• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Hoắc thiếu, buông tha cho tôi đi! (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 21-25

Chương 21: Cái tiểu yêu tinh này

Bạch Tuyết Nhi giống như cầu xin, lại giống như đang câu dẫn.

Nụ hôn của cô ra rơi xuống cổ của Hoắc Mạc Sâm hơi thở nóng rực phả vào khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

Hoắc Mạc Sâm tâm phiền ý loạn, hắn bị động mà tiếp nhận nụ hôn của Bạch Tuyết Nhi, nhưng mà trong đầu lúc này lại toàn xuất hiện thân thể gầy trơ xương của Sở Vân và cả đôi mắt đầy bi thương thống khổ kia của cô.

Phảng phất lệ cay trong đôi mắt đó đã rơi vào trong trái tim hắn.

Đầu mũi truyền đến hương nước hoa nồng nặc khiến mi tâm hắn nhíu lại, Hoắc Mạc Sâm bỗng nhiên đẩy Bạch Tuyết Nhi ra, cũng đồng thời lùi về sau mấy bước.

“Tuyết Nhi, hôm nay anh mệt rồi, em về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”

Hoắc Mạc Sâm quay đầu đi, nói lời đuổi khách.

Bạch Tuyết Nhi đang lúc hưng phấn mà bị đẩy ra trong chốc lát, cả người khô nóng khó chịu.

Vậy mà người trước mặt cứ như là một khối hàn băng, ý cự tuyệt rõ ràng hiện ra mặt.

“Mạc Sâm….”

Bạch Tuyết Nhi bước lên trước lôi kéo góc áo của Hoắc Mạc Sâm, lại bị Hoắc Mạc Sâm không nể mặt giật ra.

“Khuya lắm rồi, em sớm về phòng đi.”

Độ lạnh lẽo trong giọng nói của Hoắc Mạc Sâm càng ghê hơn, Bạch Tuyết Nhi sợ chọc hắn ghét bỏ, chỉ có thể ra vẻ ngoan ngoãn đồng ý: “…Vâng, vậy anh cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Trong lòng cô ta hận đến ngứa răng, dục vọng trong lòng sắp xuất ra khiến cả người khó chịu quằn quại nhưng vẫn phải làm bộ làm tịch cái bộ dạng thanh thuần ngoan ngoãn cẩn thận từng bước chậm rãi rời đi.



Hoắc Mạc Sâm cũng không biết mình bị làm sao.

Bạch Tuyết Nhi chính là người phụ nữ mà hắn thề là phải đối xử tốt bằng cả trái tim, cô ấy một lòng một dạ không rời nửa bước đối với hắn, Bạch Tuyết Nhi đáng để hắn dùng cả đời để thương yêu chăm sóc thật tốt.

Thế nhưng khi đối mặt với cô, Hoắc Mạc Sâm lại chưa từng có loại suy nghĩ này.

Hắn cũng đâu phải là Liễu Hạ Huệ* ngồi đó mà tâm không loạn. Hành động của Bạch Tuyết Nhi vừa nãy rất rõ ràng là đang có ý hi vọng muốn phát triển mối quan hệ với hắn, đàn ông bình thường nhìn thấy cô như vậy khó lòng mà không động tâm.

(*Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.)

Vậy mà Hoắc Mạc Sâm lại không có, thậm chí lại còn có chút phiền chán.

Hắn bị ý nghĩ đó của mình dọa cho càng thêm sợ hãi, cự tuyệt thừa nhận tình cảm thực sự hắn đối với Bạch Tuyết Nhi.

Nhớ tới dáng vẻ mất hồn mất vía muốn nói lại thôi của Bạch Tuyết Nhi lúc rời đi, nội tâm Hoắc Mạc Sâm không đành lòng.

Có lẽ do lời nói của hắn quá nặng nề.

Buổi tối ở hộp đêm, cô nhìn thấy mình và Sở Vân ôm ấp với nhau chắc không vui nên mới đánh bạo làm do loại chuyện mê hoặc mình như vậy.

Nghĩ tới đây Hoắc Mạc Sâm đột nhiên cảm thấy có chút có lỗi đối với Bạch Tuyết Nhi mà cất bước đến gian phòng của cô ta.

Bạch Tuyết Nhi về đến phòng tức giận đến mức đập phá đồ lung tung, cô ta bực bội cái xé rách thứ ren rúa ngứa ngáy nhẹ như tơ trên người mình ra, nhấc điện thoại lên bấm gọi một cuộc.

“Chuyện em bảo anh đã làm xong chưa? Bắt được con Sở Vân chưa vậy?”

Giọng nói của Trần Đông Thụy từ đầu dây bên kia vang lên: “Ai bảo em ngắt điện thoại của anh làm gì? Lúc anh quay lại tìm cô ta, cô ta đã đi mất rồi.”

Bạch Tuyết Nhi hừ lạnh một tiếng, “Coi như nó mạng lớn! Anh khẳng định lúc đó Sở Vân nấp trong phòng của Hoắc Mạc Sâm chứ?”

“Anh tìm từng phòng một rồi, ta dám khẳng định cô ta nấp ở trong đó.”

Bạch Tuyết Nhi sửng sốt, trong lòng có chút thấp thỏm.

Không nghĩ tới Hoắc Mạc Sâm lại che chở cho cô ta.

Nhớ tới dáng vẻ Hoắc Mạc Sâm ôm cô ta, tròng lòng Bạch Tuyết Nhi hận càng thêm sâu.

Hắn chưa từng ôm cô như bậy! Cũng chưa từng căng thẳng vì mình như vậy!

Trần Đông Thụy không còn nghe thấy giọng nói của Bạch Tuyết Nhi, nhưng cũng không thèm để ý đến tâm trạng của cô ta hiện giờ, chỉ đùa cợt nói, “Lúc này, em cũng vừa mới về đến nhà nhỉ? Sao mà dã vội vàng gọi điện thoại cho anh rồi, không gió xuân giao hợp với Hoắc Mạc Sâm sao?”

Những lời này của hắn vừa hay đạp vào nỗi đau của Bạch Tuyết Nhi.

“Chậc chậc, cái tên Hoắc Mạc Sâm này rốt cuộc có được hay không vậy? Lại có thể trì trệ không động vào em sao? Tiểu yêu tinh như em mà phải bị ăn chay trước người đàn ông khác sao?”

Những lời người thiết thực đến mức như khảm chặt vào nỗi đau của Bạch Tuyết Nhi.

Cô ta mắng to một tiếng “Cút”, tức giận cúp điện thoại.

Câu nói cuối cùng kia liên tục vang vọng trong đầu của Bạch Tuyết Nhi.

Hoắc Mạc Sâm không muốn động vào cô chẳng lẽ là bởi vì trong lòng của hắn vẫn còn con đàn bà tên Sở Vân kia sao.

Nhớ lại chuyện của hôm đêm hôm nay, lồng ngực của Bạch Tuyết Nhi vừa tức giận vừa gấp gáp.

Thuốc gợi tình càng ngày càng phát huy tác dụng, toàn bộ trí óc cô ta đều là những hình ảnh cô ta đang cùng Hoắc Mạc Sâm đang đưa đẩy gì đó, vốn dĩ uống thuốc này là muốn ăn sạch sành sanh Hoắc Mạc Sâm khiến hắn không tài nào rời khỏi mình nữa.

Ai ngờ Hoắc Mạc Sâm lại không thèm đụng đến cô.
Chương 22: Không có hứng thú với phụ nữ

Bạch Tuyết Nhi rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là lấy dụng cụ từ trong ngăn kéo ra.

Đây vốn là đồ chơi lúc chơi đùa cùng với Trần Đông Thụy thỉnh thoảng lại lấy ra để tăng khoái cảm, hiện tại cũng không còn cách nào khác chỉ đành lấy ra dùng trước để giải tỏa lúc khẩn cấp này.

“Mạc Sâm….Nhanh lên một chút…”

Hoắc Mạc Sâm mới vừa đi đến bên ngoài cửa liền nghe thấy bên trong phòng truyền ra tiếng của Bạch Tuyết Nhi đang gọi tên hắn.

Cửa phòng không khóa chặt.

Hoắc Mạc Sâm nhìn xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong thì thấy Bạch Tuyết Nhi đang quỳ trên giường…

“Mạc Sâm ~”

Nhìn thấy một màn như vậy, Hoắc Mạc Sâm hung hăng nhíu mày.

Trong lòng hắn cảm thấy buồn nôn, không muốn nhìn hay nghe tiếp nữa, xoay người trở về phòng của mình.

Ở trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ Bạch Tuyết Nhi luôn là một người con gái thuần khiết hay xấu hổ, hắn thật không ngờ rằng, lúc không có ai Bạch Tuyết Nhi lại là con người như vậy.

Nhớ tới dáng vẻ của cô lúc đó Hoắc Mạc Sâm lại có cảm giác tởm lợm không biết từ đâu mà tới. Hắn như vầy là sao chứ?

Hoắc Mạc Sâm mở vòi hoa sen phòng tắm ra, tắm một phát.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Có thể hắn thực sự đã bạc đãi Bạch Tuyết Nhi mới khiến một cô gái như cô có thể làm ra loại chuyện như vậy.

Cô cũng là người trưởng thành, có nhu cầu cơ bản là rất bình thường.

Yết hầu hơi cuộn một cái, nước bọt theo đó trượt xuống.

Tỉ mỉ mà nghĩ, mấy năm nay hắn đối với Bạch Tuyết Nhi vậy mà lại không hề có ý nghĩ gì về phương diện kia, dù một lần cũng không có.

Điều này cũng thật quá bất bình thường.

Hắn đóng lại vòi hoa sen, móc điện thoại di động ra bấm một số điện thoại.

Thẩm Tứ, ngày mai tôi đi bệnh viện tìm cậu một chuyến.”



Ngày hôm sau, trong bệnh viện.

Thẩm Thính Lan nhìn từ trên xuống dưới Hoắc Mạc Sâm mặt không biểu cảm đang ngồi phía trước, có chút không thể tin được nhìn hắn hỏi: “Cậu nói, Cậu muốn tới tìm tôi khám bệnh sao?”

“Ừ.”

Đối phương nhẹ nhàng dứt khoát thừa nhận, điều này cũng khiến cho Thẩm Thính Lan có chút lúng túng.

“Khụ.” Anh ho khan một tiếng, gõ cái bảng tên của mình trên bàn xuống một cái: “Cậu biết tôi chữa bệnh gì rồi chứ?”

“Nam khoa.”

“…”

Thẩm Thính Lan nghĩ thầm: Phải rồi, người ta coi mình là bác sĩ, đường hoàng đến khám bệnh, còn mình thì lại thiếu chuyên nghiệp thế này.

Chỉ là hắn thực sự không nghĩ tới có một ngày phải giúp người anh em chơi từ nhỏ đến lớn của mình khám cái chứng bệnh về phương diện đó.

Sau một loạt kiểm tra tiến hành xong, Thẩm Thính Lan thấy Hoắc Mạc Sâm không có bất cứ vấn đề gì.

“Tôi nói, cậu rất bình thường, sao tự nhiên lại đến tìm tôi khám bệnh chứ?”

“Bình thường sao?” Hoắc Mạc Sâm hơi nhíu mày.

Thẩm Thính Lan tặc lưỡi: “Cậu mong muốn mình không bình thường đến vậy sao?”

Trên đời lại có đàn ông muốn mình không chào cờ được sao?

Hoắc Mạc Sâm lắc đầu, hiện tại hắn cũng không rõ: “Thế nhưng hiện giờ tôi hình như không có hứng thú đối với phụ nữ nữa rồi.”

Ngoại trừ Sở Vân.

Thẩm Thính Lan nhìn hắn một cái, thử hỏi: “Cậu cùng Tuyết Nhi….Đừng nói với tôi là hai người không có abc đó nhé?”

“Ừ.” Hoắc Mạc Sâm thành thật thừa nhận.

Thẩm Thính Lan không ngờ Hoắc Mạc Sâm thực sự có gì đó cản trở, lúc này cũng bắt đầu thu lại thái độ đùa cợt, nhìn báo cáo phân tích bệnh tình cũng chăm chú hơn vài phần.

“Từ vấn đề sinh lý mà nói, cậu không có bất kỳ vấn đề gì, nếu như cậu không có phản ứng với Bạch Tuyết Nhi thì… Có lẽ là nguyên nhân nằm ở vấn đề tâm lí chăng?”

Thẩm Thính Lan ít nhiều gì cũng biết một chút chuyện tình của Hoắc Mạc Sâm, anh cố chọn lọc từ cẩn thận hỏi thăm: “Có phải ba năm trước Tuyết Nhi bị người khác….Nên cậu mới có chút chướng ngại đối với cô ấy không?”

Hoắc Mạc Sâm lắc đầu, “Tôi không ngại về vấn đề đó.”

“Tôi chưa từng ghét bỏ cô ấy.”

Thẩm Thính Lan nghe xong lời Hoắc Mạc Sâm nói, suy nghĩ sâu xa mà nhìn hắn một cái.

Đều là đàn ông, thái độ Hoắc Mạc Sâm đối với chuyện này hiển nhiên không phù hợp với lí lẽ thường tình lắm.

Nếu như nói Hoắc Mạc Sâm là bởi vì yêu Bạch Tuyết Nhi sâu đâm vô cùng, cho nên dù cô ấy có bất cứ điều gì cũng không quan tâm thì còn nghe được.

Nhưng những gì Hoắc Mạc Sâm biểu hiện ra lại hoàn toàn không giống như vậy.

Sự không quan tâm điều đó của hắn không phải là đang đau lòng mà là thật sự không quan tâm.

Điều này nói mãi không thông.

Có điều anh không có nói những điều này ra khỏi miệng, chỉ hỏi: “Vậy cậu không có một chút kích thích nào đối với cô ấy sao? Cho dù là chưa đến cái bước kia?”

Hoắc Mạc Sâm nhớ lại, càng thêm xác định và nghi hoặc. “Không có.”

Hắn đối với Bạch Tuyết Nhi thật sự không có bất kì hứng thú nào cả, thế nhưng đối với Sở Vân thì….
Chương 23: Nhiễm phải thứ bệnh không sạch sẽ

Hắn có cảm giác.

Bất kể là trước kia hay hiện tại, hắn đều không kìm nổi lòng chiếm hữu đối với Sở Vân, không cho phép cô được nhìn kẻ khác, không cho phép cô tiếp xúc với bất kì tên đàn ông nào khác ngoài hắn.

Cho nên hắn mới có thể vừa gặp lại Sở Vân là nhịn không được dùng sức với cô.

Nhưng Hoắc Mạc Sâm không muốn thừa nhận sự thật đó. Sở Vân nhẫn tâm với hắn như vậy nhưng hắn vẫn không tài nào quên được cô sao? Hắn không thể chấp nhận điều này.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thính Lan chắc như đinh đóng cột, giống như cảnh tỉnh cho chính mình.

“Không có, không có đối với bất kỳ người nào cả.”

Thẩm Thính Lan nhíu nhíu mày, có lẽ vấn đề không nằm ở mặt tâm lí của Hoắc Mạc Sâm. Dù gì cũng là anh em chơi từ nhỏ, lại còn là loại chuyện riêng tư quan trọng như này nên Thẩm Thính Lan đương nhiên rất chú trọng.

“Nói chung cậu cứ thoải mái một chút, ý kiến của tôi là cậu không có vấn đề gì cả. Có thể là nhất thời thôi, hay là hai người tìm một nơi nào đó đi du lịch đi, thay đổi không khí chút, rồi đâu cũng vào đấy thôi.”

Đi ra từ chỗ Thẩm Thính Lan, Hoắc Mạc Sâm gọi điện cho trợ lí mua hai vé máy bay đi Hokkaido.

Nếu như đã sớm quyết định là chuyên tâm đối tốt với Tuyết Nhi rồi thì bản thân vẫn nên để tâm một chút. Có lẽ đúng như lời Thẩm Thính Lan nói, do bản thân không cho Bạch Tuyết Nhi cơ hội đó thôi.

Hắn cất bước đi đến bãi đậu xe nhưng lại nhìn thấy một bóng người đang vội vã đi ra khỏi cửa bệnh viện.

Sở Vân đội mũ, vùi đầu vào trong mũ cúi thấp xuống.

Lần này cô đến để kiểm tra lại. Hoắc Mạc Sâm đối xử với cô không hề biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, vết thương dưới hạ bộ vẫn hơi đau, hơn nữa lại không được nghỉ ngơi tốt mà còn bị đám người Trần Đông Thụy và Bạch Tuyết Nhi đánh tàn nhẫn một trận nên vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, cả người vô cùng suy nhược.

Trưởng ca của câu lạc bộ đêm nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, sợ nếu cứ kiên trì làm tiếp thì sẽ xảy ra chuyện nên cho cô nghỉ một ngày để nghỉ ngơi cho thật tốt.

Vốn cô đã thiếu lá lách và một bên thận rồi, thân thể so với người thường đã yếu ớt hơn rất nhiều, lại cộng thêm bị giày vò mấy ngày liền, khiến cô không còn sức lực gắng gượng được, cho dù trưởng ca không cho cô nghỉ cô cũng biết bản thân không xin nghỉ không được.

Cô sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Sở Vân lê lết cơ thể mệt mỏi đi đến hiệu thuốc lấy thuốc, dự định mua một phần cháo trắng ở cửa hàng nhỏ trước cổng bệnh viện rồi về phòng trọ nhưng cánh tay lại bị giữ lại.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

“Cô tới đây làm gì?”

Cơ thể Sở Vân theo quán tính ngã về phía người đằng sau đang kéo lấy cô, bởi vì trọng tâm không vững nên thiếu chút nữa bị ngã xuống đất.

Hoắc Mạc Sâm nắm lấy cô thật chặt, ánh mắt như dao nhọn nhìn chằm chằm Sở Vân.

Sở Vân nhìn thấy Hoắc Mạc Sâm liền theo bản năng giấu thuốc ở trong tay ra sau, nhưng động tác như vậy dưới con mắt của Hoắc Mạc Sâm hiển nhiên là đang thấy có tật giật mình, trong lòng càng nhận định Sở Vân không sạch sẽ.

Hắn cười khẩy nói: “Sao vậy? Đi ra ngoài cho lắm vào rồi dính phải thứ bệnh gì không sạch sẽ rồi bây giờ cả ngày phải vào bệnh viện à?”

Sở Vân không biết vì sao Hoắc Mạc Sâm lại nói như vậy, chỉ có thể không ngừng lắc đầu. Có trời mới biết người câm lúc bị oan uổng sẽ bất lực như thế nào.

Huống hồ người này còn là người cô đã từng yêu.

Hoắc Mạc Sâm thấy cái dáng vẻ không còn chút tôn nghiêm của cô như vậy, trong lòng thấy phiền phức, bây giờ đến hắn cũng không phân rõ hắn đối với Sở Vân như này rốt cuộc là cảm thấy thoải mái hay là không đành lòng nữa.

Trong lòng hắn càng khó chịu thì lời nói trong miệng lại càng khó nghe hơn: “Rõ ràng biết bản thân mình có bệnh mà vẫn đi câu dẫn tôi? Sở Vân à, cô có phải là đang cố ý không vậy? Cố ý muốn tống hết những thứ bệnh lây qua đường tình dục đó sang cho tôi đúng không?”

Sở Vân dùng lực vung tay hắn ra, hung hăng trừng mắt với Hoắc Mạc Sâm.

Cô chỉ hận mắt mình bị mù, sao lại đi thích loại người cặn bã như vậy!

“Nếu cô không nói cho rõ ràng thì hôm nay đừng hòng rời đi!”

Hoắc Mạc Sâm cúi đầu nhìn thấy thuốc Sở Vân cầm trong tay, đưa tay ra giật lấy: “Cô đang uống thuốc gì? Có phải là thuốc trị bệnh lây qua đường tình dục hay không?”

Giữa lúc Sở Vân liều mạng giãy giụa lôi kéo thì túi chứa dược phẩm bị hai người xé tung ra, hộp thuốc bên trong bị rơi tứ tung đầy đất.

Hoắc Mạc Sâm theo bản năng cúi xuống nhìn trên mặt đất, nhìn thấy tên thuốc thì bỗng nhiên chết lặng.

Sở Vân liền vội vàng vơ hết thuốc rơi vãi lung tung lại, xoay người rời đi, để lại Hoắc Mạc Sâm vẫn ở yên tại chỗ.
Chương 24: Sở Vân, mau giúp tôi đi!

Hoắc Mạc Sâm vẫn nhìn theo bóng lưng của Sở Vân, mãi đến khi cô biến mất mới thôi.

Nếu hắn không nhìn lầm thì tên những hộp rơi trên mặt đất kia là thuốc chuyên dùng điều trị chứng trầm cảm uất ức.

Bởi vì lần tổn thương ba năm trước kia, Bạch Tuyết Nhi cũng đã từng có thời gian uống qua loại thuốc đó.

Vì sao Sở Vân cũng phải uống thứ thuốc như vậy chứ?



Tránh được Hoắc Mạc Sâm, Sở Vân vội vã trở về phòng trọ của mình.

Vì sợ Hoắc Mạc Sâm sẽ xuất hiện tìm mình gây phiền phức nên sau khi cô vào nhà đã khóa trái trong ngoài cửa lại.

Sở Vân lo lắng đề phòng cả buổi chiều, nhưng thời gian đi làm đã đến rồi, cô lo sợ không làm chủ nổi tinh thần.

Có điều lần này đi làm, trưởng ca đặc biệt nói với cô rằng: “Sở Vân, lần này nếu như cô còn đắc tội với khách nữa thì cô tự cuốn gói cút cho tôi!”

Nếu như không phải vì Sở Vân có chút nhan sắc thì hắn ta cũng không tiếc gì cái loại câm điếc không những không nói chuyện được mà lại còn ngu ngốc này!

Cả quá trình bị cảnh cáo này, Sở Vân đến ngẩng đầu cũng không dám ngẩng

Cẩn thận từng tí phát âm “Ưm” một tiếng khàn đặc khó nghe.

Sau khi bị quở trách xong, Sở Vân vẫn luôn vùi đầu vào công việc, bưng trà rót nước.

“Này phục vụ, qua đây dọn vệ sinh đi!”

Sở Vân vừa mới bê bình rượu không từ trong một căn phòng đi ra, vẫn chưa kịp lo chuyện tiếp theo thì phía sau truyền đến một tiếng quát lạnh trầm lớn.

Sở Vân biết mình không giống với người khác, cô không nói chuyện được.

Trưởng ca cũng đã cảnh cáo cô, cô không được đắc tội với khách rồi.

Lúc này cô dùng sức gật đầu. Không dám chậm trễ, vỏ chai rượu được cô bỏ lại căn phòng vừa kết thúc xong.

Còn cô cầm lấy công cụ đi đến hướng người đàn ông kia.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Vừa tới cửa, cô liền nghe thấy tiếng cười nói to lớn cất lên, cùng với tiếng nhạc huyên náo truyền đến trong căn phòng.

Sở Vân đẩy cửa đi vào thì thấy vài người mặc âu phục, mấy tên đàn ông cao thấp mập ốm đủ cả ngồi trên ghế salon gương mặt thỏa thích thi nhau chạm cốc.

Trên tay bọn họ là những con súc sắc loạng xoạng.

Loại tình cảnh này làm cho Sở Vân không thích ứng nổi, cô rất nhanh cúi đầu xuống xử lý chuyện của mình.

“Ông chủ, ngài có cần gì trực tiếp nói thẳng không nên động chân động tay như vậy đâu.”

Sở Vân đang chuyên chú làm vệ sinh chợt nghe thấy giọng nói của phụ nữ hơi trầm.

Nghe thấy giọng nói đó, Sở Vân nhìn thoáng qua theo bản năng.

Chỉ thấy nhân viên phục vụ bưng rượu đi vào đang cảnh giác với người đàn ông đối diện.

Sở Vân nhận ra đây là Tống Nhân Nhân từng học cùng lớp với cô. Là khoa trung văn năm hai đại học Hải.

“Trực tiếp ư? Trực tiếp tốt đấy. Tôi muốn nện cô, đến đây đi.”

Trước mắt Tống Nhân Nhân là một lão đàn ông mập mạp.

Lúc nói ra câu nói đó, cả người ông ta lười biếng nằm trên ghế salon, đôi con ngươi đen sớm đã nhìn như muốn xuyên thấu từ trên xuống dưới Tống Nhân Nhân.

Nụ cười đó khiến Tống Nhân Nhân cực kì khó chịu, cũng khiến cho Sở Vân kinh ngạc vô cùng.

Sở Vân thật sự không ngờ rằng bản thân lại bắt gặp cái tình cảnh như thế này. Nhưng cô cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Lúc chuẩn bị qua đó thì…

“Cheng.”

Một âm thanh vang lên. Tống Nhân Nhân đang bưng trong tay số rượu kia trực tiếp ngã xuống đất.

Tống Nhân Nhân ngước mắt nhìn người đàn ông đang cười đắc ý, vô cùng phẫn nộ nói, “Anh trai này, nơi này có quản chế đó, những chai rượu này………..”

“Do tôi đánh vỡ đó thì sao chứ? Tôi không hài lòng cách phục vụ của cô, không được sao?”

Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng, con ngươi đầy dục vọng hiện lên vô cùng rõ rệt.

Tống Nhân Nhân cũng biết, người đàn ông trước mắt này có thể mạnh miệng như vậy thì hiển nhiên sẽ không buông tha cho cô.

Cô theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh, liền nhìn thấy Sở Vân đang đứng một bên, trong tay cầm một chiếc chổi.

“Sở Vân, mau giúp tôi đi!”

Tống Nhân Nhân chỉ có thể cầu cứu sự trợ giúp từ Sở Vân.

Tuy rằng bình thường cô cũng chướng mắt với cái thứ câm điếc này nhưng bây giờ không còn ai ngoài Sở Vân nữa, cô cũng không còn cách nào khác.

“Bốp----!”

Lời Tống Nhân Nhân vừa dứt, cô đã bị lão kia xán bột bạt tai.

Người đàn ông kia dơ tức tức tối chỉ vào Sở Vân. “Làm chuyện của mày đi, ở đây không có chuyện của mày!”

Đối với sự phát triển như này Sở Vân cũng bất đắc dĩ.

Sự kinh khủng kia của người đàn ông cô đã nhìn ra rồi, cô cũng chuẩn bị đánh lén.

Thế nhưng Tống Nhân Nhân lại đi hét lên như thế, khiến cho người đàn ông với đồng bọn của hắn đều chú ý tới cô.

Người đàn ông kia thì có đồng bọn còn cô lại không có gì. Cứ như vậy mà xông tới thì khác nào lấy trứng chọi đá.

Sở Vân vùi đầu làm vệ sinh, cố gắng nghĩ ngợi tìm cơ hội.

Nhưng Tống Nhân Nhân lại cho rằng Sở Vân đang thấy chết không cứu.

Sau khi cô bị người đàn ông kia tát một bạt tai thì nội tâm không cam lòng đến cực độ.

Cô xoay người muốn chạy ngưng lại bị người đàn ông kia túm lôi trở lại.
Chương 25: Đã câm còn nhiều chuyện

Người đàn ông kia lại táng cô hai bạt tay, trực tiếp đè cô dưới người, đã không kiềm nén nổi lửa giận và dục vọng của mình, gã ta lập tức xé rách quần áo của Tống Nhân Nhân và quát: "Được ông đây để ý là vinh dự của cô! Không phải muốn ông đây trực tiếp một chút sao? Vậy đã đủ trực tiếp chưa?"

Hơi thở nóng rực và sức nặng đó làm Tống Nhân Nhân cảm thấy ghê tởm lại khủng hoảng.

Cô sốt ruột đến mức bật khóc: "Không, tôi không có ý đó! Thưa ngài, tôi chỉ là một nhân viên phục vụ ở nơi này! Nếu ngài có nhu cầu thì tôi có thể giúp ngài! Tôi..."

"Ông đây coi trọng cô!"

Người đàn ông béo kia nhắm ngay cổ của Tống Nhân Nhân mà hôn một cái, sự đụng chạm ướt át này khiến Tống Nhân Nhân cảm thấy buồn nôn.

Cô vừa không ngừng giãy giụa, vừa tức giận gào lên: "Sở Vân, cô câm thì thôi, bộ còn điếc nữa hay sao? Mau tới cứu tôi... Cứu mạng... Ưm!"

Tống Nhân Nhân bị tên béo kia khóa môi nên không thể phát ra âm thanh nào nữa, chỉ có nước mắt đang im lặng tuôn rơi.

Nhìn thấy Tống Nhân Nhân bị như vậy, Sở Vân cũng rất sốt ruột.

Ban đầu cô để ý thấy đồng lõa của người đàn ông nhìn thấy gã ta đè Tống Nhân Nhân xuống thì bắt đầu lục tục đi ra ngoài. Sở Vân muốn chờ bọn họ đi hết, nhưng Tống Nhân Nhân la lên như vậy lập tức khiến Sở Vân bị chú ý tới, cô chỉ có thể bất lực mà nhìn Tống Nhân Nhân bị gã béo kia đè dưới thân.

Cuối cùng cô đành bất chấp mà xông lên trước dùng chổi đánh người đàn ông kia, muốn hất ngã gã ra.

Nói không ra lời, chỉ có thể gào khóc kêu lên.

Ông buông ra, buông cô ấy ra!

Nhưng không ai hiểu được cô cả.

Thậm chí đồng lõa của người đàn ông nghe thấy động tĩnh nên trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

Cái chổi trong tay Sở Vân bị bẻ gãy, mà cô thì bị bọn đồng lõa hất ra.

Giây kế tiếp, Sở Vân bị đá văng ra xa hai thước, đau đớn lập tức lan tràn toàn thân, Sở Vân đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Buông ra, cứu mạng!"

Tiếng kêu cứu thảm thiết của Tống Nhân Nhân vang lên, Sở Vân bất chấp tất cả, cố kiềm nén cơn đau mà bò dậy từ dưới đất rồi lao về hướng người đàn ông béo kia.

Bọn đồng lõa nghĩ Sở Vân bị đau sẽ ngoan, không xen vào chuyện không liên quan đến mình nữa, nhưng không ai ngờ được Sở Vân lại đứng dậy xông lên.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Cô không thể nói chuyện, không thể dùng ngôn ngữ để quát lớn, vì để người đàn ông buông Tống Nhân Nhân ra, Sở Vân đã há mồm cắn lên cánh tay gã.

Gã ta bị đau nên nhe răng nhếch miệng la lên, Tống Nhân Nhân cũng nhân cơ hội này mà đẩy gã ra rồi bỏ chạy.

Nhưng trong phòng không phải chỉ một mình tên béo, gã còn có đồng lõa!

Tống Nhân Nhân bị đồng lõa của gã bắt lại.

Mà Sở Vân, một người câm không thể nói được lời nào đã bị người đàn ông béo kia trực tiếp tát cho hai bạt tay, sau đó giơ một chân giẫm xuống đất, lại liên tục đá vài cái!

"Mẹ nó, đã câm lại còn nhiều chuyện, hôm nay ông đây sẽ dạy cho mày một bài học, để mày biết chuyện gì nên xen vào, chuyện gì nên mặc kệ!"

Người đàn ông nhìn dấu răng trên cánh tay do bị Sở Vân cắn và Tống Nhân Nhân phản kháng muốn chạy trốn, lửa giận trong lòng cháy lên bừng bừng, gã đổ hết mọi chuyện lên đầu Sở Vân.

Gã đập nát một bình rượu, mảnh vụn thủy tinh lập tức văng khắp mặt đất, gã kéo Sở Vân lên rồi đá một cái vào đầu gối Sở Vân, ép cô trực tiếp quỳ xuống đống vụn thủy tinh kia.

"A ——" Sở Vân đau đến mức thét lên một tiếng, âm thanh chói tai lại khó nghe.

Nhưng Sở Vân vừa đắc tội gã, kêu thảm thiết đến mấy cũng không đổi lấy sự thương hại nào.

Người đàn ông không chỉ đè lại bả vai ép cô quỳ xuống đống vụn thủy tinh, thậm chí còn không ngừng tát vào mặt cô, trực tiếp đổ rượu xuống đầu cô.

Vụn thủy tinh cắm sâu vào phần thịt mềm trên chân, rượu nóng thiêu đốt, trong phòng lại bật điều hòa rất thấp, Sở Vân ốm yếu lắc lư như muốn ngã xuống dưới sự tra tấn nhân đôi này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom