• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1496-1500

Chương 1496: Thần tính và nhân tính cùng tồn tại!

Thần Kỳ nhìn nhẫn không gian trước mặt, sau đó cười nói: “Đây là cha ta để lại cho ngài mà”.

Diệp Quân lắc đầu: “Nếu ông ấy không có con cháu thì ta có thể yên tâm nhận lấy, nhưng nếu có, hơn nữa cô cũng tốt tính thì đương nhiên là phải trả lại rồi”.

Thần Kỳ im lặng nhìn nhẫn không gian trước mặt.

Diệp Quân đặt nhẫn không gian vào tay Thần Kỳ, sau đó nói: “Nếu cô muốn trở về hệ Ngân Hà thì có thể nói với ta bất cứ lúc nào, còn nếu không muốn về thì cũng có thể đi đến Tiên Bảo Các của ta”.

Thần Kỳ nhìn Diệp Quân, vẫn không nói một lời.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Người của ta đã đến chỗ trận pháp dịch chuyển kia rồi, ta phải đến đó xem sao, sau này chúng ta lại nói chuyện với nhau”.

Dứt lời, hắn xoay người ngự kiếm rời đi.

Thần Kỳ im lặng nhìn nhẫn không gian trong tay.

Lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện sau lưng Thần Kỳ, người đó chính là Triệu thành chủ kia.

Triệu thành chủ cung kính hành lễ với Thần Kỳ, sau đó hỏi: “Chủ tử, vì sao người lại không ra tay?”

Thần Kỳ quay đầu nhìn Triệu thành chủ, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, lập tức quỳ xuống run rẩy nói: “Thuộc hạ lỡ lời, xin chủ tử tha lỗi”.

Thần Kỳ bình tĩnh nói: “Ta ra tay làm gì? Để lấy quyển sổ à? Ông không thấy người ta đưa không cho ta sao. Hơn nữa còn cho thêm mười mấy tổ mạch nữa…”

Triệu thành chủ nhìn Thần Kỳ, không dám nói một lời.

Thần Kỳ nhìn quyển sổ trong tay, cô ấy thoáng dùng sức, quyển sổ lập tức bốc cháy.

Triệu thành chủ tỏ vẻ ngơ ngác.

Lúc này sau khi đốt cháy quyển sổ kia, một quyển trục bí ẩn chợt xuất hiện.

Thần Kỳ nhận lấy quyển trục, cô ấy nhìn thoáng qua, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại: “Không thể không nói ông thật sự là một nhân vật rất lợi hại”.

Mười phần thần tính!

Quyển trục này là phương pháp tu luyện mười phần thần tính.

Sau tám phần thần tính, càng đi lên càng khó tu luyện, hơn nữa trên đời không hề có phương pháp tu luyện nào để bước ra được bước cuối cùng, trở thành chín phần thần tính, đây cũng là lý do vì sao trên đời có ít cao thủ chín phần thần tính như thế.

Mà trong quyển trục này không chỉ có cách tu luyện mười phần thần tính mà còn có cách tu luyện chín phần thần tính.

Một cách thức tu luyện hoàn chỉnh!

Hơn nữa còn nói rõ chi tiết sự khác nhau giữa chín phần và mười phần thần tính.

Thần Kỳ nhẹ giọng nói: “Nếu ông ta chịu sống tiếp chắc chắn sẽ có thể dẫn nền văn minh Thần Nhất đi tới một tầm cao mới”.

Chỉ dựa vào quyển trục này cũng đủ để sáng tạo ra một nền văn minh vô cùng huy hoàng rồi.

Hơn nữa, cấp bậc mà Thần Nhất đi tới không chỉ dừng lại ở đó, vì ở cuối quyển trục này còn nhắc tới nhân tính.

Nhân tính và thần tính cùng tồn tại!

Độc Khai Nhất Đạo!

Nhưng đến nhân tính và thần tính cùng tồn tại và Độc Khai Nhất Đạo thì đã hết.

Trong mắt Thần Kỳ lộ vẻ tiếc nuối.

Nếu Thần Nhất chịu sống tiếp chắc chắn có thể nghiên cứu ra được con đường tu luyện hoàn toàn mới cho người đời sau của vũ trụ Thần Nhất.

Không đúng, ông ấy đã mở ra một con đường hoàn toàn mới rồi.

Tiếc là những người từng đi theo ông ấy đều đã thay đổi.

Đây cũng là lý do ông ấy để quyển sổ lại cho Diệp Quân chứ không phải Chúng Thần Điện.

Thật ra những vị thần kia trong Chúng Thần Điện đều không biết mình đã đánh mất cái gì, nếu bọn họ tiếp tục duy trì trật tự Thần Nhất để lại, chắc chắn Thần Nhất sẽ để truyền thừa này lại cho họ…

Tình yêu, sự nghiệp đều thất bại.

Lúc này, Triệu thành chủ chợt nói: “Chủ tử, nền văn minh Sâm Lâm đã quyết định sẽ tiêu diệt Diệp Quân và nền văn minh Quan Huyên sau lưng hắn rồi…”

Ông ta cảm thấy là mình nên nhắc nhở.

Thần Kỳ quay đầu nhìn Triệu thành chủ, cười nói: “Dù gì ông cũng là cao thủ chín phần thần cảnh, sao lại không có chút gan dạ nào vậy?”

Triệu thành chủ cúi đầu im lặng.

Thần Kỳ nhìn về phía nhẫn không gian và quyển trục trong tay, sau đó nói: “Diệp công tử này khá tốt, là một người chân thành”.

Nghe thấy lời của Thần Kỳ, sắc mặt Triệu thành chủ lập tức trổ nên khó coi, chủ tử của ông ta thích tên ẻo lả kia sao?

Nghĩ vậy, sắc mặt ông ta càng khó coi hơn.

Vì chuyện này hoàn toàn có khả năng!

Dù sao tên ẻo lả kia thật sự rất đẹp.

Thần Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại: “Bây giờ ta đâm hắn một đao… thì hơi tệ. Hay là ta đâm nền văn minh Sâm Lâm một đao nhé!”

Chết tiệt?

Triệu thành chủ ở bên cạnh hoàn toàn sững sờ.



Diệp Quân trở lại khu vực trận pháp dịch chuyển kia một lần nữa, lúc này Tiểu Ái đã dẫn theo một nhóm người đến.

Thấy Diệp Quân, Tiểu Ái khẽ mỉm cười: “Người của chúng ta đã bắt đầu nghiên cứu rồi”.

Diệp Quân vội hỏi: “Thế nào?”

Tiểu Ái đáp: “Dựa vào ma trận người miêu tả cho chúng ta trước đó, chúng ta đã có thể chắc chắn đó là toạ độ của một vũ trụ, nhưng cách rất xa chỗ chúng ta”.

Nói đến đây, nó chợt hỏi: “Có phải bọn họ muốn trở về không?”

Diệp Quân gật đầu.

Tiểu Ái nhẹ giọng nói: “Nếu bọn họ muốn trở về chắc chắn chỉ có thể đi qua trận pháp dịch chuyển này… Nói cách khác chúng ta có thể chôn Tinh Đạn ở đây, đợi đến khi bọn họ trở về thì phát nổ chúng”.

Diệp Quân: “…”
Chương 1497: Đổi đầu ông nội

Nghe Tiểu Ái nói thế, Diệp Quân suy ngẫm rồi nói: “Ta nghĩ có thể”.

Vì nền văn minh Sâm Lâm đã thể hiện ý đối địch với hắn, hai bên chắc chắn sẽ nổ ra một trận chiến.

Nếu phải có một trận chiến, vậy tại sao không ra tay trước?

Sau khi được Diệp Quân cho phép, Tiểu Ái nói: “Để ta sắp xếp”.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Dứt lời, hắn nhìn mấy phi thuyền kia, sau đó nói: “Nghiên cứu thế nào rồi?”

Tiểu Ái nói: “Vừa rồi bọn ta đã thảo luận, quả thật là một loại phi thuyền rất đặc biệt, cực kỳ tân tiến. Theo phán đoán sơ bộ, phi thuyền cộng với trận pháp này là lợi dụng thời gian để tiến hành nhảy vào một không gian, rất giống với trạm không gian vũ trụ mà chúng ta xây dựng nên”.

Diệp Quân nói: “Có chỗ đáng để học hỏi không?”

Tiểu Ái gật đầu: “Đúng vậy, chẳng hạn như nguyên tắc thời gian này, trận pháp trợ giúp và cả vật liệu tổng hợp đặc biệt của phi thuyền này đều đáng để chúng ta học tập, nhưng bây giờ nền văn minh công nghệ của chúng ta không thua kém họ, vì chỉ cần trạm không gian vũ trụ của chúng ta được xây dựng thì cũng có thể thực hiện các bước nhảy vào không gian”.

Diệp Quân cười nói: “Ở đây giao cho ngươi vậy”.

Tiểu Ái cười nói: “Được”.

Diệp Quân xoay người rời đi.

Bây giờ hắn có chuyện quan trọng hơn cần làm, đó là tu luyện.

Lần này hắn định tu luyện mức cao hơn, tìm Nhị Nha tu luyện.

Trong Tiểu Tháp.

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, cô bé nhìn Diệp Quân trước mặt: “Ngươi chắc chắn chứ?”

Diệp Quân gật đầu.

Bây giờ thực lực của hắn vẫn chưa đủ, không nói đến mấy cái khác, ít nhất phải có khả năng đánh lại cường giả chín phần thần tính.

Nhị Nha nói: “Vậy bắt đầu đi”.

Diệp Quân gật đầu, mấy chục thanh ý kiếm bỗng lao ra từ xung quanh Nhị Nha, nhưng Nhị Nha lại không động đậy, để mặc những thanh kiếm đó chém vào người mình.

Xoẹt xoẹt xoẹt…

Tất cả kiếm ý đều bị chấn động đẩy ra xa, Nhị Nha lại chẳng có việc gì.

Thấy thế, Diệp Quân cảm thấy cạn lời.

Sao mà luyện được vậy thế?

Nhị Nha hoàn toàn có thể đứng ở đây mặc cho hắn chém cũng không đánh trả.

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Còn nữa không?”

Diệp Quân bị đả kích.

Bây giờ hắn hơi nhớ tiền bối An rồi.

Tập luyện với tiền bối An, bà ấy sẽ tiếp chiêu, có thể chỉ bảo hắn, còn tập với Nhị Nha, hắn chẳng có cách nào cả.

Vì ngươi chém cô bé, cô bé cũng không thèm tránh.

Nhị Nha bỗng xòe tay ra, một chiếc nhẫn chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đây là cái gì?”

Nhị Nha nói: “Là Tổ Mạch vừa rồi Tiểu Bạch lấy được, đều cho ngươi hết đấy”.

Diệp Quân sửng sốt, sau đó nói: “Đây… đều cho ta hả?”

Nhị Nha gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân hơi cảm động: “Nhị Nha, đây… ta hơi ngại”.

Mặc dù nói như thế nhưng động tác trên tay lại rất nhanh, cất chiếc nhẫn vào.

Mười mấy Tổ Mạch.

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô rồi nói: “Bây giờ ý chí chiến đấu của ngươi đã rất cao. Nếu ngươi muốn đánh bại cường giả chín phần thần tính, ngươi chỉ có thể cải thiện cảnh giới của mình, để bản thân cũng bắt đầu tu luyện thần tính, nếu không chỉ dựa vào ý chí chiến đấu, ngươi rất khó có thể đánh bại cường giả chín phần thần tính”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu”.

Cảnh giới Thần Đạo!

Hắn biết hắn phải bắt đầu tiếp xúc với thần tính này rồi.

Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân.

Chính là giọng của Tiểu Ái.

Một lúc sau, Diệp Quân ra khỏi Tiểu Tháp, hắn lại đến trận pháp dịch chuyển đặc biệt đó, lúc này trận pháp đó đã khởi động.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đây là?”, Tiểu Ái nói: “Không phải do chúng ta khởi động, là phía đối diện”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có người muốn đến đây ư?”

Tiểu Ái khẽ gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân híp mắt.

Lúc này Thần Kỳ bỗng xuất hiện, cô ấy nhìn trận pháp khởi động đó, sau đó nói: “Nền văn minh Sâm Lâm có người sắp đến ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Thần Kỳ quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ngài có dự định gì?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Thật ra ta rất muốn biết tại sao họ muốn quay lại”.

Thần Kỳ cười nói: “Nguyên nhân có thể rất nhiều, chẳng hạn bây giờ vũ trụ nơi họ sống đang trải qua Vũ Trụ Kiếp”.

Diệp Quân cười nói: “Có thể có khả năng này”.

Thần Kỳ nhìn trận pháp dịch chuyển: “Sắp đến rồi”.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn trận pháp dịch chuyển đó, không lâu sau một bóng người xuất hiện trong trận pháp, người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.

Cường giả chín phần thần tính!

Nhưng không phải là bản thể, chỉ là một bóng người.

Điều này khiến Diệp Quân khá ngạc nhiên.

Chỉ dịch chuyển một bóng người mờ ảo đến thôi sao?

Sau khi xuất hiện, người đàn ông trung niên nhìn xung quanh, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp. Không lâu sau, ông ta nhìn Diệp Quân bên dưới: “Ngươi là vua hiện giờ của nền văn minh Quan Huyên à?”

Diệp Quân khá ngạc nhiên: “Các ngươi biết ta ư?”

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: “Ngươi nói xem?”

Diệp Quân khẽ cười: “Nói mục đích đến đây của ông đi”.

Người đàn ông trung niên liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Sau khi bọn ta trở về, nơi này chỉ có thể có một nền văn minh nên ngươi có hai con đường để đi, một là đầu hàng, hai là đưa theo nền văn minh Quan Huyên của ngươi biến mất khỏi thế giới này… À đúng rồi, nếu ngươi muốn đầu hàng thì phải đưa theo đầu của ông nội ngươi đến đầu hàng, nếu không bọn ta sẽ không thừa nhận”.

Diệp Quân bật cười.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Ngươi cảm thấy rất nực cười sao?”

Diệp Quân cười nói: “Muốn đầu của ông nội ta à?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Một người lấy cái đầu để đổi lấy sự tồn tại của toàn bộ nền văn minh của ngươi, ngươi vẫn được hời”.
Chương 1498: Gốc cây cổ thụ

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta không thể quyết định được chuyện này, đến lúc đó ta dẫn ông nội ta đến nói chuyện với các ông, các ông thấy thế nào?”

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Được thôi, đến lúc đó ngươi đừng thất hứa”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chắc chắn sẽ không”.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Hy vọng đến lúc đó ngươi có thể tự tin, thong dong như hôm nay”.

Dứt lời, cả người ông ta bỗng trở nên mờ ảo.

Chẳng mấy chốc đã biến mất, sau khi người đàn ông trung niên biến mất, trận pháp dịch chuyển cũng ổn định lại.

Thần Kỳ ở một bên bỗng nói: “Diệp công tử, nền văn minh Sâm Lâm này đang tuyên chiến với ngài, ngài có tự tin không?”

Diệp Quân nói: “Ta không”.

Thần Kỳ sửng sốt, chỉ nghe Diệp Quân nói: “Ông nội ta có”.

Thần Kỳ chớp mắt: “Có phải ông nội ngài đánh nhau rất giỏi không?”

Diệp Quân cười nói: “Cũng ổn, mạnh hơn ta một chút, ha ha”.

Thần Kỳ liếc nhìn Diệp Quân: “Ôi vãi”.

Diệp Quân bật cười.

Thần Kỳ bỗng nói: “Diệp công tử, ta dẫn ngài đến một nơi”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Nơi nào?”

Thần Kỳ cười nói: “Đi theo ta”.

Dứt lời, cô ấy xoay người rời đi.

Diệp Quân đi theo.

Không lâu sau, Thần Kỳ dẫn Diệp Quân đến một dãy núi.

Trên đường đi, Diệp Quân hỏi: “Thần Kỳ cô nương, cô muốn dẫn ta đi đâu?”

Thần Kỳ cười nói: “Sắp đến rồi”.

Diệp Quân bỗng nói: “Thần Kỳ cô nương rất quen thuộc nơi này nhỉ?”

Thần Kỳ chớp mắt: “Vẫn ổn”.

Diệp Quân nhìn Thần Kỳ, khẽ cười không nói gì.

Diệp Quân không ngốc, Thần Kỳ cô nương trước mặt này trông không giống một người bị mắc kẹt, hơn nữa kể từ khi gặp nhau đến nay, hắn thấy Thần Kỳ cô nương này cực kỳ bình tĩnh và thong dong, ngay cả khi đối mặt với những người của nền văn minh Sâm Lâm, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, không hề kinh sợ.

Vẻ tự tin này toát ra từ trong xương cốt.

Mà một người có thể tự tin như thế chắc chắn là người có thực lực.

Thật ra nghĩ cũng thấy rất bình thường, dù sao cũng là con gái của Thần Nhất, hơn nữa còn là người xuyên không, chắc sẽ không tầm thường như thế.

Nhưng hắn không vạch trần vì hiện giờ Thần Kỳ cô nương này không có ý đối địch với hắn.

Chẳng mấy chốc, Thần Kỳ dẫn Diệp Quân đến chỗ sâu trong một hẻm núi, Thần Kỳ dừng lại, cô ấy chỉ về phía xa, Diệp Quân nhìn theo hướng cô ấy chỉ, cách đó cả trăm trượng có một cây cổ thụ khô héo.

Diệp Quân hơi ngờ vực: “Đây là?”

Thần Kỳ cười nói: “Có biết nền văn minh Sâm Lâm đến như thế nào không?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Sẽ không phải là vì cây cổ thụ này chứ?”

Thần Kỳ gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Cây cổ thụ?”

Thần Kỳ nhìn cây cổ thụ, khẽ nói: “Đây không phải là cây bình thường, tên là Đạo Cổ Thụ, lúc đầu nền văn minh Sâm Lâm chẳng qua chỉ là một nền văn minh nhỏ, cho đến một ngày họ phát hiện ra cây cổ thụ này, sau đó đã đạt được phương pháp tu luyện tối cao vô thượng từ cây cổ thụ này… Sau đó họ bắt đầu nhanh chóng vực dậy”.

Diệp Quân nhìn cái cây khô đó, nhíu mày: “Nhờ vào cây này hả?”

Thần Kỳ gật đầu: “Chính nhờ Đạo Cổ Thụ này mà nền văn minh Sâm Lâm trở nên mạnh mẽ hơn, phương pháp tu luyện của nền văn minh Sâm Lâm và kỹ thuật bí ẩn mà họ nắm giữ đều đến từ Đạo Cổ Thụ này…”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Họ không đem theo cây này đi sao?”

Thần Kỳ cười nói: “Vì cái cây này đã chết rồi. Hơn nữa rất nhiều năm trước cái cây này cũng không có tác dụng gì nữa. Bây giờ cái cây này với họ còn chẳng bằng nguyên liệu bỏ đi”.

Diệp Quân đi đến trước Đạo Cổ Thụ, hắn nhìn kỹ một chút, quả nhiên Đạo Cổ Thụ đã chết, không còn chút khí tức nào, hơn nữa đã chết rất nhiều năm, thân cây cũng đã dần dần mục rỗng.

Vẻ mặt Thần Kỳ phức tạp: “Ai mà ngờ cây cổ thụ khô héo trước mặt này lại chính là Đạo Cổ Thụ trước kia chứ, nền văn minh Sâm Lâm trở nên hùng mạnh, vượt qua kiếp nạn đều nhờ nó”.

Diệp Quân bỗng hỏi: “Tại sao nó lại chết?”

Thần Kỳ lắc đầu: “Ta không biết, chuyện này cũng không có ghi chép nào trong nền văn minh Sâm Lâm, rất kỳ lạ”.

Diệp Quân suy ngẫm, sau đó gọi Tiểu Bạch ra: “Tiểu Bạch, ngươi có thể làm cho cây cổ thụ này sống lại không?”

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó sờ vào Đạo Cổ Thụ trước mặt, một lúc sau nó nhắm mắt lại, sau đó từng nguồn năng lượng bí ẩn bỗng rót vào Đạo Cổ Thụ đó.

Mới đầu không có động tĩnh gì, nhưng chẳng mấy chốc cây cổ thụ đó khẽ lay động.

Thấy thế, Thần Kỳ ở một bên sửng sốt, có thể sống lại thật à?

Ngay lúc này bỗng xảy ra dị biến, cây cổ thụ đột nhiên chấn động mạnh, sau đó một cánh tay khô héo chui ra từ trong thân cây, lao thẳng đến chỗ Diệp Quân.

Diệp Quân biến sắc, lúc này hắn cảm nhận được nguy cơ chết chóc chưa từng thấy.

Ầm!

Ngay lúc này đỉnh đầu Diệp Quân bỗng nứt toác, một thanh kiếm phá tan không trung lao ra.

Kiếm Hành Đạo!

Cùng lúc đó một giọng nói lạnh lùng vang lên khắp đất trời: “Động vào nó thử xem”.

Người phụ nữ váy trắng!

Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay Thiên Mệnh Váy Trắng chủ động ra tay.


Chương 1499: Nền văn minh Quy Nhân

Bàn tay khô héo kia dừng lại cách lông mày Diệp Quân vài centimet.

Trời đất trở nên yên tĩnh.

Diệp Quân nhìn bàn tay khô héo trước mặt, tay không có huyết sắc, giống như xác khô, trên tay cũng không có bất kỳ sức mạnh nào dao động, nhưng lại khiến hắn cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm chết chóc chưa từng có.

Hắn chưa từng có cảm giác này.

Lúc cô cô váy trắng chọn chủ động ra tay, hắn biết bàn tay khô héo trước mặt đáng sợ hơn hắn tưởng tượng.

Đó không phải là thứ mà bây giờ hắn có thể đấu lại.

Thần Kỳ nhìn kiếm Hành Đạo trên đỉnh đầu Diệp Quân với vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Tuyệt vọng!

Trước mặt thanh kiếm này, cô ấy thấy trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng.

Sao có thể chứ?

Thần Kỳ kinh ngạc, không thể tin nổi.

Lúc này, bàn tay khô kia từ từ thu lại.

Cảm giác nguy hiểm chết chóc bao trùm trái tim Diệp Quân chợt biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.

Kiếm Hành Đạo khẽ run lên rồi biến mất.

Mọi thứ trở lại như ban đầu.

Diệp Quân nhìn Đạo Cổ Thụ trước mặt, lúc này, Đạo Cổ Thụ đã dần sống lại, vài cành lá chuyển sang màu xanh.

Sống lại rồi!

Diệp Quân nhìn Đạo Cổ Thụ dần sống lại, nhíu chặt mày lại.

Thần Kỳ cũng cau mày.

Nhưng không phải vì Đạo Cổ Thụ, bởi vì cô ấy đã lường trước được sức mạnh của Đạo Cổ Thụ. Điều khiến cô ấy bất ngờ là thanh kiếm vừa xuất hiện.

Chỉ một thanh kiếm đã có thể trấn áp Đạo Cổ Thụ.

Lúc này, cô ấy chợt hiểu ra tại sao Diệp Quân lại dám đối đầu với nền văn minh Sâm Lâm.

Diệp Quân nói: “Tiểu Bạch, ngươi có thể nói chuyện với Đạo Cổ Thụ không?”

Tiểu Bạch nhìn Đạo Cổ Thụ, khẽ gật đầu, nó vẫy nóng vuốt nhỏ, một lúc sau, một bóng hình từ trong Đạo Cổ Thụ bay ra, bóng hình đó dần hiện rõ, nhưng Diệp Quân vẫn không nhìn rõ dáng vẻ của đối phương.

Đạo Cổ Thụ Linh!

Diệp Quân có thể cảm nhận được đối phương đang nhìn mình.

Diệp Quân nói: “Xin chào, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Một lúc sau, Đạo Cổ Thụ Linh mới nói: “Nói chuyện gì?”

Diệp Quân cười nói: “Nói về văn minh Sâm Lâm”.

Bùm!

Bỗng chốc, một sức ép đáng sợ bao trùm xung quanh.

Diệp Quân cau mày.

Lúc này, Tiểu Bạch nổi giận chỉ vào Đạo Cổ Thụ Linh, nhanh chóng vung móng vuốt.

Hiển nhiên, Tiểu Bạch vô cùng bất mãn với sự thù địch mà Đạo Cổ Thụ Linh thể hiện.

Tiểu Tháp nói: “Để ta phiên dịch cho ngươi. Ý của Tiểu Bạch là nếu ngươi dám tỏ thái độ thù địch lần nữa thì nó sẽ nuốt linh hồn của ngươi, nó không đùa đâu”.

Đạo Cổ Thụ Linh trầm mặc một lúc, thái độ thù địch dần biến mất.

Thần Kỳ cười nói: “Đạo Cổ Thụ, Ngươi hiểu lầm rồi, bọn ta không phải đến từ văn minh Sâm Lâm, còn nữa, dù sao vị Tiểu Bạch linh tổ này cũng đã cứu ngươi, ngươi không cảm ơn thì cũng không nên tỏ thái độ như vậy”.

Tiểu Bạch nhìn Thần Kỳ, vùng vẫy móng vuốt.

Thần Kỳ chớp mắt nói: “Cảm ơn!”

Diệp Quân hơi bất ngờ: “Cô hiểu động tác tay của nó sao?”

Thần Kỳ lắc đầu: “Nhìn không hiểu, nhưng ta biết nó đang khen ta”.

Tiểu Bạch: “…”

Diệp Quân: “…”

Đạo Cổ Thụ không tỏ thái độ thù địch nữa, nhưng cũng không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Chúng ta đi thôi”.

Nói xong hắn kéo Tiểu Bạch rời đi.

Thần Kỳ nhìn Đạo Cổ Thụ, cười nói: “Vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn nhỉ? Ở thế gian này, ngoại trừ Tiểu Bạch linh tổ, còn ai có thể giúp ngươi nữa? Vậy mà còn tỏ thái độ với bọn họ, ngươi đúng là hai mặt!”

Nói xong cô ấy xoay người rời đi.

Đạo Cổ Thụ nói: “Hai mặt là ý gì?”

Thần Kỳ chớp mắt nói: “Ý là rất thông minh”.

Nói xong, cô ấy lập tức bỏ chạy.

Lúc này, Đạo Cổ Thụ Linh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Tiểu Bạch, cô ấy dần hiện thành một cô gái.

Cô gái mặc váy màu xanh lá, tóc dài màu lam đậm, ánh mắt không có một tia cảm xúc, giống như một khối băng ngàn năm.

Diệp Quân nhìn Đạo Cổ Thụ Linh, không nói gì.

Đạo Cổ Thụ Linh nói: “Ngươi muốn biết chuyện gì?”

Diệp Quân nói: “Ta nghe Thần Kỳ cô nương nói, nền văn minh Sâm Lâm trở nên mạnh hơn là nhờ cô?”

Đạo Cổ Thụ Linh đáp: “Đúng vậy”.

Diệp Quân nói: “Vậy cô không phải người của văn minh Sâm Lâm ư?”

Đạo Cổ Thụ Linh đáp: “Không phải”.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Vậy cô đến từ đâu?”

Đạo Cổ Thụ Linh nhìn Diệp Quân, nói: “Kỷ nguyên Quy Nhân”.

Diệp Quân nhíu mày: “Chưa nghe bao giờ”.

Thần Kỳ bên cạnh nói: “Nền văn minh Quy Nhân”.

Đạo Cổ Thụ Linh nhìn Thần Kỳ, không nói gì.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Thần Kỳ cô nương biết sao?”

Thần Kỳ cười nói: “Nền văn minh Quy Nhân là nền văn minh vũ trụ trước văn minh Thần Tri, về sau hình như đã bị Vũ Trụ Kiếp hủy hoại, nhưng ta cũng không biết có đúng hay không”.

Vừa nói cô ấy nhìn Đạo Cổ Thụ Linh.

Đạo Cổ Thụ Linh lắc đầu: “Không phải Vũ Trụ Kiếp, bọn ta bị các nền văn minh vũ trụ khác xâm chiếm”.

Nghe vậy, Thần Kỳ nheo mắt lại: “Nền văn minh vũ trụ nào?”
Chương 1500: Dã tâm và tham vọng của con người

Đạo Cổ Thụ Linh im lặng, nhưng vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Diệp Quân nói: “Có phải nền văn minh Quy Giả không?”

Đạo Cổ Thụ Linh nhìn Diệp Quân với vẻ ngạc nhiên: “Ngươi biết văn minh Quy Giả ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Biết chút ít”.

Vẻ mặt của Đạo Cổ Thụ Linh trở nên quỷ quái.

Diệp Quân cười nói: “Sao thế?”

Đạo Cổ Thụ Linh nói: “Văn minh Quy Giả là văn minh vũ trụ cấp bốn, cách nơi này rất xa, với thực lực bây giờ của ngươi, cả đời này cũng không thể tới đó… Sao ngươi có thể nghe nói về bọn họ?”

Thần Kỳ quay lại nhìn Diệp Quân với vẻ tò mò.

Cô ấy cũng biết một chút về văn minh Quy Giả, nhưng điều cô ấy bất ngờ là Diệp công tử cũng biết.

Diệp Quân nói: “Ta chỉ nghe nói đến thôi, chứ không quen bọn họ. Đạo Cổ cô nương, là bọn họ đã hủy hoại văn minh Quy Nhân sao?”

Đạo Cổ Thụ Linh lắc đầu: “Không phải, là văn minh Thiên Hành đã hủy hoạt văn minh Quy Nhân bọn ta, đó là một nền văn minh đáng sợ”.

Nền văn minh Thiên Hành!

Diệp Quân nhíu mày: “Bọn họ và văn minh Quy Giả, ai mạnh hơn?”

Đạo Cổ Thụ Linh trầm giọng nói: “Nền văn minh Thiên Hành là nền văn minh chuẩn cấp năm, nhưng theo thông tin ta có được lúc đầu, trước đây văn minh Quy Giả đã từng đại chiến với văn minh Thiên Hành, cuối cùng văn minh Quy Giả đã bị đánh bại, nhưng không bị hủy diệt, điều này khiến ta rất khó hiểu”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nền văn minh Quan Huyên bọn ta thuộc cấp độ mấy?”

Đạo Cổ Thụ nhìn Diệp Quân: “Thực lực của ngươi đạt cấp độ nào trong văn minh Quan Huyên?”

Diệp Quân đáp: “Người mạnh nhất!”

Đạo Cổ Thụ lắc đầu: “Vậy nền văn minh Quan Huyên các ngươi thuộc vào nền văn minh rác rưởi, không xếp hạng”.

Diệp Quân sững sờ.

Thần Kỳ không nhịn được, bật cười lớn.

Lúc này, Đạo Cổ Thụ nói: “Người vừa ngăn ta giết ngươi có phải người của văn minh Quan Huyên không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”

Đạo Cổ Thụ nhíu mày: “Bà ta là người của nền văn minh Quan Huyên, sao ngươi dám nói ngươi là người mạnh nhất của nền văn minh Quan Huyên chứ? Ngươi vô liêm sỉ vậy sao?”

Diệp Quân: “…”

Thần kỳ nhanh chóng đứng ra hòa giải: “Đạo Cổ Thụ, nếu người phụ nữ đó là người nền văn minh Quan Huyên thì nền văn minh Quan Huyên thuộc cấp độ mấy?”

Đạo Cổ Thụ trầm mặc một lúc rồi nói: “Ta không biết”.

Thần Kỳ hơi bất ngờ: “Sao lại nói vậy?”

Đạo Cổ Thụ nói: “Ta không biết nhát kiếm lúc nãy của bà ta chỉ là tùy ý hay đã sử dụng hết sức… Nói một cách đơn giản, ta không biết giới hạn của bà ta ở đâu, vì vậy không thể đánh giá chính xác. Nhưng có thể chắc chắn sức mạnh của nhát kiếm đó đã vượt qua văn minh cấp ba, bởi vì nền văn minh Quy Nhân đã đạt đến nền văn minh cấp ba”.

Nói đến đây, cô ấy nhìn Diệp Quân.

Rõ ràng là muốn biết nhát kiếm kia là tùy ý hay đã dùng hết sức.

Thần Kỳ cũng nhìn Diệp Quân, cô ấy cũng tò mò thực lực của chủ nhân thanh kiếm.

Diệp Quân nói: “Ta cũng không biết bà ấy mạnh đến mức nào, ta chỉ biết bà ấy chưa bao giờ tung ra nhát kiếm thứ hai”.

Đạo Cổ Thụ nói: “Ta có thể gặp người đó không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Bây giờ e là không được”.

Đạo Cổ Thụ hơi thất vọng.

Diệp Quân nói: “Nền văn minh Sâm Lâm thuộc văn minh cấp mấy?”

Nghe đến văn minh Sâm Lâm, vẻ mặt của Đạo Cổ Thụ trở nên lạnh lùng.

Thấy vậy, Diệp Quân tò mò hỏi: “Cô từng xảy ra chuyện không vui với bọn họ sao?”

Đạo Cổ Thụ trầm mặc một lúc rồi nói: “Sau khi nền văn minh Quy Nhân bọn ta bị hủy diệt, vì một số lý do đặc biệt ta đã trốn thoát được. Sau đó ta lưu lạc trong vũ trụ hàng chục triệu năm, cuối cùng đến một khu vực xa xôi, sau đó gặp người ở đó, ta thấy người ở đó rất tốt nên đã truyền võ đạo lại cho y, dưới sự giúp đỡ của ta, y mạnh lên nhanh chóng, sau đó vực dậy cả văn minh vũ trụ này…”

Diệp Quân nói: “Sau đó y đã phản bội cô à?”

Đạo Cổ Thụ gật đầu: “Dã tâm và tham vọng của con người là vô hạn, sau đó y đã lợi dụng lòng tin của ta, đánh lén ta, hấp thụ hết linh lực của ta…”

Nói đến đây, sắc mặt cô ấy dẫn trở nên hung dữ.

Diệp Quân trầm mặc, hắn không ngờ cội nguồn của văn minh Sâm Lâm lại đến từ Đạo Cổ Thụ, nói chính xác hơn là đến từ văn minh Quy Nhân.

Thần Kỳ nói: “Sao y không giết ngươi?”

Đạo Cổ Thụ lạnh lùng nói: “Y rất muốn làm vậy, nhưng y không ngờ ta còn một cách giữ mạng đặc biệt, chính cách này đã giúp ta thoát khỏi sự hủy diệt của văn minh Thiên Hành… Nhưng ta cũng bị thương nặng, hoàn toàn hôn mê, cho đến bây giờ, mới được vị linh tổ này hồi phục…”

Nói đến đây, cô ấy nhìn Tiểu Bạch trên vai Diệp Quân: “Cảm ơn!”

Tiểu Bạch vẫy móng vuốt, nó vẫn không có cảm tình với Đạo Cổ Thụ vì lúc đầu đối phương đã tấn công Diệp Quân.

Diệp Quân nói: “Bây giờ bọn họ sắp quay về rồi”.

Đạo Cổ Thụ nhíu mày: “Sắp quay về rồi sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Đạo Cổ Thụ nhìn Diệp Quân: “Người lúc nãy chém ta là gì của ngươi?”

Diệp Quân đáp: “Cô cô của ta”.

Đạo Cổ Thụ nói: “Ta kiến nghị, nếu bọn họ muốn nhắm vào ngươi, ngươi cứ gọi cô cô của ngươi là được”.

Diệp Quân: “…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom