• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Hoắc thiếu, buông tha cho tôi đi! (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Bị câm

"A...A..."

A Sâm!

Sở Vân gian nan phát ra từng âm thanh như vỡ vụn, nhưng không ai nghe hiểu được cô đang nói cái gì, âm thanh chói tai khó nghe như tiếng chốt cửa rỉ sắt đang quanh quẩn trong đêm đông giá rét, càng khiến không khí lạnh đến thấu xương.

Cô ôm bụng, nơi đó vừa bị đấm đá mấy cái rất mạnh, cơn đau lan tràn khắp người cô, khiến cô như đang gánh chịu nổi đau tróc da tróc thịt.

Không phải em...Thật sự không phải em...

Cô không ngừng giải thích trong lòng, nhưng lại không nói ra được câu nào. Cô là người câm, một con quái vật chỉ có thể vĩnh viễn phát ra tiếng kêu quái lạ.

"Cô còn dám kêu tiếng quỷ ở đây à!"

Một bàn chân đạp mạnh lên người Sở Vân, vô tình mà nghiền nát âm thanh trong cổ họng cô. Hoắc Mạc Sâm lại hất ngã Sở Vân xuống đất lần nữa, giơ chân dẫm mạnh lên cổ họng Sở Vân, hận không thể nghiền nát cô ra.

"A cái gì? A Sâm sao?" Hoắc Mạc Sâm cười lạnh, hắn nhìn về hướng Sở Vân với ánh mắt tràn đầy châm chọc và lạnh lẽo.

"Đừng gọi tôi là A Sâm! Cô xứng hay sao? Ghê tởm!"

Hắn nói, hắn cảm thấy cô ghê tởm...

Đau đớn ở cổ họng và cảm giác không hít thở nổi làm Sở Vân cảm thấy mình sắp tắt thở, cô như trở về ngày cổ họng bị cắt đứt kia.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Rõ ràng đã không còn đau nữa, nhưng vì sao lúc này cô lại cảm thấy cổ họng mình như bị dao liên tục cứa qua cứa lại, đau đến mức khiến cô chết đi sống lại.

Mà cả trái tim cô cũng đau đớn như bị dao cắt, cứ như sớm đã bê bết máu thịt.



Hoắc Mạc Sâm trông thấy vẻ mặt bi thương của Sở Vân, nhưng hắn cũng không có chút thương tiếc nào. Cơn phẫn nộ tột độ đã khống chế hắn, lúc này hắn như một con sư tử nổi điên, có thể hung tàn đến mức cắn nuốt tất cả.

Hắn kéo lê Sở Vân trên mặt đất rồi đi đến một góc, sau đó dùng dây thừng trói chặt cô lại.

Hoắc Mạc Sâm giật mạnh tóc Sở Vân, để cô nhìn lên, còn hắn thì nhìn xuống cô từ trên cao và nói: "Con đàn bà đê tiện cô, dám tìm một đám côn đồ làm nhục Tuyết Nhi! Tôi phải để cô phải gánh chịu đau khổ hơn Tuyết Nhi gấp ngàn lần vạn lần!"

Sở Vân hoảng sợ giương mắt nhìn Hoắc Mạc Sâm, mái tóc bị mồ hôi lạnh thấm ướt dán chặt lên gương mặt gầy gò tái nhợt của cô, có vẻ thê lương đến đáng sợ.

Cô dùng hết sức lực mà lắc đầu, không biết phải làm thế nào Hoắc Mạc Sâm mới tin tưởng không phải cô tìm người làm tổn thương Bạch Tuyết Nhi, cô căn bản không biết Bạch Tuyết Nhi xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô lại không có cách nào, vụ tai nạn xe năm đó đã cướp đi lá lách và cả tiếng nói trong trẻo dễ nghe của cô.

Ban đầu cô chỉ cần Hoắc Mạc Sâm bình an, bản thân thì không sao cả, vì hắn, cho dù có lấy mạng của cô cũng được.

Nhưng hy sinh như vậy đổi lấy cái gì?

Là người yêu phản bội và sự sỉ nhục tàn bạo cay đắng này.

Nước mắt nóng hổi chảy dài xuống, Sở Vân buồn bã nhìn Hoắc Mạc Sâm, hy vọng hắn có thể tin tưởng mình, nhưng...

Chát ——

Một cái tát vang dội giáng thẳng lên mặt Sở Vân, cú tát mạnh đến mức khiến đầu cô vang lên ù ù.

"Dẹp ngay bộ dạng vờ đáng thương của cô, năm đó cô cũng dùng dáng vẻ này để lừa gạt tôi, chẳng lẽ cô nghĩ tôi còn bị cô lừa lần nữa sao?"

"Thứ đàn bà thấp hèn lại ác độc như cô! Năm đó cô tham giàu, vì quyến rũ Trần Đông Thụy mà gài bẫy hãm hại, tạo nên vụ tai nạn kia để đẩy tôi vào chỗ chết!"

Hoắc Mạc Sâm hung hăng nắm cằm Sở Vân, ma sát mạnh đến mức khiến miệng cô rách ra, máu tươi đầm đìa.
Chương 2: Sở Vân, cô quá bẩn

"Cô hại tôi suýt biến thành tàn phế! Nếu không phải Tuyết Nhi không rời bỏ tôi, vẫn luôn ở bên cạnh dốc lòng chiếu cố thì có lẽ bây giờ tôi vẫn là một tên tàn phế chỉ có thể nằm trên giường, căn bản không thể khôi phục lại dáng vẻ như bây giờ!"

"Thứ đê tiện như cô cũng dám tìm người hại Tuyết Nhi như thế!"

Hoắc Mạc Sâm dùng sức vung tay lên, hất mạnh Sở Vân lên vách tường, Sở Vân nôn ra một ngụm máu.

Cô ngã mạnh xuống đất, đã không còn sức lực để giãy giụa. Miệng đầy vị tanh ngọt, sạc thẳng vào xoang mũi của cô, khiến cô liên tục ho khan, phun máu tung toé ra đầy đất.

Trước mắt là một mảnh đen nhánh, trong mắt Sở Vân chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày da màu đen.

Cô di chuyển từng chút từng chút một, bàn tay run rẩy ra sức bắt lấy ống quần của Hoắc Mạc Sâm.

Không phải em...Không phải em...

Mọi chuyện không phải do cô làm!

Chuyện Bạch Tuyết Nhi bị làm hại, Hoắc Mạc Sâm gặp tai nạn, và cả Trần Đông Thụy nữa, cô và gã không có chút quan hệ nào hết!

Mọi chuyện Hoắc Mạc Sâm nói đều không liên quan đến cô, cô bị người ta vu oan!

Sở Vân nắm chặt lấy ống quần Hoắc Mạc Sâm, dùng sức lắc đầu.

Cô muốn tìm giấy bút, nói cho Hoắc Mạc Sâm tất cả, rõ ràng là cô cứu Hoắc Mạc Sâm, rõ ràng cô đã trải qua tận ba năm mới có thể khôi phục lại như bây giờ, rõ ràng cô vẫn luôn yêu hắn sâu sắc!

Nhưng cô không có khả năng và cơ hội để giải thích.

Hoắc Mạc Sâm nhìn thấy lúc này Sở Vân thấp hèn như con kiến thì nhớ tới Bạch Tuyết Nhi đang đau đớn trong phòng bệnh. Hắn đã thề trước mặt cô ta, nhất định phải bắt Sở Vân trả giá đắt!

"Con đàn bà đê tiện thiếu thốn đàn ông, tôi phải khiến cô hối hận vì những chuyện mình đã làm!"

Hắn nâng Sở Vân gầy đến mức gần như không có sức nặng lên, ép cô lên trên tường, dùng sức mà xé nát chiếc váy của cô.

Chiếc váy màu trắng lập tức rách nát thành từng mảnh, Sở Vân theo bản năng muốn vươn tay bảo vệ thân thể trần trụi của mình, nhưng một giây kế tiếp, cơn đau đớn xé tim đã bao phủ cô!

"A ——"

m thanh khàn đặc phát ra từ sâu trong cổ họng Sở Vân, thân thể cô như bị chém thành hai mảnh, đau đớn mãnh liệt sắp nuốt hết Sở Vân.

Tiếng nói không mang theo chút tình dục nào của Hoắc Mạc Sâm truyền đến từ đỉnh đầu cô ——

"Kêu khó nghe như quái vật vậy! Còn thân thể đáng ghê tởm này nữa! Thật là khiến người ta mất hết khẩu vị!

Cả người Sở Vân cứng đờ, sự lạnh lẽo đến tột độ dâng lên từ chân cô, giống như nhấn cả người cô vào hầm băng, lạnh đến mức cả xương cốt cũng đau đớn.



"Kêu đi, tại sao không kêu? Còn có thủ đoạn gì quyến rũ đàn ông? Để tôi xem rốt cục cô thấp hèn đến mức nào!"



Cuối cùng, Hoắc Mạc Sâm liên tục đè cô lên tường và sàn nhà lạnh như băng, miệng thì không ngừng nói ra những lời sỉ nhục.

Sở Vân cảm thấy mình đã không còn biết đau nữa.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

...

Không biết trôi qua bao lâu, cô bị Hoắc Mạc Sâm ném ra khỏi nhà, vứt vào đêm đông giá rét tuyết bay tán loạn.

Cô sớm đã bị chơi đến tàn tạ, máu tươi chảy xuống từ bắp đùi, dần dần nhuộm lớp tuyết trắng thành một màu đỏ chói mắt.

Cô co ro thân thể rách nát của mình lại, trong đầu chỉ còn câu nói kia của Hoắc Mạc Sâm——

Sở Vân, cô quá bẩn.
Chương 3: Đứa con của cô

Khi Sở Vân tỉnh lại thì trước mắt chỉ có trần nhà trắng đến mức chói mắt.

Không khí xung quanh tràn ngập mùi nước khử trùng, cô hơi giật giật thân thể, muốn ngồi dậy, nhưng cảm giác đau như xé rách truyền tới từ dưới thân khiến cô lập tức ngã về trên giường.

Đau quá...

Y tá mới đổi thuốc cho cô không biết cô đã tỉnh lại nên vẫn tám chuyện ở ngoài cửa với đồng nghiệp.

"Ôi chao, cô gái bên trong thật đáng thương, cô không biết đâu, lúc cô ta được đưa vào, chỗ đó bị rách đến mức không ra hình thù, cả người sắp bị đông cứng... Đây không phải ngược đãi thì là gì?"

"Suỵt! Cô đừng nói lung tung, có biết là nhà ai đưa cô ta tới không? Cô đừng tự rước họa vào thân!"

Cô y tá được người ta chỉ điểm nên lập tức phản ứng lại, vội vàng không nói nữa. Nhà kia rất có quyền thế ở thành phố này, không phải là người mà mình có thể trêu chọc nổi.

Tiếng nói ngoài phòng biến mất. Sở Vân nằm trên giường bệnh, để mặc cho nước mắt chảy xuống, thấm ướt cả gối.

Từ trước đến nay cô sợ khổ sợ đau nhất, trước kia khi Hoắc Mạc Sâm còn yêu cô, hắn luôn che chở trăm bề, rất dịu dàng khi làm chuyện đó.

Nhưng hôm nay, hắn lại nghĩ mọi cách mà tra tấn cô, khiến cô đau đến tột độ.

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo: "Quả nhiên người ti tiện sống thật dai, nằm trong tuyết cả đêm mà cũng không lạnh chết cô được."

Một cô gái trẻ tuổi có tóc dài xinh đẹp giẫm giày cao gót mà đi đến.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Bạch Tuyết Nhi nở một nụ cười tùy tiện, không mời mà tới, không khách sáo đi đến phía trước, nắm cằm Sở Vân và nói: "Nhìn xem, chính là khuôn mặt đáng yêu này làm Hàn Sâm chết mê chết mệt. Chỉ tiếc hiện tại Hàn Sâm không thèm ngó cô lấy một cái nữa là!"

Cằm của Sở Vân bị Bạch Tuyết Nhi bóp đau, cô dùng sức quay mặt qua chỗ khác, không muốn nghe những lời ra oai của cô ta nữa.

Khóe miệng Bạch Tuyết Nhi nhếch lên một nụ cười giả tạo âm hiểm, ngón tay dùng sức kéo lại, ép Sở Vân phải nhìn vào mình: "Thế nào? Không muốn gặp tôi hay không muốn nghe tôi nói? Hoặc là không có hứng thú với đề tài này?"

Đôi mắt to tròn của cô ta xoay chuyển, để sát vào bên tai Sở Vân mà nói: "Vậy không biết cô có quan tâm đứa nhỏ trong bụng không nhỉ?"

Sở Vân lập tức mở to hai mắt, theo bản năng mà vùng vẫy, đột nhiên vươn tay đẩy Bạch Tuyết Nhi ra, che lại bụng của mình.

Bạch Tuyết Nhi tự cao mà bật cười, nhìn Sở Vân như đang nhìn một trò cười: "Còn muốn bảo vệ cho con à? Khối thịt vụn trong bụng cô cũng sớm bị khuấy nát rồi lấy ra! Có biết là ai ra lệnh không?"

"Là Hàn Sâm." Bạch Tuyết Nhi nhấn mạnh từng tiếng trước mặt Sở Vân: "Hàn Sâm nói, cô quá dơ bẩn, căn bản không xứng có con của anh ấy, anh ấy ghê tởm!"

Những lời này như cơn ác mộng làm nghẹn cổ họng Sở Vân lại. Cô thét lên thất thanh, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở khàn khàn, giống bị lốp xe bị đâm thủng, âm thanh chói tai đến khó nghe.

Bạch Tuyết Nhi giơ tay che lỗ tai của mình lại, cau mày quát: "Con câm chết tiệt! Giọng khó nghe muốn chết! Khó trách Hàn Sâm nói vừa nghe thấy tiếng của mày là muốn ói! Đêm hôm đó nếu không phải uống say, nhầm mày thành tao thì mày nghĩ mình có thể mang thai con của anh ấy sao?"

Cô ta mở cái túi xách mang theo bên người rồi lấy ra một cái cái chai nho nhỏ, bên trong có ngâm một tổ chức lộn xộn.

Cô ta vứt cái chai kia xuống trước mặt Sở Vân, "Đây là con của mày, bị Hàn Sâm tận mắt nhìn nó bị nạo ra từ trong bụng mày. Nhìn thử đi, có phải ghê tởm giống mày không?"

Sở Vân bối rối mà vươn tay nhận lấy cái chai Bạch Tuyết Nhi ném qua, cả người run rẩy kịch liệt, miệng phát ra tiếng thét trong câm lặng.

Đây là con của cô! Đứa con của cô và Hoắc Mạc Sâm!

Hoắc Mạc Sâm, sao hắn có thể tàn ác như vậy! Đây là đứa con ruột thịt của hắn, tại sao hắn có thể!
Chương 4: Là tao tìm bọn côn đồ tới

Một tháng trước, Sở Vân thật vất vả mới trở lại thành phố này và tìm được Hoắc Mạc Sâm. Đêm đó, hắn uống rất nhiều rượu, hắn ôm Sở Vân thật chặt, hôn cô, muốn cô.

Sở Vân cứ cho rằng Hoắc Mạc Sâm cũng giống như cô, ba năm qua đều luôn thương nhớ đối phương, vì thế cô nhiệt tình đáp lại hắn, thẳng đến thời khắc quan trọng nhất.

Hoắc Mạc Sâm kêu lên một tiếng: Tuyết Nhi.

Trong nháy mắt, Sở Vân chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, lạnh đến thấu xương.

Tình cảm nhiều năm không bằng ba năm trống rỗng, Hoắc Mạc Sâm phụ tình cô, ở bên cạnh Bạch Tuyết Nhi, mà Bạch Tuyết Nhi còn liều mạng tát nước dơ lên người cô!

Bạch Tuyết Nhi nhìn thấy dáng vẻ muốn hỏng mất của Sở Vân, trong lòng rất sung sướng, những cô ta còn chưa thỏa mãn.

Cô ta dùng sức đoạt lấy bình thủy tinh đựng phôi thai kia rồi đập mạnh xuống đất, sau đó giẫm chân lên nghiền nát, đẩy Sở Vân đang nhào lên muốn ngăn cản lên giường.

"Con câm không nói được như mày trở lại làm gì? Hình ảnh mày và Trần Đông Thụy lêu lổng sớm đã bị Hàn Sâm nhìn thấy, mày nghĩ Hàn Sâm còn tin mày sao?"

Không có, cô không có! Cô không có phản bội Hoắc Mạc Sâm!

Khóe miệng Bạch Tuyết Nhi nhếch lên một ý cười được như ý muốn, "Hiện tại người mà Hàn Sâm yêu là tao, cho dù tao bị người ta làm nhục thì thế nào? Hàn Sâm chỉ càng thương tiếc tao mà thôi."

"Suỵt..." Cô ta bỗng nhỏ giọng mà tiến lên phía trước, nở một nụ cười vô tội với Sở Vân, "Không ngại nói cho mày biết, mấy tên côn đồ làm nhục tao cũng do tao tự tìm tới."

Sở Vân trừng lớn hai mắt, không thể tin mà nhìn Bạch Tuyết Nhi trước mặt. Lúc này trên gương mặt ngây thơ đáng yêu của cô ta lại tràn đầy ý cười điên cuồng âm hiểm.

"Sao lại nhìn tao với ánh mắt này? Đúng rồi, là tao cố ý giá họa cho mày, mày biết thì có thể làm thế nào? Mày đi nói với Hàn Sâm đi, à đúng rồi, mày bị câm mà, sao nói được, ha ha ha..."

Bạch Tuyết Nhi điên cuồng cười lớn, dáng vẻ của người chiến thắng này như dẫm nát thể xác và tinh thần của Sở Vân xuống lòng bàn chân.

Sở Vân nhìn thấy đứa nhỏ đáng thương của mình trên mặt đất, cô vừa biết được sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ này thì nó đã bị tàn nhẫn tước đoạt quyền bước vào thế giới này.

Mà Bạch Tuyết Nhi, người phụ nữ ác độc này còn đối xử với nó như vậy, không cho nó chút thể diện nào.

Không biết Sở Vân lấy sức lực từ đâu, đột nhiên nhảy dựng lên từ trên giường, dùng hết sức lao về phía Bạch Tuyết Nhi, cho dù chết, cô cũng muốn chết chung với Bạch Tuyết Nhi!

Nhưng cô suy yếu như vậy thì làm sao có sức lực gì? Bạch Tuyết Nhi nhẹ nhàng lách đi đã tránh được Sở Vân. Nhưng đúng lúc này, Bạch Tuyết Nhi bỗng dừng lại, như thay đổi thành một người khác, đột nhiên té ngã trên mặt đất, hai hàng nước mắt chảy dài xuống.

"Đau quá... Chị Sở Vân, chị đừng như vậy..."

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Sở Vân lập tức sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì thì thân thể đã bị đẩy mạnh.

"Sở Vân, con đàn bà thấp hèn này dám liên tục tổn thương Tuyết Nhi như thế! Tôi thấy cô chán sống rồi!" Một tiếng nói lạnh lẽo vang lên trên đầu Sở Vân.

Mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất đâm vào bàn tay cô, khiến cô chảy máu đầm đìa.



Cô giương mắt nhìn Hoắc Mạc Sâm đang đứng trên cao, hắn ôm Bạch Tuyết Nhi vào lòng, che chở cho người con gái đang khóc lóc nức nở kia.

Bạch Tuyết Nhi thì ra vẻ đáng thương mà rơi lệ, lôi kéo vạt áo Hoắc Mạc Sâm, "Hàn Sâm... Anh đừng tức giận, chắc chị Sở Vân không cố ý đánh em đâu, chị ấy chỉ không cẩn thận..."

"Con đàn bà ác độc này!"

Hoắc Mạc Sâm giơ một chân đá vào vai Sở Vân, cô thật vất vả mới ngồi dậy được lại bị đá ngã.
Chương 5: Dập đầu xin lỗi

Sở Vân cảm thấy xương quai xanh của mình bị Hoắc Mạc Sâm đá gãy, tay phải hơi động đậy thì cả phần thân thể bên phải đã đau đớn đến co giật.

Cô liều mạng lắc đầu, muốn nói cho Hoắc Mạc Sâm biết cô căn bản cũng không đụng vào Bạch Tuyết Nhi, là cô ta đang diễn trò! Nhưng cô không làm được, cô không thể nói chuyện, có khổ cũng nói không nên lời.

Ánh mắt Hoắc Mạc Sâm thật lạnh lẽo, trong đôi mắt nhìn về phía Sở Vân càng ngày càng lộ ra sự chán ghét: "Nếu không phải Tuyết Nhi cầu xin tôi cứu cô thì đêm qua cô sớm đã chết trong trận tuyết đó. Ba năm trước đây cô tham giàu sang, tạo ra vụ tai nạn đó để leo lên giường của người khác; ba năm sau, cô biết được thân phận thật của tôi thì muốn trở về làm chó vẩy đuôi mừng chủ à?"

"Sở Vân, cô thật hèn mọn!"

Mỗi câu mỗi chữ của Hoắc Mạc Sâm như đâm vào trái tim mềm mại của Sở Vân, muốn nghiền nát nó.

Sở Vân giương mắt nhìn hắn, từng giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô, trong đó rõ ràng đang viết: Sao anh có thể không tin em chứ? A Sâm.

Hoắc Mạc Sâm bị ánh mắt bị tổn thương này làm lay động, trong nháy mắt, trái tim hắn có hơi loạn nhịp, trong lòng như có cái gì bị đánh trúng mà mềm nhũn ra.



Nhưng rất nhanh, nỗi lòng này đã bị một cảm xúc càng mãnh liệt khác thay thế.

Sở Vân là người phụ nữ không ngừng phản bội hắn, còn suýt lấy mạng của hắn. Hắn tự nói với mình, Hoắc Mạc Sâm, cô ta không đáng.

"Quỳ xuống, xin lỗi Tuyết Nhi ngay. Nếu cô ấy không tha thứ cho cô thì cô cứ quỳ ở đây đến chết mới thôi."

Giọng nói lạnh như băng của Hoắc Mạc Sâm hoàn toàn dập tắt hy vọng của Sở Vân.

Khóe miệng cô lộ ra một ý cười thê lương, cô cắn môi, đỡ giường bệnh mà đứng lên. Cô sẽ không nói xin lỗi Bạch Tuyết Nhi, rõ ràng Bạch Tuyết Nhi mới là người phải xin lỗi cô!

Ánh mắt Hoắc Mạc Sâm càng lạnh, hắn đá một chân vào đầu gối Sở Vân, đạp cô quỳ rạp xuống đất.

"Dập đầu, xin lỗi ngay!"

Sở Vân như nghe thấy tiếng xương mình vỡ vụn, mà cả trái tim cô cũng đã bể nát theo.



Cô giùng giằng khấp khễnh đứng dậy, dùng ánh mắt thê lương mà kiên định trừng Bạch Tuyết Nhi.

Cô sẽ không cho quỳ xuống trước ai cả, cũng không xin lỗi người đàn bà ác độc này!

Khóe miệng Hoắc Mạc Sâm tràn ra một nụ cười lạnh, hắn tiến lên từng bước, cưỡng chế nắm nắm cằm Sở Vân, "Tốt lắm, cô không muốn đúng không? Vậy cha mẹ và cả thằng em trai luôn gây chuyện thị phi của cô đều phải cùng vào tù để chuộc tội cho Tuyết Nhi thay cô."

Mặt Sở Vân lập tức trở nên tái nhợt, bàn tay nắm lấy cằm của cô giống một cây kìm sắt, giữ cứng cô lại như muốn bóp nát.

Nước mắt của Sở Vân rơi vào mu bàn tay Hoắc Mạc Sâm, nhưng dòng nước mắt nóng bỏng đó lại không khơi dậy chút thương tiếc nào trong lòng Hoắc Mạc Sâm.

Từ trước đến nay Hoắc Mạc Sâm luôn biết nên làm sao mới khiến Sở Vân khuất phục.

Quỳ thật mạnh xuống!

Mặt đất lạnh như băng làm đầu gối của Sở Vân đau điếng. Nhưng đau đến mấy cũng không sánh bằng nổi đau trong lòng!

"Xin lỗi đi!" Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng ra lệnh.

"Hàn Sâm, anh đừng làm khó chị Sở Vân, giọng nói của chị ấy... Bỏ đi Hàn Sâm." Bạch Tuyết Nhi dựa sát lên người Hoắc Mạc Sâm, lôi kéo cổ áo của hắn mà yếu đuối lên tiếng, dáng vẻ như thánh mẫu.

Hoắc Mạc Sâm cười lạnh, "Cô ta câm, không thể nói chuyện thật, vậy phải dùng hành động để thể hiện. Dập đầu đi, dập đầu đến khi nào tôi hài lòng mới thôi."

Cả người Sở Vân đang phát run.

Bạch Tuyết Nhi, cô ta cố ý!

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Sở Vân chưa từng bị sỉ nhục như vậy, cô thà chết cũng không muốn chịu đựng sự sỉ nhục như vậy của Hoắc Mạc Sâm và Bạch Tuyết Nhi!

Sở Vân đứng bật dậy, chạy tới bên cửa sổ, muốn chết quách cho xong, nhưng thân thể cô lại bị người ta dùng sức kéo lại.

Thân thể cao lớn của Hoắc Mạc Sâm bao phủ lấy cô, ép sát cô tới mức thở không nổi.

"Muốn chết à? Không dễ dàng như vậy đâu. Cô phải sống cho tốt để chuộc tội cho những gì mình đã làm!"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom