• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 281-285

Chương 281: Một trận chiến ác liệt

Lâm Mộc và La Văn Thành gật đầu: “Hỗ trợ lẫn nhau, cùng sống sót!”

“Lâm Mộc, lát nữa giao chiến đừng đứng cách anh quá xa nhé, để anh tiện bảo vệ cậu khi cần thiết!” Thẩm Trạch Thiên dặn dò Lâm Mộc.

Nghe vậy, Lâm Mộc cảm động vô cùng. Đương đầu với trận chiến ác liệt như này, Sư huynh vẫn một lòng nghĩ tới việc bảo vệ anh.

Hơn một vạn Thể biến dị điên cuồng hét lớn rồi chạy như bay tới!

“Xuất chiêu!” Ba người Lâm Mộc đồng thời thôi động nội lực.

“Lưu Quang Quyết!”

Lâm Mộc nhanh chóng huy động công kích, vô số ánh sáng chói mắt xẹt qua bầu trời đêm rồi nện vào đám Thể biến dị đang lao tới.

Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành cũng nhanh chóng xuất chiêu.

Sự tấn công dữ dội của ba người Lâm Mộc lập tức tiêu diệt một nhóm Thể biến dị dẫn đầu.

Nhưng Thể biến dị phía sau vẫn điên cuồng lao tới.

Ba người Lâm Mộc lại tiếp tục phóng ra đợt công kích mới.

“Tiếp chiến!” Lâm Mộc, Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành lấy ra vũ khí của mình.

Lâm Mộc cầm Thất Tinh Đao chém vào đầu Người biến dị, không chút chần chừ do dự.

Chiến đao nhanh chóng xoay chuyển, quét ngang như một cơn lốc mạnh tiêu diệt luôn một đám Thể biến dị.

Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành cũng như những chiến thần, điên cuồng diệt đám Người biến dị.

Dù sao ba người họ cũng có tu vi Linh Phách Cảnh, thực lực vô cùng mạnh mẽ.

“Sao ba đứa nhóc này lợi hại thế?” Tên thủ lĩnh thay đổi sắc mặt.

Hồi nãy gã ta còn tưởng đám thuộc hạ dưới trướng mình có thể dễ dàng giết chết ba người Lâm Mộc. Dù sao khi trước Thể biến dị cũng giết chết vô số cao thủ loài người, cho nên Tên thủ lĩnh chẳng hề đánh giá cao ba người mới tới này.

Lúc này, Tên thủ lĩnh đã ý thức được tình huống không ổn.

Sau đó Thủ lĩnh biến dị lao nhanh về phía chiến trường!

Gã ta tấn công La Văn Thành trước tiên!

Vốn dĩ La Văn Thành đang đối phó với một số lượng Thể biến dị vô cùng lớn, giờ lại phải tiếp đòn công kích cường đại vừa bạo phát của Thủ lĩnh biến dị.

Nắm đấm đầy vảy của gã ta nện về phía La Văn Thành.

La Văn Thành nhanh chóng quay người ứng phó với sự tấn công của Tên thủ lĩnh.

Ầm!

Hai luồng nội lực va chạm dữ dội tạo nên âm thanh lớn!

Nắm đấm của Thủ lĩnh biến dị còn mọc ra vô số gai, nếu chẳng may xơi một quyền như vũ khí sắc bén của gã ta thì hẳn là bị thương không nhẹ rồi!

Thủ lĩnh biến dị tiếp tục thôi động đòn tấn công, hai nắm đấm lại nện về phía La Văn Thành.

“Lực công kích của Người biến dị cấp B này có khi còn đạt tới cấp B+ ấy nhỉ!” La Văn Thành kinh ngạc thốt lên.

Chỉ giao chiến trong thời gian ngắn ngủi, La Văn Thành đã cảm nhận được áp lực không nhỏ.

Đòn công kích của Thủ lĩnh biến dị đủ sức giữ chân La Văn Thành.

Nhưng đám Người biến dị đông đúc vẫn điên cuồng tấn công về phía anh ấy.

Trong lúc nghênh chiến với Tên thủ lĩnh, La Văn Thành còn phải chia một phần tinh lực ra đối phó với làn sóng Người biến dị kia.

“Lâm Mộc, chúng ta thu hẹp chiến trường, vừa đánh vừa áp sát về phía Lão La! Một mình cậu ta không thể ứng phó được! ” Thẩm Trạch Thiên nói.

“Được!” Lâm Mộc gật đầu rồi vừa chém vừa rút ngắn khoảng cách về phía La Văn Thành.

Sau lưng và hai bên mạng sườn của La Văn Thành đều bị thương do không kịp đỡ đòn tấn công của Người biến dị.

May sao sự công kích của đám Người biến dị không đủ mạnh, anh ấy có thể miễn cưỡng dùng thân thể cường tráng của mình chống chọi lại.

Nhưng điều này vẫn cản trở anh ấy đối phó với Thủ lĩnh biến dị.

Ngay lúc này, hai Người biến dị cấp C cầm dao đâm vào lưng La Văn Thành, để lại hai vết thương.

La Văn Thành loạng choạng, Tên thủ lĩnh chớp lấy cơ hội vội tấn công La Văn Thành đang không đứng vững.

Mặt La Văn Thành biến sắc, không kịp đỡ chiêu, nắm đấm đầy gai và vảy của Tên thủ lĩnh đang nện về phía đầu anh ấy.

Hai Người biến dị cấp C cùng đám Thể biến dị cũng điên cuồng tấn công sau lưng La Văn Thành.

Chuang!

Ngay khi nắm đấm của Tên thủ lĩnh sắp sửa nện trúng đầu La Văn Thành, một thanh đao xuất hiện ngay trước mặt anh ấy, đỡ quyền đánh của Tên thủ lĩnh.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Là Thẩm Trạch Thiên!

Lâm Mộc cũng lao tới, Thất Tinh Đao quét về phía Người biến dị khiến đám người này bay mạnh về sau.

“Không sao chứ Lão La!” Thẩm Trạch Thiên hỏi.

“May mà các anh tới kịp!” La Văn Thành nở nụ cười, đồng thời thở hắt ra một hơi.

“Ba người chúng ta quay lưng về phía nhau, tạo thành một đội hình, giao sự an toàn phía sau cho hai người còn lại! Tên thủ lĩnh giao cho tôi! Hai người xử lý Người biến dị từ tất cả các hướng!” Thẩm Trạch Thiên nói.

“Được.” Lâm Mộc và La Văn Thành đồng ý, sau đó ba người đồng thời xuất chiêu.

Ầm ầm!

Các màn giao đấu kịch liệt không ngừng bạo phát!

Tuy Tên thủ lĩnh là Người biến dị cấp B+, nhưng Thẩm Trạch Thiên lại có tu vi Linh Phách Cảnh đỉnh phong vô cùng mạnh mẽ!

Hơn nữa Lâm Mộc và La Văn Thành bảo vệ sau lưng, anh ấy có thể toàn tâm toàn ý đối phó với Tên thủ lĩnh, không cần kiêng dè sự công kích từ phía sau.

Giao sự an toàn sau lưng mình cho đồng đội, chẳng mảy may lo lắng tình hình phía sau mình, đây chính là sự tin tưởng tuyệt đối, là tình chiến hữu vô cùng trân quý!

“Mình phải thử đao pháp mới thôi!”

“Phong Lôi Đao Quyết tầng thứ nhất!” Nội lực trong người Lâm Mộc cuộn trào, chém ra một đao như gió lốc điên cuồng và sóng biển dữ dội quét về phía Người biến dị.

Đám Người biến dị lập tức bị chém chết vô số!

“Mạnh quá!” Lâm Mộc vui mừng không thôi.

Từng đợt Người biến dị lao đến không ngừng ngã xuống.

Hơn một vạn Người biến dị giảm xuống bốn ngàn, thậm chí tiếp tục vơi dần.

Thẩm Trạch Thiên cũng bạo phát toàn lực áp chết Tên thủ lĩnh.

Ba người kề vai chiến đấu, tình hình giao chiến đã phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Chương 282: Trận chiến kết thúc

Sau khi chiếm được ưu thế, ba người Lâm Mộc càng xông pha dũng mãnh hơn.

Lâm Mộc hiểu rõ, nếu ban nãy anh và hai người cùng đội chia lẻ chiến đấu, Tên thủ lĩnh có thể hợp lực với đám thuộc hạ dưới trướng công kích từng người trong đội anh.

Thời gian trôi đi, số lượng Người biến dị đã giảm xuống một nghìn.

Thẩm Trạch Thiên vạch ra hai vết thương lớn trên người Thủ lĩnh biến dị.

“Số lượng Người biến dị còn lại không nhiều, một mình tôi đối phó được rồi! La huynh, anh liên thủ với Sư huynh tôi tiêu diệt Tên thủ lĩnh nhé!” Lâm Mộc nói.

Hơn một ngàn Người biến dị không đủ khả năng uy hiếp tới Lâm Mộc.

“Được!” La Văn Thành nói rồi quay người thôi động đòn công kích mạnh mẽ nện về phía Tên thủ lĩnh.

Sự an toàn sau lưng Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành giao cho Lâm Mộc!

Dưới sự liên thủ của Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành, Tên thủ lĩnh càng khó lòng tấn công ba người Lâm Mộc.

“Khốn kiếp, lũ khốn kiếp chúng mày sao lại lợi hại thế hả?” Tên thủ lĩnh không cam lòng gào lớn.

Trước đây Thủ lĩnh biến dị chỉ là một nhân viên văn phòng rất bình thường. Sau khi có được năng lực cường đại một cách bất ngờ, gã ta quá đỗi phấn khích, gã hưởng thụ cảm giác tiêu diệt được người bình thường dễ như trở bàn tay, có thể ra lệnh cho hàng vạn người, thứ mà trước đây gã chưa bao giờ làm được.

Người biến dị vốn đã trở nên điên cuồng khát máu, mất nhân tính và thích công kích người khác, mà thực lực cường đại này càng khiến gã ta thêm cuồng dại!

Tên thủ lĩnh cho rằng mình có thể làm vua một cõi Bình Phụng, thống trị người dân nơi đây!

Mà giờ khắc này, mộng đẹp của gã đang dần tan vỡ!

Xoẹt!

Chiến đao của Thẩm Trạch Thiên lại chém vào bụng Tên thủ lĩnh, vạch ra một vết thương vô cùng lớn.

Đòn công kích của La Văn Thành cũng lập tức truyền vào cơ thể Tên thủ lĩnh.

Thẩm Trạch Thiên chớp lấy thời cơ, chiến đao tiếp tục tấn công tới tấp.

Sau đó Thẩm Trạch Thiên chặt đứt đầu Tên thủ lĩnh.

Thủ lĩnh biến dị cấp B+ đã bị chém chết như vậy đấy!

Giải quyết xong Tên thủ lĩnh, ba người Lâm Mộc tiêu diệt sạch đám Người biến dị còn lại.

Con đường rộng lớn trong khu công nghiệp rơi vào tĩnh lặng.

Cả người lẫn đao của đám Lâm Mộc đều nhuốm đầy máu tươi của Người biến dị.

Phóng tầm mắt ra xa là xác chất thành núi, máu chảy thành sông!

“Phù phù!” Ba người thở hổn hển, trận chiến ác liệt này khiến họ mệt mỏi rã rời.

“Đi, qua đằng kia nghỉ ngơi một lát!”

Cả ba đi bộ đến vành đai xanh bên đường và nằm ngay trên vành đai xanh.

“Lão La, bị thương có nghiêm trọng không, để tôi kiểm tra.” Thẩm Trạch Thiên nói.

“Không nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da thôi, may sao hai người tới ứng cứu kịp thời.” La Văn Thành cười nói.

Thẩm Trạch Thiên ngước nhìn bầu trời nói: “Trận chiến này quả thực vất vả, Người biến dị cấp B+ rất lợi hại, nhưng so với thực lực của Người biến dị cấp A thì còn chênh lệch nhiều lắm.”

La Văn Thành cũng ngước nhìn bầu trời, cảm khái: “Đúng đấy, trận đại chiến dọn dẹp Người biến dị ở Đế Đô khi trước, Tu hành Giả còn chưa có nhiều kinh nghiệm, lại chưa phân cấp Người biến dị, Thể biến dị cấp A khi đó giết không ít Tu hành Giả.”

Thẩm Trạch Thiên châm ba điếu thuốc rồi chia cho hai người còn lại.

“Trước khi trở thành tu sĩ, tôi vẫn có thói quen hút thuốc, sau đó gần như không đụng tới thuốc lá nữa, nhưng bây giờ rất muốn hút một điếu.” Thẩm Trạch Thiên nói.

Lâm Mộc và La Văn Thành cũng vừa hút thuốc vừa ngước nhìn bầu trời.

“Tiểu sư đệ, lần này theo các anh tham gia giao chiến gian nan như này, cảm giác thế nào?” Thẩm Trạch Thiên hỏi.

“Không tồi, có thể kề vai chiến đấu cùng Sư huynh và La huynh quả thực rất hạnh phúc!” Lâm Mộc cười nói.

“Ha ha, còn hạnh phúc nữa cơ đấy, thằng nhóc cậu đừng có sến rện như thế!” Thẩm Trạch Thiên cười đấm khẽ vào người Lâm Mộc.

“Trước đây chúng ta ít khi giao chiến ác liệt như này, nhưng tôi cảm thấy về sau còn nhiều trận chiến ác liệt nữa.” La Văn Thành cảm khái.

Thẩm Trạch Thiên hút thuốc, nói: “Ừ, không biết sau này còn phải đánh thêm bao nhiêu trận chiến nữa!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Mộc nói: “Thực ra em thấy quá bi thương, Người biến dị cũng từng là con người, thế nhưng chúng ta buộc lòng phải giao chiến với họ!”

La Văn Thành lắc đầu cảm khái: “Hết cách, bọn họ trở thành Người biến dị xong thì mất hết nhân tính, thích công kích người thường, đã vậy còn vô cùng lợi hại.”

“Đám Người biến dị và Thú biến dị này đã làm sụp đổ tan tành trật tự của thế giới, quá nhiều người bình thường bị giết trong tay chúng!”

Thẩm Trạch Thiên gật đầu: “Tiểu sư đệ, chắc cậu cũng rõ, những hình ảnh ghê tởm và máu me mà chúng ta thấy ở nhiều khu chung cư trong thành phố này đều do bọn Thể biến dị gây ra.”

Lâm Mộc nghe vậy cũng nhớ lại cảm giác thiếu điều muốn ói khi trông thấy những cảnh tượng kia.

Thi thể của những người bình thường kia bị chia năm xẻ bảy, thảm hại vô cùng, có lẽ trước khi chết họ phải chịu đựng nỗi đau khổ và hoảng sợ khủng khiếp lắm.

Nghĩ tới đây, Lâm Mộc càng cảm thấy Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành nói có lý.

La Văn Thành nói tiếp: “Bọn chúng mất hết nhân tính rồi, không thể đối đãi với chúng như con người được, khi đại nạn mới xảy ra, cảnh sát có phái người tới thử đàm phán với Người biến dị, kêu chúng dừng tấn công người thường, nhưng căn bản không thể đàm phán!”

Thẩm Trạch Thiên cảm khái: “Chúng ta cũng đâu muốn tham gia những cuộc chiến như vậy, nhưng chẳng còn sự lựa chọn nào khác!”

Lâm Mộc gật đầu, ai không yêu hòa bình, ai lại muốn tham gia những cuộc chiến tàn khốc như này, nhưng nào được chọn lựa.

Ngay lúc này, một nhóm trong đội hỗ trợ ở trung tâm chạy tới nói: “Nhiều thi thể của Thể biến dị thế sao?”

Trông thấy cảnh tượng thây chất thành núi máu chảy thành sông trước mắt, bọn họ không khỏi kinh ngạc.
Chương 283: Hi sinh

Trận chiến ở nơi này kết thúc rồi ư?

“Là đội của Thanh tra Thẩm.”

“Ba người họ giải quyết hết chỗ này à?”

Mấy viện binh nhìn đám người Lâm Mộc đang nằm nghỉ trên bãi cỏ.

“Người tới rồi. Chúng ta đứng dậy đi.” Thẩm Trạch Thiên nói. Sau đó ba người Lâm Mộc đứng dậy.

“Trận đánh này cũng đáng lắm nha, thu hoạch được không ít chiến lợi phẩm đâu!” La Văn Thành nhìn thi thể của Người biến dị, nở nụ cười.

“Chỉ e chúng ta không thể mang đi hết số lượng thi thể Người biến dị nhiều như này!” Lâm Mộc nói.

“Để anh thông báo với Mục nghị trưởng.” Thẩm Trạch Thiên nói rồi liên hệ với Mục nghị trưởng thông qua Đồng hồ Liên minh, sau đó trình bày toàn bộ tình hình nơi này cho ông cụ nghe.

Mục nghị trưởng nói sẽ phái người qua vận chuyển Thể biến dị và kiểm kê số lượng chiến lợi phẩm.

Sau đó ông cụ gửi tin cho mọi người trong đoàn thông báo không cần tới chi viện ở khu công nghiệp nữa, bên này đã tiêu diệt sạch Thể biến dị.

Ba người Lâm Mộc chờ một chốc thì người do Mục nghị trưởng giao trách nhiệm vận chuyển và kiểm kê tới nơi.

Sau khi giao lại cho đối phương, Lâm Mộc Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành lại lao về trung tâm tiếp tục tác chiến.

Vài giờ sau, Mục nghị trưởng liên hệ với nhóm Lâm Mộc, cho biết công tác kiểm kê đã hoàn tất.

Thể biến dị cấp D tổng cộng 13855 người, cấp C 28 người và cấp B một người.

La Văn Thành nói: “Mục nghị trưởng, Thể biến dị cấp B kia đã đạt tới cấp B+, vẫn tính là cấp B thôi sao?”

Mục nghị trưởng đáp: “Có thể tính Thể biến dị cấp B+ này là hai Thể biến dị cấp B, nhóm cậu nhận được tổng cộng 25255 Liên minh tệ.”

“Được Mục nghị trưởng, người chia đều số tiền thưởng này thành ba phần rồi chuyển thẳng vào tài khoản ba người chúng tôi là được.” Thẩm Trạch Thiên nói.

Lâm Mộc nói: “Sư huynh, La huynh, hai anh tiêu diệt được Thể biến dị cấp B+ kia, dựa vào thực lực của em thì không thể nào đánh thắng gã đó được, tiền thưởng của liên minh chia đều cho 3 người sẽ không công bằng với hai anh.”

Đương nhiên Lâm Mộc hiểu, trong đội nhỏ này, cảnh giới của anh là thấp nhất.

La Văn Thành cười nói: “Lâm Mộc, ba người chúng ta là một đội, ai cũng tận lực chiến đấu, không cần tính quá rạch ròi, cũng không cần suy nghĩ ai bỏ nhiều công sức hơn ai, huống chi cậu bảo vệ sau lưng thì chúng tôi mới yên tâm đối phó với Thể biến dị cấp B+ kia.”

Thẩm Trạch Thiên nói: “Chỉ cần đội nhỏ chúng ta cùng tác chiến, bất kể ai cống hiến sức lực nhiều hơn cũng đều chia đều chiến lợi phẩm.”

“Được, em hiểu rồi.” Lâm Mộc cười gật đầu.

“Được, chúng ta chiến đấu tiếp.”

Lúc này đã là nửa đêm, ba người tiếp tục tiến hành kiểm kê và dọn dẹp trong thành phố.

Đồng hồ Liên minh chợt vang tiếng nhắc nhở, Lâm Mộc cúi đầu nhìn, Liên minh tệ đã về tài khoản.

Lần này tài khoản của Lâm Mộc có thêm 8400 Liên minh tệ.

Một trận chiến ác liệt nhận được nhiều Liên minh tệ như này, Lâm Mộc cảm thấy rất xứng đáng.

Sáng hôm sau.

“Cầu cứu! Cầu cứu!”

Ba người Lâm Mộc vừa kiểm kê xong một tiểu khu thì nhận được tin cầu cứu từ kênh cộng đồng của Đồng hồ Liên minh, đối phương nhanh chóng chia sẻ vị trí.

“Vị trí cách chúng ta không xa, mau tới đó!” Thẩm Trạch Thiên khẩn thiết nói.

Sau đó ba người lao như bay tới nơi cầu cứu!

Đội nhóm khác của liên minh gặp nguy hiểm, đương nhiên phần tử của liên minh phải đến cứu viện rồi.

“Có khi nào xuất hiện Người biến dị cấp A không?” La Văn Thành thấp thỏm nói.

“Đến nơi rồi tính!” Thẩm Trạch Thiên đáp.

Chẳng mấy chốc, ba người đã tới một tiểu khu phát ra tín hiệu cầu cứu.

Vừa bước vào tiểu khu, nhóm Lâm Mộc đã trông thấy một thành viên liên minh chạy ra ngoài.

“Thanh tra Thẩm, cứu mạng!”

Đối phương nhìn thấy Thẩm Trạch Thiên thì lập tức điên cuồng lao tới, một cánh tay của anh ta đã bị chặt đứt, máu tươi nhuốm đỏ áo, đồng thời một Thể biến dị cao hơn dẫn theo vài trăm Người biến dị cũng đang điên cuồng lao về phía này, rõ ràng bọn chúng đang đuổi theo người bị chặt đứt cánh tay.

“Người anh em đừng hoảng loạn, kẻ mạnh nhất trong đám Thể biến dị kia có cấp bậc gì?” Thẩm Trạch Thiên lập tức hỏi.

“Cấp... cấp B!” Người đàn ông bị chặt cánh tay nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Được, anh đừng lo, chúng tôi qua đó đối phó!” Thẩm Trạch Thiên an ủi Người đàn ông bị chặt cánh tay.

Nếu đối phương chỉ có cấp B, đương nhiên Lâm Mộc tự tin đối phó với kẻ đó rồi.

Thẩm Trạch Thiên nhìn Lâm Mộc và La Văn Thành: “Chúng ta xông lên!”

“Giết!” Ba người Lâm Mộc lấy vũ khí ra, lao nhanh về phía đám Thể biến dị.

Hai bên lập tức giao chiến dữ dội!

Hiển nhiên Thể biến dị cấp B này không mạnh như Tên thủ lĩnh cấp B+ khi trước. Thẩm Trạch Thiên xung trận ngựa lên trước, tấn công Thể biến dị cấp B, La Văn Thành cũng chém giết vài Thể biến dị cấp D phía sau rồi quay sang hợp sức với Thẩm Trạch Thiên.

Lâm Mộc vung chiến đao, không ngừng chém giết Thể biến dị.

Chỉ chốc lát, Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành đã tiêu diệt được Thể biến dị cấp B kia.

Lâm Mộc cũng giết sạch đám thuộc hạ của chúng.

Sau khi kết thúc, ba người cất xác Thể biến dị vào nhẫn trữ vật.

Sau đó ba người quay lại vị trí Người đàn ông bị chặt cánh tay ban nãy.

“Thành viên trong đội anh đâu?” Thẩm Trạch Thiên hỏi.

“Bên trong... nhưng e là... e là chết cả rồi!” Mặt Người đàn ông bị chặt cánh tay trắng bệch.

“Nào, chúng ta vào trong, nếu còn người sống sót phải lập tức cứu viện!” Thẩm Trạch Thiên nói rồi dẫn theo mọi người lao vào tiểu khu.

Nhóm Lâm Mộc nhanh chóng phát hiện ra thi thể Thể biến dị cùng xác ba thành viên liên minh trong tiểu khu.

Ba người này chính là đồng đội của Người đàn ông bị chặt cánh tay.

Một Thể biến dị cấp B không gây uy hiếp nhiều với nhóm Lâm Mộc, nhưng lại dễ dàng gây nguy hiểm cho những đội nhóm khác của liên minh không có Tu hành Giả Linh Phách Cảnh.

Trong nhóm bốn người này, đương nhiên không có Linh Phách Cảnh.
Chương 284: Kết thúc trận chiến trong Thành phố Bình Phụng

Trong số ba thành viên của Liên minh nằm dưới đất, hai người đã bị tách rời cơ thể, cơ thể của người còn lại cũng đã bị cắt rời, vô cùng đẫm máu.

Trông thấy cảnh tượng này, trong lòng Lâm Mộc dâng lên một cảm giác khó chịu không thể giải thích được.

Tuy anh không quen ba người này, nhưng tất cả mọi người đều là một phần của liên minh, đều chiến đấu vì cùng một mục tiêu và nhiệm vụ.

Hôm nay họ hi sinh, đâu thể chắc chắn ngày sau ba người Lâm Mộc không gặp phải tình huống tương tự.

“Đây... đây là Tiểu Chu?” Nhận ra một người trên đất, mặt Thẩm Trạch Thiên trắng bệch.

“Sư huynh, anh ta là bạn của anh à?” Lâm Mộc cuống quýt hỏi.

“Là một người từng nhận anh làm Đạo Sư, cậu ta luôn rất nỗ lực, tuổi đời còn trẻ như vậy, sau này rất có khả năng tiến lên Linh Phách Cảnh... haiz, đáng tiếc....”

Ánh mắt Thẩm Trạch Thiên nhuốm vẻ ảm đạm, anh ta không khỏi lắc đầu.

Khi người mà mình quen biết hi sinh, càng khiến người ta cảm nhận được sự tàn khốc và vô tình của chiến tranh.

“Anh Thẩm, đây chính là chiến tranh, chúng ta là những người xông pha giao chiến, buộc phải lướt trên bóng đao ánh kiếm, hi sinh cũng là chuyện thường tình.” La Văn Thành nói.

Thẩm Trạch Thiên không khỏi cảm khái: “E rằng chỉ khi nào giết sạch Thể biến dị mới có thể khôi phục lại hòa bình, nhưng không rõ khi nào mới đến ngày đó.”

Sau đó Thẩm Trạch Thiên dặn dò Người đàn ông bị chặt cánh tay liên lạc với cấp trên để giải quyết những vấn đề còn lại.

Ba người Lâm Mộc rời khỏi tiểu khu, tiếp tục tiến hành kiểm kê và dọn dẹp Thể biến dị.

Năm ngày tiếp theo, những trận chiến vẫn tiếp diễn ở Thành phố Bình Phụng.

Cuối cùng thành phố này cũng dẹp sạch Thể biến dị.

Những ngày giao chiến này không hề phát hiện ra Thể biến dị cấp A, nói cách khác, Thủ lĩnh biến dị cấp B+ mà nhóm Lâm Mộc tiêu diệt chính là Thể biến dị có cấp bậc cao nhất ở Thành phố Bình Phụng.

Khi đại chiến ở Đế Đô, Thể biến dị cấp A xuất hiện, nhưng không phải cuộc chiến nào cũng có Thể biến dị cấp A.

Sau khi đợt kiểm kê và dọn dẹp đầu tiên kết thúc, liên minh thông báo cho cảnh sát xây dựng các bức tường cao và các tuyến phòng thủ.

Còn Tu hành Giả lại tiếp tục đợt kiểm kê thứ hai, tránh trường hợp còn bỏ sót Thể biến dị chưa tiêu diệt.

Lúc này, các kênh truyền thông đã đưa tin về trận chiến kiểm kê và dọn dẹp Thể biến dị ở Thành phố Bình Phụng.

Đồng thời nghề tu hành và tổ chức thần bí đặc biệt là Liên minh Tu Hành Giả cũng được công bố ra bên ngoài.

Ngoài ra, các kênh truyền thông còn đăng các đoạn video ghi lại hình ảnh tu sĩ chiến đấu trong cuộc chiến này.

Một làn sóng dư luận dâng lên trong nước.

Mọi người đều không ngờ được thời đại này còn tồn tại một nhóm người tu luyện! Ai ai cũng vui mừng khôn xiết vì nhóm người đặc biệt này có thể bảo vệ họ và cho họ nhìn thấy hi vọng!

Tốc độ kiểm kê và dọn dẹp lần hai nhanh hơn trước, chỉ ba ngày đã kết thúc.

Tu hành Giả không vội rời đi mà ở lại trông coi việc xây dựng các bức tường cao và các tuyến phòng thủ ở Thành phố Bình Phụng.

Tu hành Giả chia ra nhiều đội nhóm thay phiên nhau tuần tra quá trình xây dựng, đảm bảo không cho Thể biến dị từ bên ngoài lẻn vào.

Ở sân bay cũng xây dựng vài căn phòng cho Tu hành Giả nghỉ ngơi và ăn ở.

Trong một căn phòng.

Lâm Mộc, Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành đang xem ti vi.

Trong cuộc chiến ở Thành phố Bình Phụng này, Lâm Mộc kiếm được tổng cộng hơn một vạn ba ngàn Liên minh tệ.

Anh vô cùng hài lòng về con số này.

Nhờ phúc của Sư huynh, theo Sư huynh và La Văn Thành kề vai chiến đấu, Lâm Mộc mới có thể kiếm nhiều tiền như vậy.

Trên tivi đang chiếu bản tin về cuộc chiến ở Thành phố này.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Thành phố Bình Phụng đã hoàn thành cuộc chiến dọn dẹp và kiểm kê Thể biến dị, trước mắt thành phố đang xây dựng tuyến phòng ngự, sau khi hoàn tất quá trình xây dựng, Bình Phụng sẽ trở thành Thành phố lánh nạn lâu dài. ”

“Sau đó, chẳng những người dân nơi đây có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường, mà nạn dân nơi khác cũng có thể đến đây sinh sống.”

“Số Tu hành Giả hi sinh trong trận chiến dọn dẹp ở thành phố Bình Phụng đã được thống kê. Tổng cộng có 729 Tu hành Giả đã hi sinh, sự hi sinh của những người anh hùng này đã đem đến một Thành phố lánh nạn lâu dài an toàn cho mọi người.”

"Thành phố Bình Phụng sẽ xây dựng một tượng đài để tưởng nhớ sự hi sinh của họ.”

“Theo thông tin mà Liên minh Tu Hành Giả cho biết, tiếp theo sẽ tiến hành kiểm kê và dọn dẹp Thể biến dị ở bốn thành phố khác, những thành phố này phân bố ở vị trí khác nhau trong nước, sau đó những Thành phố lánh nạn lâu dài sẽ được xây dựng và người dân khu vực lân cận có thể về đây sinh sống an toàn. ”

“Những trận chiến tiếp theo sẽ có nhiều Tu hành Giả hi sinh, họ sẽ vì nghĩa không chùn bước tiến lên để bảo vệ cuộc sống bình yên cho nạn dân! Người dân mãi mãi ghi nhớ những người anh hùng này!”

Lâm Mộc kinh ngạc nói: “Không ngờ lại hi sinh tới 729 người?”

Hơn năm ngàn Tu hành Giả ra quân, sau một trận chiến lớn ở Thành phố Bình Phụng đã hi sinh hơn bảy trăm người, tỷ lệ này quá khủng khiếp rồi.

Thẩm Trạch Thiên nói: “Hơn ba trăm thành viên hi sinh trên đường tới Thành phố Bình Phụng có lẽ cũng tính vào con số này luôn, còn riêng số Tu hành Giả hi sinh trong thành phố này thì không thể nhiều vậy được.”

Nghe tới đây Lâm Mộc mới vỡ lẽ.

Có điều, hi sinh hơn bốn trăm người ở Thành phố Bình Phụng cũng quá nhiều!

“Phóng viên nhà đài đã tới Thành phố Bình Phụng, sau đây chúng tôi sẽ chiếu một đoạn phim về hình ảnh giao chiến của những Tu hành Giả có biểu hiện xuất sắc trong trận chiến lớn lần này.”

Trên ti vi xuất hiện hình ảnh chiến đấu.

“Ơ, đây chẳng phải hình ảnh chúng ta giao chiến với Tên thủ lĩnh cấp B+ ở khu công nghiệp sao?” Lâm Mộc kinh ngạc nói.

Hình ảnh này được thu lại từ Máy bay không người lái trên không.

Chỉ thấy cảnh tượng hùng tráng mà nhóm Lâm Mộc đang chiến đấu kịch liệt giữa hàng vạn Thể biến dị.

“Không lẽ... không lẽ họ muốn phỏng vấn chúng ta?” La Văn Thành kinh ngạc nói.
Chương 285: Nổi danh

La Văn Thành vừa dứt lời, cánh cửa phòng đã bị đẩy ra.

Mục nghị trưởng dẫn một phóng viên và một người quay phim vào phòng.

“Mục nghị trưởng!” ba người Lâm Mộc nhất loạt đứng dậy.

“Thẩm Trạch Thiên, Lâm Mộc, La Văn Thành, ba cậu đang xem ti vi à?” Mục nghị trưởng cười híp mắt hỏi.

“Mục nghị trưởng... đây... không lẽ muốn phỏng vấn chúng tôi thật à?” Thẩm Trạch Thiên hỏi.

“Không sai, bây giờ người dân thường muốn thấy các anh hùng. Mà nhóm ba cậu lại tiêu diệt Thể biến dị mạnh nhất ở Thành phố Bình Phụng, do đó tôi tính dành cơ hội này cho nhóm cậu, ba cậu phối hợp tiếp nhận phỏng vấn nhé, về sau các cậu chính là anh hùng lớn rồi!” Mục nghị trưởng vẫn cười híp mắt.

“Cái này... cái này quá đường đột!” Ba người Lâm Mộc mất tự nhiên nói.

Phóng viên mặt mày tươi tắn nói: “Ba người anh hùng, đương đầu với bao nhiêu Thể biến dị không sợ, lẽ nào lại sợ một cuộc phỏng vấn sao?”

“Dù sao cũng lên ti vi mà, ít nhiều cũng thấy hồi hộp.” Lâm Mộc cười khan nói.

“Không sao hết nha, lát nữa tôi hỏi các anh vài câu, cứ nói theo chiều hướng tốt đẹp là được, ai lên trước nào?” Phóng viên cười nói.

“Tiểu sư đệ, cậu trẻ nhất, cậu lên trước!” Thẩm Trạch Thiên cuống quýt đẩy Lâm Mộc lên nơi ‘đầu sóng ngọn gió’.

Lâm Mộc cười khổ, bình thường gặp nguy hiểm, Sư huynh luôn nguyện ý đứng trước bảo vệ anh, lần này lại ‘bán đứng’ anh vậy đấy.

“Được, chúng ta chính thức bắt đầu nhé, lát nữa phỏng vấn sẽ được phát trực tiếp đấy!” Phóng viên nhắc nhở.

Sau đó anh ta nói với Lâm Mộc: “Anh nói lời chào và giới thiệu bản thân với người xem truyền hình đi.”

“Chào mọi người, tôi là Lâm Mộc – một Tu hành Giả trong Liên minh Tu Hành Giả.”

“Tiên sinh Lâm Mộc, trong trận chiến dọn dẹp và kiểm kê ở Thành phố Bình Phụng, anh tham gia vào cuộc chiến nguy hiểm nhất ở khu công nghiệp, có sợ hãi hay không?” Phóng viên hỏi.

“Sợ!”

“Đương nhiên sợ hãi!” Lâm Mộc không chút do dự trả lời.

Phóng viên chết lặng.

Lâm Mộc nói tiếp: “Tôi sợ mình chết đi rồi thì người thân của tôi biết làm thế nào? Tôi sợ đồng đội của mình hi sinh. Tu hành Giả cũng là con người, đã là con người đương nhiên có những tình cảm rất đời, vui mừng, lo sợ, hoảng loạn. Tu hành Giả nào chẳng có người thân, tôi nghĩ nói không sợ là nói dối.”

“Nhưng dù có sợ, Tu hành Giả cũng là những người có năng lực hơn người thường, cho nên phải làm đầu tàu đảm đương trách nhiệm! Bởi vì chỉ có nhóm người chúng ta mới có thể thay đổi cục diện! Sự hi sinh của chúng ta sẽ đổi lấy Thành phố lánh nạn lâu dài cho vô số người được sống trong an toàn.”

“Có thể trong trận chiến sau này, tôi sẽ hi sinh, nhưng tôi không hối hận vì lựa chọn của mình, tôi cho rằng chiến đấu tiêu diệt Thể biến dị là việc làm có ý nghĩa to lớn!”

“Đời người có thể làm một chuyện có ý nghĩa đã rất đáng rồi!”

“Tôi nói xong rồi!”

Phóng viên nghe xong lập tức vỗ tay: “Tiên sinh Lâm Mộc nói hay lắm!”

Đoạn phỏng vấn này được phát sóng trực tiếp trên ti vi và cả mạng internet.

Khu lánh nạn tạm thời này cũng đang chiếu hình ảnh phỏng vấn.

Nhiều người theo dõi buổi truyền hình trực tiếp không khỏi vỗ tay tán thưởng.

Tiếp theo phóng viên hỏi thêm vài câu, Lâm Mộc đều đưa ra câu trả lời thành thật nhất.

Sau đó phóng viên phỏng vấn Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành.

Tên tuổi của Lâm Mộc, Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành được lan truyền khắp Trung Quốc.

Chỉ mười ngày, quá trình xây dựng các bức tường cao và các tuyến phòng thủ ở Thành phố Bình Phụng đã hoàn tất.

Đây là một công trình lớn, việc hoàn thành nó trong thời gian ngắn như vậy quả là sự nghiệp vĩ đại!

Thành phố Bình Phụng bắt đầu chính thức tiếp nhận nạn dân tiến vào sinh sống, người dân thường trong Khu lánh nạn tạm thời lân cận cũng đều chuyển về đây.

Những người dân vốn định cư trong thành phố này còn sống sót nhở ẩn nấp cũng kích động tràn ra đường chúc mừng.

Thay vì ẩn nấp lo sợ, cuối cùng họ cũng có thể bắt đầu lại cuộc sống bình yên khi trước.

Mục nghị trưởng thông báo cho các thành viên nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ dẫn họ đến thành phố Ninh Đô tiến hành dọn dẹp và kiểm kê Thể biến dị.

Liên minh Tu Hành Giả còn phái một Nghị Trưởng khác tới Thành phố Bình Phụng để trấn giữ, đồng thời sắp xếp một số tu sĩ khác ở lại bảo vệ nơi này.

Sau khi xây dựng Thành phố lánh nạn lâu dài xong, đương nhiên phải bảo vệ thành phố rồi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ba người Lâm Mộc cũng đi ra con đường của Thành phố Bình Phụng.

Con đường hoang vắng khi trước đã có rất nhiều người dân còn sống sót trong thành phố tụ tập, họ đang hò hét chúc mừng.

“Náo nhiệt thật, kể từ khi đại nạn bạo phát, đây là lần đầu thấy lại cảnh tượng vui vẻ như này.” Lâm Mộc nhìn đám người, cảm khái.

“Cho nên việc chúng ta đang theo đuổi rất có ý nghĩa.” Thẩm Trạch Thiên nói.

“Ừm.” Lâm Mộc gật đầu.

“Mọi người nhìn xem, kia là ba người anh hùng vĩ đại!” Đám người phát hiện ra ba người Lâm Mộc.

“Đúng là các anh hùng ấy!”

Đám người kích động chạy tới: “Anh hùng Lâm Mộc, anh hùng Thẩm Trạch Thiên, anh hùng La Văn Thành, cảm ơn các anh! Sự hi sinh của các anh đã giúp chúng tôi có thể ra đường vui vẻ như bây giờ! Các anh đã khôi phục trật tự và cuộc sống yên bình cho Thành phố Bình Phụng!”

“Anh hùng! Anh hùng!” Đám người kích động hò reo, âm thanh vang vọng con phố.

Cảm nhận được sự kích động và ánh mắt ngưỡng mộ của đám người, nhóm Lâm Mộc vẫn thấy không thích ứng lắm.

Dù sao trước kia cũng không mấy ai biết tới Tu hành Giả, lúc này lại được hoan nghênh và ngưỡng mộ là thế.

Lâm Mộc vẫy tay với mọi người, nói: “Các vị, công lao không chỉ thuộc về chúng tôi, mà thuộc về tất cả Tu hành Giả tham gia vào trận chiến nơi này, còn những anh hùng chân chính, họ đã hi sinh trong giao chiến, đã được chôn cất nơi núi rừng Bình Phụng, mọi người có thể tới đó cúng tế họ. ”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom