• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Lâm Thiếu Báo Thù (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 206-210

Chương 206: Sư huynh

Sáng sớm hôm sau, Lâm Mộc đến võ đường.

“Bái kiến sư phụ.” Lâm Mộc cúi đầu hành lễ với sư phụ.

“Sao con lại trở về?” Sư phụ quay lưng về phía anh.

“Sư phụ, con có được hai quả Thiên Tài Địa Bảo, muốn sư phụ giúp con xem thử.” Lâm Mộc nói.

“Lấy ra để ta xem thử cho.” Sư phụ quay đầu nhìn anh.

Anh liền lấy ra hai quả đưa cho sư phụ.

Sau khi xem qua, sư phụ nói: "Đây là hai quả loại kim cương, nếu như chín hoàn toàn thì có thể đạt đến Địa giai trung cấp, nhưng do nó chưa chín hoàn toàn nên cấp bậc tạm thời không bằng, so với cấp thấp thì tốt hơn, nhưng lại không bằng Địa giai trung cấp."

“Thực sự là Địa giai!” Hai mắt Lâm Mộc sáng ngời.

Chỉ cần có thể đạt tới Địa giai, đối với anh mà nói là đã rất vừa lòng.

Dù sao thì Địa giai và Nhân giai cách biệt nhau rất nhiều.

Lần trước anh mang về một dược liệu cấp Nhân giai từ trong gia tộc, nhưng sư phụ đã nói rằng nó không có giá trị gì trong việc luyện đan cả nên anh đã hấp thu linh khí chứa trong dược liệu đó.

Nhưng Địa giai thì không giống như vậy.

“Sư phụ, hai loại quả này nên sử dụng như thế nào?” Lâm Mộc kỳ vọng hỏi.

"Quả kim cương chứa năng lượng nóng, có thể dùng nó để chống lại khí Hàn Sát, cũng có thể ăn trực tiếp, ăn xong có thể tăng tu vi, loại quả này không cần luyện hóa, cứ trực tiếp sử dụng là được." Sư phụ nói.

Sư phụ lại nói tiếp: “Khi con ăn hai loại quả kim cương này, con sẽ không còn cách xa đỉnh phong Linh Ý Cảnh quá nhiều nữa.”

“Vậy thì tốt quá!” Hai mắt Lâm Mộc sáng lên.

Sư phụ mỉm cười vuốt râu: "Loại Thiên Tài Địa Bảo này, có thể nói là thường ngày rất khó tìm, nhưng con rất may mắn, lần này có thể hái được hai quả, con sẽ không vì tranh giành hai loại quả này mà đắc tội với thế lực nào đấy chứ?"

Lâm Mộc cười gãi gãi đầu: "Sư phụ, không có, con may mắn gặp được thôi, không có ai cướp đoạt cả, chỉ có ta một con macng xà đang canh giữ nó, và con đã xử lý nó rồi."

Ngừng một chút, Lâm Mộc nói tiếp: "Sư phụ, lần này con tới Thân Giang, lại gặp phải một chuyện kỳ lạ, con bị ám sát hai lần liên tiếp, cuối cùng mới biết được là do một thế lực tên là Khô Lâu Hội gây ra, con còn đến tận nơi của bọn họ và lấy được một khẩu súng rất là kỳ lạ."

Lâm Mộc nói xong liền lấy ra khẩu súng lục: "Sư phụ, người nhìn xem."

Sư phụ cầm lấy khẩu súng lục xem xét.

Lâm Mộc nói: "Súng này bắn ra không phải đạn, mà là một chùm tia sáng, uy lực rất lớn, nếu như chưa đạt đến Linh Ý Cảnh mà bị bắn trúng thì nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ, cho dù là sơ kỳ Linh Ý Cảnh cũng chắc chắn sẽ bị thương!"

“Không nghĩ đến là nhanh như vậy mà con đã chạm mặt bọn họ rồi.” Sắc mặt của sư phụ trở nên nghiêm trọng.

Lâm Mộc thắc mắc: "Bọn họ? Sư phụ muốn nói tới Khô Lâu Hội sao? Theo con biết, đây hình như là một thế lực nước ngoài, con đoán có thể là một tổ chức sát thủ."

Sư phụ lắc đầu: "Không phải đơn giản như con nghĩ đâu, nhưng mà sớm muộn gì rồi con cũng phải chạm mặt, rồi con cũng phải đối mặt thôi, sớm hay muộn cũng không khác nhau là mấy."

Sau đó sư phụ đưa lại khẩu súng cho Lâm Mộc, đồng thời nói: "Ta sẽ cho con một số điện thoại, là của sư huynh con, con đưa khẩu súng này đến cho nó đi, có lẽ nó sẽ cần dùng."

“Sư huynh? Con còn có sư huynh sao?” Lâm Mộc ngạc nhiên.

Trước đây anh chưa bao giờ nghe sư phụ nhắc đến.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sư phụ cười nói: "Đương nhiên là có, con nghĩ rằng ta chỉ có một người đồ đệ là con thôi sao? Sư huynh của con mười năm trước đã xuất môn rồi, con không biết nó cũng là chuyện bình thường."

“Vậy sư huynh hiện tại đang là cảnh giới gì?” Lâm Mộc tò mò.

“Linh Phách Cảnh.” Sư phụ đáp.

Sau đó sư phụ xoay người cầm bút lên, viết ra một số điện thoại, đưa cho Lâm Mộc.

“Đây là số điện thoại của sư huynh con.”

“Vâng, sư phụ.” Lâm Mộc nhận lấy tờ giấy, cất vào nhẫn trữ vật.

Mặc dù anh không hiểu tại sao sư phụ lại để cho anh đưa cây súng này đến cho sư huynh.

Nhưng nếu như sư phụ đã sắp xếp như vậy, Lâm Mộc đương nhiên sẽ làm theo.

"Hả? Nhẫn trữ vật sao? Con có nhẫn trữ vật?" Sư phụ nhìn ngón tay anh.

"Sư phụ đúng là có đôi mắt tinh tường, cái này là con may mắn có được trong một buổi đấu giá đồ cổ ở Thân Giang." Lâm Mộc cười.

"Không tồi, vật này xưa nay hiếm thấy, ta còn đang đợi xem khi nào con đạt tới Linh Phách Cảnh thì sẽ tặng cho con một món quà, hiện tại, xem ra là không cần thiết nữa rồi." Sư phụ nói.

"Cái này..." Lâm Mộc lúng túng cười.

"Yên tâm, sau khi con đạt đến Linh Phách Cảnh, ta lại có món quà khác để tặng con, đến lúc đó, con cũng có thể chính thức xuất môn, tự mình bước đi." Sư phụ nói.

“Sư phụ, bước vào Linh Phách Cảnh không phải là việc dễ dàng, con còn không biết mình sẽ tiêu tốn bao nhiêu thời gian cho nút thắt này đây.” Lâm Mộc cười khổ nói.

Từ Linh Ý Cảnh đến Linh Phách Cảnh chính là một nút thắt lớn.

Mỗi cảnh giới nhỏ chỉ cần tu luyện đến điểm cuối là có thể nâng cảnh giới được rồi.

Tuy nhiên, để vượt qua một nút thắt là điều không hề dễ dàng, nhiều người tu luyện cuối cùng đã bị mắc kẹt lại ở một nút thắt nào đó và không thể vượt qua nó cả đời.

Nếu sư phụ đặt nhiều kỳ vọng vào anh, một khi anh bị mắc kẹt ở nút thắt lần này và mãi cũng không thể đột phá được thì sư phụ sẽ rất thất vọng.

“Dù sao con còn có Chí Tôn Tích, không thể nào so sánh với người tu luyện bình thường được, ta tin tưởng con sẽ không mắc kẹt ở chỗ này đâu.” Sư phụ vô cùng tin tưởng anh.

Sau đó, sư phụ lấy ra một cuốn sách cổ từ chiếc nhẫn lưu trữ của mình.

"Đây là sách cổ ghi chép các loại Thiên Tài Địa Bảo, Kì Trân Dị Thú, con có thể tự mình nghiên cứu, sau này nếu gặp phải Thiên Tài Địa Bảo nào khác thì sẽ phân biệt được, không cần mỗi lần đều mang qua đât nhờ ta xem giúp."

Sư phụ nói xong liền giao quyển sách cổ này cho Lâm Mộc.

“Cám ơn sư phụ về cuốn sách!”

Anh lập tức nhận lấy cuốn sách cổ.

Sau khi trò chuyện với sư phụ, Lâm Mộc rời khỏi đạo quán.

Trên đường trở về, anh bấm gọi cho số điện thoại mà sư phụ đã đưa.

Anh vẫn rất tò mò về vị sư huynh chưa từng gặp mặt này, không biết anh ta là người như thế nào.
Chương 207: Gặp sư huynh

Lâm Mộc vẫn chưa hiểu tại sao sư phụ lại giao vũ khí cho vị sư huynh này?

Sau đó điện thoại rất nhanh đã được kết nối.

“Ai vậy?” Một giọng nam vang lên trong điện thoại.

“Em tên Lâm Mộc, là đệ tử của quán chủ Ngọa Long đạo quán, xin hỏi anh là sư huynh sao?” Lâm Mộc nói.

"Sư đệ Lâm Mộc? Lúc trước anh có liên lạc với sư phụ, cũng nghe sư phụ nhắc tới cậu, Sư phụ nói cậu rất có tài." Vị sư huynh kia nói qua điện thoại.

"Vậy sao?"

Lâm Mộc cười nhẹ, không ngờ Sư phụ lại khen anh trước mặt người khác.

"Lâm Mộc, số của anh là do sư phụ cho cậu đúng không? Không biết đã xảy ra chuyện gì vậy?" vị sư huynh kia hỏi.

“Em có một khẩu súng rất đặc biệt, sư phụ bảo em liên lạc với sư huynh rồi đưa nó cho anh.” Lâm Mộc nói.

"Sư phụ nói sao? Hiện tại cậu đang ở đâu, anh tới tìm cậu." Giọng nói của sư huynh vang lên.

“Em đã rời khỏi Ngọa Long đạo quán rồi, đang trên đường trở về Kim Châu, sư huynh đến Kim Châu gặp em đi, lát nữa em sẽ gửi địa chỉ chính xác vào điện thoại cho sư huynh.” Lâm Mộc nói.

Du sao Lâm Mộc cũng vẫn chưa biết sư huynh ở đâu, chỉ có thể bảo anh ta đến tìm anh.

"Được rồi! Anh sẽ ngồi máy bay đến đó, có lẽ tối nay là có thể đến rồi." vị sư huynh kia nói.

"Đúng rồi, sư phụ nói anh đang ở Linh Phách Cảnh, theo em biết thì người đang ở Linh Phách Cảnh không thể dễ dàng đi vào thành phố, anh có tiện khi đến thành phố tìm em không? Nếu không chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi khác. ”Lâm Mộc lo lắng nói.

“Chuyện này cậu không cần lo lắng, anh sẽ tới đúng giờ.” Sư huynh nói.

Vừa cúp máy xong, Lâm Mộc lái xe thẳng đến Kim Châu.

Lâm Mộc biết người đang ở Linh Phách Cảnh không thể dễ dàng đi vào thành phố, nhưng là sư huynh nói anh không cần lo lắng nên anh cũng cần không quan tâm nhiều như vậy.

Khi về tới Kim Châu đã là buổi trưa, Lâm Mộc trực tiếp lái xe đến nhà Lão Trần.

Bên trong biệt thự của nhà họ Trần.

"Anh, anh đã về rồi!"

Lâm Lê đang bị Lão Trần dạy chơi cờ trong biệt thự, vừa nhìn thấy Lâm Mộc, cô lập tức đứng dậy chạy về phía anh.

“Lâm Lê, em ở đây có ngoan không?” Lâm Mộc cười vỗ vỗ đầu Lâm Lê.

“Đương nhiên rồi!” Lâm Lê gật đầu.

Trần Lão cũng cười nói: "Lâm Lê chăm chỉ hơn Tĩnh Uyển nhiều, con bé làm việc nhà và nấu ăn, thậm chí còn không than vãn."

Sở gia bị phá sản năm năm nên Lâm Lê đã quen với những công việc này từ lâu rồi.

“Anh, hơn một tuần nữa ta đi nhập học đại học, anh có thể đưa em đi không?” Lâm Lê vẻ mặt mong đợi.

“Được, đến lúc đó anh cũng tiện thể ghé qua xem chị Uyển Nhi của em.” Lâm Mộc cười nói.

Trường đại học em gái Lâm Mộc sắp theo học là ở Thân Giang.

“Lâm Mộc, lần này cháu trở lại, có nghĩa là Uyển Nhi ở bên Thân Giang đã có chỗ đứng vững chắc phải không?” Lão Trần nói.

“Đúng vậy, Lão Trần, ông cứ yên tâm ạ.” Lâm Mộc nói.

“Đúng rồi, ba mẹ cháu đâu rồi.” Lâm Mộc nhìn quanh.

"Họ làm việc trong phòng làm việc ở trên lầu," Lão Trần nói.

“Vâng, cháu lên gặp bọn họ trước đây.” Lâm Mộc nói xong liền đi lên lầu.



Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau khi ăn cơm trưa ở nhà họ Trần, Lâm Mộc trở về nhà của anh ở Kim Châu.

Bên trong căn phòng ở biệt thự.

Lâm Mộc lật bàn tay lên làm lộ ra Quả Kim Cương. Anh định sẽ hấp thụ Linh khí của Quả Kim Cương trước để nâng cao tu vi.

Lâm Mộc cầm lấy Quả Kim Cương đầu tiên lên ăn.

Mỗi một miếng khi cắn vào trong miệng, anh đều có thể cảm giác được một luồng Linh khí thực vật đang ồ ạt tràn vào trong cơ thể mình.

Lâm Mộc vội vàng vận chuyển công lực để dẫn Linh khí vào kinh mạch, sau đó để nó lan ra khắp kinh mạch, cuối cùng chuyển hóa thành nội lực.

Sau khi đã Phạt Cốt Tẩy Tủy, kinh mạch của Lâm Mộc được mở rộng và tăng cường hơn, nên hiệu quả của việc luyện công này cũng được nâng cao hơn nhiều.

Kiểu tu luyện này khiến cho tu vi của anh cũng tiến bộ nhanh chóng!

Buổi tối, chuông cửa biệt thự vang lên, làm Lâm Mộc đang tu luyện cũng phải tỉnh lại.

Lâm Mộc vẫn đang đợi sư huynh đến.

Sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa, Lâm Mộc nhanh chóng ra ngoài rồi đi xuống lầu mở cửa.

Khi cửa biệt thự mở ra, đập vào mắt anh là một người đàn ông trung niên cao ráo mặc vest.

“Cậu là Lâm Mộc sư đệ đúng không?” Người mặc vest nhìn Lâm Mộc.

“Anh là…sư huynh?” Lâm Mộc có chút kinh ngạc.

Nhìn cách ăn mặc của anh ta, Lâm Mộc hoàn toàn không nhìn ra anh ta là một tu hành giả, nên anh cũng có hơi bất ngờ.

“Tên anh là Thẩm Trạch Thiên, anh là sư huynh của cậu.” Người đàn ông mặc vest nói.

“Mời Thẩm sư huynh vào trong.” Lâm Mộc lập tức làm động tác mời anh vào nhà.

Thẩm Trạch Thiên sư huynh đi vào nhà, Lâm Mộc cũng mời anh ta ngồi xuống.

“Tiêu chí khi nhận đồ đệ của sư phụ rất cao, chắc hẳn sư huynh cũng phải cực kỳ tài giỏi. Không biết hiện tại sư huynh đang làm gì vậy?” Lâm Mộc có chút tò mò.

“ Hiện tại ta đang là người của Liên Minh Tu Hành Giả.” Thẩm Trạch Thiên nói.

" Liên Minh Tu Hành Giả? Đó là gì vậy?" Lâm Mộc tự hỏi.

Lâm Mộc chưa từng nghe qua về cái tên này.

"Đây là một tổ chức còn khá bí ẩn ở Trung Quốc, tổ chức này chịu trách nhiệm về trật tự của giới tu hành trong nước. Tất cả các thế lực lớn của Ẩn Môn và các thế lực tu hành khác trong nước đều phải chịu sự giám sát của tu hành giả của Liên Minh."Thẩm Trạch Thiên giải thích.

"Thì ra là như vậy? Còn có tổ chức như vậy sao?" Lâm Mộc kinh ngạc.

“Nếu bọn anh không quản lý trật tự mà để những tu hành giả kia làm loạn, vậy chẳng phải là giới tu hành cũng loạn hết lên rồi sao?” Thẩm Trạch Thiên nói.

Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: "Ẩn Môn có tu vi cường đại, muốn vào thành phố thì phải xin phép Liên Minh Tu Hành Giả, báo cáo rõ nguyên do rồi mới được vào thành."

“Vậy với tư cách là người của Liên Minh Tu Hành Giả, Thẩm sư huynh có thể vào thành phố rồi đúng không?” Lâm Mộc nói.

Lúc gọi điện thoại Lâm Mộc vẫn còn lo lắng Thẩm Trạch Thiên sẽ không đến được Kim Châu.

“Ừ.” Thẩm Trạch Thiên gật đầu trả lời.

Lâm Mộc tò mò hỏi: "Nếu là người tu luyện Tán Tu, hay những tu sĩ không không gia nhập Ẩn Môn nào, nhưng nếu đạt tới Linh Phách Cảnh cũng sẽ bị hạn chế không thể vào thành phố sao?"

Thẩm Trạch Thiên nói: "Cũng không hẳn. Hạn chế cho Linh Phách Cảnh vào thành phố là thỏa thuận ký kết giữa tất cả các Ẩn Môn và Liên Minh Tu Hành Giả."

"Trong bản thỏa thuận có chỗ hạn chế, nhưng cũng có chỗ có lợi. Những thế lực Ẩn Môn này đều được người trên công nhận, sẽ không bị coi là thế lực phi pháp."

"Vị trí môn phái của bọn họ cũng sẽ được bảo vệ và cũng sẽ không bị khai thác."

Nghe xong lời này, Lâm Mộc chợt hiểu ra.
Chương 208: Xảy ra chuyện

Núi tuyết Tịch Lĩnh nơi Tuyết Sơn Phái ở cũng từng có một số phú hào ở Giang Nam muốn khai thác nhưng cuối cùng cũng không thành.

Lúc này Lâm Mộc mới hiểu ra là tại sao.

Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: "Về phần người tu luyện Tán Tu thì căn bản không thể đạt được Linh Phách Cảnh, cho nên không cần lo lắng về vấn đề này."

"Đương nhiên, điều này không có nghĩa là người tu luyện Tán Tu không bị trừng phạt. Nếu tu sĩ phạm tội và bị bắt được, cuối cùng sẽ giao cho Liên Minh Tu Hành Giả bọn anh xử lý."

Lâm Mộc thầm nghĩ mỗi lần hành động luôn phải tìm người xử lý đống hỗn độn, nên cũng không có vấn đề gì cả.

“Đúng rồi Tiểu sư đệ, sư phụ bảo cậu đưa cái gì cho anh vậy?” Thẩm Trạch Thiên hỏi.

“Mải hỏi chuyện nên suýt quên mất chuyện chính.” Lâm Mộc lúng túng cười.

Sau đó Lâm Mộc lật bàn tay lại, lấy trong nhẫn chứa đồ ra một khẩu súng lục đặc biệt.

"Chính là thứ này, là một khẩu súng rất đặc biệt, sư phụ bảo em đưa cho sư huynh."

Lâm Mộc nói xong liền đưa súng cho Thẩm Trạch Thiên.

Lúc này Lâm Mộc mới đột nhiên hiểu được vì sao sư phụ lại bảo anh giao thứ này cho sư huynh rồi.

Anh ấy là người của Liên Minh Tu Hành Giả.

"Khẩu súng này..."

Thẩm Trạch Thiên nhận lấy khẩu súng, sau khi nghiên cứu một lúc thì vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

“Sư đệ, sao cậu lại có được khẩu súng này vậy?” Thẩm Trạch Thiên ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc.

"Trước đây em đã tiêu diệt một tổ chức có tên là Khô Lâu Hội ở Thân Giang, sau đó em lấy khẩu súng này từ tên phân hội trưởng của Khô Lâu Hội. ", Lâm Mộc nói.

Lâm Mộc nói tiếp: "Lúc đó ông ta cầm khẩu súng này bắn em, thế nhưng lại bắn ra một tia sáng có uy lực kinh người, nếu tu vi dưới Linh Ý Cảnh thì chắc chắn sẽ bị giết!"

“Dường như khẩu súng này có thể phát hiện ra người sử dụng nó, người không bị ràng buộc bởi nó thì chắc chắn sẽ không thể sử dụng.” Lâm Mộc nói.

"Đây là lần đầu tiên Liên Minh Tu Hành Giả bọn anh thấy được thứ này. Đúng là thú vị! Anh sẽ thu lại sau đó đưa cho Liên Minh Tu Hành Giả nghiên cứu." Thẩm Trạch Thiên nói.

“Sư huynh, Khô Lâu Hội chắc là thế lực ngoại lai, sao bọn họ lại chạy đến chỗ bọn này vậy?” Lâm Mộc hoài nghi.

"Có nhiều chuyện khá phức tạp nên bọn anh cũng chỉ biết một phần nhỏ. Hơn nữa đây lại là cơ mật được bảo mật rất kĩ càng, có nhiều cơ mật anh cũng không biết, còn chuyện ta biết thì cũng không thể tùy ý tiết lộ được." Trạch Thiên giải thích.

“Vậy em sẽ không hỏi nữa.” Lâm Mộc cười.

Vì đó là tin cơ mật được bảo mật kĩ, nên Lâm Mộc sẽ không khiến sư huynh phải khó xử.

"Thế lực của bọn họ không thể làm loạn ở trong nước, nếu sau này còn ặp phải rắc rối như vậy thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho anh, anh có thể giúp cậu."

“Vậy đệ cảm ơn sư huynh trước.” Lâm Mộc cười nói.

Đang nói chuyện thì điện thoại của Lâm Mộc đột nhiên vang lên.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Mộc lấy điện thoại ra, là Thẩm Tịch Dương gọi.

“Chị Dương Dương.” Lâm Mộc bắt máy.

Nhưng trong điện thoại lại không phải là tiếng của Thẩm Tịch Dương, mà là giọng của một người đàn ông lạ có vẻ đã già.

"Lâm Mộc, để nói chuyện được với cậu thật không dễ dàng mà."

Nghe thấy giọng nói của người đàn ông lạ kia, trái tim Lâm Mộc chợt chùng xuống.

“Ông là ai!” Lâm Mộc lập tức hỏi.

“Lão phu là đại trưởng lão của Tuyết Sơn Phái, Chị Dương Dương của cậu đã được Tuyết Sơn Phái tôi mời đến làm khách.” Người nọ nói.

"Tuyết Sơn Phái? Các người đã ra tay với chị Dương Dương sao? Các người thật quá ác độc! Chị ấy chỉ là một người bình thường thôi!" Giọng điệu của Lâm Mộc đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Lâm Mộc không ngờ rằng Tuyết Sơn Phái lại chọn ra tay với Thẩm Tịch Dương, sau đó dùng cô để uy hiếp anh!

"Chúng ta vừa mới nói mời cô ta tới Tuyết Sơn Phái làm khách rồi. hiện tại cô ta không sao cả. Và bây giờ Tuyết Sơn Phái tôi cũng mời cậu tới làm khách. Chúng tôi có chuyện muốn kiểm chứng từ cậu!" đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái nói.

Sau đó ông ta lại nói tiếp: "Mặc dù hiện tại Thẩm Tịch Dương đã an toàn, nhưng nếu cậu không tới, chúng ta không chắc có thể giữ được an toàn cho cô ta được không đâu."

Rõ ràng những lời này có ý tứ đe dọa.

"Nhớ kỹ, Tuyết Sơn Phái tôi rất lạnh, người bình thường đều không chịu nổi. Tuyết Sơn Phái tôi chỉ giúp cậu bảo vệ cô ta ba ngày. Sau ba ngày, nếu như cậu không xuất hiện, rất có thể cô ta sẽ chết cóng đấy! "

Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

"Chết tiệt chết tiệt!"

Lâm Mộc thấy bên kia cúp máy, anh chửi thầm trong lòng.

Đương nhiên, Lâm Mộc biết rất rõ người đạt tới Linh Phách Cảnh sẽ không thể vào thành phố, chỉ cần dụ được Lâm Mộc lên núi, chưởng môn Tuyết Sơn Phái đã đạt đến Linh Phách Cảnh sẽ có thể ra tay với anh mà không cần phải bận tâm điều gì cả.

Lâm Mộc chỉ mới tới Linh Ý Cảnh, nên anh vẫn luôn rất thận trọng. Nhưng nếu bắt anh đi khiêu chiến với người đã đến được Linh Phách Cảnh thì bản thân anh cũng biết rất rõ mình sẽ thua!

Lên núi tương đương với việc sẽ phải chết.

Nhưng nếu anh không đi, Thẩm Tịch Dương sẽ càng thảm hơn!

Thủ đoạn này của Tuyết Sơn Phái thật ác độc!

"Tiểu sư đệ, chuyện gì xảy ra vậy? Sao cậu lại tức giận như vậy?" Sư huynh Thẩm Trạch Thiên hỏi.

"Tuyết Sơn Phái bắt cóc bạn của em, sau đó dùng cô ấy để uy hiếp ép em lên núi. Linh Phách Cảnh của Tuyết Sơn Phái bọn họ rất mạnh nên không thể đi vào thành phố, do đó họ muốn dùng cách này để đối phó với em." sắc mặt Lâm Mộc trầm xuống.

"Ồ? Còn có chuyện này sao? Lúc trước em đã đụng độ với Tuyết Sơn Phái sao?" sư huynh nhìn Lâm Mộc hỏi.

“Lúc trước đã có hai lần các trưởng lão Tuyết Sơn Phái đòi giết em, kết quả bị em giết lại, nên có lẽ bây giờ Tuyết Sơn Phái muốn báo thù.” Lâm Mộc nheo mắt.

“Nếu em đi thật thì sẽ phải chết, Tuyết Sơn Phái có Linh Phách Cảnh.” Sư huynh Thẩm Trạch Thiên nói.

Thẩm Trạch Thiên nói tiếp: "Anh cũng chỉ có một sư đệ là cậu, vậy nên anh sẽ đến Tuyết Sơn Phái rồi đưa người về thay cho cậu."

“Sư huynh muốn cứu người thay em sao?” Lâm Mộc giật mình.

"Sao vậy, cậu không tin sư huynh sao? Mặc dù chúng ta mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên, nhưng chắc cậu có tin sư phụ chứ?"

“Đương nhiên là em tin rồi, em cũng chỉ có một sư huynh là anh thôi mà.” Lâm Mộc ngượng ngùng cười nói.
Chương 209: Lại đến núi tuyết Tịch Lĩnh

“Đi thôi, bây giờ đi luôn thì rạng sáng chúng ta sẽ tới Tuyết Sơn Phái.” Thẩm Trạch Thiên nói.

"Được!"

Nếu như sư huynh đã chủ động nói giúp thì Lâm Mộc cũng không khách sáo nữa.

Chuyện này đối với Lâm Mộc mà nói, nếu như không có sự giúp đỡ của người khác thì thực sự sẽ rất phiền phức.

Trên đường đi đến đó, sư huynh cũng hỏi lại Lâm Mộc có thù oán gì với Tuyết Sơn Phái, anh ta nói muốn làm rõ ràng mọi chuyện mới có thể nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

Nói đến chuyện này thì thật sự cũng khá phiền phức, nhưng Lâm Mộc cũng quyết định nói hết chuyện này với sư huynh.

Nhà họ Tôn đoạt bằng sáng chế năng lượng của nhà họ Sở, sau khi anh trở về, nhà họ Tôn lại mấy lần phái người tới giết anh, cuối cùng anh đã tiêu diệt nhà họ Tôn.

Sau đó lão gia của nhà họ Tôn ở u Vực xa xôi tìm đến Tuyết Sơn Phái muốn báo thù Lâm Mộc.

...

Núi tuyết Tịch Lĩnh, Tuyết Sơn Phái.

“Chưởng môn, tôi đã gọi Lâm Mộc rồi.” đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái báo cáo.

"Điều tôi lo lắng duy nhất bây giờ là cậu ta sẽ không tới đây. Dù sao thì Thẩm Tịch Dương này cũng không phải người nhà của Lâm Mộc."

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái im lặng nhìn Thẩm Tịch Dương rồi nói.

Lúc trước đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái có nhắc đến ý tưởng này rồi, lúc đó chưởng môn Tuyết Sơn Phái cũng nói sẽ cân nhắc.

Khi đó, chưởng môn cũng có những băn khoăn như vậy.

Lúc này Thẩm Tịch Dương đã bị trói chặt.

“Chưởng môn, theo thông tin tôi điều tra được thì Lâm Mộc này rất quan tâm đến Thẩm Tịch Dương, rất coi trọng quan hệ giữa hai người, nên chắc chắn cậu ta sẽ không thể không quan tâm đâu.” đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái nói.

“Nhưng Lâm Mộc nên biết lên núi là phải chết, cho dù có quan hệ gì với người phụ nữ này thì cậu ta sẽ sẵn sàng chết vì cô ta sao?” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói.

Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái bất lực nói: "Chưởng môn, người nhà của cậu ta đang ở nhà của Lão Trần ở Kim Châu, nên chúng ta không thể bắt người nhà của cậu ta đi, cho nên chúng ta chỉ có thể thử cách này thôi."

"Dù đến cuối cùng Lâm Mộc không đến, chúng ta giết chết Thẩm Tịch Dương, cũng coi như đã trả thù được cậu ta, cũng coi như được lợi rồi."

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái gật đầu.

Bây giờ đúng là họ không còn cách nào tốt hơn, đây cũng là cách duy nhất.

Sau khi nghe cuộc nói chuyện của họ, cuối cùng Thẩm Tịch Dương cũng hiểu tại sao họ lại bắt cóc mình.

Chính là để đối phó với Lâm Mộc!

“Các người..các người đang bắt có đấy, đây là phạm pháp!” Thẩm Tịch Dương cắn môi hét lên, sắc mặt cô tái nhợt.

Cô không ngờ rằng những người này thật sự muốn dùng mình làm mồi nhử để giết Lâm Mộc!

“Hừ, cô tỉnh lại đi, những lời này không làm cho chúng tôi sợ hãi được đâu.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái chế nhạo.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ông ta nhìn Thẩm Tịch Dương hỏi: "Cô Thẩm Tịch Dương, tôi muốn hỏi cô, cô cảm thấy có bao nhiêu phần trăm rằng Lâm Mộc sẽ tới cứu cô vậy?"

Thẩm Tịch Dương giật mình.

Tuy rằng cô không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng cô cũng có thể nhận ra nếu như Lâm Mộc tới, ở đây có nhiều người như vậy thì anh nhất định sẽ không đấu lại được.

Lâm Mộc có tới vì cô không?

Cô rất mong đợi, nhưng cô không muốn Lâm Mộc phải chết.

Tâm trạng của cô rất phức tạp, Lâm Mộc tới, cho thấy anh vẫn để cô ở trong lòng, nhưng như vậy anh sẽ gặp rắc rối lớn.

Nếu Lâm Mộc không tới, thì anh nhất định sẽ an toàn, nhưng điều này cũng có nghĩa là trong lòng anh cô không quá quan trọng..

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái xua tay: "Đại trưởng lão, trông chừng cô ta cho cẩn thận, cho cô ta cái gì đó giữ ấm để trong vòng ba ngày cô ta sẽ không bị chết cóng."

“Vâng.” đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái nên đi.

Trong ba ngày này, chưởng môn Tuyết Sơn Phái sẽ ngồi đây đợi.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Một tên đệ tử vội vàng bước vào trong điện.

"Chưởng môn! Ở cửa núi có người muốn gặp, người kia tự xưng là Lâm Mộc!" đệ tử Thủ Sơn báo cáo.

"Cậu ta đã đến rồi sao?!"

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái mở to mắt kinh ngạc.

Đại trưởng lão đang đợi trong điện cũng rất vui mừng khi nghe tin.

"Haha, tốt! Tốt! Con cá đã thật sự mắc câu rồi. Xem ra con mồi của chúng ta cũng rất hiệu quả đấy. Cậu ta không chỉ tới mà còn tới nhanh như vậy nữa!" Đại trưởng lão cười vỗ tay.

“ Lần này cậu ta dám tới đây thì nhất định sẽ phải chết!” Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái cười nói.

Mặc dù bọn họ vẫn chưa đoán ra được chuyện gì đã xảy ra với Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão, nhưng chưởng môn Tuyết Sơn Phái tin rằng cho dù Lâm Mộc có thực lực mạnh đến đâu thì chỉ cần anh tới đây, bọn họ nhất định có thể tiêu diệt được anh!

“Chưởng môn, đi cùng người này còn có một người khác.” đệ tử Thủ Sơn nói.

"Ồ? Cậu ta còn đưa cả người trợ giúp tới sao? Hừ, nếu đã tới Tuyết Sơn Phái thì có đưa người đến trợ giúp cũng vô dụng thôi!" đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái tự tin cười nói.

Tuyết Sơn Phái là sân nhà của bọn họ, Lâm Mộc cũng chỉ là một người tu luyện Tán Tu, đưa người theo thì giúp được gì chứ?

“Mau, đưa người tới đây đi!” Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái dặn dò đệ tử Thủ Sơn.

“Vâng.” Đệ tử Thủ Sơn đáp lại, sau lập tức rời khỏi điện.

Chưởng môn và Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái yên lặng chờ đợi ở trong điện.

Họ đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi.

Chỉ cần nhìn thấy Lâm Mộc thì có thể hỏi về chuyện Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão bị mất tích.

Ngoài ra, cũng nên hỏi rõ ràng chuyện trước kia có người giả danh trưởng lão Tuyết Sơn Phái để cướp tài nguyên của Thanh Thương Phái.

Đương nhiên, quan trọng nhất là cuối cùng Lâm Mộc sẽ bị giết!

Một lúc sau, người gác cổng đưa Lâm Mộc và Thẩm Trạch Thiên vào trong điện.

“Hai người, ai là Lâm Mộc!” chưởng môn Tuyết Sơn Phái ngồi ở trên ngai vàng trước mặt đầy khí thế, giọng nói vang như chuông.

"Tôi là Lâm Mộc."

Lâm Mộc tiến lên một bước: "Ông là chưởng môn Tuyết Sơn Phái đúng không? Tuyết Sơn Phái các người đúng thật là đáng khinh, còn dám bắt người để uy hiếp tôi!"

"Lâm Mộc, hiện tại nói chuyện này thì có ích lợi gì chứ? Cậu mau giải thích đi, vì sao Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão của Tuyết Sơn Phái tôi tới giết cậu lại bị mất tích? Đừng nói với tôi là không liên quan gì đến cậu!" chưởng môn Tuyết Sơn Phái hỏi.

"Đương nhiên hai vị trưởng lão ông nhắc tới là bị tôi giết chết rồi! Còn cần hỏi sao?" Lâm Mộc đáp.

"Bộp!"

“Cậu to gan thật đấy, vậy mà dám giết Trưởng lão Tuyết Sơn Phái tôi!” Chưởng môn phái Tuyết Sơn Phái đập mạnh vào tay vịn.
Chương 210: Chất vấn

Cùng lúc đó, một luồng nội lực cường đại tuôn trào từ người Chưởng môn Tuyết Sơn Phái rồi khuếch tán tới Lâm Mộc.

Tuy Tuyết Sơn Phái đã sớm đoán được điểm này, nhưng lúc này Lâm Mộc chính miệng thừa nhận hai vị Trưởng lão đã mất mạng, Chưởng môn Tuyết Sơn Phái vẫn tức giận không thôi.

Đây là tổn thất vô cùng lớn của Tuyết Sơn Phái!

Lâm Mộc lập tức cảm nhận được khí tức nội lực cường đại của Linh Phách Cảnh bao trùm cả người anh. Rõ ràng Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đang gây áp lực và thị uy với Lâm Mộc để dọa nạt anh.

Lâm Mộc vẫn đứng thẳng tắp.

“Nực cười! Đúng là quá sức nực cười! Tuyết Sơn Phái ông chủ động tới giết tôi, sao lại nói tôi to gan lớn mật? Lẽ nào tôi phải ngoan ngoãn đưa cổ ra cho Tuyết Sơn Phái các ông cắt đứt hay sao?”

Lâm Mộc tiếp tục cất giọng âm vang: “Mấy Trưởng lão kia sức không bằng người nên bị tiêu diệt, chỉ có thể trách họ vô dụng mà thôi!”

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói lời bá đạo: “Cậu chỉ là một tu sĩ vô danh tiểu tốt. Tuyết Sơn Phái tôi muốn giết cậu, cậu lại dám phản kháng, rõ là cả gan làm loạn mà! ”

“Còn nữa, Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái tôi là Linh Ý Cảnh đỉnh phong! Dựa vào bản lĩnh của cậu hoàn toàn không thể giết chết ông ấy, tôi thấy cậu có đồng bọn giúp sức rồi, đúng không? Tốt nhất cậu hãy một năm một mười giải thích rõ ràng cho tôi, tránh phải chịu thương tích đầy mình!”

Lâm Mộc cười lạnh: “Xin lỗi nhé, hôm nay tôi đến để đòi người, không có ý định giải thích điều gì với ông hết!”

Đại trưởng lão đứng cạnh cười to: “Đòi người? Ha ha, cậu vẫn tưởng rằng mình có thể sống sót trở ra mà đem Thẩm Tịch Dương theo đấy hả? Lẽ nào cậu không hay mình đã sa vào đầm rồng hang hổ, chỉ còn con đường chết hay sao?”

Lâm Mộc vừa toan lên tiếng, Sư huynh đứng bên đã giữ vai anh.

Sau đó Sư huynh bước lên trước, nói: “Tuyết Sơn Phái các ông cũng to gan nhỉ, dám chạy đến đô thị bắt một cô gái vô tội về làm con tin, đây là tác phong hành sự của môn phái ẩn dật số một Giang Nam sao?”

Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái đứng dậy mắng: “Cậu là ai? Đứng trong điện của Tuyết Sơn Phái, chưa có sự cho phép của Chưởng môn tôi, đến lượt cậu lên tiếng sao?”

“Xin tự giới thiệu, tôi là Thẩm Trạch Thiên – Thanh tra viên Liên minh Tu Hành Giả.” Thẩm Trạch Thiên đưa ra một tấm lệnh bài.

Chưởng môn và Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái trông thấy lệnh bài thì mặt bỗng biến sắc.

“Thanh tra Thẩm... sao.. sao anh lại tới Tuyết Sơn Phái chúng tôi.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói giọng mất tự nhiên.

“Tôi nghe nói Tuyết Sơn Phái ông bắt một cô gái vô tội không phải tu sĩ, cho nên tới để điều tra việc này, hồi nãy hai ông cũng đã thừa nhận chuyện này rồi nhỉ?” Thẩm Trạch Thiên vừa nói vừa thu lại lệnh bài.

“Cái này... cái này.” Trán Chưởng môn và Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái đã đổ mồ hôi lạnh.

Đây vốn chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng nếu một Thanh tra viên muốn truy cứu đến cùng thì rõ là rắc rối rồi. Dù sao Tuyết Sơn Phái cũng vi phạm quy định của Liên minh Tu Hành Giả.

Bọn họ nào ngờ Lâm Mộc lại đưa một Thanh tra viên Liên minh Tu Hành Giả tới tận đây.

“Thanh tra Thẩm, chuyện này do chúng tôi không đúng, giờ chúng tôi sẽ thả người!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái lập tức tỏ thái độ.

Dẫu sao bọn họ cũng chưa làm tổn thương Thẩm Tịch Dương, chỉ cần thả người thì chưa bị làm to chuyện, nếu vị Thanh tra viên này muốn truy cứu tới cùng, nhiều lắm Tuyết Sơn Phái họ cũng chỉ cần nói câu xin lỗi mà thôi.

Thẩm Trạch Thiên cười lắc đầu: “Chưởng môn, chuyện không còn đơn giản như vậy. Theo tôi biết, ông đối phó với Lâm Mộc vì nhận lời nhờ cậy của nhà họ Tôn đúng chứ?”

“Mà ông cụ Tôn này lại cấu kết với tập đoàn bên Châu Âu, có thể gọi ông ta là giặc bán nước, chắc hẳn Tuyết Sơn Phái các ông hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của việc dây dưa với quân bán nước nhỉ?”

Chưởng môn và Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái nghe xong lời này, sắc mặt càng thay đổi, tim cũng như bị co rút.

“Thanh tra Thẩm, nhất định có hiểu lầm trong chuyện này!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái cuống quýt giải thích.

Bọn họ hiểu rõ, trong quy tắc của Liên minh Tu Hành Giả, môn phái ẩn dật cấu kết với thế lực nước ngoài tất bị xét vào một trong những tội danh nghiêm trọng nhất.

Nếu nói hành vi bắt cóc chỉ là tội nhỏ, thì tội danh cấu kết này Tuyết Sơn Phái bọn họ không thể gánh nổi!

“Hiểu lầm? Vậy ông nói xem, Tuyết Sơn Phái ông ám sát Sư đệ Lâm Mộc của tôi tới hai lần, nếu không phải vì giúp nhà họ Tôn thì vì mục đích gì?” Thẩm Trạch Thiên hỏi.

Nghe vậy, Chưởng môn và Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái càng chấn động trong lòng, vị Thanh tra viên này nói Lâm Mộc là Sư đệ của anh ta ư? Chẳng ngờ hai người họ lại có quan hệ này? Tuy Tuyết Sơn Phái không biết Sư phụ của Lâm Mộc và Thanh tra Thẩm là ai, nhưng có tình huynh đệ này thì mọi chuyện khó giải quyết rồi.

Chưởng môn Tuyết Sơn Phái lập tức nói: “Xin Thanh tra viên điều tra kỹ cho, đúng là Tuyết Sơn Phái chúng tôi nhận cậy nhờ từ ông cụ Tôn đối phó với Lâm Mộc.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Nhưng dù sao nhà họ Tôn cũng là gia tộc danh tiếng lẫy lừng đất Giang Nam, Tuyết Sơn Phái lại là môn phái ẩn dật số một nơi đây, hai bên qua lại với nhau chẳng có gì là lạ. Nhưng Tuyết Sơn Phái tôi tuyệt không biết nhà họ Tôn cấu kết với thế lực nước ngoài!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái kiên định nói.

Thẩm Trạch Thiên nói: “Trước tiên hãy thả người ra, còn chuyện Tuyết Sơn Phái nghe chỉ thị từ ông cụ Tôn ám sát Sư đệ Lâm Mộc của tôi, hai bên muốn giải quyết êm xuôi chuyện này thế nào thì tự thỏa thuận với nhau.”

“Được được, Đại trưởng lão mau đưa người tới đây.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái lau mồ hôi lạnh trên trán.

Đại trưởng lão không dám chậm trễ nửa giây, lập tức chạy đi thả người. Chưa đến hai phút sau, Đại trưởng lão đưa Thẩm Tịch Dương tới điện.

“Lâm Mộc!” Thẩm Tịch Dương thấy Lâm Mộc, vừa mừng lại vừa lo. “Chị Dương Dương!” Lâm Mộc lập tức bước lên.

“Chị Dương Dương, họ không làm gì chị chứ?” Lâm Mộc quan tâm hỏi.

Dù sao Thẩm Tịch Dương cũng bị bắt làm con tin vì anh, nếu cô ấy gặp chuyện bất trắc gì, Lâm Mộc sao yên lòng cho được.

“Lâm Mộc, chị không sao, nhưng bọn họ muốn đối phó với em, em không nên tới đây, giờ em gặp nguy hiểm rồi!” Thẩm Tịch Dương lo lắng không thôi.

“Yên tâm chị Dương Dương, mọi chuyện đã được giải quyết, bọn họ không thể động tới em và chị nữa đâu.” Lâm Mộc cười an ủi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom