• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Lịch Sử Hỗn Loạn Nhất (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11 Thẩm mỹ quan của Hán Cao Tổ

Tôi quyết định nắm quyền chủ động gào tướng lên:

- Bánh Bao, nguy hiểm chết người nè!

Bánh Bao thò đầu ra hỏi:

- Sao thế? - Vừa lúc nhìn thấy Lưu Bang và Hạng Vũ, tiếp luôn - Bạn anh à?

- Họ hàng xa, dưới quê bị lụt rồi, em đi kiếm đồ gì ăn đi!

- Sao lại thế được, ở đâu vậy, nhà nước không lo à? - Bánh Bao vội vàng vừa đi ra vừa hỏi.

- Đều ở Hồ Bắc cả, nhà nước lo không bằng nương nhờ thân thích, thôi, đừng hỏi nữa, kiếm gì ăn đi- Tôi vừa nói vừa đẩy cả đám, bao gồm Kinh Kha vào phòng, nhỏ giọng - Hai người này muốn làm gì thì ông làm cùng, đừng chạy lung tung.

Tôi quay ra thì thấy Bánh Bao mặt đầy dấu hỏi nhìn tôi:

- Em không biết là anh có thân thích ở Hồ Bắc đấy?

Tôi lúng ba lúng búng:

- Ừm, rất rất là xa.

Bánh Bao buộc tóc lên, đoạn đem đồ ăn thừa tối qua ra hâm lại, giọng nhỏ như muỗi kêu:

- Thế họ ở lại đây cả à?

- Nếu em không thích thì anh cho người ta ít tiền để họ đi?

- Sao lại vô lương tâm thế được?

Nghe thế, tôi ngó trước ngó sau, không thấy ai, bèn lập tức xông lên, tay chộp lấy bộ mông tròn mẩy của n nàng nắn nắn bóp bóp một cách tham lam. Bánh Bao lườm tôi một phát nhưng đã hơi hổn hển, tay còn lại của tôi thừa thắng tiến quân xuống ngực nàng, ra sức hoạt động, thằng em hùng dũng ngóc đầu dậy. Trong lúc hăng hái, tay tôi luốn cả vào trong quần soóc bò của nàng, ghé sát vào tai nàng thì thầm" Muốn đớp em quá", nàng nguýt một cái " Dám không?".

Đúng lúc đó, sau lưng vang lên "A" một tiếng, khi tôi nhìn thấy khuôn mặt đỏ gay của Sư Sư thì luống cuống rút bàn tay tội ác lại, thật đáng đời, tay luốn vào quần rút kiểu gì cũng không ra, kẹt cứng. Cuối cùng phải do Bánh Bao tự rút ra giùm tôi, nàng tỉnh bơ như không có chuyện gì, tiếp tục hâm thức ăn.Tôi dở cười dở mếu hỏi Sư Sư:

- Em họ, tối qua ngủ ra sao?

Sư Sư phản ứng cũng nhanh, khúc khích cười nói:

- Cũng ổn, cảm ơn anh họ!

Vừa lúc Bánh Bao quay lại, làm bộ ngạc nhiên nói:

- Viễn Nam, sao dậy sớm thế? Ngủ nhiều có ích cho da phụ nữ đấy em.

- Em định đi vệ sinh, hì hì, co ( dang người) của chị thật tiêu chuẩn, em mà mặc cái quần đó của chị thì không sao nhét thêm một cái tay vào được.

Nói đoạn, lại cười khúc khích bỏ đi, tiện thể lườm tôi một cái. Bánh Bao lúc này da mặt dày mấy cũng không nhịn được đỏ cả lên, nhưng nàng cũng không giận, mấy câu của Sư Sư vừa đánh lạc hướng vấn đề vừa khen khéo chúng tôi ân ái. GIờ thì tôi biết tại sao Sư Sư lườm tôi rồi, thằng em của tôi quá hăng hái đã tạo thành một cái lều da đỏ hùng vĩ dưới quần, tôi chỉ đành lom khom, biết làm sao, một chỗ quá thẳng thì chỗ khác phải cong thôi. Bánh Bao nhìn tôi cười nói:

- Em họ chúng mình rất ngoan, có điều hơi ngây thơ, tối qua từ đèn ngủ đến máy làm ẩm, hỏi em cả mấy trăm cái vì sao, lại hỏi cả lịch sử nữa, từ hồi học cấp 2 đến giờ em không trả lời nhiều câu hỏi đến thế.

- Thế em có trả lời không?

- Biết thì đều đáp cả, có điều nó hỏi những vấn đề đến 8-90% em đều không biết.

Từ đầu đến ngón chân tôi đều toát mồ hôi, may quá, Bánh Bao nhà ta không phải thạc sĩ hay tiến sĩ gì, Bánh Bao tội nghiệp bị người ta moi chuyện cả tối qua nha.

Đúng lúc đó Tần Thủy Hoàng ngửi thấy mùi cơm canh, từ trên giường bò xuống lang thang đi ra, thấy cơm chưa xong thì tiện tay đẩy cửa phòng Kinh Kha, lẩm bẩm:

- Thặng khợ nạy cọn chựa dẫy sạo?

Vừa nói vừa đi vào phòng, và thế là lúc đó, Tần Thủy Hoàng, Hạng Vũ, Lưu Bang, KInh Kha tiến hành cuộc gặp mặt đầu tiên trong lịch sử. Kinh Kha thì không nói làm gì, ba người còn lại thì đều là kẻ thù từng cặp. Đầu tiên là Hạng Vũ, Lưu Bang câu kết đánh cướp giang sơn của Chính Béo, sau đó là Lưu Bang trở mặt. Tôi không biết nếu Lưu Bang và Tần Thủy Hoàng phang nhau thì Hạng Vũ giúp ai, nhưng chắc chắn là Kinh Kha sẽ giúp Tần Thủy Hoàng, thật là loạn tùng phèo.

Trong phòng im re hồi lâu, mãi sau mới nghe Chính Béo hỏi:

- Tụi kệu Doanh Chịnh, hại ngượi lạ...?

Lưu Bang trong bụng có quỷ, nói nhỏ như muỗi kêu:

- Trẫm là Lưu Bang.

Còn Hạng Vũ nói tướng lên:

- Ta là Hạng Vũ.

Tần Thủy Hoàng nghe không ra địch ý trong ngôn ngữ hai người mà nhiệt tình nói:

- Hoạn nghệnh, hoạn nghệnh.- Đoạn nghe gã nói với Lưu Bang - Đện đậy rỗi đựng Trậm Trậm chị nựa, cậu lạ cái triêu đãi nạo vẫy?

Tôi vội chạy vào chen ngang:

- Đều sau anh cả, sau anh cả, ra ăn cơm, ra ăn cơm.

Chính béo nghe đến cơm thì không hỏi nữa, vừa lúc nghe Sư Sư kêu:

- Anh họ,lại đây, hố xí tắc rồi.

Vừa lúc Kinh Kha nhảy từ trên giường xuống chìa tay:

- Tiền! Đi mua pin.

Chính Béo thò đầu vào:

- Chụ lựa ạnh, cợm cõn chựa chịn.

Lưu Bang cáu rồi, tóm cổ tôi kêu lên:

- Có người lừa trẫm, nói ở đây thức ăn ngon, mỹ nữ vô số trấm mới đến đây....

Đến lượt Bánh Bao kêu tướng lên:

- Anh Cường, đi mua chai dấm!

Đầu tôi to như thùng phi, đầu tiên phái Chính Béo đi giúp Sư Sư thông hố xí, sau đó cho Kinh Kha mười đồng để hắn đi mua pin, tiện thể mua bình dấm, quay sang Lưu Bang:

- Ra cửa rẽ phải, có cả thức ăn lẫn người đẹp.

Cảm kích nhìn Hạng Vũ:

- NGười anh em tốt.

Tay này ngẩn ngơ nhìn một người đi xe máy qua cửa, đoạn tóm tay tôi hỏi:

- Người đó cưỡi gì, sao nhanh hơn ngựa?

Tôi chịu hết nổi rồi, như một nhà thơ tan nát cõi lòng, vung tay rơi lệ chạy vào nhà bếp, tóm lấy tay Bánh Bao, tiện thể nhìn thấy Lưu Bang đứng bên, bèn chỉ hắn nói:

- Em còn chưa biết đây là ai hả, đây là Lưu...

- Lưu Quý chứ gì, vừa nghe anh ấy nói rồi. Ăn xong cơm mau đi mua mấy bộ quần áo.

Lưu Bang đúng là còn có tên Lưu Quý, có điều cái tên đó rất ít người biết, hắn đứng trước mặt Bánh Bao nháy nháy nhó nhó, so với vẻ khệnh khạng trước mặt tôi thì quả là một trời một vực. Tôi kéo hắn sang một bên hỏi nhỏ:

- Ông thấy cô ấy đẹp?

Hắn gật sái cả cổ:

- Đẹp, đẹp, tui thích lắm.

Tôi cực kỳ kiên nhẫn chỉ Sư Sư:

- Còn cô kia?

Hắn khinh miệt lắc đầu:

- Tàm tạm thôi, so với cô này thế nào được.

Nghe đoạn, tôi lập tức phục hắn sát đất.
Chương 12 Ba điều ước định

Vì Lưu Bang còn biết Sư Sư " trông tàm tạm" nên tôi cho rằng thẩm mỹ quan người thời Hán không đến nỗi ngược hẳn lại so với sau này, do đó tôi càng không hiểu làm sao hắn tổng kết ra được câu " Một trời một vực", đúng là hoàng đế mà, giỏi.

Tạm thời tôi còn chưa nhét khái niệm " hàng có chủ( Bánh Bao), không được đụng vào" vô đầu hắn vì ít ra còn có cái đánh lạc hướng. Còn về chuyện hắn không đàng hoàng thì không lo, dưới sự dẫn dắt của tôi, Bánh Bao vô cũng giỏi sử dụng các loại củ đậu, loại thường, loại sáu lỗ, thậm chí loại lát đường, thêm vào đó là chiêu đá háng, trong thiên hạ, trừ tôi ra tuyệt không có người thứ hai tránh được.

" Tủm" một cái, Tần Thủy Hoàng thành công trong việc thông cống, Lý Sư Sư vỗ tay khen hay, Kinh Kha thở hồng hộc chạy về, vứt dép một bên, đặt chai dấm lên bàn rồi lủi về phòng, tôi gọi giật lại:

- Ông Kha, sao chỉ mua có một cục pin?

Tôi phát hiện hắn chỉ nhét vào đài bán dẫn một cục pin, hắn cười đắc chí:

- Ông không biết à, một cục cũng chạy được.

Tôi phát khùng:

- Như thế phí pin lắm, thảo nào mà ngày nào cũng phải thay!

Hắn không thèm nghe, nhìn tôi như nhìn một thằng ngu, đoạn túm lấy Hạng Vũ:

- Ông biết không, người tí hon trong này do tôi nuôi đấy.

Lưu Bang khoanh tay trước ngực, vô cùng thoải mái cua Bánh Bao của tôi, hắn dựa vào cửa bếp, có thể so được với người mẫu triển lãm đồ lót. Vì người đông, Bánh Bao nấu thêm một nồi mì ăn liền, tôi lôi ra cái bàn vuông lâu ngày không dùng, từ các ngóc ngách tụ tập các vì hoàng đế, anh hùng lại. Lập tức phòng khách trở nên chật chội, Hạng Vũ muốn ngồi giữa Chính Béo và Lý Sư Sư, vì Kinh Kha quá nghịch nên Lưu Bang nhất định phải ngồi cạnh Bánh Bao. Tôi thấy chật quá, múc một bát mì ra đi văng ngồi, Bánh Bao nhìn mọi người, vui vẻ nói:

- Gặp nhau là có duyên, anh Cường, lát mua ít rượu, tối ta mở party.- Nói đoạn sực nhớ ra - Hay lát nữa cả bọn mình lên phố mua cho đán anh Quý mấy bộ quần áo, khi về qua siêu thị mua đồ ăn, tối tự nấu.

Nghe đến đây tôi bị sặc mì nhẩy phắt dậy, đưa năm người lên phó thì thà tôi cởi hết quần áo chạy ra còn hơn:

- Không được, lát anh còn phải trông hàng, mọi người cũng bận.

- Cái cửa hàng rách của anh có gì mà trông? Đóng cửa một buổi chiều, ai đồng ý giơ tay?

- Em muốn đi- Lý Sư Sư là người đầu tiên đáp, nàng liếc tôi một cái như thể muốn nói đã hiểu suy nghĩ của tôi.

- Đị đị mã, tội cõn chựa thậy bễn ngoãi rạ sạo - đến lượt Chính Béo, gã còn lôi kéo Hạng Vũ - Đị khỗng?

Bánh Bao chen ngang:

- Còn chưa biết tên anh to con này đấy?

- Ta là Hạng Vũ - không cho tôi thời gian phản ứng, Hạng Vũ đáp.

Bánh Bao tròn mắt, chống đũa vào cằm hỏi:

- Mấy người cùng ban nhạc phải không? - Lại quay lại hỏi tôi- Hạng Vũ với Tần Thủy Hoàng là cùng thời đại phải không nhỉ?

- Không phải- Lưu Bang vội lấp liếm, còn Hạng Vũ thì không thèm quan tâm,đáp phải.

Bánh Bao nhìn hai người, cười với tôi:

- Bạn anh còn không như em nè, à, Tần Thủy Hoàng với Hạng Vũ có gặp nhau lần nào không nhỉ.

- Tội chũa cọ gắp nọ lẫn não! - Tần Thủy Hoàng lắc.

- Ha ha ha, thật là hài, em muốn nói là cái tay Tần Thủy Hoàng trong lịch sử.

- Tạy đõ cụng gõi lã Doạnh Chĩnh? - Tần Thủy Hoàng lại hành tôi.

Cả bát mì của tôi đã đi xuống gót chân, tôi thếu thào:

- Không phải định ra phố à? Em sang bên cạnh mượn cái xe của cậu Vương chở hàng đi.

- Cũng hay,khi bọn mình về cho cậu ấy 50 đồng tiền xăng. - Bánh Bao vui vẻ nói xong rồi đi.

Bánh Bao đi khỏi, tổi đập bàn rống lên:

- Máy người nghe tôi nói đây!

cả năm người ngẩng lên ngơ ngác nhìn tôi, tôi mới nhận ra rằng cả đời bọn họ dám nói kiểu đó hình như không có, kệ, đến đây, ăn của tôi, mặc của tôi, còn cua bồ của tôi nữa, cáu rồi đấy.

- Chúng ta ước định ba điều ( lúc đó không nhận ra rằng câu đó du Lưu Bang sáng tạo ra), lát nữa ra ngoài không được nói chuyện với người lại, nhất là ông, Lưu Bang, đừng có trẫm trẫm gì nữa, không tôi đập ông.

Nói đến đây tôi nhìn Tần THủy Hoàng, lúc nay tư thế nuốt trọn giang sơn của Chính Béo đã khiến Lưu Bang kinh hoàng, hắn lập tức biểu thị nghe lời.

- Còn nữa, thấy gì cũng không được tùy tiện lấy, không biết thì về hỏi tôi, đừng có kêu ầm lên, cuối cùng, quan trong nhất là không được rồi xa tôi...ách....chừng này.- Tôi không biết nói sao nữa, đi mấy vòng - Cái thế giới này thật ra rất nguy hiểm ( mau về thời đại của mấy người đi).

Thật ra tôi rất muốn bỏ lại một hai người, nhưng tình hình bây giờ tôi không khá hơn gì cái tay vừa ôm dê, sói và một cái bắp cải đi qua cầu độc mộc trong truyện ngụ ngôn bao nhiêu, may mà Lưu Bang đã bị Tần Thủy Hoàng khuất phục, Hạng Vũ thì không thèm quan tâm chuyện gì khác ngoài Ngu Cơ, ba người còn lại tạm thời OK. Lúc ấy Bánh Bao đã mượn được xe, đang ấn còi dưới nhà, nàng không biết lái xe nhưng cũng đưa được từ nhà bên sang. Cả bọn kéo xuống nhà, tôi dặn:

- Kinh Kha, ông kéo khóa quần lên, anh Chính, em đưa anh đi thể sát dân tình, đừng làm lộ, Lưu Bang....

- Có, có, có!

-.....

Lý Sư Sư nhìn tôi với ánh mắt đầy ý nghĩa, vừa như bảo tôi yên tâm, vừa như cười nhạo tôi, ài, con bé này hình như cái gì cũng hiểu.

May mà tôi dự phòng đầy đủ, quá trình lên xe không vấp váp gì, khi đã ổn thỏa, rôi vặn chìa khóa, xe vừa kêu ình ình, chạy chưa được nửa mét Hạng Vũ đã hỏi:

- Dùng cái này về Hồ Bắc mất bao lâu?

Bánh Bao nói:

- Muốn về cũng phải chờ hết lụt đã chứ, mà sao em không nghe năm nay ở Hồ Bắc bị lụt vậy?

Tôi dỏng tai lên nhưng cũng không dám trả lời, cứ tưởng ngoài Ngu Cơ thì Hạng Vũ không thèm quan tâm đến chuyện gì, không ngờ hắn lại mẫn cảm với mấy thứ có thể di động như vậy. Trên xe, trừ bánh bao, đều là lần đầu tiên đi ô tô, lập tức bỏ ước định ra sau gáy, Kinh Kha là người đầu tiên làm khó, chỉ cái đài trên xe:" Trong này cũng có người tí hon?" Do Lưu Bang và Lý Sư Sư ngồi ngay sau tôi nên hai người thì thà thì thụt cũng nghe thấy được, Lưu Bang:" Sao thứ này chạy được nhỉ?" Lý Sư Sư" Chắc có cái gì trong đấy"( quá đúng), Tần Thủy Hoàng nghe đoạn nói to: " Đơn giản, mấy người không thấy chú Cường lấy cái gì đó chọc nó hả, đau thì phải chạy thôi" gã nghĩ chìa khóa xe là đinh thúc ngựa.

Tôi rón rén nhìn Bánh Bao, nàng cười:

- Bạn anh thật là hài..
Chương 13 Kéo nhau ra phố

Tôi quay đầu trừng mắt nhìn cả đám,im re hết cả. Nhưng khi tôi tăng tốc, xe, rời khỏi con phố quen thuộc thì lập tức cảm thấy khác biệt. Lưu Bang nhấp nhổm,muốn nói gì nhưng lại không dám, xem ra sức uy hiếp của Tần Thủy Hoàng quả là đáng kể. Lý Sư Sư nhìn ra cửa rồi cúi đầu ngẫm nghĩ mấy phút, thế là một bản "Trăm nghìn cái tại sao" kiểu người đẹp ra đời.Hạng Vũ thì không sợ thằng nào, nhưng mặt đần thối ra,thỉnh thoảng tôi thông qua gương chiếu hậu nhận thấy gã rất hứng thú với ô tô. Tần Thủy Hoàng ngó đông ngó tây, sở dĩ không hỏi gì là do ngay khi mới đến đã được chỉ đạo tư tưởng" đây là tiên giới, có nói ông cũng không hiểu". Kinh Kha thật đáng yêu, hắn chỉ áp chặt tai vào đài bán dẫn ngồi im re.

Bên ngoài xe, nhà cao cửa lớn, người xe tấp nập, nhịp sống hối hả của một thành phố hiện đại hiện ra trước mắt họ, khiến họ chấn động tâm hồn.

Thật ra đây là chuyện quan niệm, nếu một hôm ngủ dậy,bạn thấy xung quanh mình toàn những sinh vật mắt to đùng, deo mặt nạ phòng độc, đi ra đi vào đĩa bay đều thông qua một luồng sáng vậy thì bạn hiểu ngay trái đất đã bị người ngoài hành tinh xâm lược. Bạn sẽ phủi đất trên mông, đứng dậy chiến đấu đến cùng. Ngày chiến thắng, sẽ có vô số đồng bào từ khắp bốn phương tám hướng kéo ra chúc mừng bạn.

Còn nếu bạn tỉnh dậy, thấy một đám đàn ông con trai lại có bím tóc vây quanh thì bạn phải xua tan đám đông.TRong lúc không được vui vẻ, một người đẹp ăn mặc lấp lánh phi ngựa đến thì bạn cần chú ý rồi, người đẹp đó không phải quận chúa thì cũng là Cách Cách, sau này là một trong các cô vợ của bạn, nếu bạn vốn là lính đặc nhiệm thì có thể thử chặn ngựa lại, thân thể yếu ớt thì cũng không sao, chờ người ta chàng bạn một phát có thể bù lu bù loa lên. Đám cưỡi ngựa dễ nói chuyện hơn đám lái ô tô.

Hay bạn tỉnh dậy thấy một tay Org đang đánh nhau với một chiến binh Elf xinh đẹp- hãy giúp nàng Elf, trong tộc đó toàn người đẹp, và khi bạn phá trinh công chúa của họ thì eo không đau nữa, chân không mỏi nữa, chạy một lèo lên tầng năm cũng vô tư.

Vấn đề là bọn CHính Béo không được giáo dục một cách cơ sở như vậy, thấy khắp phố toàn quái vật, thấy người bay lên trời ( thang máy ngoài), đần ra, thấy hai người đàn ông hôn nhau thắm thiết giữa phố, ngất luôn ( vụ này thì tôi cũng hơi ít thấy). Ngồi trên ghế ben Bánh Bao cũng cảm thấy không ổn,khẽ nói:

- Sao không ai nói gì?

Tôi nhanh trí nói:

- Có lẽ nhớ nhà rồi.

Tôi dừng lại trên đường Phú Thái, Bánh Bao liên nhéo tôi một phát, nàng sợ bị mọi người cười, đường Phú Thái là nơi bán hàng vỉa hè nổi tiếng ở chỗ tôi, mùa hè dùng 50 NDT có thể mua ở đây quần áo từ đầu đến chân. Hai bên phố tuy cũng có vài cửa hàng lớn, nhưng cũng đều là treo đầu dê bán thịt chó, đưa bạn bè đến đây mua đồ rõ là chẳng tử tế gì.

Tử tế cái con khỉ, vào siêu thị một đôi tất 300 đồng đám này còn chê là mỏng quả,lạnh cóng chân. Tôi tiện tay vớ lấy một cái mũ màu đỏ, hỏi giá chủ hàng, đáp:

- 15 đồng!

Tôi vứt xuống 5 đồng, hắn im re bỏ vào túi, tôi gọi Hạng Vũ xuống xe, chụp mũ lên đầu gã, lớn tiếng:

- Mọi người chú ý mũ đỏ nhé, đừng đi lạc, nếu không thấy thì gọi lên.

Thấy mọi người xung quanh cười, Bánh Bao cho là tôi đùa nên cũng kệ. Có không kệ cũng vậy, đường Phú Thái dài 200m, miễn cưỡng chen nhau được hai cái xe ba gác, nhưng người thì nhìn không thấy tận đầu,lạc phát khỏi tìm luôn.

Tôi để Bánh Bao và Lý Sư Sư đi đầu, Tần Thủy Hoàng, Hạng Vũ ở giữa, còn tôi, Kinh Kha và Lưu Bang sau cùng. Hóa ra đó là một sai lầm nghiêm trọng, phụ nữ dạo phố là một cơn ác mộng, Banh Bao lại càng thế, nàng không vội thì Lý Sư Sư cũng không vội, cô này đang muốn học hỏi mà. Hai người dừng lại thì cả đám phải dừng, bị người qua lại đụng chạm, Lưu Bang chịu hết nổi, chỉ ảnh Quách Phú Thành trên một cửa hiệu hỏi:

- Tên này phạm tội gì mà bị truy nã khắp nơi thế?

Lúc này Bánh Bao bảo tôi đưa Hạng Vũ vào một cửa hàng thử đồ, Chính Béo ngồi xổm trước một sạp hàng bán các loại huy chương và đồ cổ giả, Kinh Kha đi cùng gã, tôi đứng trước cửa hàng, chăm sóc cả hai bên. Nghe Chính Béo nói:

- Cại nạy lạ giã đậy!

Ông chủ hàng nói:

- Đồ thật bán ở đây hả? Đừng sát, đều là bôi lên đấy.

Tôi thấy CHính Béo đang cầm mấy đồng tiền Đao, trên đầy gỉ xanh lè, dây đầy tay,ông chủ hàng cười:

- Thích thì mua mấy cái mà chơi, đeo vào chùm chìa khóa trông rất hay.

- Tội cọ đõ thật mạ.

- Anh bạn này cũng giỏi thổi quá ta, cậu có đồ thật đến đây xem của tôi làm gì?

Đúng mà, khi Tần Thủy Hoàng mới đến tôi nhớ gã đeo theo mấy đồng, bèn hỏi ông chủ:

- Đồ thật giá khoảng bao nhiêu?

- Thật cụng chẵng đạng chĩ, ạnh đạ nọi lạ khộng được lựu thỗng nựa mạ.

Ông chủ ngẩn ra rồi chỉ Chính Béo cười:

- Ông bạn này đùa vui thật,.

Tôi lau mồ hôi trán nói:

- Anh ý là thế đấy, nói coi, tiền thật đáng bao nhiêu?

- Còn tốt thì khoảng 10 nghìn, món ấy cũng không đắt lắm.

Đúng lúc ấy lại nghe chủ hàng quần áo nói:

- To con thế này thì chỉ còn một cái này thôi, ông có đi chỗ khác cũng không có đâu...

Tôi quay lại thấy Hạng Vũ mặc một cái áo phông Arnol Swachzeneger, mặc một cái quần thường chỉ có ma nơ canh mặc, cộng thêm cặp lông mày và cái mũ đỏ, chặc chặc, tôi mà đụng phải một vị như vậy trên phố là tránh càng xa càng tốt.

Đồ của Lưu Bang dễ mua hơn nhiều, hắn cứ mặc một bộ mới lại ẹo qua ẹo lại trước mặt Bánh Bao, người ta hỏi có vừa ý không gã lại nhăn nhở cười với Bánh Bao:

- Em bảo được thì anh được.

Lý Sư Sư đến chỗ tôi nói nhỏ:

- Em muốn qua bên kia xem sách!

Tôi chịu thua, móc ra 100 đồng đưa cho nàng, nói nhỏ" anh đi với em", Sư Sư cười cười nói:" Chị dâu ghen đấy",bánh Bao nhìn tôi cười mím chi, Sư Sư một mình vào hiệu sách,tôi phái Kinh Kha đi theo, ít ra hắn đã có kinh nghiệm tiêu tiền, coi, giờ hắn đi mua thuốc đã biết đòi người ta cho diêm rồi.

Sau một lúc bận rối óc, tôi quay lại thì té ngửa, không thấy Chính Béo đâu nữa, nhìn quanh một lúc thì thấy hắn đang ngồi ở hàng nước, vắt chân chữ ngũ uống nước ngọt có ga. Tôi xị mặt đi qua, mua một bình nước, làm phát hết nửa,dạo anyf toát mồ hôi nhiều quá. Chính Béo đung đưa chân nói:

- Ạnh phạt hiễn rạ rặng, thẫn tiện cạc chũ khộng cõ tiện cụng khộng xọng mạ.
Chương 14 Đưa anh đi xem binh mã dũng

Tôi thở dài nói:

- Câu này anh nói quá đúng, không có tiền ở đâu cũng khó sống. Anh hiểu được thì cũng không uổng đến chỗ em một chuyến.

- Ạnh phạt hiễn chụ khộng đũ oại phọng, khộng nhự ạnh ngạy xữa, mội lẫn rạ đượng riệng đị đậu đạ hợn hại nghịn rội.

Tôi hết nói nổi, uống nốt nước rồi im lặng hồi lâu, |Chính Béo thấy vậy an ủi:

- Nhựng ạnh thịch ỡ đậy hợn, cọ chọ ạnh vễ ạnh cụng khộng vễ.

Nếu mà thị trưởng thành phố nghe vụ này không biết sướng đến mức nào, đồng chí Tần Thủy Hoàng sinh ra trong xã hội cũ, sau khi đến hiện đại, dưới sự lĩnh đạo của ngài đã quyết tâm hối cải, thà làm một người dân bình thường của thành phố, ái chà, công lao thật là to lớn

Vừa lúc ấy Bánh Bao và mọi người kéo ra, Hạng Vũ đội mũ đỏ, mặc áo phông, Lưu Bang mặc áo sơ mi vàng, quần vàng tóm lại là vàng khè từ đầu đến chân, xem ra gã khá nhạy cảm với màu vàng. Bánh Bao hỏi:

- Em họ đâu rồi?

- Đây, đây.

Lý Sư Sư từ hiệu sách đi ra, Kinh khờ tính tiền với ông chủ hang, tôi run rẩy cầm lấy túi sách, cuốn đầu tiên là “ Thường thức điện gia đình”, mồ hôi đầy mặt, cuốn thứ hai” 600 bộ phim phải xem trong đời” lại mồ hôi đầm đìa, cuối cùng là” Lịch sử kiến trúc Trung Hoa, Lương Tư Thành”, mồ hôi như suối. Tôi cứ tưởng cô nàng phải chọn loại sách lịch sư gì đó mới đúng. Cái cửa hang này tôi đã ghé qua, hình như có cuốn: “ Danh kỹ nhà Tống-Lý Sư Sư”, không ngờ cô bé này tinh thế, ba cuốn sách vừa đủ khái quá toàn diện nền văn minh hiện đai.

Kinh Kha sung sướng giơ một nắm tiền chạy lại, Lý Sư Sư mua toàn sách lậu, mỗi bản có 8 đồng, tổng cộng có 24 đồng. Chắc cô nàng xem giá ghi trên bìa nên chỉ mua có 3 cuốn, biết rẻ như vậy sẽ mua nhiều hơn. Tôi gọi cho mỗi người một chai Coca, bảo Kinh Kha trả tiền, còn lại cho gã, cần phải bồi dưỡng ý thức sinh tồn cho mọi người, nếu không thì 1 năm này tôi sống làm sao được hả trời.

Bánh Bao khoác tay Sư Sư nói:

- Bọn em đi mua đồ lót, anh đưa mọi người đi mua thêm đồ thay, cả bàn chải, dép lê luôn thể, có gì gọi điện..

Tôi túm lấy nàng khóc lóc:

- Đừng bỏ anh một mình mà!

Bánh Bao ngượng ngùng nhìn xung quanh, ra sức giật tay tôi ra, kệ, chết cũng bám, bảo tôi đưa bốn vị này đi trên đường Phú Thái chật chội thì thà để bốn bà da đen số sề chơi tôi đến chết còn hơn, nhất là Chính Béo đã bắt đầu quen tay, thích gì lấy nấy, tôi toàn chạy cuống lên trả tiền. Bánh Bao rầu rĩ nói:

- Thế anh bảo làm sao bây giờ, hay đi cùng vậy?

Tôi gật đầu lia lịa, Sư Sư cười hì hì nói:

- Anh chị thậy yêu nhau, không rời được một phút nữa.

Tôi lườm con bé một cái, đấy, chỉ nháy mắt Tần Thủy Hoàng lại lấy của người ta một quả chuối….

…. Bọn tôi mỗi người một quả chuối, rồng rắn kéo nhau vào hàng đồ lót nữ, mười mấy cái ma nơ canh trần trùng trục dàn hàng. Tôi vội tìm một góc kín ngồi xuống, đầu cúi tịt xuống đất, trời ạ, nếu một mình tôi và Bánh Bao đi vào chắc tôi sẽ ưỡn ngực ngẩng đầu, giờ cả một đám đàn ông đi theo hai cô gái thế này thì quái quá. Lắm lúc tôi thật rất khâm phục Lưu Bang, gã vô cùng thoải mái nghiên cứu chất liệu đồ lót trên thân mấy con ma nơ canh, có lúc chúi cả mũi vào, tôi tuyệt không tin gã không biết làm như thế rất đáng xấu hổ.Hạng Vũ rõ rang đang không chú ý, mãi đến khi thấy trước mũi mình là một mớ đùi, ngực mới ngẩn ra, ngó trái ngó phải, alij quá to con, người bên ngoài cũng nhìn thấy. Kinh Kha là một người tốt, nhưng đứng hơi bị sai chỗ, cả cửa hang có hai con mannequin không mặc gì, gã tìm tín hiệu cho đài lại đứng đúng giữa, miệng còn nở một nụ cười ngu ngốc.

Chính Béo ngồi cạnh tôi nghi hoặc nói:

- Vũ nãy ạnh thậy quẹn quẹn à!

Trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ không hề lành mạnh, cười hềnh hệch hỏi:

- Ngày xưa anh xem ca múa đều không mặc quần áo phải khô?

- Đậu, hỗi xữa nhãy mụa đệu mắc đỗ cã.

- À, chắc anh nhớ đến binh mã dũng rồi – tôi giật mình hiểu ra.

Chính Béo vỗ đùi cái đét, nói:

- Đụng rỗi, sạo chụ cại gị cụng biệt thễ nhĩ?

Tôi toát hết mồ hôi vì nhớ đến một việc hết sức nghiêm trọng, mộ Tần Thủy Hoàng rốt cục là ở đâu? Theo các luận điểm hiện nay thì ở Ly Sơn, nhưng chưa tìm thấy xác gã, mà trước đây cũng không bị trộm. Vậy chỉ còn một lý do, mộ đó là giả, do Chính Béo tung hỏa mù. Vậy mộ thật ở đâu? Trước đây thì không ai biết, giờ có một người: Tần Thủy Hoàng. Tôi lắp ba lắp bắp nói:

- Anh Chính, sau khi chết anh được chon ở đâu vây?

- Khụng hã, chệt rỗi lạm sạo mạ biệt được?

Tôi lau mồ hồi( lát nữa phải mua them chai nước) thở phào nói:

- Cũng tốt, đỡ nghĩ lung tung.

- Nhựng mạ trược khị chệt ạnh bão bọn họ chộn thật xã, chộ đõ ạnh cọ đện xẹm một lẫn.

- Ly Sơn….

Tần |Thủy khinh miệt nói:

- Chộ đọ lạ giã đậy!

Tôi mồ hôi thành song:

- Thế giờ anh có tìm lại được chỗ đó không?

- Khọ nọi lặm!

Tôi đang định hỏi tiếp thì Bánh Bao giơ cao một cái Bra gọi:

- Anh Cường, cái này thế nào?

Tôi lại học đà điểu, Lưu Bang xoa cằm nói:

- Anh thích cái màu đen ấy.

Bánh Bao trừng tôi một cái rồi cười mím chi nói với Lưu Bang:

- Thế lát nữa mua cho anh một cái.

Hạng Vũ sau khi ngẩn ngơ trong đám đồ lót hồi lâu, sực tỉnh ra đi đến bên tôi hỏi:

- Chú Cường, thứ bon mình dung đi đến đây chạy được nhanh nhất là bao nhiêu?

Ài, Bá Vương quả là nhi nữ tình dài, anh hung khi đoản, bay giờ vẫn chỉ nghĩ đến chuyện đi tìm NGu Cơ, gã vẫn không hiểu ý tôi rằng cự ly về thời gian chứ không phải không gian. Lý Sư Sư nhất định không phạm phải cái sai lầm đó. Dẫu sao tôi cũng nói:

- Cái đó là xe 12 chỗ ngồi, chạy nhanh nhất được 80 mile, nếu xe tốt thì nhanh hơn gấp hai hay ba lần.

- 80 mile?....- Hạng Vũ ngẩn ra.

- Ài…thế này nhé, ngựa có thể chạy tối đa 60 mile, con của anh ngày xưa chắc phải đến 70, còn xe thì chạy 80, mà chạy suốt ngày suốt đêm..

- Muốn chạy nó có dễ không?

- Ưm, phải thi lấy bằng, em không biết ai bên sở giao thông.

- Tức là sao?

- Nghĩa là hơi khó giải quyết, mà cái đó không phải của em, tạm thời chưa mua được.

Hạng Vũ cười tự phụ:

- Tiền không thành vấn đề.

- Vấn đề là không có tiền nha đại ca, thằng em nói thật, lương em cỡ bằng một tay anh nuôi trong quân anh ngày xưa, một tay anh nuôi phải mất bao nhiêu năm mới mua được ngựa Ô Truy nha đại ca.

- Cái áo giáp của anh làm bằng vàng, riêng tiền công chế tạo đã 3000 dật vàng, bán đi mua được bao nhiêu cái xe nay?

- Ặc, mua được mấy chục cái xe Benz..

- Anh không cần xe Benz, chỉ cần cái xe loại này thôi, lát về chú đem bán đi.

Oạch, một cây dao găm cũng đủ cho tôi tù mọt gong, giờ áo giáp của Hạng Vũ cũng chẳng kém tí nào, tôi lắp bắp:

- Vụ này lát nữa em giải thích với anh, với lại về tìm chị dâu cũng không có dễ vậy đâu…
Chương 15 Trở về bình an

Lúc ấy đột nhiên tôi nghe thấy một thứ tiếng rất huyền diệu, tiếng bụng sôi lục bục. Không một lời thừa, tôi khoác vai Chính Béo nói:

- Đợi lát anh em mình đi ăn, anh đừng càn quét nữa.

Hạng Vũ ngượng ngùng nói:

- Là anh!

Chẳng trách, từ sang đến giờ, y đầy tâm sự, sang ăn chỉ ngang với Sư Sư, chài, với thân thể của y, Chính Béo giỏi lắm ăn nhiều hơn một bát cơm. Lưu Bang mặt dầy hết thuốc chữa, tò tò đi theo hai cô gái đến tận quầy đồ lót tính cảm, Bánh Bao cũng không biết làm sao hơn, chỉ đành nhỏ giọng bàn luận với Sư Sư. Lưu Bang thò đầu vào hỏi:

- Tính cảm là gì? Chú Cường thích màu trắng à?.....

Nghe nhân viên bán hàng cười khúc khích, tôi nghiến răng nói với Hạng Vũ:

- Anh Vũ, làm ơn giúp em,quăng nó ra ngoài kia!

Không cần chờ Hạng Vũ động đậy, gã chạy vụt ra cửa, đứng đó nói với going hờn dỗi:

- Không biết hỏi một câu cũng không được à?

Tôi nháy nhó đi vào nói với Bánh Bao:

- Trưa rồi, bọn mình ra ngoài kiếm cái gì ăn đi!

Bánh Bao cũng không dám tiếp tục nữa, nói nhỏ:

- Anh Quý sao mà kỳ thế, anh bảo ăn gì bây giờ, miễn đừng ăn bánh bao là được.

Tôi thở dài đáp:

- Lão ấy lấy vợ rồi, bà vợ cũng ghê lắm, thuộc loại lên giường phai tắt đèn nên hắn điên cái đầu.

Tôi để Hạng Vũ đi giữa, kéo nhau vào một hang ăn, nói với phục vụ viên:

- Cho 5 kg cơm rang, them một chậu đậu trộn!

Phục vụ viên hỏi lại:

- Quý khách mấy người ạ?

- Bảy người!

- Cơm của cửa hang chúng tôi rất đủ đấy ạ, môi người chỉ cần 3 lạng là đủ rồi… - khi Hạng Vũ bước vào, tay nhân viên lập tức đổi giọng – 5 cân phải không ạ?

Đây là lần đầu đám người này ra ngoài ăn, theo kiểu nói của Sáu Lưu, họ là khách hang, tôi mời cả đám ăn 5 cân cơm rang chay rồi tiếp tục dạo phố.

Bánh Bao còn nhắc tôi mua mấy cái đệm bông, nếu không đến tối không có chỗ ngủ, thật là một mớ bong bong, năm người đàn ông, hai cái phòng, Lưu Bang, Hạng Vũ tuyệt không thể ở chung, Lưu Bang quyết không ở cùng Tần Thủy Hoàng, Tần Thủy Hoàng không thích tiếng ngáy của Kinh Kha, Hạng Vũ không thích Kinh Kha lảm nhảm về đám người tí hon….. Còn tôi, ai cũng không muốn gặp.

Cả một đề thi toán( ai quên nhắc lại, điểm toán của tôi có 26 trên 150), mà năm xưa hình như thi đại học không phải đề này. Hai cái đệm mới mua đều do Hạng Vũ cầm, cái đệm dài bằng người mà hắn kẹp vao nách không khác gì người ta kẹp cặp tài liệu. Sư Sư cầm sách, Lưu Bang xách quần áo mới và cũ, Kinh Kha chỉ còn một tay rảnh nên xách một túi đồ vệ sinh, bàn chải, khăn mặt..v.v. Để chặn họng Chính Béo, phải để cho gã ăn lien tục, đồ ăn phải ăn được lâu, tôi mua cho gã một túi hạt dưa to vật.

Chúng tôi vui vẻ đi về, trên xe, Bánh Bao bảo:

- Lát qua siêu thị mua ít đồ!

Tôi thật yêu nàng chết đi được, từ lúc nàng xuất hiện trong bộ sách này các bạn đã thấy cô ấy làm được việc gì tốt chưa hả trời? Đưa một nhân vật cỡ Tần Thủy Hoàng vào siêu thị, lương dưới 15 ngàn đừng hòng đi ra, riêng tiền phạt đủ để phá sản rồi. Tôi cười ỉu xìu:

- Bọn mình về trước cất đồ, lát anh ra mua nhân tiện đổ xăng.

Sư Sư chen vào:

- Em nghĩ bây giờ đi luôn hay hơn.

Cô nàng vốn đang đọc sách, tôi không hiểu cuốn lịch sử kiến trúc làm thế nào mà lại có siêu thị được, nhìn qua gương chiếu hậu thấy nụ cười láu lỉnh mới biết đang bị cô nàng chơi xỏ. Sư Sư thấy tôi khẩn trương, mà cái gì khiến tôi khẩn trương chắc chắn có ích với nàng. Tần Thủy Hoàng vừa cắn hạt dưa vừa hỏi:

- Lạm chị rựa?

Tôi im lặng hồi lâu không biết giải thích ra sao, không lẽ cho gã biết có một nơi tuyệt vời với gã, nhưng để đưa gã vào là tôi phá sản- phá sản chưa đủ trả. May mà Bánh Bao hiểu nhầm ý gã, đáp:

- Bọn em định đi mua thức ăn tối về nấu.

Chính Béo không biết gì nói:

- A, thệ thị ạnh khộng đị nựa..

Đến siêu thị, tôi bảo Bánh Bao đưa Sư Sư đi, cả đám còn lại ngồi trên xe, tôi quay đầu cáu kỉnh nói:

- Mấy người chẳng ai tuân theo ước định cả, nhất là anh Chính, đừng nhổ vỏ ra xe nữa….

Hạng Vũ không them nghe tôi nói gì, suốt dọc đường trợn mắt nhìn tôi lái xe, giờ chống tay lên đệm ghế hỏi:

- Đạp cái nào thì chạy, cái nào thì dừng?

Tôi tròn mắt:

- Thế cũng nhìn ra, anh Vũ giỏi thật nha..

- Cái cây gậy chỗ tay ( tay số) để làm gì vậy?

- Anh không phải quan tâm, sau này mua một xe số tự động là được.

- Để anh thử xem – nói đoạn y chen sang, làm cả xe lắc loạn lên, tôi vội đẩy hắn ra.

- Để khi khác, em ở cách xa anh rồi hãy thử.

Lát sau, Bánh Bao và Sư Sư quay lại, xách một túi thức ăn bự và mấy chai rượu, Sư Sư thậm chí còn nhai kẹo cao su, khi lên xe chia cho mỗi người một cái nói:

- Đừng nuốt vào nhé.

Xem ra đi một vòng về là lại càng giỏi rồi. Chuyến đi này phải nói là tuy hơi phiền phức nhưng thắng lợi, trừ cái ví của tôi dẹp lép như một con cóc bị cái xe Giải phóng chèn qua. Trong lúc tôi đổ xăng, Kinh khờ áp tai vào đài bán dẫn, mồm lẩm bẩm tự nói chuyện, nhân viên cây xăng ghé qua, goc vào cửa kính nói:

- Anh ơi, ở đây không cho dung di động…

Đến cửa nhà, mọi người theo Bánh Bao lên lầu, trừ Hạng Vũ, tôi thật không nỡ trả xe trước mặt gã, tôi chỉ cái xe đạp nói:

- Cái kia chạy cũng nhanh lắm. Tuy hơi mệt tí.

Hạng Vũ cho một lý do cự tuyệt hết sức chuyên nghiệp:

- Cái đó đến 20 mile cũng chạy không nổi.

Ài, muốn lừa Hạng Vũ như Kinh khờ là không ổn rồi, sách sử nói y có long dạ đàn bà, tức là khá tế nhị mặc dù vẻ ngoài thô hào. Chủ yếu là hôm nay lên phố coi như hỏng, Chính Béo ít ra là biết trên phố nhiều đồ ăn ngon, Sư Sư biết chỗ mua sách, Lưu Bang ít ra còn bình thường vì người đẹp khắp phố không them liếc một cái, dù có người xấu cũng không thể sánh được với Bánh Bao. XEm ra để y chú ý đến người khác phải kiếm cô bạn hồi trước làm cùng Bánh Bao, cô này bị người ta đánh ghen tạt cho hai hũ axit sulfuric 98% vào mặt.

Sau đó tôi nảy ra một kế là dụ Hạng Vũ uống say rồi trả xe, người ta nói lấy rượu giải sầu mà. Vấn đề là tôi quên béng mất không hỏi xem y có thể uống được cỡ nào. Điều này chứng tỏ từ lúc biết Kinh khờ, trí lực của tôi có xu hướng giảm xuống ngang bằng gã, vụ này khiến tôi sau đó hối hận vô cùng. Biết sớm thế nên ở cùng Sư Sư nhiều hơn – nếu Bánh Bao đồng ý.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom