• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Hoắc thiếu, buông tha cho tôi đi! (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 26-28

Chương 26: Người mà Hoắc Mạc Sâm chỉ đích danh muốn gọi đến

Trong đại sảnh, quản lý cười nịnh hót mà đứng trước mặt Hoắc Mạc Sâm và nói: "Hoắc tổng, không biết hôm nay anh đến đây nên không nghênh đón từ xa. Không biết Hoắc tổng có gì sai bảo không?"

"Tôi tìm Sở Vân." Hoắc Mạc Sâm nhìn người quản lý cúi đầu khom lưng trước mắt, vẻ mặt hắn thật lạnh nhạt.

"Được thôi, tôi lập tức tìm người đến cho anh!"

Từ khi nhìn thấy những loại thuốc Sở Vân làm rơi xuống đất kia, hình ảnh đó cứ khắc sâu vào lòng hắn, không cách nào xóa đi được.

Cho nên hắn đến đây, hắn nhất định phải tìm Sở Vân để hỏi rõ cô mua thuốc trầm cảm là để làm gì!

Hoắc Mạc Sâm nhếch đôi môi mỏng lên, vẻ mặt thật lạnh lùng.

Quản lý cũng không dám chậm trễ, lập tức đi kêu người đi tìm Sở Vân.

Ai biết trong đám mỹ nhân kia không có ai tên là Sở Vân cả.

Quản lý ngơ ngác.

Mãi đến khi cấp dưới của ông ta lên tiếng: "Chẳng lẽ Sở Vân mà Hoắc tổng tìm chính là con nhỏ câm dọn vệ sinh kia à?"

"Chắc chắn là vậy! Bằng không sao anh ta lại chạy đến nơi đây chỉ đích danh muốn tìm một người tên là Sở Vân?" Quản lý trừng cấp dưới, cũng chính là trưởng kíp một cái rồi mắng: "Còn không mau dẫn người đến cho tôi!"

"Hiện tại Sở Vân đang dọn vệ sinh ở phòng 208, tôi qua đó dẫn người đến cũng cần thời gian, có nên nói trước với Hoắc thiếu một tiếng không?" Trưởng kíp mím môi và nhắc nhở quản lý.

"Thằng nhãi ranh còn đứng đơ ra ở đây làm gì, còn không mau đi!" Quản lý lại bắn qua một ánh mắt như đao, trưởng kíp không dám chậm trễ nữa.

Vì thế, quản lý lập tức nói chuyện Sở Vân đang quét dọn vệ sinh cho Hoắc Mạc Sâm biết.

Hoắc Mạc Sâm chỉ cúi đầu mà "Ừ" một tiếng, cũng không có phản ứng dị thường nào.

Khi quản lý còn muốn nói cái gì nữa thì Hoắc Mạc Sâm đã lạnh lùng mở miệng nói trước: "Lát nữa trực tiếp dẫn Sở Vân đến đó."

Hoắc Mạc Sâm ra hiệu với quản lý, quản lý nhìn theo tầm mắt của hắn, hướng Hoắc Mạc Sâm đang chỉ là một gian phòng.

"Được thôi."

Quản lý lập tức tiếp lời, thậm chí nhanh chóng tìm người sắp xếp, rượu và điểm tâm gì cũng chọn loại tốt nhất mà đưa vào.

Phải biết rằng, Hoắc Mạc Sâm là tài phiệt đứng đầu của thành phố Hải, giá trị con người tính theo hàng tỷ, có thể nịnh bợ được Hoắc Mạc Sâm thì ông ta sẽ có được cơ hội tốt đến mức nào?

Cho nên, khi phát hiện Hoắc Mạc Sâm đi tới từ ngoài cửa thì ông ta đã lập tức chạy đến trước mặt hắn.

...

Trưởng kíp nghe theo lệnh của quản lý, hơn nữa, Hoắc Mạc Sâm là danh nhân của thành phố Hải, hiện giờ hắn chỉ đích danh muốn gọi Sở Vân đến thì tất nhiên trưởng kíp không dám chậm trễ.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Nhưng khi đi đến phòng 208, trưởng kíp không nhìn thấy Sở Vân đâu, ngược lại trong phòng 207 kế bên lại truyền đến tiếng cười gằn khó nghe của một người đàn ông:

"Lão Diệp, hôm nay xem như chúng ta được mở mang tầm mắt. Không thì chụp cho anh một tấm? Nếu có huynh đệ nào không biết còn có thể nhìn để học tập một chút."

"Ha ha! Được! Dùng điện thoại chụp lại đi."

"Con nhỏ câm này..."

Nghe thấy ba chữ "Con nhỏ câm", sao trưởng kíp còn có thể bình tĩnh.

Phải biết rằng, Sở Vân chính là người Hoắc Mạc Sâm chỉ đích danh muốn gọi đến.

Trưởng kíp lập tức giật bắn cả người, không màn tất cả mà vội vàng vọt tới, mở cửa phòng 207 ra ——

Sự xuất hiện của anh ta khiến động tác của những người đàn ông trong phòng khựng lại.

À không, khựng lại chỉ có lão Diệp đang đè trên người Tống Nhân Nhân mà thôi.

Trưởng kíp nghĩ người bị đè dưới thân là Sở Vân, dù sao lời nói của những người đàn ông kia khó nghe như vậy. Nhưng khi anh ta đang muốn tiến lên hất lão Diệp ra để cứu Sở Vân thì lại nhìn thấy Sở Vân đang run rẩy quỳ một bên, toàn thân ướt đẫm.

"Thì ra là trưởng kíp Vương, gấp cái gì, thế nào, hai con nhỏ này là bồ của cậu à?"
Chương 27: Có một số việc cô không giúp được đâu

"Không phải." Trưởng kíp Vương vội vàng xua tay.

Anh ta đã quá quen với chuyện như thế này rồi, nhưng anh ta vẫn đi tới bên cạnh Sở Vân.

"Các ông lớn đây cứ tiếp tục, không biết Sở Vân đắc tội các ngài vì chuyện gì, nhưng tôi phải dẫn cô ta đi trước đã." Trưởng kíp Vương cười khách sáo với những tên đàn ông trong phòng, lời nói cũng dịu đi, không dám đắc tội họ.

Tống Nhân Nhân đang chịu đủ tra tấn vừa nghe trưởng kíp Vương nói muốn dẫn Sở Vân đi thì trước mắt dần hiện ra một tia sáng.

"Trưởng kíp Vương, cứu... Ưm!"

Tống Nhân Nhân dùng hết sức để kêu cứu, nhưng cô ta còn chưa nói hết lời thì người đàn ông trên người đã bụm miệng cô lại.

Gã ta không kiên nhẫn mà nói: “Vào địa bàn của lão Diệp này mà dám đắc tội tao, một thằng trưởng kíp nho nhỏ như mày nói muốn dẫn người đi là dẫn à? Phá hư hứng thú của tao thì mày có đền nổi không hả?"

Thậm chí gã còn trừng một ánh mắt như đao qua, sẳng giọng mà mắng.

"Không không không, thưa Diệp tổng, sao kẻ hèn này dám có ý như vậy chứ? Tôi cũng đâu dám cướp người mà Diệp tổng xem trọng đi. Tôi biết đã quấy rầy nhã hứng của ngài, nhưng Sở Vân là do Hoắc tổng chỉ đích danh gọi đi. Ngài xem có thể để tôi dẫn cô ta đi để bàn giao với Hoắc tổng hay không?"

Trưởng kíp Vương vươn tay kéo Sở Vân lên, trên đùi Sở Vân ghim đầy vụn thủy tinh, quỳ thời gian quá dài nên trong nháy mắt bị kéo dậy, toàn thân cô đã chết lặng.

Nếu không phải trưởng kíp Vương đỡ lấy thì cô đã sớm ngã vào đống vụn thủy tinh lần nữa.

Mà người đàn ông trong phòng vừa nghe thấy hai chữ "Hoắc tổng" này thì lập tức im lặng.

Người mà Hoắc tổng chỉ đích danh gọi đi…

Ở thành phố Hải, trong hội sở Túy Kim Triêu này, nói đến Hoắc tổng thì có thể là ai khác ngoài Hoắc Mạc Sâm chứ?

Bọn họ cũng không dám không nể mặt Hoắc Mạc Sâm.

"Cút." Người đàn ông đè trên người Tống Nhân Nhân lạnh lùng nói một chữ.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Trưởng kíp Vương lập tức đỡ Sở Vân đi ra ngoài. Hai chân Sở Vân không còn chút sức, cô không nhúc nhích, nhưng hai tay lại dùng hết sức để nắm chặt lấy cổ tay của trưởng kíp Vương!

Khi cô bị những người đàn ông này tra tấn, Tống Nhân Nhân còn thảm hơn cô nhiều.

Cô biết, Hoắc tổng này không ai khác ngoài Hoắc Mạc Sâm. Nhưng bây giờ cô lại muốn mượn tên tuổi của Hoắc Mạc Sâm để dẫn Tống Nhân Nhân đi!



Trưởng kíp Vương có thể hiểu được ý của Sở Vân, nhưng Hoắc tổng chỉ tên muốn gọi cô. Nếu họ cáo mượn oai hùm bị Hoắc tổng và những ông lớn này biết thì anh ta không thể sống yên ổn ở Túy Kim Triêu, thậm chí là cả thành phố Hải.

Trưởng kíp Vương đỡ Sở Vân đi, đè giọng mà nói: “Sở Vân, có một số việc cô không giúp được đâu."

Cô rất muốn đáp lại: Mặc dù không giúp được, nhưng bây giờ đã thấy thì không có khả năng thấy chết không cứu!

Nhưng cô chẳng nói ra được câu nào cả.

Cô kiệt sức mà bị trưởng kíp Vương đỡ đi, Tống Nhân Nhân cầu cứu không được nên muốn giãy giụa vọt tới bên cạnh trưởng kíp Vương. Nhưng người đàn ông kia lại chặn cô lại, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Vân được trưởng kíp Vương dẫn đi, mà người đàn ông cũng đuổi bọn đồng lõa trong phòng ra ngoài.

Những chuyện này đều là sự tra tấn mà xưa nay cô chưa từng gặp phải.

Mà mọi chuyện đều là vì Sở Vân!

Nếu Sở Vân có thể xông đến, nếu Sở Vân có thể nói chuyện thì sao trưởng kíp Vương chỉ lo dẫn Sở Vân đi mà không quan tâm cô ta?

Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng, trên mặt Tống Nhân Nhân hiện lên một tia ác độc.

Cô ta nhất định phải trả thù vì nổi nhục hôm nay!!

Tuy Sở Vân không muốn làm người thấy chết mà không cứu, nhưng cô bất lực, trưởng kíp Vương cũng không quan tâm cô, mà trực tiếp khiêng cô đến trước mặt Hoắc Mạc Sâm.
Chương 28: Sở Vân, cô giả vờ thanh cao cái gì chứ?

"Hoắc tổng, đã dẫn người đến cho ngài rồi."

Trưởng kíp Vương kéo Sở Vân từ trên vai xuống.

Anh ta làm xong thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi!

Phải biết là, trên đoạn đường khiêng Sở Vân đến đây, cô không ngừng giãy dụa làm anh ta mất không ít sức lực.

Trong nháy mắt rơi xuống đất, Sở Vân nhanh chóng xoay người đứng dậy muốn đi ra ngoài, cô cứ nhớ mãi ánh mắt tuyệt vọng mà không được trợ giúp của Tống Nhân Nhân. Cô không thể trơ mắt bỏ qua, nhưng cô chưa đi được hai bước thì đã bị trưởng kíp Vương ngăn cản.

Trưởng kíp Vương lạnh lùng quát cô: "Hoắc tổng chỉ đích danh gọi cô đến là vinh hạnh của cô, cô đừng không biết điều như vậy!"

Sở Vân vừa vào phòng đã xông ra ngoài, cô không nhìn Hoắc Mạc Sâm ngồi trên ghế sa lon lấy một cái, cô biết Hoắc tổng chính là hắn, hơn nữa cũng không có ai khác ngoài hắn.

Nhưng Hoắc Mạc Sâm chưa bây giờ nhân từ với cô, trước nay cũng không phải chúa cứu thế của cô, vì thế cầu xin hắn còn không bằng dựa vào chính mình.

Sở Vân dán mắt nhìn chằm chằm vào trưởng kíp Vương, cặp mắt ngập nước kia và đôi tay không ngừng múa may của cô khiến trưởng kíp Vương biết ngay là cô muốn đi cứu Tống Nhân Nhân.

Nhưng một con nhỏ câm như cô không có khả năng cứu được Tống Nhân Nhân, anh ta lập tức đưa mắt ra hiệu cho Sở Vân.

Chỉ cần dỗ dành Hoắc Mạc Sâm trước mắt cho tốt thì không chỉ có thể bảo vệ được chính mình, còn có thể nhờ Hoắc Mạc Sâm ra tay đi cứu Tống Nhân Nhân.

Sở Vân cũng không ngốc, cô lập tức hiểu ý của trưởng kíp Vương.

Nhưng trưởng kíp Vương lại không biết ân ân oán oán giữa cô và Hoắc Mạc Sâm, Hoắc Mạc Sâm ước gì đánh thẳng cô xuống mười tám tầng địa ngục, hận không thể lột da lốc xương cô, sao hắn có thể để cô sống tốt được, sao có thể giúp cô kia chứ?

"Hoắc tổng đang chờ, cô còn không mau qua đó, là muốn chết hay sao?" Thấy Sở Vân cứ cứng đơ ra ở đó như khúc gỗ, trưởng kíp Vương lập tức lớn tiếng quát Sở Vân.

"Hiện giờ Sở tiểu thư cũng có giá lắm đấy." Hoắc Mạc Sâm lắc lắc ly rượu trong tay, rượu đỏ rực tạo thành đối lập rõ ràng với sự tà quái trên khóe miệng đang nhếch lên của hắn.

Sở Vân mím môi, còn chưa động đậy thì trưởng kíp Vương đã đẩy cô một cái.

Cô bất ngờ không kịp đề phòng nên lập tức ngã xuống đất.

"Chậc chậc! Tôi vừa nói thế thôi mà sao Sở tiểu thư lại quỳ lạy tôi thế này?" Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng cười rồi đứng dậy.

Vào lúc hắn chuẩn bị sỉ nhục Sở Vân thì lại chú ý tới toàn thân Sở Vân ướt đẫm và chỗ cổ áo đang mở rộng và rất hỗn độn.

Còn có ——

Mặt mũi cô bầm dập, mang đầy vết thương.

"Sao lại thế này?" Hoắc Mạc Sâm nhíu mày hỏi.

Rõ ràng trước đó gặp mặt, cô vẫn còn bình thường.

Những vết thương này là…

"Hoắc tổng, vừa rồi khi tôi qua tìm thì cô ấy đang quỳ gối trên vụn thủy tinh, bị mấy người đàn ông ngược đãi." Trưởng kíp Vương cũng không dám gạt Hoắc Mạc Sâm.

Nếu không phải anh ta xuất hiện dẫn Sở Vân đi thì hôm nay cô nhất định sẽ bị tra tấn đến chết!!

Vẻ mặt Hoắc Mạc Sâm lập tức lạnh đi, giống như rót chì.

Ngay lập tức, ánh mắt hắn nhìn về phía Sở Vân có thêm vài phần ghê tởm.

Trưởng kíp Vương không chú ý tới ánh mắt của Hoắc Mạc Sâm, cứ nghĩ Hoắc Mạc Sâm không vui vì Sở Vân bị người ta ngược đãi, anh ta cũng không dám ở lại đây làm bóng đèn.

"Hoắc tổng, ngài có chuyện gì thì gọi chúng tôi, nhân viên của chúng tôi đợi lệnh ở bên ngoài."

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)

Vừa dứt lời, trưởng kíp Vương đã lập tức đi ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại Sở Vân và Hoắc Mạc Sâm, Sở Vân muốn đứng dậy, nhưng làm thế nào cũng không dậy nổi, nhưng cô cũng không hết hy vọng.

Thấy Sở Vân như vậy, Hoắc Mạc Sâm lạnh lùng phì một tiếng, trong mắt hiện ra sự không kiên nhẫn: “Sở Vân, cô giả vờ thanh cao cái gì chứ?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom