• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (2 Viewers)

  • Chương 36-40

Chương 36: Đại ca

“Lâm Mộc, cậu quá khách sáo rồi!” Hội trưởng Lưu vội đứng dậy, không dám thất lễ với Lâm Mộc.

Ông ta hoàn toàn không nhìn thấu Lâm Mộc, chẳng biết anh làm được tất cả những việc này bằng cách nào, nhưng ông ta có thể khẳng định, Lâm Mộc đã không còn là tên công tử bột từ lâu rồi.

Càng nhìn không thấu, Hội trưởng Lưu càng thấy Lâm Mộc thần bí, trong lòng bỗng vô cớ cảm thấy kiêng dè anh.

Lão Trần ngồi bên cạnh lên tiếng: “Hội trưởng Lưu, nếu cậu đã đồng ý giúp đỡ, thì phải thành tâm thành ý giúp, lời nói và hành động không được bất nhất, nếu không, chính là không nể mặt tôi, muốn gây phiền phức cho tôi.”

“Dạ dạ. Tôi đương nhiên sẽ thành tâm giúp đỡ rồi!” Hội trưởng Lưu căng thẳng nói.

..

Trò chuyện xong, Hội trưởng Lưu chủ động đề nghị đưa Lâm Mộc về bằng xe của ông ta.

Lâm Mộc cũng không từ chối.

Dọc đường đi, Lâm Mộc lại bàn bạc tiếp với Hội trưởng Lưu về một số vấn đề cụ thể.

Trong buồng xe.

“Đúng rồi Hội trưởng Lưu, ông đừng đưa tôi về nhà nữa, cũng sắp tới giờ cơm tối rồi, chúng ta tới thẳng khách sạn Diệu Quang, lát nữa tôi gọi thêm hai người tới, ông làm quen với bọn họ nhé!”

Nếu đã móc nối được với Hội trưởng Lưu, thì nhất định phải để A Bính và Bằng Gia gặp mặt ông ta, sau này bọn họ sẽ tiện liên lạc với nhau, lúc cần hành động có thể phối hợp nhịp nhàng, nhất là sự phối hợp của Hội trưởng Lưu.

“Được, không vấn đề gì!” Hội trưởng Lưu vui vẻ đồng ý.

Lâm Mộc lại gọi điện cho A Bính và Bằng Gia, kêu bọn họ tới dùng cơm tối ở Diệu Quang.

Sau đó anh gọi điện về nhà báo không về ăn cơm vì có hẹn với bạn bè.

...

Khách sạn Diệu Quang.

Lâm Mộc và Hội trưởng Lưu ngồi chờ trong phòng bao một chốc thì A Bính và Bằng Gia cùng tới, vừa hay hai người đó đang ngồi bàn bạc hành động ngày mai.

“Lưu... Hội trưởng Lưu.”

Bằng Gia vừa vào phòng bao đã liếc thấy Hội trưởng Lưu, quá đỗi kinh ngạc.

A Bính nghe Bằng Gia gọi tên thì giật thót.

Trước đây A Bính chưa từng thấy Hội trưởng Lưu, nhưng nghe Bằng Gia chào hỏi, cậu ta đương nhiên hiểu ra ngay, người đàn ông với mái tóc hoa râm trong phòng bao chính là ngôi sao sáng trong giới kinh doanh ở Kim Châu – Hội trưởng Lưu.

Cả Bằng Gia và A Bính đều kinh ngạc không thôi.

Hồi trưa bọn họ còn đang nói không biết có thể lôi kéo Hội trưởng Lưu hay không, vậy mà mới qua mấy giờ đồng hồ, Lâm Mộc đã có thể mời đích thân Hội trưởng Lưu đến đây?

Hai người họ đều thầm hiểu, Hội trưởng Lưu nguyện ý ngồi ở đây, đồng nghĩa với việc Lâm Mộc đã tạo được mối quan hệ với ông ta.

“A Bính, Bằng Gia, hai người ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện.” Lâm Mộc cười nói.

“Được được.” Bằng Gia và A Bính đều lập tức ngồi xuống.

Sau khi yên vị, Lâm Mộc bắt đầu giới thiệu: “Hội trưởng Lưu, tôi giới thiệu với ông một chút, đây là Khâu Bính, người anh em tốt của tôi, đầu óc kinh doanh của cậu ta không tồi, thông minh tháo vát lại giỏi giang, lần này tôi lập công ty mới đều giao cho cậu ta toàn quyền phụ trách.”

“Hội trưởng Lưu, chào ông, ông có thể gọi tôi là A Bính” A Bính lập tức đứng dậy.

“Chào cậu, A Bính.” Hội trưởng Lưu cười.

“Hội trưởng Lưu, vị này là Bằng Gia, chắc hẳn ông cũng quen vị này rồi, tôi không cần phải giới thiệu nữa.” Lâm Mộc nói.

“Hội trưởng Lưu, xin chào.” Bằng Gia đứng dậy, cười chào hỏi.

Ngoài mặt Bằng Gia tỏ vẻ điềm tĩnh, thực ra trong lòng vô cùng chấn động.

Vì ông ta hiểu rõ, muốn lôi kéo 1 người cao ngạo như Hội trưởng Lưu khó biết dường nào.

Đừng nói lôi kéo mối quan hệ, chỉ cần gặp mặt một lần đã không dễ dàng rồi.

Lâm Mộc chỉ một tiếng đồng hồ đã thành công móc nối mối quan hệ, Bằng Gia không khỏi chấn động.

“Bằng Gia, chào ông, chúng ta coi như cũng biết đến nhau từ trước rồi nhỉ.” Hội trưởng Lưu mỉm cười.

“A Bính, Bằng Gia, Hội trưởng Lưu đã đồng ý giúp chúng ta, lát nữa hai người trao đổi số điện thoại với Hội trưởng Lưu, sau này có kế hoạch hay hành động gì cần Hội trưởng Lưu phối hợp, cứ liên hệ thẳng với ông ấy là được.” Lâm Mộc nói.

“Không thành vấn đề.” A Bính và Bằng Gia đều cười đáp.

Trong lòng họ quá ư là phấn khích!

Được Hội trưởng Lưu giúp đỡ, bọn họ đều cảm thấy đại sự tất thành!

Khi bàn bạc hồi trưa, Bằng Gia không mấy chắc chắn, cho nên ông ta mới nói chỉ có thể lo liệu được số lượng nhỏ các ông chủ doanh nghiệp, không dám làm quá lớn.

Khi ấy Bằng Gia còn nhiều điều phải đắn đo lo lắng, thậm chí còn cảm thấy việc lớn chưa chắc đã thành công.

Giờ khắc này, tất cả lo ngại trong lòng ông ta đều tiêu tan.

Ông ta thực sự tin rằng, đi theo Lâm Mộc đánh một trận lớn, ắt sẽ thành công!

Ngay cả móc xích khó nhằn là Hội trưởng Lưu, Lâm Mộc còn giải quyết được, còn gì phải sợ chứ?

“Nào, tôi rót rượu cho mọi người!” Lâm Mộc lấy bình rượu ngon đã chuẩn bị sẵn trên bàn, đứng dậy đi về phía mọi người.

“Anh Mộc, việc rót rượu cứ để em làm là được.” A Bính mau đứng dậy.

“Không, chén rượu này tôi phải đích thân rót cho mọi người!” Lâm Mộc khoát tay với A Bính, sau đó đến trước mặt cậu ta đầu tiên.

A Bính cuống quýt đưa ly lên nhận rượu.

Lâm Mộc tiếp tục rót cho 2 người còn lại.

“Nếu mọi người đã gặp mặt rồi, chúng ta liền uống ly rượu này, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!” Lâm Mộc nâng ly.

A Bính, Bằng Gia và Hội trưởng Lưu cũng nâng ly uống cạn.

Bữa ăn này, A Bính và Bằng Gia càng thêm chấn động trong lòng.

Vì suốt bữa ăn, Hội trưởng Lưu chẳng hề bày ra điệu bộ quan cách, ngược lại vô cùng phối hợp.

A Bính càng cảm thấy, Lâm Mộc sau năm năm rời đi đã thần bí tới mức cậu ta không tài nào nhìn thấu.

Lâm Mộc giải quyết được mối quan hệ với Bằng Gia, rồi đến Hội trưởng Lưu, đây chính là 2 nhân vật hàng đầu trong hai lĩnh vực hoàn toàn khác biệt ở Kim Châu đó nhé.

Cậu ta mỗi lúc một chắc chắn, đi theo Lâm Mộc, đại sự tất thành.

Sau bữa cơm, A Bính và Hội trưởng Lưu rời đi trước, Bằng Gia còn ngồi lại, ông ta nói có chuyện muốn bàn thêm với Lâm Mộc.

“Bằng Gia, ông còn chuyện gì cứ nói đi.” Lâm Mộc nói.

“Lâm Mộc Thiên Sư, đừng gọi tôi là Bằng Gia nữa, cứ gọi Bằng Tử là được, bây giờ Bằng Tử tôi tâm phục khẩu phục cậu!” Bằng Gia giơ ngón tay cái.

Trước đây Bằng Gia cung kính và khách khí với Lâm Mộc, là vì anh có uy lực mạnh mẽ khiến ông ta kiêng dè.

Còn lần này, Lâm Mộc nhanh chóng lôi kéo được Hội trưởng Lưu đã khiến Bằng Gia tâm phục khẩu phục anh!

Bằng Gia cất giọng âm vang “Sau này Ngô Bằng tôi theo đại ca làm chuyện lớn, từ nay về sau tôi gọi Lâm Mộc Thiên Sư là đại ca!”

“Cái này....cái này không ổn đâu, dù sao ông cũng hơn tôi nhiều tuổi.” Lâm Mộc cười ngượng.

Lâm Mộc chưa từng nghĩ tới điều này.

“Có gì không ổn? Người có năng lực là lão đại! Ngô Bằng tôi ít khi bái phục kẻ khác, đại ca, anh là một trong số ít đó! Ngô Bằng tôi tin rằng, cứ theo anh tất làm nên việc lớn!”
Chương 37: Bắt đầu hành động

“Được rồi, tôi cũng đã nói xong rồi, sau này chỉ cần Lâm Mộc có thịt ăn, ông nhất định cũng sẽ không thiếu thịt ăn đâu!” Lâm Mộc vỗ vai Ngô Bằng.

"Đại ca, sự nhạy bén trong kinh doanh và tầm nhìn tìm kiếm cơ hội kinh doanh của Ngô Bằng anh có thể không so được với nhiều doanh nhân khôn ngoan khác, nhưng về lòng trung thành thì anh, Ngô Bằng hoàn toàn không có gì để nói nữa cả, cậu bảo anh đánh ai, đuổi giết ai, anh tuyệt đối sẽ không sợ hãi! ”Ngô Bằng vỗ ngực nói.

Vừa nói xong, Bằng Gia trực tiếp cầm chai rượu tây còn một nửa đang đặt trên bàn lên.

"Rượu này, anh sẽ uống cạn!"

Sau khi Bằng Gia nói xong thì liền rót nốt nửa chai rượu vào miệng.

Đối với Bằng Gia, tuy ông ta là vương phủ của Kim Châu, là người thống lĩnh thế giới ngầm, lại có tiếng vang lớn và được nhiều người tôn kính. Nhưng anh biết đằng sau sự hào nhoáng ấy là bao nỗi bất lực, chua xót.

Từ trước tới nay Bằng Gia luôn bị thiếu tiền, lại phải nuôi nhiều đàn em, phải tiêu tiền nhiều mà nguồn thu nhập cũng không nhiều, chủ yếu dựa vào việc mở một số địa điểm để che đậy vài nơi khác để kiếm tiền, hầu như toàn bộ thu nhập đều để nuôi đàn em.

Đương nhiên, có một số chỗ kinh doanh phi pháp có thể kiếm nhiều tiền hơn, nhưng Bằng Gia dù miễn cưỡng cũng không dám động vào.

Bằng Gia tuy khét tiếng nhưng không bao giờ làm trái với lương tâm, không bao giờ làm ăn phi pháp như mở sòng bạc, buôn bán ma túy,...Ông ta tuyệt đối sẽ không làm, đàn em ông ta mà dám làm, thì ông ta sẽ tuân thủ theo pháp luật mà trừng trị.

Bên ngoài, cũng có rất nhiều người đang ngấm ngầm để mắt tới ông, là người đứng đầu thế lực ngầm của Kim Châu, ông ta cũng luôn phải cảnh giác và cố gắng hết sức để giữ vững địa vị của mình.

Bằng Gia biết rằng với năng lực của bản thân ông ta, cộng với các mối quan hệ và xuất thân của mình, tất cả chỉ giới hạn với những gì ông ta có, muốn nâng cao thành tựu, địa vị của bản thân thì dường như không có khả năng.

Nhưng nếu ông ta đi theo Lâm Mộc, thì không cần nghi ngờ gì cả, ông ta sẽ có cơ hội nâng giới hạn của mình lên một tầng cao hơn!

...

Sau khi rời khỏi khách sạn, Bằng Gia vội vàng trở về chuẩn bị cho cuộc nói chuyện vào ngày mai.

Lâm Mộc đứng trước khách sạn. Gió nhẹ thổi qua, Lâm Mộc nở nụ cười.

Năm năm trước khi gặp nạn, Lâm Mộc chưa bao giờ dám mơ tưởng có thể biến Bằng gia của Kim Châu trở thành đàn em của mình!

Ngay cả khi nhà họ Lâm vẫn còn thịnh vượng, Lâm Mộc cũng không dám nghĩ tới, lúc đó Lâm Mộc chỉ là một tên đàn em nhỏ bé nếu gặp được Bằng gia, cũng phải tỏ ra vô cùng cung kính gọi một tiếng Bằng Gia, ngay cả ba anh là Lâm Đại Sơn cũng phải tỏ ra khách khí với Bằng gia.

Lâm Mộc có linh cảm rằng sau khi tất cả các bên đã ổn định, trong tương lai kế hoạch của anh nhất định sẽ diễn ra suôn sẻ!

Đoàng!

Có một tiếng sấm sét đột ngột vang lên giữa bầu trời, Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn, sắc trời vô cùng u ám.

Còn khoảng một tiếng nữa trời mới tối, vì bầu trời đầy mây đen nên sắc trời trở nên tối hơn.

“Hình như ở Kim Châu sắp có bão.” Lâm Mộc vừa lẩm bẩm vừa nhìn lên trời.

Ngay sau đó, Lâm Mộc đưa tay ra vẫy một chiếc taxi, rồi lên xe về nhà.

Hiện tại Lâm Mộc đã sắp xếp xong các bên, anh cũng đã làm xong mọi việc, chỉ yên lặng chờ bọn họ hành động thôi. Nhiệm vụ của Lâm Mộc là tích hợp tài nguyên và bố trí đội quân. Còn những việc cụ thể thì cứ để bọn họ làm.

...

Buổi trưa ngày hôm sau, trong một quán trà.

Bằng Gia ngồi trong một căn phòng ở quán trà, đang yên lặng chờ đợi.

Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ bước vào phòng “Bằng Gia, sao đột nhiên lại có thời gian mời tôi uống trà vậy?” Người đàn ông trung niên mỉm cười.

Dù sao Bằng Gia cũng rất nổi tiếng ở Kim Châu, một ông chủ bình thường được Bằng Gia mời thì nhất định phải tới.

“Ông chủ Chiêm, ông ngồi xuống trước đi, tôi hẹn ông thay một người bạn của tôi để nói về chuyện làm ăn thôi.” Bằng Gia làm ra tư thế mời ngồi.

Ông chủ Chiêm này là chủ của một nhà máy thực phẩm ở Kim Châu, các sản phẩm mang thương hiệu của nhà máy ông ta đều bán rất chạy.

Trước đây tập đoàn Lâm thị cũng tham gia vào nhiều ngành, trong đó có sản xuất và chế biến nguyên liệu và đóng gói thực phẩm.

Và ông chủ Chiêm này, chắc chắn là một trong những khách hàng lớn.

Sau đó, Chu Khôn tiếp quản tập đoàn Lâm thị và đổi tên tập đoàn, nhưng hai bên vẫn tiếp tục hợp tác.

Đây là một ngành công nghiệp cũng khá đơn giản, do vậy lần đầu tiên Bằng Gia và A Bính ra trận nên hai người đã đặt mục tiêu vào ông chủ Chiêm.

"Ồ? Vị đó đúng là không tầm thường, lại có thể nhờ Bằng Gia ra mặt hẹn người khác? " Ông chủ Chiêm nói, rồi lại nhìn A Bính đang ngồi bên cạnh Bằng Gia.

“Ông chủ Chiêm, người muốn bàn chuyện làm ăn với ông là tôi.” A Bính nói.

"Là cậu sao? Nếu tôi nhớ không lầm, sáng nay cậu đã tới gặp tôi đúng không? Cậu tự xưng là tập đoàn Thiên Nguyên, haha, tôi chưa từng nghe nói qua, còn dám gọi là tập đoàn rồi đến tìm tôi nói muốn hợp tác làm ăn.” Ông chủ Chiêm cười nhạo.

Ông chủ Chiêm nói tiếp: "Trước đây tôi làm việc với ông chủ Chu Khôn, quan hệ làm ăn rất ổn định, tại sao lại đổi đối tác? Đó lại còn là đối tác mà tôi chưa từng nghe nói qua."

Cạch.

Bằng Gia nặng nề đặt tách trà xuống bàn, sắc mặt lập tức trở nên u ám.

“Ông chủ Chiêm, ông nói như vậy là đang không cho tôi chút mặt mũi nào sao?” Bằng Gia lạnh lùng nói.

Trong tích tắc, hơn chục tên côn đồ của Bằng Gia xông vào bao vây kín căn phòng.

Ông chủ Chiêm nhìn thấy những người đàn ông hung tợn này thì sắc mặt hơi thay đổi.

Nhưng ngoài mặt ông ta vẫn tỏ ra bình tĩnh.

"Bằng Gia, không phải tôi không cho ông mặt mũi, chỉ là tôi không thể hợp tác với một công ty mới chưa từng nghe qua? Nếu sản phẩm bên ông cung cấp không đạt tiêu chuẩn, phá hỏng công việc kinh doanh của tôi thì sao?" Ông chủ Chiêm cười nhạt.

"Ông chủ Chiêm, không thử thì làm sao biết được? Nếu cậu ta làm tốt hơn công ty của Chu Khôn thì sao", Bằng Gia nói.

Ông chủ Chiêm này cũng không phải kẻ ngốc, ông ta cũng đã nghe ra được ý của Bằng Gia rồi, Bằng Gia là đang ép buộc ông ta phải đồng ý.

"Bằng Gia, trong kinh doanh phải nói đến sự hợp tác tự nguyện. Tuy rằng ở Kim Châu ông rất nổi tiếng, Bằng Gia, dù sao ông cũng không phải người của giới kinh doanh chúng tôi, muốn dùng vũ lực can thiệp vào giới kinh doanh của Kim Châu chúng ta, vậy cũng không hay lắm phải không? ”Ông chủ Chiêm cười nhạt.

Bằng Gia dựa người vào sô pha, nhấc chân lên: "Không sao cả, ông chủ Chiêm, nếu như ông đồng ý hợp tác với tập đoàn Thiên Nguyên, chúng ta đều vui vẻ, còn nếu ông không đồng ý hợp tác, tôi sợ là công ty ông ba ngày sẽ có rắc rối đấy, công ty ông đang làm ngành thực phẩm, nên chắc ông cũng rất sợ sản phẩm của công ty ông có vấn đề an toàn thực phẩm đúng không? Tất nhiên, ông cũng nên cẩn thận hơn khi đi ra ngoài, nếu không may ông gặp phải bọn côn đồ thì sao? "

Sắc mặt của ông chủ Chiêm đột nhiên thay đổi.

“Ông chủ Chiêm, ông cũng đã biết rồi, dù sao hợp tác với công ty nào cũng không ảnh hưởng đến quyền lợi của ông mà, giá cả hợp tác với bên Chu Khôn cũng giống với bên chúng tôi, ông hãy tự mình suy nghĩ đi.” Rồi Bằng Gia lại tiếp tục uống trà.

“Bằng Gia, tôi cũng chỉ là người kinh doanh buôn bán ở Kim Châu. Hành vi này của ông là đang phá vỡ quy tắc của giới kinh doanh, vậy không sợ chọc giận tới thương hội Kim Châu sao?” Ông chủ Chiêm lạnh lùng nói.
Chương 38: Cúi đầu

Đương nhiên ông chủ Chiêm biết mình không thể chống lại Bằng Gia, đành phải lấy thương hội Kim Châu ra để dọa Bằng Gia.

“Được rồi, ông gọi điện thoại cho hội trưởng của các ông đi.” Bằng Gia nói.

Ông chủ Chiêm nghe vậy liền sững sờ, ông ta chỉ muốn lấy tên tuổi của thương hội Kim châu ra dọa Bằng Gia một chút, ông ta cũng không muốn vì chút chuyện này mà phải gọi điện quấy rầy hội trưởng.

"Không gọi sao? Vậy thì để tôi gọi cho ông."

Nói xong, Bằng Gia lấy điện thoại ra bấm. Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.

"Hội trưởng Lưu, tôi đang nói chuyện với ông chủ Chiêm về một số việc, ông ấy nói ông ấy muốn tìm ông."

Sau khi Bằng Gia nói xong, trực tiếp đưa điện thoại cho ông chủ Chiêm.

Ông chủ Chiêm cẩn thận cầm điện thoại: "Xin chào, hội trưởng Lưu."

"Ông chủ Chiêm, công ty của ông hợp tác với ai cũng vậy thôi, tập đoàn Thiên Nguyên này tuy chỉ mới thành lập, nhưng tôi cũng biết một ít chuyện, năng lực không có vấn đề gì cả, ông có thể hợp tác thì cứ hợp tác đi." Giọng của hội trưởng Lưu phát ra từ trong điện thoại.

"Vâng ... vâng ..." ông chủ Chiêm hai tay cầm điện thoại, cung kính trả lời.

Sau khi cúp điện thoại.

"Ông chủ Chiêm, có vấn đề gì không? Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta cùng ký hợp đồng thôi."

A Bính nói xong liền đẩy bản hợp đồng đã để sẵn trên bàn đến trước mặt ông chủ Chiêm.

"Được...được..."

Ông chủ Chiêm chỉ có thể nặn ra một nụ cười, rồi nhận lấy bản hợp đồng.

Bằng Gia cũng cười nói: "Ông chủ Chiêm, như này không phải là xong rồi sao?"

Vừa ký hợp đồng xong, A Bính lại lên tiếng.

"Ông chủ Chiêm, ông có thể yên tâm, sản phẩm chúng tôi sản xuất ra đảm bảo không có vấn đề gì đâu, giá cả giống như bên Chu Khôn, những thiệt hại vi phạm hợp đồng khi bên ông ngừng hợp tác với Chu Khôn, chúng tôi cũng sẽ giúp bên ông bù đắp, bên ông sẽ không có bất kỳ tổn thất nào cả, ít nhất là đối với với công ty ông sẽ không có mất mát gì. "

“Tốt rồi, tốt quá.” Ông chủ Chiêm nở nụ cười có hơi khó coi.

Trong trường hợp này, ông ta cũng không còn cách nào khác là phải nhượng bộ.

Hơn nữa, nếu suy nghĩ kỹ thì chỉ cần các sản phẩm bên anh ta cung cấp giống với bên kia thì nó cũng không ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh của ông ta cả.

Chỉ có một điều khiến ông ta bị sốc đó là nguồn gốc của tập đoàn Thiên Nguyên này là như thế nào, ông ta chưa từng nghe qua, rồi sau đó trong lòng ông ta như chợt lóe lên điều gì đó. Điều quan trọng nhất là một tập đoàn mới như vậy sao lại có thể cùng lúc nhận được sự hỗ trợ của Bằng Gia và hội trưởng Lưu chứ?

Sau khi ký hợp đồng xong, ông chủ Chiêm ngẩng đầu hỏi: "Tổng giám đốc Bính, hợp đồng cũng đã ký xong, tôi mạn phép xin hỏi một câu, chủ tịch tập đoàn Thiên Nguyên của anh là ai vậy?"

“Xin lỗi ông chủ Chiêm, vấn đề này tôi không thể trả lời được.” A Bính cầm bản hợp đồng lên.

...

Khu tập thể Cẩm Tú.

Lâm Mộc ở đang tiếp tục luyện tập trong căn phòng Bằng Gia cho anh mượn.

“Không ổn lắm.” Lâm Mộc lắc đầu.

Mấy ngày nay, Lâm Mộc đều cố gắng tu luyện nhưng cũng không có hiệu quả. Bây giờ Lâm Mộc đã ở Khai Linh Cảnh đỉnh phong, tu vi đã đạt đến cực hạn, muốn lên được đến Linh Ý Cảnh, một bước nhảy vọt của Đại cảnh giới là điều khó có thể xảy ra. Người ta phải đột phá cảnh giới mới có thể tiếp tục đi lên được.

“Trước khi xuống núi, sư phụ đã nói với mình rằng lần đột phá lần này của mình sẽ khó khăn, bởi vì kinh nghiệm tu luyện của mình còn ít, vẫn chưa trải qua việc tu luyện vậy thì phải làm sao mình mới có thể tăng lên ở phương diện này đây?” Lâm Mộc suy nghĩ một lúc, có hơi hụt hẫng.

Cho dù lần này Lâm Mộc xuống núi cũng đã có kế hoạch luyện tập, nhưng khi vào trong thành phố đều gặp phải những người không có chút kinh nghiệm nào cả.

Mãi đến gần tối, Lâm Mộc mới rời khỏi khu tập thể rồi đi về nhà.

Trong mấy ngày tới, Lâm Mộc cũng không định tiếp tục tu luyện ở khu tập thể Cẩm Tú nữa, bởi vì tu vi hiện tại của Lâm Mộc, bế quan đã không còn hiệu quả nữa rồi.

Cảnh giới cao nhất của bản thân có thể tăng cường tác dụng khi hấp thụ linh lực và khi tu luyện, từ đó có thể gia tăng tốc độ, nhưng chuyện vượt qua cảnh giới này, xem ra cảnh giới cao nhất của bản thân cũng không có tác dụng gì, đành phải dựa vào chính mình thôi.

Khu ổ chuột, nhà của Lâm Mộc.

"Anh à, em đang đợi anh đó!"

Lâm Mộc vừa về tới nhà, em gái Lâm Lê đã vui vẻ chạy tới, nắm lấy cánh tay Lâm Mộc rồi kéo anh vào trong nhà.

"Oa, bữa tối nay thịnh soạn quá vậy, hôm nay là ngày gì vậy?"

Lâm Mộc nhìn một bàn ăn tối vô cùng thịnh soạn. Bây giờ nhà nghèo, có một bàn thức ăn lớn như vậy, từ sau khi Lâm Mộc trở về vẫn chưa từng thấy được mấy lần.

“Hôm nay… hôm nay là ngày gì vậy?” Lâm Mộc kinh ngạc.

“Thằng nhóc này, quên sinh nhật mình rồi à?” Lâm Đại Sơn nói.

"Sinh nhật ..." Lâm Mộc giật mình.

Đã năm năm Lâm Mộc không có sinh nhật, nên thật sự anh cũng đã quên mất. Nhưng ba mẹ và em gái anh vẫn nhớ rõ, thậm chí còn tự tay chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho anh nữa. Điều này khiến sống mũi Lâm Mộc có hơi cay cay, trong lòng anh có một cảm giác vô cùng khó tả ...

Mấy năm trước khi nhà họ Lâm vẫn còn giàu có, ngày sinh nhật Lâm Mộc cũng chỉ ra ngoài với một đám bạn, hơn nữa cả đêm anh đều không về nhà. Vậy nên những ký ức về sinh nhật cùng với gia đình của anh chỉ dừng lại khi anh còn nhỏ thôi.

“Ba, mẹ, hiện tại điều kiện kinh tế của gia đình mình không tốt, không cần chuẩn bị nhiều món như vậy đâu, bốn người chúng ta cũng không ăn được nhiều như vậy mà.” Lâm Mộc nói xong liền đi tới ngồi xuống.

Mẹ cười: "Mộc Nhi, con đã năm năm không về rồi, năm nay cũng coi bù đắp sinh nhật cho con trong năm năm qua, nên đương nhiên mẹ phải làm nhiều món chứ, đây đều là mẹ với em gái con tự tay làm đó."

“Con cũng đói rồi, chúng ta mau ăn thôi .” Lâm Mộc cười rồi cầm đũa lên, gắp một miếng to rồi bỏ vào miệng.

“Mộc Nhi, không cần phải vội, cứ ăn từ từ thôi.” Mẹ anh nhẹ giọng nói.

"Ừm."

Lâm Mộc gật đầu ăn, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt anh rồi. Giờ phút này, Lâm Mộc mới nhận ra một điều đó là được đón sinh nhật cùng gia đình chính là một niềm hạnh phúc hiếm có.

Thật sự khi một người gặp khó khăn, những người đã từng ở cạnh bạn còn ai sẽ nhớ đến bạn chứ? Những ngày tháng khi Lâm Mộc sống trước kia, những thứ hào nhoáng kia đều chỉ là giả tạo mà thôi.

Sau khi ăn xong, em gái anh lấy ra một chiếc bánh kem, mặc dù chiếc bánh không quá lớn nhưng vẫn khiến Lâm Mộc bất ngờ.

"Anh à, em hát một bài chúc mừng sinh nhật anh nha!"

Với một nụ cười đáng yêu, em gái bắt đầu hát chúc mừng sinh nhật Lâm Mộc bằng giọng hát nhẹ nhàng của mình. Cả nhà quây quần bên chiếc bánh và nghe em gái anh hát. Em gái anh cũng rất nhanh hát xong bài hát chúc mừng.

“Anh ơi, anh mau ước đi!” Em gái cười ngây ngô và xinh đẹp.

Lâm Mộc nhắm mắt cầu nguyện, rồi thổi tắt ngọn nến. Sau đó Lâm Mộc ngẩng đầu lên rồi nói với giọng điệu kiên quyết: "Ba, mẹ, em gái, mọi người hãy tin con, không bao lâu nữa con sẽ cho mọi người một ngôi nhà lớn, sẽ cho mọi người có một cuộc sống tốt hơn."

Bây giờ A Bính và Bằng Gia đã bắt đầu hành động, chỉ cần đợi mọi chuyện diễn ra thuận lợi thôi, ngày đó cũng sẽ không còn xa nữa!
Chương 39: Lời mời của Trần Uyển Nhi

“Lâm Mộc, con có mơ ước cũng là chuyện tốt, nhưng phải làm đến nơi đến chốn, hãy nhớ nó không dễ giống như ăn một miếng thịt mỡ đâu, con hiểu ý ba chứ?” Lâm Đại Sơn nghiêm túc nói.

Còn mẹ anh nói: "Mộc Nhi, mẹ chỉ mong con có một công việc vững vàng, an toàn và đơn giản, thường trường nó giống như chiến trường vậy, mẹ không muốn cuối cùng con lại tàn tật như ba con."

“Con hiểu rồi.” Lâm Mộc chỉ cười gật đầu.

Đương nhiên là Lâm Mộc hiểu được rằng cha mẹ cũng vì muốn tốt cho anh thôi.

Nhưng điều này sẽ không làm thay đổi kế hoạch của Lâm Mộc, khi thời cơ đến, khi tập đoàn Thiên Nguyên phát triển, Lâm Mộc sẽ đưa bọn họ trở lại đỉnh vinh quang.

...

Thời gian trôi quá rất nhanh, hai ngày nữa lại trôi qua.

Suốt hai ngày nay, Bằng Gia và A Bính làm việc liên tục, còn Lâm Mộc lại hơi nhàn rỗi. Từ lúc thực hiện kế hoạch đến lúc mọi việc thành công sẽ mất mấy ngày, nên Lâm Mộc chỉ có thể từ từ chờ đợi.

Buổi tối, Lâm Mộc nhận được điện thoại của Trần Uyển Nhi.

"Không phải là mấy ngày trước tôi đã kìm hãm độc tố trong người cho cô rồi sao? Sao đột nhiên cô lại gọi cho tôi vậy?"

Lâm Mộc nghi ngờ bắt máy.

“Lâm Mộc, anh đang ở đâu vậy?” Giọng của Trần Uyển Nhi truyền ra từ trong điện thoại.

Lâm Mộc nghe giọng cô có gì đó không đúng lắm, anh vội trả lời lại.

“Tôi đang ở nhà, có chuyện gì sao?” Lâm Mộc hỏi.

“Tôi đang ở quán bar Kim Điển, đến uống rượu với tôi đi.” Trần Uyển Nhi nói.

“Uống rượu với cô sao?” Lâm Mộc giật mình.

Cô gà nhỏ này có bị sốt không vậy, từ trước đến nay đều từ chối anh, thế mà bây giờ lại mời anh đi uống rượu sao?

"Đến nhanh lên nhé!"

Trần Uyển Nhi bỏ lại câu nói này rồi cúp điện thoại.

“Chẳng lẽ cô ấy đang muốn lừa mình sao?” Lâm Mộc nghĩ thầm.

Lâm Mộc vẫn luôn cảm thấy trong bụng cô gà nhỏ này có chút nước hôi, rốt cuộc sao lại chủ động mời anh chứ, thật sự rất kỳ lạ.

Nhưng Lâm Mộc lại nghĩ bây giờ anh đã tu luyện được năm năm rồi nên còn sợ cô giở trò quỷ gì nữa chứ?

Nếu anh không đi, cô ấy sẽ thật sự cho rằng anh nhát gan, sau này khi đến kiềm hãm độc tố cho cô ấy, không phải cô ấy sẽ lại cười nhạo anh sao?

Cứ cho là cô ấy sẽ giở trò gì đi chăng nữa, lâm mộc cũng chỉ coi như tình cờ bắt gặp thôi.

Nghĩ đến đây Lâm Mộc vội vàng nói một tiếng với ba anh rồi chạy ra ngoài.

Nửa giờ sau, tới cửa quán bar Kim Điển, Lâm Mộc bước xuống taxi.

"Quán bar Kim Điển này cũng đã thay đổi rất nhiều rồi nhỉ."

Nhìn quán bar đã được sửa sang mới lại trước mặt, trong lòng anh có hơi tiếc nuối cho những thay đổi trong năm năm qua.

Lâm Mộc đã từng tới quán bar này không dưới mười lần.

Trong năm năm lâm mộc ở trên núi, thế giới bên ngoài đúng là đã thay đổi rất nhiều, dạo gần đây Lâm Mộc mới hiểu được những thứ mới mẻ như quay video.

Sau đó Lâm Mộc nhấc chân bước vào quán bar Kim Điển. Ngay khi anh vừa bước vào quán, âm nhạc ồn ào bùng nổ đã xuyên thẳng vào màng nhĩ của anh.

Lâm Mộc vốn đã quen với những nơi thanh bình yên tĩnh nên hiện tại có hơi không quen với nơi này.

"Trần Uyển Nhi, cô gà nhỏ này cũng không nói cho tôi biết cô đang ở đâu nữa chứ."

Lâm Mộc vừa nói vừa nhìn xung quanh quầy bar.

"Lâm Mộc!"

Không bao lâu sau khi Lâm Mộc bước vào quán bar, một giọng nói gọi Lâm Mộc lại.

Lâm Mộc nhìn lại thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi, tóc ngang lưng, bên cạnh là một cô gái ăn mặc thiếu vải.

"Vu Thụy Giang?"

Lâm Mộc nhận ra anh ta, cũng là phú nhị đại của Kim Châu, đương nhiên nhà cha anh ta không giàu bằng gia đình Lâm Mộc trước đây, nên anh ta cũng từng là đàn em trong lớp của Lâm Mộc.

"Lâm Thiếu, tôi nghe nói năm năm trước anh đột nhiên biến mất, không ngờ hôm nay lại gặp được anh ở Kim Châu, anh mới trở về lâu chưa vậy? ”Vu Thụy Giang cười nói.

“Tôi mới về không lâu.” Lâm Mộc đáp.

"Vu Thiếu, Lâm Thiếu này là ai vậy? Sao em lại không biết anh ta vậy?" Cô gái quyến rũ bên cạnh hỏi.

“Ở Kim Châu từng có tập đoàn Lâm thị, em có từng nghe nói qua không? Anh ta là con trai cả của tập đoàn Lâm thị, nhưng tập đoàn Lâm thị đã bị phá sản vào năm năm trước rồi.” Vu Thụy Giang nói.

“Em còn tưởng rằng anh ta là nhân vật gì cơ, nói cả nửa ngày trời, thì ra cũng chỉ là một thiếu gia bị sa sút.” Cô gái kia miễn cưỡng liếc nhìn Lâm Mộc.

Lâm Mộc đã từng đến nơi này nhiều rồi, nên kiểu phụ nữ như này đều là tranh giành đến tận cửa nhà anh.

Vu Thụy Giang tiến lên nắm lấy tay Lâm Mộc: "Lâm Thiếu, lúc trở về sao không nói cho mấy anh em cũ vậy? Chúng ta uống vài ly đi."

“Vu Thụy Giang, bây giờ tôi đang có chút việc nên không uống với cậu được.” Lâm Mộc từ chối.

“Lâm Thiếu , việc gì mà còn quan trọng hơn gặp lại bạn cũ sao? Phải cho tôi chút mặt mũi chứ.” Vu Thụy Giang nói xong liền nắm lấy cánh tay Lâm Mộc, kéo Lâm Mộc đi lên phía trước.

“Vu Thụy Giang, ta đã nói ta còn có chuyện phải làm.” Lâm Mộc cau mày đẩy tay hắn ra.

Lâm Mộc biết rõ mấy tên phú nhị đại như Vu Thụy Giang thường rất tùy tiện vô lý, nên hiện tại Lâm Mộc cũng không muốn có quan hệ với bọn họ.

Vu Thụy Giang vừa rồi vẫn đang cười tươi, nghe xong câu nói của anh thì sắc mặt lập tức thay đổi.

"Lâm Mộc, cho anh mặt mũi mà anh còn không thèm sao? Gọi anh là Lâm Thiếu nên anh còn thật sự coi trọng bản thân mình sao? Hiện tại anh còn tưởng rằng tôi là đàn em của anh nữa sao! Nhà họ Lâm nhà anh đã sớm sa sút rồi, hiện tại anh chả là cái rắm gì cả, bây giờ anh còn phải gọi tôi là đại ca đấy, đừng có kiểu cho anh thể diện mà còn không cần! ”Vu Thụy Giang bày ra vẻ mặt không vui.

"Đúng là lòng người, ngày trước còn giả làm cháu trai trước mặt tôi, còn bây giờ dám nói với tôi như vậy."

"Tránh ra!"

Lâm Mộc không thèm nói nhảm với anh ta, chỉ đẩy anh ra rồi đi về phía trước.

“Lâm Mộc, anh dám đẩy tôi sao? Được, anh được lắm!” Vu Thụy Giang trừng mắt nhìn bóng dáng Lâm Mộc bước đi.

Lâm Mộc không quay đầu lại nói chuyện với anh, mà tự mình xoay người đi vào trong quán bar.

Sau khi dạo một vòng quanh quán bar, cuối cùng Lâm Mộc cũng tìm được Trần Uyển Nhi đang ở khu vực gian hàng.

Trần Uyển Nhi đang ngửa cổ uống rượu, trên bàn cũng có rất nhiều vỏ chai rượu.

"Con gà này uống rượu một mình thật sao?"

Lâm Mộc ngạc nhiên rồi bước nhanh tới, ngồi vào chỗ đối diện với Trần Uyển Nhi.

“Trần Uyển Nhi, tôi tới rồi đây.” Lâm Mộc nói.

Trần Uyển Nhi nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mộc. Lúc này Lâm Mộc mới thấy mặt cô đã đỏ bừng, có vẻ đã uống rất nhiều rồi. Nhưng khi uống say, nhìn cô có vẻ hấp dẫn hơn.

"Sao cô lại uống nhiều rượu vậy?? Còn uống một mình nữa chứ!" Lâm Mộc nhíu mày.

Lâm Mộc biết rõ quán bar Kim Điển này chính là một cái túi hỗn độn, một khi uống rượu ở đây, cô sẽ rất dễ gặp phải mấy chuyện phiền phức.

"Làm sao? Anh ... anh còn quan tâm đến tôi sao?" Trần Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng rồi lại rót rượu.

"Bề ngoài cô là một cô gái rất mạnh mẽ, cũng không dễ dàng bộc lộ mặt yếu đuối của mình với người khác, cô không ngại để tôi nhìn thấy cô như thế này rồi sau này sẽ cười nhạo cô sao?" Lâm Mộc nói.

“Lâm Mộc, tôi gọi anh tới, đúng vậy… Tôi bảo anh uống rượu với tôi, không được cười nhạo tôi!” Trần Uyển Nhi trừng mắt nhìn Lâm Mộc.

Sau đó, cô rót đầy ly rượu trong tay rồi đưa cho Lâm Mộc: "Rượu này tôi mời anh, uống với tôi đi."

“Đây là ly rượu cô đã uống rồi.” Lâm Mộc liếc nhìn vết son môi dính trên thành ly rượu.
Chương 40: Bộ mặt thật của Tôn Trình

“Sao? Ghét bỏ tôi à? Tôi... tôi cũng đâu có dơ.” Trần Uyển Nhi say khướt nói, đồng thời lấy một ly rượu trống để rót rượu cho mình.

“Nào, uống một ly.”

Rót đầy ly rượu xong, Trần Uyển Nhi đưa ly rượu tới trước mặt Lâm Mộc.

“Được, tôi uống với cô trước, uống xong 3 ly, cô phải nói cho tôi biết, rốt cuộc cô gặp phải chuyện gì.” Lâm Mộc dứt lời, bèn nâng ly rượu trong tay lên cụng ly với Trần Uyển Nhi, sau đó uống cạn.

Lâm Mộc chẳng hề ghét bỏ dấu son trên ly rượu.

Ngược lại rượu anh uống còn pha chút hương vị của son môi.

Trần Uyển Nhi lập tức rót ly thứ 2.

Sau khi uống liên tiếp 3 ly.

“Trần Uyển Nhi, giờ cô có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra chưa?” Lâm Mộc nhìn cô nàng.

Nào biết Lâm Mộc vừa hỏi tới, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên đôi má cô nàng.

“Này, sao cô lại khóc rồi? Trần Uyển Nhi, đây đâu phải phong cách của cô, rốt cuộc cô gặp phải chuyện gì?” Lâm Mộc hỏi dồn.

“Là anh ta, là Tôn Trình làm!” Trần Uyển Nhi khóc tức tưởi, tấm thân yêu kiều của cô nàng cũng khẽ run rẩy.

“Cô đang nói đến vòng tay phỉ thúy đúng không?” Lâm Mộc hỏi.

“Ừm.” Trần Uyển Nhi khẽ gật đầu.

“Thời gian này ông nội thông qua các mối quan hệ để điều tra Tôn Trình, theo tin tức tình báo, ngày anh ta du học ở nước ngoài, mấy người bạn gái anh ta từng qua lại đều xuất hiện triệu chứng đau đầu, cuối cùng tinh thần bất ổn, trở thành công cụ để anh ta phát tiết, tên đó.... có sở thích quái dị là khống chế bạn gái.”

Lâm Mộc nghe tới đây đã hiểu tại sao Trần Uyển Nhi lại uống rượu sầu ở nơi này.

“Lần đó chẳng phải cô còn khoe khoang anh ta ưu tú lắm sao? Còn nói tôi không bằng một ngón tay của anh ta, đến cuối cùng lại là sói đội lốt cừu, bên ngoài mạ vàng bên trong tồi tàn đổ nát.” Lâm Mộc nói.

“Anh... sao anh có thể như vậy! Còn bóc trần vết sẹo của tôi nữa!” Trần Uyển Nhi nói đến câu cuối, lại khóc nức nở.

“Cô khóc thành ra thế này, ai không biết còn tưởng tôi ức hiếp cô đấy.” Lâm Mộc vừa nói vừa đứng dậy đến bên Trần Uyển Nhi rồi ngồi xuống.

Lâm Mộc vừa ngồi xuống, cô nàng đã nhoài người lên vai anh khóc bù lu bù loa.

Lâm Mộc chỉ cảm thấy bờ vai anh tê dại như bị điện giật, anh không khỏi lúng túng tay chân.

“Trần Uyển Nhi, cũng may hôm ấy cô gặp được tôi, bằng không, cô đeo chiếc vòng đó chừng nửa năm là trở thành công cụ để anh ta thao túng.” Lâm Mộc nói.

Trần Uyển Nhi nghĩ tới điều này, trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi.

Cô nàng không dám tưởng tượng, nếu hôm đó nàng ta không gọi điện tới kêu Lâm Mộc đến biệt thự để xác nhận lại, hậu quả sẽ như thế nào.

Lâm Mộc nói: “Thực ra hôm tôi trở về từ Ninh Đô đã biết Tôn Trình làm việc đó, vì hôm ấy anh ta gọi điện đe dọa tôi không được nhúng mũi vào.”

Trần Uyển Nhi ngồi thẳng dậy: “Gì cơ? Sao anh không nói cho tôi biết sớm hơn?”

“Cô không tin tưởng tôi, chỉ coi tôi là đồ công tử bột, là đồ lường gạt, khi ấy tôi nói ra cô sẽ tin sao.” Lâm Mộc cười khổ.

Trần Uyển Nhi bình tĩnh lại, cô nàng ngẫm nghĩ, hình như đúng là như vậy.

“Trần Uyển Nhi, không giấu gì cô, từ hôm đó đến nay, tôi đã bị ám sát hai lần, tôi không chắc có phải do Tôn Trình báo thù không, nhưng ít nhất có khả năng là anh ta.” Lâm Mộc nói.

Theo như Lâm Mộc nhìn nhận, anh bị ám sát hai lần, chỉ có hai khả năng, Tôn Trình là một trong số đó.

“Sao cơ?” Trần Uyển Nhi tròn mắt ngỡ ngàng.

“Cô không tin à? Vậy tôi cho cô xem vết thương bị súng bắn nhé.”

Lâm Mộc vén áo phông lên, lộ ra vết thương dữ tợn.

“Cái này...”

Trần Uyển Nhi nhìn thấy vết thương, hoảng sợ bụm miệng.

“Đây là vết thương do súng gây ra à? Vết thương lớn quá, là loại súng gì bắn vậy?”

“Có lẽ là súng bắn tỉa.” Lâm Mộc đáp.

“Vậy... anh không chết sao?” Đôi mắt xinh đẹp của cô nàng nhìn anh đăm đăm.

“Cô đúng là thiếu não, tôi chết rồi sao còn ngồi đây trò chuyện với cô được.” Lâm Mộc nghẹn họng.

“Nhưng súng bắn tỉa bắn trúng vùng bụng chẳng phải chỉ còn đường chết sao?” Dù Trần Uyển Nhi không hiểu nhiều về vũ khí, nhưng cô nàng đã từng nghe đến điều này.

“Người bình thường sẽ chết, nhưng tôi không phải người bình thường.” Lâm Mộc đáp.

“Nếu thực sự do Tôn Trình làm, vậy... vậy tôi làm liên lụy tới anh rồi, xin lỗi anh.” Trần Uyển Nhi tự trách nói.

“Trần Uyển Nhi, không nhìn ra cô cũng biết tự trách với xin lỗi cơ đấy.” Lâm Mộc cười nói.

“Anh còn cười được à?” Trần Uyển Nhi dẩu môi.

“Sao tôi không thể cười, cô xem tôi lạc quan như này, cô cũng nên lạc quan chút, cô phát hiện ra bộ mặt thật của anh ta sớm ngày nào tốt ngày ấy, đây là chuyện nên mừng, hà cớ gì phải uống rượu sầu, lẽ nào cô yêu anh ta sâu đậm quá ư?” Lâm Mộc nói.

“Không phải, chỉ là tôi hiếm khi thích một người, tin tưởng một người, mà lại bị chơi đùa, đàn ông đều như nhau, đều tham luyến sắc đẹp của phụ nữ mà thôi.” Trần Uyển Nhi nói rồi tiếp tục rót rượu.

“Lâm Mộc, anh ngây ra đó làm gì, tôi gọi anh tới là để uống rượu cùng tôi, tối nay anh mà không say thì đừng mong rời đi.” Trần Uyển Nhi vừa nói vừa rót đầy ly rượu cho Lâm Mộc.

“Tôi không say được, cho dù cô lấy cả bình rượu tới thì cũng chẳng thể chuốc say tôi.” Lâm Mộc cười nói.

Chỉ cần anh muốn, dùng nội lực là khiến rượu uống vào lập tức bốc hơi.

Với anh, uống rượu chẳng khác gì uống nước, riêng mùi vị là không giống thôi.

“Khoác lác! Tôi không tin có người uống không say, hôm nay tôi nhất định phải thử.” Trần Uyển Nhi nâng ly rượu lên.

“Được, tôi uống với cô.” Lâm Mộc cũng nâng ly, uống cùng cô nàng.

Hai người uống được một lúc, Trần Uyển Nhi càng say bí tỉ.

“Trần Uyển Nhi, cô uống quá nhiều rồi, không thể uống tiếp nữa.” Lâm Mộc giật cái ly trong tay cô nàng.

“Tôi, tôi kêu anh tới để uống rượu cùng mà, trả lại ly cho tôi.” Trần Uyển Nhi nói lè nhè rồi.

Vu Thụy Giang

Vừa dứt lời, tên thiếu gia Vu Thụy Giang ban nãy dẫn theo chừng 6-7 người, khí thế hùng hổ vây lấy quầy rượu.

Đám người này, Lâm Mộc chỉ quen Vu Thụy Giang và một người nữa, còn lại đều xa lạ, có lẽ đây là đám thiếu gia tiểu thư nhà giàu trẻ tuổi thích lăn lộn cùng Vu Thụy Giang, bọn họ ít tuổi hơn Lâm Mộc khá nhiều, chỉ chừng 17-18, Lâm Mộc không quen họ cũng là bình thường, bởi khi Lâm Mộc chơi bời trong giới thượng lưu Kim Châu ngày ấy, Vu Thụy Giang còn là đứa nhóc.

“Cô gái này xinh đẹp quá!”

“Lâm Mộc, anh có phúc thật đấy, gặp nạn thành thiếu gia bỏ đi rồi còn hẹn được cô em đẹp như này!”

Vu Thụy Giang vốn tới chỗ này vì nhắm vào Lâm Mộc.

Nhưng vừa bước tới, cậu ta đã bị thu hút bởi sắc đẹp của Trần Uyển Nhi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom