• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Đại Nghịch Tiên Đế (1 Viewer)

  • Chương 1-3

Chương 1: Thú non

Phố Nam Sơn là con phố lớn nằm sát phía nam của Huyễn Thế Trường Cư Thành, theo phân chia thế lực thì thuộc địa bàn của Cửu Đại Khấu.

Trong một Học Đường ở Phố Nam Sơn, hơn bốn mươi đứa trẻ từ năm đến mười một tuổi, đứa ngồi uể oải, đứa lắc lư qua lại, đứa ngủ gà ngủ gật, đứa trò chuyện vui vẻ.

Trên thực tế, Học Đường này không có Tiên sinh nào tới dạy chữ, người phụ trách nơi này là Cửu Đại Khấu, chín kẻ tự xưng là Gia Hỏa ác nhất thiên hạ thay phiên nhau tới truyền dạy kỹ năng sinh tồn cho tụi nhỏ.

“Hôm nay vị tiên sinh nào tới dạy nhỉ?” Nhóc mập Đỗ Trạch Dương hỏi bạn cùng bàn.

Năm nay Đỗ Trạch Dương mười tuổi, nó rất mập, thậm chí thân mình khá cường tráng nên cũng là một trong các ‘Bá’ của Học Đường.

Không tính đến đám Cao Đệ, Đỗ Trạch Dương là đứa trẻ ngang ngược nhất.

Đứa bé cùng bàn nó là An Chi Tranh. An trong an tĩnh, Tranh trong hiếu chiến hiếu thắng.

Ấy nhưng gia hỏa này nào dám tranh giành thứ gì, nó là đứa yếu đuối nhất Học Đường này, nếu không có Đỗ Trạch Dương bảo vệ, An Chi Tranh đã sớm bị đám Cao Đệ giày vò thành phế nhân rồi.

An Chi Tranh luôn trưng ra dáng vẻ bảo sao nghe vậy, Đỗ Trạch Dương nhìn mà nổi đóa, ngày thường chỉ cần Đỗ Trạch Dương hỏi chuyện, An Chi Tranh sẽ lập tức trả lời.

Nhưng không hiểu sao hôm nay, Đỗ Trạch Dương hỏi hồi lâu mà An Chi Tranh vẫn im thin thít.

Đỗ Trạch Dương biết An Chi Tranh là đứa nhu nhược nhát gan, định bụng rèn luyện cho người bằng hữu này trở thành một kẻ hung hãn như nó, có điều sau ba

ngày Đỗ Trạch Dương đã dập tắt ý định, bởi vì An Chi Tranh không dám giết cả một con chuột.

Đỗ Trạch Dương quay đầu trừng mắt: “Ngươi đang làm gì đó?”

Sau đó Đỗ Trạch Dương phát hiện hôm nay An Chi Tranh rất kỳ quái, cứ nằm im lìm trên bàn một cách bất động. Sáng nay Đỗ Trạch Dương phát hiện ra đám Cao Đệ đang đánh An Chi Tranh rất hăng, bèn ra tay cứu giúp, sau đó dìu gia hỏa này vào Học Đường. Sau đó, An Chi Tranh cứ nằm úp mặt lên bàn mãi như vậy.

Đỗ Trạch Dương nhìn kỹ, phát hiện ra dưới bàn của An Chi Tranh đã đọng một vũng máu. Đỗ Trạch Dương giật thót. Nó lập tức vươn tay, toan đỡ An Chi Tranh dậy. Thế nhưng vừa chạm tay đã thấy người gia hỏa này cứng đờ, thậm chí còn lạnh băng.

“Tên khốn Cao Đệ!” Dẫu tuổi còn nhỏ, Đỗ Trạch Dương cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

An Chi Tranh – đứa nhỏ thật thà và nhu nhược nhất Học Đường này – đứa nhỏ bị đánh cũng không dám hé răng nửa lời kêu đau, cuối cùng cũng bị đánh đến chết rồi!

Người khác kêu An Chi Tranh ngồi xổm ôm đầu, nó tuyệt không dám đứng dậy. Người khác kêu nó quỳ xuống liếm giày, nó tuyệt không dám ngậm miệng.

Thế nhưng, sự nhu nhược của An Chi Tranh không đổi lại lòng khoan dung của đám trẻ kia, ngược lại, chúng càng thích giày vò An Chi Tranh. Ban đầu chỉ đánh đấm vài cài, chửi mắng đôi câu, về sau đổi thành giày vò tới chết!!

Gia hỏa cao lớn ngồi ở vị trí đầu tiên chính là Cao Đệ, là đứa bé lớn tuổi nhất trong Học Đường này– mười một tuổi, khỏe mạnh sung sức như một con nghé. Ngày thường nó là đứa bắt nạt An Chi Tranh ác nhất, dù nhà nó cách nhà An Chi Tranh không xa.

“Đỗ Phì Trư, ngươi muốn tìm đường chết sao?” Cao Đệ ngoảnh đầu nhìn, ánh mắt chất chứa sự hung hãn chỉ có ở người lớn.

“Đừng tưởng ta không dám giết ngươi, nếu ngươi không có ca ca có thể tu hành trong Tông Môn, ta đã sớm đem xác ngươi cho cẩu ăn rồi. Mẹ nó, còn dám vô duyên vô cớ mắng ta thì ta sẽ chặt đứt tay chân của ngươi!”

Hai mắt Đỗ Trạch Dương đỏ ngầu như một con dã thú, chỉ tay vào An Chi Tranh, hét lên: “Người đánh chết nó rồi!”

Cao Đệ sửng sốt giây lát rồi cười lạnh: “Vờ chết? Bản lĩnh lớn nhất của nó chẳng phải vờ chết sao?Hồi sáng bọn chúng chỉ đánh đấm vu vơ vài cái, ngày thường bị đánh ác hơn nó còn chịu được cơ mà, sao hôm nay lại lăn ra chết?”

Cao Đệ đạp ghế rồi sải bước tới gần, sau đó đạp một cước lên lưng An Chi Tranh: “Đừng có vờ chết với lão tử! Lão tử biết ngươi chẳng sao hết!”

Một cước này khiến An Chi Tranh ngã ra đất, nhưng cả người vẫn giữ nguyên tư thế ngồi. Lúc này Đỗ Trạch Dương và Cao Đệ mới nhìn rõ, mặt An Chi Tranh trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, đầu mày cau chặt, dường như phải chịu đựng nỗi đau đớn khủng khiếp lắm, hiển nhiên đã chết rồi!

Đứa trẻ nhu nhược này, dù đau đến mức không chịu nổi, dù đau tới chết, cũng không hé răng nửa lời, chỉ cau chặt mày, cắn nát khóe môi!

“Tên Vương Bát Đản nhà ngươi!”

Đỗ Trạch Dương nhào tới nện một quyền lên mặt Cao Đệ. Cao Đệ bất ngờ bị đánh, vô thức nhìn An Chi Tranh một cái, trong lòng hơi sợ hãi.

Đây là lần đầu đứa trẻ này nhìn thấy người bị đánh tới chết, hơn nữa còn là nó kêu đồng bọn đánh chết.

Nhưng, bản tính hung hãn từ trong cốt cách của nó nhanh chóng chiếm thế thượng phong, nó khoát tay nói: “Vương Mãnh, Vương Tráng, hai đứa khốn kiếp các ngươi còn không mau ra giữ nó lại! Người do hai ngươi đánh chết, dựa vào cái gì mà bắt lão tử phải chịu đòn roi!”

Hai đứa dưới trướng Cao Đệ -Vương Mãnh, Vương Tráng lập tức nhào tới ôm chặt Đỗ Trạch Dương.

Trước nay Đỗ Trạch Dương luôn xem thường An Chi Tranh, nó vốn ngỡ mình đối tốt với An Chi Tranh vì thương hại, nhưng khoảnh khắc biết gia hỏa này chết, Đỗ Trạch Dương mới hiểu, hóa ra từ tận đáy lòng, nó luôn coi An Chi Tranh là bạn.

Đỗ Trạch Dương điên cuồng vùng vẫy: “Ngươi đánh chết bạn của ta! Ta phải báo thù cho bạn ta!”

“Mẹ nó! Báo thù hả? Uy hiếp ta hả?” Cao Đệ lập tức lao tới đạp một cước vào bụng Đỗ Trạch Dương.

Đỗ Trạch Dương đau đớn ngồi sụp xuống. “Bạn của ngươi ư? Hahahaha!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Cao Đệ lau khóe môi, sau đó túm tóc Đỗ Trạch Dương: “Làm bạn với một đứa ngu dốt và hèn nhát ư? Cả Phố Nam Sơn chỉ có mình ngươi xem loại người đó là bằng hữu thôi đấy! Loại đần độn lại không cha không mẹ đó chết rồi cũng kệ đi, Huyễn Thế Trường Cư Thành thiếu nó cũng chẳng sao! Đỗ Phì Trư, mẹ nó, ngươi cũng là một hán tử, chẳng ngờ lại nhận loại ngu dốt như An Chi Tranh làm bằng hữu!”

Cao Đệ giáng một cái tát tai vào mặt Đỗ Trạch Dương: “Xin lỗi ta mau!”

Đỗ Trạch Dương ngẩng đầu, dùng hết sức giãy giụa, có điều Vương Mãnh và Vương Tráng đều cao và cường tráng như nó, nó hoàn toàn không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của hai đứa kia.

Thấy Đỗ Trạch Dương cứng đầu không chịu xin lỗi, Cao Đệ liên tục tát vào mặt Đỗ Trạch Dương, âm thanh bốp chát vang vọng.

“Xin lỗi đi!” Cao Đệ đánh đến đỏ mắt, tay nó cũng sưng cả lên!

Ban đầu, mặt Đỗ Trạch Dương bị tát đỏ bừng, về sau thì chuyển sang màu tím, nhưng nghị lực kiên cường ngấm tận xương đã chống đỡ cho nó, một mực im lặng không chịu cúi đầu: “Cao Đệ, đồ khốn kiếp! Hôm nay nếu ngươi không giết chết ta thì sớm muộn cũng có ngày ta lấy mạng ngươi để báo thù cho An Chi Tranh! Ngươi giết bằng hữu của ta, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”

“Vậy ta giết chết ngươi!” Cao Đệ chạy về chỗ ngồi, rút ra một con dao găm, sau đó sải bước tới gần Đỗ Trạch Dương, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

“Đừng tưởng lão tử không dám giết người, nơi này là Núi Thương Man, lấy một mạng người cũng chẳng đáng gì! Hôm nay lão tử không lấy mạng ngươi cũng phải đánh cho ngươi thành phế nhân, để ngươi nhớ rõ ai mới là lão đại của Học Đường Phố Nam Sơn này!”

“Đại ca đừng làm vậy!” Vài đứa trẻ khác chạy tới ngăn Cao Đệ.

“Không thể đánh chết nó được, đại ca của nó là người trong Tông Môn, lỡ như dây phải phiền phức thì hỏng bét. Dạy dỗ nó chút là được rồi, nó đâu giống đồ thỏ đế An Chi Tranh. An Chi Tranh là cô nhi không cha không mẹ, chết cũng chả sao!”

“Không cho phép các ngươi mắng bạn ta là thỏ đế! Các ngươi mới là thỏ đế!” Đỗ Trạch Dương như phát điên, cuối cùng cũng vùng vằng thoát khỏi sự kìm kẹp của Vương Mãnh và Vương Tráng, nhào tới nện một quyền vào miệng Cao Đệ khiến nó rớt luôn một cái răng!

Cao Đệ đau đớn hét lên một tiếng, hai mắt đỏ sọng, nó hất tay tụi nhỏ đang ngăn cản mình, sau đó xông tới đâm một dao về phía bụng của Đỗ Trạch Dương: “Đỗ Phì Trư! Người và An Chi Tranh đều là đồ thỏ đế! Hôm nay lão tử phái đánh chết cả hai đứa!”

“Phập!” Dao găm đâm vào da thịt, một dòng máu chảy ra. Đỗ Trạch Dương ngẩn người, Cao Đệ cũng thảng thốt!

Chẳng biết một bàn tay từ xó xỉnh nào vươn ra, chặn trước bụng Đỗ Trạch Dương, dao găm bị bàn tay này nắm lấy, máu tươi chảy xuống bàn tay. Con dao găm sắc đến mức suýt cắt đứt ngón tay của người này, nhưng kẻ đó vẫn nắm chặt dao găm.

Đỗ Trạch Dương và đám Cao Đệ thuận theo bàn tay nhìn xuống, sau đó nhìn thấy An Chi Tranh vốn đã chết chẳng rõ đã bò dậy từ lúc nào, ngồi dưới đất, vươn tay nắm dao găm.

“Có quỷ!” Bọn trẻ con sợ đứng tim, la hét om sòm rồi quay người bỏ chạy.

Ngay lúc này, một trong những thành viên của Cửu Đại Khấu, người được tụi nhỏ gọi là Khấu Lục - Lục Tiên sinh sải bước vào phòng học, vừa hay chứng kiến cảnh tượng này.

Y không biết chuyện gì xảy ra trước đó, còn ngỡ bọn trẻ đánh nhau rồi dùng dao mà thôi.

“Dừng tay hết cho Lão tử! Mẹ nó, có tin lão tử bán hết bọn ngươi ra ngoài núi không hả?”

Cao Đệ thử rút dao găm ra vài lần nhưng rút không nổi, âm thanh của lưỡi dao cọ xát vào xương thật rùng rợn.

Nó vô thức nhìn về phía An Chi Tranh, bất ngờ phát hiện ra đôi mắt vốn chất chứa sự nhu nhược ngày nào bỗng lóe lên tia hung dữ chưa từng có.

Loại hung dữ này, Cao Đệ chỉ thấy trong đôi mắt của thú hoang.

Đẫm máu và đầy thú tính!

Cao Đệ sợ hãi buông tay và lùi lại vài bước.

Khấu Lục sải bước tới: “An Chi Tranh, thằng nhãi này vẫn còn dám cầm dao hả? Lão tử kêu người buông tay!”

Đỗ Trạch Dương biết Cửu Đại Khấu tàn nhẫn cỡ nào, vội kéo An Chi Tranh, nhưng lại phát hiện ra An Chi Tranh đang dời mắt về phía Vương Mãnh và Vương Tráng.

Sau đó Đỗ Trạch Dương nghe thấy An Chi Tranh gằn từng chữ: “Ai giết ta?” Vương Mãnh và Vương Tráng sợ chết khiếp, quay người bỏ chạy.

An Chi Tranh bỗng bật dậy, nhào tới tóm cổ Vương Mãnh, sau đó đặt dao găm vào bụng nó: “Là ngươi giết ta hả?”

“Quỷ.... có quỷ!” Vương Mãnh sợ hãi hét to, hồn vía bay lên mây.

Khấu Lục cả giận: “Thằng nhãi, còn không buông tay hả, có tin ta xé xác ngươi ra không?”

An Chi Tranh ngoảnh đầu nhìn Khấu Lục một cái, ánh mắt hung dữ khiến Y phải giật thót.

An Chi Tranh cười lạnh, trên răng còn dính máu: “Xé xác ta? Vậy cũng phải đợi ta báo thù xong đã!”

Dứt lời, hắn giơ tay, sau đó dao găm phập mạnh vào đùi Vương Mãnh.
Chương 2: Các ngươi nợ ta

An Chi Tranh cúi đầu nhìn máu trên tay mình, sau đó liếc nhìn Vương Mãnh đang kêu gào dưới đất.

Đầu óc hắn còn hơi mơ hồ, mọi thứ đều rất hư ảo.

Chủ nhân của thân thể này đã chết rồi, một đứa trẻ hèn nhát tới mức người ta không thể sinh lòng thương cảm đã bị đánh tới chết. Trớ trêu thay, hắn lại trọng sinh trong cơ thể của đứa trẻ này. Người cao ngạo như hắn lại trọng sinh trong một thân xác yếu đuối dường này!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Vương Mãnh bị An Chi Tranh đâm một dao vào đùi, cú đâm thoạt nhìn tùy ý và hung hãn, nhưng thực ra đã chính xác né tránh động mạch. Có điều khi trước, dòng máu trong cơ thể này đã ngừng chảy, cho nên tay vẫn hơi run, cú đâm không ổn cho lắm.

Bỏ đi!

An Chi Tranh thở dài, dù sao cũng còn sống, thân xác tệ chút cũng đành chịu. Trong khoảng thời gian thân thể cứng đờ lúc trước, cuộc sống ngắn ngủi của thân chủ này được chiếu lại trong tâm trí hắn như một bộ phim.

An Chi Tranh?

Tên này không quá tầm thường, sau này hắn có thể tiếp tục dùng.

An Chi Tranh đạp một cước lên vết thương trên đùi của Vương Mãnh, cúi người, bình tĩnh nói: “Trước kia ngươi nện hai quyền vào chỗ hiểm trên người ta, cú đâm này không trả hết món nợ của ngươi đâu, bởi vì hai quyền kia đều có thể lấy mạng ta!”

Dứt lời, An Chi Tranh rút mạnh dao găm ra, Vương Mãnh thét lên thảm thiết.

Phập một tiếng, An Chi Tranh lại cắm dao găm vào chính vết thương cũ, không chệch một ly. Dao găm chồng khít vào vết thương một cách hoàn hảo, hệt như đao cắm vào vỏ. Dù thầy lang giỏi nhất thiên hạ tới khám, cũng chẳng thể phát hiện ra đùi Vương Mãnh có hai vết đâm!

Mặt Vương Mãnh trắng bệch như tờ giấy, sau một tiếng thét đã ngất lịm đi.

Ai có thể tưởng tượng, một gia hỏa ngày thường hung hãn bá đạo lại bị An Chi Tranh hù cho lăn đùng ra đất.

“An Chi Tranh!” sắc mặt Khấu Lục hơi khó coi, Y đâu ngờ một học sinh hèn nhát bỏ đi nhất lớp học lại có thể phớt lờ triệt để mệnh lệnh của Y, khó trách Y nổi đóa.

An Chi Tranh khi trước luôn bảo sao nghe vậy, nói chuyện còn chẳng dám to tiếng. Vậy mà giờ đây, An Chi Tranh chẳng thèm quăng cho Y một cái liếc mắt!

Khấu Lục quát một tiếng rồi nói: “Ngươi có bản lĩnh rồi đúng không? Đến lời của ta cũng dám phớt lờ?”

An Chi Tranh nhấc mí mắt, tuy ngẩng đầu nhìn Khấu Lục cao lớn hơn hắn, nhưng trong ánh mắt chẳng hề có chút tôn trọng, chỉ chất chứa sự khinh thường.

“Khi trước Lục Tiên sinh dạy bảo bọn ta thế nào?” An Chi Tranh nói rồi rút dao găm ra, quay một vòng đẹp đẽ trong lòng bàn tay: “Lục Tiên sinh từng nói, nơi này là địa bàn của Cửu Đại Khấu, quy tắc duy nhất ở đây chính là nể mặt kẻ hung hãn, người bị ức hiếp lại chẳng có gan phản kháng thì không ai thương hại đâu! Cho nên trước đây Lục Tiên sinh luôn coi thường ta, bây giờ ta hành sự theo lời dạy của tiên sinh.... Sao Tiên sinh lại thấy không thuận mắt nhỉ? ”

Khấu Lục rất cao, ít nhất cũng một mét chín, thân mình vạm vỡ như một con gấu. Tuy không phải kẻ hung hãn nhất Cửu Đại Khấu, nhưng Y lại là kẻ nham hiểm nhất. Có đến bảy, tám phần công việc của Cửu Đại Khấu đều do Khấu Lục đề xuất chủ ý. Hơn nữa Y cực kỳ yêu thích nghiên cứu nhân thể, nghe nói từng lột da kẻ thù bằng 666 nhát dao, sau đó bồi thêm 666 nhát dao rút hết xương một cách hoàn hảo.

Khấu Lục nhìn đứa trẻ tên An Chi Tranh trước mặt, nhất thời nghẹn họng.

Sau vài giây ngẩn người, Y nói: “Không sai, ta từng nói như vậy. Nhưng ta không nhìn thấy bọn chúng ức hiếp ngươi, chỉ thấy ngươi động tay động chân với chúng!”

Đỗ Trạch Dương đứng bên cạnh lập tức lên tiếng: “Lục Tiên sinh, khi trước đám Cao Đệ đánh An Chi Tranh tới chết, chính chúng ra tay trước!”

“Đánh chết? Đánh chết rồi sao nó còn lành lặn đứng đây?” Khấu Lục hỏi: “Đỗ Trạch Dương, ngươi biết ta ghét nhất bị người khác lường gạt, ngươi cũng rõ hậu quả khi lừa ta rồi đấy!”

An Chi Tranh hừ lạnh một tiếng: “Có nhìn thấy hay không thật ra cũng chẳng quan trọng.... Ta nhớ khi giảng bài Lục Tiên sinh từng nói, kẻ bị ức hiếp mà không dám phản kháng thì chính là phế vật, ai cũng xem thường. Nhưng bắt nạt kẻ khác thì không như vậy, khi bắt nạt kẻ khác ngàn vạn lần đừng nói đạo lý, nếu nói đạo lý thì gọi gì là ức hiếp người khác? Cho nên mặc kệ Lục Tiên sinh có nhìn thấy đầu đuôi ngọn ngành hay không đều chẳng quan trọng. Bởi vì tiên sinh có thể coi như ta mới là kẻ ức hiếp chúng, không phải chúng ức hiếp ta!”

Dứt lời, An Chi Tranh chậm rãi đi tới trước mặt Vương Tráng đang run như cầy sấy, cười he he hỏi: “Ca ca của ngươi bị ta đâm hai nhát, giờ đang ngất lịm đi rồi, thân làm đệ đệ, lẽ nào ngươi không báo thù cho nó sao?”

Vương Tráng nuốt một ngụm nước miếng: “Không... không cần, ca ca ta không sao cả. Chuyện hôm nay do ta không đúng, An Chi Tranh, ngươi bỏ dao xuống trước đi, khi trước chúng ta cũng chỉ đùa giỡn thôi!”

“Đùa ư?” An Chi Tranh cười lạnh: “Ca ca của người nện hai quyền vào chỗ hiểm của ta, còn ngươi đấm ta mười sáu lần, đá ta bảy lần, bây giờ trong người ta còn bị đọng máu, rất đau đớn. Có điều ngươi yên tâm, ta sẽ không đánh vào chỗ hiểm của ngươi, trước mắt ta chưa muốn giết chết ngươi.... ít nhất lúc này ta

muốn ngươi sống, hết thảy những gì hai huynh đệ ngươi gây ra cho ta những năm trước đây, ta sẽ từ từ đòi lại! Bây giờ ta đòi món nợ của sáng nay trước, yên tâm nha, ngươi không chết được đâu!”

Vừa dứt lời, dao găm trong tay An Chi Tranh đã đâm xuống.

“Dừng tay!” Khấu Lục bước vội lên trước, chụp lấy tay An Chi Tranh.

Ấy nhưng, khoảnh khắc Khấu Lục chạm đến tay An Chi Tranh, hắn đã đâm được hai ba nhát!

Không hơn không kém, hai mươi ba nhát!

Bởi vì sáng nay Vương Tráng đấm hắn mười sáu lần, đá hắn bảy lần!

Thoạt nhìn chỉ tưởng hai ba nhát đao kia nhanh như chớp, không cân nhắc gì, đâm được nhiều nhát như vậy trong thời gian ngắn ngủi, mắt thường chẳng thể nhìn ra.

Chớp mắt, Vương Tráng đã biến thành một cái bầu máu, khắp mình mẩy xuất hiện thêm hai ba vết dao khiến nó gào lên thảm thiết. Vương Tráng cúi đầu nhìn thấy trên người mỗi một vết thương đều chảy máu, chỉ cảm nhận được nỗi sợ hãi không thể diễn tả bằng lời.

Nó kinh hãi thét lớn, tay hoảng loạn bưng các vết thương, nhưng đâu thể bưng được hai ba vết thương, thoáng chốc Vương Tráng đã biến thành một người máu.

Hai ba nhát dao chỉ dùng hai giây!

An Chi Tranh lại khẽ than trong lòng, tốc độ chậm như này quả không thể chịu nổi.

May sao, dòng máu trong cơ thể này đã hoạt động trở lại và độ ổn định của bàn tay cũng tốt hơn nhiều.

Điều khiến hắn ngạc nhiên nhất chính là, thân hình có vẻ gầy gò này thật ra không hề yếu ớt. Trên thực tế, chủ nhân ban đầu của cơ thể này luôn rèn luyện thân thể mỗi ngày để không bị bắt nạt.

Có điều, thân chủ này không yếu ở cơ thể, mà là tâm hồn yếu đuối. Mỗi ngày rèn luyện thì đã sao, thân chủ An Chi Tranh chưa bao giờ dám đánh trả một lần!

An Chi Tranh thấy khá hài lòng. Khấu Lục thì hoàn toàn chết lặng!

Hai ba nhát dao trong hai giây ư? Phàm nhân biết được thành tích này cũng sẽ chấn động trong lòng, nhưng Khấu Lục còn chấn động hơn!

Bởi vì Y quá quen thuộc với cơ thể người, cho nên Y hiểu rõ mồn một. Hai ba nhát dao kia nhanh tới mức vô lý, thậm chí nhìn chỉ như đâm loạn xạ, nhưng thực ra, hai ba nhát dao của An Chi Tranh đều tránh được chỗ hiểm, cho nên Vương Tráng nhìn đến là thê lương kia chỉ cần được cấp cứu kịp thời sẽ không thể bỏ mạng!

Tốc độ ra tay nhanh như vậy, kỹ thuật chính xác như vậy!

Đây là An Chi Tranh nhu nhược yếu đuối luôn khiến người ta phải chán ghét đó sao? Thiếu niên này giống một con thú non hơn, tuy khả năng của nó còn cách xa hai chữ lợi hại, nhưng sự lạnh lùng cay nghiệt từ trong cốt tủy đã bộc lộ ra đầy đủ.

Khấu Lục chỉ thấy An Chi Tranh trước mặt Y quá xa lạ, tuyệt đối không phải cô nhi nhu nhược yếu đuối mà Y từng quen.

“Sao... sao ngươi làm được như thế?” Khi hỏi điều này, Khấu Lục không hề phát hiện ra giọng nói của mình đang run rẩy.

Bình thường, thực lực của An Chi Tranh không tính là gì trong mắt Khấu Lục, nhưng đây là An Chi Tranh đấy, đâu phải người khác!

Vốn dĩ thành tích hai ba nhát dao trong hai giây, đến Tu hành Giả mới mở cảnh giới cũng khịt mũi xem thường.

Thậm chí, Thể Thuật Giả - người không thể tu hành phải lựa chọn con đường thứ hai, khi đến Nhất Trùng Cảnh cũng có thể dễ dàng đâm sáu mươi nhát dao trong một giây!

Tuy có thân hình như hổ báo, nhưng Khấu Lục lại chẳng thể tu hành, vì vậy Y lựa chọn luyện thể, cách đây không lâu Y vừa đột phá lên Tam Trùng Cảnh, một giây chém được hơn hai trăm nhát dao, nhanh tới mức không thể nhìn thấy.

“Lục Tiên sinh dạy hay lắm!”

An Chi Tranh nói: “Khi giảng bài, Lục Tiên sinh từng nói, không có đường tắt dẫn tới thành công, chỉ có cách kiên trì bền bỉ luyện tập. Mỗi ngày sau khi tan học, ta đều về nhà rèn luyện hai canh giờ, ban đầu chỉ cắm đao rút đao, sau đó đâm cọc gỗ, sau đó là các huyệt đạo trên người gỗ. Lục Tiên sinh cũng từng dạy về các huyệt đạo rồi, ta theo đó cũng vẽ hình để đánh dấu, có điều bây giờ không cần hình vẽ nữa, bởi vì trong đầu ta đã khắc ghi sự phân bố các huyệt đạo! ”

Khi nói những lời này, khí tức của cường giả không luận đạo lý toát ra từ An Chi Tranh khiến Khấu Lục sởn gai ốc.

Đứa nhỏ này là An Chi Tranh thật ư? Sao càng lúc càng xa lạ vậy nhỉ?

An Chi Tranh liếc nhìn sắc mặt của Khấu Lục, nói tiếp: “Nếu Lục Tiên sinh không tin thì có thể đến thẳng nhà ta kiểm tra, cọc gỗ người gỗ và hình vẽ đều còn đó. Mỗi ngày ta đều luyện tập hai canh giờ, chưa từng gián đoạn, dù mưa to gió lớn cũng vậy!”

Khấu Lục không thể tin nói: “Nhưng khi trước, ngươi....”

Còn chưa dứt lời, An Chi Tranh đã ngắt ngang: “Nhưng khi trước ta chưa bao giờ phản kháng đúng không? Nhưng khi trước ta là kẻ hèn nhát nhu nhược đúng không? Chẳng có gì lạ cả, ta chịu đủ rồi. Ta là cô nhi, không có người để dựa dẫm, vốn dĩ định nhẫn nhịn sống qua ngày, chẳng qua chỉ là đau đớn da thịt thôi mà. Nhưng gần đây đám gia hỏa này mỗi lúc một quá đáng, chúng đâu chỉ muốn đánh ta, còn muốn đánh chết ta! Ta nghe nói đám Cao Đệ rất thân thiết với bọn côn đồ đầu đường xó chợ, định bụng gia nhập bang phái gì đó, có tên Ác Bá Hội. ”

An Chi Tranh quay đầu nhìn Cao Đệ, khinh bỉ nói: “Nghe đâu muốn gia nhập tiểu bang phái đẳng cấp thấp này cũng không dễ đâu, đầu tiên phải giết chết một người. Đám người này muốn giết người, nhưng không có gan, kết quả lấy ta ra làm đối tượng thử gan to mật lớn! Nếu đã vậy, hà cớ chi ta phải nhẫn nhịn thêm? Còn nhịn nữa thì ta sẽ chết thật đấy.”

An Chi Tranh nhìn Khấu Lục, nói: “Ta là cô nhi, ta luôn tham sống sợ chết, đó là cách thức để sinh tồn. Hết thảy đều vì khao khát được sống....Bây giờ cũng vậy, ta không muốn chết, vậy chỉ có cách phản kháng mà thôi. Nếu đã phản kháng thì phải phản kháng triệt để. Từ hôm nay trở đi, ai đối với ta thế nào, ta sẽ đối xử lại gấp đôi. Tốt với ta, ta báo đáp gấp đôi. Ác với ta, ta báo thù gấp đôi. ”

Khấu Lục mấp máy môi, nhưng phát hiện ra không biết nói gì lúc này. Thứ gì đó trong mắt An Chi Tranh khiến Y sợ hãi.

Cao Đệ vốn đang nấp ở sau toan quay người lẻn đi thì nghe thấy An Chi Tranh phía sau nói: “Muốn chạy? Những gì ngươi nợ ta đã trả chưa hả?”
Chương 3: Đi ăn thịt

Môi An Chi Tranh thoáng cười mà như không, ánh mắt của hắn khiến lòng Cao Đệ ớn lạnh.

Rõ ràng An Chi Tranh thấp hơn nó nửa cái đầu, nhưng Cao Đệ vẫn thấy cảm giác áp bức.

An Chi Tranh đi lên một bước, Cao Đệ vô thức lùi về sau một bước. An Chi Tranh tiến thêm bước nữa, Cao Đệ bèn quay người bỏ chạy.

Phập!

Con dao găm bay qua tai Cao Đệ, cắt đứt một bên tai của nó rồi cắm vào khung cửa. Nếu lệch một chút thôi, con dao đã cắm vào đầu Cao Đệ rồi. Toàn bộ lưỡi dao đều cắm sâu vào cánh cửa, có thể tưởng tượng ra lực độ vung dao mạnh cỡ nào.

Cho nên, dù xương hộp sọ của con người rất cứng, ban nãy, chỉ cần An Chi Tranh muốn, Cao Đệ đã bị giết chết rồi!

Quan trọng nhất là, thủ pháp ném con dao găm của An Chi Tranh khiến Khấu Lục vốn đang kinh ngạc không thôi càng thêm chấn động trong lòng. Cánh tay An Chi Tranh gần như không nhúc nhích, con dao được phóng đi nhờ lực hất ở cổ tay.

Với những đứa nhỏ tầm tuổi An Chi Tranh, muốn phóng dao găm đi xa như vậy, ắt phải vung cả cánh tay mới được.

Nhưng An Chi Tranh chỉ khẽ hất cổ tay, đến vai còn chẳng nhúc nhích nữa là.

Khấu Lục không thể tu luyện, chỉ có thể luyện thể, cho nên Y hiểu phương thức chuẩn xác nhất để con người phát lực.

Thắt lưng đẩy vai, vai dẫn theo khuỷu tay, đây mới là cách phát lực mạnh nhất.

An Chi Tranh chỉ dùng tới lực cổ tay đã khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác xưa! Dường như, dưới cơ thể có vẻ yếu ớt kia ẩn chứa một sức mạnh tiềm tàng to lớn! Giờ khắc này, Khấu Lục không chút do dự mà đưa ra quyết định.... Đứa nhỏ An Chi Tranh này có thể bồi dưỡng!

Nơi này là Huyễn Thế Trường Cư Thành, gần như mỗi con phố đều có thế lực riêng. Tên tuổi Cửu Đại Khấu tưởng rằng vang dội lắm, thực ra không đáng được nhắc tới ở mảnh đất này! Bất kể nơi nào, người nắm quyền phát ngôn mãi là Tu hành Giả!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Cửu Đại Khấu chỉ có Đại ca và Lão Cửu có thể tu hành, thể chất của Đại ca có hạn, sau khi đạt tới Khai Cảnh Nhị Phẩm thì hoàn toàn giậm chân tại chỗ. Ngược lại, thể chất Lão Cửu không tầm thường, có điều không được dạy dỗ bài bản nên khó lòng đạt được bước phát triển đáng kể.

Nếu muốn địa bàn của mình không bị kẻ khác nuốt chửng thì phải trường kỳ bổ sung sức mạnh!

Cho nên mỗi con phố ở Huyễn Thế Trường Cư Thành đều có một Học Đường, nơi này không dạy kiến thức gì khác ngoài kỹ năng chiến đấu. Học đường không thu phí, bất cứ đứa trẻ nào trên phố đều có thể vào nhập học. Nhưng có một điều kiện tiên quyết, đứa trẻ vào nhập học phải ngầm đồng ý rằng mình sẽ gia nhập băng nhóm này trong tương lai.

Theo ý của Cửu Đại Khấu, đồ bỏ đi như An Chi Tranh lẽ ra phải đá ra khỏi Học Đường từ lâu rồi. Nhưng khi trước Khấu Lục đã nói, không thể vội vã đuổi một đứa nhỏ đi chỉ vì nó giống một phế vật, làm vậy sẽ khiến người khác nghĩ rằng, Học Đường Phố Nam Sơn quá nghiêm khắc, ảnh hưởng đến việc người khác gửi hài tử tới học.

Thực ra, tám thành viên còn lại của Cửu Đại Khấu đều có chút thành kiến với Học Đường. Theo cách nhìn của họ, thu nhận tiểu đệ đương nhiên cần lựa những người trẻ tuổi mạnh mẽ. Nếu bắt đầu bồi dưỡng từ đám trẻ con, nhanh nhất cũng phải chờ mười năm sau mới dùng được, quá chậm!

Ấy nhưng, Khấu Lục không cho là vậy, Y nói, tuy nam nhân mười bảy mười tám tuổi mạnh mẽ, nhưng họ chẳng còn chút hứng thú gì với việc học hành, cho dù có hứng thú cũng khó lòng nắm bắt những kiến thức mới. Trẻ con thì hoàn toàn khác, chúng rất đơn thuần, không có suy nghĩ riêng, bồi dưỡng từ ban đầu chẳng những bồi dưỡng nên kỹ năng chiến đấu, quan trọng hơn hết là bồi dưỡng nên lòng trung thành của chúng.

Dù sao tám người còn lại của Cửu Đại Khấu chẳng quan tâm tới tụi nhỏ, cho nên giao hết bọn trẻ con cho Khấu Lục!

Thi thoảng một trong tám người còn lại tới dạy bài, chẳng qua chỉ vì tâm huyết nhất thời dâng trào mà thôi!

Nhìn thấy sự đổi thay của An Chi Tranh, Khấu Lục liền quyết định ngày sau sẽ chú tâm bồi dưỡng đứa nhỏ này. Bây giờ Y mới biết khi trước mình đã nhìn lầm, tuy đám Cao Đệ hung hãn, nhưng không ham học. Những đứa trẻ chỉ biết tranh giành với đánh lộn thực ra chẳng có tiền đồ. Ngược lại, tuy An Chi Tranh nhỏ tuổi, người cũng không cao, nhưng lại có tiềm lực hơn hẳn!

Khấu Lục đã thăm dò năng lực của tất cả trẻ con trong Học Đường này, không đứa nào có thể chất có thể tu hành. Nếu An Chi Tranh có, Khấu Lục chỉ muốn lập tức gửi hắn tới chỗ Lão Cửu.

“Ngươi muốn giết nó sao?” Khấu Lục hỏi.

An Chi Tranh bước tới cửa, rút con dao ra một cách dễ dàng, khẽ lắc đầu: “Không giết, ít nhất không giết hôm nay. Chúng bắt nạt ta mấy năm liền, nếu ta dễ dàng kết liễu chúng, món nợ bị ức hiếp khi trước của ta đòi lại thế nào được? Nợ hôm nay thì hôm nay đòi, nợ hôm qua thì ngày mai đòi, nợ hôm kia thì ngày mốt đòi, cứ vậy cho tới khi chúng trả hết nợ mới thôi!”

An Chi Tranh quay đầu nhì, Cao Đệ đang bưng tai run như cầy sấy. Ánh mắt nó nhìn An Chi Tranh nhuốm vẻ sợ hãi như nhìn một ma quỷ.

“Ta thích ánh mắt này của ngươi đấy!” An Chi Tranh cười, bước tới vỗ vai Cao Đệ.

Khoảnh khắc tay An Chi Tranh chạm tới vai Cao Đệ, nó nhịn không được run lên từng chặp.

An Chi Tranh cười đến là vui vẻ: “Ánh mắt của ngươi vừa chất chứa nỗi sợ hãi, lại pha chút hận thù. Ngươi muốn báo thù thì ta sẽ cho ngươi cơ hội, hôm nay ngươi chỉ đánh ta một lần, cho nên ta chỉ đòi nợ thế thôi. Nhưng ngươi còn nhớ hôm qua đánh ta mấy lần không? Nếu quên rồi thì ngày mai ta sẽ nói cho ngươi hay!”

“Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi!” Cao Đệ bị cảm giác áp lực đè nén đến phát điên, hai mắt nó đỏ sọng.

“An Chi Tranh, nếu ngươi không dám giết ta thì sớm muộn gì ta cũng lấy mạng ngươi!”

An Chi Tranh quá ư là vui vẻ: “Thế thì tốt quá, ta cũng không muốn ngày sau sống quá nhạt nhẽo vô vị đâu!”

“Cút!”

An Chi Tranh bỗng quát to, Cao Đệ không kịp phòng bị bèn vô thức lùi về sau, loạng choạng ngã nhào xuống đất.

Cao Đệ phát cáu, khi trước chỉ có nó đi ức hiếp kẻ khác, nào ai dám bắt nạt nó? Bây giờ thì sao, một An Chi Tranh thấp bé hơn nó chỉ lạnh lùng liếc một cái đã khiến tim nó như nổ tung.

Cao Đệ thấy sợ hãi và nhục nhã. Nhưng không rõ tại sao, đến dũng khí phản kháng nó cũng chẳng có.

Sau đó, Cao Đệ bật khóc.... Một gia hỏa luôn ức hiếp kẻ khác suốt mấy năm lại bị hù cho bật khóc.

Cao Đệ vừa khóc vừa bật dậy, bưng tai chạy ra khỏi phòng học.

Những đứa trẻ còn lại ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám lên tiếng, thậm chí chẳng dám thở mạnh. Nhìn An Chi Tranh đứng trước mặt, tụi nhỏ chỉ ngỡ mình đã lạc vào một thế giới khác. Phòng học này vẫn quen thuộc, bằng hữu bên cạnh cũng quen thuộc, Lục Tiên sinh cũng quen thuộc, nhưng An Chi Tranh hoàn toàn xa lạ.... Xa lạ đến mức khiến người ta sợ hãi.

“Hôm nay không học nữa, các ngươi cáng Vương Mãnh và Vương Tráng tới Y Quán!”

Khấu Lục quét mắt nhìn An Chi Tranh, nói: “Lát nữa ngươi đi theo ta, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!”

An Chi Tranh lắc đầu: “Không được!”

Mặt Khấu Lục lập tức biến sắc: “Ngươi đang khước từ ta ư?”

An Chi Tranh đáp: “Ta bị thương, khi trước Vương Mãnh và Vương Tráng đánh ta rất hăng, ta cảm giác như nội tạng trong cơ thể bị tổn thương, ta phải tới Y Quán khám thử xem sao. Chắc Lục Tiên sinh muốn ta đi theo để dạy riêng kiến thức gì hả? Nhưng nếu thân thể không hồi phục thì e rằng ta không thể theo tiên sinh học hỏi điều gì rồi!”

Khấu Lục ngẩn người, sao An Chi Tranh như biến thành một người khác thế này, hơn nữa nó không giống một đứa trẻ! Nói chuyện bình tĩnh, không tự ti cũng không kiêu ngạo, hình như cũng rất hiểu nhân thể, đao pháp khi trước quyết đoán như vậy không thể là kết quả rèn luyện trong hai năm ngắn ngủi được, trừ phi An Chi Tranh là một thiên tài.

“Được, ngươi đi đi, chừng nào thấy thân thể hồi phục thì tới Đại Khấu Đường tìm ta!”

Dứt lời, Khấu Lục quay người rời đi, bước tới cửa bỗng khựng lại, lấy từ ngực ra một nén bạc rồi ném cho An Chi Tranh: “Mua chút thịt mà ăn!”

An Chi Tranh duỗi tay nhận nén bạc, cười chắp tay: “Cảm ơn Lục Tiên sinh!”

Không ai nhìn thấy, sau nụ cười tưởng chừng vui vẻ kia là sự chán ghét. An Chi Tranh có được trí nhớ của đứa trẻ này, hắn biết rõ quy tắc sinh tồn ở nơi đây.

Đây là Huyễn Thế Trường Cư Thành, nơi mà cái tà ác được thoải mái thể hiện, không chút che giấu, muốn sống sót, buộc phải được đám người tà ác kia công nhận, đợi khi thực lực lớn mạnh mới có thể rời khỏi đây.

Tuy hoàn cảnh và phương thức sinh tồn ở Huyễn Thế Trường Cư Thành đáng ghê tởm, nhưng ít nhất sống ở đây khá an toàn.

An Chi Tranh chắc chắn Huyễn Thế Trường Cư Thành không có lấy một Tu hành Giả Tiểu Mãn Cảnh, cho nên chẳng ai phát hiện được sự bất thường của hắn. Linh hồn của hắn mạnh mẽ vô cùng, cho nên khi bị hơn chục Tu hành Giả

Đại Mãn Cảnh vây đánh, linh hồn của hắn vẫn có thể thoát khỏi thân thể, tuy là thoát thân một cách thê thảm.

Đối phương cực kỳ giảo hoạt tàn ác, chẳng ngờ trong mười mấy cao thủ Đại Mãn Cảnh còn ẩn nấp vài cường giả Tiểu Thiên Cảnh, chúng tập kích hắn quá bất ngờ, nếu không, hắn đã có thể rút lui an toàn rồi.

Huyễn Thế Trường Cư Thành là mảnh đất xa xôi hẻo lánh, ác nhân nơi này cũng chỉ là cấp thấp. Những cường giả chân chính kia không thèm đặt chân tới nơi này, cho nên An Chi Tranh quyết định tạm thời sống ở đây. Nếu vậy, hắn phải nhẫn nhịn, che giấu sự chán ghét của mình.

Trước tiên, An Chi Tranh phải hiểu mảnh đất này, sau đó mới dọn dẹp sạch sẽ những thứ đáng ghê tởm nơi đây. Nếu lần này không trùng sinh ở Huyễn Thế Trường Cư Thành, có lẽ hắn không bao giờ đặt chân lên địa điểm như này.

“An.. An Chi Tranh!” Chợt có giọng nói thử thăm dò sau lưng. An Chi Tranh ngoảnh đầu nhìn, hóa ra là Đỗ Trạch Dương.

Từ tận đáy lòng, An Chi Tranh biết ơn đứa nhỏ này. Nếu không có nó bảo vệ, An Chi Tranh sẽ chẳng thể sống tới ngày hôm nay.

Sao một cô nhi có thể dễ dàng sinh tồn ở mảnh đất đầy rẫy hiểm ác như Huyễn Thế Trường Cư Thành?

An Chi Tranh mỉm cười, bước tới khoác vai Đỗ Trạch Dương: “Đi nào!”

Vai Đỗ Trạch Dương khẽ run lên, nó cảm thấy hành động của An Chi Tranh hôm nay rất kỳ quái.

Không ai hiểu An Chi Tranh hơn Đỗ Trạch Dương. An Chi Tranh trước mặt nó vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngày nào, nhưng ánh mắt hoàn toàn thay đổi.

Ánh mắt của An Chi Tranh trước đây luôn chất chứa sự sợ hãi, không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt người khác.

Nhưng ánh mắt của An Chi Tranh bây giờ đong đầy vẻ tự tin! Sự tự tin đó, giống như từng giẫm cả thiên hạ dưới chân mình!

Tuy hoài nghi An Chi Tranh đã thay đổi, Đỗ Trạch Dương vẫn không bao giờ nghĩ tới chuyện An Chi Tranh đã chết.

Thực ra, linh hồn trong thân xác An Chi Tranh bây giờ từng giẫm cả thiên hạ dưới chân mình!

“Chúng ta... đi đâu?” Đỗ Trạch Dương vô thức hỏi. An Chi Tranh đưa nén bạc ra: “Đi ăn thịt!” “Nhưng ngươi nói phải đi trị thương mà!”

“Ăn thịt chính là cách trị thương đấy!”

“A! Sao ta không biết nhỉ?”

“Ngươi không biết nhiều thứ lắm, đúng rồi, từ hôm nay trở đi, ta bảo vệ ngươi!” “Nhưng... Nhưng khi trước ta luôn là người bảo vệ ngươi mà!”

“Sao? Ngươi không bằng lòng à?”

“Cũng không phải.... Được thôi, từ sau ta sẽ nghe theo ngươi!”

“Thế mới đúng chứ, hỏi ngươi một chuyện, chỗ nào có thịt ngon?”

“Ta chỉ được ăn thịt ở nhà thôi, còn phải chờ mỗi lần đại ca về mới được ăn, ngươi thì sao? Biết chỗ nào có thịt ngon không?”

“Đương nhiên.... là ta chưa được ăn thịt rồi!”

Hai người khoác vai nhau đi, Đỗ Trạch Dương không ngờ được, cuộc đời nó sẽ hoàn toàn đổi thay từ ngày hôm nay!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom