• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1491-1495

Chương 1491: Không đáng giá

Khi nhìn thấy phương hướng Tiểu Bạch và Diệp Quân rời đi, sắc mặt Triệu thành chủ thoáng chốc thay đổi, ông ta lập tức hét to: “Ngăn cản bọn họ”.

Nhưng xung quanh không có một ai dám lên!

Vì thực lực của Diệp Quân cũng rất đáng sợ.

Thấy điều này, dù Triệu thành chủ kia rất tức giận nhưng ông ta cũng đành chịu, chỉ có thể tự mình đi ngăn cản, nhưng ông ta vừa ra tay, Nhị Nha đã lập tức đánh một quyền về phía ông ta.

Sắc mặt Triệu thành chủ trở nên dữ tợn: “Cút đi!”

Dứt lời, ông ta lại đọ sức với Nhị Nha.

Nhưng sức mạnh của ông ta hoàn toàn không bằng được Nhị Nha, vì thế lại bị Nhị Nha đánh lui một lần nữa.

Có điều lần này Triệu thành chủ cũng không dừng lại mà liều mạng tấn công Nhị Nha.

Thấy thế, Thanh Tri và Thanh Đại đưa mắt nhìn nhau, bọn họ biết chắc chắn bảo bối mà Tiểu Bạch phát hiện rất quan trọng với Triệu thành chủ.

Hai cô gái lập tức đuổi theo Tiểu Bạch và Diệp Quân.

Phía xa, Tiểu Bạch dẫn theo Diệp Quân chạy như điên, cuối cùng hai người đi tới một cung điện bí ẩn.

Trước cung điện có một ông lão áo đen, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân và Tiểu Bạch với nét mặt vô cùng đề phòng.

Tiểu Bạch chỉ móng vuốt về phía ông lão, sau đó chỉ sang bên cạnh, hàm ý đã rất rõ ràng.

Ông lão áo đen trầm giọng nói: “Không có lệnh của Thành chủ không ai được đến gần nơi này, các người…”

Tiểu Bạch lập tức lấy búa lửa ra.

Diệp Quân cũng cầm lấy kiếm Thanh Huyên.

Thấy cảnh này sắc mặt ông lão áo đen hơi thay đổi, sau đó nói: “Hai người cứ tự nhiên”.

Sau đó ông ta lập tức xoay người bỏ chạy.

Ông ta chỉ là một người giữ cửa, bây giờ cũng không cần thiết phải liều mạng vì chút bổng lộc kia làm gì.

Rất không đáng giá!

Dù sao đồ cũng đâu phải của ông ta.

Sau khi ông lão áo đen rời đi, Diệp Quân và Tiểu Bạch xông thẳng vào trong cung điện, bên trong có một vòng tay màu vàng lơ lửng, xung quanh vòng tay này có những phù văn bí ẩn.

Diệp Quân tò mò nhìn vòng tay kia: “Đây là gì vậy?”

Tiểu Bạch chớp mắt nhưng không vung móng vuốt.

Lúc này vòng tay kia đột nhiên khẽ rung, sau đó nó bộc phát ra một sức mạnh bí ẩn, sức mạnh bao phủ khắp xung quanh.

Diệp Quân cau mày, cũng không cảm nhận được điều gì khác thường.

Nhưng sau đó sắc mặt hắn thoáng chốc thay đổi, vì hắn phát hiện tuổi thọ của mình đang mất đi.

Hơn nữa chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hắn đã mất đi trăm năm tuổi thọ!

Diệp Quân thầm sợ hãi, hắn đang định xuất kiếm thì Tiểu Bạch đột nhiên lấy một cái búa ra đập về phía trước.

Oanh!

Sau động tác của Tiểu Bạch, vòng tay kia khẽ rung lên, nhưng sau đó nó lại bộc phát ra một sức mạnh bí ẩn, sức mạnh kia còn mạnh và nhiều hơn khi nãy.

Diệp Quân thầm thấy hoảng hốt, hắn bèn muốn dẫn Tiểu Bạch rời khỏi khu vực này.

Dù tuổi thọ của hắn rất nhiều, nhưng làm thế này thì hắn cũng không chịu nổi!

Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên cầm lấy cây búa đó đánh về phía trước một lần nữa, sau động tác này, một ngọn lửa lập tức bao phủ lấy vòng tay.

Vòng tay kia liên tục rung lên, vẫn còn đang phản kháng.

Lúc này, Tiểu Bạch hít nhẹ mũi, vòng tay kia như cảm nhận được điều gì đó nên rung động dữ dội, sau đó liên tục thả ra sức mạnh bí ẩn kia.

Dù Tiểu Bạch không sợ, nhưng Diệp Quân đã sắp không chịu được nữa, vì hắn phát hiện chỉ mới một lúc mà tuổi thọ của hắn đã trôi qua thêm hơn nghìn năm rồi.

Lúc này, Tiểu Bạch cũng nhận ra điều đó, nó vung tay lên, một vòng tròn màu vàng lơ lửng trên đầu Diệp Quân, sau đó những tia sáng vàng chiếu xuống bảo vệ lấy hắn.

Cuối cùng Diệp Quân cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó hắn lại sa sầm mặt một lần nữa, vì hắn phát hiện những kim quang kia cũng không thể ngăn cản hoàn toàn sức mạnh bí ẩn đó.

Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, rốt cuộc đó là sức mạnh gì vậy?

Lúc này, Tiểu Bạch vẫn đang liên tục hít vào, cuối cùng vòng tay kia cũng không chịu được nữa nên hoàn toàn dừng lại, lựa chọn nhượng bộ.

Vẫn không thể chống lại được Tiểu Bạch!

Tiểu Bạch cầm lấy vòng tay, sau đó không biết đã cất vào đâu rồi.

Diệp Quân vội hỏi: “Tiểu Bạch, thứ khi nãy là gì vậy?”

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó vung móng vuốt.

Diệp Quân nói: “Tháp gia giải thích đi”.

Tiểu Tháp cất lời: “Nó nói nó cũng không biết”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Vòng tay thời gian”.

Diệp Quân quay đầu nhìn lại, người nói chuyện chính là Thần Kỳ.

Thanh Đại và Thanh Tri cũng đi theo sau.

Diệp Quân hơi tò mò: “Vòng tay thời gian?”

Thần Kỳ trầm giọng nói: “Đây là một thần vật siêu cấp mà nền văn minh Sâm Lâm trước đây để lại, có tên là vòng tay thời gian, nó có thể khiến thời gian của một khu vực nhanh chóng trôi đi, một khi sử dụng có thể khiến người thực lực yếu lập tức đi đời”.

Nét mặt Diệp Quân hơi nặng nề, bây giờ nghĩ lại hắn vẫn thấy sợ hãi vì khung cảnh tuổi thọ trôi đi khi nãy.

Thật sự rất đáng sợ!

Thần Kỳ đột nhiên nhìn về phía Tiểu Bạch: “Ngươi đúng là lợi hại, không ngờ ngươi lại có thể thuần phục vòng tay thời gian”.

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó cười tươi.

Thanh Đại ở bên cạnh vội vàng giới thiệu: “Nó là Linh Tổ, hơn nữa còn không phải Linh Tổ bình thường”.

Tộc Tiên Linh tồn tại lâu như thế không phải chưa từng gặp Linh Tổ, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta gặp một Linh Tổ như Tiểu Bạch.

Năng lực của Linh Tổ này mạnh đến mức khác thường.
Chương 1492: Đưa ông nội ngươi lên đài hành hình!

“Linh Tổ!”

Thần Kỳ nhớ lại: “Ta từng nhìn thấy giới thiệu về ngươi trên sách, không ngờ ngươi lại lợi hại như thế, quá ghê gớm…”

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó nó mở móng vuốt, một xâu kẹo hồ lô xuất hiện, nó đưa kẹo hồ lô cho Thần Kỳ, nhưng sau đó dường như nó không nỡ đưa, vì thế vội vàng cất đi rồi đổi thành một cái Tổ Mạch.

Thấy cảnh này, nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.

Trong suy nghĩ của Tiểu Bạch, Tổ Mạch còn không quý giá bằng kẹo hồ lô…

Chỉ có bạn tốt nhất mới xứng đáng để nó tặng kẹo hồ lô.

Thấy Tiểu Bạch tặng Tổ Mạch cho mình, Thần Kỳ cười khẽ: “Không cần đâu”.

Tiểu Bạch mỉm cười, sau đó đặt Tổ Mạch vào tay Thần Kỳ.

Thần Kỳ hé miệng cười, nhân cơ hội sờ nhẹ móng vuốt của Tiểu Bạch.

Diệp Quân chợt nói: “Thần Kỳ cô nương, cô có thể giới thiệu về vòng tay thời gian này không?”

Thần Kỳ gật đầu: “Thật ra ta cũng không biết nhiều lắm, ta chỉ biết đó là nền văn minh Sâm Lâm để lại, cũng là bảo vật tốt nhất của thành Đạo Cổ hiện tại, Triệu thành chủ kia có thể đạt tới chín phần thần tính là nhờ sự giúp đỡ của nó, ông ta vẫn luôn không thể khiến vòng tay thời gian này nhận chủ nên chỉ có thể cúng bái nó…”

Diệp Quân khẽ lẩm bẩm: “Thời gian…”

Khi rời đi, ông nội từng nói với hắn là sau này hắn có thể phát triển về phương diện thời gian.

Mà rõ ràng nền văn minh Sâm Lâm đã bắt đầu thăm dò về thời gian.

Lúc này, Thần Kỳ lại nói: “Đây là bảo vật quý giá nhất của Triệu thành chủ, ông ta sẽ liều mạng với ngài”.

Diệp Quân cười to: “Ông ta không thắng được Nhị Nha!”

Dù Triệu thành chủ kia cũng có thực lực chín phần thần tính, nhưng có thể thấy cũng không chất lượng cho lắm.

Thần Kỳ chợt nói: “Nền văn minh Sâm Lâm sắp trở lại rồi”.

Diệp Quân hỏi: “Khi nào?”

Thần Kỳ lắc đầu: “Không rõ thời gian cụ thể, ta chỉ biết có lẽ là trong tương lai gần”.

Diệp Quân hỏi: “Vậy cô có biết vì sao bọn họ muốn quay lại không?”

Thần Kỳ lại lắc đầu một lần nữa: “Không biết”.

Diệp Quân im lặng.

Thần Kỳ lại nói: “Nhưng có lẽ Triệu thành chủ kia sẽ biết được chút ít”.

Diệp Quân nói: “Vậy không thể để Nhị Nha giết ông ta được…”

Dứt lời, hắn dẫn theo mọi người xoay người rời đi.

Dù hắn cũng muốn có được vòng tay thời gian Tiểu Bạch đang giữ, nhưng cũng không thể dụ dỗ Tiểu Bạch.

Nếu họ sẵn lòng cho thì tốt, nếu không muốn cho thì hắn cũng không thể thuyết phục được.

Mọi người vừa đi ra ngoài đã thấy Nhị Nha đang áp đảo Triệu thành chủ kia.

Triệu thành chủ gần như không có khả năng đánh trả Nhị Nha.

Áp đảo hoàn toàn!

Nhìn thấy vậy, trong mắt Thanh Đại lộ vẻ phức tạp, trong mắt người đời, cao thủ chín phần thần tính đã là tồn tại ở trên cao rồi, nhưng vẫn như một con kiến trong mắt vài người.

Mà cả đời tỷ tỷ của cô ta đều luôn theo đuổi nó…

Thế này cũng không thể nói là sai, chỉ có thể nói mỗi người đều có thứ mình theo đuổi, nhưng Thanh Đại thấy, những gì tỷ tỷ cô ta làm đều khá ngu xuẩn.

Cái này gần như là bỏ chồng bỏ con rồi.

Lúc này, Diệp Quân chợt nói: “Nhị Nha, đánh ông ta tàn phế là được rồi, đừng đánh chết”.

Nhị Nha ở chân trời gật đầu: “Được”.

Dứt lời, cô ấy giẫm chân xông lên.

Ầm!

Chan trời xuất hiện một khe hở thời không vì động tác của Nhị Nha!

Triệu thành chủ ở phía xa lập tức bị đánh bay mấy nghìn trượng, sau khi dừng lại, hai cánh tay của ông ta nổ tung, máu thịt bắn khắp nơi.

Sắc mặt Triệu thành chủ vô cùng khó coi, ông ta nhìn chằm chằm Nhị Nha, vẻ dữ tợn trong mắt đã trở thành sự kiêng dè.

Vì khi nãy ông ta đã sử dụng tất cả thủ đoạn mà vẫn không thể làm gì được Nhị Nha trước mặt, khả năng phòng ngự của Nhị Nha còn mạnh hơn sức mạnh trong cơ thể của cô bé.

Thật sự là tất cả công pháp đều không thể xâm phạm!

Ông ta đánh đến mức thấy khó chịu.

Lúc này, Diệp Quân chậm rãi đi tới, hắn nhìn Triệu thành chủ: “Triệu thành chủ, có thể nói chuyện một chút không?”

Triệu thành chủ nhìn Diệp Quân: “Vòng tay thời gian đó đã ở trong tay ngươi rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Có thể xem là thế!”

Nét mặt Triệu thành chủ lập tức trở nên dữ tợn, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, sát khí trong mắt như biến thành thực thể.

Ông ta có thể đạt đến chín phần thần tính là nhờ vòng tay thời gian này, bây giờ vòng tay bị lấy mất rõ ràng là chặn ngang con đường tu luyện của ông ta sau này.

Nhưng ông ta vẫn cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh, vì ông ta biết rõ ông ta không thắng được cô gái nhỏ trước mặt.

Nếu còn cứng đầu thì chỉ có thể chịu thiệt thôi!

Giữ được mạng vẫn quan trọng hơn!

Diệp Quân nhìn Triệu thành chủ, sau đó hỏi: “Vì sao nền văn minh Sâm Lâm muốn quay về?”

Triệu thành chủ bình tĩnh trả lời: “Không biết”.

Diệp Quân nhíu mày: “Nhị Nha, đánh chết ông ta!”

Nhị Nha lập tức siết chặt tay, Triệu thành chủ thấy thế thì sắc mặt lập tức thay đổi, vội nói: “Ta không rõ tình hình cụ thể, trước đây không lâu bọn họ đột nhiên phái người tới nói muốn quay về. Ngoài ra thì ta không biết gì nữa cả”.

Diệp Quân im lặng.

Triệu thành chủ cho rằng Diệp Quân không tin nên vội nói tiếp: “Bọn họ cũng đang truy nã ngươi và ông nội ngươi, muốn đưa các ngươi lên đài hành hình…”

“Gì cơ?”

Diệp Quân nhất thời sửng sốt.
Chương 1493: Hy vọng là đúng

“Đài hành hình?”

Nghe thấy lời của Triệu thành chủ, Diệp Quân sửng sốt.

Sắc mặt Triệu thành chủ lạnh như băng: “Phải”.

Diệp Quân lập tức nói: “Chuyện ta làm một mình ta gánh, sao bọn họ lại đi tìm ông nội ta? Thế chẳng phải là quá đáng lắm sao? Ông nói với bọn họ, bảo bọn họ đến tìm ta là được”.

Triệu thành chủ lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Người là do ông nội của ngươi giết đương nhiên là phải tìm ông nội ngươi rồi, ngươi chỉ là vật đính kèm thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Nghe thấy ông nói thế, ta chợt thấy hơi chờ mong nền văn minh Sâm Lâm trở lại rồi đấy”.

Triệu thành chủ nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”

Diệp Quân cười nói: “Không có ý gì cả, bây giờ có thể nói về vòng tay thời gian này rồi.”

Hắn vẫn thấy khá tò mò với vòng tay thời gian này.

Nghe thấy Diệp Quân nhắc đến vòng tay thời gian, sắc mặt Triệu thành chủ lại trở nên khó coi, ông ta nhìn thoáng qua Nhị Nha đang liếm kẹo hồ lô, ép bản thân kìm nén lửa giận trong lòng, sau đó nói: “Đó là một thần vật siêu cấp mà nền văn minh Sâm Lâm để lại nơi này, bên trong chứa đựng sức mạnh thời gian, có thể tăng tốc độ thời gian trôi đi của một khu vực”.

Diệp Quân chợt hỏi: “Có thể đảo ngược thời gian không?”

Triệu thành chủ cau mày: “Thời gian có thể đảo ngược à? Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Đảo ngược thời gian.

Diệp Quân không quan tâm đến Triệu thành chủ, trực giác nói với hắn rằng thời gian có thể đảo ngược.

Lúc này, Triệu thành chủ chợt nói: “Có thể trả vòng tay thời gian đó lại cho ta không?”

Diệp Quân nhìn thoáng qua Triệu thành chủ, sau đó nói: “Ông có thể hỏi Tiểu Bạch”.

Lúc này, Tiểu Bạch lấy một cây búa ra, nhìn Triệu thành chủ bằng ánh mắt giận dữ.

Thấy thế, khuôn mặt Triệu thành chủ nhăn nhó.

Diệp Quân chợt nói: “Triệu thành chủ, ông đi đi, bây giờ thành Đạo Cổ này là của ta”.

Triệu thành chủ giận dữ: “Các ngươi là cướp hay sao hả?”

Nhị Nha ở bên cạnh cất lời: “Là ông ra tay trước, nguyên tắc của chúng ta là cố gắng không ra tay trước, nếu đối phương chủ động thì chúng ta mới có thể ra tay”.

Triệu thành chủ phẫn nộ: “Ta không có ra tay trước, là ngươi ra tay trước, ta chỉ nói một câu là chướng mắt hắn ta thôi… Mắng người là sai sao hả?”

Nhị Nha bình tĩnh đáp: “Dù ông không ra tay trước, nhưng ta đã cảm nhận được sự thù địch của ông, theo lẽ thường thì tiếp sau đó ông sẽ ra tay, cho nên ta ra tay trước như thế gọi là ngăn chặn tổn thất kịp thời, ông hiểu chứ?”

Ngăn chặn tổn thất kịp thời!

Nét mặt Triệu thành chủ cứng đờ.

Thanh Tri và Thanh Đại nghe thấy thế cũng trợn mắt há mồm.

Thần Kỳ khẽ cười, nhìn Nhị Nha với vẻ hứng thú.

Nhị Nha nói tiếp: “Mọi người đều biết nhà họ Dương chúng ta rất nói lý lẽ, mà ông đã chọn không nói lý lẽ… Ông đúng là ngu ngốc”.

Mọi người: “…”

Triệu thành chủ giận đến mức đen mặt.

Thật sự là không đánh lại, nếu không…

Diệp Quân chợt nói: “Ông có phải là người của nền văn minh Sâm Lâm không?”

Triệu thành chủ im lặng.

Diệp Quân cười khẽ: “Xem ra ông cũng không phải người của nền văn minh Sâm Lâm”.

Triệu thành chủ nhìn thoáng qua Diệp Quân, không nói gì.

Ông ta thật sự không phải người của nền văn minh Sâm Lâm, lúc rời đi, nền văn minh Sâm Lâm đó gần như đã dẫn tất cả tộc nhân theo.

Diệp Quân chợt nói: “Có muốn đi theo ta không?”

Diệp Quân có suy nghĩ này là vì hắn muốn hiểu rõ toàn diện nền văn minh Sâm Lâm, dẫu sao nền văn minh Sâm Lâm này cũng không tỏ vẻ có thiện chí, mà trước mắt Triệu thành chủ này là người duy nhất có tiếp xúc với nền văn minh Sâm Lâm.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Triệu thành chủ cười khẩy: “Diệp công tử, ngươi mơ mộng viển vông quá rồi”.

Dứt lời, ông ta xoay người biến thành một tia hắc quang biến mất nơi chân trời.

Diệp Quân cười khẽ, cũng không có gì bất ngờ, hắn quay đầu nhìn về phía Thần Kỳ bên cạnh: “Cô có hiểu biết gì về nơi này không?”

Thần Kỳ gật đầu: “Hiểu được chút ít, nếu ngài muốn nắm rõ nơi này đương nhiên người tốt nhất để chọn là Triệu thành chủ kia, có điều rõ ràng ông ta sẽ không đi theo ngài, nhưng vẫn còn một người có thể… Ta dẫn ngài đi tìm người đó”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Dứt lời, hắn nhìn Thanh Tri bên cạnh: “Thanh Tri, tạm thời cô đừng quay về tộc Tiên Linh, đợi sau đó giúp ta xử lý nơi này”.

Thanh Tri cười đáp: “Được”.

Bây giờ tộc Tiên Linh đã ổn định, cũng không cần cô ấy phải quan tâm gì nữa.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đi xa cùng với Thần Kỳ.

Thanh Đại nhìn hai người đã đi xa, cất lời: “Sự lựa chọn của cô là đúng”.

Thanh Tri nhẹ giọng nói: “Các cô thật sự đều không định về tộc nữa sao?”

Thanh Đại lắc đầu: “Thật sự không còn gì để lưu luyến nữa rồi”.

Thanh Tri im lặng.

Thanh Đại nhìn về phía Thanh Tri: “Bây giờ tộc Tiên Linh chọn đi theo hắn sao?”

Thanh Tri gật đầu: “Phải”.

Thanh Đại nhìn Thanh Tri: “Chắc cô cũng biết là nền văn minh Sâm Lâm sắp quay lại rồi, đến lúc đó chắc chắn nền văn minh Sâm Lâm sẽ đánh một trận với nền văn minh Quan Huyên này”.

Thanh Tri gật đầu: “Ta biết”.

Thanh Đại nhất thời tỏ vẻ nghi ngờ: “Vậy mà cô vẫn quyết tâm đi theo hắn như thế…”

Thanh Tri cười khẽ: “Nền văn minh Sâm Lâm lấy gì để đấu với Diệp công tử chứ?”

Bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ sự mạnh mẽ của người đàn ông áo xanh kia…

Nền văn minh Quy Giả còn ở trên nền văn minh Sâm Lâm, mà nền văn minh Quy Giả cung kính với người đàn ông áo xanh kia như thế nào…

Mười phần thần tính?

Dù nền văn minh Sâm Lâm có cao thủ mười phần thần tính thì vẫn chẳng là gì trước Diệp công tử này.

Thanh Đại gật đầu: “Hy vọng lựa chọn của cô là đúng”.

Dứt lời, cô ta xoay người rời đi.


Chương 1494: Nhà họ Dương chúng ta là người nói lý lẽ!

Dưới sự hướng dẫn của Thần Kỳ, Diệp Quân đi tới trước một toà cung điện, sau khi đi vào trong, trong cung điện vô cùng vắng vẻ, chỉ có một ông lão đang ngồi đó.

Thấy Diệp Quân đi tới, ông lão nhìn thoáng qua hắn, nhưng không nói gì.

Thần Kỳ cười chào hỏi: “Chiết Lão, đã lâu không gặp”.

Ông lão gật đầu: “Chúc mừng cô, cuối cùng cũng tự do rồi”.

Thần Kỳ gật đầu: “Lần này ta đến đây là để nói chuyện giúp Diệp công tử”.

Chiết Lão cười nói: “Nha đầu cô vẫn thẳng thắn như xưa”.

Thần Kỳ cười nói: “Chiết Lão, Diệp công tử muốn tiếp nhận nơi này, nhưng hắn không quen thuộc về nó, vì thế muốn ông giúp đỡ”.

Chiết Lão quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, cậu có biết chuyện nền văn minh Sâm Lâm sắp trở về chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Chiết Lão cười nói: “Biết nền văn minh Sâm Lâm sắp trở lại vẫn muốn tiếp nhận nơi này… Lợi hại”.

Diệp Quân hỏi: “Chiết Lão có hiểu biết nhiều về nền văn minh Sâm Lâm này không?”

Chiết Lão lắc đầu: “Ta cũng không biết nhiều, nhưng có một việc có thể chắc chắn đó là họ rất mạnh, hơn nữa lần này bọn họ trở về là định quản lý vũ trụ này một lần nữa”.

Dứt lời, lão ta nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử nên chuẩn bị tâm lý”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Dứt lời, hắn cười nói với Chiết Lão: “Chiết Lão có muốn ở lại giúp ta không?”

Chiết Lão im lặng.

Diệp Quân khẽ mỉm cười chờ đợi câu trả lời.

Nếu đối phương đồng ý đương nhiên là tốt, còn nếu không đồng ý thì cũng chẳng sao.

Một lát sau, Chiết Lão trầm giọng nói: “Lúc trước ta ở nơi này mỗi năm có được một trăm Tổ Nguyên…”

Diệp Quân cười đáp: “Mỗi năm ta cho ông hai trăm Tổ Nguyên”.

Chiết Lão nhìn Diệp Quân: “Được”.

Diệp Quân cười nói: “Hợp tác vui vẻ”.

Chiết Lão gật đầu: “Đi theo ta”.

Dứt lời, ông ta xoay người đi về phía sâu trong đại điện.

Diệp Quân và Thần Kỳ đi theo.

Dưới sự hướng dẫn của Chiết Lão, hai người nhanh chóng đi tới một địa cung, sau khi tiến vào trong, một quảng trường rộng lớn xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Thần Kỳ, quảng trường rộng khoảng mấy trăm nghìn trượng, người bình thường nhìn thoáng qua cũng không thể thấy được điểm cuối.

Mà trên quảng trường này có một vài vật thể khổng lồ bí ẩn.

Diệp Quân hơi tò mò: “Chiết Lão, đây là gì vậy?”

Chiết Lão trầm giọng nói: “Dưới quảng trường này có một trăm trận pháp truyền tống vô cùng khổng lồ, mà những thứ khổng lồ đó là phi thuyền đặc biệt do nền văn minh Sâm Lâm tạo ra trước đây…”

Nghe thấy thế, Diệp Quân lập tức thấy hứng thú, hắn nhìn về phía những vật khổng lồ kia, cẩn thận xem kỹ, quả nhiên có rất nhiều chỗ giống với tàu Quan Huyên do mẹ tạo ra.

Diệp Quân nói: “Có thể rời khỏi vũ trụ này để đến một vũ trụ chưa biết trước khác, trận pháp và những phi thuyền kia đúng là không đơn giản!”

Chiết Lão gật đầu: “Mấy năm qua, Triệu thành chủ vẫn luôn nghiên cứu vòng tay thời gian, phi thuyền và trận pháp, nhưng đã bao năm trôi qua vẫn không có thu hoạch gì…”

Diệp Quân lấy một lá bùa truyền âm ra liên lạc với Tiểu Ái, Tiểu Ái nói sẽ lập tức dẫn người tới giải quyết nơi này.

Trình độ khoa học kỹ thuật của nền văn minh Quan Huyên là rất tiên tiến, nhưng nền văn minh Quan Huyên vẫn rất hứng thú với trình độ khoa học kỹ thuật của nền văn minh khác, dù sao cũng có thể lấy mạnh bù yếu, nâng cao trình độ kỹ thuật của mình mà.

Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, nhìn thấy, hắn sửng sốt.

Không phải Tiểu Bạch và Nhị Nha đã ở trong tháp đếm bảo vật rồi à?

Sao tự nhiên lại ra ngoài?

Tiểu Bạch nhìn xung quanh, sau đó chớp mắt rồi lại chớp mắt.

Diệp Quân vội hỏi: “Có bảo vật sao?”

Tiểu Bạch cười tươi, móng vuốt nhỏ ôm lấy đầu Diệp Quân liên tục xoa xoa.

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ: “Tháp gia, nó có ý gì vậy?”

Tiểu Tháp đáp: “Nó nói ngươi là một kẻ ham tiền”.

Diệp Quân: “…”

Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên bay xuống đất, nó giậm nhẹ xuống đất, sau đó mặt đất khẽ rung lên, tiếp theo, vô số tia sáng phóng lên cao từ dưới lòng đất, sau đó tập trung trên không trung, tạo thành một ma trận hình tròn khổng lồ.

Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt.

Chiết Lão cũng cực kỳ ngạc nhiên: “Đây là… trận pháp được khởi động?”

Lão ta thấy hơi ngơ ngác, vì biết bao nhiêu năm qua Triệu thành chủ đã tìm rất nhiều trận pháp sư đến nghiên cứu trận pháp này nhưng đều không có thu hoạch, những trận pháp sư kia còn không hiểu được trận pháp này, đừng nói là khởi động nó.

Mà lúc này, tên nhóc vừa mới giẫm nhẹ một cái mà trận pháp đã khởi động?

Diệp Quân cũng hơi sợ hãi, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, vì Tiểu Bạch có thể liên hệ với bất cứ loại linh vật nào, chắc chắn trận pháp này có trận linh của riêng nó.

Trong ma trận kia đột nhiên xuất hiện rất nhiều ngôi sao…

Chiết Lão ở bên cạnh nói với giọng điệu hưng phấn: “Đây là toạ độ vũ trụ…”

Lúc này, một giọng nói đáng sợ đột nhiên vang lên từ trong ma trận: “Ai dám thăm dò nền văn minh Sâm Lâm của ta đấy…”

Sau đó, một sức mạnh huỷ diệt đất trời dâng lên từ trong ma trận.

Diệp Quân thầm thấy sợ hãi!

Đây hoàn toàn không phải cao thủ chín phần thần tính!

Ít nhất cũng phải là mười phần thần tính!

Không thể chống lại!

Lúc này, một bóng người chắn trước mặt Diệp Quân.
Chương 1495: Không yêu thì lấy đâu ra hận

Người đến chính là Nhị Nha, khi đối mặt với sức mạnh đáng sợ này, Nhị Nha không chút do dự lập tức biến hình, hai cái sừng nhanh chóng mọc lên trên đầu, sừng dê nhỏ lúc trước biến thành sừng trâu, cùng lúc đó, đuôi sau lưng cô bé cũng nhanh chóng dài ra, khí thế ác thú đáng sợ dâng lên từ trong cơ thể cô bé.

Nhị Nha đánh một quyền về phía bầu trời.

Ầm!

Cú đấm này khiến sức mạnh truyền tới từ trong trận pháp dịch chuyển kia phải dừng lại.

Nhưng sức mạnh đáng sợ vẫn chưa biến mất.

Hai bên liên tục giằng co!

“Hửm?”

Trong trận pháp truyền tống kia vang lên âm thanh ngạc nhiên.

Lúc này, Chiết Lão bên dưới vội nói: “Mau tắt trận pháp”.

Nghe thấy lời của Chiết Lão, Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó vung móng vuốt, nhanh chóng điều khiển trận linh, khiến nó tắt trận pháp.

Trận pháp nhanh chóng bị tắt, ma trận kia cũng chậm rãi biến mất.

Sức mạnh đáng sợ kia cũng biến mất theo.

Diệp Quân hỏi Nhị Nha: “Không sao chứ?”

Nhị Nha lắc đầu: “Không sao”.

Diệp Quân thầm thở phào, hắn quan sát Nhị Nha, không thể không nói Nhị Nha bây giờ đáng yêu giống như đúc Tiểu Bạch, đặc biệt là hai cái sừng trên đầu và đuôi sau lưng, khiến Nhị Nha trông rất giống một ác ma nhỏ.

Diệp Quân chớp mắt: “Nhị Nha, ta có thể sờ thử cái sừng này của ngươi không?”

Nhị Nha lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Ta có thể đánh ngươi một trận không?”

Diệp Quân cười to.

Rõ ràng thứ này không thể sờ linh tinh.

Lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên bay đến cạnh Nhị Nha, sau đó hai tay ôm lấy sừng Nhị Nha sờ một trận, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.

Diệp Quân thấy thế thì vô cùng hâm mộ.

Trong mắt Thần Kỳ ở bên cạnh cũng thế, cô ấy cũng thấy rất hứng thú với Tiểu Bạch và Nhị Nha, nhưng hai người chỉ khá thân thiết với Diệp Quân mà thôi.

Lúc này Diệp Quân chợt nói: “Khí thế bí ẩn khi nãy có lẽ là của cao thủ mười phần thần tính”.

Thần Kỳ gật đầu, nét mặt nặng nề: “Đại khái là thế”.

Mười phần thần tính!

Diệp Quân im lặng, bây giờ hắn không chắc nền văn minh Sâm Lâm có kiểu cao thủ Độc Khai Nhất Đạo hay không.

Lúc này, Thần Kỳ chợt nói: “Diệp công tử, chúng ta có thể đổi sang một nơi khác để nói chuyện chứ?”

Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía Thần Kỳ, Thần Kỳ khẽ mỉm cười: “Ta muốn thỉnh giáo ngài một vài chuyện”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Dứt lời, hắn nhìn về phía Chiết Lão bên cạnh: “Tiền bối, người của ta sắp đi đến nơi này rồi, lúc đó bọn họ sẽ tiếp quản chuyện ở đây, ông phối hợp với bọn họ nhé”.

Chiết Lão gật đầu: “Được”.

Sau khi nhìn thấy sức chiến đấu của Nhị Nha, bây giờ lão ta đã tôn trọng Diệp Quân hơn một chút.

Diệp Quân dẫn Nhị Nha và Tiểu Bạch cùng với Thần Kỳ xoay người rời đi.

Một lát sau, Diệp Quân đi theo Thần Kỳ vào trong một cánh rừng trúc, hai người chậm rãi bước đi trên con đường đá vụn.

Thần Kỳ cất lời: “Diệp công tử, ngài từng gặp cha ta đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Từng gặp một lần”.

Thần Kỳ quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Ông ấy là một người thế nào?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ở thời đại cũ, cha cô là một người rất tốt, phải nói là thần, nhân phẩm và tất cả mọi mặt của ông ấy đều vô cùng tốt, ta cũng rất kính nể ông ấy”.

Thần Kỳ gật đầu, không nói gì.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cô chưa từng gặp cha mình à?”

Thần Kỳ lắc đầu: “Chưa từng”.

Diệp Quân sửng sốt: “Sao có thể…”

Thần Kỳ cười nói: “Mẹ ta khá là cứng đầu…”

Diệp Quân hỏi: “Cô có hận họ không?”

Thần Kỳ lắc đầu: “Không hận”.

Diệp Quân nhìn Thần Kỳ, cô ấy lại nói: “Không có yêu thì lấy đâu ra hận?”

Diệp Quân thầm thở dài.

Thần Kỳ mỉm cười nói: “Nghe ngươi nói thế, ta biết dù cha ta không phải một người cha tốt, nhưng ông ấy là một người tốt”.

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, một quyển sổ tay xuất hiện, hắn đưa sổ tay cho Thần Kỳ: “Đây là quyển sổ tu luyện mà cha cô để lại, cô giữ lấy đi”.

Nhưng Thần Kỳ im lặng, không nhận lấy.

Diệp Quân nói: “Ta không muốn bàn luận gì về chuyện của cha mẹ cô, đây là thứ cha cô để lại, nó nên thuộc về cô”.

Thần Kỳ nhận lấy quyển sổ, sau đó khẽ nói: “Diệp công tử, cha mẹ ngài có đối xử tốt với ngài không?”

Diệp Quân gật đầu: “Rất tốt”.

Thần Kỳ khẽ mỉm cười: “Chúc mừng”.

Diệp Quân cười khẽ rồi nói: “Nếu cô muốn trở về hệ Ngân Hà thì ta có thể giúp cô”.

Thần Kỳ ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Tạm thời không muốn trở về”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Thần Kỳ cười nói: “Ta cũng muốn tu luyện để mình mạnh mẽ hơn, sau đó trở về ra oai”.

Diệp Quân ngây người, một lúc sau hắn bật cười: “Được, khi nào cô muốn trở về cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ đưa cô về miễn phí”.

Thần Kỳ gật đầu: “Được”.

Diệp Quân lại nói: “Cô còn chỗ nào khác để đi không? Nếu không có thể đến Tiên Bảo Các của mẹ ta, cô đến từ hệ Ngân Hà chắc chắn sẽ rất thích chỗ của bà ấy, vì mẹ ta cũng là người của hệ Ngân Hà”.

Thần Kỳ hơi ngạc nhiên: “Mẹ ngài đến từ hệ Ngân Hà sao?”

Diệp Quân cười đáp: “Đúng thế, nếu nói đúng hơn thì ta cũng xem như một nửa người của hệ Ngân Hà”.

Thần Kỳ cười khẽ, sau đó nói: “Thế thì là đồng hương gặp nhau rồi!”

Diệp Quân cười to, như nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Thần Kỳ, sau đó nói: “Thần Kỳ cô nương, đây là một ít Tổ Mạch trước đây cha cô để lại cho ta, bây giờ ta trả lại nó cho cô”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom