• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1481-1485

Chương 1481: Trạm vũ trụ không gian

Người phụ nữ trước mắt không phải ai khác mà chính là Tông chủ Tư Phàm Tịnh của Quá Khứ Tông.

Diệp Quân hơi nghi ngờ, vì sao người phụ nữ này lại đến tìm hắn?

Chẳng lẽ là lại muốn đánh hắn một trận?

Chắc đối phương không nhàm chán đến mức đó đâu nhỉ?

Tư Phàm Tịnh nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân bị cô ta nhìn như thế thì cảm thấy hơi sợ hãi.

Tư Phàm Tịnh đột nhiên nói: “Mẹ ngươi đang xây dựng một trạm không gian vũ trụ, ngươi có biết chuyện đó không?”

Diệp Quân nhìn Tư Phàm Tịnh, sau đó nói: “Vừa mới biết”.

Tư Phàm Tịnh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi biết việc này có ý nghĩa gì không?”

Diệp Quân gật đầu: “Kéo gần nền văn minh giữa các vũ trụ”.

Tư Phàm Tịnh nói: “Kéo gần nền văn minh vũ trụ, cũng sẽ kéo gần Vũ Trụ Kiếp”.

Diệp Quân sửng sốt.

Tư Phàm Tịnh lạnh lùng nói: “Vũ Trụ Kiếp cũng có thể truyền tống đến các vũ trụ tinh vực khác bằng trạm không gian vũ trụ”.

Diệp Quân cười nói: “Đây chẳng phải là điều Tịnh tông chủ muốn thấy ư?”

Tư Phàm Tịnh nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân mỉm cười: “Ta cũng vừa được biết chuyện trạm không gian Vũ Trụ, về việc rốt cuộc mẹ ta muốn làm gì thì ta cũng không rõ lắm, nhưng ta cảm thấy bà ấy không phải vì muốn huỷ diệt vũ trụ, chúng ta có thể nghĩ đến vấn đề này, chắc chắn bà ấy cũng có thể nghĩ đến”.

Dù sao hắn cũng ủng hộ và tin tưởng Tần Quan vô điều kiện!

Đây là mẹ ruột của hắn!

Tư Phàm Tịnh thản nhiên nhìn Diệp Quân, không nói gì thêm mà xoay người biến mất.

Diệp Quân nhíu mày, người phụ nữ này đến tìm hắn là vì chuyện này sao?

Trạm không gian vũ trụ!

Diệp Quân im lặng, hắn phát hiện hình như tất cả cao thủ đều khá kiêng dè trạm không gian vũ trụ này.

Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã đi tới thành Quan Huyên của thời đại cũ, hắn tìm đến Tiểu Ái.

Hắn muốn tìm hiểu thêm về trạm không gian vũ trụ này.

Tiểu Ái dẫn Diệp Quân đi tới một tinh không hoàn toàn yên tĩnh, ở trước mặt hai người không xa có một vòng tròn khổng lồ, vòng tròn như đáy nồi đang chậm rãi xoay tròn.

Diệp Quân hỏi: “Đây là trạm không gian vũ trụ sao?”

Tiểu Ái lắc đầu: “Đây không phải trạm không gian vũ trụ, đây là máy tiếp thu vũ trụ”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Máy tiếp thu vũ trụ?”

Tiểu Ái gật đầu: “Nó có thể dò xét nền văn minh vũ trụ khác, chúng ta đã thông qua nó phát hiện rất nhiều nên văn minh không rõ, có một vài nền văn minh đã huỷ diệt, một vài nền văn minh còn tồn tại, cũng vì lý do đó nên Các chủ mới xây dựng trạm không gian vũ trụ”.

Dứt lời, cô ấy chỉ vào sâu trong tinh không phía xa.

Diệp Quân nhìn theo ngón tay của Tiểu Ái, hắn nhìn thấy một trận pháp khổng lồ ở sâu trong vũ trụ tinh không đó, trên trận pháp còn có một bệ tròn rất lớn, xung quanh trận pháp có những phù văn bí ẩn kỳ lạ lơ lửng.

Diệp Quân nhìn bệ tròn trên trận pháp, hơi nghi ngờ: “Sao… ta cảm thấy thời không ở đây quen thuộc thế?”

Tiểu Ái gật đầu: “Đây là thời không đặc biệt mà các chủ sáng tạo dựa theo thời không trong Tiểu Tháp của tiểu chủ”.

Diệp Quân gật đầu, hắn biết chuyện này, rất lâu trước kia mẹ đã bắt đầu mô phỏng thời không đặc biệt của hắn rồi.

Hắn chỉ không ngờ rằng mẹ lại dùng thời không đặc biệt vào việc này.

Tiểu Ái nói tiếp: “Bây giờ trạm không gian vũ trụ đặc biệt này đã sắp hoàn thành rồi, một khi hoàn thành chúng ta sẽ có thể sử dụng nó vượt qua vũ trụ tinh hà, tiến vào nền văn minh vũ trụ khác”.

Diệp Quân hỏi: “Còn bao lâu sẽ hoàn thành?”

Tiểu Ái ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Ta không chắc thời gian cụ thể, vì vẫn còn phải thí nghiệm”.

Diệp Quân chợt nói: “Chỉ chúng ta mới có quyền sử dụng trạm không gian vũ trụ này đúng không?”

Tiểu Ái gật đầu: “Phải, trừ chúng ta, người ngoài không có quyền sử dụng, nói một cách khác thì không có sự cho phép của chúng ta, nền vũ trụ văn minh bên ngoài không thể đến chỗ chúng ta được”.

Diệp Quân cười đáp: “Được”.

Tiểu Ái nhìn về phía Diệp Quân: “Tiểu chủ, người của Võ Các chúng ta đề nghị sau này tiểu chủ có thể bắt đầu tu luyện theo phương diện thời gian”.

Diệp Quân nhìn về phía Tiểu Ái: “Phương diện thời gian?”

Tiểu Ái gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân chợt thấy tò mò: “Mỗi ngày người của Võ Các đều luôn nghiên cứu võ đạo à?”

Tiểu Ái đáp: “Họ không chỉ nghiên cứu võ đạo còn biên soạn các loại võ học, sau đó thành lập một hệ thống võ đạo đơn giản dễ học, để người của vũ trụ Quan Huyên chúng ta học tập, kể cả cảnh giới và phương pháp tu luyện, chúng ta đều đang thiết lập…”

Hệ thống võ đạo!

Diệp Quân mỉm cười: “Mẹ suy xét chu đáo quá”.

Tiểu Ái gật đầu: “Các chủ từng nói muốn thiết lập một trật tự hoàn toàn mới, việc đầu tiên là phải thay đổi toàn bộ vũ trụ, mà chúng ta đang thay đổi vũ trụ này từ các phương diện”.

Diệp Quân chợt nói: “Tiểu Ái, ta nhớ hình như ngươi không phải con người?”

Tiểu Ái gật đầu: “Đúng thế, ta do các chủ chế dạo ra”.

Diệp Quân nhìn về phía nó: “Mẹ còn từng sáng tạo thứ gì khác không?”

Tiểu Ái gật đầu: “Có, nhưng ta là tiên tiến nhất, hơn nữa ta còn tu luyện như loài người… Nói một cách đơn giản thì ta là người máy tiên tiến nhất, cũng là lợi hại nhất của vũ trụ hiện tại”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Ái nghiêm túc nói: “Ta không đùa, nếu tiểu chủ không gọi người thì chưa chắc có thể thắng được ta đâu!”

Diệp Quân ngây người, lập tức nói: “Ta không tin, hay là chúng ta đấu một trận đi?”
Chương 1482: Ngươi có thể làm phản không?

Tiểu Ái lắc đầu: “Không được, vì người là chủ nhân của ta, ta không thể ra tay với người”.

Diệp Quân hỏi: “Nếu ta cho phép thì sao?”

Tiểu Ái vẫn lắc đầu: “Cho phép cũng không được, hơn nữa năng lực của ta cũng không phải đấu tay đôi, năng lực của ta là có thể điều khiển rất nhiều vũ khí tiên tiến, ví dụ như Tinh Đạn có uy lực mạnh mẽ kia, ta có thể làm nổ mấy lượt mấy chục nghìn quả…”

Diệp Quân im lặng.

Nếu cô ấy thật sự làm nổ được mấy chục nghìn quả… Thì hắn thật sự không thắng nổi.

Hơn nữa chắc chắn mẹ vẫn còn nhiều vũ khí bí ẩn khác.

Rõ ràng Tiểu Ái đều có thể sử dụng.

Lúc này, Tiểu Ái đột nhiên lấy ra một thanh kiếm, thanh kiếm phát sáng, loé lên ánh sáng vô tận.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Đây là?”

Tiểu Ái cười nói: “Một thanh kiếm ta tạo ra lúc rảnh rỗi, tên là Quang kiếm vô địch vũ trụ”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Ái nói: “Trong vũ trụ của chúng ta có rất nhiều tinh thể phát sáng, mà thanh kiếm này có một năng lực đặc biệt là có thể hấp thu nguồn sáng… Tiểu chủ, ta sẽ làm mẫu cho người xem”.

Dứt lời, cô ấy nâng quang kiếm lên, ngay lập tức, vô số nguồn sáng trong tinh hà lập tức tập trung về phía thanh kiếm kia như nước thuỷ triều.

Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt.

Còn Tiểu Ái thì rất hưng phấn.

Khu vực nơi hai người đứng nhanh chóng biến thành một biển ánh sáng.

Lúc này, Tiểu Ái nhẹ nhàng vung kiếm, trong nháy mắt, vô số nguồn sáng tiến vào trong quang kiếm, sau đó, những khí thế đáng sợ lan ra từ bên trong.

Nét mặt Diệp Quân hơi nặng nề, vì hắn phát hiện sau khi hấp thụ những nguồn sáng kia, uy lực của thanh quang kiếm này trở nên khá đáng sợ.

Diệp Quân nhìn về phía Tiểu Ái, cô ấy cười nói: “Ta chỉ cần vung kiếm, tinh hệ này sẽ tan biến”.

Dứt lời, cô ấy đưa kiếm cho Diệp Quân: “Tiểu chủ, thanh kiếm này tặng cho người”.

Diệp Quân cười hỏi: “Sao lại tặng cho ta?”

Tiểu Ái đáp: “Không phải người là kiếm tu ư? Nên ta mới tặng người một thanh kiếm”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cảm ơn”.

Sau đó, hắn nhận lấy thanh quang kiếm này.

Tiểu Ái nói: “Đợi sau khi trạm không gian vũ trụ này thí nghiệm thành công, ta sẽ thông báo cho tiểu chủ đến”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Dứt lời, hắn nhìn về phía sâu trong tinh không xa xa, cười nói: “Tiểu Ái, ngươi có thể làm phản không?”

Hắn chợt nghĩ đến một chuyện, nếu Tiểu Ái làm phản… có phải rất đáng sợ không?

Rõ ràng là như thế.

Tiểu Ái bình tĩnh đáp: “Theo lý thuyết là không”.

Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ: “Nói cách khác là vẫn có điều không thể lường trước?”

Tiểu Ái chớp mắt, không trả lời.

Diệp Quân cười khổ: “Chắc là ngươi sẽ không làm bậy đâu nhỉ?”

Thứ mà người máy này nắm giữ quá kinh khủng, nếu cô ấy làm phản, e rằng có thể huỷ diệt được toàn bộ vũ trụ.

Tiểu Ái nói: “Ta được thiết lập trung thành với các chủ và tiểu chủ, thư viện và Tiên Bảo Các là của tiểu chủ và các chủ, ta sẽ không làm phản, nếu thành của người khác… Cũng có thể nói sau này tiểu chủ và các chủ không còn ở vũ trụ này nữa, lâu ngày sau khi ta tự mình tiến hoá, rất có thể ta sẽ có suy nghĩ riêng của mình…”

Diệp Quân im lặng.

Tiểu Ái lại nói: “Tiểu chủ đang lo lắng sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không, nếu thật sự có một ngày như thế ta sẽ chúc mừng ngươi, chúc mừng ngươi đã có suy nghĩ của riêng mình, mà ta tin rằng mẹ cũng sẽ chúc mừng ngươi, chứ không phải hạn chế ngươi”.

Tiểu Ái cúi đầu: “Các chủ cũng nói thế”.

Diệp Quân cười nói: “Ta tin là mẹ chưa từng xem ngươi như thuộc hạ, mà ta cũng thế, đối với ta, ngươi giống như muội muội hơn…”

Như muội muội!

Tiểu Ái chớp mắt, không đáp.

Diệp Quân cười nói: “Dù sao thì ta và mẹ đều hy vọng ngươi có thể sống tốt, nếu thật sự có ngày ngươi tạo phản thì chắc chắn cũng là chúng ta có lỗi với ngươi, nên ngươi mới làm thế”.

Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía tinh không xa xa, cười nói: “Ta đi đây”.

Dứt lời, hắn biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Tiểu Ái khẽ mỉm cười, cười rất vui vẻ.

Cô ấy do Tần Quan chế tạo ra, trong lòng cô ấy, Tần Quan chính là mẹ, mà đương nhiên cô ấy cũng đối xử với Diệp Quân như đệ đệ, cô ấy tặng quang kiếm của Diệp Quân cũng là vì lý do này.

Cô ấy không ngờ Diệp Quân cũng xem cô ấy là người thân.

Tạo phản?

Cô ấy không cần thiết phải làm thế.

Vì trong Tiên Bảo Các, quyền lực của cô ấy gần như chỉ đứng sau Tần Quan, cô ấy muốn thứ gì đều sẽ có được một cách dễ dàng.

Mà bản thân cô ấy cũng không nhận ra, cô ấy đã dần có ý thức của riêng mình rồi…



Diệp Quân ngự kiếm đi đến tộc Tiên Linh, khi nhìn thấy Diệp Quân, rõ ràng Thanh Tri khá vui vẻ, cô ấy mỉm cười nói: “Ngươi đến rồi”.

Diệp Quân cười đáp: “Đúng thế, chúng ta đã hẹn nhau đi tới rừng sâu Thần Hư thám hiểm rồi mà!”

Thanh Tri gật đầu: “Đúng thế, bây giờ đi luôn sao?”

Diệp Quân cười nói: “Ta có thể đi luôn, bây giờ cô có tiện không?”

Thanh Tri cười đáp: “Tiện!”

Diệp Quân cười khẽ, hai người biến mất khỏi vị trí ban đầu, đi tới rừng sâu Thần Hư.
Chương 1483: Kiếm quyển Tinh Hà!

Không lâu sau đó, Diệp Quân và Thanh Tri đi tới trước một dãy núi.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên, dãy núi liền kề nhau, hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối, ở cuối tầm mắt có mấy gốc cổ thụ cao vút trong mây, che khuất bầu trời.

Nét mặt Thanh Tri hơi nặng nề: “Nơi này là rừng sâu Thần Hư”.

Diệp Quân chợt hỏi: “Thanh Tri, bây giờ Thanh Đại và Thanh Mạt đang ở đâu?”

Lúc trước khi đại chiến với tộc Tiên Linh, hai người này cũng chưa từng xuất hiện.

Thanh Tri trầm giọng nói: “Hai người họ đều ở trong rừng sâu Thần Hư”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Tộc Tiên Linh gặp nguy hiểm mà họ cũng không về sao?”

Thanh Tri lắc đầu: “Ta cũng không rõ”.

Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: “Chúng ta vào xem thử đi”.

Thanh Tri gật đầu.

Diệp Quân đang định như kiếm thì lại bị Thanh Tri ngăn cản, cô ấy lắc đầu: “Nơi này có cấm chế rất mạnh, nếu ngự kiếm phi hành sẽ kéo đến sức mạnh đáng sợ”.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên, hắn thả thần thức ra ngoài, đúng như dự đoán, thần thức vừa đến không trung đã bị một sức mạnh đáng sợ làm vỡ tan.

Thấy cảnh này Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sức mạnh cường đại quá”.

Thanh Tri gật đầu: “Nền văn minh Sâm Lâm này rất mạnh mẽ, mấy năm qua các đời trước của tộc Tiên Linh ta vẫn luôn đến nơi này thăm dò, có người may mắn, sau khi trở về thực lực đã nâng cao rất nhiều”.

Diệp Quân cười nói: “Hy vọng chúng ta cũng có thể có thu hoạch”.

Dứt lời, hai người đi vào chỗ sâu trong cánh rừng.

Vừa đi vào trong, Diệp Quân đã cảm nhận được rất nhiều phong ấn cấm chế bí ẩn.

Rõ ràng Thanh Tri cũng khá quen thuộc với những thứ này, dẫn Diệp Quân thoát được rất nhiều cấm chế và phong ấn.

Không lâu sau đó, hai người đi tới trước một đầm nước, trên hồ nước là một vách núi nghìn trượng, có nước chảy không ngừng trút xuống từ bên trên, cuối cùng chảy vào trong hồ nước.

Thanh Tri nói: “Nơi này là thủy cung Địa Thần mà tiên tổ của ta ghi chép lại”.

Diệp Quân nhìn về phía Thanh Tri: “Thuỷ cung Địa Thần?”

Thanh Tri gật đầu: “Sâu trong hồ nước này có một cung điện tên là thuỷ cung Địa Thần, năm đó tiên tổ của tộc Tiên Linh ta từng lấy được kho báu khổng lồ bên trong đó”.

Nói đến đây, cô ấy quay đầu cười nói với Diệp Quân: “Đi xem thử không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hai người nhảy vào trong hồ nước, khoảng nửa canh giờ sau, hai người đã đi tới chỗ sâu trong hồ, cách mấy trăm trượng trước mắt hai người có một toà cung điện sừng sững, cung điện được làm từ chất liệu đặc biệt, tản ra ánh sáng u tối.

Trông cung điện rất âm u.

Thanh Tri nhẹ giọng nói: “Theo lời của vị tiên tổ năm đó, nơi này từng là cứ điểm của nền văn minh Sâm Lâm trước đây, năm đó bên trong có rất nhiều thần vật và cách thức tu luyện, nhưng bây giờ đều đã biến mất rồi”.

Diệp Quân cất lời: “Lúc trước có một cao thủ của nền văn minh Sâm Lâm đi cùng tộc trưởng của các cô, cô có biết là chuyện gì không?”

Thanh Tri trầm giọng nói: “Ta từng hỏi tộc trưởng trưởng lão, nhưng đều không biết được”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ nền văn minh Sâm Lâm đã trở lại một lần nữa?”

Thanh Tri lắc đầu: “Đáng lẽ là không, bọn họ có thể đi tới một vũ trụ tinh vực khác, không có khả năng sẽ quay lại một lần nữa cho lắm…”

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Chúng ta đi vào xem thử đi”.

Thanh Tri gật đầu.

Hai người đi vào trong cung điện, trong đại điện có một vài pho tượng kỳ lạ, những pho tượng này có cái giống loài người, có cái mang hình dáng yêu thú, ngoài ra trên vách tường xung quanh còn vẽ những tinh không bí ẩn.

Diệp Quân nhìn những vách tường kia, sau đó hỏi: “Những thứ này là?”

Thanh Tri đáp: “Theo như lời tiên tổ kia của chúng ta nói thì đây là một bản đồ”.

Diệp Quân nhất thời tỏ vẻ ngạc nhiên: “Bản đồ?”

Thanh Tri gật đầu: “Đúng thế”.

Sau đó, cô ấy nhìn những vách tường kia rồi nói: “Trên những vách tường này là bản đồ nền văn minh Sâm Lâm trước đây để lại, nghe nói có thể đi tới tinh vực vũ trụ mà bọn họ đang ở dựa theo bản đồ này. Đương nhiên ta cũng không biết chuyện này là thật hay giả”.

Diệp Quân nói: “Tiên tổ của tộc Tiên Linh các cô không thử sao?”

Thanh Tri đáp: “Đã thử rồi, nhưng thất bại”.

Sau đó, cô ấy trầm giọng nói: “Vị tiên tổ kia nói là nơi đó quá xa! Dù ông ấy đã là chín phần thần tính nhưng cũng không thể đến được nơi đó…”

Diệp Quân nhìn những bản đồ xung quanh, sau đó mở lòng bàn tay, dùng thần thông vô thượng vẽ lại toàn bộ những bản đồ này.

Có thể mang thứ này về cho Tiểu Ái nghiên cứu!

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt nói: “Cô nói xem vì sao bọn họ phải để bản đồ này lại, chẳng lẽ là muốn người đời sau đi tìm bọn họ?”

Thanh Tri lắc đầu: “Cũng không biết được”.

Diệp Quân cười khẽ rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”

Hắn đã dùng thần thức quét nhìn khắp xung quanh, nơi này thật sự không còn gì nữa cả.

Thanh Tri gật đầu, đang định rời đi với Diệp Quân thì Tiểu Bạch và Nhị Nha đột nhiên xuất hiện.

Thấy Tiểu Bạch và Nhị Nha, Diệp Quân vội hỏi: “Có bảo bối à?”

Tiểu Bạch gật đầu.

Diệp Quân cười hỏi: “Ở đâu vậy?”

Tiểu Bạch nhìn xung quanh, cuối cùng nó nhìn về phía vách tường phía trước họ, trên vách tường vẫn là bản đồ vũ trụ, ngoài ra thì không có gì cả.

Vào lúc Diệp Quân và Thanh Tri thấy nghi ngờ, Tiểu Bạch đột nhiên vung móng vuốt, một năng lượng bí ẩn kéo về phía vách tường kia.

Bản đồ đó lập tức hơi rung động, sau đó trong ánh nhìn ngạc nhiên của Diệp Quân và Thanh Tri, một quyển trục bí ẩn chậm rãi bay ra.

Diệp Quân và Thanh Tri nhất thời thấy tò mò.

Tiểu Bạch nhìn thoáng qua quyển trục đó, sau đó muốn lấy đi.

Diệp Quân vội hỏi: “Tiểu Bạch, cái này là gì thế?”

Tiểu Bạch chớp mắt, móng vuốt nhanh chóng quơ múa.
Chương 1484: Kiếm quyển Tinh Hà!

Diệp Quân chỉ có thể nhìn về phía Nhị Nha, Nhị Nha bình tĩnh nói: “Nó nói nó cũng không biết, dù sao cũng là một món đồ không tệ, lấy trước rồi tính sau”.

Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.

Thanh Tri nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, trên mặt chứa đựng ý cười, vừa gặp nó lần đầu tiền cô ấy đã thấy thích rồi.

Thật sự quá đáng yêu.

Diệp Quân thoáng do dự, sau đó nói: “Ta có thể xem thử không?”

Tiểu Bạch cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa quyển trục cho Diệp Quân.

Thấy Tiểu Bạch tin tưởng mình như thế, Diệp Quân cũng không khỏi hơi cảm động, hắn nhận lấy quyển trục mở ra, trong quyển trục là một vùng tinh hà vũ trụ, bên trong đó có vô số thanh kiếm đang lơ lửng.

Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt: “Đây là gì vậy?”

Tiểu Bạch đến gần xem thử, nó cũng nghi ngờ chớp mắt.

Nhị Nha nhìn thoáng qua, sau đó nói: “Có lẽ là một kiếm trận”.

Diệp Quân nhìn về phía Nhị Nha, Nhị Nha nói: “Để nó phục tùng ngươi đi”.

Dứt lời, cô bé nhìn về phía Tiểu Bạch: “Thứ này thích hợp với cháu trai, cho hắn chơi đi”.

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó nhìn về phía Diệp Quân, giơ móng vuốt nhỏ ra.

Thanh Tri hơi nghi ngờ, làm gì thế?

Còn Diệp Quân thì vội vàng lấy một que kẹo hồ lô ra đưa cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cười tươi nhận lấy kẹo.

Nét mặt Thanh Tri cứng đờ.

Một que kẹo hồ lô đã mua chuộc được ngươi rồi à?

Đúng là khó tin!

Diệp Quân nhìn quyển trục trong tay, sau đó cắn rách ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi lên trên, nhưng quyển trục đó lại không có phản ứng gì.

Diệp Quân nhất thời tỏ vẻ nghi ngờ.

Lúc này, Nhị Nha đột nhiên nói: “Bạch, giúp hắn chút đi”.

Tiểu Bạch gật đầu, sau đó móng vuốt nhỏ vỗ lên quyển trục, quyển trục kia khẽ run rẩy, một lát sau, nó biến thành một tia sáng đen bay vào giữa chân mày Diệp Quân.

Oanh!

Trong nháy mắt, Diệp Quân đã cảm nhận được trong đầu mình có thêm một quyển trục.

Đã nhận chủ!

Diệp Quân động tâm niệm, trong nháy mắt, hắn cảm nhận được vô số kiếm cổ, những kiếm cổ này tồn tại trong một vũ trụ tinh hà bí ẩn, mà chỉ cần một suy nghĩ của hắn, những kiếm cổ này sẽ xuyên qua thời không di chuyển đến thời không này.

Cảm nhận được điều này, Diệp Quân nhất thời hơi sợ hãi.

Kiếm quyển Tinh Hà!

Đây là tên của quyển trục này, bên trong chứa đựng cả triệu thanh kiếm cổ bí ẩn, những kiếm cổ này không ngừng ôn dưỡng trong vũ trụ tinh hải, lúc điều động, hàng triệu thanh kiếm sẽ bay ra, có thể huỷ diệt một vũ trụ tinh hà dễ dàng.

Diệp Quân thử điều động một triệu thanh kiếm kia, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện đây là một việc rất vất vả!

Vì thứ này tiêu hao rất nhiều thần hồn và huyền khí!

Muốn sử dụng cả triệu thanh kiếm cổ này thì phải dung hợp với Ngao Thiên Thiên mới làm được.

Diệp Quân thấy hơi chờ mong với uy lực của thứ này, nhưng nó không thể tuỳ tiện thử được, vì uy lực của nó quá kinh khủng.

Lúc này, Nhị Nha chợt nhắc nhở: “Ngươi có thể truyền kiếm ý vào trong những kiếm cổ kia”.

“Đúng nhỉ!”

Câu nói của Nhị Nha lập tức nhắc nhở Diệp Quân, hắn vội thử, kiếm ý vô địch lập tức tràn vào trong triệu thanh kiếm cổ kia, sau khi kiếm ý vô địch xuất hiện, những thanh kiếm cổ lập tức rung động, bộc phát ra những uy áp đáng sợ.

Diệp Quân vội dừng lại, vì không dung hợp với Ngao Thiên Thiên, thần hồn của hắn bây giờ hoàn toàn không đủ để hắn điều khiển nhiều kiếm cổ chứa đựng kiếm ý như thế.

Thấy sắc mặt Diệp Quân hơi tái, Nhị Nha nói: “Cảnh giới của ngươi phải nâng cao hơn mới được”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, kiếm quyển Tinh Hà kia lập tức xuất hiện, uy lực của kiếm quyển này thật sự rất mạnh mẽ, còn mạnh hơn uy lực Diên Trì Nhất Kiếm của hắn bây giờ, chỉ đứng sau kiếm Thanh Huyên mà thôi.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân đột nhiên cười nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, có phải ngươi có rất nhiều bảo bối không?”

Tiểu Bạch chớp mắt, không nói một lời.

Diệp Quân hơi tò mò: “Trong tất cả bảo bối của ngươi, bảo bối nào là tốt nhất? Ta có thể xem thử không?”

Tiểu Bạch đột nhiên lấy ra một quyển cổ tịch, nhưng nhanh chóng bị Nhị Nha ngăn cản.

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Bây giờ ngươi phải đi bước nào vững bước đó, ngoại vật chỉ nên dùng ít thôi, hiểu chứ?”

Diệp Quân cười nói: “Ta chỉ tò mò chứ không có ý gì khác đâu, thật đấy”.

Nhị Nha gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi”.

Tuy là nói thế, nhưng cô bé vẫn vội vàng cất cổ tịch đi.

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.

Thanh Tri hơi tò mò: “Đó là gì vậy?”

Diệp Quân cũng thấy tò mò, thứ có thể được Tiểu Bạch xem là bảo bối tốt nhất chắc chắn không phải bảo bối tầm thường.

Tiểu Bạch nhanh chóng vung móng vuốt.

Diệp Quân nghi ngờ nhìn về phía Nhị Nha, Nhị Nha bình tĩnh nói: “Nó nói cô nương này trông cũng xinh, thích hợp để ngươi cưới về làm vợ”.

Tiểu Bạch: “…”

Diệp Quân: “…”

Thanh Tri: “…”
Chương 1485: Thành Đạo Cổ!

Nghe thấy lời của Nhị Nha, sắc mặt Diệp Quân lập tức trở nên u ám.

Chắc chắn Tiểu Bạch không nói thế.

Nhị Nha đang nói bừa.

Nhưng hắn cũng không dám hỏi lại nữa, vì hỏi lại nói không chừng Nhị Nha sẽ nói chuyện gì kỳ lạ hơn.

Thanh Tri nhìn Diệp Quân bên cạnh, lắc đầu cười khẽ: “Chúng ta đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu.

Mọi người rời khỏi địa cung.

Đương nhiên Diệp Quân rất vui vẻ, xuống nước một chuyến không dưng lại có được một thần vật siêu cấp.

Quả nhiên muốn tìm kiếm bảo vật thì phải dẫn hai đứa nhóc này theo.

Mọi người tiếp tục đi vào sâu trong dãy núi.

Trên đường đi, nhiều lần Thanh Tri muốn tiếp xúc với Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch lại khá lạnh nhạt với cô ấy, điều này khiến cô ấy thấy bất đắc dĩ, đồng thời cũng rất hâm mộ Diệp Quân, vì Tiểu Bạch rất gần gũi với Diệp Quân, còn hay bay lên bả vai hắn sờ đầu hắn.

Diệp Quân chợt nói: “Nhị Nha, thân thể này của ngươi vẫn có thể tăng cường à?”

Nhị Nha gật đầu: “Có thể, nhưng rất khó”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Vẫn có thể tăng cường á?”

Nhị Nha gật đầu: “Phải, nhưng điều kiện rất khắt khe”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Điều kiện gì vậy?”

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Một là dựa vào ngoại vật, nhưng bây giờ cố rất ít ngoại vật có thể làm ta bị thương, cách thứ hai là dựa vào sự chăm chỉ của mình, nhưng ta khá lười nên không muốn tu luyện vất vả”.

Diệp Quân: “…”

Thanh Tri: “…”

Diệp Quân cười nói: “Cứ thuận theo tự nhiên thôi! Dù sao ngươi cũng đã rất vô địch rồi mà”.

Nhị Nha nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Cháu trai đúng là biết ăn nói”.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.

Nhị Nha đột nhiên nói: “Ta và Tiểu Bạch có một ước mơ”.

Diệp Quân thấy hứng thú: “Ước mơ gì cơ?”

Nhị Nha đáp: “Thu thập được bảo bối tốt nhất của toàn bộ vũ trụ”.

Tiểu Bạch vội vàng gật đầu, móng vuốt nhỏ quơ múa, tỏ vẻ rất hưng phấn.

Diệp Quân vội nói: “Ta ủng hộ các ngươi, ủng hộ vô điều kiện”.

Tiểu Bạch hé miệng cười, sau đó sờ đầu Diệp Quân.

Nhị Nha bình tĩnh nói: “Ngươi không thể quá lệ thuộc vào ngoại vật, biết chưa?”

Diệp Quân: “…”

Trong lúc vô tình, mọi người đã đi tới một hang núi, ở giữa hang núi có một tế đàn rất lớn có màu đỏ như máu, trông khá đáng sợ.

Diệp Quân nhìn về phía Thanh Tri bên cạnh, Thanh Tri nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta cũng không biết”.

Diệp Quân gật đầu: “Chúng ta đi qua xem thử”.

Có Nhị Nha và Tiểu Bạch, đương nhiên hắn không có gì phải sợ cả.

Mọi người đi tới trước tế đàn kia, Diệp Quân cau mày, vì hắn phát hiện huyết mạch trong cơ thể hắn có phản ứng.

Diệp Quân hơi sợ hãi, hắn cẩn thận quan sát tế đàn, tỏ vẻ tò mò: “Nhị Nha, ngươi có nhìn ra được gì không?’

Nhị Nha nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vung móng vuốt nhỏ.

Lúc này, tế đàn kia đột nhiên rung lên, sau đó một khuôn mặt máu đáng sợ đột nhiên bay ra từ bên trong tế đàn, sau đó nhào về phía Tiểu Bạch.

Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, hắn đang định ra tay thì Tiểu Bạch đột nhiên lấy ra một cây búa lửa, sau đó chợt đánh về phía trước.

Bốp!

Búa đánh xuống, khuôn mặt máu kia bị đập xuống đất, sau đó không ngừng kêu rên thảm thiết, trên mặt nó còn có ngọn lửa mờ ảo xoay vần.

Diệp Quân nhìn cây búa trong tay Tiểu Bạch, búa không to, chỉ bằng cánh tay trẻ con, thân búa có ngọn lửa màu đỏ mờ mờ, trông cực kỳ chói mắt.

Đây là bảo bối gì thế?

Trong mắt Diệp Quân lộ vẻ tò mò, rất muốn mượn nó xem thử.

Lúc này, Thanh Tri chỉ vào khuôn mặt máu kia: “Đây là gì vậy?”

Diệp Quân cũng nhìn về phía đó, khuôn mặt vẫn kêu la thảm thiết, mà những ngọn lửa mờ nhạt này còn chưa tan đi, dính chặt lên khuông mặt như sam.

Nhị Nha ở bên cạnh nói: “Là linh của tế đàn này”.

Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ: “Vì sao nó lại ra tay với Tiểu Bạch?”

Nhị Nha lạnh nhạt đáp: “Nó muốn nuốt Tiểu Bạch”.

Diệp Quân sửng sốt.

Nhị Nha lắc đầu: “Đồ ngu ngốc”.

Nuốt chửng Linh Tổ?

Diệp Quân cũng lắc đầu cười khẽ, chưa nói đến vấn đề khác, chỉ với thể chất đặc biệt của Tiểu Bạch thì e rằng trên đời này không có mấy người nuốt chửng được nó.

Hơn nữa hắn không tin ông nội không cho Bắc Thanh thứ gì để giữ mạng.

Vả lại Tiểu Bạch đánh nhau có thể triệu hoán tận mấy thanh thần kiếm, người bình thường cũng không thể chống lại mấy thanh thần kiếm kia.

Lúc này, Nhị Nha chợt nói: “Đánh tan linh trí của nó, sau đó đổi một cái mới”.

Đánh tan linh trí!

Đây cũng là thủ đoạn đáng sợ của riêng Tiểu Bạch.

Đương nhiên điều kinh khủng hơn là nó có thể tạo ra một linh trí khác.

Tiểu Bạch đang muốn đánh tan linh trí của khuôn mặt máu kia, nhưng lúc này nó đột nhiên bắt đầu cầu xin.

Tiểu Bạch không đánh tan linh trí của nó, nhưng lại đập nó một phát nữa.

Rõ rằng nó vẫn khá tức giận vì hành động xấu xa khi nãy.

Thật ra Tiểu Bạch rất thân thiện với linh vật, nếu không muốn đi theo nó chắc chắn nó cũng sẽ không ép buộc, nhưng bình thường các linh vật đều sẽ đi theo nó vì có rất nhiều lợi ích!

Tiểu tử này có thể giúp chúng thăng cấp!

Hơn nữa Tiểu Bạch là Linh Tổ, là tổ của Thiện Linh, vì thế các linh vật đều rất thân thiết với nó.

Thật sự rất ít xảy ra chuyện chủ động tấn công thế này.

Mà lúc này, khuôn mặt máu kia liên tục nằm dưới đất cầu xin.

Nhị Nha cất lời: “Tiểu Quân Tử, thứ này là do thời đại nền văn minh Sâm Lâm để lại, ngươi có thể hỏi chuyện nó”.

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía khuôn mặt máu kia: “Ngươi tên gì?”

Khuôn mặt máu nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Đạo đài Vạn Cổ!”

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Đạo đài Vạn Cổ?”

Khuôn mặt kia nhìn Diệp Quân với vẻ không vui: “Ngươi chưa nghe nói đến bao giờ à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Chưa từng”.

Khuôn mặt máu lập tức tỏ vẻ khinh thường.

Thấy cảnh này, Diệp Quân nhất thời thấy cạn lời, sao thứ này còn chưa nhìn rõ tình thế vậy?

Lúc này, Tiểu Bạch lại đập nó một phát nữa.

Bốp!

Khuôn mặt máu lại kêu rên lần nữa.

Tiểu Bạch vung móng vuốt với khuôn mặt máu, trong lúc quơ múa còn thi thoảng chỉ vào Diệp Quân, hàm ý rất rõ ràng.

Khuôn mặt máu kêu rên một lúc lâu, sau đó run rẩy nói với Diệp Quân: “Xin… lỗi… Ta không biết các ngươi là đồng bọn…”

Diệp Quân cạn lời, đôi mắt này của ngươi có tác dụng gì vậy?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom