• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 571-575

Chương 571 Một màu xanh non nớt.​


Hóa ra nguyên nhân năm đó Đinh Tranh chen chân vào vậy mà chỉ là một lý do đơn giản như vậy.





Giọng hắn khàn khàn: “Cô chưa từng thích tôi?”





Đinh Tranh nhìn hắn bằng ánh mắt nham hiểm: “Chưa từng! Chưa bao giờ!”





Diêu Tử An bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.





Hắn đã vì một người phụ nữ như vậy mà chôn vùi tình yêu của hắn và Bạch Vi, hi sinh hôn nhân của mình.






Diêu Tử An nhìn về phía Bạch Vi.





Hắn khao khát có thể nhìn thấy điều tương tự trong mắt Bạch Vi.





Nhưng ngoại trừ ngạc nhiên, Bạch Vi chẳng thể hiện cảm xúc gì khác, cuối cùng cô ấy thì thầm nói: “Hóa ra là như vậy!”





Cô ấy nở nụ cười, cuối cùng cũng được thoải mái.






Cô ấy nhẹ nhàng lên tiếng: “Đinh Tranh, tôi không trách cô! Hiện tại tôi sống rất tốt!”





Cảnh Sâm rất tốt với cô ấy, con của họ rất ngây thơ đáng yêu.





Cô ấy thực sự hạnh phúc!





Trong lòng Diêu Tử An đau đớn như kim châm, hắn nhìn Bạch Vi, định nói gì đó, thế nhưng một chữ cũng không thoát ra được.





Đinh Tranh hơi khoái trá.





“Tốt lắm! Tôi chết còn kéo theo mấy cái đệm lưng!”





Cô ta nhìn về phía Ôn Noãn: “Cô không nói tiếng nào thế? Sao nào? Sợ tôi lại hại cô à?”





Ôn Noãn cười nhạt: “Là không có gì để nói cả!”





Giống như Bạch Vi, ngay khi Đinh Tranh nói ra những lời nói điên khùng đó, cô đã cảm thấy không có gì phải tranh cãi nữa cả.





Một người sắp chết mà thôi!





Cô bỗng nhiên không muốn ở lại nơi này dù chỉ một giây một phút nào nữa, không muốn nhìn thấy sự u ám ở đây, vì vậy đỡ bụng chậm rãi đi ra ngoài.





Đi tới cửa, Đinh Tranh đột ngột gọi cô lại từ phía sau.





“Ôn Noãn!”





Ôn Noãn dừng lại, nhưng không quay người.





Giọng Đinh Tranh bỗng nhiên trở nên thảm thiết: “Cô không tiếc nuối chút nào sao? Cố Trường Khanh anh ấy thực sự yêu cô! Anh ấy chỉ không biết mà thôi. Hai người yêu nhau bốn năm mà cô không luyến tiếc chút nào sao? Khi nằm mơ lúc đêm khuya cô không nghĩ tới anh ấy một chút nào sao?”





Cô họng Ôn Noãn có chút tanh ngọt.





Cô cố gắng kiềm chế nói: “Tiếc nuối thực sự của Cố Trường Khanh không phải tôi!”





Là Minh Châu.





Rõ ràng anh ta đã có thể có được hạnh phúc, nhưng anh ta lại không tự biết.





Minh Châu tốt thế nào, Ôn Noãn biết.





Đinh Tranh khó hiểu, nhưng Ôn Noãn đã quyết định không tiếp tục nói với cô ta, cô cũng không muốn nói với Minh Châu những lời này.





Minh Châu tiếp tục sống đơn thuần như vậy là tốt rồi!





Khi cô bước ra ngoài, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, hàng cây bên cạnh đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc.





Một màu xanh non nớt.





Hoắc Minh đứng bên xe nói chuyện với Cảnh Sâm, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng gẩy gẩy.





Thấy cô đi ra, anh lập tức dập tắt điếu thuốc.





“Nhanh như vậy đã ra rồi sao?”





Anh đeo khăn quàng cổ lên cho cô, Ôn Noãn nắm tay anh, nhẹ nhàng nói: “Vào đó mới phát hiện ra chẳng có gì để nói cả!”





Lúc này, Bạch Vi và Diêu Tử An cũng đi ra.





Cảnh Sâm tiến lên ôm lấy Bạch Vi, bởi vì mắt cô ấy đã hồng hồng.


Chương 572 Em nhìn phía trước kìa​


Diêu Tử An nhìn cặp vợ chồng tình cảm đằm thắm với nhau, trong lòng lại thấy nhói đau.



Hắn cố hết sức chịu đựng, nhỏ giọng nói với Bạch Vi một câu rất xin lỗi, sau đó liền nhanh chóng đi về phía xe của mình.





Khi rời đi hốc mắt còn hơi nóng lên.





Bạch Vi dựa trong lồng ngực Cảnh Sâm, chăm chú nhìn theo bóng dáng Diêu Tử An.





Họ đã từng yêu, từng tổn thương nhau. Cô ấy nghĩ, chuyện này cũng nên chìm vào quá khứ cùng cái chết của Đinh Tranh thôi.






“Diêu Tử An!”





Cô thì thầm lên tiếng: “Tôi không trách anh!”





Tay Diêu Tử An đặt trên tay nắm cửa xe, một lúc lâu cũng không động đậy, mãi sau hắn mới ừ một tiếng.





Xe khởi động, chậm rãi rời đi.






Cuối cùng họ cũng vượt qua được những hiềm khích, không cần phải đối đầu với nhau nữa.



Ôn Noãn ngồi trên xe của Hoắc Minh.



Cô tháo khăn quàng xuống, nhỏ giọng nói: “Cảnh Sâm nhìn có vẻ rất rộng lượng!”





Hoắc Minh đạp chân ga.





Hai tay anh giữ vô lăng, tập trung nhìn tình hình giao thông phía trước, nghe vậy thì nhẹ nhàng cười: “Sao nào? Anh đã làm gì khiến bà Hoắc cảm thấy anh nhỏ mọn thế?”





Ôn Noãn tựa lưng vào ghế, giọng mềm mại.





“Sao có thể chứ! Tổng Giám đốc Hoắc là rộng lượng nhất!”





……





Hoắc Minh lái xe một lúc, bỗng nhiên nói: “”Một lần cuối cùng! Ôn Noãn, anh không phải không biết ghen.”





Ôn Noãn nghe vậy liền mềm lòng.





Khi dừng đèn đỏ, cô khe vuốt ve cánh tay anh, dịu dàng nói: “Em chỉ thích anh thôi!”





Hoắc Minh nghiêng đầu nhìn cô.





Anh cười cười: “Em nhìn phía trước kìa!”





Ôn Noãn nhìn sang.





Ngón tay thon dài của Hoắc Minh khẽ vuốt ve vô lăng, giọng nói khàn khàn rung động: “Sân golf phía trước chính là nơi chúng ta chơi bóng đó, em còn nhớ không? Dưới chân núi còn có một nhà nghỉ B&B sa hoa nữa!”





Ôn Noãn nghe xong thì đỏ mặt.





Sao cô có thể không nhớ rõ, năm đó cô suýt thì giao lần đầu của mình cho người ta ở đó.





Giọng Hoắc Minh càng khàn hơn một chút: “Chờ em sinh con xong, chúng ta đến đó trải nghiệm một chút.”





Ôn Noãn cảm thấy anh rất không đứng đắn.





Thế nhưng thấy chồng có say mê nồng nhiệt với cơ thể của mình, dù sao thì người phụ nữ vẫn thấy vui mừng, lại càng không nỡ dập tắt sự nhiệt tình của anh, mặt cô ửng hồng, coi như đồng ý.





……





Buổi trưa, Ôn Noãn ăn cơm ngủ nghỉ ở công ty.





Buổi chiều tiếp tục đi khám thai, đứa trẻ phát triển rất tốt, cũng đã chắc chắn là một cô gái nhỏ.





“Sáu tháng!” Ôn Noãn nhẹ nhàng vỗ về bụng mình.





Trên khuôn mặt cô tràn đầy nét dịu dàng của một người mẹ.





Đúng lúc này, chuông điện thoại của Hoắc Minh vang lên, anh liếc mắt qua nhìn một cái.





Là Minh Châu gọi tới.





“Nghe giúp anh một chút!” Anh tập trung lái xe, bèn để Ôn Noãn nghe điện thoại hộ mình.





Ôn Noãn nghe máy: “Minh Châu!”





Giọng Minh châu vô cùng kích động: “Chị dâu! Em muốn nhờ anh trai chuẩn bị chuyên cơ cho em!”


Ôn Noãn đoán: “Đến thành phố C? Cậu chị có biết không?”

Chương 573 Ban đêm, đèn đuốc sáng trưng.​


Từ trước đến nay Minh Châu vẫn luôn thích làm nũng với cô.





Cô ấy nói: “Dự án kia của ông ấy hai ngày nữa là khởi động rồi! Em muốn đưa Thước Thước tới đó, cho ông ấy một niềm vui bất ngờ!”





Ôn Noãn cười, cũng được.





“Chị dâu là tốt nhất!” Minh Châu vui vẻ cúp điện thoại.





Ôn Noãn bỏ điện thoại vào ngăn để đồ, nói lại chuyện này với Hoắc Minh, anh cười cười: “Con gái lớn không thể giữ! Mới về được có mấy ngày lại vội vàng chạy đi rồi!”






Ôn Noãn không đồng ý với anh.





Cô khe khẽ thầm thì: “Mất năm nay họ vẫn luôn phải cách xa nhau, rất khó khăn!”





Hoắc Minh không nói gì nữa, dù sao thì anh cũng đau lòng cho em gái mình.





……






Minh Châu nhận được thông tin chính xác, liền bắt đầu chuẩn bị hành lý.





Cô đi nhiều nhất chỉ hai ngày, một vali hành lý nhỏ là đủ rồi.





Còn đưa Thước Thước theo nữa.





Buổi tối, sau khi làm xong mọi việc, cô nằm trên chiếc giường trong căn hộ, gọi điện cho Lục Khiêm.





Chuẩn bị khởi động dự án chính là thời điểm ông bận rộn nhất.





Cô cũng chỉ có thể nhân lúc đêm khuya mà nói chuyện với ông vài câu.





“Chú Lục có mệt không?”





Lục Khiêm bên kia cũng chỉ vừa mới trở về, vừa cởi sơ mi thắt lưng ra chuẩn bị đi tắm thì cô gái nhỏ gọi điện tới.





Ông dùng một tay kéo thắt lưng ra: “May mà em không ở đây!”





Minh Châu nghe ra ẩn ý trong lời của ông, mặt đỏ lên, giả vờ mình nghe không hiểu.





Một lát sau, cô mới hỏi chuyện khởi động dự án.





Lục Khiêm một tay rửa mặt, nhẹ nhàng nói: “Vốn muốn gọi em tới đây, nhưng hiện trường chắc chắn sẽ rất bận rộn, sợ không chăm sóc chu đáo được cho hai mẹ con em.”





Minh Châu hơi tủi thân.





Đây là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời Lục Khiêm, cô rất muốn đứng bên cạnh ông, đồng hành cùng ông.





Ông lại không gọi cô…





Nhưng cô có qua đó cũng sẽ không làm phiền ông, đến lúc đó gặp mặt nhất định ông sẽ rất vui vẻ.





Suy nghĩ của Minh Châu đơn giản, tự thuyết phục bản thân, tâm trạng lại tốt trở lại.





Hai người họ đã xa nhau gần nửa tháng, đương nhiên có nhiều lời yêu thương muốn nói.





Cô đau lòng cho Lục Khiêm, không dám nói chuyện quá nhiều đã vội ngắt điện thoại, để ông nghỉ ngơi nhiều hơn.





Bên kia, Lục Khiêm đặt điện thoại xuống, vẻ mặt bình tĩnh lại.





Ông nghĩ, Minh Châu không đến cũng tốt, nếu không cô thấy thì lại nghĩ nhiều!





……





Minh Châu bận rộn công việc, vào đêm dự án của Lục Khiêm bắt đầu khởi động, cô đã tới thành phố C.





Nhà họ Hoắc có quan hệ nên cô không cần phải thông qua Lục Khiêm cũng vào được hiện trường, chỉ là vị trí quan sát không phải ở trung tâm.





Ban đêm, đèn đuốc sáng trưng.





Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thước Thước, khiến cậu bé càng thêm hưng phấn.





Cậu bé ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Mẹ ơi! Chúng ta không chỉ có thể nhìn thấy tên lửa lớn mà còn có thể nhìn thấy bố phải không?"





Minh Châu bế cậu bé lên, để cậu bé có thể nhìn xa hơn.





Tiểu Thước Thước ôm chặt cổ cô.





Xung quanh là biển người đông nghẹt.


Chương 574 Mẹ đừng khóc​


Sau một thời gian dài chờ đợi, một vật thể màu trắng khổng lồ phát ra âm thanh ầm ầm vang vọng khắp đất trời sau khi được đốt lửa, bay lên giữa màn sương trắng.





“Thành công rồi! Bay lên rồi!”





Mọi người nín thở, vui mừng khôn xiết.





Bốn năm, vô số ngày đêm, cuối cùng cũng thành công.





Minh Châu chăm chú nhìn tên lửa bay lên trời, một tầng sương mù lại hiện lên trong đôi mắt cô, cô biết đây là tâm huyết của Lục Khiêm.





Cô vui thay ông.






Giờ phút này, cô rất muốn nói với ông một tiếng, chúc mừng!





Xuất thân của cô hơn người, chưa bao giờ cảm thấy kích động như thế này, không liên quan đến tình yêu.





Cô nhẹ nhàng hôn đứa trẻ trong lòng: “Mẹ đưa con đi tìm bố!”





Tới chỗ vắng người, cô gọi điện cho Lục Khiêm, thế nhưng không có ai nghe máy.






Minh Châu nghĩ hẳn là do ông đang bận rộn nhiều việc, liền gọi điện thoại cho thư ký Liễu.





Thư ký Liễu nghe máy, giọng rất lớn: “Minh Châu, tìm ông Lục sao?”





Minh Châu ừ một tiếng.





Cô nói: “Tôi đang ở hiện trường phóng tên lửa đây! Chú Liễu, Lục Khiêm ở đâu vậy? Bây giờ tôi đi tìm ông ấy!”





Thư ký Liễu ở đầu dây bên kia rõ ràng cứng đờ lại.





Một lát sau, anh ta mới đè giọng xuống, nói: “Có lẽ là ông Lục đang có việc rồi! Hay là thế này, tôi xếp xe đưa cô và cậu chủ nhỏ về nhà họ Lục trước nhé, đợi ông Lục xong việc rồi sẽ về với hai người.”





Minh Châu không muốn như vậy.





Hiện tại cô chỉ muốn gặp Lục Khiêm, đúng lúc này tín hiệu điện thoại lại không tốt, ngắt máy.





Cô dứt khoát đi hỏi nhân viên công tác.





Dễ dàng hỏi được địa điểm.





Thước Thước sợ mẹ mệt, trượt xuống dưới, nắm tay mẹ tung tăng vui vẻ.





Minh Châu cảm thấy con trai nhỏ nhà mình đã trưởng thành rồi!





Mãi đến khi đến trước khán đàn, trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười, thế nhưng khi cô đứng bên dưới ngẩng mặt nhìn lên người đàn ông kia, cô lại ngây ngẩn cả người.





Lục Khiêm ở đó.





Nhưng ông không chỉ có một mình.





Trong lòng ông đang ôm một cô bé vô cùng xinh xắn, nhìn có vẻ rất thân mật, đứng bên cạnh ông là một bóng dáng quen thuộc, nếu đó là người khác, có lẽ Minh Châu sẽ không nghĩ nhiều.





Nhưng người này lại là Lam Tử Mi!





Lúc này, ông đang ôm cô bé kia, cô bé kia còn hôn lên mặt ông.





Mà ông lại nhìn lên bầu trời đêm, nhẹ nhàng nói chuyện cùng Lam Tử Mi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng khó nói nên lời.





Minh Châu và ông đã dây dưa với nhau nhiều năm.





Cô cũng đã từng trải qua những khoảnh khắc đau lòng tuyệt vọng.





Nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như giây phút này!





Đứa trẻ kia là của Lam Tử Mi nhỉ!





Lục Khiêm ôm cô bé trên tay, đứng cùng với người yêu cũ, vậy mà lại giống một nhà ba người. Trong một thời khắc quan trọng như thế này, ông lựa chọn đứng cùng Lam Tử Mi.





Đúng rồi, không phải Lam Tử Mi đã bị thuyên chuyển đến thành phố T sao?





Minh Châu đã quên cả nói chuyện, cũng không chất vấn, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô, Tiểu Thước Thước cũng nhìn thấy.





Trẻ con nhiều khi rất nhạy cảm.





Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé xị xuống, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với mẹ: “Mẹ đừng khóc!”





Đúng lúc này, Lục Khiêm nhìn xuống dưới sân khấu.





Ông nhìn thấy Minh Châu





Cô đang khóc…


Chương 575 Cơ thể Minh Châu cứng lại.​


Có vô số tiếng reo hò vang lên xung quanh.

Mọi khuôn mặt đều vô cùng vui vẻ, chỉ có Minh Châu hơi rưng rưng nước mắt.

Thậm chí chân của cô cũng không còn sức nữa.

Cô nhìn người đàn ông cô yêu ôm đứa trẻ đi nói cười với những người phụ nữ khác.

Cô nghĩ, nếu như cô không đến.

Có phải Lục Khiêm vẫn sẽ dây dưa qua lại với Lam Tử Mi không... Không biết con là của ai, nhìn bọn họ giống như một nhà ba người vậy!

Thước Thước ôm chân cô.

Cậu bé như mèo con gọi mẹ.

Minh Châu hơi bình tĩnh lại.


Đúng rồi!

Cô ấy cũng không còn là một cô gái nhỏ hơn hai mươi tuổi nữa, cô cũng không chỉ là vợ tương lai của Lục Khiêm mà cô còn là mẹ của Thước Thước.

Cô phức tạp nhìn người đàn ông đang kinh ngạc kia.

Cô ôm Thước Thước đi không quay đầu lại.

Lục Khiêm lấy lại tinh thần, ông biết Minh Châu đã hiểu lầm rồi, lập tức thả cô bé kia xuống rồi nhanh chóng xuống sân khấu đuổi theo Minh Châu.

Lam Tử Mi gọi ông: “Lục Khiêm!”

Lục Khiêm không quay đầu lại.


Ông bước rất nhanh về phía Minh Châu rời đi, dòng người đông đúc dần dần tách cô ra.

“Minh Châu!”

Minh Châu nghe thấy tiếng Lục Khiêm gọi cô, nhưng cô lại bước nhanh hơn.

Ở bên kia, thư ký Liễu chạy đến.

Anh ta thấy dáng vẻ này của Lục Khiêm thì hiểu ngay đã có chuyện xảy ra rồi, anh ta thở hổn hển nói: “Tôi cũng không biết tại sao cô Minh Châu lại đến bất ngờ như vậy!”

Lục Khiêm bị đám đông cản trở.

Rất nhiều người đến chúc mừng ông với những lời buồn nôn.

Ông cố hết sức ngăn bọn họ lại, nhưng mọi người cứ mạnh mẽ đi đến, ông không thể di chuyển được.

“Đủ rồi!” Lục Khiêm trầm giọng nói.

Những người xung quanh yên tĩnh, bọn họ không hiểu gì nhìn Lục Khiêm.

Rõ ràng tên lửa đã phóng thành công rồi, ông Lục nên vui mới đúng chứ, sao sắc mặt của ông ấy lại khó coi như vậy!

Hai tay Lục Khiêm chống hông, nói với thư ký Liễu: “Nói bảo vệ ở cổng ngăn cô ấy lại!”

Lúc này, Lam Tử Mi bế cô bé kia đến.

Thư ký Liễu phức tạp liếc nhìn cô ta một cái, sau đó cúi đầu dặn dò qua điện thoại ngay. Nhưng sau khi nói vài câu thì anh ta ngước mắt nhìn Lục Khiêm nói: “Minh Châu tự lái xe xông ra rồi!”

Khuôn mặt của Lục Nghiêm lạnh lẽo đến kinh người.

Ông ngay lập tức chạy về phía cửa, thế là rất nhiều người được chứng kiến ngày ông Lục lúc nào cũng điềm tĩnh mất bình tĩnh.

này.

Thư ký Liễu vốn nên đi theo sau.

Nhưng anh ta không đi.

Anh ta chọn ở lại, phức tạp nhìn Lam Tử Mi và cô bé kia.

Đứa bé kia là con của Lam Tử Mi và Lục Quân.

Không ai có thể nghĩ đến việc Lam Tử Mi sẽ dùng chiêu

Cô ta vốn bị diều đến thành phố T.

Nhưng một ngày trước khi đơn vị bên kia nhận người, Lam

Tử Mi dẫn đứa bé đến nói là muốn gặp ông Lục.

Thấy đứa bé kia, Lục Khiêm rất bất ngờ.

Ông chắc chắn giữa mình và Lam Tử Mi không có gì cả.

Lam Tử Mi lại nói với ông rằng đứa bé là con của Lục Quân.

“Lục Khiêm, nếu không phải năm đó anh yêu đương với Hoắc Minh Châu, đầy nhiệm vụ này cho vợ chồng Lục Quân thì họ cũng đã không chết! Anh là người đã gián tiếp giết chết bọn họ! Anh không cần biết đứa bé này đến từ đâu, con bé thật sự là con của tôi và Lục Quân.

Trong giây phút ấy, Lục Khiêm rất muốn bóp chết cô ta.

Sao người phụ nữ này có thể như vậy chứ.

Một sinh mệnh đang sống sờ sờ ở trong mắt cô ta cũng chỉ là công cụ lợi dụng thôi sao.

Thư ký Liễu cũng rất tức giận.

Anh ta chăm chú nhìn Lam Tử Mi, nói khẽ: “Dù ông Lục vì đứa bé này mà xuống tay nhẹ nhàng hơn, để cô ở lại thành phố C thì cũng không có ý nghĩa gì cả! Trái tim của người đàn ông không ở chỗ cô, cô có làm nhiều điều hơn nữa cũng vô ích.

Sắc mặt Lam Tử Minh nhìn rất xấu.

Lục Khiêm gọi được Minh Châu ở sân bay.

Đêm khuya, cô và con trai ngồi trong sảnh chờ yên ắng, có lẽ Thước Thước đã mệt nên gối lên đùi mẹ ngủ thiếp đi. Dưới ánh đèn, làn mi giống như chiếc quạt nhỏ nhìn rất đáng yêu, có thể nhận ra cậu bé đã khóc.

Cứ như có tảng đá đè lên ngực Lục Khiêm vậy.

Ông từ từ đi đến, nhẹ giọng gọi Minh Châu.

Cơ thể Minh Châu cứng lại.

Có tiếng bước chân phía sau, cô biết là ông đã đến.

Nhưng cô không hề muốn nhìn thấy ông một chút nào, cô biết ông đến để dỗ dành cô, giải thích với cô, nhưng... Còn gì đáng để giải thích nữa!

Cô không lên tiếng.

Nhưng cô cũng không khóc lóc om sòm ở bên ngoài.

Một Minh Châu yên tĩnh như vậy làm trái tim Lục Khiêm rất bất an.

Ông ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng sờ đầu con trai, nói với giọng khàn dịu dàng: “Sao em đến mà không nói trước vậy?"

Minh Châu không trả lời.

Hai người gặp phải tình trạng bế tắc đến đáng sợ.

Lục Khiêm nhìn cô nói chậm: “Đứa bé kia không phải của anh!”

Nghe thấy lời này, Minh Châu rất đau đớn.

Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người họ yếu ớt đến mức ông

phải giải thích cả chuyện này sao? Ông không nên giải thích vì sao ông lại đứng cùng với Lam Tử Mi sao?

Năm đó người phụ nữ kia đã làm hại cô như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom