• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Đại Nghịch Tiên Đế (1 Viewer)

  • Chương 4: Khiêm tốn hay là phô trương?

An Chi Tranh và Đỗ Trạch Dương khoác vai nhau đi trên Phố Nam Sơn, âm thanh ồn ào bên đường bỗng thu hút sự chú ý của hai người.

An Chi Tranh liếc nhìn, phát hiện ra vài con chó hung ác đang dồn một con mèo hoang bẩn thỉu vào góc tường. Mèo con thoạt nhìn chỉ mới vài tháng tuổi, đang cuộn tròn ở đó run rẩy, có lẽ giây tiếp theo sẽ bị lũ chó hung ác xé xác.

Đỗ Trạch Dương kéo tay An Chi Tranh: “Đi thôi, những con chó hung ác đó không tìm được thức ăn, đành phải dùng mèo hoang yếu ớt làm thức ăn bổ sung. Không có gì lạ hết.”

An Chi Tranh thở dài: "Thật giống với thế giới này. Kẻ yếu bị bắt nạt. Con mèo này hình như mất mẹ từ nhỏ, đáng thương quá. Chi bằng mình đưa nó về bầu bạn, dù sao bản thân cũng chỉ có một thân một mình. . ”

An Chi Tranh bước tới, đàn chó dữ quay đầu lại nhìn, cúi đầu gầm gừ với hắn như đe dọa.

Ánh mắt An Chi Tranh trở nên lạnh lùng đám chó hung dữ bỗng sợ tới mức mềm nhũn cả người, không dám động đậy, thậm chí còn tè luôn tại chỗ.

An Chi Tranh nhanh chóng ôm mèo con đang hoảng sợ vào lòng, duỗi tay vuốt ve nó, nhưng mèo con vẫn chưa hết sợ hãi.

Bộ lông của mèo con dính đủ thứ bẩn. An Chi Tranh vừa đi vừa lau lông cho nó, chợt phát hiện ra mèo con rất đẹp.

Vốn dĩ lông nó trắng như tuyết, nhưng những sợi lông mịn ở bốn bàn chân lại có màu đỏ.

Đôi mắt của mèo con cũng rất đặc biệt, nhìn kỹ sẽ thấy những vì sao như đang lượn vòng trong mắt nó.

An Chi Tranh vuốt ve mèo con suốt đường đi. Được an ủi, mèo con dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn An Chi Tranh bằng đôi mắt đẹp long lanh đong đầy sự cảm kích, như thể rất có nhân tính.

Đỗ Trạch Dương tò mò đánh giá An Chi Tranh. An Chi Tranh vừa đi vừa nhìn trái ngó phải đánh giá hoàn cảnh. Thời gian sắp tới, hắn phải ở lại Huyễn Thế Trường Cư Thành, ít nhất, trước khi thực lực khôi phục tới cảnh giới trước đó, hắn sẽ không rời khỏi nơi này.

Phát hiện ra Đỗ Trạch Dương không ngừng liếc trộm, An Chi Tranh phì cười: “Ngươi đang ngưỡng mộ ta à?”

Đỗ Trạch Dương khẽ gãi đầu: “An Chi Tranh.... ngươi là An Chi Tranh thật sao?”

An Chi Tranh vươn tay kéo cổ áo Đỗ Trạch Dương, vừa đi về trước vừa nói: “Có muốn ta nói ra ngoài chuyện ngươi lén nhìn mẫu thân của Tiểu Thất Đáo tắm không?”

Mẫu thân của Tiểu Thất Đáo là một quả phụ, theo lý mà nói, một nữ nhân mang theo con nhỏ muốn sinh tồn ở Huyễn Thế Trường Cư Thành sẽ rất gian khổ, nhưng thực tế, chẳng mấy người ở Phố Nam Sơn dám tới chọc giận nàng ta.

Đến người của Cửu Đại Khấu còn phải khách khí vài phần với nàng ta. Người ta đồn đại, mẫu thân của Tiểu Thất Đáo là một Tu hành Giả chạy nạn tới đây ở ẩn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Dù sao những chuyện của Tu hành Giả quá xa xôi diệu vợi, họ chỉ biết mẫu thân của Tiểu Thất Đáo vô cùng xinh đẹp.

Cả Phố Nam Sơn này chẳng có nữ nhân nào đẹp hơn nàng ta, bầu ngực đó, vòng eo đó, bờ mông đó, còn có gương mặt quyến rũ kia, hoàn toàn không giống nữ nhân đã từng sinh nở.

Tiểu Thất Đáo mới bốn tuổi, giọng nói trẻ con, gương mặt tựa búp bê sứ.

Nghe An Chi Tranh nói lời này, Đỗ Trạch Dương lập tức cười: “Ngươi không được kể ra ngoài đâu nhé, nếu để Diệp Đại Nương biết chuyện ta nhìn trộm mông nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ lột da ta! Cả Phố Nam Sơn đều biết không thể chọc vào Diệp Đại Nương!”

Người ở Phố Nam Sơn đều gọi mẫu thân của Tiểu Thất Đáo là Diệp Đại Nương. Nghe còn tưởng là nữ nhân nhiều tuổi lắm, nhưng thực tế nàng ta chưa quá hai lăm tuổi.

Diệp Đại Nương mở một Tửu quán nhỏ ở Phố Nam Sơn, người đẹp, tính cách còn hào sảng, nên việc làm ăn của nàng ta không tệ chút nào.

Phần lớn người tới Tửu quán này vì muốn ngắm nhìn Diệp Đại Nương, còn rượu ngon hay không chẳng ai bận tâm.

An Chi Tranh ước lượng nén bạc trong tay: “Số tiền này chắc đủ để hai chúng ta tới Tửu quán của Diệp Đại Nương ăn một bữa no nê rồi, bây giờ ngươi mau chóng nghĩ xem muốn ăn món gì, lát nữa không được lòi cái dốt ra đâu đấy! ”

Đỗ Trạch Dương mím môi : “Làm cách nào để làm bộ mình không phải đứa chưa bao giờ đến Tửu quán nhỉ? Còn phải khiến người ta tưởng nhầm mình là kẻ có của?”

An Chi Tranh cúi đầu đánh giá y phục trên người hắn và Đỗ Trạch Dương, sau đó bất đắc dĩ nói: “Ngươi cả nghĩ rồi.... Hay như này đi, lát nữa tới Tửu quán, chúng ta quan sát xem mọi người hay kêu món gì, món ai cũng ăn chắc chắn ngon rồi!”

Đỗ Trạch Dương giơ ngón cái: “Xem ra bị bọn Cao Đệ đánh ngất một lần xong, ngươi đã mở mang đầu óc rồi. Có điều hồi nãy ngươi làm ta sợ đứng tim, ở Phố Nam Sơn này, lão tử chỉ có một bằng hữu duy nhất là ngươi, ngươi mà chết thì lão tử cô đơn rồi!”

An Chi Tranh chợt thấy lòng ấm áp, khẽ vỗ vai Đỗ Trạch Dương: “Yên tâm, ta đâu dễ chết vậy. Từ hôm nay trở đi chúng ta là huynh đệ, ngươi có một miếng cơm ăn thì ta có nửa miếng, ngươi có một bộ y phục thì ta có nửa bộ, xuân qua thu đến, gió táp mưa sa, chúng ta cả đời là huynh đệ!”

Đỗ Trạch Dương gật đầu như giã tỏi, sau đó mới hoàn hồn: “Sao lời của ngươi kỳ kỳ sao ấy!”

An Chi Tranh cười ha ha: “Aiza, đừng có nghiền ngẫm từng chữ một như vậy chứ, chúng ta đâu phải Thư sinh, ý tứ đại khái là được rồi!”

Hai người cười nói rôm rả, đi tới cuối Phố Nam Sơn, trước mặt là Tửu quán của Diệp Đại Nương.

Tửu quán không có tên, chỉ có một chữ ‘Tửu’ trên lá cờ treo trước cửa.

Đỗ Trạch Dương biết chữ , nhưng cũng chẳng hiểu được ý vị gì đặc biệt trong chữ ‘Tửu ’ này, có điều nó luôn cảm thấy chữ này rất bá đạo, không giống chữ mà giống bóng một Hiệp khách đeo kiếm bên người, tay cầm hồ lô rượu, xông pha khắp thiên hạ!

“Chữ hay lắm!”

Đến cửa, An Chi Tranh kìm lòng không đặng mà thốt lên một câu khen ngợi.

Trong chữ ‘Tửu ’ này có thứ gì đó rất bá đạo, tựa như vật thể sống, bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra khỏi lá cờ.

Đỗ Trạch Dương còn lâu mới tin An Chi Tranh hiểu được ý vị trong con chữ, nói: “Ngươi mà nhìn ra hay dở cái rắm gì!”

An Chi Tranh nghiêm túc nói: “Rắm hay rắm dở nhìn không ra, nhưng có thể ngửi được!”

Đỗ Trạch Dương ngẩn người, sau đó phì cười.

Nó phát hiện ra An Chi Tranh của hôm nay rất thú vị, còn đâu cái kiểu bảo sao nghe vậy, không có chủ kiến lúc trước.

An Chi Tranh ngày xưa, người khác nói một nó tuyệt không nói hai, người khác nói đông, nó tuyệt không cãi tây, càng đừng mong nó chủ động phát biểu suy nghĩ gì!

Theo đánh giá của Đỗ Trạch Dương, An Chi Tranh trước đây là một quả cầu, mặc cho người ta đá qua đá lại.

An Chi Tranh vén rèm bước vào.

Lần đầu vào Tửu quán, lòng Đỗ Trạch Dương không khỏi căng thẳng, trước đây luôn là nó tùy tiện đi trước, An Chi Tranh dè dặt đi theo sau, hôm nay hoàn toàn ngược lại.

An Chi Tranh nhìn xung quanh một vòng, giờ này chưa phải lúc dùng bữa, cho nên người trong Tửu quán không đông lắm.

Khách khứa tụ tập ở ba bàn. Không ngoại lệ, họ đều nhìn hau háu vào Diệp Đại Nương ở quầy tính tiền.

Hôm nay nàng ta vận bộ đầm dài màu tím, tuy không hở hang gì nhưng thân hình mê hoặc của nàng vẫn được chiếc đầm tôn lên trọn vẹn.

Nhất là bộ ngực cao đầy kia, rõ ràng là một ngọn đèn, mà mỗi vị khách đều như con thiêu thân muốn đâm đầu vào.

Nghe tiếng khách vào, Diệp Đại Nương ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra hai đứa trẻ không quá mười tuổi, nàng ta bỗng ngẩn người, sau đó cúi người, híp mắt nói: “Hai vị tiểu công tử, nơi này không có kẹo, chỉ có rượu thôi!”

Diệp Đại Nương lập tức bị thu hút bởi mèo nhỏ đã bớt dơ trong lòng An Chi Tranh, cảm khái: “Mèo con đẹp quá, không giống thứ tầm thường nha! ”

Nói như kiểu mèo nhỏ còn khiến nàng ta quan tâm hơn An Chi Tranh và Đỗ Trạch Dương!

Ngày thường ở Học Đường, Đỗ Trạch Dương khí phách là thế, nhưng vừa thấy Diệp Đại Nương, lòng nó đã run rẩy, vô thức trốn sau người An Chi Tranh.

An Chi Tranh lại chẳng có phản ứng gì đặc biệt, có vẻ rất bình tĩnh, có điều đôi mắt hắn bất giác quét về phía ngực Diệp Đại Nương một cái, dời mắt đi lại quét lại thêm lần nữa.

Diệp Đại Nương gặp quá nhiều nam nhân dòm ngó vẻ đẹp của nàng ta rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu nàng ta thấy một gia hỏa mới từng này tuổi đã háo sắc đến vậy!

Tiểu tử mập nấp sau kia là kiểu có sắc tâm nhưng không có can đảm, còn người đứng đối diện nàng ta, nhìn có vẻ gầy yếu đó, nhưng ánh mắt kia nào giống một đứa trẻ, mà giống một nam nhân trưởng thành đã trải ngàn bể dâu.

Diệp Đại Nương hơi sửng sốt. Nàng ta vốn tưởng An Chi Tranh là đứa nhỏ háo sắc với đôi mắt không thành thật, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra ánh mắt An Chi Tranh không nhuốm một chút tà niệm.

Thiếu niên này sao lại sở hữu một đôi mắt đặc biệt đến vậy?

Thấy Diệp Đại Nương ngẩn người, Đỗ Trạch Dương còn nghĩ nàng ta xem thường nó, bèn vươn cổ ra nói: “Còn lâu mới tới mua kẹo, chúng ta không ăn thứ đó từ lâu rồi! Chúng ta tới uống rượu.... Đúng! Chúng ta tới uống rượu! Đại nương có rượu gì ngon chỉ cần đưa ra là được, đừng nghĩ chúng ta nhỏ tuổi mà xem thường!”

Diệp Đại Nương híp mắt, đôi mắt đẹp cong như vầng trăng khuyết: “Được, các ngươi có bạc không?”

Đỗ Trạch Dương ngẩng đầu ưỡn ngực, sau đó chỉ tay vào An Chi Tranh : “Nó có!”

An Chi Tranh cười: “Chào Diệp Đại Nương, chúng ta tới đây để ăn thịt, không uống rượu!”

Diệp Đại Nương quăng cho Đỗ Trạch Dương một ánh mắt ‘ta sớm biết các ngươi không dám uống rượu mà’, tay khẽ chống cằm, người dựa lên quầy: “Ta còn đang nghĩ Tửu quán có hai tiểu nam tử hán tới làm khách đấy, hóa ra là hai gia hỏa háu ăn à. Sao, trộm bạc trong nhà chạy tới đây mua thịt à? Cẩn thận lát nữa người lớn trong nhà các ngươi tới tìm, xem xem các ngươi có bị đánh hay không?”

An Chi Tranh nói: “Nàng thấy dáng vẻ của chúng ta giống con nhà có tiền sao? Đây là phần thưởng Lục Tiên sinh cho chúng ta vì có biểu hiện tốt đấy!”

Diệp Đại Nương ồ một tiếng: “Đứa nhỏ này nói chuyện cũng biết lý lẽ lắm, nhìn y phục của các ngươi cũng không giống trẻ con nhà giàu. Nếu vậy thì nhớ tiết kiệm chút, ăn xong rồi thì mang bạc thừa về cho cha mẹ các ngươi mua đồ trong nhà. Hai ngươi cũng tầm mười mấy tuổi rồi, không phải tuổi chưa hiểu chuyện nữa, chắc là thèm ăn thịt quá hả?”

“Không!”

Đỗ Trạch Dương bỗng nói to: “Chúng ta tới uống rượu!”

Diệp Đại Nương nhìn Đỗ Trạch Dương một cái, chẳng nói thêm gì. Đỗ Trạch Dương cảm thấy bị sỉ nhục, ngực phập phồng.

An Chi Tranh lặng lẽ kéo tay nó tới bàn ăn cạnh cửa sổ, nói khẽ: “Ngươi nói xem, một đứa trẻ như ngươi so đo gì với người lớn hả?”

Đỗ Trạch Dương vỗ bàn: “Ta muốn uống rượu!”

An Chi Tranh quay đầu, cười với Diệp Đại Nương: “Phiền đại nương đưa lên một vò rượu!”

Đỗ Trạch Dương lại vỗ bàn: “Một vò không đủ, ta phải uống mười vò!” Diệp Đại Nương nở nụ cười đẹp như hoa đào khoe sắc.

Nàng ta uốn éo vòng eo mảnh mai như cành liễu đi vào bếp, chẳng mấy chốc đã bưng ra một đĩa thịt bò chín lớn và một vò rượu, đặt đồ lên bàn xong, nói: “Không dễ gì có thịt ăn đâu. Ta tặng hai ngươi vò rượu này, ai bảo hai ngươi anh tuấn như vậy, trưởng thành chắc chắn trở thành nam nhân mê người!”

Mặt Đỗ Trạch Dương đỏ bừng, chưa uống rượu mà như đã say.

Nó vươn tay cầm vò rượu định nốc luôn trực tiếp, nghĩ ngợi thấy không phải phép cho lắm, bèn rót cho An Chi Tranh một ly rồi mới bưng vò rượu lên uống một ngụm lớn.

Vừa uống đã bị sặc, nó ho khan vài tiếng, sợ Diệp Đại Nương nghe được lại xem thường nên nó vẫn cố gắng ưỡn ngực: “Rượu ngon!”

An Chi Tranh thầm nghĩ gia hỏa này ngày sau nhất định sẽ chịu thiệt trong tay nữ nhân, nhìn cái dáng vẻ không thể chống cự lại nữ nhân xinh đẹp là biết.

An Chi Tranh cười nhấc ly rượu nhấp một ngụm, ánh mắt bỗng thay đổi: “Có lương tâm thật!”

Diệp Đại Nương đang đi về phía quầy bán hàng bỗng khựng bước, quay đầu nhìn An Chi Tranh hỏi: “Gì mà có lương tâm thật?”

An Chi Tranh nói vẻ đàng hoàng: “Nước trong vò này hóa ra là rượu thật, Tửu quán khác không đành lòng bỏ vốn vậy đâu!”

Diệp Đại Nương trừng đôi mắt đẹp: “Ngươi có tin bây giờ ta cắt tai ngươi đem luộc chín rồi bán như tai heo không hả?”

An Chi Tranh mỉm cười: “Thế phiền đại nương bán rẻ lại cho ta....”

Diệp Đại Nương thấy đứa nhỏ này rất đặc biệt, cách nói chuyện không giống trẻ con, hơn nữa nàng ta cảm nhận được trong thân thể An Chi Tranh giấu thứ sức mạnh gì đó không tầm thường, thế nên nàng ta vô thức liếc nhìn An Chi Tranh thêm vài lần.

Ngay lúc này, bên ngoài bỗng ồn ào. Cao Đệ chỉ còn một tai dẫn theo một đám thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi chạy tới.

“Đại ca, chính là tiểu tử ngồi bên cửa sổ kia đã cắt tai ta, nó còn chê Ác Bá Hội đẳng cấp thấp, nó coi thường chúng ta đấy!”

An Chi Tranh nhấp một ngụm rượu, híp mắt nhìn ra cửa sổ.

Xem ra muốn sinh tồn trên mảnh đất đẳng cấp thấp này cũng chẳng dễ gì.

Vốn dĩ muốn khiêm tốn một chút, âm thầm lặng lẽ tu dưỡng ở Huyễn Thế Trường Cư Thành, nhưng xem ra không được rồi.

Muốn được an tĩnh, trước tiên vẫn phải phô trương, phải khiến đám lưu manh này không dám chạy tới chọc giận mình nữa mới được.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom