• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Lịch Sử Hỗn Loạn Nhất (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16 Bao cao su mùi tự nhiên

Tôi và Hạng Vũ lên lầu thì thấy Bánh Bao đang sai phái mọi người làm việc:

- Anh béo đi bóc tỏi, anh Kha đi đong gạo, anh Quý đi đánh trứng đi- thấy bọn tôi nàng chỉ bình ga nói – Anh Cường hay anh Vũ đi đổi bình ga?

Tôi nâng nâng bình ga, quay lại nói:

- Anh Vũ giúp em để cái này lên lưng!

Hạng Vũ dung một ngón tay móc bình ga lên lưng chừng trời hỏi:

- Để đâu?

- Anh cầm theo em! – cái đồ, sức cử đỉnh mà còn bắt tôi vác bình ga.

Tôi đi trước, sau lưng là một gã to con xách bình ga, cái cảm giác thấy quen quá đi? Tôi nhớ ra rồi, lần trước đến nhà Bánh Bao, ông già nàng còn chưa biết quan hệ của bọn tôi, cũng nhờ tôi đặt bình ga lên vai đi đổi, khi tôi vác lên vai mình còn không vừa ý. Giờ thì ngon rồi, nhà hết ga lại gọi tôi xuống vác đi đổi, lão già giống y chang tôi bây giờ chắp tay sau đít nghênh ngang đi trước, chậm rãi tản bộ, đôi khi còn ghé qua nhà người ta vênh vang, vì nhà đó hồi trước ở đối diện, từ khi Bánh Bao ba tháng tuổi đã nói sau này nàng đừng hòng lấy chồng. Lão già biết thừa quan hệ của tôi và Bánh Bao, vì một lần bọn tôi đang bàn chuyện bóng đá hêt sức vui vẻ, đột nhiên lão chen vào một câu:” mới ra loại bao có mùi tự nhiên, hai đứa đã thử chưa?” tôi thì buột mồm:” Cái đó đắt quá, bình thường bọn con chỉ dung…” Vừa lúc đó có người đi vào, lão tỉnh bơ nói:” …thế Ferguson phát biểu thế nào? Có thể thấy ông già vợ của tôi thật là hoành tráng, tôi không hiểu nổi tại sao tư duy của lão lại có thể chuyển nhanh được thế, mà lão biết mấy hạng condom không có gì lạ, lạ là sao lại hỏi mùi tự nhiên. Mãi sau tôi đến nhà vào mùa hè mới phát hiện mẹ Bánh Bao bị hôi mồm.

Tôi tự nhiên nghĩ đến một việc thú vị, quay lại hỏi Hạng Vũ:

- Ngày xưa anh có con không anh Vũ?

- Có người thiếp đẻ cho anh hai đứa..

- Thế thì anh có khả năng là tổ tiên ba mấy đời của Bánh Bao chưa biết chừng…

Hạng Vũ đứng phắt lại hỏi:

- Chú nói thế là sao?

Hỏng bét, nếu gã biết cách thời đại của mình hơn 2000 năm không biết có thể gây ra những chuyện gì. Đảm bảo là không yên lành được, chẳng may lại chết lần nữa là toi vì theo lý luận, gã không chết được, chơi vụ sống lại lien tục là loạn liền. Ý tưởng của tôi là dạy hắn lái xe, dù thong minh thì gã cũng là người cổ 2000 năm, them vào việc tôi cố ý dậy chậm, đạt đến trình độ của Bánh Bao cũng phải mất nửa năm. Sau đó tôi bỏ ít tiền cho gã vào sân trường tiểu học chạy vài vòng sẽ “ vui không nhớ Ngu”. Xe sang người đẹp, xe bao giờ cũng ở trước, các bạn thấy người đẹp làm mẫu xe chứ có bao giờ thấy xe làm phụ trợ cho người đẹp chưa?

Nói thế chứ đừng thấy là đã mấy nghịn năm, với Hạng Vũ, việc rời xa Ngu Cơ mới xảy ra giỏi lắm là vài ngày trước, thế nên cảm giác mãnh liệt cũng không trách được. Không thấy mấy vị thành đạt bây giờ thích chơi trò trở lại mối tình đầu sao? Tôi tùy tiện đả xóa mấy câu rồi vào hang thay ga, đứa con ông chủ hang học lớp bốn đi về, tay còn đập đập một quả bong rổ. Đứa nhóc dung tư thế gáy song song với mặt đất nhìn Hạng Vũ, ngây thơ hỏi:

- Chú chơi bong rổ phải không ạ?

Hạng Vũ nhìn đứa nhóc một lúc rồi đi sang một bên, tôi cho rằng gã sợ mình không chú ý dẫm chết đứa bé. Đứa bé đạp đập bong rồi quăng sang cho Hạng Vũ ngây thơ hỏi:

- Chú ném bóng được bao xa?

Để không bị làm phiền, Hạng Vũ tùy tiện ném bóng, viu một cái, bong như mọc cánh bay vù đi mất tăm mất tích. Đứa nhỏ lúc đầu còn ngây thơ giương mắt chờ bóng rơi xuống. Lúc tôi trả tiền xong đi ra đã qua 2 phút, đứa nhóc ngồi bệt xuống đường gào khóc ầm ĩ. Tôi phải đền cho đứa nhóc 50 đồng, luôn mồm trách Hạng Vũ, gã cười nói:” anh đâu có dung sức”, đoạn chơi trò tung hứng bằng bình ga, tôi dựng tóc gáy, đừng có đập nha.

Tôi hôm đó, tivi của cả thành phố không bắt được đài nào, sau khi kiểm tra phát hiện tại một bộ phận quan trọng của tháp thu sóng một vật không rõ lai lịch, nghi là bóng rổ.

Khi bọn tôi về đến nhà, mọi việc đã xong, có điều mồm Tần Thủy Hoàng sặc mùi tỏi, tôi nghi hoặc không hiểu gã là loại hoàng đế gì mà bóc củ tỏi cũng phải làm một miếng. Lưu Bang đúng là giỏi làm mọi chuyện lẫn lộn tùng phèo, bát trứng bị hắn đánh thành một hình thái cực mà vẫn tiếp tục đánh, cười nhăn nhở không biết đang nói gì với Bánh Bao, tệ là ở chỗ Bánh Bao không phải là người đẹp, có đàn ông nói chuyện với nàng sẽ không suy nghĩ nhiều, vụ này lien quan đến việc nàng soi gương hang ngày.

Nhưng nhìn từ đằng sau, Bánh Bao và Sư Sư tuyệt đối là hai vị topmodel, Bánh Bao cao hơn Sư Sư khoảng 2 phân, nếu thân hình Sư Sư có sức quyến rũ ma quỷ thì Bánh Bao tạo cảm giác thần thánh, như một đồ sứ đặt dưới ánh sáng, trong luồng ánh sáng bụi trần ai chậm chạp di chuyển…nói thế này là đủ hiểu…bạn có cảm giác cái phòng này hết sức cần thiết phải quét dọn.

Sư Sư đưa rau đã rửa sạch cho Bánh Bao, nàng múa đao như bay, miệng nói:

- Hết việc rồi, mấy anh ra ngoài chơi bài đi.

Tôi cầm bộ tú, mặt mũi nhăn nhúm gọi đám đàn ông theo mình vào phòng Bánh Bao, cả đám nhìn tôi chằm chặp, họ nghe rõ Bánh Bao bảo là “chơi”, đã quen với việc gặp bất ngờ liên tục, cả đám còn chưa thấy tôi chơi cái gì, tôi cho rằng với tâm thái của họ, tôi có biến một cái dép thành gà nướng cũng không ai thấy ngạc nhiên.

Tôi bỏ bộ bài lên bàn nói:

- Chơi thôi!

Mấy người tròn mắt nhìn nhau, rồi mỗi người nhặt mấy quân, Kinh kha ngắm nghía một lúc rồi nói:

- Mấy người tí hon này không biết động đậy thì phải?

Còn Chính Béo thì ngửi ngửi mấy cái, tôi vội thu lại bài trước nguy cơ bọn họ định nếm thử mùi vị cây bài. Tôi không ôm chút hy vọng nào giảng luật chơi một lần, Kinh Kha rút ra một cây 3 cơ vứt lên bàn, Lưu Bang tùy tay rút một lá, liếc qua rồi đập lên bàn đánh phách một cái, là một cây 4 tép, Chính Béo rút một cây 2 cơ vứt ra đánh vèo một cái, trừng mắt nói với Lưu Bang đang nhìn gã:

- Nhịn cại gị, bại ạnh lợn hợn.

Hạng Vũ càng ngon, lật hết bài tìm cây Joker vứt đánh toạch một cái lên bàn. Tôi ngạc nhiên nhận ra, bọn họ xem ra đều hiểu luật chơi. Thật ra tôi phạm phải sai lầm ở chỗ cho rằng trí tuệ của bọn họ không cao mà quên mất cả đám đều không phải nhân vật giản đơn, kể cả Kinh khờ, Triệu Bản Sơn chỉ có thể lừa cho người ta cười, còn Kinh khờ thì múa mép lấy cả mạng Phàn Du Kỳ, ai giỏi hơn?

Tôi tráo bài, cùng họ chơi tấn, trong thời gian đó cải chính cái bệnh lấy hai lá bài một lúc của Chính Béo và bệnh xem trộm bài người khác của Lưu Bang. Chơi hai ván tôi …thua cả hai ván, may mà tôi còn chưa nói cho họ biết người thua phải nộp cống…
Chương 17 300

Cùng một câu” Ăn cơm”, mọi người tự vác ghế ra bàn ngồi quây quần, Bánh Bao đã nấu được 5 món, Sư Sư không ngừng mang thức ăn nóng ra, Bánh Bao bảo:

- Chờ em rửa tay cái rồi vào.

Đến lúc nàng vào bàn, tôi còn đang ngồi ngẩn ra, bữa ăn này thật hoành tráng, tỏi do Tần Thủy Hoàng bóc, trứng do Hán Cao Tổ đánh, gạo do Kinh Kha vo, ga do Tây Sở Bá Vương đi đổi, thức ăn do danh kỹ Lý Sư Sư bưng. Nếu coi đây là một bộ phim thì có thể tưởng tượng Hittkoch là thư ký trường quay, Steven Spielberg là tạp vụ, đến cả giao cơm hộp cũng là Marlon Brando, có điều đạo diễn và nhà sản xuất kém một chút, là tay lưu manh, giám đốc tiệm cầm đồ Cát Hào Tiêu Cường và nhân viên đón khách của một tiệm bánh bao, cô Hạng Bào Tử đảm nhiệm.

Mấy năm trước báo chí có nói vụ một người ăn ở nhà hàng 5 sao, một bữa hết 360 nghìn NDT là xôn xao dư luận, bữa ăn này có giá gốc là 180 đồng nhưng về mặt ý nghĩa thì đến cả cọng giá Bánh Bao đánh rơi dưới bàn cũng không chỉ có giá bằng bữa ăn kia.

Bánh Bao gõ bàn nói:

- An Cường còn ngẩn ra cái gì?

Lúc này tôi mới nhận ra cả bàn đang nhìn mình, tôi ngạc nhiên nhìn Chính Béo hỏi:

- Sao anh còn chưa ăn vậy?

Tần Thủy Hoàng so so đũa nói:

- Nọi gị thị chụ cụng lã chũ nhã, lục chĩnh thực ạnh phãi nễ mặt chụ chự.

Xem ra cả một phòng vua chúa anh hung đang chờ tôi bắt đầu, tôi tát cho mình một cái để tỉnh ra, luôn giọng:’ Ăn thôi, ăn thôi!”

Lưu Bang ngạc nhiên nói:

- Ở đây phong tục phải làm thế trước khi ăn à?

Đoạn cũng tự tát một phát, gắp miếng thịt bò nhồm nhoàm nhai.

Tần Thủy Hoàng:

- Thễ mã ạnh lục trược khộng biệt đậy.

Tự tát một cái, ăn cơm.

Hạng Vũ: “ Đặc biệt nhỉ?” tự tát một cái, gắp miếng cá.

Kinh Kha:”….” Tự tát một cái, ăn súp lơ.

Sư Sư:” …Có phải phong tục dân tộc thiểu số không?” vuốt má một cái, ăn tôm.

Bánh Bao cười:

- Mọi người vui quá đi,

Đoạn trực tiếp ăn cơm, mọi người trừng mắt phẫn nộ, Bánh Bao chỉ đành cũng tự tát một phát, đoạn đặt hai bình Tam Lương Dịch và một bình Champaigne lên bàn, đưa rượu trắng cho tôi nói:

- Rót rượu cho mọi người!

Sư Sư vội giành lấy, đầu tiên rót đầy một chén cho Bánh Bao, cười nói:

- Chị vất vả cả ngày, phải mời đầu tiên.

Đoạn cầm bình rượu nhìn mọi người cười duyên dáng:” Ngồi đây đều là…” Tôi vội trừng mắt, Sư Sư cảm giác được bình tĩnh tiếp:”… những nhân vật kiệt xuất( không biết học đâu ra), em xin theo thứ tự gặp mọi người rót rượu, đừng trách nhé” Đoạn rót cho Kinh khờ một chén, nói:

- Anh Kinh mãi là đệ nhất anh hùng trong lòng em.

Đoạn rót cho Chính Béo cười nói:

- Vẫn là câu đó, anh Chính thế nuốt thiên hạ, cũng là anh hung.

Đoạn hướng Hạng Vũ nói:

- Sức bạt núi sông khí cái thế, tài năng của anh Vũ làm mọi người khâm phục, chúc anh và chị Ngu sớm ngày đoàn tụ, hạnh phúc bên nhau.

Bánh Bao nghe mà như rơi vào sương mù, ngẩn ra hỏi:

- Viễn Nam không phải người mẫu sao? – Đoạn hỏi Hạng Vũ – Người yêu của anh họ Vu à?

Sư Sư cười với nàng, đoạn quay sang Lưu Bang đang mặt mũi cau có nói:

- Anh Bang thì khỏi nói, giỏi nhìn người dung người, chưa từng sai lầm…

Lưu Bang chép chép miệng gật đầu. Lý Sư Sư nhìn tôi, mắt lấp lánh đầy vẻ tinh nghịch trêu chọc, tôi vội đưa chén đến trước mặt nàng nói:

- Khỏi cần nói, đều là duyên phận cả.

Cái con bé này, toàn chơi xấu, nếu ngày xưa Bánh Bao không thường xuyên trốn học thì hôm nay lộ bét hết cả. Sư Sư rót cho tôi và tự rót một chén, Bánh Bao còn nói:

- Không ngờ Viễn Nam uống được rượu trắng, chai màu mua thừa rồi.

Tôi nâng chén nói với mọi người:

- Hôm nay gặp nhau là có duyên, mọi người ở đây một thời gian rồi mỗi người một phương ( tôi rất muốn thêm một câu vĩnh viễn đừng gặp lại), hy vọng gặp lại vẫn là bạn bè.

Bánh Bao cười:

- Anh Cường lại nói linh tinh rồi.

Nàng đương nhiên nghe ra trong câu nói của tôi có chút hỗn, muốn đả xóa, nhưng trên bàn trừ nàng chẳng ai để ý, vì tôi nói sự thật mà. Bánh Bao nói:

- Chén đầu tiên, mời mọi người, Viễn Nam có thể từ từ.

Đoạn cạn chén, vì sao Bánh Bao xấu thế mà tôi không rời xa nàng được, đơn giản vì tôi có mất mặt thì trên bàn nhậu nàng sẽ lấy lại cho tôi. Bình thường thấy nàng uống như vậy có thằng bạn nào của tôi mà không khen giỏi, nhưng hôm nay thì chẳng có ai khen..

Kinh Kha và Hạng Vũ có lẽ chưa từng thấy ai dung cái chén nhỏ xíu như thế mà uống hoành tráng vậy, hai người một hớp hết chén, đoạn đều nhìn vào chai rượu. Kinh khờ vốn là giai cấp vô sản kiêm lưu manh, nghiện rượu, tôi cho rằng đầu óc hắn là uống nhiều quá nên hỏng. Hạng Vũ thì bị vây ở Cai Hạ, đêm trước khi đột vây còn uống cả đêm, sang sau đánh đến tận bờ Ô giang, có lẽ là tửu lượng hai cân trong truyền thuyết.

Tần Thủy Hoàng và Lưu Bang thì chưa quen việc có người mời rượu mà lại uống trước, Sư Sư uống hết một chén, hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Bánh Bao cầm bình rượu cười nói:

- Xem ra mọi người đều uống được.

Dưới sự dẫn dắt của Bánh Bao, ba tuần rượu bị tiêu diệt trong chưa đầy 10 phút, chưa bao giờ uống rượu nặng như thế, Tần Thủy Hoàng đã có vẻ ngà ngà, ôm vai Kinh khờ nói:

- Ngạy xựa là tụy lạ tội khộng đụng, nhựng ộng cụng khộng nện đội xữ vợi tội nhự thệ.

Tôi vội tiếp:

- Mấy vụ không vui đừng nhắc lại nữa..

Bánh Bao có vẻ ngạc nhiên, tôi lấp liếm:

- Ngày xưa lập ban nhạc, có mâu thuẫn.

Lý Sư Sư thì thà thì thầm với Hạng Vũ, cô nàng rất ngưỡng mộ Ngu Cơ, nhưng có lẽ uống rượu vào hơi bị chập, đang đòi Hạng Vũ cho xem ảnh Ngu Cơ. Trong cả đám, tính cách giống nhau nhất là tôi và Lưu Bang, uống vào, gã khá dễ thương, dung giọng anh hai bốc phét với tôi ngày xưa oai phong ra sao, uống them nữa chắc chắn sẽ nói:” Sau này có chuyện tìm anh, gì anh không giỏi chứ đánh nhau thì, gọi ra vài trăm nghìn an hem như không”, y chang tôi ngày xưa.

Lúc đó tôi nghe thấy dưới nhà có người gọi, thò đàu ra thì thấy Sáu Lưu, bên cạnh lão còn một người nữa,. Tôi mượn hơi me, châm điếu thuốc, mặt mũi hằm hằm xông xuống nhà, đàu tiên là nhìn người đứng cạnh Sáu Lưu. Đó là một trung niên gầy nhom, da trắng, mặc một bộ đồ cà tang, tôi cố nhớ xem trong lịch sử có vị nào ốm yếu như thế. Tôi tóm lấy hắn nói:

- Trần Hậu Chủ hay là Hán Hiến Đế? Tổ tiên của ông đang ngồi trên gác uống rượu kìa.

Người trung niên gạt tay tôi ra, sợ hãi nhảy sang một bên, tôi cười hềnh hệch:

- Thảo nào mà không giữ được giang sơn.

Sáu Lưu thong thả nói:

- Đó là lái xe taxi, anh không mang tiền.

…..

Tôi trả them cho người ta 10 đồng, đầu óc nguội hẳn lại, lén lút nhìn quanh, không còn ai. Sáu Lưu khủng khỉnh nói:

- Yên tâm, sau này anh sẽ không mang từng người đến chỗ chú nữa..

Tôi vội rút ra điếu thuốc mời lão, sung sướng nói:

- Cũng có lúc ông lương tâm tỉnh giấc rồi…

Sáu Lưu châm lửa, phà khói ra nói:

- Gần đây dưới âm phủ nháo ghê nhất là 300 Nhạc gia quân và 54 hảo hán Lương Sơn Bạc, bọn ấy đông, người khác một mình không dám tranh, hảo hán cũng phải chờ lần sau.

Tôi hút tịt cả đót thuốc vào mồm, dung giọng cực kỳ bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh hỏi:

- Thế nghĩa là gì?

- Hết cách rồi, chú không nghe câu đẩy núi thì dễ, đẩy Nhạc gia quân khó à? Đám đó là bộ đội đặc nhiệm của Nhạc Phi, 300 người xông vào 50 vạn quân Kim của Ngột Thuật, chút nữa là giết được nguyên soái, tuy chết sạch không còn mống nào nhưng cũng là lão Kim sợ vãi đái, bị Nhạc Phi đuổi giết 200 dặm. Đám đó cùng lúc xuống âm phủ, giờ lại cùng lúc đòi về, khó khăn lắm mới thuyết phục được đưa đến chỗ chú.

Tôi rất, rất rất bình tĩnh hỏi:

- Lại lừa người ta hả?

- Tất nhiên là không, nhưng chú có 1 tháng chuẩn bị, thủ tục thủ tiếc gần xong rồi, cũng có khả năng Nhạc Gia quân và Hảo hán Lương Sơn đến cùng lúc, anh nói rồi mà, sau này không đưa từng người đến nữa.

- Thế ông cũng không định quay phim “300” ở đây chứ, lại còn Thủy Hử nữa, tôi chịu sao nổi hả? Đám đó đến đây ăn ở ra sao? Năm người trên gác đã không nuôi nổi rồi, riêng hôm nay xài hết 2000, trong thẻ còn có 70 đồng, máy ATM lại chỉ có tờ 100, ông bảo 70 đồng của tôi làm sao đây?

Sau khi bùng nổ, tôi túm lấy Sáu Lưu thê thảm nói:

- Thần tiên các ông cũng có cha sinh mẹ đẻ, đừng chơi nhau thế chứ, ngày xưa Bạch Khởi chôn sống 40 vạn người, đám đó cũng cùng một lúc xuống âm phủ đấy, họ mà quậy thì mấy người làm sao? Cả thành phố mới có 1 triệu người thôi đó cha.

- Bọn anh cũng không đến nỗi quá đáng thế, nhưng Nhạc gia quân và hảo hán Lương Sơn thì nói rõ rang rồi, không hối hận được chú phải tự lo, chuyện tiền thì…

Tôi lập tức chắp tay trước ngực, hai mắt lấp lánh, Sáu Lưu:

- Ừm…vẫn là chú phải tự lo.

Tôi cúi đầu sờ soạng, Sáu Lưu cười ha hả:

- Gạch đá ở đây anh chuyển đi hết rồi.
Chương 18 28 cách làm giàu

Tôi hiểu ra rồi, Sáu Lưu gấu hơn tôi, có lẽ trước khi thành thần, lão là loại bị mấy chục người vây đánh còn bình tĩnh ôm đầu ngồi xuống. Tôi ỉu xìu dung tàn thuốc vạch trên tường:

- Rồi, 300 tôi thu, nhưng còn đám hảo hán Lương Sơn đều là loại có tổ chức, vô kỷ luật, tôi hỏi ông mấy người, Thời Thiên có đến không? Bên đội chống trộm cắp không có người quen đâu, còn Lý Quỳ mữa, bây giờ hổ Hoa Nam hiếm thế, lấy đâu ra cho hắn giết tùm lum. Hoa Vinh với anh em họ Nguyễn còn được, Olympic 2008 ở Trung Quốc, môn bắn cung và bơi lội còn chưa đảm bảo huy chương vàng….

- Hê hê, có sức ở đây mà lèm bèm thì thà ngồi nghĩ cách kiếm tiền còn hơn, anh tính giùm chú rồi, cứ tính tiêu chuẩn mỗi người 30 đồng, 300 người mỗi ngày chỉ tiền ăn đã 10000 đồng, còn ở, cứ tính rẻ nhất 100 đồng /ngày, 10 người một phòng, 30 phòng là 3000 một ngày, tiền cho các vấn đề khẩn cấp tính chú 2000, mỗi ngày 15000, mười ngày 150000, một tháng là….- đến đây Sáu Lưu móc ra một cái máy tính bấm bấm, đoạn kết luận- một năm 4 triệu 8, sau này anh sẽ tử tế, khống chế khách của chú ở mức đó, 1 năm chỉ cần 5 triệu là được rồi.

- Năm triệu? Chỉ thế là đủ? Thần tiên mấy người vô tâm vô tính thế sao? Ông cứ lôi tổ tiên cả dòng cả tộc nhà tôi từ chỗ Diêm Vương ra tính xem từ khai thiên tịch địa đến giờ nhà tôi có được ngần ấy không đã?

Sáu Lưu cười hà hà vỗ vai tôi nói:

- Có năm triệu ấy mà, với đầu óc của chú…..đúng là khó thật, thôi, nghĩ cách, nghĩ cách.

Đầu óc tôi giờ tràn đầy mấy cái quảng cáo trên mạng như “ đầu tư 200, tháng thu 1 vạn”..v.v Chắc đám đó cũng là bán thần tiên như tôi, bị ép đấy. Xem ra quá lắm thì tôi đem dao của Kinh Kha hay giáp của Hang Vũ đi bán vậy. Đến đây tôi sực nhớ hỏi:

- Ngu Cơ có còn trong kho không đấy?

Sáu Lưu rất hiếm có thở dài:

- Chú nghĩ anh không biết Hạng Vũ nghĩ gì thật à? Nói với chú rồi, sổ sinh tử bị sai chỉ có một số người, Ngu Cơ là loại chết bình thường, đầu thai rồi. Giờ đã hiểu tại sao chỉ có 54 hảo hán Lương Sơn chưa?

- Sao không lôi Ngu Cơ xuống âm phủ lần nữa rồi lại đưa lên đây, Hạng Vũ trông tội nghiệp quá, suốt ngày rầu rĩ.

- Bố khỉ, bảo anh lấy mạng Ngu Cơ? Bằng vào sự tàn nhẫn của chú, sau này không thành tiên được cũng thành ma. Con bé đấy bây giờ đang sống ngon lành kìa, mà có chết rồi cũng chẳng nhớ Hạng Vũ là thằng nào, trước khi uống canh Mạnh Bà, giỏi lắm chỉ nhớ mình là….

Nói đến đây Sáu Lưu cảnh giác nhìn tôi một cái, đoạn cắt ngang vấn đề:

- Thật ra đám đế vương, anh hùng đó không chịu đi đầu thai cũng không cứ nhất định phải tiếp tục hùng đồ nghiệp lớn gì, chẳng qua là không muốn mất đi cái phần ký ức đó thôi, Tần Thủy Hoàng với Lưu Bang đều là loại như thế cả. À, mà nhắc nhở chú một tí, độ trung thành của 300 với Nhạc Phi cao khủng khiếp, nói thế này nhé, nếu Nhạc Phi chỉ một cái hố lửa, bảo họ nhảy vào thì chắc chắn đám đó sẽ không ngần ngại dùng chưa đầy 10 giây lấp đầy cái hố đó. Nhạc Phi là người tốt, tiếc là cũng đầu thai rồi, chú phải để ý đấy, 300 còn ở với nhau, không biết âm mưu cái gì. 54 hảo hán lại dễ quản lý, bọn họ kéo đến để chơi thôi.

Tôi cười cười nhét nửa bao thuốc vào túi Sáu Lưu, nhỏ giọng:

- Giúp thằng em một việc, trước khi đưa 300 đến ông anh kiếm giùm tay nào biết làm ăn như Phạm Lãi phạm liếc gì đó, không được thì kiếm dăm tay người Do Thái cũng xong.

Sáu Lưu nhìn tôi khinh bỉ:

- Dùng nửa bao Bạch Sa đi hối lộ lần đầu tiên anh thấy đấy, thôi, chờ cổ phiếu thoát được anh sẽ nghĩ cách cho chú- đoạn cười đầy vẻ nịnh bợ - Có chuyện này…chú cho anh mượn 6 đồng đi xe.

Tôi đưa lão 5 đồng, xem lão nói thế nào với lái xe, hé hé. Tôi lên gác, Tần Thủy Hoàng đang cầm MP4, thấy ai là chụp người đó, Lưu Bang khoác vai KInh Kha ngồi trên đi văng, không biết đang nói cái gì, Bánh Bao và Sư Sư ngồi hai bên Hạng Vũ, tay này mặt mũi đỏ hoe như muốn khóc, Sư Sư không ngừng vỗ vào lưng gã. Tôi nhìn lên bàn, ba chai trắng, một chai màu đều sạch bách, cả mấy lon bia trong tủ lạnh cũng đã lôi ra để trên bàn, rồi xem ra trừ tôi, tất cả đều đã say nhè ra rồi. Bánh Bao thấy tôi, đi qua nói vẻ muốn khóc:

- Anh to con kể chuyện cảm động quá, nghe quen quen, hình như về sau người nữ đó cắt cổ tự sát…

- Anh Vũ, qua em bảo tí!

Tôi gọi Hạng Vũ đã có vẻ bung biêng ra cầu thang, hai anh em ngồi xuống, tôi móc ra bao thuốc, theo thói quen đưa cho Hạng Vũ một điếu, tay này hơi ngẩn ra rồi cầm lấy. Bọn tôi châm thuốc:

- Anh Vũ, có câu này hơi láo nhưng em vẫn phải nói, anh chỉ còn 1 năm, dù chị dâu có đến đây thì bọn anh cũng vẫn người trước kẻ sau, sao phải khổ thế. Theo em anh cứ vui vẻ qua hết 1 năm này, sau đấy uống một chén canh Mạnh Bà, cái gì cũng quên hết. Nếu anh chị có duyên kiếp sau có khi còn gặp lại.

Hạng Vũ không cần ai dậy phun khói qua lỗ mũi, đều đều nói:

- Chú không biết cái cảm giác người mình yêu chết trong lòng như thế nào, nếu chú cũng gặp phải chuyện ấy sẽ không nói thế nữa.

Xui xẻo, xui xẻo. Tôi sực nhớ hỏi:

- Anh Vũ, giờ cấp anh một đội quân 300 người, tuyệt không thua gì 800 cận vệ của anh ngày xưa anh chỉ huy được không?

Hạng Vũ hăng hái:

- Đánh ai, quân địch có bao nhiêu người?

- Không đánh ai cả, chỉ cần quản lý để họ không gây chuyện là được.

Ánh sáng trong mắt hắn tắt phụt:

- Không có hứng thú.

Đúng là một phân tử hiếu chiến, xem ra nếu Hittle và quân SS sống lại mới khiến gã tạm quên Ngu Cơ đi, hê, có khi đấy lại là một cách. Đúng lúc ấy nghe thấy giọng Bánh Bao vang lên khắp phòng, nàng đã lôi bộ Karaoke ra cắm xong, nghe nàng gọi oang oang:

- Anh Cường, anh Vũ, nghe xong thong cáo đến chỗ em hát!

Tôi đứng dậy vỗ vai Hạng Vũ:

- Chuyện chị ấy em sẽ nghĩ cách, giờ an hem mình vào chơi cho thoải mái, tối nay đừng nghĩ ngợi nữa.

Tôi kéo gã vào phòng Bánh Bao thì cả hội đã ngồi đó rồi, Lưu Bang lần đầu xem tivi, trố mắt ra, Kinh Kha bèn sử dụng lý thuyết người tí hon vĩ đại. Bánh Bao đưa micro đến trước miệng Sư Sư, cô nàng cẩn thận kêu ê ê vào đó, cả phòng vang lên hồi âm.. Trên màn ảnh hiện ra Dung Tổ Nhi mấp máy môi và những hàng chữ: “ Khi xưa em là cô bé ngây thơ, gặp tình yêu mà không hiểu….” đó là bài hát Bánh Bao thích nhất, thấy Sư Sư ngẩn ra thì Bánh Bao giành lấy micro hát ầm lên. Tôi giật lấy micro gào tướng lên, không cần biết màn hình đang phát cái gì: “ Bạn ơi, bạn ơi, xin hãy rời xa tôi…” Bánh Bao nhường chỗ cho Hạng Vũ, kéo tôi ra ngoái, tôi vứt micro cho Lưu Bang đi theo. Ra đến ngoài tôi cướp lời:

- Quên mất, sao hôm nay em không đi làm?

- Em gọi điện đổi ca rồi, anh Cường, hôm nay anh có vẻ không ổn, hồi trước bạn bè đến ăn uống hay cần gì anh đều thoải mái, nói thật đi, có phải anh sợ em không vui không?

- Em nói vậy nghĩa là sao?

- Ở nhà đến một lúc nhiều người thế em cũng có lúc không vui, nhưng anh cứ đưa “ trục khách lệnh” ( câu này Tần Thủy Hoàng sáng tạo ra) thế không sợ làm đau lòng người ta à? Nếu tền không đủ em có thể bù them…

Ôi, Bánh Bao của tôi thật vĩ đại, tôi định kêu một câu vạn tuế gì đó, nhưng sợ làm một vài người nhớ lại chuyện xưa nên thôi, Bánh Bao nói với giọng hào sảng: “ 2000 đủ không?” Tôi rất muốn nói với nàng, không lâu nữa, những thần tượng của nàng từ khi đọc sách nhi đồng” các chú bộ đội của Nhạc Phi” sắp đến nhà ta ăn uống ỉa đái, không lâu nữa, cái người mà nàng rất hâm mộ, chạy nhanh hơn ngựa, dai sức hơn lừa Đái Tông và cái tay đầy hình xăm Sử Tiến cùng 52 anh em sẽ đến đóng quân trong sân. Ài, Bánh Bao vừa tội nghiệp vừa hạnh phúc không hay biết rằng người đàn ông của nàng đang bị người ta…à, các vị thần ép phải trở thành triệu phú.

Trời ạ, tôi kiếm đâu ra vốn đây? Giờ trong nhà có hai vật có giá trị, bán đi mua được nửa thành phố, vật có giá trị thứ ba là đống vỏ chai trong góc nhà. Lúc đó Lưu Bang đã biết cách dung micro, y đang gào tướng lên:

- Gió nổi lên rồi, mây vần vũ, uy phong bốn bể về quê xưa… ( câu thơ Lưu Bang làm khi về thăm quê lúc đã xưng đế)
Chương 19 Mấy chuyện thời Tần

Tôi ngó vào phòng, lúc này đã yên tĩnh lại, chỉ thấy Sư Sư đang một tay cầm cuốn “ Điện gia đình” một tay tim cách nhét một cái DVD vào máy. Trên màn hình xuất hiện một cô nàng ngực bự, uốn éo thân hình, subtitle xuất hiện cho biết đó là một cô ko gì đó, nữ diễn viên AV Nhật. Rôi một gã đàn ông chỉ mặc đồ lót xuất hiện, thần tốc đè cô nàng ra giường, tay nắn bóp loạn xạ, cô nàng chịu không nổi rên lên.

Lưu Bang vừa nhìn thấy đã cười:

- Có chút thú vị nha.

Tôi vội chạy vào chặn trước màn hình, Sư Sư mặt mũi đỏ tía trốn vào một góc, Lưu Bang xua tay:” Tránh ra, tránh ra!”. Trong loa vang lên tiếng nữ diễn viên rên rỉ, cái đĩa này là bản cắt gọn, không có vụ dạo đầu mà giao chiến lập tức. Bánh Bao chạy vào bỏ đĩa ra, rất tự nhiên nói:

- Cái này chờ bọn em không ở nhà rồi xem.

Lưu Bang:

- Thế thì bọn em đi ra đi!

- Thệ lục trược ẹm và chụ Cượng…..? – lần này là Chính Béo.

Câu này vừa ra, cả đám đều bò ra cười, cả Kinh khờ cũng cười hình hịch rất dâm đãng. Kiểu đùa như thế Bánh Bao đã quen rồi, thoải mái nói:

- Em không tin là anh và chị dâu chưa xem AV bao giờ.

Ngoài lần này ra, Tần Thủy Hoàng có xem phim sex hay không thì chưa thấy sách nào ghi chép, không đáng tin.

Đến đêm, bọn tôi chia làm ba một cách tự nhiên, Sư Sư và Bánh Bao, Lưu Bang và Kinh Kha, còn lại tôi, Hạng Vũ và Tần Thủy Hoàng một phòng. Lưu Bang hỏi gì Kinh Kha đáp nấy, tất nhiên là sai bét, bí quá hắn lại lôi câu: “ Đây là tiên giới, có nói ông cũng khong hiểu!” ra chặn họng. So với Lưu Bang, Hạng Vũ càng có lỗi với Chính Béo, chính tay này đánh cướp giang sơn của Tần Thủy Hoàng, thắng trận rồi, những người còn lại và những thứ còn lại không bị gã giết thì cũng đốt. Hạng Vũ còn đào mộ Tần Thủy Hoàng và nếu không có Ngu Cơ bên cạnh, khó mà biết được là có tha cho mấy bà vợ góa của Tần Thủy Hoàng hay không?

Giờ y phát hiện thật ra Chính Béo khá tử tế, cũng có phần tự trách, gã béo muốn nhường giường cho Hạng Vũ, nhưng phát hiện là tay này nằm giường sẽ lòi cả đầu lẫn chân ra mới thôi.. Hai người ngồi nói mấy chuyện thời Tần, hóa ra Chính Béo biết ông nội của Hạng Vũ là Hạng Yến, lại tán chuyện người đẹp đất Trần, Thái, rồi tổng kết bài học từ việc ba nhà chia Tấn, kể quá khứ huy hoàng, nhưng rốt cục Chính Béo không hỏi Hạng Vũ chính xác là làm những gì.

Tôi uống chút rượu nhưng không tài nào ngủ ngon được, cơn ác mộng 300+54 ám ảnh đến nỗi tôi mơ thấy một lão già Hongkong túm lấy tôi nói:” Con ơi, con là con rơi của ta, ta là Lý Gia Thành ( người giàu nhất châu Á)”

Hôm sau tôi dậy muộn, đã 11h, Bánh Bao đã đi làm, hôm nay nàng làm cả ngày, Hạng Vũ đã không ở trong phòng, Chính Béo lại chơi trò “ Có gì khác nhau “ bằng MP4,Sư Sư mặc tạp dề, đang loay hoay trong bếp. Trong túi tạp dề là cuốn cẩm nang sinh hoạt của nàng “ Điện gia đình”, cô bé này không chỉ ngực to mà còn khá thông minh, trước khi học mở một món đồ gì thì học cách đóng nó trước. Từ 8h cô bé đã dậy loay hoay rồi, cũng may là khá tế nhị, cẩn thận, bình ga mới thay. Đám bọn họ còn 1 năm tuổi thọ, còn tôi thì không đảm bảo lắm, lần sau gặp Sáu Lưu sẽ hỏi xem tôi còn được bao lâu.

Hạng Vũ đã đi chạy bộ, tuy trong chuyện Ngu Cơ, gã là bom nổ chậm, nhưng giờ thì vẫn ổn. Lưu Bang bò dậy từ sớm, nài nỉ Sư Sư bật cho hắn coi bộ AV hôm qua. Mấy cái đĩa đen đã bị tôi giấu đi, vì trong đó có một bộ phim cấp 3 mà Lý Sư Sư là một trong các nữ nhân vật chính. Còn Kinh khờ? Thôi kệ hắn.

Tôi nhận ra rằng đám đế vương anh hùng này thật ra không ai thích ngủ nướng, cứ bảo họ kiêu xa dâm dật alf tôi nghĩ đến cảnh: “ ngủ đến tự nhiên tỉnh, tính tiền đến chuột rút”, nhưng xem ra câu đó quá trẻ con. Bọn họ thật ra là những nhân viên văn phòng chân chính là:” Dậy sớm hơn gà, làm khổ hơn trâu”. Khoa học chứng minh, ngủ được ít thì nhu cầu tính dục cao, đấy những nhà thống trị ( từ mới gọi là những người chiếm hữu tư liệu sản xuất)sở hữu một mớ các cô cave với thân phận người hầu về phương diện này đều không được tử tế cho lắm. Đấy, TRụ Vương đã làm gì? Tùy Dượng Đế như thế nào? Võ Tắc Thiên ra sao? …..

Được Sư Sư phục vụ, tôi húp hết một bát cháo thịt nạc, sau đó miệng ngậm cây tăm, đủng đỉnh xuống nhà. Cửa hàng tôi luôn mở, một là ở đây vắng vẻ, không có người lạ, hai là cũng chẳng có gì mà trộm. Trông ra thì cũng sang ra phết, salon da, bàn nước lắp kính thì đến Hạng Vũ cũng không thể một lần vác đi hết. Mấy bức tranh tôi đã có phòng bị, đinh đóng là vẹo đấy, muốn gỡ xuống phải bắc ghế rút đinh cả nửa ngày.

Đáng tiền nhất là cái laptop mở hai cửa sổ QQ và lên trang web là thở hổn hển của tôi, nhưng cái đó khóa trong tủ. Ngoài ra còn có một bộ Complet mặc mùa hè, vụ này là do ông chủ của tôi, lão Hác gây ra. Một hôm lão gọi điện cho tôi, rất nghiêm túc yêu cầu tôi chú ý đến hình tượng của công ty ( đến giờ tôi vẫn không biết lão mở công ty gì), cần phải ăn mặc nghiêm chỉnh khi làm việc, nếu không giết không tha. Nửa tháng sau lão ghé qua chỗ tôi, được biết trước tôi đóng bộ nghiêm chỉnh, cổ đầy mồ hôi, lão thấy thì cười hỏi tôi làm cái trò gì? Sau nửa ngày giải thích, lão mới vỗ trán, thì ra lần trước lão uống say nhầm tôi với người khác.

Cũng có đến nửa năm nay tôi không gặp lão, cũng hơi nhớ, nếu không phải lương hàng tháng đều đúng ngày chuyển vào tài khoản thì tôi đã nghĩ là lão quên béng rằng ở xó xỉnh này mình có một cái cửa hàng. Lão Hác chắc là kiếm được tiền, dù mỗi lần gặp nhau lão đều mặc một bộ hàng hiệu nhàu nhĩ bẩn thỉu, trông không khác gì mấy ông nông dân bán đất. Nhưng tôi chú ý quần áo của lão không bao giờ mặc cùng một bộ đến lần thứ hai. Tôi dự tính mỗi năm lão kiếm được 3-4 triệu.

Tôi sực nghĩ ra đến cả lão Hác cũng không nuôi được ngần ấy người. Tiền, tiền, một tháng kiếm đâu ra 5 triệu? Chẳng lẽ phái KInh khờ đi tiếp đơn giết người, Sư Sư làm vũ nữ, Chính Béo bán hàng rong còn Lưu Bang đi bán hàng phân cấp, Hạng Vũ thì … chắc lúc ấy nhiều người ghét tôi, giữ lại làm vệ sĩ. Ách, nếu thế thì cuốn sách này chắc không ai xem nữa.

Lúc ấy, một người đàn ông có vẻ rất lanh lợi, được việc tiến vào, tay cầm một cái hộp, nhìn tôi với vẻ hoài nghi hỏi:

- Anh là chủ ở đây phải không?

Tôi vừa xỉa răng vừa hỏi:

- Có gì không? – Cái vẻ ngạo mạn của gã làm tôi rất bực.

Gã đặt hộp xuống bàn một cách nhẹ nhàng, rút ra một cái cardvisit đưa cho tôi, tôi không them xem bỏ luôn vào túi. Gã mất kiên nhẫn nói:

- Tôi họ Trần, đến đây là vì cái này, mời anh xem hàng!

Nói đoạn mở hộp, bên trong là một cái bình kỳ quái, nếu không phải cổ bình dài hơn đáy bình nhiều thì tôi cũng không phân biệt được đâu là đầu, đâu là đuôi. Trừ cái đáy bình trông khá đặc biệt thì không khác gì cái bình cắm hoa.

- Cái này là….

- Đây là một món đồ cổ, xin mời anh cho cái giá, được hay không bàn sau.

Tôi thấy gã khá bình tĩnh nên sinh nghi, móc điện thoại ra gọi cho lão Phan, đúng lúc tay kia tiếp:

- ….tôi phải báo trước đây là một món đồ thời Tống Huy Tông….

Tôi gật đầu lấy lệ, chuông đầu dây của lão Phan đã vang lên, đột nhiên tôi sực tỉnh ngẩng lên hỏi:

- Anh nói là thời nào?

- Tống Huy Tông.

Tôi cúp điện thoại, gọi với lên nhà:

- Em họ, xuống xem giùm anh cái này tí.
Chương 20 Gian thương

Sư Sư uyển chuyển đi xuống, nếu đeo tạp dề ngược trông có vài phần giống công chúa, cô nàng hỏi tôi có chuyện gì, tôi chỉ cái bình nhỏ giọng hỏi:

- Em xem cái thứ đó có phải thời của bọn em không?

Sư Sư tùy tiện cầm lên xem, thấy tay nàng đầy dầu mỡ, tay họ Trần có vẻ không vừa ý nói:

- Có biết xem không vậy? Cẩn thận tí đi!

Sư Sư cười hi hi nói:

- Tưởng gì, hóa ra là cái thính phong bình, chuyện nhỏ.

Họ Trần biến sắc mặt, làm một tư thế mời, Sư Sư thì bỏ bình vào hộp, lấy tạp dề lau tay, nhìn trời đất bên ngoài, cứ như lúc nãy nhìn không phải đồ cổ mà là một quả táo bị sâu cắn nham nhở. Tôi liếc mắt nhìn ra ý tuân vấn, nàng cười đáp:

- Đồ thì đúng là thời nhà Tống, nhưng chỉ là loại phổ thông, không quý trọng gì.

Họ Trần tỏ ra nghiêm túc nói:

- Không ngờ tiểu thư là người trong nghề, có lỗi, có lỗi quá. Hàng đã xem rồi, xin cho giá đi?

Đến lượt tôi ngẩn tò te, đồ gốm sứ tôi chỉ biết hai nơi là sứ Cảnh Đức và Nhị Lý Diêu, chỗ sau là nơi sản xuất vại ngâm dưa ở gần thành phố. Tôi kéo Sư Sư ra chân cầu thang hạ giọng hỏi:

- Cái đó là cái thứ quái gì thế?

- Là cái thính phong bình, thời bọn em, nhà nào khá giả đều có một gian bên cạnh phòng khách, có một cái giá ở đó, bình này đặt trên giá, cứ bị gió thổi vào sẽ đung đưa, rất thú vị. Đáy của nó là hình sáu góc để không bị rơi xuống, không sờ tử tế sẽ không biết, ngoài ra còn có một cái đế cũng hình đó, cái đế rất mỏng, đặt trên giá nhìn không ra. Cái bình này làm thì cũng đúng cách thức quy củ, chỉ có điều không phải xuất phát từ thợ nổi tiếng, nếu do đại sư làm, họ hay khắc tên dưới đáy bình, cũng phải dung tay sờ kỹ mới thấy.

- Thế cái đó đáng giá khoảng bao nhiêu?

- Anh phải cho em biết hối suất ( từ này học đâu vậy ta?) giữa bạc và NDT mới tính được.

Vụ này tôi biết thế quái nào được, đành hỏi:

- Hồi đó thịt lợn giá bao nhiêu?

- Em cũng chưa mua bao giờ, nhưng hình như là 160 xu một cân.

- Bây giờ là 16 đồng, nhưng chỉ có 10 lạng, như vậy 1 lạng bạc giá khoảng 200 đồng, cái bình này hồi đó giá bao nhiêu?

- Khoảng 20 lạng bạc.

- 4000 đồng,?

Tôi cảm thấy nghi hoặc, sao đồ nhà Tống lại rẻ dữ vậy, đến một cái nồi không có nắp cũng đã không có giá ấy rồi. Tôi vỗ vào đầu một cái, đúng là ngu như heo, quên béng mất them vào đó 1000 năm. Đến lúc này thì Sư Sư cũng hết nước, tôi để con bé đi, quay lại, vênh vang ngồi xuống salon, chỉ cái bình hỏi rất hách:

- Đế của nó đâu rồi?

Tay họ Trần càng lúc càng cung kính:

- Bị mất rồi, nhưng hàng được bảo tồn hoàn hảo cũng khó gặp lắm rồi.

Tôi dung giọng điệu của một tay địa chủ chuyên cho vay lấy lãi cao nói:

- Thế không được, không có đế thì nó chỉ để trong hộp được, không có giá trị sử dụng, cũng như cầu lông vậy, vợt tốt mấy mà không có cầu cũng vô dụng.

- Vậy….

- Thêm nữa, cái này cũng không phải do thợ nổi tiếng làm, những người chơi đồ này giảng cứu lắm, anh thấy người ta thờ méo chiêu tài chứ có ai thờ mèo Garfield đâu, phài không?

Giờ thì một thằng ngu cũng đã thấy tôi lăm lăm dao phay, lộ ra bộ mặt nham hiểm của một tay chủ hiệu cầm đồ rồi, họ Trần cười nói:

- Vậy anh cho giá đi.

Lúc ấy lão Phan gọi lại, tôi tránh sang một bên thì thụt:

- Một cái thính phong bình giờ giá bao nhiêu?

Lão Phan ngạc nhiên nói:

- Có tiến bộ nha, biết được cái tên ấy đã không đơn giản rồi, hồi trước trong hội đấu giá, một cái hết sức bình thường đã có giá 1 triệu 8, giá cả bây giờ dù không tuyên truyền thì cũng được 2 triệu..- Lão Phan đột nhiên cảnh giác -… không phải chú mời chuyên gia khác đấy chứ?

Tôi cười hì hì:

- Mời người khác còn cần ông báo giá hả?

- Cũng đúng

Đoạn lão cúp máy, 2 triệu nha, ngon. Tôi quay trở lại, lúc ấy mới giở cardvisit của họ Trần ra xem, trên ghi trợ lý tư nhân và số điện thoại, không có công ty. Tôi làm bộ thành khẩn nói:

- Trợ lý Trần, tôi và đồng nghiệp vừa bàn qua, thấy hàng của ông không tệ chút nào, giá cả hiện nay là 1 triệu ( gì thì gì, giá phải ép một nửa), nếu cầm thì chỉ được 20%, lãi cũng là 20%, tức là sau một năm muốn chuộc lại phải trả 240000, cái này ông cũng phải hiểu, bọn tôi bỏ 200000 trong ngân hàng còn có lãi, không thể cho mượn chay được, không đủ 1 năm cũng tính là một năm, nếu ông thấy được thì tôi có hợp đồng đây.

- Không cần phiền phức thế, tôi cầm chết luôn, giá thì như ông nói, 200000 đi, chúng ta đều là người thông minh, giá thật của món này ít ra cũng gấp mười lần, tôi bán cho ông một là vì ông biết hàng, hai là coi như quà ra mắt, sau này còn hợp tác lâu dài.

Nói đoạn gã móc trong cặp ra một tập tài liệu dày cộp:

- Đây là hợp đồng chuyển nhượng và các tài liệu chứng minh chính thức của thính phong bình, chỉ cần ông chuyển tiền vào tài khoản tôi sẽ ký ngay.

Tôi chìa tay ra, gã liền cấp tôi một số tài khoản, tôi chuyển khoản trên máy tính, chỉ vài phút là xong, lát sau gã nhận được tin nhắn chuyển khoản hoàn tất bèn thoải mái ký hết những gì cần ký, bắt tay tôi nói:

- Làm ăn với ông tuy phải rất cẩn thận nhưng rất thoải mái.

Tôi cười hềnh hệch, thế là một vụ làm ăn 2 triệu đã thành công, tính ra tôi được 5% hoa hồng, them 2% đáng ra của lão Phan, hôm nay tôi kiếm được 140000. Hix, 140000, nếu là khi khác chắc tôi vui chết đi được, nhưng giờ lại rầu thúi ruột, them 10000 đủ nuôi đám “300” một tháng, mà Sáu Lưu đã quên tính tiền mua quần áo cho họ. Kể cả “300” chỉ mặc quần đùi thì cũng tốn kha khá.

Tất nhiên là tôi có thể kiếm ra 200000 bù lại cho ông chủ, một mình nuốt trọn cái bình, nhưng tôi nói chung là nghĩ cũng không thèm nghĩ. 2 triệu còn không đủ một nửa số tiền tôi cần. Cái gì, bạn bảo tôi dùng 2 triệu làm vốn, xin lỗi nhé, đi bên sông tất ướt giày, chơi giang hồ sẽ ăn chém, làm 10 vụ kiểu gì cũng sai 2,3 lần. Anh Tiểu Cường đây tuy về lý luận biết cộng trừ nhân chia nhưng là loại tham rẻ, đồ 10 đồng 1 cân cũng chỉ dám mua 10 cân một. Dùng 2 triệu để làm ăn, một tháng sau còn lại được một nửa coi như nhà có phúc, bạn còn chửi tôi gian thương nữa không?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom