• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1411-1420

Edit By San Su Truyện One

Sau khi Tư Hải Minh rời khỏi đây, anh không tìm chỗ ngồi xuống, vì anh không thể ngồi được! Anh ngồi tựa vào sô pha ở cạnh cửa sau lưng, cơ thể căng thẳng.

Anh cần bình tĩnh. Vừa ra đến, huyết mạch gân xanh hệt như vì không được thỏa mãn mà hung hăng nổi lên, mãi không bình tĩnh lại được.

Anh còn hiểu rõ cơ thể của Đế Anh Thy hơn chính cô ấy. Không phải cô không có cảm giác.

Nhưng vì sao cô… vì Tư Viễn Hằng sao?

Không sao, dù trong lòng cô có còn Tư Viễn Hằng, thì anh cũng không thả cô ra!

Đế Anh Thy nằm trên giường, đang lúc cô nghiêng người trông mắt nhìn cử đầy phòng bị, thì bỗng nhiên cửa bị đẩy ra. Cô sợ đến mức ngồi bật dậy trên giường.

“Sao anh lại vào nữa?” Để Anh Thy không muốn nhìn thấy anh.

“Ngủ!”

mot-thai-6-tieu-bao-bao--tong-tai-daddy-bi-tra-tan-1411-0


“Không làm được!” Tư Hải Minh trả lời.

“Dù anh có muốn ôm tôi như vậy mà ngủ đến khi xuống máy bay, anh cũng sẽ không thay đổi được quan điểm của tôi với anh, đúng là làm điều thừa!” Để Anh Thy vô cùng cố gắng bình tĩnh giảng đạo lý với anh.

“Anh biết!”

“Hơn nữa tôi càng ghét anh hơn!”




“Anh biết”

“Chọc tôi giận, lần sau tôi sẽ không đến thủ đô nữa!”

Để Anh Thy cắn răng, sao người nào mặt dầy đến vậy?

Khuôn mặt Tư Hải Minh đầy lạnh lùng, môi mỏng đặt lên trên trán cô: “Ngoan, ngủ một lát, đến nơi anh gọi em”

Giọng anh trầm thấp từ tính.

Để Anh Thy có cảm giác giọng nói kia như đang nói với da đầu của mình, vì nó khiến toàn bộ da gà da vịt cô nổi lên.

Cô thật sự vừa giận dữ vừa hết cách. Lúc đó anh coi như an phận, sao lúc về lại thành thể này?

Cũng đúng, tất nhiên lúc đi phải có biểu hiện thật tốt rồi, nếu không anh chọc đến cô, cô không quay về nữa, không phải anh sẽ mất nhiều hơn được sao?

Bây giờ về rồi, trên máy bay, cô còn có thể nhảy xuống sao? Há không phải là mặc anh muốn làm gì thì làm à?

Để Anh Thy vừa nghĩ vừa giận, không bao lâu đã giận đến ngủ mất.

Cô rúc vào trong lòng Tư Hải Minh, ngủ đến ngon lành.

Nghe tiếng hít thở đều đặn, khóe miệng Tư Hải Minh gợi lên một độ cong cưng chiều. Anh khẽ buông lỏng người trong lòng ra.

Đầu của Đế Anh Thy quay sang một bên, mặt dán vào cánh tay rắn chắc của Tư Hải Minh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô vô cùng yên bình, nhưng từ đôi mắt, cái mũi, miệng, thậm chí cả một sợi mi cũng có thể khiến Tư Hải Minh thấy thu hút, mê đắm.
Anh lấy di động sang một bên, chụp liên tục mấy ảnh hai người.

Thậm chí anh còn cởi quần áo trong của mình ra, để lộ tám múi cơ bụng bên trong. Anh cởi áo sơ mi, bao cơ thể xuống người Đế Anh Thy, môi mỏng để ở cái miệng nhỏ nhắn của cô, cứ thế mà bấm chụp.

Trong ảnh chụp, Đế Anh Thy nhắm mắt được hôn, nhìn không ra là đang ngủ, trái lại càng giống đang hưởng thụ. Khuôn mặt cô chỉ lộ ra non nửa, tất cả những thứ khác đều bị phần lưng rắn chắc của Tư Hải Minh che lại. Cảnh tượng này không khỏi khiến người ta thấy mờ ám!

Tư Hải Minh chụp một vài tấm rồi không chụp tiếp nữa.

Vì càng chụp càng thấy không ổn, hô hấp cũng nặng nề hơn.

Anh phải dừng lại.

Đế Anh Thy hoàn toàn không biết, rằng trong lúc ngủ cô đã bị bày thế chụp ảnh như một con búp bê, bằng không dù có uống thuốc ngủ cô cũng không ngủ được!

Lúc xuống máy bay là lúc cô đang ngủ ngon, tất nhiên Đế Anh Thy sẽ không tỉnh. Tư Hải Minh không chỉ không gọi cô, còn yêu cầu mấy vệ sĩ khác không được có tiếng động gì. Nếu họ đánh thức người trong lòng anh, thì lỗi cũng không nhỏ.

Vậy nên, lúc Để Anh Thy tỉnh lại thì cô đã trong phòng ở biệt thự Minh Uyển.

Cô cũng không thấy ngạc nhiên.

Cô chỉ thức ngang vào nửa đêm lúc mang thai và mới sinh con, chứ hiếm khi thức dậy vào nửa đêm sau khi ngủ say.

Để Anh Thy vừa muốn xuống giường, thì phát hiện quần áo trên người đã được thay đổi, biến thành váy ngủ!

Cô dùng tất nghĩ cũng biết là ai thay cho!

Mấy chuyện có thể tự làm, Tư Hải Minh tuyệt đối không bảo người hầu làm!




Để Anh Thy giận đến mức mặt đỏ lên. Cô vừa đi ra khỏi phòng, nhìn sang một bên thì thấy Tư Hải Minh, trên tay anh vẫn còn bưng thức ăn. Dáng người anh cao ngất, dù có bưng thức ăn cũng không làm giảm khí thế của anh.

“Dậy có hơi sớm đấy!” Đôi mắt đen sâu thẳm của Tư Hải Minh nhìn cô.

Đế Anh Thy quay mặt sang một bên: “Quần áo của tôi đâu?” Cũng không biết sớm là thế nào nữa, cũng phải giữa trưa rồi. Chắc chắn các con cô đã đi học, nếu là buổi sáng thì chúng còn có thể gặp mẹ.

“Giặt sạch rồi”

“Tôi phải mặc.”

“Trong phòng thay đồ có quần áo”

Nữ chính sau khi uống thuốc cảm do em gái đưa thì lại bị bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì thấy mình nằm trên giường cùng một người đàn ông! Cô cố gắng lê tấm thân mệt mỏi về nhà, tình cờ biết được một âm mưu to lớn phía sau… Cô muốn bỏ trốn, nhưng khi đang chạy trốn thì lại bị xe tông! Bảy năm sau, nữ chính đem theo ba tiểu bảo bảo, cứ thế mạnh mẽ trở lại để báo thù, nhưng lại có một gã đàn ông tới tìm cô, còn tự xưng là cha của ba tiểu bảo bảo đáng yêu kia! — Đây là tiểu thuyết của một người bạn giới thiệu, tiểu thuyết này là “Một thai ba bảo bảo: Con trai siêu sao làm mai mối”, mong mọi người ủng hộ nha, cảm ơn nhiều nhiều.

“Tôi phải mặc quần áo của chính mình!” Để Anh Thy từ chối.

Tư Hải Minh không tiếp tục vấn đề này nữa, mà cưng chiều nói: “Ăn trước một chút đồ đi, anh bảo người đi mua”

“Tự tôi xuống dưới ăn.”

“Để Anh Thy!” Ánh mắt Tư Hải Minh biến thành sự uy hiếp không tiếng động.

Để Anh Thy vừa nhìn thấy bàn ăn là biết nó được bày cho hai người. Tư Hải Minh muốn cùng ăn với cô.

Đế Anh Thy biết, nếu bây giờ cô không nghe lời của Tư Hải Minh, ngày cô rời khỏi Minh Uyển càng xa.

Hơn nữa, anh nghĩ là cô có thể bị anh nắm trong tay sao?
Cô cũng không phải Để Anh Thy bị mất trí nhớ, để anh muốn làm gì thì làm, không có chính kiến!

Đế Anh Thy hít một hơi sâu, ép bản thân bình tĩnh, quay người đi vào phòng của Tư Hải Minh.

Đúng vậy, không phải vào phòng cô đang ở..

Làm trái lại điều anh muốn, đồng thời cũng để cho anh hiểu, dù mình có phối hợp với anh thêm thể nào nữa, cũng không thay đổi được tâm lý của bản thân!

Để Anh Thy vào toilet rửa mặt, mấy thứ như bàn chải đánh răng đã được chuẩn bị tốt.

Để Anh Thy nhìn chính mình trong gương, tưởng tượng mình là một tâm hồn cứng rắn như tường đồng vách sắt!

Sau khi rửa mặt xong đi ra ngoài, cô ngồi xuống bàn ăn nhỏ ở phòng khách, đối mặt ăn cơm với Tư Hải Minh. Nhưng họ mới ăn được một nửa thì tiếng đập cửa vang lên, một người hầu sợi hãi tiếng vào.

“Ngài Tư, thật xin lỗi, váy của cô Anh Thư bị… bị tôi giặt hư mất.” Người hầu cúi đầu, sợ hãi nói.

Để Anh Thy ngây ra. Cái gì?

“Hôm nay là ngày đầu cô giặt đồ à?” Vẻ mặt Tư Hải Minh trở nên lạnh lẽo. “Ngài Hải Minh, thật sự xin lỗi. Tôi… tôi không phải cố ý..” Giọng cô người hầu run rẩy.

“Hư như thế nào?” Đế Anh Thy hỏi.

“Chỗ, chỗ… ngực” Người hầu đáp.




Để Anh Thy nghĩ, như vậy còn mặc được sao?

“Mang đến tôi xem xem” Đế Anh Thy nói.

Người hầu mang cái váy đã hỏng đến.

Để Anh Thy phát hiện chỗ bị hư kéo từ cổ áo đến ngực, hơn nữa chất liệu váy của cô là tơi tằm, căn bản không thể vá lại được, chỉ có thể quăng bỏ.

Vậy thì cô chỉ có thể mặc quần áo Tư Hải Minh đã đưa cho cô này sao?

“Đừng nhận lương tháng này nữa!” Ánh mắt Tư Hải Minh lạnh lùng.

“Dạ…” Người hầu không dám có lời oán hận nào.

Để Anh Thy hết nhìn cô hầu lại nhìn sang Tư Hải Minh: “Không phải các người đang diễn trò chứ?”

Tư Hải Minh lập tức thay đổi cách nói: “Nhận lương rồi rời khỏi Minh Uyển!”

Vẻ mặt người hầu trắng bệch: “Ngài Hải Minh, tôi không bao giờ… không bao giờ phạm sai lầm nữa…”

“Đi ra ngoài!” Vẻ mặt Tư Hải Minh lạnh lùng.

Cô hầu không dám nói gì nữa, đôi mắt ngấn lệ, vừa định quay đi.




Để Anh Thy không nhẫn tâm: “Quên đi, chỉ là cái váy thôi, anh đừng có lấy đuổi việc ra hù người ta!” Tuy là cái váy này nhiều hơn tiền lương một tháng của giúp việc rất nhiều, nhưng cô có vô số cái váy như thế, không cần thiết phải bắt người hầu nghỉ việc.

Ánh mắt Tư Hải Minh lạnh lùng, thâm thúy khó lường. Người phụ nữ của anh rất lương thiện.

“Cảm ơn cô Đế! Cảm ơn cô!” Cô người hầu cảm kích, ôm cái váy đã hư đi ra ngoài.

Tư Hải Minh hỏi: “Anh không diễn trò phải không?”

Để Anh Thy không nói gì, có phải hay không trong lòng anh rõ ràng nhất!

Chỉ là anh đừng tưởng đã đạt được mục đích rồi!

“Em sẽ mặc bộ váy ngủ này về.”

“Không được.”

“Cũng không phải chưa từng mặc!” Trước đó Để Anh Thy cũng mặc váy ngủ về nhà trọ. Ngồi thẳng xe về nhà, ai nhìn thấy được?

Nhưng dù có thấy thì sao? Váy ngủ của cô cũng không phải dạng hở hang.

“Xem ra sau này phải đổi kiểu dáng cho em thêm lần nữa” Tư Hải Minh nói, tránh em mặc đi khắp nơi,

Để Anh Thy nhíu mày trừng anh..
“Hôm nay đưa mấy đứa đi thăm ông nội chứ?” Tư Hải Minh hỏi.

Động tác ăn cơm của Đế Anh Thy ngừng lại.

“Ông ấy nói muốn nhìn thấy em. Trước đó ông không gặp em là do em chưa khôi phục trí nhớ. Nếu em không muốn, vậy hôm nào chúng ta.”

Đích thân Đế Anh Thy đi gặp Tư Lệnh Sơn. Nếu đã nhắc đến, vậy cứ qua đó đi!

“Vậy đi hôm nay đi!”

Chỉ mới ăn xong điểm tâm nhưng Để Anh Thy vẫn kiên trì muốn rời khỏi Minh Uyển.

Có một số nguyên tắc cô không muốn thay đổi, ví dụ như uống rượu, một khi đã uống hết ly thứ nhất, thì sẽ có những ly khác!

“Anh đưa em đi xem phòng mới” Tư Hải Minh nói.

Để Anh Thy chưa nói gì cả.

Dù sao cô bảo mình tự đi thì Tần Hành Chi cũng sẽ không đồng ý, chắc chắn lại bá đạo mà theo sát.

Tầng cao nhất của khu biệt thự xa hoa là chỗ quan sát được cảnh đẹp nhất thành phố.

Nghe nói ở nơi này, dù có tiền cũng chưa chắc mua được tầng cao nhất.

Đế Anh Thy biết được đại khái liên hệ bên trong, nhưng cô cố gắng bỏ qua.




Nếu nói Tư Hải Minh không có nhúng tay vào đây, cô không tin.

Mọi thứ đã được bài bố xong, nội thất trong nhà cũng đã đầy đủ, chỉ có cực kỳ xa hoa mới có thể thể hiện được sự oai phong của tầng trên cùng.

Để Anh Thy đứng sau cửa thủy tinh nhìn ra bên ngoài, thầm nghĩ, vậy nên ai ai cũng muốn kiếm thật nhiều tiền, như vậy mới lên cao được…

“Buổi tối đẹp hơn. Tư Hải Minh đứng sau lưng cô, tầm mắt dừng ở cái cổ trắng nõn của cô, con người dần sâu thẳm hơn.

Tất nhiên Để Anh Thy tin.

Nói thật ra thì, nếu không phải vì sáu đứa trẻ, và thỉnh thoảng phải đến sống với chúng nó, vốn dĩ cô không muốn dọn khỏi nhà trọ.

Nhưng dù bây giờ đã đi khỏi rồi, thỉnh thoảng cô cũng sẽ qua nhà trọ xem lại thường xuyên.

“Anh đừng hòng ở đây!” Đế Anh Thy cảnh cáo anh.

“Đế Anh Thy, em đang lo gì vậy?” Tư Hải Minh hỏi, giọng nói trầm thấp như kích thích thần. kinh người khác.

“Tôi không lo lắng gì cả, tôi chỉ không muốn ở chung một chỗ với anh!” Đế Anh Thy nói xong, rời khỏi người anh, đi vào phòng khách ngồi xuống sô pha, lấy điều khiển bên cạnh mở TV lên.

Cô chỉnh âm thanh lên cao nhất.

Hai người đang ở trong, cô lại phải mở âm thanh khác lên, tất nhiên đó là ngầm đuổi khách.




Tuy nhiên, việc đuổi khách còn chưa xong, tin tức đầu tiên TV phát sau khi mở lên là “Tư Hải Minh chết đi sống lại!”

Họ nói bản thân Tư Hải Minh sau khi bị thương nặng thì vẫn chưa chết, mà ra nước ngoài tìm bác sĩ nổi tiếng chữa trị, bây giờ đã khỏe mạnh trở về.

Để Anh Thy lấy di động ra, tin tức bên trong di động cũng thế, lên cả Hot Search.

Phần lớn bình luận đều là:

“Vẫn là có tiền thì hay!”

“Không hổ là ông vua quyền thế của thủ đô, cả sống chết cũng có thể đảo ngược!”

“Xem ra tạm thời thủ đô sẽ không đổi trời rồi!”

“Vừa đẹp trai vừa có quyền thế như vậy, chắc chắn trong vòng năm trăm năm tới nữa sẽ không có một người thứ hai được như vua quyền thế!”

“?” Nhìn thấy những bình luận này, Đế Anh Thy có phản ứng như vậy.

Sao cô không nói trong vòng một nghìn năm luôn đi?

Có cần phải phô trương vậy không?

Đúng là Tư Hải Minh có thể nắm tất cả trong tay, anh muốn dư luận theo hướng nào thì họ sẽ theo hướng đó.

Chiến thuật đùa bỡn không phải giỡn.
Một ly nước trái cây vừa được vắt và đồ ngọt được để xuống trước mặt cô. Để Anh Thy ngây ra. Cô cho là nơi này chỉ được bài trí thôi, không ngờ còn có mấy thứ để ăn này…

“Anh cho là hôm nay tôi sẽ ở đây?” Lòng Để Anh Thy có phần không phục.

“Phòng đã chuẩn bị tốt, em không có lý do gì không ở” Tư Hải Minh lại tự pha cho mình một ly cà phê, anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Mùi cà phê đã át mất mùi thơm của nước trái cây.

Để Anh Thy liếc anh một cái. Người này không có chỗ ngồi hay sao mà ngồi bên cạnh cô?

mot-thai-6-tieu-bao-bao--tong-tai-daddy-bi-tra-tan-1415-0


Vậy nên, tầng cao nhất vừa lớn vừa xa hoa như vậy chỉ có hai người, cô và Tư Hải Minh.

Buổi chiều lúc Để Anh Thy ngủ trưa, tất nhiên có khóa cửa phòng thật chắc chắn!

Vừa tỉnh ngủ, ra khỏi phòng thì cô thấy Tư Hải Minh đang ngồi ở sô pha, cầm di động không biết đang xem gì đó.

Đế Anh Thy thật sự không hiểu, vậy rốt cuộc là Tư Hải Minh giỏi nhẫn nại, hay do anh quá cố chấp.

Cô đi đón con sau đó hai người đến nhà ông nội ăn cơm. Vừa lên xe, bọn nhỏ đã bắt đầu cáo trạng với mẹ: “Sáng nay ba không cho chúng con đi tìm mama!”




“Ba nói mẹ đang ngủ!”

“Còn muốn đánh mông của Bảo Nam nữa!” “Bảo Nam giận lắm..”.

“Mama đã ngủ à? Có phải mama mệt lắm không?”

“Con muốn ngủ với mama!” Bảo An nói.

Câu cuối cùng này khiến vẻ mặt Tư Hải Minh thay đổi.

Đế Anh Thy cũng biết là mình bị Tư Hải Minh ngăn cản, thật ra cô cũng có thể dậy, dù sao ngủ cũng rất ngon. “Ngại quá, mama ngủ quên mất, sau này không vậy nữa!” Để Anh Thy trả lời. “Không sao, chúng con chỉ muốn thấy mama một chút thôi, vậy mà ba cũng không cho!” Bảo An lẩm bẩm.

“Đúng rồi! mama đi đảo Trân Châu cũng lâu rồi!”

“Mama về rồi thì có đi nữa không?”

“Lần sau mama đến đảo Trân Châu nhớ đưa chúng con theo!”

“Tụi con được thăm cậu!”

“Cậu còn nói sẽ cho con thật nhiều hoa hồng!”




Đế Anh Thy bật cười. Còn nhỡ kỹ vậy ạ? Nhưng khi nghĩ đến điều gì đó, cô có chút không cười nói: “Bảo Hân.” “Ma ma!” Dường như Bảo Hân được điểm danh thì quay đầu lại đây, bộ dạng vui vẻ như nghĩ đến chuyện gì vui lắm. Để Anh Thy muốn nói gì đó, cuối cùng lại quăng đi.

Nói thế nào đây? Hỏi coi con bé có hôn nam sinh khác không? Câu này có vẻ không ổn.

Có quá thân cận với nam sinh không?

Cái gì là quá?

“Con có tặng năm sinh cái gì không?” Tư Hải Minh hỏi.

Bảo Hân quay đầu: “Không có, là do nam sinh tặng hoa hồng cho con!”

“Vậy con có đáp lại gì không?” Tư Hải Minh hỏi tiếp. “Không có” Bảo Hân lắc lắc cái đầu.

“Đừng tỏ vẻ gì hết. Sau này có nam sinh nào tặng hoa hồng cho con nữa, con cứ quăng thẳng vào thùng rác!” Tư Hải Minh bỏ thêm một câu: “Còn nếu lớn rồi mà có người tặng, con phải nói cho người nhà biết. Bảo Nam, con là anh, trông chừng mẹ con!”.

“Da!”

Để Anh Thy nghĩ thầm. Hình như lời này của anh nghiêm khắc quá đi? Chỉ là nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Bảo Hân, cô cũng không thấy phiền, trái lại còn hơi yên tâm.

Bảo cô nói ra những lời đó, thật sự cố có hơi chần chừ.
Xe dừng lại, một nhà tắm miệng xuống xe thì thấy ngay Tư Lệnh Sơn đang đứng đợi ở cửa, đã ra từ sớm. “Ông nội!”.

Sáu đứa nhỏ vừa lễ phép vừa gọi ông nội vô cùng thân thiết, có thể thấy là chúng thích ông nội.

“A!” Tư Lệnh Sơn cười đến híp mắt lại. Lúc ngẩng đầu lên, ông nhìn về phía Để Anh Thy, trên mặt lộ ra nụ cười vừa khách sáo vừa hiền hậu: “Đến rồi à?”

“Dạ bác Tư.”

“Lại đây, mau vào đi!” Tư Lệnh Sơn vui vẻ tiếp đón.

Để Anh Thy và Tự Hải Minh cùng đi vào.

Tư Lệnh Sơn rất kích động, nhưng ông đặt sự kích động đó xuống đáy lòng.

Tư Hải Minh đã nói với ông chuyện Để Anh Thy khôi phục lại trí nhở.

Để Anh Thy đã biết rồi, vậy mà vẫn đến thủ đô, thăm các con, ở chung với Tư Hải Minh. Ông thật sự rất vui! Tuy quan hệ chúng nó còn chưa tốt, nhưng đã ở chung rồi, tất nhiên sau này mọi thứ sẽ tốt lên!

Sau khi Để Anh Thy ngồi xuống, ông mang những đồ ăn thức uống ngon lành ra.




Cô nhìn ra được, tâm trạng của Tư Lệnh Sơn đang rất tốt.

Hơn nữa còn có mấy đứa nhỏ ồn ào, không khí không tính là quá im lặng.

Bảo An vừa ăn trái cây vừa bóc vỏ, sau đó nước trái cây dây thẳng xuống quần của Tư Hải Minh.

Tư Hải Minh nghiêm khắc: “Có phải con muốn ba phạt con không?”

Tư Lệnh Sơn vội kéo Bảo An qua, nói với con trai mình: “Nó cũng không cố ý mà.”

Nữ giúp việc đưa khăn mặt đến, Tư Hải Minh cầm lấy lau quần, đôi mắt vẫn còn liếc về phía Bảo An.

Cổ Bảo An hiện lên một chút đỏ, cậu không dám lên tiếng. “Trước đây con còn nghịch hơn cả nó!” Tư Lệnh Sơn nói.

“Không có khả năng” Tư Hải Minh trả lời.

“Sao lại không có khả năng? Ba nhớ rõ lắm!” Tư Lệnh Sơn bảo.

Để Anh Thy thấy Tư Hải Minh lấy khăn lau tùy ý vài cái rồi bỏ xuống.

Trừ khi thay một cái quần mới, còn không lau vậy là không sạch.




Tất nhiên ở đây không có quần áo của anh.

Tư Lệnh Sơn nhìn về phía Để Anh Thy, nói: “Bọn nhỏ biết con về thì cao hứng lắm, cứ ở lại Minh Uyển, nói có thể thấy mẹ, ba đã đưa chúng qua đó. Mẹ vừa về, có để mẹ nghỉ ngơi tốt không?” Câu nói sau là để hỏi mấy đứa nhỏ.

“Có!” Sáu đứa nhỏ trả lời.

“Bọn chúng ngoan lắm!” Để Anh Thy nhìn sắp nhỏ, trong mắt đầy dịu dàng.

“Bây giờ con vẫn ở nhà trọ à?” Tư Lệnh Sơn thân thiết hỏi.

“Dạ không, anh con đã mua giúp con một căn nhà ở bên cạnh, rộng hơn nhiều, bọn nhỏ muốn qua cũng không quá chật” Để Anh Thy trả lời.

“Nên vậy, Hải Minh đã không nghĩ đến chuyện đó!” Tư Lệnh Sơn không khỏi đá sang con mình.

Tư Hải Minh không nói gì.

Suy nghĩ của Để Anh Thy, không phải là anh không nghĩ được, nhưng anh biết dù anh có làm, cô cũng không cần. Nhưng nếu là các anh cô mua, nó sẽ khác.

“Đến lúc đó bác Tư có thể qua xem thử!” Để Anh Thy chủ động mời. Tư Lệnh Sơn cười gật đầu: “Được!”
Ăn cơm chiều xong, Để Anh Thy và đám nhỏ ra ngoài chơi. Tư Lệnh Sơn đi đến, thấy đám cháu hết đá bóng rồi chạy chơi rất hoạt bát, trong mắt ông vô cùng hài lòng.

“Đối với con cái mà nói, mẹ luôn là một người quan trọng. Giống như Hải Minh vậy, cũng vì nó hận mẹ mình mười mấy năm, nên cả người mới trở nên cực đoan như thế!” Tư Lệnh Sơn nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng vẫn vô cùng ray rứt: “Nhưng lại bởi vì con mà nó trở nên bình thường. Đào Anh Thy, cho đến nay, ba vẫn muốn nói với con một tiếng, vô cùng xin lỗi con!”

Để Anh Thy nghĩ ông sẽ cảm ơn mình vì đã thay đổi Tư Hải Minh, nhưng cô tự nhận mình không có trách nhiệm đó!

“Bác Tư, bác không cần phải xin lỗi con!”

“Vì sao lại không? Nếu ba dạy được con, rằng lúc gặp được người mình thích thì phải dịu dàng, đối xử với cô ấy thật tử tế, thì con đã không chịu tổn thương. Ba giận nó, cũng giận chính mình!” Tư Lệnh Sơn trả lời.

“Đó đều là chuyện quá khứ rồi, bác Tư cũng đừng để trong lòng. Bây giờ con thấy quan hệ của bác và Tư Hải Minh tốt đẹp hơn, con cũng thấy vui vẻ!” Để Anh Thy nghĩ thầm, rằng đó là thích sao? Cô càng ngày càng không hiểu phải thích như thế nào thì nam nữ mới yêu nhau…

Có lẽ Tư Lệnh Sơn cũng hiểu con của mình. Phản bội, ép buộc – tất cả đều là kiệt tác của Tư Hải Minh…

“Vậy còn con?” Tư Lệnh Sơn hỏi: “Con đã làm hòa với Hải Minh chưa?”

Để Anh Thy yêu chiều nhìn về đám trẻ đang đùa nghịch cách đó không xa, tâm tình thả lỏng khiến vẻ mặt trở nên ôn hòa không ít: “Cháu với anh ấy cũng không có gì bất hòa, cháu sẽ dành nhiều thời gian hơn cho bọn trẻ. Đối với cháu thì ngoại trừ bọn trẻ ra chẳng có gì quan trọng nữa, hơn nữa nếu sau này Tư Hải Minh muốn kết hôn, cháu cũng sẽ chúc phúc cho anh ấy”

Không thuộc về cô thì cô cũng không cần.

Dù sao đời người ngắn ngủi, chẳng ai biết được cử ở bên nhau thì đến sau này có còn yêu có còn thích nữa không, sao phải khổ như vậy chứ.

Cô có bọn nhó, có người nhà là đủ rồi.

Trước đây cô còn chẳng có được nhiều như vậy…




“Lời này của cháu nếu Tư Hải Minh nghe được chắc đau lòng lắm.” Tư Lệnh Sơn cười khổ.

Để Anh Thy không lên tiếng, từ chối đưa ra ý kiến.

“Không sao, dù cháu chọn thể nào thì chủ cũng ủng hộ cháu” Tư Lệnh Sơn nói.

Đế Anh Thy đáp: “Cháu còn tưởng chú tới làm thuyết khách”

“Sao lại thế? Cháu cũng không hồ đồ đến vậy” Tư Lệnh Sơn không nhịn được cười nói: “Bây giờ trong mắt chú cũng là có cháu chứ không có con trai, đây có lẽ chính là cái gọi là khác biệt thế hệ hả?”

Để Anh Thy cười: “Anh ấy cũng rất thích mấy đứa nhỏ”

“Bọn nhỏ đáng yêu như vậy, ai cũng thích” Tư Lệnh Sơn bắt đầu khen ngợi.

Gió đêm không ngừng thổi qua, Để Anh Thy mặc một chiếc váy đơn giản nhìn về xa xa, cô nghĩ nếu bà nội còn sống hẳn sẽ rất chiều chuộng bọn nhỏ…

Trên vai chợt nặng thêm, là một chiếc áo khoác phũ lên.

Khí tức đàn ông bao quanh cô.

Cô chợt tỉnh táo, là Tư Hải Minh.

Tư Lệnh Sơn không nhìn ra chút cảm xúc nào của cô, chỉ nhìn thấy vẻ trầm mặc của cô.

Tư Lệnh Sơn nhìn dáng vẻ của hai người, không tiếp tục đứng đó mà chạy đi đá banh cùng đám cháu yêu. Trong nháy mắt liền trở thành già trẻ vui đùa hòa thuận.
Để Anh Thy nhìn mà hơi xót xa trong lòng, nói: “Chú già đi rất nhiều.”

“Ừ” Tư Hải Minh dịu dàng nhìn Để Anh Thy: “Ông ấy nói gì với em?”

“Nói về bọn nhỏ thôi” Để Anh Thy lời ít ý nhiều.

Tư Hải Minh cũng không hỏi nữa, nói: “Sau này thường đưa bọn trẻ tới cùng ông ấy ăn cơm”

Giống như một gia đình bình thường, đưa vợ và các con đến thăm ba mẹ.

Chuyện trước kia anh không để tâm nay lại là chuyện khiến anh khát vọng đến vậy…

Để Anh Thy không lên tiếng, ý nói cô không từ chối.

Cánh tay cô buông thõng bên người đã rất gần, Tư Hải Minh đang muốn đưa tay qua thì Đế Anh Thy chợt rời đi. Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.

Tay anh khẽ run lên, kiềm chế.

Lúc trở về dĩ nhiên là đến căn nhà ở Đỉnh Lâu.




Bọn nhỏ lần đầu tới đây, tò mò nhìn ngắm khắp nơi.

“Oa, mama, bên ngoài đẹp quá!” Bảo Vỹ dùng ngón tay nhỏ chỉ chỉ bên ngoài.

Để Anh Thy nhìn sang, cảnh đêm bên ngoài quả thật rất đẹp, đèn đuốc lấp lánh tựa như dải ngân hà.

“Cao quá!”

“Sau này chúng ta ở đây sao?” Bảo Long hỏi.

“Ừ, ở đây” Để Anh Thy cười

“Là cùng với baba và mama ở đây sao?” Bảo Hân lại hỏi. Tư Hải Minh nói: “Ừ, cùng nhau ở đây” Để Anh Thy cau mày trừng anh. Cô nói vậy khi nào, dựa vào gì mà anh tự tiện quyết định vậy? “Tốt quá rồi, chúng ta có thể ở cùng với baba và mama rồi” Bảo Long chạy tới chạy lui hoan hô. Bọn nhỏ vừa hưng phấn vừa kích động.

Để Anh Thy không khách khí kéo Tư Hải Minh đến sân thượng: “Anh ở đây sao?”

“Bọn nhỏ hỏi vậy chẳng lẽ anh nỡ lòng từ chối sao? Như vậy sẽ khiến bạn nhỉ buồn lắm!” Tư Hải Minh bày tỏ anh cũng không có cách nào khác: “Hơn nữa anh ở đây cũng an toàn, bảo vệ em, bảo vệ luôn cả bọn nhỏ. Đừng quên Cố Mạnh vẫn chưa bị bắt”

“Chẳng lẽ anh ta còn dư hơi chạy tới tận đây?”




“Em quên dì Thu chết thế nào rồi?”.

Để Anh Thy không quên những nơi này chắc chắn phải an ninh hơn phòng trọ đó của dì Thu chứ?

Tư Hải Minh nói: “Có an ninh hơn nữa cũng phải đề phòng”

Đế Anh Thy khó chịu cau mày, người này biết đọc suy nghĩ à?

“Em nếu không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ đến tụi nhỏ. Lúc có chuyện có đến tận sáu đứa, sao e có thể xoay sở hết? Cố Mạnh bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại trả thù, anh không cưỡng ép mọi người ở lại khu Minh Uyển đã là nhượng bộ lắm rồi” Tự Hải Minh nói.

Để Anh Thy cắn môi, cô đúng là không thể bảo vệ chu toàn được cả sáu đứa.

“Anh có thể sắp xếp bảo vệ.” Để Anh Thy nói.

“Bảo vệ không thể vào phòng

“Tôi… Biện pháp của Đế Anh Thy bị Tư Hải Minh gắt gao loại bỏ khiến cô chẳng thể nào phản bác: “Bộ anh tưởng Cổ Mạnh là con thằn lằn hả, bộp một cái thì chui vào được tòa nhà cả trăm tầng này”

“Không phải chui vào mà là đường hoàng đi vào.” Tư Hải Minh tiếp tục.
Để Anh Thy quay mặt nhìn cảnh đêm thành phố, nơi này còn có thể thấy được khu tây nam, kể cả SBS của cô.

“Giải quyết xong chuyện của Cố Mạnh, anh liền dọn đi” Tư Hải Minh nói.

“Tin được anh sao?” Để Anh Thy nhìn anh: “Lần nào anh chẳng được voi đòi tiên”

“Anh đảm bảo”

“Được, tôi để anh ở lại đây, nhưng anh tuyệt đối không được đụng vào tôi!” Để Anh Thy nói.

“Thy, em sợ anh đụng đến em sao?” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh tỏ vẻ thấu hiểu. “Không phải sợ, là ghét!” Đế Anh Thy xoay người rời đi, vừa đi được hai bước liền nghe được Tư Hải Minh nói… “Thân thể của em thích”

Để Anh Thy giậm mạnh chân xoay người, vọt về phía anh, chỉ thẳng mặt Tư Hải Minh cảnh cáo: “Anh bớt lại mấy ý tưởng khùng điện trong đầu anh đi! Nếu không…”

“Baba mama, hai người làm gì vậy?” Bọn nhó chơi một hồi liền phát hiện ba mẹ không có ở đó nên chạy đến đây tìm.

Hai tay nhỏ của Bảo Hân ôm lấy khuôn mặt phúng phính của mình: “Nói gì thì nói nhỏ thôi… Con không nghe không nghe.”

Để Anh Thy thu lại dáng vẻ nổi giận, cười nói: “Không sớm nữa, đi tắm đi! Nghịch ngợm cả ngày trời.”

“Mama con chưa muốn ngủ”

“Một chút cũng không muốn” “Không thể chơi thêm lát nữa sao?”




“Một lát thôi.”

Tắm xong thì lên giường chơi” Để Anh Thy nói.

Tư Hải Minh dựa vào lan can sân thượng dịu dàng nhìn Để Anh Thy và bọn trẻ, khóe miệng khẽ nâng lên.

Dù sao thì em ở đâu anh ở đấy.

Để Anh Thy nằm trên giường xoay qua xoay lại vẫn không ngủ được, lắng lặng nghịch nghịch ngón tay của Bảo Minh. Cô đang nghĩ có phải đầu óc mình chập chỗ nào không, không có nguyên tắc, không có chính kiến gì hết. Sao lại để Tư Hải Minh vào ở chứ? Không phải nói để anh đi sao? Cố Mạnh đúng là khiến cô nhức đầu. Cô có thể không để ý bản thân, nhưng không thể làm lơ an nguy của bọn trẻ.

Giống như Tư Hải Minh nói, cô sao có thể bảo vệ tốt cả sáu đứa.

Cũng không giống trước đây, chỉ cần cho ăn cho mặc là được.

Cô đúng là ngu ngốc mà, chuyện phát triển đến mức như vậy đã không có cách nào ngăn cản nữa.

Bây giờ chỉ hi vọng Cổ Mạnh có thể tìm chết nhanh một chút.

Như vậy thì không cần cùng Tư Hải Minh sống chung một nhà nữa.

Chuông báo đầu giường reo vang, Đế Anh Thy tỉnh dậy vươn tay tắt báo thức.

Mấy đứa nhỏ đã không còn ở trên giường.

Cô thức dậy bước ra phòng khách, thấy sáu đứa đang ngồi trong phòng bếp ăn sáng, còn có Tư Hải Minh đang từ phòng vệ sinh đi ra.




“Mama” Bọn trẻ thấy cô thì lập tức vui vẻ.

Tư Hải Minh nhướn mi: “Sao lại tỉnh rồi? Ngủ không ngon? Lạ giường?”

“Không có” Để Anh Thy không định nói cô cố ý đặt báo thức để cho bọn nhỏ ăn sáng.

Cô muốn tự mình chăm sóc bọn nhỏ.

Như trước đây lúc thức dậy cô vốn không cần chuông báo thức, thức dậy là có thể làm điểm tâm cho bọn trẻ.

Tư Hải Minh vốn định đưa bọn trẻ đi rồi mới về ăn sáng cùng Để Anh Thy, bây giờ cũng đi đến ăn cùng.

Sau khi ăn sáng, cả hai đưa bọn trẻ đến trường, tạo nên khung cảnh hòa thuận ấm áp.

Để Anh Thy Xoay người nhìn chiếc Rolls Royce đậu đó, hỏi: “Chắc là anh sẽ không nhìn chằm chằm tôi suốt hai tự giờ đâu nhỉ?”.

“Không cần để ý tới anh, ở Đỉnh Lâu có văn phòng của anh” Tư Hải Minh nói.

“Anh chắc chắn không cho tôi cơ hội được ở một mình?” Để Anh Thy hỏi.

“Anh sẽ không để em làm mồi dụ” Tư Hải Minh nghĩ đến dáng vẻ giả vờ của Cố Mạnh, sau khi mất trí Đế Anh Thy tiếp xúc với anh ta không chỉ một lần, lần nào nhớ tới cũng khiến anh căng thẳng không thôi. “Đi thôi!”

Để Anh Thy còn chưa kịp phản ứng liền bị anh mạnh mẽ kéo lên xe.
Chờ đến khi trở về Đỉnh Lâu, không ngờ lúc xuống xe lại ở bãi đậu xe của tập đoàn Vương Tân.

“Anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Đế Anh Thy tỏ ý muốn rời đi.

Tư Hải Minh kéo tay cô đến thang máy: “Đi cùng anh”

Đế Anh Thy muốn hất tay anh ra nhưng làm sao cũng không thoát được, liền cùng anh vào thang máy riêng.

Vào thang máy rồi anh mới buông cô ra.

Để Anh Thy định giơ tay ấn thang máy, nhưng ngón tay còn chưa chạm được thì bị ép lên vách thang máy, khí tức mạnh mẽ vây kín thân cô.

“Anh…”

“Không muốn ghé qua bộ phận thư ký một chút sao? Có người em biết đó” Tư Hải Minh chỉ đè lên người cô, gương mặt tuấn mỹ để sát lại chứ không làm gì khác.

Chỉ có vậy vẫn khiến Để Anh Thy khó chịu. . đam mỹ hài

Bởi vì cả người Tư Hải Minh tràn đầy mùi vị nguy hiểm!

Đế Anh Thy nghiêng mặt sang một bên, muốn tránh khỏi khí tức nóng bỏng của anh: “Có gì để nhìn, cũng không phải chưa từng ghé qua”

“Không thể một mực ở nhà được, đi dạo quanh đâu đó có khi sẽ cho Cố Mạnh cơ hội để đối phó chúng ta đấy” Tư Hải Minh nói.




Để Anh Thy mím chặt môi không lên tiếng.

Tư Hải Minh thấy cô không nói gì mới khẽ buông ra.

Đến nơi, đi ra khỏi thang máy, cả người Đế Anh Thy không tự nhiên chút nào.

Chỉ khôi phục trí nhớ mà phải suy nghĩ nhiều quá…

Liền thấy chương Vĩ từ xa đi đến: “Ngài Hải Minh, cô Đế”

chương Vĩ chào hỏi bình thường, cảm giác tựa như trên người Đế Anh Thy có cái nhãn dán thuộc về người nào đó.

Vừa đến phòng làm việc, chương Vĩ vừa báo cáo tình hình công ty với Tư Hải Minh.

Tư Hải Minh nói: “Tôi không tới hỏi công việc”

“Chỉ là muốn báo cáo một chút cho ngài” Trong đầu thì không ngừng gào thét anh có cần từ chối nhanh gọn vậy không, anh bây giờ thoải mái quá nên một chút cũng không muốn dính vào? Trước kia anh cuồng việc vậy mà bây giờ nửa cái bóng cũng chả thấy đâu.

Chỉ là ngài Hải Minh anh đây với cô Anh Thy quan hệ không tầm thường nhỉ?

Còn cùng nhau đi vào tập đoàn.




Sau khi vào phòng, Tư Hải Minh hỏi: “Có phát hiện hành động gì của Cố Mạnh không?”

“Không có, sau khi từ Đông Nam Á trở về thì bận bù đầu bên thành phố Tân, kiếm mọi cách để ổn định việc làm ăn. Chỉ là tôi vẫn phát hiện ý định của anh ta”

“Muốn phát triển qua khu Đông Nam Á?” Tư Hải Minh hỏi.

“Chuyện gì cũng không gạt được ngài, tên đó trước mặt ngài chỉ như đang múa rìu qua mắt thợ thôi” chương Vĩ nói.

“Chuyến đi Đông Nam Á kia có tác dụng không?” Để Anh Thy cảm thấy không đúng lắm. Ba người anh của cô còn đang chờ tới lượt kìa.

Nếu biết dụng ý của anh ta thì anh cả nắm quyền hành kinh tế bên kia sẽ không tha cho anh ta.

“Ít nhất thì tỉ lệ sống sót ở đây vẫn cao hơn. Ngài Hải Minh không triệt đường của anh ta, nếu không công ty của anh ta chỉ cần vài ngày đã tuyên bố phá sản” chương Vĩ nói.

Đế Anh Thy hiểu, Tư Hải Minh đây là đang muốn ép con chuột kia xuất hiện.

Tư Hải Minh phất tay một cái, tỏ ý chương Vĩ ra ngoài, không cần đứng đầy quấy rầy nữa.

chương Vĩ thức thời, khẽ vuốt cằm rồi xoay người đi ra.

Tầm mắt của Tư Hải Minh hướng tới Để Anh Thy, đôi mắt tường tận mọi việc ngày càng ép gần.

Để Anh Thy theo bản năng mà lui về sau, thân thể lập tức và nhẹ vào một góc của ghế salon.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom