• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 286-290

Chương 286: Đến Ninh Đô

Giang Nam, Đạo quán Ngọa Long.

“Ba mẹ ơi, mau xem này, anh con trở thành anh hùng lớn rồi!” Lâm Lê kích động chạy ra sân, đưa điện thoại cho ba mẹ cô ấy xem.

“Anh hùng lớn gì cơ?” Lâm Đại Sơn hồ nghi nhận điện thoại, Hồng Tuyết Lệ cũng sáp tới gần ngó xem.

Trên màn hình di động là hình ảnh phỏng vấn Lâm Mộc và tin tức liên quan.

“Thật không ngờ nha, Mộc Nhi mới ra ngoài vài tháng mà đã trở thành anh hùng lớn rồi, còn được phỏng vấn nữa.” Lâm Đại Sơn nở nụ cười yên lòng.

“Đại Sơn, ông đừng chỉ biết vui mừng, bản tin đã nói rõ rồi, lần ra quân này hi sinh hơn bảy trăm Tu hành Giả, hơn nữa về sau còn tiếp tục cuộc chiến kiểm kê và dọn dẹp ở vài thành phố khác, tôi lo cho Mộc Nhi quá!” Hồng Tuyết Lệ nói.

Bà ngẩng đầu nói tiếp: “Hay là... chúng ta gọi điện kêu Mộc Nhi đừng tham gia cuộc chiến sau này nữa, tôi thực sự rất lo.”

Lâm Đại Sơn nghiêm túc nói: “Mộc Nhi đang làm một chuyện rất có ý nghĩa, chúng ta nên ủng hộ thằng bé.”

“Ông không sợ Mộc Nhi xảy ra chuyện sao?” Hồng Tuyết Lệ không vui hỏi.

Lâm Đại Sơn đáp: “Ai chẳng có người thân, nếu nhà nhà đều lo sợ hiểm nguy mà ngăn cản Tu hành Giả tham gia cuộc chiến này thì đại nạn sao có thể dẹp yên? Đương nhiên tôi lo lắng cho Mộc Nhi, nhưng con trai đã trưởng thành, có quyền được đưa ra sự lựa chọn của bản thân.”

“Nếu bà quá lo lắng thì cứ gọi điện dặn dò Mộc Nhi chú ý an toàn, nhưng đừng có làm ảnh hưởng tới lựa chọn của thằng bé....”

....

Ba người Lâm Mộc ở lại Thành phố Bình Phụng thêm một ngày, nhóm người dân đầu tiên được chuyển tới nơi này đã được sắp xếp nơi ăn ở.

Nghị Trưởng mà liên minh phái tới cũng đã có mặt để thực hiện nhiệm vụ trấn giữ thành phố.

Chắc chắn không lâu nữa Thành phố Bình Phụng sẽ khôi phục lại trật tự bình thường, và cuộc sống của mọi người sẽ đi vào quỹ đạo.

Tại sân bay, Mục nghị trưởng dẫn mọi người lên chuyến bay tới chiến trường khác, Ninh Đô!

Do lần trước bị loài chim biến dị tấn công trên đường, nên lần này bay về Ninh Đô, rất nhiều máy bay chiến đấu đi trước mở đường và bảo vệ đoàn người.

Đối với Lâm Mộc, Ninh Đô là thành phố thân thuộc hơn Bình Phụng.

Đợi cuộc chiến kết thúc, chỉ cần còn sống sót, anh có thể về thăm ba mẹ, em gái, Sư phụ và Uyển Nhi rồi.

Trên máy bay.

“Sư huynh, Thành phố Bình Phụng sắp trở về quỹ đạo cuộc sống bình yên rồi, ước tính thành phố ấy sẽ tiếp nhận hơn tám ngàn vạn người, vấn đề lương thực của họ sẽ giải quyết như thế nào?” Lâm Mộc tò mò hỏi.

Đây là vấn đề mà Lâm Mộc băn khoăn từ lâu rồi.

Tuy diện tích ở Thành phố Bình Phụng chỉ thích hợp với con số hai ngàn vạn người, nhưng dù sao bây giờ cũng là thời kỳ đặc biệt, những nơi an toàn lại hiếm hoi, nếu có thể nhét được người, đương nhiên cố gắng sắp xếp thêm người, hơn nữa còn có thể dựng nên vài căn Nhà tạm dựng bằng ván gỗ để cung cấp nơi ở cho mọi người.

Chỗ ở thì tạm giải quyết như vậy, nhưng lương thực phải làm thế nào?

Đại nạn bạo phát dẫn đến nhiều khó khăn trong việc trồng trọt.

“Theo anh được biết thì nguồn ngũ cốc dự trữ sẽ được điều động, sau khi đại nạn bạo phát, một bộ phận người trở nên biến dị, không ít người bình thường thì bỏ mạng vì bị tấn công, cho nên số lượng nhân khẩu đã giảm bớt, có lẽ ngũ cốc dự trữ đủ để họ dùng trong bài năm đấy.” Thẩm Trạch Thiên nói.

“Tức là nếu vài năm nữa đại nạn chưa chấm dứt, người dân sẽ đối mặt với mối đe dọa bị cắt đứt nguồn lương thực à?” Lâm Mộc hỏi.

Thẩm Trạch Thiên gật đầu: “Ừ, xem xét từ góc độ này, chúng ta bắt buộc phải giải quyết triệt để đại nạn trong vài năm, bằng không người dân bình thường sẽ chết đói.”

Đây là hiện thực vô cùng tàn khốc, nhưng lại dễ dàng bị người ta bỏ qua.

Thời gian để liên minh xử lý đại nạn chỉ có vài năm ngắn ngủi mà thôi!

Máy bay thuận lợi đáp xuống sân bay quân sự ở Giang Nam, tất cả Tu hành Giả tham chiến bước từ máy bay xuống rồi tập hợp lại.

Ai ai cũng có tâm trạng căng thẳng, bởi vì tiếp theo phải đương đầu với những trận chiến ác liệt mới.

Theo kinh nghiệm chiến đấu khi trước ở Thành phố Bình Phụng, rất nhiều sinh mệnh của Tu hành Giả đã được định đoạt sẽ lưu lại mảnh đất Ninh Đô này.

La Văn Thành cười nói: “Chúng ta phải nghĩ tích cực lên, chẳng những được làm một công việc ý nghĩa, mà còn kiếm bộn Liên minh tệ đấy!”

“Hi vọng không xuất hiện Người biến dị cấp A.” Thẩm Trạch Thiên lẩm bẩm.

Rõ ràng trận chiến ở Đế Đô đã để lại bóng đen tâm lý trong lòng Thẩm Trạch Thiên, bởi vì một người anh em tốt của anh ta đã hi sinh.

Bây giờ người khiến Lâm Mộc lo lắng nhất chính là Thẩm Tịch Dương.

Bởi vì cô ấy vẫn biệt tăm biệt tích.

“Nếu chị Dương Dương còn sống, có lẽ chị ấy đang ẩn trốn ở một góc nào đó của Ninh Đô, hi vọng trong trận chiến lần này mình có thể tìm ra chị Dương Dương!” Lâm Mộc thầm cầu nguyện.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mục nghị trưởng bước lên trước phân chia phạm vi hoạt động của các nhóm Tu hành Giả ở Ninh Đô, thành viên liên minh vẫn phụ trách khu vực trung tâm.

Lý do phân chia như vậy vì dựa vào kinh nghiệm chiến đấu khi trước ở Thành phố Bình Phụng, không cần phải giải thích nhiều nữa.

Giao trách nhiệm xong, mọi người bắt đầu hành động.

Ba người Lâm Mộc cùng đoàn người liên minh đến khu vực trung tâm của Ninh Đô.

Sau đó từng nhóm nhỏ tách ra, tiến hành kiểm kê và dọn dẹp từng con phố, tiểu khu...

Lâm Mộc thử gọi cho Thẩm Tịch Dương thêm vài lần, nhưng điện thoại vẫn không liên lạc được.

Sau đó Lâm Mộc gọi cho Mai Tổng, được biết ông ta đang ở trong một Khu lánh nạn tạm thời với Hoàng Đạo Trường.

Mai Tổng kích động nói ông ta đã thấy Lâm Mộc trên truyền hình.

Lâm Mộc nói anh đang tham chiến ở Ninh Đô.

Biết tin này, Mai Tổng càng thêm kích động: “Ha ha, đợi đồng đội của Lâm cao nhân xây dựng Ninh Đô thành Thành phố lánh nạn lâu dài, tôi có thể về Ninh Đô rồi.”

Sau khi gọi điện xong, ba người Lâm Mộc tiến vào một tiểu khu bắt đầu cuộc chiến.

Có kinh nghiệm từ trước, khi kiểm kê từng căn phòng, Lâm Mộc có thể miễn cưỡng quen với những hình ảnh đẫm máu và mùi hôi thối.
Chương 287: Về Đạo quán Ngọa Long

Một ngày nhanh chóng trôi qua.

Nhóm Lâm Mộc giết được hơn một ngàn Thể biến dị cấp D, 3 Thể biến dị cấp C.

Trên Kênh cộng đồng của liên minh phát ra chuông cầu cứu một lần từ một đội nhóm gặp phải Thể biến dị cấp B, nhưng nhóm này không thể ứng phó.

Khi ấy ba người Lâm Mộc cách vị trí phát tín hiệu cầu cứu khá xa, một nhóm khác có Thanh tra viên báo sẽ lập tức qua chi viện, cho nên ba người Lâm Mộc không tới giúp sức nữa.

Mấy ngày tiếp theo, cuộc chiến dọn dẹp và kiểm kê của nhóm Lâm Mộc thuận buồm xuôi gió.

Dù sao nhóm của anh đều là Linh Phách Cảnh có thực lực mạnh.

Năm ngày sau, đợt kiểm kê thứ nhất kết thúc, đợt kiểm kê thứ hai lại được tiếp tục.

Sau khi kết thúc hai đợt kiểm kê và dọn dẹp, Người biến dị ở Ninh Đô hoàn toàn bị tiêu diệt, liên minh lại bắt đầu công cuộc xây dựng các bức tường cao và các tuyến phòng thủ.

Tuy nhóm Lâm Mộc không gặp nhiều nguy hiểm, nhưng trận chiến lần này vẫn có không ít Tu hành Giả bị thương và hi sinh.

Những ngày xây dựng tuyến phòng hộ, tất cả Tu hành Giả cũng ở lại Ninh Đô để giám sát và bảo vệ.

Trong bảy ngày này, Lâm Mộc vẫn không tìm thấy Thẩm Tịch Dương. Thậm chí trước khi tham chiến, Lâm Mộc còn đưa hình ảnh Thẩm Tịch Dương lên Kênh cộng đồng của liên minh nhờ mọi người lưu ý giúp. Thế nhưng cô ấy vẫn bặt tăm bặt tích.

Sau khi chờ hoàn tất quá trình xây Thành phố lánh nạn lâu dài ở Ninh Đô, Lâm Mộc cùng Thẩm Trạch Thiên về thăm Đạo quán một ngày.

Đạo quán Ngọa Long.

“Anh, là anh thật hả, sao anh lại được về thế này?” Lâm Lê đang tưới hoa trong vườn, kích động reo lên khi thấy Lâm Mộc.

“Mộc Nhi!” Ba mẹ Lâm Mộc nghe thấy tiếng động cũng vui mừng chạy tới.

“Mộc Nhi, thấy con về mẹ mừng lắm, con không bị thương ở đâu chứ?” Hồng Tuyết Lệ mặt mày tươi tắn hỏi.

“Không ạ, mẹ yên tâm, con được Sư huynh bảo vệ nên ổn lắm.” Lâm Mộc toét miệng cười.

Lâm Đại Sơn hỏi: “Lâm Mộc, ba thấy bản tin thời sự nói liên minh các con đang kiểm kê và dọn dẹp ở Ninh Đô, tình hình thế nào rồi?”

“Ba, mọi việc khá thuận lợi, hoàn tất cuộc chiến ở Ninh Đô rồi ạ.” Lâm Mộc đáp.

“Tốt quá, nếu Ninh Đô đã trở thành Thành phố lánh nạn lâu dài, nhà chúng ta có thể qua đó sinh sống rồi.” Lâm Đại Sơn nói.

“Ba mẹ, mọi người sống ở Đạo quán không ổn sao?” Lâm Mộc hồ nghi hỏi.

Lâm Đại Sơn giải thích: “Ha ha, đương nhiên không phải rồi, nhưng cứ đóng cọc ở đây thì phiền Sư phụ của con lắm, hơn nữa Ninh Đô khôi phục lại cuộc sống bình yên thì nhà ta qua đó cũng có thể làm chút chuyện, dẫu sao cũng tốt hơn ăn không ngồi rồi mà.”

“Cũng được ạ.” Lâm Mộc gật đầu.

Chỉ cần ở Ninh Đô an toàn, ba mẹ anh qua đó cũng tốt.

Ở đây làm phiền Sư phụ mãi không hay lắm.

“Đúng rồi, Uyển Nhi đâu ạ?” Lâm Mộc hỏi.

“Chị Uyển Nhi đang tu luyện trong phòng, chị ấy chăm chỉ lắm nha.” Gương mặt non nớt của Lâm Lê tràn đầy vẻ nghiêm túc.

“Được, để anh qua thăm cô ấy.” Lâm Mộc nói rồi đến phòng Trần Uyển Nhi.

Trong phòng.

Trần Uyển Nhi đang đắm chìm trong tu luyện.

Cạch.

Cửa phòng bị đẩy ra.

“Là em gái Lâm Lê à?” Trần Uyển Nhi quay người nhìn.

Đập vào mắt không phải Lâm Lê, mà là Lâm Mộc.

“Lâm... Lâm Mộc, sao anh lại về rồi!” Gương mặt yêu kiều của Trần Uyển Nhi như sáng bừng lên khi thấy Lâm Mộc bước vào.

“Tôi vừa kết thúc cuộc chiến ở Ninh Đô, thuận đường về thăm mọi người và cô.” Lâm Mộc vừa nói vừa bước tới trước mặt Trần Uyển Nhi.

“Nghe nói anh trở thành anh hùng, còn được lên ti vi nữa, giờ anh là nhân vật lớn rồi nha!” Trần Uyển Nhi nói.

Lâm Mộc cười khổ: “Nhân vật lớn gì chứ, cô đừng cười chê tôi nữa, người lợi hại hơn tôi trong liên minh này nhiều vô số kể. ”

“Trong liên minh có chị gái nhỏ nào xinh đẹp không? Anh có động lòng trước người ta không đó?” Trần Uyển Nhi khẽ chớp đôi mắt đẹp.

“Không có, nếu cô có thể vào liên minh thì có thể tính là một người.” Lâm Mộc nói.

Trần Uyển Nhi nghe vậy thì phì cười.

“Đúng rồi Uyển Nhi, thời gian tôi rời đi, tiến độ tu luyện của cô thế nào rồi?” Lâm Mộc hỏi.

Trần Uyển Nhi lập tức cúi đầu, ánh mắt nhuốm đầy vẻ ảm đạm: “Mấy tháng nay, tiến độ chậm hẳn đi, thiên địa linh khí không dồi dào, mà cảnh giới tăng lên cũng đòi hỏi nhiều linh khí hơn, muốn tăng nhanh quá trình tu luyện cũng không dễ dàng gì.”

“Cô nhụt chí rồi à?” Lâm Mộc hỏi.

Anh an ủi: “Khi trước tôi tu luyện ở đạo quán cũng vậy mà. Đây là vấn đề hóc búa mà bất cứ Tu hành Giả nào cũng gặp phải trong thời đại Mạt Pháp này, cô đừng nóng ruột, cứ từ từ tích lũy, tu luyện không phải chuyện ngày một ngày hai.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trần Uyển Nhi dẩu môi hồng, nói: “Đương nhiên tôi hiểu đạo lý này, chỉ là.. tôi muốn nhanh chóng đuổi kịp bước chân anh, cùng anh kề vai chiến đấu, anh được tham gia giao chiến rồi, còn tôi vẫn chậm chạp tu luyện nơi này.”

“Thế này nha, tôi tặng cô một món đồ.” Lâm Mộc phất tay lấy ra một nhành Kim Vũ Chi từ nhẫn trữ vật.

Đây là dược liệu Địa Giai Thượng Phẩm mà anh dùng năm vạn Liên minh tệ đổi lấy trước đó.

Lâm Mộc mãi chưa phục dùng dược liệu này.

“Đây là Kim Vũ Chi – một dược liệu Địa Giai Thượng Phẩm hàm chứa linh khí tinh thuần, sau khi hấp thu có thể giúp cô tăng nhiều tu vi đó, cầm lấy dùng nhé.” Lâm Mộc nói rồi đưa Kim Vũ Chi cho Trần Uyển Nhi.

Dược liệu này có giá trị không nhỏ, năm vạn Liên minh tệ.

Thời gian tham chiến này, Lâm Mộc cũng cảm thấy kiếm Liên minh tệ không dễ gì.

Thế nhưng anh vẫn hào phóng với Trần Uyển Nhi.

“Địa Giai Thượng Phẩm là gì? Cái này trân quý lắm nhỉ?” Trần Uyển Nhi nói.

Dù sao cô nàng chưa tu luyện được bao lâu, đương nhiên chưa hiểu rõ về phân loại dược liệu.

Gần đây Lâm Mộc cũng mới biết nhiều kiến thức về dược liệu.

Vì vậy Lâm Mộc giải thích cho Trần Uyển Nhi nghe sự phân loại dược liệu, đan dược, sách quý và cả vũ khí.

“Hóa ra phân cấp bậc như vậy à, thế thì dược liệu Địa Giai Thượng Phẩm này trân quý lắm!”

Lâm Mộc gật đầu: “Giá trị của nó quả thực không nhỏ, muốn kiếm được dược liệu Địa Giai Thượng Phẩm bên ngoài liên minh là việc khó khăn vô cùng.”
Chương 288: Tình huống bất thường

“Thế sao tôi nhận được, Lâm Mộc, anh cũng cần phục dùng dược liệu, tôi không thể làm chậm trễ tiến độ tu luyện của anh.” Trần Uyển Nhi một mực từ chối.

“Dược liệu này do tôi dùng Liên minh tệ đổi lấy, thời gian này tôi có thể kiếm thêm Liên minh tệ nhờ tham chiến, về sau muốn phục dùng có thể đổi dược liệu, cô không cần lo lắng cho tôi. ” Lâm Mộc cười nói.

Sau đó anh dứt khoát đặt Kim Vũ Chi vào tay Trần Uyển Nhi.

Khi trước Lâm Mộc thi đấu ở Thượng Võ Các thu được hai món tiền cược, anh vẫn dư Liên minh tệ để mua tiếp dược liệu trân quý.

“Đừng khách sáo với tôi, chẳng phải cô muốn theo kịp bước chân của tôi rồi kề vai chiến đấu sao? Xét cảnh giới của cô bây giờ, loại dược liệu này có thể giúp ích khá nhiều đấy.” Lâm Mộc nói.

“Vậy... cảm ơn nha!” Trần Uyển Nhi không từ chối nữa. Cô nàng quả thực trông mong sớm ngày nâng cao cảnh giới.

“Đúng rồi, cô chia dược liệu làm nhiều phần rồi dùng dần, một nhành dược liệu này đủ giúp cô nâng lên vài cảnh giới nhỏ đấy.” Lâm Mộc dặn dò.

Cảnh giới càng thấp thì lượng linh khí cần hấp thu sẽ càng nhỏ.

Với tu vi Linh Phách Cảnh hiện giờ của Lâm Mộc, có lẽ phải phục dùng hai nhành Kim Vũ Chi mới miễn cưỡng nâng lên một cảnh giới nhỏ, thậm chí có thể không đủ.

Trần Uyển Nhi thì khác, một nhành Kim Vũ Chi dư sức giúp cô nàng nâng cao vài cảnh giới nhỏ.

“Ừm.” Trần Uyển Nhi gật đầu.

“Đúng rồi Lâm Mộc, anh đã hỏi thăm được tung tích của Thẩm Tịch Dương chưa?”

Ánh mắt Lâm Mộc bỗng trở nên ảm đạm, anh khẽ lắc đầu.

“Uyển Nhi, cô tu luyện tiếp đi nha, tôi đi gặp Sư phụ đã.” Lâm Mộc nói rồi quay người rời đi.

“Lâm Mộc!” Trần Uyển Nhi gọi.

“Còn chuyện gì nữa à?” Lâm Mộc hỏi.

“Anh chiến đấu ở bên ngoài nhiều hiểm nguy, nhất định phải cẩn thận, sống sót trở về....” Hai mắt cô nàng chất chứa nỗi lo lắng.

“Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận mà!” Lâm Mộc nói rồi ra khỏi phòng, đến Đạo Trường.

Trong Đạo Trường.

Sư phụ đang trò chuyện với Sư huynh Thẩm Trạch Thiên.

“Sư phụ!” Lâm Mộc bước vào, hành lễ với Sư phụ.

“Lâm Mộc, Sư huynh con đã nói ta nghe biểu hiện của con ở liên minh, quả nhiên con không khiến người thầy này phải thất vọng.”

Lâm Mộc cười lúng túng: “Sư phụ, con không làm tốt như Sư huynh nói đâu.”

“Hai đứa ở bên ngoài phải giúp đỡ và hỗ trợ lẫn nhau, nhất là Thẩm Trạch Thiên, người làm Sư huynh là con phải quan tâm đến Tiểu sư đệ nhiều hơn.” Sư phụ dặn dò.

“Rõ thưa Sư phụ.” Thẩm Trạch Thiên đáp.

Sau đó Thẩm Trạch Thiên và Lâm Mộc quay về Ninh Đô.

Ba mẹ, Lâm Lê theo Lâm Mộc tới Ninh Đô định cư, cô bé Tiểu Vi mà Lâm Mộc từng cứu trước kia cũng đi cùng đường tới Thành phố lánh nạn lâu dài Ninh Đô.

Về đến Ninh Đô.

Thành phố này vẫn chưa hoàn thiện quá trình xây dựng các bức tường cao và các tuyến phòng thủ, nhưng người dân còn sống sót đã tràn ra đường chúc mừng, các cửa hàng cũng mở cửa trở lại.

Tin thức thời sự đã đưa tin Ninh Đô được xây dựng thành Thành phố lánh nạn lâu dài.

Người dân càng có thêm hi vọng khi các Thành phố lánh nạn lâu dài liên tiếp được thành lập.

Lâm Mộc gọi điện cho Mai Tổng.

Ông ta vốn có nhiều nhà cửa ở Ninh Đô, sau khi thương lượng, Lâm Mộc chọn được một căn nhà cho ba mẹ và em gái định cư nơi này.

Mai Tổng muốn tặng một biệt thự, nhưng Lâm Mộc chỉ yêu cầu nhà ở thương mại trong một tiểu khu bình thường.

Sau khi các bức tường cao và các tuyến phòng thủ được xây dựng xong xuôi, liên minh phái một Nghị Trưởng tới trấn giữ, đồng thời sắp xếp một nhóm Tu hành Giả của liên minh lưu lại bảo vệ cùng Nghị Trưởng.

Trên một mảnh đất trống bên ngoài sân bay quân sự Ninh Đô.

Nơi này chôn cất 257 Tu hành Giả hi sinh trong trận chiến kiểm kê và dọn dẹp ở thành phố Ninh Đô.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mục nghị trưởng tổ chức cho mọi người tới đây nói lời tạm biệt với những anh hùng đã hi sinh, sau đó trở về sân bay, xuất phát tới thành phố tiếp theo!

Trận đại chiến thứ ba, Thành phố Nam Cương.

Trong lần kiểm kê và dọn dẹp Thể biến dị ở thành phố này, phát hiện ra một Người biến dị cấp B+. Có điều kẻ này bị tiêu diệt bởi nhóm của Liễu Vô Song – người đứng thứ hai trong Bảng Chiến Thần của liên minh.

Nhóm Lâm Mộc cũng giết được một Thể biến dị cấp B trong lần giao chiến này.

Sau khi Thành phố Nam Cương xây dựng xong tuyến phòng ngự, đoàn Tu hành Giả lại tiến về thành phố thứ tư –Thành phố Tây Đô.

Sau đó là trận đại chiến thứ năm –Lăng Dương.

Trong Thành phố Lăng Dương.

Nhóm Lâm Mộc đang khám xét một tòa nhà.

“Thời gian trôi qua nhanh thật, chúng ta tham chiến đã gần ba tháng rồi.” Lâm Mộc vừa đi vừa nói.

La Văn Thành cười nói: “Lăng Dương là thành phố cuối cùng rồi, đợi trận đại chiến nơi này kết thúc, chúng ta có thể nghỉ ngơi một thời gian.”

“Ừ, cuối cùng có thể nghỉ ngơi rồi.” Lâm Mộc gật đầu nói.

Ba tháng qua quả thực rất vất vả, mỗi lần tiến vào thành phố mới, tinh thần ai ai cũng căng thẳng cao độ.

Lâm Mộc nhiều lần nhìn thấy những cảnh tượng đẫm máu và tàn nhẫn, cùng sự hi sinh của bao Tu hành Giả.

Có điều anh cũng được rèn luyện không ít trong ba tháng tham chiến.

Lăn lộn chiến đấu trong núi thây và biển máu, tâm tính anh đổi thay nhiều, kinh nghiệm chiến đấu cũng thêm phong phú.

“Có gì đó sai sai nhỉ, sao khám xét tới tòa nhà thứ ba rồi mà chẳng thấy bóng dáng Thể biến dị nào hết!” Vẻ mặt Thẩm Trạch Thiên trở nên nặng nề.

Lâm Mộc gật đầu: “Đúng nhỉ, theo kinh nghiệm khi trước, lẽ ra phải chạm trán với không ít Thể biến dị chứ, bất thường thật!”

“Để tôi hỏi thử các nhóm khác xem sao!” La Văn Thành hỏi tình hình qua Kênh cộng đồng trong Đồng hồ Liên minh.

Kênh cộng đồng vốn đang yên ắng bỗng chốc xôn xao.

Các nhóm đều lần lượt thông báo, hiện tại họ chưa gặp một Thể biến dị nào.
Chương 289: Chuyện lo sợ nhất vẫn xảy ra

“Sao lại thế được, không nhóm nào gặp phải Thể biến dị ư? Lẽ nào bọn Thể biến dị biết tin chúng ta sắp tới nên tháo chạy từ trước rồi?” Lâm Mộc kinh ngạc nói.

Thẩm Trạch Thiên khẽ lắc đầu: “Không đâu, trước khi chúng ta đặt chân tới bất cứ thành phố nào cũng sẽ không công bố ra bên ngoài, sao Người biến dị trong Thành phố Lăng Dương có thể biết trước tin tức được?”

“Bất thường quá, chúng ta phải cẩn thận chút.” La Văn Thành nói.

Sau khi kiểm kê xong tòa nhà này, mọi người vẫn không gặp bất cứ Người biến dị nào.

Nhóm Lâm Mộc rời khỏi tiểu khu.

Ầm ầm.

Khu đô thị phía trước bỗng vang lên tiếng ầm ĩ.

“Cầu cứu! Cầu cứu!”

Kênh cộng đồng vốn yên ắng lại truyền tới tiếng cầu cứu chói tai.

“Xảy ra chuyện rồi! Mau, mau qua bên đó xem sao!” Ba người Lâm Mộc lao thẳng về khu trung tâm - nơi phát ra âm thanh ầm ĩ.

Nhiều đội nhóm của liên minh cũng đang kiểm kê ngay gần trung tâm, nghe thấy động tĩnh, mọi người đều vội vàng chạy tới.

Ba người Lâm Mộc nhanh chóng đến một quảng trường rộng lớn ở khu trung tâm.

Chỉ thấy vô số Thể biến dị đang tràn ra quảng trường.

“Không ngờ.... không ngờ lại nhiều đến vậy?!”

“Lẽ nào tất cả Thể biến dị trong Thành phố Lăng Dương đều tụ tập về đây sao?”

Ba người Lâm Mộc trông thấy đám Thể biến dị đen kịt nhìn không thấy được điểm kết thúc thì không khỏi nuốt nước miếng.

Số lượng Thể biến dị nơi này còn lớn hơn gấp nhiều lần một vạn Thể biến dị mà nhóm Lâm Mộc đối phó ở khu công nghiệp Thành phố Bình Phụng.

“Á á!”

Lâm Mộc tận mắt chứng kiến cảnh hai đội nhóm của liên minh bị vô số Thể biến dị này nuốt chửng, chỉ còn nghe được tiếng kêu gào thảm thiết.

“Nhiều Thể biến dị cùng tấn công như này thì khó nhằn lắm đây!”

“Mau! Mau kêu chi viện!” Thẩm Trạch Thiên hét lớn.

Còn chưa đợi nhóm Lâm Mộc kêu chi viện trên Kênh cộng đồng, đã có vài nhóm gọi cứu viện rồi.

“Mọi người mau tới đây! Quá nhiều Thể biến dị tập trung nơi này, chúng ta nhất định phải liên thủ lại!”

Một số đội nhóm nghe thấy động tĩnh đã lục tục tới nơi.

“Mau! Thôi động nội lực công kích!”

Mấy người Lâm Mộc nhất loạt thôi động nội lực tấn công về phía đám đông Thể biến dị phía trước.

Chớp mắt, quảng trường đã xuất hiện trên trăm thành viên liên minh.

Hai bên giao chiến kịch liệt.

Nhiều đội nhóm khác của liên minh không ngừng chạy tới khu trung tâm để gia nhập trận chiến.

Ầm ầm ầm!

Những trận giao chiến kịch liệt liên tục bạo phát, Lâm Mộc vung Thất Tinh Đao trong tay chém chết bao Thể biến dị đang lao tới.

Lâm Mộc, Thẩm Trạch Thiên và La Văn Thành trải qua ba tháng kề vai chiến đấu nên vô cùng ăn ý, dứt khoát quay lưng về phía nhau tạo thành tam giác tấn công và phòng thủ, nghênh đón bọn Thể biến dị tràn đến từ bốn phương tám hướng.

Bỗng nhiên, một Thể biến dị có thân hình cao lớn xuất hiện trong đám Thể biến dị đông như kiến cỏ, rồi tấn công về phía Lâm Mộc.

“Là Thể biến dị cấp B+!” Chịu đòn công kích bất ngờ của Người biến dị có thực lực B+, Lâm Mộc lập tức bị hất văng về sau, đụng phải lưng Thẩm Trạch Thiên.

Thế trận tam giác của ba người sụp đổ.

“Để anh!” Thẩm Trạch Thiên nhanh chóng quay người nghênh đón đòn công kích của Người biến dị cấp B+.

Lâm Mộc lập tức đứng vào chỗ của Thẩm Trạch Thiên ban nãy, đón đánh bọn Thể biến dị từ phương hướng khác.

Nơi nơi trên quảng trường rộng lớn đều chìm vào những cuộc giao chiến ác liệt!

Một số Thể biến dị cấp B cũng xuất hiện trên quảng trường.

Cùng với sự xuất hiện ngày một đông của các đội nhóm liên minh tới chi viện, cục diện giao chiến dần được cải thiện.

“Ơ! Trên kia là gì thế?” Lâm Mộc đang giao chiến bỗng phát hiện ra một Người biến dị có hình dạng đặc biệt khác thường đứng trên tầng thượng TTTM.

Ngoài trừ chút đường nét giống người, những bộ phận khác trên thân thể kẻ này đã hoàn toàn biến dị.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Gã ta đang đứng trên tầng thượng cao nhất, nhìn xuống quan sát toàn bộ chiến trường.

“Lẽ nào gã này là Thể biến dị cấp A!?” Lâm Mộc kinh hãi.

Đến Thể biến dị cấp B+ còn phải đích thân tham chiến, gã ta lại chỉ đứng ở nơi cao quan sát.

Lâm Mộc không thể không nghi ngờ!

Trông thấy cục diện giao chiến dần thay đổi do nhiều đội nhóm liên minh tới chi viện, Người biến dị đứng trên tầng thượng bỗng nhảy phốc xuống chiến trường.

Gã ta nhào thẳng vào một Thanh tra viên!

Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Thanh tra viên kia lập tức bị oanh tạc đến phát nổ, máu phun ồ ạt, chết ngay tại chỗ!

“Hỏng bét! Là Thể biến dị cấp A! Thể biến dị cấp A đó!”

Rất nhiều thành viên liên minh trông thấy cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi, sắc mặt ai ai cũng thay đổi.

Có thể trở thành Thanh tra viên thì ít nhất cũng có tu vi Linh Phách Cảnh đỉnh phong!

Một Thanh tra viên bị tiêu diệt đơn giản như vậy, gã kia chắc chắn là Thể biến dị cấp A!

“Đáng chết! Đáng chết!” Chứng kiến cảnh tượng Thanh tra viên kia bị giết chết, sắc mặt Lâm Mộc khó coi đến cùng cực.

Từ khi cuộc đại chiến ở Thành phố Bình Phụng bắt đầu, điều khiến anh lo lắng nhất chính là sự xuất hiện của Thể biến dị cấp A.

Tất cả Tu hành Giả tham chiến đều nơm nớp lo sợ Người biến dị cấp A.

Trận đại chiến cuối cùng này, mọi người đều thả lỏng hơn chút, chỉ chờ giao chiến hoàn toàn kết thúc để nghỉ ngơi.

Kết quả thì Người biến dị cấp A lại xuất hiện!

“Có Thể biến dị cấp A, không thể hiếu chiến! Mọi người giải tán theo các hướng khác nhau đi! Đừng có tập trung cả ở đây, bằng không tất cả đều sẽ chết!”

Thanh tra viên Liễu Vô Song – người đứng số hai trong Bảng Chiến Thần hét lớn.

“Cầu cứu! Cầu cứu! Mục nghị trưởng, có Thể biến dị cấp A xuất hiện!”

Kênh cộng đồng trong liên minh liên tục vang lên tiếng cầu cứu.

Đám Tu hành Giả trên quảng trường tháo chạy theo các hướng khác nhau.

Những đội nhóm chưa kịp tới quảng trường chi viện nhận được tin báo trên Kênh cộng đồng cũng vội chuyển hướng, nào ai dám tới đây giao chiến với Người biến dị cấp A!
Chương 290: Di ngôn của Sư huynh

“Sư huynh, chúng ta mau rời khỏi quảng trường! Chúng ta cũng phải tháo chạy!” Lâm Mộc lập tức nói.

Nếu mọi người không giải tán khỏi quảng trường, cứ tập trung ở nơi này với tinh thần thiện chiến thì có khác gì chờ Người biến dị cấp A tới tiêu diệt?

Nếu các Tu hành Giả chạy theo nhiều hướng khác nhau, dù Thể biến dị cấp A kia muốn truy sát cũng chỉ có thể chọn một phương hướng, những thành viên liên minh chọn hướng khác có thể an toàn sống sót rồi.

Tuy thuộc hạ của Thể biến dị cấp A còn vô số kẻ có thể rượt đuổi và công kích Tu hành Giả. Nhưng đám Người biến dị này sao có khả năng uy hiếp mạnh như Thể biến dị cấp A? Cho nên những Người biến dị khác có truy kích cũng chẳng đáng sợ!

Trong tình thế này, chỉ khi tất cả Tu hành Giả đều tháo chạy mới có thể giảm số lượng thương vong đến thấp nhất!

Sư huynh vẫn đang giao chiến với Thể biến dị cấp B+.

“Anh bị Người biến dị cấp B+ này cầm chân rồi, không chạy được, hai người mau chạy đi, anh chặn gã ta lại.” Thẩm Trạch Thiên vừa tấn công vừa nói.

“Anh chặn gã lại ư?” Lâm Mộc kinh hoàng nói: “Sao thế được, nếu anh ở lại giao chiến với B+ thì lát nữa Thể biến dị cấp A sẽ xông tới tấn công, anh sẽ chết đấy!”

Lâm Mộc hiểu rõ ở lại quảng trường chỉ có một kết cục duy nhất.

“Hai người còn không chạy đi, lát nữa Thể biến dị cấp A tới thì cả ba chúng ta đều phải chết! Nhất định phải có người chặn Thể biến dị cấp B+ này thì hai người mới có thể chạy thoát! Hiểu không hả?” Thẩm Trạch Thiên gào lên.

“Sư huynh, khi giao chiến ở Ninh Đô, anh đã nói ba người chúng ta không buông tay, không bỏ lại đồng đội mà! Anh không đi thì em cũng sẽ ở lại!” Lâm Mộc cắn răng nói.

Thẩm Trạch Thiên trợn tròn hai mắt, gầm lên: “Lâm Mộc, giờ là lúc nào rồi, mẹ kiếp cậu đừng có nói dài dòng như thế! Anh là Sư huynh của cậu, cũng là đội trưởng của đội nhỏ này, anh ra lệnh cho hai người chạy ngay đi!”

Thẩm Trạch Thiên hiểu rõ, tất cả thành viên ở liên minh đều đang bỏ chạy tán loạn.

Lâm Mộc và La Văn Thành nán lại thêm một giây thì sẽ thêm một phần nguy hiểm, Thể biến dị cấp A kia có thể công kích tới bất cứ lúc nào! Cục diện tàn khốc này, mỗi giây mỗi phút đều trân quý vô cùng!

“Sư huynh!” Nghe thấy Thẩm Trạch Thiên gầm lên, Lâm Mộc chấn động, đáy lòng chợt thấy đau xót tột độ.

“La Văn Thành, Lâm Mộc không hiểu chuyện, cậu cũng không hiểu luôn hả? Ở lại nơi này đều phải chết! Dẫn sư đệ của tôi đi ngay!” Thẩm Trạch Thiên gào to.

“Anh Thẩm!”

“Haiz!...”

“Lâm Mộc, chúng ta mau đi thôi!” La Văn Thành thở dài đầy bi thương, sau đó lôi Lâm Mộc chạy ra khỏi quảng trường.

Thẩm Trạch Thiên vừa giao đấu với Thể biến dị cấp B vừa hét lớn: “Lão La, sau này thay tôi chăm sóc Tiểu sư đệ của tôi, đừng để cậu ấy bị bắt nạt ở liên minh!”

“Sư huynh!” Lâm Mộc bị kéo đi, hai mắt trợn to, cuồng dại gào thét, mặt đỏ bừng, gân cổ cũng nổi lên cao, những giọt nước mắt to như hạt đậu trào ra từ khóe mắt.

Lâm Mộc biết Sư huynh của anh đang gửi gắm di ngôn! Sư huynh ở lại chỉ có đường chết mà thôi!

Nỗi đau xé ruột xé gan truyền khắp cơ thể.

Tại sao!!!

“Lâm Mộc, chúng ta đi thôi!” Hai mắt La Văn Thành đỏ hoe, anh ta dùng hết sức kéo Lâm Mộc chạy đi.

La Văn Thành cũng thống khổ vô cùng , nhưng anh ta hiểu rõ mình không còn sự lựa chọn nào khác.

Bị La Văn Thành kéo đi một quãng, Lâm Mộc chính mắt trông thấy Thể biến dị cấp A lao như điên về phía Sư huynh.

Dù sao Tu hành Giả trong quảng trường cũng tháo chạy rồi, Người biến dị cấp A đương nhiên phải chọn đối tượng lợi hại nhất để ra tay.

Cho nên, Sư huynh Thẩm Trạch Thiên bị Người biến dị cấp A chọn làm mục tiêu công kích.

“Không!”

“Đừng mà!”

Hốc mắt Lâm Mộc đỏ hoe, anh gào thét chói tai, nỗi bi thương cùng cực dâng lên trong lòng.

Chính anh phải trơ mắt nhìn Người biến dị cấp A xông về phía Sư huynh mà không sao cứu được anh ấy.

Cảm giác bất lực như nhấn chìm anh, cả người không còn sức lực.

Bây giờ anh mới hiểu rõ cảm giác đau đớn và khó chịu của Sư huynh và La Văn Thành khi phải nhìn người anh em tốt ra đi trong trận chiến ở Đế Đô.

Lúc này, Người biến dị cấp A đã tới gần Thẩm Trạch Thiên, tung đòn công kích về phía anh ấy.

“Tu hành Giả loài người cũng chỉ đến vậy, xem hôm nay tao có giết sạch tất cả chúng mày không!”

Người biến dị cấp A với hai mắt đỏ sưng cũng dáng vẻ dữ tợn khát máu như ma quỷ địa ngục gào to.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trên bầu trời bỗng vang lên tiếng trực thăng!

Chỉ thấy một chiếc trực thăng đang nhanh chóng hạ độ cao rồi lao về quảng trường.

Sau đó, một bóng người nhảy xuống từ chiếc trực thăng, chiến đao trên tay người đó vẽ một vòng cung đỏ rực trên không trung rồi chém về phía Người biến dị cấp A.

“Còn muốn giết sạch Tu hành Giả loài người chúng tao cơ đấy? Nằm mơ đi!”

Choang!

Chiến đao trong tay người này chặn luôn đòn tấn công đang giáng xuống của Người biến dị cấp A.

“Là Mục nghị trưởng!”

“Mục nghị trưởng đến rồi!” Lâm Mộc nhìm đăm đăm vào Mục nghị trưởng.

Sau khi đỡ đòn tấn công, ông cụ nhanh chóng vung thanh đao trong tay chém về phía Người biến dị cấp A.

“Ha ha, Sư huynh được cứu sống rồi!” Đám mây mù phủ bóng trong lòng Lâm Mộc lập tức tan biến, anh kích động cười vang.

Mục nghị trưởng vừa giao đấu vừa hét to: “Bổn nghị trưởng đã gia nhập chiến trường, tất cả Tu hành Giả quay lại cùng tôi chiến đấu!”

Giọng nói âm vang của ông cụ như sấm sét vang vọng bốn bề.

“Là giọng nói của Mục nghị trưởng, tốt quá rồi, ông cụ tới rồi!”

“Mau, chúng ta mau trở lại chiến trường!”

Đám Tu hành Giả đang bỏ chạy nhanh chóng quay lại quảng trường để đánh giết Người biến dị.

“Giết giết giết!”

“La huynh, chúng ta cũng quay lại giết Người biến dị thôi!”

Lâm Mộc lập tức cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng như được tiêm máu gà, Thất Tinh Đao trong tay vung lên, nhắm về phía Thể biến dị trên quảng trường.

“Giết!” La Văn Thành cũng kích động không thôi, cùng Lâm Mộc chạy về tham chiến.

Xoẹt xoẹt!

Thất Tinh Đao trong tay Lâm Mộc như lưỡi hái của tử thần, điên cuồng chém xuống đoạt mạng Người biến dị.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom