• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 211-215

Chương 211: Thái độ của Tuyết Sơn Phái

Nghe vậy, Thẩm Tịch Dương mới thở phào nhẹ nhõm.

Sư huynh Thẩm Trạch Thiên nhìn về phía Chưởng môn Tuyết Sơn Phái: “Chưởng môn, các ông đã thả người rồi, nhưng chuyện chính vẫn chưa giải quyết, ông nói xem phải làm sao?”

“Chuyện này...” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái chợt thấy căng thẳng.

Nhất là khi Thẩm Trạch Thiên định tội Tuyết Sơn Phái họ cấu kết với thế lực nước ngoài, bị chụp mũ tội danh này, sao bọn họ gánh nổi đây?

Nhưng nói ra thì chuyện này không lớn cũng chẳng nhỏ, dù sao Tuyết Sơn Phái chỉ nhận sự cậy nhờ từ ông cụ Tôn, hoàn toàn không trực tiếp cấu kết với thế lực nước ngoài.

Tuyết Sơn Phái có thể nói không biết chuyện móc nối của nhà họ Tôn với tập đoàn bên Châu Âu, kẻ không biết không có tội mà!

Thẩm Trạch Thiên lại nói: “Chuyện này không lớn cũng chẳng nhỏ, chỉ cần Tuyết Sơn Phái ông nhận được sự lượng thứ của người trong cuộc, chuyện này coi như cho qua, nhưng nếu Lâm Mộc một mực đòi truy cứu thì lại khác rồi. ”

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đương nhiên hiểu được ý tứ sâu sa trong lời nói này. Ông ta trầm ngâm giây lát rồi nặn ra một nụ cười khó coi: “Tuyết Sơn Phái tôi nguyện dâng lên một dược liệu Địa Giai để nhận tội với Lâm Mộc.”

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái hiểu, chuyện đã đến nước này, Tuyết Sơn Phái còn không bỏ ra chút vốn liếng thì không tài nào giải quyết êm xuôi.

Tuy vị trí địa lý đặc biệt nơi Tuyết Sơn Phái sống có thể sản sinh ra một số dược liệu trân quý, nhưng trong thời đại Mạt Pháp này, dược liệu Địa Giai vô cùng quý hiếm nha!

“Tiểu sư đệ, Tuyết Sơn Phái đền cho cậu một dược liệu Địa Giai, cậu có ý kiến gì không?” Thẩm Trạch Thiên nhìn Lâm Mộc hỏi.

“Nếu Tuyết Sơn Phái đã có lòng muốn nhận lỗi như vậy, tôi quyết định bỏ qua chuyện này!” Lâm Mộc cười.

Lần này Lâm Mộc lên núi tuyết Tịch Lĩnh, chỉ mong cứu được người là tốt rồi, chẳng ngờ còn có thu hoạch bất ngờ.

Dược liệu Địa Giai hiếm có khó tìm, Lâm Mộc đương nhiên vui như mở cờ trong bụng.

Tuy Tuyết Sơn Phái phái người tới ám sát anh tới hai lần, nhưng thực tế thì anh chẳng bị tổn thất gì.

“Nếu Tiểu sư đệ đã đồng ý thì chuyện này cứ quyết định vậy nhé.” Thẩm Trạch Thiên nói.

“Đại trưởng lão, đi lấy dược liệu tới đây.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái phân phó.

Đại trưởng lão vội vã rời khỏi đại điện.

Chẳng mấy chốc, Đại trưởng lão bưng một hộp gỗ quay lại.

“Giao cho Lâm Mộc đi!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái phất tay ra hiệu.

Đại trưởng lão bưng hộp gỗ giao tận tay Lâm Mộc.

Lâm Mộc nhìn vào trong, quả nhiên có dược liệu.

“Tốt!” Lâm Mộc xác nhận không có gì sai sót, ngắm nghía kỹ hộp gỗ, lòng thầm vui mừng, kiếm được món hời lớn rồi!

Thẩm Trạch Thiên nói: “Đồ đã trao tay, ân oán hai bên coi như xóa bỏ, Tuyết Sơn Phái không được nhận chỉ thị của ông cụ Tôn mà báo thù Lâm Mộc nữa.”

“Chưởng môn, không vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề, không vấn đề!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nặn ra một nụ cười khó coi.

Lâm Mộc có một Sư huynh là Thanh tra viên Liên minh Tu Hành Giả, Tuyết Sơn Phái họ quả thực không dễ gì động tới anh nữa.

Thẩm Trạch Thiên lại nhìn Lâm Mộc: “Nếu Tuyết Sơn Phái đã xác nhận không còn mâu thuẫn gì, Lâm Mộc, sau này cậu cũng không được tới làm khó Tuyết Sơn Phái nữa, ân oán hoàn toàn xóa bỏ.”

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Lâm Mộc cười nói. Dù sao anh cũng chẳng chịu thiệt gì.

“Tiểu sư đệ, chuyện đã được giải quyết, chúng ta đi thôi.” Thẩm Trạch Thiên nói.

“Được, chị Dương Dương, chúng ta đi.” Lâm Mộc dẫn Thẩm Tịch Dương cùng Thẩm Trạch Thiên rời khỏi Tuyết Sơn Phái.

“Thanh tra Thẩm đi thong thả.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái hành lễ.

Ra khỏi Tuyết Sơn Phái, Lâm Mộc dứt khoát cõng Thẩm Tịch Dương xuống núi.

Đường quốc lộ chỉ khai thông đến lưng chừng núi tuyết Tịch Lĩnh, từ đỉnh núi đến sườn núi chỉ có thể đi bộ.

Đoạn đường này lại vô cùng khó đi, nếu Lâm Mộc không cõng Thẩm Tịch Dương thì hai – ba ngày mới xuống đến chân núi.

“Lâm Mộc, thật xin lỗi em. Chị lại làm liên lụy tới em rồi, chỉ vì chị mà xém chút nữa em gặp phiền phức lớn rồi!” Thẩm Tịch Dương tự trách nói.

Đây chẳng phải lần đầu Lâm Mộc tới cứu Thẩm Tịch Dương, cô ấy không thể tưởng tượng được, nếu Lâm Mộc không tới cứu nguy, cô ấy sẽ đối mặt với hậu quả gì.

“Chị Dương Dương, bọn họ bắt chị để uy hiếp em, lần này em mới là người hại chị.” Lâm Mộc bất đắc dĩ nói.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau đó Lâm Mộc nhìn về phía Thẩm Trạch Thiên: “Thẩm sư huynh, cảm ơn anh, nếu không có anh, em tự đối phó với Tuyết Sơn Phái sẽ gặp rắc rối lớn rồi!” Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc không ngờ thân phận của Sư huynh lại có tác dụng lớn vậy, Chưởng môn Tuyết Sơn Phái vừa biết Sư huynh là Thanh tra viên đã lập tức nhượng bộ.

Nhất là khi Sư huynh vạch tội danh cấu kết với thế lực nước ngoài càng khiến Chưởng môn Tuyết Sơn Phái sợ đứng tim.

Sư huynh là Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đều là tu sĩ Linh Phách Cảnh, nhưng Chưởng môn lại kiêng dè thân phận cùng Liên minh Tu Hành Giả.

Thẩm Trạch Thiên nói: “Anh chỉ có một sư đệ là cậu, giúp chút việc nhỏ này thì đáng gì, huống chi cậu còn cung cấp loại vũ khí đặc biệt kia, cái này có ý nghĩa vô cùng lớn với Liên minh Tu Hành Giả đấy.”

...

Trong điện Tuyết Sơn Phái.

“Đáng ghét đáng ghét!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái siết chặt tay vịn làm bằng vàng, hai tay run rẩy, gân xanh trên trán cùng nổi lên.

Ông ta giận lắm!

Vất vả lắm mới lừa được Lâm Mộc lên núi, hơn nữa còn xác định rõ Lâm Mộc là kẻ giết hại hai vị Trưởng lão.

Thế nhưng, chẳng những không thể đụng tới một sợi lông của Lâm Mộc, ông ta còn phải đền một dược liệu Địa Giai.

Kế hoạch bắt cóc lần này thất bại ê chề rồi!

“Chưởng môn, sau này phải làm sao?” Đại trưởng lão hỏi.

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nhắm nghiền hai mắt: “Biết làm sao, Lâm Mộc cậu ta có người Sư huynh là Thanh tra viên, Tuyết Sơn Phái chúng ta làm gì được cậu ta?”

...

Về đến Ninh Đô, Lâm Mộc đưa Sư huynh ra sân bay.

“Tiểu sư đệ, anh nghĩ sau lần này Tuyết Sơn Phái không dám đối phó với cậu nữa, nhưng nếu họ giở trò gì, cậu cứ gọi cho anh nhé.” Thẩm Trạch Thiên nói.
Chương 212: Đến Thành phố Thân Giang

“Được, Sư huynh.” Lâm Mộc cười đáp.

“Tiểu sư đệ, tạm biệt, sau này có việc gì cần giúp đỡ cứ gọi điện cho anh nhé.” Thẩm Trạch Thiên nói rồi xuống xe rời đi.

Lâm Mộc đưa Thẩm Tịch Dương về nhà cô ấy,

Sau khi dùng cơm tối ở nhà Thẩm Tịch Dương xong, Lâm Mộc mới lái xe về Kim Châu.

Kim Châu, trong biệt thự nhà họ Lâm.

“Bây giờ Tuyết Sơn Phái không dám manh động đối phó với mình nữa, có thể đưa ba mẹ và em gái về rồi.” Lâm Mộc thầm tính toán.

Lúc trước anh đưa người thân đến ở tạm nhà Lão Trần, chính vì sợ Tuyết Sơn Phái uy hiếp.

Giờ mối đe dọa đã được xóa bỏ.

Nhưng đêm đã về khuya, Lâm Mộc định bụng sáng mai sẽ đón ba mẹ cùng em gái về nhà.

Sau đó Lâm Mộc quay về phòng ngủ của anh: “Không biết loại dược liệu này có công dụng gì?” Lâm Mộc lấy dược liệu mà Tuyết Sơn Phái đưa ra xem.

“Đúng rồi, có thể kiểm tra thông tin từ cuốn sách cổ mà Sư phụ cho mình.” Lâm Mộc lấy sách cổ ra từ chiếc nhẫn trữ vật.

Sau đó anh bắt đầu lật xem thông tin. Chừng một giờ sau, Lâm Mộc tìm được ghi chép về loại dược liệu này trong sách cổ.

Đây là dược liệu Địa Giai Hạ Phẩm, có tên gọi Nhân sâm tím.

Công dụng của loại dược liệu này chính là trị thương, có thể trực tiếp phục dùng hoặc điều chế ra Dũ Thương Đan, đương nhiên điều chế đan dược thì hiệu quả càng cao.

Lâm Mộc quyết định tạm cất Nhân sâm tím này đi, nếu ăn cái này có thể nhanh chóng khôi phục vết thương.

Đương nhiên Lâm Mộc có thể trực tiếp hấp thu Linh khí từ Nhân sâm tím để tu luyện. Có điều như vậy quá lãng phí công dụng tự thân của nó.

Sau khi cất Nhân sâm tím đi, Lâm Mộc không vội tu luyện luôn, mà tiếp tục đọc sách cổ.

Lâm Mộc định bụng đọc hết nội dung cuốn sách này để ghi nhớ thật kỹ, sau này lỡ như gặp được loại dược liệu gì, chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra, đồng thời hiểu chính xác công dụng của dược liệu.

Muốn hành tẩu trên giang hồ, ngoại trừ thực lực vốn có của bản thân, hiểu biết về dược liệu cũng vô cùng quan trọng.

Đọc liền một mạch tới sáng sớm hôm sau, Lâm Mộc đã nhớ kỹ nội dung sách cổ.

Với tu sĩ Linh Ý Cảnh, mỗi khi nâng cao một cảnh giới, chẳng những cơ thể mạnh mẽ hơn, đầu óc cũng được cải thiện tương ứng.

Trí não của Tu Hành Giả phát triển hơn người thường rất nhiều, cho nên việc đọc thuộc cuốn sách cổ không khó khăn gì với Lâm Mộc.

“Sách này ghi chép số lượng lớn các loại dược liệu, sau này mình có thể phân biệt hầu hết các loại dược liệu rồi. ”Lâm Mộc nở nụ cười, sau đó cất sách cổ vào nhẫn trữ vật.

“Phải đi đón ba mẹ và em gái về đã.” Lâm Mộc đứng dậy ra khỏi nhà, sau đó đón người thân về biệt thự nhà họ Lâm.

Sau khi về đến biệt thự.

“Cuối cùng cũng về đến nhà rồi.” Mẹ Lâm Mộc cười rạng rỡ. “Mẹ, mẹ không quen ở nhà Lão Trần ư?” Lâm Mộc tò mò hỏi.

“Cũng không phải, nhưng chẳng đâu thoải mái như nhà của mình, hơn nữa suốt ngày đóng cọc trong nhà không đi đâu, ba mẹ và em con sắp mốc meo rồi!” Mẹ Lâm Mộc cười nói.

Bọn họ đoán được Lâm Mộc có kẻ thù bên ngoài, để không gây phiền phức cho anh, ba người họ suốt ngày ở trong biệt thự, công việc cũng xử lý từ xa.

“Ba mẹ, con đã giải quyết rắc rối xong rồi, từ nay ba mẹ không cần lo gì nữa, bắt đầu từ mai có thể đến công ty đi làm như trước rồi.” Lâm Mộc nói.

Trò chuyện thêm với ba mẹ một lát, Lâm Mộc quay về phòng ngủ.

“Tiếp theo mình phải dùng quả kim cương để tu luyện.” Lâm Mộc lấy quả kim cương chưa dùng hết ra.

Quyết định xong, Lâm Mộc tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện.

...

Một tuần nhanh chóng trôi qua. Trong tuần này, ngoài thời gian tu luyện, Lâm Mộc còn đưa em gái Lâm Lê đến TTTM mua sắm quần áo mới và đi ăn ngon. Dù sao Lâm Lê cũng sắp lên đại học rồi.

Ngoài ra, Lâm Mộc còn hẹn gặp mặt A Bính và Bằng Gia. Trong phòng ngủ.

Lâm Mộc vừa ăn xong chút quả kim cương còn lại cuối cùng.

Sau khi hấp thu toàn bộ Linh khí trong đó rồi luyện hóa hết, Lâm Mộc dừng tu luyện, chầm chậm mở mắt ra.

“Chưa gì đã hết quả rồi sao?” Lâm Mộc liếm môi, còn chưa đã ghiền.

Hai quả kim cương này giúp tu vi của anh nâng cao đáng kể. Bây giờ chỉ còn thiếu hai phần nữa anh có thể tiến lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong rồi.

Nếu Lâm Mộc phục dùng Nhân sâm tím lấy được từ Tuyết Sơn Phái, anh có thể vững vàng tiến lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong ngay lập tức.

Nhưng anh muốn giữ dược liệu trân quý đó lại để trị thương, phát huy công dụng vốn có của nó.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đương nhiên, nếu rơi vào tình thế cấp bách cần tiến lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong ngay, Lâm Mộc có thể phục dùng Nhân sâm tím bất cứ lúc nào.

“Ngày mai đưa em gái tới Thành phố Thân Giang rồi, tối nay phải ngủ một giấc thật ngon.” Lâm Mộc nói rồi lên giường ngủ.

Ngày hôm sau, Lâm Mộc đưa Lâm Lê đến Thành phố Thân Giang.

Trước khi hai người ra khỏi nhà, mẹ Lâm Mộc không nỡ xa con gái, luôn miệng dặn dò Lâm Lê phải chăm chỉ học hành, còn kêu Lâm Mộc phải đưa em gái đến trường an toàn.

Lâm Mộc đưa Lâm Lê đến Ninh Đô, sau đó lên máy bay đến Thành phố Thân Giang.

3h chiều, tại sân bay Thành phố Thân Giang. Lâm Mộc đưa em gái ra khỏi sân bay.

Trước khi đi, anh đã thông báo cho Trần Uyển Nhi. Cho nên khi hai người vừa bước ra, Trần Uyển Nhi đã đứng chờ ở cổng đón.

“Em gái Lâm Lê.” Trần Uyển Nhi vừa thấy Lâm Lê đã niềm nở bước lên nghênh đón.

Hai cô gái đứng cạnh nhau, hỏi ngắn han dài.

“Em gái Lâm Lê, nếu em đã đến Thành phố Thân Giang học thì chị Uyển Nhi này sẽ chăm sóc em! Coi như chị có thêm bạn đồng hành rồi!” Trần Uyển Nhi cười vui vẻ nói.
Chương 213: Sự cố

“Chị Uyển Nhi, có chị ở đây em cũng vui lắm.” Gương mặt Lâm Lê nhuốm ý cười.

“Khụ khụ, hóa ra anh là người thừa à.” Lâm Mộc ho khan một tiếng.

“Thế anh nghĩ là gì?” Trần Uyển Nhi bụm miệng cười, liếc nhìn Lâm Mộc.

“Đi thôi, đưa Lâm Lê tới trường đại học, không còn sớm nữa rồi.” Lâm Mộc nói.

“Được, xe tôi ở đằng kia.” Trần Uyển Nhi đưa Lâm Mộc cùng Lâm Lê ra xe cô nàng, sau đó lái xe đến Đại học Phú Hưng.

Trong buồng xe.

“Trần Uyển Nhi, mấy ngày tôi không ở thành phố Thân Giang, mọi thứ vẫn suôn sẻ chứ?” Lâm Mộc hỏi.

“Thuận lợi lắm nha, giờ tôi đang phụ trách một công ty con của Tập đoàn Khâu Hàng, bà ngoại cũng công nhận khả năng của tôi rồi.” Trần Uyển Nhi nói.

“Thế thì tôi có thể yên tâm rồi.” Lâm Mộc nói.

“Đúng rồi Lâm Mộc, lần này anh trở về đã hỏi Sư phụ anh chưa, tôi có thể tu hành không?” Trần Uyển Nhi mong chờ hỏi.

“Ơ.... hình như tôi quên béng chuyện này rồi.” Lâm Mộc cười lúng túng.

Anh không ngờ Trần Uyển Nhi lại quan tâm tới chuyện này đến vậy. Xem ra không phải cô nàng nói vu vơ một câu cho có, mà là thật lòng muốn tu hành.

“Quên? Lâm Mộc anh đúng là khốn kiếp mà! Chuyện này rất quan trọng với tôi đó, sao anh không thèm bận tâm xíu nào vậy?” Trần Uyển Nhi phát hờn nói.

“Lần sau, lần sau tôi nhất định nhớ hỏi giúp cô!” Lâm Mộc bất đắc dĩ cười khổ.

“Lần sau anh còn không hỏi giúp thì tôi giận anh thật đó nha.” Trần Uyển Nhi dẩu môi.

Trần Uyển Nhi lái xe đến cổng Đại học Phú Hưng, vì hôm nay là ngày báo danh của sinh viên mới, nên người đến vô cùng đông đúc, chỗ đỗ xe ngoài trường cũng không dễ tìm.

Trần Uyển Nhi đi lòng vòng trong bãi đỗ xe mấy bận mới tìm được một vị trí.

Cô nàng vừa toan lái xe vào vị trí, một chiếc Mercedes-Benz Big G lao thẳng tới và chặn luôn chỗ đậu xe.

Kết quả là cả hai chiếc xe đều không thể vào chỗ đậu xe. Cửa kính xe Mercedes-Benz Big G hạ xuống.

“Xe kia, lái đi chỗ khác!” Một cô gái đeo kính râm ló đầu ra nói. Trần Uyển Nhi nghe vậy bỗng thấy tức giận.

“Xe tôi lái vào vị trí này trước mà, cô dựa vào cái gì mà bắt tôi tránh đi.” Trần Uyển Nhi cũng hạ cửa kính xe xuống, tức giận nói.

Cô gái trẻ ngồi ở ghế lái con Mercedes-Benz Big G lập tức mở cửa xe, bước xuống rồi đi đến trước xe của đám người Lâm Mộc.

Cô gái trẻ này trang điểm đậm, ăn mặc hở hang, gương mặt giống hotgirl mạng.

“Đây là 500 tệ, các người tự đi tìm chỗ khác đi! Thời gian của tôi vô cùng quý giá, đừng có làm mất thời gian của tôi!” Cô gái trẻ kia dứt khoát lấy ra năm tờ tiền rồi vứt vào ghế lái của Trần Uyển Nhi.

“Này! Thời gian của ai không quý giá hả? Cô tưởng nhiều tiền ghê gớm lắm sao! Ai cần thứ tiền dơ bẩn này của cô!” Trần Uyển Nhi vốn nóng tính, dứt khoát lấy mấy tờ tiền kia ném thẳng lên mặt Cô gái trẻ.

“Con đ*ếm này, mày dám đập vào mặt tao à? Nghe giọng đã biết mày là người tỉnh ngoài rồi? Mày biết tao là ai không hả? ” Mặt Cô gái trẻ lập tức sa sầm, giọng nói cũng hết sức chói tai.

Sau đó cô ta nhanh chóng quay lại xe. Rầm!

Chiếc Mercedes-Benz Big G gầm lên, kèm theo âm thanh chói tai do lốp xe ma sát mặt đường, phần đầu xe của chiếc Big G trực tiếp đâm sầm vào đuôi xe thương vụ của Trần Uyển Nhi.

“Á á á” Trần Uyển Nhi và Lâm Lê sợ đến mức thét lên, cả người cũng bị đổ về phía trước.

Lâm Mộc ngồi ở ghế sau vội túm lấy Lâm Lê mới ngăn cô ấy đập đầu vào ghế trước.

“Khốn kiếp!” Lâm Mộc tức thì nổi giận.

Hồi nãy Cô gái trẻ kia đến tranh luận với Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc không nói xen vào, bởi vì anh không ngờ cô ta dám ngang ngược thế.

“Đáng ghét, tưởng tụi này dễ bắt nạt à?” Trần Uyển Nhi tháo dây an toàn, chạy ra xe đối phương để tranh luận.

“Anh ơi, sao giờ? Hình như cô ta không dễ chọc đâu.” Lâm Lê lo lắng túm cánh tay Lâm Mộc.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Đừng lo, ngồi yên trên xe, để anh xuống xử lý.” Lâm Mộc mở cửa xuống xe.

“Uyển Nhi, để tôi giải quyết chuyện này.” Lâm Mộc sải bước đuổi theo Trần Uyển Nhi, cùng cô nàng đến trước con Big G.

“Con đ*ếm kia, mày nện tiền vào mặt tao, tao đâm vào xe mày một lần, coi như tha thứ cho mày rồi đó, chúng ta huề nhau nhé, chúng mày tự lái xe cút đi!” Cô gái trẻ dương dương tự đắc.

“Chát!” Lâm Mộc không nói hai lời, dứt khoát xông lên giáng cho cô ta một cái bạt tai đến độ rớt kính.

Vì chỉnh sửa qua mũi, cái tát tai này khiến mũi cô ta cũng vẹo luôn.

“Cô đâm vào xe chúng tôi một lần, cái bạt tai này của tôi coi như tha thứ cho cô, chúng ta huề nhau, lái xe của cô cút đi.” Lâm Mộc lạnh lùng nói.

Lâm Mộc hoàn toàn không muốn tranh luận phải trái gì với loại người này.

“Mày.. mày dám đánh tao? Mày đánh phụ nữ?” Cô gái trẻ kinh ngạc nhìn Lâm Mộc, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.

Cô ta nào ngờ được Lâm Mộc ra tay đánh mình.

“Mày... mày biết tao là ai không hả? Bọn tỉnh ngoài như chúng mày mà dám đánh tao hả?” Cô gái trẻ giận đến mức nhảy cẫng lên.

“Tôi quan tâm cô là ai làm gì?”

“Uyển Nhi, đi nào!”

Lâm Mộc chẳng buồn đoái hoài tới cô ta, dứt khoát kéo tay Trần Uyển Nhi về xe.

“Lâm Mộc, anh ngầu quá nha, đánh thẳng vào mặt cô ta!” Trần Uyển Nhi phấn khích nói.

“Loại người này thiếu đòn mà, tôi không quan tâm chống lưng của cô ta lợi hại cỡ nào, cứ đánh rồi nói!” Lâm Mộc nói.

Sau đó Lâm Mộc kêu Trần Uyển Nhi đứng chờ, anh ngồi vào ghế lái.

“Em gái, em xuống xe đứng cạnh chị Uyển Nhi nhé.” Lâm Mộc quay đầu nói với Lâm Lê đang ngồi ghế sau.

“Dạ.”Lâm Lê nhanh chóng xuống xe. Lâm Mộc cho xe vào số lùi và nhấn ga. Rầm!

Chiếc xe thương vụ đâm mạnh vào Mercedes-Benz Big G phía sau, đẩy con Big G ra xa một khoảng.

Cô gái trẻ thấy xe mình bị đẩy lùi ra xa, tức đến nghiến răng kèn kẹt.
Chương 214: Sự trả thù đầu tiên

Vụ va chạm đã thu hút một số người qua đường chạy tới hóng hớt kịch vui.

“Cậu nhóc lái xe thương vụ kia to gan thật đấy, dám đánh chủ xe Big G, còn húc cho xe cô ta lùi về sau nữa chứ.”

“Ừ, nghe giọng bọn họ thì không phải người Thành phố Thân Giang rồi, chằng ngờ lại dám ngang ngược dường ấy, thằng nhóc đó ăn gan hùm rồi hả?”

...

Lâm Mộc mắt điếc tai ngơ trước những lời bàn tán xôn xao.

“Đi, chúng ta vào trường điểm danh.” Lâm Mộc lấy hành lý của Lâm Lê ra từ cốp xe, sau đó dẫn Trần Uyển Nhi và Lâm Lê vào trường.

Đuôi xe thương vụ của Trần Uyển Nhi đã bị đụng nát bét, nhưng Lâm Mộc không bận tâm. Trước đó anh đã lấy được 5 tỷ từ Tiên Hạc Võ Quán, một con xe này không thể khiến anh đau ví được.

“Chúng mày không được đi! Hôm nay tao cho chúng mày xong đời!” Cô gái trẻ chỉ tay về đám người Lâm Mộc hét lớn.

Lâm Mộc ngó lơ cô ta, dứt khoát dẫn Trần Uyển Nhi và em gái rời đi.

Cô gái trẻ kia cũng không dám ngăn bước ba người Lâm Mộc, tuy cô ta ngông cuồng, nhưng đánh không lại Lâm Mộc.

Dù cô ta có chống lưng lợi hại, nhưng giờ chỉ có một thân một mình, một khi bị đánh, dù sau này có báo thù được cũng phải chịu thiệt lúc này.

“Chúng mày xong đời rồi, đừng tưởng chạy thoát! Tao nhất định bắt chúng mày trả giá đắt vì cái tát tai hồi nãy. “ Cô gái trẻ nói xong bèn lấy di động ra gọi.

Sau khi đám người Lâm Mộc đi xa một quãng.

“Anh ơi, xem bộ dạng cô ta không dễ chọc đâu, có phiền phức gì không? Dù sao nơi này cũng là Thành phố Thân Giang, không phải Kim Châu.” Lâm Lê lo lắng nói.

“Cô ta hù dọa em và Uyển Nhi, anh quan tâm chống lưng của cô ta thế nào làm gì, đánh là đúng đấy! Loại người này đúng là thiếu giáo dục mà!” Lâm Mộc nói.

Trần Uyển Nhi nói: “Cô ta ngang ngược cướp chỗ đậu xe, còn dám ngông cuồng đâm xe chúng ta, bị đánh là đáng kiếp lắm nha.”

Đương nhiên Trần Uyển Nhi cảm thấy hả giận, cô nàng còn rất tin tưởng năng lực và nhân phẩm của Lâm Mộc nữa.

Sau khi vào trưởng, một Học trưởng bước đến chào hỏi rồi giúp Lâm Lê làm thủ tục báo danh.

Học trưởng này rất nhiệt tình. Dưới sự dẫn dắt của cậu ta, quá trình báo danh rất suôn sẻ, đương nhiên cũng mất chút thời gian vì phải xếp hàng.

“Phía trước là nơi làm thủ tục đăng ký Kí túc xá, học muội Lâm Lê làm xong thủ tục là có thể nhận chìa khóa rồi.” Học trưởng nói.

Ngay lúc này lại phát sinh vấn đề.

Người làm thủ tục đánh giá ba người Lâm Mộc một lượt, sau đó nói: “Tư liệu thông tin của bạn này có chút vấn đề, tôi phải đi kiểm tra lại chút.”

Nói xong ông ta lấy di động gọi điện, sau đó quay người bước vào phòng, đóng cửa lại.

Chốc lát sau, ông ta bước ra, kêu ba người Lâm Mộc chờ đợi.

Học trưởng hồ nghi hỏi: “Lạ thật, em dẫn bao bạn sinh viên mới đi làm thủ tục rồi, lần đầu thấy thủ tục vào Kí túc xá có trục trặc đấy.”

Chẳng bao lâu, một chiếc xe điện tham quan khuôn viên trường chạy đến, một Người đàn ông trung niên nho nhã lễ độ đeo mắt kính bước xuống xe .

“Thầy Lưu.” Học trưởng trông thấy Người đàn ông trung niên thì mau mắn chào.

“Bạn học Lâm Lê là người nào?” Chủ nhiệm Lưu hỏi.

“Là em ạ.”

“Chúng tôi kiểm tra ra đôi chỗ bất thường trong thành tích thi của em, giờ em đi theo chúng tôi một chuyến nhé.” Thầy Lưu nói.

“Bất thường?” Lâm Mộc, Trần Uyển Nhi và Lâm Lê đều vô cùng kinh ngạc. “Sao lại bất thường được?”

“Kêu em đi theo thì cứ đi theo? Sao hỏi nhiều quá vậy, tình huống cụ thể chúng tôi sẽ điều tra thêm.” Thầy Lưu nghiêm nghị nói.

“Được.” Lâm Lê chỉ đành gật đầu.

“Người nhà chúng tôi đi theo không vấn đề gì chứ?” Lâm Mộc hỏi.

“Không vấn đề gì, đi thôi.” Dứt lời Thầy Lưu đi ra ngoài.

Ba người Lâm Lê cũng lên chiếc xe điện của trường tới văn phòng tuyển sinh.

“Bạn học Lâm Lê, chúng tôi kiểm tra ra thành tích của em có vấn đề, cho nên thành tích này có thể vô hiệu, em có khả năng không được nhập học.” Chủ nhiệm ngồi trong văn phòng nói.

“Có vấn đề? Không thể báo danh nhập trường? Sao có thể như vậy?” Lâm Lê nghe xong tin này cuống đến mức sắp òa khóc.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau khi nhà họ Lâm gặp nạn, cô ấy luôn chăm chỉ học tập, mong đỗ vào một trường đại học tốt rồi tốt nghiệp tìm công việc tử tế, chia sẻ gánh nặng cho gia đình.

Lâm Lê xiết bao nỗ lực để có được thành tích hôm nay, bây giờ bỗng phát sinh vấn đề, sao cô ấy chấp nhận chuyện này được! Chỉ một câu nói đã khiến thành tích của cô ấy không được công nhận sao?

Lâm Mộc nhanh chóng nói: “Các thầy có nhầm lẫn gì không? Nếu thực sự có vấn đề gì sao khi trước làm thủ tục báo danh lại suôn sẻ thế?”

“Ba người cứ về chờ tin tức nhé, có gì chúng tôi lại thông báo.” Chủ nhiệm chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ nhả ra một câu.

Trần Uyển Nhi nói: “Giờ các thầy phải cho chúng tôi lời giải thích chứ?”

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, ba người về chờ tin tức, chúng tôi sẽ xác minh lại chuyện này. Ba người có hiểu thế nào là quy trình không vậy? Chúng tôi cần tuân thủ đúng quy trình xác minh lại thành tích, không phải ai đòi lời giải thích là có thể giải thích ngay được! ” Chủ nhiệm không kiên nhẫn nói.

“Mời ba người ra ngoài trước cho, hôm nay chúng tôi rất bận.” Thầy giáo đưa ba người Lâm Mộc tới hồi nãy lên tiếng nói.

“Anh, vậy chúng ta đi trước.” Lâm Lê nói.

Giờ thầy cô trong trường không chịu làm thủ tục nhập học cho cô ấy thì cũng hết cách.

Ra khỏi văn phòng, Lâm Lê kìm lòng không đặng rơi nước mắt, lòng cô ấy vô cùng ấm ức. Bản thân cố gắng bao ngày mới có được thành tích như vậy, sao giờ lại phát sinh vấn đề chứ!

“Em gái đừng lo, anh sẽ giúp em làm rõ chuyện này mà.” Lâm Mộc an ủi. Ngay cổng trường có một Cô gái trẻ đeo kính đứng đợi.

Lâm Mộc vừa nhìn đã nhận ra cô ta, còn không phải cô gái lái Big G ban nãy sao?

“Tát tao xong còn muốn nhập học hả? Chúng mày ngây thơ quá rồi nha? Tao nói rồi, tao sẽ khiến chúng mày trả giá đắt!”

Lâm Mộc nghe tới đây thì tức thì vỡ lẽ. Hóa ra em gái anh không nhập học được vì cô gái này giở trò!

Cô gái trẻ khoanh tay trước ngực, nói: “Yên tâm, đây chỉ mới là bắt đầu thôi, tao sẽ khiến chúng mày biết cái giá phải trả đắt tới dường nào!”
Chương 215: Sự trừng phạt của Lâm Mộc

Phía sau cô gái kia có hai vệ sĩ hùng hậu.

Lần này, hiển nhiên cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới tới.

"Hai người, đánh cho tên này vào viện cho tôi, còn con nhỏ đó để tôi tát cô ta!" cô gái đó chỉ vào Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi.

"Vâng thưa cô."

Sau khi hai tên vệ sĩ nhận lệnh, họ lao thẳng về phía Lâm Mộc rồi trực tiếp đưa nắm đấm về phía anh.

Lâm Mộc vung tay lên, dễ dàng nắm lấy nắm đấm của hai người đó, sau đó bẻ gãy tay của họ.

"Aaaaa!"

Biểu cảm của hai tên vệ sĩ lập tức trở nên vặn vẹo, bọn họ đau tới nỗi gào lên như heo bị chọc tiết.

Hai cánh tay của họ bị kéo mạnh ra.

Sau đó Lâm Mộc đẩy ra hai tên vệ sĩ này bay ra phía sau, bọn họ đập người vào bức tường phía sau.

Cô gái kia cũng ngỡ ngàng khi chứng kiến cảnh vệ sĩ của mình bị đánh như vậy.

"Hai người các người đúng là lãng phí cơm mà! Mau đứng dậy cho tôi!" cô gái kia mắng.

“Cô đừng hi vọng nữa, bọn họ không dậy nổi nữa rồi.” Lâm Mộc thờ ơ nói.

Lâm Mộc nói xong đi về phía cô ta.

Hiện tại cô ta đang ức hiếp em gái anh trước mặt anh, khiến em gái anh phải chịu thiệt thòi.

Lâm Mộc tuyệt đối không thể để yên được!

“Trần Uyển Nhi, che mắt em gái tôi lại đi.” Lâm Mộc không quay đầu lại nói.

Trần Uyển Nhi nghe xong cũng nhanh chóng che mắt Lâm Lê rồi bảo cô quay đầu lại.

“Anh...anh muốn làm gì?” cô gái kia sợ hãi nhìn Lâm Mộc đang lại gần.

Vừa rồi cô ta dám kiêu ngạo và tự tin như vậy, đó là bởi vì cô ta mang theo hai vệ sĩ rất có năng lực đến đây.

Kết quả là cả hai vệ sĩ đều đã bị thương.

Lâm Mộc nhìn cô ta với ánh mắt ớn lạnh: "Vốn dĩ tôi định sẽ tát cô, sau đó bỏ qua chuyện này. Nhưng đáng tiếc khi cô đã không trân trọng cơ hội mà tôi cho cô!"

“Ba tôi là Chung Hào đấy, anh dám đánh tôi sao?” cô gái đó đanh thép nói.

"Cho dù ba cô có là ông trời thì cũng vô dụng thôi!"

Lâm Mộc vừa dứt lời, anh liền vung nắm đấm, một đấm đánh vào sống mũi của cô ta, làm cô ta chảy cả máu mũi, sống mũi cũng xẹp xuống.

“Aaa!” Cô gái đó trẻ hét lên trong đau đớn.

Thầy Lưu và chủ nhiệm trong văn phòng sau khi nghe thấy động tĩnh cũng nhanh chóng đi ra.

"Cậu đang làm gì thế!"

"Đó là Chung tiểu thư! Cậu cũng to gan thật đấy!"

Hai người quát Lâm Mộc, họ không ngờ Lâm Mộc lại dám ra tay với Chung tiểu thư.

Lâm Mộc quay đầu nhìn hai người bọn họ.

"Hai người im đi cho tôi !!!"

Lâm Mộc dùng nội lực hét lên, như sấm nổ vang trời, khiến cho hai người run lên, sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Sau đó, Lâm Mộc lại nhìn về phía cô Chung tiểu thư kia.

"Chung tiểu thư đúng không, cô quá kiêu ngạo và độc đoán nên hôm nay tôi sẽ lấy một ngón tay trừng phạt cô!"

Sau khi Lâm Mộc nói xong, một tay anh nắm chặt lấy bàn tay cô ta, còn tay kia lại nắm lấy ngón út của cô ta rồi dừng sức kéo.

"Aaa!"

một tiếng thét chói tai vang lên, ngón tay út của Chung tiểu thư bị kéo rời ra, nhìn vô cùng máu me!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Không biết Chung tiểu thư này là đau hay bị dọa sợ, khi nhìn thấy vết máu trên ngón tay bị đứt ra thì cô ta ngất đi ngay.

Dù là hai vệ sĩ ban nãy hay là hai vị giáo viên kia, sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt đều tái nhợt đi vì sợ hãi.

Ngay cả hai vệ sĩ được đào tạo bài bản cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy!

Bọn họ lại quay sang nhìn Lâm Mộc, chỉ cảm thấy anh không phải là người nữa, mà là quỷ ở dưới địa ngục!

Lâm Mộc xoay người đi tới trước mặt hai vị giáo viên kia.

“Hai người nói thành tích của em gái tôi là do gian lận đúng không?” Lâm Mộc dùng ánh mắt lạnh lùng phán xét bọn họ.

Lúc nãy trong phòng làm việc, Lâm Mộc còn tưởng rằng có thể do có sai sót.

Nhưng lúc này Lâm Mộc mới hiểu được chính là Chung tiểu thư này đã gây khó dễ.

"Cái này ...đúng vậy... đúng vậy."

Hai giáo viên kia nuốt nước bọt, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Lúc nãy ở phòng làm việc, bọn họ đã có thái độ không tốt với ba người Lâm Mộc.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Mộc ra tay đáng sợ như vậy, bọn họ đều sợ hãi, làm sao dám bày ra khí thế như vậy trước mặt anh nữa chứ?

"Vậy được, bây giờ chúng ta đi vào trong đó, hai người kiểm tra máy tính trước mặt tôi! Để tôi xem xem rốt cuộc là gian lận ở đâu!" Lâm Mộc lạnh lùng nói.

"Cái này ..." Vẻ mặt của giáo viên thay đổi.

Nếu lúc nãy ở trong văn phòng Lâm Mộc đưa ra yêu cầu như vậy, bọn họ nhất định sẽ từ chối ngay.

Nhưng bây giờ, họ đã bị dọa sợ nên căn bản không dám nói như vậy.

Thậm chí bọn họ cũng không dám gọi bảo vệ của trường đến, vì sợ Lâm Mộc sẽ tức giận.

Lâm Mộc cũng không có nói nhảm với bọn họ nữa, chỉ dùng hai tay đẩy người đứng dậy, trực tiếp đưa vào văn phòng.

Trần Uyển Nhi cũng đưa Lâm Lê vào văn phòng làm việc.

"Vào hệ thống, kiểm tra!"

"Tôi đang xem đây!"

Lâm Mộc ép chủ nhiệm của trường vào máy tính, sau đó anh nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

"Tôi kêu cô kiểm tra, cô không nghe thấy sao? Cho dù cô nói thành tích của em gái tôi có vấn đề, thì chúng tôi cũng phải có quyền được biết!" Giọng Lâm Mộc vang vọng như tiếng chuông, vô cùng có lực.

Chủ nhiệm bị ấn ngồi xuống ghế rồi bị đẩy đến trước bàn nên chỉ có thể cứng ngắc mở hệ thống ra xem lại.

Sau khi kết quả được đưa ra, Lâm Mộc nhìn kỹ hơn, điểm số và trạng thái học sinh của em gái anh trong hệ thống hiển thị vẫn bình thường.

Sau khi nhìn thấy kết quả này, sắc mặt Lâm Mộc lập tức tối sầm lại.

"Đây là vấn đề các người nói sao? Nói cho tôi biết vấn đề ở đâu vậy!" Lâm Mộc chỉ vào máy tính đanh thép hỏi.

Lúc này Lâm Mộc mới hiểu được là hai người này muốn thuyết phục Lâm Lê rời đi với lý do thành tích của cô có vấn đề, đợi thời gian mấy ngày báo danh kết thúc, sau đó tương đương với việc em gái anh sẽ không có tư cách học tiếp nữa.

Hai giáo viên cứng họng cũng không biết trả lời như thế nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom