• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Đại Nghịch Tiên Đế (1 Viewer)

  • Chương 9: Tình bạn

An Chi Tranh dùng dao bổ củi để giết người, hiển nhiên không thuận tay cho lắm. Nhưng đủ khiến cho đám người kia không ngừng kêu rên, tiếng kêu thảm thiết còn khó nghe hơn tiếng mèo động dục. Máu nhuộm đỏ số bạc, sau đó thấm vào trong đất, nhuộm bùn đất thành màu đen, thật giống như mặt tăm tối trong lòng người.

Đường kính hai mét không lớn, nhưng là cự ly chuẩn xác để An Chi Tranh xuất đao. Hắn đứng ở trung tâm vòng tròn, bất kể ra tay từ hướng nào, mỗi một đao đều rất chuẩn. Con dao bổ củi kia lúc thì chém ngang lúc thì chém dọc, mỗi một kích đều khiến kẻ lao tới nằm xuống đất không dậy nổi. Chẳng mấy chốc, bên ngoài vòng tròn đã chồng chất người, nhưng đều chưa chết.

Dựa theo tính cách của An Chi Tranh, giết người chẳng phải là việc gì to tát. Nhưng trong lòng An Chi Tranh có một ranh giới, kẻ nào bị hắn sếp trên ranh giới chắc chắn phải chết, người được sếp dưới ranh giới có thể giữ lại cái mạng. Ranh giới này dùng để đo lường mức độ làm điều ác của đối phương.... Đám người đang xông tới cướp bạc này chưa đến mức ‘đáng phải chết’.

Khi số người ngã xuống vượt quá một nửa, tạo nên bức tường thấp làm bằng xương bằng thịt, số người còn lại cuối cùng cũng ý thức được điều gì đang xảy ra. Chúng bắt đầu co đầu rụt cổ, đưa mắt nhìn nhau, trong mắt viết rõ năm chữ ‘ngươi còn không xông lên?’ Đối phương lại quăng một ánh mắt trả lời ‘sao ngươi không lên trước?’ cái chuyện dùng binh khí để đánh nhau đã được người dân ở Phố Nam Sơn này luyện thành thói quen rồi!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nhưng đối tượng bị đánh ngã là một đám người trưởng thành khỏe mạnh, kẻ ra tay lại là một thiếu niên hơn mười tuổi gầy yếu, cho nên cảnh tượng mới chấn động lòng người, đó là vẻ đẹp của bạo lực và máu tanh.

An Chi Tranh lau máu dính trên mặt, dòng máu âm ấm khiến hắn tìm được chút cảm giác sảng khoái khi đương đầu với ân oán thù hận năm xưa.

Ngày ấy, hắn cũng từng đao từng đao chém xuống, duy trì trật tự, tạo nên pháp luật!

“Các ngươi vẫn chưa trả lời ta, tại sao người tốt bị đạo nghĩa ràng buộc, kẻ xấu thì mặc sức hành sự? Rốt cuộc ai đặt ra quy tắc này? ” Khi thiếu niên cả người nhuốm máu tanh khẽ hất cằm chân thành hỏi câu này, chẳng ai còn dám xem hắn là kẻ ngốc!

“Bởi vì chỉ khi phá vỡ quy tắc mới có thể làm người xấu?” Bên ngoài bức tường, một hán tử thân mình vạm vỡ đang run như cầy sấy vô thức trả lời một câu, Y còn chưa nhận ra hai chân mình đã mềm nhũn.

An Chi Tranh toét miệng cười, gương mặt nhuốm máu đỏ bỗng lộ ra hàm răng trắng tinh, thật khiến người ta không gặp giá rét mà vẫn run cầm cập: “Hơi thú vị rồi nha.... cho nên, quy tắc không đặt ra để trói buộc người tốt, mà là kẻ xấu! Lấy một ví dụ, vòng tròn này chính là quy tắc, các ngươi muốn vượt qua vòng tròn, muốn phá vỡ quy tắc thì tất phải trả giá đắt! ”

Lời của hắn, không ai hiểu.

Khi người đầu tiên nằm dưới đất vùng lên bỏ chạy, đám người tan tác theo đuôi. Tất cả kẻ xấu đã rời khỏi mảnh sân khi mặt trời còn chưa lặn hẳn sau ngọn núi.

Từ lúc An Chi Tranh vung tay chém xuống cho tới khi đám người kia hoảng loạn bỏ chạy, thời gian chưa quá vài phút.

Hắn ra tay chuẩn xác tới độ đám người kia phải kinh hồn bạt vía, kẻ nào cũng bị thương đến là thảm hại, có điều tất cả đều không bị thương ở chỗ hiểm.

Đứng ở đầu phố, sắc mặt Trần Phổ thay đổi liên tục, Y không rõ mình có nên tiếp tục chấp hành nhiệm vụ theo kế hoạch ban đầu hay không.

Người của Cửu Đại Khấu không hề xuất hiện, đừng nói chín con rùa co đầu rụt cổ của Đại Khấu Đường, ngay cả bọn lưu manh dưới trướng chúng cũng không xuất đầu lộ diện, rõ ràng chúng đã phát hiện ra âm mưu của Trần Gia!

Vậy thì, nếu chỉ vì lấy mạng một thiếu niên, kế hoạch này còn đáng để Trần Gia thực hiện không?

Một thiếu niên khoác áo làm bằng lông điêu màu trắng đi tới bên cạnh Trần Phổ, nó nhìn khoảnh sân nhỏ không chớp mắt.

Thiếu niên này khoảng mười tuổi, cao hơn An Chi Tranh một cái đầu, y phục cực kỳ hoa mỹ, khuôn mặt tuấn tú phảng phất nét kiêu ngạo mà người khác không hiểu được. Tuy chỉ là một đứa nhỏ chừng mười tuổi, sự khôn ngoan và sắc sảo đong đầy trong mắt nó lại hơn cả người trưởng thành!

Mặt như ngọc trên mũ, môi hồng răng trắng, thiếu niên này quá đẹp! “Tam Thúc muốn giết tiểu tử không cha không mẹ kia sao?”

Thiếu niên chỉ về hướng An Chi Tranh.

Trần Phổ cúi người, cung kính nói: “Tiểu thiếu gia, kế hoạch ban đầu là nhằm vào Cửu Đại Khấu, tiểu tử kia chỉ là mồi câu mà thôi. Nhưng hiện tại người của Cửu Đại Khấu không xuất hiện, rõ ràng bọn chúng đã từ bỏ đứa bé này. Cho nên kế hoạch này tạm dừng lại. Ta đang định phái người trở về xin chỉ thị của lão gia, đợi lão gia phân phó.”

“Chuyện nhỏ nhặt như vậy, không cần làm phiền cha ta.”

Thiếu niên áo trắng vung tay nói: “Nếu kế hoạch đối phó với Cửu Đại Khấu không cần tiến hành nữa thì rút hết người đi.... Ngoài ra, tiểu tử không cha không mẹ này thú vị hơn đám lưu manh tép riu Trương Lỗi nhiều, Tam Thúc đưa nó về nhé, Cửu Đại Khấu bỏ mặc nó, nhưng ta thì muốn giữ nó. Bản tính hung hãn đã ngấm tận xương tủy tiểu tử này, nếu được bồi dưỡng tốt thì tương lai sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của ta! ”

Thiếu niên áo trắng quay người toan rời đi: “Ngày sau ta sẽ là người tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của Trần Gia, giờ ta cũng mười một tuổi rồi, cần tìm vài trợ thủ cho bản thân rồi!”

Sống lưng Trần Phổ lạnh toát, cảm giác kinh sợ khi đối diện với đứa nhỏ mười một tuổi này lại ập tới.

Không hiểu tại sao, mỗi khi nhìn Tiểu thiếu gia, Y luôn cảm nhận được sự rét lạnh đáng sợ, khí thế toát ra từ Tiểu thiếu gia không giống một đứa trẻ, mà giống ác ma chui ra từ địa ngục.

Y liếc mắt nhìn thiếu niên đang ngồi nghỉ trên ghế trong khoảnh sân nhỏ, chợt thấy cảm giác kia còn mãnh liệt hơn.

“Tuân lệnh, nếu Tiểu thiếu gia đã quyết định vậy thì ta không tiếp tục thực hiện kế hoạch ban đầu nữa!”

Trần Phổ khoát tay ra hiệu cho các sát thủ lập tức rút lui.

“Tam Thúc, ta đã 11 tuổi rồi, sau này thúc không cần chêm thêm từ ‘tiểu’ khi gọi nữa, ta nghe mà thấy chói tai.”

Thiếu niên vận đồ trắng bỏ lại một câu, sau đó rời đi.

Bảy tám thiếu niên vây quanh hắn hệt như bề tôi bảo vệ hoàng đế. Họ đều được Tiểu thiếu gia của Trần Gia tự tay chọn lựa, bây giờ đã dần trở thành ác cẩu rồi. Được bồi dưỡng từ độ tuổi này, chắc chỉ vài năm nữa chúng đã được rèn luyện thành loại chó ngao trung thành. Chỉ cần Tiểu thiếu gia Trần Gia chỉ tay về phía trước, đám thiếu niên này sẽ nhào lên xâu xé con mồi.

Trần Phổ thất thần hồi lâu, đợi khi Y ngoảnh đầu mới phát hiện ra An Chi Tranh đã lôi vài người bị thương còn xót lại dưới đất ra khỏi mảnh sân.

An Chi Tranh dùng một tay túm cổ chân mấy kẻ bị thương kia lôi đi xềnh xệch như lôi chó chết, sau đó ném ra khỏi cửa.

An Chi Tranh cảm thấy mệt mỏi, hôm nay ra tay hơi nhiều, hơn nữa thân thể này đang bị thương không nhẹ, mỗi lần ra tay, vết thương cũ lại khiến hắn đau đớn. Sau khi ném người cuối cùng ra khỏi cửa, hắn thở hổn hển đi vào sân, ngồi xuống. Trên trán hắn đã đổ đầy mồ hôi, không phải vì mệt mỏi, mà là vì đau đớn.

Vết thương do đám đệ tử trong học đường gây ra kia còn chưa lành lặn, nội tạng đau đớn như là bị ai đó vặn thành bánh quẩy.

An Chi Tranh cố tìm trong ký ức cũ của thân chủ xem có nơi nào bán thảo dược trị thương không, nếu không cầm cự nổi, hắn sẽ dùng tới thảo dược, dù sao thân thể này cũng không mạnh mẽ như hắn trước đây.

Trong đầu hắn có hơn vạn đơn thuốc, hầu hết các loại thuốc ở Minh Pháp Ti đều do hắn nghiên cứu điều chế nên. Nhưng bây giờ, đến nguyên liệu để điều chế bạch dược thông thường cũng chẳng có.

Đúng lúc này An Chi Tranh nghe thấy tiếng dép dẫm lên bùn, hắn không ngẩng đầu cũng biết đó là tiếng bước chân của Đỗ Trạch Dương. Tiếng bước chân của đứa nhỏ này rất lớn, hô hấp cũng dồn dập, hẳn là đang chạy tới đây.

An Chi Tranh ngẩng đầu nhìn bèn thấy gương mặt múp míp đã méo mó vì quá đỗi kinh ngạc và lo lắng của Đỗ Trạch Dương.

“An Chi Tranh, ngươi không sao chứ?”

Tiểu tử mập đạp phải mấy kẻ xấu bị quăng ra cửa ban nãy, giày của nó đã nhuốm đỏ.

An Chi Tranh khẽ lắc đầu: “Không sao, nhưng vết thương nội tạng do Vương Mãnh và Vương Tráng đánh hồi sáng không ổn lắm!”

Đỗ Trạch Dương cúi người, cõng An Chi Tranh trên lưng: “Đi, chúng ta tới Dược Phố, dáng vẻ của ngươi bây giờ thật dọa người đó, không rõ máu trên y phục ngươi có trộn cả máu của ngươi không!”

Nó đi hai bước rồi quay đầu nhìn số bạc, nhặt vài thỏi bỏ vào ngực. Tống lang trung ở Dược Phố chỉ nhận bạc chứ không nhận người, không có tiền thì đừng hòng mong Y khám cho.

Tiểu tử mập nhìn đống bạc trên đất, thở dài: “Đáng tiếc, chúng ta rời đi thì số bạc này không giữ được rồi!”

An Chi Tranh hất tay, con dao bổ củi bay lên rồi cắm phập xuống trung tâm vòng tròn, động tác chính xác, đẹp mắt.

An Chi Tranh tựa vào lưng Đỗ Trạch Dương, cười cười:

“Đi thôi, có con dao này, đám tiểu lưu manh của phố Nam Sơn sẽ không dám tới. Trần gia thấy Cửu Đại Khấu không lộ diện nên sẽ không tùy ý ra tay đâu, thậm chí còn giúp trông coi số bạc này đấy!”

Đỗ Trạch Dương không rõ tại sao An Chi Tranh có thể tin chắc như vậy, giờ nó chỉ lo lắng thương thế của An Chi Tranh, vội vã cõng hắn chạy đến Dược Phố duy nhất ở Phố Nam Sơn.

Mèo con trong lồng ngực An Chi Tranh ló đầu ra, ngơ ngác nhìn trái ngó phải, mặt hiện rõ câu hỏi ‘ai đang đè ta thế này?’

Ở đầu phố, Trần Phổ khoát tay: “Trông coi số bạc trong mảnh sân kia, nếu có kẻ dám động tới bạc thì dứt khoát chém chết là được. Cửu Đại Khấu mà tới thì nói từ nay về sau An Tiểu Ca kia đến Trần Gia làm thượng khách, không còn chút quan hệ nào với Cửu Đại Khấu nữa. Chính chúng là người từ bỏ An Chi Tranh trước. Không ai có thể ngăn cản Tiểu.... Thiếu gia nhận thêm trợ thủ!”

Dứt lời, Trần Phổ quay người rời đi.

Mười mấy người vận đồ đen của Trần gia chạy tới, chia ra bảo vệ nhà của An Chi Tranh.

Trên đường cái, Đỗ Trạch Dương cõng An Chi Tranh chạy như điên, cảm giác xóc nảy khiến An Chi Tranh cảm thấy lục phủ ngũ tạng như chao đảo theo. May sao Đỗ Trạch Dương nhiều thịt, hiệu quả giảm xóc không tồi.

An Chi Tranh hỏi: “Ngươi ít được ăn thịt mà sao vẫn mập thế?”

“Mẹ nó, sao ta biết được, ngươi nói xem ta có tội nghiệp không?”

“Thật tội cho ngươi quá!”

“Đúng rồi An Chi Tranh, ba ngàn lượng bạc ăn được thịt trong bao lâu?”

“Không có tiền đồ, mục tiêu của đời ngươi là quy đổi bất cứ thứ gì ra cân thịt hả?”

“Mẹ kiếp, được ăn thịt thì cần gì tiền đồ nữa!”

“Ha ha, lời này có lý đến mức không thể bắt bẽ được!”

An Chi Tranh bật cười, cười đến là đau đớn lục phủ ngũ tạng, nhưng hắn không sao dừng lại được.

Hình như đã rất lâu rất lâu rồi hắn không còn thứ tình bạn đơn thuần như này, An Chi Tranh nhoài trên lưng Đỗ Trạch Dương, thầm nghĩ sau này nhất định phải cho Tiểu tử mập ngày ba bữa ăn thịt, chế biến đủ món từ thịt.

Cuộc đời của Tiểu tử mập đơn giản biết bao, có thịt ăn là đủ lắm rồi.

Mục tiêu đơn giản thì cũng dễ dàng được thỏa mãn, con người sống như vậy sẽ hạnh phúc hơn chăng?

“Tiểu tử mập, sau này ta cho ngươi làm quan lớn được không?”

“Không ổn, vẫn nên để ngươi làm quan, ta làm thuộc hạ cho ngươi!”

“Ta nói đánh ai ngươi bèn đánh kẻ đó hả?”

“Nhất định rồi!”

“Vậy thì quyết định như vậy, từ nay về sau ta nói đánh ai, ngươi liền xông lên đập người đó một trận là được.”

“Không thành vấn đề, nhưng cha mẹ ta thì không đánh được đâu nha”

“Nói nhảm, ta đánh cha mẹ ngươi làm gì...đúng rồi Tiểu tử mập, ngươi thích nữ nhân như thế nào? Mập mạp hay thanh tú? Từ nay về sau chúng ta chính là người nổi danh của phố Nam Sơn rồi, lúc đó ngươi sẽ có rất nhiều người ái mộ.”

“Ta thích mập mạp trắng trẻo. Bởi vì gầy thì chắc thiếu thịt ăn, sẽ giành thịt của ta. Còn béo thì chắc không thiếu thịt!”

“Meo meo!”

Mèo trắng Tiểu Thiện kêu lên một tiếng như khinh thường lý tưởng nhân sinh của Đỗ Trạch Dương.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom