• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Đại Nghịch Tiên Đế (1 Viewer)

  • Chương 8: Tốt và xấu

Người của Trần Gia hình như rất lịch sự, vác cái rương chứa ba ngàn lượng bạc tới tận mảnh sân trong căn nhà nhỏ đơn sơ của An Chi Tranh.

.Đỗ Trạch Dương nhìn cái rương chứa đầy bạc, trong mắt hiện lên thứ cảm xúc quá đỗi quen thuộc với An Chi Tranh, cũng chính là thứ mà An Chi Tranh căm ghét nhất.

Hắn đi tới bên Đỗ Trạch Dương nói : “Thích hả? Thế ta tặng hết cho ngươi đấy!”

Đỗ Trạch Dương ngẩn người: “An Chi Tranh ngươi nói gì cơ?” An Chi Tranh đáp: “Ta nói ngươi thích thì ta tặng hết cho ngươi!” Đỗ Trạch Dương lắp bắp đáp: “Nhưng bạc đều là của ngươi mà!”

An Chi Tranh khoác vai Đỗ Trạch Dương, nói: “Tiểu tử mập, ta muốn ngươi nhớ kỹ điều này, bạc là thứ vô cùng tốt, nó có thể đem đến cho chúng ta cuộc sống vật chất thoải mái. Nhưng dẫu tốt thế nào, cũng không bằng tình cảm giữa người với người. Nếu ngươi thích thì cứ mang hết đi. Ngươi là bằng hữu của ta, trước kia ngươi có thể vì ta mà không tiếc mạng sống, ta đối với ngươi cũng như vậy!”

Đỗ Trạch Dương kích động, khịt mũi như muốn khóc: “An Chi Tranh.... Ta không ngờ ngươi lại trượng nghĩa thế đấy! Nhưng ta không thể lấy số bạc này, đây là thứ mà ngươi liều mạng mới lấy được!”

An Chi Tranh khoát tay: “Tiểu tử mập, nhớ kỹ, tiền tốt đến mấy cũng chỉ là thứ công cụ giúp cuộc sống của chúng ta thoải mái hơn. Đã là công cụ thì mãi mãi không thể quan trọng hơn tình cảm giữa người và người. Có điều ta hơi sơ suất.... Thực lực hiện giờ của hai chúng ta liệu có giữ được số bạc này không? Ngươi mang bạc về cho bá phụ bá mẫu thật ra không phải chuyện tốt, còn là đại nạn. “

Mặt Đỗ Trạch Dương bỗng biến sắc: “Vậy chúng ta phải làm sao giờ?”

An Chi Tranh đáp: “Để ta nghĩ xem, chuyện ta đánh đám gia hỏa Ác Bá Hội đã truyền khắp con Phố Nam Sơn, đám lưu manh tép riu còn lại chắc sẽ thức thời mà đánh giá khả năng của chúng. Có điều ngươi cũng biết đấy, ở Huyễn Thế Trường Cư, ba ngàn lượng bạc đủ khiến vô số người tự tìm đường chết. Bây giờ ngươi lập tức về nhà đưa bá phụ bá mẫu vào ở tạm trong Học Đường, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài ban đêm. Học Đường là địa bàn của Cửu Đại Khấu, tạm thời sẽ không có ai tùy tiện xông vào đâu! ”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đỗ Trạch Dương căng thẳng kéo tay An Chi Tranh: “Ngươi thì sao?”

An Chi Tranh cười: “Khi ở Tửu quán, ta luôn suy nghĩ làm cách nào để ngày sau sống thoải mái chút, đâu chỉ giải quyết chuyện tiền là xong, ngươi còn phải khiến đám ác nhân kia sợ ngươi! Chỉ khi ác nhân dè chừng ngươi, cuộc sống của ngươi mới tránh được nhiều phiền phức. Ba ngàn lượng bạc là cái bẫy lớn, ta đứng ở đây chờ người tới sập bẫy!”

“An Chi Tranh, ta ở đây cùng ngươi!” Đỗ Trạch Dương nói vẻ kiên định.

An Chi Tranh đẩy nó một cái: “Mau đi đi, nhân lúc đám người biết tin còn chưa tới nhà ngươi thăm dò tung tích số bạc này, chúng hành sự không có giới hạn gì hết, lỡ như làm cha mẹ ngươi bị thương thì làm sao được? Bây giờ ngươi lập tức về đưa cha mẹ tới Học Đường!”

Đỗ Trạch Dương do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quay người chạy đi, vừa chạy vừa ngoảnh đầu nói: “An Chi Tranh, ngươi chờ ta nhé, ta về sắp xếp nơi ở cho cha mẹ xong sẽ quay lại với ngươi ngay. Cùng lên núi đao cùng xuống biển lửa , cùng lên thiên đường cùng xuống địa ngục!”

An Chi Tranh vẫy tay với Đỗ Trạch Dương rồi quay người nhìn vào trong nhà.

Cửa kêu kẽo kẹt một tiếng rồi mở toang. Khấu Lục của Cửu Đại Khấu chậm rãi bước ra.

Sắc mặt Y khó coi vô cùng, còn An Chi Tranh thì dường như chẳng hề ngạc nhiên khi thấy Y xuất hiện ở nhà hắn.

Khấu Lục liếc nhìn người gỗ cọc gỗ trong sân cùng con dao trên đất. Người gỗ này hiển nhiên là do An Chi Tranh tự mình vót, trên người gỗ có đánh dấu huyệt vị kinh mạch. Khấu Lục từng xem qua, những kinh mạch huyệt vị này đánh dấu cực kỳ chuẩn xác, không sai chút nào. Mà ở những chỗ hiểm, vết đao khá rõ ràng.

“Ngươi không nói dối!” Khấu Lục chỉ tay vào người gỗ.

“Quả nhiên ngươi luôn nỗ lực rèn luyện, hơn nữa ngươi xuất đao chuẩn xác vô cùng, nhìn những vết đao kia có thể đoán được, bây giờ mỗi khi ra tay, ngươi có thể chém trúng chỗ hiểm của kẻ địch. Cho nên ta càng không hiểu vì sao ngươi luôn thể hiện ra mặt yếu đuối khi ở Học Đường. Nếu ngươi đối đãi với những kẻ ức hiếp ngươi cũng hung hãn như cách ngươi làm với người gỗ, đám Cao Đệ nào dám bắt nạt ngươi!”

An Chi Tranh khẽ nhún vai: “Hồi sáng ở Học Đường, ta đã giải thích điều này rồi, không muốn nói rõ thêm lần nữa, chẳng qua vì muốn sinh tồn mà thôi!”

Khấu Lục bước tới trước cái rương đầy ắp bạc, cúi đầu nhìn: “Ta cũng đã biết chuyện ngươi làm ở bên ngoài Tửu quán rồi, đám lưu manh kia chỉ là bọn ác bá Trần Gia nuôi dưỡng để Tiểu thiếu gia chơi đùa mà thôi. Thế lực của Trần Gia rất mạnh, mạnh tới mức Cửu Đại Khấu không thể không nể mặt họ. Cho nên, dù biểu hiện đặc biệt của ngươi khiến ta thấy hứng thú, khi đặt ngươi và Trần Gia lên cán cân, ta vẫn phải nghiêng về Trần Gia! ”

An Chi Tranh đáp: “Ta hiểu rồi Lục Tiên sinh, tiên sinh đến nhà ta chỉ vì muốn xem thử ta có nói dối hay không, sau đó sẽ rời đi!”

Khấu Lục gật đầu: “Không sai, ta sẽ rời đi. Ta muốn bồi dưỡng ngươi, nhưng cũng không muốn vì ngươi mà đắc tội với Trần Gia. Ngươi cho rằng ba ngàn lượng bạc này Trần Gia mang tới tận đây chỉ vì xem trọng ngươi ư?”

An Chi Tranh nói: “Ít nhất thì trước ngày hôm nay, ta không đáng giá ba ngàn lượng bạc... Trần Gia đưa ta số bạc này vì muốn động thủ với Cửu Đại Khấu. Nếu Cửu Đại Khấu bảo vệ ta thì Trần Gia sẽ có lý do tuyên chiến với Đại Khấu

Đường. Trần Gia sẽ nói, Cửu Đại Khấu xúi giục đệ tử Học Đường đánh trọng thương người của chúng, để đảm bảo sự ổn định và duy trì mối quan hệ giữa Cửu Đại Khấu, Trần Gia không tiếc tiền đưa ra ba ngàn lượng bạc. Nhưng ngờ đâu Cửu Đại Khấu không biết tốt xấu....”

Còn chưa dứt lời, Khấu Lục đã ngắt ngang: “Ngươi không cần nói nữa, đầu óc và suy nghĩ của ngươi cũng nằm ngoài sự tưởng tượng của ta. Cho nên, nếu lát nữa có người tới, ta tuyệt đối không ra tay giúp đỡ ngươi, nhưng ta cũng sẽ không chủ động giao nộp ngươi cho chúng. Tuy Cửu Đại Khấu chẳng được tính là nhân vật quá lợi hại ở Huyễn Thế Trường Cư, nhưng cũng không đến mức sợ Trần Gia mà quỳ gối xin tha. Nếu ngươi có thể sống sót sau lần này, ta thu nhận ngươi làm đệ tử!”

Nói xong câu đó, Khấu Lục xoay người rời khỏi căn nhà nhỏ. “Lục tiên sinh!”

An Chi Tranh nhìn bóng lưng của Khấu Lục, hô một tiếng: “Có thể giúp ta một việc hay không? Chuyện này không liên quan gì tới Đỗ Trạch Dương, nhờ tiên sinh đảm bảo an toàn cho gia đình nó, được chứ?”

Khấu Lục dừng bước, không quay đầu, nói: “Được! Học đường của Cửu Đại Khấu, không phải ai muốn vào thì vào. Xông vào nhà ngươi và xông vào học đường, là hai chuyện khác nhau.”

An Chi Tranh nở nụ cười, chợt thấy yên lòng hơn.

Nếu hắn có thể khôi phục dù chỉ một phần vạn thực lực khi trước thôi, đã có thể bảo vệ được Đỗ Trạch Dương rồi. Cửu Đại Khấu chưa hẳn đã là loại người nói lời giữ lời, nhưng càng là kẻ xấu, càng thích giữ mặt mũi, nếu Trần Gia xông vào Học Đường, Cửu Đại Khấu nhất định phải nghênh chiến rồi!

“Lục tiên sinh, vẫn còn có một vấn đề.”

An Chi Tranh lại hô một câu: “Sao người tốt làm gì cũng bị bao quy tắc cứng nhắc trói buộc, nào là trật tự nào là pháp luật. Còn kẻ xấu thì có thể phớt lờ bất cứ quy tắc nào, không chút kiêng dè gì mà mặc sức hành sự! Sống trên thế gian này, rốt cuộc nên làm người tốt hay kẻ xấu đây? Thế gian này rốt cuộc có còn công bằng hay không?”

Lần này Khấu Lục đã dừng bước, đứng hồi lâu không lên tiếng, sau đó lắc đầu: “Nếu người tốt muốn làm gì thì làm, vậy có còn là người tốt không?”

An Chi Tranh đáp: “Thế thì phải xem sơ tâm người đó có còn hay chăng! ”

Khấu Lục không đáp mà dứt khoát rời đi, chẳng rõ lời của An Chi Tranh có chạm tới nơi yếu đuối nào đó trong sâu thẳm nội tâm Y hay không, nhìn Y rời đi gấp ga gấp gáp, bước chân hỗn loạn. Một Luyện Thể Giả đã đạt tới cảnh giới không tầm thường, sao có thể đi đường không vững chứ? Vì vậy, nhìn bóng lưng xa dần của Khấu Lục, hai mắt An Chi Tranh phảng phất chút cảm xúc phức tạp.

Đợi Khấu Lục rời đi rồi, An Chi Tranh đạp đổ cái rương. Cái rương lớn cần mấy đại hán mới khiêng được, lại bị hắn tung một cước đạp đổ, bạc vung đầy đất. An Chi Tranh dùng chân đá bạc vụn, khiến bạc tạo thành một vòng tròn có đường kính hai mét, sau đó hắn chuyển ghế ngồi ở trung tâm vòng tròn.

Xong xuôi, hắn bỏ mèo con vào y phục. Khi trước Mèo con còn lo sợ hãi hùng, giờ ở bên cạnh An Chi Tranh, cảm nhận được sự an toàn nên nó rất thích ngủ. An Chi Tranh vỗ đầu mèo con, nhẹ nhàng nói: “Thế gian này quá bất công, quy tắc không quản được kẻ xấu, chỉ trói buộc được người tốt. Sau này ngươi đi theo ta, chúng ta dùng cách thức của riêng mình để thiết lập lại trật tự, cứ bắt đầu từ Huyễn Thế Trường Cư này đi. Nơi này đặt chữ ác lên làm đầu, chúng ta

lấy ác trị ác. Có đôi khi muốn hành thiện, phải đi chung con đường với kẻ ác. Ta đặt tên cho ngươi là Tiểu Thiện nhé!”

Hắn quay đầu nhìn con dao bổ củi ở dưới đất, khẽ lắc đầu. Không có vũ khí nào khác...đành dùng tạm vậy.

Hắn đứng dậy nhặt con dao lên dắt ở đai lưng, quay về trung tâm vòng tròn rồi ngồi xuống. Mới ngồi xuống lại kêu oái, đứng bật dậy nhìn nhìn, dao dắt ở đai lưng không được tốt lắm, lúc ngồi xuống chạm vào thứ dưới háng. An Chi Tranh kéo quần nhìn cái đó của mình, kinh ngạc phát hiện cơ thể gầy yếu chỉ mười tuổi này lại có ‘thứ vũ khí’ tốt dường này....

“Thân thể gầy gò nhỏ bé mà tiểu đệ lại to khỏe, đúng là mất cân bằng dinh dưỡng mà!”

An Chi Tranh lẩm bẩm, sau đó ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần đợi trời tối.

Lúc hắn nghe được tiếng bước chân truyền tới, mặt trời vẫn chưa xuống núi. An Chi Tranh không khỏi thở dài, lòng tham luôn khiến người ta mất đi lý trí. Đám người tìm tới này chắc chắn không phải người Trần gia, Trần gia sẽ không thiếu kiên nhẫn như vậy. Từ tiếng bước chân có thể phán đoán được, bọn này đều là phàm nhân không biết võ nghệ, tiếng bước chân quá rõ.

An Chi Tranh vỗ vào con dao bên cạnh, nói một tiếng, tối nay cho ngươi no bụng.

“Trời ạ, thật nhiều bạc!”

Bên ngoài tường truyền tới tiếng kinh hô thèm thuồng, sau đó có người nói lời uy hiếp: “Thằng nhãi kia, thức thời thì lập tức cút khỏi đây, số bạc này là của Đại gia. Nếu ngươi không biết tốt xấu, ta sẽ dùng một đao đâm chết ngươi.”

“Tiểu tử, có nghe thấy không hả, cho ngươi một cơ hội chạy thoát thân. Đừng có tưởng đánh được hơn chục tên lưu manh tép riu trên phố là ghê gớm lắm, Huyễn Thế Trường Cư đầy ngọa hổ tàng long, ngươi không chọc nổi người như chúng ta đâu! Biết mình biết ta thì mau chóng cút cho Lão tử, không thức thời thì đừng trách lát nữa chúng ta ra tay quá tàn nhẫn!”

“Mẹ nó, lắm lời thế, vào lấy bạc đi!”

An Chi Tranh đưa mắt nhìn, ghê chưa, bên ngoài có ít nhất sáu mươi đến bảy mươi người. Gương mặt đã méo mó vặn vẹo vì lòng tham không đáy. Ở Huyễn Thế Trường Cư này, bất cứ khi nào cũng có thể nhìn thấy những gương mặt như chúng.

An Chi Tranh quét mắt nhìn đám người, sau đó chân thành hỏi lại vấn đề vừa hỏi Khấu Lục ban nãy: “Các ngươi biết vì sao người tốt làm gì cũng bị đủ mọi quy tắc và đạo nghĩa trói buộc, còn kẻ xấu được hoành hành ngang ngược, múa gậy vườn hoang không? Nếu sống trên thế gian này nên chọn làm người xấu, thế thì công bằng nằm ở đâu?”

“Mẹ nó, ai quan tâm ngươi là người tốt hay kẻ xấu, lão tử đến để lấy bạc!”

“Ra vẻ cái gì chứ, Huyễn Thế Trường Cư không có người tốt nha!” Cả đám từ trên tường nhảy xuống.

Xa xa ở đầu phố.

Trần Phổ đứng ở đó nhìn đám người tiến vào sân nhỏ, nở nụ cười lạnh: “Đúng là bọn điên, tưởng rằng lấy được bạc của Trần gia bọn ta dễ như vậy sao? Các ngươi chờ một lát, để xem Cửu Đại Khấu có ra tay không. Nếu như Cửu Đại Khấu bảo vệ tiểu tử kia, các ngươi liền đi lên, nói rằng người của chúng ta tới hỏi thăm An Chi Tranh, kết quả bị đánh trọng thương, bảo Cửu Đại Khấu cho Trần Gia một lời giải thích. Nếu xử lý ổn thoả chuyện này, dù Trần Gia ta không thể một mẻ hốt gọn địa bàn của Cửu Đại Khấu ở Phố Nam Sơn này, thì cũng chẳng để lại cho chúng được bao nhiêu! ”

Vừa dứt lời, sắc mặt Y đã thay đổi: “Chờ chút!”

Xa xa trong sân nhỏ, bên ngoài vòng tròn bạc đã nằm la liệt người. Chỉ cần có người đi tới vòng tròn, An Chi Tranh liền vung dao, chẳng chút lưu tình. Sau một lát, bạc đã biến thành màu đỏ, xác người đã xếp đống bên ngoài vòng tròn bạc. Thiếu niên tuổi chừng mười mấy kia, giống như mãnh thú chưa trưởng thành, nhưng đã lộ ra răng nanh sắc bén.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom