• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1486-1490

Chương 1486: Thành Đạo Cổ!

Diệp Quân cũng không so đo nhiều với nó, lại hỏi: “Ngươi là thần vật ở thời kỳ của nền văn minh Sâm Lâm à?”

Khuôn mặt máu gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Vì sao nền văn minh Sâm Lâm không đưa ngươi đi?”

Khuôn mặt máu muốn nói lại thôi.

Tiểu Bạch nâng búa, khuôn mặt máu vội nói: “Vì lúc đó ta không có tư cách đi theo”.

Diệp Quân sửng sốt: “Không có tư cách?”

Khuôn mặt máu gật đầu.

Diệp Quân quan sát nó, cấp bậc của nó khá cao, chẳng lẽ vẫn chỉ là tầm thường trong nền văn minh Sâm Lâm?

Khuôn mặt máu lại nói: “Lúc trước cấp bậc thấp nên không được đưa đi, nhưng gần đây ta nhận được tin là họ sắp trở lại rồi”.

Nói đến đây, nó chợt tỏ vẻ hưng phấn.

Diệp Quân híp mắt: “Ngươi nói là nền văn minh Sâm Lâm muốn trở lại ư?”

Khuôn mặt máu nói với giọng điệu hưng phấn: “Đúng thế”.

Diệp Quân hỏi: “Vì sao bọn họ muốn trở lại?”

Khuôn mặt máu lắc đầu: “Ta không biết, ta chỉ biết là bọn họ sắp trở lại thôi”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Sao ngươi biết được chuyện đó?”

Khuôn mặt máu đáp: “Trong thành Đạo Cổ đang đồn đại như thế mà”.

Diệp Quân cau mày: “Thành Đạo Cổ?”

Lúc này, Thanh Tri ở bên cạnh cất lời: “Ta biết, nó là toà thành chính của nền văn minh Sâm Lâm trước đây, tiên tổ từng ghi chép lại”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Xem ra chúng ta phải đến thành Đạo Cổ này xem thử rồi”.

Khuôn mặt máu kia nói: “Các ngươi không thể đi vào đâu”.

Diệp Quân cười hỏi: “Tại sao?”

Khuôn mặt máu nói một cách rất bình tĩnh: “Muốn đi vào thành Đạo Cổ thì phải được Thành chủ đồng ý, mà thành chủ kia đã nghiêm cấm không cho người ngoài đi vào thành”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Thành Đạo Cổ còn có cả thành chủ à?”

Khuôn mặt máu gật đầu: “Đúng ta, mạnh lắm”.

Nói đến đây, trong mắt nó lộ vẻ kiêng dè.

Diệp Quân quay đầu nhìn Thanh Tri bên cạnh: “Chúng ta phải đi về thành Đạo Cổ này một chuyến”.

Nền văn minh Sâm Lâm sắp trở lại!

Trực giác cho hắn biết, đây là một nguy cơ vô cùng to lớn với vũ trụ Quan Huyên, phải biết rằng thực lực tổng thể của nền văn minh Sâm Lâm bây giờ chắc chắn mạnh hơn nền văn minh Quan Huyên, đương nhiên là không tính mấy người như cha của hắn.

Mà dưới tình huống này, đối phương trở lại vũ trụ này một lần nữa, hai bên chắc chắn sẽ có mâu thuẫn.

Thanh Tri cũng nhận ra điều này, cô ấy trầm giọng nói: “Dù bọn họ có thật sự trở về hay không thì chúng ta cũng phải có tính toán cho tình huống xấu nhất”.

Bây giờ đương nhiên cô ấy đứng về phía vũ trụ Quan Huyên.

Diệp Quân gật đầu: “Đi xem thử đã”.

Thanh Tri nhìn khuôn mặt máu kia: “Phải làm sao với thứ này đây?”

Diệp Quân nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lắc đầu tỏ vẻ không cần.

Diệp Quân cười nói: “Thanh Tri, cô có cần không?”

Thanh Tri lắc đầu.

Dù thứ này không tệ nhưng không có não, mang theo bên cạnh e rằng sẽ dẫn đến tai hoạ.

Hơn nữa cô ấy cũng không thiếu thần vật cho lắm.

Diệp Quân cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi”.

Dứt lời, mọi người xoay người rời đi.

Khuôn mặt máu kia tỏ vẻ ngơ ngác, thật sự không cần mình ư?

Khi thấy đám người Diệp Quân biến mất, sắc mặt nó nhất thời trở nên khó coi, không ngờ những người đến từ bên ngoài này lại coi thường nó.

Như nghĩ đến điều gì, hai mắt nó sáng lên, sau đó biến thành một tia huyết quang biến mất ở cách đó không xa.



Mấy người Diệp Quân tiếp tục đi về phía sâu trong dãy núi.

Trên đường đi, Thanh Tri trầm giọng nói: “Nếu nền văn minh Sâm Lâm này thật sự muốn trở lại…”

Diệp Quân nhẹ giọng đáp: “Hai nền văn minh ở cùng một vũ trụ, chắc chắn sẽ có tranh đấu”.

Thanh Tri gật đầu: “Ngươi có dự tính gì không?”

Diệp Quân mỉm cười: “Cứ quan sát trước rồi tính”.

Thanh Tri gật đầu, nhưng trong mắt lại lộ vẻ lo lắng, vì rõ ràng nền văn minh Sâm Lâm này rất mạnh, còn hơn cả nền văn minh Thần Tri trước đây.

Không lâu sau đó, sau khi mọi người đi qua một ngọn núi, một toà thành cổ xưa xuất hiện trong tầm mắt.

Toà thành sừng sững trên bình nguyên, vô cùng hùng vĩ.

Thành Đạo Cổ!

Toà thành xây dựng rất nguy nga, cổng thành cao đến nghìn trượng, tường thành được xây dựng từ trụ đá nghìn trượng, kéo thẳng đến tận trời, đứng trước toà thành này chợt có cảm giác là bản thân rất nhỏ bé.

Thanh Tri nhẹ giọng nói: “Đã biết bao năm qua, có vô số người đến nơi này thăm dò vì muốn có được cơ duyên, lúc trước tộc Tiên Linh của ta có thể phát triển nhanh như thế cũng vì lý do này…”

Diệp Quân đang định đáp lời thì sau lưng hắn đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Diệp Quân cau mày xoay người nhìn lại, khi thấy người đó, Diệp Quân nhất thời sửng sốt: “Là cô à”.
Chương 1487: Đến xem thử

Người trước mặt không phải ai khác mà chính là Thanh Đại.

Diệp Quân hơi bất ngờ, hắn không ngờ lại gặp cô ta ở đây.

Đương nhiên hắn vẫn không quên sau khi hồi phục trí nhớ, người phụ nữ này đã thay đổi hoàn toàn.

Hắn không có chút thiện cảm nào với Thanh Đại hiện tại cả.

Thanh Đại nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi đến đây làm gì?”

Diệp Quân lạnh nhạt đáp: “Đến xem thử”.

Thấy Diệp Quân hơi không thân thiện, Thanh Đại nhíu mày, nhưng cô ta cũng không hỏi nhiều mà nhìn thoáng qua Nhị Nha đang liếm kẹo hồ lô bên cạnh, sau đó lại nhìn về phía Thanh Tri: “Bây giờ cô là tộc trưởng của tộc Tiên Linh à?”

Thanh Tri gật đầu: “Phải”.

Thanh Đại im lặng.

Rõ ràng cô ta cũng đã biết chuyện của tộc Tiên Linh.

Một lúc lâu sau đó, Thanh Đại khẽ thở dài: “Tộc Tiên Linh nhờ cả vào cô đấy”.

Thanh Tri thoáng do dự, sau đó hỏi: “Cô có muốn trở về tộc không?”

Thanh Đại lắc đầu: “Ta cảm thấy nơi đó rất xa lạ, không thể trở về”.

Nghe thấy thế, Thanh Tri thầm thở dài, cô ấy biết dù là Thanh Đại này hay là Thanh Mạt trước kia đều đã không còn tình cảm gì với tộc Tiên Linh nữa rồi.

Lúc này, Thanh Đại đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa: “Có thể giúp ta một chuyện không?”

Diệp Quân không hề nghĩ ngợi mà lập tức lắc đầu: “Không thể”.

Thanh Đại nhìn Diệp Quân: “Trước khi ta khôi phục trí nhớ, ngươi đã hứa với ta sẽ không vì tức giận vì ta sau khi khôi phục trí nhớ mà”.

Diệp Quân đáp: “Ta đổi ý rồi”.

Thanh Đại lập tức nổi giận: “Làm thế cũng được à?”

Diệp Quân hờ hững nói: “Thanh Đại cô nương, cô không phải bạn của ta, lúc nói chuyện xin cô chú ý lời nói của mình, nếu không ta sẽ đánh chết cô đấy!”

Trong toàn bộ tộc Tiên Linh, hắn chỉ có thiện cảm với Thanh Tri, vì Thanh Tri không có hành động kiêu căng ngạo mạn, mà ngoài Thanh Tri, khi đối mặt với người khác, toàn bộ người của tộc Tiên Linh đều có một cảm giác hơn người trời sinh.

Kể cả Thanh Đại sau khi hồi phục trí nhớ cũng thế!

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Thanh Đại cũng không tức giận mà còn bình tĩnh lại, vì cô ta biết người đàn ông trước mắt là người nói được làm được.

Lúc hắn tốt thì hắn có thể rất tốt.

Nhưng lúc hắn không tốt thì cũng có thể rất không tốt.

Thanh Đại im lặng một lúc lâu sau đó khẽ thở dài: “Chuyện ta cần ngươi giúp có liên quan đến Thần Nhất”.

Diệp Quân cau mày.

Thanh Đại nói: “Còn nhớ chuyện lúc trước Nhược Mệnh tỷ tỷ của ngươi từng nói Thần Nhất có con không?”

Diệp Quân gật đầu: “Cô muốn nói gì?”

Thanh Đại nhìn Diệp Quân: “Bây giờ đứa bé đó đang ở trong thành Đạo Cổ, nhưng con bé đang bị Thành chủ nhốt lại”.

Diệp Quân cau mày: “Bị nhốt lại?”

Thanh Đại gật đầu: “Lúc trước đứa bé đó là cho tỷ tỷ của ta chăm sóc, tỷ ấy dẫn con bé đến đây, nhưng sau đó vì một vài chuyện mà đứa bé bị nhốt trong thành Đạo Cổ”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tại sao đối phương lại nhốt cô ấy?”

Thanh Đại đáp: “Muốn có được quyển sổ của Thần Nhất”.

Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ: “Cô đang đùa à? Nền văn minh Sâm Lâm lại cần sổ tay của Thần Nhất?”

Thanh Đại lắc đầu: “Không phải nền văn minh Sâm Lâm mà là Thành chủ kia, đương nhiên nền văn minh Sâm Lâm không cần sổ tay của Thần Nhất, dù sao bản thân bọn họ cũng có thể tu luyện đến mười phần thần tính, còn Thành chủ đó thì không có năng lực này”.

Diệp Quân im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tỷ tỷ của cô đâu?”

Thanh Đại trầm giọng đáp: “Tỷ ấy không thắng được ông ta”.

Diệp Quân nhất thời giận dữ: “Các người bị điên à? Thần Nhất có thể thắng được mà tỷ tỷ của cô lại đối xử với ông ấy như thế, khiến ông ấy chọn cái chết…”

Thanh Đại lắc đầu, khẽ thở dài không nói gì.

Diệp Quân thật sự thấy cạn lời!

Cả nhà này đúng là đều bị điên!

Thật ra hắn cũng thấy không hiểu hành động lựa chọn cái chết của Thần Nhất cho lắm, dù ông ấy rất thất vọng với người phụ nữ này nhưng ông ấy vẫn còn một đứa con mà!

Dù là vì con mình thì cũng phải sống chứ!

Nghĩ đến đây, hắn chợt thấy vui mừng.

Vui vì cha mẹ của mình không bệnh hoạn như thế!

Nếu không e rằng hắn đã toi đời rồi.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân nhìn về phía Thanh Đại: “Thành chủ này là cao thủ chín phần thần tính sao?”

Thanh Đại gật đầu.

Diệp Quân lại hỏi: “Có tự sáng lập đạo riêng không?”

Thanh Đại lắc đầu: “Không rõ”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Có lẽ là không, nếu đã sáng lập đạo riêng thì đã không chú ý tới sổ tay của Thần Nhất rồi”.

Thanh Đại hỏi: “Sổ tay kia ở trong tay ngươi đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Thanh Đại muốn nói lại thôi.

Diệp Quân khẽ thở dài: “Thật ra thứ này có tác dụng rất lớn với cảnh giới Thần Đạo, nhưng lại không có tác dụng gì với cao thủ chín phần thần tính, vì đến cấp bậc đó muốn tiến thêm một bước hoàn toàn phải dựa vào chính mình”.

Thanh Đại nói: “Nhưng Thành chủ kia lại không biết”.

Diệp Quân lắc đầu.

Nói thật dù có chút liên quan với Thần Nhất, nhưng hắn không hề muốn dính dáng vào những chuyện linh tinh này.

Lúc này, Thanh Đại đột nhiên nói: “Dù ngươi không quan tâm, ngươi vẫn sẽ bị cuốn vào chuyện này”.

Diệp Quân nhìn về phía Thanh Đại, cô ta nói: “Có lẽ ngươi đã biết chuyện nền văn minh Sâm Lâm muốn quay lại rồi”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cô cũng biết chuyện này sao?”

Thanh Đại gật đầu: “Toàn bộ mọi người ở rừng sâu Thần Hư đều đã biết”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Vì sao bọn họ muốn quay về?”

Thanh Đại lắc đầu: “Ta cũng không biết, nhưng ta biết nền văn minh Sâm Lâm muốn giết ngươi và ông nội gì kia của ngươi”.
Chương 1488: Ông nội ta lo được!

Nghe thấy thế, Diệp Quân nhất thời sửng sốt: “Giết ta và ông nội ta?”

Nhị Nha và Tiểu Bạch cũng nhìn về phía Thanh Đại.

Lúc này bọn họ thấy húng thú rồi.

Thanh Đại gật đầu: “Người đi cùng Tộc trưởng tộc Tiên Linh chúng ta lúc trước chính là người được nền văn minh Sâm Lâm phái đến xử lý chuyện bọn họ quay lại, nhưng người đó đã bị ông nội ngươi giết chết. Mà theo ta được biết, bọn họ đã xem hành động này của các ngươi là khiêu khích, vì thế khi bọn họ trở về, bọn họ sẽ xử lý ngươi và ông nội ngươi trước”.

Diệp Quân gật đầu: “Thế thì tốt”.

Thanh Đại sửng sốt: “Tốt cái gì cơ?”

Diệp Quân gật đầu: “Nếu chỉ giết ta thì ta còn thấy hơi sợ, nhưng bọn họ muốn giết cả ông nội ta…”

Nói đến đây, hắn khẽ mỉm cười: “Làm tốt lắm”.

Thanh Tri: “…”

Thanh Đại nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó nói: “Ngươi đúng là có hiếu!”

Diệp Quân cười to.

Thanh Đại trầm giọng nói: “Ta muốn nhắc nhở ngươi, ngươi không thể tưởng tượng nổi sự mạnh mẽ của nền văn minh Sâm Lâm đâu, dù ông nội ngươi cũng rất mạnh, nhưng chắc chắn nền văn minh Sâm Lâm này có cao thủ mười phần thần tính”.

Diệp Quân gật đầu: “Không sao, ông nội ta lo được”.

Nét mặt Thanh Đại cứng đờ.

Diệp Quân chợt nói: “Thanh Đại cô nương, hình như cô hiểu rõ bọn họ lắm”.

Thanh Đại lắc đầu: “Ta cũng không hiểu biết gì nhiều, nhưng có người lại hiểu rất rõ về bọn họ”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Là ai?”

Thanh Đại đáp: “Thần Kỳ”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Thanh Đại: “Là con gái của Thần Nhất à?”

Thanh Đại gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân im lặng.

Thanh Đại trầm giọng nói: “Ta biết ngươi không thích ta và tỷ tỷ của ta, nhưng dù sao con bé cũng là huyết mạch duy nhất Thần Nhất để lại trên cõi đời… Mà sau khi biết đến ngươi, con bé cũng muốn gặp ngươi một lần”.

Diệp Quân nhíu mày: “Gặp ta ư?”

Thanh Đại gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Thanh Đại đáp: “Dù sao ngươi cũng là người cha con bé chọn”.

Thần Nhất!

Diệp Quân khẽ thở dài.

Trong lòng hắn vẫn khá kính nể Thần Nhất, không chỉ có thực lực mạnh mẽ còn có thể thân thiện với muôn vàn chúng sinh như thế, đây là một chuyện rất hiếm có.

Nghĩ thế, Diệp Quân nói: “Chúng ta đi gặp cô ấy đi”.

Thanh Đại vội nói: “Được, đi thôi, ta dẫn đường cho các ngươi”.

Diệp Quân gật đầu.

Mấy người nhóm Diệp Quân đi theo Thanh Đại lặng lẽ lẻn vào thành Đạo Cổ, lúc đi vào thành, Diệp Quân lập tức cảm nhận được mấy khí thế mạnh mẽ.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn vào chỗ sâu trong thành, sâu trong thành có một khí thế cực kỳ mạnh mẽ.

Rất không đơn giản!

Sắc mặt Diệp Quân hơi nặng nề.

Thực lực của hắn bây giờ chỉ có thể nói là vô địch với cao thủ dưới chín phần thần tính, đối mặt với cao thủ chín phần thần tính không mạnh còn có thể miễn cưỡng đánh một trận. Nhưng nếu đối mặt với cao thủ chín phần thần tính chất lượng thì hắn vẫn không phải là đối thủ. Với người có đạo của riêng mình thì hắn càng không có khả năng đánh trả, có sử dụng kiếm Thanh Huyên cũng không thể nào thắng được.

Thanh Đại dẫn mấy người nhóm Diệp Quân đi tới một nơi ở góc khuất, sau khi đi không bao lâu, mọi người đến trước một cung điện.

Diệp Quân hỏi: “Thần Kỳ kia bị nhốt ở đây à?”

Thanh Đại gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân hỏi: “Mẹ cô ấy đâu?”

Thanh Đại chần chừ một lúc rồi đáp: “Đang tu luyện”.

Diệp Quân cau mày: “Đang tu luyện?”

Thanh Đại gật đầu: “Phải, bây giờ tỷ ấy đã là Bán Bộ chín phần thần tính, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là có thể trở thành chín phần thần tính chân chính”.

Diệp Quân lập tức sa sầm mặt: “Bà ta mặc kệ con gái mình à?”

Thanh Đại lắc đầu, khẽ thở dài không nói gì.

Thấy thế, Diệp Quân cũng im lặng.

Xem ra trong lòng Thanh Mạt này thật sự chỉ có đại đạo mà thôi.

Thanh Đại chợt nói: “Các ngươi có thể tiến vào Tiểu Tháp không?”

Diệp Quân nhìn về phía Thanh Đại, Thanh Đại giải thích: “Nơi này có một người canh gác”.

Diệp Quân hỏi: “Đối phương cho phép cô đi vào à?”

Thanh Đại gật đầu: “Phải đút lót bằng Tổ Nguyên”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Được”.

Dứt lời, hắn dẫn mấy người nhóm Nhị Nha tiến vào Tiểu Tháp.

Thanh Đại cất Tiểu Tháp đi rồi bước nhanh đến trước cung điện kia, vừa mới đến nơi, một khí thế bí ẩn đã ngăn cô ta lại.

Thanh Đại mở lòng bàn tay, mấy chục Tổ Nguyên chậm rãi bay ra.

Mấy chục Tổ Nguyên kia nhanh chóng bị một sức mạnh bí ẩn lấy đi.

Thanh Đại bước nhanh vào trong đại điện, vừa tiến vào đã có một giọng nói vang lên từ cách đó không xa: “Tiểu di, người đến rồi”.

Thanh Đại nhìn về phía đó, ở đó có một cô gái mặc váy dài màu trắng nhạt, bên hông thắt ruy băng màu tím, vóc dáng rất hoàn mỹ, dung nhan cũng vô cùng xinh đẹp, hiếm có trong nhân gian.

Thanh Đại nắm tay cô ấy, gật đầu: “Lần này ta dẫn một người đến gặp con”.

Thần Kỳ nhất thời thấy tò mò: “Người?”

Thanh Đại gật đầu.

Lúc này, Diệp Quân và mọi người xuất hiện.

Khi nhìn thấy Diệp Quân, Thần Kỳ thoáng sửng sốt, sau đó cười nói: “Ngài là Diệp công tử đúng không? Chào ngài, ta tên là Thần Kỳ…”

Dứt lời, cô ấy chợt giơ tay phải ra.

Bắt tay?

Thấy cảnh này, Diệp Quân, Nhị Nha và Tiểu Bạch đều ngây người.

Sao có gì đó kỳ lạ thế?
Chương 1489: Cướp sạch!

Bắt tay?

Ở vũ trụ này không có kiểu bắt tay chào hỏi như thế, lúc trước Diệp Quân chỉ từng thấy quy tắc này ở hệ Ngân Hà thôi.

Lúc này, dường như Thần Kỳ cũng nhận ra điều không đúng, cô ấy khẽ mỉm cười, đang muốn rụt tay về thì Nhị Nha đã nắm nhẹ lấy tay cô ấy: “Chào cô”.

Tiểu Bạch cũng nắm theo.

Thần Kỳ chớp mắt không nói gì.

Lúc này, cô ấy cũng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Diệp Quân cất lời: “Cô nương… cô có biết hệ Ngân Hà không?”

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Thần Kỳ nhất thời sửng sốt: “Công tử biết hệ Ngân Hà à?”

Diệp Quân gật đầu.

Thần Kỳ chợt nói với giọng điệu hưng phấn: “Ngài cũng là người xuyên không sao?”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Không phải, ta chỉ từng đến hệ Ngân Hà thôi”.

Thần Kỳ nhẹ giọng nói: “Thì ra là thế… Bây giờ nơi đó thế nào rồi?”

Diệp Quân nói sơ lược tình hình trước mắt của hệ Ngân Hà.

Sau khi nghe hắn nói xong, Thần Kỳ khẽ thở dài: “Thì ra đã trôi qua lâu như thế rồi”.

Diệp Quân hỏi: “Cô xuyên không đến đây à?”

Thần Kỳ gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân chớp mắt: “Cô không bật hack sao?”

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Thần Kỳ vốn hơi đau buồn đột nhiên phì cười: “Diệp công tử, ngài hiểu xuyên không là gì à”.

Diệp Quân cười to: “Thần Kỳ cô nương, cô có biết vì sao cô đến được nơi này không?”

Thần Kỳ lắc đầu: “Không biết, ta chỉ biết ta bị sét đánh trúng, sau đó đã đến nơi này rồi”.

Diệp Quân: “…”

Thần Kỳ nhẹ giọng nói: “Lúc đầu ta còn rất vui, nhưng sau đó ta phát hiện nơi này khắc nghiệt hơn nơi đó của ta quá nhiều, ở đây có thể không vui là giết người…”

Diệp Quân hỏi: “Cô có muốn trở về không?”

Thần Kỳ gật đầu, khẽ đáp: “Ta muốn trở về xem sao”.

Lúc này, ngoài điện chợt vang lên tiếng bước chân.

Sắc mặt Thanh Đại bên cạnh lập tức thay đổi.

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên chậm rãi đi vào.

Người đàn ông trung niên mặc áo gấm rộng lớn, tóc dài buông xoã, hai tay chắp sau lưng, trên người mang theo khí thế mạnh mẽ oai phong.

Thanh Đại trầm giọng chào hỏi: “Triệu thành chủ”.

Thành chủ của thành Đạo Cổ!

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, không nói một lời.

Nhị Nha cũng im lặng liếm kẹo hồ lô.

Triệu thành chủ nhìn thoáng qua Thanh Đại, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi là Diệp Quân kia à?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Ông biết ta sao?’

Triệu thành chủ cười khẽ: “Nghe nói bên ngoài bây giờ đã thuộc về nền văn minh Quan Huyên”.

Diệp Quân gật đầu: “Đại khái là thế”.

Triệu thành chủ cười nói: “Ngươi đến chỗ ta làm gì?”

Diệp Quân nhìn thoáng qua Thần Kỳ bên cạnh: “Ta nghe Thanh Đại cô nương nói có sổ tay của Thần Nhất thì sẽ được đưa Thần Kỳ cô nương đi?”

Triệu thành chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Đúng là thế”.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, sổ tay của Thần Nhất xuất hiện trong tay hắn: “Vừa khéo chỗ ta có đây”.

Triệu thành chủ lại bật cười: “Theo lẽ thường thì đúng là có thể, nhưng bây giờ thì không được”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Triệu thành chủ đáp: “Vì ta chướng mắt ngươi, có được không?”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Nhị Nha, đánh chết ông ta”.

Nhị Nha lập tức xông lên rồi đánh ra một quyền.

Triệu thành chủ híp mắt, sau đó cũng đấm tới một phát.

Đối đầu trực diện!

Ầm!

Hai nắm đấm vừa tiếp xúc với nhau, một sức mạnh đáng sợ thoáng chốc bộc phát, trong nháy mắt, toàn bộ đại điện biến thành một đống đổ nát.

Triệu thành chủ liên tục lùi lại gần nghìn trượng.

Còn Nhị Nha thì không lùi lại dù là nửa bước.

Triệu thành chủ dừng lại, sắc mặt ông ta trở nên nặng nề, ông ta nhìn chằm chằm Nhị Nha, thầm thấy kinh ngạc, không ngờ sức mạnh của cô bé này lại đáng sợ như thế.

Lúc này, Diệp Quân quay đầu nhìn Thần Kỳ bên cạnh: “Bây giờ cô tự do rồi”.

Thần Kỳ chớp mắt: “Cảm ơn”.

“Tự do?”

Triệu thành chủ đột nhiên bật cười: “Ngươi đúng là coi thường nền văn minh Sâm Lâm chúng ta”.

Diệp Quân thản nhiên nhìn thoáng qua Triệu thành chủ: “Ta cần xem trọng ông à?”

Nụ cười trên mặt Triệu thành chủ dần trở nên lạnh lẽo, lúc này, Nhị Nha thẳng tay đấm một phát về phía ông ta.

Cú đấm này của Nhị Nha khiến toàn bộ thành Đạo Cổ như bị động đất, bắt đầu sụp đổ.

Triệu thành chủ không dám coi thường cú đấm mạnh mẽ của Nhị Nha, ông ta lập tức tiến lên một bước, xoay tay phải, một cột lửa sáng bắn ra từ trong lòng bàn tay của ông ta.

Lúc này, cú đấm của Nhị Nha đã đánh tới.

Ầm!

Cột lửa sáng kia bị cú đấm của Nhị Nha làm nổ tung, cùng lúc đó, Triệu thành chủ cũng liên tục lùi lại.

Thấy cảnh này, Thanh Đại ở cách đó không xa không nhịn được nhìn thoáng qua Nhị Nha, thầm thấy kinh ngạc, Triệu thành chủ là cao thủ chín phần thần tính, nhưng ông ta lại không thắng được cô gái nhỏ này.

Sức mạnh đúng là kinh khủng!

Sau khi đánh lui Triệu thành chủ bằng một quyền, Nhị Nha đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch lập tức hiểu ý, người nó khẽ run rẩy, di chuyển lên không trung, sau đó móng vuốt nhỏ liên tục quơ múa, toàn bộ vùng đất bắt đầu rung động dữ dội, chỉ trong nháy mắt, dưới đất có mười mấy Tổ Mạch đột nhiên xuất hiện, những Tổ Mạch này đều bị Tiểu Bạch lấy hết, không chỉ có thế, trong thành còn có những thần vật chủ động bay ra, sau đó đi nhanh về phía Tiểu Bạch…

Cướp sạch!
Chương 1490: Hành động!

Thấy thế, Thanh Đại và Thanh Tri trợn mắt há mồm, hai cô gái nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đây không phải ý của ta”.

Hắn thật sự không nghĩ tới vấn đề này…

Đây hoàn toàn là ý của Tiểu Bạch và Nhị Nha!

Chết tiệt?

Mới như thế đã bắt đầu cướp sạch rồi ư?

Dù rất lưu manh nhưng hắn thích!

Ha ha!

Diệp Quân không nhịn được cười to.

Khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Triệu thành chủ phía xa trổ nên dữ tợn: “Mau ngăn nó lại”.

Ông ta vừa dứt lời, trong thành có rất nhiều khí thế mạnh mẽ bay đến chỗ Tiểu Bạch.

Diệp Quân bay lên trời, đi tới bên cạnh Tiểu Bạch, hắn vung nhanh kiếm Thanh Huyên trong tay, trong nháy mắt, những cao thủ đến gần Tiểu Bạch kia đều bị hắn chém lui.

Dù không có kiếm Thanh Huyên, Diệp Quân vẫn là tồn tại vô địch trong những người dưới chín phần thần tính, mà sau khi cầm kiếm Thanh Huyên, cao thủ dưới chín phần thần tính chẳng khác nào một con kiến trong mắt hắn.

Sau khi nhìn thấy sức mạnh đáng sợ của Diệp Quân, những cao thủ trong thành lập tức không dám tiến lên nữa, chỉ có thể đứng nhìn Tiểu Bạch điên cuồng cướp lấy thần vật và Tổ Mạch trong thành.

Trái tim bọn họ đang nhỏ máu!

Sắc mặt Triệu thành chủ cũng cực kỳ khó coi, trong một khoảng thời gian ngắn, đứa nhóc kia đã cướp sạch thành Đạo Cổ rồi!

Nhị Nha thản nhiên nhìn Triệu thành chủ: “Ta thích những kẻ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt như ông nhất”.

Dứt lời, cô bé chậm rãi lấy một xâu kẹo hồ lô ra, sau đó ung dung ăn kẹo.

Triệu thành chủ nhìn chằm chằm Nhị Nha: “Ngươi là yêu thú”.

Nhị Nha hờ hững đáp: “Ờ”.

Triệu thành chủ: “…”

Thật sự thì Triệu thành chủ suýt bị vẻ hờ hững của Nhị Nha làm tức chết, đúng là không coi ông ta ra gì cả.

Lúc này, Tiểu Bạch nơi chân trời đột nhiên dừng lại, xung quanh nó có mấy nghìn thần vật xoay tròn.

Tiểu Bạch hơi khó xử.

Vì có một vài món nó không cần lắm!

Rõ ràng Diệp Quân cũng nhận ra điều này, hắn vội hỏi: “Có phải không hài lòng với một vài thần vật không?”

Tiểu Bạch gật đầu.

Diệp Quân vội nói: “Không lấy thì lãng phí lắm, để ta lấy cho”.

Dứt lời, hắn lập tức vung tay áo, thu hồi những thần vật xung quanh.

Dù bây giờ hắn rất giàu có, nhưng ai lại chê tiền nhiều chứ?

Tiểu Bạch coi thường những thần vật này, nhưng cấp bậc của nó cũng không thấp, khá có giá trị.

Thấy thế, Thanh Tri bên dưới lắc đầu cười khẽ, bây giờ cô ấy đã biết vì sao Diệp công tử lại hào phóng thế rồi.

Những người giàu nhất toàn vũ trụ đều là người nhà hắn!

Tần Quan vốn là người giàu có nhất toàn vũ trụ, mà bà ấy là mẹ ruột của Diệp Quân, trước mắt của chỉ có Tiểu Bạch có thể so sánh với bà ấy, nhưng Tiểu Bạch cũng là người nhà hắn.

Họ là người cùng một phe…

Triệu thành chủ ở phía xa chợt tiến lên một bước, sau đó, một tượng thần khổng lồ chợt xuất hiện sau lưng ông ta.

Tượng thần chín phần thần tính!

Tượng thần này vừa xuất hiện, những uy áp đáng sợ lập tức lan ra xung quanh như thuỷ triều, trong nháy mắt, toàn bộ đất trời trở nên hư ảo trong suốt.

Thấy tượng thần kia, nét mặt Diệp Quân trở nên nặng nề, vì hắn phát hiện tượng thần này là tượng thần đáng sợ nhất hắn từng thấy từ trước đến giờ.

Còn Nhị Nha thì vẫn tỏ vẻ không quan tâm, tiếp tục liếm kẹo hồ lô.

Lúc này, Triệu thành chủ kia đột nhiên cúi người chỉ về phía Nhị Nha, tượng thần sau lưng ông ta cũng cúi người chỉ về phía cô bé.

Ầm!

Đất trời thoáng chốc xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.

Lúc này, Nhị Nha đột nhiên tung người nhảy lên, lao về phía tượng thần kia.

Ầm!

Động tác này của Nhị Nha khiến ngón tay khổng lồ kia vỡ ra, cùng lúc đó, tượng thần kia bị Nhị Nha làm liên tục lùi lại, đất trời rung rẩy như động đất, cực kỳ đáng sợ.

Sau khi dừng lại, Triệu thành chủ nhìn chằm chằm Nhị Nha với nét mặt nặng nề hơn bao giờ hết, ông ta không ngờ cô bé trước mắt lại mạnh đến mức này, ngay cả sức mạnh tượng thần của ông ta cũng không chống lại được.

Diệp Quân ở phía xa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dù tượng thần rất mạnh, nhưng rõ ràng Nhị Nha mạnh hơn.

Thật ra đây cũng là chuyện bình thường, vì Nhị Nha còn có thể chống lại cả kiếm Thanh Huyên mà.

Lúc này, Nhị Nha đột nhiên nâng tay đánh tới một phát, một sức mạnh đáng sợ lập tức chèn ép về phía Triệu thành chủ như nước lũ.

Triệu thành chủ không dám coi thường, lập tức chắp hai tay đọc thầm thần chú cổ xưa, trong nháy mắt, một tấm khiên vàng hư ảo lập tức chắn trước mặt ông ta.

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, Triệu thành chủ liên tục lùi lại.

Vừa dừng lại, tượng thần trước mặt ông ta vỡ tan tành, biến thành hư vô.

Sắc mặt Triệu thành chủ thoáng chốc trở nên dữ tợn.

Nhưng lúc này, Tiểu Bạch vốn đang hóng hớt ở phía xa cảm nhận được điều gì đó, nó đột nhiên quay đầu nhìn lại, sau đó hưng phấn vung móng vuốt nhỏ rồi liên tục vỗ vai Diệp Quân.

Diệp Quân vội hỏi: “Bảo bối à?”

Tiểu Bạch vội vàng gật đầu.

Diệp Quân lập tức nói: “Đi! Hành động!”

Thanh Tri: “…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom