• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Đại Nghịch Tiên Đế (1 Viewer)

  • Chương 6-7

Chương 6: Không thể đi

Đám người vây xem đều sửng sốt, trong đó có người quen An Chi Tranh, nhận ra kẻ đánh bại đám lưu manh chính là cô nhi ngày thường bảo sao nghe vậy, đi đường cũng khúm núm không dám thẳng lưng. Họ vô cùng kinh hãi, sao mới một ngày không gặp mà An Chi Tranh lại như biến thành người khác vậy? Ra tay tàn nhẫn, đánh ngã hơn mười đứa lưu manh, đây là An Chi Tranh dù bị đánh cũng chỉ dám ngồi xổm ôm đầu không dám trả đòn đó sao?

Khuôn mặt Trương Lỗi máu thịt bầy nhầy, xem chừng dù vết thương lành hẳn thì khuôn mặt cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam. Từ tận xương tủy, An Chi Tranh vô cùng chán ghét đám lưu manh chỉ biết ức hiếp những người thành thật này.

Chẳng qua bây giờ hắn cần một nơi để tĩnh dưỡng, khi còn huy hoàng, hắn chỉ phất tay một cái cũng đủ khiến đám lưu manh này tan thành mây khói.

“Nhớ nợ ta bao nhiêu chưa?”

An Chi Tranh đá vào Trương Lỗi đã bị dọa bể mật, hỏi một câu. Trương Lỗi nằm dưới đất giống như con heo chết, hoàn toàn bất động. Y muốn trả lời, nhưng một nửa bên mặt máu thịt bầy nhầy nên không sao mở miệng ra được.

An Chi Tranh thấy Y không thể trả lời, bèn cúi người nhìn Y: “Coi như ngươi nợ ta năm trăm lượng bạc được chứ?”

Ánh mắt Trương Lỗi hơi trốn tránh, hiển nhiên Y không muốn đồng ý.

Nhưng liếc thấy tay An Chi Tranh đang lắc cục gạch, Y ra sức gật đầu.

An Chi Tranh ừ một tiếng rồi bước tới cạnh Lưu Lại Tử, hỏi : “Ngươi nhớ nợ ta bao nhiêu bạc chưa?”

Lưu Lại Tử nào dám nói không nhớ, cuống quýt đáp: “Nhớ, nhớ.... nợ ngươi một trăm bốn mươi lượng bạc!”

An Chi Tranh thở dài một hơi: “Một trăm bốn mươi lượng bạc, thôi... ta sửa lại nhé, ta không thích số lẻ.”

Lưu Lại Tử vui vẻ đáp: “Đa tạ! Đa tạ!”

Sau đó An Chi Tranh cúi người đánh gãy một chân của Lưu Lại Tử: “Một chân năm mươi lượng, vừa rồi ngươi nợ ta 140 lượng, bây giờ là 190 lượng, làm tròn xong coi như ngươi nợ ta 200 lượng, ngươi thấy giá đấy công bằng chưa?”

Lưu Lại Tử đau đớn hét thảm, nhưng đâu dám nói không công bằng?

Y nhịn đau gật đầu, không biết trong lòng đã mắng mỏ An Chi Tranh thành dạng gì.

An Chi Tranh chậm rãi đi tới cạnh Chu An: “Còn ngươi, nhớ nợ ta bao nhiêu không?”

Chu An sợ tới mức bò ra đằng sau, vừa bò vừa khóc: “Đại gia, van xin ngài, ngài nói ta nợ ngài bao nhiêu thì là bấy nhiêu, đừng đánh ta...Lưu Lại Tử nợ ngài 200 lượng, ta cũng nợ ngài 200 lượng, như vậy được không?”

An Chi Tranh gật đầu thỏa mãn: “Cũng được, thấy thái độ của ngươi không tồi, coi như ngươi nợ ta 200 lượng. Tuy nhiên ta là người thành thực, không thích chiếm hời của kẻ khác. Ngươi nói nợ ta 200 lượng, nhưng ta đánh chưa đủ con số đấy. Việc này nếu truyền ra ngoài, mọi người lại nói ta bất công, từ nay về sau còn ai dám tìm tới ta nữa? Ta nhớ ngươi nợ ta 160 lượng, vậy thì ta liền đánh gãy...”

Rắc một tiếng, một chân của Chu An bị An Chi Tranh đánh gãy. An Chi Tranh nói: “210 lượng, lấy rẻ ngươi 200 lượng thôi nhé.”

Hắn quay đầu nhìn về phía khác, tên lưu manh thứ ba sợ tới mức không ngừng lùi lại đằng sau, sờ được một cục gạch, vội cầm lên đập vào mặt mình: “An gia, ta cũng nợ ngài 200 lượng, không cần ngài ra tay, ta tự bổ sung, như vậy được không?”

Hỏi xong, Y lại dùng gạch đập vào mặt mình, lực đập không hề nhỏ.

Thấy gia hỏa này bị mình dọa tới hồn xiêu phách lạc, ngày sau có người trả thù lao, chắc Y cũng chẳng dám tới chọc giận hắn nữa.

Dựa theo tính cách diệt cỏ phải diệt tận gốc lúc trước của hắn, dù đám lưu manh cấp thấp này không đáng để hắn ra tay, hắn cũng sẽ đánh rắn dập đầu, giết sạch không trừ một ai.

Nhưng giờ hắn chưa hiểu rõ về Huyễn Thế Trường Cư Thành, cũng không nguyện ý phá Sát Giới, nên chỉ đánh tới đây thôi.

“Tên cầm đầu kia nợ ta 500 lượng bạc, mỗi người các ngươi nợ ta 200 lượng bạc, cộng lại là 3300 lượng bạc, khi nào các ngươi thanh toán hết nợ nần đây?”

An Chi Tranh còn chưa dứt lời đã ngó thấy Cao Đệ xoay người, toan lẩn trốn vào đám đông, nhưng bị Đỗ Trạch Dương tinh mắt giữ chặt.

Đỗ Trạch Dương kéo Cao Đệ trở về, Cao Đệ sợ tới mặt mũi trắng bệch. Nó thấy An Chi Tranh nhìn mình, cố nặn ra một nụ cười: “An Chi Tranh...An gia, ngài là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cứ coi tiểu nhân là cái rắm, bỏ qua cho tiểu nhân nhé.”

An Chi Tranh hừ lạnh: “Dù ta có ăn phân cũng không đánh ra cái rắm thối như ngươi.”

An Chi Tranh tung chân đá vào cằm Cao Đệ: “Vốn định từ từ tính nợ với ngươi, nhưng ngươi đã tự tìm đường chết, ta sẽ cho ngươi được thỏa nguyện. Những người khác ta đều phế một chân một tay, còn ngươi, ta không thu phí.”

An Chi Tranh quay đầu nhìn Trương Lỗi: “Ta giao nó cho ngươi xử lý, xử lý như thế nào thì tùy ngươi. Ngươi nợ ta 3300 lượng bạc, ta định giá nó 300 lượng, ta chỉ thu ngươi 3000 lượng bạc là đủ rồi.”

Khuôn mặt của Trương Lỗi bị đánh cho máu me nhày nhụa, nhưng vết thương không quá nặng. Lúc này ánh mắt của An Chi Tranh giống như tử thần, đừng thấy hắn gầy yếu mà nhầm, ban nãy hắn ra tay hệt như lệ quỷ, cho dù cả đám lưu manh đồng loạt xông lên cũng không phải đối thủ của An Chi Tranh .

Ngày sau, chỉ cần An Chi Tranh còn ở Phố Nam Sơn, Trương Lỗi tuyệt không dám xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Trương Lỗi gật đầu như giã tỏi: “An Gia người yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho ta!”

An Chi Tranh khẽ gật đầu: “Đi lấy tiền đi. Đám người này tạm thời giữ ở đây, ngươi trở về lấy bạc chuộc người. Ta là người rất công bằng, cứ đưa tới hai trăm lượng, ngươi lại đổi được một người. Tuy nhiên nếu để ta nghe được ngươi tới nhà người khác cướp bạc hoặc là ép kẻ khác cho bạc, ta cam đoan ngươi không sống được tới khi trời tối.”

An Chi Tranh chỉ sang lề đường:

“Đừng mãi nằm đó cản trở đường đi, tất cả lên lề đường, xếp hàng chỉnh tề, chờ lão đại của các ngươi lấy tiền chuộc các ngươi.”

Trương Lỗi không dám chậm trễ nửa giây, vội kéo theo Cao Đệ chật vật chạy khỏi phố Nam Sơn.

Đỗ Trạch Dương đi tới bên cạnh An Chi Tranh: “Cứ vậy mà thả Cao Đệ đi sao? Nếu không phải vì gia hỏa đó, nào có chuyện hôm nay. Bình thường nó bắt nạt ngươi tàn nhẫn nhất, chân của Tiểu Đức Tử cũng do nó đánh gãy, cả đời tàn tật. Còn có Lý Hán, bị Cao Đệ cắt ba đầu ngón tay, bây giờ không dám vươn tay ra cho người khác trông thấy đấy.”

“Thả nó đi? Yên tâm, ta bảo Trương Lỗi mang nó đi còn hay hơn chính ta động thủ giết nó. Nếu Trương Lỗi không nỡ giết nó, ta cũng đảm bảo nó không sống nổi ở Huyễn Thế Trường Cư này.”

Đỗ Trạch Dương gật đầu: “Người như nó chết cũng đáng. Từ nay về sau không cần phải lo lắng những đứa trẻ khác trong học đường bị bắt nạt nữa rồi.”

An Chi Tranh vỗ vai của Đỗ Trạch Dương: “Còn nhớ ban nãy ta hỏi ngươi câu gì không? Sống vất vả đủ chưa?”

Đỗ Trạch Dương đáp: “Ai lại muốn sống vất vả cơ chứ!”

An Chi Tranh vừa cười vừa nói: “Về sau sẽ không vất vả nữa. Từ hôm nay trở đi, ta cho ngươi muốn ăn gì thì ăn, muốn mặc gì thì mặc, muốn chơi gì thì chơi. Ngươi là bằng hữu duy nhất của An Chi Tranh ta trong Huyễn Thế Trường Cư, ta sẽ cố gắng thay đổi cuộc sống của chúng ta. Đỗ Trạch Dương, ngươi nhớ kỹ, bạn của An Chi Tranh ta, không ai có thể bắt nạt!”

Trong quán rượu, Diệp đại nương nhìn hai thiếu niên khoác vai nhau đứng giữa đường bằng ánh mắt sâu sa.

Thiếu niên gầy yếu kia có khí chất thật đặc biệt, hình ảnh hắn khoác vai Tiểu tử mập chỉ về phương xa, thật giống như hắn đứng ở chỗ cao nhất trên thế gian chỉ điểm giang sơn vậy.

Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ chừng mười tuổi, sao nàng ta lại có loại ảo giác như ngưỡng mộ hắn thế này?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nàng muốn hiểu rõ thiếu niên này, nhưng vừa nghĩ tới việc mình ẩn cư là vì Tiểu Thất Đáo, nàng liền từ bỏ ý định này. Không có gì quan trọng hơn sự bình an của Tiểu Thất Đáo. Chỉ cần hài tử của nàng khỏe mạnh, nàng nguyện ý làm mọi thứ. Nàng quay đầu nhìn Tiểu Thất Đáo, không khỏi thở dài...Đứa trẻ mới bốn tuổi đang ngồi gần cửa sổ, miệng cắn hạt dưa, hai chân đung đưa, tựa hồ không hề sợ hãi với cảnh máu tanh do An Chi Tranh tạo ra.

Dáng vẻ đó giống hệt với phụ thân nó, dù gặp chuyện lớn cỡ nào, vẫn luôn giữ cái khí thế đó, tuyệt không lo sợ khẩn trương.

“Ca ca!”

Tiểu Thất Đáo bỗng lên tiếng gọi An Chi Tranh.

“Ăn hạt dưa không?”

An Chi Tranh quay đầu nhìn, phát hiện đứa trẻ này thật đáng yêu. Hắn xoa tay dính máu lên áo, đi về phía Tiểu Thất Đáo, ngồi xuống bên cạnh: “Thất Đáo, vừa rồi nhìn ca ca đánh người, đệ có sợ không”

Tiểu Thất Đáo nhét hạt dưa vào tay An Chi Tranh: “Ta không sợ, ngày sau ta cũng đánh những kẻ xấu như ca ca . Hễ thấy kẻ xấu là đánh ngay, đánh tới khi nào bọn chúng không dám làm chuyện xấu mới thôi.”

Tiểu Thất Đáo huơ huơ bàn tay nhỏ nhắn, không ngồi vững bỗng rơi xuống từ cửa sổ. Diệp đại nương sợ hãi lao về phía trước, nhưng An Chi Tranh đã tóm

kịp. Hắn bế Tiểu Thất Đáo đi tới lề đường, chỉ vào đám lưu manh: “Tiểu Thất Đáo, đệ hãy nhớ kỹ, về sau ngàn vạn lần đừng làm người xấu như bọn chúng. Trông thì khí thế đấy, nhưng đêm về sẽ gặp ác mộng, sẽ bị ác quỷ lấy mạng. Cho dù chết đi, bọn chúng cũng chỉ có thể xuống địa ngục, bị ác quỷ tra tấn.”

Tiểu Thất Đáo gật đầu: “Ca ca, ngươi dạy ta đánh người được không?”

An Chi Tranh lắc đầu: “Không được, tu hành không phải là để đánh người.”

Tiểu Thất Đáo lại nói: “Mẫu thân nói ta không thể tu hành, nhưng ta sợ mẫu thân bị người khác bắt nạt.”

An Chi Tranh khẽ chau mày, quay đầu nhìn về phía Diệp đại nương. Lúc ôm Tiểu Thất Đáo, hắn đã cảm giác được thể chất của đứa nhỏ này cực kỳ xuất sắc, loại thể chất này, nếu đưa tới tông môn sẽ rất được coi trọng. Chỉ cần dốc lòng dạy bảo, có lẽ không bao lâu nữa Tiểu Thất Đáo đã có thể tu hành. Nhưng vì sao Diệp đại nương lại muốn gạt hài tử của nàng ta?

Hắn bỏ hạt dưa vào tay Tiểu Thất Đáo, đứa nhỏ bèn cười rộ lên, hai mắt sáng ngời. Mèo con trên vai An Chi Tranh khẽ kêu một tiếng, trưng ra bộ dạng ‘ta cũng muốn được ăn’.

Diệp đại nương bước nhanh tới đón Tiểu Thất Đáo vào lòng, nói một câu cảm ơn liền xoay người rời đi.

An Chi Tranh muốn hỏi rõ ngọn nguồn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt né tránh của Diệp đại nương, hắn cảm thấy không hỏi dò bí mật riêng tư của người khác thì hơn.

Đúng lúc này, vài người khiêng cái rương lớn đến, nhìn thấy đám lưu manh tàn phế kia thì sợ tới bay màu. Người cầm đầu bước nhanh tới chỗ An Chi Tranh, khách khí nói: “An gia, đây là bạc mà chủ nhân ta trả nợ cho ngươi.”

Mèo con đang biếng nhác dựa vào người An Chi Tranh vừa thấy người kia lập tức dựng hết lông mao, lộ ra hàm răng sắc nhọn, giống như muốn bảo vệ An Chi Tranh.

An Chi Tranh vuốt ve mèo con, cười nói: “Ác Bá Hội quả nhiên không thiếu tiền.”

Người nọ cười cười: “Đâu có, Ác Bá Hội chỉ là một hắc bang nho nhỏ như trò đùa trẻ con, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Số bạc này là của chủ nhân ta chi trả, người muốn gặp ngươi.”

An Chi Tranh khẽ chau mày: “Chủ nhân của các ngươi là ai?”

Người nọ vươn tay, tỏ ý mời: “Chủ nhân của bọn ta họ Trần.”

Nghe thấy câu này, mặt Đỗ Trạch Dương bỗng biến sắc, nó tiến lên giữ chặt An Chi Tranh lại, lắc đầu nói: “An Chi Tranh, không thể đi!”
Chương 7: Ngươi sẽ gặp được hắn

An Chi Tranh cẩn thận nhớ lại những gì liên quan tới Trần Gia. Hình như đây là một gia tộc lớn trên phố Nam Sơn. Tất cả cửa hàng trên con phố này đều là bất động sản của Trần Gia. Người dân nơi đây thuê cửa hàng của Trần Gia để làm ăn buôn bán . Nghe nói người của Trần gia còn có quan hệ với thành chủ của Huyễn Thế Trường Cư, đến Cửu Đại Khấu cũng phải nể mặt Trần gia.

Giờ An Chi Tranh mới vỡ lẽ vì sao Đỗ Trạch Dương giữ chặt tay hắn, nói không thể đi. Đám lưu manh kém cỏi Trương Lỗi có thể lộng hành ở phố Nam Sơn này, Đại Khấu Đường cũng chẳng ra tay tiêu diệt thì chắc chắn thế lực sau lưng đám Trương Lỗi không tầm thường.

Xem ra, Ác Bá Hội chẳng qua chỉ là đám ác khuyển của Trần Gia mà thôi.

Nam nhân tới mời An Chi Tranh đi tuổi chừng bốn mươi, dáng vẻ tầm thường, hòa ái dễ gần, khi nở nụ cười cho người ta cảm giác thân thiết như đại thúc nhà kế bên.

Nhưng An Chi Tranh chỉ liếc một cái cũng nhìn ra sự âm u ẩn giấu sau đôi mắt Y.

“Ta là Trần Phổ. ”

Nam nhân trung niên khách khí giới thiệu bản thân, sau đó nói: “Chủ nhân của bọn ta đã biết người ra tay dạy dỗ đám Trương Lỗi chính là ngươi. Chủ nhân ta nói, một trăm Trương Lỗi cộng lại, thậm chí một trăm Ác Bá Hội cộng lại cũng không bằng một mình ngươi. Vốn dĩ Ác Bá Hội được dựng lên để đám Trương Lỗi chơi đùa với tiểu thiếu gia. Muốn làm ăn trên Huyễn Thế Trường Cư Thành, không thể không bồi dưỡng nên tính cách của loài sói. Trong Trần Gia

chúng ta, Ác Bá Hội không có địa vị quan trọng gì. Chủ nhân chúng ta nói, chỉ cần An gia nguyện ý tới Trần gia làm bạn với tiểu thiếu gia thì bao nhiêu Ác Bá Hội cũng chẳng còn tác dụng nữa. ”

Y chỉ về phía sau: “Trong đó là năm nghìn lượng bạc, Chủ nhân ta nói chắc cuộc sống của An gia không được như ý. Do chủ nhân chúng ta phát hiện ra ngươi hơi muộn, nếu biết sớm đã chẳng để An gia phải chịu khổ cực rồi.”

An Chi Tranh quay đầu nói với Đỗ Trạch Dương: “Đếm số bạc của chúng ta đi!”

Đỗ Trạch Dương khẽ gật đầu, không yên tâm nói: “An Chi Tranh, tuyệt đối đừng đi!”

Trần Phổ cười nói: “An gia không cần đi theo chúng ta luôn, Gia chủ Trần Gia nói sẽ chờ ngươi tới bất cứ lúc nào. Ngươi cũng biết đó, Gia chủ Trần Gia chỉ có duy nhất một Nhi tử là tiểu thiếu gia, cho nên nguyện ý làm mọi thứ vì tiểu thiếu gia. Ngươi và Tiểu thiếu gia trạc tuổi nhau, dễ kết bạn. Khi nào ngươi nghĩ thông suốt điều này thì lúc nào cũng có thể tới Trần gia.”

An Chi Tranh ừ một tiếng: “Khi nào có thời gian, ta nhất định sẽ tới kính thăm!”

Trần Phổ chắp tay rồi quay người rời đi.

An Chi Tranh gọi với lại: “Ba ngàn lượng bạc do ta tự kiếm được, hai ngàn thừa kia không liên quan tới ta, phiền ngươi mang về và cảm ơn Gia chủ Trần gia giúp ta!”

Mặt Trần Phổ hơi biến sắc: “Đây là tấm lòng của Gia chủ Trần Gia ...”

An Chi Tranh khẽ chau mày: “Ai nói với ngươi, ngươi có lòng thì ta phải nhận? Có lòng hay không là chuyện của các ngươi, nhận hay không là việc của ta!”

An Chi Tranh ghét nhất mấy lời như vậy, khi còn ở Minh Pháp Ti, hắn gặp quá nhiều loại người nói năng kiểu này. Cũng vì thế, kẻ thù của An Chi Tranh nhiều vô số kể. Bao người muốn diệt trừ hắn, bởi sự tồn tại của hắn sẽ ngăn cản lợi ích của rất nhiều người.

Sở dĩ An Chi Tranh bị trọng thương, cơ thể vỡ nát, cũng chính là vì bị đám người kia đánh lén.

Có điều, những chuyện như vậy dường như quá xa xôi với An Chi Tranh bây giờ.

Không thể khôi phục tu vi, thì đừng nghĩ tới báo thù. Việc cấp bách bây giờ chính là nhanh chóng khôi phục thân thể. Đám người muốn diệt trừ hắn kia, một khi còn chưa chắc chắn hắn đã chết, thì sẽ không từ bỏ ý định.

An Chi Tranh chỉ trả lời Trần Phổ theo bản năng, xuất phát từ bản tính của hắn. Nhưng khi nghe lời này, mắt Trần Phổ như lóe lên chút âm hiểm.

Ở Phố Nam Sơn này, chưa có kẻ nào dám không nể mặt Trần Gia đâu!

Đây vẫn là lần đầu Trần Phổ gặp phải người từ chối ý tốt của Y.

Có điều nghĩ tới lời dặn dò của Gia chủ Trần Gia, Trần Phổ cố nhẫn nhịn: “Nếu An gia đã không nguyện ý nhận thì ta mang về vậy!”

Trần Phổ quay người , phất tay ra hiệu cho mấy đại hán xách rương chứa hai nghìn lượng bạc rời đi.

Chẳng mấy chốc, Đỗ Trạch Dương nhễ nhại mồ hôi chạy tới: “An Chi Tranh, ta thấy ngươi nên rời khỏi đây thôi. Ngươi đắc tội với người của Trần gia, giờ khó mà sống nổi ở phố Nam Sơn này. Người của Đại Khấu Đường cũng sẽ không bảo vệ ngươi đâu. Giờ ngươi đã có nhiều bạc, chi bằng rời khỏi Huyễn Thế Trường Cư, tìm nơi khác để sinh sống yên ổn.”

An Chi Tranh mỉm cười lắc đầu: “Ngươi cho rằng số bạc này dễ mang đi vậy sao?”

Nói tới đây, hắn lại nghĩ tới những việc mình từng làm trước kia.

Đỗ Trạch Dương không chú ý tới vẻ mặt thay đổi của An Chi Tranh, sốt ruột nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta không đắc tội nổi Trần gia đâu. Sớm biết Ác Bá Hội là người của Trần Gia thì đã chẳng đánh bọn đó rồi. Làm sao giờ? Trần Gia tuyệt đối không nhẫn nhịn chuyện này. Hơn nữa ban nãy ngươi còn khước từ tấm lòng của Trần Phổ, không nể mặt Y chút nào!”

“Nể mặt?” An Chi Tranh nhếch môi.

“Ngươi đã bao giờ nghe đến Minh Pháp Ti chưa? Nếu nể mặt kẻ ác thì đồng nghĩa với việc ngươi cũng làm điều ác!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đỗ Trạch Dương sửng sốt, không rõ vì sao An Chi Tranh nhắc tới điều này, nhưng vẫn gật đầu: “Ai mà không biết Minh Pháp Ti của hoàng triều Đại Hi chứ? Núi Thương Man mà chúng ta đang ở nằm trong một góc của U Yên Thập Lục Quốc, so với bất cứ quốc gia nào trong 16 quốc gia U Yên, Huyễn Thế Trường Cư cũng chỉ như con kiến so với con voi. Mà U Yên Thập Lục QUốc, so với hoàng triều Đại Hi mà nói, lại như hạt cát với sa mạc.”

Khi nói những lời này, hai mắt Đỗ Trạch Dương như phát sáng.

“Trong truyền thuyết, hoàng triều Đại Hi rộng tới trăm triệu dặm, là hoàng triều lớn nhất trong thiên hạ. Trước kia ta từng nghe những người tiến vào Huyễn Thế Trường Cư nhắc qua, hoàng triều Đại Hi là hoàng triều giàu có nhất thiên hạ, không ai sánh bằng. Mà nổi tiếng nhất trong hoàng triều Đại Hi, chính là Minh Pháp Ti...Hễ nhắc tới Minh Pháp Ti thì lũ trộm đạo chuyên làm chuyện xấu xa hèn hạ kia liền run như cầy sấy.”

An Chi Tranh nở nụ cười mà Đỗ Trạch Dương không thể hiểu được, đó là nụ cười tự hào ư?

Có lẽ Đỗ Trạch Dương không bao giờ ngờ tới, người đứng trước mặt nó lúc này đã không còn là bạn tốt An Chi Tranh của nó, mà là Phương Tranh- Thủ tọa của Minh Pháp Ti, người khiến cho kẻ ác thấp thỏm như ngồi bàn chông. Nhắc tới

Phương Tranh, cả hoàng triều Đại Hi có ai là không biết? Có lẽ trong cái tên đều có một chữ ‘Tranh’, vì vậy Phương Tranh mới có cảm giác thân thiết với thân thể này.

Không thể phủ nhận rằng An Chi Tranh đã chết rồi. Người sống trong thân thể An Chi Tranh lúc này là Phương Tranh – Thủ tọa của Minh Pháp Ti - một đại nhân vật từng làm rung trời chuyển đất.

Có lẽ phải kìm nén một số chuyện khiến lòng không mấy dễ chịu, An Chi Tranh bèn ngồi xuống bên đường, nói: “Ta cũng từng nghe qua rất nhiều về Minh Pháp Ti của hoàng triều Đại Hi, chi bằng ta kể cho ngươi nghe nhé?”

Đỗ Trạch Dương thích nhất là nghe những chuyện về anh hùng, bèn ngồi xuống bên cạnh An Chi Tranh: “Ngươi lúc nào chẳng ru rú trong nhà, sao có thể biết nhiều hơn ta? Nhưng ngươi cứ kể đi, để xem ngươi biết hơn ta được bao nhiêu.”

An Chi Tranh cười cười, dùng ngữ khí mà Đỗ Trạch Dương không hiểu, nói: “Ngươi cứ coi như đây là câu chuyện của một người khác...hoàng triều Đại Hi vô cùng lớn, một châu cũng lớn hơn cả chục lần so với 16 nước ở U Yên Thập Lục Quốc cộng lại. Hoàng triều Đại Hi có tới 99 châu. Chính vì quá lớn, cho nên Thánh Hoàng bệ hạ của hoàng triều Đại Hi không thể nắm rõ, cũng không thể tự mình giải quyết hết mọi chuyện.”

“Hoàng triều Đại Hi lớn như vậy, cho nên kẻ ác, việc ác cũng rất nhiều. Nếu muốn duy trì công bằng trong hoàng triều này, nhất định phải có một nha môn chấp pháp có thực lực để chia sẻ âu lo với Thánh Hoàng bệ hạ. Trạch Dương à, ngươi nghĩ mà xem, một phố Nam Sơn nhỏ bé đã tồn tại Trần gia và Đại Khấu Đường rồi, vậy thì ở hoàng triều Đại Hi sẽ có bao nhiêu kẻ xấu? Bọn chúng

không quan tâm tới pháp luật của Đại Hi, bọn chúng chỉ muốn kiếm lời cho bản thân.”

An Chi Tranh giơ tay day huyệt thái dương, Đỗ Trạch Dương sửng sốt. Động tác này hệt như người trưởng thành đang nghĩ tới điều phiền lòng. Nhưng An Chi Tranh mới mười tuổi, sao dáng vẻ lại sầu muộn thế kia!

Ánh mắt An Chi Tranh như hướng về một nơi xa ngoài tầm với, như thấy gì đó, mà lại như chẳng thấy gì.

“Bọn người xấu này sợ nhất là Minh Pháp Ti, bởi nơi này có một Thủ tọa công chính nghiêm minh tên Phương Tranh, tên người này có một chữ Tranh giống tên ta. Vì bảo vệ luật pháp Hoàng triều, Phương Tranh đã đắc tội với bao người. Kẻ xấu hận không thể khiến vị Thủ tọa này vạn kiếp bất phục. Chúng tìm đủ mọi cách loại trừ Phương Tranh, nhưng Phương Tranh quá mạnh, cho nên kẻ xấu mãi không có cơ hội ra tay. ”

“Mãi đến một ngày, Thánh hoàng Đại Hi nhận được tin báo một Nhi tử của người gặp chuyện ở U Yên Thập Lục Quốc. Thánh hoàng không thể rời bỏ ngai vị, chỉ đành giao phó nhiệm vụ đi cứu Nhi tử mình cho người mà Thánh hoàng tin tưởng nhất, chính là Phương Tranh. Trước giờ Phương Tranh luôn có quan hệ thân thiết với các hoàng tử, vừa nghe hoàng tử gặp nguy hiểm, hắn đã lập tức rời Hoàng triều Đại Hi chạy tới U Yên Thập Lục Quốc.... Kết quả, gặp phải mai phục ở Núi Thương Man. ”

An Chi Tranh nhìn Đỗ Trạch Dương, nói: “Trạch Dương, ngươi hiểu gì về Tu hành Giả không?”

Đỗ Trạch Dương nghe nhập tâm quá, chỉ vô thức lắc đầu: “Không hiểu, Tu hành Giả.... quá xa xôi diệu vợi! Đại ca ta ở trong một tông môn, nhưng trên

thực tế huynh ấy không thể tu hành, chỉ làm tạp dịch nơi đó. Dù vậy, nhà ta cũng được thơm lây, đám người Cao Đệ nào dám tùy tiện trêu chọc ta.”

An Chi Tranh nói: “Tu hành Giả phân chia cảnh giới theo thực lực, mới bắt đầu tu hành cần phải Tẩy Tủy. Nếu được tông môn phát hiện ra có tiềm chất tu hành, ngươi sẽ được mang về Tẩy Tủy. Sau khi Tẩy Tủy, thân thể có thể tiếp nhận lực tu vi. Đây là giai đoạn đầu tiên, gọi là Thăng Túy Cảnh. Sau Thăng Túy Cửu Trùng, sẽ là Tu Di Cảnh. Đến cảnh giới thứ hai này, thân xác con người có thể dung nạp nhiều lực tu vi hơn, tạo ra công kích vô cùng mạnh mẽ.

Ngươi nhìn Khấu Lục xem, Y không thể tu hành nên chọn con đường luyện thể, nếu luyện thể tới Cửu Trùng, có thể miễn cưỡng sánh ngang Tu Di Cảnh Nhất Trùng. Đương nhiên, trừ khi Khai Môn. Luyện Thể giả mà Khai Môn, thực lực sẽ được đề cao, tuy nhiên người như Khấu Lục, cả đời cũng không có cơ hội đó, cùng lắm chỉ tới Luyện Thể Ngũ Trùng mà thôi.

“Trên Tu Di Cảnh là Tù Dục Cảnh. Sở dĩ có cái tên như vậy, bởi vì chỉ khi khống chế được dục vọng của bản thân , Tu hành Giả mới có thể tiếp tục nâng cao cảnh giới. Trên Tù Dục Cảnh là Tiểu Mãn Cảnh. Tu hành Giả đã có thể khống chế dục vọng của mình thì xem như khá thỏa mãn rồi. Đột phá lên Tiểu Mãn Cảnh đã lợi hại lắm rồi, ta đoán U Yên Thập Lục Quốc cũng chẳng có mấy cao thủ Tiểu Mãn Cảnh đâu. Trên Tiểu Mãn Cảnh là Đại Mãn Cảnh, trên Đại Mãn Cảnh là Thiên Cảnh. ”

An Chi Tranh nói tiếp: “Khắp thiên hạ này không có nhiều Tu hành Giả Thiên Cảnh. Phương Tranh chính là một Tu hành Giả Thiên Cảnh, hơn nữa còn đạt tới Tiểu Thiên Cảnh Cửu Trùng. Ở Hoàng triều Đại Hi, số Tu hành Giả có tu vi cao hơn hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay! Tiếc thay, hắn bị người ta tập kích đánh lén, bỏ mạng ở Núi Thương Man.”

“A!” Đỗ Trạch Dương kinh hô một tiếng.

“Phương Tranh – vị Thủ tọa của Minh Pháp Ti đã chết rồi sao?! Sao ngươi biết?”

An Chi Tranh nói: “Đương nhiên là ta bịa ra rồi, người may mắn như hắn sao có thể chết chứ!”

Đỗ Trạch Dương đấm một quyền lên vai An Chi Tranh: “Hù chết ta rồi, ta nói mà, vị anh hùng ấy sao chết được! Nếu có một ngày được gặp ngài ấy thì tốt rồi, chỉ sợ ta lại kích động chết mất thôi!”

An Chi Tranh nhìn về phương xa: “Ngươi sẽ gặp được hắn, ta đảm bảo!”

“Meo meo!”

Mèo con đang nằm trong lòng An Chi Tranh khẽ kêu một tiếng, như muốn nói với Đỗ Trạch Dương, ngươi phải tin lời của chủ nhân ta.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom