa?”



“Có bị thương không?” Rõ ràng Đế Hạo Thiên đang hỏi em gái của anh ta.



“Có” Tư Hải Minh tối sâm mặt xuống.



“Nặng lắm không?” Vẻ mặt Đế Hạo Thiên cũng thay đổi, anh ta vội vàng tiến lên muốn nhìn.



Nhưng lại bị Tư Hải Minh dùng tay ngăn lại: “Bị tụ máu, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy: Nếu như không phải bây giờ Đế Hạo Thiên còn có việc khác cần phải xử lý thì anh ta sẽ xông lên đánh nhau với Tư Hải Minh một trận mất. Cái gì mà để anh chăm sóc chứ? Đế Anh Thy là người nhà họ Đế, đến lượt anh chiếm làm của riêng sao, thái độ dường như người làm anh trai như anh ta phải cách xa cô mấy trăm mét vậy.



Tư Hải Minh nhìn máu trên người Đế Hạo Thiên, ánh mắt u ám, anh Hình như anh bị thương r: Đế Anh Thy vừa nghe thấy anh hai mình bị thương thì vội vàng ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy vết máu loang lổ trên người anh trai mình thì vô cùng lo lắng: “Anh hai?”



“Anh chỉ bị thương ngoài da thôi” Đế Hạo Thiên nhìn Đế Anh Thy và Tư Hải Minh rồi ra lệnh: “Đừng để cho con bé bị thương, nếu không lúc quay về tôi sẽ không tha cho cậu đâu”



Lúc Đế Hạo Thiên ở bãi đỗ xe thì bị chặn lại, anh ta mất không ít thời gian mới ra ngoài được, cũng may A Thy không có chuyện gì cả.



Đế Hạo Thiên lại nhìn Đế Anh Thy ở trong lòng Tư Hải Minh rồi nói: “A Thy, anh hai đi rồi em đừng chạy lung tung đấy nhé”



Đế Anh Thy: “Anh hai, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ”



“Đợi khi nào anh hai về anh sẽ nói cho em nghe” Đế Hạo Thiên nói xong thì xoay người rời đi, cạch một tiếng cánh cửa được đóng lại, hình như anh ta đang vội đi làm chuyện gì đó vậy.



Đế Anh Thy thoát khỏi lồng ngực của Tư Hải Minh, cô thở hổn hển nhảy từ trên giường xuống dưới đất, cô cũng không muốn để ý đến anh nữa.



Nhưng chân còn chưa chạm đất cô đã bị bế lên rồi.

1647-mot-thai-6-bao.jpg


cổng bệnh viện qua cửa sổ xe, cũng có người vô tội mà.



Xe nhanh chóng rời đi, thoắt cái đã không thấy bóng dáng bệnh viện đâu nữa rồi.



Đế Anh Thy hoàn hồn lại, cô nhìn Tư Hải Minh từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Anh có biết là chuyện gì không?”



Tư Hải Minh nói: “Có liên quan tới cô gái kia, lúc cô ta bị anh hai em chặn ở bãi đỗ xe có người trong ứng ngoài hợp cứu cô ta đi.”



Đế Anh Thy nhanh chóng nghĩ tới vấn đề quan trọng: “Là người bên kia tới ư?”



“Ừ Đế Anh Thy biết nếu không thì tại sao bên này lại xảy ra chuyện như: thế được chứ?



Những người này đúng là không biết trời cao đất dày là gì.
Chương 1648



Anh hai của cô vội vã rời đi, có thể thấy được cô gái kia đã được cứu rồi.



“Có bắt được cô ấy không?” Đế Anh Thy hỏi.



Đế Anh Thy không thể không thừa nhận rằng Tư Hải Minh rất thông minh, ngu đâu mà không hỏi.



“Khả năng không cao lắm”



“Rốt cuộc cô ấy là ai, tại sao lại có liên quan với người ở bên kia chứ?” Đế Anh Thy hỏi, cô luôn cảm thấy có thế lực lớn gì đó, cô nói: “Không phải là có liên quan tới Cố Mạnh chứ?”



“Hai thế lực không phải là nhà họ Đế thì chính là của Cố Mạnh bên kia”



Đế Anh Thy nghĩ, có phải Cố Mạnh nhúng tay quá nhiều rồi không?



“Trông cô ấy không giống người xấu lắm, ít nhất sẽ không phải là người cùng một giuộc với Cố Mạnh” Đế Anh Thy nhớ tới cảnh tượng ở trong thang máy nên mới nói đỡ cho Vô Tội. Cô lại phát hiện xung quanh Tư Hải Minh toàn là áp suất thấp, cô vô thức hăng giọng: “Tôi chỉ suy nghĩ dựa theo thực tế thôi. Lúc đó cô ấy hoàn toàn có thể bắt tôi làm con tin, có thể sẽ dễ dàng trốn thoát hơn thế nhưng cô ấy lại không làm như thế, không phải sao?”



“Cô ta mà dẫn theo em thì không chạy thoát được đâu” Tư Hải Minh nhìn Đế Anh Thy chằm chằm bằng ánh mắt u ám: “Bởi vì anh không cho phép”



Ánh mắt Đế Anh Thy sáng lên, cô ngoảnh mặt sang một bên.



Đúng là đưa cô theo sẽ có thêm rắc rối, cộng thêm thế lực đáng sợ của Tư Hải Minh, e là anh sẽ không để ý đến sống chết của cả thành phố này mất.



“Làm sao để làm tan máu bầm” Tư Hải Minh hỏi.



Đế Anh Thy tưởng Tư Hải Minh đang hỏi mình, cô quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra Tư Hải Minh đang gọi điện thoại. Hỏi xong nhận được đáp án anh lại nói một câu ‘Không có gì rồi cúp máy luôn.



Anh đang gọi cho ai vậy “Anh ba của em” Tư Hải Minh nhìn thấu tâm tư của cô thế nên đã lên tiếng giải thích.



Đế Anh Thy sầm mặt lại, thế nên chỉ vì một chút máu bầm đấy mà Tư Hải Minh lại gọi điện thoại cho anh ba của cô ư?



Có cần phải nghiêm trọng như thế không? Thậm chí cô còn có thể nghĩ tới sau khi anh ba của cô đoán được tình hình thì sẽ nổi trận lôi đình mất.



Vô Tội đi về dựa theo đường cũ, nói một cách khác thì là cách đường cũ một chút để tránh bị người ta chặn lại.



Chia thành ba đường, dương đông kích tây ứng phó một chút.



Sau khi đi vào bụi sâu, đi xuyên qua bụi gai không có đường, Vô Tội đứng ở trên đó nhìn vùng biển dưới ngọn núi.



Vô Tội hao tổn tâm tư muốn chạy trốn, bây giờ cô ta lại muốn trở về, vậy thì ý nghĩa của việc cô ta chạy trốn là gì chứ?



Cũng được, dù sao thì chỉ cần đừng để Đế Hạo Thiên bắt được cô ta là được.



Peter Kim đi tới trước mặt Vô Tội, anh ta tự mình giới thiệu là Peter Kim, ông chủ của tập đoàn Quang Huy, cô tên là gì?”



Vô Tội.”



“Có chúng tôi bảo vệ, cậu hai nhà họ Đế sẽ không bắt được cô đâu, những người kia hy sinh cũng đáng lắm”



Dường như Vô Tội không hề nghe thấy tiếng anh ta nói, cô ta im lặng không lên tiếng.



“Hợp tác với chúng tôi tiêu diệt nhà họ Đế, sau này cô chính là bà chủ mới của khu vực đông nam á, sẽ có rất nhiều người ủng hộ cô”



Peter Kim nói: “Hay là cô muốn quay về đảo Cấm mãi mãi cũng không ra ngoài được”



Vô Tội cụp mắt xuống, cô ta không muốn trở về đảo Cấm, cũng không muốn trở về đó thêm một lần nào nữa.
Chương 1649



“Nhà họ Đế đã hết thời rồi, cậu ba nhà họ Đế đã chết, hiện giờ chúng tôi chỉ tập trung tinh thần để đối phó với cậu hai nhà họ Đế thôi, mà cô chính là điểm mấu chốt” Peter Kim nói.



“Anh cảm thấy có bao nhiêu phần thắng” Vô Tội lên tiếng.



“Cái này khó mà nói được, nhưng vì cùng một mục tiêu chúng ta phải thử mới biết được. Không thử thì cứ đợi mà làm phạm nhân, hoặc là chết hoặc là thắng, ai bằng lòng làm phạm nhân cơ chứ?” Peter Kim nói.



Vô Tội cảm thấy những lời này rất đúng.



Đối với cô ta của mười mấy năm nay, tự do chính là khát vọng duy nhất.



Vô Tội định muốn trốn ra ngoài rồi sống những ngày tháng đơn giản nhưng suy cho cùng là do cô ta nghĩ nhiều.



“Anh cảm thấy tới khu vực Đông Nam Á, trốn ở nơi nào có thể trốn khỏi sự tìm kiếm của nhà họ Đế ấy” Vô Tội nói.



“Chuyện này thì cô cứ yên tâm, chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi”



Peter Kim nói.



Vô Tội nghĩ, như thế này thì còn gì bằng nữa.



“Điều đáng tiếc duy nhất chính là không thể mang con gái nhà họ Đế đi theo được” Peter Kim nói.



Vô Tội không lên tiếng, cô ta nhìn về phía xa xa.



Nơi đó có một con thuyền đang âm thầm tới đây.



Trước khi trời tối Đế Hạo Thiên vẫn không phát hiện ra tung tích của Vô Tội nên anh ta đã từ bỏ.



Trên đường trở về, Đế Hạo Thiên gọi điện thoại cho Tư Hải Minh, anh ta nói: “Cậu có biết người tên Lạc Du Cẩn không?”



“Tôi biết.”



“Anh ta có lai lịch gì?”



“Là một người trí thức ở thủ đô, là người có năng lực duy nhất ở nhà họ Lạc, có điều sức khỏe của anh ta không được tốt lắm thôi”



“Tôi muốn đưa người này đi, cậu xử lý hậu quả đi” Đế Hạo Thiên nói xong thì cúp điện thoại, tuy anh ta mỉm cười nhưng trong ánh mắt không có ý cười.



“Vô Tội, cô có bao giờ thấy trẻ con đánh thắng ba mẹ chưa?”



Sau khi Tư Hải Minh dặn dò Chương Vĩ qua điện thoại thì quay về phòng ngủ.



Đế Anh Thy tắm xong thì cầm điện thoại di động dựa vào ban công, cũng may điện thoại vẫn chưa hỏng.



Cô vốn định đón mấy đứa trẻ nhưng sau đó lại xảy ra chuyện ở bệnh viện nên Tư Hải Minh đã ở cùng cô trong căn hộ chung cư.



Đế Anh Thy lấy điện thoại của Tư Hải Minh gọi điện thoại cho sáu đứa trẻ, sáu đứa trẻ bu môi nói mẹ đi hẹn hò mà không cho chúng đi theo.



Hẹn hò gì chứ? Vốn dĩ không phải?



Cửa phòng được mở ra, Đế Anh Thy nhìn thấy Tư Hải Minh cầm khăn trong tay đi vào phòng, trong khăn hình như còn có thứ gì đó.



“Lại đây” Tư Hải Minh nói.



“Làm gì”



“Chườm nóng”



“Không cần đâu, qua mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi” Đế Anh Thy từ chối.



Nhưng Tư Hải Minh vốn không nghe lọt tai những lời cô nói, anh bế ngang người cô lên giường, cơ thể áp sát lại.



“Anh… anh đợi đã để tự tôi làm” Đế Anh Thy đỏ mặt cô biết rõ phản kháng cũng vô dụng bên chỉ đành chấp nhận, để Tư Hải Minh làm vậy thì áo ngủ trên người cô sẽ bị anh lột sạch sành sanh.



Đế Anh Thy biết được vị trí ở đâu, ảo ngủ trượt xuống bả vai, lộ ra xương bả vai, cô nói: “Thế này được rồi chứ?”



“Ừ” Tư Hải Minh nhẹ nhàng đặt khăn mặt lên chỗ máu bầm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom