• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Hoắc thiếu, buông tha cho tôi đi! (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 29-30

Chương 29: Sở Vân, cô thật sự làm tôi ghê tởm!

Cô vừa định đứng lên, nhưng bởi vì quỳ trên mảnh thủy tinh quá lâu, đã không còn sức lực để gượng dậy. Có thể nói cô thanh cao đột xuất cũng được, nhưng cô không muốn mình quá mức chật vật trước mặt hắn.

Cho dù cô có đau khổ như thế nào cũng không kêu rên tiếng nào.

Hoắc Mạc Sâm lại đi tới trước mặt cô, ngồi xổm đưa tay ra, một tay bóp cằm cô, bức bách cô ngẩng đầu nhìn minh. Trong con ngươi đen thẫm lạnh lùng của hắn tràn đầy ý ghét bỏ: "Cố ý mua thuốc trầm cảm, cô muốn giành được sự đồng tình của ai? Tôi chưa từng thấy qua tiện nhân như cô đâu, đói khát đến mức tìm kẻ biến thái!”

"Sở Vân, cô thật sự làm tôi ghê tởm!" Hoắc Mạc Sâm nghiến răng nghiến lợi quát lớn, dứt lời, hắn liền rút tay lại.

Hắn lấy khăn tay nhanh chóng láu đi bàn tay vừa chạm vào cô. Còn có biểu cảm của hắn tựa như đụng phải thứ bẩn thỉu ghê tởm.

Trái tim Sở Vân đau đến nghẹt thở, trước kia hắn đối xử tốt với cô như vậy, hằng ngày trôi qua như tắm trong hũ mặt.

Nhưng mà bây giờ...

Đã từng tốt đẹp bao nhiêu thì bây giờ đau đớn bấy nhiêu.

Cô không có, cô không có cố ý mua thuốc trầm cảm gì để lấy được sự đồng tình của ai cả, cô cũng không tìm biến thái!

Bởi vì Bạch Tuyết cố ý vu oan, cô đã bị Hoắc Mạc Sâm ghét bỏ, bị hắn hiểu lầm hết ba năm, cô không thể bị hắn hiểu lầm nữa, Sở Vân muốn giải thích, nhưng mở miệng lại là tiếng gầm gừ.

Thanh âm vô cùng khàn khàn khó nghe, Hoắc Mạc Sâm không chút kiên nhẫn, tung thẳng một cước đá cô ngã xuống đất.

"Bớt gào thét đi!”

"Cũng đừng dùng bộ dáng này để giả bộ đáng thương, loại người như cô không đáng để bất kì kẻ nào đồng tình!" Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng lên tiếng, mỗi một chữ đều là đao nhọn sắc bén, hung hăng đâm vào ngực Sở Vân.

Sở Vân rơi lệ. Cô và hắn đã từng tốt đẹp biết bao nhiêu, cô là loại người gì hắn còn không rõ ràng sao?

Nếu chỉ là bởi vì thân phận của hắn thì lúc trước cô đã không ở cùng một chỗ cùng hắn. Tại sao hắn không tin cô?

Chỉ là đáng tiếc, cô không thể lên tiếng nữa, đối mặt với sự chỉ trích và chán ghét của Hoắc Mạc Sâm, cô cũng không có cách nào biện giải cho mình.

Nhưng cô không thể để Hoắc Mạc Sâm hiểu lầm cô như vậy nữa. cô nóng nảy suy tính, nếu không thể nói ra, vậy cô có thể gõ chữ cho hắn xem, cô nhất định phải chứng minh mình trong sạch!

Nhưng mà, điện thoại di động vừa mới lấy ra đã bị Hoắc Mạc Sâm đoạt lấy, hắn phẫn nộ đập vào tường, điện thoại rơi trên mặt đất, bị đập nát.

Hoắc Mạc Sâm nhào về phía cô như một con sư tử đang nóng nảy, hắn túm lấy tóc cô, giữ chặt đầu cô, hung hăng đè lên mặt đất...

"Sở Vân, cô muốn hại chết tôi, hiện tại cô còn muốn báo cảnh sát đến bắt tôi đúng không? Sao trên đời lại có một người phụ nữ ác độc như cô chứ! Quả thật là lúc trước tôi bị mù rồi!”

"Ưm... Ô... Ô ô..."

Sở Vân dùng sức muốn lên tiếng, mặt đã nghẹn tới đỏ bừng. Cô chỉ muốn dùng điện thoại di động gõ chữ cho hắn xem, cô không có báo cảnh sát, hơn nữa, cô câm, gọi điện cho cảnh sát thì phải trình báo như thế nào?

Cô khoát tay, muốn nói cho Hoắc Mạc Sâm biết: Không phải.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?" Hoắc Mạc Sâm nghiến răng nghiến lợi, lực trên tay cũng tăng lên.

Sở Vân khóc.

Cô thật sự muốn nói cô không có, nhưng cô nói không nên lời, nhưng trước mắt, cô càng để ý đến chiếc điện thoại vừa bị Hoắc Mạc Sâm đập nát kia hơn.

Chiếc điện thoại này là máy cũ, cô đã dành dụm số tiền duy nhất để mua được nó. Bây giờ lại bị Hoắc Mạc Sâm đập nát, cô không còn tiền mua điện thoại di động nữa, công cụ thay thế duy nhất có thể giao tiếp bình thường với người khác đã biến mất.

Trước mắt, cô không còn cách nào giải thích với Hoắc Mạc Sâm nữa!
Chương 30: Bớt giả vờ đáng thương đi, vô dụng thôi!

Sở Vân lệ rơi đầy mặt, phiền não trong lòng Hoắc Mạc Sâm cũng không có cách nào kiềm chế nữa.

Hắn nhất thời nóng nảy quát Sở Vân: "Khóc cái gì mà khóc? Suốt ngày chỉ biết gào khóc thảm thiết, cô cho rằng chỉ cần cô khóc một tiếng thì tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?”

Cảm xúc phiền não không ngừng phóng đại, xông lên thẳng lên não, Hoắc Mạc Sâm cũng không muốn khắc chế nữa. Hắn tung một cước, trực tiếp đá Sở Vân ngã xuống đất.

Vốn dĩ Sở Vân đã trọng thương, lại liên tiếp bị Hoắc Mạc Sâm đá đạp, tra tấn, thử hỏi làm sao cô còn sức lực để đứng lên?

"Sở Vân, bớt giả vờ đáng thương với tôi đi, vô dụng thôi!!" Hoắc Mạc Sâm từ trên cao nhìn xuống Sở Vân, chán ghét và lạnh lùng hiển hiện tương đối rõ ràng trong mắt hắn.

Đúng, vô ích thật. Nếu có ích thì hắn cũng sẽ không hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần của cô như vậy, càng sẽ không tống cô vào tù!

Nhưng cô không giả vờ đáng thương. Cô chậm rãi chuyển động, muốn đứng lên khỏi mặt đất lạnh lẽo, không muốn vĩnh viễn lộ ra bộ dáng vừa đáng thương vừa chật vật này ở trước mặt Hoắc Mạc Sâm nữa.

"Sở Vân, cô có biết hiện tại cô trông như thế nào không?" Ánh mắt Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng như đao, lời nói bên môi lại càng không có nhiệt độ.

Hắn lạnh lùng cười nhạo: "Hiện tại cô y như một con chó cái quỳ rạp trên mặt đất, tuỳ tiện để người ta giao phối!”

"A, ưm..." Sở Vân theo bản năng muốn cãi lại, thế nhưng cổ họng không thể nào phát ra âm tiết hoàn chỉnh, căn bản là không có cách nào nói nên lời.

Ngoại trừ mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, phát ra một ít tiếng rên rỉ khó nghe thì không còn gì khác.

"Cuối cùng cũng thừa nhận sao? Sở Vân, cô đã dơ bẩn ghê tởm như vậy thì từ nay về sau đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu làm bẩn mắt tôi thì cũng đừng trách sao tôi không khách khí!”

Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng cười nhạo. Chán ghét trong mắt hắn càng rõ ràng hơn, vừa dứt lời đã quay đi, cũng không muốn nhìn Sở Vân cái nào nữa.

Sở Vân liên tục lắc đầu, cô không thừa nhận, cô muốn giải thích. Nhưng tốc độ xoay người của Hoắc Mạc Sâm lại nhanh như vậy, hơn nữa hắn đang chán ghét cô cùng cực, sẽ không chú ý tới động tác lắc đầu của Sở Vân.

Bước chân của hắn lại nhanh như vậy, Sở Vân nhất thời không để ý nhiều như vậy, nhanh chóng nhào tới, hai tay gắt gao ôm lấy chân hắn. Bây giờ cô chỉ có một ý tưởng: không thể để hắn đi, không thể để cho hắn rời đi với sự hiểu lầm như vậy.

"Ừm... Ô..." Sở Vân còn đang nghẹn lời, muốn nói chuyện. Nhưng cổ họng bị tổn thương nghiêm trọng, làm sao có thể lại phát ra thanh âm hoàn chỉnh đây?

Cô ấy không có cách nào. Lắc đầu, xua tay, chỉ muốn Hoắc Mạc Sâm ý thức được, cô đang biện giải, những gì hắn nói nãy giờ cô chưa từng làm, cũng không thừa nhận gì cả.

Nhưng lực tay vừa buông lỏng, Hoắc Mạc Sâm liền dùng sức hất cô ra, cuối cùng cô chỉ có thể liên tục lắc đầu.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Sau khi Hoắc Mạc Sâm dùng sức không có kết quả thì ngồi xổm xuống, bóp lấy cổ cô định hất cô ra, nhưng Sở Vân lại không biết lấy khí lực từ đâu ra, ôm chặt lấy chân hắn, làm thế nào cũng không muốn buông.

"Buông tay ra!"

Không buông!

Sở Vân cắn chặt răng, cô biết nếu buông tay, cô sẽ không còn cơ hội xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Cô "Ô ô" lên tiếng, lại phát ra âm thanh như "gào thét", nhưng có ích lợi gì chứ?

Chuyện này trong mắt Hoắc Mạc Sâm không khác gì quỷ khóc sói gào!

Hoắc Mạc Sâm không hề muốn nghe thấy thanh âm gào khóc thảm thiết như vậy nữa, hắn không có chút kiên nhẫn nào dành cho Sở Vân.

Ánh mắt lạnh thấu xương, lực trên tay muốn tăng thêm. Sở Vân lại đột nhiên kích động mà đứng lên, nhanh chóng kéo hắn ngã xuống đất...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom