• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 31-35

Chương 31: Lập kế hoạch chi tiết

Khi người phụ nữ thấy Bằng Gia không hài lòng, cô ta sợ hãi đến mức tái mặt.

“Vâng, vâng, tôi sẽ đi khỏi đây ngay!”

Người phụ nữ nói rồi vội vàng bước ra ngoài, không dám ở lại thêm nữa.

“Vậy... Vậy cũng tôi đi trước.” Phùng Huệ Anh nở một nụ cười xấu hổ.

Lâm Mộc ngăn cô lại: “Chờ đã, Phùng Huệ Anh, đừng trách A Bính, tôi cần đưa cậu ấy đi làm chuyện lớn.”

“Vâng!” Phùng Huệ Anh vừa cười vừa trả lời lại.

Phùng Huệ Anh cũng không ngốc, ngay cả người như Bằng Gia cũng có thể đối xử lịch sự với Lâm Mộc như vậy, cô ta có thể chắc chắn rằng Lâm Mộc nhất định có điều gì đó không giống với người bình thường.

Sau đó cô ta vội vàng rời khỏi ghế lô.

Bên trong ghế lô.

“Phù, cuối cùng cũng rời đi rồi.” A Bính lau mồ hôi trên trán.

Nếu vừa rồi Bằng Gia còn không đến, cậu ta không biết Phùng Huệ Anh sẽ còn làm gì.

“A Bính, đừng lo lắng nữa, cô ấy sẽ không đến gây chuyện với cậu nữa đâu.” Lâm Mộc cười vỗ vai A Bính.

“Anh Mộc, cảm ơn anh đã giúp em xử lý rắc rối, vừa rồi em thật sự khiến anh chê cười.” A Bính lộ ra một nụ cười xấu hổ.

Lâm Mộc mỉm cười: "Không cần khách sáo với anh, hơn nữa, vừa rồi chính là Bằng Gia xử lý chuyện rắc rối đó.

“Là Bằng Gia sao, cảm ơn anh.” A Bính quay sang cảm ơn Bằng Gia.

Đến bây giờ A Bính vẫn đang tự hỏi, Lâm Mộc làm sao kéo được Bằng Gia vào chuyện này, lại còn có thể khiến cho Bằng Gia tôn trọng anh như vậy?

Nhưng mà hiện tại không phải lúc để cho cậu hỏi chuyện này.

Cả ba cùng nhau ngồi xuống.

“Đúng rồi, Thiên sư Lâm Mộc, cậu nói cậu có một số việc cần anh làm, không biết là khi nào làm?” Bằng Gia hỏi.

Lâm Mộc nhìn Bằng Gia và nói, "Bằng Gia, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, tôi muốn xây dựng lại vinh quang của gia tộc họ Lâm ở Kim Châu, trong quá trình này tôi cần sự hỗ trợ của ông!"

"Ồ? Hỗ trợ như thế nào? ” Bằng Gia hỏi.

"Hiện tại trong tay tôi đã có một ít quỹ khởi nghiệp, tiếp theo, tôi sẽ nhờ A Bính thành lập một công ty mới, đầu tiên là tôi sẽ lấy lại từ tay Chu Khôn những công việc kinh doanh trước đây đã từng là của nhà họ Lâm." Lâm Mộc nói.

Mặc dù lần trước Lâm Mộc đã phế bỏ Chu Khôn, nhưng những công việc kinh doanh của gia tộc bị Chu Khôn cướp đi vẫn nằm trong tay anh ta.

Nếu Lâm Mộc muốn gây dựng lại vinh quang của nhà họ Lâm thì phải lấy lại toàn bộ tài sản!

A Bính vội vàng nói: "Anh Mộc, là công ty mới, chúng ta muốn cướp chuyện làm ăn với công ty của Chu Khôn, sợ rằng... sẽ khó khăn, việc kinh doanh của anh ta và đối tác về cơ bản là ổn định, làm sao chúng ta có thể cướp về được?"

Theo quan điểm của A Bính, ngay cả khi bạn có đủ vốn để thành lập một công ty mới, thì việc phát triển bước đầu vẫn khó khăn, công ty mới không có nền tảng và không có các mối quan hệ kinh doanh, mọi thứ đều phải bắt đầu từ đầu nên rất khó.

A Bính tiếp tục: "Theo em, một công ty mới như chúng ta muốn giành giật mối làm ăn, chỉ có cách dùng giá thấp hơn so với giá thị trường, nhưng đây là giết kẻ thù mười thì chúng ta cũng tổn hại đến tám phần, dòng tiền của chúng ta sẽ cạn kiệt rất nhanh chóng."

Lâm Mộc lắc đầu:" Không được, một khi có chiến tranh giá cả, chúng ta hạ giá, Chu Khôn cũng sẽ giảm xuống, đến lúc đó, giá sẽ càng ngày càng thấp, phương pháp này đối với chúng ta mà nói là không hiệu quả.

Trong cuộc chiến giá cả, trừ khi có vốn thật nhiều, rồi xem ai sẽ là người cạn kiệt trước.

Đây là thủ thuật kinh doanh đơn giản và thô bạo nhất được sử dụng rộng rãi nhất hiện nay.

Mặc dù nó đơn giản, kẻ thù cũng biết điều đó, nhưng không còn cách nào khác.

Bao nhiêu công ty nhỏ đã bị kiệt quệ bởi những công ty lớn và những tập đoàn lớn với túi tiền sâu không thấy đáy.

Nguồn tài chính hiện tại của Lâm Mộc chắc chắn không thể so sánh được với Chu Khôn.

"Anh Mộc, nhưng nếu chúng ta không dùng cách đó, thì làm sao một công ty mới thành lập như chúng ta, có thể giành giật được các mối làm ăn kinh doanh đã hợp tác ổn định với Chu Khôn trong nhiều năm chứ." A Bính nói.

Đương nhiên Lâm Mộc cũng hiểu được sự thật này.

Những người khác đã hợp tác với Chu Khôn trong một thời gian dài và là đối tác kinh doanh cũ, trừ khi có lợi thế về giá, nếu không thì lấy lý do gì để những người đó hợp tác với anh chứ?

Nhưng một khi đã hạ giá, Chu Khôn nhất định cũng sẽ làm theo.

"Anh biết, cho nên lúc này, anh mới cần phải nhờ đến Bằng Gia, đây cũng là một phần rất quan trọng trong kế hoạch của anh, hoặc có thể nói là đột phá." Lâm Mộc quay sang nhìn Bằng Gia.

“Thiên sư Lâm Mộc, cậu muốn anh làm gì?” Bằng Gia tò mò.

Lâm Mộc dựa vào ghế, cầm ly rượu lên, lắc nhẹ nói:

"Bằng Gia, việc ông cần làm là tìm những công ty hợp tác với Chu Khôn, nói chuyện với họ, yêu cầu họ ngừng hợp tác với Chu Khôn và chuyển sang hợp tác với công ty mới của chúng ta, đối với bọn họ mà nói, dù là hợp tác với ai thì cũng như nhau thôi."

Bằng Gia giật mình: "Ý của Thiên sư Lâm Mộc là... để cho anh dùng vũ lực cưỡng chế sao?"

"Cũng không phải tôi nói ông trực tiếp đi đánh người khác, mà ông hãy mời bọn họ đi ăn cơm, uống trà, trò chuyện vui vẻ với bọn họ, dùng thân phận của Bằng Gia ông, bọn họ sẽ kiêng kỵ, mọi chuyện sẽ rất dễ dàng.” Lâm Mộc nói.

"Anh hiểu, trước tiên sẽ thuyết phục trước, nếu bọn họ sẵn lòng hợp tác thì hai bên đều vui, còn nếu bọn họ không muốn thì dùng một số thủ đọan đặc biệt sau cũng không muộn, có phải không?" Bằng Gia nói.

“Đúng vậy, ý tôi cũng không khác là bao.” Lâm Mộc gật đầu.

A Bính cười nói: "Thủ đoạn này không tồi, nếu Bằng Gia làm được điều này, những người đó hợp tác với ai cũng giống nhau thì dưới áp lực của Bằng Gia, cơ hội hợp tác với chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều."

"Tóm lại, chuyện này Bằng Gia có thể tự làm theo cách của ông, nhưng nhớ kỹ một điều, cho dù dùng thủ đoạn đặc biệt nào, cũng không được đi quá xa, phải có nguyên tắc làm người cơ bản.” Lâm Mộc nói.

"Thiên sư Lâm Mộc, chuyện này là sở trường của anh, cậu cứ yên tâm, anh sẽ lo liệu, nhưng..." Bằng Gia do dự, như có chuyện muốn giấu giếm.

“Bằng Gia, chúng ta hiện tại ngồi ở đây, chính là người một thuyền có thể nói thẳng, nếu có chuyện gì muốn nói, ông có thể trực tiếp nói ngay bây giờ.” Lâm Mộc nhìn Bằng Gia.

"Thiên sư Lâm Mộc, nếu bảo anh tìm một vài ông chủ và dùng thân phận của anh để gây áp lực với bọn họ, đó không phải là vấn đề lớn, nhưng một khi anh tìm đến quá nhiều ông chủ thì có thể khiến bọn họ quay ra chống lại anh, một khi bọn họ hợp sức lại làm loạn đến Hội Thương mại Kim Châu, lúc đó Hội Thương mại Kim Châu sẽ xem anh như kẻ thù.” Bằng Gia trông rất nghiêm nghị.

Bằng Gia nói tiếp: "Là người đứng đầu của thế lực ngầm ở Kim Châu, tuy rằng anh có danh tiếng lớn nhưng về mặt kinh doanh, nhưng anh không thể so được với Hội Thương mại Kim Châu, bọn họ có quyền kiểm soát toàn bộ Kim Châu, Hội Thương mại Kim Châu mới là bàn tay khổng lồ có thể thao túng việc kinh doanh ở Kim Châu.

"Đừng nhìn bình thường Bằng Gia luôn oai phong, khiến cho mọi người phải nể sợ, nhưng nguồn thu nhập của anh cũng phải dựa vào Hội Thương mại, một khi Hội Thương mại Kim Châu quay sang đối địch với anh, thu nhập của anh sẽ giảm mạnh, dưới anh còn có hơn 2000 miệng ăn, rủi ro thực sự không nhỏ."

Bằng Gia nói ra điều mà ông ta đang lo lắng nhất.

Nếu thật sự giúp Lâm Mộc thực hiện kế hoạch này, bản thân ông ta cũng phải mạo hiểm rất nhiều.
Chương 32: Nhiệm vụ quan trọng

Một khi ông ta trở thành kẻ thù công khai của Hội Thương mại ở Kim Châu, đến cả vị trí người đứng đầu thế giới ngầm ở Kim Châu cũng có thể bị đe dọa, dù sao thì người nhòm ngó địa vị của ông ta cũng không ít.

“Bằng Gia, ông không đồng ý sao?” Lâm Mộc bình tĩnh nói.

"Thiên sư Lâm Mộc, anh không có ý đó, cậu có thể bảo anh đối phó với một số ông chủ thì có thể, nhưng nếu như quá nhiều...” Bằng Gia bất lực không nói thêm câu nào, nhưng mọi người đều hiểu cả.

Lần trước Lâm Mộc đã giúp ông ta rất nhiều, ông ta cũng hứa sẽ giúp Lâm Mộc, nhưng nếu thật sự cản trở tương lai của ông ta để giúp anh, ông ta nhất định sẽ do dự.

“Bằng Gia, nếu ông có suy nghĩ hay ý kiến gì thì cứ nói thẳng.” Lâm Mộc vẫn bình tĩnh.

"Tôi nghĩ rằng Thiên sư Lâm Mộc đang thực sự muốn đẩy mạnh phát triển công ty mới của mình ở Kim Châu, ngoài sự giúp đỡ về tiền bạc và con người của tôi, còn một điểm rất quan trọng nữa, đó là Hội Thương mại Kim Châu, nếu cậu có thể nhận được nhiều sự hỗ trợ của Hội Thương mại Kim Châu, chắc chắn cậu sẽ tạo ra sự khác biệt lớn ở Kim Châu!” Bằng Gia thẳng thắn nói.

"Tôi sẽ cân nhắc điều này, Bằng Gia, mối quan hệ của ông với Hội trưởng Hội Thương mại Kim Châu là gì? Ông có thể thông qua mối quan hệ này và nhận được sự ủng hộ của Hội trưởng không?"

Bằng Gia lắc đầu nói: "Thiên sư Lâm Mộc, Bằng Gia anh cũng nói thật, ngoài mặt thì anh có chút quen biết với Hội Thương mại, nhưng Hội trưởng Hội Thương mại, Hội trưởng Lưu thực ra lại coi thường anh, cho nên nếu muốn có được sự hỗ trợ của Hội Thương mại Kim Châu, dựa vào anh nhất định không thể."

“Vậy Hội thương mại Kim Châu bên kia cứ để cho tôi, tôi sẽ nói chuyện với Hội trưởng Lưu.” Lâm Mộc trực tiếp giải quyết.

"Thiên sư Lâm Mộc, anh phải nói trước cho cậu biết, Hội trưởng Lưu này rất được kính trọng trong giới kinh doanh ở Kim Châu, nhưng lòng dạ ông ta lại không tốt, rất kiêu ngạo, rất thích coi thường người khác, muốn tìm được ông ta bàn chuyện hợp tác không phải dễ đâu." Bằng Gia nói.

A Bính cũng nói: “Anh Mộc, chuyện này em cũng có nghe qua, sợ rằng muốn hợp tác với ông ta không phải dễ.”

“Không sao cả, cậu không cần phải lo lắng về việc này.” Lâm Mộc nói.

“Anh Mộc, vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?” A Bính hỏi.

"A Bính, tôi rất tin tưởng vào khả năng kinh doanh của cậu, cậu sẽ toàn quyền phụ trách về công ty mới, hiện tại cậy có thể bắt đầu ngay bây giờ."

Lâm Mộc lấy thẻ ngân hàng ra: “Mười vạn vốn khởi nghiệp ở trong này!”

“Vâng, anh Mộc!”

A Bính cầm lấy thẻ ngân hàng.

Lâm Mộc lại nhìn Bằng Gia: "Bằng Gia, nếu hiện tại ông không dám tìm quá nhiều ông chủ, vậy trước tiên chúng ta hãy tìm một vài ông chủ gần đây có quan hệ hợp tác với công ty của Chu Khôn, giải quyết xong trước, đồng thời chờ tin tức của tôi."

"Được rồi! " Bằng Gia sẵn sàng trả lời.

Đối với Bằng Gia mà nói, đối phó với một vài ông chủ không phải là một vấn đề lớn.

"Bằng Gia, mặc dù ông đã hứa sẽ giúp tôi, nhưng tôi cũng sẽ không để ông phải giúp tôi một cách không công, tôi có thể chia cho ngài 20% cổ phần của công ty mới, sau này, nếu như công ty mới được xây dựng và lớn mạnh hơn, lợi ích ông sẽ nhận được cũng sẽ không ít.” Bằng Gia nói.

“Vậy thì cảm ơn Thiên sư Lâm Mộc!” Bằng Gia nhanh chóng đứng dậy cảm ơn, trên mặt hiện lên một nụ cười.

Trong lòng Bằng Gia rất vui mừng, không cần đầu tư tiền bạc gì cũng có được 20% cổ phần, đây là cổ phần của công ty mới, ông ta chỉ cần góp sức vào là được.

Hơn nữa, về phần góp sức, lần trước ông ta đã hứa sau này phải giúp đỡ Lâm Mộc, cho dù Lâm Mộc không cho ông ta cổ phần, ông ta vẫn sẽ giúp.

"Bằng Gia, tôi cho ông lợi ích, nhưng lời khó nghe tôi cũng phải nói trước, nếu ông đã làm thì không thể có ý đồ gì khác, cũng không thể làm cho có lệ, cũng không được nói với tôi là ông đã thất bại, đây là chuyện tôi không cho phép!” Lâm Mộc nghiêm túc nói.

Lâm Mộc nói tiếp: “Thủ đoạn của tôi, Bằng Gia ông chắc cũng đã biết, nếu như trước mặt ông đã hứa với tôi, nhưng sau lưng lại có ý đồ gì khác, thì tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”

Lâm Mộc nói lời này, vừa là dặn dò vừa là uy hiếp.

Dù sao thì Lâm Mộc cũng không thể nào tin tưởng Bằng Gia một trăm phần trăm được.

Nhưng Bằng Gia lại là một yếu tố rất quan trọng trong kế hoạch.

Lâm Mộc hứa cho ông ta 20% cổ phần cũng chỉ để buộc ông ta vào chung một con thuyền với anh và trở thành một đồng minh cùng có lợi.

Theo cách này, chỉ cần mọi chuyện thành công, bản thân Bằng Gia cũng có thể được lợi, giống như đang tự làm việc cho bản thân vậy, có thế ông ta mới càng bỏ sức ra làm việc.

“Thiên sư Lâm Mộc, cậu cứ yên tâm, tuy Bằng Gia anh không giỏi về kinh doanh, nhưng về tình nghĩa, cậu có thể hỏi thăm những người trên đường!” Bằng Gia mạnh dạn vỗ ngực nói.

Lâm Mộc đứng dậy nâng ly: "Bằng Gia, A Bính, mục tiêu mới của công ty chúng ta không chỉ là đánh bại Chu Khôn, mà mục tiêu cuối cùng là trở thành mái nhà của Hội Thương mại Kim Châu! Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng!"

"Vâng!"

A Bính và Bằng Gia cũng nhanh chóng đứng dậy và nâng ly.

“Cạn ly!”

Ba người uống cạn ly rượu.

Bằng Gia trông rất vui vẻ.

Về mặt kinh doanh, khả năng của ông ta đúng là không có gì nổi bật.

Ông ta có thể có ngày hôm nay, chủ yếu là dựa vào quan hệ.

Đừng nhìn bên ngoài của ông ta, thật ra ông ta phải nuôi rất nhiều người, chi phí cũng rất lớn, sau một năm cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền.

Lần này ông ta nhận được cổ phần của công ty mới của Lâm Mộc, nếu công ty mới thực sự phát triển, thu nhập của ông ta đương nhiên sẽ nhiều hơn.

Điều này cũng khiến cho ông ta cảm thấy hứng thú và muốn thử xem sao, dù sao thì loại cơ hội này cũng hiếm có.

Sau khi đặt ly rượu xuống, Lâm Mộc nói: "Sau bữa ăn này, chúng ta sẽ tự làm việc của chính mình, việc mà mỗi người đảm nhận đều rất quan trọng, không thể làm sai được."

"Thiên sư Lâm Mộc, phần của cậu là quan trọng nhất, việc có thể nhận được sự hỗ trợ của Hội Thương mại Kim Châu hay không liên quan rất lớn đến tình hình chung, nếu như cậu không nhận được sự hỗ trợ của Hội Thương mại Kim Châu, ít nhất cũng đừng để Hội Thương mại Kim Châu đối phó với chúng ta.” Bằng Gia nói.

"Tôi hiểu được! Nhiệm vụ quan trọng này có thể giao cho tôi." Lâm Mộc gật đầu.

Tiếp theo, Lâm Mộc yêu cầu người phục vụ dọn đồ ăn ra.

Trong bữa ăn, Lâm Mộc lại dặn dò A Bính, trong thời kỳ phát triển của công ty, cố gắng giữ bí mật công ty nhất có thể, đừng để cho mọi người biết ông chủ đứng sau công ty này là ai.

Lâm Mộc làm như vậy là để an toàn, dù sao Lâm Mộc đã bị ám sát hai lần, trước khi công ty có được chỗ đứng vững chắc, tốt nhất không nên để mọi người biết công ty mới có liên quan gì đến anh.

A Bính và Bằng Gia cũng để lại số điện thoại cho nhau, dù sao, nhiệm vụ của họ cần đến sự hợp tác chặt chẽ, A Bính sẽ phải quyết định tấn công ai trước, sau đó Bằng Gia mới thực hiện.

...

Sau bữa tối, tại lối vào của khách sạn.

"Thiên sư Lâm Mộc, chuyện của Hội trưởng Lưu giao cho anh, một khi có tin tức, hãy cho bọn anh biết càng sớm càng tốt!"

Trong suy nghĩ của Bằng Gia, đây là chuyện duy nhất không có hy vọng thành công.

Dù sao thì ông ta cũng biết rằng muốn hợp tác với Hội trưởng Lưu khó khăn như thế nào.

Nếu họ không thể thực hiện đúng như đã nói, việc thực hiện kế hoạch sẽ bị chậm lại hoặc thậm chí là thất bại.

“Được.” Lâm Mộc đồng ý.

Cả ba giải tán và bắt đầu nhiệm vụ của từng người.

Sau khi Lâm Mộc rời đi, anh bắt taxi đến thẳng nhà của Hội trưởng Hội Thương mại Kim Châu.
Chương 33: Lệnh đuổi khách

Lúc trước khi ăn cơm, Lâm Mộc đã hỏi Bằng Gia địa chỉ nhà Hội trưởng Lưu.

Đúng như Bằng Gia đã nói, đây là một mắt xích vô cùng quan trọng.

Khu biệt thự nơi núi rừng Kim Châu.

Trong khu biệt thự này có không ít ông chủ của giới kinh doanh sống, Hội trưởng Lưu cũng ở nơi đây.

Trước cổng lớn biệt thự của Hội trưởng Lưu.

“Đứng lại! Anh làm gì thế?”

Lâm Mộc vừa bước tới cổng thì bị bảo vệ canh gác ngăn lại.

“Tôi đến xin gặp Hội trưởng Lưu.” Lâm Mộc nói.

“Anh có hẹn trước không?” Bảo vệ hỏi.

“Không hẹn trước, nhưng tôi có chuyện muốn tìm Hội trưởng Lưu bàn bạc.” Lâm Mộc đáp.

Bảo vệ hừ lạnh một tiếng: “Hừ, kẻ muốn tìm Hội trưởng Lưu nhiều vô số kể, anh là cọng rơm nào thế, không hẹn trước thì lập tức đi ngay!”

Dứt lời, một chiếc Mercedes-Benz S từ xa chạy tới.

“Chào Trương Tổng!” Bảo vệ hành lễ với ông chủ ngồi trong xe.

Cửa kính xe ở hàng ghế sau được hạ xuống, ông chủ trong xe lên tiếng: “Tôi đã hẹn với Hội trưởng Lưu uống trà! ”

“Vâng!” Bảo vệ lập tức mở cửa cho đi.

Tên bảo vệ này quả nhiên trông mặt mà bắt hình dong.

Sau khi chiếc Mercedes-Benz S tiến vào, bảo vệ lại nhìn Lâm Mộc.

“Còn không mau đi đi! Mấy người trẻ tuổi muốn tìm Hội trưởng Lưu lôi kéo đầu tư, tôi thấy nhiều lắm rồi!” Bảo vệ trưng ra bản mặt không kiên nhẫn.

Lâm Mộc không hề có ý định động tay động chân, dù sao anh cũng muốn tìm Hội trưởng Lưu bàn chuyện hợp tác.

Cho nên Lâm Mộc chọn quay người rời đi.

Lâm Mộc không đi thật, mà chuyển hướng tới phía khác của biệt thự.

Xung quanh biệt thự đều có camera.

Lâm Mộc đi quanh hai vòng rồi đến một góc.

Bụp!

Lâm Mộc búng ngón tay một cái, camera lập tức nổ tung.

Sau đó Lâm Mộc nhảy vào trong.

Chẳng mấy chốc, Lâm Mộc đã tới lầu dưới của biệt thự, cánh cửa biệt thự chỉ để trang trí, anh dứt khoát đẩy cửa vào trong.

Trong phòng khách của biệt thự.

Hai người đàn ông độ 50 tuổi với mái tóc hoa râm đang uống trà nói chuyện với vị Trương Tổng ban nãy.

Vừa liếc mắt, Lâm Mộc đã nhận ra Hội trưởng Lưu, ông ta là hội trưởng thương hội Kim Châu, trước đây Lâm Mộc theo ba anh tới tham gia các bữa tiệc của giới thương nhân Kim Châu, đã từng gặp ông ta vài lần.

“”Hội trưởng Lưu, không mời tự đến, xin được lượng thứ!

Lâm Mộc vừa nói vừa tiến vào phòng khách.

“Ai?” Hội trưởng Lưu và vị Trương Tổng nghe vậy đều quay người nhìn về phía cửa.

“Cậu là ai, sao vào được đây?” Hội trưởng Lưu dựa vào sofa, sa sầm mặt.

“Hội trưởng Lưu, tôi nhận ra cậu ta rồi, hình như, cậu ta là con trai của Lâm Đại Sơn, tên.. tên là Lâm gì đó?” Vị Trương Tổng kia lên tiếng.

“Lâm Mộc!”

Lâm Mộc bình tĩnh bước đến trước mặt họ, không tự ti cũng không kiêu ngạo.

“Đúng, hình như tên cậu ta là Lâm Mộc!” Trương Tổng vỗ đùi.

“Có chút ấn tượng.” Hội trưởng Lưu vừa nói vừa cầm tách trà.

“Lão Gia, có cần gọi bảo vệ tới đuổi người không?” Vị quản gia trong phòng kính cẩn hỏi.

“Không vội.” Hội trưởng Lưu khoát tay, sau đó liếc nhìn Lâm Mộc một cái.

“Lâm Mộc, tôi đâu có mời cậu đến, sao cậu vào được đây?” Đây mới là điều Hội trưởng Lưu tò mò, bảo vệ của biệt thự nhà ông ta vốn canh gác vô cùng nghiêm ngặt.

“Với tôi mà nói, đám bảo vệ của biệt thự này chỉ như cái vỏ rỗng, tôi muốn vào cực thì có gì khó!” Lâm Mộc tự tin nói.

“Đúng là người trẻ tuổi không có kiến thức, cậu như này là tự ý xông vào nhà người dân, chỉ cần tôi gọi điện thoại, cậu liền bị nhốt lại 10 ngày nửa tháng.”

“Hội trưởng Lưu không hỏi xem tôi đến làm gì à?” Lâm Mộc vẫn điềm nhiên như không.

Hội trưởng Lưu nhấp ngụm trà, không buồn ngẩng đầu lên, nói: “Điều này không quan trọng với tôi, tôi cũng không có hứng muốn biết, nể mặt ba cậu từng làm người quản lý ở thương hội, cậu tự rời đi, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm.”

“Hội trưởng Lưu, tôi đến để bàn chuyện hợp tác với ông, tôi nghĩ ông nên nghe tôi nói trước.” Lâm Mộc nói.

Hội trưởng Lưu cười khinh miệt: “Lâm Mộc, nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu là một tên công tử bột nhỉ? Thật tình không có gì đáng để hợp tác với loại người như cậu, cậu cũng không có tư cách đến bàn chuyện hợp tác với tôi, mau đi đi.”

Trước giờ Hội trưởng Lưu luôn cao ngạo, ông ta cực kỳ xem thường đám thiếu gia nhà giàu, nhất là loại công tử bột vô tích sự, còn Lâm Mộc lại là thiếu gia vô tích sự có gia cảnh sa sút.

Vị Trương Tổng ngồi bên cạnh thì nghiêm mặt giáo huấn: “Thằng nhóc cậu sao lắm lời thế, nói cậu cút đi thì mau cút đi, đừng có trơ trẽn như vậy, nhất định muốn bảo vệ đuổi đi hả?”

“A Phú, gọi bảo vệ tới đây!” Hội trưởng Lưu đặt tách trà xuống, phân phó quản gia bên cạnh.

“Gọi mấy bảo vệ vào đây ngay!” Quản gia nói qua bộ đàm.

“Hội trưởng Lưu, tôi dám đảm bảo với ông, nếu bây giờ ông đuổi tôi đi, đó là một quyết định không sáng suốt.” Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng.

Hội trưởng Lưu không khỏi bật cười: “Thú vị thật, cậu nói tôi sẽ hối hận hả? Thằng nhóc, ngay cả lúc ba cậu huy hoàng cũng chẳng dám ăn nói như vậy với tôi đâu, cậu dựa vào đâu mà tự tin vậy?”

Ngay lúc này, đội trưởng đội bảo vệ dẫn 4 nhân viên vội vàng đi vào phòng khách.

“Đội trưởng đội bảo vệ, các ăn làm cái gì để kiếm cơm thế hả, sao lại để người khác vào nhà mà chưa được sự cho phép của Hội trưởng Lưu?”

Quản gia trách mắng 4 tên bảo vệ.

“Dạ, là do chúng tôi sơ suất.” Tên đội trưởng cuống quýt nhận lỗi.

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi tên nhóc này ra ngoài!” Quản gia ra lệnh.

Đám bảo vệ nào dám chậm trễ, lập tức xông về phía Lâm Mộc.

“Dừng tay! Tôi tự đi!” Lâm Mộc nói to.

Đối với Lâm Mộc, muốn đánh bại đám bảo vệ này hoàn toàn không tốn chút sức lực. Nhưng anh không làm như vậy.

Lý do rất đơn giản, nếu anh dùng vũ lực để uy hiếp ép uổng Hội trưởng Lưu, nhất định không có hiệu quả tốt đẹp gì.

Một khi anh rời đi, Hội trưởng Lưu gọi báo cảnh sát thì cực kỳ phiền phức.

Điều anh muốn là hợp tác.

Hội trưởng Lưu không phải loại người như Bằng Gia, đối phó với Bằng Gia chỉ cần vũ lực, bởi bản thân ông ta không sạch sẽ gì, cho nên sẽ không lựa chọn cách thức báo cảnh sát để giải quyết vấn đề.

Còn Hội trưởng Lưu thì hoàn toàn khác.

“Hội trưởng Lưu, bây giờ tôi chủ động đến tận nhà tìm ông, nếu ông đã không nguyện ý hợp tác cùng tôi, vậy tôi chờ ông đến tận cửa tìm tôi.” Lâm Mộc vứt lại một câu rồi dứt khoát rời đi.

“Ha ha, muốn tôi chủ động đến cửa tìm cậu? Thú vị thật, nhóc con này thật biết nói chuyện!” Hội trưởng Lưu không khỏi bật cười.

“Hội trưởng Lưu, tôi đoán thằng nhóc này chịu cú sốc vì gia cảnh sa sút rồi sinh bệnh.” Vị Trương Tổng kia vừa chỉ tay lên đầu vưa cười.

Lời vừa nãy của Lâm Mộc lọt vào tai họ quả nhiên rất nực cười!

Lâm Mộc đang bước ra ngoài đương nhiên nghe được mấy lời này.

Nhưng anh không làm gì cũng không dừng bước, dứt khoát rời khỏi biệt thự, 5 tên bảo vệ cũng theo sát phía sau anh.

Lúc anh đi tới cổng biệt thự.

“Mẹ nó, thằng nhóc thối tha này dám lén lẻn vào biệt thự, hại chúng ta bị mắng, các anh em, đánh nó!”

Tên đội trưởng chửi mắng.

Hồi nãy anh ta bị giáo huấn 1 trận, phải dằn cơn tức trong lòng, chỉ chờ ra ngoài xử lý Lâm Mộc mà thôi.
Chương 34: Một vị khách quý

“Đội trưởng, để tôi!”

Một trong những nhân viên bảo vệ lấy ra một cây gậy cao su và nhắm vào lưng Lâm Mộc.

Bụp!

Ngay khi cây gậy cao su chuẩn bị đập lên người Lâm Mộc, anh đã quay người lại nắm lấy, sau đó giơ chân đá nó văng ra xa.

Bịch!

Cú đá này đã trực tiếp khiến cho nhân viên bảo vệ bay ra xa.

Những nhân viên bảo vệ khác vô cùng sợ hãi trước cảnh tượng đó.

“Các người còn muốn đánh nữa không?” Ánh mắt của Lâm Mộc rơi vào những nhân viên bảo vệ còn lại.

Những nhân viên bảo vệ này run rẩy, không dám lên tiếng, chắc là bị dọa cho sợ hãi.

Lâm Mộc vứt cây gậy cao su trong tay, xoay người rời đi.

Sau khi rời khỏi căn biệt thự, Lâm Mộc bắt taxi đến thẳng khu biệt thự ở lưng chừng núi của Lão Trần.

Hội trưởng Lưu thậm chí còn không cho anh cơ hội nói chuyện, Lâm Mộc chỉ còn cách sử dụng sự giúp đỡ mà Lão Trần đã hứa với anh.

Cửa biệt thự.

Vệ sĩ thấy đó là Lâm Mộc, sau khi hỏi Lão Trần, liền cho vào trong.

Bên trong biệt thự.

“Lâm Mộc, sáng nay vừa mới ức chế độc xong, sao lại tới nữa?”

Lâm Mộc vừa vào biệt thự, Trần Uyển Nhi liền nói.

“Sao, tôi chỉ được đến đây để ức chế độc tố thôi sao?” Lâm Mộc cười nói.

“Tôi không có nói như vậy.” Trần Tĩnh Uyển bĩu môi.

“Bạn nhỏ Lâm Mộc, ngồi đi.” Lão Trần vẻ mặt nhiệt tình.

Sau khi Lâm Mộc ngồi xuống, Lão Trần liền kêu quản gia phục vụ trà nóng.

“Bạn nhỏ Lâm Mộc, cháu đến thăm đột ngột như vậy là có chuyện gì?” Trần Lão mỉm cười.

“Lão Trần, cháu thật sự có một việc muốn nhờ ông.” Lâm Mộc đi thẳng vào vấn đề.

“Có chuyện gì, cứ nói đi đừng ngại, ông đã hứa chỉ cần không quá mức cho phép, chỉ cần là trong khả năng của ông, ông sẽ giúp cháu.” Lão Trần chậm rãi nói.

"Lão Trần, cháu muốn tìm gặp Hội trưởng Lưu của Hội Thương mại Kim Châu để bàn bạc một số việc, nhưng ông ta không đồng ý gặp cháu, cháu đã đến gặp ông ấy lúc nãy, nhưng ông ta đóng cửa không gặp, vì vậy cháu muốn nhờ ông có một lời giới thiệu giúp cháu." Lâm Mộc nói.

“Ông hiểu rồi, quản gia, gọi điện cho Hội trưởng Lưu.” Lão Trần quay đầu lại dặn dò.

“Vâng.”

Quản gia đáp xong, lấy điện thoại di động ra bấm số.

“Trần Lão, cuộc gọi đã được kết nối.”

Quản gia hai tay cầm điện thoại đưa cho Lão Trần.

...

Nhà của Hội trưởng Lưu.

Hội trưởng Lưu vẫn đang uống trà và trò chuyện với Chủ tịch Trương.

"Tên nhóc vừa rồi thật sự là không biết trời cao đất rộng, còn muốn nói chuyện trực tiếp với Hội trưởng để bàn bạc hợp tác, cậu ta là một tên vô dụng nghèo rớt, còn hợp tác cái gì chứ? Đem rác về kinh doanh tái chế sao?” Chủ tịch Trương vừa cười vừa nói.

"Người như thế tôi đã thấy nhiều rồi, trẻ tuổi nên tự cho mình là đúng, trong đầu có chút suy nghĩ, ý tưởng nào là lập tức muốn người khác đầu tư vào." Hội trưởng Lưu cười nói.

Vừa dứt lời, điện thoại di động của Hội trưởng Lưu vang lên.

Đây là số điện thoại cá nhân của Hội trưởng Lưu, trong đó đều chứa những người quan trọng.

"Hả? Là Lão Trần!"

Khi Hội trưởng Lưu nhìn thấy tên của người gọi, ông ta đã giật mình đứng bật dậy.

Tại sao Lão Trần lại chủ động gọi điện thoại cho ông ta?

“Vâng, Lão Trần!”

Hội trưởng Lưu lập tức đứng dậy, trả lời điện thoại.

Ông ta cũng không có can đảm để vừa ngồi vừa trả lời điện thoại của Lão Trần, ngay cả khi Lão Trần không thể nhìn thấy ông ta.

“Hội trưởng Lưu, hiện tại cậu có bận không?” Giọng của Lão Trần từ trong điện thoại truyền đến.

“Tôi không bận, Lão Trần, ông có chuyện gì cứ nói cho tôi biết!” Hội trưởng Lưu cung kính.

Cho dù hiện tại ông ta đang bận chuyện trọng đại, Lão Trần đã chủ động hỏi cũng phải nói là không bận.

“Nếu cậu không bận, vậy đến nhà tôi một chuyến đi, tôi có một vị khách quý ở đây muốn giới thiệu cho cậu.” Lão Trần trầm giọng nói.

“Vâng, vâng, tôi sẽ đến ngay lập tức!” Hội trưởng Lưu liên tục nói vâng.

Sau khi cúp điện thoại.

“Hội trưởng Lưu, Lão Trần đột nhiên chủ động gọi điện thoại cho ông, chính xác là có chuyện gì vậy?” Chủ tịch Trương tràn đầy tò mò.

Dù sao thì việc được Lão Trần chủ động liên lạc là điều vô cùng hiếm hoi.

Cho dù Lão Trần có chuyện muốn hỏi bọn họ, thường thì ông ấy sẽ yêu cầu quản gia gọi điện thoại đến hỏi.

“Lão Trần mời tôi đến thăm nhà ông ấy.” Hội trưởng Lưu nở một nụ cười mong đợi.

"Cái gì? Đến nhà của Lão Trần?" Chủ tịch Trương sợ hãi.

Việc được đích thân Lão Trần liên lạc đã là rất hiếm rồi, ông ta thậm chí còn được Lão Trần mời đến nhà của mình.

Phải biết rằng là lần trước con trai ông ta kết hôn, Lão Trần chỉ cho một người khác đến gửi lời chúc mừng.

Mời Lão Trần tới còn khó như vậy, huống chi lại được Lão Trần mời đến nhà.

Chủ yếu là Lão Trần thường không tiếp xúc với giới chính trị và kinh doanh của Kim Châu, cho nên lần này hành động của ông ấy quả thực quá bất ngờ!

“Haha, Lão Trần thật sự đã mời tôi đến nhà ông ấy, và ông ấy cũng nói rằng sẽ giới thiệu một vị khách quý cho tôi.” Hội trưởng Lưu mỉm cười.

“Giới thiệu một vị khách quý?” Chủ tịch Trương trợn tròn mắt.

Vị khách quý được Trần Lão đích thân giới thiệu thì phải có thân phận gì chứ!

“Hội trưởng Lưu, lần này ông thật may mắn, người có thể được Lão Trần giới thiệu phải là người có thế lực.” Chủ tịch Trương không khỏi thở dài.

“Haha, chủ tịch Trương, chúng ta sẽ uống trà vào ngày khác, vì Lão Trần đã mời tôi rồi, tôi không thể chậm trễ được, tôi phải tới đó ngay lập tức!”

Hội trưởng Lưu vội vàng đi ra ngoài, ra lệnh cho tài xế lái xe đến căn biệt thự của Lão Trần.

Hội trưởng Lưu lúc này cũng vô cùng mong đợi, Lão Trần sẽ tiến cử cho mình vị khách quý nào?

...

Nhà của Trần Lão.

Sau khi Lão Trần kết thúc cuộc điện thoại, ông ấy nói với Lâm Mộc rằng đã liên lạc với Hội trưởng Lưu, ông ta sẽ đến sớm thôi.

Trong lúc chờ đợi, Lão Trần cùng Lâm Mộc ngồi nói chuyện phiếm.

"Bạn nhỏ Lâm Mộc, ông tò mò một chuyện, lần trước cháu đã nói rằng thực lực của cháu cần phải được tăng thêm một tầng nữa thì mới có thể giúp cháu gái ông loại bỏ hoàn toàn độc tố ra khỏi cơ thể, vậy thì làm thế nào để nâng cao sức mạnh của cháu, và cần bao lâu để cải thiện?” Lão Trần hỏi.

Theo suy nghĩ của Trần Lão, để Lâm Mộc chế tố độc tố hàng tuần chỉ là một biện pháp tạm thời mà thôi.

Không thể nào cứ để Lâm Mộc giúp mãi được, thời gian càng lâu, ông ấy sẽ càng thấy mắc nợ Lâm Mộc càng nhiều.

Trị tận gốc mới là giải pháp tốt nhất.

“Lão Trần, chuyện này cháu không thể cho ngươi một câu trả lời chính xác được, bởi vì chính cháu cũng không biết.” Lâm Mộc cười bất lực.

Lâm Mộc tu luyện trên núi nhiều năm, mỗi lần đột phá đều rất suôn sẻ, nhưng lần này xem ra không phải như vậy, sư phụ cũng đã đoán trước điều này.

“LãoTrần, Hội trưởng Lưu xin gặp ông ở ngoài cửa.”

Một vệ sĩ đi vào báo cáo.

“Được rồi, mời vào đi.” Lão Trần nói.

Ngay sau đó Hội trưởng Lưu đã được vệ sĩ đưa vào phòng khách.

“Lão Trần!”

Hội trưởng Lưu vừa bước vào nhà, lập tức nhiệt tình chào hỏi Lão Trần.

“Hội trưởng Lưu, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Một giọng nói vang lên trên ghế sô pha bên cạnh.

Hội trưởng Lưu nghe được âm thanh, lập tức quay đầu lại nhìn, liền thấy Lâm Mộc!

"Cậu... Là cậu? Sao cậu lại ở đây!"

Sau khi Hội trưởng Lưu nhìn thấy Lâm Mộc, trong lòng ông ta bỗng rùng mình.
Chương 35: Nói chuyện hợp tác

Lúc ông ta vừa đi vào, ánh mắt đều nhìn về phía Lão Trần, không hề để ý đến Lâm Mộc đang ngồi ở sô pha bên kia.

Nhìn thấy Lâm Mộc đang ở trong biệt thự của Lão Trần, làm sao mà Hội trưởng Lưu không sợ cho được?

Lão Trần mở miệng nói: "Hội trưởng Lưu, để tôi giới thiệu với cậu, đây là Lâm Mộc, vị khách quý của tôi, tôi gọi cậu đến đây để giới thiệu nó với cậu."

Cái gì!

Nghe vậy, đầu của Hội trưởng Lưu ong ong, cả người đơ ra một chỗ.

Cậu ta, Lâm Mộc, hóa ra là vị khách quý mà Lão Trần muốn đích thân giới thiệu?

Ông trời quả thật rất thích trêu đùa ông ta.

Cậu ta không phải là Lâm Mộc, một công tử vô dụng ăn chơi trác táng sao? Những chuyện này trước đây ông ta đã nghe qua.

Lão Trần thực sự có thể vì cậu ta mà tự mời ông ta đến đây sao?

Điều này đúng là không thể tin được!

“Hội trưởng Lưu, trước khi rời khỏi nhà ông, tôi đã nói rằng ông sẽ trực tiếp đến gặp tôi, tôi không hề thất hứa đúng không?” Lâm Mộc vẫn mang một nụ cười nhẹ trên mặt.

"Cái này... Cái này..." Hội trưởng Lưu lắp bắp một hồi, sắc mặt trở nên xấu hổ vô cùng.

Lão Trần mở miệng nói: "Hội trưởng Lưu, Lâm Mộc đang chuẩn bị làm chuyện gì đó ở Kim Châu, có thể cần sự giúp đỡ của cậu, nếu cậu đồng ý cho tôi chút thể diện, vậy thì hợp tác tốt nó đi, đương nhiên, nếu cậu không đồng ý cho tôi thể diện, vậy cũng không sao.”

“Lão Trần, làm sao tôi... Tôi không dám!” Hội trưởng Lưu nhanh chóng nở một nụ cười khô khốc.

Giờ phút này, trong lòng Hội trưởng Lưu càng thêm sợ hãi.

Nếu không giúp Lâm Mộc, có nghĩa là không cho Lão Trần mặt mũi!

Trần Lão thực sự đã nâng Lâm Mộc lên một vị trí cao như vậy?

Ông ta không thể tưởng tượng được một người ăn chơi như Lâm Mộc trước kia làm thế nào lại có thể khiến Lão Trần giúp cậu ta như thế này!

Hội trưởng Lưu biết rất rõ việc bám lấy Lão Trần và nhờ Lão Trần giúp đỡ sẽ khó khăn đến mức nào, chưa nói đến giúp đỡ, ngay cả việc tận mắt nhìn thấy Lão Trần cũng đã vô cùng khó khăn.

Lão Trần dựa vào sô pha nói: "Hội trưởng Lưu, chỉ cần cậu chịu giúp đỡ, tôi sẽ không để cho cậu giúp vô ích, sau này khi nào cậu cần giúp đỡ, lão già này cũng sẽ báo đáp lại."

" Lão Trần, có những lời này của ông, họ Lưu tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!” Hội trưởng Lưu lập tức tỏ rõ quyết tâm.

Cho dù Lão Trần từ trên cao lui về ở ẩn, trở về Kim Châu an dưỡng tuổi già, cho dù xế chiều thì uy danh vẫn còn đó.

“Được, vậy chúng ta nói chuyện, cậu ngồi trước đi.” Lão Trần xua tay.

“Cảm ơn Lão Trần.” Hội trưởng Lưu sau khi cảm ơn xong liền ngồi đối diện với Lâm Mộc.

Lão Trần nhìn Lâm Mộc nói: "Lâm Mộc, cháu có thể nói chuyện cháu muốn nhờ, ông tin tưởng Hội trưởng Lưu sẽ hoàn toàn đồng ý giúp đỡ cháu."

Lão Trần như đang nói với Lâm Mộc, nhưng trên thực tế ông ấy là đang muốn nói điều đó với Hội trưởng Lưu.

“Vâng.”

Lâm Mộc đáp xong, quay đầu nhìn Hội trưởng Lưu.

"Hội trưởng Lưu, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, gần đây tôi vừa thành lập một công ty mới với bạn bè của mình và công ty mới của tôi cần phải mở rộng nhanh chóng, trong quá trình mở rộng hoạt động kinh doanh của công ty, Bằng Gia sẽ giúp tôi hoàn thành chuyện này, tôi hy vọng Hội Thương mại Kim Châu cũng hợp tác giúp đỡ tôi." Lâm Mộc cho biết.

Sau khi Hội trưởng Lưu nghe được điều này, trong lòng ông ta lại hoảng sợ.

Tên nhóc Lâm Mộc này còn kéo được cả Bằng Gia đến giúp cho cậu ta sao?

Sau khi nhà họ Lâm sụp đổ, Lâm Mộc không có xuất thân, không có tiền bạc, làm cách nào để khiến Bằng Gia đồng ý làm việc cho cậu ta vậy?

Hội trưởng Lưu đã nhận ra Lâm Mộc của hiện tại không đơn giản, nếu không thì Bằng Gia và Lão Trần cũng sẽ không giúp đỡ cho cậu ta!

Chỉ là ông ta không hiểu, Lâm Mộc có ý gì khi nói Bằng Gia sẽ giúp cậu ta mở rộng việc kinh doanh?

"Lâm Mộc, cậu nói Bằng Gia sẽ giúp cậu làm việc sao? Ý cậu là sao? Mặc dù nổi tiếng ở Kim Châu, nhưng anh ta không phải là người có mục tiêu cụ thể, cũng không có kinh nghiệm gì trong việc kinh doanh, anh ta có thể giúp gì được cho cậu?” Hội trưởng Lưu thắc mắc.

Sau đó, Hội trưởng Lưu như nghĩ ra điều gì, liền kêu lên: “Cậu không phải là muốn anh ta can thiệp bằng vũ lực đấy chứ?”

“Đúng vậy, nhưng không phải hoàn toàn bằng vũ lực.” Lâm Mộc dựa vào ghế sô pha, khóe miệng nở một nụ cười.

"Chuyện này..., chuyện này là không đúng quy tắc, đấu tranh thương mại thì có thể dùng các thủ đoạn thương mại, làm sao có thể dùng thủ đoạn khác chứ! Đây là chuyện mà toàn bộ Hội Thương mại Kim Châu không thể chấp nhận!" Hội trưởng Lưu nghiêm mặt nói.

Không phải Hội Thương mại Kim Châu là để duy trì và giữ gìn trật tự bình thường của các doanh nghiệp ở Kim Châu sao?

Tóm lại, nếu ai dám cố tình gây rối cho các doanh nghiệp ở Kim Châu, thì Hội thương mại Kim Châu sẽ triệu tập toàn bộ các doanh nghiệp còn lại ở Kim Châu để cùng nhau đối phó.

“Đương nhiên là tôi biết, đó là lý do tôi nhờ Hội trưởng Lưu đến đây để nói chuyện, đó cũng là lý do tôi muốn nhờ anh giúp đỡ.” Lâm Mộc vẫn cười.

"Cái này ..." Hội trưởng Lưu im lặng một hồi.

Đây không phải là vấn đề nhỏ!

Nếu như là một mình Lâm Mộc nói ra chuyện này, Hội trưởng Lưu có lẽ đã mắng cho Lâm Mộc một trận từ lâu rồi, lá gan cậu ta cũng quá lớn rồi!

Nhưng giờ phút này, ông ta không dám, dù sao thân phận hiện tại của Lâm Mộc chính là khách quý của "Lão Trần".

“Không sao, Hội trưởng Lưu, ông có thể ngồi đây suy nghĩ kỹ càng trước đã.” Lâm Mộc.

Sau đó Lâm Mộc quay người lại.

“Trần Uyển Nhi, tôi nói chuyện hơi lâu rồi nên khát quá, cô đi rót cho tôi cốc nước đi.” Lâm Mộc nói thẳng với Trần Uyển Nhi đang ngồi ở bên kia.

“Lâm Mộc, anh!” Trần Uyển Nhi trừng mắt nhìn Lâm Mộc.

Thân phận của nàng là gì chứ, Lâm Mộc thật sự xem cô làm người làm sao?

“Nói cô đi thì cô cứ đi đi, đừng có chống đối tôi nữa, cô biết hậu quả rồi mà.” Lâm Mộc cười mỉm.

“Anh..., hừ, tôi không thèm so đo với anh.”

Sau khi Trần Uyển Nhi hừ một tiếng thì mới đứng dậy đi rót nước cho Lâm Mộc.

“Tiểu thư, để tôi đi.”

Quản gia muốn làm thay cho Trần Uyển Nhi.

“Không, tôi sẽ tự mình rót nước cho anh ấy.” Trần Uyển Nhi vừa nói vừa đi lấy nước cho Lâm Mộc.

Rất nhanh sau đó, Trần Uyển Nhi đã bưng nước quay lại.

“Đây, nước đến rồi.” Trần Uyển Nhi đưa cốc nước cho Lâm Mộc.

Lâm Mộc trực tiếp cầm lấy cốc nước, uống một hơi cạn sạch.

Nhìn thấy tình huống này, Hội trưởng Lưu sững sờ, trong lòng càng thêm sợ hãi.

Trần Uyển Nhi là một tiểu thư nổi tiếng ở Cẩm Châu, vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo.

Vậy mà Lâm Mộc có thể gọi Trần Uuyển Nhi đi rót nước cho cậu ta, giống như gọi người làm vậy? Điều quan trọng hơn là Trần Uyển Nhi thực sự đã đi? Thật không thể tin được!

Trời ạ, cuối cùng thì Lâm Mộc sở hữu năng lực gì nào!

Lâm Mộc uống nước xong, đặt cốc nước xuống, lại quay đầu nhìn Hội trưởng Lưu.

“Hội trưởng Lưu, ngài suy nghĩ như thế nào rồi?” Lâm Mộc vẫn cười, hỏi.

Hội trưởng Lưu vội vàng cười nói: "Không thành vấn đề! Đương nhiên là không thành vấn đề rồi, Lão Trần cũng đã nói rồi, muốn tôi hỗ trợ hết mình, tất nhiên tôi không thể làm trái ý rồi!"

Lâm Mộc nghe thấy Hội trưởng Lưu đã tỏ thái độ đồng ý giúp đỡ, tảng đá trong tim anh cuối cùng cũng hạ xuống.

Với tình hình hiện tại, chỉ cần nhận được sự giúp đỡ và ủng hộ của Hội trưởng Lưu, thì những việc lớn đều có thể hoàn thành!

“Hội trưởng Lưu, nếu vậy thì tôi phải nói cảm ơn ông trước!” Lâm Mộc đứng dậy cảm ơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom