• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1421-1428

“Có thể pha cho anh một ly cà phê không?” Tư Hải Minh nhìn xuống cô, giọng điệu trầm thấp mập mờ.

Trí nhớ về một khoảng thời gian làm việc tại đây bị anh gợi lại, Đế Anh Thy đẩy anh ra: “Tôi đi pha cho anh!” sau đó xoay người rời đi.

Rời khỏi phòng làm việc.

Hừ, muốn tôi đi pha cà phê? Anh nằm mơ à! Tập đoàn bao nhiêu người vậy sao không nhờ đi?

Rõ ràng đang muốn trêu chọc cô mà!

Để Anh Thy ngẩng đầu chợt thấy Diệu Thanh đang cầm tài liệu đứng trước mặt.

Diệu Thanh thấy cô thì mừng rỡ: “Xin chào, cô Để”

“Chào cô” Để Anh Thy nhìn tài liệu trong tay cô ta: “Đang bận hả?”

“Không vội, chỉ là đem chuyển cho bên khác thôi. Cô muốn uống gì không? Nước trái cây nhé? Tôi đi lấy giúp cô” Diệu Thanh hỏi.

“A, không cần đâu, tôi vừa ăn sáng còn no lắm” Để Anh Thy cười nói: “Cùng đi đi?” Diêu Thanh nghĩ cô muốn đi dạo quanh một chút, liền gật đầu: “Được!”

Vừa đi vừa nói cho Để Anh Thy nghe tập đoàn lớn thế nào, công việc ra sao,…




Để Anh Thy chỉ lẳng lặng nghe.

Trước kia cô cũng từng làm việc ở đây nên sẽ không lạ lẫm gì. “Cô Anh Thy từ Minh Uyển tới sao? Diệu Thanh hỏi.

“Đưa bọn trẻ tới”

“Chắc bọn trẻ rất thích cô”

“Thích chứ?

“Ngài Hải Minh cũng rất thích cô” Diệu Thanh cười nói.

Để Anh Thy cười một tiếng, nghĩ gì đó liền cố ý hỏi: “Cô biết Để Anh Thy không?”

“Tôi không?

Để Anh Thy nhìn vẻ mặt của của Diệu Thanh, diễn y như thật, khó trách ban đầu cô nhìn không ra.

Thật ra cô biể, không phải Diệu Thanh lợi hại mà là Tư Hải Minh lợi hại!




Có thể làm cho toàn bộ người của Vương Tân phối hợp diễn với anh ta.

mot-thai-6-tieu-bao-bao--tong-tai-daddy-bi-tra-tan-1421-0


“Nhưng mà chính mồm Tư Hải Minh đã nói với tôi mà, là gọi là Đế Anh Thy ấy? Lẽ nào tôi nghe nhầm rồi sao? Lúc quay về tôi sẽ lại hỏi anh ta xem”

“Là anh Hải Minh nói cho cô biết sao?” Diệu Thanh vô cùng kinh ngạc, không phải anh Hải Minh giao phó thì không được nói ra đâu, nói ra là sẽ phải về nhà uống gió Tây Bắc để sống đấy.

“Đúng thế! Anh ấy nói cho tôi biết mà, anh ấy nói không muốn giấu diếm tội cái gì” Khuôn mặt Để Anh Thy rất nghiêm túc mà nói.

Diệu Thanh thở phào ra một hơi: “Hóa ra là như vậy à. Có lẽ anh Hải Minh thật sự muốn thẳng thắn với cô, cho nên mới nói cho cô biết, có thể thấy anh Hải Minh rất để ý đến cô đấy!”

“Không phải vừa rồi cô vừa nói không hề có cái người này sao? Còn nói gọi là Đinh Bằng nữa? Vậy bây giờ cô nói cho tôi biết đi, có phải cái người gọi là Đào Anh Thy không, còn có tôi trông rất giống cô ta sao?”

“Đúng là có, là làm cùng một công việc với thư kí, sau đó thì từ chức rồi” Diệu Thanh nói đúng sự thật.

Đế Anh Thy mím môi cười: “Thực ra Tư Hải Minh không nói cho tôi biết đâu, là tội lừa cô đấy”

“Cái gì cơ?” Khuôn mặt Diêu Thanh ngay cả ra.

Trong mắt Để Anh Thy lóe lên nụ cười giảo hoạt, rồi rời đi ngay.
Diệu Thanh khó khăn lắm mới hồi hồn được, cả người chịu phải đả kích quá lớn, còn thật sự dám lừa mình! Xong đời rồi, không bảo toàn được công việc của cô ta rồi…

Chương Vĩ đang ở trong phòng làm việc rất bận rộn thì Diệu Thanh bước vào.

Chương Vĩ không chắc chắn lắm mà hỏi: “Vừa rồi có phải chưa gõ cửa hay không hả?”

Diệu Thanh mặt khóc buồn như đưa đám: “Sếp Chương, tôi xong đời rồi!”

Khóc thành ra như thế này, chương Vĩ cảm thấy nếu không phải đã xảy ra chuyện gì lớn lắm thì sẽ không biến thành dạng này đầu: “Trước tiên cô đừng khóc nữa, có chuyện gì? Là chuyện công việc hay cá nhân?”

“Sếp Chương, nếu anh Hải Minh mà sa thải tôi rồi, anh có thể giúp tôi nói mấy câu tốt tốt không? Tôi không muốn ở Đế Đồ uống gió Tây Bắc đâu.”

chương Vĩ lập tức ý thức được là vấn đề gì: “Là liên quan đến cô Đế sao?” Nếu mà không phải như thế, tại sao Diêu Thanh lại kích động đến vậy? Ở chỗ của anh Hải Minh mà làm sai chuyện thì cũng sẽ không nhất thiết phải như vậy, trừ khi là đã ở trước mặt Đế Anh Thy làm ra chuyện gì đó không tốt.

“Tôi… Tôi không phải cố ý đầu, cô Để hỏi tôi về chuyện Đào Anh Thy, tôi nói không hề có người này, rồi cô ấy lại nói là do anh Hải Minh nói cho cô ấy biết, còn nói rất giống thật nữa, tôi liền..”

“Trúng kể rồi sao?” chương Vĩ biết là vì sao rồi.

“Vâng ạ, tôi thật sự không phải cố ý đâu, không ngờ cô Để lại lừa tôi.” Diệu Thanh cũng rất uất ức, cô ta vẫn luôn cho rằng mình diễn rất giống rồi, tự nhận đều có thể đầu quân vào giới giải trí rồi, cô Đế qua lại mấy lần cũng đều không thể nhìn ra được, ai ngờ rằng lần này lại lừa có chứ!

“Không có chuyện gì đâu, quay về làm việc đi!” chương Vĩ vẫy vẫy tay.

“Không có chuyện gì? Sao có thể không có chuyện gì chứ? Anh Hải Minh không phải đã từng nói rồi sao, ai dám tiết lộ ra ngoài thì người đó sẽ đi uống gió Tây Bắc đấy?” Diệu Thanh cảm giác được sống lại rồi, nhưng vẫn cảm thấy rất khó hiểu.

“Cô Để không lừa cô đâu, quả thật anh Hải Minh đã nói cho cô ấy biết” chương Vĩ nói.

“Hả?” Diệu Thanh ôm ngực của mình: “Cô Đế cũng quá là nghịch ngợm rồi!”.




Để Anh Thy, người đã dọa cho Diệu Thanh mất cả hồn, bây giờ lại đang rỗi rãi đi dạo trong tập đoàn Vương Tân, mỗi người gặp cô đều tỏ ra vô cùng cung kính. Nghĩ thôi cũng biết là vì ai. Lúc trước cô ở nơi này còn phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống, bây giờ lại là người khác nhìn sắc mặt của cô.

Có điều thời gian ngắn ngủn mấy năm, chớp mắt đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất như vậy rồi.

Chỉ cần nghĩ đến bắt đầu từ ngày hôm qua cô sẽ phải bị ràng buộc” với Tư Hải Minh là lục phủ ngũ tạng của cô đã nhộn nhạo khó chịu cả lên rồi.

Theo ý của cô thì là trực tiếp hẹn người ta ra, vừa nhanh vừa tiện biết bao.

Thế mà người nào người nấy đều không đồng ý.

Cô ít nhiều cũng có chút buồn bực….

Điện thoại để trong túi đột nhiên vang lên, cô lấy ra xem một cái, là Kiều Như An.

“Cô nghe máy: “Như An à”

“Anh Thy, tôi đang ở vườn nho đấy, ra đây chơi không?”

Để Anh Thy túng lúng: “Thật ngại quá, tôi đang ở Đế Đô này”

“Cái gì cơ? Cô lại đi Đế Đô rồi?” Kiều Như An vô cùng kinh ngạc, Tần Hành Chi ở bên cạnh lập tức thay đổi sắc mặt, Kiều Như An hỏi, cũng chính là câu mà Tần Hành Chi muốn hỏi: “Cô đến đó khi nào đấy?”

“Từ hai hôm trước đã đến rồi”

“Cảm tình của cô và anh Hải Minh thật sự càng ngày càng tốt lên rồi.” Kiều Như An không khỏi đố kị mà nói.

Để Anh Thy cười cười, không nói là tốt, cũng không nói là không tốt. Tự bản thân trong lòng mình biết rõ là được rồi.
“Vậy khi nào thì cô mới quay về?” Kiều Như An hỏi.

“Tạm thời thì chưa biết được, có lẽ là qua mấy ngày nữa đi…” Để Anh Thy nói câu này mà đến chính mình cũng chẳng tin được, sao có khả năng là mấy ngày nữa chứ, Cố Mạnh một ngày chưa bị lộ ra ngoài, thì Để Đô bên này sẽ phải ở một thời gian rất dài.

Còn có đứa bé… có một nhân vật nguy hiểm như Cố Mạnh thế này, Để Anh Thy không thể trốn ở đảo Trân Châu không đến để bảo vệ đứa bé được. Cho dù cô không lợi hại như Tư Hải Minh, nhưng thân là một người mẹ, bảo vệ đứa bé là bản tính rồi.

Nghĩ vậy, thỏa mãn nhất vẫn là Tư Hải Minh nhỉ? Có đến sáu đứa con, dường như anh ta đã thắng toàn cục rồi…

“Vậy được rồi! Khi nào cậu quay về thì nói với mình một tiếng, mình mới cậu ăn tôm hùm đất nhé!” Kiều Như An nói.

Để Anh Thy cười, biết rằng Tần Hành Chi đã nói cho cô ấy, đi chơi cùng nhau, chắc chắn cũng sẽ biết một chút thông tin rồi: “Được rồi”

Cúp điện thoại, trong đầu Để Anh Thy xẹt qua chuyện ngày hôm đó ở trên đảo Trân Châu.

Kiều Như An và Cố Mạnh? Càng nghĩ càng cảm thấy hai người này là quan hệ trời nam đất bắc, sao có thể là Kiều Như An tiết lộ cho Cố Mạnh chứ?”

Kiều Như An cất điện thoại sang một bên, Tần Hành Chi hỏi: “Anh Thy nói thế nào?”

“Nói là mấy ngày nữa sẽ quay về” Kiều Như An đáp.

Tần Hành Chi im lặng không nói gì.




“Anh đang nghĩ gì vậy?” Kiều Như An hỏi.

“Anh vẫn luôn cảm thấy… đã xảy ra chuyện gì đó” Tần Hành Chị nói.

“Là chuyện gì chứ?”

Tần Hành Chi lắc lắc đầu: “Cũng không biết nữa, có lẽ là anh không chấp nhận được chuyện Anh Thy chạy đến Đế Đô, thà rằng cô ấy bởi vì chuyện gì đó nên mới qua đó. Cách nghĩ như này thật sự không tốt tí nào”

“Không cần lo lắng đầu, cho dù là có chuyện, Anh Thy đã có sự bảo vệ của anh và các anh khác rồi, sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa không phải anh đã nói rồi sao, các anh sẽ không đồng ý cho Anh Thy ở cùng với anh Hải Minh đầu đúng không?”

“Đúng là lần trước đã nói như thế?

“Vậy thì đúng rồi. Em cũng cảm thấy có lẽ là ở Đế Đô đã xảy ra chuyện gì đó rồi?” Kiều Như An đoán.

“Sẽ xảy ra chuyện gì được chứ?” Tần Hành Chi suy đoán.

“Cái này thì em cũng không biết. Nếu Anh Thy muốn nói, vừa nãy đã nói cho em biết rồi. Cô ấy không muốn nói, em không không tiện hỏi” Kiều Như An nói.

Tần Hành Chi lại rất muốn hỏi. Giữa bản thân anh ta cùng Anh Thy vốn không có chuyện gì phải giấu nhau cả.

Từ khi Tư Hải Minh xuất hiện, thì lại có rất nhiều chuyện cô không nói với anh ta rồi…

Cô cách trái tim anh ta càng ngày càng xa…




Kiều Như An rời khỏi vườn nho, quay về nhà.

Vừa vào đến cửa, đã nhìn thấy Kiều Tiết Thanh đang ở trong nhà.

Kiều Tiết Thanh nhìn thấy con gái thì nở một nụ cười.

Kiều Như An nhìn thấy chỉ cảm thấy tê dại.

Lúc trước khi cô ta cần ông ta mỉm cười, ông ta lại coi cô ta như chó lợn, bây giờ cô không cần nụ cười mỉm đó nữa, ông ta lại cười tươi đến như vậy.

“Lại đi đến đảo Trân Châu rồi sao?”

Kiều Như An nghĩ rồi nghĩ, rồi ngồi xuống cái ghế tựa ở bên cạnh, người giúp việc giúp cô rót một cốc trà.

Kiều Như An cầm cốc lên đang chuẩn bị uống, thì lại dừng lại hỏi: “Ông có biết về quá khứ của nhà họ Đế không?”

“Nhà họ Đế?”

“Hình như trước kia quyền lực ở khu Đông Nam Á là do nhà họ Để khống chế thì phải? Cũng phải có một người cầm quyền chứ?”

“Cái này không phải rất bình thường sao! Tất cả mọi người đều muốn trèo lên cao mà, nếu không cứ ở một chỗ mà bước thì sẽ bị tụt lại đó” Kiều Tiết Thanh trả lời rất có lề lối.
“Người cầm quyền trước đó đã chết rồi sao?” Kiều Như An hỏi: “Là bị nhà họ Để giết chết sao?”

“Con hỏi cái này làm cái gì?” Kiều Tiết Thanh rất khó hiểu.

“Tôi chỉ là tò mò thôi, làm cách nào mà nhà họ Để lại trèo lên vị trí đó được” Ánh mắt của Kiều Như An lóe lên tia suy tư.

“Nhà họ Đế trước đây chính là một thương nhân chính công, bọn họ có thể nắm quyền ở khu vực Đông Nam Á thì không thể tách khỏi sự giàu có của bọn họ được! Tất cả mọi người ấy mà, vẫn là phải có tiền, có tiền mới dễ làm việc được!”

“Ý của ông chính là nhà họ Đế dựa vào tiền bạc mới có thể đi đến ngày hôm nay sao?” Kiều Như An hỏi.

“Vậy thì chắc chắn không phải rồi. Còn phải có mưu lược và thủ đoạn nữa mới được. Con xem nhà họ Đế từ khi bắt đầu cầm quyền khu vực Đông Nam Á đến nay đã sử dụng những thủ đoạn gì? So với người cầm quyền trước đây thì độc ác hơn rất nhiều. Cái gọi là người không ác thì địa vị không vững, chính là như vậy đó”

“Cho nên, người cầm quyền trước đã bị thua, rồi bị giết chết sao?”

“Chắc chắn là đã chết rồi”

“Ông đã nhìn thấy rồi?”

“Ba chưa nhìn thấy. Có điều nhà họ Đế muốn độc bá, sao có thể còn giữ lại một người đã từng uy hiếp bọn họ cơ chứ?”

“Nếu nhà họ Để là thương gia chính công, sao có thể nghĩ đến việc ở bên này phát triển chứ, còn làm dâng lên sự đấu tranh mưa máu gió tanh này nữa. Hải Hạ là một nơi tốt đến như vậy, bọn họ lại đều là người của Hải Hạ, bọn họ nghĩ thế nào vậy? Có phải chăng là bởi vì một nguyên nhân nào đó đã thay đổi ý định của bọn họ?” Kiều Như An hỏi.

Cô ta biết chuyện mà Kiều Tiết Thanh không biết.

Đó chính là tiểu công chúa Anh Thy trước đây của nhà họ Để hoàn toàn không ở trong Bảo Thành.




Cô ta lúc trước có tên là Đào Anh Thy.

Mặc dù chỉ là đang dự đoán, nhưng cô ta cảm thấy khi liên kết hai vấn đề này với nhau, thì việc nhà họ Đế chạy đến khu vực Đông Nam Á để tranh đoạn quyền thể đã có một lí do rất chính đáng rồi.

Bởi vì em gái mất tích rồi.

Mà chuyện em gái mất tích đó chắc chắn có liên quan đến sự bá chủ của người cầm quyền trước.

“Có khả năng là bởi vì ba mẹ bọn họ chăng? Nguyên nhân thì không biết rõ lắm, dù sao thì ba người con trai nhà họ Đế cũng khá là độc ác, không có chuyện gì thì đừng có chọc vào họ” Kiều Tiết Thanh nghĩ đến trận chiến trước đây, cái người làm nền như ông ta cũng đã bị dọa đến mức nằm mơ ác mộng mấy đêm liền.

Cho nên, sau này ông ta vẫn khá là kiêng kị nhà họ Đế.

Lại nghĩ đến chuyện may mà con gái lớn của mình cùng anh cả nhà họ Đế có quan hệ liên hôn, nhà họ Đế sẽ không đến mức có ý đồ gì với nhà họ Kiều.

Không ngờ rằng nhà họ Đế lại thẳng thắn hủy bỏ cuộc liên hôn này.

Nói là liên hôn, nhưng thực chất chính là nhà họ Kiều đang trèo cao.

Trèo cao cũng tốt mà! Có ai mà không muốn trèo cao chứ!

Nhưng kết quả thì sao, con gái lớn chết rồi, nhà họ Đế cũng khinh miệt đứa con gái nhỏ.

Trừ bỏ cái giao tình trong trận chiến ban đầu kia, sợ rằng cũng chẳng còn lại gì nữa rồi.
“Dù sao nhà họ Kiều chúng ta càng ngày càng không ổn rồi. Như An, bây giờ ba chỉ có thể dựa vào con thôi” Kiều Tiết Thanh nói. Bị nhà họ Để chèn ép, chỉ có thể lăn lộn như vậy mà thôi.

Kiều Như An nghĩ nghĩ rồi nói: “Ông còn có chuyện gì đang giấu diếm tôi phải không? Những chuyện liên quan đến nhà họ Đế”

mot-thai-6-tieu-bao-bao--tong-tai-daddy-bi-tra-tan-1425-0


“Có phải là bạn nhỏ Tư Thái Lâm không?”

Tư Thái Lâm cứ đứng ở đó, nhìn người phụ nữ lạ mắt đang dần tiến đến gần mình.

“Cô là cô ở căn tin đây, cô biết con đấy!” Người phụ nữ nói. “Cô tìm tôi cho chuyện gì?”

“Có một người biết chuyện liên quan đến mẹ của con, con có muốn biết không?”

Tư Thái Lâm mím chặt cái môi nhỏ, không biết được cậu bé đang suy nghĩ điều gì.

“Người đó nói anh ta có lời muốn nói với con, là chuyện liên quan đến cái chết của mẹ con. Lẽ nào con không tò mò mẹ con đã chết như thế nào sao?”

“Ngã bệnh”

“Đó chỉ là cách nói mà người lớn lừa trẻ con mà thôi. Còn chuyện này ấy à, cái người cô quen biết kia lại biết rất rõ. Con có thể gọi điện cho anh ta hỏi xem. Nếu lo lắng bị người lớn nói, con có thể len lén lấy điện thoại của người khác gọi mà, có đúng không nào?” Người phụ nữ dạy cậu bé xong, thì đưa cho cậu bé một mảnh giấy có viết số điện thoại ở trên, sau đó lập tức rời đi.




Tư Thái Lâm cứ đứng ở đó, thân người bé nhỏ, có chút bất lực nhìn mảnh giấy trong tay mình.

Mẹ mình không phải là ngã bệnh chết sao? Nhưng mà bác cả cùng ba đều nói là do ngã bệnh mà chết mà…

Sau khi Tư Thái Lâm quay về nhà, Tư Triều Vũ lấy hết các sách vở cần thiết trong balo của cậu bé ra ngoài, một bên làm một bên hỏi: “Ba nhớ là còn phải viết từ mới môn tiếng Anh phải không nhỉ? Ấy, đứa nhóc còn bé thế này mà bọn họ đã cho học tiếng Anh rồi, bọn ba ngày trước phải lên tận cấp hai mới học cơ mà. Có điều học sớm một chút cũng có cái lợi của nó. Ba nói với con này Tư Thái Lâm, con nhất định phải cố gắng học tập nhé, học tập thì mới có tiền đồ được. Mặc dù nói rằng học tập không phải là vạn năng, nhưng nhất định phải trang bị cho mình nhé! Con xem ba con này, lúc trước cứ cho rằng mình có tiền, học có tốt hay không cũng không quan trọng. Con xem bây giờ đi, tiền không có, kiến thức lại chẳng học được, cái gì cũng không biết làm… có điều ba con bây giờ cũng đã lớn tuổi rồi, chỉ còn có thể dựa vào mình con thôi, còn phải cố gắng nhé, có biết không?”

Tư Thái Lâm ngồi ở bên cạnh không hề lên tiếng. “Nào, con viết đi!”.

“Ba ơi, mẹ con chết như thế nào vậy?”

Cậu bé hỏi cho Tư Triều Vũ cũng ngơ ra: “Ngã bệnh mà chết, không phải ba đã nói cho con rồi sao?”

“Thật sự là ngã bệnh mà chết sao ạ?”

“Đương nhiên là thật rồi! Không phải con đã ở trường nghe mấy thứ không nên nghe rồi đấy chứ? Không cần phải quan tâm đến họ, chúng ta chỉ cần học tập cho tốt là được rồi! Ba nói với con này, anh con Tư Viễn Hằng chính là một học bá đấy, rất là thông minh luôn! Đều là con trai của ba cả, con chắc chắn cũng không kém hơn anh con đầu!” Tự Triều Vũ đặt bút hẳn hoi cho con trai: “Làm đi, ba đi lấy cho con đồ ăn ngon nhé!”

Tư Thái Lâm cầm bút trong tay, ngây ngẩn không hề động đậy.

Muốn biết mẹ mình đã chết như thế nào…

Ba đã nói lời thật lòng với cậu bé sao?
Lời của người phụ nữ lúc sáng nói với cậu bé, bảo cậu bé gọi điện cho một người lạ mặt để hỏi. Tại sao một người lạ lại biết được cơ chứ?

Buổi tối, Tư Thái Lâm nhân lúc Tư Triều Vũ đã ngủ say, cậu bé chạy đến phòng khách cầm điện thoại của nhà lên gọi điện.

“Alo?”

Tư Thái Lâm chần chừ do dự.

“Ai đó?”

“… Tôi là Tư Thái Lâm” Tự Thái Lâm không nghe ra giọng nói bên kia đã qua máy biến đổi giọng nói: “Ông là ai?”

“Chú là bạn của mẹ con”

“Vậy ông biết mẹ tôi chết như thế nào sao?”

“Đương nhiên là do bị Tư Hải Minh giết rồi.”

Tư Thái Lâm ngây người đứng như phỗng ở đó, cầm điện thoại không nói nên lời.

“Vốn là không muốn nói cho con biết đâu, nhưng mặc dù con là đứa trẻ, cũng có quyền được biết sự thât.”

“mẹ của tôi là ngã bệnh mà chết.” Tư Thái Lâm không muốn tin là anh trai đã giết mẹ mình.

“Là anh ta giết đấy, cho nên người nhà của con mói giấu diếm con. Nếu là người khác, sớm đã ầm ĩ cả lên rồi, không phải sao?” Đối phương nói.

“Anh trai sẽ không giết mẹ đâu.” Trong mắt Tư Thái Lâm bắt đầu ầng ậc nước.




“Anh ta không chỉ đã giết mẹ con, mà còn giết cả Tư Viễn Hằng, Tư Viễn Hằng là anh trai ruột của con, chuyện này đến cả chị của con Để Anh Thy cũng đều biết. Chỉ là tất cả mọi người đều đang giấu diếm con thôi!” Đối phương tiếp tục xúi bẩy.

“Tôi không tin đầu, chị ấy đối xử với tôi rất tốt.”

“Đối tốt với con là bởi vì đã làm ra chuyện xấu, nên muốn bù đắp lại cho con. Chuyện này ban đầu rất phức tạp, con nghĩ thử xem, tại sao con vốn là con trai của Tư Lệnh Sơn, cuối cùng lại trở thành con trai của Tư Triều Vũ chứ? Sau này con lớn lên rồi sẽ biết thôi. Chú là bạn của mẹ con mà, tuyệt đối không lừa con đâu”

Tư Thái Lâm lập tức tắt điện thoại rồi xoay người chạy lên lầu, đôi chân ngắn tũn leo từng bậc mãi cho đến lúc về đến phòng.

Cậu đi vào phòng tắm, tựa vào góc ngồi xổm ở đó, nhỏ tiếng khóc, trông rất đáng thương.

Mà Tư Triều Vũ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn đang ngủ ngáy khò khò.

Ban ngày ở phòng học, tt chỉ ngồi yên một chỗ, rất yên tĩnh khác với ngày thường.

“Tư Thái Lâm, chúng ta đi ra ngoài chơi đi!” Bảo Nam đã đến tìm cậu, hai mắt sáng lên trông rất vui vẻ.

“Không đi.Tư Thái Lâm từ chối.

Tư Thái Lầm nhìn cậu bé bằng ánh mắt kì lạ: “Tư Thái Lâm, cậu làm sao vậy?”

“Không có gì cả.”.

“Đi nào!” Bảo Long lại gần nắm lấy tay Tư Thái Lâm kéo cậu bé đi.

Trẻ con thì không suy nghĩ nhiều như vậy, chơi chung chính là chơi với nhau. Tư Thái Lâm không vui thì bọn chúng sẽ chơi cùng nhau ắt sẽ vui!
Lúc tan học đi về, tt lại chạy đến trước mặt Tư Thái Lâm, nói: “Tư Thái Lâm, đã mấy ngày cậu không đến nhà mình chơi rồi!”

Bảo vỹ cười hồ hởi nói: “Mẹ của mình đã mua một ngôi nhà rất đẹp!”

“Có thể ở được rất nhiều người đấy!” Bảo Long nói.

Tĩnh tĩnh nói: “Rất nhiều người.”

“Mình sẽ ở cùng với baba và mama!” Bảo Hân hài lòng nói.

“Tư Thái Lâm, cậu hãy ở cùng bọn mình đi!” Bảo An nói.

Tư Thái Lầm nhìn bọn chúng, bị niềm vui của bọn chúng cảm hóa, ánh mắt hơi sáng lên.

Mà lúc nhìn thấy anh và chị, trong lòng cậu bé hơi căng thẳng, giống như lúc mình đã làm sai chuyện gì đấy.

Trong đầu luôn nghĩ đến lời người kia đã nói.

Mama thật sự do anh trai giết sao? Chị cũng biết chuyện đó cho nên mới phải đối xử tốt với cậu như vậy?




Lúc ở trên xe, để bảo phát hiện Tư Thái Lâm hơi yên tĩnh, cô nghĩ cậu bé ở trường học gặp chuyện gì đó không vui, hoặc không chừng là bị Tư Triều Vũ mắng.

Ở trên xe cô không có cách nào để hỏi cậu bé được cho nên tạm thời Để Anh Thy không hỏi.

Ngồi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.

Sau khi vào cửa, Bảo Nam lôi kéo Tư Thái Lâm nói với cậu bé: “Đây là căn phòng mẹ mình mua đấy, có phải trông rất đẹp và rất lớn hay không?”

“Ừ, rất đẹp, rất lớn” Tư Thái Lâm nói.

“Sau này cậu hãy sống cùng bọn mình nhé, mẹ mình nói cậu sẽ có phòng ngủ riêng của chính mình, cậu sẽ không cần phải chen chúc với bọn mình nữa!” dd nói.

“Đi nào Tư Thái Lâm, chúng ta sang bên kia xem đi, cao lắm, cậu có sợ không?” Bảo Vỹ cười lôi kéo Tư Thái Lâm đi đến chỗ cửa sổ sát đất.

Để Anh Thy nói với Tư Hải Minh đang ở bên cạnh: “Anh đừng nghiêm khắc với Tư Thái Lâm như vậy.”

“Anh nghiêm khắc chỗ nào chứ? Anh lúc nào chẳng như vậy” Tư Hải Minh tỏ vẻ mình không hề làm gì cả.

Đế Anh Thy suy nghĩ một lúc, Tư Hải Minh nói không sai, đúng là anh vẫn luôn như vậy. Đối xử với con của mình cũng như thế.




“Là do bản thân nó có vấn đề.” Tư Hải Minh nói.

“Nếu để cho tôi biết Tư Triều Vũ lại làm ra chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ không tha cho ông ta” Để Anh Thy tức giận nói.

Trước lúc ăn cơm bọn trẻ đều ở trong phòng khách chơi đùa. Mặc dù Tư Thái Lâm ở trong đó nhưng tâm trí của cậu bé đều chú ý hết lên người mấy người Tư Hải Minh, Để Anh Thy và Bảo Nam.

Đám Bảo Nam vui vẻ như vậy, bọn chúng có mâm ở bên cạnh còn mẹ của cậu lại đã mất đi vĩnh viễn.

Nếu như… Nếu như mâm thật sự bị anh trai giết vậy cậu nên làm gì bây giờ…

Ăn xong cơm tối, Tư Thái Lâm đi nhà vệ sinh, lúc đi ra cậu trông thấy chị đang chờ mình.

“Chị..”.

“Chị dẫn em đi xem phòng ngủ của em” Để Anh Thy nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu bé.

Bọn họ mua tầng cao nhất nên căn phòng có rất nhiều phòng ngủ, mặc dù kém xa so với Minh Uyển nhưng nó có đủ phòng cho mỗi một đứa bé một phòng.

Để Anh Thy không quên Tư Thái Lâm, cô chuẩn bị phòng cho sáu đứa bé và cũng chuẩn bị cho cậu, thậm chí đều giống với sáu căn phòng ấy.
“Em có thích không?” Sau khi tiến vào Để Anh Thy hỏi cậu bé: “Phòng của em và Bảo Nam, Bảo Long và Bảo An đều giống nhau”

“Em thích. Nhưng mà em muốn ở chung với baba” Tư Thái Lâm nói. Trong lòng cậu bé rất vui vì có một gian phòng như thế, nhưng càng như vậy thì cậu sẽ càng nghĩ về cái chết của mama…

“Không sao đâu, lúc nào em muốn cũng được, chị sẽ giữ lại gian phòng này cho em”

Tư Thái Lâm hỏi: “Vì sao anh chị lại đối xử tốt với em vậy?”

Để Anh Thy bị câu hỏi của cậu làm cho bật cười: “Em cũng gọi bọn chị là anh chị rồi. Em nói là vì sao chứ? Em không chỉ là bạn bè của Bảo Nam, mà em còn là người thân, là người một nhà với bọn chị” Cô ngồi xổm xuống, sờ cái đầu nhỏ của Tư Thái Lâm: “Em nói cho chị đi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”

Tư Thái Lâm cúi đầu xuống: “Em chỉ là…Em nhớ mẹ”

Để Anh Thy sửng sốt một chút, cô không ngờ thằng bé lại vì nguyên nhân này.

Cô tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Tư Thái Lâm vào ngực, cho cậu bé sự ấm áp.

Cái chết của Liêu Ninh là do cô và Tư Hải Minh tạo thành. Nhưng năm đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy không phải chỉ một vài câu đã có thể nói rõ ràng được. Ai cũng không sai mà là do Liêu Ninh tự làm tự chịu. Chỉ là đã làm liên lụy đến đứa bé Tư Thái Lâm này thôi.

Đây là đứng trên góc độ của cô để nhìn nhận vấn đề, nếu từ góc độ của Tư Thái Lâm thì sẽ như thế nào đây? Liệu thằng bé có thể sẽ hận cô và Tư Hải Minh không…

Hiện tại Đế Anh Thy đang thầm nghĩ đối xử tốt với Tư Thái Lâm một chút, làm cho thằng bé không bị thiếu hụt ở mặt tình thân, cô không nghĩ đến cuối cùng vẫn không thể được.




Cô hiểu rõ, trong lòng trẻ con, mẹ là người mà không ai có thể thay thế được…

Buổi tối, sau khi bọn trẻ đã đi ngủ, Để Anh Thy ngồi ở mép giường Bảo An không động đậy.

Nếu năm đó cô tự sát chết đi vậy có phải sáu bào thai cũng sẽ giống như Tư Thái Lâm, cuối cùng hai chữ “mama” cũng sẽ trở nên nhạy cảm…

Cửa được mở ra, Tư Hải Minh đi đến, anh đứng bên cạnh cô.

Để Anh Thy hoàn hồn đứng dậy, rời khỏi phòng.

Tư Hải Minh đóng cửa lại, nói: “Anh đã hỏi bọn trẻ rồi, trong trường Tư Thái Lâm không xảy ra chuyện gì cả”.

“Tư Thái Lâm nói nó nhớ mẹ” Để Anh Thy thở dài: “Nếu thằng bé trưởng thành.”

“Trưởng thành thì chắc nó sẽ càng phân biệt được rõ đúng sai”Tư Hải Minh không cho phép cô tự trách, anh nói: “Đứa bé này tính tình không xấu, dạy dỗ tốt nó là được”

Đế Anh Thy mấp máy môi, cúi thấp mặt xuống, cả người gần như đã vùi vào trong bóng tối: “Nếu trước đây tôi không được cứu sống lại thì không biết mấy đứa nhỏ Bảo Nam sau khi lớn lên sẽ như thế nào? Tư Hải Minh, tôi rất hận anh.”

Tư Hải Minh kìm nén sự đau đớn trong ngực, kéo cơ thể cô lại, giọng nói của an khàn khàn: “Anh biết, em biết hết, là anh không tốt!” Cánh môi mỏng của anh dùng sức hôn lên tóc cô, lực cánh tay cũng đang run rẩy.

Để Anh Thy nhắm mắt lại một cái, kìm nén sự xúc động này xuống, đẩy tay Tư Hải Minh ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom