• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1476-1480

Chương 1476: Trả thù gấp trăm lần

Thật ra đây cũng chỉ là suy đoán của nàng ta, nhưng nàng ta rất sợ Từ Chân sẽ đi đến cuối con đường thần tính này.

Yêu một người bằng cả trái tim khác biệt với tùy ý chơi đùa.

Nàng ta rất sợ Từ Chân thật sự xem nhẹ tất cả, bao gồm cả tình cảm.

Từ Chân cười nói: “Muội sợ ta trở thành người xa lạ sao?”

Từ Thụ gật đầu.

Từ Chân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Thật ra suýt chút nữa ta đã đi tới bước cuối cùng, cũng chính là Độc Khai Nhất Đạo mười phần thần tính, nhưng… vì cậu ta và các muội, cuối cùng ta vẫn chưa đi đến bước cuối cùng… Đặc biệt là câu nói ‘Ta nguyện trở thành vua dựa dẫm của tỷ’ của cậu ta… Lúc đó ta chợt cảm thấy nếu thật sự từ bỏ tất cả thì dù trở thành vô địch cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa”.

Từ Thụ nắm chặt tay Từ Chân, không nói gì.

Từ Chân nhìn Diệp Quân phía xa, cười nói: “Vì vậy ta thấy có chút gì đó lưu luyến sẽ tốt hơn, vì các muội đều là người ta quan tâm”.

Từ Nhu nói: “Cuối cùng hắn cũng sẽ tu luyện thần tính, phải không?”

Từ Chân gật đầu: “Đúng vậy”.

Từ Nhu ngập ngừng rồi thôi.

Từ Thụ cũng hơi lo lắng.

Từ Chân nhẹ nhàng nói: “Không còn cách nào khác. Mặc dù cậu ta đang đi con đường nhân tính, nhưng nếu không tu luyện thần tính thì nhân tính cũng không có ý nghĩa gì cả…”

Từ Nhu lo lắng nói: “Vậy sau này hắn sẽ lựa chọn mười phần thần tính sao?”

Từ Chân chớp mắt: “Vậy thì phải tùy vào cậu ta”.

Từ Nhu quay lại nhìn Diệp Quân, cười nói: “Chắc hắn sẽ không chọn mười phần thần tính”.

Từ Thụ không hiểu: “Tại sao?”

Từ Nhu bình tĩnh nói: “Bởi vì hắn rất háo sắc”.

Từ Thụ: “…”

Phía xa, Diệp Quân tiếp tục phóng ra kiếm ý, hắn không lựa chọn đối đầu với lôi uy như lúc đầu nữa mà tạm thời tránh né, chuyển sang phòng ngự.

Diệp Quân thấy cách này rất hữu dụng.

Trước đây dựa vào tính đặc thù của kiếm ý, hắn luôn đối đầu trực diện, nhưng bây giờ, hắn đã thay đổi suy nghĩ, lựa chọn kiếm ý làm phòng ngự, hắn đã có chiếm được ưu thế lớn.

Kiếm ý kết hợp với sức mạnh thời không của vạn giới tạo thành lớp phòng ngự có thể chống lại lôi uy, mặc dù rất khó khăn, nhưng lôi uy không thể phá hủy kiếm ý của hắn nữa.

Cứng và mềm!

Trước kia, kiếm ý của hắn rất cứng rắn, nhưng bây giờ hắn phát hiện kiếm ý của mình đã mềm mại đi nhiều, nhưng lại có hiệu quả bất ngờ.

Một bên khác, Từ Nhu nhìn Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Kiếm ý của hắn bắt đầu chuyển từ tấn công sang phòng thủ rồi”.

Từ Chân gật đầu: “Cứng nhắc mãi cũng không được, bởi vì phải có lúc cứng nhắc thì cậu ta mới hiểu ra, sau này sẽ bớt khổ cực đi. Hơn nữa, khuyết điểm lớn nhất của kiếm ý của cậu ta là không thể vừa cứng vừa mềm, hy vọng lần tu luyện này có thể nâng cao kiếm ý của cậu ta”.

Từ Nhu nói: “Đại tỷ, khi nào tỷ đi?”

Từ Thụ quay lại nhìn Từ Chân, bọn họ biết với thực lực của Từ Chân, muốn rời khỏi nơi đây rất đơn giản.

Ác Đạo không thể ngăn cản cô ta.

Từ Chân khẽ lắc đầu: “Nếu ta rời khỏi đây, Kiếp nơi này sẽ bùng phát…”

Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân, cười nói: “Nói chung, lúc nào ta có thể rời khỏi nơi này thì còn phải phụ thuộc vào cậu ta”.

Diệp Quân!

Từ Nhu và Từ Thụ nhìn Diệp Quân, trong mắt Từ Nhu hiện lên vẻ đau lòng: “Gánh nặng trên người hắn rất nặng…”

Những năm qua, Diệp Quân đã thay đổi rất nhiều, tóm lại là ngày càng trưởng thành hơn.

Từ Chân nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đợi chuyện này kết thúc, chúng ta đến hệ Ngân Hà nhé, ta rất nhớ nơi đó”.

Hệ Ngân Hà!

Từ Nhu cũng cười nói: “Được”.

Nàng ta cũng thích đến nơi đó.

Từ Thụ cười nói: “Chân vũ trụ thì sao?”

Từ Nhu nhìn bụng Từ Thụ, cười nói: “Chẳng phải còn có đứa nhóc này sao? Chân vũ trụ sau này sẽ do tên đứa nhóc này kế thừa”.

Cho dù sau này viện trưởng của vũ trụ Quan Huyên là ai, thì Chân vũ trụ cũng chắc chắn sẽ thuộc về đứa con trong bụng Từ Thụ, điều này không thể nghi ngờ.

Cũng chỉ có con của Từ Thụ mới đủ thực lực để cai quản Chân vũ trụ.

Lúc này, Từ Nhu nghĩ tới điều gì đó, cười nói: “Tiểu Thụ, muội có nghĩ đứa trẻ trong bụng sẽ trở thành viện trưởng không?”

Từ Thụ đảo mắt: “Bây giờ tỷ muốn chơi cung đấu sao?”

Từ Nhu cười lớn.

Trên lý thuyết, đứa bé trong bụng Từ Thụ cũng có quyền kế thừa.

Từ Thụ cười nói: “Bây giờ nói tới những điều này không có ý nghĩa gì cả, ta nghĩ sau này ai kế thừa thư viện đều được, chủ yếu là xem bọn trẻ thế nào! Ai phù hợp thì người đó kế thừa”.

Từ Chân mỉm cười rồi nhìn sang bên phải, bên đó có một cô gái đang lạnh lùng nhìn Diệp Quân.

Chính là Ác Đạo!

Ác Đạo nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, lạnh lùng nói: “Ngăn chặn Vũ Trụ Kiếp ư? Đúng là ngu xuẩn! Đợi ta áp chế được Thiện Đạo, vượt qua mười phần thần tính, đạt tới Độc Khai Nhất Đạo, lúc đó ngươi chết chắc… cả người phụ nữ kia nữa…”

Nói đến đây, ánh mắt cô ta tràn ngập lửa hận.

Người phụ nữ váy trắng kia!

Lúc đầu đối phương đã sỉ nhục Ác Đạo, sau này cô ta sẽ trả thù gấp trăm lần.
Chương 1477: Tôi luyện lôi uy

Lối vào lôi khu.

Diệp Quân liên tục thả ra kiếm ý để chúng được trui rèn dưới lôi uy cho đến khi xảy ra biến hóa.

Giờ đây chúng đã có thể miễn cưỡng chịu đựng được lôi uy rồi.

Nhưng Diệp Quân không thỏa mãn với điều ấy mà tiếp tục tiến bước, cảm nhận lôi uy càng mạnh hơn.

Thời gian từng chút trôi qua.

Một tháng sau, đã có lôi uy mờ nhạt xuất hiện trong kiếm ý của hắn.

Sau thời gian dài tiếp xúc, sức mạnh sấm sét đã dần thấm vào kiếm ý, phát hiện này khiến Diệp Quân vui mừng hết cỡ.

Thế là hắn bắt đầu dùng kiếm ý hấp thu lôi kiếp.

Sau đó phát hiện cách này có hiệu quả.

Chúng Sinh Kiếp.

Hiện nay chính là tai kiếp đáng sợ bậc nhất vũ trụ.

Nó sinh ra từ chúng sinh, rồi lại hủy diệt chúng sinh.

Có thể nói là kiếp nạn gian nan nhất mà chúng sinh ắt phải trải qua.

Sau khi không ngừng hấp thu lôi kiếp, kiếm ý của Diệp Quân lại có sức mạnh thuộc tính sấm sét, cũng xảy ra biến hóa to lớn.

Trong lúc đối kháng với lôi uy, tu vi của hắn cũng dần tăng cao.

Không bao lâu đã đột phá Nhân Đạo Cảnh và còn tiếp tục tăng lên.

Từ Nhu đứng ở xa, thấy vậy thì cười nói: “Hóa ra nơi này lại là thánh địa để tu luyện”.

Từ Chân gật gù: “Hai muội về sau có thể đến đây tu luyện”.

Thấy hai em nhìn mình, cô ta cười hỏi: “Nhìn ta làm gì?"

Từ Nhu rưng rưng: “Bọn ta thật sự có thể đến đây ở bên tỷ sao?"

Từ Chân gật đầu: “Đúng vậy”.

Cả hai bèn vui sướng khôn xiết.

Bỗng Từ Thụ do dự mở miệng: “Nhưng còn Ác Đạo..”.

Từ Chân mỉm cười: “Không đáng lo”.

Hai cô gái: “...”

Không biết qua bao lâu sau, kiếm ý như thủy triều dâng trào nơi Diệp Quân đang đứng, để lộ ánh chớp nhàn nhạt mà mạnh mẽ.

Kiếm ý của hắn bây giờ đã hoàn toàn có thể chống lại lôi uy nơi này, nhưng hắn không dám tiếp tục tiến tới, bởi nơi đó là khu trung tâm mà hắn hiện chưa thể chịu đựng.

Trực giác mách rằng ngay cả người có chín phần thần tính cũng không làm gì được.

Một hồi sau, hắn chầm chậm mở mắt, gọi kiếm ý mang theo sấm chớp xuất hiện trong tay. Khóe môi hắn cong lên khi cảm nhận được sức mạnh hùng hậu bên trong.

Như nhớ ra điều gì, hắn bèn đi đến trước mặt ba cô gái, nghe Từ Chân cười nói: “Chúc mừng, kiếm ý của cậu lại lột xác rồi”.

Diệp Quân: “Tiếc rằng không thể hấp thu tiếp được nữa”.

Lôi uy ở đây quá mạnh để kiếm ý hắn có thể tiếp tục làm vậy. Kiếm Thanh Huyên thì có thể, nhưng dùng nó chẳng khác nào vô nghĩa.

Từ Chân: “Về sau cậu có thể đến đây tu luyện”.

Diệp Quân chớp mắt: “Thật sao?"

Từ Chân gật đầu: “Đúng vậy”.

Hắn cười to: “Được thôi!"

Tu luyện là chuyện nhỏ, quan trọng là hắn muốn thường xuyên đến thăm cô ta.

Từ Chân lại nói: “Ta nghe Tiểu Nhu nói cậu muốn đến các nền văn minh ở vũ trụ khác nhìn xem?"

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Rồi lại nói: “Chân tỷ có biết nền văn minh nào khác không?"

Cô ta lắc đầu: “Ta biết rất ít về việc này”.

Diệp Quân cười: “Đúng là ru rú trong nhà có khác”.

Từ Chân phì cười. Cô ta quả thật chỉ có hứng thú với viết sách chứ không thiết tha gì về văn minh, nên lúc nào cũng chỉ ở trong nhà.

Chỉ cần người khác không xâm phạm đến văn minh Chân vũ trụ là được.

Từ Chân lại hỏi: “Gần đây có gặp chủ nhân bút Đại Đạo không?"

Diệp Quân lắc đầu: “Không”.

Từ Chân: “Ông ta có thể giúp cậu thành lập trật tự, có thời gian nên đi gặp”.

Chủ nhân bút Đại Đạo.

Diệp Quân cười khổ: “Nhưng ta cũng không biết ông ta đi đâu mất rồi”.

Từ Chân mỉm cười: “Để ta tìm cho”.

Nói rồi cô ta ấn tay xuống, chợt nghe một giọng nói truyền tới từ thời không nào đó: “Ê ê, cô làm gì đấy Chân Thần?"

Không gian phía trước vỡ ra, để một người đàn ông trung niên chầm chậm bước tới.

Chính là chủ nhân bút Đại Đạo!

Với gương mặt tràn ngập bất mãn.

Từ Chân cười nói: “Gọi ông sang giúp đỡ một chút”.

Đối phương nhíu mày: “Giúp gì?"

Từ Chân đánh mắt sang Diệp Quân: “Cậu ta đang chuẩn bị đi thăm dò những nền văn minh vũ trụ khác..”.

Chủ nhân bút Đại Đạo hạ giọng: “Cậu lấy đâu ra ý tưởng này?"

Diệp Quân cười: “Xem như muốn đi thăm thú đi”.

Sau một hồi im lặng, ông ta mới nói: “Ta chỉ đề nghị cậu hãy làm sao cho mạnh lên trước, thăm dò vũ trụ để sau này có chín phần thần tính rồi hãy làm. Bởi chỉ có khi ấy cậu mới được các văn minh khác tôn trọng, bằng không đi ngay bây giờ thì người ta cho cậu về nhà ngay”.
Chương 1478: Văn minh giao thoa

Diệp Quân: “Tiền bối lợi hại như vậy, liệu có biết vũ trụ này rộng đến mức nào không? Hay nó thật sự là vô cùng vô tận?"

Chủ nhân bút Đại Đạo không đáp.

Diệp Quân: “Mong tiền bối giải đáp”.

Ông ta lắc đầu: “Câu hỏi này không dễ đáp, bởi vì vũ trụ vô cùng đa dạng... Ta chỉ có thể nói, hiện nay chỉ có một người duy nhất vượt ra ngoài vũ trụ để nhìn xuống nó”.

Diệp Quân tò mò: “Là ai?"

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc hắn: “Cô cô váy trắng của cậu chứ ai”.

Diệp Quân ngạc nhiên.

Chủ nhân bút Đại Đạo thở dài: “Cậu thấy ta mạnh không?"

Diệp Quân ngẫm nghĩ: “Gần như vô địch!"

Vẫn là nên nịnh đi.

Chủ nhân bút Đại Đạo nghe vậy thì cười rộ lên: “Nịnh tiếp đi, ta thích, ha ha”.

Diệp Quân: “...”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Tuy ta không thể nói là hoàn toàn vô địch, nhưng khắp vũ trụ này cũng chẳng có bao nhiêu người giết được ta. Cho dù vậy, ta vẫn không thể đến được một vài khu vực, cậu biết vì sao không?"

Diệp Quân: “Vì Pháp Tắc Vũ Trụ?"

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Vì ta không đủ nhanh”.

Diệp Quân ngây người.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Thấy khó tin lắm chứ gì?"

Diệp Quân gật đầu: “Lấy sức mạnh của tiền bối, chỉ cần muốn là có thể vượt qua vô số vũ trụ tinh hà...”

Chủ nhân bút Đại Đạo chợt xòe bàn tay với một con kiến bên trong ra: “Con kiến này chính là vô vàn chúng sinh, khoan nói đến vũ trụ này hay vũ trụ ở tinh vực khác, cậu nghĩ nó biết được lục địa này rộng lớn cỡ nào không?"

Diệp Quân đáp: “Là nhận thức”.

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Chính xác. Con kiến cũng có một mặt là nhận thức, tri thức; con người cũng vậy. Từ góc độ nào đó, chúng ta cũng chẳng khác kiến là bao”.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: “Ta nghe nói mẹ cậu được một nền văn minh mời tới?"

Diệp Quân ngạc nhiên: “Sao ông biết?"

Chủ nhân bút Đại Đạo xem thường: “Cậu cho rằng ta chỉ ăn không ngồi rồi cả ngày?"

Diệp Quân: “...”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Vậy cậu biết đó là văn minh gì không?"

Diệp Quân: “Hình như là Quy Giả gì đó”.

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Cậu biết lấy sức mạnh của cậu bây giờ, muốn đến đó phải mất bao lâu không?"

Diệp Quân tò mò nhìn sang.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đợi cậu tới được, e rằng bọn họ cũng diệt vong rồi”.

Diệp Quân sững sờ.

Chủ nhân bút Đại Đạo thả nhẹ giọng: “Sở dĩ nói vậy là vì cậu xuất phát từ đây, đi đến nơi đó e rằng cũng mất mấy tỉ năm. Nếu bọn họ cũng gặp Vũ Trụ Kiếp thì đi từ bây giờ đến đó đã đủ để họ bị diệt vong rồi”.

Diệp Quân: “Vậy họ mời mẹ ta qua...”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Người ngạo mạn không phải họ, mà là mẹ cậu”.

Diệp Quân: “...”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Bọn họ mời mẹ cậu tới, nhưng họ không có khả năng khiến bà ấy di chuyển nhanh chóng. Chính mẹ cậu đã tìm được một tọa độ cụ thể rồi tự mình đi”.

Diệp Quân chần chừ: “Nếu đánh một chọi một thì chắc mẹ ta không bằng tiền bối đúng không?"

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Cậu xem thường bà ấy rồi đấy”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Mẹ ta mạnh lắm sao?"

Hắn chưa thấy bà ra tay bao giờ.

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu thở dài: “Cậu cho rằng mẹ cậu yếu lắm sao?"

Diệp Quân: “...”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Có biết vì sao bà ấy không dẫn cậu theo không?"

Diệp Quân do dự: “Vì ta yếu?"

Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Chính xác! Bà ấy có thể đến đó, nhưng cậu thì không đủ sức”.

Diệp Quân im luôn.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Cậu có biết mẹ mình đang làm gì không?"

Diệp Quân thắc mắc: “Tiền bối hỏi thế là sao?"

Chủ nhân bút Đại Đạo thở dài: “Ta chịu luôn, sao cái gì cậu cũng không biết hết vậy?"

Diệp Quân: “...”

Chủ nhân bút Đại Đạo nghiêm giọng: “Mẹ cậu đang xây dựng một trạm vũ trụ để thu hẹp khoảng cách giữa các nền văn minh, để bọn họ giao thoa với nhau. Nếu thật sự thành công thì đúng là quá thần sầu”.

Từ Nhu đứng bên chợt hỏi: “Văn minh giao thoa? Chẳng phải sẽ nguy hiểm lắm sao?"

Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ đáp: “Đúng, nhưng là nguy hiểm với văn minh khác chứ không phải với nhà tên này. Bây giờ có văn minh vũ trụ nào hơn được nhà họ Dương nữa đâu? Cả cái nhà toàn là biến thái, cưới vợ cũng biến thái nốt!"

Ông ta còn cố tình liếc Từ Nhu.

Từ Nhu: “...”
Chương 1479: Thu hẹp khoảng cách

Chủ nhân bút Đại Đạo tấm tắc trong lòng, nhủ thầm con dâu nhà họ Dương cũng không đơn giản tí nào.

Đặc biệt là vị họ Tần tên Quan này.

Bà ấy có những mưu kế khiến ông ta cũng phải nổi da gà.

Bởi vì dã tâm khổng lồ trong đó.

Một trạm không gian vũ trụ cơ đấy!

Nếu nó thật sự thành hình thì các nền văn minh vốn không có cơ hội gặp nhau có thể thật sự giao thoa với nhau.

Dẫn đến một vụ va chạm lớn giữa các văn minh với nhau.

Mang lại không chỉ nguy hiểm mà còn cả cơ hội.

Nhưng cũng có thể gây xáo trộn toàn vũ trụ.

Mà đây mới là điều mà ông ta lo lắng.

Chủ nhân bút Đại Đạo từng có ý định ngăn cản Tần Quan, nhưng cuối cùng vì không cách nào trêu vào được đối phương mà đành chịu.

Diệp Quân bỗng hỏi: “Ý tiền bối là mẹ ta đang muốn thu hẹp khoảng cách giữa các nền văn minh để bọn họ có thể gặp được nhau?"

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.

Diệp Quân chần chừ hỏi: “Vậy lý do là vì...”

Chủ nhân bút Đại Đạo bình thản đáp: “Đương nhiên là vì cậu”.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chẳng lẽ cậu cho rằng chỉ cần lập nên trật tự mới là có thể ngang hàng với những người như cha cậu?"

Diệp Quân nhìn ông ta: “Chẳng lẽ thế giới này không đủ lớn sao?"

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Còn lâu mới đủ. Một mục đích nữa của mẹ cậu là tập hợp tất cả các nền văn minh vào một nơi để cai trị một lượt...”

Ông ta lắc đầu cười: “Suy nghĩ này đúng là siêu hạng, trước kia chưa từng có ai nghĩ đến hay làm được điều này”.

Từ Nhu bỗng nói: “Văn minh va chạm nhau chắc chắn sẽ dẫn đến mâu thuẫn, chôn xuống vô số tai họa ngầm, chẳng khác gì kiếp nạn với các văn minh nhỏ yếu hơn”.

Chủ nhân bút Đại Đạo gật gù rồi nhìn sang Diệp Quân: “Hay cậu thử đi khuyên mẹ cậu xem”.

Hắn lại lắc đầu: “Ta lại không nghĩ đó là chuyện xấu”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Cậu biết gì không? Các nền văn minh đang được bảo vệ bởi thời gian và khoảng cách, văn minh vũ trụ này sở dĩ còn bình yên đến bây giờ mà chưa bị hủy diệt cũng là nhờ nó, vậy mà mẹ cậu lại muốn phá vỡ pháp tắc cổ xưa nhất này”.

Diệp Quân lại nói: “Nhưng nếu có thể thống nhất toàn vũ trụ, thành lập trật tự mới để quản thúc các văn minh, chẳng phải là điều ông mong muốn sao?"

Chủ nhân bút Đại Đạo không đáp lời.

Diệp Quân tiếp tục: “Còn nữa, tiền bối nói trước giờ chưa có ai có thể thu hẹp khoảng cách giữa các nền văn minh, nhưng sau này thì sao? Chẳng lẽ cũng không ai làm được?"

Chủ nhân bút Đại Đạo thở dài: “Thu hẹp khoảng cách giữa các văn minh vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy là sẽ khiến vũ trụ rơi vào hỗn loạn”.

Diệp Quân: “Mẹ ta tiếp xúc với bọn họ không phải để hủy diệt, bằng không thì thứ cho ta nói thẳng, mẹ không cần phải làm vậy, bảo cha ta ra tay là được rồi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng.

Từ Chân lên tiếng: “Tiểu Quân nói đúng, Tần cô nương hoàn toàn không cần ra tay nếu có ý định hủy diệt văn minh các vũ trụ khác. Ta cho rằng mục đích của bà ấy là tiếp xúc với bọn họ trước để học tập lẫn nhau, còn về thành lập trật tự…”

Cô ta không nói nữa, chỉ mỉm cười.

Diệp Quân bèn nắm tay cô: “Sao tỷ lại dừng lại?"

Từ Chân lắc đầu cười.

Chủ nhân bút Đại Đạo lại thở dài, một lần nữa cảm thán Tần Quan thật là siêu quần.

Thành lập trật tự ư?

Đó đương nhiên là chuyện phải làm. Khi tiếp xúc với các nền văn minh khác, nếu mọi người có thể sống chan hòa với nhau thì tốt, chỉ cần vũ trụ Quan Huyên đủ mạnh là họ sẽ tự động gia nhập; nhưng nếu có văn minh nào muốn gây sự thì có đánh lại được vũ trụ Quan Huyên không?

Nếu không chiến tranh, sức mạnh của vũ trụ Quan Huyên sớm muộn gì cũng sẽ khiến người khác muốn quy phục.

Lấy Chúng Thần Điện của thời đại cũ và Trấn tộc làm ví dụ.

Trấn tộc là một siêu gia tộc cỡ lớn, nhưng vũ trụ Quan Huyên không cần dùng vũ lực ép buộc mà họ đã tự nguyện gia nhập thư viện.

Bởi vì vũ trụ Quan Huyên mạnh!

Còn mấy đứa lôm côm như tộc Tiên Linh thì thế nào?

Với vũ trụ Quan Huyên, va chạm giữa các văn minh chỉ có lợi chứ không có hại.

Từ Chân nói với chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông đừng lo vũ trụ bị xáo trộn, nhà họ Dương có thể quản lý được”.

Ông ta gật đầu: “Đúng vậy”.

Chỉ cần có thể quản lý thì sẽ không xảy ra hỗn loạn, chỉ sợ không có một siêu thế lực nào đứng ra, khi ấy vũ trụ mà hỗn loạn thì không biết bao nhiêu sinh linh sẽ bị diệt vong.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói với Diệp Quân: “Vậy cậu và vũ trụ Quan Huyên cần phải cố gắng hơn nữa, bởi các cậu chỉ có mấy người kia là mạnh nhất”.

Hắn xen vào: “Tiền bối cũng là người của vũ trụ Quan Huyên mà”.

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu không đáp.

Diệp Quân hạ giọng: “Mục đích của tiền bối là thành lập trật tự, ta cũng muốn thế, chẳng lẽ ông thay đổi rồi?"
Chương 1480: Đừng xằng bậy

Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Không hề. Hiện nay thì nhà họ Dương các cậu đang làm tốt rồi, nhưng kết quả thế nào còn phải đợi cậu đến Thần Đạo Cảnh mới biết được”.

Diệp Quân nhíu mày: “Tiền bối sợ ta sẽ chọn con đường thần tính?"

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Nếu cậu làm vậy thì mẹ cậu sẽ không giúp cậu thành lập trật tự vũ trụ nữa, ai về nhà nấy nghỉ khỏe”.

Diệp Quân: “Ta chắc chắn sẽ chọn nhân tính”.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Còn chưa chắc”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chắc chắn!"

Hắn nhìn sang ba cô gái đầy dịu dàng: “Vì nhân gian này có người ta yêu”.

Cả ba: “...”

Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo đen như đáy nồi, thầm mắng trong lòng: Thằng chó!

Từ Chân bỗng chủ động dắt tay Diệp Quân, cười nói: “Miệng ngày càng dẻo”.

Diệp Quân: “Ta nói thật mà”.

Từ Chân chỉ cười.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Còn chuyện gì nữa không? Không thì ta đi”.

Không muốn ở lại xem thằng khốn này ân ân ái ái nữa.

Diệp Quân: “Tiền bối, đệ đệ Diệp Khải của ta đang đi theo ông đúng không?"

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đang theo ta”.

Diệp Quân: “Nó sao rồi?"

Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Yên tâm, nó theo ta chẳng lẽ còn sợ bị ngược đãi? Sức mạnh tuy thua cậu một chút nhưng nhìn khắp thế hệ trẻ cũng chẳng có mấy ai thắng nó được”.

Diệp Quân cười: “Thế là tốt rồi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nghe nói cậu từng tiếp xúc với văn minh Sâm Lâm?"

Diệp Quân gật đầu: “Ông nội ta từng giết một người bên họ”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Sao không nói ông ta nhổ cỏ tận gốc luôn đi? Bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu”.

Diệp Quân: “Không sao, lúc đó ta lại nhờ cô cô váy trắng ra tay”.

Chủ nhân bút Đại Đạo giơ ngón cái: “Đúng là Diệp thiếu mới dám ngạo mạn như vậy! Bye!"

Nói rồi xoay người biến mất tăm.

Từ Chân bật cười: “Xem cậu chọc tức ông ta kìa”.

Diệp Quân cong môi, nói: “Chân tỷ, ta phải đi rồi”.

Từ Chân chớp mắt: “Không ở lại thêm sao?"

Diệp Quân gật đầu: “Ta càng tu luyện thêm bao nhiêu thì càng có thể giải cứu tỷ sớm bấy nhiêu...”

Từ Chân ngẩn ra: “Sao càng lúc càng thích nói mấy lời cảm động thế này?"

Diệp Quân mỉm cười: “Đều là lời thật lòng cả”.

Hắn vươn tay ôm lấy rồi đặt một nụ hôn lên trán cô ta, rồi cũng làm như vậy với Từ Nhu và Từ Thụ, sau đó xoay người biến mất, không quay đầu lại.

Từ Nhu nhìn theo kiếm quang đi xa, thì thầm: “Thiếu niên năm nào trưởng thành thật rồi”.

Nàng ta và Tiểu Tháp đã đi theo Diệp Quân từ ban đầu, thấy hắn đi từ giai đoạn non nớt, trẻ con từ hành động đến suy nghĩ, cho đến khi sự non trẻ ấy dần biến mất.

Từ Chân nắm tay nàng ta, cười hỏi: “Muội thích cậu ta của quá khứ hay hiện tại?"

Từ Nhu đáp: “Cả hai”.

Rồi hỏi lại: “Tỷ thì sao?"

Từ Chân chỉ cười mà không đáp.

...

Bên kia.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn theo kiếm quang ở tinh hà nơi xa, lầm bầm: “Tên này đúng là càng lúc càng mạnh”.

Đứng bên cạnh ông ta là một người đàn ông tuổi trung niên khác - Vô Biên Chủ.

Vô Biên Chủ nốc một ngụm từ chai rượu chát cầm trong tay: “Thiên phú cậu ta vốn đã cao, lại có nhiều tài nguyên, còn biết nỗ lực như vậy, tốc độ trưởng thành thế này hoàn toàn hợp lý”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông nghĩ cậu ta về sau có thay đổi không?"

Vô Biên Chủ im lặng: “Tạm thời không biết”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Một khi đã có sức mạnh vô địch thì rất khó để tiếp tục quan tâm đến chúng sinh, như chúng ta bây giờ vậy, liệu có ai còn có hứng thú với một con kiến?"

Vô Biên Chủ lại uống rượu: “Cậu ta là do ông lựa chọn, đã vậy thì hãy tin cậu ta đi. Dù sao ta nghĩ nếu cậu ta không muốn làm thì trên đời không có ai làm được”.

Chủ nhân bút Đại Đạo thở dài.

Đúng là vậy.

Nếu Diệp Quân không muốn thì ai có thể làm chuyện này?

Mấy vị đại lão chống lưng cho hắn để mắt đến những chuyện này là vì có hắn, bằng không bọn họ sẽ không thèm liếc nhìn một cái.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn về nơi xa: “Vậy thì mỏi mắt mong chờ thôi”.

Vô Biên Chủ bỗng hỏi: “Ý đồ của người phụ nữ kia là gì?"

Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ im lặng không đáp.

...

Nơi nào đó trong tinh không, Diệp Quân dừng bước, nói với cô gái đứng cách đó không xa: “Cô đừng làm gì xằng bậy”.

 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom